Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1401 Không thể tha thứ

- Trục xuất khỏi Sí Thiên giới!

- Sí Thiên giới không thu bại hoại!

- Biến ra ngoài, đừng bôi đen cho Sí Thiên giới.

Không biết là ai lên đầu, càng ngày càng có nhiều người cao giọng la lên.

Quần tình xúc động tức giận.

Khương Phàm càng nhăn mày càng chặt, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi:

- Ai nói với ngài?

- Cháu trai của Nhị trưởng lão Vạn Đạo Thần Giáo, truyền nhân Thiên phẩm - Điêu Lãnh Phong. Ngươi còn có lời gì để nói?

- Giới Chủ, ta chỉ muốn hỏi ngài một câu, ngài năm nay bao nhiêu tuổi? Ngài phán đoán một người, phán quyết một chuỵen cũng là bởi vì người khác há mồm ra mấy câu sao?

- Ta chợt phát hiện, đường đường là Giới Chủ Sí Thiên giới, thì ra lại rất ngây thơ. Ngài là được người khác tôn trọng quen rồi, không có trải qua long đong cái gì, không hiểu rõ đạo lí đối nhân xử thế sao?

- Điêu Lãnh Phong hắn nói ta lăng nhục nữ nhi hoàng tộc, ngài liền tin rồi?

- Điêu Lãnh Phong lấy danh nghĩa hoàng đạo để thề.

- Hoàng đạo cái rắm!!

- Ngươi...

Rất nhiều người có chút thay đổi, tên điên này lại ngang nhiên nhục mạ hoàng đạo?

- Ngu Khuynh Thành đang ta chỗ này, Hứa Đan càng ở ta chỗ đây. Tuy nhiên...

Khương Phàm lấy Ngu Khuynh Thành và Hứa Đan từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.

Hai nữ nao nao, đại trận gì thế này?

- Hắn thật đúng là đã bắt người?

Rất nhiều người kinh hô, tên điên này đủ to gan thật, nữ nhi tộc trưởng hoàng tộc cũng dám chà đạp.

- Ta giới thiệu cho các ngươi, vị này là Ngu Khuynh Thành, nữ nhi thứ bảy của phủ chủ Hỗn Độn Tử Phủ. Giữa ta cùng Hỗn Độn Tử Phủ có đoạn kết giao đặc thù, đây là bọn hắn giao cho ta. Tuy nhiên, chúng ta đã hòa giải, bọn hắn cũng đang ở Tây Nam bộ Trung Vực chờ nghênh đón Ngu Khuynh Thành.

- Hứa Đan, cũng là bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà giao cho trên tay của ta. Nhưng, nàng cùng đồ đệ của ta đang yêu nhau, đến nay đã rất nhiều năm. Bây giờ nàng muốn về nhà, ta đang định đưa nàng rời khỏi.

- Về phần vị trưởng lão Điêu Lãnh Phong nói kia, nàng tên là Hướng Vãn Tình, là bị thần giáo hãm hại, cưỡng ép lấy chồng ở xa, tự mình không chịu nổi nhục nhã nên đã dùng kịch độc chết rồi. Chỉ vì trước khi chết nàng đã cùng ta từng có tiếp xúc, liền hoài nghi là ta hại chết?

Khương Phàm nói xong, nhìn Ngu Khuynh Thành cùng Hứa Đan ra hiệu:

- Ta nói đúng không?

Hai nữ theo nhau gật đầu, công nhận lời của Khương Phàm.

Không khí kích động khẩn trương xung quanh thoáng nhẹ nhõm, các chư vị Luyện Đan sư rất nhanh đã thay đổi thái độ, nói đúng là, Khương Phàm thoạt nhìn vẫn rất phù hợp, làm sao có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú kia.

Sắc mặt Giới Chủ lại trở nên khó coi.

Thằng ranh con Điêu Lãnh Phong kia lừa nàng??

Khương Phàm Ngu Khuynh Thành cùng Hứa Đan thu vào thanh đồng tiểu tháp, đi qua phía Giới Chủ:

- Giới Chủ thu nhận trưởng lão, lại còn chú trọng phẩm hạnh? Ngài không cảm giác trên mặt thẹn đến hoảng? Thời điểm ngài tiếp thu Tác Ngọc Đường, đã chú trọng phẩm hạnh rồi?

- Tác Ngọc Đường vì để luyện đan, bắt thân tộc ta, lấy người sống rút gân lột da nghiên cứu đan thuật, loại phẩm hạnh tàn nhẫn ác liệt này, không thể nghi ngờ là sỉ nhục của Luyện Đan sư, vậy mà ngài có thể tiếp nhận?

- Tác Ngọc Đường là tôn chủ thánh địa Nam Bộ, là người phụ trách hàng đầu của thánh địa Trung Ương tại Nam Bộ, vậy mà lại không để ý tổ huấn, phản bội chạy trốn khỏi thánh địa, trước khi đi còn vơ vét tài nguyên mấy ngàn năm của thánh địa, hắn xem thánh địa là nhà mình sao? Đen đủi tin nghĩa khí như vậy, phẩm hạnh như rác, tự tư tự lợi, đơn giản là làm cho người giận sôi, vậy mà ngài có thể tiếp nhận, còn cao điệu bồi dưỡng?

- Ngài rõ ràng hám lợi, còn rêu rao mình chính nghĩa cao thượng, ngài thật là có ý tốt nhỉ!

- Khương Phàm! Ngươi làm càn!

Số lượng lớn thị vệ cao giọng giận dữ mắng mỏ, hỗn đản này cũng dám trước mặt mọi người chất vấn Giới Chủ của bọn hắn.

Khương Phàm ha ha cười lạnh:

- Vị Giới Chủ tôn quý này vậy mà lại chất vấn phẩm hạnh của ta? Ta càng muốn chất vấn phẩm hạnh của ngài đấy.

- Sí Thiên giới làm hoàng tộc Tây Nam, điện đường chí cao của Luyện Đan sư, còn tự xưng là hoàng đạo thứ mười ba, hẳn là biểu tượng của chính phái tôn quý, vậy mà lại dung túng cho bên ngoài mở hoa lâu?

- Ngàn vạn nữ tử vô tội, ngày đêm chịu lăng nhục tại hoa lâu. Uổng cho ngài vẫn là một nữ tử? Ngài là không biết, hay là mắt bị mù, hay là… ngươi có thể tiếp nhận?

- Ngài muốn đuổi ta đi?? Ha ha, lão tử còn không nguyện ý hầu hạ đâu!

- Trước khi ta tới đây vẫn một mực tôn trọng Sí Thiên giới, kết quả bây giờ... Ta nhổ vào!! Một đám cái quái gì! Mẹ kiếp, mở cửa buồn nôn, buồn nôn đến tận nhà! Còn liếm láp cái mặt nát nói ta lăng nhục nữ tử? Ngài quả thật tự cho mình thanh cao rồi!

- Các ngươi dung túng hai nước vương hầu mở hoa lâu, kiếm tiền mua thuốc, các ngươi không có lăng nhục nữ tử?

- Đám nữ tử trong hoa lâu kia kêu thảm, các ngươi không nghe được? Mỗi một tiếng kêu thảm thiết của đám nữ tử kia, đều có một nửa công lao của các ngươi!

Mỗi một viên thuốc Sí Thiên giới các ngươi luyện, đều mang máu tươi của đám nữ tử kia, các ngươi... Phải bị trời phạt!

Khương Phàm rống to một tiếng, dùng sức nắm nát ngọc phù tứ đẳng, đi qua Giới Chủ mặt.

Bầu không khí toàn trường bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người đều những câu giận dữ mắng mỏ đột nhiên này trấn trụ.

- Ta nhổ vào! Lão tử không hầu hạ!

Khương Phàm bay lên không, ngưng tụ hỏa dực, rời khỏi Sí Thiên giới.

Giới Chủ Sí Thiên giới đứng tại đỉnh núi, sắc mặt âm trầm như nước, hai tay trong tay áo đều dùng lực nắm chặt.

Một sự tức giận chưa bao giờ có đang cuồn cuộn trong lồng ngực.

- Giới Chủ, không thể để cho Khương Phàm đi. Quá làm càn, đơn giản là không có chút kính sợ nào đối với Sí Thiên giới.

- Giới Chủ, Khương Phàm quá mức. Nhục mạ ngài, nhục mạ Sí Thiên giới, không thể tha thứ.

Rất nhiều Luyện Đan sư bước về phía trước thỉnh nguyện.

Bọn thị vệ rối loạn lên, tiểu tử này thật ngông cuồng, hắn lại dám chỉ vào Giới Chủ chửi ầm lên, trong ngôn ngữ lăng mạ chính là toàn bộ Sí Thiên giới.

- Bắt lại cho ta!!

Giới Chủ nắm chắc hai tay, hai mắt huyết hồng, đột nhiên rống to.

- Vâng!!

- Vâng cái rắm! Bắt Điêu Lãnh Phong lại cho ta! Dám lừa gạt lão nương, hắn chán sống rồi!
Chương 1402 Nghiệm thân

Toàn trường bỗng nhiên an tĩnh, bắt ai??

- Lập tức! Ngay lập tức! Đè lại cho ta, lôi vào! Còn có Bá Vương, bảo hắn cút đến đây cho ta, cút! Đến đây!

Giới Chủ thật sự là nhịn không được.

Bá Vương cùng Điêu Lãnh Phong lại dám xem nàng là đồ đần mà đùa nghịch?

Lấy danh dự thần giáo đảm bảo, vu oan cực hạn.

Nếu như không phải mấy câu kia của Bá Vương, nàng cũng không chán ghét Khương Phàm như vậy.

Kết quả… kết quả là, chuyện căn bản không phải là như vậy?!

Hại nàng tại trước mặt tất cả mọi người mất mặt xấu hổ.

Không thể tha thứ được!!

- Khốn kiếp, đều điếc hết rồi sao? Bắt lại cho ta! Truyền lệnh Hạo Thiên Thánh Quốc, toàn thể xuất động, bắt Điêu Lãnh Phong, bắt lấy Bá Vương lại cho ta! Ai dám lãnh đạm, trục xuất khỏi Sí Thiên giới! Ai dám phản kháng, giết! Không! Tha!

Giới Chủ tức giận thét lên, vang vọng khắp dãy núi, đánh thức tất cả thị vệ.

Khi mấy ngàn tùy tùng đi 'Đuổi bắt', Khương Phàm không rõ tình huống lập tức triển khai tư thế, chuẩn bị đại chiến một trận.

- Đến đây!!

Khương Phàm phóng thích liệt diễm lên tiếng rống to. Kết quả...

Bọn hắn khí thế hùng hổ, đằng đằng sát khí, lại toàn bộ lại đều từ bay qua bên cạnh hắn, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn.

Khương Phàm không hiểu thấu, mù sao? Không nhìn thấy ta sao?

- Khương Phàm, không cần đi. Giới Chủ mời ngươi đi qua.

Luyện Đan sư phe phái Triệu gia đuổi kịp Khương Phàm, nhìn hắn táo bạo, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Khách khí như vậy rồi?

Khương Phàm nhướng mày.

- Đừng nghĩ Sí Thiên giới đến không chịu nổi như vậy.

- Bọn hắn đều đi làm cái gì.

- Xin mời Điêu Lãnh Phong, Bá Vương, đến Sí Thiên giới, Giới Chủ muốn các ngươi đối chất với nhau, giải thích mọi chuyện rõ ràng. Nếu như là bọn hắn vu oan hãm hại ngươi, Giới Chủ sẽ tự nghiêm túc xử lý bọn hắn, nhưng nếu như ngươi thật sự có vấn đề, Giới Chủ cũng dùng giới luật xử lý ngươi.

- Ta chẳng thèm đối chất cùng bọn họ.

Khương Phàm quay người liền muốn rời khỏi.

Luyện Đan sư ngăn lại Khương Phàm:

- Đừng xem chúng ta là đồ đần, ngươi đã phải đại náo một trận, thừa cơ rời khỏi, làm nhạt tội ác ngươi hãm hại Tác Ngọc Đường.

- Nói cũng chớ nói lung tung, Tác Ngọc Đường gặp chuyện không liên quan gì tới ta.

- Mặc dù ta không biết ngươi làm sao làm được, nhưng Thánh Hỏa Thiên Viêm tại pháp trường dưới mặt đất hẳn là do ngươi trộm. Ngươi cũng là dùng bọn chúng làm cơ duyên, tăng lên cảnh giới.

Luyện Đan sư lắc đầu, đột phá cao giai Linh Hồn cảnh vô cùng khó khăn, nhất là bát trọng thiên đến cửu trọng thiên, cần đặc biệt lớn cơ duyên, Khương Phàm không thể nào tu luyện mấy ngày liền dễ dàng đột phá.

- Ta là dùng thánh huyết đột phá. Ngươi quên Kiều gia giết Thánh Tổ thứ tư? Ta mang theo rất nhiều thánh huyết, đầy đủ để ta đột phá đến cửu trọng thiên.

- Ừm, lý do rất đầy đủ. Nhưng chính là ngươi làm.

- Không có chứng cứ, chớ nói lung tung.

- Ngươi xác thực rất thông minh, hại người cũng có thể làm đến thiên y vô phùng(*), nhưng... Chính là ngươi làm.

(*) Áo trời không kẽ hở, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.

Luyện Đan sư đưa tay mời:

- Đi thôi, Giới Chủ đã đang chờ ngươi.

Khương Phàm lắc đầu:

- Phẩm hạnh Giới Chủ các ngươi có vấn đề, ta không gặp.

- Giới Chủ là tuổi tác còn nhỏ, tính tình lại táo bạo, làm việc tùy hứng, tuy nhiên còn tính là công chính, mời đi.

- Nàng bao lớn?

- Hai mươi ba.

- Hai mươi ba? Ngươi lừa gạt ai đây!!

Khương Phàm thể hiện quái dị, hai mươi ba tuổi lại là Giới Chủ?

Hắn còn tưởng rằng giống như Vô Hồi Thánh Chủ, dùng Trú Nhan Thuật gì đó.

- Tình huống của Giới Chủ chúng ta rất đặc biệt. Đi thôi, ta mang ngươi tới.

Trong u cốc sâu trong Sí Thiên giới.

Khương Phàm nghiêm mặt, nhìn Giới Chủ trước mặt.

Giới Chủ cũng nghiêm mặt, nhìn Khương Phàm mặt mũi tràn đầy không phục trước mặt.

- Ngươi làm như thế nào?

- Không phải ta làm.

- Ta có thể không trừng phạt ngươi. Ngươi liền nói ngươi làm sao làm được?

- Ta cái gì cũng không làm.

- Ngươi làm, chỉ là không có để lại đầu mối mà thôi.

- Không phải ta làm.

- Nhị đẳng trưởng lão bị phế, dựa theo quy củ, khẳng định là muốn truy xét đến đáy. Sí Thiên giới có chi đội hình luật, nếu như ta để bọn hắn buông tay điều tra, chỉ bằng ba chữ 'hoài nghi ngươi' liền có thể chụp ngươi tám năm, mười năm.

- Thân chính không sợ bóng nghiêng.

- Ha ha, ngươi thân chính??

- Chí ít so với nữ tử mở Hồng Lâu thì vẫn thân chính hơn!

- Làm càn!!

- Ngươi chính là đánh rắm, ta cũng xem thường ngươi.

- Ngươi thật nghĩ ta không dám thu thập ngươi?

- Tùy tiện thu thập, ngươi chính là giết chết ta, ta cũng vẫn xem thường ngươi. Ngươi không xứng làm Giới Chủ, Sí Thiên giới các ngươi càng không xứng với năm chữ ‘hoàng đạo thứ mười ba' này.

- Ta xứng hay không, không phải ngươi đánh giá. Nhưng, vận mệnh của ngươi, ta có thể quyết định. Mặc kệ hôm nay kết quả như thế nào, ngươi đều phải tiếp nhận chi đội hình luật điều tra.

- Tùy tiện tra, có thể tra được chứng cứ, coi như ta thua.

- Ha ha, ngươi thật sự coi mình làm thiên y vô phùng? Trong thanh đồng tiểu tháp treo trên cổ ngươi cất giấu người, ta có thể đánh cược, Thánh Viêm Thiên Hỏa ở pháp trường dưới mặt đất đều ở bên trong. Ngươi có dám để cho ta kiểm tra hay không?

- Đồ của ta, dựa vào cái gì để cho ngươi tra? Ta còn cảm giác ngươi là đang trộm đồ của ta, đang cất giấu bên trong y phục của ngươi nữa đây, ngài có dám để cho ta lột hay không?

- Làm càn!!!

- Bớt thể hiện lại cho ta đi.

- Tiểu gia hỏa, biết cái gì gọi là tôn sư trọng đạo hay không!

- Ngươi ngay ở trước mặt toàn Sí Thiên giới, lăng mạ phẩm hạnh của ta, ngươi không đáng để cho ta tôn trọng; ngươi hám lợi, thu nhận loại bại hoại Tác Ngọc Đường kia, ngươi không đáng ta tôn trọng; ngươi dung túng bên ngoài mở hoa lâu kiếm tiền lời bẩn, to to nhỏ nhỏ bảy mươi tám nhà, ngươi không đáng để cho ta tôn trọng.

- Khụ khụ...

Tại một nơi hẻo lánh trong sương mù truyền ra tiếng ho khan rất nhỏ.

Hai người đều yên lặng xuống, tiếp tục mắt lớn trừng mắt nhỏ giằng co nhau.

Thật lâu, Giới Chủ Sí Thiên giới nói:

- Phóng xuất Ngu Khuynh Thành.

- Ngươi lại muốn làm cái gì?

- Nghiệm thân.

- Cái gì??

- Không phải ngươi không chạm qua nàng sao? Ta muốn nghiệm thân!

- Mẹ kiếp, có phải ta mọc ra một bộ mặt lưu manh hay không?

- Điêu Lãnh Phong Không thể nào vô duyên vô cớ cầm danh dự thần giáo làm đảm bảo được.

Giới Chủ chính là bởi vì tin tưởng bá chủ, nên mới hiểu lầm Khương Phàm, cho nên sẽ không lại tuỳ tiện tin tưởng Khương Phàm.

Khương Phàm chần chừ một lúc, sau đó cũng phóng xuất Ngu Khuynh Thành:

- Nàng muốn kiểm tra thân thể ngươi.

- Dựa vào cái gì?
Chương 1403 Nghiêm trị Bá Vương

Ngu Khuynh Thành vô cùng mâu thuẫn.

- Đi cùng với nàng, đừng nói lung tung. Ngũ ca ngươi còn đang ở Trung Vực chờ ngươi.

Rất nhanh, Giới Chủ đã mang theo Ngu Khuynh Thành đi ra, sắc mặt thoáng hòa hoãn.

Khương Phàm thu Ngu Khuynh Thành, tiếp tục đối xử lạnh nhạt giằng co với nàng.

Sau đó không lâu, Bá Vương cùng Điêu Lãnh Phong bị 'mời' đến trong u cốc.

Hai người bọn họ đều không rõ tình huống, đi 'bắt' người kỳ thật không dám quá thô lỗ, dù sao đối phương cũng là Bá Vương cùng truyền nhân hoàng đạo. Cho nên Bá Vương cùng Điêu Lãnh Phong đều tưởng rằng Giới Chủ làm ra quyết định, chuẩn bị giao Khương Phàm cho bọn hắn.

- Ha ha, Khương Phàm, lại gặp mặt.

Điêu Lãnh Phong lưu ý đến sắc mặt Khương Phàm rất khó coi, hoàn toàn yên tâm.

- Tiêu Lạc Lê bảo ta đợi nàng hướng ngươi vấn an.

Khương Phàm không chút khách khí kích thích nói.

Sắc mặt Điêu Lãnh Phong dần dần âm trầm xuống:

- Nếu như ngươi đụng phải một sợi lông của nàng, ta sẽ lột da của ngươi ra.

- Thật đáng thương, còn là thiên kiêu hoàng đạo. Đầu tiên là bị nữ tử của ta đánh quỳ trên mặt đất nhận thua, lại chết da mặt trái với điều ước thoát thân, vạn dặm xa xôi theo đuổi giết ta, kết quả ngay cả nữ tử của mình đều ném đi. Loại biểu hiện vụng về như ngươi đây để cho ta vô cùng chất vấn tất cả thiên kiêu hoàng đạo, rốt cuộc đều là thứ mặt hàng gì.

- Chỉ bằng ngươi, cũng xứng chất vấn hoàng đạo?

- Nếu như ta là ngươi, đã sớm cút về xin mời một nhân vật càng lợi hại đến để lật lại mặt mũi.

- Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng. Giới Chủ, nếu ngài đều đã làm ra quyết định, hôm nay ta liền mang Khương Phàm rời khỏi. Nếu như xác định hắn không liên quan tới chết của trưởng lão chúng ta, ta sẽ lại cho trở về, nếu như xác định có liên quan, chúng ta sẽ liền thay Sí Thiên giới thanh lý môn hộ.

Giới Chủ lạnh nhạt cự tuyệt:

- Trước tiên đừng có gấp.

Điêu Lãnh Phong có chút ngẩng đầu:

- Giới Chủ còn có vấn đề gì sao? Ta đã chờ hai tháng ở chỗ này, đã vô cùng cho Sí Thiên giới thể diện, nếu như các ngươi còn muốn kéo dài, chỉ sợ thần giáo nơi đó đều muốn phái người khác tới?

Khương Phàm ở bên cạnh hừ lạnh:

- Phái ai đến? Phái Thiên Hồ Thánh Vương sao? Các ngươi vì để khống chế Hướng Vãn Tình, đã đặc biệt sớm điều động Thiên Hồ Thánh Vương đến Thiên Khải chiến trường, kết quả, ha ha, Hướng Vãn Tình chết rồi. Nếu như nàng biết mình muội muội chết rồi, đầu tiên chính là truy cứu trách nhiệm của thần giáo. Còn ta, nàng đều vô cùng rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì.

Điêu Lãnh Phong quét ánh mắt bén nhọn về phía Khương Phàm:

- Khương Phàm, ngươi dám phụ trách vì lời nói của chính mình?

- Ta đương nhiên phụ trách! Ngược lại là ngươi, dám phụ trách sao? Nếu không, chúng ta đều ở nơi này chờ lấy, chờ Thiên Hồ Thánh Vương tự mình tới? Ngươi xem nàng là một bàn tay đập chết ngươi hay là bắt ta đi!

- Ngươi...

- Đừng cho rằng ta không biết chút chuyện xấu xa này của các ngươi.

Khương Phàm bĩu môi hừ lạnh.

- Ngươi chỉ là một tên dân liều mạng từ tiểu địa Biên Hoang đi ra, cũng xứng vọng nghị hoàng đạo?

- Điêu Lãnh Phong, ngươi còn chưa hiểu? Ai ta cũng không sợ! Thân phận cao cao tại thượng của ngươi không dọa được ta. Nếu như lại dùng cái tư thái này, coi chừng ngày nào chết trong tay ta.

- Vậy chúng ta liền chờ xem, xem ai chết ở trong tay ai!

Giới Chủ đưa mắt lạnh nhìn bọn hắn cãi lộn, cơ bản cũng đã hiểu xảy ra chuyện gì.

Vị trưởng lão trong miệng Điêu Lãnh Phong kia, xác thực có chút liên quan cùng Khương Phàm, nhưng nguyên nhân cái chết không có liên quan gì với Khương Phàm. Tên tiểu tử hoàng đạo này vì để có thể lấy Khương Phàm đi, miệng đầy hoang ngôn(*), xem nàng như đồ đần mà đùa nghịch.

(*) Là những lời nói, tin tức không chính xác, không đúng với thực tế.

Giới Chủ liếc nhìn Bá Vương, sắc mặt lão gia hỏa này cũng có chút thay đổi, đang gắt gao nhìn chằm chằm Điêu Lãnh Phong.

Xem ra, cũng là từ trong đối thoại của bọn họ nghe được chút ý tứ gì khác.

- Bá Vương, tới đây.

Giới Chủ đứng dậy, đi sang cửa đá bên cạnh, biến mất trong sương mù.

Bá Vương theo sát đi đến, sau khi hành lễ với Giới Chủ, cũng thi lễ một cái đối với tiểu lão đầu bên trong:

- Lão tổ.

- Bá Vương, tuổi ngươi cũng đã rất cao, trấn thủ Sí Thiên giới cũng lao khổ công cao, bản giới chủ để lại mặt cho ngươi.

Không có người ngoài, Giới Chủ không che giấu nữa, sắc mặt liền âm trầm lại, ngữ khí càng giá lạnh:

- Ngươi là không hiểu rõ tình huống, bị Điêu Lãnh Phong lừa, hay là thu lợi ích từ chỗ của hắn, kết hợp lại gạt ta?

Bá Vương cau chặt lông mày, vội vàng hành lễ:

- Giới Chủ! Bá Vương phủ đời đời thủ vệ Sí Thiên giới, tận trung cương vị công tác, Bá Vương phủ, đối với Giới Chủ là trung thành tuyệt đối.

- Điêu Lãnh Phong nói chuyệnn với Khương Phàm, ngươi đã nghe rõ chưa vậy?

- Hiểu. Trưởng lão đã chết trong miệng Điêu Lãnh Phong đó, hẳn là không có liên quan cùng Khương Phàm. Nhưng Khương Phàm cũng là liên lụy đến một ít chuyện bí ẩn trong thần giáo, thần giáo hẳn là sẽ không từ bỏ ý đồ.

- Chuyện Khương Phàm lăng nhục nữ nhi tộc trưởng hai đại hoàng tộc, ngươi đã xác minh sao?

- Cái này...

- Ta ngược lại thật ra đã xác minh! Ngu Kình Thương, Hứa Đan, đều là bởi vì nguyên nhân đặc thù, nên có liên lụy cùng Khương Phàm. Nhưng Khương Phàm chỉ là giữ các nàng lại, không có thực hiện lăng nhục, càng không tồn tại chuyện sinh con cái.

- Khương Phàm lần này đi Trung Vực là muốn gặp mặt cùng Hỗn Độn Tử Phủ, người của bọn họ đều đang chờ đón Ngu Khuynh Thành về. Mà Hứa Đan, là cùng đồ đệ của Khương Phàm yêu nhau bỏ trốn, không hề liên quan tới Khương Phàm.

Giới Chủ đi đến trước mặt Bá Vương, theo dõi hắn trong khoảng cách gần:

- Ngươi có cảm tưởng gì?

Bá Vương càng nhăn mày càng chặt, tại sao có thể như vậy, tất cả đều là giả sao?

Điêu Lãnh Phong đều đang gạt hắn sao?

- Ngươi là Bá Vương, là cao tầng của Sí Thiên giới, ngươi rất rõ ràng quy củ của chúng ta. Chỉ bằng chuyện ngươi lừa gạt Giới Chủ, truyền đạt tin tức hư giả, hãm hại trưởng lão tứ đẳng của Sí Thiên giới, ta liền có thể xử lý ngươi!

Bá Vương vội vàng lui lại hai bước, quỳ một chân trên đất:

- Ta không có xác minh tình huống, dễ tin người khác nói như vậy, cam nguyện chịu phạt.

- Tốt, chính ngươi nói!

Mặc dù Giới Chủ thoạt nhìn chỉ là một cô nương thanh tú, nhưng lại tràn ngập uy thế cường đại:

- Đầu tiên, ngươi tự mình xử lý Điêu Lãnh Phong, hết thảy hậu quả, ngươi toàn lực gánh chịu. Thứ hai, ta cho ngươi thời gian mười ngày, chuẩn bị ba viên thánh đan, tự mình đón tiếp hoàng đạo Tây Nam —— Thái Cổ Thần Miếu.
Chương 1404 Cưỡng ép giam lại

Ba viên?

Thánh đan??

Khóe mắt Bá Vương run rẩy, nhưng có Giới Chủ và lão tổ tông, hắn thực sự không dám ngỗ nghịch:

- Xin Giới Chủ phân phó, ba viên thánh đan thần miếu cần đổi lấy vật gì?

- Đổi một sự cam đoan. Hoàng đạo Tây Bắc tuyệt đối không thể lấy bất kỳ lý do gì hay bất cứ phương thức nào nhúng tay vào sự vụ Tây Nam.

- Bản vương sẽ làm hết khả năng.

Bá Vương rời khỏi mê vụ, trái tim đều đang chảy máu, ba viên thánh đan, trong phủ Bá Vương cất giấu một viên, nhưng chỉ này một viên, muốn lại có thêm hai viên nữa, chỉ có thể cầu cứu các phe phái, không chỉ cần phải tự mình chuẩn bị vật liệu, càng phải thiếu một ân tình to lớn.

Đây quả thực là lột da hắn.

Điêu Lãnh Phong đáng chết!!

- Chờ một chút!!

- Giới Chủ còn có chuyện gì?

Bá Vương cung kính hành lễ, mặc dù Giới Chủ trước mặt mình đây chỉ có hai mươi ba tuổi, nhưng bí mật đặc thù để hắn tuyệt đối không dám có bất kỳ lòng bất kính nào.

- Hoa lâu Chiến quốc, đóng toàn bộ.

- Cái này...

- Các cô nương bên trong, toàn bộ giải trừ thân phận nô lệ, ngươi tự mình xử lý.

Sắc mặt Bá Vương khó coi, ta tự mình xử lý?

Đường đường là Bá Vương lại tự mình xử lý sự vụ hoa lâu?

- Nếu như ngươi xử lý không tốt, ta nhờ Hung Linh hầu phủ xử lý.

- Bản vương nhất định không phụ kỳ vọng của Giới Chủ.

Bá Vương tranh thủ thời gian tỏ thái độ.

Điêu Lãnh Phong ở bên ngoài cùng Khương Phàm giằng co, trong ánh mắt tất cả đều là khinh thường.

Chỉ cần Sí Thiên giới đồng ý, hắn lập tức áp giải Khương Phàm rời khỏi.

Hơn mười ngày trước, cường giả thần giáo đã đến, ngoài thành càng có Bán Thánh ẩn núp.

Cường giả Huyền Nguyệt hoàng triều càng là tới vài trăm người.

Khương Phàm, mọc cánh cũng khó thoát.

- Điêu Lãnh Phong công tử.

Bá Vương cố nén lửa giận, đi ra mê vụ.

- Thương lượng xong? Là chính chúng Khương Phàm ta mang đi, vẫn Sí Thiên giới cùng đi tiến về?

Điêu Lãnh Phong đối với Bá Vương nhẹ nhàng chớp mắt, giữa bọn hắn đã đã hẹn, chỉ cần có thể thuận lợi mang đi Khương Phàm, thần giáo nhất định thâm tạ.

- Điêu công tử, ngươi vu oan danh dự trưởng lão tứ đẳng của Sí Thiên giới, lừa gạt Bá Vương Chiến quốc, khiêu khích Giới Chủ Sí Thiên giới, tổng cộng ba loại tội danh. Từ hôm nay, ngươi sẽ bị tạm giam tại Sí Thiên giới. Khi nào Vạn Đạo Thần Giáo đến xin lỗi, khi đó sẽ thả ngươi rời khỏi.

Bá Vương cố nén lửa giận, thẩm phán Điêu Lãnh Phong.

Nụ cười của Điêu Lãnh Phong cứng ở trên mặt, còn tưởng rằng mình đang nghe lầm:

- Còn xin Bá Vương lặp lại lần nữa.

- Giới Chủ đã tự mình kiểm tra, Ngu Khuynh Thành cô nương vẫn còn trong sạch, Hứa Đan cô nương đang yêu nhau cùng đồ đệ của Khương Phàm. Hỗn Độn Tử Phủ đã sắp tới đón tiếp Ngu Khuynh Thành, Hứa Đan cô nương cũng sắp về nhà. Ngươi lại nói lung tung Khương Phàm lăng nhục các nàng, bị ép sinh con?

Còn có cái chết của trưởng lão thần giáo, càng là không có chút liên quan gì tới Khương Phàm. Đây không phải nhục nhã danh dự trưởng lão Sí Thiên giới chúng ta, lại là cái gì? Ngươi dùng thủ đoạn ti tiện này, khuyến khích tiến Sí Thiên giới ta giao Khương Phàm, không phải lừa gạt ta thì là cái gì? Ngươi mượn tay ta, uy hiếp Giới Chủ, đây không phải khiêu khích Sí Thiên giới thì là cái gì!

Mặc dù Sí Thiên giới ta không phải hoàng đạo, nhưng cũng là hoàng tộc Tây Nam, nổi danh truyền xa đại địa Trung Vực, không tới phiên ngươi khi dễ như vậy.

Bá Vương đi đến trước mặt Điêu Lãnh Phong, bá thế mênh mông lại không kiềm chế, như đại dương mãnh liệt lao ra, khuấy động u cốc, nhấc lên không gian.

Điêu Lãnh Phong bị ép tới dần dần lui lại, sắc mặt tái nhợt, thân thể đều không tự chủ được mà run rẩy lên.

- Khương Phàm... Khương Phàm nhục nhã Ngu Khuynh Thành và Hứa Đan, đây là... Đây là...

- Ngươi ở lại đây đi! Khi nào người của thần giáo đến, thì lúc đó ngươi mới đợc đi, thái độ của thần giáo quyết định ngươi là có thể hoàn chỉnh rời khỏi Sí Thiên giới hay không. Bá Vương bạo hống một tiếng, thanh triều cuồn cuộn, chấn động sơn hà như Cửu Thiên kinh lôi xé rách hư không, rơi xuống u cốc.

Điêu Lãnh Phong run rẩy, đã hôn mê tại chỗ.

Khương Phàm bị uy thế cả Bá Vương trùng kích khí huyết không khoái, Chu Tước suýt chút nữa đã thức tỉnh.

Tuy nhiên, Bá Vương lại tạm giam Điêu Lãnh Phong? Đây tuyệt đối là vui mừng ngoài ý liệu.

Bá Vương âm trầm sắc mặt, nắm lấy Điêu Lãnh Phong bay lên không rời khỏi.

Giới Chủ từ trong sương mù đi tới:

- Ngươi có thể đi.

- Cáo từ.

Khương Phàm không nghĩ tới vị giới chủ này lại có thể 'sửa lại tư thái', không giống người chủ trì thế lực khác ngu xuẩn mất khôn như thế, biết rõ sai cũng chết vì sĩ diện.

- Chờ một chút.

Giới Chủ gọi Khương Phàm lại.

Khương Phàm lập tức trả lời:

- Chuyện của Tác Ngọc Đường không liên quan gì tới ta.

- Có liên quan tới ngươi hay không, trong lòng ngươi và ta đều rất rõ ràng. Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi cao điệu tiến vào Sí Thiên giới, thật sự là muốn tu luyện đan thuật?

- Đó là đương nhiên!!

Khương Phàm tranh thủ thời gian cam đoan.

Nếu như nói thật, không bị lột da mới lạ.

Kết quả, Điêu Lãnh Phong chính là vết xe đổ.

- Vậy là tốt rồi. Giữ lại ngọc phù trưởng lão, vĩnh viễn ở lại Sí Thiên giới.

- Ta chủ động rời khỏi.

- Vì sao??

- Sí Thiên giới khiến ta thất vọng.

Giới Chủ tức giận:

- Khương Phàm, có phải ngươi cảm giác ngươi thông minh hơn khắp thiên hạ, còn những người khác đều là đồ đần hay không?

- Ngươi dùng Trường Sinh Đan và giá trị của mình làm giao dịch, trà trộn vào Sí Thiên giới, lại lợi dụng danh uy Sí Thiên giới làm dịu nguy cơ tại Đại Hoang, sau đó kiên nhẫn ẩn núp hai tháng, chờ đợi Tác Ngọc Đường luyện chế Trường Sinh Đan, đánh lén pháp trường dưới mặt đất, đảo loạn luyện đan, phế bỏ Tác Ngọc Đường cùng Thập Nhị trưởng lão.

- Sau khi hoàn thành mục đích, cố ý gây nhau, làm bộ tức giận rời khỏi, còn giống như là chúng ta ủy khuất ngươi. Ngươi chơi mưu kế rất nhuần nhuyễn, nhưng loại hành vi này thuộc về hãm hại lừa gạt điển hình, qua sông đoạn cầu.
Chương 1405 Cảm giác bị lừa

Khương Phàm da mặt dày, gánh vác được.

- Ngươi thu ta vào, là coi trọng Trường Sinh Đan, là phe phái Triệu gia cùng ngươi làm giao dịch. Ngươi tự cho là có thể khống chế ta, kết quả lại thất sách. Hai người chúng ta, đều như vậy. Lại nói, ta rõ ràng chân chính giao ra Trường Sinh Đan ra, không phải xách quần không trả tiền.

Giới Chủ nghiêm mặt nhìn Khương Phàm, trong lòng có một cảm giác quái dị không nói được.

Có thể là do mỗi ngày tiếp xúc với những Luyện Đan sư cổ hủ già nua kia nên cảm thấy mệt mỏi, giờ khắc này, đột nhiên cảm giác cái tên gia hỏa này không biết xấu hổ không cần da mặt này rất đúng khẩu vị của nàng.

Mục nát trong cuộc sống khô khan, chút khó có được niềm vui thú nhiều một.

Khương Phàm đón ánh mắt Giới Chủ, cường thế giằng co, nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương, nữ tử này cho hắn một loại cảm giác hỉ nộ vô thường, không dễ chọc.

- Khụ khụ.

Trong sương mù truyền ra vài tiếng ho nhẹ, nhắc nhở Giới Chủ.

Giới Chủ nắm một cái ngọc phù trong tay áo, đây là tiểu lão đầu an bài.

Treo danh dự tên tuổi trưởng lão cho Khương Phàm, sau đó thả hắn rời khỏi.

Nhưng... Giới Chủ nắm ngọc phù, không muốn cho. Ngược lại muốn Khương Phàm ở lại nơi này. Tìm người không sợ nàng, mỗi ngày cãi nhau giải lao, có vẻ như rất không tệ.

- Khụ khụ!

Tiểu lão đầu đứng trong sương mù ho khan, thanh âm đề cao thêm mấy phần.

Giới Chủ vẫn không để ý tới, Khương Phàm lại liếc mắt vào trong sương mù.

- Khụ khụ!!

Tiểu lão đầu dùng sức ho khan, thật sợ cái gân nào đó của nàng không có dựng đúng, trực tiếp đánh Khương Phàm ra ngoài.

Giới Chủ liên tục suy nghĩ, sau đó thu ngọc phù vào, lấy một cái ngọc phù màu tím khác từ trong nhẫn không gian ra:

- Muốn không? Ngọc phù trưởng lão tam đẳng.

- Không cần.

Khương Phàm rất thẳng thắn.

- Ngươi cần.

- Không cần.

- Ngươi muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn!

- Thứ này còn có thể ép mua ép bán?

- Nếu như ta không ép buộc ngươi ở lại Sí Thiên giới, ngươi có muốn không?

- Muốn... Sao?

Khương Phàm đương nhiên muốn, đây quả thực là bùa hộ thân, nhưng nào có chuyện tốt như thế.

- Đầu tiên, ngươi có thể không ở lại Sí Thiên giới, nhưng nếu như Sí Thiên giới có cần, ngươi nhất định phải trở về vô điều kiện. Thứ hai, ngươi có thể dùng ngọc phù tự vệ, nhưng không được cầm ngọc phù đại biểu Sí Thiên giới làm xằng làm bậy. Thứ ba, định kỳ đưa về đan dược Chuẩn Thánh phẩm cho Sí Thiên giới, hàng năm ba viên, chờ sau khi ngươi có thể luyện đan dược Thánh phẩm, hàng năm một viên.

- Ngươi nghèo đến điên rồi?

Khương Phàm nghe được thì trừng mắt, hàng năm ba viên? Hắn đi nơi nào tìm được nhiều dược liệu như vậy?

- Thứ tư, ngươi chỉ cần tiếp nhận ngọc phù, thì chính là người Sí Thiên giới, phải chịu quy củ của Sí Thiên giới. Ví dụ như, tôn trọng Giới Chủ!!

Khương Phàm do dự, nếu quả thật có thể mang theo ngọc phù rời khỏi, mặc kệ là tại Nam Bộ hay là tiến vào Trung Vực, tuyệt đối không ai dám công nhiên tổn thương hắn. Thế nhưng, ba viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, hắn từ nay về sau đều không cần làm khác nữa, cứ đi khắp nơi tìm kiếm dược liệu.

- Rất khó sao? Mười mấy viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm ngươi vơ vét từ phương bắc đâu?

- Sớm đã dùng xong.

- Điều kiện lại thêm cái thứ năm, không cho phép lừa gạt Giới Chủ.

Giới Chủ đương nhiên không tin Khương Phàm đã sử dụng hết.

- Hai viên!! Nhiều nhất hai viên!!

- Ba viên.

- Không thể nào, một mình ta, đi đâu có được nhiều dược liệu như vậy.

- Cưỡng đoạt, hãm hại lừa gạt, ngươi rất am hiểu mà.

- Xin hãy tôn trọng ta! Hai viên, ta chỉ có thể đưa hai viên!

Sau khi cò kè mặc cả một phen, cuối cùng Khương Phàm lấy điều kiện hai viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm 'Mua' đến quyền sử dụng ngọc phù trưởng lão tam đẳng.

Chuyện phát triển có chút vượt quá những gì Khương Phàm đoán trước.

Nữ tử này không chỉ có hỉ nộ vô thường, ngây thơ tùy hứng, tư duy cũng không giống với người bình thường lắm.

Loại tính cách này làm sao có thể làm Giới Chủ?

Lại là làm sao có thể được nhiều người kính sợ như vậy?

Càng là như vậy, càng nói rõ nàng có thân phận cực kỳ đặc thù.

Mà người có tính cách hay thay đổi này, thường thường đều rất nguy hiểm!

Bởi vì ngươi suy nghĩ không thấu!

- Bốn điều kiện đó ngươi nhất định phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, nếu không bất cứ lúc nào ta cũng có thể lấy lại ngọc phù của ngươi, sau đó tuyên bố với thiên hạ, ngươi không có chút liên quan nào cùng Sí Thiên giới.

- Đó là đương nhiên, ta là tuân thủ quy củ nhất.

Khương Phàm treo ngọc phù, cáo từ rời khỏi.

- Chờ một chút, ta để cho ngươi đi rồi sao?

- Dựa theo quy định đầu tiên, ta có thể không ở lại Sí Thiên giới.

- Quy định đầu tiên phía sau viết rất rõ ràng, nếu Sí Thiên giới có cần, ngươi nhất định phải vô điều kiện trở về.

- Ngươi có cần?

Khương Phàm khẽ nhíu mày.

- Ta có cần!!

- Có cần thì tìm nam tử đi, ta không bán thân.

Khương Phàm quay người muốn đi.

- Ngươi đứng lại đó cho ta!

- Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?

- Ta đã đưa cho ngươi đặc quyền, xưa nay chưa từng có. Chúng ta ít nhất phải nói chuyện thật tốt chứ? Đầu tiên, ta muốn biết linh văn của ngươi.

- Phần Thiên Tước.

- Ngươi nghĩ ta chưa thấy qua Phần Thiên Tước? Thời điểm ngươi bế quan, linh văn hiện ra hình dáng hỏa điểu rất giống Phần Thiên Tước, nhưng không phải Phần Thiên Tước.

- Linh văn hiện ra hình dáng cùng Yêu thú chân chính vẫn còn có chút khác biệt.

- Ngươi từng ở Ly Hỏa thánh địa thôn phệ qua m Linh Ác Hỏa, sau đó ngụy trang thành Diêm Lâu. Nhưng, Phần Thiên Tước không có năng lực thôn phệ hỏa diễm khác.

- Ta có thể thôn phệ hỏa diễm, không liên quan gì tới linh văn, có liên quan với nội tu công quyết ta tu luyện.

Khương Phàm rất thẳng thắn tìm được cái cớ, không có nửa phần do dự.

- Công quyết gì?

- Ngươi nói một chút ngươi vì sao hai mươi ba tuổi đã có thể lên làm Giới Chủ, ta sẽ nói cho ngươi nói công quyết ta tu luyện. Thế nào?

- Nếu như ngươi là có thái độ này, ta cần phải 'Cần' ngươi nhiều hơn mấy ngày.

Khương Phàm bỗng nhiên cảm giác mình đã bị lừa rồi.

Nếu như nữ tử này thường thường liền 'Cần' một lần, hắn chẳng phải là đã bị vây ở Sí Thiên giới rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK