Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36 Điên Cuồng Phản Kích (3)

- Hô...

Khương Phàm trùng điệp thở ra một hơi, thân thể mệt mỏi đã hòa hoãn đi rất nhiều, mắt trần cũng có thể thấy vết thương đang bắt đầu khép lại.

Hắn không lo được nghỉ ngơi, giơ lòng trắng trứng lên rải đầy tổ chim, phóng thích Kim Viêm thả cây đuốc trong tổ chim.

Tổ chim này giống như có thể chống cự hỏa diễm, nhưng cây già phía dưới lại dần dần bốc cháy, càng ngày càng lớn.

- Chờ ta, đừng có chạy lung tung.

Khương Phàm lao xuống từ trêи vách đá, vọt tới phía Nham Viên và Sinh Tử môn đang chém giết.

- Chờ ta một chút!

Yến Khinh Vũ lại không nguyện ý chính mình lưu tại nơi nguy hiểm này, bước nhanh đuổi theo Khương Phàm.

Nàng cũng rất tò mò tên điên này móc trứng chim ra là muốn làm gì.

Hơn mười dặm bên ngoài, sau khi bọn người Hoàng Hùng trả giá nặng nề, gian nan giết lùi đám Nham Viên đang cuồng nộ. Bọn người tử thương thảm trọng, chỉ còn lại sáu người, người còn sống thì lại mang thương.

- Aaa….!!

Hoàng Hùng tức giận gào thét, kịch liệt thở dốc, hắn chưa bao giờ chật vật như vậy, càng không bao giờ bị một tên tiểu hài nhi trêu đùa đến trình độ này.

- Ranh con, ta không chỉ muốn ngươi sống không bằng chết, ta còn muốn ăn thịt ngươi!

Năm người may mắn còn sống sót nhìn thi thể đầy đất, mặt đều bóp méo.

- Đuổi theo cho ta!

Hoàng Hùng lau máu tươi trêи mặt, đuổi về phía Khương Phàm rời đi.

Khương Phàm vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn qua vách núi nơi đó. Hỏa thế đang dần mãnh liệt, ở trêи vách núi rất đáng chú ý. Chỉ chốc lát sau, tổ chim đã đè sập cây già, rơi xuống vách núi.

- Chỗ Nham Viên đã kết thúc chiến đấu.

Yến Khinh Vũ nhắc nhở Khương Phàm.

Khương Phàm gật đầu, không vội vã đi lên phía trước, ngẫu nhiên quay đầu nhìn quanh. Cũng không lâu lắm, một tiếng gáy to lớn sắc nhọn vang vọng trời cao, liệt diễm như thủy triều đốt cháy tầng mây, để bầy chim xung quanh kinh sợ bay chạy đầy trời.

Một đầu Hỏa Ưng to lớn huy động cánh chim, ở trêи vách núi xoay mặt nhìn quanh, tiếng gáy to vội vàng biểu thị công khai rằng nó đang vô cùng phẫn nộ.

Khương Phàm lập tức leo lên tán cây trước mặt, móc ra một cái trứng chim, dùng sức đập nát, bên trong dâng lên quang hoa nồng đậm, còn có tiếng chim hót mơ hồ. Yến Khinh Vũ trừng to mắt nhìn, đây là đổi cách tìm đường chết sao?

- Thu...

Trêи không trung, Hỏa Ưng rất nhanh đã nhận ra khí tức nơi này, phát ra tiếng gáy to chói tai, bay tới phía nơi.

- Đi mau, đuổi theo ta!

Khương Phàm nhảy xuống co cẳng liền chạy, một bên chạy một bên lấy ra hai trứng chim từ trong thanh tiểu đồng tháp, xé áo ra đựng chúng.

- Cần ta làm gì không?

Yến Khinh Vũ mang theo lợi kiếm, theo sát ở phía sau.

- Theo sát là được rồi.

Tốc độ Khương Phàm càng lúc càng nhanh, rừng cây dày đặc và đường núi chập trùng cũng không mang đến cho hắn bao nhiêu ngăn trở.

Hỏa Ưng chú ý tới hai bóng người trong rừng rậm, lập tức cuốn lên hỏa triều mãnh liệt, đi theo bọn hắn, mặc dù hình thể to lớn lại giống như chớp giật mà lướt qua rừng rậm, lưu lại bóng đen đáng sợ.

- Tìm được rồi.

Khương Phàm rất nhanh đã chú ý tới mấy thân ảnh đang phi nước đại trong núi rừng phía trước, chính là đám người Sinh Tử môn kia.

- Khương Phàm?

- Ranh con, ngươi còn dám trở về!

Đám môn đồ Sinh Tử môn giống như mãnh thú ngửi được mùi máu tươi, gầm thét lao đến phía hắn.

- Đều coi chừng, tiểu tử này khẳng định lại đang đùa Phàmch hoa chiêu gì đó.

Hoàng Hùng lớn tiếng nhắc nhở.

Khương Phàm đang phi nước đại đột ngột đứng lại, ở tại chỗ mà cúi người súc thế, ném thẳng bao vải trong tay đến Hoàng Hùng. Hoàng Hùng rống to tạo ra sóng khí chấn tan bụi đất, tay hóa thành dùi nhọn đánh vào túi vải. Chiếc túi tuỳ tiện bị đánh xuyên, nhưng dịch trứng bên trong lại phun ra trêи người hắn, số lượng không nhiều, nhưng lại vẩy vào trêи mặt và trêи thân.

Sau đó Khương Phàm tiếp tục bao vải khác đánh tới người xông lên phía trước nhất.

- Phá cho ta!

Nam tử cảnh giới cao thâm, phẫn nộ lại không sợ, vung lên trọng chùy đập bể túi vải.

Trứng chim trong bao vải vỡ vụn, dịch trứng đối diện đổ lên người hắn.

- Tiểu tử, đây chính là ám khí của ngươi?

Bọn hắn vừa rồi thật rất khẩn trương, sợ tiểu tử này lại đùa Phàmch hoa chiêu gì.

Thế nhưng, nhìn dịch trứng trêи người lại có chút không hiểu thấu.

- Không nên động!

Khương Phàm bỗng nhiên dừng lại, chỉ vào bọn hắn rống to.

Bọn người Hoàng Hùng cũng không biết thế nào, thật đúng là ngừng tay laji.

- Không nên động, ai động kẻ đó chết.

Khương Phàm quát tháo bọn hắn.

- Tiểu tử, ngươi hù dọa ai?

Hoàng Hùng lau dịch nhờn trêи người, đưa vào mũi ngửi ngửi.

Đúng vào lúc này, rừng cây chung quanh đột nhiên bị một ngọn lửa màu đỏ bừng chiếu đến, một con Hỏa Ưng khổng lồ huy động hai cánh đầy liệt diễm phá tan tán cây rậm rạp vọt xuống, con mắt đỏ thấu lập tức tập trung vào Hoàng Hùng và nam tử đang toàn thân phủ đầy dịch trứng.

- Tên tiểu súc sinh nhà ngươi!

Bọn người Hoàng Hùng thốt nhiên biến sắc, rốt cuộc cũng biết tiểu tử này đùa Phàmch quỷ kế gì.

- Khương Phàm, ta phải lột da của ngươi ra.

Tráng hán kia vừa phẫn nộ vừa khẩn trương, tiểu tử này tuổi còn trẻ ở đâu ra nhiều chủ ý hỗn trướng như vậy?

Hỏa Ưng hét lên đầy giận dữ, cuốn lên hỏa diễm mãnh liệt lao thẳng tới Hoàng Hùng.

- Uông Viễn! Không cần lui, cùng ta cùng một chỗ giết chết hỏa điểu này!

- Hoàng Dao, Tang Chính Kỳ, Văn Ngạn, Cung Tử An, bốn người các ngươi bắt lấy tiểu súc sinh kia cho ta! Phải sống! Phải bắt sống!

Hoàng Hùng gầm thét, mặt đất chung quanh ầm vang băng liệt, đại lượng bụi đất đá vụn bay lên không, theo hắn nghênh chiến Hỏa Ưng.

Mắt Uông Viễn cũng lộ ra hung quang, mang theo lợi kiếm giết tới.

Bọn người Hoàng Dao vội vàng lui lại, tránh khỏi vòng chiến kịch liệt, ánh mắt bén nhọn khóa chặt nơi Khương Phàm xa xa.

- Ngươi chạy thôi!

Yến Khinh Vũ kinh hô, quay đầu liền chạy.

Khương Phàm đang muốn kéo Ô Cương Cung ra thừa cơ tập kϊƈɦ, không nghĩ tới bọn hắn vậy mà kịp phản ứng.

- Tiểu tử, ngươi chạy không thoát. Bốn người Hoàng Dao đuổi tới Khương Phàm.

Khương Phàm phi nước đại cũng cao giọng nhắc nhở Yến Khinh Vũ:

- Chuẩn bị chiến đấu, phải liều mạng.

- Bọn hắn đều là Linh Anh cảnh cửu trọng thiên, là tên điên ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao, liều mạng cũng đánh không lại.

Toàn thân Yến Khinh Vũ quấn lấy thanh phong, cơ hồ như muốn cách mặt đất mà bay lên.

Nàng mặc dù cũng là cửu trọng thiên, nhưng mặc váy hoa lệ lại thông thấu, thực sự không thích hợp để chiến đấu, nhất là đánh với những tên điên không muốn mạng này.
Chương 37 Điên Cuồng Phản Kích (4)

- Không liều mạng thì phải chết, phối hợp với ta!

Khương Phàm rống to, gắt gao nắm chặt song quyền, tùy thời chuẩn bị chém giết.

Trong lòng Yến Khinh Vũ hơi giãy dụa, kϊƈɦ thích linh văn, nắm chặt lợi kiếm. Ngay một khắc này, Tang Chính Kỳ trong bốn người lao lên đại thụ bên trái đằng trước, thân hình gầy gò dâng lên thanh mang nồng đậm. Hắn đứng trong tán cây, thanh âm vang dội, song quyền thay phiên đánh vào chạc cây, thanh mang nồng đậm mãnh liệt mà vào.

Giờ khắc này, cây già yên lặng vậy mà giống như sống lại, mãnh liệt lay động, tất cả chạc cây đều lung tung bay lên, bổ nhào tới Yến Khinh Vũ cùng Khương Phàm.

Đây là võ pháp gì?

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, nhanh tốc né tránh, nhưng nhánh cây quá dày đặc, trong lúc hỗn loạn, ba cành đánh vào lồng ngực, đánh hắn phun một ngụm máu, chật vật chạy ra ngoài.

Ngay sau đó hai chạc cây khác gào thét lao tới, cuốn lấy hai chân bỗng nhiên giương cao lên, một chạc cây khác giống như lợi kiếm đang nổ bắn tới.

- Thanh Phong Nhận, chém!

Yến Khinh Vũ bay lên không bảy tám mét, nhanh như cầu vồng tránh đi khỏi mấy cái chạc cây, lợi kiếm cuốn lên rất nhiều phong nhận xoắn nát cành cây quấn quanh Khương Phàm.

Khương Phàm thoát khốn, đập người xuống đất.

Nhưng khi hắn vừa muốn đứng lên, Văn Ngạn trước mặt đã cuồng hống giết tới. Sải bước nhanh tới, cự quyền hóa thành hỏa diễm mãnh liệt như sóng dữ đánh tới Khương Phàm.

Khương Phàm tránh cũng không thể tránh, gắt gao nắm chặt quyền đầu liều mạng đón đỡ.

Kim Viêm thánh văn phát sáng, khí hải mê vụ xoay tròn, trêи dưới hai đầu nguồn bỗng nhiên quán thông. Kinh mạch toàn thân đều phát ra sức sống mạnh mẽ điều động toàn bộ linh lực mênh ʍôиɠ hội tụ vào nắm đấm.

Theo một kϊƈɦ trùng thiên của Khương Phàm, liệt diễm hóa thành đầu hổ mãnh liệt bạo kϊƈɦ đánh tới đối diện.

Ầm ầm!

Văn Ngạn đánh ra liệt diễm lại bị cường thế đụng nát, đầu hổ lại ngưng tụ không tan, đánh vào trêи mặt của hắn.

Văn Ngạn vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu thảm bay ra ngoài, máu me đầy mặt mà mơ hồ.

Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, cảm thấy giật mình đối với uy lực của Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền cận chiến, không hổ là Thánh cấp võ pháp, rất bá đạo.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, thế công lại không có bất cứ đình chỉ nào.

Khương Phàm phi nước đại, xuất thủ vô tình, ngay lúc Văn Ngạn kêu thảm rơi xuống đất, từ bên cạnh hắn sượt qua.

Phốc phốc!

Tay nâng đao giương, Ô Cương đoản đao sắc bén cắt cổ họng của hắn.

- Tiểu hỗn đản, ngươi hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ!

Tang Chính Kỳ thấy đồng bạn chết thảm, nổi lên cơn giận dữ, linh lực mãnh liệt rót vào trong đại thụ.

Cây già mãnh liệt lay động, giống như muốn trồi lên từ mặt đất, sợi đằng tráng kiện liên tiếp đánh tới Khương Phàm.

Khương Phàm linh hoạt né tránh, nhưng Hoàng Dao lại xuất hiện ở phía trước, từng luồng từng luồng cuồng phong giống như thủy triều tuôn ra mà tới, lập tức nuốt sống hắn, thân thể mất đi cân bằng, cơ hồ muốn bị quăng bay ra ngoài.

Ầm ầm!

Phía sau, mười mấy sợi đằng giống như trọng quyền đánh vào lưng của hắn, đánh đến mức hắn lảo đảo một cái, da thịt nhầy nhụa đầy máu.

- Chết đi!

Cung Tử An giống như độc xà từ bên cạnh xông ra, cuốn lên kiếm triều lạnh thấu xương đánh tới Khương Phàm.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Yến Khinh Vũ cũng đã rút kiếm giết tới, nửa đường chặn lại, một câu cũng không nói, thế công lại lăng lệ dị thường.

Làm đệ tử thượng cung Kim Dương cung, khi Yến Khinh Vũ nghiêm túc thì vô cùng cường thế, đảo mắt đã chế trụ Cung Tử An.

Khương Phàm cưỡng chế đau đớn, vững vàng quỳ một chân trêи đất, giơ Ô Cương Cung lên, đang muốn khóa chặt Hoàng Dao trước mặt, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, rống to một tiếng: - Yến Khinh Vũ, mau trốn, bọn chúng đến rồi!

Đột nhiên thanh âm vô cùng thê lương còn giống như mang theo hoảng sợ mà rung động.

- Cái gì tới?

Yến Khinh Vũ cùng Cung Tử An lập tức tránh ra, Hoàng Dao ở xa xa bỗng nhiên quay đầu.

Nhưng chính là giờ khắc này, biểu lộ trêи mặt Khương Phàm đột nhiên ngưng lại, Ô Cương Tiễn trong tay ngay lập tức thoát khỏi dây cung, hướng về phía Hoàng Dao đánh tới.

Hỏng rồi!

Hoàng Dao quay đầu lại cái gì cũng không thấy liền ý thức được mình đã bị lừa. Nàng lập tức muốn thoát ra ngoài, tránh né sang bên cạnh.

Nhưng thời khắc đang muốn tránh, một cỗ lực lượng khổng lồ đâm xuyên lồng ngực, thân hình gầy gò đều bị đánh bay ra ngoài.

Cung Tử An cùng Tang Chính Kỳ đều ở chỗ đó, khó có thể tin nhìn lấy Hoàng Dao bị tên xuyên thủng tim, vừa nhìn về phía Khương Phàm đang đứng dậy nơi đó. Bọn hắn mặc dù phẫn nộ lại nóng nảy nhưng giờ khắc này cảm nhận được một cỗ hàn khí không cách nào nói rõ.

Tiểu gia hỏa này thật chỉ có mười ba tuổi sao?

Cái này không phải là giảo hoạt gì cả, đây quả thực là một sát thủ tàn nhẫn đã từng trải qua trăm trận chiến!

- Ngươi chết đi!

Khương Phàm đứng dậy, đồng thời thuận thế dựng vào chi cung tiễn thứ hai khóa chặt Tang Chính Kỳ trong tán cây nơi xa.

Tang Chính Kỳ lập tức bừng tỉnh, điều động linh lực toàn thân lần nữa rót vào đại thụ, khống chế chạc cây bay lên, muốn chặn đánh Ô Cương Tiễn.

Nhưng một khắc này, Khương Phàm kéo Ô Cương Cung ra lại đột nhiên đổi hướng, Ô Cương Tiễn lại bắn về phía Cung Tử An cách đó không xa. Con ngươi Cung Tử An co rụt lại, lập tức tránh né.

Ô Cương Tiễn thoát cung mà đi, Khương Phàm quấn quanh lấy một tấm Bạo Viêm Phù cuối cùng ở phía trêи.

Ầm ầm!

Bạo tạc mãnh liệt chấn động sơn lâm nhấc lên liệt diễm kinh khủng nuốt sống Cung Tử An còn đem cả Yến Khinh Vũ cùng Khương Phàm đều cuốn vào.

- Đáng chết!

Tang Chính Kỳ trong tán cây lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm.

Tiểu tử này so với sát thủ còn khôn khéo hơn, so mãnh thú còn tàn nhẫn hơn, dáng người mạnh mẽ phản kϊƈɦ linh hoạt lại để từ trong lòng hắn dâng lên một luồng hơi lạnh.

- Khương Phàm, ngươi điên rồi.

Trong liệt diễm truyền ra tiếng Yến Khinh Vũ nổi giận quát mắng, mặc dù đã tách ra với Cung Tử An một khoảng cách, thế nhưng hỏa thế mãnh liệt vẫn cuốn nàng vào, toàn thân bỏng diện tích lớn, y phục đều kém chút bị đốt sạch.

Cung Tử An thì kêu thảm muốn đập tắt liệt hỏa, toàn thân bốc lên khói đen, chật vật không chịu nổi.

Tên tiểu hỗn đản này có bao nhiêu tấm hỏa phù? Ô Cương Tiễn, rồi còn hỏa phù, bọn hắn còn đánh thế nào!

- Khương Phàm đâu?

Tang Chính Kỳ nhướng mày, cẩn thận tìm kiếm thân ảnh Khương Phàm ngay khi ngọn lửa dần tán.

Tiểu tử này rất có thể đang trốn ở đâu để đánh lén.

- Cung Tử An cẩn thận...
Chương 38 Ngàn Cân Treo Sợi Tóc

Tang Chính Kỳ đang muốn nhắc nhở Cung Tử An nơi xa xa, mặt lại hơi biến sắc, bỗng nhiên quay đầu.

Khương Phàm nắm lấy sợi đằng tráng kiện vọt tới, giống như báo săn thoăn thoắt, diện mục dữ tợn, trong tay nắm lấy Ô Cương đao bổ xuống ngươi hắn.

Con ngươi Tang Chính Kỳ co rụt lại, nói thầm một tiếng ‘xong’.

Phốc phốc!

Ô Cương đao rơi xuống, máu tươi phun tung toé, một cái đầu bay ra ngoài.

Khương Phàm đứng trêи tán cây dần dần yên tĩnh, kịch liệt thở hổn hển, nhìn chằm chằm Cung Tử An nơi xa:

- Còn mỗi mình ngươi.

Cung Tử An đang đánh tan hỏa diễm khắp người, cả kinh lui lại hai bước.

Nhìn cái này, lại nhìn lại cái kia, ba bộ thi thể chết thảm để hắn không rét mà run.

Yến Khinh Vũ không lo được tình cảnh bạo lộ của mình, nhìn đạo thân ảnh trêи cây kia, vậy mà cũng cảm nhận được một luồng hơi lạnh.

Khương Phàm mấy năm này đến cùng là lịch luyện thế nào? Hắn mỗi ngày đều liều mạng như thế sao?

- Ta còn có ba mũi tên, chi thứ nhất...

Khương Phàm triệu ra Ô Cương Tiễn từ trong Thanh Đồng Tiểu Tháp, chậm rãi kéo ra, khóa chặt Cung Tử An: - Chạy!

Cung Tử An vô ý thức muốn rời khỏi, lại do dự một lát, đứng tại nơi đó, hắn đã lĩnh giáo sự lợi hại của Ô Cương Cung, có thể tránh một mũi hai mũi tên, nhưng cũng tránh không khỏi mũi thứ ba, hắn cắn răng một cái nói với Khương Phàm.

- Sinh Tử môn không có hèn nhát chạy trốn, tiểu tử, ta nhắc nhở ngươi, Sinh Tử môn không chỉ có mấy người chúng ta, cũng không chỉ là chút thực lực như chúng ta. Chọc đến Sinh Tử môn, nhất định sẽ quấn ngươi đến chết!

Bành!!

Ô Cương Tiễn thoát cung, tinh chuẩn bắn nổ đầu, tiễn thế mạnh mẽ, dư uy không giảm, thật sâu cắm vào thân cây phía sau.

Khương Phàm từ trêи cây nhảy xuống, kịch liệt thở hổn hển.

Yến Khinh Vũ mang ánh mắt quái dị nhìn hắn, mặc dù biết tên điên này không đơn giản, nhưng vẫn không nghĩ tới hắn có thể làm được đến trình độ này.

- Ta có thể khiêu chiến Bạch Hoa rồi chứ?

Khương Phàm thở phào, đi về phía Cung Tử An.

Yến Khinh Vũ lấy lại tinh thần, đưa cho hắn mấy khỏa đan dược.

- Không phải ta đả kϊƈɦ ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách. Khiêu chiến trêи lôi đài với chém giết trong rừng không giống nhau, huống chi bọn hắn chỉ là linh văn tam tứ phẩm, tu luyện đều là Linh cấp võ pháp. Bạch Hoa lại là lục phẩm linh văn, tu luyện đều là Huyền cấp võ pháp cao thâm. Ngươi có thể ở trong rừng giết ba tên, năm tên bọn hắn, nhưng trêи lôi đài lại không thể đả thương tới Bạch Hoa được một sợi lông. Ta nói chính là sự thật.

Khương Phàm không để ý lời Yến Khinh Vũ nói, đi ra phía sau Cung Tử An rút Ô Cương Tiễn ra, lắc đầu:

- Một tên đáng thương, bị hù chết.

- Có ý tứ gì?

Yến Khinh Vũ đột nhiên hỏi:

- Ngươi còn có mấy mũi tên?

- Một cái...

Khương Phàm lung lay vừa rút Ô Cương Tiễn ra, lại tìm tới mũi thứ hai ở chỗ Kim Dao:

- Hai cái...

Yến Khinh Vũ im lặng nhìn hắn một hồi, nàng nhặt lên Ô Cương Tiễn bên kia, ném cho Khương Phàm:

- Ba cái?

- Giải quyết bốn tên, còn lại hai cái.

Khương Phàm đang muốn tìm kiếm Hỏa Ưng, lại phát hiện trận chém giết kịch liệt nơi xa đã kết thúc, Hỏa Ưng ở trêи không xoay một lát, cũng rời khỏi nơi đó.

- Hai kẻ kia chết rồi?

Yến Khinh Vũ có chút ngoài ý muốn, nhanh như vậy đã kết thúc rồi à?

- Đi qua nhìn một chút.

Khương Phàm không có Bạo Viêm Phù, chỉ dựa vào Ô Cương Tiễn còn không uy hϊế͙p͙ được hai tên mạnh nhất kia, nhưng hắn vẫn đi tới.

Nếu như chết rồi, hắn sẽ an tâm, còn nếu như không chết, hắn vừa vặn bồi thêm một mũi tên. Khương Phàm đi vào nơi Hỏa Ưng cùng Hoàng Hùng chém giết. Nơi này đã là một phiến đất hoang vu, mặt đất sụp đổ, bụi đất tung bay, đại lượng cây rừng bị đốt thành tro bụi, tràng diện hỗn loạn có thể tưởng tượng đến tình hình chiến đấu thảm liệt.

Một bộ thi thể bị đốt cháy khét nằm rạp trêи mặt đất, thân thể rách mướp, tử trạng thê thảm.

Nhưng… chỉ có tên này.

- Một tên khác hẳn là chạy trốn.

Khương Phàm ở chung quanh tìm một vòng, tìm được vết máu, một mực kéo dài đến đường sông rất xa.

- Vừa rồi đầu Hỏa Ưng kia xoay quanh ở chỗ này, hẳn là đang tìm kiếm hắn.

Khương Phàm thuận đường sông hướng xuống tìm, tuyệt không thể lưu lại tai hoạ ngầm gì cho mình.

Yến Khinh Vũ nhìn sắc trời không còn sớm, muốn nhắc nhở hắn mau chóng trở về, nhưng dáng vẻ Khương Phàm hiển nhiên không giống như sẽ nghe lời nàng khuyên, chỉ có thể đi theo ở phía sau.

Khương Phàm thuận đường sông tìm mấy trăm mét, phát hiện dấu vết một vũng nước, còn có pha lẫn máu tươi.

- Tìm được rồi.

Khương Phàm nắm chặt Ô Cương Cung, lặng lẽ thuận theo huyết thủy đuổi theo, nhưng mà...

- Tiểu tử, ta biết ngươi sẽ đến. Thông minh quá sẽ bị thông minh hại. Hôm nay, ngươi phải chết!

Một nam nhân toàn thân ướt nhẹp đứng cách đó không xa, cánh tay trái đã vỡ vụn, trước ngực bị lợi trảo xé mở hai vết thương to tướng, da thịt lồi ra ngoài, nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng kẻ đó diện mục đang rất dữ tợn, con mắt sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Chính là Hoàng Hùng!

- Yến Khinh Vũ, mau lui lại!

Khương Phàm quát to, bỗng nhiên kéo căng Ô Cương Cung, ngay lập tức tuột tay, Ô Cương Tiễn nặng nề sắc bén xoay tròn gào thét tạo ra kình khí bay tới Hoàng Hùng.

- Liệt Thổ Chưởng!

Sắc mặt Hoàng Hùng dữ tợn, lớn tiếng gào thét, tay phải căng cứng đẩy về phía trước, mênh ʍôиɠ thổ khí ầm vang sôi trào ngưng tụ thành đá vụn dày đặc cuốn về phía Khương Phàm giống như là mặt tường đất nhấc lên cao năm sáu mét.

Ô Cương Tiễn mãnh liệt sau khi xuyên thấu Liệt Thổ Chưởng thì không còn dư lực, Liệt Thổ Chưởng đối diện chụp về phía Khương Phàm. Khương Phàm bị hung hăng đập ra ngoài, vừa vặn bắn vào trêи người Yến Khinh Vũ.

- Mau lui lại!

Khương Phàm thuận thế ôm lấy Yến Khinh Vũ, muốn xông vào trong lòng sông trước mặt.

Nhưng mặt đất chung quanh lại ầm vang sụp đổ, từng cái bia đá giống như tấm chắn ầm vang dâng lên, bốn phương tám hướng ngăn cản đường đi của bọn hắn. - Phiên Sơn Chưởng!

Hoàng Hùng giống như điên, bộc phát toàn bộ thực lực Linh Nguyên cảnh, bia đất vừa mới dâng lên ầm vang sụp đổ, Khương Phàm và Yến Khinh Vũ bị đánh ở giữa còn không có kịp phản ứng.

Khương Phàm mặc dù thường xuyên chém giết cùng mãnh thú, nhưng chưa bao giờ gặp được thế công võ pháp của cường giả Linh Nguyên cảnh, ánh mắt trong chớp mắt đã bị thạch lãng mãnh liệt tràn ngập.
Chương 39 Hắc Thủy Mã Hoàng

Yến Khinh Vũ càng không gặp được nguy cơ như vậy, ý thức trống rỗng, phảng phất như nghĩ đến hình ảnh mình chết thảm. Kinh hồn chớp mắt một cái, Khương Phàm đưa tay vung Yến Khinh Vũ lên, dùng sức đặt ở dưới người mình, kéo căng thân thể ngạnh kháng một kϊƈɦ tàn nhẫn này.

Ầm ầm!

Mặt đất lay động, bụi đất tung bay, kịch liệt va chạm tạo thành "Mộ đất" cao năm mét rộng hơn mười thước, đem hai người Khương Phàm mai táng tại bên trong.

Sắc mặt Hoàng Hùng dữ tợn chợt lảo đảo một trận, ngồi liệt trêи mặt đất, kịch liệt thở hổn hển. Hắn vừa mới chém giết cùng mãnh cầm, bị trọng thương. Nếu như không phải nghĩ muốn giết Khương Phàm, hắn đã chuẩn bị đồng quy vu tận cùng mãnh cầm.

Hắn liều mạng trọng thương, trốn vào trong sông, sau đó lưu lại vết tích, chờ Khương Phàm mắc câu.

Rốt cuộc... Ông trời cũng mở mắt, tiểu tử này thật đúng là dò theo!

Hoàng Hùng hư nhược ngồi đó, ánh mắt một khắc đều không rời khỏi mộ đất trước mặt, đợi thời gian trôi qua.

Tiểu tử này mặc dù giảo hoạt lại khôn khéo, nhưng nói cho cùng vẫn là một hài tử Linh Anh cảnh, dựa vào thân man lực dùng Ô Cương Cung mà thôi, thời điểm chân chính mặt đối mặt thì hắn gánh không được một kϊƈɦ toàn lực của Linh Nguyên cảnh.

Bất quá vì lý do an toàn, chôn một hồi rồi tính. Nếu như chết rồi, vừa tốt, nếu như không chết, cũng có thể từ từ nín chết.

Sau mười mấy phút, Hoàng Hùng chống người lên, đi vào trước mộ đất, hắn giơ tay lên, khống chế đất đá tản ra.

- Tiểu tử, ta để cho ngươi cuồng! Ngươi tốt nhất còn có một hơi, để gia gia ta đến hành hạ ngươi.

Nhưng trong đống đá trước hết nhất lộ ra ngoài không phải Khương Phàm, cũng không phải thi thể nát gì, mà là rất nhiều vỏ trứng, còn có dịch trứng sền sệt.

Khí tức sinh mệnh mênh ʍôиɠ thẩm thấu vào bên trong, giống như có thứ gì đó đang hấp thu lấy bọn chúng.

Sắc mặt Hoàng Hùng hơi biến, lập tức muốn lui lại.

Trong bụi đất mai táng đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét, Khương Phàm tung người lên, tay cầm Ô Cương đoản đao cứng rắn bổ về phía Hoàng Hùng.

Một khắc cuối cùng khi hắn bị mai táng đã vung ra tất cả trứng chim, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh nuốt luyện sinh mệnh nguyên khí, không chỉ có bảo vệ tính mệnh, càng là khôi phục nguyên khí.

Lực lượng vạn cân phun trào trêи hai tay, bổ ra một kϊƈɦ mạnh nhất. Hoàng Hùng chật vật tránh đi, sau đó Khương Phàm lần nữa ra chiêu, xuất thủ như điện, đao thế dày đặc, cất bước phi nước đại, buộc Hoàng Hùng phải lùi lại.

Bành!

- Cút ngay cho ta!!

Hoàng Hùng đâm người vào trêи một cây đại thụ phía sau, tay phải nâng lên một kϊƈɦ, mặc dù vội vàng, phát ra năng lượng không mạnh, nhưng uy lực Linh Nguyên cảnh vẫn vô cùng đáng sợ, mênh ʍôиɠ bụi đất tung bay tới Khương Phàm.

Khương Phàm rơi xuống đất, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao, nắm chặt Ô Cương đao lần nữa bổ đi tới.

- Ngươi còn lại bao nhiêu linh lực?

- Đủ để giết ngươi.

Hoàng Hùng tức giận, hét lớn một tiếng, văn ấn nham thạch trêи trán phát sáng, điều động toàn bộ năng lượng hội tụ về cánh tay phải:

- Liệt Sơn Chưởng!

Tiếng vang ầm ầm, Thổ nguyên lực hóa mênh ʍôиɠ thành bụi đất mãnh liệt mà ra, dẫn động mặt đất chung quanh đều băng liệt trêи diện tích lớn.

Đá vụn bay lên, bụi đất mãnh liệt, bên trong ngưng tụ ra chưởng ấn hoàn chỉnh đánh về phía Khương Phàm.

Trong khi Khương Phàm phi nước đại thì đột ngột nhảy mạnh, một phát bắt được chạc cây trước mặt trước khi bụi đất đá vụn oanh tới, tránh đi thế công mãnh liệt.

- Lão tử có linh lực, tiểu tử, ngươi thất sách.

Hoàng Hùng rống to, lần nữa bạo phát Thổ nguyên lực mênh ʍôиɠ, hóa thành đá vụn dày đặc không khác biệt gì kϊƈɦ trước mà oanh kϊƈɦ không trung.

Khương Phàm ở trêи chuyển qua một tán cây khác, mạo hiểm tránh né thế công.

- Tiểu tử, phụ mẫu ngươi là con khỉ sao?

Hoàng Hùng oán hận, kéo lấy thân thể trọng thương muốn đuổi theo. Nhưng chợt có một tiếng tiếng vang kỳ quái, trước ngực mát lạnh, Hoàng Hùng đứng tại nơi đó hoảng hốt một lát, khó có thể tin mà cúi đầu, nhìn ngực nhô ra một mũi kiếm băng lãnh.

- Ta... Còn sống đây.

Yến Khinh Vũ đứng phía sau hắn, toàn thân đầy đất đá, miệng đầy máu tươi, lại nắm gắt gao lợi kiếm, đâm xuyên qua thân thể của hắn.

- A! Hai người các ngươi… tiểu súc sinh!

Hoàng Hùng rống to, quay người muốn chụp về phía Yến Khinh Vũ.

Trong rừng lóe lên kình phong, Ô Cương Tiễn xoay tròn gào thét lao mà tới, xuyên thủng lồng ngực của hắn.

Khương Phàm ngồi xổm ở trêи tán cây xa xa, sau một tiễn đầu thì thuận thế bắn mũi thứ hai, thẳng đến lồng ngực Hoàng Hùng.

Bành!

Toàn thân Hoàng Hùng run rẩy dữ dội, ngực lại có nhiều lỗ thủng. Tay hắn nâng lên hơi rung nhẹ, trước khi đụng vào Yến Khinh Vũ vô lực thả lỏng xuống. Phù phù một tiếng, vị ác đồ Linh Nguyên cảnh này quỳ trêи mặt đất, cúi đầu, chết không nhắm mắt.

Yến Khinh Vũ lảo đảo mấy lần, lui lại ngồi dưới đất, nàng không có sức khôi phục mạnh như Khương Phàm vậy, nếu như không phải Khương Phàm dùng thân thể che cho nàng trước khi bị chôn, sau khi phá đất thì nhắc nhở tìm cơ hội tập kϊƈɦ, chắc nàng hiện tại còn đang hôn mê.

- Lần này, là chết thật.

Khương Phàm nhảy từ trêи cây xuống, rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi.

- Để cho ta khôi phục một chút.

Yến Khinh Vũ hư nhược thở hào hển, một trận chém giết thảm liệt hôm nay có trình độ vượt qua mấy năm lịch luyện trước đó của nàng, nhưng nàng không có nửa điểm cao hứng, chỉ có cảm thấy may mắn như sống sót sau tai nạn. Chuyện như vậy nàng tuyệt không muốn kinh lịch lần thứ hai.

Khương Phàm đi đến bên cạnh Hoàng Hùng, đảo mắt một chút, lấy xuống một chiếc nhẫn kiểu dáng cổ xưa từ trêи tay hắn:

- Đây là nhẫn không gian?

Yến Khinh Vũ nhìn lên.

- Hình như thế.

- Loại vật này không phải vô cùng đắt đỏ sao?

Khương Phàm biết loại nhẫn không gian trữ vật này, bình thường mà nói không gian cũng không lớn, lại vô cùng đắt đỏ, ngoại trừ những người có thân phận tôn quý, hoặc là cường giả cảnh giới cao thâm, còn không sẽ có rất ít người tiêu phí tiền tài để mua cái này.

- Bọn hắn thế nhưng là người của Sinh Tử môn, tàn sát vô độ, tính tình bạo ngược, nói không chừng là giết người nào đó mà giành được.

- Thứ này dùng như thế nào?

- Nhẫn không gian phổ thông sử dụng rất đơn giản, nhỏ máu nhận chủ liền có thể ý thức tương thông.

Khương Phàm lấy chút máu tươi từ trêи người, nhận chủ chiếc nhẫn, đang mong đợi có thể tìm được bảo bối gì.
Chương 40 Đêm Tối Vô Biên

Phạm vi nhẫn không gian so với Khương Phàm dự đoán thì lớn hơn rất nhiều, phạm vi đường kính chừng hơn mười mét. Chỉ là bên trong không có cái gì ngoại trừ từng con côn trùng dữ tợn xấu xí.

- Đây là cái gì?

Khương Phàm triệu ra một con nhuyễn trùng mượt mà, ném xuống đất.

- Côn trùng.

Yến Khinh Vũ thuận miệng nói.

- Đây là côn trùng gì? Bên trong không có thứ khác. đúng không?

Yến Khinh Vũ thấy gia hỏa này im lặng, trong chiếc nhẫn hẳn là có chút đan dược linh thảo gì đó, vậy mà để đó không nhìn, nghiên cứu côn trùng.

- Trong này tất cả đều là côn trùng.

- Sao?

Yến Khinh Vũ phục dụng mấy khỏa đan dược chữa thương, giãy dụa đứng lên, dùng mũi kiếm đụng đụng.

Nhuyễn trùng giống như vô cùng sợ sệt, nằm đó co ro, nhìn không ra có cái gì đặc biệt.

- Tất cả đều là loại côn trùng này?

- Có vài loại lớn chừng bàn tay, còn có vài loại to bằng con này.

Khương Phàm từ bên trong triệu ra một bao côn trùng kϊƈɦ cỡ tương đương, tròn vo, toàn thân đen kịt, nhưng lại bốc lên nhàn nhạt huyết khí, tản ra mùi máu tươi gay mũi.

- Hắc Thủy Mã Hoàng?

Yến Khinh Vũ biến sắc, cả kinh lui về sau hai bước.

- Mau thu bọn chúng lại.

- Thế nào?

Khương Phàm thu hết hai con côn trùng.

- Đây là Hắc Thủy Mã chỉ có ở trong khu vực Chiểu hà (sông) thuộc Hoàng Nam Cương. Bọn chúng không phải côn trùng phổ thông, là Yêu thú. Đừng nhìn bọn chúng hình thể nhỏ, lại có thể hút khô nguyên lực của một đầu dã tượng đấy. Lúc bình thường tựa như con đầu tiên ngươi lấy ra như thế, khi hút no đầy đủ máu tươi sẽ trở nên vô cùng cực đại, sau đó biến thành màu đen nhánh.

Khương Phàm nhíu mày dò xét lấy nhẫn không gian, đếm lấy Hắc Thủy Mã Hoàng bên trong.

- Hết thảy có... Hơn hai trăm con, gần một nửa đã biến thành màu đen.

- Thứ này có chỗ lợi gì sao?

- Không có tác dụng gì, chính là tiềm phục tại chỗ sâu sông Chiểu, hút máu tươi. Nghe nói sau khi đã hút no đầy đủ, bọn chúng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, từ từ luyện hóa. Nếu như bị quấy nhiễu, liền sẽ... nổ tung... Đừng nhìn hình thể nhỏ, uy lực nổ tung của bọn chúng lại vô cùng lớn, máu tươi bên trong cũng sẽ phun hết ra ngoài.

Yến Khinh Vũ âm thầm hít một hơi, ngẫm lại cũng cảm giác buồn nôn.

- Đây là đam mê cá nhân hắn, hay là...

Khương Phàm kì quái, Sinh Tử môn hẳn là vài gia hỏa tàn nhẫn, tiến vào Đại Hoang không phải săn giết mãnh thú, chính là ăn cướp tán tu, làm sao trong nhẫn không gian tất cả đều là loại vật buồn nôn này.

‘Chẳng lẽ... Bọn hắn là đang sưu tập máu tươi?’

‘Sưu tập máu tươi lại có thể làm cái gì?’

- Sắc trời không còn sớm, chúng ta mau rời khỏi nơi này.

Yến Khinh Vũ vốn chán ghét người của Sinh Tử môn, hiện tại càng buồn nôn hơn.

Khương Phàm cùng Yến Khinh Vũ rốt cuộc cũng xác định được vị trí trong núi sâu mênh ʍôиɠ, nhưng sau tai nạn may mắn cũng không còn sót lại chút gì.

Bọn hắn trước trước sau sau giày vò lâu như vậy mới tìm đến phương hướng Bạch Hổ quan. Hiện tại khoảng cách dự tính đều khoảng ba trăm dặm, vượt núi băng ngàn trở về, coi như không gặp nguy hiểm cũng phải hơn ba giờ.

Hai người rất không đuổi kịp trở về trước khi trời tối.

- Nhanh nhanh nhanh...

Khương Phàm ở phía trước phi nước đại, không ngừng mà thúc giục Yến Khinh Vũ phía sau.

Yến Khinh Vũ chăm chú theo sát Khương Phàm, mặc dù không mạnh mẽ bằng hắn, lại nương tựa theo Phong linh văn mang tới tiện lợi, miễn cưỡng có thể đuổi theo bước chân của Khương Phàm.

Nhưng...

Rống!!

Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng gào thét cuồng liệt, một đầu gấu đen toàn thân bốc lên sát khí ngăn cản đường đi.

Khương Phàm bỗng nhiên phanh lại, quay đầu phi nước đại, kêu gọi Yến Khinh Vũ đi đường vòng. Hắn hiện tại không có Bạo Viêm Phù, càng không có tinh lực, phải tận lực tránh tiếp xúc cùng loại mãnh thú này.

Nhưng nơi này là chỗ sâu tróng Đại Hoang, nếu như bọn hắn cẩn thận một chút còn có thể, hiện tại mạnh mẽ đâm tới chạy về phía trước, một khi gặp được mãnh thú, thời gian cũng sẽ nhiều bị trì hoãn.

Thời điểm khi bọn hắn chật vật xông ra khu vực nguy hiểm, sắc trời đã bắt đầu tối dần, Đại Hoang vô biên lâm vào bạo động trước bình tĩnh.

- Nhanh nhanh nhanh, lại nhanh, chúng ta còn có cơ hội...

Khương Phàm vừa mới nói xong, phương hướng Bạch Hổ quan xa xôi đột nhiên vang tới tiếng chuông nặng nề. Sắc mặt Yến Khinh Vũ trắng bệch, ánh mắt nàng lắc lư, bỗng nhiên quay đầu ngắm nhìn chỗ sâu trong Đại Hoang. Cuối tầm mắt đang rõ ràng có một sợi tơ hắc ám cấp tốc giống như che trời hướng phía nơi này ầm ầm vọt đến.

- Cách thời gian cứ điểm đóng lại còn có một giờ, nhanh.

Khương Phàm cao giọng thúc giục Yến Khinh Vũ.

- Chúng ta... Trở về không được.

Yến Khinh Vũ lại kinh ngạc đứng ở nơi đó.

Bọn hắn vừa mới rời đi khỏi khu nguy hiểm, cách Bạch Hổ quan hơn một trăm dặm, còn phải trèo đèo lội suối, bọn hắn không có khả năng trong vòng một giờ có thể chạy về.

"Trời tối nguy hiểm, không được lưu lại trong Đại Hoang. "

Đây là tổ huấn ở Bạch Hổ quan thậm chí là toàn bộ Thương Châu. Sau khi trời tối, Đại Hoang sẽ lâm vào bạo loạn vĩnh viễn không ngừng nghỉ, một trăm ngàn ác linh ra khỏi vực sâu, trăm vạn mãnh thú phát cuồng. Đại Hoang sẽ thể hiện ra một mặt cuồng dã nhất, hung tàn nhất.

Đừng nói hai người Linh Anh cảnh nho nhỏ như bọn họ, xem như Linh Nguyên cảnh, thậm chí cao hơn, lưu lại nơi này đều sẽ bị tươi sống xé nát.

Nàng tránh thoát sự truy kϊƈɦ của Sinh Tử môn, nhưng vẫn phải chết trong Đại Hoang này sao?

- Yến Khinh Vũ!

Khương Phàm quát một tiếng chói tai, đem nàng từ trong hoảng hốt bừng tỉnh.

- Còn có hơn một trăm dặm, chúng ta trở về không được.

Ánh mắt Yến Khinh Vũ lắc lư, thì thào nói nhỏ.

- Cô muốn chết thì lưu lại đây, không muốn chết thì đuổi theo ta.

Khương Phàm đưa tay giật Thanh Đồng Tiểu Tháp xuống, hướng về phía trước phi nước đại, hắn kϊƈɦ hoạt Thánh linh văn, lòng bàn tay ngưng tụ ra ngọn lửa màu vàng, bao phủ thanh đồng tiểu tháp.

Tiểu tháp dần dần phóng xuất ra thanh quang nhàn nhạt, mặc dù rất yếu ớt nhưng lại cho Khương Phàm một phần hi vọng.

Khương Phàm tản hỏa diễm ra, dùng sức nắm chặt Thanh Đồng Tháp, tốc độ bỗng nhiên tăng lên, giống như con báo săn phi nước đại trong rừng rậm.

Yến Khinh Vũ hoảng hốt một lát, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh đuổi kịp Khương Phàm.

Đông... Đông...

Tiếng chuông trầm muộn quanh quẩn truyên từ phương hướng Bạch Hổ quan, truyền khắp các nơi Đại Hoang, nhắc nhở mọi người quên thời gian nhanh chóng trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK