Tất cả đệ tử thánh địa, những người thí luyện, thậm chí là Thái Long đều bị một màn bất ngờ này làm trở tay không kịp.
Rất nhiều người không rõ tình huống đều không kịp phản ứng.
- Ha ha, đi ra! Tự mình đi ra đi! Bọn hắn chính là bạn của Đường Diễm, đều tập trung vào cho ta!
Thác Bạt Hoằng lớn tiếng quát lên ra lệnh các đệ tử Hồn Thiên cùng những người thí luyện mà bọn hắn triệu tập phân tán ở xung quanh.
- Thật đúng là năm tên.
u Dương Yên nhìn khắp bốn phía, lưu ý đến nữ hài và Xà Yêu, có năm người đang ở bên ngoài phóng tới chỗ nàng.
Cái này gọi là tự chui đầu vào lưới!
- Đường Diễm, đoán xem ta sẽ tra tấn bạn của ngươi như thế nào, đoán xem bọn hắn sẽ trải qua những đau đớn gì. Nhưng, ngươi lại có thể làm thế nào? Ha ha, ở bên ngoài thành thật đợi cho ta. Sau khi Thiên Khải bí cảnh một lần nữa mở ra, chúng ta muốn nhìn thấy ngươi quỳ gối ở phía trước tế đàn. Ha ha... Ha ha...
Úy Thiên Lang cất tiếng cười to, rốt cuộc cũng nói ra những lời độc ác này.
Vậy mà lại dám đi đến trước mặt hắn rồi bắt hắn, đơn giản là không có đem Úy Thiên Lang hắn để vào mắt.
Khoảng cách Thiên Khải bí cảnh mở lại còn ba tháng, hắn muốn để Đường Diễm ở bên ngoài lo lắng dày vò ba tháng. Nhưng vào lúc này, một đệ tử Hồn Thiên thánh địa đột nhiên hướng về phía u Dương Yên kêu lên đầy sợ hãi.
- Coi chừng! u Dương Yên, coi chừng phía sau ngươi!
Giờ này khắc này, có thể là mọi người đều đang nhìn cột sáng ở giữa không trung, hoặc có thể là đang lo lắng nhìn bạn bè của Đường Diễm đang tháo chạy, hay hoặc là đang kinh ngạc sự điên cuồng của đám người Úy Thiên Lang, ai cũng không chú ý tới có một thân ảnh mạnh mẽ màu vàng đang nhanh chóng lướt qua đám người, chạy về phía Long Hổ Đài.
- Chuyện gì...
u Dương Yên vừa muốn quay người, bóng người vàng óng trong nháy mắt lao tới.
Tiểu Kim hầu với gương mặt dữ tợn vung lên côn sắt nặng nề quét qua phía trước.
Côn sắt nặng nề cuồn cuộn yêu khí trong nháy mắt bạo kích, nhấc lên tiếng gào thét chói tai như ngàn vạn yêu hầu đang thét lên.
Bành!!
Côn sắt rắn chắc đánh vào trên bụng u Dương Yên.
Góc độ quá xảo trá, nghiêng lên phía trên phát lực.
Toàn thân u Dương Yên run rẩy, há mồm phun ra cả nước bọt, thân thể bỗng nhiên cong lên bay ngược khỏi mặt đất, bay tới cột sáng.
- Aaa… !!
Khương Phàm gào thét, liều mạng giãy dụa với sự trói buộc của cột sáng, bổ nhào về phía dưới, mặc dù biên độ không lớn nhưng lại thành công bắt lấy u Dương Yên đang bay tới.
u Dương Yên cơ hồ đã bị nện đứt, phía sau thắt lưng đều nát, nội tạng sai chỗ, nàng đau đến mức đầu óc trống rỗng.
- u Dương Yên!
Đám người Úy Thiên Lang quá sợ hãi, khó có thể tin được mà nhìn một màn đột nhiên xuất hiện này.
- Đó là cái gì?
Rất nhiều người đồng loạt nhìn về nơi đó, là một con tiểu Kim hầu sao?
- Hồn Thiên thánh địa! Dám can đảm làm tổn thương huynh đệ ta một phân một hào, ta sẽ xé sống u Dương Yên.
Khương Phàm tức giận gào thét quanh quẩn Thương Giác sơn, nhét u Dương Yên đang hôn mê vào thanh đồng tiểu tháp.
- Không cần lo lắng nơi này!
- Ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không để Hồn Thiên thánh địa tổn thương bọn hắn.
Na Yêu nhìn về phía không trung hô to, lo lắng, tức giận lại càng hối hận.
Nếu như không phải nàng đề nghị Khương Phàm phải tin tưởng thánh địa, cũng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như thế này.
Bành!
Tiểu Kim hầu đột ngột nhảy lên lao tới chỗ Úy Thiên Lang.
- Ngăn nó lại!
- Tiểu súc sinh, ngươi cũng xứng khiêu chiến thánh địa?
Ba vị thí luyện giả bị mời chào lập tức xông lại chặn đường nó.
Nhưng...
Rống!
Kim hầu cuồng dã gào thét, thân hình nó nhỏ nhắn xinh xắn nhưng giọng lại cuồn cuộn như lôi đình, chấn động đến mức ba người đều sôi trào khí huyết, võ pháp vừa muốn thả ra đều mất đi hỗn loạn, kêu thảm tháo chạy.
Kim hầu nhanh chóng phóng tới, một chân đạp ở trên đầu một người trong đó.
Răng rắc một tiếng, đầu người kia vỡ vụn, tiểu Kim hầu lại phóng lên hơn ba mươi mét, lao thẳng đến Úy Thiên Lang.
Nó vốn định chờ sau khi luận võ tại Long Hổ Đài sẽ ký Huyết khế ước, không nghĩ tới lại bị mấy tên khốn kiếp này đảo loạn hết.
'Đường Diễm' đi, rất có thể mãi mãi cũng không trở về nữa.
Nó thật vất vả mới quyết định, vậy mà...
Rống!
Tiểu Kim hầu điên cuồng đuổi giết Úy Thiên Lang.
Sáu con Hắc Hầu cao mười mét mà tức giận đến điên cuồng, dậm chân phóng tới, thẳng đến các đệ tử Hồn Thiên thánh địa.
- Còn nữa sao?
Các phương kinh động, những yêu hầu này đã xảy ra chuyện gì, giống như là bị điên vậy.
- Uyển Nhi... Giết một tên bớt được một tên! Hôm nay giết một tên, ngày mai chúng ta sẽ bớt đi một kẻ uy hiếp.
Dạ An Nhiên đột nhiên quát lên, dung nhan xinh đẹp vừa giá lạnh lại tức giận, nàng cưỡi Đao Hoàng phóng lên tận trời, lao thẳng đến Thác Bạt Hoằng nơi xa.
Thời khắc kịch biến này để nàng vừa ngoài ý muốn lại càng lo lắng, nhưng không có rối tung lên, mà dứt khoát đối diện tất cả.
Tê...
Đao Hoàng vỗ cánh bay lên không, tốc độ nhanh đến cực hạn, từng luồng từng luồng hồng quang từ vĩ đao cho đến đầu lưỡi, hỏa diễm mãnh liệt được phun ra ngoài, va chạm mặt đất, nuốt hết mấy tên thí luyện giả.
Dạ An Nhiên tung bay áo xanh, tóc dài bay lên, hai tay huy động, không còn cần bia cổ đã nhanh chóng ngưng tụ thành hai mảnh Binh tự phù.
Năng lượng thiên địa oanh minh, các tia sáng gào thét lao tới, hai binh phù văn tỏa ra ánh sáng khắp nơi, hóa thành hai hư ảnh chiến tướng cường hãn hét lên giận dữ với trời cao.
- Không cần phải để ý đến chúng ta! Chúng ta có thể sống sót ở Thiên Khải bí cảnh! Bảo vệ mình tốt!
Tiêu Phượng Ngô gầm thét, hài cốt toàn thân loạn hưởng, hai tay hai chân đều biến thành móng vuốt màu bạc, phóng tới qua hai trăm mét, ngang nhiên đụng phải núi đá trăm mét phía trước.
Từng tiếng ầm ầm bạo tạc!
Cương khí cuồn cuộn, núi đá cứng rắn bị đụng nát.
Mấy chục tấn, mấy trăm tấn tảng đá bay loạn.
Chương 432 Điên cuồng loạn chiến (2)
Toàn thân Tiêu Phượng Ngô phát sáng, lực lượng tăng vọt, tốc độ càng nhanh đến kinh người, từng tay bắt lấy các tảng đá bay lên, đánh tới đám người xa xa kia.
Khương Uyển Nhi, Cổ La, Yến Khinh Vũ, còn có Chu Thanh Thọ đều giết ra ngoài ngay đầu tiên.
Dạ An Nhiên nhắc nhở đúng, nếu Hồn Thiên thánh địa muốn ăn thua đủ, bọn hắn không có gì phải cố kỵ cả.
Khương Phàm bị quăng đi ra, Hồn Thiên thánh địa khẳng định sẽ triển khai vây bắt, hai bên không thể nào có chỗ để giảng hòa. Nếu đã như vậy thì cứ buông ra giết. Hôm nay giết một tên, ngày mai sẽ bớt đi một tên.
Bọn hắn đột nhiên điên cuồng không chỉ có làm cho đám người xem chiến kinh hãi, cũng để đám người Hồn Thiên thánh địa kia kinh sợ.
Ai đang tính kế ai?
Ai muốn vây bắt ai?
Đây đều là những tên điên không muốn mạng từ chỗ nào đó xuất hiện, làm sao đều là một cái đức hạnh như thế này.
- Dừng tay! Dừng tay cho ta!
Thái Long trừng trừng hai mắt, tiếng gầm thét vang cả Thương Giác sơn, thét lên ra lệnh đệ tử Linh Kiếp thánh địa ra tay ngăn lại hỗn chiến.
- Hồn Thiên thánh địa, các ngươi lăng mạ Long Hổ Đài thần thánh, lập tức dừng tay cho ta! Hồn Thiên thánh địa làm việc không ai cản các ngươi, nhưng không được nhục nhã Tôn nghiêm thánh địa. Ngăn toàn bộ lại cho ta!
Thương Hàn Nguyệt xuất hiện trên đỉnh núi, chỉ những người thí luyện bị Hồn Thiên thánh địa triệu phía xa kia.
- Ta lấy danh nghĩa Vô Hồi thánh địa, giao trách nhiệm cho các ngươi lập tức lui ra! Ai dám không theo, Vô Hồi thánh địa... Truy sát, không chút lưu tình!
Hai đại thánh địa nghiêm khắc tức giận quát tháo lập tức trấn trụ những người thí luyện xao động.
Nhưng, bọn hắn đã ngừng, còn bọn người Tiêu Phượng Ngô đang bão nổi lại không. Nhất là kim hầu, dữ tợn lại khủng bố, táo bạo lại điên cuồng, liên tiếp giết lùi bảy vị thí luyện giả trước mặt, thẳng tiến không lùi đánh đến Úy Thiên Lang.
- Tiểu súc sinh, ngươi phạm vào kiêng kị. Hôm nay xử lý ngươi, lần sau xử lý toàn tộc ngươi.
Hai vị cường giả ngũ trọng thiên Hồn Thiên thánh địa kịp thời giết tới, kích hoạt linh văn, cường thế chặn đánh.
Nhưng... Không chờ bọn hắn ra tay, toàn thân tiểu Kim hầu vang lên tiếng hài cốt răng rắc giòn vang , bả vai xông ra hai cánh tay tráng kiện, móng vuốt như đao, khuông mặt hung hăn ở sau ót mở ra hai mắt tinh hồng, lóe ra ánh sáng tàn nhẫn, giữa răng nanh nhọn như có hỏa diễm hủy diệt đang cuộn trào.
Oanh!!
Tiểu Kim hầu đột nhiên đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể phóng lên bỗng nhiên xoay tròn, mặt hung mở lớn miệng, một cỗ huyết sắc bắn ra, theo thân thể nó vung vẩy, hung hăng quét về phía trước.
- Đây là cái gì...
Hai vị cường giả ngũ trọng thiên ở trước mặt, cùng Úy Thiên Lang ở phía sau vội vàng không kịp chuẩn bị đều bị huyết sắc tập trung, toàn thân run rẩy bay ra ngoài.
Bọn hắn giống như bị một thanh huyết đao nặng nề chém vào trên thân, mạch máu toàn thân đều vỡ vụn, đau đớn không chịu nổi, kêu lên đầy thê lương thảm thiết.
Tiểu Kim hầu nắm chặt cây gậy lao thẳng đến chỗ Úy Thiên Lang đang quỳ xuống đất gào thảm.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thái Long bỗng giết tới, nắm cầm kim giáp trọng quyền ngang nhiên nghênh kích côn sắt.
- Ta nói, dừng tay!
Một tiếng nổ vang, toàn thân Thái Long run rẩy, lại bị đẩy lui vài chục bước.
Tiểu Kim hầu cũng lảo đảo lui lại, nhìn Thái Long gầm lên giận dữ, gương mặt dữ tợn nhào tới. Sáu con hắc hầu cao mười mét cũng giết tới, chúng nó vung lên trọng quyền, đánh xuống chỗ Úy Thiên Lang.
Không đợi Úy Thiên Lang từ trong đau đớn tỉnh táo lại đã bị loạn quyền đánh chết, trực tiếp biến thành thịt nát.
- Ngọa tào...
- Chết rồi? Úy Thiên Lang chết rồi?
- Bầy khỉ này thật điên rồi?
Đám người nơi xa hít một ngụm khí lạnh.
- Các ngươi...
Thái Long đều có chút ngây người, nhưng tiểu Kim hầu vẫn nổi điên giết tới phía hắn.
- Tốt! Giết là tốt!
Tiêu Phượng Ngô hét lên, quá giải hận.
Cơ thể hắn đột nhiên phồng lên, cao tới ba mét, ánh sáng màu bạc sôi trào, lao thẳng tới chỗ các đệ tử Hồn Thiên thánh địa.
- Úy Thiên Lang! A a a... Giết! Giết!
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa cũng đều kịp phản ứng, toàn lực vây bắt bọn người Dạ An Nhiên.
- Những người thí luyện Thập Vạn Đại Sơn, giết cho ta! Các thánh địa khác không quản được các ngươi, càng không uy hiếp được các ngươi! Chỉ cần có thể giết một tên, Thác Bạt Hoằng ta bảo đảm người đó tiến vào Hồn Thiên thánh địa.
Thác Bạt Hoằng kích hoạt linh văn, thét lên ra lệnh cho những người thí luyện Thập Vạn Đại Sơn phấn khởi phản kích.
- Vào Hồn Thiên thánh địa?
Toàn bộ những người thí luyện đến từ Thập Vạn Đại Sơn đều trở nên điên cuồng, không hề cố kỵ, không hề giữ lại, lao thẳng tới Vô Hồi thánh địa cùng bọn người Tiêu Phượng Ngô.
Tình cảnh xung quanh Long Hổ Đài lập tức trở nên hỗn loạn.
- Giết cho ta!
Thương Hàn Nguyệt khẽ nhíu mày, mang theo các đệ tử đánh tới Hồn Thiên thánh địa.
Na Yêu đã sớm lao ra, Ngọc Thỏ linh văn nở rộ cường quang, tốc độ liên tục tăng vọt, linh hoạt mạnh mẽ, lao thẳng vào vòng chiến.
- Vô Hồi thánh địa, Đường Diễm là người của La Phù sơn mạch các ngươi?
Một vị đệ tử Hồn Thiên thánh địa mang theo trọng chùy ngang nhiên oanh kích, cương khí sôi trào, không lưu tình chút nào.
Na Yêu thoăng thoắt lao đi, trong chốc lát đã tránh khỏi bạo kích, chuyển tới sau lưng nam tử, vung lên chân phải quét ngang như roi sắt, sau đó lại quất vào trên đầu nam tử.
Nam tử co rụt con ngươi lại, cái đầu bỗng dưng hóa đá, cứng ở nơi đó.
- Na Yêu, ngươi dám hạ sát?
Một vị đệ tử Hồn Thiên thánh địa ở bên cạnh giận dữ, bạo phát lôi triều, gào thét lao tới tấn công nàng.
Na Yêu giơ cao hai tay lên, mặt đất bỗng nhiên nén lại.
Khí tức hóa đá cuồn cuộn, hơn trăm mét mặt đất hoàn toàn ngưng kết thành một thể.
Khi lôi điện phóng tới, một khắc này, Na Yêu bỗng nhiên đứng dậy, nhấc lên một tấm mặt đất rộng hơn trăm mét, giống như tấm chắn chặn đánh từ chính diện.
Ầm ầm!
Mặt đá sụp đổ, bị lôi triều vỡ nát, nhưng Na Yêu đã phóng lên tận trời, hai chân mảnh khảnh có lực bộc phát mạnh mẽ, bay lên không mấy chục mét, lại rơi xuống sau lưng người kia cách đó ba mươi mét.
- Tốt thay cho một Ngọc Thỏ thú văn.
Chương 433 Điên cuồng loạn chiến (3)
Nam tử muốn né tránh, nhưng... hắn không ngờ Na Yêu lại xuất hiện ở trước mặt hắn, một chưởng khắc ở ngực.
- Ngươi làm sao...
Toàn thân nam tử cứng ngắc, khí tức hóa đá ăn mòn trái tim, chết ngay tại chỗ.
Nhưng hắn vẫn còn có chút khó có thể tin được, trước khi chết hắn đã dùng hết sức lực toàn thân liếc mắt nhìn rõ ràng 'Na Yêu' đã đứng cách đó ba mươi mét.
Một cơn gió mạnh thổi qua, 'Na Yêu' nơi đó tan rã. Đó là... Bóng dáng? Hay là... Năng lượng?
Nam tử mang theo nghi vấn ngã trên mặt đất.
Thấy Na Yêu hạ sát thủ, toàn bộ đệ tử Hồn Thiên thánh địa nổi giận, rất nhiều người thậm chí đã bỏ qua bọn người Tiêu Phượng Ngô, triển khai vây bắt Vô Hồi thánh địa.
Nhưng, luồng không khí lạnh của Thương Hàn Nguyệt quá kinh khủng, quét ngang tám phương, cứ như có thể ảnh hưởng đến tất cả võ pháp.
Những đệ tử Vô Hồi còn lại càng nghiêm túc, bọn hắn đều đã được đưa tới Đại Hoang lịch luyện qua, không chỉ có thể chiến đấu, càng biết giết chóc.
Đệ tử Linh Kiếp thánh địa muốn ngăn lại, lại bị trận hỗn loạn liên tiếp đánh bị thương, cũng tức giận gia nhập vòng chiến.
Tràng diện nhanh chóng từ hỗn loạn diễn biến đến mất khống chế.
Các các đệ tử thánh địa khác đều đứng ở đằng xa thờ ơ.
- Đặc sắc thật, Long Hổ Đài vậy mà lại có thể xuất hiện hỗn chiến. Hồn Thiên thánh địa cũng dám lợi dụng Long Hổ Đài sao?
- Bọn hắn không nghĩ sẽ giết tên tiểu tử kia, mà lựa chọn ném ra, là sợ hắn sao?
- Ha ha, u Dương Yên còn bị bắt đi. Úy Thiên Lang thì bị một con khỉ đập chết. Thật sự là làm trò cười.
Trận loạn chiến mất khống chế cũng không có tiếp tục quá lâu, Đao Hoàng dùng tốc độ của mình nhanh chóng lao vùn vụt, xung đột hai bên thành công đem Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ, Cổ La, Khương Uyển Nhi, còn có Yến Khinh Vũ tụ tập chung một chỗ.
Tiểu Kim hầu hất Thái Long ra, mang theo sáu con Hắc Hầu trở về, đứng ở phía trước, tức giận gầm thét.
Thương Hàn Nguyệt mang theo bọn người Na Yêu thủ ở phía trước, cường thế giằng co với Hồn Thiên thánh địa cùng những người thí luyện của Thập Vạn Đại Sơn đang tức giận.
- Các ngươi... Các ngươi...
Thác Bạt Hoằng hồng hộc thở hổn hển, tuyệt đối không nghĩ tới chuyện sẽ náo thành cục diện như vậy.
Không chỉ có u Dương Yên bị bắt đi, Úy Thiên Lang bị đánh chết mà cả hai đại thánh địa lại ngang nhiên đối kháng với bọn hắn, thậm chí không tiếc tay hạ thủ.
- Thác Bạt Hoằng, cút ra khỏi Thương Giác sơn cho ta!
Thái Long tức giận đến mức run rẩy, cách Hồn Thiên thánh địa làm không chỉ lăng mạ tính thần thánh của Long Hổ Đài, càng lăng mạ trận chiến hôm nay của hắn.
Trận chiến này lúc đầu vô cùng đặc sắc, hoàn toàn có thể truyền ra các thánh địa thiên hạ. Kết quả bọn hắn lại làm loạn như thế, sẽ chỉ trở thành trò cười, thậm chí sẽ không được truyền ra thánh địa.
Mà... Rõ ràng là hắn mời Đường Diễm tới, kết quả Long Hổ Đài lại biến thành một cái bẫy.
Thác Bạt Hoằng giận dữ mắng mỏ.
- Thái Long, ngươi muốn tuyên chiến với Hồn Thiên thánh địa sao?
- Ta tuyên tổ tông ngươi! Mang theo đầu óc ngươi biến ra khỏi Thương Giác sơn! Đừng ép ta đánh phế bỏ thứ rác rưởi như ngươi!
Thái Long nói đến không có một chút khách khí để các đệ tử Hồn Thiên thánh địa đều giận dữ.
Ngực Thác Bạt Hoằng kịch liệt chập trùng, nhưng lại không thể không nhịn mà nhượng bộ.
- Thương Hàn Nguyệt, trước tiên giao người ra!
Thương Hàn Nguyệt mang theo ngọc diện như sương, nói:
- Đám người sau lưng này, Thương Hàn Nguyệt ta bảo đảm!
- Ngươi... Ngươi lặp lại lần nữa?
- Ngươi xác thực nghe không hiểu tiếng người! Hồn Thiên thánh địa thế hệ này... Phế đi!
Thương Hàn Nguyệt cũng không khách khí.
Nàng không có ý định ra tay can thiệp, nhưng nếu đã ra tay thì sẽ không có do dự, càng không có chút lo lắng nào.
Thác Bạt Hoằng chau mày:
- Hắn là người của La Phù sơn mạch các ngươi?
Nếu như Thái Long nhúng tay coi như có thể thông cảm được, Thương Hàn Nguyệt phát cái gì điên, trừ phi...
Thương Hàn Nguyệt hừ một tiếng.
- Ta thu hồi lời vừa mới nói, ngươi còn không tính là quá phế.
Người của La Phù sơn mạch?
Rất nhiều thí luyện giả đều vểnh tai.
Thái Long cũng nhìn về phía Thương Hàn Nguyệt:
- Đường Diễm tên thật là gì?
- Khương Phàm!
- Hắn là người của Vô Hồi thánh địa các ngươi?
- Không phải.
- Thiên phú như vậy, các ngươi không mời đến Vô Hồi thánh địa?
- Vô Hồi thánh địa đã mời, nhưng thật đáng tiếc, hắn chiêu cáo toàn La Phù, không đi!
Thái Long cau chặt lông mày, lại có cự tuyệt người của thánh địa, còn chiêu cáo La Phù?
Những người thí luyện các phương hai mặt nhìn nhau, quả nhiên là người có cá tính.
- Các ngươi khả năng cảm thấy hắn có rất nhiều hành vi là không tôn trọng các ngươi, để cho các ngươi cảm thấy không thoải mái. Sai, hắn là thật không coi các ngươi ra gì cả.
Thương Hàn Nguyệt mặt không thay đổi lại nói một câu để các đệ tử thánh địa xung quanh đều cau chặt lông mày.
Thế nhưng, ngẫm lại Khương Phàm ngay cả chủ nhân La Phù là Vô Hồi thánh địa đều không tôn trọng, thì hình như thật không có lý do gì để tôn trọng bọn hắn cả.
- Các ngươi cùng Khương Phàm có mâu thuẫn, tìm Khương Phàm giải quyết, đám người đằng sau ta đây, các ngươi không thể chạm vào.
Thương Hàn Nguyệt phất tay ra hiệu đệ tử Vô Hồi chuẩn bị rút khỏi Thương Giác sơn.
- Khoan đã! Bọn hắn giết đệ tử Hồn Thiên thánh địa chúng ta, không được đi!
Thác Bạt Hoằng lập tức ngăn lại.
Thương Hàn Nguyệt hừ lạnh.
- Là các ngươi tính toán trước đây, bọn hắn chỉ là phản kháng. Thác Bạt Hoằng, đừng cho mặt lại không biết xấu hổ, nếu thật muốn náo đến cùng, ngươi không chiếm được chỗ tốt gì.
Thác Bạt Hoằng cười.
- Nếu thật muốn náo đến cùng, thua thiệt là Vô Hồi thánh địa các ngươi. Không chỉ có mấy kẻ các ngươi đây đi không ra khỏi Thiên Khải bí cảnh được mà Vô Hồi thánh địa các ngươi cũng sẽ gặp nạn.
- Gặp nạn là có ý gì? Hồn Thiên thánh địa các ngươi lại bởi vì ngươi một tên Thác Bạt Hoằng, giết đến La Phù sơn mạch? Bọn hắn... Dám sao!
Thương Hàn Nguyệt đột nhiên nâng giọng, sát khí lăng liệt.
Thác Bạt Hoằng cau chặt mày, vừa muốn nói cái gì đó nhưng lại bị Thương Hàn Nguyệt giận dữ mắng mỏ.
- Thứ mất mặt xấu hổ, cút ngay!
Chương 434 Phương pháp rời đi
Nói xong nàng trực tiếp nghênh đón các đệ tử đi qua Hồn Thiên thánh địa.
Bọn người Chu Thanh Thọ trao đổi ánh mắt, thánh địa đệ tử nổi giận lên đều thật đủ sức lực.
Bọn người Na Yêu theo sát ở phía sau, toàn bộ đều đằng đằng sát khí, bọn hắn đều đã huyết luyện qua tại Đại Hoang, các đệ tử thánh địa khác có mặt ở đây cũng không có khí tức sát lục như thế.
Đệ tử Hồn Thiên các từng bước lui lại, muốn ngăn cản nhưng biết rõ Thương Hàn Nguyệt đáng sợ như thế nào.
Thái Long cũng lên tiếng gầm thét.
- Biến ra khỏi Thương Giác sơn! Còn có, ta khiêu chiến Đường Diễm... Không, là Khương Phàm, là ta mời Khương Phàm, ta sẽ phụ trách tới cùng, những bằng hữu này của hắn, Thác Bạt Hoằng ngươi không thể chạm vào.
- Lui ra!
Sau khi Thác Bạt Hoằng giãy dụa một phen rốt cuộc cũng từ bỏ.
Mặc dù bọn hắn đông hơn nhưng bọn người Thái Long và Thương Hàn Nguyệt cũng không ít, huống chi còn có mấy con khỉ hung tàn kia.
- Lui??
Các đệ tử Hồn Thiên thánh địa chau mày, nếu quả thật lui, bọn hắn hôm nay quả thực rất mất mặt xấu hổ.
- Lui!
Thác Bạt Hoằng rất không cam tâm, nhưng nếu náo tới cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi các phương lần lượt tản ra, Thác Bạt Hoằng cũng không nén được lửa giận nữa, cứ thế đứng trên đỉnh núi tức giận gào thét.
Không chỉ có chưa bắt được con tin, còn để mất u Dương Yên, hại Úy Thiên Lang chết.
Vô Hồi thánh địa liên thủ với Linh Kiếp thánh địa bảo đảm, hắn quả thật không có cơ hội ra tay nữa.
Làm sao bây giờ?
Hồn Thiên thánh địa bọn hắn chưa từng gặp chuyện như vậy.
Chờ trở lại thánh địa, các sư tôn khẳng định sẽ nghiêm khắc trừng phạt hắn.
- Trước tiên không nên gấp gáp, Khương Phàm hẳn là sẽ ở lại thành Thiên Khải, chờ chúng ta ra ngoài. Khương Phàm mặc dù cuồng ngạo, nhưng hẳn phân rõ nặng nhẹ, trước khi chúng ta chưa ra ngoài, hắn sẽ không dễ dàng tổn thương u Dương Yên.
Các đệ tử Hồn Thiên an ủi Thác Bạt Hoằng.
Úy Thiên Lang chết rồi, không có cách nào khác nữa, bây giờ phải bảo đảm cho u Dương Yên.
- Cám ơn các ngươi!
Sau khi rời khỏi Thương Giác sơn, Dạ An Nhiên và mọi người trịnh trọng nói lời cảm ơn với đám người Thương Hàn Nguyệt.
- Khương Phàm ở bên ngoài hẳn là rất lo lắng, nhưng không có cách mào khác, tin tức của chúng ta không truyền ra được. Còn ba tháng nữa Thiên Khải bí cảnh mới lại mở ra, các ngươi đi theo chúng ta đi.
Thương Hàn Nguyệt xem chừng Thác Bạt Hoằng sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu như mình không tiếp bọn họ thì rất có thể đám người kia sẽ còn nghĩ hết biện pháp đánh lén.
Nếu đã nhúng tay thì phải phụ trách tới cùng đi.
- Ba tháng, Khương Phàm sẽ điên mất.
Dạ An Nhiên khẽ cắn môi, với những gì nàng hiểu về Khương Phàm, ba tháng rất có thể sẽ để hắn sụp đổ.
Khương Uyển Nhi cũng lo lắng cho ca ca, hận không thể ra ngoài ngay bây giờ.
- Không phải ca ca nói muốn đi đường vòng tới tế đàn khác rời khỏi sao?
Dạ An Nhiên lắc đầu.
- Nơi đó là có thể rời khỏi, nhưng nơi đó lại cách Thiên Khải bí cảnh chúng ta bên này quá xa, vừa đi vừa về khoảng mười vạn dặm.
- Dù sao cũng nhanh hơn ba tháng.
- Không sai, không phải chỉ mười vạn dặm thôi sao, lấy tốc độ Đao Hoàng thì chừng hơn hai mươi ngày.
- Vậy chúng ta đến đó đi.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô lần lượt đồng ý, để Khương Phàm ở bên ngoài xác thực quá đau khổ, khẳng định mỗi ngày đều sẽ lo lắng hãi hùng.
- Ý của ta là... Muốn những biện pháp khác, có thể lập tức rời khỏi nơi này.
Dạ An Nhiên nhìn về hướng Thương Hàn Nguyệt.
- Có thể xin mời các vị theo giúp ta lên Long Hổ Đài một lần nữa hay không.
- Ngươi muốn làm gì?
- Lấy danh nghĩa tán tu, khiêu chiến ba vị đệ tử thánh địa, như cách Hồn Thiên thánh địa tính toán Khương Phàm vậy.
Mọi người lập tức sáng mắt lên, đây cũng là ý kiến hay.
Hồn Thiên thánh địa có thể dùng cách này ném Khương Phàm ra, Vô Hồi thánh địa cũng có thể dùng cácg này đưa bọn hắn ra ngoài.
Thương Hàn Nguyệt khẽ nhíu mày, đây đúng là một cách hay, chỉ là...
Trong suy nghĩ đệ tử bọn hắn thánh địa, Long Hổ Đài là một nơi rất thần thánh, làm như vậy không thể nghi ngờ chính là một sự mạo phạm.
Dạ An Nhiên thỉnh cầu nói.
- Khương Phàm trọng tình nghĩa, ngày khác định sẽ bái phỏng Vô Hồi thánh địa, tự mình nói lời cảm tạ.
- Được, chúng ta sẽ phối hợp một lần. Tuy nhiên muốn ăn không phải quá dễ, các ngươi cần phải chân chính đánh một trận. Cũng đừng quá gấp, chờ Hồn Thiên thánh
địa đi xa sau sẽ bắt đầu.
- Cảm ơn! Thật sự cảm ơn các ngươi!
Dạ An Nhiên thở phào một hơi, lại nói.
- Chính ta rời khỏi liền có thể, Uyển Nhi các nàng thì xin nhờ cho các vị.
Thương Hàn Nguyệt gật đầu.
- Cái này yên tâm, Thác Bạt Hoằng còn không đến mức dám đoạt người bên cạnh ta.
Dạ An Nhiên trở lại bên cạnh bọn người Khương Uyển Nhi, thấp giọng nói:
- Các ngươi an toàn, Khương Phàm sẽ an tâm, chúng ta có thể sẽ không ở lại thành Thiên Khải. Sau khi các ngươi rời khỏi thì theo sát Vô Hồi thánh địa trở về La Phù.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô lần lượt gật đầu.
- Không cần lo lắng cho bọn ta. Khắp nơi trong Thiên Khải bí cảnh đều là cơ duyên, cố gắng nắm chắc là được.
Dạ An Nhiên mỉm cười, quay người muốn mời bọn người Thương Hàn Nguyệt lên Long Hổ Đài.
Rống rống...
Tiểu Kim hầu lại đột nhiên ngăn Dạ An Nhiên lại, chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ mảnh đất trống trước mặt.
- Thật có lỗi, ta còn chưa kịp nói cảm ơn với các ngươi.
Dạ An Nhiên vội vàng cảm ơn tiểu Kim hầu, nếu như không phải bọn chúng quả quyết ra tay, rất có thể trận hỗn chiến ở Thương Giác sơn còn sẽ tiếp tục một thời gian.
Rống rống...
Tiểu Kim hầu nắm kéo Dạ An Nhiên đi đến đất trống trước mặt, vạch phá móng vuốt, dùng máu tươi vẽ lên trên mặt đất cái gì đó.
- Nó muốn làm gì?
Đám người không hiểu thấu mà nhìn tiểu Kim hầu.
Rống! Rống! Rống!
Sáu con yêu hầu lông đen phát ra tiếng gào thét hùng hậu chỉnh tề.
- Nó đang vẽ cái gì vậy?
Chu Thanh Thọ kỳ lạ tiến đến phía trước.
- Huyết khế ước?
Chương 435 Kinh thiên động địa
Na Yêu đột nhiên kinh ngạc hô lên, khó có thể tin được mà nhìn pháp trận máu tươi đang hình thành trên đất.
- Huyết khế ước là gì?
Bọn hắn lại càng kỳ quái.
Na Yêu và Thương Hàn Nguyệt trao đổi ánh mắt, Thương Hàn Nguyệt nhìn vết tích trên mặt đất, chậm rãi gật đầu:
- Thật có thể là Huyết khế ước.
Chu Thanh Thọ lại hỏi.
- Huyết khế ước là cái gì, dùng để làm gì?
- Huyết khế ước là khế ước cổ xưa nhất Thiên Khải bí cảnh. Yêu thú nơi này muốn rời khỏi đây nhất định phải theo người nào đó ký kết khế ước sinh tử. Một phần khế ước, lấy mạng Yêu tộc làm bạn, vĩnh thế đi theo. Nếu như chủ nhân nhận phải tổn thương trí mạng, Yêu tộc sẽ chết trước. Nhưng khế ước này cũng có nguy hiểm cực lớn, nhất định phải là hai bên đều đồng ý. Bất luận là có một chút kháng cự nào, Yêu tộc đều sẽ chết ngay lập tức, người được chọn cũng sẽ trọng thương linh hồn.
Đám người Cổ La đều trừng to mắt, không hổ là thánh địa bí cảnh, lại còn có dạng khế ước này?
- Chẳng phải tiểu Kim hầu muốn hiến thân đấy chứ?
Các đệ tử khác trong Vô Hồi thánh địa cũng còn là lần đầu tiên nghe đến.
- Dạ An Nhiên, hình như nó muốn cùng ngươi ký kết khế ước.
Na Yêu hâm mộ nhìn Dạ An Nhiên, trách không được yêu hầu lại xuất hiện ở Thương Giác sơn, thì ra là đi theo đến nơi đây muốn ký kết khế ước.
- Hình như cũng đã rất nhiều năm không có người từ Thiên Khải bí cảnh mang Yêu thú đi.
Thương Hàn Nguyệt cũng rất rung động, vận khí Dạ An Nhiên quá tốt rồi, nếu như khế ước thành công, không chỉ có thể mang theo chiến sủng thực lực không tệ, mấu chốt là có thể tại thời điểm nguy hiểm mà chết thay, tương đương với việc có nhiều hơn một cái mạng.
- Dưới tình huống nào thì có thể giải trừ khế ước?
Dạ An Nhiên mặc dù vui mừng, nhưng đối với chuyện 'Chết thay' này có chút khó mà tiếp nhận.
- Huyết khế ước sẽ kéo dài đến Sinh Tử cảnh, loại cảnh giới đặc thù kia có thể xoắn nát hết tất cả phụ trợ. Nó sẽ không thay ngươi chết, nếu như ngươi chết tại Sinh Tử cảnh thì sẽ là chết thật. Đây cũng là một mặt có lợi cho Yêu tộc khi ký Huyết khế ước. Chỉ cần chủ nhân tiến vào Sinh Tử cảnh, khế ước sẽ tự động giải trừ, nó xem như đã được tự do.
Thương Hàn Nguyệt nói xong liền đưa tay ra hiệu nàng hãy phối hợp tốt, khó được có yêu Thú Chủ động đến ký kết khế ước, dạng này tỷ lệ thành công vô cùng lớn.
Tiểu Kim hầu nhìn máu tươi đang rơi xuống, khế ước trận đã vẽ xong, bây giờ chỉ chờ khế ước nữa thôi.
Đám yêu hầu lần lượt nhìn về hướng Dạ An Nhiên.
Mục tiêu lúc đầu của bọn chúng là Khương Phàm, nhưng Khương Phàm đã đi, bọn chúng chỉ có thể từ bỏ, không nghĩ tới tiểu Kim hầu đột nhiên quyết định lại chọn người khác.
Nữ hài này rất thân mật với Khương Phàm, hẳn là có thể cam đoan huyết đan mà tiểu Kim hầu cần. Linh văn thiên phú cũng không tệ, xứng với tiểu Kim hầu. Mà, nữ hài tử tương đối mà nói cũng chẳng phải loại người thích mạo hiểm, không dễ dàng chết được.
Rống rống!
Tiểu Kim hầu mời Dạ An Nhiên, đây không phải là lựa chọn hàng đầu, nhưng cũng không tính là trái lương tâm.
Bởi vì nếu thật muốn tính toán ra, lúc ấy người ra tay cứu nó thật ra chính là nữ hài nhi này.
- Cám ơn ngươi đã chọn ta.
Dạ An Nhiên nhận mời, đứng ở bên trên khế ước trận.
- Ta phải làm thế nào?
- Dùng đao nhọn mở ra thập tự trong lòng bàn tay ở hai tay, sau đó cùng nắm tay kim hầu.
Lúc Na Yêu nói, tiểu Kim hầu đã rạch tay mình ra.
Sau khi Dạ An Nhiên làm theo, sau đó cầm lấy móng vuốt thật nhỏ của tiểu Kim hầu.
Huyết sắc khế ước lập tức nở rộ lên ánh sáng chói lòa, chiếu thẳng tới vạn mét trên không trung.
Tầng mây giữa không trung cuồn cuộn kịch liệt, hình thành vòng xoáy to lớn, ù ù xoay tròn, khiến cho năng lượng giữa thiên địa hỗn loạn.
Trong phạm vi trăm dặm, vô số sinh linh đều bị một màn này làm cho kinh hãi.
Mới đầu cho rằng có bảo vật giáng lâm, nhưng khi sâu trong vòng xoáy dần dần xuất hiện pháp trận phức tạp lại khổng lồ, bọn yêu thú lần lượt nhớ tới truyền thuyết đã biến mất rất lâu kia.
- Huyết khế ước?
- Có Yêu thú đang cùng người nào đó ký kết Huyết khế ước?
- Huyết khế ước, sống chết có nhau. Vị thiên tài thánh địa nào đạt được cơ duyên to lớn thế này?
Đám người oanh động, ngay cả rất nhiều đệ tử thánh địa cũng đều kinh ngạc lại rung động.
Huyết khế ước mặc dù rất mê hoặc nhưng tỷ lệ thành công lại rất thấp, mặc kệ là người hay là Yêu thú nếu có bất kỳ sự không cam lòng nào cũng đều sẽ khiến hai bên trọng thương.
Bọn hắn đều không nhớ nổi đã bao nhiêu năm rồi không có xuất hiện qua Huyết khế ước.
Oanh!
Trời rung đất chuyển, mây mù mãnh liệt nhấc lên, pháp trận khổng lồ từ trên trời giáng xuống bao phủ Dạ An Nhiên và tiểu Kim hầu.
Đám yêu hầu đều khẩn trương nhìn, một khi thất bại, tiểu Kim hầu sẽ lập tức bỏ mạng.
Dạ An Nhiên và tiểu Kim hầu bị ánh sáng mãnh liệt bao phủ, Huyết khế ước trên mặt đất lại như đang sống lại, xoay tròn vòng quanh bọn hắn, lần lượt thẩm thấu đến trong thân thể, quấn quanh đến trên linh hồn. Một loại cảm giác kỳ diệu bắt đầu xuất hiện, còn như có thể hiểu được ý nghĩ lẫn nhau.
Thời điểm khi Huyết khế ước gắn kết hai sinh mạng, ánh sáng bỗng nhiên tiêu tán.
Một tiếng than nhẹ du dương lại cổ lão quanh quẩn ở trên tầng mây, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
- Được rồi?
Bọn người Tiêu Phượng Ngô ngạc nhiên nhìn Dạ An Nhiên.
Đây mới gọi là cơ duyên!
Ngay cả Yến Khinh Vũ và Khương Uyển Nhi cũng đều có chút hâm mộ.
Rống!!
Sáu con yêu hầu phát ra tiếng gào thét phấn chấn, chạy đến phía trước, đem một cột đá tráng kiện giao cho tiểu Kim hầu.
Tiểu Kim hầu bái lạy cột đá ba cái sau đó mới thận trọng nhận lấy vũ khí có ý nghĩa đặc biệt này.
Đây là Thánh khí truyền thừa của yêu hầu bọn chúng, cũng là Đồ Đằng Trụ của bọn chúng. Có lịch sử lâu đời, càng chôn giấu cả bí mật vĩnh hằng.
Tế đàn đột nhiên mở ra, kinh động đến thành Thiên Khải.
Dựa theo quy luật, thời gian bí cảnh mở ra hẳn là sau ba tháng nữa.
Mọi người không hiểu thấu, nhao nhao từ tất cả khu ngã tư chạy tới tế đàn.