Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 351 Ta không ngủ

- Linh văn của bọn hắn là Thị Nguyên linh văn. Bọn hắn không cần tu luyện công quyết đã có thể thông qua linh văn của thiên địa mà hấp thu linh lực. Bọn hắn có thể tiếp nhận tất cả linh lực biến thành võ pháp, cũng chuyển hóa làm linh lực của mình. Trời sinh bọn hắn còn có nhiều khí hải, tam phẩm Thị Nguyên linh văn đã có thể có được hai khí hải. Tứ phẩm ngũ phẩm có thể có được ba cái, lục phẩm... phụ mẫu nó... Bốn cái! Bốn cái khí hải đó! Đây quả thực là gian lận!

Phượng Bảo Nam nói nói, một hồi sau đã trực tiếp nói những lời thô tục.

- Ai, phụ mẫu nó, đối mặt với đám súc vật Lục gia kia đều sẽ rất đau đầu.

Khương Phàm và Dạ An Nhiên cũng hơi có phản ứng.

Bốn cái khí hải?

Chẳng phải là có thể ngạnh kháng bốn vị đồng cấp sao?

- Cho nên người của Lục gia từ trong rễ chính là vô lại!

Phượng Bảo Nam nói đến lắc đầu, nhưng lại rất bất đắc dĩ.

Cái linh văn này xác thực quá mạnh, còn bị Lục gia khai phát đến cực hạn. Cũng chính là bởi vì như thế nên Lục gia đã một mực khống chế thành Bát Hoang là đại thành đệ nhất tại Hoang Mãng nguyên, không ai dám đi khiêu khích.

Khương Phàm hỏi:

- Nếu như là Thánh phẩm linh văn, sẽ có bao nhiêu khí hải?

- Năm cái! Bây giờ thành chủ thành Bát Hoang chính là có năm cái! Nhưng loại linh văn này quá nghịch thiên, rất ít xuất hiện thánh văn, khoảng trăm năm mới có một người. Đường cô nương...

Phượng Bảo Nam bỗng nhiên nhìn về phía Dạ An Nhiên, lộ ra nụ cười dịu dàng:

- Cô biết sao hắn cảm thấy hứng thú đối với cô không?

- Không biết.

Dạ An Nhiên có chút chịu không được ánh mắt và nụ cười này.

- Bọn hắn được gọi Thị Nguyên linh văn là bởi vì bọn hắn có thể hấp thu linh nguyên.

- Làm sao hấp thu?

- Đương nhiên là… nam nữ kết hợp.

Nụ cười dịu dàng trên mặt Phượng Bảo Nam dần dần biến mất:

- Lần lượt kết hợp, lần lượt tiêu hao linh nguyên của cô, cho đến linh nguyên của cô triệt để không còn nữa. Cô phế đi, hắn mạnh lên.

- Ác độc như vậy?

Dạ An Nhiên hoảng sợ, nếu như hôm nay thật rơi vào trong tay tên hỗn đản kia, hậu quả khó mà lường được.

Khương Phàm chau mày.

- Bọn hắn hấp thu linh nguyên, cụ thể là có tác dụng gì?

- Cường thịnh linh nguyên của bọn hắn đấy. Một linh nguyên khống chế nhiều khí hải, rất cật lực. Linh nguyên càng mạnh thì lực khống chế khí hải càng mạnh. Chuyện này đối với bọn hắn mà nói là cực kỳ quan trọng. Đối với lục phẩm Thị Nguyên linh văn mà nói là, linh nguyên đủ cường đại, còn có thể mở rộng khí hải ra nữa. Cho nên, thời điểm các ngươi bắt lấy Lục Thanh Tuyệt thì toàn thành đều đang hoan hô. Những nữ hài tử kia là vui mừng nhất.

Trên mặt Phượng Bảo Nam lại dào dạt ra một nụ cười, cái tên tai họa này nên sớm bị xử tử.

Lại còn muốn động chạm đến tỷ tỷ của hắn?

Nằm mơ!

Khương Phàm lại hỏi:

- Linh nguyên gì bọn hắn cũng đều có thể hấp thu sao?

- Đó cũng không phải, bọn hắn rất kén chọn, chủ yếu thích loại linh chú. Thành Bát Hoang quanh năm ở Hoang Mãng nguyên săn bắt nữ tử linh chú, sau khi hút khô linh nguyên sẽ không trực tiếp xử tử, mà giữ lại phục vụ nhu cầu cá nhân. Sinh ra nữ hài lại nuôi lên, tiếp tục hấp thu, còn nam hài thì giết ngay. Lục gia tại thành Bát Hoang rất mạnh, nhưng thanh danh cực kém. Cho nên lúc tiến vào Thiên Khải bí cảnh không nên khách khí với người Lục gia.

Phượng Bảo Nam lại rót đầy chén ngọc cho bọn người Khương Phàm, mỉm cười nói.

- Không đề cập tới đám hỗn đản này nữa, ta kỳ thật còn có một yêu cầu quá đáng.

- Nói đi.

Khương Phàm nghe được thì lắc đầu, thế giới này mãi mãi cũng là mạnh được yếu thua, dưới ánh sáng vẫn luôn tồn tại bóng đêm.

- Thiên Khải bí cảnh sẽ thường xuyên rơi xuống vài thứ. Có một số ít là bảo bối, có một số ít là tảng đá. Ta muốn xin mời Đường huynh hỗ trợ thu thập những tảng đá nhuốm máu, nhất là thú huyết. Những thứ này đối với các ngươi không có tác dụng gì, nhưng đối với Phượng gia chúng ta mà nói rất là hữu dụng. Đừng hiểu lầm, đây không phải chuyện gì mới mẻ, Phượng gia chúng ta quanh năm đều ở thành Thiên Khải thu thập những tảng đá này. Rất nhiều người đi đến đều sẽ tùy tiện nhặt lấy mang ra giao dịch với chúng ta, chúng ta sẽ căn cứ phẩm chất mà trả thù lao. Nếu huynh là Thú linh văn, đối với tảng đá thú huyết này hẳn là càng mẫn cảm.

Phượng Bảo Nam rất tùy ý mà nói, chỉ là lúc nói ra những lời này, vị công tử ca này không hề nhìn vào mắt Khương Phàm.

- Hấp thu linh nguyên? Không trực tiếp xử tử mà giữ lại để sinh con? Nữ hài thì nuôi lớn, nam hài thì trực tiếp giết chết.

Dạ An Nhiên đứng ở trong phòng mà Phượng Bảo Nam sắp xếp cho bọn hắn, ánh mắt giá lạnh. Từ khi sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên nàng sinh ra cảm giác chán ghét và mâu thuẫn đối với một sự kiện hay một hiện tượng lớn đến như thế.

- Từ từ mạnh lên đi. Chỉ có mạnh lên, mới có thể xử lý những thứ bại hoại của thế giới này.

Khương Phàm yên lặng vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, kích thích tốc độ chảy của kinh mạch.

Sớm tại thời điểm hóa thú hắn đã phát giác ra được một tình huống kỳ diệu. Lúc đối chiến với Thái Long hôm nay lại phát hiện.

Khi linh lực và tốc độ chảy của mạch máu đồng bộ trong kinh mạch, bất luận là bộc phát huyết khí hay là phóng thích linh lực, tất cả đều có trình độ tăng cường nhất định. Mà, kinh mạch và mạch máu lại càng quấn chặt.

- Ngươi không trở về phòng ngươi ngủ sao?

Dạ An Nhiên bình phục tâm tình, nàng nhìn lại thì thấy Khương Phàm đang ngồi trên giường, còn bắt đầu tu luyện.

- Ta không yên lòng Phượng Bảo Nam. Gia hỏa này quá nhiệt tình.

Khương Phàm thuận miệng nói.

- Vậy nên ngươi đây?

Dạ An Nhiên nhìn bên trong giường một chút, cũng chỉ có thể chứa được một người.

- Ta không ngủ, cô ngủ là được rồi.

Khương Phàm cũng không phải thật hoài nghi Phượng Bảo Nam, mà là sau khi rời nhà đi ra ngoài, bất cứ chuyện gì hắn cũng đều muốn giữ vững cảnh giác. Dù sao hắn có thể vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh giữ vững tinh lực, có thể không ngủ cũng được.
Chương 352 Thánh địa Tứ phương

- Vậy ta... ngủ.

Dạ An Nhiên mặc dù cảm giác có chút khó chịu, nhưng đúng thật là đã mệt mỏi.

Từ La Phù đến bây giờ, hơn nửa tháng qua bản thân vẫn luôn khẩn trương cao độ, còn chưa có qua cảm giác nghỉ ngơi thật sự.

Trong màn đêm, huynh muội Hoa gia lặn lội đường xa rốt cuộc cũng theo tới thành Thiên Khải.

Từ lúc bọn hắn rời khỏi La Phù cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, có phải là đã nhầm người hay không, đã bị tên hỗn đản Khương Phàm kia đùa giỡn rồi hay không?

Sau khi trực tiếp lạc đường, cũng không biết mình đã đi theo tới nơi đó.

- Thành Thiên Khải? Khương Phàm tới đây làm gì?

Hoa Vị Yêu nhìn ba chữ to phong cách cổ xưa trên đầu tường cứng cáp, lại càng cảm thấy kỳ lạ.

Tiểu tử này trèo đèo lội suối, giống như chạy thẳng tới nơi này.

Chẳng lẽ đến tìm viện binh cho Khương gia?

Hoa Vị Ương đi đến phía trước ngăn cản một người đang muốn vào thành:

- Đây là nơi nào?

Người kia quái lạ nhìn huynh muội bọn họ:

- Xem ta là trò cười sao? Cút sang một bên.

Sắc mặt Hoa Vị Yêu có chút trầm xuống, đôi mắt nổi lên ánh sáng yêu dị, tập trung vào ánh mắt của hắn.

Nơi này là nơi nào?

- Nơi này... Nơi này là... Thành Thiên Khải.

Người kia dần dần hoảng hốt, giống như bị thôi miên.

- Trong thành Thiên Khải có cái gì?

- Lối vào Thiên Khải bí cảnh.

- Thiên Khải bí cảnh là nơi nào?

Huynh muội Hoa Vị Yêu thôi miên nam tử, cẩn thận tìm hiểu tình huống.

Sau một lát, nam tử ngửa mặt ngã xuống đất, sắc mặt huynh muội bọn hắn lại nghiêm túc.

Trên đời này lại còn có nơi như thế này?

Tại sao Xích Tiêu tông bọn hắn lại không có ai biết?

Hay là tông chủ biết nhưng cố ý phong tỏa tin tức?

- Nhất định là Vô Hồi thánh địa nói cho Khương Phàm. Bọn hắn không thể lấy Khương Phàm đi, nhưng hẳn là không có từ bỏ hắn, cho nên đã vụng trộm đưa hắn đến nơi này rèn luyện.

Huynh muội Hoa Vị Yêu trao đổi ánh mắt.

- Ngọc phù?

Ngày mai Thiên Khải bí cảnh sẽ phải mở ra, phải nắm chặt thời gian lấy được ngọc phù.

- Điều kiện Thiên Khải bí cảnh hạn chế là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên, ta không thể đi đến đó cùng muội, tự muội đi được không?

Hoa Vị Yêu không quá yên tâm khi để muội muội ở một mình, dù sao Khương Phàm cũng quá nguy hiểm.

- Muội sẽ không chủ động chạm mặt với hắn, muội có thể lợi dụng hoàn cảnh nơi đây, lợi dụng người ở đó đẩy hắn vào chỗ chết.

Hoa Vị Ương cũng cảm giác ở trong đó rất nguy hiểm, nhưng nếu đã theo tới nơi này thì cũng không thể cứ từ bỏ như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Dạ An Nhiên vừa mở mắt vẫn còn đang mơ mơ màng màng lại đột nhiên phát hiện một người đang nằm sấp trước mặt mình.

- Ngươi làm gì!

Dạ An Nhiên xấu hổ giận dữ, hỗn đản này đã sắp hôn trên mặt mình rồi.

- Tỉnh rồi sao.

Khương Phàm gãi gãi đầu, có chút xấu hổ.

Vừa rồi chuẩn bị đánh thức Dạ An Nhiên, nhìn nàng ngủ say sưa, không nhịn được mà lại nhìn kỹ Thiên Thư thánh văn nàng một chút, kết quả vừa đụng lên, người ta đã tỉnh.

- Phượng Bảo Nam đến gọi, chúng ta cần phải đi.

Khương Phàm nhanh chóng đứng dậy.

Một tế đàn rộng rãi bao la hùng vĩ đứng vững ở giữa thành Thiên Khải, cao tới ba ngàn mét, tầng tầng bậc thang tỏa ra tia sáng hoa mỹ.

Thần bí, cổ lão, lại đầy rung động.

Lúc bọn người Khương Phàm đến nơi này, xung quanh tế đàn đã tụ tập hơn trăm người, còn có mấy ngàn người đang vây xem ở xung quanh.

Đội ngũ của Ly Hỏa thánh địa, Linh Kiếp thánh địa, Hồn Thiên thánh địa, và Vô Hồi thánh địa đều có trưởng giả cùng đi, đứng ở trên đầu.

Mỗi thánh địa đều có khoảng mười người.

Số lượng người cũng không coi là nhiều, bởi vì để có tư cách tiến vào Thiên Khải bí cảnh thì ở trong thánh địa cạnh tranh cũng rất kịch liệt.

Nơi này dù sao cũng là bảo địa mà thánh địa thiên hạ cùng hưởng, đệ tử đi đến đây đều đại diện cho thánh địa. Cho nên, không phải ai cũng đều có thể đến.

Những người nắm ngọc phù khác đều chủ động đứng ở trăm thước bên ngoài, duy trì tôn trọng đối với thánh địa.

Thân phận bọn hắn đủ có đủ cả, có một số ít là tông môn gia tộc, có chút thì là thu mua được với giá cao.

- Hắn tới rồi.

Lục Thanh Tuyệt đứng ở trong đám người, một mực đang chờ Khương Phàm.

Trong gia tộc một lần nữa an bài thêm ba vị tinh anh, đều là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên.

Bọn hắn đến bồi tiếp Lục Thanh Tuyệt săn giết 'Đường Diễm', bắt sống Dạ An Nhiên.

- Ui, thay người rồi sao? Cũng không biết xấu hổ.

Phượng Bảo Nam lưu ý đến ba tên thị vệ bên cạnh Lục Thanh Tuyệt.

- Phượng Bảo Nam, ngươi cũng muốn đi?

Đáy mắt Lục Thanh Tuyệt hiện lên ý lạnh, gia hỏa này cũng dám cố ý đối nghịch với hắn.

- Ta không đi. Ngươi cũng biết, ta sợ máu. Chẳng may lúc đầu ngươi đến rơi xuống, máu lại phun trên người của ta, ta sẽ gặp ác mộng.

Phượng Bảo Nam lắc đầu, nhìn Lục Thanh Tuyệt nháy mắt mấy cái, lộ ra nụ cười xán lạn.

Khương Phàm không để ý đến người của Lục gia, ánh mắt đang dừng lại chỗ Thái Long, Diêm Lâu một lát, lại nhìn về hai thánh địa ở hướng khác.

Một là Vô Hồi thánh địa, một là Hồn Thiên thánh địa.

Dẫn đội bên Vô Hồi là một thiếu nữ thuần mỹ, còn dẫn đội của Hồn Thiên là một thiếu niên trầm mặc.

Bao gồm cả Thái Long, tất cả bọn họ đều rất cao ngạo nhìn lên đài cao, không để ý đến bất cứ người nào ở phía sau.

- Dẫn đội Linh Kiếp thánh địa là Thái Long. Vô Hồi thánh địa là Thương Hàn Nguyệt. Ly Hỏa thánh địa là Diêm Lâu. Hồn Thiên thánh địa là Thác Bạt Hoằng.

Phượng Bảo Nam nhỏ giọng giới thiệu cho Khương Phàm biết, cũng nhắc nhở hắn tuyệt đối không nên trêu chọc bọn thiên tài này lung tung.

- Xin mời bốn đại thánh địa đi lên tế đàn Thiên Khải.

Một vị lão nhân tóc trắng xoá, đứng trên đỉnh tế đàn ba ngàn mét, thanh âm hùng hậu truyền khắp toàn trường.

Bọn người Thái Long từ các hướng khác nhau leo lên tế đàn.

Tế đàn này có năm phương vị, trước đó phân chia cho năm đại thánh địa, sau này Đại Hoang gặp kịch biến, thánh địa nơi đó biến mất trong vòng một đêm nên trống ra một chỗ.

Ầm ầm!!

Tế đàn rung động mãnh liệt, một cột ánh sáng bắn thẳng lên giữa trời.
Chương 353 Lần đầu phối hợp

Trời cao nhanh chóng cuồn cuộn dâng lên sương mù vô tận, mông lung mà phiêu miểu (Như ẩn như hiện), ngay sau đó lại phát ra một tiếng vang thật lớn kinh thiên động địa, bắn ra ngàn vạn tia sáng chiếu rọi khắp thành Thiên Khải.

Thành Thiên Khải náo nhiệt lập tức yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực đến ngạt thở, cứ như một vị Thần Linh đang dần tỉnh lại sau cơn ngủ mê, từ trong Hỗn Độn mở mắt, bắn ra từng tia sáng chói mắt.

Sớm đã thành thói quen, đám người bọn họ cũng đều nhịn không được mà nhìn về phía không trung.

Những người lần đầu tiên tới ở nơi này thì rung động nhìn qua phía mây mù đầy trời, nơi đó Hỗn Độn cuồn cuộn, thiểm điện xen lẫn, tiếng lôi đình điếc tai.

- Quy củ cũ, vượt qua ngũ trọng thiên không được đi vào bí cảnh. Bất luận kẻ nào ở bí cảnh không đột phá được lục trọng thiên thì vĩnh viễn sẽ ở trong bí cảnh. Có thể mang theo Yêu thú, nhưng tuyệt đối không thể vượt qua ngũ trọng thiên. Một khi phát hiện, sẽ xử tử ngay tại bí cảnh. Bí cảnh, mở ra!

Lão giả hét lớn một tiếng uy nghiêm, tế đàn bộc phát ra cột sáng như một cơn lốc, đệ tử thánh địa dẫn đầu tiến vào Thiên Khải bí cảnh.

Cho đến lúc này, những người cầm ngọc phù trong tay ở phía dưới mới được người trấn thủ kiểm tra, sau đó liên tiếp leo lên tế đàn.

- Hoa Vị Ương, ha ha, quả nhiên ngươi vẫn tới.

Khi đứng tại tế đàn, một khắc này Khương Phàm mới đột nhiên quay người nhếch miệng cười một tiếng với một thiếu nữ tỉ mỉ ngụy trang phía sau.

- Giao đệ đệ ta ra!

Hoa Vị Ương cũng không che giấu nữa, nàng căm tức nhìn Khương Phàm.

- Đừng có gấp, rất nhanh ngươi cũng sẽ vào với hắn thôi.

Khương Phàm quay đầu ngắm nhìn đám người bên dưới tế đàn, tập trung vào Hoa Vị Yêu ở nơi đó.

Hoa Vị Yêu có một dự cảm không tốt, hắn lập tức muốn xông tới, lại bị đám người trấn thủ dùng ánh mắt sắc bén cho nhìn chằm chằm đẩy trở về.

- Cô là... Hoa Vị Ương?

Dạ An Nhiên kinh ngạc nhìn nữ hài nhi bên cạnh.

- Dạ An Nhiên! Các ngươi đều phải chết!

Hoa Vị Ương cũng không e ngại, dù sao nàng cũng đã chuẩn bị tốt rồi.

- Ta trêu chọc cô rồi sao?

Dạ An Nhiên im lặng.



- Bí cảnh, mở ra!

Cùng với tiếng oanh minh thứ hai, cột ánh sáng mãnh liệt nuốt sống hết tất cả mọi người.

Toàn thân bọn họ bị mất khống chế, bị cuốn phóng tới trời cao.

Trụ sáng giống như một con đường đến trời mang theo đầy ánh sáng chói mắt.

Vô số ký hiệu rườm rà hiện lên giống như ngôi sao đang tô điểm đầy trời, thần bí lại bạo động.

Bọn người Khương Phàm đều bắt đầu muốn khống chế thân thể lại, kết quả càng khống chế càng hỗn loạn, cuối cùng đều bị dẫn dắt kéo theo.

- A?

Lục Thanh Tuyệt đột nhiên phát hiện trong trận hỗn loạn này vậy mà lại tới gần Dạ An Nhiên, hắn dữ tợn bắt tới chỗ Dạ An Nhiên, trong tay vung lên một cái hộp gấm, bên trong dâng trào ra lực thôn phệ kinh người.

- Ngươi là của ta!

Dạ An Nhiên cảnh giác, trước tiên vung ra một cái bia đá, đổ ập xuống đập xuống chỗ Lục Thanh Tuyệt.

Bia đá trải rộng chữ cổ, trong chốc lát nở rộ ra tia sáng vô tận, giống như tòa Thiên Bia vô thượng muốn trấn áp thế giới.

Bành!

Hộp gấm lập tức vỡ vụn, toàn bộ cánh tay Lục Thanh Tuyệt đều bị tạc cho vỡ nát.

- Aaa... !!

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng giữa hư không đại đạo.

- Tiện nhân!!

Những người khác của Lục gia chú ý tới một màn này, lập tức muốn bắt qua.

- Đều chán sống rồi sao!

- Đừng có mà hồ nháo trong cột ánh sáng!

Những người khác tức giận quát tháo.

Cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên biến đổi, trụ sáng biến mất thay vào đó là một mảng rừng rậm.

Bọn hắn đã được đưa vào Thiên Khải bí cảnh.

Bầu trời cuồn cuộn mây mù, mênh mông lại nặng nề, giống như đại dương mênh mông đang che lấp trời, nhiều tia sáng tươi đẹp lấp lóe ở trong đó, chiếu sáng cả thiên địa, vừa thần bí lại mỹ diệu.

Cây rừng tươi tốt, núi non chập trùng, dãy núi thẳng tắp, có sông lớn lao nhanh, có thác nước treo trên cao, còn có vô số hồ nước như phỉ thúy giống tô điểm trong bức họa lộng lẫy này.

Tất cả mọi người đều bị phân tán đến vị trí khác biệt, hơn mười dặm đều không giống nhau.

- A! Tiện nhân, ta phải để ngươi sống không bằng chết! Ta phải để ngươi trở thành công cụ sinh sản cho Lục gia!

Lục Thanh tuyệt đối không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, toàn bộ cánh tay phải của hắn đã bị mất, hắn nằm rạp trên mặt đất đau đớn kêu rên.

m thanh vang vọng cánh rừng, kinh hãi linh điểu các nơi bay tán loạn.

Ngoài mười dặm, ánh mắt bén nhọn của Khương Phàm lập tức nhìn về phương xa, lỗ tai thoáng khẽ động, hắn triển khai hỏa dực phóng lên tận trời, bay thẳng tới chỗ Lục Thanh Tuyệt.

Ở một nơi khác, Dạ An Nhiên cũng nhanh chóng vạch ra năm mảnh Phong tự phù, cướp đoạt Phong nguyên lực mênh mông giữa đất trời, sau đó cũng xông về phía Lục Thanh Tuyệt.

- Công tử! Im lặng!

- Trốn đi, nhanh trốn đi.

Thị vệ Lục gia ở các nơi cũng nghe được tiếng công tử nhà mình, trước tiên là lo lắng la lên, cảnh cáo Lục Thanh Tuyệt.

- A! Hỗn đản, tiện nhân!

Lục Thanh Tuyệt nằm rạp trên mặt đất đau đớn kêu la, mặt mũi đổ đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt nhăn nhó.

Khương Phàm lướt qua rừng rậm tươi tốt, phát hiện Lục Thanh Tuyệt đang co quắp trên đất.

- Đường Diễm?

Lục Thanh Tuyệt ngẩng đầu, con mắt sung huyết thấy được cỗ liệt diễm đang nhanh chóng tới gần kia.

Khương Phàm nắm chặt tàn đao, sau đó bỗng nhiên bay vụt lên cao rồi lập tức lao xuống, hai tay phồng lên, lực lượng cơ bắp từ đầu khớp xương phun trào, phun ra đao khí màu tím dài sáu thước.

Thị Nguyên linh văn có thể chống đỡ được linh lực, nhưng gánh không được binh khí.

Một đao này sẽ lấy mạng hắn.

- Đường Diễm, đến đây, tới giết ta đi.

Lục Thanh Tuyệt chỉ lên trời gầm thét.

Sưu!

Khương Phàm nhanh chóng lao xuống, quyền sáo, bao cổ tay cộng minh cùng tàn đao, tàn đao nặng nề tràn ngập ra uy thế như núi cao.

Nhưng... Ngay một khắc này, Khương Phàm đột nhiên phát giác được Lục Thanh Tuyệt đang nhếch miệng lên, vòng tay bên trái chợt nở rộ một tia sáng.

- Đến đây đi...

Lục Thanh Tuyệt hét lớn một tiếng, vòng tay chỉ lên trời đánh một kích, bên trong bạo xuất ra hơn ba mươi quả cầu băng, trùng thiên loạn kích, ầm vang nổ tung.
Chương 354 Linh lực tự nhiên

Bên trong mỗi quả cầu băng đều nén đầy luồng khí lạnh kinh người. Mỗi quả cầu băng đều do cường giả Lục gia tối hôm qua rèn đúc trong đêm.

Lúc đầu vòng tay hai bên trái phải đều có cầu băng, kết quả cánh tay phải bị phế, chỉ còn bên trái.

Nhưng dù vậy...

Hơn ba mươi quả cầu băng đã đều loạn kích, nhanh chóng dâng luồng không khí lạnh lên vài trăm mét, nuốt sống Khương Phàm.

- Đây là chuẩn bị cho ngươi, ngu xuẩn!

Ầm ầm!!

Khối băng to lớn từ trên hơn ba trăm mét ở trên trời giáng xuống, đập ầm ầm trong rừng cây, đè sập mười mấy thân cây, tràn ngập khí lạnh thấu xương.

Khương Phàm bị đông cứng bên trong, hàn khí nhanh chóng thẩm thấu qua làn da, muốn đông kết cả xương cốt.

- Đấu với Lục gia chúng ta, ngươi sống đủ rồi.

Lục Thanh Tuyệt tranh thủ thời gian quăng vào trong miệng mấy viên đan dược chữa thương, huýt sáo lên gọi những thị vệ ở các nơi.

- Cái đó là...

Bọn thị vệ Lục gia đang phóng tới liên tiếp thấy được ở nơi xa đột nhiên xuất hiện một ngọn núi băng nguy nga.

Không chỉ sáng long lanh mà còn phát ra hàn khí đầy trời.

Quá tráng lệ!

- Công tử, tốt lắm.

Ba vị thị vệ kích động, bọn hắn cũng không biết Lục Thanh Tuyệt lại mang theo bảo bối như vậy.

Xem ra là gia tộc đã chuẩn bị riêng để trấn áp 'Đường Diễm'.

- Ha ha... Ngươi không đợi Thái Long được rồi. Ngươi sẽ không lên được Long Hổ Đài.

Lục Thanh Tuyệt nhìn băng sơn tràn ngập hàn khí, hắn kích động cười to.

Cảm giác xả được cơn tức giận trong lòng quá sung sướng.

Khương Phàm bị đông lại không thể động đậy.

Nhiệt độ cực thấp, như có thể áp chế chuyển động linh lực trong kinh mạch toàn thân hắn. Ngay cả xương cốt đều cũng đều bị đông cứng đến đau nhức.

Nhưng, linh văn của Khương Phàm đã không phải hỏa văn mà bọn hắn có thể hiểu được, mà đó là Chu Tước Yêu Hỏa.

Linh nguyên gáy to, khí hải bạo động rất mạnh!

Linh khí màu vàng cuồn cuộn đầy trời xông vào kinh mạch toàn thân.

Dưới sự kích thích của Đại Diệu Thiên Kinh, huyết dịch toàn thân tăng tốc độ chảy, hòa hoãn những chỗ da thịt cứng ngắc.

Rất nhanh, bên ngoài thân thể Khương Phàm nhấc lên ngọn lửa màu vàng óng, nhanh chóng hòa tan vào tầng băng ở xung quanh.

- Ngươi... Không thể nào! Điều đó là không thể nào!

Lục Thanh Tuyệt quá sợ hãi, Thánh Hỏa mạnh như vậy sao?

Khương Phàm rất nhanh đã hòa tan tầng băng năm mét xung quanh, sau khi ăn vào mấy khỏa đan dược bổ sung linh lực, toàn thân đã nhanh chóng sôi trào lên hỏa diễm mãnh liệt, sau đó lai tiếp tục hòa tan tầng băng xung quanh.

- Không không không!

Lục Thanh Tuyệt không ngừng lui về phía sau mấy bước, sau đó hắn vội vã quay đầu vọt vào rừng rậm.

Tên điên này có thể ngạnh kháng cùng Thái Long, hắn cũng không phải đối thủ.

Nhưng...

Một bóng người xinh đẹp lướt qua rừng cây, như cầu vồng đợi ở phía trước.

- Là ngươi?

Lục Thanh Tuyệt quay đầu quan sát núi băng, một lát sẽ không hòa tan hết được, hắn lập tức kích hoạt linh văn, dẫn dắt linh khí toàn thân, hình thành bốn vòng xoáy ở xung quanh sau đó cộng minh, xen lẫn với nhau.

- Tới thật đúng lúc, ta có thời gian chơi với ngươi.

Linh văn loại linh chú đối với Lục gia bọn hắn mà nói là cực kỳ đại bổ. Võ pháp của Lục gia bọn hắn có thể khắc chế linh văn loại linh chú.

- Mộc chi linh chú, Sâm Lâm Chi Vẫn.

Dạ An Nhiên huy động đầu ngón tay, tốc độ nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, từng mảnh phù văn nhỏ nhanh chóng thành hình vẩy xuống phạm vi vài trăm mét, thẩm thấu đến bên trong tất cả cây cối.

Trong chớp mắt, rừng rậm bạo động, cây cối lay động đột ngột nhảy lên. Từng thân cây bay lên nhanh chóng tăng trưởng mọc ra lít nha lít nhít nhánh cây lao tới phía Lục Thanh Tuyệt.

- Đến đây, tiểu tiện nhân, nhìn xem linh văn ai mạnh hơn.

Lục Thanh Tuyệt kiêng kị 'Đường Diễm' nhưng hắn không sợ nàng.

Hắn nhe răng ra cười, vững vàng nắm vòng xoáy mãnh liệt trong tay, chống cự lại những nhánh cây oanh kích tới hắn.

Tất cả sợi đằng đánh trúng vòng xoáy đều nhanh chóng vỡ vụn, hóa thành từng luồng sáng màu lam tràn vào trong đó.

- Ha ha, thế nào? Đây chính là Thị Nguyên linh văn của Lục gia chúng ta. Đến đây, đến đây đi, để ta xem ngươi có thể phóng thích được bao nhiêu.

Lục Thanh Tuyệt là lục phẩm linh văn, hắn có được bốn khí hải, mà những năm nay hắn hấp thu được rất nhiều linh văn, mỗi khí hải đều vô cùng khổng lồ.

- Lục gia khốn kiếp, không nên gấp gáp, lúc này chỉ mới bắt đầu thôi.

Cành dây leo giống như mãng xà, từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, không ngừng liên tục trùng kích.

Thiên Thư thánh văn của Dạ An Nhiên sở dĩ cường đại cũng là bởi vì không bị ảnh hưởng bởi thuộc tính linh lực. Mỗi cái tự phù mà nàng ngưng tụ ra đều là cộng minh với uy lực tương ứng của tự nhiên.

Ví dụ như Phong tự phù, có thể cướp đoạt Phong nguyên lực giữa đất trời, sau đó phóng thích thành thế công.

Ví dụ như Khí tự phù, có thể sẽ lấy không khí trong phạm vi nhất định, hình thành sóng không khí cường đại.

Linh nguyên trong khí hải của nàng chính là một tờ giấy màu vàng kim. Phía trên có tràn ngập tự phù như là viết lên toàn bộ thế giới tự nhiên.

Khi nàng hoàn toàn thắp sáng, hoàn toàn khống chế, nàng cơ hồ có thể hóa thân thành tự nhiên.

- Không đúng... Không đúng...

Lục Thanh Tuyệt rất nhanh đã phát giác được vấn đề, số lượng chạc cây quá nhiều, không hề có bất kỳ xu thế yếu bớt gì cả, linh lực tiến vào thân thể cũng càng ngày càng nhiều.

Bốn cái khí hải đã nhanh chóng tràn đầy.

- Hỗn đản, rốt cuộc linh văn của ngươi là gì?

Vẻ mặt Lục Thanh Tuyệt trở nên nghiêm trọng, hắn không thể không thả một số linh lực từ trong thân thể thả ra để tránh bị no bạo.

Nhưng, dây leo, cây rừng xung quanh lại không ngừng liên tục bạo kích, không hề có yếu bớt chút nào.

Dạ An Nhiên mặt trầm lặng như nước, tiếp tục ngưng tụ linh phù.

Trong khí hải, trên giấy vàng không ngừng nhảy ra tự phù lộng lẫy trùng kích toàn thân, sau đó hấp thụ linh văn dẫn xuất ngưng tụ trên đầu ngón tay.

Sau vài phút bạo động, tất cả chạc cây, dây leo đều bị vòng xoáy tiêu hao hầu như không còn nữa, Lục Thanh Tuyệt thành công biến bọn nó thành linh lực. Mặc dù không hề bị thương nhưng cảm giác ăn quá no cũng rất không dễ chịu.
Chương 355 Màn giết chóc đặc sắc

Lục Thanh Tuyệt đau đớn quỳ ở nơi đó, hắn cười lạnh hai tiếng, nhưng khi hắn vừa muốn nói mình đã thắng lợi thì trên mặt lập tức cứng đơ.

- Ăn chưa đủ sao? Lại tiếp tục chứ?

Dạ An Nhiên bao quanh lấy lít nha lít nhít tự phù, tất cả đều là chữ 'Thổ' rõ ràng, không ngừng liên tục hấp thu Thổ nguyên lực ở rừng rậm xung quanh.

- Ngươi... rốt cuộc linh văn của ngươi là gì?

Lục Thanh Tuyệt chưa từng trãi nghiệm qua linh văn loại linh chú cường đại như vậy.

- Thiên Thư... Thánh văn!

Dạ An Nhiên đè ép hai tay về phía trước, hơn hai mươi mảnh Thổ Linh Phù sôi trào lên cát bụi ngập trời, giống như từng tảng đá vạn tấn đập tới phía Lục Thanh Tuyệt.

- Thánh văn?

Sắc mặt Lục Thanh Tuyệt đại biến, toàn thân lại nổi lên từng cơn sóng nhiệt nóng hổi.

Thiên Thư? Thánh văn?

Lão tử đã chấm ngươi!

Lục Thanh Tuyệt giơ vòng tay không gian lên, ánh sáng lấp lóe, một con mãnh cầm gáy to vọt ra, vỗ cánh bay lên không.

- Chẳng mấy chốc lão tử sẽ trở lại. Con quỷ nhỏ, ngươi chờ đấy cho ta.

Lục Thanh Tuyệt bắt lấy móng vuốt mãnh cầm phóng tới không trung.

Nhưng Dạ An Nhiên cũng không có đuổi theo, nàng chỉ phất phất tay xua hắn đi.

- Ừm?

Lục Thanh Tuyệt lại đột nhiên biến sắc, hỏng rồi, quên mất một người.

- Lục công tử, vẫn chưa xong đâu, vội vã đi đầu thai sao?

Khương Phàm lao vùn vụt tới, hắn bay lên xoay người một vòng, tàn đao nặng nề đánh về phía trước một kích.

Phốc phốc!

Lục Thanh Tuyệt cảm giác mặt mình tê rần, hắn cúi đầu xem xét, một nửa thân thể đã rớt xuống.

- Ta... Ta chết rồi sao?

Sức lực toàn thân Lục Thanh Tuyệt nhanh chóng biến mất, ý thức mê muội, ánh mắt tối sầm lại, buông lỏng ra khỏi móng vuốt của mãnh cầm.

- Công tử!

Ba tên thị vệ đang từ các nơi chạy tới lại thấy được rõ ràng Lục Thanh Tuyệt bị chém như thế nào.

Mắt bọn hắn trừng to đến muốn rách cả mí, đau đớn gào lên đầy chua xót.

- Đường Diễm, Lục gia chúng ta và ngươi thế bất lưỡng lập (Hai bên đối lập, không thể cùng tồn tại).

Một tên thị vệ vung ra một con mãnh cầm từ trong nhẫn không gian, nhảy vọt lên, vững vàng rơi lên phía trên.

Hai tên thị vệ khác cũng triệu ra mãnh cầm, lập tức đuổi bắt Khương Phàm từ trên cao.

- Phối hợp một chút. Dọa mấy con phế điểu kia đi.

Khương Phàm ứng phó loại tình huống này rất bình tĩnh, hắn không lập tức mang theo Dạ An Nhiên chạy trốn mà đứng ở bên cạnh Dạ An Nhiên, nắm chặt tàn đao, sẵn sàng trận địa đón địch.

Cảnh giới đối phương cao hơn bọn hắn hắn nhiều.

Dạ An Nhiên liên tiếp ngưng tụ ra Thổ Linh Phù, vờn đến xung quanh.

Vào thời khắc này, một khi lui thì sẽ biến thành trốn, chỉ có thể chiến.

Ba con mãnh cầm đều là Thanh Phong Điêu, tốc độ cực nhanh, con mắt bọn chúng cách từ rất xa tiếp cận Khương Phàm và Dạ An Nhiên.

Khoảng cách càng ngày càng gần!

Hai ngàn mét... một ngàn mét... năm trăm mét...

Khương Phàm trầm ổn lại tỉnh táo, Dạ An Nhiên cũng giữ vững bình thản.

Ba trăm mét... Hai trăm mét...

Ba tên cường giả Lục gia toàn bộ kích hoạt linh văn, chiến ý tăng vọt.

Một tên là Kiếm linh văn, một tên là Lôi Linh văn, một tên là Băng Tinh linh văn, năng lượng cường thịnh cuồn cuộn ở xung quanh.

Một trăm mét!

Năm mươi mét!

- Đường Diễm, nhận lấy cái chết đi!

Bọn hắn bộc phát ra võ pháp cường thịnh, khóa chặt Khương Phàm.

Nhưng...

- Ngay lúc này!

Khương Phàm thét lớn một tiếng, Dạ An Nhiên cực lực khống chế năm mươi mảng Thổ linh văn, toàn bộ đều nổ bắn ra tậo kích bốn phương tám hướng, đụng chạm vào mặt đất.

Ầm ầm!!

Mặt đất sụt lún, từng tiếng nổ đến đinh tai nhức óc, vô số đá vụn bay loạn lên trời.

Ba tên thị vệ đều sẵn sàng trận địa ổn định lại cơ thể, nhưng Thanh Phong Điêu dưới người bọn họ lại bị đột nhiên lại bị kịch biến dọa cho kinh hãi.

Dù sao cũng là cầm thú, một khi chấn kinh rất dễ loạn.

Bọn hắn đang muốn khởi xướng bạo kích thì ba con mãnh cầm dưới từng tiếng nổ kịch liệt đã cùng bụi đất bay lên không.

Ba tên thị vệ vội vàng không kịp chuẩn bị đã chật vật tung bay, võ pháp trong tay cũng đều mất khống chế mà tán loạn.

Khương Phàm vận sức chờ phát động thân thể để bạo tạc trong nháy mắt, liệt diễm chấn kích dữ dội đụng chạm lấy đá vụn đầy trời lao thẳng đến võ giả khống chế luồng không khí lạnh bên trái đằng trước.

Đó là uy hiếp lớn nhất.

- Ngươi...

Người kia lập tức giật mình, trước tiên nhanh chóng phóng xuất ra vô số băng tinh mà bạo kích.

Nhưng dù sao cũng quá đột nhiên, thời khắc này phản kích vừa vội vàng lại hỗn loạn.

Khoảng cách năm mươi mét đối với Khương Phàm mà nói chỉ là đảo mắt mà thôi.

Khương Phàm ngạnh kháng hơn mười mảnh tinh thể, toàn thân bị hàn khí trùng kích, ngay cả hỏa dực đều tại một khắc cuối cùng bị đông kết, nhưng hắn vẫn gắt gao nắm lấy tàn đao bộc phát ra đao khí cường thịnh, gào thét đánh về phía trước một kích.

Phốc phốc!

Không đợi người kia ngưng tụ ra vòng băng tinh thứ hai thì đã bị cường thế chém giết.

Đường đường là Linh Nguyên cảnh ngũ trọng thiên lại bị chết như vậy, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng đều không có nghĩ đến.

Khương Phàm từ trên trời lao xuống chấn vỡ tầng băng toàn thân sau đó lại huy động cánh phóng thẳng tới trời cao rồi lại lao xuống, đâm thẳng đến người có Kiếm linh văn kia.

- Tiểu hỗn đản, mánh khóe thật nhiều.

Sau khi Kiếm linh văn hạ xuống đã lập tức phóng thích kiếm khí ngưng tụ ra mười chuôi lợi kiếm. Mỗi chuôi lợi kiếm đều dài chừng năm mét, dâng lên kiếm khí kinh người, lạnh thấu xương, những tảng đá, cây cối trong phương viên mấy trăm mét đều xuất hiện vết cắt.

- Đến đây, để cho ta xem tam trọng thiên Thánh phẩm Thú linh văn ngạnh kháng ngũ trọng thiên như thế nào.

Hắn khóa chặt Khương Phàm, khống chế lợi kiếm, tùy thời chuẩn bị xuất kích.

Một bên khác, sau khi nam tử lôi văn hạ xuống đã lập tức khóa chặt Dạ An Nhiên ở phía xa.

- Ngươi phải chịu trách nhiệm vì cái chết của công tử.

Toàn thân nam tử bạo phát lôi triều mãnh liệt, gầm thét giết tới phía nàng.

Dạ An Nhiên chấn động đầu ngón tay, một tòa bia cổ nặng nề xuất hiện sau lưng hắn.

- Ta bất tài, trong một năm chỉ nghiên cứu ra được một chữ. Không thể hoàn toàn lĩnh hội, chỉ là da lông bên ngoài. Xin chỉ giáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK