Khương Phàm mang theo Thường Lăng một mực từ tầng đầu tiên di chuyển đến tầng thứ ba, thấy được rất nhiều đồ mới lạ, nhưng không có gặp được thứ mình rất mong muốn.
Cho đến khi bọn hắn muốn rời khỏi tầng thứ ba, hai mắt Thường Lăng chợt tỏa sáng.
- Nơi này lại có bộ đan kinh?
Trong quầy, đan kinh bị dây gai buộc chặt, dày chừng ba mươi, năm mươi trang, vô cùng rộng, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại bị phá hư nghiêm trọng.
Nếu như không phải nhìn kỹ, đều không nhận ra đó là bộ sách.
Nhưng, quyển da thú này lại từ trong ra ngoài lóe ra tia sáng tươi đẹp, giống như từng chữ đều đang lóe sáng nhảy nhót, thần dị bất phàm.
- Phía trên có tên, Bát Bộ Đan Kinh?
Khương Phàm đứng tại trước quầy, hỏi Đan Hoàng trong ý thức.
- Ngài có nghe nói qua chưa?
- Hình như ngươi đã quên, ta đã chết ba mươi ngàn năm rồi.
- Ta thấy tuổi tác nó rất lâu.
- Bát Bộ Đan Kinh. Ngươi nhắc đến như thế, hình như ta thật có chút ấn tượng.
- Thật?
- Có chút quen thuộc, nhưng không nhớ gì cả, ta chỉ là một sợi hồn niệm, ký ức chỉ cực hạn tại Đan Hoàng Cổ Kinh.
- Có thể làm cho ngài quen thuộc, rất có thể cùng một thời gian với ngài chăng.
Khương Phàm âm thầm kinh hỉ, rốt cuộc cũng đụng phải bảo bối tốt.
Quyển đan kinh này không phải đột nhiên khai quật từ chỗ nào đó, nó chính là thuận tay nhặt được từ trong hư không.
- Đan kinh thật thần kỳ, đáng tiếc chỉ là tàn quyển.
Thường Lăng chưa từng thấy kinh thư nào như thế này, từng chữ đều giống như đang sống, nhưng tổn hại quá nghiêm trọng, chỉ sợ bên trong không bay ra được một đan thuật hoàn chỉnh nào.
Khương Phàm hỏi:
- Muốn không?
- Không cần.
Thường Lăng lắc đầu.
- Bên ngoài nhìn hỏng, bên trong chưa hẳn.
Thường Lăng nhìn Khương Phàm, không nói gì thêm.
Khương Phàm không hiểu thấu:
- Có ý gì?
Thường Lăng cười nói:
- Ngươi còn có lúc ngây thơ nhỉ.
- Thế nào?
- Như loại đan kinh nhìn rất thần kỳ này, ai có được đều sẽ xem như trân bảo, không phải tự mình giữ lại thì chính là đưa cho Luyện Đan sư địa vị phi phàm nào đó. Có thể đưa tới bên ngoài giao dịch, khẳng định có vấn đề. Ví dụ như bị tàn phá nghiêm trọng, đan thuật không hoàn chỉnh. Mà, đan kinh, luận võ pháp, vũ khí... những cái kia đều phải quý trọng, sau khi đạt được 'Nguyệt Hoa Thiên Bảo', khẳng định tự mình kiểm tra, nếu như phù hợp, mình liền nhận.
Thường Lăng rất lý trí, không bị bề ngoài thần dị mê hoặc.
- Cũng có thể có nguyên nhân gì đó, bọn hắn có được nhưng lại không có cách sử dụng.
Khương Phàm nhìn điều kiện giao dịch phía sau 'Bát Bộ Đan Kinh', lại chợt nhếch miệng:
- Đan Thánh, mười năm đan nô.
Thường Lăng cũng chú ý tới bốn chữ phía sau:
- Ai có khẩu khí lớn như vậy, lại muốn Luyện Đan sư cấp Đan Thánh làm nô? Điều kiện giao dịch này chỉ là treo lên, chính là làm nhục Luyện Đan sư thiên hạ.
- Chủ nhân đạt được Bát Bộ Đan Kinh hẳn đã phát hiện đan thuật rất quý giá bên trong, nhưng khổ vì mình không phải Luyện Đan sư, lại không muốn trực tiếp đưa ra ngoài, cho nên muốn khống chế một vị Đan Thánh thay hắn trên luyện chế đan dược.
Khương Phàm nói ra suy đoán của mình, nhịn không được lắc đầu, Luyện Đan sư cấp bậc Đan Thánh quá cao quý, há có thể tiếp nhận chữ 'Nô' này.
Thường Lăng nhìn quyển da thú đến mức hai mắt đều tỏa ra ánh sáng lung linh, nếu quả thật có đan thuật hoàn chỉnh, hẳn là đáng để mong chờ, nhưng nô chữ quá chói mắt. Huống chi, nàng chỉ là cấp bậc tông sư.
Bọn hắn do dự mãi, vẫn từ bỏ Bát Bộ Đan Kinh, đi tới tầng phía trên.
- Tử Lân Dực?
Khương Phàm di chuyển tới nơi này, rốt cuộc cũng phát hiện được đồ để hắn động tâm.
Tử Lân Song Dực do vật liệu đặc thù rèn đúc mà thành.
Cứng rắn như áo giáp, biên giới sắc bén như đao.
Bên cạnh Tử Lân Song Dực lại còn để đó 'Luyện Binh Thuật'.
Thường Lăng nói:
- Ngươi cần cái này sao?
- Ta không cần, Huyết Ngục cần.
Khương Phàm đã lĩnh giáo được sự cường đại của Huyết Ngục, nếu như lại phối hợp Tử Lân Dực, quả thực là 'Như hổ thêm cánh'.
Thường Lăng nhìn điều kiện giao dịch phía sau:
- m Minh Mộc! Là thứ gì?
Đan Hoàng giới thiệu cho Khương Phàm:
- Chỗ chí âm chí tà sinh ra cây chết, sinh không dễ, trưởng thành lại chậm chạp. Trăm năm cắm rễ, trăm năm chui từ dưới đất lên, trăm năm dài một tấc, như Thiết Thụ, không cành lá, không hoa cũng không quả. Công hiệu chỉ có một cái, tử vong.
- Tử vong? Có ý gì?
- m Minh Mộc mài thành phấn, dựa vào Huyết Liên Hoa, Tinh Hồn Trùng các loại dược vật đặc thù, có thể khiến người ta tiến vào trạng thái chết giả, thời gian kéo dài dựa theo luyện chế dược vật phẩm cấp, từ mấy năm đến mấy chục năm không giống nhau.
- Ý của ngài là, ngủ say?
- Không phải ngủ say, chính là chết, các vấn đề cơ năng phong bế toàn bộ, hoàn toàn tương tự như đã chết. Nhưng, thời gian nào đó ở tương lai, hắn lại đột nhiên thức tỉnh, giống như khởi tử hồi sinh, cũng có khả năng, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Sau khi Đan Hoàng giải thích xong, Khương Phàm lại nói cho Thường Lăng nghe.
Thường Lăng kinh ngạc nhìn Khương Phàm:
- Làm sao ngươi biết được? Sao ta lại không biết.
Khương Phàm lúng túng ho nhẹ vài tiếng:
- Hẳn là bên trong Đại Hoang thâm uyên có m Minh Mộc, cô có hứng thú cùng ta vào xem hay không?
- Không đi.
Thường Lăng đối với hắc ám có bóng ma, chớ nói chi là Hắc Ám thâm uyên.
- Cô đến cung điện Vô Hồi thánh địa ở tạm hai ngày, ta sẽ mau chóng trở về.
- Ngươi khẳng định muốn đi, vì Tử Lân Dực?
- Ta không mạo hiểm, vào xem có thể tìm thì tìm, tìm không thấy coi như xong.
Khương Phàm bỗng nhiên cảm giác m Minh Mộc đối với mình có tác dụng rất lớn.
Bởi vì, hắn muốn thẳng tắp sống lưng cường thế trưởng thành, nhất định sẽ gặp phải mưa to gió lớn, cũng sẽ liên luỵ đến người bên cạnh.
Nếu như ngày nào thật đến bất đắc dĩ, nói không chừng có thể sử dụng cái chết để trao đổi an toàn, thuận tiện tê liệt kẻ địch, tương lai đột nhiên xuất hiện, hung hăng trả thù.
Có chút nguy hiểm, tuy nhiên... Hắc hắc, hình như rất hữu dụng. - Tự ngươi đi sao?
Chương 562 Tìm nơi nương tựa
Thường Lăng rất không yên lòng, với tính cách Khương Phàm, nói không mạo hiểm là không thể nào.
- Nơi đó hẳn là có rất nhiều trưởng lão và đệ tử Vô Hồi, ta không có nguy hiểm.
Khương Phàm mang theo Thường Lăng rời khỏi Nguyệt Hoa Thiên Bảo, chạy tới trụ sở Vô Hồi thánh địa tại Vương Quốc Hắc Ám.
Là một trong tam cự đầu tại Vương Quốc Hắc Ám, cung điện Vô Hồi thánh địa tọa lạc ở chỗ cao nhất.
Cung điện nguy nga như núi, đại khí bàng bạc, tỏa ra cường quang vạn trượng.
Trang trọng, nghiêm túc, uy nghiêm, giống như Thiên Cung.
Mấy chục sợi xiềng xích tráng kiện bao quanh cung điện ngàn mét, mênh mông dã tính, lan tràn vào hắc ám, giăng khắp nơi, xâu chuỗi mười sáu tòa bảo vệ xung quanh cung điện.
Hơn mấy ngàn vạn đệ tử Vô Hồi phân tán trong bóng đêm, trấn thủ trên xiềng xích, ánh mắt lạnh lùng quan sát Vương Quốc Hắc Ám náo nhiệt.
Như Thiên Binh Thiên Tướng, khí thế rộng rãi.
Khương Phàm và Thường Lăng đứng trên lối đi xiềng xích, nhìn lên cung điện giữa hư không hắc ám, cảm nhận được thật sâu bọn hắn rất nhỏ bé.
- Đây chính là thánh địa, áp đảo trên hoàng triều, thánh địa.
Thường Lăng thì thào khẽ nói, đây vẫn chỉ là thánh địa đóng giữ Vương Quốc Hắc Ám, thánh địa chân chính tại La Phù sẽ là quy mô và khí thế như thế nào?
Thế giới bên ngoài, xác thực khổng lồ lại đặc sắc.
- Đúng rồi! Suýt nữa quên mất!
Khương Phàm đưa ý thức câu thông vào thanh đồng tiểu tháp, thả Lý Dần bế quan bên trong ra.
- Hắn là ai?
Thường Lăng hiếu kỳ đánh giá thiếu niên mi thanh mục tú.
- Đồ đệ của ta, Lý Dần.
- Ngươi lại có đồ đệ?
- Đồ đệ của ta thật không đơn giản.
Khương Phàm cười cười, giới thiệu cho Lý Dần:
- Vị này là Thường Lăng, nữ nhi quốc quân Đan quốc.
Lý Dần chú ý tới hai người đang nắm tay nhau, mỉm cười hành lễ:
- Sư mẫu.
Thường Lăng vô cùng xấu hổ, tranh thủ thời gian hất tay Khương Phàm ra:
- Ta không phải sư mẫu của ngươi.
Khương Phàm xấu hổ gãi gãi đầu, trước đó đều quên đang lôi kéo tay, quen rồi sao?
- Còn chưa có thành thân nên không quen sao? Gọi trước, sớm muộn cũng đều sẽ thành thân.
Đôi mắt Lý Dần tinh khiết, nụ cười rất rực rỡ.
- Nơi này là Vương Quốc Hắc Ám.
Khương Phàm tranh thủ ho nhẹ vài tiếng, cắt ngang Lý Dần, giới thiệu tình huống Vương Quốc Hắc Ám.
- Một nơi thật thần kỳ.
Lý Dần ngạc nhiên nhìn hắc ám hư không xung quanh, vậy mà lại còn có ngõ ngách có thể xâu chuỗi các thế giới.
- Nơi này không chỉ thần kỳ, càng nhiều hơn chính là cơ duyên. Nơi này có đủ loại người, cũng có đủ loại giao dịch. Ngươi có thể ở chỗ này lấy được võ pháp, đan dược, các loại vũ khí, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể có được hết thảy. Từ hôm nay trở đi, ngươi ngay ở chỗ này tu luyện, ở chỗ này trưởng thành. Mục tiêu của ngươi, xếp hạng mười vị trí ở Võ Hầu bảng!
Khương Phàm rất có lòng tin với Lý Dần, cũng nguyện ý dùng chỗ như vậy đến ma luyện hắn.
- Ta sẽ không để cho sư phụ thất vọng.
Lý Dần rất trịnh trọng cam đoan với Khương Phàm.
- Ngươi có thể tự do phát huy, dùng chính cách của ngươi trưởng thành, nhưng ta có một yêu cầu. Ngươi không thể nói với người khác là biết ta, cũng đừng nói mình đến từ chỗ nào, chỉ cần chuyên chú tu luyện là được.
Khương Phàm để Lý Dần che giấu tung tích là vì muốn hộ vệ hắn.
Dù sao sư phụ mình bây giờ vẫn còn không thể trở thành bối cảnh cho Lý Dần, chỉ rước lấy phiền phức cho hắn mà thôi.
Mà Lý Dần có Thánh linh văn Bất Tử Hỏa Liệt Điểu, chỉ cần bày ra liền sẽ được các phương chú ý, nếu như có thể trưởng thành, sẽ còn có thể chấn kinh Vương Quốc Hắc Ám.
Nếu như thể hiện quan hệ với Vô Hồi thánh địa quá sớm, sẽ chỉ rước lấy Chí Tôn Kim Thành và Hỗn Độn Tử Phủ chèn ép hãm hại.
Cho nên tốt nhất là cố che dấu bối cảnh, như thế mới có thể được các phương tranh nhau lấy lòng, cũng sẽ suy đoán kiêng kị hắn có bối cảnh càng sâu.
- Ta nghe sư phụ.
Lý Dần không phải quá rõ ý tứ của Khương Phàm, nhưng nếu sư phụ nhắc nhở, khẳng định có đạo lý.
Thường Lăng nhìn Lý Dần từ biệt rời khỏi:
- Ngươi yêu cầu với hắn như thế có phải quá cao hay không?
- Võ Hầu bảng sao?
- Đúng vậy, ngươi nói là trong mười vị trí, không phải vị trí thứ mười, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng xa vời hắn đạt tới thành tựu như Hàn Ngạo kia?
- Thật ra ngược lại ta lại cảm thấy hắn thật có thể tiến xa hơn Hàn Ngạo.
Thường Lăng kinh ngạc nhìn Khương Phàm:
- Hắn là linh văn gì?
- Thánh phẩm Thú linh văn, Bất Tử Hỏa Liệt Điểu.
Ly Hỏa thánh địa!
Bạch Trầm Hương mang theo Hoa Vị Yêu, Hoa Vị Ương, Hoa Vị Lạc, cùng với hơn mười đệ tử Xích Tiêu tông khác, vạn dặm bôn ba, rốt cuộc cũng đi tới được Ly Hỏa thánh địa.
Sở dĩ giờ mới đến là bởi vì sau khi nàng lấy được Hoa Vị Ương, Hoa Vị Yêu từ trong tay Khương Phàm về, cũng không vội vã thoát khỏi La Phù, mà đường hoàng trở về Xích Tiêu tông, cố ý ở mấy ngày, lại mang toàn bộ gia sản, tới từ biệt tông chủ.
Bạch Trầm Hương nói với tông chủ Xích Tiêu tông cũng không phải muốn vĩnh viễn rời khỏi, mà là nói nàng đã đắc tội Khương gia, không nguyện ý lại để gây lên xung đột, cho nên muốn mang theo con của nàng cùng các đệ tử đi ra ngoài lịch luyện, thuận tiện giải sầu.
Thời gian có khả năng chừng nửa năm, cũng có khả năng một hai năm.
- Các ngươi là người của Xích Tiêu tông - La Phù?
Điện chủ Diêm La điện, Đường Thiết Bình tự mình tiếp kiến mẫu tử Bạch Trầm Hương.
Trước đó hắn đối với La Phù sơn mạch cũng không có hiểu biết gì, bây giờ đối với tình huống nơi đó căn bản đều có thể hiểu rõ đại khái.
Xích Tiêu tông là có một Nhị trưởng lão hoa nhường nguyệt thẹn, ba bốn mươi tuổi, thành thục động lòng người, phong vận vẫn còn, tên là Bạch Trầm Hương.
Chỉ là hắn không nghĩ tới Bạch Trầm Hương lại chạy tới tìm Ly Hỏa thánh địa.
Bạch Trầm Hương hành lễ với Đường Thiết Bình cao cao tại thượng.
- Khương Phàm phách lối tàn nhẫn, bắt sống con cái ta, mà Khương gia bây giờ lại thành lập Bạch Hổ tông, là một trong mười tám tông, chúng ta không thể lại báo thù, chỉ có thể tìm Ly Hỏa thánh địa làm nơi nương tựa.
Chương 563 Điên cuồng trả thù
- Đây chính là mục đích ngươi tới nơi này? Bạch Trầm Hương, ngươi coi Ly Hỏa thánh địa là nơi nào? Nghe ngươi kể khổ, là để chúng ta vận dụng lực lượng thánh địa, thay ngươi giải quyết một hài tử như cọng lông?
Đường Thiết Bình cau chặt lông mày, còn tưởng rằng có chuyện quan trọng gì muốn tới để nói ra, làm nửa ngày lại là gút mắc của bọn nhỏ.
- Ly Hỏa thánh địa cũng không phải giải quyết Khương Phàm sao? Chúng ta cũng vậy.
Bạch Trầm Hương có chút ngẩng đầu, không sợ Đường Thiết Bình phát tán khí thế bức người chút nào.
Nhưng nàng thì cường thế, huynh muội Hoa Vị Yêu sau lưng lại hơi biến sắc, cuống quít cúi đầu xuống.
- Ly Hỏa thánh địa không khi dễ phụ nữ trẻ em, bây giờ ngươi có thể biến.
Đường Thiết Bình đứng dậy tiễn khách.
Quả thực lãng phí thời gian.
- Đường điện chủ không để ý đến lời của ta?
- Khương Phàm mới hẳn là người các ngươi nên xử lý sạch nhất. Chính là hắn đã ngụy trang thành Diêm Lâu. Chính là hắn, dìm nước Ly Hỏa thánh địa các ngươi. Ta thật rất ngạc nhiên, thời gian dài như vậy, Ly Hỏa thánh địa các ngươi lại đang điều tra cái gì, vậy mà đến bây giờ còn không tra được mọi chuyện ở trên thân Khương Phàm.
Giọng Bạch Trầm Hương càng ngày càng cao, càng ngày càng kịch liệt.
- Ngươi nói cái gì?
Đường Thiết Bình bỗng nhiên quay người, khí tức kinh khủng như cuồng triều bao phủ bọn người Bạch Trầm Hương.
- Ngươi không nghe lầm, kẻ dìm nước Ly Hỏa thánh địa chính là một tên hài tử mười mấy tuổi, một hài tử ngay cả Linh Hồn cảnh cũng chưa tới. Ly Hỏa thánh địa các ngươi bị một hài tử làm nhục. Tin tức truyền ra, các ngươi sẽ bị thiên hạ cười chê.
Đôi mắt Bạch Trầm Hương sáng ngời, thái độ cường thế, ngạnh kháng khí tức cuồng liệt.
- Ngươi nói rõ cho ta! Dám có nửa lời nói dối, ta sẽ làm cho ngươi không đi ra khỏi được Diêm La điện này!
Đường Thiết Bình chỉ vào mặt Bạch Trầm Hương, uy nghiêm quát tháo.
Hơn một tháng, Diêm La điện bọn hắn xác thực cái gì cũng đều không tra ra được, nhưng rất rõ ràng mấu chốt là tại trên thân 'Diêm Lâu', cho nên bọn hắn một bên tu sửa thánh địa, một bên tiếp đón khách các phương đến thăm, một bên chờ đợi Thiên Khải bí cảnh khởi động lại.
Điều này cũng làm cho điện chủ Diêm La điện là hắn đây bị áp rất thật lớn.
- Mặc dù Khương Phàm là Kim Viêm thánh văn, nhưng thánh văn của hắn rất cổ quái, có thể thay đổi màu sắc. Lúc trước lẽn vào Lang Gia hoàng triều, Khương Phàm đã từng ngụy trang thành Sát Lục thánh văn, xuất hiện tại đại hội Đan Tông, lừa qua tất cả mọi người, cưỡng ép bắt Đại hoàng tử hoàng triều đi. Nếu Khương Phàm có thể ngụy trang thành Sát Lục thánh văn, ngụy trang m Linh Ác Hỏa cũng không tốn sức chút nào. Chỉ cần bộ dáng hơi thay đổi, lại hiện ra ác hỏa liền có thể tuỳ tiện ngụy trang thành Diêm Lâu.
- Lấy địa vị Diêm Lâu tại Ly Hỏa thánh địa, cùng lúc ấy thừa cơ tràng cảnh đang khẩn trương hỗn loạn, không có người nào sẽ hoài nghi hắn là thật hay giả. Trong tay hắn có cái Hoá Sinh Bát, là bảo bối xuất hiện trong cổ thành dưới mặt đất tại La Phù sơn mạch. Đã từng là của con ta Hoa Vị Yêu, nhưng bị Khương Phàm cướp đi. Bên trong Hoá Sinh Bát, chứa một vùng biển mênh mông! Khương Phàm chính là dùng Hoá Sinh Bát, dìm mất Ly Hỏa thánh địa các ngươi!
- Bạch Trầm Hương ta, vì mỗi câu nói bây giờ của ta, phụ trách, từng chữ!
Bạch Trầm Hương đón ánh mắt càng ngày càng bén nhọn của Đường Thiết Bình, ngạo nghễ nói thẳng.
Bọn người Hoa Vị Ương âm thầm bội phục mẫu thân, bọn hắn lần đầu tiên tự mình cảm nhận khí tức Niết Bàn cảnh, loại khí thế này, ánh mắt ấy, để toàn thân bọn hắn không cầm được mà run rẩy, giống như hơi thở phào đã có thể quỳ trên mặt đất.
- Ngươi chờ ở đây!
Đường Thiết Bình nhìn chằm chằm Bạch Trầm Hương, tự mình rời khỏi.
Sau đó không lâu, Thánh Chủ Ly Hỏa thánh địa cùng điện chủ các điện khác, toàn bộ xuất hiện tại Diêm La điện.
Phù phù...
Rốt cuộc bọn người Hoa Vị Ương không chịu nổi khí thế hùng hồn cuồn cuộn, liên tiếp ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển.
- Lặp lại lần nữa!
Tất cả ánh mắt Ly Hỏa thánh địa đều đỏ sáng, lóe ra tia sáng chân thực.
Tai nạn lần này khiến cho Ly Hỏa thánh địa tổn thất to lớn, cung điện bao phủ, dãy núi vỡ nát, Vạn Hỏa Pháp Tràng gặp phải tổn thương nghiêm trọng, số lượng lớn hỏa diễm vĩnh cửu hi hữu phong tồn bị dập tắt, mấy hỏa diễm cùng thạch quan quan trọng đều biến mất thần bí. Thậm chí là đan dược trong đan điện, đều mất tích một lượng lớn.
Thời điểm khi có được số liệu, hắn đã thổ huyết tại chỗ.
Khí tức Bạch Trầm Hương trở nên lộn xộn, hô hấp không thoáng, nhưng vẫn cưỡng bức chống đỡ uy thế, đem lời lặp lại một lần nữa.
Thánh Chủ Ly Hỏa cùng điện chủ các điện trao đổi ánh mắt, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nếu thật là do tên Khương Phàm gì kia làm, trận này kiếp nạn đã có thể hoàn toàn nhận định là do Vô Hồi thánh địa phản kích.
Vô Hồi Thánh Chủ kia cố ý mang theo cường giả thánh địa cùng cường giả La Phù giết tới, kỳ thật chỉ là hỗ trợ cho tên hỗn đản Khương Phàm kia!
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi lấn ta quá đáng!
Ly Hỏa Thánh Chủ giận dữ gầm thét, ngực bụng kịch liệt nhấc lên, một cỗ huyết khí liền muốn xông lên cổ họng lần nữa.
- Xin Thánh Chủ hạ lệnh, tuyên chiến Vô Hồi thánh địa!
Các điện giận dữ xin lệnh.
Trước đó mặc dù có hoài nghi, nhưng không có chứng cứ trực tiếp, bọn hắn cũng chỉ là nghi ngờ.
Bây giờ đã có thể hoàn toàn xác định, bọn hắn tuyệt đối không thể tha cho Vô Hồi thánh địa.
Loại chuyện vô cùng nhục nhã này, bọn hắn nhất định phải hoàn lại gấp trăm lần.
- Ta... Ta... Ta còn có một việc, có thể chứng minh lời chúng ta nói, không phải phỏng đoán, mà là sự thật! Chúng ta cam đoan trăm phần, chính là Khương Phàm ngụy trang thành Diêm Lâu.
Hoa Vị Ương nhịn xuống sợ hãi cùng áp lực, bò lên phía trước hai bước, cao giọng bẩm báo.
- Nói!
Đường Thiết Bình khí thế đại thịnh, gắt gao tiếp cận Hoa Vị Ương.
- Diêm Lâu trong tay Khương Phàm!
Chương 564 Thay đổi vận mệnh (1)
- Ngươi có thể xác định?
- Vô cùng xác định. Bởi vì Khương Phàm từng ở trong Vô Hồi thánh địa ép buộc ca ca ta thẩm vấn qua Diêm Lâu, không có gì bất ngờ xảy ra, đó là chuẩn bị để vào Ly Hỏa thánh địa. Nhưng Diêm Lâu sống hay chết, tạm thời còn không rõ ràng lắm.
Hoa Vị Ương quay đầu nhìn Hoa Vị Yêu.
Hoa Vị Yêu cố gắng trấn định, nói lại kỹ càng tình huống lúc đó, lại nói:
- Sở dĩ Khương Phàm có thể ngụy trang rất đúng chỗ, không chỉ có từ Diêm Lâu mà còn từ người ngoài.
- Ai?
- Phượng gia, Phượng Bảo Nam!
- Vì sao? Ngươi có phụ trách mỗi câu ngươi nói?!
- Trước khi Khương Phàm tiến vào Thiên Khải bí cảnh, từng tại thành Thiên Khải đả thương Lục Thanh Tuyệt, Lục gia, lại cùng Diêm Lâu trở mặt, còn cùng Thái Long của Linh Kiếp thánh địa giao thủ. Lúc ấy huyên náo rất oanh động, cơ hồ đều biến thành mục tiêu công kích, hết lần này tới lần khác Phượng gia ra mặt đón Khương Phàm đi. Khương Phàm sớm rời khỏi Thiên Khải bí cảnh lại trực tiếp tìm tới Phượng gia. Ta không thể cam đoan Khương Phàm cùng Phượng gia có liên hệ trực tiếp gì. Nhưng, sau khi ta bị Phượng Bảo Nam bắt lấy, đã từ trong miệng ta hỏi thân phận thật của Khương Phàm, nhưng vẫn tới kết giao.
Không khí trong Diêm La điện trở nên ngột ngạt.
Thánh Chủ Ly Hỏa quyết định.
- Giấu tin tức cho ta, đừng cho người của thánh địa biết, cũng đừng nóng lòng tuyên chiến với Vô Hồi thánh địa, càng không nên đến thành Thiên Khải bắt đệ tử Vô Hồi thánh địa, chúng ta coi như cái gì cũng không biết.
- Vì sao?
Bọn người Đường Thiết Bình khó có thể tin được mà nhìn Thánh Chủ.
Ly Hỏa thánh địa hừ lạnh:
- Chúng ta nhất định phải tuyên chiến Vô Hồi thánh địa, nhưng không phải bây giờ. Trước khi chúng ta chính thức khai chiến, trước tiên phải trọng thương Vô Hồi thánh địa, lại triệt để hủy diệt nó.
Đường Thiết Bình và các điện chủ thất điện cùng kêu lên hành lễ:
- Xin Thánh Chủ chỉ rõ!
- Diêm La điện, Võ Cực điện, hai điện bí mật tập kết, lấy danh nghĩa của ta, lại mời một số cường giả đến đây, trà trộn vào Đại Hoang cho ta, nhất cử hủy đi Đại Hoang thâm uyên. Ta muốn đòn lại trả đòn, để Ác Linh hắc ám Đại Hoang nuốt hết toàn bộ La Phù sơn mạch!
Thánh Chủ Ly Hỏa dữ tợn, mặt đầy lệ khí!
Bạch Trầm Hương bỗng nhiên biến sắc.
Dẫn bạo Đại Hoang?
Nếu như Đại Hoang thâm uyên bị thương, Vô Hồi thánh địa tất nhiên sẽ chịu tổn thất nặng nề, Ác Linh Hắc Ám càng sẽ tràn qua m Dương hà, nuốt hết La Phù, càng sẽ nuốt hết toàn bộ khu vực Đông Nam Tân Hải.
Nếu như thành công... ngàn vạn sinh linh sẽ bị hắc ám nuốt hết.
Ánh mắt bọn người Hoa Vị Yêu lắc lư, thật ác độc!
Không hổ là chủ nhân thánh địa!
- Đường điện chủ các ngươi có ở đây không?
Trời tối người yên, sau khi Bạch Trầm Hương trang điểm đã đi tới trước tẩm điện chuyên thuộc về điện chủ phía sau Diêm La điện.
- Điện chủ vừa trở về. Bận bịu cả ngày, mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai lại đến đi.
Bọn thị vệ ngăn nàng lại, ngữ khí lạnh nhạt.
Bạch Trầm Hương nói:
- Còn xin thông báo Đường điện chủ, nói Bạch Trầm Hương ta có chuyện quan trọng cần gặp.
Trước điện hừ lạnh:
- Nghe không hiểu tiếng người sao? Ngày mai lại đến!
Sắc mặt Bạch Trầm Hương hơi trầm xuống:
- Các ngươi có thể đại biểu ý tứ Đường điện chủ?
- Chúng ta không đại biểu được điện chủ, nhưng chúng ta có thể đại biểu sau lưng cánh cửa này, lui ra.
Ánh mắt bọn thị vệ lạnh lẽo, đe dọa nhìn Bạch Trầm Hương, đối đãi nữ tử tới từ La Phù sơn mạch này, bọn hắn không có bất kỳ ý khách khí gì.
Bạch Trầm Hương tức giận!
Thời điểm trước khi vừa tới Ly Hỏa thánh địa, trước cửa thánh địa đã bị gây khó khăn đủ đường. Suýt chút nữa xem như mật thám, bắt lại xử tử.
Thời điểm đi đến thánh địa muốn gặp Đường Thiết Bình, lại đợi ròng rã hai ngày. Trong hai ngày ngay cả nước bọt cũng đều không có người đưa tới.
Hôm nay rốt cuộc cũng được thánh địa cao tầng coi trọng, coi là lại nhận lễ ngộ, nhưng đi đến tẩm điện Đường Thiết Bình lại còn bị ngăn cản.
Bạch Trầm Hương xem như đã lĩnh giáo được sự cao ngạo của thánh địa.
- Ta hôm nay nhất định phải nhìn thấy Đường điện chủ! Thật muốn náo lên, ta xem Đường điện chủ rốt cuộc sẽ trách phạt ai!
Ánh mắt Bạch Trầm Hương sáng tỏ, tóc dài bay lên, khí tức cường thịnh từ toàn thân tràn ngập.
Là Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông, nàng có thực lực Linh Hồn cảnh bát trọng thiên, hoàn toàn áp chế được bọn thị vệ trước mặt.
- Ngươi còn muốn uy hiếp chúng ta?
- Vậy cứ thử một chút!
- Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!
- Đừng nói nhảm, đi thử một chút!
Bọn thị vệ chau mày, cưỡng ép giằng co một lát, vẫn phái người đi đến thông báo.
- Không nói chuyện gì?
Đường Thiết Bình đều chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
- Không có. Chỉ là kiên trì muốn gặp ngài.
Thị vệ ngoài điện cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc phải vị điện chủ tính khí nóng nảy này của bọn hắn.
- Để cho cô ta đi đến đây.
Đường Thiết Bình khoác y phục, đi tới trong phòng khách.
- Đường điện chủ, các ngươi thật muốn hủy Đại Hoang thâm uyên sao?
Bạch Trầm Hương ở ngoài cửa, sau khi hơi chỉnh lý lại liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đè xuống phần tức giận kia, đổi thành vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.
- Cái này còn có thể giả? Dìm nước thánh địa, nhục nhã Thánh Chủ, xem Ly Hỏa thánh địa chúng ta làm con khỉ để đùa nghịch. Thánh Chủ nói rất đúng, chúng ta phải dùng đòn lại trả đòn! Để Vô Hồi thánh địa biết bọn hắn rốt cuộc đã chọc ai! Dẫn bạo Đại Hoang thâm uyên cũng chỉ là bắt đầu, chúng ta còn muốn san bằng Vô Hồi thánh địa, bắt sống Vô Hồi Thánh Chủ, còn có cái tên tạp chủng Khương Phàm kia!
Đường Thiết Bình nhớ tới Khương Phàm và Vô Hồi Thánh Chủ liền dâng lên lửa giận.
Đây không chỉ là sỉ nhục Ly Hỏa thánh địa, càng là sỉ nhục hộ giả Ly Hỏa thánh địa là hắn đây.
- Đường điện chủ trước bớt giận. Là Vô Hồi thánh địa không biết sống chết, Ly Hỏa thánh địa xử trí như thế nào đều không đủ. Vừa vặn cũng mượn cơ hội này, hiện ra thực lực cùng tư thái Ly Hỏa thánh địa, để thánh địa thiên hạ đều biết, nơi này không chỉ là thánh địa luyện đan, nơi này có năng lực đánh trả bất cứ người nào khiêu khích.
Chương 565 Thay đổi vận mệnh (2)
Bạch Trầm Hương đi đến gian phòng, gót sen uyển chuyển, dáng dấp yểu điệu. Làm bộ đánh giá bố trí xung quanh gian phòng, lắc eo, không để lại dấu vết hiện ra từng góc độ dáng người uyển chuyển của mình.
Thời gian dường như đã quên lãng nàng, không có để lại bất cứ dấu vết gì.
Dung nhan tuyệt mỹ, tư thái linh lung chập trùng, hoàn toàn không thua gì thiếu nữ, nhưng lại có vận vị thành thục mà thiếu nữ không có.
- Ngươi tìm đến ta có chuyện gì?
Đường Thiết Bình không nhịn được mà nhìn Bạch Trầm Hương, hắn cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm với ai.
Tuy nhiên, không nhìn thì không sao, nhìn một chút, mơ hồ phát giác được cái gì đó.
Nữ tử này hình như vừa tắm rửa qua, y phục còn rất ít ỏi, da thịt trắng nõn trơn nhẵn như ngà voi, thật giống như cố ý ăn mặc như thế.
Lúc gặp mặt ban ngày chỉ lo tức giận, còn không có cẩn thận thưởng thức qua Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông này.
- Bên trong Đại Hoang thâm uyên rốt cuộc có cái gì?
Bạch Trầm Hương phát hiện mình đã gây chú ý cho Đường Thiết Bình, cố ý nghiêng người đối mặt hắn.
- Mặc kệ nơi đó có cái gì, chỉ cần phá hư phong ấn Vô Hồi thánh địa duy trì liền có thể dẫn bạo Đại Hoang.
Đường Thiết Bình càng nhìn càng cảm giác Bạch Trầm Hương đã có chuẩn bị trước khi đến, cũng không khách khí thưởng thức.
Từ hai chân thon dài thẳng tắp, nhìn thấy một vòng eo uyển chuyển. Từ núi non trùng điệp, nhìn thấy bạch ngọc hoàn mỹ. Lại hướng lên, tóc dài như thác nước, cái cổ trắng ngọc như tuyết, một đôi mắt tràn ngập sóng nước sáng tỏ chọc lòng người.
Bạch Trầm Hương quay người đối mặt với Đường Thiết Bình, thể hiện mình càng tốt hơn:
- Các ngươi chuẩn bị thế nào?
- Diêm La điện cùng Võ Cực điện sẽ chuẩn bị cẩn thận, mấu chốt là những bằng hữu của thánh địa, cần thận trọng chọn lựa. Đã phải có thực lực, còn phải có thể tín nhiệm. Muốn chuẩn bị kỹ càng, đoán chừng phải mười ngày. Chân chính dẫn bạo Đại Hoang, cụ thể phải sau nửa tháng.
Ánh mắt Đường Thiết Bình tràn đầy tính xâm lược, không chút kiêng kỵ mà thưởng thức.
Bạch Trầm Hương bị Đường Thiết Bình chằm chằm đến toàn thân phát nhiệt, thanh âm đều xuất hiện từng tia từng thanh âm rung động.
- Ta có một đề nghị, không biết Đường điện chủ có nguyện ý nghe hay không.
m thanh mỹ diệu rung động thắng qua tất cả mãnh dược, Đường Thiết Bình rung động trong lòng, một cơn sóng nhiệt nóng hổi từ đan điền mãnh liệt lan tràn ra, quét sạch toàn thân.
Hắn đã không nhớ nổi đã bao nhiêu năm không có hưởng thụ qua nữ tử, một là bận rộn, một là khinh thường, nhưng không biết thế nào, nữ tử trước mắt hắn đây lại khơi gợi lên kích tình của hắn đã lâu.
- Ngồi xuống đây nói.
Đường Thiết Bình vỗ vỗ ghế bên cạnh mình.
Nữ tử này quốc sắc thiên hương, trong lúc giơ tay nhấc chân vận vị chọc người, càng nhìn càng động tâm.
Bạch Trầm Hương chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống cạnh bên Đường Thiết Bình, đường cong lả lướt, dáng vẻ thướt tha mềm mại, da thịt trắng tuyết tựa như tổ yến, vừa sáng tỏ vừa mịn dính.
Đường Thiết Bình hít mùi thơm nồng đậm một hơi thật dài, hai tay mở ra, trực tiếp ôm Bạch Trầm Hương vào trong ngực.
- Từ từ nói, chúng ta có nhiều thời gian.
Bạch Trầm Hương run rẩy thân thể mềm mại, nhưng vẫn thuận thế rúc vào trong ngực hắn.
- Ta luôn cảm thấy Đại Hoang thâm uyên không đơn giản, vì lý do an toàn, không ngại phái ra chi đội cảm tử, đi trước tìm hiểu tình hình.
- Võ Cực điện đưa ra đề nghị này, cụ thể do Diêm La điện chúng ta chọn phái tử sĩ đi chấp hành.
Đường Thiết Bình càng hài lòng hơn, nữ tử này không chỉ có mê người, còn rất có ý nghĩ.
- Còn có thời gian hành động, ta đề nghị phải chờ tới sau một tháng.
- Vì sao?
- Sau một tháng nữa, chính là thời gian Lang Gia hoàng triều cùng La Phù sơn mạch giao chiến. Đến lúc đó, Vô Hồi thánh địa chắc chắn phân ra tinh lực đến nơi đó, cũng sẽ từ Đại Hoang điều người ứng phó ngoài ý muốn, chúng ta hành động sẽ thuận lợi hơn. Mà... A...
Bạch Trầm Hương còn chưa nói xong, Đường Thiết Bình đột nhiên chặn ngang ôm lấy nàng, đè ầm ầm ở trên mặt bàn.
- Mà cái gì?
- Thời điểm Đại Hoang thâm uyên bị nổ tung, chính là mấu chốt của cuộc hỗn chiến giữa La Phù cùng Lang Gia, Vô Hồi thánh địa muốn triệu tập La Phù ứng phó hắc ám, cũng vô năng ... Ô ô ô...
Bạch Trầm Hương lại bị thô lỗ cắt ngang.
Huyết mạch toàn thân Đường Thiết Bình căng phồng, không kịp chờ đợi mà xé mở y phục triển khai hành động.
Hỗn chiến kịch liệt, hò hét cao vút, vang vọng tẩm điện.
Cách sân nhỏ hơn trăm mét, bọn thị vệ trấn thủ bên ngoài đều nghe được âm thanh.
Trượng phu Bạch Trầm Hương đã chết mười năm.
Đường Thiết Bình càng là hai ba mươi năm chuyên chú vào võ pháp cùng Diêm La điện.
Đột nhiên nhóm lửa nhiệt tình, cơ hồ muốn đem hai người đốt thành tro bụi.
Thanh âm cuồng loạn, chiến đấu như mưa to gió lớn, để thị vệ phía ngoài đều nghe được mà kinh tâm động phách.
- Nữ tử này...
Bọn thị vệ chau mày, sắc mặt vô cùng quái dị.
Chuyện quan trọng của nữ tử này chính là hiến thân?
Điện chủ cường thế lại lãnh khốc của bọn hắn lại bị thông đồng?
Thì ra điện chủ thích nữ tử như vậy?
Nghe động tĩnh bên trong, giống như không phải là ưa thích bình thường, đây là muốn tươi sống xé rách Bạch Trầm Hương sao?
Cô nương này thật tâm cơ!
Vậy mà lại nghĩ đến thông qua phương thức như vậy thay đổi vận mệnh.
Điện chủ sẽ bị mê hoặc sao?
Hình như cũng không cần mê hoặc, dù chỉ là gây nên hứng thú, xem nàng như đồ chơi liền có thể để các đệ tử và trưởng lão trong Ly Hỏa thánh địa thay đổi thái độ đối với Bạch Trầm Hương.
Dù sao điện chủ cũng nắm trong tay chi đội săn giết mạnh nhất Ly Hỏa thánh địa, nắm trong tay hình pháp đại quyền của Ly Hỏa thánh địa.
Nếu như Bạch Trầm Hương lại hơi biểu hiện ra chút nhạy bén, trở thành tâm phúc trợ thủ của điện chủ, nói không chừng còn có thể chính thức gia nhập Ly Hỏa thánh địa, trở thành nhân vật quan trọng trong Diêm La điện.
- Nữ tử thật đáng sợ.
Bọn thị vệ âm thầm than thở.