Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1321 Hấp dẫn lực chú ý các nơi

Sắc mặt Khương Phàm lạnh lẽo:

- Ta ngay ở chỗ này, có năng lực liền đến bắt ta, không có can đảm đó, liền nhường đường cho ta.

- Chúng ta khiêu chiến ngươi, đi diễn võ trường, cược sinh tử ngươi...

Có người hô to, nhưng rất nhanh bị người bên cạnh khống chế lại.

Khiêu chiến hắn?

Hắn sau khi khởi tử hoàn sinh không thể tưởng tượng nổi đã biến thành Thiên phẩm linh văn, còn giết một vị hoàng tử hoàng tộc tại phương bắc.

Bất luận là Thánh phẩm nào cũng đều đã không còn là đối thủ của hắn.

Khiêu chiến chẳng khác nào tự rước lấy nhục.

Ánh mắt Khương Phàm lạnh lẽo:

- Ai muốn khiêu chiến, cược ai sinh tử? Đến đây, diễn võ trường ta hầu hạ, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!

Bầu không khí an tĩnh lại.

Tất cả người của Chí Tôn Kim Thành và Hỗn Độn Tử Phủ nghiêm mặt, nhưng không có ai khiêu chiến.

Bọn hắn chỉ là ngờ tới Khương Phàm sẽ đến, nhưng không nghĩ tới sẽ đến thật, lại là đến thời điểm nào, cho nên Hứa Thừa n, Ngu Thiên Khải hay các Thiên phẩm linh văn khác đều không ở nơi này.

Ngu Kình Thương ngược lại là vẫn ở đây, nhưng còn ở bảo điện nơi đó, không có đến, bọn hắn ai cũng không tốt thay hắn nghênh chiến.

- Tránh ra!

Khương Phàm tản mát ra khí thế cường đại, đi thẳng tới bọn hắn.

Biển người trong bóng tối rối loạn tưng bừng, Võ Hầu chính là Võ Hầu, quá cường thế, quá nhanh nhẹn dũng mãnh.

Hai đại hoàng tộc ở chỗ này đằng đằng sát khí đợi hai tháng, mỗi ngày kêu gào giáo huấn Khương Phàm thế nào, kết quả Khương Phàm tới, vậy mà đều ỉu xìu đi.

Một vị cường giả Hỗn Độn Tử Phủ ngăn Khương Phàm lại, thân thể ba bốn mét bỏ ra cái bóng to lớn:

- Không cần vội vã đi, có chuyện đến nói cho ngươi. Xét thấy ngươi dùng thủ đoạn ti tiện dẫn phát cuộc chiến tại hoàng tộc, làm ô uế Bất Tử Thiên Bia thần thánh. Chí Tôn Kim Thành cùng Hỗn Độn Tử Phủ vào hai tháng trước đó đã thương lượng với Đại Tự Tại điện, Đại Tự Tại điện cũng đã làm ra phán quyết.

- Phán quyết gì?

Khương Phàm cũng không nghĩ tới.

Rốt cuộc tiện nhân Hướng Vãn Tình kia muốn làm gì?

- Bất Tử Thiên Bia của ngươi bị hạn chế! Mặc dù còn có thể dùng, nhưng không có uy lực như trước kia nữa, ha ha...

- Chỉ cần có thể dùng là được, làm không vượt qua hoàng tộc, giết chết đám người các ngươi đây hẳn là không vấn đề gì.

- Còn có một chuyện, người phụ trách Đại Tự Tại điện đã không còn là Hướng Vãn Tình, nói cách khác không có người nào sẽ lại dung túng ngươi. Ngươi đến thì dễ dàng, muốn đi ra lại, không có đơn giản như vậy.

- Lúc nào?

Khương Phàm có chút nhíu mày, điều đi rồi?

- Hai tháng trước. Có phải rất bất ngờ hay không?

- Tân nhiệm là ai?

- Điêu Đức Nguyên! Phụ thân của Điêu Lãnh Phong! Nếu như ngươi không biết Điêu Lãnh Phong, hẳn phải biết thê tử của hắn, Huyền Nguyệt công chúa, Tiêu Lạc Lê!

Đám khán giả trên xiềng xích các nơi đều lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

- Oan gia ngõ hẹp!

Khương Phàm lắc đầu, xuyên qua đám người.

Ngu Thiên Đạo cao giọng hô to:

- Ngươi là muốn đi Đại Tự Tại điện sao? Thật trùng hợp. Điêu Lãnh Phong, Tiêu Lạc Lê mấy ngày trước vừa vặn đã tới nơi này, vẫn luôn chờ ngươi!

Khương Phàm không để ý đến, dọc theo xiềng xích đi tới ‘quầy bán quà vặt của mọi nơi’, Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Đại Tự Tại điện!

Kịch liệt hỗn chiến bị cưỡng ép chặn ngang.

- Chuyện gì?

Trong chăn đỏ truyền ra âm thanh lạnh lùng trầm thấp.

- Công tử, người ngài chờ đã tới.

Thị vệ phía ngoài nói.

- Ta chờ người nào? Cút!

Giọng trong chăn đỏ rất không kiên nhẫn.

- Khương Phàm.

- Khương Phàm tới?

Chăn đỏ cuồn cuộn, một gương mặt kiều diễm ướt át đưa ra ngoài, con mắt xinh đẹp sáng rực lên, trên khuôn mặt đỏ rực tràn đầy hưng phấn.

- Hắn thật sự là chạy đến Vương Quốc Hắc Ám tị nạn rồi, buồn cười chó nhà có tang.

Một nam tử toàn thân điêu luyện từ trong chăn đỏ thò đầu ra, nhưng hai tay vẫn tùy ý hưởng dụng mỹ diệu bên cạnh.

Nữ tử nhịn xuống kích thích, hỏi phía ngoài:

- Hắn bị ngăn cản, hay là chạy đến Vô Hồi Thánh Điện rồi?

Thị vệ phía ngoài nói:

- Chúng ta vừa mới nhận được tin tức, hình như là hắn đi Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

- Chúng ta đi chặn hắn.

Nữ tử đứng dậy muốn mặc y phục, lại bị nam tử kéo về trên giường trong tiếng kinh hô, vung chăn đỏ lên che lại:

- Nếu hắn đã tới, vậy thì sẽ không đi được. Chúng ta làm xong chuyện của chúng ta trước.

- Chàng đã đồng ý với ta. Ta muốn mệnh Khương Phàm!

Nữ tử bất đắc dĩ, chỉ có thể ủy khuất ứng phó.

- Không, ta sẽ hắn biến thành nô lệ của nàng, để cho nàng tùy ý đùa bỡn, để hắn sống không bằng chết!

Nam tử nhiệt liệt chinh phạt.

Nữ tử chính là Huyền Nguyệt công chúa lấy chồng ở Vạn Đạo Thần Giáo, Tiêu Lạc Lê. Nam tử lại chính là thiên kiêu đương đại của Vạn Đạo Thần Giáo một trong 'Bát Bộ Hoàng Đạo', Điêu Lãnh Phong.

Nguyệt Hoa Thiên Bảo!

- Khương Phàm, đoạn đường này đi tới, thật vất vả.

Đông Hoàng Như Yên đã chờ ở trước cửa điện.

- Đông Hoàng cung chủ ở bên trong?

Khương Phàm thấy có người tiếp đãi liền biết hắn đoán đúng.

- Chờ ngươi rất lâu, đi theo ta.

Đông Hoàng Như Yên nhìn Dạ An Nhiên, mang theo bọn hắn đi đến đại điện.

- Như Yên cô nương, cảnh giới đã tăng lên rất nhanh nhỉ, bây giờ đã là Linh Hồn cảnh lục trọng thiên rồi.

Khương Phàm cảm giác khí tức Đông Hoàng Như Yên rất đặc biệt, ngoại trừ thả khí tức sinh mệnh nồng đậm ra thì y phục cùng làn da đều hiện ra gợn sóng nhỏ xíu, lăn tăn phát sáng.

Nàng rõ ràng đang trước mặt, nhưng thật giống như hành tẩu giữa chân thực cùng hư không.

Cảm giác thật kỳ diệu.

Đông Hoàng Như Yên kiêu ngạo giương lên đầu:

- Ngươi không phải Khương Phàm năm đó, ta cũng không phải Đông Hoàng Như Yên năm đó. Người, đều sẽ trưởng thành.

- Tốc độ phát triển của ngươi, so ta với mong muốn còn nhanh hơn.

- Đông Hoàng Như Yên ta là người của Thiên Cung, tài nguyên tùy tiện dùng, tốc độ tăng lên há có thể dùng tiêu chuẩn của các ngươi để cân nhắc, chỉ cần ta nguyện ý, ta còn có thể tiến vào thất trọng thiên trong vòng nửa năm.

- Không đúng!!

Khương Phàm đột nhiên huy động nắm đấm, thẳng đến sau đầu Đông Hoàng Như Yên, nắm đấm cứng rắn, cương khí mãnh liệt, trong chớp mắt phảng phất muốn đè sập không gian.

- Ngươi làm gì?

Đông Hoàng Như Yên kêu lên đầy sợ hãi, gợn sóng toàn thân trong nháy mắt nở rộ, hình thành vòng xoáy không gian, trong nháy mắt bao vây nàng, biến mất.

Sau một khắc, nàng xuất hiện ở ngoài trăm thước, mắt phượng trừng trừng, miệng nhỏ nhếch lên, khí thế hung hăng giằng co với Khương Phàm.
Chương 1322 Định ngày hẹn tại Cửu Tiêu Thiên (1)

Hỗn đản này quá thô lỗ, không hiểu thương hương tiếc ngọc sao?

Khương Phàm, Dạ An Nhiên, đều nhìn chằm chằm trên trán Đông Hoàng Như Yên.

Nơi đó lấp lóe cường quang, thụ văn xanh biếc giống như có sinh mệnh tươi sống, tuỳ tiện chập chờn.

Linh văn phóng thích ra khí tức sinh mệnh nồng đậm, tạo thành lít nha lít nhít sợi đằng ở xung quanh nàng.

Sợi đằng tráng kiện cứng cỏi, bao quanh lực lượng không gian, ở giữa chân thực cùng hư vô, tùy thời có thể mang Đông Hoàng Như Yên đi, hoặc có thể là khởi xướng bạo kích.

- Thiên phẩm.

Khương Phàm và Dạ An Nhiên đồng thời phán đoán.

- A!

Đông Hoàng Như Yên lúc này mới kịp phản ứng, tranh thủ thời gian tản linh văn ra:

- Tên hổn đản ngươi, có lời gì không thể trực tiếp hỏi sao?

Khương Phàm nhìn nàng một cái:

- Huyền Hoàng Thạch?

- Thế nào!

Đông Hoàng Như Yên tức giận hừ một tiếng.

Nàng biến đổi mặc dù không phải bí mật to lớn gì, nhưng cho tới nay cũng không có lộ ra ở bên ngoài, không nghĩ tới gia hỏa này đưa một quyền đã đánh ra chuyện của nàng.

- Huyền Hoàng Thạch quả nhiên nghịch thiên, vậy mà lại có thể kích thích Thánh phẩm đến Thiên phẩm.

Khương Phàm chau mày, hắn dốc hết có khả năng cố gắng, mới thông qua huyết mạch tăng lên linh văn, Đông Hoàng Như Yên lại bằng vào một khối đá liền làm được.

- Nào chỉ là ta, Hứa Như Lai, Hứa Thừa n của Chí Tôn Kim Thành, Ngu Kình Thương của Hỗn Độn Tử Phủ đều đã tăng lên tới cấp bậc Thiên phẩm.

Đông Hoàng Như Yên có chút ngẩng đầu, hiệu quả của Huyền Hoàng Thạch xác thực rung động, thậm chí là khủng bố.

Cơ duyên để Thánh phẩm biến đổi đến Thiên phẩm là cả thế gian hiếm thấy, lần này lại liên tiếp tạo nên nhiều như vậy.

Đã không thể dùng kỳ tích để hình dung được nữa.

Tin tức đã gây nên rất nhiều oanh động ở giữa hoàng tộc, đều bốn chỗ nghe ngóng tin tức Huyền Hoàng Thạch. Mà Luân Hồi bí cảnh giá trị ở trong mắt rất nhiều thế lực đều trở nên nặng lên.

Khương Phàm đột nhiên hỏi:

- Lúc đó ngươi ở Luân Hồi bí cảnh?

- Đúng vậy, vở kịch đặc sắc như vậy, chúng ta đương nhiên phải ở đấy.

- Ngươi nói... Các ngươi??

Đông Hoàng Như Yên tranh thủ thời gian mím môi, ánh mắt trốn tránh.

Ánh mắt Khương Phàm chợt hiện lạnh ra:

- Lúc ấy ta luôn cảm giác giống như có người nào đó đang ngó chừng ta, thì ra là tỷ muội các ngươi!

- Ai... Ai nhìn ngươi.

- Ha ha, thừa nhận!! Đại cô nương nhìn rất nghiêm chỉnh, vậy mà lại thích đi nhìn trộm.

- Phi!! Chúng ta gọi là giám sát.

- Được thôi, lúc ngươi ngủ ta ngồi xổm trong phòng của ngươi giám sát?

- Ngươi... Lưu manh!

- Như Yên, chớ nói nữa.

Một thanh âm thanh lãnh từ thang lầu truyền đến, ngăn Đông Hoàng Như Yên lại.

- Tỷ tỷ, hắn đùa nghịch lưu manh với muội.

Đông Hoàng Như Yên hung hăng nhìn chằm chằm Khương Phàm một chút.

Đông Hoàng Như Ảnh dịu dàng từ chỗ thang lầu đi tới, dáng dấp yểu điệu, phong tình vô hạn.

Nàng mang theo mạng che mặt, che khuất dung nhan tuyệt mỹ, ngược lại còn tăng thêm một vòng mông lung.

Dạ An Nhiên có chút nhướng mày, thật đẹp.

Dáng người thướt tha cao gầy, mông lung mỹ cảm, còn có một loại ưu nhã cùng mị lực từ trong ra ngoài tản ra.

Đừng nói là nam tử, ngay cả nàng đều có cảm giác kinh diễm.

Dạng nữ tử này, thật là hiếm thấy.

Đông Hoàng Như Ảnh lưu ý tới ánh mắt của Dạ An Nhiên, lại khẽ cười với Khương Phàm, nói:

- Nghị công tử, ngươi đã nói chúng ta là bằng hữu, thời điểm rời khỏi Cổ Hoa, vì sao không chào hỏi?

- Cái từ 'Bằng hữu' này cô chưa phát giác có chút châm chọc sao? Cô đùa bỡn ta, cả nhà cô tính toán ta, đây coi như là bằng hữu? Đừng nói nhảm, ta tìm Đông Hoàng Thánh Kiệt.

Khương Phàm rất phiền muộn.

Hắn luôn cho là vị Đông Hoàng đại tỷ này là khuê nữ, an phận thủ thường, không nghĩ tới lại còn chạy đến Luân Hồi bí cảnh giám sát hắn.

Chẳng phải là nói, rất nhiều bí mật của hắn trong Luân Hồi bí cảnh, toàn bộ đều bại lộ cho nàng rồi?

- Ai! Ngươi đây là thái độ gì!

Đông Hoàng Như Yên không vui, gia hỏa này càng ngày càng nóng nảy.

- Nếu ta dám đến, thì đã làm xong chuẩn bị chịu chết. Ta đều phải chết, còn khách khí với cô?

- Cô...

Đông Hoàng Như Ảnh ngăn Đông Hoàng Như Yên, đầu ngón tay giương nhẹ:

- Nghị công tử xin mời, phụ thân đang chờ ngươi.

Trong căn phòng tại tầng cao nhất.

Đông Hoàng Thánh Kiệt nhìn thấy Khương Phàm tới, đáy mắt hiện lên một vẻ phức tạp, nhưng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất:

- Nghị công tử, đoạn đường này đi thật vất vả, ta còn tưởng rằng ngươi muốn nghỉ ngơi mấy ngày tại Vô Hồi thánh địa.

Khương Phàm ngồi đối diện Đông Hoàng Thánh Kiệt:

- Ta sợ cung chủ chờ gấp, xử lý tốt thánh địa chuyện liền đến.

- Thánh địa Trung Ương buông tha ngươi rồi?

- Bảy năm trước ta đã rời khỏi thánh địa, hành động của ta, không liên quan tới thánh địa thiên hạ.

- Đã hiểu.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đã nghĩ đến điểm này.

Nếu như thánh địa Trung Ương nhất định phải xử lý Khương Phàm, chẳng khác nào ngồi vững trên chuyện 'Thánh địa khiêu khích hoàng tộc', đây chính là tối kỵ.

Một tên Khương Phàm đã có thể hủy hình tượng tốt đẹp mà thánh địa tích lũy ngàn năm vạn năm. Muốn tránh cho loại chuyện này phát sinh, chỉ có thể kiên trì rằng Khương Phàm sớm đã rời khỏi thánh địa.

Khương Phàm nhìn chằm chằm đôi mắt Đông Hoàng Thánh Kiệt.

- Cung chủ, đừng vòng vo nữa, người của ta đâu?

- Người đúng là ở chỗ ta đây.

- Có điều kiện gì, ngươi cứ nói thẳng ra!

- Đừng mâu thuẫn như thế. Ngươi kỳ thật nên cám ơn ta, lúc ấy kẻ đuổi bắt chính là Cổ Hoa Thánh Tổ thứ tư, tiến vào Thánh cảnh đã trăm năm, cảnh giới vô cùng ổn định, thực lực Thiên Nhân Chiến Khu đã phát huy đến cực hạn. Người của ngươi mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng dù sao cũng mới bước vào Thánh cảnh, còn lâu mới có thể ổn định được, cho dù có một người thần bí âm thầm tương trợ, nhưng cũng chỉ có thể nói là gánh vác được!

- Nếu như không phải ta, bọn hắn đừng nói dời đi tới hải vực, coi như thoát thân cũng là khó khăn. Là ta chuyển bọn hắn đến hải vực, cũng là ta tại thời khắc mấu chốt cứu người của ngươi.

- Thánh Tổ thứ tư chết rồi?

Ánh mắt Khương Phàm ngưng lại, nếu Đông Hoàng Thánh Kiệt ra tay, khẳng định sẽ xử lý sạch sẽ, tuyệt đối không thể nào để Cổ Hoa biết Thiên Cung đã nhúng tay.

- Xác thực mà nói, hẳn là bị người của ngươi ăn. Phần khẳng khái này, có đáng để được ngươi cám ơn ta hay không?
Chương 1323 Định ngày hẹn tại Cửu Tiêu Thiên (2)

Đông Hoàng Thánh Kiệt thật sự không nguyện ý ra tay, một là chênh lệch cảnh giới, hai là vấn đề thân phận, nhưng cuối cùng vẫn giúp bọn họ một tay. Thời khắc mấu chốt, thay đổi càn khôn, thay đổi kết quả.

Khương Phàm chấn động trong lòng, Kiều Vô Hối lại nuốt thêm một Thánh Nhân? Lại còn là Thiên Nhân Chiến Khu!

Lần này cảnh giới hẳn là đã triệt để ổn định rồi.

Mà năng lượng đặc biệt của Thiên Nhân Chiến Khu, cũng có thể thanh lý tổn thương Trường Sinh Đan tạo thành cho Kiều Vô Hối rất tốt.

Khương Phàm nói:

- Ta cảm tạ và không cảm tạ ngươi, trước tiên ta muốn nhìn thái độ của Cửu Thiên Thần Giáo. Nếu như bọn hắn muốn ta chết, bây giờ, tất cả trưởng thành của ta, cuối cùng vẫn tiện nghi cho bọn hắn.

- Khương Phàm, ngươi biết mình đang nói chuyện với người nào không?

Đông Hoàng Như Yên lại nhịn không được, ở trước mặt người khác phách lối thì cũng thôi đi, vị này chính là Đông Hoàng Thánh Kiệt. Một trong cửu đại cung chủ Thần giáo, tương đương với vương hầu hoàng triều, có địa vị cực cao, càng có thực lực cường đại.

Liền xem như trở lại thần giáo, nhân vật cấp bậc Đại trưởng lão đều phải tự mình nghênh đón.

Đông Hoàng Thánh Kiệt ngược lại không để ý.

Mặc dù thần giáo nơi đó còn là không có xác minh rõ thân phận Khương Phàm cho hắn biết, nhưng hắn đã đoán được.

- Giáo chủ thần giáo, chuyển lệnh Giáo tổ thần giáo, tại nửa tháng trước đưa đến trên tay của ta. Do ta, tự mình nói cho ngươi nghe.

- Lệnh của Giáo tổ?

Khuôn mặt Đông Hoàng Như Ảnh có chút động.

Không chỉ là mệnh lệnh của thần giáo nơi đó, mà còn là Giáo tổ?

- Rốt cuộc hắn là ai?

Đông Hoàng Như Yên cũng cảm thấy kỳ quái mà nhìn cung chủ, rồi nhìn lại Khương Phàm.

- Nói đi, ta rửa tai lắng nghe.

Mặt Khương Phàm bên ngoài thì cường thế, nhưng trong lòng cũng có chút khẩn trương.

Lấy thực lực của hắn bây giờ, hoàn toàn không phải đối thủ của Cửu Thiên Thần Giáo.

Mà từ bố cục Cửu Thiên Thần Giáo hiện ra tới bây giờ đến xem, nếu như muốn hủy hắn, cũng chỉ là một cái thái độ mà thôi.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đứng dậy, cung kính hành lễ với phương hướng Cửu Thiên Thần Giáo, mới nói:

- Lệnh của Giáo tổ là... Ta chờ ngươi tại Cửu Tiêu Thiên.

- Chỉ một câu nói kia?

Khương Phàm cau chặt lông mày.

- Giáo tổ muốn gặp ngươi, tốt hơn so với không thấy ngươi. Trong lời nói bao hàm ý vị rất sâu, chính ngươi lĩnh hội.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cẩn thận phẩm vị qua ý tứ bên trong.

Giáo tổ là muốn Khương Phàm đi ngang qua Nam Bộ, viễn độ Trung Vực, tự mình đi qua hơn năm trăm ngàn dặm sơn hà, bái phỏng Cửu Thiên Thần Giáo.

Lấy tình huống của Khương Phàm, đoạn đường này nhất định hung hiểm vạn phần, hơi không cẩn thận thì có thể mất mạng ở trên đường.

Nếu như Khương Phàm thuận lợi đến, nói rõ đã hoàn thành khảo nghiệm, Giáo tổ sẽ đích thân tiếp kiến Khương Phàm.

Nếu như kết thúc không thành, vậy liền coi là chuyện khác.

Mặc dù thái độ cuối cùng của Giáo tổ còn chưa thật sự xác định, nhưng ít ra là đã cho Khương Phàm một cơ hội.

Vẻ mặt Khương Phàm rất nghiêm trọng.

Không hề tỏ rõ thái độ liền để hắn đến Cửu Thiên Thần Giáo?

Đây là đi đàm phán?

Hay là đi chịu chết?

Đừng nói chứng minh mình cái gì, hiện ra tư thái của mình cái gì.

Thái độ của lão gia hỏa Cửu Thiên Thần Giáo kia, không thể nào bởi vì một ít biểu hiện của hắn mà đổi mới, thái độ có thể ảnh hưởng tới đại thế thiên hạ, cùng một ít bí mật chuẩn bị tình huống phát triển.

Khương Phàm hoài nghi nghiêm trọng, lão gia hỏa kia có mục đích khác.

Nhưng vấn đề bây giờ đang ở chỗ, hắn đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.

Đến nơi đó, cũng không ngoài hai cái kết quả —— bị giết hoặc hợp tác!

Nếu như bị giết, mặc kệ hắn có đi hay không, hay là ở đâu, hay là làm cái gì, đều không thể thay đổi.

Nếu như hợp tác, tất cả tình thế của hắn đều sẽ triệt để thay đổi. Không chỉ có đạt được lực lượng cường đại, còn có thể khai phách Đại Hoang thâm uyên, trở thành cứ điểm bí mật, sau đó lấy Cửu Thiên Thần Giáo, Luân Hồi bí cảnh, cùng Đại Hoang thâm uyên, ba điểm thành vòng, hình thành đồng minh công thủ vững chắc, nghênh chiến thiên hạ!

- Ta đi!!

Khương Phàm không có do dự quá nhiều.

Lần này đi Cửu Tiêu Thiên, chắc chắn phải vượt ngang hơn phân nửa Trung Vực.

Mà Trung Vực đã từng là lãnh địa của hắn, nơi đó có quá nhiều ký ức trong hắn, cũng có quá nhiều dây dưa.

Ngàn năm đã qua, bọn hắn có còn nhớ chủ nhân của mình hay không.

Ai có thể lợi dụng, ai sẽ phải diệt trừ, có lẽ đoạn đường này có thể có một cái phán đoán.

Mà lão gia hỏa Cửu Thiên Thần Giáo kia cũng có thể là muốn xem hắn còn có thể lợi dụng bao nhiêu người, có thể dành dụm bao nhiêu thế lực.

- Vậy ta sẽ hồi đáp thần giáo, xin đợi đại giá.

Đông Hoàng Thánh Kiệt vươn người đứng dậy, chắp tay với Khương Phàm.

Đột nhiên đại lễ để Đông Hoàng Như Yên đều ngơ ngẩn, bên trong phần tư thái này rõ ràng mang theo tôn trọng, Khương Phàm mặc dù rất đặc biệt, nhưng hắn xứng sao?

Khương Phàm đứng dậy:

- Hắn ở đâu?

- Đang nghỉ ngơi trong mật thất, có thể mang đi bất cứ luc nào.

- Vị bằng hữu kia ở đâu?

- Hắn không có theo tới, thời điểm ta xuất hiện, hắn đã rút lui.

- Đông Hoàng cung chủ, hỏi nhiều một câu, ngài biết bên trong Đại Hoang thâm uyên có cái gì không?

- Không rõ ràng.

- Vậy ta sẽ nói cho ngài biết, xem như tạ lễ ngài ra tay cứu người của ta. Đồ bên trong... Có thể giết Giáo tổ ngài, có thể đánh xuyên Cửu Tiêu Thiên của ngài.

Ánh mắt thâm thúy của Đông Hoàng Thánh Kiệt có chút lấp lóe.

Nguyên nhân hắn phụng mệnh đóng giữ Vương Quốc Hắc Ám khác, chính là duy trì ổn định không gian nơi này, giám sát vấn đề tại Đại Hoang thâm uyên, nhưng thần giáo cũng đã nhắc nhở qua hắn không được tùy ý dò xét bí mật vực sâu.

Hắn biết nơi đó khẳng định có cất giấu cái gì đó, nhưng không nghĩ tới lại có thể nghe được lời như vậy từ trong miệng Khương Phàm.

Giết Giáo tổ??

Đánh xuyên Cửu Tiêu Thiên?

Nơi đó rốt cuộc là cái gì!

Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Khương Phàm rốt cuộc cũng hiện ra nụ cười nhạt ý.

- Sau khi ta rời khỏi, còn xin Đông Hoàng cung chủ chiếu cố người của ta nhiều hơn. Nếu như bọn hắn cùng đường mạt lộ, chỉ có thể xông vào bên trong Đại Hoang thâm uyên, đến lúc đó náo ra phiền toái gì, còn phải nhờ ngài kết thúc.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cười khẽ lắc đầu:

- Nghị công tử đây là đang cảm tạ ta, hay là đang uy hiếp ta?

- Tóm lại, các bằng hữu của ta, giao cho ngài.
Chương 1324 Quy tắc là do ta định ra

Khương Phàm lo lắng sẽ có càng nhiều Thánh Nhân đến đây truy kích, nhất là Cổ Hoa bên kia, Thánh Tổ thứ năm bị trọng thương, Thánh Tổ thứ tư bị giết, khẳng định đã tức giận đến cực hạn. Nếu như chỉ có Kiều Vô Hối, chỉ sợ ứng phó không nổi, nếu như Đông Hoàng Thánh Kiệt có thể âm thầm ra tay, nói không chừng còn có thể bắt lấy một Thánh Nhân.

- Đừng ôm quá nhiều hi vọng với ta, ta sẽ không tuỳ tiện nhúng tay.

Đông Hoàng Thánh Kiệt lắc đầu, tại hải vực đó là do đầu nóng lên, cũng là bị buộc bất đắc dĩ, nơi này không thể được.

- Đông Hoàng cung chủ, dẫn đường?

Khương Phàm ăn chắc hắn.

- Ngay ở chỗ này.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đi đến tòa phía trước cửa đá, đưa tay đè lại, chậm rãi đẩy ra.

Sau cửa đá lại là phiến không gian vặn vẹo, bên trong hắc ám cuồn cuộn, tĩnh mịch giá lạnh, giống như một cái lỗ đen đáng sợ, liên tiếp với thâm không bát ngát mênh mông.

Tại điểm cuối cùng của lỗ đen giống như có hỏa diễm đang lóe lên, mơ hồ có thể thấy là bóng dáng Phượng Hoàng, nó giống như đang bay lượn 'ở tại chỗ', lại như đang ra sức giãy dụa.

- Đây là Không Gian Mê Trận, chỉ cần hắn bị nhốt ở bên trong, sẽ rất khó tuỳ tiện đi ra, nhưng sẽ không tạo thành tổn thương.

Đông Hoàng Thánh Kiệt giơ tay lên, chưởng khống lấy không gian lỗ đen, mãnh liệt xoay ngược chiều vài vòng, dần dần, lỗ đen ngừng xoay tròn lại, liệt diễm kia cuối cùng nhanh chóng phóng đại tại hắc ám.

Một khí tức kinh khủng khuấy động mật thất, bao phủ tới bọn người Khương Phàm.

- Thủ Linh! Ta đến mang ngươi về nhà.

Giọng Khương Phàm truyền vào lỗ đen, quanh quẩn bên trong không gian đang cuộn trào mãnh liệt.

Liệt diễm kia nhanh chóng thu liễm, khôi phục bộ dáng con người, tốc độ tăng vọt, xông qua lỗ đen, xuất hiện ở trong mật thất.

Hắn đang muốn hành lễ, lại bị Khương Phàm lặng lẽ ra hiệu mà nhịn được.

- Chúng ta đều đã trở về, cũng đều rất an toàn, đang ở bên trong Đại Hoang chờ ngươi.

Khương Phàm rõ ràng cảm nhận được Kiều Vô Hối thay đổi, không chỉ có khí thế cường thịnh, thánh uy ù ù, mà tinh khí thần càng sung mãn tăng vọt.

- Bà ấy thì sao?

Kiều Vô Hối quan tâm nhất chính là mẫu thân.

- Đan dược đã luyện thành, tình huống của nàng cũng đã ổn định, nhưng còn cần một thời gian để thức tỉnh.

- Bây giờ chúng ta trở về.

- Chính ngươi về trước đi, ta ở chỗ này còn có việc phải xử lý.

- Lấy thánh huyết không? Ta chỉ ăn thịt, thánh huyết và xương cốt toàn giữ lại.

- Ngươi mang về trước.

Khương Phàm lộ ra nụ cười.

Đây chính là công dụng kỳ diệu của lấy chiến dưỡng chiến, một Thánh Nhân mang tới tài nguyên có thể ảnh hưởng đến hơn trăm ngàn người.

- Hắn là người của Kiều gia nào?

Đông Hoàng Thánh Kiệt nhìn hắn rời khỏi, hỏi ra trong lòng nghi vấn.

Hắn biết Kiều gia ẩn giấu một người thần bí, nhưng thủy chung không có rõ ràng thân phận, lật lịch sử Kiều gia lên trên mấy trăm năm, căn bản không có Thiên linh văn, càng không có xuất hiện cường nhân nào như vậy.

Mà Khương Phàm lại còn gọi là Thủ Linh?

Tên là Kiều Thủ Linh sao?

- Kiều gia có bí mật của Kiều gia, Đông Hoàng cung chủ cũng đừng có nghe ngóng.

Khương Phàm cáo từ rời khỏi.

- Đầu tiên chờ chút đã.

- Còn có việc?

- Hai tháng trước, có người ở chỗ này lưu lại một nhiệm vụ, nhiệm vụ rất đơn giản, chính là đưa cho ngươi một lá thư.

- Ai?

- Hướng Vãn Tình.

Đông Hoàng Thánh Kiệt lấy ra lá thư, đưa cho Khương Phàm.

Khương Phàm kỳ quái mở ra —— đây là chuyện đầu tiên ngươi giúp ta làm, gọi ta trở về Vương Quốc Hắc Ám.

- Vì sao nàng bị điều đi?

Khương Phàm khẽ nhíu mày, bỗng nhiên cảm giác người thúc đẩy Vạn Đạo Thần Giáo cùng Cổ Hoa hoàng triều thông gia, giống như không phải Hướng Vãn Tình.

- Phía sau Đại Tự Tại điện là Vạn Đạo Thần Giáo, chuyện nơi đó, chúng ta không rõ ràng.

Bên ngoài Nguyệt Hoa Thiên Bảo đã náo nhiệt lên.

Người của Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ đều theo tới nơi này, còn có người ở các nơi tới xem náo nhiệt.

Tuy nhiên bọn hắn đều lùi đến phía sau, vị trí phía trước tặng cho một đôi nam nữ.

Nam phong thần như ngọc, phong thái phi phàm, chỉ là con mắt lại một đen một trắng, khí chất cả người nhiều hơn mấy phần quỷ dị.

Nữ xinh đẹp động lòng người, lãnh diễm vô song, y phục đỏ hồng phụ trợ khí chất tôn quý của nàng.

Chính là Điêu Lãnh Phong cùng Tiêu Lạc Lê, sau khi kích tình song thì cả chạy tới nơi này.

- Khương Phàm, ta đã chờ ngươi rất nhiều năm!

Mắt Tiêu Lạc Lê đầy sát khí.

Nàng gả vào Vạn Đạo Thần Giáo mới biết được có một nơi là Vương Quốc Hắc Ám, chuyện Huyền Nguyệt hoàng triều gặp phải đều là một tay Khương Phàm tạo thành.

Một tên tiểu tử thánh địa vậy mà lại suýt chút nữa tống táng Huyền Nguyệt hoàng triều bọn hắn, nàng thực sự khó mà tiếp nhận được.

Lúc đó biết Khương Phàm chết rồi, còn tiếc nuối thật lâu, không nghĩ tới Khương Phàm lại trở về.

Đúng là ông trời mở mắt, cho nàng cơ hội tự tay báo thù.

Khương Phàm cố ý đánh giá Tiêu Lạc Lê, cười:

- Đây là tới đưa kẹo mừng cho ta sao?

- Đưa tang thiếp cho ta!

Tiêu Lạc Lê nghiến răng nghiến lợi, thật hận khi không thể bắt lấy hắn ngay bây giờ, trước tiên phải tra tấn hắn chết đi sống lại.

- Sai lầm rồi. Nếu như không phải ta, ngươi có thể đến Vạn Đạo Thần Giáo? Hoàng tộc tiến hoàng đạo, ngươi là bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng. Ta nên tính là người làm mối cho các ngươi, thời điểm thành thân, ta còn phải ngồi trên để các ngươi kính rượu nữa là!

- Ngươi xem bộ dáng ta, là đến đùa với ngươi? Khương Phàm, ngươi giết huynh trưởng ta, hủy Huyền Nguyệt hoàng triều ta, ta và ngươi, không đội trời chung.

- Ha ha, xác thực không đội trời chung.

Khương Phàm cười lạnh.

Lão tử tự tay tạo nên các ngươi, cuối cùng lại bị các ngươi cắn ngược lại ta một cái, kiếp này không triệt để hủy các ngươi, lão tử không coi là sống lại lần này.

- Bây giờ cho ngươi hai lựa chọn. Một, lập tức quỳ xuống, cùng ta leo về Vạn Đạo Thần Giáo. Hai, ta kéo lấy ngươi, về Vạn Đạo Thần Giáo!

- Rất xin lỗi, ngươi nằm mơ không thực tế rồi, tại Vương Quốc Hắc Ám này, không ai được đụng đến ta.

- Không phải là bởi vì Bất Tử Thiên Bia sao? Thiên Bia của ngươi, bị hạn chế!

- Lý do?

Khương Phàm chuẩn bị cùng với nàng qua loa vài câu.

Điêu Lãnh Phong đã đi tới trước mặt Khương Phàm, vẻ mặt cao ngạo, ánh mắt lạnh lẽo:

- Quy tắc là do Đại Tự Tại điện định ra, chúng ta nói cái gì thì chính là cái đó!
Chương 1325 Cuộc chiến nhân nô

- Trước đó, Đại Tự Tại điện cũng không phải thái độ như vậy.

- Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ.

Điêu Lãnh Phong lười nhác giải thích cùng loại người này, nói thẳng:

- Từ hôm nay trở đi, Đại Tự Tại điện có ba cái hạn chế cho Bất Tử Thiên Bia. Đầu tiên, chỉ có thể sử dụng trong Vương Quốc Hắc Ám. Thứ hai, cao nhất động đến Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên. Thứ ba, không được tổn thương Chí Tôn Kim Thành, Hỗn Độn Tử Phủ.

Khương Phàm khẽ nhíu mày:

- Ta cần nhắc nhở các ngươi. Sở dĩ Vương Quốc Hắc Ám có thể ổn định tồn tại, các phương đều bình an vô sự, nguyên nhân căn bản ở chỗ quy củ! Tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện, đều trông coi phần quy củ kia!

- Các ngươi làm như thế là phá hủy quy củ, cũng sẽ hỏng ổn định của Vương Quốc Hắc Ám.

Có một vị trưởng lão của Đại Tự Tại điện lập tức tỏ thái độ, nói:

- Đừng hót như khướu, chúng ta vĩnh viễn tuân thủ quy củ, hạn chế Bất Tử Thiên Bia của ngươi càng không có phá hư quy củ. Tất cả đều là bởi vì ngươi dùng sức quá mạnh với hai khối trước đó, còn lấy thủ đoạn ti tiện lợi dụng hai đại hoàng tộc. Đây là trừng phạt!

- Không có trực tiếp tước đoạt danh hào Võ Hầu của ngươi, lấy đi Bất Tử Thiên Bia đã là khoan dung của Đại Tự Tại điện đối với Võ Hầu đời đầu tiên ngươi đây rồi.

Sau khi trưởng lão nói xong liên tục cùng Điêu Lãnh Phong nháy mắt, không được bị Khương Phàm dẫn dụ.

Vương Quốc Hắc Ám ổn định đúng là xây dựng ở trên cơ sở quy củ, nếu như Đại Tự Tại điện công nhiên tỏ thái độ không nhìn quy củ, rất có thể sẽ tạo thành hỗn loạn cho Vương Quốc Hắc Ám, sẽ còn dẫn phát số lượng lớn thế lực rút lui.

Cứ như vậy, ý nghĩa tồn tại của Vương Quốc Hắc Ám liền thay đổi hoàn toàn.

Điêu Lãnh Phong thờ ơ, con ngươi đen trắng đánh giá Khương Phàm:

- Ngươi rất coi trọng quy củ Vương Quốc Hắc Ám?

Khương Phàm đón ánh mắt của Điêu Lãnh Phong, không sợ khí thế Thiên phẩm hắn cố ý tán phát chút nào:

- Ta chỉ là không muốn một ít người ngu xuẩn hủy nơi này!

Điêu Lãnh Phong khô cằn cười lạnh hai tiếng:

- Dựa theo quy củ Vương Quốc Hắc Ám, nơi này tất cả mọi thứ đều có thể giao dịch. Mặc kệ cái gì, ta thích liền có thể mang đi, không phục? Diễn võ trường!

Khương Phàm cũng cười:

- Đây chính là nguyên nhân ta thích nơi này.

- Xem ra chúng ta coi như có chút cùng sở thích như nhau.

- Ngươi xem trọng cái gì rồi?

Điêu Lãnh Phong đưa tay chỉ về phía Dạ An Nhiên:

- Ta muốn nàng! Ta muốn nàng đi theo ta, là nha hoàn thiếp thân của ta, loại thiếp thân nhất kia, loại mọi lúc mọi nơi ở cùng một chỗ kia, loại cởi y phục hầu hạ cho ta kia!

- Hoa...

Biển người bạo động.

Lời này nghe thật kích thích!

Bọn người Ngu Thiên Đạo có chút ngẩng đầu, cố ý dùng ánh mắt kích thích Khương Phàm.

Bình thường đều là ngươi bắt những nữ tử khác, bây giờ đến phiên ngươi, nhìn xem ngươi nhận hay là không nhận.

Tiêu Lạc Lê khiêu khích Khương Phàm:

- Khương Phàm, không nỡ? Hay là không dám! Không phải ngươi là Thiên phẩm linh văn sao, không phải ngươi được đồn là giết Đại hoàng tử Cổ Hoa sao?

- Ha ha, chỉ bằng hắn, giết Đại hoàng tử Cổ Hoa? Hắn còn chưa xứng khiêu chiến Thiên Nhân Chiến Khu.

Điêu Lãnh Phong không tin Đại hoàng tử Cổ Hoa là chết ở trên tay Khương Phàm.

Đó đều là Kiều gia cố ý tạo thế cho Khương Phàm, lại hoặc là Cổ Hoa nơi đó khuếch đại tội ác của Khương Phàm.

Khương Phàm là bởi vì cơ duyên đặc thù cưỡng ép tăng lên linh văn, võ pháp tu luyện đều dừng lại tại Thánh phẩm.

Đại hoàng tử Cổ Hoa, linh văn thức tỉnh chính là Thiên phẩm, thuở nhỏ nhận tài nguyên của hoàng tộc bồi dưỡng, càng là Thiên Nhân Chiến Khu uy hiếp phương bắc. Giữa bọn hắn căn bản cũng không có bất cứ khả năng gì để so sánh được.

Coi như thật sự là Khương Phàm giết, cũng là cùng những người khác liên thủ vây bắt, hoặc là cường giả cảnh giới cao hơn giúp đỡ hắn.

Khương Phàm dứt khoát cự tuyệt:

- Người của ta, không phải hàng, không làm giao dịch.

- Không phải do ngươi! Đây là quy củ Vương Quốc Hắc Ám, đồ ta xem trọng, liền phải thuộc về ta!

- Ta chỉ là thất trọng thiên, ngươi thật giống như đều đã là bát trọng thiên rồi?

- Vậy thì không trách ta được!

Khương Phàm đang muốn châm chọc hắn, Dạ An Nhiên lại cười nhạt:

- Ngươi muốn ta?

- Ta đã chấm ngươi!

Điêu Lãnh Phong đưa con ngươi đen trắng tùy ý đánh giá Dạ An Nhiên.

Mặc dù mang theo mạng che mặt, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được rất có tư sắc, nhất là loại khí chất tươi mát thánh khiết kia, cho hắn cảm giác rất đặc biệt.

- Nếu như ta không đi cùng, liền phải lên trên đài diễn võ?

- Đây là quy củ Vương Quốc Hắc Ám. Hắn không dám, tự ngươi lên?

- Được.

- Được? Ngươi xác định?

- Đúng lúc ta là Linh Hồn cảnh bát trọng thiên.

Cảnh giới của Dạ An Nhiên tăng lên rất nhanh, trong bảy năm không chỉ có bước lên cao giai Linh Hồn cảnh, còn đột phá đến bát trọng thiên.

- Ta không đánh cùng nữ tử.

Điêu Lãnh Phong chỉ là tùy tiện nói chuyện, không nghĩ tới nàng lại tiếp thật.

- Đừng xem ta là nữ tử, làm nha hoàn.

- Ha ha, có cá tính.

- Tuy nhiên, nếu là luận võ, dù sao cũng phải coi trọng có qua có lại. Ngươi thắng, ta thuộc về ngươi. Ta thắng, ngươi thuộc về ta.

Má ngọc sau mạng che mặt Dạ An Nhiên lộ ra nụ cười thản nhiên, loại mỹ cảm mông lung kia càng thêm động lòng người.

Điêu Lãnh Phong khẽ nhíu mày, bỗng nhiên có chút cảnh giác.

Mặc dù tính cách hắn cường thế, nhưng không lỗ mãng.

Nữ tử này cũng dám tiếp nhận khiêu chiến của hắn, nhưng Khương Phàm lại không có ngăn cản, bên trong khẳng định có vấn đề.

- Nàng là ai? Cái này tương đương với giao dịch nhân nô, nếu như thua, thật phải phụng dưỡng Điêu Lãnh Phong.

Đám người trên xiềng xích đều nhỏ giọng nghị luận.

Tiêu Lạc Lê đều chăm chú đánh giá đến Dạ An Nhiên, chẳng lẽ là người của Kiều gia?

Trong đại điện Nguyệt Hoa Thiên Bảo, tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh cũng một lần nữa đánh giá đến nữ hài nhi an tĩnh bên ngoài cái kia, lại muốn tự mình khiêu chiến thiên tài hoàng đạo, ở đâu ra tự tin?

- Ngươi sợ?

Giọng Dạ An Nhiên êm dịu, môi hồng răng trắng bị mạng che mặt che lấp lại như ẩn như hiện, lông mi thật dài kích động, một đôi mắt mê người giống như tinh thần đang phát sáng.

Mặc dù nhìn dịu dàng động lòng người, nhưng ở loại tình huống này, lại có vẻ có chút khinh miệt.

- Ha ha...

Khương Phàm nhịn cười không được:

- Kém cỏi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK