Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1486 Chưa bao giờ thấy phụ thân như thế

- Xem tiếp đi.

- Xem tiếp đi? Nhìn cái gì! Phụ thân, vì sao ngài lại dung túng Khương Phàm như vậy?

Triệu Thế Hùng chưa từng thấy phụ thân lạnh lùng lại 'Dụng tâm' đối với người nào như vậy, cơ hồ là muốn gì có nấy.

Hung Linh Hầu thờ ơ, tiếp tục minh tưởng, yên lặng cảm ngộ 'Huyết mạch' mà Khương Phàm, Khương Diễm nhắc đến.

Nửa đêm, biệt viện tĩnh mịch.

Tề trưởng lão đứng ở ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn qua mặt trăng thanh lãnh trên cao.

Đều đã năm ngày, Khương Phàm còn không có thả Mộ Dung Tĩnh, cũng không có tin tức gì, thật giống như đã biến mất.

Tuy nhiên, hắn cũng không phải quá lo lắng Mộ Dung Tĩnh sẽ để lộ bí mật ra ngoài, nếu không coi như lão phụ thân kia cũng không giữ được cái mạng nhỏ của hắn.

Bây giờ Thanh Ngục bên kia đã có được tin tức, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ có người tìm đến Khương Phàm đàm phán, mời Mộ Dung Tĩnh về.

Bây giờ hắn chỉ chờ mấy vị trưởng lão khác đáp lại.

Sau khi Mộ Dung Tĩnh bị bắt đi, hắn đã mở ra điều kiện vô cùng phong phú, chính là nếu như xác định Khương Phàm thật có liên quan cùng ngọc thạch, ai giúp hắn, hắn liền sẽ gánh vác công lao cùng với người đó.

Tính toán thời gian, trong mấy ngày này hẳn là sẽ có đáp lại.

Thế nhưng, nếu như bọn hắn không đồng ý, hắn lại nên thăm dò Khương Phàm như thế nào?

Ngục chủ của bọn hắn làm việc vô cùng nghiêm cấm, chỉ nhìn chứng cứ, không nghe phán đoán suy đoán gì. Nhất là tình huống Khương Phàm bây giờ vô cùng đặc thù, nếu như không có tám mươi phần trăm nắm chắc, tùy tiện tấu với ngục chủ, nhất định sẽ nhận nghiêm trị.

- Ừm??

Tề trưởng lão đột nhiên giật mình, giống như có gì đó đang tiếp cận hắn.

Hắn là Độc Hạt Thú linh văn, tính cảnh giác vô cùng cao.

Thế nhưng, cảm nhận một lát, cũng không hề phát hiện thứ gì.

- Khụ khụ!

Tề trưởng lão cảnh giác ho nhẹ vài tiếng, cùng chào hỏi bọn thị vệ sát thủ ẩn núp các nơi trong biệt viện.

Rất nhanh, các thị vệ liên tiếp truyền về thanh âm, có chim hót, có chó sủa, thanh âm rất tự nhiên, truyền lại tin tức minh xác.

Bọn hắn đều ở đó, xung quanh rất an toàn.

Tề trưởng lão lắc đầu, buông lỏng xuống.

Nhưng tại giây phút này, mặt đất sau lưng lại nổi lên gợn sóng, giống như mặt hồ nhộn nhạo. Một bóng người đột nhiên luồn lên, xuất hiện ở phía sau hắn.

Không một tiếng động, lại nhanh như lôi đình.

Sắc mặt Tề trưởng lão hơi biến đổi, bỗng nhiên quay đầu, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Tượng đá?

Phía sau hắn xuất hiện một cái tượng đá to lớn lại xấu xí, tản ra mảng lớn bóng ma.

Mặt tượng đá như ác quỷ, tứ chi tráng kiện, phía sau lưng có hai cánh cong lên, một cái đuôi thật dài giơ lên cao cao, mũi nhọn hiện ra ý lạnh.

Tề trưởng lão trong nháy mắt hoàn hồn, lập tức liền muốn phản kích.

Nhưng...

Phốc phốc!!

Mặt đất sau lưng dập dờn, lại có một Thạch Tượng Quỷ động xuất hiện không một tiếng, cái đuôi bạo kích, từ phía sau xuyên thủng lồng ngực của hắn.

Một nguồn lực lượng đáng sợ hóa đá nhanh chóng lan tràn toàn thân.

Thạch Tượng Quỷ trước mặt cũng cầm một cái chế trụ đầu của hắn, khí tức hóa đá từ đầu hướng xuống, khống chế đầu trước tiên.

Cùng lúc đó, hơn mười vị sát thủ ẩn núp trong biệt viện cũng đang bị tập kích cùng lúc.

Gọn gàng mà linh hoạt!

Không có bất kỳ một người nào đào thoát.

Mặc dù bọn hắn đều là sát thủ có kinh nghiệm phong phú, nhưng người nào lại có thể tưởng tượng được, đột nhiên săn giết bọn hắn lại không phải là người, mà là pho tượng, mà còn là xuất hiện từ dưới đất không có bất cứ dấu hiệu nào.



- Ta không có gì để nói.

Mộ Dung Tĩnh cảnh giác Khương Phàm đi đến sân nhỏ, triển khai tư thái 'Phòng ngự'.

- Ngươi đã không cần lại nói thêm gì nữa.

Khương Phàm nhìn bộ dáng của hắn mà cười lạnh.

- Lúc nào ta có thể rời khỏi.

- Ngươi cũng không đi được nữa.

- Ngươi biết ngươi hông thể nào vĩnh viễn giữ ta ở lại nơi này.

- Ta tới muốn nói một chuyện với ngươi. Chúng ta phát hiện lão bản của cửa hàng Thanh Bình đang trốn ở biệt viện Thanh Ngục các ngươi.

Trong lòng Mộ Dung Tĩnh lắc một cái, cố gắng ổn định:

- Lão bản cửa hàng Thanh Bình gì chứ?

- Theo lão bản cửa hàng Thanh Bình bàn giao, hắn chính là trưởng lão mà Nhân Gian Ngục an bài ở chỗ này, phụ trách bí mật giám sát huynh muội U Mộng. Về phần ngọc thạch, dùng bọn hắn dùng để câu người. Đáng tiếc, các ngươi nhận lầm người, cũng gây nhầm người.

Mộ Dung Tĩnh lại khó mà bình tĩnh, bỗng nhiên giận dữ mắng mỏ:

- Nói bậy nói bạ! Cửa hàng gì, làm sao có thể là người của Nhân Gian Ngục, Khương Phàm, ngươi đang vu oan giá họa.

- Đáp án ta cần đều đã có. Còn bí mật của Nhân Gian Ngục các ngươi, ta không có hứng thú.

Khương Phàm cười lạnh hai tiếng, quay người rời khỏi:

- Cố mà hưởng thụ thời khắc cuối cùng sinh mệnh của ngươi đi, vào cái ngày ta chính thức tuyên chiến Nhân Gian Ngục đó, bắt ngươi tế cờ!

- Khương Phàm, ngươi đang vu oan giá họa, ngươi không thể nào từ trong miệng hắn thẩm ra cái gì, Khương Phàm, ngươi trở lại cho ta...

Mộ Dung Tĩnh lo lắng la lên, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Tề trưởng lão làm sao có thể bị bắt?

Tề trưởng lão lại làm thế nào mà khả năng thổ lộ bí mật được?

Trong mấy ngày này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm điên rồi sao, muốn tuyên chiến cùng Nhân Gian Ngục thật sao?

Bây giờ hắn là trưởng lão của Sí Thiên giới, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều đại biểu cho Sí Thiên giới, làm sao có thể không sợ gì như vậy chứ.

Sí Thiên giới đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Làm sao lại dung túng cho Khương Phàm!

- Khương Phàm, ngươi trở lại cho ta.

Mộ Dung Tĩnh lo lắng hô to, sắc mặt khó coi, trong lòng bất an.

Sáng sớm, Bá Vương Chiến quốc dần dần náo nhiệt lên, tất cả cửa hàng trên các con phố dài tại mỗi thành khu đều lần lượt mở cửa, dân chúng cùng khách các nơi lui tới ở chỗ này cũng đều đi ra đầu phố.

Mọi người cũng hưởng lạc, sinh hoạt, bận rộn giống như thường ngày.

Nhưng, náo nhiệt sáng sớm hôm nay rất nhanh đã bị một tin tức đột nhiên xuất hiện làm cho đảo loạn hết thảy.

- Trải qua sáu ngày điều tra, Hung Linh hầu phủ đã bắt được lão bản lẩn trốn lúc trước của cửa hàng Thanh Bình.

- Lão bản của cửa hàng Thanh Bình chứa chấp tại biệt viện Thanh Ngục của Nhân Gian Ngục.

- Trải qua thẩm vấn trong đêm, thân phận thật sự của lão bản cửa hàng Thanh Bình được xác định là trưởng lão đặc phái của Nhân Gian Ngục.
Chương 1487 Đánh mặt

- Năm năm trước, Nhân Gian Ngục đồ sát toàn tộc U Mộng, một ngàn hai trăm sáu mươi bảy người, tù binh huynh muội U Mộng, giải vào Hồng Lâu của Chiến quốc. Chỉ vì tộc nhân của U Mộng không biết chút nào, cứu qua kẻ địch mà Nhân Gian Ngục đuổi bắt.

Tin tức do Hung Linh hầu phủ tuyên bố, nhanh chóng truyền khắp các thành khu Chiến quốc.

Thiên Nhân Đan được mang ra để treo giải thưởng còn đang oanh động, ai cũng không nghĩ tới mấy ngày ngắn ngủi vậy mà đã tra được hung thủ. Càng không có nghĩ tới chính là Nhân Gian Ngục.

Tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh.

- Hung thủ lại là Nhân Gian Ngục? Vậy thì còn báo thù thế nào!

- Nhân Gian Ngục, Chúa Tể dưới mặt đất tại Trung Vực Nam Bộ, số lượng sát thủ trực tiếp có chừng mười vạn, sát thủ có thể điều động phỏng đoán cẩn thận có thể tới mấy triệu người.

- Nhân Gian Ngục cùng vô số cường tộc đều có qua lại, mạng lưới liên quan rắc rối phức tạp, cực kỳ nguy hiểm, ai dám gây?

- Trước đó Khương Phàm nói là muốn diệt toàn tộc hung thủ? Ha ha, lần này thì đánh mặt rồi.

- Nhân Gian Ngục mặc dù không phải hoàng tộc, nhưng ngay cả hoàng tộc cũng đều kiêng kị. Sí Thiên giới mặc dù là đỉnh cấp hoàng tộc, nhưng lợi hại ở chỗ lực ảnh hưởng, thực lực chiến đấu quả thật không phải là đối thủ của Nhân Gian Ngục.

- Bất kể có phải là đối thủ hay không, Sí Thiên giới đều khó có khả năng vì một nữ tử hoa lâu, trực tiếp tuyên chiến cùng thế lực nguy hiểm hung tàn như Nhân Gian Ngục được.

- Đúng vậy, mặc dù Khương Phàm cao điệu tuyên bố hôn sự, nhưng thân phận U Mộng vẫn còn ở đó.

- Ha ha, Khương Phàm chỉ sợ không nghĩ tới tra tới tra lui, vậy mà lại tra được Nhân Gian Ngục. Lúc đầu muốn thắng được lòng mỹ nhân, kết quả... bây giờ ta cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng Khương Phàm xấu hổ đến mức da mặt đều co giật.

- Chuyện này hẳn là sẽ không giải quyết được gì. Nhân Gian Ngục đến nhà xin lỗi, Khương Phàm thấy tốt thì lấy. Làm không tốt thì lão bản cửa hàng Thanh Bình đều được bình yên vô sự thả ra.

- Tại sao ta cảm giác Khương Phàm sẽ không từ bỏ vậy?

- Lần này, hắn thật đúng là sẽ nhịn được! Bởi vì Hung Linh hầu phủ sẽ không bồi tiếp Khương Phàm hồ nháo, Sí Thiên giới càng sẽ không vì Khương Phàm mà khiêu chiến Nhân Gian Ngục.

- Đúng vậy, Nhân Gian Ngục không chỉ có thực lực cường đại, chủ yếu hơn là vô cùng nguy hiểm. Khương Phàm phiền phức đã đủ nhiều, không đành lòng cũng phải nhịn.

Theo tin tức khuếch tán, sáng sớm tại Bá Vương Chiến quốc sau khi khiếp sợ thì đã nhanh chóng náo nhiệt.

Tình cảnh Khương Phàm xấu hổ cũng thành đề tài cho mọi người nói chuyện trong lúc ăn điểm tâm.

Giới Chủ sau khi nhận được tin tức, lập tức sắp xếp người triệu hồi Khương Phàm.

- Ngươi thật là được đó! Là Dạ An Nhiên quá lạnh nhạt, không hiểu phối hợp ngươi? Ngươi chạy ngoài tìm kích thích!

- Còn cùng nữ tử hoa lâu đính hôn, còn muốn diệt toàn tộc người ta?

- Bây giờ thì tốt rồi, đá trúng miếng sắt cứng. Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại chỗ này cố gắng điều trị cho ta. Thiên Nhân Đan đã luyện tốt cho ngươi, sau này chuẩn bị dùng. Chuyện Nhân Gian Ngục, ta tự mình xử lý cho ngươi.

Giới Chủ không chút khách khí quở trách Khương Phàm, vung tay ném Thiên Nhân Đan cho Khương Phàm.

Gia hỏa này đời trước làm sao lại có thể làm được Thần Hoàng, toàn bằng một con sóng sức lực sao?

Khương Phàm rất bất đắc dĩ mà nói:

- Ngài thật không biết Nhân Gian Ngục là do ai khai sáng?

Giới Chủ nhìn biểu hiện của Khương Phàm, nhíu mày:

- Có quan hệ với ngươi? Nhân Gian Ngục sáng lập mới mấy trăm năm, có thể liên quan thế nào với ngươi?

Tiểu lão đầu từ trong sương mù đi tới, nói:

- Nhân Gian Ngục quật khởi rất đột ngột. Ngược dòng tìm hiểu sớm nhất đến từ bảy trăm năm trước, nhưng khi đó bọn hắn chỉ là một tổ chức nhỏ, làm việc rất điệu thấp, làm việc rất bí ẩn, cũng không có danh tiếng gì.

- Đại khái tại hơn ba trăm ba mươi năm trước, bọn hắn đột nhiên bộc phát, nhấc lên đại loạn ở thế giới dưới đất tại Nam Bộ. Giữa ba mươi năm ngắn ngủi, quét ngang tất cả tổ chức sát thủ tại Nam Bộ, trọng chỉnh trật tự, chế định quy tắc, trở thành Chúa Tể dưới mặt đất mới ở Nam Bộ.

- Nhưng, coi như khống chế thế giới dưới đất ở Nam Bộ, phong cách hành sự của Nhân Gian Ngục vẫn rất điệu thấp, nhất là người thành lập Nhân Gian Ngục, càng cực ít lộ diện ở bên ngoài.

- Ngay cả các ngươi Sí Thiên giới cũng không biết tin tức người thành lập? Hệ thống tình báo của các ngươi có phải quá kém hay không.

- Sau khi Thanh Ngục cùng chúng ta tiếp xúc, chúng ta đã điều tra qua Nhân Gian Ngục, xác định chưởng khống giả phía sau bọn hắn là Thiệu gia. Linh văn là Dương Hỏa Khắc Tinh, Thái m Cực Diễm.

- Sau đó thì sao?

- Thái m Cực Diễm đặc thù càng quỷ dị, cổ kim hiếm thấy.

- Các ngươi không biết Thiệu gia là ai?

- Không biết.

- Không phải các ngươi biết về lịch sử kiếp trước của ta sao?

- Là hiểu rõ, nhưng không được đầy đủ.

- Bên trong không có ghi chép về Thiệu gia? Không có ghi chép Tây Ngục Thiên Quốc? Không có ghi chép đệ nhất hoàng phi Vạn Thế thần triều, Thiệu Thanh Duẫn?

Tiểu lão đầu cùng Giới Chủ khẽ nhíu mày, sau khi trao đổi ánh mắt, đồng thời lắc đầu:

- Không có.

- Thật không có? Nửa điểm tin tức đều không có?

- Chúng ta ghi chép, đa số đều là sau khi ngươi ở kiếp trước đi đến Sí Thiên giới, mà đều có liên quan cùng hắn. Ngoài ra, chỉ là miêu tả đơn giản.

- Nàng là đệ nhất hoàng phi của ta, là trợ lực tiền kỳ lớn nhất của ta. Nhưng sau này, nàng cùng Thiên Hậu tranh đoạt quyền vị, càng ngày càng mất khống chế. Ta sở dĩ có thể chết ở Đăng Thiên Kiều, toàn do Thiệu Thanh Duẫn 'Bổ cho ta một đao'.

- Tại thời khắc cuối cùng ta nghênh đón thiên phạt, nàng đồ sát hậu cung, mang theo một ngàn ba trăm hai mươi chín cái đầu leo lên Bách Tộc chiến trường. Nàng là người sống sót sau khi Vạn Thế thần triều bị hủy diệt, nàng yên lặng ba trăm năm sau khi khôi phục nguyên khí, sáng lập Nhân Gian Ngục. Một trong những mục đích chủ yếu nàng sáng tạo Nhân Gian Ngục, hẳn là chờ đợi ta luân hồi trùng sinh.

- Ngọc thạch trên cổ U Mộng là Niết Bàn Thạch, có thể sinh ra cảm ứng với ta, trước mắt Nhân Gian Ngục đã tìm được rất nhiều Niết Bàn Thạch, phân tán số lượng lớn tại địa khu Nam Bộ. Khi ta tiến vào Bá Vương Chiến quốc, trước tiên đã đã cảm nhận được Niết Bàn Thạch.
Chương 1488 m Dương Lưỡng Nghi, Bát Quái Đồ hiện

Vẻ mặt Giới Chủ nghiêm trọng lên:

- Chuyện quan trọng như vậy, sao ngươi lại không nói với chúng ta?

- Phụ trách Niết Bàn Thạch tại Chiến quốc chính là lão bản của cửa hàng Thanh Bình. Hắn đã hoài nghi ta, cũng đã mấy lần thăm dò qua ta, sau đó phải tiến hành trận thăm dò quan trọng nhất. Một khi xác định, hắn sẽ báo lên với Nhân Gian Ngục. Ta nhất định phải sớm ra tay, nhanh chóng giải quyết hắn, ngăn cản thăm dò của bọn hắn đối với ta, cắt đứt báo cáo của bọn hắn.

- Sau đó thì sao?

- Ta phải tuyên chiến Nhân Gian Ngục, một là bọn hắn chú ý ta, tập trung đến báo thù ta, không phải Niết Bàn Thạch, hai là mượn cơ hội này, khởi xướng tập kích, trọng thương Nhân Gian Ngục.

Giới Chủ cùng Tiểu lão đầu trao đổi ánh mắt:

- Ngươi... Chuẩn bị sẵn sàng?

- Ta sẽ không vận dụng lực lượng của Sí Thiên giới, ta sẽ mời Kiều gia, Ác Nhân cốc, xuất chinh đến Nhân Gian Ngục, nhưng ta cần các ngươi cung cấp tình báo cho ta.

Khương Phàm tiếp nhận đề nghị của Nạp Lan Thanh Cảnh.

Điều Kiều gia và Ác Nhân cốc tiến vào Trung Vực, ngoại trừ nghênh chiến Nhân Gian Ngục, cũng có thể tại thời điểm hắn lên phía bắc, tùy thời cung cấp trợ giúp, còn phải cho tất cả mọi người biết, hắn không chỉ là trưởng lão Sí Thiên giới, có được bối cảnh đặc biệt, trong tay càng nắm lực lượng tư nhân đủ để uy hiếp một phương.

- Đã ngươi kiên trì...

Giới Chủ hơi do dự, vẫn gật đầu:

- Chúng ta có thể cung cấp tình báo duy trì cần thiết, nhưng, phạm vi thế lực của Nhân Gian Ngục trải rộng khắp Trung Vực Nam Bộ, tình báo là cường hạng của bọn hắn. Chúng ta chỉ có thể tận hết khả năng trợ giúp, nhưng không nên ôm kỳ vọng quá lớn.

- Chúng ta chiếm ưu thế tập kích, trận đầu liền định tại tác chiến Huyết Ngục bọn hắn, chi đội tình báo Lam Ngục.

- Nếu như thế, chúng ta sẽ tận lực phối hợp.

Sau khi nói cám ơn, Khương Phàm rời khỏi u cốc, muốn cùng Dạ An Nhiên giải thích chuyện của U Mộng, miễn cho có hiểu lầm.

- Đầu tiên chờ chút đã! Chúng ta vừa mới nhận được tin tức, Vạn Đạo Thần Giáo, Cổ Hoa hoàng thành, Huyền Nguyệt hoàng triều đều đã tiến vào Nam Bộ.

- Tới đi, ta đang chờ bọn hắn đây.

- Không, lần này do chúng ta phụ trách, ngươi cũng nhất định phải làm ra thỏa hiệp.

- Vì sao?

- Bọn hắn không có tới Sí Thiên giới, mà là đường vòng đi đến hoàng đạo Tây Nam, Thái Cổ Thần Miếu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn muốn trực tiếp đàm phán cùng Thái Cổ Thần Miếu, do thần miếu ra mặt, điều giải sự kiện lần này. Chúng ta đương nhiên sẽ hết khả năng bảo trụ ngươi, nhưng Điêu Lãnh Phong của Vạn Đạo Thần Giáo, Nhị hoàng tử của Cổ Hoa hoàng thành, Tiêu Lạc Lê của Huyền Nguyệt hoàng triều, đều cần thả đi.

- Tiêu Lạc Lê không được!

- Tiêu Lạc Lê nhất định phải đi!!

- Cô ta thật không được.

- Cô ta là công chúa Huyền Nguyệt, lại là cháu dâu của Nhị trưởng lão thần giáo, nàng nhất định phải đi.

- Ngươi nói chuyện thử một chút, có thể không được thì không được.

- Ngươi dạy ta dùng cái lý do gì để bàn bạc? Trưởng lão nhà chúng ta, coi trọng thê tử nhà ngươi, còn chơi nghiện, nếu không các ngươi coi như xong đi. Ngươi đoán, bọn hắn là dùng tay trái chạm mặt ta, hay là tay phải chạm mặt ta?

- Ta giữ nàng lại còn hữu dụng.

- Ta mặc kệ ngươi dùng như thế nào, nhất định phải giao Tiêu Lạc Lê ra.

- Ta... Suy nghĩ một chút.

Khương Phàm tìm tới nơi an tĩnh, thanh âm truyền vào trong thiết lao của thanh đồng tiểu tháp:

- Tiêu Lạc Lê, cho ngươi hai lựa chọn.

- Muốn Thái m đồ đằng, nằm mơ!

Tiêu Lạc Lê mặc dù rất suy yếu, nhưng từ đầu tới cuối duy trì tỉnh táo, chính là sợ Khương Phàm cướp Thái m đồ đằng của nàng.

- Lựa chọn đầu tiên, ngươi chủ động giao ra Thái m đồ đằng, ta thả ngươi rời khỏi. Lựa chọn thứ hai, ta cưỡng ép tước đoạt Thái m đồ đằng, ném thi thể ngươi ra.

- Hừ hừ, là Vạn Đạo Thần Giáo đến đòi người sao? Lần này tới, nhất định là một nhân vật lớn, cũng là có chuẩn bị, ngươi giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao.

Tiêu Lạc Lê cũng không phải người khác, dễ dàng bị đe dọa Khương Phàm như vậy.

- Đừng tự tin như vậy, ta đã đồng ý giao Điêu Lãnh Phong ra. Nhưng liên quan tới ngươi, còn không có thỏa đàm.

- Khương Phàm, ngươi là người thông minh, ngươi cảm thấy ta quan trọng, hay là Điêu Lãnh Phong quan trọng?

- Ta đã hiểu ý của ngươi, Thái m đồ đằng quan trọng hơn.

- Biết liền tốt.

Tiêu Lạc Lê hừ lạnh, nàng là công chúa hoàng tộc, lại là cháu dâu của Nhị trưởng lão thần giáo, là mặt mũi hoàng tộc cùng hoàng đạo, huống chi nàng còn có Thái m đồ đằng.

- Coi như ngươi trở lại Vạn Đạo Thần Giáo, Thái m đồ đằng cũng không phải của ngươi. Bọn hắn sở dĩ còn không có xuống tay với ngươi, một là bởi vì còn bận tâm Cổ Hoa hoàng triều, hai là bởi vì không tìm được người thừa kế thích hợp. Cuối cùng, ngươi vẫn phải ngoan ngoãn giao ra.

- Ta giao cho Vạn Đạo Thần Giáo, có thể được địa vị, có thể được tôn trọng, ta nguyện ý giao, ta càng chuẩn bị kỹ càng để giao.

- Ngươi giao cho ta, có thể được mệnh! Đừng nói nhảm, tự mình giao ra, ta cho ngươi chút tôn trọng. Nếu như ngươi nhất định phải muốn chết, đừng trách ta dùng thủ đoạn cực đoan.

- Chỉ là chút thủ đoạn hạ lưu, cứ việc buông tay tới, Tiêu Lạc Lê ta tình nguyện cùng Thái m đồ đằng đồng quy vu tận, cũng sẽ không giao cho ngươi.

Thái m đồ đằng là vốn liếng lớn nhất để Tiêu Lạc Lê thắng được tôn trọng tại Vạn Đạo Thần Giáo, tuyệt đối không thể tuỳ tiện giao cho người khác.

Mà, trong tay Khương Phàm đã có Thái Dương đồ đằng, nếu như lại giao ra, Khương Phàm sẽ có m Dương Đồ đằng hoàn chỉnh, tương lai hẳn là tai hoạ ngầm.

- Đồng quy vu tận? Ha ha, đừng phô trương thanh thế. Linh văn của ngươi là lôi hỏa song thánh văn, không thể nào cùng Thái m đồ đằng dung hợp hoàn chỉnh. Nó bây giờ chỉ có thể coi là vũ khí của ngươi, chỉ thế thôi.

- Ngươi cứ việc tới thử xem.

Tiêu Lạc Lê sẵn sàng trận địa, hôm nay nhất định phải chống lại rốt cuộc.

Nếu như thần giáo tới thật, bây giờ hiện đang bên ngoài tạo áp lực, chỉ cần nàng chịu đựng, liền có hi vọng.

- Ta nói, đừng phô trương thanh thế, ngươi biết ngươi không gánh nổi Thái m đồ đằng.
Chương 1489 Không giữ được

- Hừ!! Giữ được hay không, không phải ngươi nói. Có thủ đoạn gì, cứ tới đi, nếu như Tiêu Lạc Lê ta thỏa hiệp, cũng không phải là Huyền Nguyệt công chúa!

- Ngây thơ.

Khương Phàm vừa dứt lời, cửa sắt ầm vang rộng mở, kim quang hừng hực nương theo Thái Dương Liệt Diễm bá đạo, trong chốc lát đã lấp kín lồng giam.

Là tặc điểu!

Nó đã bước lên Sinh Tử cảnh, hóa thân Kim Ô, hướng phía lồng giam hắc ám phát ra tiếng gáy to sắc nhọn.

Kim quang chói mắt, nhiệt độ cao kinh khủng, xung quanh của nó nhanh chóng trải rộng ra Thái Dương đồ đằng phức tạp hoa lệ, giống như mặt trời giáng lâm, xua tan hắc ám, nướng lấy lồng giam.

Tiêu Lạc Lê bị kim quang đập vào mặt bao phủ, không đợi kịp phản ứng, Thái m đồ đằng trong thân thể liền chủ động thức tỉnh.

Khí tức Thái m cuồn cuộn, ánh trăng trong ngần nở rộ, chiếu thấu thân thể Tiêu Lạc Lê, phóng thích lên luồng không khí lạnh vô tận, chật ních lồng giam, nghênh kích uy lực thái dương.

Ầm ầm!!

Hai nguồn năng lượng cực hạn đối diện va chạm nhau, tiếng nổ mạnh kinh khủng nương theo uy lực m Dương giao hòa, trong nháy mắt đã chấn động lồng giam.

Tiêu Lạc Lê bị chấn đến be bét máu thịt, nện vào trong góc, suýt chút nữa đã hôn mê.

- Không... Không... Khương Phàm, dừng tay, ngươi không thể làm như thế với ta!

Tiêu Lạc Lê đã hiểu mục đích của Khương Phàm, mặt mũi đầy hoảng sợ, điên cuồng áp chế Thái m đồ đằng.

Nhưng, Thái Dương đồ đằng đã cùng tặc điểu hoàn mỹ dung hợp, kích phát ra uy lực thái dương thật sự, mãnh liệt áp chế khí tức cực lạnh trong lồng giam.

Thái Dương đồ đằng càng ngày càng hừng hực, giống như mặt trời chân chính, nướng không gian tầng thứ hai, chấn động thanh đồng tiểu tháp, ngay cả tầng thứ ba, tầng thứ tư, thậm chí là tầng thứ năm đều nhận trùng kích.

Ông!!

Thái m đồ đằng rời khỏi Tiêu Lạc Lê, nương theo khí tức cực lạnh, nhảy vọt lên, giống như một vòng ánh trăng, chật ních lồng giam.

m Dương xen lẫn, Lưỡng Nghi cùng nhau hợp thành.

Quang ảnh Bát Quái huyền diệu như ẩn như hiện bên trong ánh sáng Cực Dương.

Thái m đồ đằng xác thực không dung hợp hoàn chỉnh cùng Tiêu Lạc Lê, cho nên ý thức 'Bản thân' vẫn còn, tại tình huống đặc biệt, nó sẽ không bị Tiêu Lạc Lê khống chế.

Tặc điểu giương cánh gáy to, uy lực Kim Ô thay đổi đồ đằng, tiếp tục áp chế Thái m đồ đằng.

Thái m đồ đằng thì tiếp tục bộc phát, tránh thoát khỏi tất cả khống chế của Tiêu Lạc Lê, cường thế xô ra khỏi thiết lao.

- Không cần, trở về!

Tiêu Lạc Lê gánh chịu lấy khí tức m Dương cuồng bạo, bổ nhào về phía trước. Nhưng...

Cửa nhà lao ầm ầm đóng lại, tất cả lồng giam tại tầng thứ hai nhanh chóng thay đổi vị trí, giống như là pháp trận xoay tròn ù ù, mở ra con đường đến tầng thứ ba, Thái Dương đồ đằng, Thái m đồ đằng toàn bộ bị cuốn vào.

- Không! Không không không!

Tiêu Lạc Lê thét lên, điên cuồng đụng chạm cửa nhà lao, giống như nổi điên cảm ứng đến Thái m đồ đằng.

Trong không gian tại tầng thứ ba.

Tặc điểu hóa thân Kim Ô, vắt ngang giữa trời, diễn biến thành quá Dương Luân khuếch, tỏa ra ánh sáng cùng nhiệt độ cao vô tận.

Thái m đồ đằng chống cự lại sự triệu hoán của Tiêu Lạc Lê, ở trên không diễn biến thành ánh trăng trong sáng, tỏa ra khí tức Cực m, cùng Thái Dương đồ đằng chiếu rọi.

Nhật nguyệt thành hình, uy lực m Dương.

Hai nguồn năng lượng cực hạn tiếp tục va chạm vào nhau, giống như là đại dương mênh mông, liên miên bất tuyệt, nhấc lên tiếng oanh minh đinh tai nhức óc.

Bên trong 'Thủy triều' đang phập phồng, vô số tự phù thần bí nhảy vọt, mơ hồ ngưng tụ thành Bát Quái, diễn lại đại đạo kỳ diệu.

- Ngươi chuẩn bị giao Thái m đồ đằng cho ai?

Tặc điểu xoay quanh ở trên không, giống như là Thượng Cổ Kim Ô chân chính, vô cùng tôn quý.

Tự hào cùng kiêu ngạo bắt nguồn từ huyết mạch, để nó có loại khí thế phách lối bễ nghễ vạn cầm thiên hạ.

- Còn chưa nghĩ ra.

Khương Phàm lắc đầu.

Muốn chân chính dung hợp Thái m đồ đằng, nhất định phải là thể chất cực âm cực hàn, nếu không tựa như là Tiêu Lạc Lê, lúc nào cũng có thể bị cướp đi.

- Chưa nghĩ ra liền giao cho Dạ An Nhiên, Thế giới Ngũ Hành của nàng cần khí tức m Dương.

Tặc điểu đề nghị.

- Ngươi là muốn mượn cơ hội này ở lại bên cạnh An Nhiên, không theo ta đi? Nghĩ hay lắm!!

Khương Phàm phản bác.

Yêu thú Sinh Tử cảnh là biến đổi chân chính, không có thay đổi cảnh giới như Nhân tộc, bọn chúng tại giai đoạn này là thật sự cường đại, nhất định phải mang theo.

Chút thủ đoạn nhỏ của tặc điểu bị nhìn thấu, xấu hổ cười cười:

- Tương lai Thái m đồ đằng phải phối hợp cùng ta, ngươi nhất định phải cho ta một mỹ nữ. Không chỉ phải đẹp, còn phải có khí chất, không chỉ có vóc người đẹp, còn phải mê người. Ta thích cuồng dã, khêu gợi. Cuồng dã đến mức ruột gan ngươi đứt từng khúc, gợi cảm đến mức ngũ tạng ngươi câu phần.

Khương Phàm vừa muốn đả kích nó, bỗng nhiên linh quang lóe lên trong đầu, nghĩ đến Hướng Vãn Tình.

Linh văn của Hướng Vãn Tình là Cửu Vĩ Thiên Hồ, thuộc tính âm hàn, có lẽ có thể thử dung hợp.

Nếu quả như thật có thể thành công, nói không chừng nàng còn có thể đột phá gông cùm xiềng xích, đạt tới vấn đề như tỷ tỷ sinh đôi của nàng.

Khương Phàm chuyển ý thức đi tới trong góc tầng thứ ba.

Hướng Vãn Tình đang lẳng lặng nằm ở bên trong, dáng người linh lung chập trùng bên dưới áo bào hoa lệ có thể thấy rõ ràng.

Da thịt trắng tuyết.

Má ngọc xinh đẹp không gì sánh được.

Mặc cho ai nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, đều phải rung động Tạo Vật Chủ thật bất công.

Cho dù là đang mê man, khóe miệng đều như mang theo nụ cười nhạt ý, quyến rũ động lòng người, câu hồn đoạt phách.

- Thử một chút không?

Khương Phàm có chút do dự.

Hướng Vãn Tình cũng không phải là lựa chọn hoàn mỹ, nhưng chuyện nào có hoàn mỹ.

Tặc điểu đều không phải lựa chọn hoàn mỹ của Thái Dương đồ đằng, không làm theo dung hợp.

Khương Phàm di chuyển quan tài thủy tinh đến phía dưới Thái m đồ đằng.

Khí lạnh Cực m, ánh trăng thanh lãnh, giống như là thủy triều, bao phủ lấy quan tài thủy tinh.

Hướng Vãn Tình mới đầu không có cái gì phản ứng, nhưng dần dần, trên trán trắng nõn trơn bóng hiện ra linh văn rõ ràng.

Một con Ngọc Hồ đẹp đẽ duy mỹ, đường vân nhu hòa tinh tế tỉ mỉ, phác hoạ sinh động như thật, nó ngồi xổm cúi đầu, tĩnh mịch như xử nữ, chín cái đuôi thon dài, tản ra tự nhiên ở hai bên trên trán.
Chương 1490 Ánh trăng vô tận, Cửu Vĩ Thiên Hồ

Linh văn dần dần sáng tỏ, hình dáng Ngọc Hồ càng phát ra rõ ràng.

Rất nhanh, năng lượng của Thái m đồ đằng đã thẩm thấu qua quan tài thủy tinh, che mất bên trong.

Khương Phàm sẵn sàng trước biến cố, nếu như tình huống không thích hợp, lập tức di chuyển quan tài thủy tinh, để tránh tổn thương Hướng Vãn Tình.

Thế nhưng, đường vân Ngọc Hồ lấp lóe lúc sáng lúc tối, giống như muốn sống lại, cái đuôi đong đưa, tuỳ tiện dẫn dắt ánh trăng Cực m hội tụ tới linh văn.

- Bắt đầu hấp thu?

Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng, nếu quả thật Thái m đồ đằng có thể dung nhập vào thân thể Hướng Vãn Tình, không chỉ có thể vĩnh viễn giữ nàng ở bên cạnh, còn có thể có được một lực lượng cường đại.

Tương lai khi đối kháng Vạn Đạo Thần Giáo, cũng có thể trở thành vũ khí chủ yếu, nói không chừng còn có thể mang theo tỷ tỷ Thánh Vương kia của nàng.

Đơn giản là một công nhiều việc.

- Hồ ly thật tốt! Ta thích hồ ly!

Tặc điểu ở trên không, hưng phấn mà nghêu ngao gọi, khí tức tôn quý trước đó không còn sót lại chút gì.

- An phận chút! Khống chế Thái Dương đồ đằng cho tốt!

Khương Phàm lập tức cảnh cáo, bây giờ Thái m đồ đằng vẫn thuộc về Tiêu Lạc Lê.

- Ta an phận không được, ta xao động. Ha ha, huynh đệ, cám ơn ngươi.

- Ngươi xao động cái rắm, ta là tìm chủ nhân cho Thái m đồ đằng, cũng không phải tìm thê tử cho ngươi.

- Thái m Thái Dương, một đôi trời sinh.

- Đôi đại gia ngươi, an phận một chút cho ta.

- Ngươi có ý gì? Có phải ngươi coi trọng người ta hay không? Ngươi là tên súc vật, còn muốn làm tam thê tứ thiếp?

Liên tiếp ba ngày, ánh trăng Cực m của Thái m đồ đằng không ngừng liên tục thẩm thấu vào quan tài thủy tinh, thấm vào linh văn.

Ngọc Hồ linh văn rất ưa thích loại năng lượng này, tuỳ tiện hấp thu, truyền vào thân thể Hướng Vãn Tình, chảy trong kinh mạch, lắng đọng tại khí hải.

Ngày thứ tư, hàng mi thật dài của Hướng Vãn Tình nháy mấy cái, mở mắt ra.

Đầu tiên đập vào mi mắt là Khương Phàm nằm nhoài bên trên quan tài thủy tinh trừng tròng nhìn nàng.

Hướng Vãn Tình duy mỹ vừa thần bí, khóe miệng câu lên một đường cong:

- Ngươi là đang thưởng thức ta? Hay là đang suy nghĩ lung tung?

Khương Phàm chỉ vào 'Mặt trăng' trên trời:

- Đó là Thái m đồ đằng, cô nhanh thử một chút có thể dung hợp hay không.

- Thái m đồ đằng của Tiêu Lạc Lê?

Hướng Vãn Tình nhắm lại mắt, thoáng chậm chậm thần, điều trị ý thức còn không có hoàn toàn tỉnh táo.

- Cô không cần phải để ý đến Tiêu Lạc Lê, thử một chút có thể dung hợp hay không.

Khương Phàm thúc giục nói.

Hướng Vãn Tình mở mắt ra, đẩy nắp quan tài ngồi xuống, nàng nhìn Thái m đồ đằng trên bầu trời một chút, lại nhìn Thái Dương đồ đằng ở xa xa, còn có hai kiện Thần Binh đang oanh oanh liệt liệt dung hợp:

- Đây là nơi nào, ta đang nằm mơ sao?

- Nơi này là vũ khí Không Gian của ta, rất an toàn.

- Thế sao, ta thử trước một chút.

Hướng Vãn Tình rời khỏi quan tài thủy tinh, dáng đi ưu nhã bước tới bầu trời, đi trong ánh trăng sáng.

Giống như tiên tử dưới trăng, thật lộng lẫy.

Ngay cả Khương Phàm đều có chút thất thần, một màn này quá đẹp, đẹp đủ để thành tranh vẽ.

Khi ánh trăng vô tận che mất bóng dáng của nàng, nàng quay đầu mỉm cười với Khương Phàm, mở cạp váy ra.

Váy dài hoa lệ, áo lót bên trong, từ không trung bay xuống.

Một tiếng thét dài to rõ vang vọng giữa trời cao, ánh trăng sáng tỏ cuồn cuộn kịch liệt.

Hướng Vãn Tình hóa thân thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, xông về bầu trời.

Bởi vì đã là Niết Bàn cảnh, hóa thân Yêu Thể vô cùng triệt để, toàn thân trắng như tuyết, bạch ngọc không tì vết, mi tâm lóe tuệ quang linh động, dáng người thon dài xinh đẹp yêu kiều, chín cái đuôi xoã tung mà khổng lồ, tuỳ tiện lay động.

Cho dù là Yêu thú, đều có thể cảm nhận được vẻ đẹp của nó.

Ngay cả Khương Phàm đều không thể không thừa nhận mị lực của nàng, trách không được Vạn Đạo Thần Giáo muốn hiến nàng cho Bắc Thái Đế Quân.

Cửu Vĩ Thiên Hồ tăng vọt hình thể, lớn như cự nhạc, chín cái đuôi giống như dòng lũ màu trắng, quay quanh đi qua phía ánh trăng.

Khí tức Thái m đồ đằng cực lạnh tăng vọt trong nháy mắt, đối diện bao phủ Cửu Vĩ Thiên Hồ, chống cự lại chín cái đuôi giam cầm.

- Lão tặc, tản ra!

Khương Phàm cao giọng thét lên ra lệnh.

Tặc điểu lập tức khống chế Thái Dương đồ đằng một lần nữa trở lại thân thể, tản ra liệt diễm cùng cường quang ngập trời.

Không có Thái Dương đồ đằng kích thích, ánh sáng Thái m đồ đằng nhanh chóng ảm đạm, chống cự đối với Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng dần dần yếu bớt.

- Khương Phàm, ngươi đang làm gì! Dừng tay! Mau dừng tay! Thái m đồ đằng là của ta, là của ta. Ngươi không thể làm như vậy với ta. A a a, Khương Phàm, ta và ngươi không đội trời chung! Tên hổn đản ngươi, hỗn đản.

Trong thiết lao tại tầng thứ hai, Tiêu Lạc Lê đột nhiên đã ý thức được gì, nàng điên cuồng đụng chạm cửa nhà lao.

Rầm rầm!

Xiềng xích bạo kích, vô tình đâm xuyên qua lồng ngực của nàng, kéo lấy nàng vọt tới cửa nhà lao.

- Khương Phàm, ta phải giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi.

Tiêu Lạc Lê sụp đổ thét lên, cực lực muốn tỉnh táo, thế nhưng thương tích cùng mấy tháng mỏi mệt, rốt cuộc cũng đạt tới cực hạn tại thời khắc này.

Khi Tiêu Lạc Lê hôn mê, khống chế đối với Thái m đồ đằng cũng nhanh chóng yếu bớt.

Bầu trời tại tầng thứ ba, Cửu Vĩ Thiên Hồ bao phủ bên trong ánh trăng mát mẻ, dùng cái đuôi giam cầm đồ đằng, phóng thích máu tươi từ trong miệng, thử dung hợp Thái m đồ đằng.

Thái m đồ đằng trước đó đã nhận chủ cùng Tiêu Lạc Lê, nhưng bởi vì thuộc tính nên từ đầu đến cuối vẫn không có dung hợp triệt để.

Bởi vì Tiêu Lạc Lê hôn mê, đã mất đi khống chế, Hướng Vãn Tình 'Xâm lấn' rất nhanh đã đến được Thái m đồ đằng tán thành.

Hướng Vãn Tình liên tục phóng huyết khí, đuổi đi những vết tích đã từng có của Tiêu Lạc Lê.

Hai ngày sau!

Hướng Vãn Tình triệt để thanh lý hết các vết tích, bắt đầu dung hợp Thái m đồ đằng.

Thái m đồ đằng thức tỉnh, ánh trăng nở rộ vô tận.

Thái Dương đồ đằng chiếu rọi, dâng lên ánh sáng đầy trời.

- Thái Dương... Thái m...

Dạ An Nhiên bị Khương Phàm mời đến tầng thứ ba, ngước mắt nhìn cảnh tượng nhật nguyệt tranh huy kỳ diệu, còn có Kim Ô, Thiên Hồ sâu trong đồ đằng.

- Đó chỉ là đồ đằng thời đại Thượng Cổ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK