Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46 Dưới Ngục Giam

Hai mắt Khương Uyển Nhi ʍôиɠ lung, vui đến phát khóc.

Từ sau khi kinh mạch bị phế, nàng liền hỏng mất. Tuyệt vọng, sợ hãi, còn có thống khổ không giờ khắc nào không giày vò lấy nàng. Mặc dù Ngân Vũ Thảo mang đến một chút hiệu quả, nhưng nàng vẫn chưa tin chính mình có thể thật khỏi hẳn. Không nghĩ tới Khương Phàm nhanh như vậy lại tìm được linh thảo cho nàng, lại còn thật xâu chuỗi kinh mạch đến cùng một chỗ.

Hơn mười ngày tuyệt vọng tại thời khắc này cũng đã tan thành mây khói.

Loại cảm giác tiến vào vực sâu lại bị vớt ra này chỉ có tự mình trải qua mới có thể khắc cốt minh tâm.

- Ta đã đáp ứng với muội.

Khương Phàm lau đi khóe cho nàng, trấn an nói:

- Trước tiên dưỡng thân thể thật tốt, dùng nhiều đan dược điều trị kinh mạch một chút, chớ nóng vội tu luyện.

- Ừm.

Khương Uyển Nhi cảm thụ được linh lực chảy xuôi trong kinh mạch, có một loại cảm giác lại lần nữa sống lại.

Yến Khinh Vũ vuốt ve dấu bàn tay trêи mặt, mặt lạnh nhắc nhở.

- Các ngươi có thể trở về Khương Vương phủ, tộc lão thấy Uyển Nhi khôi phục, khẳng định sẽ một lần nữa nhìn thẳng vào nàng.

- Không nóng vội, chờ mấy ngày lại trở về.

- Còn không nóng vội, Khương Vương phủ đều loạn thành dạng gì rồi?

Yến Khinh Vũ hết chỗ nói, Vương gia mất tích, Uyển Nhi bị phế, trực hệ Khương gia đã không còn người.

Bởi vì đạt được tộc lão toàn lực ủng hộ, phụ tử Khương Hồng Dương và Khương Nhân cơ hồ đã thành một đời lãnh tụ mới được Khương Vương phủ công nhận. Khương Hồng Dương càng tấp nập gặp mặt với tất cả võ tướng ở cứ điểm, tranh thủ sự ủng hộ.

Loại cục diện này thật sự nếu không cải biến, Khương Vương phủ liền thật thành vật của của phụ tử Khương Hồng Dương.

- Vương gia mất tích ngắn ngủi mười ngày, Khương Hồng Dương đã hoàn toàn khống chế Khương Vương phủ. Trong này khẳng định có chuyện ẩn ở bên trong. Vương gia khống chế Khương Vương phủ hơn hai mươi năm, một mực được tộc lão duy trì khoảng bảy phần mười, cũng khống chế nhiều hơn phân nửa võ tướng cứ điểm. Bọn hắn vì cái gì nhanh như vậy đã đào ngũ?

- Không phải trầm mặc, chính là thỏa hiệp, còn có chút trực tiếp ủng hộ. Trừ phi, bọn hắn có thể xác định Vương gia đã chết rồi. Vì kéo dài Khương Vương phủ, bọn hắn chỉ có thể như vậy.

- Bọn hắn làm sao biết Vương gia chết rồi?

- Có người nói tin tức cho bọn hắn!

Khương Phàm không nhanh không chậm nói.

- Khinh Vũ cô nương, ngươi cảm giác Uyển Nhi hiện tại có thể trở về?

Yến Khinh Vũ kinh ngạc nhìn Khương Phàm.

- Ngươi thật chỉ có mười ba tuổi? - Phàm ca ca, huynh có ý gì?

Khương Uyển Nhi trước đó đắm chìm trong thống khổ cùng tuyệt vọng, còn không có cân nhắc phương diện này.

- Ý của Phàm ca ca, chẳng lẽ là...

- Ta không có ý gì. Ta chỉ nói Khương Vương phủ hiện tại không thích hợp để chúng ta trở về. Chúng ta chỉ có thể chờ đợi, chờ Vương gia trở về. Chỉ cần Vương gia vừa đứng trước cửa Khương Vương phủ, thế cục Khương Vương phủ thậm chí Bạch Hổ quan đều sẽ phát sinh Phàmch chuyển.

Yến Khinh Vũ hơi chần chờ, hỏi thẳng Khương Phàm.

- Nếu ngươi có thể nhìn thấu những thứ này, còn hy vọng xa vời Vương gia có thể trở về sao?

- Vương gia nhất định có thể trở về!

Khương Phàm kiên định tin tưởng.

Không phải hắn mù quáng tự tin, mà hắn nhất định phải tin tưởng. Nếu không Khương Vương phủ liền thật sụp đổ, hắn và Uyển Nhi thật sẽ có nguy hiểm.

- Ngươi rất thông minh, để cho ta lau mắt mà nhìn.

Yến Khinh Vũ đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Phàm.

- Nhưng một mình Khương Hồng Dương không có sức chống đỡ như vậy, cam đoan của hắn càng trấn không được tộc lão sẽ và Khương Vương phủ. Sau lưng của hắn chắc chắn có người cường lực ủng hộ. Cho dù Khương Vương trở về, lại có thể cải biến được bao nhiêu.

Yến Khinh Vũ lắc đầu, sau đó tạm biệt Khương Uyển Nhi, rời khỏi sơn cốc.

Thương Châu, Vân Dạ thành.

Trong thiết lao Bạch Vương phủ dưới mặt đất, Khương Vương Khương Hồng Võ bị xiềng xích nặng nề cuốn lấy hai tay hai chân, kề sát trêи tường đá, ba mươi sáu chuôi Hàn Băng Chùy đâm xuyên toàn thân, phong bế kinh mạch.

Mười sáu vị trưởng lão liên thủ ba mươi vị cung phụng tọa trấn thiết lao, không phân ngày đêm giám sát Khương Hồng Võ.

Vì trước đó không nhận được mệnh lệnh xử tử Khương Hồng Võ, bọn hắn chỉ có thể nhìn như vậy.

Ù ù...

Cổng sắt tầng năm liên tiếp dâng lên, Bạch Ngao Thương mang theo bọn thị vệ đi tới thiết lao.

- Vương gia... !

Trưởng lão và các cung phụng hành lễ, tiếp tục cảnh giác Khương Hồng Võ.

Bạch Ngao Thương cao gần hai mét, oai hùng hùng tráng, khí tức dũng mãnh cường thế. Bởi vì linh văn là lôi điện, hai con mắt đều phảng phất như hai mảnh lôi vân khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

- Ta vẫn là câu nói kia, muốn sống trở lại Khương Vương phủ, ngươi chỉ có thể cúi đầu.

Bạch Ngao Thương đứng ở trước mặt Khương Hồng Võ, lạnh lùng nhìn người đã từng là thống soái cứ điểm.

- Khương gia có thể làm thần, nhưng tuyệt không làm nô. Hai mươi năm trước, thái độ ta là như vậy, hai mươi năm sau, ta vẫn là như vậy!

Khương Hồng Võ nhắm mắt lại, thanh âm suy yếu, ngữ khí lại bình tĩnh như thường. - Thu hồi khí khái buồn cười của ngươi đi. Khương Vương phủ từ một vương khác họ to lớn nhất Lang Gia quốc lại xuống dốc đến tình trạng như hiện tại, đều là ngươi một tay tạo thành. Ngươi thủ vững khí khái của chính mình, nhưng người trong Khương Vương phủ đã sớm chịu đủ. Khương Hồng Dương có thể nhanh như vậy khống chế lại cục diện, không chỉ là bởi vì ngươi mất tích, càng là bởi vì đám lão gia hỏa kia đều hy vọng có thể trở lại thời kỳ đã từng huy hoàng. Coi như ngươi trở về, Khương Vương phủ cũng không còn là Khương Vương phủ của ngươi nữa. Điện hạ giữ ngươi lại, một là muốn kiềm chế Khương Hồng Dương. Còn có một nguyên nhân trọng yếu khác, hắn muốn một trận dâng tặng lễ vật hoàn mỹ. Lễ vật hoàn mỹ nhất của toàn bộ Thương Châu chính là Khương Hồng Võ ngươi tự mình mang theo Khương Vương phủ, mang theo mười ba vạn Thiết Quân Bạch Hổ quan hướng về hoàng triều, cúi đầu quỳ lạy.

Bạch Ngao Thương tới gần Khương Hồng Võ, lạnh lùng nhắc nhở.

Khương Hồng Võ nâng tầm mắt lên, nhìn Bạch Ngao Thương gần ngay trước mắt.

- Khương Hồng Võ ta cả đời làm qua rất nhiều sự tình khiến mình hối hận, duy nhất không hối hận chính là hai mươi năm trước cự tuyệt hoàng thất.
Chương 47 Huyết Ngục

- Kiên nhẫn của điện hạ có hạn. Nếu như ta báo cáo ngươi chấp mê bất ngộ, không bao lâu, điện hạ sẽ đưa tới lệnh chém đầu. Ngươi, hẳn phải chết không nghi ngờ. Nếu như ngươi chết rồi, Khương Vương phủ sẽ do Khương Hồng Dương dẫn đầu, triệt để thần phục hoàng thất. Kết cục, đã định!

Bạch Ngao Thương vô cùng không nguyện ý khuyên Khương Hồng Võ xương cứng này, nhưng điện hạ nhất định phải dâng tặng lễ vật hoàn mỹ gì, hắn chỉ có thể tiếp tới khuyên.

Nhưng bây giờ, sự kiên nhẫn của hắn sắp tiêu hao hết.

Khương Hồng Võ lại nhắm mắt lại, nhàn nhạt khẽ nói.

- Ta không chết được! Bên trong Bạch Hổ thành còn có người chờ ta trở về!

- Ngươi đang chờ Huyết Ngục của ngươi sao?

- Chúng ta đã làm tốt tầng tầng ngụy trang, truy tra của tất cả Huyết Ngục đều sẽ chỉ hướng Triệu Vương phủ.

- Chờ bọn hắn đến nơi đó, sẽ phát hiện bộ hạ Triệu Vương phủ đã bày thiên la địa võng. Lực lượng cuối cùng này của Khương Vương phủ sẽ vĩnh viễn mai táng ở nơi đó. Muốn bảo hộ toàn bọn hắn, chỉ có ngươi sớm thần phục.

Bạch Ngao Thương kề miệng bên tai Khương Hồng Võ, thấp giọng cảnh cáo:

- Ta nhớ tới tình nghĩa đã từng có, cho ngươi thời gian năm ngày cuối cùng cân nhắc. Năm ngày sau, nếu còn chấp mê bất ngộ, ta sẽ tự tay viết báo cáo, ngươi... Một lòng muốn chết...

Khương Hồng Võ thờ ơ.

- Nhìn kỹ cho ta!

Bạch Ngao Thương hét lớn một tiếng, mang theo thị vệ rời khỏi thiết lao.

Khương Hồng Võ nhắm mắt lại, giống như đã bỏ đi, kỳ thật đang lặng lẽ điều động linh lực nhỏ xíu, kϊƈɦ thích lòng bàn tay phải. Nơi đó có huyết văn Diêm lão khắc xuống cho hắn.

Từng nói, thời khắc sinh tử có thể bảo mệnh.

Kinh mạch toàn thân Khương Hồng Võ đều bị băng chùy phong bế, khí hải yên lặng như biển chết, nhưng trải qua hơn ba mươi ngày cố gắng, hắn lặng lẽ xông phá phong ấn, có thể điều động linh lực yếu ớt, huyết văn cũng khôi phục từng chút từng chút một.

Khương Hồng Võ không có tùy tiện phản kϊƈɦ, mà đang chờ đợi cơ hội.

Chờ đợi Huyết Ngục.



Bên ngoài Vân Dạ thành rộng lớn hoang dã, tiếng gió mạnh gào thét, cỏ hoang đổ rạp, dã tính mà thê lương, lại tịch liêu không người. Nhờ vào uy thế của Bạch Vương phủ, không có người nào dám vào đêm khuya quanh quẩn bên ngoài Vân Dạ thành.

Nhưng đêm nay, lần lượt từng bóng người lại như quỷ mị xuất hiện. Bọn hắn hất lên tinh hồng huyết y, mang theo mặt nạ trắng bệch, khiêng liêm đao đen kịt hẹp dài ngắm nhìn mấy chục dặm ngoài Vân Dạ thành.

- Tán!

Một tiếng giống như quỷ ngữ theo gió tung bay.

Tám mươi tám đạo thân ảnh toàn bộ biến mất.



Sau khi Khương Phàm đưa Yến Khinh Vũ ra khỏi sơn lâm liền tìm một chỗ yên tĩnh, cảm thụ cảnh giới biến hóa.

Từ lục trọng thiên đến thất trọng thiên mặc dù chỉ vượt qua một trọng thiên, nhưng trình độ thuế biến lại không phải bình thường. Đến cảnh giới này, nên tính là Linh Anh cảnh cao giai.

Phạm vi khí hải có kϊƈɦ thước nhất định, tốc độ kinh mạch lưu chuyển gia tăng thật lớn, linh văn bắt đầu dần thành thục, phát ra võ pháp cũng có uy lực nhất định.

Có người nói, bắt đầu từ Linh Anh cảnh thất trọng thiên mới chính thức xem như võ giả, có tư cách chém giết cùng mãnh thú.

Khương Phàm yên lặng cảm thụ thật lâu, đứng dậy triển khai tư thế, một tiếng rống to lên, Kim Viêm thánh văn nở rộ chiếu sáng sơn cốc, ánh vàng sáng chói, linh khí trong khí hải kịch liệt bốc lên, mãnh liệt như sống biển, sau khi va chạm mê vụ tràn vào kinh mạch toàn thân.

- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!

Mênh ʍôиɠ linh lực của Khương Phàm bỗng nhiên phun về phía trước hóa thành liệt diễm, ngưng tụ thành đầu hổ, cực kỳ hung mãnh đánh ra. Đầu hổ uy nghiêm, sinh động như thật, phía sau kéo lấy liệt diễm mơ hồ muốn hóa thành hình dáng mãnh hổ.

Thế như mãnh hổ hạ sơn.

Ầm ầm!

Sơn lâm kịch liệt lay động, sụp ra một cái hố chừng mười thước, chung quanh càng lan tràn ra rất nhiều vết nứt. Uy lực của một quyền này so với thời điểm lục trọng thiên mạnh không chỉ gấp đôi.

- Đây mới là uy lực Thánh cấp võ pháp nên có.

Khương Phàm lộ ra nụ cười hài lòng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Phàm lại tới Thiên Hoa điện. Hắn lần này đã nhiều lần thoát chết, may mắn nhờ có Bạo Viêm Phù. Bảo bối này mặc dù đắt đỏ, nhưng thời khắc mấu chốt quả thật có thể bảo mệnh. Mấy giây trì hoãn phối hợp với Ô Cương Tiễn, quả thật hoàn mỹ.

- Bạo Viêm Phù, mười cái.

Khương Phàm tìm được Sắc Vi. Sắc Vi kinh ngạc nhìn Khương Phàm:

- Phàm công tử, một tấm giá trị gần vạn, ngươi xác định lại muốn mười tấm?

- Ta mang theo mười mấy vạn tinh tệ.

Khương Phàm cõng một túi da thú cao nửa người, bên trong tất cả đều là tinh tệ.

- Mời Phàm công tử đi theo ta.

Sắc Vi rất nhanh dẫn Khương Phàm đến lầu hai, lấy ra mười cái Bạo Viêm Phù từ trong khu phù văn, tỉ mỉ đóng gói lại.

- Ta còn muốn chút linh thảo linh quả, một vài đan dược điều dưỡng thương thế.

Khương Phàm muốn chuẩn bị vài thứ cho mình, cũng muốn chuẩn bị cho Uyển Nhi chút thuốc, điều trị thân thể vừa khôi phục.

- Ngài muốn bao nhiêu?

- Cho ta ba mươi ngàn tinh tệ.

Lời nói hào khí của Khương Phàm liên tiếp rước lấy ánh mắt khách hàng chung quanh.

Sắc Vi lộ ra nụ cười xán lạn, dẫn Khương Phàm đi khắp nơi chọn lựa linh thảo cùng đan dược phù hợp, cuối cùng chừa đầy một bao vải to.

- Phàm công tử còn muốn mặt hàng khác không?

- Tạm thời không cần, có cần lại tới tìm cô.

Khương Phàm đeo lấy bao vải muốn rời khỏi, hỏa điểu trong khí hải lại ngoài ý muốn xoay tròn, tựa hồ đang chỉ dẫn cho hắn cái gì đó. Hắn lần theo cảm giác, nhìn về phía lầu ba.

- Phía trêи là bán cái gì?

- Lầu ba là bán vũ khí.

- Đi lên xem một chút.

Sắc Vi mang theo Khương Phàm đi vào lầu ba, trong đại sảnh rộng rãi trưng bày nhiều loại vũ khí.

Đao kiếm côn bổng cái gì cần có đều có. Còn có các loại áo giáp, tấm chắn, dưới ánh đèn hiện ra hàn quang rạng rỡ, để cho người ta không kịp nhìn. Giá trị từ mấy ngàn tinh tệ đến mấy vạn tinh tệ không giống nhau.

Ánh mắt Khương Phàm quét một vòng, chú ý tới vị trí trong góc.

Nơi đó có một đạo đại đen như mực, rất ít người đi vào, lại có hơn mười vị thị vệ trấn giữ.

- Nơi đó là Giám Bảo đường, Phàm công tử có hứng thú?
Chương 48 Thăm Dò (1)

Sắc Vi thuận theo ánh mắt Khương Phàm nhìn đi qua, cười giới thiệu.

- Nơi đó đều là một vài thứ đến từ Đại Hoang, nhưng lại xem xét không ra cụ thể phẩm cấp bảo bối. Ngươi cũng biết, Bạch Hổ thành chúng ta gần kề Đại Hoang, mỗi ngày đều có mấy vạn tán tu đi vào mạo hiểm, luôn có thể mang ra một chút đồ cổ quái kỳ lạ. Bọn hắn có chút sẽ lưu lấy cho chính mình dùng, có chút sẽ bán cho Thiên Hoa điện chúng ta. Sau khi Thiên Hoa điện tiến hành phân loại căn cứ phẩm cấp định giá thì sẽ công khai bán ra. Có chút thực sự không định giá tốt liền sẽ phóng tới Giám Bảo đường, lấy mỗi kiện lấy giá hai mươi ngàn tinh tệ mà bán ra.

- Hai mươi ngàn?

Khương Phàm thầm nghĩ các ngươi thật đúng là dám định giá.

- Hai mươi ngàn tinh tệ có chút đắt, nhưng nếu quả thật có thể đụng tới bảo bối, cũng là kiếm lời.

- Các ngươi hảo tâm như vậy?

Khương Phàm cẩn thận cảm thụ được mê vụ ba động trong khí hải, đi đến Giám Bảo đường.

- Vị này là con nuôi Khương Vương, Phàm công tử.

Sắc Vi lập tức đi thông bẩm, bọn thị vệ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thả bọn họ đi vào.

Tia sáng lờ mờ bên trong Giám Bảo đường, người tiến vào không nhiều, bảo bối cũng bất quá mười mấy hai mươi kiện, nhưng mỗi kiện đều có quầy chuyên doanh trưng bày đơn độc. Không giống với bên ngoài mỗi kiện vật phẩm đều có giới thiệu, nơi này chính là thật đơn giản để đó, ai muốn có thì đưa trước tinh tệ liền trực tiếp lấy đi.

Về phần có phải là bảo bối thật hay không thì đành nhìn vận khí của mình.

Một vị nam tử mặc hoa bào yên lặng đứng trước một thanh tàn đao (đao gảy), cẩn thận ngắm nghía.

Hắn chính là vị "Điện hạ" kia.

Thân phận của hắn tôn quý, cũng không thiếu bảo bối, nhưng gần kề Bạch Hổ thành là Đại Hoang, mỗi ngày đều sẽ có nhiều loại đồ vật bị từ mang ra trong rừng sâu núi thẳm vô tận, trong đó không thiếu một ít bảo bối thần bí lại mạnh mẽ. Cho nên những ngày này, hắn mỗi lần nghe nói có đồ vật mới không cách nào kiểm định đưa vào Giám Bảo đường, liền sẽ tới xem một chút, hy vọng có thể tìm được một hai kiện bảo bối vừa ý, cảm thụ bảo bối một chút phát hiện niềm vui thú.

Chỉ là kỳ vọng rất cao, lại nhiều lần thất vọng.

Cho tới hôm nay, hắn chú ý tới tàn đao vừa mới đưa tới này.

Đao thể vô cùng hùng hậu, nhưng ở giữa bij tách ra, chỉ còn lại bộ phận phía sau. Nó không có sắc bén của bảo đao, cũng không có quang mang của bảo bối, có thể là tuổi tác xa xưa, còn "Mọc" đầy đốm đá, nhưng mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Chợt nhìn thì như không có gì, nhìn lâu, lại có thể cảm nhận được một cỗ khí tức bàng bạc mãnh liệt, khí thế rất nặng nề.

Phảng phất như trước mặt không phải một thanh tàn đao, mà là một tòa núi cao bị chặt ngang.

Sắc Vi thuận theo ánh mắt Khương Phàm nhìn đi qua, cười giới thiệu.

- Nơi đó đều là một vài thứ đến từ Đại Hoang, nhưng lại xem xét không ra cụ thể phẩm cấp bảo bối. Ngươi cũng biết, Bạch Hổ thành chúng ta gần kề Đại Hoang, mỗi ngày đều có mấy vạn tán tu đi vào mạo hiểm, luôn có thể mang ra một chút đồ cổ quái kỳ lạ. Bọn hắn có chút sẽ lưu lấy cho chính mình dùng, có chút sẽ bán cho Thiên Hoa điện chúng ta. Sau khi Thiên Hoa điện tiến hành phân loại căn cứ phẩm cấp định giá thì sẽ công khai bán ra. Có chút thực sự không định giá tốt liền sẽ phóng tới Giám Bảo đường, lấy mỗi kiện lấy giá hai mươi ngàn tinh tệ mà bán ra.

- Hai mươi ngàn?

Khương Phàm thầm nghĩ các ngươi thật đúng là dám định giá.

- Hai mươi ngàn tinh tệ có chút đắt, nhưng nếu quả thật có thể đụng tới bảo bối, cũng là kiếm lời.

- Các ngươi hảo tâm như vậy?

Khương Phàm cẩn thận cảm thụ được mê vụ ba động trong khí hải, đi đến Giám Bảo đường.

- Vị này là con nuôi Khương Vương, Phàm công tử.

Sắc Vi lập tức đi thông bẩm, bọn thị vệ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thả bọn họ đi vào.

Tia sáng lờ mờ bên trong Giám Bảo đường, người tiến vào không nhiều, bảo bối cũng bất quá mười mấy hai mươi kiện, nhưng mỗi kiện đều có quầy chuyên doanh trưng bày đơn độc. Không giống với bên ngoài mỗi kiện vật phẩm đều có giới thiệu, nơi này chính là thật đơn giản để đó, ai muốn có thì đưa trước tinh tệ liền trực tiếp lấy đi.

Về phần có phải là bảo bối thật hay không thì đành nhìn vận khí của mình.

Một vị nam tử mặc hoa bào yên lặng đứng trước một thanh tàn đao (đao gảy), cẩn thận ngắm nghía.

Hắn chính là vị "Điện hạ" kia.

Thân phận của hắn tôn quý, cũng không thiếu bảo bối, nhưng gần kề Bạch Hổ thành là Đại Hoang, mỗi ngày đều sẽ có nhiều loại đồ vật bị từ mang ra trong rừng sâu núi thẳm vô tận, trong đó không thiếu một ít bảo bối thần bí lại mạnh mẽ. Cho nên những ngày này, hắn mỗi lần nghe nói có đồ vật mới không cách nào kiểm định đưa vào Giám Bảo đường, liền sẽ tới xem một chút, hy vọng có thể tìm được một hai kiện bảo bối vừa ý, cảm thụ bảo bối một chút phát hiện niềm vui thú.

Chỉ là kỳ vọng rất cao, lại nhiều lần thất vọng.

Cho tới hôm nay, hắn chú ý tới tàn đao vừa mới đưa tới này.

Đao thể vô cùng hùng hậu, nhưng ở giữa bij tách ra, chỉ còn lại bộ phận phía sau. Nó không có sắc bén của bảo đao, cũng không có quang mang của bảo bối, có thể là tuổi tác xa xưa, còn "Mọc" đầy đốm đá, nhưng mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Chợt nhìn thì như không có gì, nhìn lâu, lại có thể cảm nhận được một cỗ khí tức bàng bạc mãnh liệt, khí thế rất nặng nề.

Phảng phất như trước mặt không phải một thanh tàn đao, mà là một tòa núi cao bị chặt ngang.

Nhưng "Điện hạ" càng nhìn cảm thấy là lạ, khí thế của tên Khương Phàm này tuyệt không giống như một tên phế vật, ánh mắt sáng tỏ lại sắc bén, bên trong dây gấm trêи trán lóe ra kim quang nhàn nhạt, trong thân thể còn chảy xuôi linh lực cường thịnh.

- Nếu Khương Phàm công tử kiên trì, thanh đao này thuộc về ngươi.

- Cám ơn.

Khương Phàm mang theo tàn đao rời đi.

"Điện hạ" mỉm cười, lại đối liếc mắt ra hiệu với nữ tỳ bên cạnh. Nữ tỳ trước một giây còn cúi đầu, một mực cung kính đứng đấy, một giây sau đột nhiên lao lên như báo săn, xuất thủ như điện, thẳng đến phần gáy của Khương Phàm.

Khương Phàm phát giác được nguy hiểm sau lưng, thuận thế bổ nhào về phía trước, quăng tàn đao nặng nề ra ngoài, nhảy lên không quay vòng, đùi phải như roi, quét về phía nữ tỳ.

Sắc Vi kêu sợ hãi:

- Dừng tay, nơi này là Thiên Hoa điện, cấm đánh nhau.

Tốc độ của nữ tỳ cực nhanh, một phát bắt được mắt cá chân Khương Phàm vung tới, bỗng nhiên kéo một cái qua bên cạnh, tay phải chụp lại, lần nữa chộp tới yết hầu Khương Phàm.

Khương Phàm thất kinh nhưng không loạn, thân eo giữa không trung phát lực, mạo hiểm tránh đi, đồng thời trở người, hai tay bỗng nhiên móc thành trảo, chụp về phía đầu nữ tỳ. Ánh mắt nữ tỳ lộ ra dị quang, không thể không buông tay, bứt ra lui lại.

Đột nhiên đánh nhau kinh động đến những khách hàng bên trong Giám Bảo đường, thị vệ phía ngoài cũng đẩy cửa tiến vào.
Chương 49 Thăm Dò (2)

- Thiên Hoa điện chúng ta hàng năm đều sẽ tổ chức đại hội giám bảo một lần, đem bảo bối đặc thù chúng ta bảo lưu lại một năm nay lấy ra công khai cạnh tranh. Những bảo bối này đa số đều đến từ Đại Hoang, cũng có chút đến từ địa phương khác, mặc dù kiểm định không ra phẩm cấp cụ thể, nhưng cam đoan không có một kiện phế phẩm.

- So với trong Giám Bảo đường còn tốt hơn?

Sắc Vi cười nói:

- Giám Bảo đường mười cái mới có thể ra một kiện bảo bối, phẩm cấp còn chưa nhất định, nhưng trong giám bảo đại hội, vật nào cũng là trân phẩm chúng ta đặc biệt lưu lại, cho nên giá bắt đầu của mỗi một kiện đều tại mức năm mươi ngàn tinh tệ, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm ngàn. Dựa theo thành giao năm trước đến xem, mỗi kiện cuối cùng đều có thể định khoảng tám mươi ngàn tinh tệ trở lên, thậm chí xuất hiện qua giá trêи trời ba trăm ngàn tinh tệ. Nhưng người mua được, chưa bao giờ có bất kỳ một ngươi nào hối hận, đều nói giá trị.

- Không chơi nổi.

Khương Phàm lắc đầu liên tục, trong tay hắn mặc dù có tiền, nhưng cũng không nguyện ý lãng phí như thế.

- Ta nhận được tin tức, đại hội bảo giám năm nay sẽ có tất cả hai mươi tám kiện bảo bối, so với năm trước nhiều hơn tám cái. Đến lúc đó, rất nhiều đại tông đại phái, cổ thành võ viện Thương Châu đều sẽ phái người tới, quy mô mặc dù không lớn, nhưng sẽ vô cùng náo nhiệt.

- Tha thứ ta nói thẳng, Khương Vương phủ gần đây có chút loạn, không rảnh bận tâm mặt khác. Ta đoán Bạch Vương phủ, Triệu Vương phủ, Lý Vương phủ kia đều có thể sẽ phái người tới.

Khương Phàm trở lại sơn cốc, trước tiên bỏ tàn đao qua một bên, ngồi xuống bắt đầu luyện chế linh dịch.

Từng cây linh thảo bay vào bên trong "Nồi lớn", được Khương Phàm thành thạo khống chế dần dần cô đọng thành linh dịch tinh khiết. Cảnh giới tăng lên, khống chế hỏa diễm lại thoải mái hơn, tốc độ cô đọng đều tăng lên rất nhiều.

Từ chạng vạng tối đến sáng sớm, linh thảo linh quả dùng mấy vạn tinh tệ để mua biến thành mười bình linh dịch.

- Uyển Nhi, đây là chút đan dược và năm bình linh dịch, từ từ dùng. Muội vừa khôi phục, không nên quá sốt ruột tu luyện, điều dưỡng quan trọng hơn.

Khương Phàm đem đan dược và năm bình linh dịch giao cho Uyển Nhi.

- Ừm, tạ ơn Tạ Phàm ca ca... !

Khương Uyển Nhi khôi phục không tệ, có thể tu luyện, nàng đã không kịp chờ đợi muốn một lần nữa cảm thụ cảm giác phóng thích võ pháp.

- Nơi này còn có chút linh quả, đói thì ăn chút, ta ở ngay bên ngoài, có chuyện thì gọi ta.

Khương Phàm đi tới cánh rừng ngoài sơn cốc, lấy ra tàn đao.

- Hai mươi ngàn tinh tệ, cũng đừng làm cho ta thất vọng.

Khương Phàm ngưng tụ ra ngọn lửa màu vàng óng, nung khô tàn đao.

Vừa mới bắt đầu không phản ứng chút nào, kéo dài thời gian đốt đến một tiếng sau, đốm đá mặt ngoài thân đao ảm đạm rốt cục cũng bắt đầu tróc ra, một cỗ uy thế nặng nề xuyên thấu qua thân đao, tràn ngập sơn lâm.
Chương 50 Bá Đao Thức (1)

Tinh thần Khương Phàm chấn động, miệng rót linh dịch, tiếp tục nung khô.

Kết quả đốt hơn nửa ngày, tiêu hao ba bình linh dịch của hắn, theo đốm đá liên tiếp tróc ra, tàn đao rốt cục cũng hiện ra bộ dáng chân chính.

Thân đao rộng hai mươi phân, phần lưng dày ba ngón tay, dài đến một mét, bộ vị đứt gãy tề tề chỉnh chỉnh, giống như bị một Thần Binh loại nào đó trong nháy mắt chặt đứt, lưu lại bộ phận này lại mảy may không hư hại.

Mặt đao vuông vức như gương, có thể chiếu đến mặt người, lưỡi đao dị thường sắc bén, chỉ nhìn cũng đã làm cho người ta hoảng hốt, phảng phất như tuỳ tiện có thể cắt đá bổ xương.

- Bảo bối tốt.

Hai tay Khương Phàm dùng sức nắm chặt, sau khi rút đi đốm đá nặng nề, nó ngược lại dường như lại nặng hơn, hai cánh tay đều có chút không nhấc lên nổi.

Nhưng thời điểm Khương Phàm đang dò xét đao thể, chỗ chuôi đao đột nhiên toát ra gai sắc nhọn, lít nha lít nhít, trong nháy mắt đâm xuyên qua hai tay, máu tươi chảy ngang.

- Aaa... !!

Khương Phàm thống khổ kêu thảm, gai nhọn lại bắt đầu điên cuồng hấp thu lấy máu tươi của hắn.

Hắn muốn vung hai tay ra, lại không thể tưởng tượng nổi một mực dính chặt, máu tươi không bị khống chế mà hướng về hội tụ trong đao thể.

Cái này không phải một thanh tàn đao, đơn giản giống như một đầu mãnh thú khát máu.

Mặt ngoài đao thể phát ra ánh sáng màu hồng yêu dị, khí thế mãnh liệt chấn động sơn lâm.

- Đáng chết, vung ra cho ta.

Toàn thân Khương Phàm sôi trào lên liệt diễm, thử nghiệm khu trục nó ra nhưng không làm nên chuyện gì, hỏa điểu trong khí hải thức tỉnh dâng lên khí tức cường thịnh đối kháng, nhưng cũng không thể áp chế tàn đao đang điên cuồng.

Khương Phàm càng ngày càng suy yếu, ý thức cũng bắt đầu hôn mê, hắn muốn đi vào trong sơn cốc, lại gục ngã ở chỗ này, lâm vào hôn mê.

Khi hắn lần nữa lúc tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Tàn đao vậy mà không thấy đâu.

Chính thời điểm Khương Phàm đang kinh ngạc lại phát hiện chỗ sâu trong đan điền khí hải vậy mà lại cắm một thanh tàn đao, cùng hỏa điểu sôi trào liệt diễm trong khí hải giằng co lẫn nhau.

- Đây là tình huống như thế nào?

Khương Phàm còn tưởng rằng mình gặp ảo giác, cẩn thận nhìn lại bên trong khí hải, quả thật là thanh tàn đao kia.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tàn đao từ khí hải biến mất, xuất hiện ở trong tay. Khương Phàm lại càng sửng sốt, nhìn bên trong khí hải, lại nhìn đao trong tay, đây là làm sao đi ra?

Bất quá sau khi tàn đao tới tay thì cũng không còn trầm trọng như trước, cường độ vừa vặn phù hợp.

- Là tàn đao cùng ta dung hợp sao?

Khương Phàm nắm tàn đao, trong ý thức còn nhiều thêm một đạo ấn ký đao pháp.

Bá Đao Thức!

- Thật đúng là để cho ta nhặt được bảo bối?

Sau khi Khương Phàm kinh ngạc, trong lòng tràn đầy phấn chấn, hắn biết tàn đao không đơn giản, nhưng cũng không nghĩ tới lại không đơn giản đến như vậy, hắn nắm tàn đao liền bắt đầu nghiên cứu đao pháp.

Đao thức nhìn rất đơn giản, chỉ là hướng về phía trước bổ một phát, nhưng lại giống như không phải đơn giản như nó hiển hiện ra.

Khương Phàm nín thở ngưng thần, bắt đầu cẩn thận lĩnh hội.

Từ sáng sớm đến đêm khuya.

Trong sơn cốc, Uyển Nhi cũng đang dốc lòng tu luyện, ngoài sơn cốc Khương Phàm cũng lặp đi lặp lại huy động tàn đao, lần lượt lặp lại động tác đơn giản

Có Đại Diệu Thiên Kinh không ngừng bổ sung khí tức sinh mệnh, hắn có thể không biết mệt mỏi, cũng có thể không ngủ không nghỉ.

Giữa trưa ngày thứ hai, khi Khương Phàm đang đứng dưới ánh mặt trời vung ra đao lần thứ ba ngàn năm trăm, đột nhiên giống như đốn ngộ cái gì đó. Một tiếng bạo hống vang lên trong lòng, huyết khí toàn thân hắn trong chốc lát mãnh liệt như sóng triều, phấp phới chạy khắp toàn thân, thân thể cường tráng đều bởi vì sung huyết mà trở nên đỏ như máu, bốc lên cả nhiệt khí.

Toàn lực vung tàn đao bộc phát ra uy thế kinh người, bỗng nhiên bổ một phát, sơn lâm chấn động, mặt đất trước mặt đều ầm vang nổ tung, một mực kéo dài đến mấy chục mét bên ngoài, vết nứt nổ tung rộng chừng nửa mét, sâu một mét.

Bụi đất tung bay, dư uy khó nói hết.

Khương Phàm lại giống như suy yếu mà nửa quỳ trêи mặt đất, hồng hộc thở hổn hển. Đột nhiên đốn ngộ một kϊƈɦ lại đem khí lực cả người hắn rút sạch sẽ, giống như tinh khí đều hao hơn phân nửa.

Khương Phàm ngẩng đầu nhìn vết nứt trước mặt, đáy mắt hiện ra một vòng tinh quang.

Một Bá Đao Thức thật tốt, một kϊƈɦ uy lực vậy mà không sai biệt lắm cùng Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền

Khương Phàm cẩn thận hồi tưởng đến một kϊƈɦ vừa rồi kia, trong chớp mắt quán thông cùng linh hồn huyết khí, mạch máu toàn thân đều phồng lên, tốc độ lưu thông huyết dịch gấp mười lần, tương đương với việc nghiền ép tất cả tiềm lực ra ngoài.

Khương Phàm bỗng nhiên có loại suy nghĩ mà sợ, may mắn tự mình tu luyện Đại Diệu Thiên Kinh, mạch máu và kinh mạch so người bình thường thì cứng cỏi hơn mấy lần, lại bởi vì quanh năm luyện thể, năng lực chịu đựng mạnh, nếu không một kϊƈɦ vừa rồi kia rất có thể trực tiếp để hắn bạo thể mà chết.

- Một Bá Đao Thức thật tốt.

Khương Phàm chống thân thể lên, dùng sức nắm chặt tàn đao, đây quả thực là vũ khí chế tạo riêng cho hắn

Bá Đao tản ra hàn quang bốn phía, dư uy chưa tán, quanh quẩn ông ông tranh minh giống như như nói chính mình lần nữa lại thấy ánh mặt trời.

- Không biết ngươi đã bị chôn vùi bao nhiêu năm, bất quá từ giờ trở đi, ngươi ở cùng ta, ta sẽ không để mất uy danh của ngươi.

Khương Phàm nhẹ vỗ về thân đao, cảm khái bên trong Giám Bảo đường vậy mà thật có thể phát hiện bảo bối. Xem ra cần phải đi qua nhìn đại hội giám bảo hai ngày sau một chút.

Khương Phàm vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh bắt đầu bổ sung tinh lực, điều trị lấy thân thể tiêu hao. Sau một lát, hắn phóng người lên, lần nữa thử nghiệm Bá Đao Thức. Hắn muốn tìm bí quyết trong đó, tận khả năng sau một kϊƈɦ còn có dư lực đứng đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK