Khương Phàm giơ ngọc thạch trong tay lên, nhìn xung quanh toàn trường.
Mọi người dùng sức đưa cổ, cố gắng muốn thấy rõ ngọc thạch.
Giọng Khương Phàm cao vút, vang vọng trên con phố dài:
- Thù của U Mộng, chính là thù của ta. Năm năm trước, bọn hắn đồ sát toàn tộc U Mộng, Khương Phàm ta nợ máu trả bằng máu, chẳng cần biết bọn họ là ai, chỉ cần điều tra rõ, sẽ đồ cả nhà bọn hắn, một tên cũng không để lại. Khương Phàm ta, nói được thì làm được. Các vị cứ việc buông tay điều tra, đừng có áp lực, bất kỳ hậu quả gì, Khương Phàm ta gánh chịu. Nếu như trong quá trình các ngươi điều tra, không may mắn đắc tội một ít người, một ít thế lực, cứ tới tìm ta, Khương Phàm ta bảo đảm an toàn cho các ngươi.
- Hoa...
Biển người ầm vang tản ra, nhanh chóng khuếch tán tin tức.
U Mộng si ngốc nhìn Khương Phàm, con mắt mông lung, nước mắt tràn mi mà ra.
- Nghị công tử, ngươi thật muốn thay chúng ta báo thù?
- Ta nói lời giữ lời, nói được thì làm được.
Khương Phàm U Mộng mời về thanh đồng tiểu tháp, quay người nói với Mộ Dung Tĩnh:
- Bây giờ ta có tư chưa?
Mộ Dung Tĩnh cau mày, lại khó mà bình tĩnh:
- Vì một nữ tử hoa lâu, ngươi phải vận dụng thân phận Sí Thiên giới? Ngươi hỏi qua Giới Chủ Sí Thiên giới chưa?
- Ta chỉ đang hỏi ngươi vấn đề. Ngươi chỉ cần cho ra giải thích, liền có thể làm bằng hữu, nhưng ngươi nhất định phải cự tuyệt, thật chẳng lẽ chính là bọn ngươi?
- Ta nói, ta không thích thái độ của ngươi nói chuyện với ta. Ngươi là trưởng lão Sí Thiên giới, ta cũng là truyền nhân Thanh Ngục của Nhân Gian Ngục, chúng ta hẳn là nên tôn trọng lẫn nhau.
- Ta thấy ngươi là có vấn đề thật. Triệu Thế Hùng, lấy danh nghĩa Hung Linh hầu phủ, xin mời Mộ Dung Tĩnh đến hầu phủ làm khách!
- Các ngươi dám! Nhân Gian Ngục bất luận đi đến nơi nào, đều không có người dám bất kính, huống chi một hầu phủ nho nhỏ các ngươi.
- Không ai dám bất kính? Đó là các ngươi không có đụng phải ta!
- Khương Phàm, ngươi muốn làm kẻ địch của Nhân Gian Ngục?
- Đừng cầm Nhân Gian Ngục hù dọa ta. Tổ chức sát thủ Trung Vực muốn thay thế các ngươi, không có mười cái cũng có tám cái, tam đại Chúa Tể khác cũng đều nguyện ý nhìn thấy Nhân Gian Ngục xuống dốc. Nếu như Sí Thiên giới chủ động cùng một chỗ nào đó hợp tác, ta nghĩ bọn hắn khẳng định rất nguyện ý tới nắm tay!
Khương Phàm ra hiệu với Triệu Thế Hùng:
- Mời hắn đến hầu phủ làm khách. Xảy ra vấn đề, ta toàn quyền gánh chịu.
Triệu Thế Hùng rất bất đắc dĩ, lắc đầu, đi đến phía trước:
- Mộ Dung huynh, mời đi.
- Nếu như ta không đi? Nhìn thái độ của hắn, ngươi có thể tha thứ? Hắn chỉ là một trưởng lão mà thôi, có thể tùy tiện chỉ huy Triệu Thế Hùng ngươi? Ngươi đường đường là tiểu hầu gia, vậy mà lại nghe lệnh Khương Phàm?
- Ngươi khích bác quá rõ ràng. Đi thôi, đừng để chuyện huyên náo quá lớn, đối với ngươi và ta cũng không tốt.
- Ta lui tới Sí Thiên giới nhiều năm như vậy, chưa từng có nhận qua đãi ngộ như vậy, hi vọng các ngươi nghĩ rõ ràng.
- Đừng ồn ào, ngươi vẫn là đi theo ta đi. Nếu như ta không mời nổi ngươi, Hung Linh hầu phủ sẽ đến mời ngươi, nếu như Hung Linh hầu phủ không mời nổi, tin tưởng ta, Bá Vương phủ sẽ liên hợp tam đại hầu phủ, tự mình đến mời ngươi! Không cần hoài nghi hắn phát bệnh điên cuồng!
- Hắn mắc bệnh?
- Người bình thường có thể làm chuyện này?
Triệu Thế Hùng bắt lấy bả vai Mộ Dung Tĩnh, mạnh mẽ kéo rời khỏi.
Khương Phàm lạnh lùng nhìn cường giả Thanh Ngục khẩn trương trong phòng:
- Không cần khẩn trương, chỉ là dẫn hắn đi về hỏi vài câu mà thôi. Nếu quả như thật sự không liên quan, hắn sẽ an toàn trở về, nếu quả như thật có liên quan, tin tưởng ta, các ngươi đều phải chết!
Sau khi hắn rời khỏi, Tề trưởng lão từ trong phòng đối diện đi tới, chau mày, cảnh giác, lại càng uất ức.
Tới một cái phế một cái.
Nhân Gian Ngục cho tới bây giờ đều không có gặp được đối thủ như vậy.
Hoàn toàn làm việc không theo mưu kế, ỷ là địa bàn của mình, muốn làm gì thì làm, không hề cố kỵ.
Trong đầu tên điên này liền không có hai chữ quy củ sao?
Xem ra nhất định phải xin mời kẻ càng cường thế hơn, càng hung ác hơn.
Cường giả Hắc Ngục đi đến bên cạnh hắn:
- Tề trưởng lão, Khương Phàm lại muốn thành thân cùng U Mộng? Đây có phải là quá khoa trương hay không.
- Không chỉ khoa trương, cũng rất bất ngờ.
Tề trưởng lão lắc đầu, cảm thấy rất tồi tệ.
Trước đó Mộ Dung Tĩnh phân tích rất có đạo lý, Khương Phàm khoa trương hành động, rất có thể là bởi vì có tức giận, xem thù của U Mộng như mối thù của mình, bởi vậy mới suy đoán Khương Phàm có liên quan cùng Niết Bàn Thạch.
Thế nhưng, đột nhiên thành thân, giống như lý do rất tốt để giải thích tại sao Khương Phàm lại tức giận, hắn đang vì nữ tử mình yêu mà nổi điên, làm thế nào cũng đều không quá phận.
Cũng chính là không nhất định có liên quan cùng Niết Bàn Thạch.
Mặc dù hắn cảm giác có chút vấn đề, nhưng thời điểm Hắc Ngục nơi đó lắng nghe báo cáo, chỉ nhìn chứng cứ. Nếu như hắn bởi vì Khương Phàm quá quan tâm một nữ tử, mà phỏng đoán Khương Phàm chính là người bọn họ muốn tìm, Hắc Ngục nơi đó khẳng định sẽ cho rằng hắn quá qua loa, thậm chí hoài nghi năng lực của hắn.
Dù sao tình yêu nam nữ, cũng có thể khác thường.
- Đáng chết.
Tề trưởng lão nghiêm mặt đi tới đi lui trong phòng.
Trước đó thật vất vả mới rõ ràng tình huống, đột nhiên bị Khương Phàm huyên náo càng hồ đồ rồi.
Tên Khương Phàm này rốt cuộc có phải người bọn họ muốn tìm hay không?
Nếu như là người của thế lực khác còn chưa tính, trực tiếp bắt lấy nghiệm tra.
Nhưng Khương Phàm hết lần này tới lần khác lại thành người của Sí Thiên giới, còn thu được địa vị quan trọng. Ở bên ngoài, Khương Phàm còn có cường giả cấp Thánh Nhân, cùng chi đội sát thủ Ác Nhân cốc danh chấn phương bắc.
Trước khi không có nắm chắc hoàn toàn, hắn thật không dám loạn đụng.
Dù sao chuyện này liên lụy rất lớn, dính đến tiên tổ nơi đó.
- Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ??
Tề trưởng lão đi tới đi lui, cuối cùng dừng lại.
Muốn thăm dò Khương Phàm, vẫn phải dùng biện pháp của Mộ Dung Tĩnh. Không tiếc cái giá xin mời một chủ nhân Niết Bàn Thạch tới, lấy tên hung thủ, trực tiếp xử tử ngay trước mặt Khương Phàm.
Điều kiện tiên quyết là, Mộ Dung Tĩnh có thể cắn chặt răng.
Chương 1482 Nhìn rõ lòng người
- Phụ thân, ngài trở về. Ta... Ta là bị Khương Phàm kéo đi ra, liền đi ra ngoài một hồi.
Triệu Thế Hùng trở lại thạch điện, phát hiện phụ thân đang ngồi ở nơi đó, liền vội vàng hành lễ.
Hung Linh Hầu treo xiềng xích, yên lặng minh tưởng.
- Khương Phàm... Hắn... Hắn bắt truyền nhân Thanh Ngục, Mộ Dung Tĩnh trở về.
Triệu Thế Hùng rất bất đắc dĩ.
Đầu tiên là Nhị hoàng tử Cổ Hoa, sau lại là Điêu Lãnh Phong của Vạn Đạo Thần Giáo, bây giờ lại là truyền nhân Thanh Ngục, Hung Linh hầu phủ bọn hắn đều nhanh thành lao tù tư nhân của Khương Phàm.
- Bởi vì chuyện gì?
Giọng Hung Linh Hầu khàn khàn lạnh nhạt.
- Hắn muốn báo thù cho U Mộng của Hồng Quán, chính là hoa khôi Hồng Quán cướp về trước đó. Ta nói hắn không có tư cách, vậy mà hắn lại ở trước mặt mọi người tuyên bố muốn cưới U Mộng.
- Chuyện của nàng có liên quan cùng Thanh Ngục thật?
- Chỉ mong không có liên quan gì với Thanh Ngục đi.
Triệu Thế Hùng cũng không biết nói cái gì cho phải.
Khương Phàm rõ ràng rất khôn khéo, lại luôn xung đột động.
Chỉ là một nữ tử hoa lâu mà thôi, cần thiết hay không?
Đây chính là Nhân Gian Ngục đó. Nếu thật náo lên, Hung Linh hầu phủ bọn hắn đều khó mà kết thúc.
Khương Phàm mang theo Mộ Dung Tĩnh đến trong đình viện:
- Ngươi bây giờ liền giải thích cho ta, hay là liều chết mấy ngày? Ngươi là chủ động giải thích cho ta, hay là chờ ta dùng chút thủ đoạn?
Mộ Dung Tĩnh khôi phục tỉnh táo, liếc mắt nhìn nam tử xa lạ ngồi xe lăn dưới bóng cây, mới nói:
- Khương trưởng lão, ta không thể không bội phục sự can đảm của ngươi. Dưới tình huống không có bất cứ chứng cớ gì, cũng dám cầm truyền nhân Thanh Ngục ta đây tới Hung Linh hầu phủ.
- Lúc chúng ta vừa gặp mặt tại Thái Dương cung, ngươi còn nói thích tính cách ta như thế này, khoái ý ân oán thù địch, tính tình thật thà, mà rất nam tử, bây giờ thì thế nào?
- Chúng ta cũng đều đừng nói nhảm, nói cho ta biết tình huống ngọc thạch, còn có tại sao muốn giết toàn tộc U Mộng, tại sao lại ném các nàng tới nơi đây.
- Ta không cần thiết phải giải thích với ngươi, ngươi lại không dám làm gì ta. Ta nhắc nhở ngươi một chút, làm việc không nên quá phận, ngươi bây giờ, còn chưa có tư cách.
- Không phải ngươi đã nghiên cứu qua ta sao? Chỉ cần bị ta vẽ vào bên trong phạm trù kẻ địch, ngươi liền cách cái chết không xa.
- Chết?? Ngươi còn muốn giết chết ta? Khương Phàm ơi Khương Phàm, ngươi để cho ta đã hiểu cái gì gọi là người không biết không sợ.
- Ngươi quá để mắt ngươi, coi như hai bên không phải kẻ thù, ta giết ngươi, Nhân Gian Ngục cũng không có cách bắt ta.
- Ha ha, ngươi có thể thử một chút.
- Thử một chút?
Khương Phàm trực tiếp lấy ra một viên đan dược từ trong nhẫn không gian:
- Khương Phàm, ngươi cũng đừng làm ẩu.
Mộ Dung Tĩnh khẽ thay đổi sắc mặt, nói đến là đến?
Mặc dù hắn không biết là đan dược gì, nhưng bây giờ hắn chính là đang ở thời kỳ mấu chốt tại Sinh Tử cảnh, không thể nào tùy tiện dùng đan dược, nếu không thật là sẽ muốn mệnh.
Khương Phàm vuốt vuốt đan dược, lạnh lùng nói:
- Muốn biết bên trong Sí Thiên giới gần đây xảy ra chuyện gì không, muốn biết Tác Ngọc Đường đã làm cái gì chọc giận Giới Chủ không?
- Tất cả đều là công lao của nó. Nó tên là Yêu Linh Phần Huyết Đan, là đan dược mà Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên dùng để liều mạng. Chỉ cần một viên, là có thể cưỡng ép tăng cảnh giới lên tới Sinh Tử cảnh, triệt để phóng thích tiềm lực, dùng năng lượng cao nhất tới gần Niết Bàn cảnh, sau đó tự bạo mà chết.
- Tác Ngọc Đường vụng trộm luyện mấy viên Yêu Linh Phần Huyết Đan, muốn dùng nó để hại ta, kết quả liên luỵ đến Giới Chủ, chúng ta suýt nữa mất mạng. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta đột nhiên tiến vào Sinh Tử cảnh.
Mộ Dung Tĩnh chăm chú nhìn đan dược, hô hấp dần dần dồn dập lên.
Loại đan dược này, còn giống như đã từng nghe nói qua.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Mộ Dung Tĩnh:
- Ta sẽ không trực tiếp giết ngươi, nhưng ta có thể dùng nó để cho ngươi tự mình chết. Đến lúc đó do Sí Thiên giới tự mình ra mặt, cùng Nhân Gian Ngục làm giao dịch, chuyện này có thể tuỳ tiện lắng lại. Ngươi tin hay không?
- Nhân Gian Ngục coi như có thể đồng ý hoà giải, Sí Thiên giới các ngươi cũng sẽ bỏ ra một cái giá lớn, vì một tiện nhân hoa lâu, ngươi đáng không?
- Còn xem cùng ta bàn bạc có đáng giá hay không? Ngươi thật giống như còn không có thấy rõ ràng tình thế.
- Khương Phàm, rốt cuộc tại sao ngươi lại vì một nữ tử hoa lâu mà báo thù, hay là đang phát tiết lửa giận của mình.
Mộ Dung Tĩnh đột nhiên nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Khương Phàm cười lạnh nói:
- Ta là đang vì nàng, phát tiết lửa giận.
- Thật sao? Ngươi thật sự sẽ thích một nữ tử hoa lâu? Ngươi gặp mặt một lần, cũng bởi vì cái gọi là hứa hẹn với nàng mà đắc tội Bá Vương phủ? Ngươi sẽ vì báo thù cho nàng, mà đắc tội Nhân Gian Ngục?
- Tỉnh lại đi, nếu như ngươi thật sự là người xúc động như vậy, thì không thể nào đi đến hôm nay. Ngươi thật ra đang phát tiết lửa giận của mình, ngươi đang điều tra bí mật của ngọc thạch!
Mộ Dung Tĩnh cường thế phản kích, lưu ý biểu tình thay đổi của Khương Phàm.
Nhưng, hắn dưới sự kích động mà phản kích, lại đang hỗn tạp ý tưởng thật sự sâu trong ý thức của mình, loại ý nghĩ này vừa vặn có thể bị Nạp Lan Thanh Cảnh đang ngồi dưới bóng cây bắt được.
Khương Phàm lật ra Niết Bàn Thạch, dùng đầu ngón tay vuốt vuốt:
- Miếng ngọc kia còn có bí mật?
- Đừng giả bộ! Chính ngươi rất rõ ràng nó có bí mật gì!
- Trách không được.
- Trách không được cái gì?
Trong lòng Mộ Dung Tĩnh khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Trong đôi mắt như ánh trăng của Nạp Lan Thanh Cảnh lấp lóe, thừa dịp Mộ Dung Tĩnh 'Kích động' mấy giây, theo dõi phản ứng chân thực sâu trong nội tâm.
- Trách không được Thiệu Vinh Hoa...
Khương Phàm cầm ngọc thạch, như có điều suy nghĩ.
- Thiệu Vinh Hoa đã nói cái gì với ngươi sao?
Mộ Dung Tĩnh vẻ mặt nghiêm trọng.
Thiệu Vinh Hoa được coi là nhân vật phong vân của Nhân Gian Ngục, cũng là đỉnh cấp truyền nhân được Thiệu gia chú tâm bồi dưỡng, một thời gian trước phụng mệnh tới phối hợp Tề trưởng lão, kết quả không đợi mấy ngày liền bị rút về, giống như gặp chuyện ngoài ý muốn đặc thù nào đó.
Thời điểm hắn tới còn đặc biệt hỏi qua Tề trưởng lão, chỉ là Tề trưởng lão lại im miệng không nói.
Chẳng lẽ Thiệu Hoa Vinh đã tiết lộ bí mật của Niết Bàn Thạch?
Chương 1483 Hỏi ý kiến
Khương Phàm đột nhiên lấy ngọc thạch đi, tiếp cận Mộ Dung Tĩnh.
Mộ Dung Tĩnh bị ánh mắt đột nhiên chằm chằm của Khương Phàm khiến cho có chút bỡ ngỡ, lập tức cảnh giác.
Khương Phàm khẽ nhếch khóe miệng, gắn thuốc bột trên khuôn mặt của Mộ Dung Tĩnh.
Đan dược trước đó, bị hắn bất tri bất giác nắm thành phấn.
Đây không phải là Yêu Linh Phần Huyết Đan thật sự, mà là đan dược có thể kích phát huyết khí bình thường.
Dùng để dọa người.
- A!!
Mộ Dung Tĩnh kêu lên đầy sợ hãi, điên cuồng đập gương mặt, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
- Loại dược hiệu này vô cùng mãnh liệt, Giới Chủ cũng bởi vì hút lầm một chút, suýt chút nữa đã mất mạng. Mộ Dung Tĩnh, chúc ngươi may mắn.
Khương Phàm quay người rời khỏi, cố ý nói với Nạp Lan Thanh Cảnh:
- Thay ta coi chừng hắn, lúc nào cầu xin tha thứ, thì gọi ta đưa thuốc giải.
- Có thuốc giải?
Mộ Dung Tĩnh vừa mới kích động, dược hiệu nhanh chóng kích thích huyết khí toàn thân.
Đây không phải Yêu Linh Phần Huyết Đan, nhưng hiệu quả kích thích huyết khí vẫn rất rõ ràng.
Toàn thân khô nóng, da thịt đỏ lên, linh hồn, cảm xúc đều bị liên lụy, bắt đầu nhanh chóng xao động.
- Hỗn đản, hỗn đản! Tên hổn đản ngươi!
Mộ Dung Tĩnh tranh thủ thời gian ngồi xếp bằng trên mặt đất, cố gắng áp chế, nhưng thực lực bị kích thích liền nhanh chóng xao động, liệt diễm nóng hổi mãnh liệt lao ra, giống như là núi lửa phun trào phóng lên tận trời.
Càng là muốn khống chế, tình huống càng là nghiêm trọng.
Hắn bắt đầu bối rối, bắt đầu sợ hãi.
Càng như vậy, xao động cũng càng mãnh liệt.
Từ giữa trưa đến chạng vạng tối, lại đến đêm khuya.
Mộ Dung Tĩnh đau đến không muốn sống, giống như muốn bị đốt thấu, tiềm lực toàn thân cũng bị kéo dài kích phát ra, lặp đi lặp lại nhiều lần đều muốn bạo thể mà chết.
Một mực giày vò đến rạng sáng ngày thứ hai.
Mộ Dung Tĩnh hấp hối nằm rạp trên mặt đất, huyết khí linh hồn các loại rốt cuộc cũng lắng lại.
Mặc dù rất suy yếu, rất mệt mỏi, nhưng ít ra cũng đã sống lại.
Hắn gục ở chỗ này không nhúc nhích, có cảm giác hoảng hốt sống sót sau tai nạn.
- Yêu Linh Phần Huyết Đan, không gì hơn cái này.
Thật lâu, Mộ Dung Tĩnh nhắc mí mắt mệt mỏi lên, nhìn nam tử dưới bóng cây.
Nạp Lan Thanh Cảnh yên lặng nhìn hắn, thờ ơ.
Mộ Dung Tĩnh chậm chậm, mệt mỏi chống thân thể lên, dời đến bên cạnh bên cạnh cái bàn đá, dùng mấy viên đan dược đơn giản điều trị trạng thái, nhìn Nạp Lan Thanh Cảnh:
- Ngươi là phế nhân?
Nạp Lan Thanh Cảnh vẫn không nói lời nào, trong đôi mắt thâm thúy lóe ra điểm điểm sáng rực, cứ như vậy một mực nhìn Mộ Dung Tĩnh.
Mộ Dung Tĩnh cũng không để ý đến hắn nữa, một bên điều trị thân thể, một bên lo lắng lấy tình cảnh bây giờ của mình.
Làm như thế nào để ứng phó Khương Phàm.
Lại làm như thế nào để thăm dò Khương Phàm.
Còn có chuyện Khương Phàm nói Thiệu Hoa Vinh, là thật hay giả?
Hắn ở chỗ này yên lặng cân nhắc, ý tưởng thật sự cũng rõ ràng phản hồi đến trong ý thức Nạp Lan Thanh Cảnh.
Liên tiếp năm ngày, Nạp Lan Thanh Cảnh đều ngồi dưới bóng cây, 'Trông coi' Mộ Dung Tĩnh, nhìn trộm Mộ Dung Tĩnh.
Mộ Dung Tĩnh không đợi được Khương Phàm, dần dần buông lỏng cảnh giác, bắt đầu suy nghĩ càng nhiều bí mật.
Ở trước mặt Nạp Lan Thanh Cảnh, hắn suy nghĩ, tương đương với lộ rõ!
Sau năm ngày...
- Ngươi là thông minh, hắn là khôn khéo. Ngươi giỏi về tính toán, hắn am hiểu sinh tồn. Ngươi đang cùng hắn chơi trò chơi, hắn đang cùng ngươi làm sinh tử. Ngươi, đáng tiếc.
Nạp Lan Thanh Cảnh để lại câu nói, chuyển xe lăn rời khỏi đình viện.
- Có ý gì?
Mộ Dung Tĩnh không hiểu thấu nhìn hắn rời khỏi, trong lòng nói thầm còn tưởng rằng là người câm.
Khương Phàm chờ ở trong cánh rừng phía ngoài, đẩy Nạp Lan Thanh Cảnh rời khỏi.
- Tra thuận lợi không?
- Ta có thể xác định sáu điểm. Điểm đầu tiên, hắn đối với ngươi có hoài nghi rất sâu, nhưng hắn còn không có chứng cứ trực tiếp.
- Điểm thứ hai, hắn bắt đầu chuẩn bị kế hoạch, muốn tiến hành nghiệm chứng sau cùng. Kế hoạch này, hẳn là còn rất ác độc.
- Điểm thứ ba, ngọc thạch này đối với Nhân Gian Ngục vô cùng quan trọng, có tổ chức phụ trách chuyên môn. Số lượng Ngọc thạch rất nhiều, mỗi miếng đều nhận giám sát bí mật.
- Điểm thứ tư, hắn chỉ là đến hiệp trợ, hắn không thuộc về tổ chức này. Nhưng hắn rất ngạc nhiên đối với tổ chức này, cũng rất kiêng kị.
- Điểm thứ năm, bây giờ bọn hắn chỉ là đang điều tra ngươi, ước định liên quan giữa ngươi cùng ngọc thạch, còn không có báo cáo tình huống cặn kẽ với tổ chức. Còn thái độ cuối cùng của Nhân Gian Ngục, cũng là muốn sau khi tổ chức kia có được báo cáo, kỹ càng ước định mới quyết định.
Khương Phàm đẩy Nạp Lan Thanh Cảnh đi trên con đường nhỏ giữa khu rừng u tĩnh, yên lặng suy nghĩ.
Số lượng ngọc thạch lại có rất nhiều, còn được tổ chức bí mật đơn độc giám sát?
Bởi vậy có thể suy đoán, Thiệu Thanh Duẫn sớm đã đoán được hắn sẽ trùng sinh, cũng một mực chờ đợi.
Mặc dù phương pháp dùng Niết Bàn Thạch không tính là khôn khéo, nhưng tương đối ổn thỏa.
Ngọc thạch tựa như mồi câu, chỉ cần mồi câu đủ nhiều, luôn có thể câu được cá.
Mà, lấy những gì hắn hiểu về Thiệu Thanh Duẫn, nếu khai thác biện pháp, hẳn là còn sẽ có biện pháp khác, cũng đang làm lấy chuẩn bị khác.
Mộ Dung Tĩnh còn không có xác định chính thức, cũng không có báo cáo với tổ chức, nói rõ tổ chức nơi đó chỉ là biết hắn, còn không có chân chính tiếp cận hắn.
Nhưng Mộ Dung Tĩnh có kế hoạch? Còn rất ác độc?
Cái này cần đặc biệt chú ý.
Nạp Lan Thanh Cảnh nói:
- Điểm thứ sáu, người phụ trách cửa hàng Thanh Bình hẳn là còn ở trong thành.
- Điểm này có thể xác định trăm phần trăm không?
Hai mắt Khương Phàm tỏa sáng.
Chỉ cần có thể tìm tới người kia liền có thể nghiêm hình tra khảo, gắt gao khẳng định Nhân Gian Ngục chính là kẻ cầm đầu đồ sát toàn tộc U Mộng, sau đó khởi xướng khiêu chiến đối với Nhân Gian Ngục.
Chủ động khiêu chiến Nhân Gian Ngục mặc dù rất mạo hiểm, nhưng tuyệt đối là phương thức rơi vào đường cùng có hiệu quả nhất.
Nạp Lan Thanh Cảnh nói:
- Ta đã liên tục xác định qua, hẳn là đang tại chỗ bọn hắn ở.
- Ừm... Nạp Lan, ta kể cho ngươi hiểu tình huống của ta bây giờ, ngươi giúp ta phân tích xem, ta kỳ thật có chút lo lắng đối với việc khiêu chiến Nhân Gian Ngục.
Khương Phàm đẩy Nạp Lan Thanh Cảnh yên lặng đi tới, nói tình cảnh bây giờ, cùng bí mật của ngọc thạch.
Nạp Lan Thanh Cảnh chăm chú nghe xong:
- Đề nghị của ta cũng là chủ động xuất kích.
Chương 1484 Bàng hoàng
- Có thể nói một chút lý do không?
- Ngươi thói quen bị động sao? Có người ngày ngày muốn nhìn trộm bí mật của ngươi, ngươi chẳng phải đứng ngồi không yên.
Khương Phàm cười cười:
- Vậy cũng đúng.
- Nếu như lựa chọn bị động, ngươi sẽ bị động khắp nơi, đang ở trong bị động chờ đợi may mắn, cầu nguyện bọn hắn không có phát hiện bí mật, sau đó tự mình rút đi. Nhưng kết quả, không phải ngươi khống chế, mà là bọn hắn.
- Nếu như lựa chọn chủ động, ngươi có thể chủ động khắp nơi, trong lúc chủ động lại tìm kiếm hi vọng, chí ít kết quả cuối cùng, ngươi có thể tranh thủ.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu, lời nói này đã nói đến trong lòng hắn:
- Còn có nguyên nhân khác không?
- Mấy điểm ngươi nghĩ đến kia chính là lý do. Nếu quả thật muốn ta lại nói thêm một cái, ta cảm giác ở sâu trong nội tâm ngươi, rất chờ mong đối kháng cùng Nhân Gian Ngục, mà sớm muộn ngươi cũng muốn cùng Nhân Gian Ngục đối đầu, đây chính là cơ hội.
- Nhưng ta thật sự có lo lắng, ta sợ biến khéo thành vụng.
Khương Phàm không biết vì sao, vậy mà lại nguyện ý thảo luận cùng Nạp Lan Thanh Cảnh.
Khả năng do tính cách Nạp Lan Thanh Cảnh an tĩnh, để hắn rất dễ chịu, cũng có thể là chuyện này hắn thật cần một 'Người đứng xem' để nói chuyện.
- Ngươi là lo lắng, hay là đang sợ sệt?
- Ta thật không sợ nàng, chỉ là bây giờ còn không phải thời điểm đối mặt.
- Cái gì mới là thời điểm? Nàng lại có cái gì đáng sợ!
Nạp Lan Thanh Cảnh tùy ý khẽ nói, lại làm cho Khương Phàm trầm mặc.
Đúng vậy, lúc nào mới là thời điểm, kết minh với Cửu Thiên Thần Giáo? Hay là chờ hoàn thành các loại chuẩn bị?
Cái gọi là thời điểm, chẳng phải là thời điểm chân chính làm tốt đối mặt thiên hạ? Một khắc này sợ rằng phải chờ tới khi ta đăng lâm Bách Tộc chiến trường.
Thiệu Thanh Duẫn lại có cái gì đáng sợ?
Nếu nàng đang chờ hắn, chính là muốn giết hắn, là muốn báo thù!
Bất luận như thế nào, nàng giống như đều không có tất yếu lập tức liền công nhiên tuyên cáo thiên hạ, bởi vì như vậy vừa đến, hoàng đạo các phương đều sẽ bổ nhào tới, nàng ngay cả cặn bã cũng không chiếm được.
Cho nên tại giai đoạn trước, Thiệu Thanh Duẫn sẽ chỉ cùng hắn đấu đá, tìm cơ hội, thực sự không được, mới có thể chiêu cáo thiên hạ.
Nạp Lan Thanh Cảnh lại nói:
- Ngươi lo lắng bại lộ, kỳ thật chỉ là chủ động xuất kích tạo thành cục diện bết bát nhất, nhưng bây giờ vẫn chưa đi đến một bước kia. Nhìn vấn đề đơn giản. Đầu tiên, nếu chúng ta lựa chọn chủ động xuất kích liền cầm quyền chủ động, cũng sẽ dùng hết khả năng khống chế lại cục diện. Thứ hai, coi như cuối cùng thất bại thì đã có sao, Thiệu Thanh Duẫn nàng dám thật công bố với thiên hạ sao? Lực lượng của Thiệu Thanh Duẫn nàng, chúng ta gánh không được sao? Cho nên, còn gì mà phải sợ?
Khương Phàm tươi cười, trong lòng lại dễ dàng chút:
- Cám ơn ngươi!
Nạp Lan Thanh Cảnh nói:
- Ta hiểu rõ ngươi, luôn luôn không sợ hãi, hào hùng nhiệt huyết, xem như tình huống tuyệt vọng, cũng có thể dứt khoát bước về phía trước, từ bên trong cái chết ôm đi ra hi vọng. Tính cách như ngươi đây luôn có thể cảm nhiễm đến người bên cạnh, mang đến cho người ta hi vọng vô hạn. Nhưng lần này, ngươi thật giống như không phải là đang lo lắng, mà không nguyện ý đối mặt, hoặc chính ngươi đều không có nghĩ đến phải làm như thế nào để đi đối mặt.
Khương Phàm lại đứng vững, cũng hoảng hốt.
Đúng vậy, rốt cuộc ta đang lo lắng chuyện bản thân, hay là đang lo lắng về nàng?
Hắn yêu nàng không?
Xác thực yêu!
Nàng yêu hắn không?
Có lẽ, đã từng yêu.
Bọn hắn từng có qua thời gian mỹ hảo không?
Xác thực cũng từng có.
Ngay cả Thiên Hậu đều từng nhắc nhở qua hắn, hắn có chút quá mê luyến Thiệu Thanh Duẫn, mê luyến tính cách của nàng, mê luyến phong tình phía sau sát phạt trong nàng.
Thế nhưng, hình ảnh sinh mệnh sau cùng, lại là khuôn mặt nàng dữ tợn đến điên cuồng, cùng đầu lâu đẫm máu bày đầy bên cạnh nàng.
- Thiệu Thanh Duẫn...
Khương Phàm ngẩng đầu, nhìn về phía Trung Vực xa xôi.
Nạp Lan Thanh Cảnh không có quấy rầy Khương Phàm, bình tĩnh nhìn hồ nhỏ trước mặt trong cánh rừng.
Thật lâu...
Khương Phàm từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, cười khổ hai tiếng.
- Ta bỗng nhiên cảm giác đi cùng với ngươi...
- Sợ hãi?
Nạp Lan Thanh Cảnh cười nhạt.
- Thế thì không có.
Khương Phàm không biết nên nói thế nào, tựa như bị gỡ trái tim ra, đào ra bí mật tầng sâu nhất, nội tâm thật sự nhất.
- Nếu như không có chuyện khác, ta cần phải trở về.
- Ngươi ở lại đây mấy ngày đi, ta sẽ mời người Sí Thiên giới điều phối đan dược cho ngươi, giúp ngươi khôi phục hai chân.
- Cái này không cần, ta đã quen ngồi xe lăn. Ta dò xét nội tâm người khác, bảy phần dựa vào linh văn, ba phần dựa vào suy tư, xe lăn để cho ta an tĩnh, để cho ta có thể tốt hơn suy nghĩ.
- Cái kia... Ngươi có gì cần không, ta có thể mời ngươi đến giúp đỡ không.
- Đừng có khách khí như vậy, chúng ta không phải người ngoài.
Khương Phàm đẩy Nạp Lan Thanh Cảnh tiếp tục đi lên phía trước, thuận miệng hỏi một câu:
- Nếu như ta thật sự chủ động xuất kích, ngươi cảm giác phương pháp thích hợp nhất là cái gì?
- Bước đầu tiên, bắt lấy người phụ trách cửa hàng Thanh Bình, cao điệu tuyên cáo, Nhân Gian Ngục chính là kẻ cầm đầu đồ sát toàn tộc U Mộng. Nhân Gian Ngục lúc đầu còn sẽ không coi trọng, sẽ chỉ nghĩ đến phái người đến hoạt động điều giải, bởi vì bọn hắn không tin ngươi dám khiêu chiến thật.
- Một bước này nhất định phải nhanh, không thể thả đi bất kỳ một vấn đề gì. Chỉ cần khống chế bọn hắn, chẳng khác nào khống chế báo cáo điều tra của bọn hắn, những vấn đề mà tổ chức thần bí hiểu rõ về ngươi, liền cực hạn tại 'ngươi có chút vấn đề', chỉ thế thôi.
- Bước thứ hai, điều Kiều gia và Ác Nhân cốc lên phía bắc Trung Vực, tại thời gian ngắn nhất bôn tập(*) các cứ điểm của Nhân Gian Ngục, có thể giết thì giết, có thể hủy thì hủy. Một đòn đánh trọng thương Nhân Gian Ngục, tuyên cáo với thiên hạ ngươi là đến thật.
- Một bước này càng mấu chốt, phải làm đến vô cùng tàn nhẫn nhất, làm đến tuyệt nhất, để toàn bộ ánh mắt Nhân Gian Ngục tập trung đến bên trên báo thù, triệt để xem nhẹ ngọc thạch.
- Bước thứ ba, phái Ác Nhân cốc bí mật liên hệ tổ chức sát thủ khác ở Nam Bộ, liên hợp tập kích Nhân Gian Ngục. Bước này trọng điểm là phải triển khai khai chiến toàn diện, không chết không thôi, kiềm chế tất cả tinh lực Nhân Gian Ngục lại, tránh cho trong thời gian ngắn lại điều tra ngươi.
Chương 1485 Săn giết
Nạp Lan Thanh Cảnh thuận miệng ra ba bước đi, để Khương Phàm sửng sốt tại chỗ.
Chỉ là muốn tùy tiện tâm sự, làm sâu sắc tình cảm, thuận tiện dùng góc độ người đứng xem của Nạp Lan Thanh Cảnh nhìn xem có nơi phải chú ý hay không.
Ai biết Nạp Lan Thanh Cảnh lại há miệng đã quy hoạch cả tràng hành động cho mình như thế.
- Khi loạn thế thì dùng trọng điển(*), khi loạn cục thì dùng trọng chùy. Trọng điển ra thịnh thế, trọng chùy mở sinh môn. Đối mặt thế lực phức tạp như Nhân Gian Ngục, đối mặt cục diện để cho ngươi bàng hoàng như bây giờ, ngươi không thể nào bị động chờ đợi, nhất định phải dùng trọng chùy xuất kích, nắm giữ quyền chủ động, khống chế ở cục diện.
- Tương lai ngươi lên phía bắc, càng quấn bọn hắn không ra, chủ động xuất kích, vung lên trọng chùy, đảo loạn cục diện Trung Vực, Nam Bộ, kiềm chế toàn bộ tinh lực của Nhân Gian Ngục. Bọn hắn sẽ không uy hiếp được ngươi.
- Ba bước đi mà ta nói, chỉ cần có thể hoàn thành hoàn mỹ, cũng đủ để triệt tiêu băn khoăn của ngươi, trong thời gian ngắn sẽ không lại bị ngọc thạch khốn nhiễu, cũng không bị Nhân Gian Ngục uy hiếp, ngươi có thể an toàn hơn vượt qua Trung Vực và Nam Bộ, lên Cửu Tiêu Thiên phía bắc.
- Về phần sau này đi như thế nào, ngồi đợi cục diện phát triển như thế nào. Ta tin tưởng ngươi so với ta lại càng giỏi về tìm kiếm sinh cơ trong lúc hỗn loạn hơn.
(*) Cái búa, cái rìu.
Sau khi Nạp Lan Thanh Cảnh nói xong thì chậm rãi lắc đầu.
Lấy tính cách của Khương Phàm, kỳ thật hoàn toàn không cần thiết phải sợ đầu sợ đuôi đối với chuyện như thế này.
Sở dĩ hắn như vậy lo lắng, có lẽ còn là trong lòng của hắn còn có ràng buộc, không muốn đối mặt.
Khương Phàm bỗng nhiên có loại cảm giác lau mắt mà nhìn, không nghĩ tới Nạp Lan Thanh Cảnh trầm mặc ít nói vậy mà lại cho mang đến cho hắn một cái vui mừng lớn như thế.
- Ngươi có hứng thú ở lại Sí Thiên giới hay không?
Nạp Lan Thanh Cảnh cười nhạt nói:
- Ta càng thích hợp ở lại thánh địa hơn.
- Không có Tác Ngọc Đường uy hiếp, phụ thân hoàn toàn có thể ứng phó Hoang Mãng nguyên, ngươi ở lại nơi đó thật uổng phí tài năng.
- Ta thích an tĩnh, thánh địa rất tốt.
Nạp Lan Thanh Cảnh từ chối nhã nhặn lời mời của Khương Phàm, bởi vì nơi đó đã có thứ để hắn lo lắng.
- Chẳng lẽ ngươi nguyện ý lại thánh địa cả một đời?
- Vị trí của ta bây giờ, đã là độ cao mà vô số người hy vọng xa vời. Ta, thỏa mãn, cũng thỏa mãn.
Khương Phàm còn muốn mời, Nạp Lan Thanh Cảnh lại lắc đầu cười nói:
- Ta, không có đặc biệt ngươi tưởng tượng như vậy. Ngoại trừ có thể nhìn trộm lòng người ra, chính là có thể phát hiện được Linh Bảo, bây giờ có thể giúp ngươi bận bịu một chút, sau này ta cũng không có tác dụng gì nữa.
- Về phần những quan điểm ta nói kia, kỳ thật ngươi có thể tự mình nghĩ đến, chỉ là bởi vì trong lòng có ràng buộc, trói buộc mình lại. Coi như ta không nói, rất nhanh ngươi cũng có thể nghĩ đến.
Khương Phàm gặp Nạp Lan Thanh Cảnh rất kiên trì, cũng không còn cưỡng cầu:
- Ngươi ở mấy ngày nữa, giúp ta xử lý xong sự kiện lần này.
- Ừm... Được thôi.
Nạp Lan Thanh Cảnh nhẹ vỗ về mèo đen trong ngực, bất đắc dĩ lắc đầu.
Khương Phàm sắp xếp người tìm sân nhỏ an tĩnh cho Nạp Lan Thanh Cảnh, sau đó lại đi tìm Hung Linh Hầu.
- Ta muốn mượn mấy vị cường giả của hầu phủ, càng mạnh càng tốt.
- Ngươi muốn ra ngoài, hay là phải bắt người.
- Bắt người! Bắt lão bản của cửa hàng Thanh Bình, Thanh Ngục hắn đang đặt chân tại biệt viện kia.
- Ngươi có thể xác định hắn ở đâu? Nếu như không có người, chúng ta xông vào chẳng khác nào mạo phạm Nhân Gian Ngục.
- Vô cùng xác định.
- Cho ta chân dung, ta sắp xếp người đi 'mời' hắn tới.
Khương Phàm nói lời cảm tạ:
- Bọn hắn đều là các sát thủ, nếu như gặp phải nguy hiểm, sẽ quả quyết cắn độc tự sát, ngàn vạn lần phải bắt sống.
Triệu Thế Hùng ở bên cạnh nói:
- Ngươi thật muốn đấu cùng Nhân Gian Ngục? Bọn hắn là tổ chức sát thủ, nếu thật là làm lớn chuyện, Giới Chủ đều rất khó kết thúc cho ngươi.
- Không cần Giới Chủ, chính ta có thể xử lý.
Khương Phàm truyền ý thức vào tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp.
- Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng lão bản của cửa hàng Thanh Bình không, vẽ cho ta một bức tranh, tận lực vẽ cẩn thận một chút.
- Ngươi muốn bắt hắn?
Du Cảnh Chiến bỗng nhiên đứng dậy, miệng đầy máu tươi.
Không phải máu của chính hắn, mà là tên Sở Khang xui xẻo.
Trước đó nấu hai cái chân của Sở Khang, bây giờ lại đang gặm cánh tay của hắn.
Sở Khang đã bị tra tấn không thành nhân dạng.
Niệm An núp ở một nơi hẻo lánh, sắc mặt tái nhợt, nàng cũng bị một màn tra tấn trước mắt làm cho hỏng mất, nàng thậm chí đã không biết đó là ca ca của nàng.
- Nếu như thuận lợi, hôm nay liền có thể bắt lấy.
- Có thể giao cho ta không?
Du Cảnh Chiến lập tức trở nên dữ tợn, miệng đầy máu tươi, dáng vẻ giống như là ác quỷ.
- Sau này đã, tạm thời còn không được, ta phải dùng hắn. Tuy nhiên, gần đây ta sẽ khởi xướng hành động đối với Nhân Gian Ngục, đến lúc đó ngươi phối hợp với Ác Nhân cốc, tùy tiện giết.
Khương Phàm cũng cảm giác tinh thần của Du Cảnh Chiến như đang xảy ra vấn đề, thật sự nếu không phóng thích, hắn có khả năng sẽ triệt để bị thù hận thôn phệ.
Du Cảnh Chiến phù phù quỳ xuống:
- Đến lúc đó nhất định phải cho ta biết! Ta chết, cũng muốn chết trong đống xác chết tại Nhân Gian Ngục!
- Ca ca...
Niệm An mím chặt môi đỏ, đôi mắt mông lung trượt xuống nước mắt.
Khương Phàm nhẹ giọng thở dài:
- Vẽ đi, vẽ cẩn thận một chút.
Du Cảnh Chiến cùng chỉ gặp qua lão bản của cửa hàng Thanh Bình mấy lần mặt, nhưng kể từ khi biết thân phận thật sự của lão già, hắn đã vô số lần huyễn tưởng báo thù, cho nên bộ dáng đều đã từ từ rõ ràng trong trí nhớ.
Rất nhanh Khương Phàm đã lấy ra một tấm chân dung, đưa cho Hung Linh Hầu, nhắc nhở lần nữa phải cẩn thận xử lý, tuyệt đối không được để bọn hắn tự sát.
Hung Linh Hầu nhận chân dung.
- Ngươi trở về đợi, trước hừng đông liền có thể đưa người đến.
Triệu Thế Hùng thấy Khương Phàm rời khỏi, lập tức nghiêm túc nói:
- Phụ thân, tại sao người phải giúp Khương Phàm? Mặc dù chúng ta đang cùng hắn hợp tác, nhưng cũng không cần thiết phải bồi tiếp hắn hồ nháo như thế. Hắn làm việc không hiểu nặng nhẹ, luôn luôn làm sao cho thật hung ác, nếu thật sự là làm lớn chuyện, chúng ta rất khó bàn giao cùng Giới Chủ.