Khương Phàm đứng trên tế đàn, lo lắng nhìn qua không trung.
Úy Thiên Lang đáng chết, lại dám chơi bẩn như thế.
Mặc cho hắn nghĩ như thế nào cũng đều không nghĩ đến mục tiêu của bọn hắn lại là đám người Uyển Nhi, càng không có nghĩ tới trong Thiên Khải bí cảnh lại có nhiều quy củ như thế.
Khẳng định Thương Giác sơn có rất nhiều thí luyện giả mà bọn người Úy Thiên Lang triệu tập được. Mình vừa đi như thế, tránh không được sẽ có một trận hỗn chiến.
Chỉ dựa vào Đao Hoàng và bọn hắn khẳng định là không ứng phó nổi.
Trừ phi Na Yêu ra tay.
Thế nhưng, Na Yêu lại có thể ứng phó bao nhiêu?
Khương Phàm nôn nóng đến tức giận, nhưng lại cảm thấy quả thật rất bất lực.
Quá chủ quan!!
Quá bất cẩn!!
Nếu như Uyển Nhi và mọi người có cái gì ngoài ý muốn...
- Đường công tử? Sao huynh lại ra rồi.
Phượng Bảo Nam dẫn người chạy tới nơi này, kinh ngạc nhìn thiếu niên tóc tai bù xù phía trên.
Đây không phải thiếu niên rất có ý tứ mấy tháng trước kia sao?
Còn tưởng rằng đã chết trong Thiên Khải bí cảnh rồi.
Khương Phàm nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người, liền bước nhanh xuống tế đàn.
Phượng Bảo Nam đi đến bên cạnh Khương Phàm, nâng đôi lông mày tỉ mỉ lên:
- Ngươi đi ra thế nào vậy?
- Trước tiên mang ta rời khỏi nơi này đã.
Khương Phàm chuẩn bị ở lại một thời gian trước để nghĩ những cách khác.
- Lục Thanh Tuyệt...
Phượng Bảo Nam mỉm cười, đang mong đợi câu trả lời của Khương Phàm.
- Chết! Đầu ta đang giữ.
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp treo ở cổ áo.
- Bên trong còn có chút tảng đá nhuốm máu.
- Ha ha, Đường huynh quả nhiên là người giữ chữ tín, ta không nhìn lầm người. Đi thôi đi thôi, ta cũng đã chuẩn bị tốt lễ vật cho ngươi rồi.
Tâm tình Phượng Bảo Nam rất tốt, tươi đẹp cười một tiếng, như sao sáng giữa trời, đủ để cho nam tử phát điên, nữ tử ghen ghét.
Đám người Phượng gia hai mặt nhìn nhau, thật đúng là đã giết chết Lục Thanh Tuyệt rồi sao?
- Đừng lại đưa ta đến trước cửa Lục gia khoe khoang.
Khương Phàm nhắc nhở Phượng Bảo Nam, đây cũng không phải là trò đùa, hắn không nguyện ý dưới tình huống này đối kháng với Lục gia.
- Cho dù ta dẫn ngươi đi, bọn hắn cũng không có tâm tư để ý đến ngươi. Bây giờ Hoang Mãng nguyên quá náo nhiệt.
- Xảy ra chuyện gì?
- Không phải là xảy ra chuyện gì, mà là xảy ra chuyện lớn. Đi, quay về chỗ ta trước, chúng ta từ từ trò chuyện.
Trong viện Phượng gia.
Khương Phàm đem đầu Lục Thanh Tuyệt cùng những tảng đá nhuốm máu ra.
Phượng Bảo Nam để các tộc nhân cẩn thận kiểm tra tảng đá, tự mình cầm lấy đầu Lục Thanh Tuyệt hài lòng thưởng thức.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên đường trở về Khương Phàm rõ ràng cảm giác người ở thành Thiên Khải vắng lạnh rất nhiều, cũng không có cảm nhận được khí tức cường hãn đặc biệt nào.
- Xem trước lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi một chút.
Phượng Bảo Nam ra hiệu với hai bên phải trái, tiếp tục thưởng thức cái đầu trong tay.
Lục Thanh Tuyệt ơi Lục Thanh Tuyệt, ngươi có nghĩ tới mình sẽ ở mười mấy tuổi... Lộp bộp... Mất đầu rồi hay không, ha ha...
Khương Phàm nhìn đến nhíu mày, cái tên gia hỏa xinh đẹp để nữ tử ghen ghét này cũng là ngoan nhân.
Phượng Bảo Nam không để ý xung quanh, cứ ngồi đấy lung lay đầu Lục Thanh Tuyệt.
- Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, nghe thấy không? A, ngươi thật đúng là không nghe được, thật là đáng thương.
- Khương Phàm?
Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc.
Khương Phàm theo tiếng trông qua.
- Hoa Vị Yêu?
Hoa Vị Yêu kinh ngạc nhìn một lát, đột nhiên kích động lên.
- Sao ngươi lại ra rồi! Muội muội ta đâu?
- Đường huynh, không, phải gọi Khương huynh. Đây chính là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi, hài lòng không?
Phượng Bảo Nam thu lại đầu của Lục Thanh Tuyệt, lắc đầu nói:
- Ta không nghĩ tới vị bằng hữu này lại là Huyễn linh văn, vì bắt hắn, lại chết mất năm vị tộc nhân.
- Lễ vật này... Phượng huynh thật có lòng.
Khương Phàm nhìn chằm chằm Hoa Vị Yêu, suýt nữa quên mất gia hỏa này.
Nếu như không phải Phượng Bảo Nam bắt hắn, mình vội vàng đi ra, vừa khẩn trương vừa sốt ruột, một khi bị đánh lén, rất có thể đã nằm đến trong tay hắn.
- Lúc ngươi rời khỏi, ta chú ý thấy hình như hắn có chút ân oán với ngươi, sau đó liền bắt lại.
Phượng Bảo Nam tươi cười, rất là nhiệt tình.
Đương nhiên, lúc trước hắn quyết định bắt Hoa Vị Yêu không phải muốn chuẩn bị lễ vật, mà muốn hiểu rõ thân phận 'Đường Diễm', không nghĩ tới lại để chết năm vị tộc nhân, cho nên vẫn giam đến bây giờ.
- Muội muội ta đâu? Tên hổn đản ngươi, muội muội ta đâu!
Hoa Vị Yêu bị người của Phượng gia khống chế lại, linh văn cũng bị phong bế, nhưng nhìn thấy Khương Phàm còn sống đi ra, chỉ sợ muội muội lành ít dữ nhiều.
- Muội muội của ngươi chờ ngươi ở bên trong.
Bây giờ Khương Phàm không có tâm tư cùng hắn ồn ào, đi qua cưỡng ép thu vào thanh đồng tiểu tháp, để bọn hắn ba huynh muội đoàn tụ.
- Có chuyện hẳn là ngươi sẽ cảm thấy rất hứng thú.
Phượng Bảo Nam mời Khương Phàm đến trong phòng ngồi xuống.
- Chuyện gì?
Khương Phàm ngồi vào trước bàn, trong lòng lại nghĩ đến tình huống tại Thương Giác sơn.
- Ly Hỏa thánh địa không biết phát điên cái gì lại phái một điện chủ trong thất điện tên Diêm La đi đến La Phù sơn mạch, một đao bổ Thiên Sư tông ra.
- Cái gì?
Sắc mặt Khương Phàm thay đổi đột ngột, trừng tròng nhìn Phượng Bảo Nam.
- Ngươi không nghe lầm, Thiên Sư tông bị điện chủ Diêm La điện - Đường Thiết Bình, một đao bổ ra.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói rõ cho ta!
Khương Phàm chau mày.
Ly Hỏa thánh địa chết tiệt, bọn hắn muốn xem náo nhiệt gì, hay là Thiên Sư tông chọc hắn rồi?
Chuyện trong Thiên Khải bí cảnh hẳn là còn chưa có truyền tới, nhưng xem như biết thì cũng không thể phái người trực tiếp đến bổ Thiên Sư tông, đem Vô Hồi thánh địa...
Khương Phàm hơi hồi hộp trong lòng một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện để toàn thân hắn rét run.
- Đường Thiết Bình bắt một người tên Khương Hồng Võ. Theo ta hiểu rõ, Khương Hồng Võ là cha nuôi của ngươi. Ai... Không biết Ly Hỏa thánh địa rốt cuộc là thế nào, vậy mà không tiếc đắc tội Vô Hồi thánh địa, bổ Thiên Sư tông cướp người. Đúng rồi, hình như còn đoạt nữ đệ tử nào đó bị Thánh Nữ tông đuổi đi, kêu cái gì... Tịch Nhan?
Chương 437 Hoài bích có tội
Phượng Bảo Nam tùy ý mấy câu để Khương Phàm như rơi vào hầm băng.
Khương Hồng Võ?
Tịch Nhan?
Mục đích của bọn hắn là... Đan dược truyền kỳ?
Khương Phàm chợt nhớ tới lời Yêu Đồng nhắc nhở.
Đan dược hết rồi!
Người ăn đan dược còn đó!
Có một vài Luyện Đan sư có thể luyện người lấy đan!
- Đây là chuyện khi nào?
Khương Phàm luống cuống, một lớp đã san bằng, một lớp khác lại bắt đầu, Uyển Nhi và mọi người vẫn còn bị vây ở Thiên Khải bí cảnh, phụ thân và Tịch Nhan lại rơi xuống trong tay Ly Hỏa thánh địa.
- Hơn hai mươi ngày trước.
Phượng Bảo Nam rót chén nước, đẩy lên trước mặt Khương Phàm:
- Chuyện đã xảy ra, trước tiên phải bình tĩnh một chút.
- Sau đó thì sao? Thiên Sư tông có phản ứng gì, Vô Hồi thánh địa có phản ứng gì?
Khương Phàm vẫn cho rằng kẻ địch sẽ là Lang Gia hoàng triều, bọn hắn có thể lợi dụng thời gian một năm quý giá an ổn phát triển trưởng thành, không nghĩ tới vậy mà lại cùng Ly Hỏa thánh địa liên lụy đến ân oán.
Đây cũng không phải đơn giản là hắn giết mấy tên Ly Hỏa đệ tử.
- Thiên Sư tông có thể có phản ứng gì, bọn hắn ở La Phù hẳn là có chút lực ảnh hưởng, nhưng ở trước mặt Ly Hỏa thánh địa, căn bản không đáng để nhắc tới. Tuy nhiên Vô Hồi thánh địa phản ứng rất kịch liệt, Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ, ngang nhiên yêu cầu Thánh Chủ Ly Hỏa tự mình đến Vô Hồi xin lỗi. Theo lý thuyết, Ly Hỏa thánh địa mạo phạm trước hẳn là phải chủ động xin lỗi, nhưng người nào nghĩ tới... Ly Hỏa thánh địa vậy mà không để ý tí nào, đoán chừng là xem thường Vô Hồi thánh địa bây giờ. Mặc dù Phượng gia chúng ta thuộc về Ly Hỏa thánh địa, nhưng cũng phải nói chuyện này là Ly Hỏa thánh địa làm có chút không có đạo nghĩa.
Phượng Bảo Nam vừa nói xong, đám tử đệ trông coi gia tộc bên ngoài phòng dùng sức ho khan, nhắc nhở Phượng Bảo Nam trong phòng không cần ở trước mặt người ngoài nói lung tung.
- Sau đó thì sao?
Lông mày Khương Phàm càng nhăn càng chặt.
- Vô Hồi Thánh Chủ khẳng định rất tức giận, hắc hắc...
Phượng Bảo Nam hạ giọng nói:
- Ly Hỏa thánh địa là thánh địa luyện đan, ở Hoang Mãng nguyên bá chiếm rất nhiều động thiên phúc dùng để bồi dưỡng dược liệu, những nơi đó đều là mệnh căn của Ly Hỏa thánh địa. Có một chỗ lớn nhất trong đó tên là Thánh Quang chiểu trạch, bị tỉ mỉ giữ gìn hơn bảy trăm năm, số lượng dược liệu bên trong nhiều đến mức ngươi khó có thể tưởng tượng được. Ngươi đoán xem là để làm gì?
- Vô Hồi thánh địa đợi mười hai ngày không thấy Ly Hỏa thánh địa đến xin lỗi, Vô Hồi Thánh Chủ đã phái người giết vào Thánh Quang chiểu trạch, phóng hỏa tám mươi dặm, đốt sạch dược liệu, lún xuống đầm lầy. Vô Hồi túc lão - Ngụy Thiên Thu đem các đệ tử và trưởng lão trấn thủ Thánh Quang chiểu trạch toàn bộ móc mắt cắt tai, lại dùng một sợi xiềng xích dài ba vạn mét, xuyên bọn hắn thành một ném tới phía trước Ly Hỏa thánh địa.
Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, thật ác độc!
- Ly Hỏa thánh địa rốt cuộc cũng nổi giận, do điện chủ Diêm La điện - Đường Thiết Bình tự mình dẫn cường giả đuổi bắt Ngụy Thiên Thu. Nhưng, Ngụy Thiên Thu đã sớm chuẩn bị, mang theo hơn năm trăm vị cường giả Vô Hồi tại Tây Bộ Quy Hồn cốc, Hoang Mãng nguyên hỗn chiến với bọn họ. Hắc hắc... Đặc sắc không?
- Còn có một chuyện càng đặc sắc đây này. Tại thời điểm Ngụy Thiên Thu nghênh đón Diêm La điện, hai vị Vô Hồi túc lão khác, ngàn dặm bôn tập(*), đem hai dược viên khác của Ly Hỏa thánh địa hủy triệt để. Hai đại dược viên hơn bảy trăm vị trưởng lão, đệ tử, toàn bộ đều bị móc mắt cắt tai, còn bị thiết chùy xuyên qua thân thể, ở trong hai phế tích mà lấy người bày ra hai chữ lớn —— hỏi tội!
(*) Tập kích bằng cách nhanh chóng huy động lực lượng xuất phát từ xa bất ngờ tiêu diệt địch rồi rút ngay để địch không kịp đối phó.
Nói đến đây, Phượng Bảo Nam lại hạ giọng:
- Sự tình đã bị làm lớn! Hai đại thánh địa, muốn khai chiến!
Khương Phàm thoáng buông đôi lông mày nhíu chặt ra, không nghĩ tới Vô Hồi thánh địa lại cường thế như vậy, biết rõ lực ảnh hưởng của Ly Hỏa thánh địa mà lại còn cứng rắn như thế.
Ngụy Thiên Thu?
Hình như là sư tôn của cô cô.
Phượng Bảo Nam nói.
- Ly Hỏa thánh địa đã chiêu cáo Hoang Mãng nguyên, tất cả thành chủ triệu tập cường giả Linh Hồn cảnh trở lên, trong vòng ba ngày nhất định phải đến thánh địa tập hợp. Đúng, đây là lời triệu tập ba ngày trước, hôm nay các thành cường giả hầu như đều tới đó. Giữa thánh địa hình như đã rất nhiều năm đều không có bộc phát qua xung đột nào lớn như vậy, làm không tốt chuyện sẽ còn huyên náo lớn hơn.
- Ly Hỏa thánh địa triệu tập Hoang Mãng nguyên chính là muốn chết cũng không nhận sai sao?
Khương Phàm khó có thể tin được, thánh địa luyện đan hẳn là so với thánh địa bình thường phải tôn quý hơn chút, sao lại có thể làm chuyện không tử tế như thế.
- Ly Hỏa thánh địa cao ngạo, thiên hạ đều biết. Ai bảo bọn họ là thánh địa luyện đan, không chỉ có dùng đan dược nuôi dưỡng rất nhiều cường giả, còn kết giao vô số cường tông đại phái thiên hạ.
Phượng Bảo Nam nhìn rất dịu dàng, nhưng lời nói lại cực kỳ to gan, Phượng gia bọn hắn không e dè chủ tử mà lại còn rất xem thường.
- Nhưng bọn hắn cưỡng ép can thiệp chuyện La Phù, chẳng phải phạm vào kiêng kị giữa các thánh địa sao?
- Nếu thật muốn tính toán ra thì chính là phạm vào kiêng kị, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Khương Hồng Võ không phải người của Thiên Sư tông, Tịch Nhan càng không phải là người của Thánh Nữ tông. Lời ta chính là thật lòng, ngươi đừng không thích nghe.
Khương Phàm trầm mặc.
Ly Hỏa thánh địa triệu tập toàn bộ cường giả Hoang Mãng nguyên tập kết, không chỉ không nhận sai, mà càng rõ ràng muốn hung hăng làm một cuộc cùng Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm cũng có thể tưởng tượng được, khẳng định bây giờ bọn hắn đang tập trung lực lượng từ trên người Khương Hồng Võ và Tịch Nhan để rút máu ra, nghiên cứu thành phần đan dược bên trong.
Nếu như thành công, bọn hắn sẽ hoàn toàn không còn quan tâm Vô Hồi thánh địa khiêu khích, bằng vào đan dược truyền kỳ lực sẽ khiến cho cường giả thiên hạ ủng hộ.
Nếu như thất bại, bọn hắn sẽ cùng Vô Hồi cứng rắn làm một cuộc, sau đó chờ đợi các thánh địa khác ra mặt hòa giải.
Làm sao bây giờ?
Ta nên làm gì đây?
Đúng, trong Thiên Sư tông còn có một viên đan dược truyền kỳ. Nếu như giao cho Ly Hỏa thánh địa mà nói, nói không chừng bọn hắn sẽ nguyện ý thả đi Khương Hồng Võ và Tịch Nhan.
Chương 438 Kế hoạch điên cuồng
Nhưng nếu như vậy, lấy thực lực Ly Hỏa thánh địa, rất có thể bọn họ sẽ thông qua đan dược để tìm hiểu ra thành phần cụ thể.
- Đem đan dược truyền kỳ cho Ly Hỏa thánh địa đi.
Linh hồn Đan Hoàng than nhẹ, đó là tâm huyết cả đời hắn, năm đó vì bảo vệ đan thuật nên đã vài lần suýt mất mạng.
Nhưng, Đan Hoàng rất rõ ràng tình cảm của Khương Phàm đối với Khương Hồng Võ, tiểu tử này thật đã xem như phụ thân rồi.
Mà hắn đều đã chết mấy vạn năm, có một số việc cũng đã nghĩ thoáng.
- Tạ ơn ngài. Nhưng nếu như nhất định phải giao đan dược truyền kỳ ra, ta tình nguyện giao nó cho Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm cảm nhận được sự cường thế của Vô Hồi thánh địa, nếu như dùng đan dược làm điều kiện, hẳn là có thể để Vô Hồi thánh địa vận dụng thủ đoạn càng cường ngạnh hơn, đoạt Khương Hồng Võ và Tịch Nhan lại.
- Xem như Vô Hồi thánh địa có cường thế đến đâu đều khó có khả năng ép buộc được bọn hắn giao người.
Đan Hoàng rất rõ ràng sức hấp dẫn của đan dược đối với các Luyện Đan sư, chỉ cần có hi vọng luyện được, dù là hi vọng vô cùng nhỏ bé, bọn hắn cũng đều tuyệt đối không thể nào dễ dàng buông tha.
Khương Phàm lại trầm mặc.
Đúng vậy, Ly Hỏa thánh địa đều đã không tiếc đao bổ Thiên Sư tông cướp người, làm sao có thể tuỳ tiện giao người. Nơi đây lại là địa bàn Ly Hỏa thánh địa, Vô Hồi thánh địa Cường Long khó ép địa đầu xà.
Huống chi, từ tình huống hai bên thánh địa đến xem, Vô Hồi không tính là rồng, Ly Hỏa càng không phải là rắn.
Thật chẳng lẽ phải đem đan dược truyền kỳ giao cho Ly Hỏa thánh địa?
Khương Phàm nhắm mắt lại, ép buộc mình phải tỉnh táo lại. Lúc này không thể hoảng, không thể loạn.
- Nén bi thương đi.
Phượng Bảo Nam không hiểu rõ tại sao Ly Hỏa thánh địa muốn bắt phụ thân của Khương Phàm, nhưng hắn hiểu rõ Ly Hỏa thánh địa, đồ đã nắm tới tay là sẽ không tùy tiện từ bỏ.
Vị phụ thân kia của Khương Phàm hẳn là đã chết rồi, coi như bây giờ còn không chết thì cũng sống không lâu.
- Ta muốn cứu người... Ta muốn cứu người...
Khương Phàm từ từ tỉnh táo lại, suy nghĩ cũng bắt đầu linh động hơn.
Khương Hồng Võ hẳn là sẽ ở nơi sâu nhất trong Ly Hỏa thánh địa.
Nếu như không giao đan dược ra thì phải nghĩ biện pháp đến trong thánh địa cứu người.
Nhưng Ly Hỏa thánh địa đề phòng nghiêm ngặt, vô số cường giả, đến bên trong cứu người không khác gì người si nói mộng. Trừ phi Vô Hồi thánh địa nghĩ biện pháp
đi đến, ví dụ như, chủ động bái phỏng.
Nhưng, Ly Hỏa thánh địa khẳng định sẽ đề phòng người của Vô Hồi, coi như bọn hắn tiến vào, cũng không thể nào tới gần nơi cầm tù Khương Hồng Võ được.
Làm sao bây giờ.
Ly Hỏa thánh địa không thể so với Lang Gia hoàng triều, vấn đề cao xa hơn mình có khả năng khiêu chiến cực hạn.
Hắn Không thể nào làm giống dẫn dụ Đại hoàng tử được...
- Chờ một chút!
Khương Phàm đột nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt lấp lóe.
Phượng Bảo Nam kinh ngạc nhìn hắn.
- Chờ cái gì?
- Ta có biện pháp!
Trong lòng Khương Phàm cuồng loạn, toàn thân nổi lên từng trận sóng nhiệt.
- Ngươi đứa nhỏ này, quý trọng mình đi, còn nháo như vậy nữa ta đều lo lắng ngươi có thể sống đến hai mươi tuổi hay không.
Linh hồn Đan Hoàng nhẹ giọng thở dài, lại phải mạo hiểm.
- Ông ấy ở bên trong chịu khổ, ta không thể thờ ơ. Phụ thân của ta, chính ta cứu! Quyết định như vậy đi.
Khương Phàm đứng dậy muốn rời khỏi, chợt nghĩ đến Dạ An Nhiên và mọi người còn trong Thiên Khải bí cảnh.
Đúng vào lúc này, phía tế đàn lại lần nữa truyền đến oanh động, cột sáng hoa mỹ từ trên trời giáng xuống, va chạm tế đàn, oanh động thành Thiên Khải.
- Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
- Sao lại hết người này tới người khác đi ra rồi?
- Nữ hài nhi này có chút quen mặt.
- Sao lại còn có một con khỉ đi ra nữa?
Đám người vừa mới vừa tan không bao lâu lại gom lại phía trước tế đàn lần nữa, chỉ vào phía trên nghị luận ầm ĩ.
Dạ An Nhiên mang theo tiểu Kim hầu trở lại thành Thiên Khải, sau khi nhìn bốn chỗ liền chú ý tới bên ngoài mười mấy con đường có một đôi hỏa dực đang nhảy vọt lên.
- Hắn ở nơi đó.
Dạ An Nhiên mang theo tiểu Kim hầu chạy tới dinh thự Phượng gia.
Khương Phàm vừa mừng vừa sợ.
- Sao cô lại ra được?
- Vô Hồi thánh địa hỗ trợ, bắt chước Hồn Thiên thánh địa...
Dạ An Nhiên giới thiệu sơ lược chuyện phát sinh sau khi Khương Phàm rời khỏi, cũng lần nữa giới thiệu tiểu Kim hầu cho Khương Phàm.
- An toàn thì tốt rồi.
Khương Phàm nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới Vô Hồi thánh địa thời khắc mấu chốt lại giúp đỡ như thế.
- Ta đã để bọn họ ở lại bên trong, có Thương Hàn Nguyệt nguyện ý mang theo bọn hắn, sẽ không có nguy hiểm. Bọn họ vừa hay có thể lợi dụng tài nguyên cùng hoàn cảnh Thiên Khải bí cảnh, cố gắng kích phát hiệu quả thánh huyết, nói không chừng lúc rời khỏi đều đã là tứ trọng thiên ngũ trọng thiên.
Dạ An Nhiên nhìn đường đi thanh lãnh xung quanh, nói ra:
- Thừa dịp người trong thành Thiên Khải còn không có kịp phản ứng, bây giờ chúng ta liền rời khỏi đi. Không biết tình huống Khương thúc thúc đã thế nào rồi, phụ thân lại đã triệu tập được bao nhiêu tông môn rồi.
- Cô nghỉ một lát trước đi, ta tìm Phượng Bảo Nam tìm hiểu rõ tình hình.
Khương Phàm trở lại Phượng gia, tìm được Phượng Bảo Nam:
- Ta muốn ngươi nghe ngóng một người.
- Người nào?
Phượng Bảo Nam nhìn Khương Phàm và Dạ An Nhiên, thể hiện vô cùng quái dị.
Hai người làm sao đi ra được?
Còn mang ra một con khỉ con?
Thiên Khải bí cảnh từ trước đến nay đều là cung cấp thuận tiện cho thánh địa, lần này làm sao không giống với lúc trước.
- Diêm Lâu!
- Ngươi nghe ngóng hắn làm gì?
- Ta muốn hiểu rõ tất cả tình huống của Diêm Lâu, chỉ cần ngươi biết, ta đều muốn hiểu rõ.
- Ngươi muốn làm gì?
Phượng Bảo Nam kỳ quái nhìn hắn, Ly Hỏa thánh địa bắt phụ thân ngươi, ngươi muốn bắt Diêm Lâu?
Dạ An Nhiên kỳ quái hơn, Diêm Lâu không phải đã bị ngươi đóng chặt bên trong rồi sao sao, còn cần nghe ngóng hắn?
- Xin nhờ ngươi.
Khương Phàm nghĩ đến Đại hoàng tử, liền nghĩ đến thành Hoàng Phủ. Nghĩ đến Hoàng Phủ liền nghĩ đến Nạp Lan Thanh Diệu. Nghĩ đến Nạp Lan Thanh Diệu liền nghĩ đến Sát Lục Chi Hỏa. Nghĩ đến Sát Lục Chi Hỏa liền nghĩ đến m Linh Ác Hỏa của Diêm Lâu.
Khương Phàm muốn nuốt m Linh Ác Hỏa, giả trang Diêm Lâu, liều chết chui vào Ly Hỏa thánh địa.
Chương 439 Bọn họ còn sống không?
- Ngươi nói cái gì? Ly Hỏa thánh địa bổ Thiên Sư tông ra?
Bọn hắn vừa mới rời khỏi thành Thiên Khải, Dạ An Nhiên đã bị lời Khương Phàm nói làm cho sợ hãi.
- Ta cũng vừa nghe Phượng Bảo Nam nói mới biết.
Khương Phàm vừa đi vừa nói tình huống của Thiên Sư tông và La Phù.
- Ly Hỏa thánh địa khinh người quá đáng.
Dạ An Nhiên theo thật sát Khương Phàm, trong giọng nói cũng đều run lên.
Một đao bổ Thiên Sư tông ra?
Phụ thân và mọi người thế nào rồi, các sư huynh đệ thì sao!
Thiên Sư tông thật vất vả mới khôi phục được chút nguyên khí, một đao này chỉ sợ lại sẽ làm cho bọn hắn thương vong hơn phân nửa.
- Vì đan dược truyền kỳ, bọn hắn lại muốn luyện người sống? Không phải Luyện Đan sư tự nhận bản thân tôn quý cao ngạo sao, sao bọn hắn có thể làm ra chuyện như vậy.
Dạ An Nhiên trước đó chỉ cảm giác Diêm Lâu buồn nôn, không nghĩ tới thánh địa luyện đan vậy mà cũng sẽ tà ác tàn nhẫn như vậy.
Rống rống!
Tiểu Kim hầu theo sát hai người, phát ra tiếng gào trầm thấp.
Có chút tức giận, càng có chút hưng phấn, thế giới bên ngoài quả nhiên thật đặc sắc.
- Ta nghĩ đã nghĩ được một cách. Sau khi trở lại La Phù sơn mạch, chúng ta chia ra hành động. Cô và tiểu Kim hầu dùng tốc độ nhanh nhất trở về Thiên Sư tông, xem tình huống nơi đó, lại mang theo đan dược đến Vô Hồi thánh địa tìm ta. Ta đến Vô Hồi thánh địa, mời Thánh Chủ ra mặt, bái phỏng Ly Hỏa thánh địa.
Khương Phàm vẽ phác thảo biện pháp hành động cụ thể trong đầu.
- Vô Hồi thánh địa đều đã cùng Ly Hỏa thánh địa náo thành thế này, ngươi còn muốn để Vô Hồi Thánh Chủ bái phỏng Ly Hỏa thánh địa? Làm sao Vô Hồi Thánh Chủ có thể đồng ý? Bái phỏng Ly Hỏa thánh địa lại để làm gì? Tại sao ngươi lại muốn nhờ Phượng Bảo Nam tìm hiểu Diêm Lâu? Ngươi dừng lại trước đã, rốt cuộc ngươi muốn làm thế nào?
Dạ An Nhiên đột nhiên kéo Khương Phàm lại, nghiêm túc nhìn hắn.
Mời Vô Hồi Thánh Chủ, còn nghe ngóng Diêm Lâu.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Khương Phàm dừng lại, đáy mắt rạng rỡ đầy ánh sáng.
- Ta muốn giả trang thành Diêm Lâu trà trộn vào Ly Hỏa thánh địa, tìm phụ thân, tìm cơ hội cứu người. Sau đó Vô Hồi Thánh Chủ lấy danh nghĩa bái phỏng để vào Ly Hỏa thánh địa, nhìn tình hình rồi cứu ta.
Dạ An Nhiên lại thay đổi sắc mặt.
- Ngươi nói cái gì? Ngươi trà trộn vào Ly Hỏa thánh địa? Ngươi điên rồi!
Khương Phàm nói.
- Không thể nào trông cậy vào Vô Hồi thánh địa cưỡng ép cứu người, nhất định phải ra tay từ nội bộ. Vô Hồi không dám mạo hiểm, ta tự mình tới làm. Đây là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ tới.
- Không được! Ngươi tuyệt đối không thể đến Ly Hỏa thánh địa!
Dạ An Nhiên vừa lo lắng lại càng tức giận, đây quả thực là hồ nháo.
Lúc trước ở thành Hoàng Phủ thiếu chút nữa đã mất mạng, bây giờ thì quả thực chính là đi chịu chết. Mà, Khương Phàm vẫn chỉ là một đứa trẻ, muốn từ bên trong thế lực kinh khủng như Ly Hỏa thánh địa kia cứu người, không khác người si nói mộng.
- Ta có cách, ta có thể ứng phó.
- Ngươi ứng phó không được!
- Ta có thể!
- Ngươi không thể! Khương Phàm, ngươi phải suy nghĩ kỹ, hơn hai mươi ngày... Hơn hai mươi ngày rồi, ngươi cảm thấy... Khương Hồng Võ và Tịch Nhan... Còn sống không?
Dạ An Nhiên gian nan nói ra khỏi miệng, mặc dù rất hi vọng bọn họ đều còn sống, đều an toàn, càng hy vọng bọn họ có thể trở về một lần nữa. Nhưng, Ly Hỏa thánh địa là muốn luyện đan, là muốn đem người sống luyện đến chết, sau đó lấy đan.
Trong lòng Khương Phàm run lên, hai mắt liền trở nên mông lung.
- Ai...
Linh hồn Đan Hoàng nhẹ nhàng than một tiếng, đây cũng là lời lúc trước hắn muốn nói nhưng lại nói không ra.
Chuyện đã xảy ra hơn hai mươi ngày trước đó, chờ Khương Phàm chuẩn bị sẵn sàng lại trà trộn vào đi, lại phải mất mười ngày nửa tháng. Rất có thể Khương Hồng Võ và Tịch Nhan đã biến thành huyết thủy hết rồi.
- Đúng... Thật xin lỗi... Nhưng...
Dạ An Nhiên rủ tầm mắt xuống, không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt của Khương Phàm.
Chỉ mới nghĩ lấy cứu người, nhưng người... Vẫn còn hay không?
Nàng không nguyện ý để Khương Phàm mạo hiểm tính mạng đến Ly Hỏa thánh địa, càng không nguyện ý để Khương Phàm tận mắt nhìn thấy phụ thân hắn hóa thành huyết thủy.
Loại đau khổ này, rất có thể sẽ để hắn sụp đổ ngay trong nội bộ Ly Hỏa thánh địa.
Ánh mắt Khương Phàm lắc lư, nước mắt trượt xuống gương mặt.
Nhưng...
Hắn dùng sức lau nước mắt, phóng tới hoang dã mênh mông.
- Ta muốn cứu họ! Ta nhất định phải cứu bọn họ! Ta không thể bởi vì một câu 'Có lẽ đã chết rồi' liền lựa chọn từ bỏ. Ta chính là hi vọng của họ! Ta là hy vọng duy nhất của bọn họ!
Giọng Khương Phàm run rẩy, muốn kiên định tin tưởng bọn họ nhất định là còn sống, nên hắn sẽ không tiếc tất mọi thứ mà cứu bọn họ ra.
Những thứ khác, cái gì hắn cũng đều không muốn!
Không muốn!! Không muốn!!
Dạ An Nhiên nhìn bóng lưng Khương Phàm từ từ đi xa, đôi môi khẽ run, hai mắt mông lung, dứt khoát đi theo.
- Bọn họ còn sống! Bọn họ khẳng định còn sống! Bọn họ biết ngươi sẽ đi cứu nên... Đang chờ ngươi...
Dạ An Nhiên song song phóng tới cùng Khương Phàm, nhẹ giọng run run.
- Chúng ta về La Phù.
Khương Phàm thu Dạ An Nhiên và tiểu Kim hầu vào thanh đồng tiểu tháp, hắn đứng giữa mênh mông hoang dã phát ra một tiếng gào thét kiên định lại khàn giọng, liệt diễm sôi trào toàn thân, hài cốt lan tràn ở phía sau lưng cuốn lên hỏa dực chói mắt, phóng lên tận trời.
Thành Thiên Khải!
- Làm sao bọn họ có thể đi ra được?
Phượng Bảo Nam nhìn qua cửa sổ thẳng đến phía tế đàn, hắn không hiểu rõ làm sao hai người kia có thể liên tiếp đi ra như vậy, còn ngang nhiên mang theo một con yêu hầu.
Một vị lão giả đi tới sau lưng Phượng Bảo Nam, thản nhiên nói.
- Thiên Khải bí cảnh từ khi sáng lập đã có rất nhiều quy củ, đa số đều là hữu ích cho đệ tử thánh địa. Tuy nhiên vào mấy trăm năm trước, Thiên Khải bí cảnh lại ở trên Long Hổ Đài có thêm mấy đầu quy củ mới, dùng để hấp dẫn đệ tử thánh địa và người bên ngoài thánh địa có thể lên đài hội võ. Trong đó có một điều, nếu như người bên ngoài thánh địa có thể đơn đấu ba đệ tử thánh địa liền có thể bị đưa ra Thiên Khải bí cảnh, còn có thể có kỳ hạn an toàn dài đến một năm.
Chương 440 Thánh địa, Thiên Hỏa cung
Phượng Bảo Nam kinh ngạc nhìn lão nhân.
- Ý ngài là, bọn hắn ở trên Long Hổ Đài đơn đấu ba vị đệ tử thánh địa? Có thực lực, có can đảm, có ý tứ... Chờ sau ba tháng Thiên Khải bí cảnh khởi động lại, người ở bên trong đi ra thì sẽ biết tất cả mọi chuyện.
Lão nhân lắc đầu, nhắc nhở:
- Thiếu gia, ngài nên trở về Phượng thành, trong tộc đều đã thúc giục ngài ba lần rồi.
Phượng Bảo Nam ngồi trở lại trên ghế mây, chuyển con ngươi xinh đẹp giống như viên ngọc đen.
- Hắn nhờ ta tìm hiểu kỹ càng tình huống của Diêm Lâu có thể là có tính toán.
Lão nhân rất bất đắc dĩ:
- Thiếu gia, ngài cũng đừng đoán mò, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngài vẫn là nên về nhà đợi.
Phượng Bảo Nam trầm mặc thật lâu, trên mặt đột nhiên có một nụ cười mê người:
- Không phải là hắn muốn trà trộn vào Ly Hỏa thánh địa đấy chứ?
- Ngài xem Ly Hỏa thánh địa là cái gì, nơi đó là hắn muốn vào thì có thể vào sao?
Lão nhân càng bất đắc dĩ, vị thiếu gia nhà mình đây thật là một nhân tài, cái gì cũng dám nghĩ.
- Nếu như hắn can đảm đó, thật đúng là có khả năng trà trộn vào.
Phượng Bảo Nam càng nghĩ càng có khả năng, bởi vì hắn từ Hoa Vị Yêu đã kỹ càng hiểu qua Khương Phàm, nhất là 'Sự tích huy hoàng' tại Lang Gia hoàng triều.
Giả mạo Sát Lục Chi Hỏa, bắt sống Đại hoàng tử.
Nếu như linh văn của Khương Phàm có thể ngụy trang màu sắc hỏa diễm, hoàn toàn có thể lặp lại chiêu cũ, giả mạo m Linh Ác Hỏa trà trộn vào Ly Hỏa thánh địa. Điều kiện tiên quyết là, Khương Phàm phải có lá gan kia.
- Thiếu gia, trở về gia tộc đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Lão nhân liên tục thúc giục, không quay lại thì có lẽ tiểu thư sẽ muốn đích thân tới bắt người.
- Đi, về nhà, chuẩn bị lễ vật cho tỷ tỷ ta.
Phượng Bảo Nam hưng phấn, nếu như Khương Phàm giống như hắn nghĩ, vậy Ly Hỏa thánh địa sẽ rất náo nhiệt đây.
- Đầu của Lục Thanh Tuyệt? Ngài vẫn nên ném đi đi.
- Ném đi rất đáng tiếc, ta muốn cùng với tỷ tỷ tự mình đưa đến thành Bát Hoang!
- Ngài cũng đừng làm loạn thêm.
- Đâu có chuyện gì liên quan tới ta, người cũng không phải do ta giết. Ta cứ nói là ta ra giá cao mua lại, bọn hắn còn phải cám ơn ta nữa đây.
Phượng Bảo Nam cười tươi, hắn đang mong đợi phản ứng của Lục gia, càng đang mong đợi sự phấn khích của Ly Hỏa thánh địa.
Ly Hỏa thánh địa, Thiên Hỏa cung.
Nơi này là cấm địa tôn quý nhất tại Ly Hỏa, đề phòng nghiêm ngặt, do 'Võ Cực điện' của Ly Hỏa thánh địa phụ trách trấn thủ tự mình trông coi.
Nơi này là luyện lô cổ xưa nhất đứng vững tại Ly Hỏa thánh địa, Bất Diệt Ly Hỏa Lô, là Ly Hỏa thánh địa đặt chân từ thuở ban sơ.
Nơi này cũng là vùng đất luyện đan có quy cách cao nhất trong thánh địa, chỉ luyện chế đan dược lục phẩm, ví dụ như Thiên Nhân Đan.
Nơi này càng là thánh địa chân chính trong lòng vô số Luyện Đan sư của Ly Hỏa thánh địa, bình thường chỉ có cấp bậc Đại Tông sư mới có tư cách tiến vào.
- Tham kiến Thánh Chủ! Các vị điện chủ!
Ba ngàn thủ vệ Võ Cực điện bên ngoài Thiên Hỏa cung đều quỳ xuống, được điện chủ Võ Cực điện tự mình dẫn đầu, cung nghênh Ly Hỏa Thánh Chủ, còn có năm điện chủ Xích Diễm điện, Đan Đỉnh điện, Kim Thai điện, Thiên Nguyên điện, Dị Linh điện theo sát ở phía sau.
Ly Hỏa Thánh Chủ tóc trắng xoá, thân hình gầy gò, lại tràn ngập uy thế kinh khủng, giống như Thần Linh từ trên trời giáng xuống, để cho người ta nhịn không được mà muốn quỳ bái.
Thánh văn Chí Tôn sáng chói chiếu thấu không gian, tỏa ra ù ù thánh uy, vặn vẹo cả năng lượng thiên địa trước Thiên Hỏa cung, càng để linh văn tất cả mọi người đều hồi hộp.
Ngay cả năm vị điện chủ cũng hơi cúi đầu, chủ động rớt lại sau mười bước.
Ù ù...
Cửa cung nặng nề rộng rãi của Thiên Hỏa cung chậm rãi mở ra, số lượng lớn Luyện Đan sư khom mình hành lễ, nghênh đón Thánh Chủ giá lâm.
- Thế nào?
Ly Hỏa Thánh Chủ đi đến Thiên Hỏa cung, hai mắt như ánh mặt trời phát ra cường quan chói mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy vị Luyện Đan sư già nua bên cạnh.
- Không phụ kỳ vọng của Thánh Chủ!
Đám lão già này ngày ngày cao ngạo, ở trước mặt Thánh Chủ thì vô cùng kính cẩn nghe theo, cũng không dám ngồi thẳng ngẩng đầu nhìn lên.
- Nói!!
Ly Hỏa Thánh Chủ ngước nhìn đỉnh lô nguy nga thông thiên tuyệt thế bên trong Thiên Hỏa cung.
- Chúng ta từ trên thân Tịch Nhan và Khương Hồng Võ lần lượt rút ra hai mươi hai lần, cộng với từ trên thân Liêu Nguyên Giáp rút ra hơn năm mươi lần, xác định được ba mươi ba loại thành phần đan dược. Ba ngày trước, sau khi chúng ta điều dưỡng thân thể Liêu Nguyên Giáp đến tốt nhất đã ném vào đỉnh lô luyện hóa, lại từ bên trong tìm kiếm ra được năm loại thành phần mà trước đó không có phát hiện ra.
Một vị lão giả gầy còm cung kính bồi ở bên cạnh Ly Hỏa Thánh Chủ, thấp giọng nói.
Trước khi bắt Tịch Nhan và Khương Hồng Võ, trong tay bọn họ chỉ có một tên Liêu Nguyên Giáp, quý giá giống như là bảo bối, không dám tùy tiện giết chết hắn, chỉ có thể từ trên thân rút lấy máu thịt để phân tích thành phần.
Bây giờ thì tốt rồi, trong tay bọn họ lại có nhiều thêm hai kẻ, cho nên sau khi liên tiếp đào thịt lấy máu, sau khi so sánh cùng thành phần dược liệu luyện được trên thân Liêu Nguyên Giáp, sau đó đã đem Liêu Nguyên Giáp đi luyện trực tiếp. Không nghĩ tới, vậy mà là lại tìm ra được thành phần mới thật. Chuyện này khiến bọn hắn vô cùng hưng phấn.
Điện chủ Đan Đỉnh điện hỏi.
- Hai mươi tám loại dược liệu đều có sao?
Những lão gia hỏa này đều là người của Đan Đỉnh điện, trước đó một mực không có tiến triển để trên mặt điện chủ là hắn đây đều không có chút ánh sáng, bây giờ rốt cuộc cũng có thể ngẩng đầu ở trước mặt Thánh Chủ.
Lão giả ra hiệu thị vệ ở hai bên cùng toàn bộ Luyện Đan sư lui ra, mới nói:
- Tất cả đều là dược liệu có chút quý giá lại hiếm thấy, trong đó có mười hai loại Ly Hỏa thánh địa chúng ta có, còn có chín loại, cần từ từ sưu tập, bảy loại khác chỉ sợ khó tìm.
- Xác định chỉ có hai mươi tám loại?
Ly Hỏa Thánh Chủ căng cứng mặt, uy nghiêm hỏi.
- Chúng ta hoài nghi vẫn còn, hơn nữa còn hẳn là thuốc dẫn càng đặc thù, cho nên muốn xin chỉ thị Thánh Chủ, có thể đem hai vị này cùng luyện hay không?