Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1476 Bí mật của Hắc Ngục

Chuyện này không nên như thế chứ.

Nếu như không có Bá Vương phủ duy trì, Lý gia rất khó duy trì địa vị phe phái thứ hai. Không có Lý gia duy trì, lực khống chế của Bá Vương phủ đối với những hầu phủ khác cũng sẽ hạ xuống.

Đây là lưỡng bại câu thương.

Cao tầng bọn hắn không nên không lý trí như thế.

- Xem ra Sí Thiên giới trong khoảng thời gian này đã phát sinh rất nhiều chuyện. Nhưng, chuyện gì lại có thể khiến cho Bá Vương phủ cùng Lý gia đoạn tuyệt với nhau?

Mộ Dung Tĩnh nghĩ đến thái độ của Sở Thương Minh đối với Khương Phàm.

- Cái này giao cho Thanh Ngục điều tra. Ngươi lại là xảy ra chuyện gì? Không phải thăm dò Khương Phàm sao, làm sao lại bị hắn bao lấy.

- Ta đã đánh giá thấp hắn.

- Ta cho Thiệu Hoa Vinh trở về, mời ngươi đi theo là cảm giác ngươi thích hợp hơn so với hắn, cũng nhắc nhở qua ngươi phải ứng phó cẩn thận. Ngươi bây giờ lại đến một câu đánh giá thấp, có phải quá không có trách nhiệm hay không?

- Ta đánh giá thấp trình độ khôn khéo của hắn, có thể mang Kiều gia ra khỏi Cổ Hoa, có thể dẫn toàn lực thánh địa bảo hộ, quả nhiên không phải người bình thường. Tuy nhiên, Khương Phàm đột nhiên chủ động phản kích, vẫn còn có chút tận lực. Nói rõ hắn rất cảnh giác, từ lúc bắt đầu nhìn thấy ta, một khắc này liền đã phòng bị.

- Không ngoài hai loại khả năng, cái đầu tiên, hắn có thể cảm nhận được Niết Bàn Thạch, biết ta đã tới. Cái thứ hai, hắn trời sinh tính đã như vậy, luôn cảnh giác đối với người xa lạ, cũng theo thói quen chủ mà động xuất kích.

- Ngươi có khuynh hướng theo cái nào?

Sắc mặt Tề trưởng lão hơi chậm.

- Ta thỉnh giáo Tề trưởng lão một vấn đề. Ngài có thể sẽ vì một nữ tử hoa lâu, từ lần thứ hai gặp mặt liền đốt đi cả tòa hoa lâu không? Ngài có thể sẽ vì một nữ tử, mấy ngày ngắn ngủi liền tiêu trừ hoa lâu toàn Chiến quốc không?

- Dù sao ta cũng sẽ không! Ta tin tưởng người tinh minh như Khương Phàm, cũng sẽ không xúc động như vậy. Trừ phi, Lúc ấy hắn thật sự tức giận, lại còn là không cách nào khống chế được tức giận!

- Lúc vừa mới nhắc đến U Mộng, ánh mắt Khương Phàm cũng để lộ ra sát ý chân thực. Lấy địa vị hắn bây giờ, chỉ cần mở miệng, muốn nữ tử, thương gia tân khách Chiến quốc tuyệt đối có thể làm cho hắn quanh năm suốt tháng mỗi ngày không giống nhau. Sao hắn lại đối với một nữ tử hoa lâu đã từng là ai cũng có thể làm chồng, như vậy nhớ mãi không quên, còn muốn báo thù đến cùng?

- Trừ phi, sự tức giận của Khương Phàm đến bây giờ vẫn còn không có lắng lại. Cái kia đã không còn là thù hận của U Mộng, mà là thù hận của chính hắn!

- Ý của ngươi là...

Tề trưởng lão chậm rãi gật đầu, lúc này mới có chút bộ dáng truyền nhân Thanh Ngục.

- Trước khi ta cùng Khương Phàm gặp mặt là đang hoài nghi hắn. Hôm nay gặp mặt, không phải muốn thử dò xét hắn biết cái gì, là muốn xem rốt cuộc hắn là hạng người gì, sau đó... Lấy người luận chuyện!

- Nếu thật là sắc quỷ, hắn điên cuồng U Mộng, miễn cưỡng coi như có cái để giải thích. Nếu như hắn không phải, chuyện kia có vấn đề. Ta bây giờ có năm phần nắm chắc, có thể xác định Khương Phàm có liên quan cùng Niết Bàn Thạch. Nhưng cụ thể có liên quan tới trình độ nào, cần tiến thêm một bước để xác nhận.

- Ngươi chuẩn bị làm thế nào?

Tề trưởng lão càng hài lòng hơn, rốt cuộc đã đến một người có thể làm việc.

- Ca ca U Mộng tên là gì?

- Du Cảnh Chiến.

- Đến bây giờ cũng còn không tìm được hắn?

- Biến mất cùng thị vệ đầu lĩnh Hồng Quán. Nếu như không phải tại Bá Vương phủ, chính là tại chỗ Khương Phàm.

- Hẳn là đang ở chỗ Khương Phàm.

Mộ Dung Tĩnh nghĩ sâu tính kỹ, sau đó nói:

- Khương Phàm rất khôn khéo, cũng rất cảnh giác. Muốn điều tra Khương Phàm, còn phải từ nguyên nhân căn bản mà làm lên. Tề trưởng lão, tộc nhân lúc trước của Du Cảnh Chiến là ngài đồ sát sao?

- Di ngôn tiên tổ, sứ mệnh chân chính của Hắc Ngục chúng ta chính là đuổi bắt Niết Bàn Thạch. Phát hiện một cái, đơn độc điều động một trưởng lão, toàn quyền phụ trách. Mấy trăm năm qua, Hắc Ngục trước sau đã phát hiện ba mươi sáu khối Niết Bàn Thạch, nhưng chưa từng có buông tha truy tra.

- Năm năm trước, tình báo của Hắc Ngục phát hiện một bộ tộc nhỏ bí ẩn ở Tân Hải, đặc mệnh ta toàn quyền phụ trách. Nhưng không nghĩ tới, bọn hắn lại vô cùng cảnh giác, vậy mà thoát khỏi vây bắt, giết ra khỏi trùng vây.

- Ta đuổi bắt hơn hai tháng, mới ngăn chặn bọn hắn tại Thập Vạn Đại Sơn, sau một trận chém giết, tộc trưởng của bọn họ lại mang theo tiểu nữ nhi chạy trốn. Chờ khi chúng ta tìm tới, bọn hắn đã chết.

- Ta không biết bọn hắn chết như thế nào, lại nói cái gì cùng tộc nhân cứu bọn họ, vì để giữ vững bí mật của Niết Bàn Thạch, chỉ có thể tru diệt toàn tộc, để lại hai người thay thế làm mồi dụ.

- Ta nhớ không lầm, kỳ thật trong tộc Tân Hải kia còn có người sống sót.

- Có!

- Có thể mời hắn dùng một lát?

- Không thể nào!

- Vì sao??

- Hắn bị vây tại địa lao tầng dưới chót nhất ở Hắc Ngục, chặt đứt tứ chi, móc mắt phế tai, lấy U Minh Hàn Băng trấn áp, đến nay đã năm năm. Không phải lệnh của ngục chủ Hắc Ngục, bất luận kẻ nào không được thả hắn ra khỏi địa lao.

Mộ Dung Tĩnh kinh ngạc nhìn Tề trưởng lão, một hồi mới nói:

- Hắn đây là có đãi ngộ gì?

- Hắc Ngục là do tiên tổ tuyên bố sáng lập từ hơn hai trăm năm trước, sứ mệnh chính là đuổi bắt Niết Bàn Thạch. Hơn hai trăm năm, chúng ta đuổi tới ba mươi sáu khối, liên quan đến hai mươi ba người hoặc là thế lực. Chủ nhân mỗi cái đều có thù linh văn hoặc huyết mạch vô cùng đặc. Nhất là bộ tộc này, đặc thù nhất. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bọn hắn có thể trốn đến bây giờ, lại tránh khỏi đuổi bắt lúc ấy. Bọn hắn, có thể ảnh hưởng thời gian!

- Có thể ảnh hưởng thời gian? Là huyết mạch, hay là linh văn!

Mộ Dung Tĩnh không nghĩ tới trong địa lao Hắc Ngục lại cất giấu một nhân vật đặc biệt như thế này.

- Linh văn! Một loại linh văn vô cùng quỷ dị! Hắn là bí mật mà Hắc Ngục ẩn giấu, chưa bao giờ công khai với bên ngoài, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào truyền ra ngoài.

Tề trưởng lão cảnh cáo Mộ Dung Tĩnh.

- Ta là truyền nhân Thanh Ngục, ta hiểu quy củ.

Mộ Dung Tĩnh vẫn rất khiếp sợ, cũng càng hiếu kỳ đối với bí mật của Niết Bàn Thạch.
Chương 1477 Sao lại quên hắn

- Ta muốn xác định một vấn đề với Tề trưởng lão, nguyên nhân các ngươi truy tìm Niết Bàn Thạch là gì?

- Tìm tới Niết Bàn Thạch, nó cùng chủ nhân lưu đày của nó tới nơi khác biệt, bí mật giám sát, chờ đợi người có cảm ứng với Niết Bàn Thạch xuất hiện.

- Đến nay xuất hiện qua chưa?

- Từng mấy lần có tình huống đặc biệt, cuối cùng đều được chứng thực là hiểu lầm.

- Lần này thì sao?

- Lần này khả năng hẳn là cao nhất.

- Nếu đã như thế, ngài hoàn toàn có thể xin chỉ thị ngục chủ Hắc Ngục, đưa người thần bí kia tới, trực tiếp thăm dò Khương Phàm.

- Không được!! Tỷ lệ vẫn quá nhỏ! Không có chắc chắn tám phần mười, ngục chủ không thể thả hắn ra.

Tề trưởng lão quả quyết lắc đầu.

Tên gia hỏa nguy hiểm kia đã là Niết Bàn cảnh, một khi tìm được cơ hội đào thoát, bọn hắn rất khó lại bắt được, mà mối hận diệt tộc, càng có thể làm cho hắn điên cuồng trả thù.

Mộ Dung Tĩnh chần chờ một lát, nói:

- Nếu hắn không thể dùng, chúng ta thay những người khác.

- Ngươi có cách gì?

- Không phải Khương Phàm muốn 'kẻ thù' sao? Chúng ta cho hắn.

- Mang ta cho hắn? Để hắn chặt ta?

- Ha ha, Tề trưởng lão đừng kích động. Không phải các ngươi còn khống chế ba mươi sáu cái Niết Bàn Thạch sao? Mang mấy cái chủ nhân trong đó tới, ở ngay trước mặt Khương Phàm, giết! Hoặc là kín đáo đưa cho Khương Phàm, để Khương Phàm giết ngay trước mặt chúng ta! Nếu như Khương Phàm làm không được, hoặc là kiếm cớ từ chối, vậy đã nói rõ hắn có vấn đề lớn. Khả năng Khương Phàm có thể cảm nhận Niết Bàn Thạch liền có thể đạt tới tám phần.

Tề trưởng lão khẽ nhíu mày, đây cũng là một chủ ý.

Nhưng, mỗi cái Niết Bàn Thạch đều do trưởng lão chuyên môn phụ trách, mệnh lệnh rất rõ ràng —— chờ chết!

Nếu như hắn đi qua yêu cầu, chẳng khác nào muốn mạng của bọn hắn, bọn hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.

- Tề trưởng lão suy nghĩ thật kỹ. Sứ mệnh của Hắc Ngục đã kéo dài hai trăm năm, nếu có thể cáo phá ở chỗ ngài đây, ngươi chính là công thần của Hắc Ngục.

Mộ Dung Tĩnh kích thích Tề trưởng lão.

Hắn đã thật lâu không cảm thấy hứng thú đối một sự kiện, lần này nhất định phải xác định bí mật của Niết Bàn Thạch là cái gì.

Khương Phàm yên lặng đi trên đường, cau mày.

Tên Mộ Dung Tĩnh này mang đến cho hắn một cảm giác thật không đơn giản.

Mà Nhân Gian Ngục liên tục phái người đến xò xét hắn, rõ ràng có chỗ hoài nghi đối với hắn. Loại hoài nghi này, còn có thể lại không ngừng gia tăng.

Mộ Dung Tĩnh dùng sự kiện Hồng Quán cắt vào, hẳn là từ nơi đó hoài nghi hắn.

Nhưng, coi như thời gian đảo lưu, hắn cũng muốn đốt đi Hồng Quán.

Là xúc động nhưng không hối hận.

Cũng may hắn đã cùng Sí Thiên giới có liên quan sâu hơn, không sợ Nhân Gian Ngục. Nhưng, thế lực Nhân Gian Ngục phức tạp, nếu như phát hiện phận của hắn, một tiếng tuyên cáo, bí mật của hắn liền để mọi người đều biết.

- Đầu tiên phải xác định rốt cuộc Nhân Gian Ngục có suy đoán gì đối với ta.

Khương Phàm càng nhăn chặt lông mày, đám gia hỏa kia đều quá tinh ranh rồi, nếu như tấp nập 'Tiếp xúc', rất dễ dàng biến khéo thành vụng.

Làm sao bây giờ?

Khương Phàm vừa đi vừa nghỉ, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên linh quan lóe lên.

- Đúng rồi, sao ta lại quên hắn!



- Hùng, thế nào?

Khương Phàm gõ cửa điện thạch điện, chào hỏi Triệu Thế Hùng đang minh tưởng bên trong.

- Hùng??? Tạm thời còn sống.

Tình huống của Triệu Thế Hùng rất tồi tệ, thể hiện đau đớn, toàn thân căng cứng, huyết viêm không bị khống chế mãnh liệt nhấc lên.

Tựa như Đan Hoàng giải thích, khí tức sát lục của Sát Lục Huyết Viêm, Cùng Kỳ Huyết Viêm đều quá cường liệt, khi thân thể bắt đầu cưỡng ép cướp đoạt quyền khống chế, không có ý thức áp chế huyết viêm sẽ dần dần mất khống chế.

Khương Phàm rất khó tưởng tượng năm đó Triệu Thời Việt làm thế nào kiên trì nổi.

- Muốn nhờ ngươi một việc.

- Khách khí như vậy, là không có công việc tốt.

- Ly Hỏa Lô, đan thư của Ly Hỏa thánh địa, cao điệu mang đến Ly Hỏa thánh địa.

- Loại chuyện này nên để Giới Chủ an bài, không phải càng tốt sao?

- Đồ ai cũng đều có thể đưa, nhưng ta muốn người từ Ly Hỏa thánh địa tiếp, tận lực giữ bí mật.

- Người nào?

- Nạp Lan Thanh Cảnh.

- Chưa nghe nói qua.

- Ngươi cứ một mực nhận lấy là được.

- Ta sắp xếp người đi qua.

- Hôm nay liền đi.

- Được, hôm nay liền đi.

Triệu Thế Hùng rời khỏi thạch điện, ủy thác mấy vị huynh trưởng tự mình phụ trách.

Sau đó không lâu, Triệu Thế Kinh, Triệu Thế Võ từ Sí Thiên giới mời ra nguy nga Ly Hỏa Lô. Khi Bá Vương tự mình mang theo đầu lâu Tác Ngọc Đường truyền bày ra các thành khu Chiến quốc, bọn hắn cao điệu xuất phát, tiến về Ly Hỏa thánh địa cách đó mười vạn dặm.

Ba năm trước đây, Sí Thiên giới vì để có được Tác Ngọc Đường, cường thế đối kháng với Tử Vi thánh địa, tình cảnh còn giống như rõ mồn một trước mắt.

Ba năm sau, vậy mà Sí Thiên giới lại chém đầu Tác Ngọc Đường, cao điệu trả lại Ly Hỏa Lô.

Điều này không khỏi làm cho đám người trải qua sự kiện lần kia thổn thức không thôi, cũng làm cho mọi người rung động thế sự vô thường.

Nơi Ly Hỏa Lô đi qua, tất cả thế lực, vô số dân chúng, đều nhao nhao chú ý.

Bọn hắn đều hiểu, cái này không chỉ là Sí Thiên giới muốn cùng Ly Hỏa thánh địa hoà giải, càng là bởi vì Khương Phàm ở bên trong tác hợp điều giải.

Khương Phàm?

Đã từng là cái tên không người biết được, bây giờ đã truyền khắp đại lục Nam Bộ, không ai không biết không người không hay.

Trước đó bởi vì thánh địa đuổi đi, hoàng tộc vây bắt, rất nhiều người đều cảm giác hắn điên cuồng dừng ở đây, hắn huy hoàng cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, để lại cho mọi người dư vị sau cùng mà đàm tiếu, cùng ảnh hưởng địa vị hoàng tộc không thể rung chuyển.

Thế nhưng không đến nửa năm, Kiều gia và Ác Nhân cốc đào thoát vây bắt, liên sát hai vị Thánh Nhân hai vị Bán Thánh, Khương Phàm càng mạo hiểm tiếp cận Sí Thiên giới, đạt được địa vị vững chắc tại Sí Thiên giới.

Truyền kỳ, lần nữa rơi xuống trên thân Khương Phàm.

Bây giờ cao điệu trả lại Ly Hỏa Lô cho thánh địa, thanh danh càng là Khương Phàm được thọt tới độ cao mới.

Ai cũng biết bây giờ Khương Phàm đã không còn là 'Giặc cỏ', mà là trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới.

Hắn có thể bằng vào tầng quan hệ này, một lần nữa 'Hợp tác' cùng thánh địa, từ đã từng là 'Con rơi' của thánh địa, bây giờ biến thành 'Quý khách' của thánh địa.

Khương Phàm còn có thể thôi động Sí Thiên giới, giữ gìn địa vị liên minh Thánh Địa Nam Bộ tại Nam Bộ.

Liên minh Thánh Địa Nam Bộ cũng có thể từ Vô Hồi Thánh Chủ dẫn đầu giơ cao tên 'Quý khách', một lần nữa giữ gìn Khương Phàm.

Cứ như vậy, trên mặt nổi lưng Khương Phàm tựa hai đại thế lực trung lập siêu cấp là 'liên minh Thánh Địa Nam Bộ' cùng 'Sí Thiên giới', sau lưng càng có hai lực lượng chiến đấu cường đại là Kiều gia và Ác Nhân cốc.

Ai còn dám xem nhẹ nam tử hơn hai mươi tuổi này?

Đại địa Nam Bộ mênh mông, hiển nhiên đã có một chỗ cắm dùi cho nam tử này.
Chương 1478 Gây sự

Về phần hắn có thể đi đến độ cao gì, còn cần nhìn phát triển phía sau, bởi vì Vạn Đạo Thần Giáo uy hiếp, còn thật sự tồn tại.

Sau khi Ly Hỏa thánh địa nhận được tin tức, lập tức do Khương Hồng Võ dẫn đội, tiến về nghênh đón.

Nếu Sí Thiên giới đã hạ thấp tư thái, bọn hắn không cần thiết lại bưng giá đỡ. Huống chi, vẫn là do nhi tử của Khương Hồng Võ tranh thủ cơ hội cho Ly Hỏa thánh địa, có thể không nể mặt mũi sao!

Hung Linh hầu phủ!

- Khương Phàm trưởng lão, đã lâu không gặp.

Nạp Lan Thanh Cảnh di chuyển xe lăn, đi tới đình viện của Khương Phàm.

- Nhanh như vậy đã đến rồi.

Khương Phàm ngạc nhiên ra ngoài nghênh đón, so với mong muốn còn nhanh hơn chừng mười ngày.

- Ta theo Khương điện chủ đi nghênh đón Ly Hỏa Lô, công tử Triệu Thế Võ nói ngươi cần ta tới một chuyến, chúng ta liền tránh khỏi các phương chú ý, trực tiếp tới đây.

- Ngươi có thể đến thì thật quá tốt rồi, tới đây tới đây, nhanh đến bên trong nghỉ ngơi một chút.

- Giữa chúng ta cũng không cần ôn chuyện, có gì cần ta làm?

- Tốt, xử lý chính sự trước. Ừm... Ngươi bây giờ là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên, cảnh giới tăng lên rất nhanh nha.

- Nói đùa, cảnh giới của ta so ra cùng các ngươi, khác nhau một trời một vực.

- Tình huống của ngươi đặc thù, bây giờ có thể đến tam trọng thiên đã rất hiếm thấy.

- Ngươi là muốn hỏi Nguyệt Nhãn linh văn ta tu luyện tới trình độ gì.

Khương Phàm ngượng ngùng cười nói:

- Cái gì cũng đều không gạt được ngươi. Không sai, ta muốn để cho ngươi giúp ta nhìn trộm ý tưởng thật sự của một người, tra càng sâu càng tốt.

Nạp Lan Thanh Cảnh không có vội vã đồng ý, mà trầm ngâm một lát:

- Đầu tiên phải nhìn cảnh giới của hắn. Nếu như cảnh giới quá cao, lực lượng linh hồn, lực lượng ý thức đều sẽ tăng cường tương ứng, nhìn trộm rất dễ dàng bị quấy rầy.

- Thứ hai là phải nhìn tâm lý phòng ngự của hắn, nếu như nhận huấn luyện nghiêm ngặt, cũng có thể ảnh hưởng đến sự thăm dò của ta, còn có thể lừa dối ta.

- Nếu như chỉ là muốn điều tra chút tình báo, ta có thể giúp ngươi. Nhưng nếu là quá chính xác quá cẩn thận, ta không dám hứa chắc.

- Chuyện ta muốn hiểu xác thực rất quan trọng, hẳn là thuộc về bí mật rất lớn của hắn, nhưng bây giờ hắn là Sinh Tử cảnh.

- Xử lý rất nhiều. Cảm xúc, cảnh giới của Sinh Tử cảnh rất không ổn định, tại thời điểm hắn mệt mỏi đau đớn, tâm tình chập chờn mãnh liệt, ta hẳn có thể nhìn trộm ra bí mật sâu nhất trong nội tâm của hắn.

- Tốt!! Ngươi ở đây nghỉ ngơi một lát, ta mang tới một người cho ngươi.

Khương Phàm bước nhanh rời khỏi, tìm Triệu Thế Hùng.

- Hùng, bận không?

- Bận bịu.

Triệu Thế Hùng đắm chìm bên trong minh tưởng.

- Theo giúp ta đi gặp một người?

- Ta nói ta rất bận.

- Trộm chút nhàn trong bận bịu.

- Phụ thân vừa đi, chờ một lúc sẽ trở lại.

- Chúng ta cũng rất mau sẽ trở lại.

- Phụ thân không để cho ta rời khỏi thạch điện nửa bước.

- Ngươi vừa mới tiến vào Sinh Tử cảnh mà cứ như vậy khẩn trương, ba năm sau làm sao bây giờ? Đi đi đi, nhanh lên.

- Thật không được.

- Ta nói được thì được. Đừng làm khẩn trương như vậy.

- Chờ một chút, đừng động thủ, ai? Ai! Đừng kéo xiềng xích! Ta là người!

Khương Phàm dắt lấy xiềng xích, lôi Triệu Thế Hùng ra khỏi thạch điện.

- Ta không cần mặt mũi sao? Buông tay!!

Triệu Thế Hùng buồn bực sửa sang lại y phục, đi theo Khương Phàm rời khỏi.

Một tòa biệt viện tao nhã lịch sự tại thành khu đầu tiên, là trụ sở tạm thời của Thanh Ngục.

- Tề trưởng lão, đều đã mười ngày, còn không người đáp lại ngài sao?

Mộ Dung Tĩnh tìm được Tề trưởng lão.

- Ta đã liên hệ năm lão bằng hữu, bọn hắn đều biểu thị sẽ xem xét.

- Sẽ xem xét? Rõ ràng chính là đang qua loa. Tề trưởng lão, chuyện này nói cho cùng chính là không có liên quan trực tiếp với ta, ta chỉ phụng mệnh đến đây phối hợp với ngài. Nếu như ngài không tự mình cố gắng, ta cũng không có cách nào cả.

- Chuyện của ta, ta đương nhiên sẽ thận trọng đối đãi, nhưng ngươi không biết ý nghĩa của Niết Bàn Thạch đối với trưởng lão Hắc Ngục chúng ta. Mỗi Hắc Ngục tìm tới một khối Niết Bàn Thạch, đều sẽ liên hệ cùng mệnh của một vị trưởng lão.

- Liền giống với ta cùng huynh muội U Mộng, nếu như ta chết rồi, cũng sẽ phải truyền cho hậu đại tiếp tục nhìn chằm chằm, nếu như bọn hắn chết rồi, trước khi chết đều phải sinh sôi hậu đại, tiếp tục treo Niết Bàn Thạch chờ đợi. Nói cách khác, mỗi khối Niết Bàn Thạch đều kết nối với hai cái mạng!

- Trước đó ta cho ngươi mượn tới một khối thăm dò Khương Phàm, đã là mặt mũi rất lớn.

- Ngươi bảo ta xin mời mấy cái nữa tới, còn trực tiếp giết chết? Chuyện này bằng với giết trưởng lão phụ trách.

- Chúng ta chưa chắc sẽ muốn giết thật, chỉ là dùng để thăm dò.

- Bọn hắn cũng sẽ không cho rằng như vậy.

- Bọn họ cho rằng như vậy, quyết định bởi ngài giải thích thế nào. Tề trưởng lão, ta tiến vào Sinh Tử cảnh đã một năm, lúc nào cũng có thể nguy hiểm, ta không thể nào ở lại nơi này quá lâu.

- Đợi thêm mười ngày, ngài nhất định phải cho ta một câu trả lời chắc chắn. Nếu như bọn hắn có thể đến, chúng ta sẽ nhanh chóng định ngày hẹn Khương Phàm, thăm dò phản ứng của hắn, làm sau cùng bình phán. Nếu như không thể tới, chúng ta phải nghĩ những biện pháp khác.

Tề trưởng lão nói:

- Ta sẽ tận lực thúc giục bọn hắn, ngươi cũng phải nghĩ những biện pháp khác. Mặc kệ kết quả cuối cùng Khương Phàm có phải người chúng ta muốn tìm hay không, ta đều cảm kích sự trợ giúp lần này của ngươi.

Lúc này, bọn thị vệ bỗng nhiên đến đây báo cáo.

- Khương Phàm tới, còn mang Triệu Thế Hùng đến.

- Làm sao lại đến đây lúc này?

Mộ Dung Tĩnh có chút kỳ quái, chẳng lẽ là đến nói xin lỗi?

Dù sao ngày đó cũng đã huyên náo đến bầu không khí không thoải mái.

- Ta tránh mặt trước, ngươi tốt nhất là nên quan sát Khương Phàm.

Tề trưởng lão bước nhanh rời khỏi.

- Khương huynh, tiểu hầu gia.

Mộ Dung Tĩnh chủ động đi ra ngoài đón, nhiệt tình kêu gọi.

Khương Phàm đi đến trước mặt Mộ Dung Tĩnh, nhìn cổ áo một chút:

- Ngọc thạch đâu? Giấu rồi?

- Ngọc thạch bây giờ là đầu mối duy nhất, ta đã sắp xếp người đưa đến Nhân Gian Ngục.

Mộ Dung Tĩnh mang trên mặt nụ cười thoải mái, bảo đảm nói với Khương Phàm:

- Khương trưởng lão cứ việc yên tâm. Nhiều nhất hai tháng, ta sẽ cho huynh một câu trả lời chắc chắn hài lòng.

Khương Phàm nói:

- Ta mang U Mộng ra khỏi Sí Thiên giới.

- Mau mời U Mộng cô nương, ta hỏi kỹ lưỡng tình huống hơn một chút, nhìn xem có manh mối gì có thể giúp được.

- Ta trấn an U Mộng, hỏi kỹ càng tình huống lúc đó, có được hai manh mối quan trọng.

- Mau nói tới nghe một chút.

Mộ Dung Tĩnh lưu ý vẻ mặt Khương Phàm, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.

Triệu Thế Hùng nhìn Mộ Dung Tĩnh, nhìn lại Khương Phàm, vội vàng thẳng tắp thân thể, không ngừng hít sâu.

Nhân Gian Ngục?!

Có thể sớm chào hỏi hay không?

Có cần phải mỗi lần đều chơi kích thích như thế hay không!

Lấy những gì hắn hiểu về Khương Phàm, hôm nay khẳng định là lại muốn chuyện ồn ào!
Chương 1479 Tinh thần hắn có vấn đề

- Cái đầu tiên, đưa huynh muội bọn hắn đến Hồng Quán, là cửa hàng Thanh Bình gần Hồng Quán, tra được thân phận thật sự của cửa hàng Thanh Bình liền có thể tra được bí mật đám tặc nhân kia.

- Cái thứ hai, là ngọc thạch. Mặc dù Sở Khang bị nhắc nhở không cần điều tra ngọc thạch, nhưng vẫn tự mình điều tra qua. Tại mấy nơi khác, cũng có tình huống tương tự như huynh muội các nàng, đều là bị treo ngọc thạch, chờ đợi gì đó.

- Ồ? Còn có tình huống như vậy?

Mộ Dung Tĩnh không chỉ đang nghe Khương Phàm nói, mà cũng đang quan sát ánh mắt Khương Phàm, bất an trong lòng của hắn lại mãnh liệt hơn mấy phần.

- Ta suy đoán, nếu tùy tiện điều tra thêm thì có thể tra được mấy tình huống tương tự, khẳng định sẽ còn có càng nhiều, cũng là một thế lực mạnh mẽ lại đặc biệt, đang bí mật vận hành chuyện này.

Mộ Dung Tĩnh chậm rãi gật đầu, cố ý suy tư.

- Có chút đạo lý.

- Cái này có chút kỳ quái, vì sao trên cổ huynh có ngọc thạch này? Hẳn là, là Nhân Gian Ngục đang vận hành chuyện này?

Mộ Dung Tĩnh vừa muốn giải thích, Khương Phàm đột nhiên đến gần hắn:

- Ta vẫn câu nói kia, ta rất muốn cùng Mộ Dung huynh làm bằng hữu, nhưng ta là người ân oán rõ ràng. Nếu như là kẻ địch, hai chữ bằng hữu coi như không thể nào nói tới.

- Khương trưởng lão...

- Ta muốn mời Mộ Dung huynh đến Hung Linh hầu phủ ngồi một chút.

- Khương trưởng lão đang hoài nghi ta?

- Hình như ta đã nói với huynh. Ta đang thay U Mộng truy tìm hung thủ, bất kể là ai giết toàn tộc nàng, Khương Phàm ta tuyệt đối không buông tha. Huynh tốt nhất nên cùng ta đi giải thích rõ ràng. Nếu như không phải huynh, ta sẽ tự mình xin lỗi. Nếu thật là các ngươi, ha ha... Khương Phàm ta đã là cái đinh trong mắt rất nhiều hoàng tộc, không quan tâm nhiều thêm một cái Nhân Gian Ngục các ngươi!

Mộ Dung Tĩnh nghiêm túc nói:

- Khương trưởng lão không nên kích động, ngọc thạch thật sự là ta ngẫu nhiên mua được. Cũng xin tin tưởng ta, người đồ sát U Mộng cũng không phải Nhân Gian Ngục chúng ta.

- Cùng ta về Hung Linh hầu phủ, giải thích rõ ràng!

- Ta ở chỗ này liền có thể giải thích.

- Giải thích!

Mộ Dung Tĩnh nhanh quay ngược tâm tư trở lại, các loại suy nghĩ luân phiên lóe qua bộ não, đều bị bài trừ.

Bởi vì Khương Phàm rõ ràng đang nhắm tới hắn.

Đây cũng là một loại chủ động tiến công, ra tay trước sẽ có lợi. Mặc dù thô bạo, nhưng rất khôn khéo. Nếu như hắn muốn lừa dối vượt qua kiểm tra, chỉ sợ không quá hiện thực.

Nhưng hắn lại làm thế nào để nói ra tình hình thực tế.

Khương Phàm đụng đụng lỗ tai mình, nhìn Mộ Dung Tĩnh:

- Ta đang nghe?

- Ngọc thạch thật sự là ta mua được ở trong thương hội, về phần tại sao lại dính dấp đến chuyện của U Mộng cô nương, ta cũng rất bất ngờ.

- Liền thế này? Ngươi vẫn nên cùng ta đến Hung Linh hầu phủ đi, nói chuyện ở nơi đó càng tự tại.

Mộ Dung Tĩnh đang muốn nghĩ biện pháp trấn an Khương Phàm, đột nhiên đánh thức, ta đang làm gì?

Kỹ xảo đàm phán bị áp chế, nếu không bị động khắp nơi, bị quản chế khắp nơi.

- Ta nghĩ Khương trưởng lão có chút hiểu lầm.

Mộ Dung Tĩnh lui lại hai bước, đổi bị động làm chủ động.

- Khương trưởng lão vừa gia nhập Sí Thiên giới, khả năng không hiểu quy củ lắm. Nhân Gian Ngục cùng Sí Thiên giới thuộc về quan hệ hợp tác, chỉ cần liên quan vẫn còn, giữa ngươi và ta nên lấy lễ để tiếp đón. Nếu như ngươi đang dùng thân phận bằng hữu thỉnh giáo vấn đề, ta có thể xem tình huống mà cân nhắc phải chăng nên trả lời, lại trả lời bao nhiêu. Nếu như ngươi đang thẩm vấn hỏi ta, rất xin lỗi, ngươi một không có tư cách, hai không có lý do gì. Ta hoàn toàn có thể không rảnh để ý.

- Ngươi đang cự tuyệt? Nói như vậy, ngọc thạch trên người U Mộng thật sự là do ngươi đặt lên?

- Ta chỉ rất bất mãn với thái độ của ngươi đối với ta!

- Ta đã nhắc nhở qua, đối đãi bằng hữu, Khương Phàm ta từ trước tới giờ không thiếu cấp bậc lễ nghĩa, đối đãi kẻ địch, Khương Phàm ta chỉ có đao thương.

- Nếu như Khương trưởng lão có tư thế này, ta chỉ có thể tiễn khách.

- Nếu như ta khăng khăng muốn kết quả?

- Tha thứ ta nói thẳng, ngươi cùng U Mộng chẳng phải là cái gì, chuyện của nàng không liên hệ gì tới ngươi. Ngươi ngay cả tư cách điều tra đều không có.

- Làm việc còn cần coi trọng tư cách? Ta đây đều là lần đầu tiên nghe nói.

- Nếu như ngươi chỉ là một tên du côn lưu manh, lẻ loi một mình, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng ngươi bây giờ đã là trưởng lão Sí Thiên giới, lại còn là trưởng lão tam đẳng tôn quý, làm việc phải nói quy củ.

Triệu Thế Hùng cũng ở bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ:

- Không sai lắm, vì một nữ tử hoa lâu, ngươi còn muốn nháo đến lúc nào.

Khương Phàm hỏi Triệu Thế Hùng:

- Ngươi hiểu quy củ Sí Thiên giới, ngươi đến nói cho ta một chút. Dưới tình huống nào, ta có tư cách tra chuyện của U Mộng? Là loại tư cách có thể cưỡng ép xin mời người hiềm nghi đến Hung Linh hầu phủ!

- Đứng tại góc độ Sí Thiên giới, tình huống ngươi như thế nào đều không có tư cách.

Triệu Thế Hùng dùng ánh mắt ra hiệu Khương Phàm tranh thủ thời gian từ bỏ.

Trước đó rõ ràng đã nhắc nhở qua, không nên trêu chọc Nhân Gian Ngục, bởi vì trên mức độ nguy hiểm, Chúa Tể thế giới dưới đất này so với Vạn Đạo Thần Giáo ở Tây Bắc phía xa còn nguy hiểm hơn.

Đó là hùng sư, đây là ác lang, lại còn là đàn sói du đãng tại hoang dã trong đêm khuya!

- Tư cách gì cũng đều không có?

- Không có tư cách! Thật không có tư cách! Nàng chỉ là một nữ tử hoa lâu, ngươi có thể chú ý hình tượng hay không?

- Nữ tử hoa lâu không phải người?

Mộ Dung Tĩnh ở bên cạnh nhắc nhở hắn:

- Nữ tử hoa lâu, chính là nô lệ. Nô lệ và Nhân tộc không có linh văn, cũng không xứng làm người. Ngươi ngay cả cái này cũng đều không hiểu?

- Chúng ta không sao, cáo từ.

Triệu Thế Hùng dắt lấy Khương Phàm muốn rời khỏi.

Vì nô lệ, nổi xung đột cùng Nhân Gian Ngục, ngươi thật sự quá mức.

Mộ Dung Tĩnh âm thầm thở phào, sắc mặt âm trầm.

Lại đánh giá thấp phong cách làm việc của Khương Phàm. Hắn vậy mà lại trực tiếp giết trở lại, cưỡng ép cướp đoạt quyền chủ động. Không tiếc chơi cứng, đều muốn hắn bắt lấy.
Chương 1480 Điên cuồng

Cái này có điểm giống lúc bắt đầu quyết đấu trên lôi đài đợi thăm dò, chủ động xuất kích, thăm dò kỹ xảo, sau đó chỉ định chiến thuật.

Xem ra hắn phải nhanh một chút, mang chủ nhân Niết Bàn Thạch khác đến, cưỡng ép kích thích Khương Phàm, xác định kết quả cuối cùng.

Triệu Thế Hùng mạnh mẽ kéo Khương Phàm ra khỏi phòng.

- Ngươi thật coi U Mộng là nữ tử của ngươi rồi? Nói báo thù liền báo thù!

Khương Phàm chính là chờ câu nói này của Triệu Thế Hùng, không hổ là người của ta, thật 'Phối hợp', hắn lập tức dừng lại, cố ý nghiêm túc nói:

- Nếu như U Mộng là nữ tử của ta, ta liền có tư cách rồi?

- Dựa theo quy củ Sí Thiên giới, trưởng lão nội bộ Sí Thiên giới cưới nữ tử, cũng coi là người của Sí Thiên giới... Ngươi làm gì?

Triệu Thế Hùng đột nhiên khẩn trương lên, sẽ không hồ nháo như thế chứ?

Sẽ không! Chắc chắn sẽ không!

Tinh thần hắn mặc dù có chút vấn đề, nhưng trí thông minh cũng tạm được.

Khương Phàm truyền ý thức vào nơi hẻo lánh tại tầng thứ ba.

Nơi này đang diễn ra thảm án nhân gian.

Du Cảnh Chiến nói được thì làm được, thật nhấc lên nồi, nổi lên lửa.

Sở Khang ở bên cạnh mặt mũi tràn đầy máu tươi, một tay nước mũi một tay nước mắt dập đầu, khẩn cầu xin tha thứ. Nhưng chân hắn đã bị cưa xuống, cứ thế mà cưa xuống.

- U Mộng, ta có một thỉnh cầu mạo muội.

Khương Phàm khẽ nhíu mày, chuyển hướng tới U Mộng.

- Nghị công tử mời nói.

U Mộng đang run lẩy bẩy nhìn bộ dáng hung tàn dữ tợn của ca ca.

- Ta muốn tuyên bố với bên ngoài mối quan hệ của chúng ta, ừm, lấy mối quan hệ chưa lập gia thất.

- A?

- Ta chỉ mượn tên tuổi, ứng phó Nhân Gian Ngục. Nhưng ta cam đoan, sau đó khẳng định sẽ trả lại danh dự cho cô nương.

U Mộng lộ ra một nụ cười phức tạp:

- Có thể giúp đỡ Nghị công tử, là vinh hạnh của ta. Một chút danh dự, không tính là gì.

- Đắc tội.

Khương Phàm rút ý thức khỏi thanh đồng tiểu tháp, quay người nhìn về phía Mộ Dung Tĩnh ở trong phòng.

- Khương Phàm! Nói cho ta biết, chuyện ngươi nghĩ không giống với những gì ta đang nghĩ.

Triệu Thế Hùng cầm thật chặt cánh tay Khương Phàm, thần tình nghiêm túc.

Mộ Dung Tĩnh từ từ nhíu mày lại, lại muốn làm cái gì?

Khương Phàm hất Triệu Thế Hùng ra, đi đến gian phòng, giằng co với Mộ Dung Tĩnh:

- Ta quên nói cho ngươi, U Mộng là vị hôn thê của ta, chuyện của nàng, chính là chuyện của ta.

- Vị hôn thê? Ha ha, Khương trưởng lão, ngươi đang nói đùa?

- Ta chỉ cùng bằng hữu nói đùa, ngươi còn chưa xứng.

- Ngươi nói là vị hôn thê, chính là vị hôn thê? Khương trưởng lão, đừng làm rộn, trở về đi.

Mộ Dung Tĩnh gặp qua ai làm việc không từ thủ đoạn, chưa thấy qua chuyện nào nghiêm trọng đến thế này.

Một Thiên phẩm Luyện Đan sư cao quý, trưởng lão tam đẳng của hoàng tộc, cùng nữ tử hoa lâu đính hôn?

Thật thua thiệt hắn nghĩ ra!

- Ta cho ngươi một cơ hội, giải thích liên quan của ngọc thạch cùng U Mộng.

- Nếu không thì thế nào??

- Đừng trách ta không hiểu lễ phép.

- Khương trưởng lão, ngươi vẫn không rõ? Ngươi không có tư cách hỏi ta!

- Ta đây cho ngươi cái tư cách!

Khương Phàm quay người đi ra ngoài biệt viện, hô to với đường đi náo nhiệt:

- Tuyên bố một tin vui.

- Khương Phàm, không được làm ẩu.

Triệu Thế Hùng quá sợ hãi, điên rồi sao?

Vì một nữ tử hoa lâu, trêu chọc Nhân Gian Ngục?

Ngươi là ngại Sinh Tử cảnh quá an nhàn sao! Hay là ngại sống ở Sí Thiên giới quá buồn tẻ!

- Khương Phàm, ngươi nghĩ thông suốt?

Mộ Dung Tĩnh cảnh giác, lần đầu tiên cảm nhận được nguy hiểm từ trên người Khương Phàm.

Người đến người đi trên đường dần dần an tĩnh lại, đều hiếu kỳ gom lại phía trước.

- Là Khương Phàm, sao hắn lại ở đây.

- Bây giờ đã là Khương trưởng lão rồi!

- Tin vui gì?

Sau khi mọi người thấy là Khương Phàm, đều rất hứng thú.

- Giới thiệu một chút cho mọi người, vị hôn thê của ta, U Mộng.

Khương Phàm chuẩn bị sẵn sàng mời U Mộng từ trong thanh đồng tiểu tháp đi ra.

Triệu Thế Hùng muốn ngăn cản đều đã không kịp, Mộ Dung Tĩnh lui lại hai bước, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng.

U Mộng đứng ở bên cạnh Khương Phàm, nhẹ nhàng dựa sát vào hắn, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Mặc dù biết là giả, nhưng giờ khắc này, trong lòng của nàng vẫn nổi lên dịu dàng kỳ lạ, nhịn không được mà lặng lẽ ôm chặt cánh tay của hắn, rúc vào trong ngực hắn.

- Oa, nữ tử thật đẹp.

- Ta thấy mà yêu, Khương trưởng lão, ánh mắt thật tốt.

- U Mộng? Tên này giống như có chút quen thuộc nhỉ.

- U Mộng... U Mộng... Là hoa khôi Hồng Quán trước kia sao? Khương Phàm xông vào Hồng Quán, cướp đi người đó.

- U Mộng!! Thật sự là U Mộng!! Nàng... Nàng thành vị hôn thê của Khương Phàm? Từ một nữ tử hoa lâu, lắc mình biến hoá trở thành thê tử của trưởng lão Sí Thiên giới?

- Ông trời của ta ơi, U Mộng này có mị lực lớn như vậy sao?

- Khương Phàm làm thật? Đây cũng không phải là trò đùa!

- Ngươi mới tới, tràng diện nhỏ, đừng ngạc nhiên.

Khương Phàm lớn tiếng tuyên cáo:

- Ta cùng U Mộng đính hôn, chuyện U Mộng, chính là chuyện của ta. Thù của U Mộng, chính là thù của ta.

- Năm năm trước, toàn tộc U Mộng đã bị đồ sát, chỉ có hai huynh muội nàng may mắn thoát khỏi đó, bị ném tới hoa lâu Chiến quốc. Hôm nay, ta lấy thân phận trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới, mở ra lệnh treo thưởng. Ai có thể tra được hung thủ cho ta, Khương Phàm ta lấy Trường Sinh Đan tặng!

- Ai có thể cho ta bắt sống hung thủ, Khương Phàm ta lấy ba viên Trường Sinh Đan tặng!

Lời vừa nói ra, phố dài lập tức oanh động.

- Trường Sinh Đan?

- Ba viên?

- Ta không nghe lầm chứ! Đây chính là treo giải trên trời!

- Từ khi Khương Phàm gia nhập Sí Thiên giới, rất nhiều thế lực cũng bắt đầu mưu cầu Trường Sinh Đan, chỉ là đến bây giờ còn không có người nào lấy tới.

- Điều kiện này quá mê người.

- Khương Phàm quá nam tử, vì nữ tử của mình lại dám mở ra điều kiện như vậy.

Biển người kích động, ánh mắt nóng bỏng, hô to để Khương Phàm cho chút chỉ dẫn.

- Ta chỗ này có ba cái manh mối. Cái đầu tiên, huynh muội U Mộng đến từ Thập Vạn Đại Sơn, bọn họ từ năm năm trước đã bị diệt môn. Cái thứ hai, cửa hàng Thanh Bình chính là hung thủ an bài đến giám sát. Cái thứ ba, trên cổ U Mộng có treo một viên ngọc thạch, là hung thủ để lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK