Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306 Săn giết Đại hoàng tử (4)

Tại trang viên Đan Tông nơi đó, toàn bộ các trưởng lão võ viện nhìn ra khu thành Đông.

Liệt diễm trùng thiên rọi khắp nơi bầu trời đêm, không gian bị bỏng bởi sóng nhiệt cuồn cuộn.

Cho dù là đang cách xa mấy chục dặm nhưng vẫn có thể cảm nhận được năng lượng hủy diệt kia.

- Ai dám gây sự trong thành Hoàng Phủ?

Thường Lăng hơi nhíu lông mày nhỏ nhắn lại, nàng có dự cảm không tốt.

Ầm ầm!!

Liệt Diễm Kim Liên nở rộ, nuốt sống toàn thể thị vệ hoàng thất cùng các trưởng lão Kỳ Thiên điện, liệt diễm lao nhanh giống như sóng dữ vỗ bờ đụng phải xe vua.

Mặt ngoài xe vua lấp lóe ánh sáng, lắc lư kịch liệt, tuy không bị phá hủy nhưng lại bị lật qua lật lại, bay ra ngoài.

- Aaa…!!

Đinh Linh Lung ở bên trong hoàn toàn mất khống chế, vì xe vua hỗn loạn mà cũng va chạm vào nhau.

Chỉ có Đại hoàng tử là vẫn vững vàng ngồi trên giường êm, không hề bối rối, ngược lại càng thêm hưng phấn.

- Lên!!

Cuối đường trên con phố dài, linh văn của Yến Tranh sáng rõ, năng lượng kiềm chế đã phóng thích toàn diện hóa thành gió lốc đang gào thét, giống như như Cự Long đụng phải xe vua đang tung bay tới.

Ầm ầm!!

Xe vua kịch liệt đung đưa xông lên trời.

Theo gió lốc bay lên không, còn có Côn Bác.

- Mở ra cho ta!

Côn Bác chế trụ xe vua, một tay cầm đao, bổ về phía cửa xe.

Nhưng...

Ầm ầm!!

Xe vua đột nhiên nổ lên yêu khí kinh người đánh bay Côn Bác.

Rống!!

Một tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang vọng trong thành Hoàng Phủ.

Mặt ngoài xe vua dâng lên số lượng lớn hài cốt, đan vào lẫn nhau, hóa thành một bộ hài cốt Dực Long khổng lồ, giương cánh hét giận dữ, đứng trên không trung.

- Cái gì?

Yến Tranh và Côn Bác khiếp sợ nhìn Dực Long kia!

Đây chính là yêu vật trong truyền thuyết.

Từ đâu mà hoàng thất lấy được bộ hài cốt này?

Lại còn làm thành xe vua!

- Ha ha!! Ha ha ha!! Các ngươi chết chắc!!

Quan Hoa Vinh ở phía xa khống chế lại thân thể, nhìn Dực Long uy phong giữa không trung, cất tiếng cười to.

- Bảo vệ điện hạ!

Thẩm Đông Sơn biến mất trong nháy mắt giống như là một tia lôi điện đang giết trở về.

- Không hổ là hoàng thất, lại có thể luyện chế trọng bảo như thế.

Côn Bác biết xe vua là bảo bối, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là bảo bối như vậy.

- Côn Bác, lần nữa!

Yến Tranh nhấc lên cuồng phong, cuốn lên Côn Bác vừa rơi xuống ở nơi xa, lần nữa quăng về phía không trung vài trăm mét.

- Mở ra cho ta...!

Côn Bác trừng trừng hai mắt, vết sẹo tràn đầy trên mặt đều nổi lên hồng quang, giống như côn trùng đang nhúc nhích, vừa dữ tợn lại khủng bố.

Hắn lên tiếng gào thét, đao khí cuồn cuộn, tạo thành đao mang dài mấy chục thước, bổ vào màn đêm, xông về xe vua.

- Hừ hừ... Bọn ngu xuẩn này.

Đại hoàng tử ngồi ngay ngắn ở trên giường êm trong xe vua, tay vuốt vuốt một viên tinh cầu, khống chế xe vua phòng ngự.

- Điện hạ thật mạnh mẽ!

Đinh Linh Lung may mắn lại kích động, vừa rồi bị liệt diễm bạo tạc, thời điểm xe vua xoay chuyển thật đúng là đáng sợ.

- Không cần khẩn trương, chờ người võ viện vừa đến...

Đại hoàng tử liếc mắt nhìn Tịch Nhan, đang chuẩn bị chế nhạo, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.

Tịch Nhan vốn vẫn đang im lặng bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt màu tím tiếp cận Đại hoàng tử.

Lúc ánh mắt giao nhau, một khắc này, phong ấn toàn thân Tịch Nhan đều đã bị phá hủy, ma khí kinh người tràn ngập lao ra, khuấy động xe vua.

Đinh Linh Lung, Sở Uyên, Hình Luyện, Lục Tử Ngâm bỗng nhiên biến sắc, bọn hắn đều cảm nhận được sát khí kinh khủng để tất cả mọi người lạnh cả người.

Ngay cả Khương Phàm cũng hơi có phản ứng, đây là năng lượng gì?

Thân thể Tịch Nhan bò đầy ma văn, khuôn mặt nhỏ mỹ lệ đều trở nên dữ tợn đến đáng sợ.

Mượn thể hoàn hồn!

- Oa a...

Tịch Nhan há miệng phát ra tiếng ma hống bạo ngược thê lương, nhấc lên ma khí kinh khủng, hóa thành một bàn tay ma sắt nhọn chụp về phía Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử quá sợ hãi.

Mặc dù thân phận hắn tôn quý, linh văn lại là ngũ phẩm. Nếu không phải lấy thân phận trưởng tử, đã sớm định Thái tử thì hắn cũng không bị các hoàng tử khác tranh đấu.

- Cứu giá!!

Đại hoàng tử hét to giãy dụa.

Nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, phạm vi xe vua lại không quá lớn, ma trảo trong nháy mắt đã lao tới.

Đinh Linh Lung, Sở Uyên, Lục Tử Ngâm, Hình Luyện đến lúc này mới phản ứng được.

Sở Uyên đương nhiên không cứu, Lục Tử Ngâm cũng không có năng lực.

Hình Luyện thể hiện sự hung ác của mình, đứng dậy muốn tiến lên, nhưng, một con tiểu xà đột nhiên xuất hiện ở phía sau hắn, cuốn lấy cổ hắn kéo một phát.

Thân thể mất khống chế, ngửa mặt quay cuồng.

Cứu giá, thành 'Chạy trốn'.

Đinh Linh Lung sợ hãi ma khí, nàng chỉ là theo bản năng phóng xuất ra dây leo chặn đánh, nhưng căn bản là chuyện vô bổ.

Chỉ có Khương Phàm 'Anh dũng' nhào tới, hô to:

- Điện hạ, tránh ra...

Đương nhiên, hành động nhào tới có chút... chậm...

Trong chớp mắt, ma trảo đã đập vào trên thân Đại hoàng tử.

Tinh cầu trong tay Đại hoàng tử tại chỗ vỡ tan chấn nát ma khí đang bắn nổ tới, đâm vào trên người Đại hoàng tử, cũng vén lui bọn người Khương Phàm, đập vào trên thân xe.

Ngay một khắc này.

Ầm ầm!!

Đao khí như Ngân Hà treo ngược trên thiên khung sáng chói lại cường thế bổ về phía hài cốt Dực Long.

Tinh cầu vỡ vụn, khống chế thất bại, số lượng lớn hài cốt ảm đạm đi phần nào ánh sáng.

Bành!!

Cốt Long kịch liệt lắc lư rồi bị phá tan thành mảnh nhỏ vẩy xuống đầy trời, xe vua cũng bị đánh nát.

- Aaa…!!

Bọn người Đại hoàng tử kêu thảm bay ra ngoài.

Hình Luyện và mọi người đang vội vàng muốn khống chế thân thể, kết quả lại bị từng sợi xiềng xích ngút trời lao đến, cưỡng ép cuốn lấy bọn hắn đánh xuống mặt đất.

- Không!!

Thẩm Đông Sơn đang muốn giết tới trừng đến muốn rách cả mí mắt, hắn trơ mắt nhìn bọn người hoàng tử bị xiềng xích bắt lấy.

Đại hoàng tử!

Hình Luyện!

Sở Uyên!

Đinh Linh Lung!

Nạp Lan Thanh Diệu!

Lục Tử Ngâm!

Những người này đều là hi vọng của hoàng triều cả.

- Điện hạ!

Thẩm Đông Sơn nháy mắt đã biến mất, dùng tốc độ cao nhất đuổi kịp Đại hoàng tử.

Phải cứu chủ tử trước.

Bành!!

Đại hoàng tử bị xiềng xích quấn quanh lôi kéo trên mặt đất, va chạm kịch liệt suýt chút nữa đều ném vụn xương cốt toàn thân hắn.
Chương 307 Oanh động thành Hoàng Phủ (1)

Nhưng hắn vẫn dựa vào nghị lực và dục vọng cầu sinh của mình mà bắn ngược thân mình xông lên.

- Thẩm Đông Sơn! Ngươi chết ở đâu rồi!

Đại hoàng tử điên cuồng gào thét, hai mắt trừng trừng nhìn quanh.

Oanh!!

Ngoài trăm thước có tiếng lôi triều nổ tung, Thẩm Đông Sơn xuất hiện, tiếp đó lôi quang lao thẳng đến chỗ Đại hoàng tử.

- Cứu ta!!

Đại hoàng tử vui mừng không thôi, đến rồi, đến rồi!!

Nhưng...

Oanh!!

Ngay lúc lôi triều nổ tung, Thẩm Đông Sơn xuất hiện ở phía trước Đại hoàng tử vài mét, chợt…một khắc này….

Phốc phốc…

Liêm đao sắc bén tàn nhẫn đâm xuyên vào lồng ngực Đại hoàng tử.

Lưỡi của liêm đao hướng lên trên kéo thẳng đến trái tim.

Thương Minh đứng ở sau lưng Đại hoàng tử, một tay cầm đao, con mắt tinh hồng nhìn thẳng Thẩm Đông Sơn đối diện.

- Cùng chết chứ?

Thẩm Đông Sơn muốn chụp vào Đại hoàng tử.

Nhưng gần như là đồng thời, tiếng xiềng xích lại vang lên.

Các đội viên Huyết Ngục kéo lấy bọn người Sở Uyên xuất hiện ở gần đó.

- Lui!!

Các Huyết Ngục quát lên chói tai, liêm đao trảm mạnh, phốc phốc phốc phốc, toàn bộ cắm vào lồng ngực của bọn người Hình Luyện, phong mang trực tiếp thẳng đến trái tim.

- Aaa…!!

Đám người Hình Luyện đau đớn kêu thảm, toàn thân lại cứng ngắc, không dám manh động chút nào.

Trong lòng Thẩm Đông Sơn run lên nhìn Đại hoàng tử gần ngay trước mắt lại nhìn những thánh văn bị khống chế ở hai bên, trong lòng tức giận và giãy dụa lấy, nhưng cuối cùng cũng rõ ràng được thân phận của đám người này.

- Huyết... Ngục...

Thẩm Đông Sơn gian nan phun ra hai chữ.

Đại hoàng tử lắc lư ánh mắt, cũng nghĩ đến.

Huyết Ngục?

Tại sao bọn hắn lại ở chỗ này.

- Đại điện hạ, lần đầu gặp mặt, đắc tội.

Khương Hồng Võ mang theo Liệt Diễm Cuồng Đao từ trong phế tích phía trước đi tới.

Yến Tranh, Côn Bác mặt mũi tràn đầy sát khí theo sát phía sau.

Bọn hắn đã từng kính sợ hoàng thất. Nhưng bây giờ, chỉ có oán hận.

- Khương Hồng Võ!

Đại hoàng tử kịch liệt thở dốc, khó mà chấp nhận được.

Khương Hồng Võ rõ ràng đã trốn vào La Phù, tại sao hắn lại ở chỗ này?

Hoàng thất Lang Gia đang ra sách lược, làm thế nào để áp tải toàn tộc Khương gia về hoàng thành chém đầu, cái tên điên này vậy mà lại... tự mình trở về...

- Lui!!

Thương Minh quát lớn với Thẩm Đông Sơn đang bị chấn nhiếp trước mặt.

Tốc độ người này quá nhanh, giống như là thiểm điện, quá nguy hiểm, nhất định phải giữ đủ khoảng cách.

Thẩm Đông Sơn không cam tâm trong lòng nhưng vẫn ngăn chặn cảm xúc, lùi về phía sau mấy bước.

- Lại lui!!

Đám người Huyết Ngục hét lớn.

Thẩm Đông Sơn cắn răng, lại lui thêm mấy bước.

Nếu như là người khác, hắn còn không sợ, cũng có thể mạo hiểm tập kích, nhưng đám người Khương gia này quá độc ác, nói giết thì thật sẽ ở ngay trước mặt mà giết mấy tên.

Đừng nói giết mấy tên.

Bao gồm cả Đại hoàng tử bên trong, tùy tiện chết một người cũng để hắn ăn không tiêu.

- Khương Hồng Võ, ngươi tốt nhất mà nên rõ ràng mình đang làm gì. Mấy người này, ngươi cũng không thể chạm vào. Nếu không liền xem như nâng lực lượng cả nước cùng tuyên chiến toàn La Phù, hoàng thất cũng đều sẽ bắt các ngươi trở lại, lăng trì xử tử!

Thẩm Đông Sơn cảnh cáo bọn hắn.

- Huyết Ngục?? Ngươi là Khương Hồng Võ?

Quan Hoa Vinh vừa chạy tới, cũng bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi.

Đám điên này dám trở về?

Lại còn bắt cả hoàng tử?

Quan Hoa Vinh đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, trong đầu đám gia hỏa kia rốt cuộc là có cái gì?

Không đúng!

Người trước đó ngược hắn là Khương Hồng Võ?

- Ngươi, không chỉ là Sinh Tử cảnh!

Quan Hoa Vinh gắt gao tiếp cận Khương Hồng Võ, trong sự kiện ở thành Khôi Binh trước đó Khương Hồng Võ đã mạo hiểm tiến vào Sinh Tử cảnh, cái này hoàng thất đều biết.

Nhưng dù cho như thế, cảnh giới này đều rất không ổn định, càng không đến mức có thể ngược được lục phẩm thú văn là mình đây được.

- Công tử, có thể nhịn được không?

Một vị đội viên Huyết Ngục cầm liêm đao trong tay, cắm ở ngực Khương Phàm, nhỏ giọng hỏi hắn.

- Có thể! Không cần phải để ý đến ta!

Khương Phàm vẫn không thể bại lộ thân phận được.

Mục đích trước đó của bọn hắn là bắt Đại hoàng tử. Bây giờ còn có một mục đích khác là tiếp tục hấp dẫn lực chú ý để cho Nạp Lan gia tranh thủ thời gian và cơ hội thoát khỏi Tây Cương.

Nếu như hắn bại lộ, Đại hoàng tử loạn hô một trận, Nạp Lan gia liền xong rồi.

- Tịch Nhan đã xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm chịu đựng ngực đau nhức kịch liệt, liếc mắt nhìn Tịch Nhan đang hôn ở nơi xa mê.

- Thời điểm chúng ta vừa tới thành Hoàng Phủ nàng đã ở gần đó dinh thự Nạp Lan gia ngăn cản chúng ta.

Đội viên Huyết Ngục thấp giọng khẽ nói, chỉ là không tiện nhiều lời.

Tiểu xà ở phía xa tán loạn, tìm kiếm hài cốt Dực Long tản mát khắp nơi, kéo về nơi này.

Đây chính là bảo bối tốt!

Nó có dự cảm rất mạnh, thứ này sẽ có hữu dụng đối với bản thân mình.

- Đừng có nhét cái này vào chỗ ta!!

Khương Phàm tức giận, tiểu gia hỏa này quá không hiểu ánh mắt.

Đội viên Huyết Ngục cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể thay tiểu xà cất kỹ xương rồng.

Nó kéo một cây tới, bọn hắn lại ngăn lại một cây.

Sau đó không lâu, thành Hoàng Phủ oanh động!

Rất nhiều võ giả hiếu kỳ động tĩnh bên ngoài, vụng trộm đi ra đứng tại nóc nhà hoặc các chỗ cao quan sát.

Kết quả… không nhìn thì không sao, nhưng khi nhìn thấy thì toàn bộ đều không bình tĩnh.

- Khương Hồng Võ? Đó là Khương Hồng Võ sao, ai xác định cho ta một chút xem!

- Huyết Ngục! Tại thành Bạch Hổ, thành Khôi Binh, Bắc Cương bọn hắn đều từng xuất hiện qua! Mũ che màu đỏ ngòm, mặt nạ bạch ngọc, còn có liêm đao đáng sợ, bọn hắn chính là chi đội sát thủ thần bí nhất Khương gia, Huyết Ngục.

- Khương Hồng Võ cũng dám trở lại Tây Cương săn giết Đại hoàng tử?

- Trong thân thể tên điên này không có nội tạng khác, toàn là gan thôi sao?!!

- Trời ơi, xảy ra chuyện lớn rồi!!

Đám người oanh động một trận, càng ngày càng có nhiều cường giả vọt tới nóc nhà.

Trước đó ở thành Khôi Binh bắt Tam hoàng tử. Bây giờ thành Hoàng Phủ lại bắt Đại hoàng tử.

Không hổ là hậu đại đã từng được quốc chủ Bắc Cương bồi dưỡng, quá hung tàn, quá rung động.

Viện trưởng, trưởng lão hoàng thất võ viện liên tiếp chạy tới nơi này.
Chương 308 Oanh động thành Hoàng Phủ (2)

Số lượng lớn thủ vệ thành Hoàng Phủ cũng chỉnh tề bộ pháp, nện bước nặng nề đuổi tới.

Khương Hồng Võ đứng ở phía trước, vác lấy Cuồng Đao, lạnh lùng giằng co với bọn hắn.

Hơn sáu mươi vị đội viên Huyết Ngục bao vây lấy bọn người Đại hoàng tử, không chỉ cắm liêm đao ở ngực bọn hắn mà còn đặt thêm mấy thanh liêm đao trên cổ. Ai dám tập kích, hoặc là dẫn phát hỗn loạn, những thanh liêm đao sắc bén này có thể chém chết bọn hắn trước tiên.

- Khương Hồng Võ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Thừa dịp chuyện còn có chỗ hòa hoãn thì nhanh thả bọn họ ra. Nếu không, coi như ngươi có thể rời khỏi thành Hoàng Phủ này nhưng cũng không thể rời khỏi Tây Cương. Hoàng thất sẽ không cho phép ngươi mang theo Đại hoàng tử cùng những thánh văn này rời khỏi!

Viện trưởng hoàng thất võ viện, Thái Thúc Hoành trợn mắt nhìn.

Phụ mẫu nó, hắn náo loạn quá lớn rồi!

Đại hoàng tử, tứ đại thánh văn, còn có kỳ tài luyện đan Nạp Lan Thanh Diệu.

Toàn bộ bị bắt hết?

Sau khi tin tức truyền về hoàng thành, nếu thật có sơ xuất gì, tương lai viện trưởng là hắn đây chỉ sợ chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi.

Các trưởng lão Kỳ Thiên điện khẩn trương lại tức giận.

Quá ngoài ý muốn.

Khương Hồng Võ vậy mà lại giết tới đây, lại còn tận diệt những 'Bảo bối' này.

- Thanh Diệu!! Thanh Diệu của ta!!

Nạp Lan Thanh Lạc nóng nảy chen đến phía trước liền muốn xông lại.

Sợ hãi, lo lắng, tức giận, trên mặt thể hiện vô cùng đúng chỗ.

- Nhị tỷ... Đừng tới đây!

Khương Phàm phối hợp hô to.

- Thả Thanh Diệu ra, chúng ta không có quan hệ với chuyện này! Thả đệ ấy ra.

Nạp Lan Thanh Lạc còn muốn xông về phía trước, lại bị người của hoàng thất võ viện cưỡng ép kéo về.

Đến lúc nào rồi còn loạn cái gì?!

Đại hoàng tử chịu đau đớn, cố gắng trấn định:

- Khương Hồng Võ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

- Đàm phán!

Khương Hồng Võ lạnh lùng nói ra.

- Gọi đám lão gia hỏa hoàng thất kia qua, ta muốn ngay tại thành Hoàng Phủ này, cùng bọn hắn mặt đối mặt bàn bạc một lần.

- Được thôi, cái này dễ nói!! Hoàng thất đã sớm muốn nói chuyện với ngươi rồi. Chuyện ở Bắc Cương hoàn toàn là do cái tên lão Tam ngu xuẩn kia làm, hắn đều không có được hội tộc lão hoàng thất phê chuẩn qua.

Đại hoàng tử thầm mừng trong lòng, chỉ cần là đàm phán liền dễ nói.

Nói rõ Khương Hồng Võ đang cố ý hoà giải, cũng nói hắn sẽ không dễ dàng giết mình.

Bọn người Sử Uyên đều thở phào, chí ít còn có hi vọng.

- Đem tin tức đưa về hoàng thành!

Trưởng lão Kỳ Thiên điện lập tức phân phó.

Số lượng lớn thị vệ hoàng thất gạt đám người ra, nhanh chóng rời khỏi.

- Khương Hồng Võ?

Thường Lăng cưỡi Bạch Ngọc Tượng đứng ở đằng xa, tâm tình cũng khó mà bình tĩnh.

Vị này Khương Vương thật đúng là ngoài dự liệu.

Tất cả mọi người đều cho là hắn sẽ nấp ở Thiên Sư tông, hoặc là mượn nhờ Khương Phàm xin thánh địa giúp đỡ. Không nghĩ tới hắn lại tự mình giết tới đây.

Thủ đoạn này, phách lực này, tư thái này, không hổ là hậu đại quân vương Bắc Cương.

Thái Thúc Hoành nhìn thấy Thường Lăng đi tới liền đẩy đám người ra bước nhanh tới chỗ nàng:

- Đại hoàng tử mặc dù có chỗ mạo phạm, nhưng dù sao cũng là trưởng tử hoàng thất, ngươi không thể khoanh tay đứng nhìn.

- Ta cứu không được hắn.

Thường Lăng thản nhiên nói.

Cường thế trước đó đâu?

Sau khi Đại hoàng tử rời khỏi trang viên, vị viện trưởng này còn rất uy phong, suýt chút nữa liền muốn để các thị vệ của nàng lột y phục ra kiểm tra.

- Không yêu cầu xa vời ngươi cứu người, nhưng xin ngươi ra mặt, giúp ổn định Khương Hồng Võ.

Thái Thúc Hoành nhắm mắt nói.

Dưới trường hợp này, có thể ổn định Khương Hồng Võ chỉ có vị nữ nhi quốc quân Đan quốc này.

Thường Lăng rất không nguyện ý nhúng tay, nhưng trong trường hợp này, nếu khoanh tay đứng nhìn cũng không thích hợp.

- Khương Vương, ta là Thường Lăng của Đan quốc.

Thường Lăng đi xuống khỏi lưng Bạch Ngọc Tượng, đi đến chỗ Khương Hồng Võ đang khẽ vuốt cằm phía trước.

- Ngài hi vọng đàm phán, nói rõ ngài cố ý kết thúc kiểu đối kháng bất lợi hai bên này. Sau khi hoàng thất nhận được tin tức hẳn là rất nhanh liền trở lại. Ngài xem, có phải trước tiên nên rút đao ra hay không?

Thường Lăng nhẹ lời khẽ nói.

Khương Hồng Võ thản nhiên nói:

- Thân thể Quốc quân tốt chứ?

Thường Lăng mỉm cười nói:

- Thân thể phụ thân cứng rắn, chỉ là quanh năm bế quan luyện đan, rất ít để ý tới chuyện bên ngoài.

Khương Hồng Võ gật đầu:

- Năm đó lúc phụ thân ta khoẻ mạnh, một mực hy vọng có thể đến Đan quốc gặp quốc quân một chút, đáng tiếc...

Thường Lăng thuận theo hắn, nói:

- Khương gia đời đời trấn thủ Bắc Cương, Đan quốc tận sức vì hoàng triều luyện đan, trách nhiệm hai nhà đều là trọng đại, cũng đều làm đến không còn chút sức lực nào.

Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Khương Hồng Võ khó được lộ ra mấy phần ý cười:

- Nếu tính từ tổ tông, bối phận ta lớn hơn ngươi. Gọi ngươi một tiếng muội muội, được chứ?

Thường Lăng có chút cúi đầu.

- Sao dám mạo phạm.

- Ngươi năm nay mười sáu tuổi, nghe nói trình độ đan thuật đã là cấp Tông sư, chờ mong ngươi có thể tái hiện vinh quang Thường Hi của Đan quốc lúc trước, sinh thời có thể đột phá đến cực hạn Đại Tông Sư, lại có thể tiến tới cảnh giới Đan Vương kia.

- Mượn những lời của ca ca, ta sớm đã tuyên thệ cả đời hiến thân vì đan thuật, nhất định hết sức nghiên cứu, không phụ kỳ vọng tiên tổ.

Thường Lăng nói là đến giúp ổn định, kết quả đi theo Khương Hồng Võ thành nói chuyện phiếm.

Khương Hồng Võ hỏi tùy ý, không ngừng dẫn đến quan hệ đã từng có giữa Khương gia với Đan quốc. Thường Lăng tùy ý ứng phó, đã duy trì lấy lễ phép, lại đề phòng giọt nước tràn ly.

- Đủ rồi!!

Thái Thúc Hoành nhịn không được, gọi Thường Lăng lại, thấp giọng nói:

- Ta là mời ngươi tới cứu người, ngươi đang làm gì vậy? Trò chuyện việc nhà sao!

- Thái Thúc viện trưởng, ta đang rút ngắn quan hệ, hòa hoãn không khí. Trò chuyện một chút, nói không chừng liền có thể để bọn hắn rút đao. Chẳng lẽ, ngươi để cho ta trực tiếp ra lệnh cho bọn họ?

Thường Lăng nhìn thẳng mắt Thái Thúc Hoành, vừa lãnh đạm lại không mất đi cường thế, bên trong trầm ổn lại mang theo vài phần uy nghiêm.

- Ngươi tiếp tục đi!

Thái Thúc Hoành ngăn chặn hỏa khí. Mình có chút vội vàng rồi!
Chương 309 Nguyệt Nhãn linh văn

- Quan hệ vừa muốn hòa hoãn đã bị ngươi làm hỏng mất rồi. Thật có lỗi, ta không thể tiếp tục ra sức.

Thường Lăng xoay người rời khỏi, các hộ giả Đan quốc cũng vây quanh nàng lui đến bên cạnh.

- Ngươi...

Thái Thúc Hoành rất tức giận.

- Tịch Dao đâu?

Thường Lăng tìm tới Nạp Lan Thanh Lạc còn đang 'Bi thương'.

- Ta không có ai là Tịch Dao cả.

Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu.

- Nạp Lan Thanh Diệu không có thả nàng ra? Hay là giấu đến dinh thự của các ngươi rồi?

Thường Lăng rất khẩn trương tình trạng cơ thể Tịch Dao, cũng khẩn trương muốn lấy viên đan dược kia.

- Ta thật không có gặp qua Tịch Dao. Nếu như không tin, có thể đến chúng ta dinh thự đi tìm.

Nạp Lan Thanh Lạc vẫn lắc đầu.

- Chẳng lẽ... Còn đang trên người hắn?

Thường Lăng nhìn về phía Nạp Lan Thanh Diệu đang trong vòng vây của Huyết Ngục.

- Khương Hồng Võ đã quay về Tây Cương. Đại hoàng tử, tứ đại thánh văn, kỳ tài luyện đan của đan điện, toàn bộ đều bị bắt. Khương Hồng Võ áp chế hoàng thất, gặp gỡ tại thành Hoàng Phủ.

Thời gian hai ba ngày ngắn ngủi, sự kiện tại thành Hoàng Phủ đã chấn động toàn bộ Tây Cương, gây nên vô số oanh động. Số lượng lớn tông môn, thế gia, nhao nhao kinh động, cũng từ các nơi chạy tới thành Hoàng Phủ.

- Tốt thay cho một tên Khương Hồng Võ, quá độc ác.

Sau khi Nạp Lan Sóc nhận được tin tức đã kinh ngạc mà đứng lên.

Nói là đến thành Hoàng Phủ xem Khương Phàm, kết quả bắt Đại hoàng tử lại?

- Đàm phán? Hắn không mang theo người sớm trốn về La Phù, nói chuyện đàm phán gì chứ? Không đúng!! Chẳng lẽ Khương Hồng Võ là phải dùng mình làm mồi nhử, hấp dẫn lực chú ý của toàn Tây Cương, thậm chí là cả hoàng thất.

Toàn thân Nạp Lan Sóc liền nóng lên.

Đây là đang làm chuyện nguy hiểm đến tính mạng, tạo cho Nạp Lan gia bọn hắn cơ hội thoát thân.

- Phụ thân, những người phụ trách đều đã đến. Nhóm bảo vật đầu tiên đều an bài vào mật thất gia tộc, do ba trăm thị vệ tự mình đóng giữ.

Nạp Lan Thanh Cảnh chuyển xe lăn đi tới gian phòng.

- Hai ngày này ngươi vất vả rồi.

Nạp Lan Sóc vỗ nhẹ bả vai Nạp Lan Thanh Cảnh, sau đó rời khỏi thư phòng.

Nếu Khương Hồng Võ thành công kéo đi ánh mắt Tây Cương thậm chí hoàng thất, thì hắn càng có lực lượng thuyết phục đám hội trưởng phân hội này.

- Phụ thân, ta đưa người đi.

Nạp Lan Thanh Cảnh chuyển xe lăn qua.

- Không cần, ngươi đến mật thất kiểm tra những Linh Bảo kia, đem ghi chép số lượng thật tốt.

Nạp Lan Sóc đang muốn xua tay, nhưng phát giác được sau lưng có ánh sáng màu bạc đang nở rộ lên.

- Phụ thân, ta vẫn là nên cùng người đi qua đó. Bây giờ ta vẫn còn không thể trực tiếp nhìn thấu trong lòng bọn họ, nhưng hẳn có thể phỏng đoán ra ý nghĩ chân thật của bọn hắn. Nếu như không chê phiền phức thì cũng gọi các Trưởng thị vệ, các tổng quản tùy tùng của mỗi người vào đi. Chuyện quan hệ đến trọng đại, cẩn thận vẫn hơn.

Trên trán Nạp Lan Thanh Cảnh dần dần hiện ra văn ấn chói mắt.

Từ không tới có, từ mông lung đến rõ ràng. Một văn ấn đẹp đẽ như con mắt chậm rãi hiển hiện ra.

Nạp Lan Sóc bỗng nhiên quay đầu, gắt gao tiếp cận Nạp Lan Thanh Cảnh, con mắt cũng mở đến thật lớn.

- Nguyệt... Nguyệt Nhãn... Linh văn.



Thành Hoàng Phủ!

Khương Hồng Võ dẫn người leo đến hội trường đại hội Đan Tông.

Đại hoàng tử và bọn người Sở Uyên, đều bị xiềng xích buộc chặt, bị liêm đao đâm xuyên lồng ngực, mệt mỏi đứng ở nơi đó.

Bọn người Thái Thúc Hoành thì nghĩ hết các biện pháp thương lượng với Khương Hồng Võ, nhưng đều không bị nhìn tới.

Bọn hắn bày ra rất nhiều kế hoạch cứu viện, kết quả đều không thể áp dụng. Bởi vì góc độ liêm đao vô cùng nguy hiểm, đều cận kề trái tim.

Mà hung danh Huyết Ngục sớm đã truyền khắp hoàng triều, không chỉ có cảnh giác mà còn rất tàn nhẫn. Một khi cách cứu viện mà bọn hắn nghĩ có bất lợi, có thể sẽ bị các Huyết Ngục phát giác, bọn họ khẳng định sẽ không để ý mọi người trước mặt mà giết chết một tên.

Con tin rất nhiều, giết một hai tên cũng không ảnh hưởng chút nào!

Nhưng, Đại hoàng tử là đại biểu cho tôn nghiêm của hoàng thất, bọn người Sở Uyên lại đại biểu cho tương lai hoàng triều. Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì giá trị của bọn hắn là giống nhau.

Ai cũng không thể vì cứu người này mà từ bỏ người kia.

Cho nên...

Dứt khoát từ bỏ, giao cho hoàng thất đến xử lý đi.

Ngày thứ ba, các cường giả tông môn thế gia tạiTây Cương liên tiếp đuổi tới.

Đội ngũ Hoàng thất rốt cuộc cũng tới được thành Hoàng Phủ.

Ba vị tộc lão hoàng thất, hai mươi vị cung phụng hoàng thất, số lượng lớn cường giả Kỳ Thiên điện khí thế hung hung đi tới.

Nhưng sau khi nhìn thấy tình cảnh trên bệ đá, nét mặt của bọn hắn đều từ cao ngạo biến thành khẩn trương.

Chuyện so với bọn hắn tưởng tượng càng là nguy hiểm hơn rất nhiều.

Dưới tình huống này là không có cách nào cứu người được!

Chỉ có thể đàm phán!

Một vị tộc lão hoàng thất tóc hoa râm đi đến phía trước.

- Ta là Tần Chính Thanh, đương kim tộc thúc Nhân Hoàng. Khương Hồng Võ, ngươi có chừng có mực đi! Nghĩ đến tiên tổ ngươi Khương Nguyên Liệt, cả đời trung nghĩa, hộ quốc thủ cương, được tiên hoàng ca ngợi, được thế nhân tán thưởng. Đến ngươi, vậy mà lại liên tiếp làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Đầu tiên là bất kính hoàng thất, sau đó chính là phản bội chạy trốn khỏi hoàng triều, bây giờ còn muốn sát hại dòng dõi hoàng thất? Sau khi chết, ngươi làm thế nào đối mặt vớ liệt tổ liệt tông Khương gia.

Vị tộc lão này lại phẫn uất la lên một phen, mang theo tức giận và thất vọng, từng câu từng chữ vang vọng hội trường.

- Bất trung bất nghĩa! Tội đồ phản nghịch! Ngươi là hổ thẹn của Khương gia, là hổ thẹn của Ngũ Thánh Khai Quốc. Ngươi bảo linh hồn liệt tổ liệt tông Khương gia làm sao ngủ yên.

Cường giả các nơi ở Tây Cương tụ về đây lập tức cao giọng phụ họa, những lời quát mắng giận dữ mắng mỏ vang vọng hội trường.

Khuôn mặt Khương Hồng Võ cũng không có biểu tình gì, hắn giơ tay lên một cái:

- Chém!!!

- Chém??

Bọn người Đại hoàng tử liên tiếp ngẩng đầu, chém ai??

Phốc phốc!!

Máu tươi phun tung toé, hai cánh tay rơi xuống đất.

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng quảng trường, đè xuống âm thanh tức giận đang gào thét.

- Aaa…!!
Chương 310 Con tin đổi thành

Cánh tay phải của Sở Uyên và Lục Tử Ngâm đều bị chặt đứt, bọn hắn đau đến mức căng cứng toàn thân nhưng lại không dám manh động.

Ngực bọn hắn vẫn còn đang cắm liêm đao đây.

- Khương Hồng Võ!!

Tần Chính Thanh lên cơn giận dữ, hỗn đản này đơn giản là không có để nhân vật quyền thế của hoàng thất là hắn đây vào mắt.

- Tên hổn đản ngươi, ta phải lột da của ngươi ra.

Các cường giả Kỳ Thiên điện suýt chút nữa liền muốn tiến lên, Sở Uyên và Lục Tử Ngâm là hai đại tân sinh ưu tú nhất của bọn hắn, cũng là hi vọng của đan điện Vu Điện, Kỳ Thiên điện.

- Lại chém!!

Khương Hồng Võ thản nhiên một câu.

- Dừng tay!!

Đám người ở hội trường tức giận gầm thét.

Nhưng...

Phốc phốc!!

Cánh tay phải Đinh Linh Lung cũng bị chặt đứt, máu tươi như phun ra như bão táp.

- Aaa…!!

Đinh Linh Lung đau đớn hét lên, càng khó có thể hơn tin, tại sao lại là ta?

Bên cạnh không phải còn có hai nam tử khác sao?

Khương Hồng Võ lần nữa nhấc tay, hai thanh liêm đao lại gác ở trên bờ vai Khương Phàm và Hình Luyện.

- Bàn bạc!! Chúng ta cùng ngươi bàn bạc!!

Hai vị trưởng lão hoàng thất khác nhịn không được.

Hỗn đản này ra tay quá độc ác.

Sau khi cứu được còn có thể nghĩ biện pháp tiếp hắn, nhưng nếu bị chém mất đầu, chẳng may thành nhân côn, mặt mũi bọn người Sử Uyên cũng mất hết. Nếu như không cứu chữa triệt để, còn có thể để lại tai hoạ ngầm, ảnh hưởng đến tu luyện cả đời.

Những kẻ này đều là thánh văn cả.

Một đời hoàng triều, ngoại trừ Lục hoàng tử hoàng thất và Thường Lăng của Đan quốc nhì những kẻ khác đều ở đó cả!

- Cho ta ăn đan dược trước, nhanh đi.

Sở Uyên vừa vội vừa giận, chặt đi để chấn nhiếp tình cảnh một chút thì được, chẳng lẽ còn muốn phế hắn thật sao?

- Nhanh, đan dược, nhanh đi.

Lục Tử Ngâm cũng gấp thúc giục, nếu quả thật thừa một cánh tay, tương lai còn luyện đan thế nào.

Bọn người Khương Hồng Võ lại thờ ơ, lạnh lùng nhìn các tộc lão hoàng thất.

- Ra điều kiện!

Tần Chính Thanh ngăn chặn tức giận trong lòng, không còn nói nhảm với Khương Hồng Võ.

- Ta muốn gặp Tam hoàng tử.

Khương Hồng Võ thản nhiên nói.

- Ngươi không nói sớm? Đến lúc này đã mấy ngày rồi?

Đám người Quan Hoa Vinh suýt chút nữa thì chửi ầm lên.

- Ta muốn gặp Tam hoàng tử.

Khương Hồng Võ nhìn thẳng bọn hắn.

- Tam hoàng tử không đến, ta không nói.

- Ngươi rốt cuộc là muốn bàn bạc, hay là muốn bản thân Tam hoàng tử?

Tần Chính Thanh rất rõ ràng vị Tam hoàng tử đang tiêu dao tự trong thành Sở Hoàng kia rốt cuộc là cái quái gì.

- Ta muốn gặp Tam hoàng tử. Các ngươi có thể tiếp tục kéo dài thời gian, ta đợi được.

Thái độ Khương Hồng Võ vừa lạnh lẽo lại cứng rắn, không cho bọn hắn cơ hội phản bác chút nào.

- Bây giờ chúng ta liền đi mời, ngươi cho bọn họ đan dược chữa thương trước.

Các tộc lão Hoàng thất tức vừa giận lại uất ức, ai bảo trong tay Khương Hồng Võ đang nắm giữ con tin.

Khương Hồng Võ ra hiệu các Huyết Ngục mớm thuốc.

- Thái Thúc Hoành, đi mời Tam hoàng tử! Trong vòng ba ngày, nhất định phải đến!

Tần Chính Thanh trực tiếp thét lên ra lệnh viện trưởng hoàng thất võ viện.

Thái Thúc Hoành không dám ở nơi này có lời ngang ngược nào với tộc lão hoàng thất, sau khi cam đoan liền nhanh chóng rời khỏi.

- Khương Hồng Võ, nếu như ngươi thật muốn đàm phán liền nên đưa ra thành ý đàm phán. Ngươi nghĩ ra được cái gì, ngươi có nhu cầu gì thì nói ra trước. Nhiều người như vậy ở đây, chúng ta nhất định sẽ để cho ngươi hài lòng.

Tần Chính Thanh hận thấu xương tên Tam hoàng tử kia.

Nếu như không phải khoe khoang, nhất định phải bố cục Thương Châu, cũng sẽ không có nhiều vấn đề ở phía sau như vậy.

Chuyện hôm nay bất kể như thế nào đều mang ý nghĩa bọn hắn cúi đầu trước Khương Hồng Võ.

Ảnh hưởng quá lớn.

- Không nóng vội, chờ Tam hoàng tử đến đây thì từ từ bàn bạc.

Khương Hồng Võ vác lấy Cuồng Đao, mặc cho bọn hắn khuyên như thế nào cũng đều không tiếp tục nói chuyện.

- Đáng chết! Ta đã cảnh cáo Đại hoàng tử, không nên tùy tiện về Tây Cương, bây giờ ngược lại thì tốt rồi, mặt mũi hoàng thất đều đã mất hết.

Một vị tộc lão hoàng thất tức giận nói.

- Ta đã sớm đề nghị, sớm giải quyết Khương Hồng Võ. Vô Hồi thánh địa hoàn toàn có thể xử lý sau, đám gia hỏa cổ hủ kia lại không có nắm chắc hoàn toàn thì sẽ không dễ dàng nhúng tay sự vụ hoàng triều. Ngược lại là Khương Hồng Võ, một khi hắn đặt vững nền móng tại La Phù, muốn lại xử lý sẽ rất khó khăn.

Một vị tộc lão khác cũng rất hối hận.

- Im miệng đi, bây giờ nói gì cũng đã muộn. Vẫn là nên nghĩ biện pháp cứu người ra.

Tần Chính Thanh nhíu mày nhìn lên đài cao, trong đầu lóe ra các loại suy nghĩ, đều bởi vì lo lắng sống chết của Đại hoàng tử nên bọn hắn không thể không từ bỏ. Bọn hắn rất muốn mang thế thân của Đại hoàng tử tới. Nhưng mánh khoé dùng tại chỗ này rất khó có hiệu quả.

Huống chi trong tay Khương Hồng Võ còn đang nắm bọn người Sử Uyên.

Thời gian khẽ trôi qua, lại là thêm ba ngày.

Tam hoàng tử được rất nhiều thị vệ hoàng thất bảo vệ đã đi đến thành Hoàng Phủ.

Cửu công chúa cũng theo tới.

- Khương Hồng Võ, ngươi tìm ta?

Tam hoàng tử mặc dù là giả, nhưng trên đường đã bị Cửu công chúa dạy dỗ, đã biết được phải đối phó như thế nào.

Cửu công chúa cũng đứng ở phía sau hắn, tùy thời chuẩn bị chỉ đạo.

- Trong khoảng thời gian này ngươi sống không tồi nhỉ. Ở phủ của Tam hoàng tử, chơi đùa nữ tử của Tam hoàng tử, hưởng thụ được hạ nhân lấy lòng. Làm kẻ giả mạo lại làm đến mức như ngươi đây, chết cũng chết đáng giá. Tuy nhiên, ban đêm nằm mơ có phải đã mơ thấy Tam hoàng tử muốn ăn sống ngươi hay không?

Khương Hồng Võ cười lạnh hai tiếng.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Hoàng tử giả cũng cười lạnh đáp lại.

- Không biết? Ha ha, vậy ta để cho ngươi biết.

Khương Hồng Võ nhìn đám người hoàng thất cao giọng nói:

- Ta có thể dùng một thánh văn, đổi Tam hoàng tử. Các ngươi, đổi hay là không đổi?

- Ngươi...

Sắc mặt Hoàng tử giả đại biến, lập tức quay đầu nhìn Cửu công chúa cầu cứu.

- Hỗn đản! Quay đầu trở lại!

Cửu công chúa quát tháo.

- Cửu công chúa, ta là Tam hoàng tử, ta là Tam hoàng tử, ngươi phải kiên trì lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK