Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1285 Liều mạng với Thiên Nhân Chiến Khu (2)

Theo hai đại cường giả giết tới, các cường giả của Kiều gia, Ác Nhân cốc cùng Cổ Hoa cũng đều điên cuồng giết tới cùng một chỗ.

Cường giả Cổ Hoa lên cơn giận dữ, hận không thể xé sống người của Kiều gia và Ác Nhân cốc, ít nhất phải cuốn lấy bọn hắn, chờ đợi đợt viện quân thứ hai đuổi tới, sau đó một mẻ hốt gọn.

Kiều gia và Ác Nhân cốc thì phải tốc chiến tốc thắng, nhất định phải nhanh chóng giải quyết đám người này, trước khi đợt viện quân thứ hai đuổi tới, phải toàn diện rút lui.

Bên ngoài mấy chục dặm, Khương Phàm cùng Đại hoàng tử không quan tâm đến trận chiến bên kia, các thức chiêu thức cứ liên tục va chạm kịch liệt.

Mặc dù chỉ là Linh Hồn cảnh thất trọng thiên, nhưng lại bởi vì là Thiên phẩm linh văn nên chiêu thức vẫn thể hiện ra sự cường đại kinh thế hãi tục.

Ầm ầm!!

Cùng với những trận va chạm mãnh liệt, Khương Phàm tháo chạy vài trăm mét.

Hai chân Đại hoàng tử đè sát sa mạc, cũng trượt ra vài trăm mét, nhưng khí lãng toàn thân hắn vẫn cuồn cuộn, không gian dưới chân vỡ nát, cưỡng bức phanh người lại.

- Khương Phàm, ngươi cũng không phải đối thủ của ta.

Đại hoàng tử nhấc lên tia sáng đầy trời, một bàn tay to lớn đưa về phía trước, một nguồn năng lượng vô hình quét sạch thiên địa, cường thế cầm giữ không gian phạm vi năm ngàn mét.

Khương Phàm lập tức giống như dừng lại tại đó, không gian, thời gian, đều như chịu phải ảnh hưởng.

- Aaa… !!

Đại hoàng tử gào thét cuồng dã, không có nửa phần tôn quý như bình thường, trở nên cường thế mà dũng mãnh không gì sánh được, cánh tay hắn phồng lên, một bàn tay to lớn đánh về phía trước, điên cuồng giam cấm không gian.

Đây là truyền thừa cường đại của Thiên Nhân Chiến Khu, có thể giam cầm thiên địa, càng có thể điều khiển thiên địa.

- Chỉ bằng cái này? Còn chưa đủ!

Khương Phàm kịch liệt gáy to, liệt diễm toàn thân hình thành lít nha lít nhít vòng xoáy, trong chớp mắt đã phun ra uy lực hoắc loạn kinh khủng, kéo về phía bầu trời sa mạc, rung chuyển không gian.

Nhưng, khi Khương Phàm tránh thoát, Đại hoàng tử đã đồng thời khống chế không gian sụp đổ toàn diện. Vừa vặn mượn uy lực hoắc loạn do Khương Phàm thả ra, sau đó làm trầm trọng thế công của mình hơn.

Khương Phàm giống như đột nhiên lâm vào trong sóng to gió lớn, muốn bị sống sờ sờ hủy diệt.

Nhưng, hắn phát ra chiến ý tuyệt luân, vẫn phá tan không gian hỗn loạn, giống như Thần Điểu đang vật lộn giữa đất trời, dễ như trở bàn tay xuyên thủng hết thảy mọi thứ, cường thế giết ra.

- Chu Tước Bác Thiên Thuật!

Khương Phàm hét lớn trong lòng, sát ý tăng vọt, liệt diễm lệ khí cuồn cuộn khắp nơi, móng vuốt hắn căng cứng, uy lực mạnh mẽ lao thẳng đến Đại hoàng tử.

Máu trong toàn thân Đại hoàng tử dần hiện ra vô số điểm sáng, nhanh chóng phóng đại, lao ra khỏi cơ thể, hình thành lít nha lít nhít 'huyết chuông', huyết chuông va chạm giao hòa, trong nháy mắt đã hóa thành chuông lớn khổng lồ, bao phủ Thiên Nhân Chiến Khu của hắn, càng cùng vùng thiên địa này hình thành cộng minh.

Ầm ầm!

Bạo tạc mãnh liệt rung chuyển sa mạc, Chu Tước Bác Thiên Thuật của Khương Phàm giống như đụng phải vào vùng thiên địa này.

Một cảm giác vô cùng kỳ diệu, vô cùng mênh mông, không thể phá vỡ.

Tuy nhiên, Khương Phàm chung quy vẫn Chu Tước Yêu Thể, sau khi Bác Thiên Thuật toàn diện thăng hoa, đủ để phá vỡ được. Cho nên...

Ầm ầm!

Chuông lớn sụp đổ, thiên địa hỗn loạn, hình thành không cách nào nói rõ triều dâng quét sạch bốn phương tám hướng.

Bên trong phạm vi mấy ngàn mét, đều giống như đại mạc chập trùng lên xuống.

Đại hoàng tử kinh ngạc, nhưng không có chút do dự nào, thậm chí đã làm tốt chuẩn bị.

Mái tóc dài của hắn bay loạn, tay phải nhanh chóng to ra, đủ để vượt qua nửa cơ thể của hắn, đường vân toàn thân đều hội tụ về lòng bàn tay, nơi đó phun ra cường quang giống như mặt trời, càng có năng lượng táo bạo hơn trấn áp.

Đây là Thiên Nhân bí thuật, Trấn Áp dân chúng!

Thiên Nhân Chiến Khu lấy dân chúng ngưng tụ mà thành, nhưng cũng tạo thành uy lực trấn áp đối với dân chúng.

Loại thực lực này chỉ có thể hiện ra tại Thiên phẩm linh văn, mà Đại hoàng tử nơi này lại phát huy vô cùng tinh tế.

Đại hoàng tử hét lớn, kéo căng tay phải dài đến hơn mười mét, hung hăng chụp về phía Khương Phàm đang giết đến.

Khương Phàm cũng không phải người lương thiện, hai cánh kéo căng lấy 'Bác thiên chi thuật', móng vuốt sau khi xé mở chuông lớn, hai cánh lại như Thiên Đao hung hăng chém qua.

Ầm ầm!!

Hai cánh cùng cự chưởng va chạm, phát ra thanh âm rung động kịch liệt như kim loại, theo không gian đang hoắc loạn dâng lên như triều cường, khuấy động thiên địa, truyền khắp hơn mười dặm.

Ngay cả cường giả các phương đang chém giết đều quăng ánh mắt tới nhìn lại.

Hai đại Thiên văn giao phong, nếu như không phải bọn hắn đều đang chém giết sinh tử thì thật muốn thưởng thức.

Khương Phàm cùng Đại hoàng tử lần nữa tháo chạy, lùi lại hơn năm trăm mét. Thế lực ngang nhau, lại đều kích thích lên mênh mông chiến ý.

- Giết!!

Khí tức Đại hoàng tử bộc phát như lũ quét, so với trước đó lại càng mạnh hơn, gào thét lao đến Khương Phàm. Huyết khí toàn thân thiêu đốt, trùng kích hoa văn phức tạp hình thành ánh sáng đáng sợ.

Thân cao hơn ba mươi mét, bước chân rơi xuống đất, không gian vỡ nát, chiến ý vô địch.

Hắn đã nổi điên!

Hắn là Thiên Nhân Chiến Khu, là chiến khu cường đại tại thời đại Thái Cổ suýt chút nữa nhất thống Thương Huyền, mặc dù đến bọn hắn nơi này chỉ là hình thái linh văn, nhưng vẫn cường đại vô địch như cũ, vẫn có thể uy hiếp được phương bắc.

Hắn làm sao có thể ngay cả một tên biến đổi thiên văn đều không ép được?

Khương Phàm tăng vọt chiến ý, hai mắt dâng lên cường quan.

Đây là từ khi tiến vào Thiên linh văn đến nay, lần đầu tiên chân chính quyết chiến Thiên linh văn, lại còn là Thiên linh văn sở hữu bởi chủ nhân của hoàng tộc, loại chiến đấu này đã để hắn chờ mong, càng làm cho hắn cuồng nhiệt.

Oanh!

Đại hoàng tử tới gần Khương Phàm trong chớp mắt, khí tức kịch biến, năng lượng phun trào, toàn bộ mái tóc như là thác nước trút xuống, con ngươi lập lòe ngân quang. Cả người hình thành trận vực vô hình, quét sạch hơn năm ngàn mét, vùng thiên địa này đã triệt để đặt vào khống chế.

Đây là một khí tức kinh người, tựa như một Thiên Nhân chân chính, vượt qua Thái Cổ mà đến, bễ nghễ nhân gian.

Oanh một tiếng, Đại hoàng tử đưa tay, kỳ quang như sấm, năng lượng lao nhanh, bóp ra một cái ấn quyết phức tạp, ở giữa hai tay ngưng tụ thành bóng dáng một Thiên Nhân.
Chương 1286 Liều mạng với Thiên Nhân Chiến Khu (3)

Bóng người này mơ hồ vặn vẹo, lại cuồng bá vô địch, tản ra khí tức càng là kinh người.

Giống như là Thiên Nhân chân chính, ngưng tụ ra tuyệt thế thần thông.

Đây là Thiên Nhân Ấn!

Một trong những lực lượng cấm kỵ mạnh nhất của Thiên Nhân Chiến Khu!

Thời kỳ Thái Cổ, Thiên Nhân Chiến Khu hoành hành thiên hạ, Thiên Nhân Ấn vừa ra, vạn tộc hồi hộp.

- Ngươi lấy cái gì để so cùng ta?

Ánh mắt Đại hoàng tử giá lạnh vô tình, khống chế Thiên Nhân Ấn đánh về phía Khương Phàm.

Khí thế Khương Phàm hung hăng, huyết mạch sôi trào, trong liệt diễm đầy trời đột nhiên xuất hiện hình ảnh mông lung mơ hồ.

Như một bức tranh vạn cầm, miêu tả tất cả Linh Cầm từ Hoang Cổ đến nay.

Có Phượng Hoàng bay lên, uy hiếp tám phương, có Thiên Bằng kích thiên, hồi hộp dân chúng, có Loan Điểu vén núi, thánh uy cuồn cuộn, càng có Khổng Tước giương cánh, bá tuyệt một phương, nhiều loại mãnh cầm, từng loại hiển hiện, cùng nhau thi triển hung uy.

Nhưng, trên đỉnh cao nhất của bức tranh, lại có một thân ảnh đáng sợ đốt cháy thiên khung —— Chu Tước!!

Chu Tước Phục Thiên Thuật!

Đây là khi Khương Phàm hấp thu Huyền Hoàng Thạch, kích phát tiềm lực huyết mạch, thức tỉnh Chu Tước truyền thừa thứ ba. Có thể ở trong chớp mắt kích phát ra lực lượng Chu Tước tổ mạch, hình thành thần uy tuyệt thế chấn nhiếp vạn cầm, phục sát vạn linh.

Giờ khắc này, Khương Phàm như đang tái hiện uy lực Chu Tước Thần Tổ, ngao khiếu đỉnh mây, săn giết dân chúng.

Ầm ầm!!

Thiên Nhân Ấn va chạm, khủng bố ngập trời.

Khương Phàm chấn kích hai cánh, bao quanh lực lượng cường đại săn giết dân chúng, tấn công trực diện.

Giờ khắc này, bất luận là Khương Phàm hay là Đại hoàng tử, toàn thân đều tỏa ra tia sáng vô tận, thể hiện ra uy thế cường đại kinh thế hãi tục.

Chiến trường cứ việc giết tới sôi trào, cường giả các nơi cứ việc đều là Niết Bàn, nhưng giờ phút này, bọn hắn lại thành tiêu điểm của toàn bộ chiến trường, trở thành duy nhất ở giữa thiên địa.

Ầm ầm!

Trận bạo tạc thảm liệt, lần nữa lay động đất trời.

Khương Phàm ngang nhiên đánh hai cánh về phía trước, bổ ra hư ảnh Thiên Nhân mơ hồ kia, hung hăng đánh vào hai tay Đại hoàng tử đang nhấc ngang lên.

Phốc phốc!

Hài cốt đứt gãy, huyết nhục văng tung tóe, Đại hoàng tử bị khí tức hủy diệt đập vào mặt đánh tung bay.

Nhưng, sau khi Thiên Nhân Ấn bị bổ ra lại đã tạo thành năng lượng kinh người, đối diện bao phủ Khương Phàm.

Lông vũ phất phới, máu tươi vẩy ra.

Khương Phàm giống như thiểm điện bị đánh bay ra vài trăm mét, nhưng rất nhanh đã cưỡng ép ổn định, hai cánh mở ra, liệt diễm ngập trời, sát uy cuồn cuộn.

- Không thể nào, sao ngươi có thể chống đỡ được Thiên Nhân Ấn của ta?

Đại hoàng tử chật vật ổn định, bả vai đổ đầy máu, chật vật không chịu nổi.

Xa xa, bọn người Đường Tư Đồ sau khi nghe được động tĩnh liền nhanh chóng nhìn quanh về nơi này, cũng lập tức hít vào từng ngụm khí lạnh, thực sự không dám tin những gì ở trước mắt mình.

Khương Phàm lại có thể cùng Đại hoàng tử giết tới trình độ này.

Đây chính là Đại hoàng tử, tồn tại trong lòng bọn họ giống như người vô địch, mà người đó còn đã lắng đọng tại Linh Hồn cảnh thất trọng thiên ba năm, triển khai toàn bộ thực lực, hoàn toàn có thể tương đương với nửa bước bát trọng thiên. Thậm chí Thánh phẩm linh văn bát trọng thiên đều có thể bị hắn hoàn ngược.

Khương Phàm chỉ là lột xác thành thiên văn mà thôi, sao lại có thể trọng thương Đại hoàng tử được?

- Giết!

Đại hoàng tử tuyệt đối không nhận thua, hắn hấp thu huyết khí toàn thân, một lần nữa ngưng tụ ra hai tay, hét lớn lao đến Khương Phàm, khí tức toàn thân tăng vọt, lần nữa ngưng tụ lại Thiên Nhân Ấn.

Lần này so với lần trước lại càng mạnh hơn.

Vừa rồi hắn đã nghĩ là nếu Thiên Nhân Ấn vừa ra, Khương Phàm chắc chắn sẽ thua, cho nên không dùng toàn lực, thoáng có chỗ giữ lại.

Lần này, hắn không giữ lại chút nào, cứ phóng thích toàn diện, mà trong nhẫn không gian ở hai tay còn không ngừng liên tục phóng thích ra năng lượng cường đại.

Trong này phong tồn bảo cốt dùng di cốt tộc lão hoàng thất rèn luyện, tình huống bình thường là khi gặp phải uy hiếp thì dùng máu tươi kích phát, trực tiếp ném ra làm tấm thuẫn, giờ phút này toàn bộ đều bị hắn ép năng lượng, hội tụ đến bên trong Thiên Nhân Ấn.

Ầm ầm!

Khí tức đáng sợ tràn ngập, một hư ảnh Thiên Nhân lần nữa ngưng tụ, mơ hồ mà mông lung, sức chấn động kia làm cho tim tất cả mọi người đều phải đập nhanh, có một cảm giác kiềm chế khó tả, muốn thần phục.

- Giết, giết giết giết!

Đại hoàng tử hét lớn, hai tay giam cấm Thiên Nhân Ấn, xông giết về trước.

Toàn thân hắn đang cùng thiên địa giao hòa, cùng không gian cộng minh, thời khắc này, lực trùng kích đã nhấc lên không gian vô tận, tràng diện rung động lòng người.

Khương Phàm không có vội vã, mà dừng ở nơi xa, hai cánh chỉ lên trời, không ngừng liên tục phóng thích ra liệt diễm, huyết khí, hồn khí.

Một thanh cự kiếm màu tím nhanh chóng ngưng tụ.

Tàn Đao Tam Thức, thức thứ hai, Khai Thiên Thức!

Kích phát cơ thể, linh hồn, cùng linh văn cường đại, nghiền ép tất cả tiềm lực, cường thế dung hợp, hình thành phóng thích cực hạn, diễn dịch một kích đỉnh phong.

Ba cái càng mạnh, uy lực của Khai Thiên Thức càng khủng bố hơn.

Bây giờ, Khương Phàm đã thức tỉnh huyết mạch, linh văn thăng hoa, thể chất càng là không phải như người bình thường, mấu chốt nhất là, mắt phải của hắn chính là thần nhãn chân chính.

Giờ khắc này phóng thích ra, uy lực bá tuyệt toàn trường.

Đại đao xé rách càn khôn, theo Khương Phàm giương cánh gáy to, quét ngang về phía trước.

Nơi xa, số lượng lớn cường giả đều thầm run rẩy trong lòng, đã nhận ra một khí tức để bọn hắn kinh hãi.

Ầm ầm!!

Tiếng oanh minh điếc tai, năng lượng ngút trời, phảng phất có vầng thái dương nổ tung tại sa mạc, cường quang chiếu thấu không gian.

Quá mãnh liệt, trực tiếp lan đến gần chiến trường thảm liệt xung quanh.

Thực lực Thiên Nhân Ấn đã tăng nhiều, nhưng lại bị cường thế bổ ra lần nữa.

Đao thế kinh khủng mang theo tiềm lực toàn thân Khương Phàm, nhất là năng lượng bên trong thần nhãn kia, vô tình bổ vào trên thân Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử mặc chiến trụ cường đại, trong chớp mắt đã phát sáng, dâng lên kỳ quang, giống như làn khói bao trùm cả người hắn.

Ầm ầm!

Bạo tạc kinh khủng, đinh tai nhức óc, lần nữa khuấy động sa mạc.

Đại hoàng tử đổ đầy máu trên người, thân thể hơn ba mươi mét bay ngang ra ngoài.
Chương 1287 Liều mạng với Thiên Nhân Chiến Khu (4)

Chiến trụ dâng lên cường quang, xua tan uy lực Khai Thiên Thức cường đại, cũng đồng thời phóng xuất ra năng lượng cường đại, không ngừng liên tục rót vào trên thân Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử giống như ăn phải đan dược kích thích tiềm lực, nhanh chóng khôi phục, khí thế cũng nhanh chóng tăng vọt.

- A!!

Đại hoàng tử hét lên một tiếng, cường thế ổn định, sau khi hấp thu lực lượng chiến trụ, thực lực lại lần nữa tăng vọt, cường hãn trùng kích hàng rào cảnh giới, giống như muốn tiến vào bát trọng thiên.

Chiến trụ sau khi phóng thích năng lượng mãnh liệt đã trực tiếp cùng huyết nhục hắn giao hòa cùng một chỗ.

Ầm ầm!

Cơ thể Đại hoàng tử phồng lên, đường vân bắn ra cường quang, trở nên nóng nảy, trở nên càng thêm cường đại.

Khương Phàm phá tan năng lượng đang sôi trào cuồn cuộn, thẳng tiến không lùi, lao đến Đại hoàng tử.

Khí tức mạnh lên rồi?

Ta cũng có thể!

Khương Phàm quả quyết kích phát hai 'Bản thân' trong tâm hải, thực lực tại thời khắc này tiếp tục tăng vọt, liên tiếp nhấc lên, thẳng tới thất trọng thiên đỉnh phong, lại đong đưa tới bát trọng thiên.

- Khương Phàm, hôm nay mặc kệ ngươi giãy giụa như thế nào, ngươi cũng sẽ phải chết trong tay ta!!

Đại hoàng tử vô cùng chấp nhất, tuyệt đối không tin Thiên Nhân Ấn đã từng kinh diễm một thời đại lại có thể không địch lại Khương Phàm, cho nên hắn lại lần nữa thi triển ra.

Lần này, lại có diễn biến hoàn toàn mới.

Hư ảnh Thiên Nhân xuất hiện, trực tiếp dung nhập vào trong lòng bàn tay của hắn.

- A!!

Đại hoàng tử cuồng dã trùng sát, tay phải sáng chói, mãnh liệt đánh về phía trước, thiên địa bạo động, giống như muốn sụp đổ.

Cảnh giới tăng lên, pháp ấn dung hợp, uy lực một kích này còn mạnh hơn trước đó nhiều gấp mấy lần.

Khương Phàm không nói một lời, hắn sôi trào nhiệt huyết, hưởng thụ trận chiến đấu Thiên linh văn này.

Đối mặt với bạo kích của Đại hoàng tử, hắn cũng không chút mập mờ nào, Chu Tước Phục Thiên Thuật lần nữa xuất hiện.

Uy lực tăng vọt lên gấp ba lần.

Ầm ầm!

Lần thứ ba giao phong, lần thứ ba bạo tạc, toàn bộ cánh tay Đại hoàng tử đều bị vỡ nát, ngay cả bên phải thân thể đều be bét máu thịt.

Nhưng, Đại hoàng tử lại càng cứng cỏi, điên cuồng hơn, sau khi hạ xuống quyết hấp thu toàn bộ thực lực chiến trụ, khôi phục chiến khu hoàn chỉnh, hắn không có chút gì do dự, lần nữa ngưng tụ Thiên Nhân Ấn.

Thiên Nhân Ấn mơ hồ mông lung, phóng thích ra chấn động làm cho người ta sợ hãi, càng có sự kiềm chế khó nói nên lời hơn.

- A a a!

Đại hoàng tử trừng muốn rách cả mí mắt, nhận lấy đau đớn to lớn, trực tiếp dung nhập Thiên Nhân Ấn vào trong thân thể.

Phóng thích, dung hợp, đây là hai vấn đề của Thiên Nhân Ấn.

Mà dung hợp càng là chia làm dung nhập bộ phận, cùng dung hợp toàn diện.

Lấy cảnh giới của Đại hoàng tử, kỳ thật còn không thể toàn diện dung hợp Thiên Nhân Ấn được, nhưng hắn vẫn dứt khoát làm như vậy.

Bởi vì, hắn cảm giác mình đã nhận lấy nhục nhã.

Mình rõ ràng càng ngày càng mạnh, vậy mà Khương Phàm cũng theo tăng thực lực lên.

Đây là đang chế giễu hắn!

Đại hoàng tử dung hợp áo giáp, kích phát tiềm lực, hoàn chỉnh dung hợp Thiên Nhân Ấn.

Ầm ầm!

Đại hoàng tử bộc phát khí thế, chiến khu khổng lồ phát ra uy thế kinh người giống như Thiên Nhạc (núi trời), hai con mắt đều phát ra cường quan chói mắt.

Tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời, cuồng sa dưới đại địa đang gào thét.

Giờ khắc này, hắn giống như trở thành Thiên Nhân chân chính.

Cả vùng thiên địa này đều đang bạo động!

- Uy lực Thiên Nhân, không thể xâm phạm. Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!

Đại hoàng tử hét lớn, hướng phía Khương Phàm vung cánh tay tráng kiện lên.

Toàn thân nhanh chóng phồng lên, đường vân bộc phát ánh sáng đến cực hạn, nếu như không phải có lực lượng áo giáp áp chế, giờ khắc này thật có khả năng hắn đã trực tiếp nổ tung rồi, nhưng hắn đã gánh vác được, uy lực Thiên Nhân được phóng thích toàn diện.

Hắn nhấc lên nắm đấm lay động đất trời, không gian oanh động sóng lớn giống như là đại dương.

Năng lượng ở chiến trường nơi xa đều nhận lấy dẫn dắt, có khí tức cao giai Linh Hồn cảnh, có khí tức Niết Bàn cảnh, trùng điệp, cuồn cuộn không dứt, hội tụ về nơi này.

Thiên Nhân Chiến Khu, vì chiến đấu mà sinh, tiềm lực của bọn hắn từng làm cho Thái Cổ Thương Huyền cũng vì đó mà run rẩy. Giờ khắc này phóng thích, không thể nghi ngờ chính là tái hiện phong thái tuyệt thế năm đó.

Đừng nói là Khương Phàm, coi như phía trước là một Thánh văn bát trọng thiên hay cửu trọng thiên đứng đấy, đều có thể bị hắn vô tình oanh sát.

Khương Phàm cảm nhận được uy thế cường đại, nhưng hắn cũng không có e ngại, ngược lại lại càng sôi trào nhiệt huyết.

Chiến đấu như vậy, mới là đỉnh cao quyết đấu mà hắn mong đợi.

Oanh!

Ầm ầm!

Toàn thân Khương Phàm phát ra liệt diễm ngập trời, hình thành pháp trận quy nguyên, kịch liệt xoay tròn, ù ù vang động, cướp đoạt năng lượng hỗn loạn nơi đây.

Tất cả năng lượng hai người chém giết sụp ra trước đó, toàn bộ đều nhận lấy dẫn dắt, kéo lên giữa trời, hội tụ tới pháp trận.

Trong này có liệt diễm, có đao khí Khương Phàm thả ra, còn có khí tức huyết mạch Thiên Nhân Ấn tán loạn.

Trong pháp trận có Chu Tước huyết sắc gáy to, mãnh liệt thôn phệ, cưỡng ép luyện hóa.

Từ quy mô rộng lớn, nhanh chóng đọng lại thành một quả cầu năng lượng to lớn.

Khương Phàm lao lên trời, cắn một cái vào quả cầu năng lượng, lại dữ dội nuốt vào.

Toàn thân ầm ầm tiếng vang, liệt diễm sôi trào đến cực hạn, thân hình khổng lồ, ánh sáng vô biên, xán lạn như mặt trời.

Chu Tước, Phục Thiên Thuật!

Bát Cấm Thánh Thiên Quyết kích thích gấp ba lần, trùng kích năng lượng Chu Tước Quy Nguyên Thuật, kích phát tiềm lực huyết mạch cực lớn.

Trong chớp mắt, liệt diễm cuồn cuộn giữa bầu trời, hình ảnh vạn cầm rung động lại lần nữa hiển hiện, so với trước đó lại càng rõ ràng hơn, càng cường thịnh hơn, Phượng Hoàng Thiên Bằng và các loại mãnh cầm tuyệt thế đều giống như muốn tránh thoát khỏi.

Uy lực huyết mạch của Khương Phàm lan tràn khắp nơi đây, cũng trùng kích đến giết tới Đại hoàng tử.

Đây là một loại áp chế tổ mạch cường đại, càng là loại Thần Linh xâm nhập đối với phàm trần.

Đối với mãnh cầm nơi đó có hiệu quả rõ ràng nhất, ở trên thân sinh linh khác cũng có hiệu quả.

Đại hoàng tử đột nhiên cảm giác huyết mạch nhận phải trùng kích, đang nhanh chóng yếu bớt.
Chương 1288 Phải tranh thủ thời gian

Uy thế huyết mạch yếu bớt, lực lượng Thiên Nhân Ấn cũng tùy theo mà suy yếu. Loại này yếu bớt tuyệt đối là trí mạng, bởi vì Đại hoàng tử vừa mới cướp đoạt lực lượng cường đại giữa thiên địa, không có huyết mạch cùng Thiên Nhân Ấn khống chế, bọn chúng nhanh chóng mất khống chế.

Phốc phốc...

Đại hoàng tử phóng tới, thất khiếu đổ tươi, thân thể vặn vẹo, cơ hồ muốn vỡ nát.

Tuy nhiên, Đại hoàng tử lại dữ tợn hét lớn, cuồng loạn kích thích huyết mạch, kích ra uy thế Thiên Nhân, cưỡng ép kéo lấy lực khống chế, tại biên giới gần như mất khống chế đã cưỡng bức ổn định thế công.

Ầm ầm!

Khương Phàm cùng Đại hoàng tử va vào nhau, giống như là hai viên tinh cầu va chạm mãnh liệt, trong chốc lát đã nổ lên ánh sáng vô tận, ngay sau đó, cát bụi bay tán loạn, khí lãng bạo động, năng lượng kinh khủng giống như cột mây hình nấm phóng lên tận trời, ngay sau đó cuồn cuộn về bốn phương tám hướng.

Đại hoàng tử điên cuồng kích phát tiềm lực, chiến đấu không màng sống chết, xác thực đã thể hiện ra được thực lực khủng bố, nếu như có thể triệt để áp chế đối thủ, hắn có thể cười đến cuối cùng, cứng rắn đến cuối cùng.

Nhưng, hắn lại gặp Khương Phàm, gặp Chu Tước Yêu Thể có thể đối kháng Thiên Nhân Chiến Khu.

Điên cuồng đến cực hạn, cuối cùng đổi lấy cái giá thảm liệt.

Đại hoàng tử cuồng dã đánh lui Khương Phàm, thân thể cũng bị vô tình tung bay ra ngoài, lực trùng kích kinh khủng nổ nát vụn hai tay, thân thể cũng vỡ nát, huyết nhục văng tung tóe.

- Không thể nào...

Đại hoàng tử liên tục lui lại hơn tám trăm mét, chật vật miễn cưỡng giữ vững thân thể, nhưng hắn kịch liệt gào thét còn không có phát ra ngoài, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện cường quang hừng hực.

Khương Phàm lại gánh vác năng lượng bạo động, giết tới trước mặt hắn.

- Đại hoàng tử, trận chiến này đã kết thúc, ngươi, thua rồi!

Khương Phàm há miệng gáy to, hình thể dành dụm áp súc, từ hơn ba mươi mét, biến thành chừng ba thước. Trước mặt thân thể cao lớn của Đại hoàng tử, thân thể ba mươi mét quá nhỏ.

Nhưng, toàn thân Khương Phàm phát sáng, hỏa vũ thiêu đốt, song trảo gắt gao khấu chặt, cường thế bạo phát ra Chu Tước Bác Thiên Thuật, xông về chỗ mi tâm Đại hoàng tử.

Một kích này, quá đột nhiên, cũng quá cường đại.

- A a...

Đại hoàng tử kinh hồn rống to, đường vân toàn thân tăng vọt ánh sáng, hấp thu tất cả tiềm lực, hội tụ về trên trán, muốn nhờ linh văn phóng xuất ra thế công.

Giờ khắc này, hắn trừng trừng hai mắt, ánh mắt đung đưa kiêu ngạo, điên cuồng, cùng chiến ý bất khuất.

Nhưng, sâu trong ánh mắt cũng có một tia tuyệt vọng như ân như hiện.

Ta thua?

Không thể nào!

Ta là Thiên phẩm linh văn, ta là Thiên Nhân Chiến Khu!

Ta là Đại hoàng tử Cổ Hoa hoàng thành, người thừa kế hoàng tộc!

Làm sao ta có thể thua??

Ầm ầm!

Năng lượng sôi trào trên trán Đại hoàng tử, giống như trực tiếp xuyên suốt đại dương mênh mông trong khí hải, muốn phun ra uy lực và năng lượng không có tận cùng.

Nhưng...

Phốc!

Khương Phàm vô tình xuyên thủng đầu Đại hoàng tử, máu tươi phun tung toé.

Năng lượng đang thả ra trong nháy mắt đã mất khống chế, cái đầu to lớn nổ nát vụn tại chỗ.

Thân thể cuồng bạo của Đại hoàng tử lập tức mất đi tinh khí thần, cánh tay rách rưới còn muốn nhấc lên, cũng đã vô lực.

Bành bành bành...

Đại hoàng tử lảo đảo lui lại mấy bước, giống như một ngọn núi cao ầm vang ngã xuống đất.

Khương Phàm sau khi đánh xuyên đầu Đại hoàng tử, hình thể nhanh chóng tăng vọt.

Hắn giương cánh gáy to, âm thanh cắt cả trời cao, liệt diễm mãnh liệt lần nữa sôi trào, cuồn cuộn không dứt.

- Đại hoàng tử chết rồi?!

Nơi xa có người liếc mắt nhìn về nơi này, quá sợ hãi, tiếng kêu to thê lương vang vọng cả chiến trường.

- Không...

Các tộc lão hoàng thất thống khổ gào thét.

Đó là Đại hoàng tử của bọn họ, là Thiên phẩm linh văn đời này của hoàng thất, càng là Nhân Hoàng tương lai của hoàng thành.

- Khương Phàm... Giết Đại hoàng tử?

Ánh mắt đám người Đường Tư Đồ, Đường Nguyên Bá lắc lư kịch liệt.

Đừng nói là giết chết,liền xem như Khương Phàm áp chế Đại hoàng tử, bọn hắn cũng đều cảm giác khó có thể tin được.

- Giết! Một tên cũng không được để lại!

Khương Diễm tăng vọt chiến ý, lao thẳng đến Triệu Lê Minh đang chật vật.

Bọn người Kiều Vạn Niên toàn bộ nhấc lên chiến ý, điên cuồng triển khai vây bắt.

Mặc dù cường giả Cổ Hoa rất nhiều, nhưng đều là tộc trưởng cùng tộc lão đương thời, Kiều gia lại có hơn hai mươi nhân vật cấp lão tổ một trăm tuổi hay thậm chí hai trăm tuổi áp trận, lại còn có các sát thủ Huyết Sát của Ác Nhân cốc khống chế tràng diện, đến bây giờ đã săn giết được số lớn cường giả Cổ Hoa.

Các vòng chiến cơ bản đều là ba đối một.

Bọn người Hoàng Phủ Thừa Viễn tuyệt vọng, chẳng lẽ toàn bộ phải mất mạng ở chỗ này sao?

Viện quân đâu!!

Vì sao còn chưa chạy tới?

Đường Tư Đồ và các đại tân sinh khác càng tuyệt vọng đến muốn sụp đổ, bọn hắn mang theo tràn ngập nhiệt huyết đuổi tới, đều nghĩ là sẽ chạy một đoạn đường dài thật nhanh để diễn một vở kịch kích tình, kết quả Kiều gia cũng dám ngăn cản.

Vị Thánh Tổ bọn hắn mong đợi kia, từ đầu tới đuôi cũng không thấy bóng dáng.

Nửa giờ sau, nương theo một tiếng hét thảm cuối cùng, Triệu Lê Minh đau khổ kiên trì đã ngã xuống đất. Mà tộc trưởng Hoàng Phủ Thừa Viễn, Chung Ly Nguyên Thanh, Đường Chính Sơ Đằng của Cổ Hoa, toàn bộ đều đã chết.

Đường Tư Đồ, Đường Nguyên Bá và các tử đệ Cổ Hoa đuổi tới cũng không may mắn thoát khỏi.

Đây chính là chỗ tàn khốc của chiến tranh!

Đương nhiên, Kiều gia và Ác Nhân cốc cũng bỏ ra cái giá to lớn, gần ba trăm người may mắn còn sống sót không đến hai trăm.

Tại thời kỳ hỗn chiến, hơn hai trăm vị lão tổ càng là vì khống chế chiến trường, vậy mà lựa chọn tự bạo, kéo lấy những nhân vật cấp lão tổ hoàng thất kia cùng nhau chịu chết.

- Toàn bộ xử lý sạch sẽ.

An Minh Hề vung lên sợi đằng đen, nuốt chửng tất cả thi hài.

Khương Diễm thì cuốn đi linh hồn của bọn hắn, dung nhập vào bên trong Sâm La Nghiệt Hỏa.

Hình ảnh tàn nhẫn để rất nhiều người Kiều gia đều không thích ứng được.

- Chúng ta cần phải đi.

Khương Phàm nhìn bừa bộn phế tích, vẻ mặt vẫn nghiêm trọng như cũ.

Xử lý xong đợt truy binh đầu tiên, đợt thứ hai bị dung nham Kiều gia ngăn chặn, bọn hắn cần tranh thủ thời gian quý giá.
Chương 1289 Tái chiến Thánh Tổ

Nhưng, đợt truy binh thứ hai chỉ là ngăn chặn tạm thời mà thôi, sau đó không lâu sẽ còn đuổi tới.

- Lão tổ đâu? Ngài ấy tự mình ở lại, thích hợp không?

Kiều Vạn Niên nhíu mày nhìn qua Kiều Vô Hối ở xa xa.

Toàn thân Kiều Vô Hối sôi trào liệt diễm, giống như núi lửa tiếp tục phun trào, thanh thế vô cùng rung động, liệt hỏa chiếu thấu hơn phân nửa sa mạc.

Sau khi luyện hóa nửa thân thể Cổ Hoa Thánh Tổ, tiếp nhận các đời Ác Nhân Vương cùng Huyết Sát tế hiến, Kiều Vô Hối đã buông lỏng cảnh giới, rốt cuộc cũng bắt đầu bước lên Thánh Linh cảnh.

- Tình huống của hắn rất đặc thù, hẳn là có thể đột phá.

Khương Phàm so với ai khác đều lo lắng cho Kiều Vô Hối hơn, người kia dù sao cũng là hài tử kiếp trước của hắn, nhưng bây giờ chỉ có thể tin tưởng Kiều Vô Hối.

Dựa theo bọn hắn mong muốn, thời điểm đợt truy binh thứ ba đến, rất có thể vẫn cần một vị Thánh Tổ nào đó dẫn đội. Cho nên Kiều Vô Hối nhất định phải đột phá đến Thánh Nhân cảnh trước lúc đó.

Nếu như đổi thành những người khác, cái này không khác gì người si nói mộng, nhưng tình huống của Kiều Vô Hối quá đặc biệt.

Mấy trăm năm trước chỉ bằng vào Thánh phẩm linh văn đạt tới Bán Thánh, mặc dù đã thoái hóa, nhưng nội tình cảnh giới vẫn còn, năm năm trước lại được thần huyết tẩm bổ, đột phá linh văn, trở lại đỉnh phong. Bây giờ tiếp nhận số lượng lớn tế hiến, nuốt tươi sống Thánh Nhân, đã có cơ sở đột phá.

Mà, sau khi rời khỏi Cổ Hoa, Khương Phàm còn có ba viên biến đổi huyết mạch là Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, bốn viên kích phát tiềm lực là Thiên Địa Tạo Hóa Đan, ròng rã bảy viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, đều giao cho Kiều Vô Hối.

Gần như là tài nguyên điên cuồng chồng chất, phối hợp hắn mấy trăm năm tích trữ mà kích phát ra, hẳn là có thể trong thời gian ngắn sáng tạo kỳ tích.

Biến cố duy nhất chính là Kiều Vô Hối có thể bước lên Thánh Linh cảnh giới trước khi Cổ Hoa Thánh Tổ đuổi tới hay không.

- Tạm biệt với lão tổ các ngươi đi.

Khương Phàm phân phó đám người Kiều gia.

Bọn người Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn toàn thể quỳ xuống, tiễn biệt Kiều Vô Hối ở xa xa, cũng đưa lên lời chúc phúc của mình.

Khương Diễm dẫn đầu các sát thủ Ác Nhân cốc cũng hành lễ với Kiều Vô Hối.

Khương Phàm ngóng nhìn nơi xa, trong lòng mặc niệm:

‘Ta chờ ngươi tại Nam Bộ, ngàn vạn lần phải trở về. Chờ mẫu thân ngươi thức tỉnh, ta hi vọng phụ tử chúng ta đều có thể cùng có mặt. Người một nhà, ai cũng không thể thiếu. ‘

- Đi!!

Khương Phàm dứt khoát quay người, xông về hoang dã.

Bọn hắn nhất định phải đi.

Nếu như Kiều Vô Hối có thể đột phá, một mình hắn có thể ngăn chặn tất cả mọi người. Nếu như Kiều Vô Hối không thể đột phá, bọn hắn ở lại nơi này không khác chờ đợi đồ sát.

Đây cũng là quyết định của Kiều Vô Hối.

Vì trận chiến đầu tiên, hắn nghĩa bất dung từ, càng không oán trách không hối hận.

- Khương Phàm... Khương Phàm...

Thân ảnh Đông Hoàng Thánh Kiệt mơ hồ từ trong hư không đi tới, nhìn qua bọn người Khương Phàm rời khỏi, vẻ mặt nghiêm trọng, thật lâu vẫn không cách nào bình tĩnh.

Thời điểm hắn tới, trận chiến đã bắt đầu, không nhìn thấy toàn bộ quá trình. Nhưng, Khương Phàm hiện ra võ pháp cực đoan, cùng với tư thái của Kiều gia và Ác Nhân cốc đối với Khương Phàm đã có thể nói rõ hết thảy.

Kể từ đây, tất cả cử động khác của Kiều gia thường đều có thể được giải thích hợp lý nhất.

- Khương Phàm... Phần Thiên Thần Hoàng! Đã từng chạm đến Đế cảnh truyền kỳ! Trách không được ngươi bá đạo lại phách lối, thì ra kiếp trước ngươi đã từng đứng cao như vậy!

- Đã từng là chủ nhân của Thương Huyền, vậy mà lại trở về rồi? Người đứng trên Đăng Thiên Kiều hướng Thương Thiên chứng đạo thần, lại trở về!

- Trách không được thần giáo đối với chuyện của ngươi lại giữ kín như bưng, trách không được phó giáo chủ lại nhắc đến Địa Ngục Côn Lôn sơn. Thì ra... là như vậy...

Đông Hoàng Thánh Kiệt chau mày, chậm rãi lắc đầu.

- Ngươi rõ ràng đã bị Thương Thiên oanh sát, bị bách tộc xé nát, thân đã chết, hồn đã tán, vì sao còn có thể trùng sinh trở về?

- Chẳng lẽ là do Thiên Hậu trong truyền thuyết kia làm?

- Ta chỉ biết là sau khi cuộc chiến tại Đăng Thiên Kiều kết thúc, Thiên Hậu đã suất lĩnh toàn bộ con dân thần triều tập thể chịu chết. Bây giờ xem ra, chuyện năm đó khẳng định còn có ẩn tình khác.

Tâm tình Đông Hoàng Thánh Kiệt rất phức tạp.

Đây không chỉ đơn giản là Thần Hoàng trở về như vậy. Đây nhất định sẽ là một trận chiến báo thù thảm liệt.

Ngàn năm trước, hắn tuyệt vọng mà chết, ngàn năm sau, hắn tức giận mà đến, chắc chắn sẽ nhấc lên con sóng báo thù với toàn bộ Thương Huyền, thậm chí là toàn bộ thế giới.

Đây sẽ là một trận kiếp nạn thảm liệt đến cỡ nào!

Trăm vạn dặm đại địa Thương Huyền lại sẽ lâm vào chiến hỏa như thế nào!

Thần giáo, vì sao lại trầm mặc?

Là đang chờ đợi cơ hội, hay là đang lập mưu gì?

Đông Hoàng Thánh Kiệt liên tục hít một hơi, nhíu mày nhìn về lão nhân một mình ở lại kia.

Hắn là ai?

Một vị lão tổ nào đó của Kiều gia ăn Trường Sinh Đan sao?

Lại muốn ở lại một mình!

Đông Hoàng Thánh Kiệt ngóng nhìn Kiều Vô Hối, cảm xúc chập trùng, buông lỏng cảnh giác, hắn không có chú ý tới sâu trong sa mạc, trong cát vàng gào thét, đang có một thân ảnh già nua khô gầy đang khiêng một cái quan tài đá nặng nề, tập trung vào hắn.

Lão nhân giống như một thây khô gầy gò, tóc trắng phơ, hai mắt trống rỗng.

Đương nhiên đó là Thiên Mục đại tướng!

Hắn đến rồi!

Hắn đã đến từ thật lâu trước đó!

Kiều Vô Hối đột phá vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến vượt qua mong muốn của chính hắn.

Chính như Khương Phàm nói như vậy, mấy trăm năm tích góp kích phát, điên cuồng tích lũy tài nguyên, hoàn thành đột phá như kỳ tích.

Sau khi bọn người Khương Phàm rời khỏi không đến hai giờ, Kiều Vô Hối thành công bước lên Thánh Linh cảnh, liệt diễm hóa thành tuyệt thế Thiên Hoàng, giương cánh gáy to, âm thanh chấn động mấy trăm dặm sa mạc.

Uy thế to lớn phát động không gian, vọt lên sóng cả mãnh liệt, suýt nữa bắt tới Đông Hoàng Thánh Kiệt ở trong hư không.

Nửa giờ sau, Cổ Hoa Thánh Tổ thứ tư trải qua tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc cũng khóa chặt nơi này.

- Ngươi là người phương nào?
Chương 1290 Hoàn toàn không có tung tích

Thánh Tổ thứ tư đứng ngạo nghễ giữa trời, thánh uy mênh mông giống như là như đại dương bao phủ thiên địa, Thiên Nhân Chiến Khu càng bộc phát ra cường quan chói mắt, đường vân toàn thân hắn giống như là xiềng xích tráng kiện, nhìn thấy mà giật mình.

Kiều Vô Hối từ bên trong minh tưởng khôi phục lại, toàn thân hài cốt vặn vẹo kịch liệt, cùng với yêu hỏa khủng bố bắn nổ, hắn hóa thân thành Bất Diệt Thiên Hoàng khổng lồ, không có nửa câu nói nhảm, trực tiếp lao thẳng đến Thánh Tổ thứ tư.

- Ngươi là Thánh Linh cảnh? Kiều gia mời tới sao? Ngươi cũng đã biết ta là ai?!

Thánh Tổ thứ tư đưa tay giơ lên trời, giam cầm trăm dặm thiên địa, muốn cưỡng ép vây khốn Kiều Vô Hối.

Kiều Vô Hối bạo động liệt diễm, băng diệt đất trời, phóng tới phía trước dễ như trở bàn tay.

Một tiếng gáy to, thanh triều như biển gầm, cuồng kích toàn trường.

- Thứ không biết sống chết, hôm nay để cho ngươi lĩnh giáo Thiên Nhân Chiến Khu!

Thánh Tổ thứ tư hét lớn, dưới ánh lửa cùng mây đen đầy trời, giống như là Thái Cổ Thiên Nhân chân chính, phát ra uy thế không có gì sánh kịp, hắn nắm tay về phía trước, ngang nhiên nghênh hướng Kiều Vô Hối.

Hơn nửa canh giờ, sắc trời tảng sáng, những lão tổ già nhất các gia tộc Cổ Hoa kia đã chạy tới sa mạc.

Vài trăm dặm sa mạc đã hoàn toàn hóa thành phế tích, thậm chí là mảnh đất khô cằn.

Bọn hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được thánh chiến thảm liệt phát sinh ở nơi đây.

Nhưng, người đâu?

Bọn hắn nhìn ra tám phương, không thấy bất kỳ một bóng dáng nào, cũng không có cảm nhận được thánh uy cường đại.

- Tản ra tìm, khả năng bọn hắn đã giết tới những nơi khác.

Lão tổ các nhà nhanh chóng tản ra, cẩn thận tìm kiếm dấu vết chiến đấu lưu lại.

Nhưng, phạm vi chiến đấu chỉ cực hạn trong sa mạc, hoang dã xung quanh cùng trong rừng rậm càng xa xôi hơn đều hoàn hảo, không có chút tổn hại nào.

Bọn hắn không cam tâm, tiếp tục lùng bắt ra bên ngoài, kết quả tìm kiếp khắp cả hơn nghìn dặm, đều không có phát hiện Thánh Tổ của bọn hắn.

Thánh Tổ thứ tư giống như biến mất vào hư không.

Thiên Lân thánh địa cùng các cường tộc phương bắc cũng đều liên tiếp đuổi tới, sau khi tra xét sa mạc rõ ràng, cũng bắt đầu tìm kiếm vết tích chiến đấu.

Nhưng, đều không thu hoạch được gì!

Tuy nhiên tại giữa trưa cùng ngày, một nửa Thánh Tổ thứ năm giáng lâm tại chiến khu cách Cổ Hoa hoàng triều hơn hai vạn dặm, cuồng nộ gào thét dẫn phát oanh động to lớn.

Kỷ Nguyên năm thứ tám, ngày hai mươi bảy tháng sáu.

Liên tiếp những tin tức mang tính chất bạo tạc, lấy Cổ Hoa hoàng thành làm trung tâm, nhanh chóng oanh động mấy chục vạn dặm sơn hà phương bắc.

- Ngày mười tám tháng sáu, Khương Phàm đánh cược đan dược Chuẩn Thánh phẩm, chín ngày khai lò luyện mười tám lần, thất bại vẻn vẹn ba lần.

- Khương Phàm dùng thời gian chín ngày ngắn ngủi, luyện chế thành công mười lăm viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm, có thể nói khoáng cổ thước kim(*).

(*) Vang động thời xưa, chói lọi thời nay.

- Một trận đánh cược, hiện ra kỹ thuật luyện đan đăng phong tạo cực của Khương Phàm, càng là điên cuồng cướp đoạt dược liệu quý giá của phương bắc.

- Nhưng, Khương Phàm luyện đan, vẻn vẹn chỉ là hấp dẫn lực chú ý.

- Rạng sáng ngày hai mươi bảy tháng sáu, sau khi luyện đan kết thúc, Kiều gia và Ác Nhân cốc trình diễn thắng lợi đại đào vong, lập tức dẫn bạo biển dung nham dưới mặt đất, bao phủ hơn hai trăm dặm hoàng thành, tạo thành thương vong số lượng lớn.

- Ba năm trước, kẻ cầm đầu sự kiện Tô gia diệt môn chính thức xác định là Kiều gia cùng Ác Nhân cốc.

- Trước ánh bình minh, Cổ Hoa trước sau xuất động hai vị Thánh Tổ đuổi bắt Kiều gia và Ác Nhân cốc, kết quả lại bị lọt vào điên cuồng chặn đánh. Một vị bị trọng thương, cuốn vào hư không loạn lưu, một vị biến mất một cách thần bí. Tộc trưởng các gia tộc Cổ Hoa lọt vào đồ sát, không một ai may mắn thoát khỏi!

Tin tức dẫn phát oanh động, đồng thời càng ngày càng nghiêm trọng, tiếp tục lên men.

Làm hoàng tộc phương bắc, mọi cử động của Cổ Hoa hoàng thành đều được các phương chú ý, huống chi lại còn là chuyện lớn như vậy.

Mọi người nhao nhao suy đoán tại sao Kiều gia muốn phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, đồng thời cũng triệu tập số lượng lớn cường giả triển khai lùng bắt.

Nếu ai có thể bắt được bọn hắn liền có thể đạt được các loại tài nguyên trong tay bọn họ. Nhất là Trường Sinh Đan cùng Cấm Nguyên Cổ Thụ, ngay cả Kiếm Hùng hoàng triều và các hoàng tộc đều thèm nhỏ dãi.

Chỉ là chuyện Kiều gia chặn đánh Cổ Hoa Thánh Tổ đã để rất nhiều thế lực kiêng kị.

Quá điên cuồng, quá tàn bạo.

Mà, bọn hắn từ nơi nào mời được một Thánh Nhân đến?

Hay là hoàng tộc phương nào ở sau lưng nâng đỡ Kiều gia sao?!

Cổ Hoa hoàng thành làm trung tâm phong bạo, tại một lần nữa phong ấn biển lửa dưới mặt đất, không lo được trấn an bầu không khí hốt hoảng trong hoàng thành, lập tức khởi xướng lệnh truy nã với toàn bộ phương bắc.

Lập tức, hoàng thất làm chủ đạo, tất cả cường tộc phối hợp, Nhân Hoàng tự mình dẫn đầu, triển khai lùng bắt toàn diện trên toàn phương bắc.

Thánh Tổ thứ ba tiếp dẫn thân thể tàn phế của Thánh Tổ thứ năm trở lại Cổ Hoa, sau khi cẩn thận điều tra tình huống, đã tỉnh lại ba vị lão tổ cấp Bán Thánh, tự mình triển khai lùng bắt.

Đêm khuya ngày mùng một tháng bảy, có tin tức từ Cực Bắc Tuyết Nguyên truyền đến, bầu trời nơi đó đột nhiên sụp đổ, hai con 'Tuyệt thế cự thú' cuồng dã chém giết, Thanh triều kinh khủng đã dẫn phát quét sạch ngàn dặm tuyết lở.

Hai 'Cự thú' hư hư thực thực như 'Phượng Hoàng', 'Cự Linh'.

Bọn chúng chém giết gần nửa giờ, sau đó đánh vỡ nát hư không, biến mất không thấy gì nữa.

Thánh Tổ thứ ba lập tức tiến về điều tra, chính thức xác định đó là Thánh Tổ thứ tư.

Ngày mùng ba tháng bảy, lại có tin tức oanh động phương bắc, hai 'Cự thú' lại lần nữa xuất hiện, cuồng chiến ba ngàn dặm, xâm nhập Tân Hải Bắc Bộ, cuối cùng biến mất trong đại dương mênh mông đang cuộn trào mãnh liệt.

Chiến trường của Thánh Nhân hấp dẫn số lượng lớn ánh mắt, gây nên oanh động to lớn.

Tuy nhiên, nếu Thánh Nhân Kiều gia đang bị vây bắt, bọn hắn cũng không có cái gì phải lo lắng, các phương nhanh chóng xao động, khóa chặt các khu vực phương bắc triển khai lùng bắt phạm vi lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK