Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1641 Ta, Đông Hoàng Hoa Thanh (1)

Nữ tử này thật sự là quá mỹ diệu, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, bản thân lại còn sẽ có hứng thú mãnh liệt như vậy đối với nữ tử sao.

Nếu như không phải gấp gáp đi đường, thật muốn hưởng dụng thật tốt.

Tạ Ninh len lén lườm vài lần, trong lòng vô cùng tò mò.

Thái Tuế lại còn có hứng thú đối với nữ tử?

Không phải nói Thái Tuế không được, mà là trước đó đã sống mấy ngàn năm, đủ loại nữ tử hẳn là đều đã chơi chán.

Lần này sau khi Thái Tuế thức tỉnh, đối với những nữ tử trong Thần Miếu kia cũng không có biểu hiện qua hứng thú gì.

Nữ tử này rốt cuộc là ai? Có mị lực gì?

Tóc tai bù xù cũng không nhìn thấy diện mạo, tuy nhiên nhìn bóng lưng ngược lại rất câu hồn.

Nhất là cái mông kia... Chà chà!

- Nhìn phía trước.

Thái Tuế ngẩng đầu liếc mắt qua.

Tạ Ninh không dám mạo phạm, tiếp tục cảnh giác xung quanh.

Hoàng trưởng lão, Khổng Sướng, còn có năm vị trưởng lão Thần Miếu khác cũng đều nghiêm mật bảo vệ ở xung quanh, chờ đợi Khương Phàm xuất hiện.

Nhưng nhìn bóng người trong rừng rậm, bọn hắn rất hoài nghi Khương Phàm thực sẽ không để ý an nguy mà chủ động xuất hiện.

Trong rừng rậm.

Vạn Đạo Thần Giáo, Tru Thiên Thần Điện, thậm chí là Đại Quang Mang Thần Điện đều tiềm phục tại nơi đó. Ngay cả Cửu Lê Thần Cung, Xích Thiên Thần Triều và các hoàng đạo từ đầu đến cuối điệu thấp tìm kiếm bảo tàng cũng đều đến.

Sau khi bọn hắn nhận được tin tức đều vừa mới chạy đến.

Nguyên nhân tới đây càng nhiều hơn chính là vì Hình Phù Đồ.

Người khác không biết hai chữ Thái Tuế đại biểu cho cái gì, nhưng bọn hắn lại đều rất rõ ràng.

Thái Tuế Hình Phù Đồ, Ma Thai, Nhân Thần, Minh Hồn.

U Minh mặc kệ, luân hồi không độ.

Chín trăm năm vừa chết, vừa chết chín trăm năm.

Chín độ tuần hoàn, chín độ siêu phàm.

Cửu cửu đến cực điểm, viên mãn Đại Thiên Hoàng.

Hình Phù Đồ không thể nghi ngờ chính là bảo bối quý giá nhất của Thái Cổ Thần Miếu. Mỗi lần hắn thức tỉnh đều là Thiên phẩm linh văn, bắt đầu từ đời thứ năm, đời đời đều là Thánh Vương.

Bây giờ đã là đời thứ bảy, cũng là một thế cực kỳ quan trọng. Nếu như một thế này hắn có thể trọn vẹn vượt qua, đời thứ tám phía sau sẽ trực tiếp thức tỉnh Thánh Hoàng, đời thứ chín càng sẽ trọn vẹn trở thành Đại Thiên Hoàng.

Bất luận là từ tư lịch hay là tiềm lực, Hình Phù Đồ đều tương đương với miếu chủ của Thái Cổ Thần Miếu.

Bọn hắn thật sự rất ngạc nhiên, Thái Cổ Thần Miếu lại an bài hắn tới, mà còn là sau sự kiện ngọc phù.

Chẳng lẽ liền không sợ Hình Phù Đồ chết ở chỗ này?

Dù sao một thế này đối với Thái Tuế mà nói quá quan trọng, đối với tất cả hoàng đạo khác mà nói là thì là uy hiếp nghiêm trọng.

Ngay cả Điêu Lãnh Nguyệt của Vạn Đạo Thần Giáo đều có loại xúc động muốn giết Hình Phù Đồ.

Bọn người Phương Tĩnh của Tru Thiên Thần Điện cũng đều đang tính toán.

Giết Hình Phù Đồ liền diệt tuyệt cơ hội Thái Cổ Thần Miếu tương lai sinh ra Thánh Hoàng.

Thánh Hoàng, là tồn tại tiếp cận như Thần Linh.

Nếu như có thể sớm diệt trừ, chẳng khác nào tuyệt trừ hậu hoạn.

- Khương Phàm sẽ đến không? Nơi này không thể nghi ngờ chính là một là điểm chết!

- Nữ tử trong tay Thái Tuế là ai, chẳng lẽ chính là hồ ly mà hắn nói?

- Thái Tuế lại dùng nữ tử tới hấp dẫn Khương Phàm lộ diện. Ta có chút... Khó mà tiếp nhận. Loại hành vi này, giống như không quá phù hợp với thân phận của hắn.

- Hoặc là nữ tử kia quá đặc biệt, hoặc chính là Thái Tuế muốn hiện quyết tâm ra không từ thủ đoạn tàn nhẫn để giết Khương Phàm.

- Đối đãi với tên điên Khương Phàm kia, ngươi không dùng chút thủ đoạn cực đoan, thật đúng là chưa hẳn có thể dẫn ra.

Các phương trông mong, đã ngóng trông Khương Phàm lộ diện, như thế này thì Khương Phàm liền có thể chết rồi.

Nhưng cũng lại không nguyện ý Khương Phàm lộ diện, bởi vì sau khi Khương Phàm chết, bảo bối cướp đoạt được liền muốn về Thái Cổ Thần Miếu.

Bảo bối trong tay Khương Phàm, đủ để cho bất kỳ bên nào đỏ mắt.

Trong rừng rậm, Đông Hoàng Như Ảnh, Đông Hoàng Như Yên, còn có Đông Hoàng Lăng Tuyệt đang nhìn chiến xa màu vàng óng trên hố sâu mặt.

- Tỷ tỷ, có thể nhìn thấy nữ tử kia là người nào không?

Đông Hoàng Như Yên hiếu kỳ hỏi.

- Lão nhân phía sau chiến xa là võ giả không gian, còn là cao giai Niết Bàn cảnh, hắn cầm giữ vùng không gian kia.

- Thật đáng giận, còn Thái Tuế nữa, hắn vậy mà lại dùng nữ tử tới uy hiếp.

- Vậy hẳn là không phải nữ tử bình thường.

- Là Dạ An Nhiên sao?

- Thái Tuế dùng hồ ly để gọi, hẳn không phải là Dạ An Nhiên. Dạ An Nhiên ở tại Sí Thiên giới, hắn cũng không thể nào bắt được.

- Tỷ nói, Khương Phàm thật sự sẽ tới sao?

Đông Hoàng Như Yên mặc dù thích xem náo nhiệt, nhưng cục diện trước mắt rõ ràng chính là một cái bẫy.

Không chỉ có Thái Tuế Hình Phù Đồ đang chờ Khương Phàm, những thế lực như Vạn Đạo Thần Giáo kia cũng đang nhìn chằm chằm. Nếu như Khương Phàm tới, liền thật sự không đi được.

- Nếu quả như nữ tử kia thật sự rất quan trọng đối với Khương Phàm, Khương Phàm hẳn là sẽ đến đây.

- Hắn đối phó thế nào? Hình Phù Đồ là Thái Tuế, Thánh Vương Thiên phẩm, chỗ tối còn có Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên, lục trọng thiên.

- Phải nhìn Khương Phàm.

Đông Hoàng Như Ảnh chậm rãi lắc đầu.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt thể hiện quái dị nhìn các nàng tỷ muội:

- Các ngươi rất quen Khương Phàm?

Đông Hoàng Như Ảnh khẽ nói:

- Tiếp xúc qua mấy lần.

- Chỉ là tiếp xúc qua?

Trong ấn tượng của Đông Hoàng Lăng Tuyệt, Như Ảnh quanh năm ẩn cư Thiên Cung thứ chín, nuôi trà tu đạo, mà dịu dàng lịch sự tao nhã, đối với chuyện gì cũng đều không để ý, tựa như là tiên tử chốn nhân gian, lẻ loi tự ngạo, không để ý tới thế sự.

Thật không nghĩ tới nàng lại cảm thấy hứng thú đối với người nào đó, mà còn lại là một nam tử. Mà thái độ... Không phải tiếp xúc qua, quả thực là đã chung đụng!

Đông Hoàng Như Ảnh mang theo khuôn mặt mỹ lệ, nhã khiết hoàn mỹ, đôi mắt chớp động, khiến cho người ta say mê.

- Khương Phàm hẳn là đã có được tin tức, nếu như muốn tới, ngay hôm nay, nếu như không đến, có thể sẽ không trở lại.

- Hắn đến chính là chịu chết...

Khi Đông Hoàng Như Yên đang nói chuyện, các trưởng lão xung quanh đột nhiên cảnh giác:

- Đến rồi!!

- Ở đâu?

Bọn người Đông Hoàng Lăng Tuyệt lập tức trông mong nhìn ra chiến xa, nhưng rất nhanh đã giật mình, quay người nhìn qua rừng rậm thâm thúy.

Một bóng người đang đang tới nơi này gần.

- Khương Phàm?

Đông Hoàng Như Yên giật mình che môi đỏ.

Toàn thân áo đen, mạnh mẽ như vượn, mang theo mặt nạ màu tím.

Không phải Khương Phàm thì là ai!

- Sao hắn lại tới chỗ này?
Chương 1642 Ta, Đông Hoàng Hoa Thanh (2)

Đông Hoàng Lăng Tuyệt quái dị liếc mắt nhìn tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh.

Lúc này chủ động tìm tới nơi này, không phải chung đụng?

Trong lúc Khương Phàm ở tại Cổ Hoa hoàng thành, có phải đã phát sinh qua chuyện gì cùng với tỷ muội các nàng hay không?

- Khương Phàm, ngươi đi nhầm hướng rồi, đối thủ của ngươi ở nơi đó.

Các trưởng lão Cửu Thiên thần giáo bước về phía trước mấy bước, ngăn cản Khương Phàm, toàn bộ cũng kích hoạt võ pháp, âm thầm đề phòng.

Khương Phàm đứng ở bên ngoài mấy chục mét:

- Các ngươi tin tức đưa đến?

Đông Hoàng Như Yên nói:

- Ta đưa ra ngoài, nhưng bọn hắn cũng không nói gì.

- Ai ở bên ngoài?

- Hai vị phó giáo chủ của chúng ta đều ở đó, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, bọn hắn đều tới.

- Thật không có nói gì với ngươi? Hay là nói một ít lời, ngươi không có lĩnh ngộ được?

- Liền nói để cho ta về trước.

Đông Hoàng Như Yên nhún nhún vai.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt nhịn không được, đi đến phía trước đối mặt trực diện với Khương Phàm:

- Lần đầu gặp mặt, ta là Đông Hoàng Lăng Tuyệt. Xin tha thứ ta nói thẳng trắng, có phải ngươi không rõ ràng địa vị của Cửu Thiên Thần Giáo hay không, có phải ngươi không biết trình độ tôn quý của phó giáo chủ hay không? Há miệng liền muốn đàm phán, còn vênh mặt hất hàm sai khiến, ngươi coi ngươi là ai chứ?

- Còn nữa, ta thật sự là không hiểu phương thức hành động của ngươi tại Thượng Thương cổ thành. Trong đầu ngươi là thiếu thứ gì sao? Hay là rót nước, bị ẩm rồi?

- Rốt cuộc ngươi lấy ở đâu ra kiêu ngạo, có thể không để tất cả mọi người vào mắt? Có phải ngươi sống ở trong mộng, cảm giác mình là Thiên Thần chuyển thế, đi qua Cửu Thiên Thập Địa, tất cả mọi người không có cách nào bắt ngươi hay không?

- Ngươi giết nhiều người như vậy, thống khoái là thống khoái, sau khi rời khỏi thì sao? Bây giờ ngươi là tên điên hung tàn nhất Thượng Thương cổ thành, sau khi rời khỏi ngươi chính là trò cười lớn nhất Thương Huyền.

- Ngươi ở chỗ này huyên náo càng hung, lúc rời khỏi chết liền càng thảm. Thỉnh cầu để cho ta mở mang tầm mắt, cái đầu này của ngươi là vận chuyển như thế nào vậy? Tư duy là phát triển như thế nào vậy?!

Đông Hoàng Lăng Tuyệt thực sự nhịn không nổi.

Một tiểu tử điên không có bối cảnh chỉ có bóng lưng, sống sờ sờ đánh ra tư thế Thiên Thần chuyển thế.

Không chỉ có hắn có chút mộng, mà chỉ sợ tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều có chút mộng.

Đã gặp qua kẻ bị điên, nhưng thật sự chưa thấy qua tên nào bị điên như thế, đầu gia hỏa này nhất định có chút vấn đề gì đó.

Bầu không khí thoáng kiềm chế, các trưởng lão thần giáo đều sẵn sàng chiến đấu, sợ tên điên Khương Phàm này đột nhiên bão nổi.

- Chỗ này của ta, rất bình thường.

Khương Phàm chỉ chỉ đầu, quay người muốn rời khỏi, không gian trước mặt đột nhiên nổi lên gợn sóng.

Một nam tử gầy gò mặc áo choàng màu đen từ trong hư không đi tới, giơ tay lên về phía Khương Phàm, thi lễ đơn giản:

- Thần Hoàng, ngưỡng mộ đã lâu, tại hạ là phó giáo chủ Cửu Thiên Thần Giáo đương đại, Đông Hoàng Hoa Thanh.

- Phó giáo chủ?

Bọn người Đông Hoàng Như Ảnh nhìn người vừa đến, sau đó vội vàng muốn hành lễ, nhưng thân thể không đợi cúi xuống đi liền bị một màn đột nhiên xuất hiện kinh hãi làm cho cơ thể thẳng tắp cứng đờ.

Bọn hắn trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn phó giáo chủ trước mặt.

Đây là đang làm gì?

Hành lễ sao??

Chúng ta hoa mắt sao?

Vị này chính là phó giáo chủ cơ mà!

Là giả sao?

Đông Hoàng Như Yên còn khoa trương dụi mắt, muốn thấy rõ ràng rốt cuộc đây không phải là phó giáo chủ của bọn hắn.

- Thần Hoàng?

Trong đầu Đông Hoàng Như Ảnh quanh quẩn cái cách mà Đông Hoàng Hoa Thanh xưng hô.

Thần?

Ai là thần!

Thần Hoàng?

Đây là tôn hiệu kinh thế hãi tục gì đây?!

Đông Hoàng Lăng Tuyệt càng không bị khống chế mà há miệng ra, nhìn bóng lưng Khương Phàm, lại nhìn Đông Hoàng Hoa Thanh trước mặt, xem đi xem lại, sửng sốt không thôi.

Phó giáo chủ, đang hành lễ với Khương Phàm?

Ta đang nằm mơ sao?

Hỗn đản này đang thực hiện huyễn thuật cho ta sao?

- Thỉnh cầu của ngài, Đông Hoàng Như Yên đã nói cho ta biết.

Đông Hoàng Hoa Thanh đứng thẳng tắp, mặt trắng gầy gò, khí tức vô cùng nội liễm, nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại hiện ra tinh mang bức người, để cho người ta không dám nhìn thẳng.

- Sao các ngươi lại suy tính?

- Phó giáo chủ Lan Quỳ trở về xin chỉ thị, cụ thể là nhìn ý tứ Thần Tôn. Nếu như ngài không để ý, trước tiên có thể cùng ta nói chuyện.

Áo choàng của Đông Hoàng Hoa Thanh im ắng phiêu đãng, giống như mê vụ giao hòa cùng không gian, xen vào giữa hiện thực cùng hư không.

Nhưng một tiếng 'Ngài' rất tự nhiên từ trong miệng hắn lần nữa để cho bọn người Đông Hoàng Lăng Tuyệt chấn động đến đầu váng mắt hoa.

Vị này chính là phó giáo chủ, là người mà bọn hắn nhìn lên kính úy, bình thường gặp mặt cũng không dám nhìn thẳng, vậy mà lại dùng thái độ tôn trọng đối đãi với Khương Phàm?

Đông Hoàng Lăng Tuyệt xoa xoa trên trán, không được, huyễn cảnh này sức lực quá lớn, có chút xông.

Khương Phàm nói thẳng:

- Thời điểm Thượng Thương cổ thành thức tỉnh dị tượng, lão tổ tông các ngươi hẳn rất rõ ràng là cái gì. Vật kia ở chỗ này không an toàn, thân phận của ta lúc nào cũng có thể sẽ bại lộ. Chúng ta không nguyện ý bị động chờ đợi, lần này lựa chọn chủ động xuất kích, cũng nhất định phải chuẩn bị tốt chiến thuật.

- Nếu như Cửu Thiên Thần Giáo muốn xếp hàng, bây giờ là lúc này rồi. Đạo lý đơn giản nhất, 'đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi' tốt hơn 'dệt hoa trên gấm', các ngươi muốn càng nhiều, càng hẳn nên 'đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi' dựa sát vào.

- Lời Nghị công tử nói, ta sẽ mau chóng sắp xếp người truyền trở về.

Đông Hoàng Hoa Thanh chậm rãi gật đầu.

Trước đó còn hơi nghi ngờ, bây giờ cơ bản đã có thể xác định, quốc vận Vạn Thế thần triều đã thức tỉnh.

Lấy tình huống hỗn loạn của Thượng Thương cổ thành, phát hiện nơi đó chỉ là vấn đề thời gian, thân phận của Khương Phàm xác thực sẽ bị bại lộ.

Nhưng, bây giờ thật sự đúng lúc sao?

Quá sớm!!

Lấy năng lượng bọn người Khương Phàm có bây giờ, hoàn toàn không thể nào ứng phó oanh động sau khi thân phận bại lộ đưa tới.

Khương Phàm nói:

- Ta không cần các ngươi bỏ ra quá nhiều, chỉ cần năm ba người, âm thầm phối hợp, tranh thủ cho ta đầy đủ thời gian.

- Thời gian nào?

- Chúng ta có cách di chuyển lực chú ý, tranh thủ cho ta đầy đủ thời gian trưởng thành.

- Chúng ta??

- Chuyện do Thiên Hậu phụ trách.

- Thiên Hậu...

Đôi mắt thâm thúy của Đông Hoàng Hoa Thanh có chút ngưng tụ, Thiên Hậu luân hồi rồi?
Chương 1643 Thần Hoàng

Bọn hắn có thể xác định được thân phận Khương Phàm, nhưng thủy chung không có phát giác được tung tích Thiên Hậu.

Thiên Hậu, Tu La, Khương Phàm, ba vị truyền kỳ vậy mà lại lần nữa đoàn tụ.

- Đưa ta qua, ta chờ câu trả lời chắc chắn của các ngươi.

Khương Phàm biết Cửu Thiên Thần Giáo không thể nào minh xác hồi phục chân chính dưới loại tình huống này, nhưng chỉ cần có cái thái độ liền có thể cho hắn trợ giúp tương ứng, bảo đảm Kiều Vô Hối thuận lợi đến Mê Ly hải, bảo đảm phân thân tặc điểu kia có thể tiếp tục hấp dẫn lực chú ý.

- Trong vòng nửa tháng, chúng ta sẽ cho ngài trả lời chắc chắn. Nhưng trước đó, Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta sẽ giữ vững lý trí, cũng hi vọng ngài có thể giữ vững khắc chế.

- Chuyện Lan Đạo? Ta giết mấy tên trưởng lão để các phương nhận định chúng ta là kẻ thù, chẳng phải là tốt hơn?

- Ngài cân nhắc chu đáo, nhưng Lan Đạo là tôn nhi phó giáo chủ Lan Quỳ coi trọng nhất, Lan Nặc đến từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn, lưng đeo sứ mệnh đặc thù.

- Lan Đạo còn sống, ta thay các ngươi giáo huấn một chút, sau đó sẽ trả trở về. Nhưng Lan Nặc là của ta, ta chắc chắn phải có được.

- Ý của ngài là...

- n oán cá nhân. Chính nàng tạo nghiệt, tự mình phụ trách.

Đông Hoàng Hoa Thanh như có điều suy nghĩ, ân oán cá nhân? Chẳng lẽ là thời điểm tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn?

Xem ra hẳn là có chút thù hận.

Tuy nhiên, nữ hài nhi Lan Nặc kia có dáng dấp quốc sắc thiên hương, thiên phú khí chất đều tốt, Khương Phàm hẳn sẽ không giết nàng.

Không giết, không trừng phạt, cũng có khả năng phong phú hậu cung tương lai.

Nếu như Thần Tôn thật sự hợp tác cùng Khương Phàm.

Như vậy... lão tặc Lan Quỳ này chắc chắn phải duy trì Lan Nặc quy thuận Khương Phàm.

Đây chính là phương pháp tuyệt hảo để Lan gia thoát khỏi xu hướng suy tàn tại Cửu Thiên Thần Giáo.

Đôi mắt của Đông Hoàng Hoa Thanh tung bay, nhìn Đông Hoàng Như Ảnh với mặt mũi tràn đầy khiếp sợ ở trước mặt.

Đông Hoàng Như Ảnh chú ý tới ánh mắt của phó giáo chủ, nàng vội vàng rủ lông mày xuống gật đầu, lấy đó làm tôn trọng. Nhưng vẫn đắm chìm trong chấn kinh, phó giáo chủ tôn quý vậy mà lại dùng loại ngữ khí 'Bình đẳng' này nói chuyện cùng Khương Phàm?

Không chỉ là nàng, Đông Hoàng Như Yên vẫn dùng sức bưng bít lấy cái miệng nhỏ, Đông Hoàng Lăng Tuyệt thì trừng to mắt, những trưởng lão thần giáo khác thì kinh sợ.

Bọn hắn gần như không dám tin tưởng vào mắt mình.

Trong mắt Khương Phàm hoàn toàn không có kính sợ, phó giáo chủ lại còn không thèm để ý chút nào?

Thân phận? Thân phận của hắn là gì?

Thần Tôn?

Hai người nói chuyện vậy mà lại trực chỉ Giáo Tổ của bọn hắn?

Có ý gì, chẳng lẽ Giáo Tổ đã sớm có liên hệ cùng Khương Phàm?

Bọn hắn chấn kinh, toàn thân đều cảm thấy lạnh.

Bọn hắn sợ hãi, da đầu đều run lên từng trận.

Bọn hắn bỗng nhiên đã hiểu, Khương Phàm khẳng định có bí mật động trời, phần bí mật này chính là vốn liếng để hắn bễ nghễ quần hùng.

Đông Hoàng Hoa Thanh nói:

- Trước khi Giáo Tổ truyền đến tin tức, ta không nên tỏ thái độ. Chuyện hôm nay, chỉ có thể do Nghị công tử tự xử trí.

- Không cần các ngươi, ta có thể ứng phó. Ngươi ở bên ngoài giúp ta một việc, tìm tới Hàn Ngạo của Vô Hồi thánh địa, giao cái này cho hắn.

Khương Phàm đưa cho Đông Hoàng Hoa Thanh một phong thư, quay người xông vào trong rừng rậm ẩm ướt.

- Thần Hoàng, ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo.

Đông Hoàng Hoa Thanh bỗng nhiên gọi hắn lại.

- Chuyện gì?

- Ngài, liên lạc qua Xích Thiên Thần Triều sao?

Vẻ mặt Khương Phàm hiện lên vài tia phức tạp, lại không nói gì, rất nhanh đã biến mất trong rừng rậm.

- Phó giáo chủ, Khương Phàm hắn...

Đông Hoàng Lăng Tuyệt thực sự an không chịu nổi, lập tức liền muốn truy hỏi, nhưng không gian xung quanh Đông Hoàng Hoa Thanh lại ba động, giống như là hắc vụ che mất hắn, biến mất trong nháy mắt, không thấy đâu nữa.

- Cái này...

Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, đều cảm giác giống như nằm mơ.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt lại phải hỏi Đông Hoàng Như Ảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy thể hiện của hai tỷ muội rõ ràng cũng là bị chấn kinh.

- Khương Phàm...

Đông Hoàng Như Ảnh biết Khương Phàm thân phận có chút đặc biệt, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến có thể đặc biệt đến mức để Đông Hoàng Hoa Thanh tôn trọng.

Hắn không phải Khương Phàm!

Vậy rốt cuộc hắn là ai?

Thần Hoàng? Khương Phàm là Thần Hoàng?

Khương Phàm lén lút xê dịch trong rừng rậm, lần theo cảm giác tìm được Khương Qua giấu ở trong núi rừng.

- Chúng ta làm tiếp một giao dịch, ngươi thay ta ứng phó Vạn Đạo Thần Giáo, sau đó ta cho ngươi phương pháp biến đổi Thiên phẩm linh văn.

Khương Qua mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Phàm:

- Ngươi lấy được những di cốt kia liền có thể giúp ta biến đổi linh văn.

- Ta nói phương pháp càng thích hợp cho linh văn của ngươi.

- Tỷ lệ thành công bao lớn?

- Trăm phần trăm.

- Ngươi có thể bảo đảm?

- Ngươi có thể tin tưởng Diêm bá, liền có thể tin tưởng ta.

Khương Qua trầm mặc một lát, tiếp nhận giao dịch:

- Ngươi cứu người, ta cứu ngươi.

Lúc này, đám tán tu chạy theo Khương Phàm trước đó kích động phóng lên không, hướng về phía Thái Tuế cao giọng la lên:

- Khương Phàm đến rồi! Khương Phàm đã tới!

- Tới?

Tạ Ninh khống chế chiến xa, lúc này bay lên không tám trăm mét, ánh mắt bén nhọn nhìn núi rừng chập trùng.

- Đến rồi! Ngươi vui mừng không? Ta thật sự rất vui mừng!

Hình Phù Đồ vỗ nhẹ mặt Hướng Vãn Tình, lộ ra tiếng cười cởi mở.

Dãy núi bạo động, số lượng lớn cường giả liên tiếp đi đến đỉnh núi, đứng ở tán cây, ngắm nhìn phương hướng phế tích.

Đám tán tu đến thông báo mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn chiến xa trên không trung, chờ đợi ban thưởng đến từ hoàng đạo, nhưng bây giờ ai còn để ý tới bọn hắn.

Hoàng trưởng lão và các trưởng lão Thần Miếu đều sẵn sàng trận địa đón quân địch, ánh mắt nhìn chằm chằm núi cao.

- Ai cũng không được nhúng tay, tự ta tới.

Hình Phù Đồ rời khỏi chiến xa, chân đạp hư không, tiếng cười cởi mở truyền đến núi rừng:

- Lúc gặp mặt lần đầu tiên, cũng cảm thấy ngươi quen thuộc, gần đây lúc trải qua đề điểm tiểu hồ ly mới hiểu được, thì ra chúng ta đã gặp qua trước kia. Lão bằng hữu, nếu đã tới, cũng đừng trốn nữa, chúng ta luận bàn một chút?

Lão bằng hữu?

Bọn ngườ Tạ Ninh nhao nhao nhìn về phía Hình Phù Đồ.

Khương Phàm đang muốn đi tới, nghe vậy lập tức ngừng.

Hướng Vãn Tình để lộ linh văn của hắn bí mật?

Hình Phù Đồ, biết thân phận của hắn!

Ánh mắt Khương Phàm dần dần lăng lệ, dùng sức nắm chặt nắm đấm, một mực tập trung vào Hình Phù Đồ đang đứng trên bầu trời.

Hình Phù Đồ rất nhanh đã chú ý tới ánh mắt kia, khóe miệng khẽ nhếch, đưa tay mời:

- Lão bằng hữu, có dám đánh một trận?
Chương 1644 Cuồng chiến

Dưới sự chú ý của trên vạn người, Khương Phàm đi ra khỏi cánh rừng, chân đạp liệt diễm, cất bước phóng lên trời.

- Tên điên này thật sự không sợ trời không sợ đất, vậy mà lại thật tới.

Phương Tĩnh đều có chút bội phục.

- Hạ Hầu Đạt, lợi dụng đúng cơ hội bắt Khương Phàm lại cho ta, hiểu chưa?

Loan Hồng Hi dùng sức nắm chặt tay, sát ý tràn ngập chưa bao giờ yếu bớt.

- Nếu như vị trưởng lão Vạn Đạo Thần Giáo kia cũng ở đây?

Mặc dù Hạ Hầu Đạt đã khôi phục cảnh giới, nhưng Vạn Đạo Thần Giáo nơi đó có một lục trọng thiên.

- Hắn đương nhiên ở đây! Nếu như rất dễ dàng có thể cướp được, còn có thể thể hiện giá trị của ngươi sao? Ngươi muốn đứng vững gót chân tại Tru Thiên Thần Điện, bắt lấy Khương Phàm chính là công tích lớn nhất của ngươi.

Vạn Đạo Thần Giáo kích động.

Bọn hắn muốn báo thù việc Khương Phàm sát hại Điêu Lãnh Phong, càng phải lấy lại Khoái Kiệt.

Lưu trưởng lão mang theo ánh mắt lăng liệt liếc nhìn dãy núi, tìm kiếm người trước đó giúp đỡ Khương Phàm kia.

Hắn tin tưởng nếu Khương Phàm dám đến, khẳng định có chỗ ỷ vào.

Trước mắt mà nói, người kia chính là chỗ dựa lớn nhất.

Đội ngũ Cửu Lê Thần Cung trốn ở trong rừng rậm.

Một nữ tử xinh đẹp thiên kiều bá mị tràn đầy phấn khởi nhìn qua:

- Chính là tên điên này đã đánh những thiên tài hoàng tộc hoàng đạo kia thành chó?

Nam tử cường tráng bên cạnh bất đắc dĩ nói:

- Một đám ngu xuẩn, tiến đến là tìm bảo vật, yên lặng không tốt sao, nhất định phải trêu chọc tên điên kia.

Các trưởng lão thần cung đều cau mày:

- Ta ngược lại thật ra cảm thấy rất kỳ quái, Thái Tuế lại biết hắn. Xem ra hắn không chỉ là đến báo thù cho Diệp Trục Thiên, chính là tới vì Khương Phàm.

Khương Phàm đứng giữa trời, đứng cách xa xa tương đối với Hình Phù Đồ:

- Người đâu??

- Gặp mặt lão bằng hữu, không nói chuyện cũ, chỉ muốn tiểu nương tử của ngươi?

Hình Phù Đồ búng tay về phía sau.

Tạ Ninh kéo lấy Hướng Vãn Tình đi đến chiến xa phía trước, thô lỗ ném ở nơi đó.

Hướng Vãn Tình bị dụng tâm biết khống chế, vừa đau đớn suy yếu, tóc tai bù xù gục ở chỗ này, hấp hối.

Khương Phàm cau chặt lông mày:

- Ngươi đã làm gì nàng?

- Còn nhớ rõ Hoàng Tuyền U Hồn Thư không? Ha ha, đồ tốt. Nàng muốn nói hay không muốn nói đều phải nói hết, nàng có thể làm hay không thể làm, cũng phải làm.

Hình Phù Đồ cố ý kích thích Khương Phàm, nhếch miệng cười một tiếng, mặt mũi tràn đầy kỹ xảo:

- Ta rất hiếu kì, da thịt trắng nõn mỹ diệu như vậy, vậy mà ngươi lại không có hưởng dụng? Không giống như ngươi mà ta biết đấy.

- Người cuối cùng sẽ thay đổi, không phải ngươi cũng giống như ta sao? Lần này ngủ say trên sàng thấp, rơi trong hầm phân à, cách mấy trăm mét đều có thể ngửi được mùi buồn nôn trên người ngươi.

- Ô ô u, tức giận? Ha ha, ha ha... Khí khái trầm ổn tỉnh táo đâu trước kia, chút chuyện nhỏ này đã chọc giận được ngươi rồi. Nếu như ta nói cho ngươi, trên đường ta tới đây đều đã hưởng dụng, ngươi sẽ nghĩ như thế nào? Ngươi không có đụng, ta uống chút canh, chậc chậc chậc, dễ chịu thật, dư vị vô tận!

Hình Phù Đồ cố ý nhắm mắt lại, một bộ dáng mê say.

Khương Phàm nhấp nhô yết hầu, trong lồng ngực cuồn cuộn lửa giận hừng hực.

- Đúng rồi!

Hình Phù Đồ mở mắt ra, hiện ra đôi mắt u quang tiếp cận Khương Phàm:

- Biết ta làm thế nào bắt được nàng không? Biết thời điểm ta bắt được nàng còn thuận tiện cuốn đi người nào không?

- Ta không thể không thừa nhận, phẩm vị của ngươi coi như không tệ, vận khí càng tốt hơn, vậy mà có thể gom góp một đôi trân phẩm tuyệt diễm như thế.

- Nàng ở đâu??

Tim Khương Phàm đập loạn.

Dạ An Nhiên sao?

Hướng Vãn Tình hẳn là sẽ ở trong không gian Ngũ Hành.

Nếu như nàng bị bắt, chẳng phải Dạ An Nhiên...

Đám ngu xuẩn Sí Thiên giới kia rốt cuộc đang làm gì!!

- Nàng nhìn rất dịu dàng, tính cách ngược lại cương liệt, vậy mà thừa dịp ta không chú ý... Tự sát! Ai, tiếc nuối, chỉ dùng hai lần, còn không có ăn đủ!

Hình Phù Đồ vừa dứt lời, toàn thân Khương Phàm đã bạo động liệt diễm trong nháy mắt, sôi trào mãnh liệt, cuồng kích khung trời, cuồn cuộn tám phương.

Ầm ầm!

Hài cốt toàn thân Khương Phàm run rẩy, gân xanh nổi cao, hỏa dực hừng hực bỗng nhiên đánh một kích, thiên kinh động địa, bằng tốc độ kinh người lao thẳng đến Hình Phù Đồ.

- Ha ha, Đến đây! Đến đây!

Hình Phù Đồ gào thét, mặt mũi tràn đầy cuồng nhiệt, muốn chính là cảm giác này.

Toàn thân hắn phồng lên, dâng lên ma khí thảm liệt, phảng phất đột nhiên biến thành Đại Ma cái thế tráng kiện, đỉnh đầu chui ra hai cái sừng, vờn quanh tia sáng yêu dị.

Răng rắc giòn vang, không gian sụp đổ, hắn giống như sấm sét xẹt qua bầu trời, đối diện lao thẳng đến Khương Phàm.

Ầm ầm!!

Trọng quyền bạo kích, khí lãng nặng nề, cuồn cuộn giữa trời cao, rung chuyển không gian.

Hình Phù Đồ gắt gao bắt lấy Khương Phàm đấm tới, đầy người vằn đen, miệng rộng đầy răng nanh, một cái lưỡi thật dài chảy xuống huyết thủy tinh hồng:

- Tiếng kêu tiểu nương tử kia của ngươi thật sự là như sóng vậy.

- A a a!

Khương Phàm hét lớn, muốn rách cả mí mắt, nháy mắt bạo tạc, hai chân như thần chùy cuồng kích Hình Phù Đồ.

- Ha ha, Đến đây, lại đến, lại đến!! Quá yếu! Đây là lão bằng hữu mà ta biết sao? Đến đây, Tới đây tới đây, đánh đi.

Hình Phù Đồ hét lớn rung trời, ma khu hung hãn nhanh như cuồng phong, bạo như lôi đình, điên cuồng cùng Khương Phàm giết tới một chỗ.

Khai chiến lập tức sôi trào.

Tiếng gầm thét, tiếng cười to, vang vọng bầu trời.

Hai người giết tới điên, tốc độ càng lúc càng nhanh, để lại tàn ảnh đầy trời, để vô số người trở nên hoa mắt hỗn loạn.

Bọn người Phương Tĩnh thì hai mặt nhìn nhau, thể hiện lộ ra quái dị.

Rốt cuộc là ai có thù với ai? Tình huống này thấy thế nào cũng không hiểu thấu được!

- A!

Khương Phàm mãnh liệt xoay chuyển, quét chân hoành kích, nhiệt huyết nóng hổi, da thịt phồng lên, mấy triệu cực cảnh tiếp tục bộc phát.

Hình Phù Đồ giang rộng hai tay, ngạnh kháng bạo kích, thời khắc thân thể bỗng nhiên chìm xuống, chân phải căng cứng, thế như ma trảo, đánh thẳng đến bụng Khương Phàm.

Đùng!

Khương Phàm đưa tay ngạnh kháng, hắn hét lên một tiếng, liệt diễm dâng lên tại lồng ngực, cuồng kích từ trong miệng.

Liệt diễm sền sệt, giống như dung nham, lại như Chu Tước thoát thai, phóng thẳng đến đầu Hình Phù Đồ.

Cái sừng trên đầu Hình Phù Đồ tăng vọt ánh sáng, giống như lôi quang thiên kiếp, bạo kích liệt diễm.

Ầm ầm...

Bầu trời xao động, không gian giống như đại mạc chập trùng lên xuống, rung động lòng người.

Khương Phàm mãnh liệt bay lên, không đợi hoàn toàn ổn định, lại lần nữa tấn công, một tiếng gáy to, âm thanh chấn đoạn hoàn vũ, liệt diễm sôi trào, giống như biển động che trời, hóa thành hỏa vũ vô tận.
Chương 1645 Cuồng ngạo tuyệt thế

Dưới sự điên cuồng, trong bạo tẩu, quy mô hỏa vũ đạt tới số lượng năm ngàn sợi.

Hỏa vũ tranh minh, liệt diễm vờn quanh, hóa thành Chu Tước, bạo kích xuống.

Bọn chúng nhanh chóng tiêu xạ, tốc độ càng lúc càng nhanh, uy lực hoắc loạn xen lẫn trong mỗi một sợi, nhanh chóng hình thành triều dâng hủy diệt.

- Cái này phải vận dụng truyền thừa, không thân mật mấy trăm lần? Bản Thái Tuế ta còn chưa có chơi chán đâu?

Hình Phù Đồ dậm chân phóng lên trời, trực diện với hỏa vũ hoắc loạn.

Thương thương thương, tiếng tranh minh kịch liệt dày đặc đến điếc tai, toàn thân hắn bao trùm Ma Lân, ngạnh kháng hỏa vũ, chống cự triều dâng hoắc loạn, thẳng tiến không lùi, đánh đâu thắng đó.

Ngay sau đó, vằn đen trên cơ thể trong chốc lát đã tạo thành một ma uy cuồn cuộn, mang theo khí tức cái thế, quét sạch hỏa vũ.

Trận bạo tạc như thủy triều lập tức tràn ngập khung trời.

Hình Phù Đồ giống như Đại Ma vô địch, cường thế giết ra.

Nhưng... Tốc độ Khương Phàm lại tăng vọt trong nháy mắt, lấy Lăng Thiên thuật, phá diệt hết thảy, gắt gao nắm chắc trọng quyền biến thành móng vuốt Chu Tước.

Đường vân Chu Tước đang thiêu đốt, giống như một cái móng vuốt Chu Tước màu vàng đang bay lượn.

Tinh huyết Kim Hoàng sôi trào, linh hồn Chu Tước gáy to.

Chu Tước, Bác Thiên Thuật!

Hình Phù Đồ giao hai tay lại, lân giáp phát sáng, đường vân bắn ra ma uy, ngạnh kháng móng vuốt đột nhiên xuất hiện.

Ầm ầm!

Huyết nhục vẩy ra, hài cốt đứt gãy, Hình Phù Đồ giống như một viên thiên thạch nhanh chóng rơi xuống, đánh về phía Thái Võ Nhân Hoàng điện tạo thành một cái hố to.

- Hoa...

Toàn trường xôn xao, vô số người tranh nhau bay lên không, nhìn về vòng chiến ra.

- Ha ha, tốt, đánh thật hay, lúc này mới có chút bộ dáng.

Hình Phù Đồ rơi xuống hố to hai ngàn mét, cưỡng ép ổn định, toàn thân kịch liệt nhúc nhích, nhanh chóng khôi phục thương thế, vậy mà một sợi lông tóc cũng không tổn hao gì.

Mặt mũi hắn tràn đầy cuồng nhiệt, đạp tan không gian, phóng lên tận trời.

Nhưng... Khương Phàm đuổi theo tiến đụng vào hố sâu, trong chốc lát, địa tầng cuồn cuộn đều nổi lên sóng cả, tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, như bài sơn đảo hải ép tới phía Hình Phù Đồ.

Hình Phù Đồ phồng lên các bắp thịt, không hề sợ hãi mà cuồng kích địa tầng, nhưng rất nhanh đã phát giác được năng lượng kỳ lạ bên trong địa tầng.

Khương Phàm xuyên thủng hoắc loạn địa tầng, một tay dẫn dắt Đại Địa Mẫu Khí, cuồng kích Hình Phù Đồ.

Đại Địa Mẫu Khí mông lung tinh khiết, lại khuấy động uy thế,nặng nề mà mênh mông giống như một đại lục mới tinh thai nghén ở bên trong, lại như hình ảnh sông núi vô tận thu nhỏ được ngưng tụ.

- A?

Hình Phù Đồ cảm nhận được nguy hiểm, trái tim đều cuồng loạn lên.

Không chần chờ chút nào, Ma Thai yên lặng bên trong khí hải đã lập tức thức tỉnh, bộc phát ma uy vô tận, triệt để giao hòa với hắn.

'Ma Thai, Minh Hồn, Nhân Thần' tam đại đặc chất bên trong Ma Thai tượng trưng cho Hình Phù Đồ thứ hai, giao phó cho hắn Ma Đạo chiến khu không có gì sánh kịp.

Trong lúc ngủ say chín trăm năm đó, đầu tiên là ngưng tụ Ma Thai, bây giờ Hình Phù Đồ chính là Ma Thai lấy được tân sinh.

Cho nên vừa kích hoạt Ma Thai trong chốc lát, chính là kích hoạt lên ma uy lắng đọng chín trăm năm.

Ầm ầm!!

Khương Phàm, Hình Phù Đồ, đối diện chạm vào nhau tại chỗ hai ngàn mét dưới địa tầng, những tiếng vang trầm muộn truyền hơn mười dặm khắp nơi dưới mặt đất, nương theo ma uy kinh khủng, khí tức đại địa mênh mông, lao nhanh tuôn ra bốn phương tám hướng.

Mặt đất mãnh liệt phồng lên, vết nứt lan tràn, bụi mù ngập trời, ngay sau đó đổ sụp với diện tích lớn.

Uy thế rung động, phảng phất vượt xa thế công của Niết Bàn cảnh nhất trọng thiên.

Không có để đám người vây xem phía ngoài đợi lâu, Hình Phù Đồ đã dẫn đầu giết ra bầu trời.

Thân thể của hắn giống như ma sơn hùng tráng, toàn thân vờn quanh ô quang, nhưng máu thịt be bét, lộ ra cả xương cốt.

- Thái Tuế!

Bọn người Tạ Ninh quá sợ hãi, vậy mà bị thương, tên điên Khương Phàm kia vậy mà lại có thể đả thương Thánh Vương Thiên phẩm, Thái Tuế?

- Ha ha, dễ chịu, kích thích, ha ha! Không hổ là lão bằng hữu của ta! Ha ha, chỉ có ngươi mới có tư cách cùng ta giao thủ, chỉ có ngươi mới có thế để cho ta thấy máu.

Gương mặt Hình Phù Đồ trở nên dữ tợn, lên tiếng cười to, ma khí cuồn cuộn, ma phong tức giận gào thét, mưa máu rơi ra tầm tã.

Không phải hình ảnh, mà là ma huyết chân thực.

- Nhanh tránh khỏi, đây là huyết Ma Thai!

- Ma huyết tiến vào nhân thể, sẽ hấp thu huyết dịchtoàn thân, ngưng tụ huyết thai, tế hiến chủ thể.

Dãy núi bạo động, tất cả các trưởng lão hoàng đạo hô to, quả quyết bảo các đệ tử rút lui.

Nhưng vẫn có rất nhiều cường giả không rõ tình huống tán tu tắm rửa huyết vũ, rất nhanh đã liền cứng lại ở đó, hai mắt đỏ lên, toàn thân nhúc nhích quỷ dị.

Ngay sau đó, một đám huyết thủy trên người bọn hắn nổ tung, một cái huyết thai tiểu xảo lao ra khỏi cơ thể, xông về bầu trời.

Tinh nguyên huyết dịch ngưng tụ từ những cường giả kia, toàn bộ xông đều về Hình Phù Đồ.

Hình Phù Đồ đau nhức ngâm máu tươi, thương thế nhanh chóng khôi phục, hoàn hảo không chút tổn hại, hùng tráng uy mãnh, bao trùm lấy Ma Lân cứng rắn, Ma Thai trong thân thể bắt đầu xao động, phát ra tiếng ma hống sắc nhọn, giao phó cho Hình Phù Đồ uy thế càng mạnh.

Khương Phàm phá tan địa tầng, kích phát 'Bản thân', thực lực tăng lên gấp đôi, thẳng bức đến Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên.

Keng!!

Hình Phù Đồ đưa một tay chỉ lên trời, một thanh ma thương màu đen tới tay, lóe ra huyết quang thảm liệt.

- Nhận ra nó không? Ta không nghĩ tới lại gặp được lão bằng hữu ở chỗ này, chỉ mang theo một cái.

Hình Phù Đồ cầm trong tay trường thương, đạp không lao xuống thẳng đến Khương Phàm.

Trường thương trong tay hắn kỳ thật chính là thân thể đời đầu tiên.

Thời điểm mỗi lần hắn ngủ say đều sẽ tháo rời thân thể lúc đầu ra, ngưng tụ Ma Thai, tái tạo cơ thể. Thân thể còn lại sẽ chờ sau khi hắn thức tỉnh, tự tay luyện thành trường thương.

Mỗi một chuôi trường thương, đều là thân thể một thế.

Không chỉ có lấy thực lực cường hãn đương thời, còn có để lại ý niệm, càng cùng bản thể của hắn hoàn mỹ cộng minh.

Đến tận đây, hắn đã thoát thai sáu lần, có được chiến khu lục thế tạo nên sáu thanh trường thương.

Năm chuôi khác đều ở lại Thái Cổ Thần Miếu dùng máu tươi nuôi nấng, lần này ra ngoài, chỉ là tùy thân mang theo một cái.

- Đó đã từng là cơ thể của hắn!

Các trưởng lão hoàng đạo kinh sợ, mặc dù hiểu rõ một ít tình huống về Hình Phù Đồ, nhưng chưa bao giờ có thực sự được gặp.

Hình Phù Đồ đưa một tay cầm thương, sát phạt vô biên, trường thương như Thiên Ma cổ lão, đang phát ra tiếng gầm thét cuồng liệt, mang theo đất trời rung chuyển, uy thế cường hãn, rung chuyển cả cấm chế của Thượng Thương cổ thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK