Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1196 Chỉ là thử thăm dò

Mặc dù tính tình Hứa Đan cao ngạo, lại gấp gáp, còn có chút tùy hứng, nhưng ở chung lâu, nàng vẫn có rất nhiều ưu điểm.

- Có tình cảm? Đây chẳng qua là ở chỗ này! Một khi rời khỏi U Minh Địa Ngục, gia tộc sẽ là vị trí đầu tiên trong nàng. Nếu có cơ hội, nàng sẽ nghĩ tất cả các biện pháp cầu cứu Chí Tôn Kim Thành. Các nếu ngươi quả thật muốn ở cùng nhau, điều kiện tiên quyết khẳng định cũng là ngươi ở rể Hứa gia, đổi thành họ Hứa.

Khương Phàm nói xong, quay đầu nhìn Hứa Đan:

- Đúng không?

Hứa Đan nước mắt đầy mặt, môi đỏ nhúc nhích, cuối cùng lại cũng không nói được chữ -không-.

Nếu có cơ hội, nàng đương nhiên muốn chạy trốn, nếu có cơ hội, nàng vẫn phải giết Khương Phàm.

Còn Lý Dần... Lý Dần có chút hoảng hốt, cũng ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy, tại U Minh Địa Ngục nguy hiểm này, hai người bọn họ thuộc về sống nương tựa lẫn nhau, không có bất kỳ ảnh hưởng bên ngoài gì, bọn hắn ngoại trừ tu luyện, chính là tìm kiếm dược liệu, nguy hiểm, kích thích, càng kích tình. Liên quan giữa bọn họ cũng tự nhiên rất ổn định.

Nếu như rời khỏi nơi này, bọn hắn phải đối mặt với thế giới mênh mông, là các loại hiện thực lại tàn khốc.

Huống chi từ ban đầu bọn hắn chính là thù địch.

Nhất là chuyện của sư phụ cùng Chí Tôn Kim Thành, cơ hồ là kẻ thù sống chết không thể xóa bỏ.

Trong thạch điện an tĩnh âm lãnh, hai người đều trầm mặc.

- Hứa Đan, ngươi quên rồi sao, nơi này là Địa Ngục. Hơn ba năm, giấc mộng của ngươi cũng đã nên tỉnh lại rồi.

Trong thanh đồng tiểu tháp trên cổ Khương Phàm vung ra một sợi xiềng xích, cuốn lấy Hứa Đan.

Hứa Đan không có chống cự, không có cãi lộn, mặc cho xiềng xích từ cổ quấn khắp toàn thân, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía Lý Dần:

- Đây là mơ sao?

Lý Dần vẻ mặt ảm đạm:

- Ta... Không biết...

Hứa Đan mở miệng nói:

- Ngươi từng thích ta không?

- Ta thích.

- Ngươi sẽ còn thích ta không?

- Ta...

Lý Dần thở sâu, dũng cảm nói với Khương Phàm:

- Sư phụ, cho Hứa Đan một cơ hội đi.

- Cơ hội giết ta, hay là cơ hội hại ta?

- Mặc dù trước đó chúng ta với nàng là kẻ thù, nhưng không phải là bởi vì Hứa Đan có bao nhiêu đáng trách, cũng không phải bởi vì có ân oán gì cùng với bản nhân nàng, mà bởi vì nàng là người của Chí Tôn Kim Thành, nàng muốn bảo vệ tôn nghiêm gia tộc của nàng. Trong mấy năm này, chúng ta ở chung với nhau, ta hiểu rõ nàng là hạng người gì hơn. Dứt bỏ mặc kệ Chí Tôn Kim Thành, chúng ta cũng đều là đồng bạn. Xin sư phụ cho nàng một cơ hội, cũng cho ta một cơ hội.

Lý Dần chân thành khẩn cầu Khương Phàm.

Khương Phàm trầm mặc một lát:

- Ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi xem nàng là nô, hay là nữ tử.

- Là nữ tử.

Lý Dần ngữ khí kiên định, không chần chờ chút nào.

Hứa Đan đắng chát cười, lắc đầu, để Lý Dần chớ nói nữa.

Lấy những gì nàng biết về Khương Phàm, cái tên điên tàn nhẫn lại tuyệt tình này, thái độ đối đãi nguy hiểm càng là đuổi tận giết tuyệt.

Mà thù hận giữa Chí Tôn Kim Thành cùng Khương Phàm thật sự không thể nào bởi vì cá nhân nàng mà xuất hiện chuyển hướng gì, cho nên Khương Phàm chắc chắn sẽ không giữ lại nàng.

Hứa Đan yên lặng cúi đầu xuống, nên tỉnh mộng, nàng đáng chết.

Hơn ba năm này, rốt cuộc là mộng đẹp, hay là ác mộng?

Nhưng...

Lúc Hứa Đan đang chán nản, xiềng xích trên người lại đột nhiên tháo xuống.

Hứa Đan khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm, đây là ý gì?

- Tạ ơn sư phụ.

Lý Dần vui mừng, tranh thủ thời gian đi đến bên cạnh Hứa Đan, nhắc nhở nàng mau nói tạ ơn.

Hứa Đan lau đi khóe mắt nước mắt, nhìn Khương Phàm ở sau lưng, bỗng nhiên nói:

- Tên hổn đản ngươi thăm dò ta?

- Ngươi hẳn là nghe Lý Dần, cám ơn ta.

Khương Phàm không muốn khống chế nàng, ngoại trừ là bởi vì hơn ba năm nàng bỏ ra, càng quan trọng hơn là nàng đã thành người của Lý Dần, lại còn là mối tình đầu u mê của Lý Dần.

Mặc dù hắn làm sư phụ, nhưng còn không đến mức ngu xuẩn thay đồ đệ xử tử nữ tử của hắn.

Huống chi tình huống Lý Dần rất đặc thù, nếu như để lại khúc mắc, chắc chắn tương lai sẽ phát sinh biến cố khó có thể tưởng tượng được.

Mà ở trong lòng Khương Phàm, một mình Lý Dần đã bù đắp được ba đến năm cái Chí Tôn Kim Thành!

- Chết tiệt, lão nương ta thật cám ơn ngươi!

Hứa Đan nghiến răng nghiến lợi.

- Tôn trọng sư phụ chút.

Lý Dần nhíu mày nhắc nhở.

Hứa Đan hừ một tiếng, ngồi vào bên cạnh tức giận.

Tuy nhiên, nàng thật có chút kinh ngạc, Khương Phàm lại có thể tha cho nàng. Liền không sợ nàng len lén mật báo? Liền không sợ nàng tìm cơ hội giết hắn sao? Hay là, Hứa Đan đột nhiên giật mình, hỗn đản này hẳn là còn đang quan sát nàng.

Nếu như nàng có bất kỳ cử động khác thường, tuyệt đối xử tử!

- Kiểm tra thi thể cho ta, nhìn bên trong có lực lượng sinh mệnh hay không.

Khương Phàm phóng Thiết Long cổ thụ ra.

Thiết Long cổ thụ đã cao đến hai mét, thoát khỏi Hoá Sinh Bát.

Thân cây thẳng tắp, không thể phá vỡ, bên trong vỏ cây hiện ra đường vân hai màu đỏ thẫm, phân biệt xen lẫn thành hai con mắt một đỏ một đen, nhìn vô cùng tà ý.

Nhánh cây chỉ có sáu cái, nhìn tinh tế kiều nộn, lại có thể mở ra hư không, ngay cả kính tượng của Hứa Đan đều có thể xé rách được.

Khi Khương Phàm bế quan trong ba năm, Thiết Long cổ thụ từ đầu đến cuối luôn được hắn bày ở bên cạnh, dốc lòng dạy bảo, bây giờ linh trí đã được khai phát ra, rất dễ dàng liền lĩnh hội được ý tứ của Khương Phàm.

Thiết Long cổ thụ duỗi cái cành non mịn ra, đâm vào trong thân thể thây khô.

Cành cây nở rộ lên ánh sáng màu xanh nồng đậm, lan tràn ra vô số cành non giống như tơ mỏng khắp toàn thân hắn, tìm kiếm mỗi một góc.

Thật lâu... Thiết Long cổ thụ rút cành về, không có cái gì phát hiện.

- Tiếp tục tra!

Khương Phàm chưa từ bỏ ý định.

Bộ thi thể này nếu quả như thật sự đã phế đi, Huyết Thụ trên đầu hoàn toàn có thể rời khỏi nó, thông qua linh quả rời khỏi Địa Ngục, đến nhân gian tùy ý săn mồi con người. Không cần thiết ở lại nơi này, chờ đợi Sinh Tử Ngâm ném xuống ăn.

Nhưng, Huyết Thụ từ đầu đến cuối vẫn cắm rễ trong thi thể.

Hoặc là nó không thể rời bỏ, hoặc chính là thân thể không cho phép nó rời khỏi.

Nói cách khác, trong bộ thân thể này ẩn giấu đi loại hình Huyết Thai, một mực đang góp nhặt năng lượng, chờ đợi trùng sinh.
Chương 1197 Cự kình

Thiết Long cổ thụ duỗi càng nhiều chạc cây ra, tiến vào trong thi thể, nhưng lặp đi lặp lại điều tra, từ đầu đến cuối không có phát hiện bất cứ dấu hiệu sinh mệnh nào.

- Chẳng lẽ là sau khi Huyết Thụ thành thục, một lần nữa chui trở lại trong thân thể? Sau đó phóng thích huyết khí, để thi thể khởi tử hồi sinh?

Khương Phàm nghĩ đến khác khả năng.

Thiết Long cổ thụ duỗi chạc cây ra, muốn quấn quanh Huyết Thụ trên đầu thi thể, lại bị hắc khí tràn ngập ở nơi đó ngăn cách.

Cây Huyết Thụ này đã sinh trưởng mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm, cường đại xa so với Thiết Long cổ thụ.

Thiết Long cổ thụ thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng nổi giận, vung cái cành dày đặc lên, giống như roi sắt điên cuồng đánh hắc vụ một trận, Hứa Đan ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu.

Mặc dù nói vật họp theo loài, nhưng tên điên này nuôi đến cái cây đều táo bạo như thế, thật sự là tuyệt.

Đúng vào lúc này, không gian đột nhiên vặn vẹo, lại một gia hỏa không may bị Sinh Tử Ngâm lôi vào Địa Ngục, đập ầm ầm trên sàn nhà.

Linh đang rời khỏi thân thể của hắn, mang theo huyết khí nồng đậm, hồn khí, còn có linh khí, rơi xuống trước mặt thi thể.

Nhưng, lúc linh đang muốn tế hiến chất dinh dưỡng, bên trong huyết khí, hồn khí còn có linh khí đột nhiên ngưng tụ lại cùng nhau, khuấy động lên khí lãng mãnh liệt, giống như đại dương đột nhiên nổ tung trong thạch điện, kịch liệt cuồn cuộn, bọn người Khương Phàm đều bị đẩy lui mấy chục mét.

Rống...

Một con cự kình màu đen nhấc lên trong đại dương mênh mông, phát ra tiếng rống giận dữ hùng hậu.

Thanh triều rung động, càng mang theo vài phần bi tráng, phảng phất chấn động tám vạn dặm biển lớn, giận dữ hét với vực sâu cửu trọng giới.

- Aaa… !!

Hứa Đan ôm đầu kêu thảm, bị đột nhiên xuất hiện tiếng gầm thét đã chấn động linh hồn nàng.

Linh lực toàn thân Lý Dần mất khống chế, hình thành liệt diễm mãnh liệt lao ra, chủ động ngưng tụ thành hình dáng Bất Tử Điểu, gáy to với con cự kình kia.

Tuy nhiên kịch liệt phản ứng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, huyết khí, hồn lực, linh lực nhanh chóng bị thi thể hấp thu.

- Khí thế thật là mạnh, người này có lai lịch gì?

Lý Dần lật nam tử qua nhìn.

Nam tử hôn mê bất tỉnh, thể hiện vô cùng đau đớn, hơn nữa còn gắt gao nắm chặt nắm đấm, giống như đang gầm thét trước khi hôn mê.

Thân hình hắn khôi ngô, thân cao gần hai mét, mặc chiến giáp cứng rắn, nhìn khí thế phi phàm. Nhất là Linh văn của hắn thật khiến cho người ta phải chú ý, lại là vật 'Sống', đường vân vặn vẹo, chậm rãi dao động, giống như một con cá voi đang ngao du, tản ra khí thế nặng nề hùng hậu.

- Người của Hải Thần đảo?

Hứa Đan kinh hô.

- Ngươi biết hắn?

Lý Dần thử thăm dò muốn đụng vào Linh văn trên đầu của hắn, từ trước tới nay chưa từng gặp qua linh văn thần kỳ như vậy.

- Đây là Cự Kình linh văn của Hải Thần đảo, có được sinh mệnh lực cường đại, càng phát động ngàn dặm trên đại dương mênh mông. Bọn hắn từ Linh Nguyên cảnh đã có thể dài đến trăm mét, sau khi vượt qua Sinh Tử cảnh liền có thể dài đến ngàn mét.

- Cự kình ngàn mét?

Lý Dần tê cả da đầu, yêu thú trăm mét đã đủ rung động, dài đến ngàn mét, đó là cái quy mô gì.

- Nếu như là Thánh phẩm Cự Kình linh văn, còn có thể thức tỉnh kình hồn cổ lão, cũng dựng dục ra hải dương trong thân thể. Hải Thần đảo có tam đại gia tộc, Cự Kình linh văn đại biểu Dương gia, là gia tộc mạnh nhất. Ai dám bức người của Dương gia đến tuyệt cảnh?

Hứa Đan càng rung động, Hải Thần đảo là siêu cấp hoàng đạo trong hải dương, từ xưa đến nay đã bảy lần vấn đỉnh hoàng đạo.

Ngàn năm trước sau khi bị thương nặng thoáng yếu thế, bây giờ đã lần nữa quật khởi mạnh mẽ, rất có trở lại tư thế hoàng đạo.

- Hải Thần đảo...

Khương Phàm dung hợp trong trí nhớ phát hiện ra rất nhiều hình ảnh.

Nếu như nhớ không lầm, Hải Thần đảo ngàn năm trước sở dĩ sẽ 'Ngã ra' trận doanh hoàng đạo, tựa như là bị hắn nâng một bàn tay đánh ra.

- Ừm...

Nam tử đau đớn ngâm khẽ, đã muốn tỉnh lại.

- Giả quỷ! Dọa hắn một chút!

Khương Phàm đột nhiên nói.

- Cái gì?

Lý Dần và Hứa Đan còn tưởng rằng nghe lầm.

- Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, lấy chút bảo bối từ trong tay hắn. Hai tên trước đó kia đều là quỷ nghèo, tên này hẳn là có thể vớt chút.

Khương Phàm lui đến trong bóng tối, dây leo trong thạch điện quấn quanh trên thân.

Minh hoa trên dây leo tỏa ra minh quang yếu ớt, mặt Khương Phàm bị chiếu trông vô cùng dữ tợn, đáng sợ.

- Thật ngây thơ.

Hứa Đan rất im lặng, nhưng tay chân không có nhàn rỗi, còn nhanh hơn Lý Dần, chạy đến một bên khác, làm cho mái tóc rối tung đến phía trước, lại chỉnh dây leo đến sau lưng.

Minh quang từ bị phía sau lưng chiếu tới, nàng càng lộ ra thêm âm khí, âm u.

Nàng cảm thấy không dọa người, còn hái một đóa minh hoa nhét vào trong miệng, lúc mở lúc đóng, minh quang lấp lóe.

Lý Dần bất đắc dĩ, một kẻ so một kẻ khác thật biết chơi, hắn kéo lấy Thiết Long cổ thụ chạy đến trong góc phía sau thi thể, xé rách y phục, thân thể vặn vẹo, để Thiết Long cổ thụ từ phía sau dùng rễ cây bao trùm hắn, là một dạng tạo hình giống với thi thể phía trước.

Thiết Long cổ thụ cũng duỗi cành ra, giật chút minh hoa, tô điểm cho mình một chút, giống như là một gốc Minh Thụ.

Thạch điện bình tĩnh, hắc ám, giá lạnh, minh hoa nở rộ hào quang nhỏ yếu, âm khí âm u.

Nam tử suy yếu đau đớn chống thân thể lên, đầu tiên là hoảng hốt nhìn xung quanh một chút, xung quanh là thạch điện tòa hắc ám âm trầm, bên ngoài đen như mực, thăm thẳm tiếng quỷ nói, như khóc như tố.

- Ta thật được đưa tới U Minh Địa Ngục rồi?

Nam tử vuốt vuốt cái đầu căng đau, muốn đứng dậy, nhưng thân thể suy yếu vô lực, dưới chân trượt đi, lảo đảo nhào vào trên mặt đất.

- A?

Nam tử vừa vặn quỳ gối trước mặt thi thể, hắn nao nao, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Ngay sau đó là một tiếng kêu thảm kinh khủng, vang vọng thạch điện, nam tử chật vật lui lại, hai mắt trừng đến căng tròn, toàn thân giống như bị điện giật.

- Khốn kiếp, ngươi làm ta sợ muốn chết!

Nam tử tức giận, thoáng chậm làm dịu lại, đang muốn chống người lên nữa, vừa quay đầu lại đã đối đầu với Hứa Đan ở bên phải.

Hứa Đan tóc tai bù xù, toàn thân 'Hiện ra' minh quang (ánh sáng u minh), trong thạch điện âm trầm này muốn dọa người bao nhiêu thì là dọa người bấy nhiều.
Chương 1198 Thời gian chảy trở về

- A...

Nam tử khẽ run rẩy, tranh thủ thời gian ôm ngực, lần này không có bị dọa cho co quắp, nhưng hắn còn chưa kịp thở ra, Hứa Đan nơi đó đột nhiên ngẩng đầu, miệng há ra, một tia minh quang toát ra.

- Ngọa tào!

Nam tử la lên, lảo đảo lui lại.

Sàn nhà rách rưới, một chân của hắn bị lọt xuống, ngửa mặt ngã quỵ, nhấc lên mấy lần, vừa vặn lăn đến chỗ Khương Phàm.

Khương Phàm chậm rãi cúi đầu, trong hơi thở phát ra âm thanh than nhẹ.

Nam tử từ dưới nhìn lên, khuôn mặt ác quỷ kia nện thẳng vào ánh mắt.

- Oa a a!

Nam tử ớn lạnh toàn thân, lộn nhào chạy đi, lông tóc dựng đứng, cảm giác mỗi cái tế bào đều đang liều lĩnh hơi lạnh.

Mặc dù ở bên ngoài ngang ngược càn rỡ, không ai bì nổi, nhưng sống lớn như vậy, đây còn là lần đầu tiên gặp được quỷ, thật sự không chịu nổi.

- Nơi này là Địa Ngục! Ngươi là người phương nào?

Khương Phàm đè ép thanh âm, khàn khàn, giá lạnh, thăm thẳm quanh quẩn trong thạch điện mờ tối.

- Ngươi... Ngươi là người hay quỷ?

Trái tim nam tử vừa muốn rơi xuống bỗng nhiên lại nhấc lên, hắn hỗn loạn, ý thức còn loạn hơn.

- Tiếp nhận thẩm phán! Chúng ta sẽ quyết định ngươi là ở lại, hay là rời khỏi.

Lý Dần đứng trong bóng đêm nói nhỏ.

Còn có một tên khác?

Nam tử trừng to mắt, trực nhìn chằm chằm sâu trong thạch điện.

Nơi đó có một 'Thi thể' vặn vẹo, trên thân mọc ra Minh Thụ to lớn hơn, so với cái kia càng đáng sợ hơn.

- Ta có thể rời khỏi?

Nam tử gian nan nuốt ngụm nước bọt, Sinh Tử Ngâm quả nhiên không có để hắn thất vọng, lại hắn từ trong vực sâu kéo về Địa Ngục.

Trở về?

Trở về!

Trở về!!

Đôi mắt nam tử nổi lên tinh mang.

- Ngươi, là ai!

Hứa Đan rất ngạc nhiên với thân phận của nam tử.

- Ta là Dương Biện! Truyền nhân Dương gia, một trong tam đại tộc Hải Thần đảo! Ta là Thiên phẩm linh văn, Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên!

Nam tử đột nhiên kích động lên, cao giọng gào thét:

- Ta là bị người khác hại! Ta bị đám súc sinh kia hại! Ta không đáng chết, đáng chết chính là đám súc sinh kia!

- Là ai hại ngươi?

Hứa Đan càng khiếp sợ, ai dám hãm hại Thiên phẩm linh văn!

Thiên phẩm linh văn đó, đây quả thực là một Tiểu Thánh Nhân, bất luận thế lực gì cũng đều sẽ xem như người thừa kế mà bồi dưỡng.

Dương Biện thể hiện dữ tợn đáng sợ, thanh âm sắc nhọn cao vút:

- Là tên đệ đệ thân yêu kia của ta! Đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta!

- Vì sao lại hại ngươi?

Hứa Đan vội vàng truy vấn.

Khương Phàm nháy mắt với Hứa Đan, đừng quá vội vàng, giữ vững thần bí cùng áp bách, kết quả Hứa Đan không có chú ý, mặt mũi tràn đầy tò mò nhìn nam tử.

Dương Biện cảm xúc kích động, không có chú ý tới vấn đề ở xung quanh, hắn hồng hộc thở hổn hển, nói ra bí mật mình:

- Ta thức tỉnh Thái Cổ kình hồn, ta khôi phục uy lực Thái Cổ Cự Kình, ta thuận theo mọi vệc mà kế thừa vị trí tộc trưởng.

Thái Cổ kình hồn!

Hứa Đan chấn kinh, Khương Phàm cảm thấy nghiêm trọng, Lý Dần lại mờ mịt.

Linh văn 'Cự Kình' của Dương gia uy chấn hải dương, ngoại trừ sinh mệnh lực cùng thực lực cường hãn, càng quan trọng hơn là linh văn cấp Thánh phẩm cùng Thiên phẩm đều có cơ hội thức tỉnh cổ kình hồn sau Linh Hồn cảnh.

Cấp bậc Thánh phẩm có khả năng thức tỉnh Thượng Cổ kình hồn.

Cấp bậc Thiên phẩm có khả năng thức tỉnh Thái Cổ kình hồn.

Kình hồn khi được thức tỉnh có thể giao phó bọn hắn uy lực Thượng Cổ, uy lực Thái Cổ, cùng với lực khống chế hải dương càng mạnh không có gì sánh kịp.

Hứa Đan nhớ rõ, thức tỉnh Thái Cổ kình hồn vô cùng khó khăn, cho nên bình thường Dương gia cũng sẽ là Thượng Cổ kình hồn.

Khương Phàm càng nhớ rõ hơn, năm đó hắn chém giết con cự kình kia, chính là Thái Cổ Cự Kình, hắn cũng biết rõ chỗ đáng sợ của loại thức tỉnh này.

Dương Biện còn đắm chìm trong bi thương bị tính kế, cuồng loạn hô to:

- Ta vào thất trọng thiên đã thức tỉnh kình hồn, cửu trọng thiên ngưng tụ hồn nguyên, ta là thiên tài mạnh nhất của Hải Thần đảo ngàn năm nay, ta dẫn dắt Hải Thần đảo về lại Bách Tộc chiến trường, nhưng... Bọn hắn cướp đoạt hồn nguyên của ta, đánh ta vào vực sâu đáy biển.

- Vì sao?

Khương Phàm càng cảm thấy kỳ quái hơn, nếu thức tỉnh Thái Cổ kình hồn, lẽ ra nên nhận được toàn lực bồi dưỡng, càng sẽ nhận được tôn trọng chí cao vô thượng tại Dương gia, vì sao đệ đệ của hắn dám hạ độc thủ?

Dương Biện cảm xúc kích động, chỉ lo dữ tợn gầm thét:

- Để cho ta phục sinh! Điều kiện gì ta đều đồng ý với ngươi! Để cho ta trở về, nhanh để cho ta trở về! Nếu bọn hắn đã ra tay, hoàn toàn khẳng định có mưu đồ, cũng sẽ ra tay đối với mẫu thân của ta, đối với thân tộc của ta.

Dương Biện cao giọng hô to:

- Các vị Quỷ Chủ! Dương Biện ta chưa bao giờ cầu hơn người, lần này ta cầu xin các ngươi... Cho ta cơ hội sống lại một lần, để cho ta lại về Hải Thần đảo, dù chỉ là mấy năm. Chỉ cần ta báo được thù, ta sẽ lại về U Minh, các ngươi muốn cái gì, ta cũng đều cho các ngươi!

Hứa Đan và Lý Dần đều trầm mặc, vốn định đùa một chút, không nghĩ tới gia hỏa này lại mang theo huyết hải thâm thù tới đây.

Khương Phàm lắc đầu nói:

- Ngươi có thể trở về, nhưng ngươi không báo được thù.

- Ta có thể! Chỉ cần ta trở về, ta liền giết bọn hắn! Ta là thiên kiêu Hải Thần đảo, ta là hi vọng của Hải Thần đảo, ta là Thái Cổ Cự Kình!

- Ngươi không có chú ý tới, cảnh giới của ngươi đã thoái hóa?

- Cảnh giới của ta...

Dương Biện khẽ giật mình, tranh thủ thời gian kiểm tra cơ thể, sau một hồi, sắc mặt trong nháy mắt đã tái nhợt, phù phù ngồi ở nơi đó.

- Đây chính là cái giá ngươi dùng Sinh Tử Ngâm. Lấy cố gắng nửa đời, đổi lấy một lần trùng sinh của ngươi.

- Không... Không... Không thể nào...

Dương Biện khó mà chấp nhận được, lặp đi lặp lại kiểm tra, cảm xúc càng ngày càng kích động.

Mỗi người trưởng thành đều là tự mình gian nan bước từng bước một đi ra, gánh chịu quá nhiều chua xót cùng kỳ vọng, nhất là giống loại truyền nhân thiên phú cao, tâm tính cao này như hắn, lại đứng trước áp lực hoàng tộc cạnh tranh to lớn, cố gắng bỏ ra càng là điều mà người khác không cách nào tưởng tượng được.

Khương Phàm quá hiểu loại tâm tình này, lắc đầu giật dây leo trên người xuống, từ trong bóng tối đi ra:

- Vừa rồi chỉ là chỉ đùa một chút, chúng ta cũng là bị Sinh Tử Ngâm kéo vào.

Dương Biện nao nao:

- Ngươi nói cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK