Khương Phàm đứng ở phía trước tông môn, nhìn xuyên qua Thiên Sư tông, vết nứt to lớn kéo dài mấy chục dặm, trong lòng chấn động.
Phế tích vẫn như cũ, đao khí vẫn còn lưu lại, những vết máu pha tạp nhìn thấy mà giật mình.
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng tình cảnh khủng bố lại tuyệt vọng ngay lúc đó như thế nào.
Một đêm đấy đã có bao nhiêu người mất mạng?
- Tông chủ nói muốn vĩnh viễn giữ lại vết đao này, tỉnh táo toàn tông, tỉnh táo hậu thế.
Các đệ tử trước tông môn dùng sức nắm chặt nắm đấm, bọn hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái đêm rung động lại bi thảm kia.
Bông dưng xuất hiện đao mang, bổ Thiên Sư tông ra, lấy đi tính mệnh của hơn ngàn vị trưởng lão và đệ tử. Bên trong đó có bằng hữu thân cận của bọn hắn, có sư huynh bọn hắn tôn trọng, có sư tỷ bọn hắn ngưỡng mộ.
- Đường Thiết Bình... Ly Hỏa thánh địa... sau này chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện đây.
Sau khi Khương Phàm âm thầm thề liền đi vào Thiên Sư tông. Nhưng không có đi bái phỏng Dạ Thiên Lan mà trực tiếp tìm Huyết Ngục.
- Công tử!
Thương Minh nhìn thấy Khương Phàm liền vội vàng hành lễ.
Mười vị đội viên Huyết Ngục liền vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ.
Nơi này là cạnh góc chỗ núi cao của Thiên Sư tông, đặc biệt sắp xếp cho các Huyết Ngục.
- Những người khác đâu?
- Đội năm đều đang ở thành Bát Bảo, ba đội tiến vào Tây Cương, những đội khác đều đến lịch luyện trong rừng, chỉ còn chúng ta ở đây. Công tử, ngươi có phân phó gì sao?
Huyết Ngục trong tay Thương Minh trực thuộc gia chủ Khương gia, còn lại bất luận kẻ nào đều không có quyền điều động, nhưng tình huống Khương Phàm lại tương đối đặc biệt, nếu như cần hỗ trợ gì, bọn hắn nguyện ý phối hợp.
- Ta nghe nói Vô Hồi Thánh Chủ đã giao trách nhiệm toàn La Phù liên hợp lại ứng phó hoàng triều?
Khương Phàm không có trực tiếp đi tìm Dạ Thiên Lan là bởi vì muốn tìm Huyết Ngục hỗ trợ.
- Mười bảy tông tổ chức đại hội, đến lúc đó sẽ động viên tất cả lực lượng của bọn hắn, bao gồm cả chí bảo trấn tông các tông, cũng bao gồm cả những Sinh Tử cảnh đang bế tử quan của các tông. Những tông môn ngoài mười bảy tông tổng cộng có năm mươi sáu tông nguyện ý phối hợp. Ba tổ chức sát thủ, năm chợ đen cũng đều nguyện ý phái ra có một số Linh Hồn cảnh.
Gần đây bọn người Thương Minh rất nhẹ nhàng, cũng bởi vì La Phù rốt cuộc cũng toàn diện động viên. Đối với chuyện hoàng triều sắp đến phản kích đã không còn là của riêng Khương gia nữa, mà là chuyện của toàn bộ La Phù.
- Bọn hắn có điều kiện gì không?
Khương Phàm tươi cười, vẫn là lực hiệu triệu của Vô Hồi Thánh Chủ cường đại, cứ như vậy chẳng khác nào dốc hết toàn bộ lực lượng của La Phù.
- Không có điều kiện, hoàn toàn là tự nguyện. Bọn hắn phân rõ nặng nhẹ, nếu như mười bảy tông bị thương nặng, Lang Gia hoàng triều sẽ từng bước khống chế La Phù sơn mạch, ai cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Thương Minh nói xong, lại nói:
- Nếu như gia chủ có thể kịp thời đột phá, chúng ta có thể đứng ở thế bất bại.
Đội viên Huyết Ngục bên cạnh nói:
- Mười bảy tông còn làm ra một nghị quyết trọng đại, tuyển định Bạch Hổ tông là tông thứ mười tám.
- Bạch Hổ tông?
Khương Phàm hình như chưa từng nghe qua tông môn này.
Thương Minh nói:
- Chính là chúng ta.
- Chúng ta? Bạch Hổ tông? Đứng hàng mười tám tông?
Khương Phàm đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó toàn thân nổi lên từng cơn sóng nhiệt.
Bạch Hổ tông?
Khương gia! Khôn gia! Yến gia! Hùng gia! Tất cả thành lập nên Bạch Hổ tông?
Bọn hắn rốt cuộc cũng có thể đặt chân tại La Phù.
Nếu như phụ thân trở thành tông chủ, chẳng phải sẽ nhận được bảo vệ của Vô Hồi thánh địa sao.
Lang Gia hoàng triều, từ nay về sau không được giết hại Khương Hồng Võ.
- Dựa theo quy củ, bây giờ bọn hắn không nên tuyển định tân tông, cũng không nên tấp nập triệu tập triển khai đại hội La Phù. Nhưng đây tình huống đặc biệt, bọn hắn trải qua tranh luận dài đến ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đã làm quyết định. Xin ý kiến Vô Hồi thánh địa chuyện thành lập Bạch Hổ tông, đoán chừng qua mấy ngày nữa sẽ có thể được trả lời, đến lúc đó coi như chính thức xác định.
Trên khuôn mặt Thương Minh và mọi người sau tấm mặt nạ đều lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Mặc dù Bạch Hổ tông bị thu vào mười tám tông, nhưng đến bây giờ ngay cả tông môn cũng đều không có, tên chỉ là nhất thời gọi lên.
Đây tuyệt đối là ngoại lệ duy nhất trong lịch sử La Phù.
- Là ai đề nghị chuyện này vậy?
Khương Phàm nhiều lần nắm tay, rốt cuộc Khương gia cũng xem như đã thoát khỏi thân phận lưu vong, có một nơi có thể sống yên ổn.
- Dạ tông chủ đề nghị, tông chủ Ngọc Đỉnh tông phối hợp. Ly Hỏa thánh địa bổ Thiên Sư tông ra cũng đánh chết ba vị Đại tông sư của bọn hắn, Quý Khải Minh quả thật rất nổi giận. Hai tông liên hợp, lại có Ngọc Hư tông, Linh Cực tông, Thánh Nữ tông duy trì, các tông khác mặc dù kịch liệt phản đối nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.
Thương Minh không muốn cùng người khác giao lưu, nhưng sau khi biết được tin tức thì lập tức mang theo toàn thể Huyết Ngục đến trịnh trọng biểu đạt lòng biết ơn với Dạ Thiên Lan.
- Dạ tông chủ lại làm chuyện tốt cho chúng ta. Đúng rồi, trên đường trở về, ta nghe nói thành Bát Bảo đã xảy ra chuyện?
Trên đường trở về Khương Phàm luôn có thể cảm nhận được phần triệu hoán thần bí kia, cho đến khi thấy được người khác đang bàn luận, nói là sau vài ngày Thiên Sư tông bị tập kích, thành Bát Bảo ở Tây Cương từ trên trời rơi xuống dị tượng, toàn thành sụp đổ.
- Lúc đầu có người hoài nghi là do Nạp Lan gia làm bố trí đặc thù ở nơi đó. Sau này lại phát hiện, sâu trong phế tích lại là một tòa núi đá. Cao không quá trăm mét, nhưng lại không có người nào thể rung chuyển được. Rất nhiều cường giả cấp tông chủ Tây Cương muốn cưỡng ép mang đi, lại đều nhận lấy trình độ chấn thương khác biệt. Núi đá vẫn đang tiếp tục oanh động, truyền khắp Tây Cương, vùng đất kinh kỳ, cùng với cương vực khác, còn hấp dẫn rất nhiều cường giả bên ngoài hoàng triều tới xem. Bây giờ tất cả mọi người đều nhận định, toà núi đá kia là một trọng bảo, hoặc là trong núi đá có một loại bảo vật nào đó.
Chương 477 Đừng đùa như thế
Thương Minh phái đội thứ ba đến Tây Cương, một là giám sát tình huống nơi đó, thứ hai chính là muốn hiểu rõ ngọn núi đá thần bí kia.
Khương Phàm chỉ gật đầu, ngược lại hỏi:
- Đan quốc thì sao?
- Khu vực kinh kỳ hoàng triều giới nghiêm toàn diện, Thiên Sư tông phái người đi qua, không phải vào không được, mà là bị bắt. Tình huống cụ thể, chúng ta không thể nào biết được.
- Ta nghĩ tới đi xem một chút.
- Ừm, hả?
Thương Minh nhìn Khương Phàm, chờ hắn lặp lại lần nữa.
Xem? Đi đâu xem!
- Ta đoán hoàng thất sẽ không thật mạo phạm Đan quốc, nhưng, hoàng thất sẽ không tha cho quốc quân. Nếu có thể, ta muốn mang quốc quân ra.
Khương Phàm nói xong, các đội viên Huyết Ngục đều yên lặng.
Mang quốc quân ra?
Nơi đó là địa khu kinh kỳ!
Nơi đó tụ tập số lượng lớn cường giả hoàng thành thậm chí là cả Đông Cương và Nam Cương!
Đây là đi cứu người? Hay là đi chịu chết!
Mà, hoàng thất đối với Khương Phàm lại quá quen thuộc, không giống như Ly Hỏa thánh địa, họ căn bản cũng không biết hắn là ai.
Chỉ cần đến Đan quốc lộ diện thì có thể bị tiếp cận ngay lập tức.
- Ta muốn đến Tinh Nguyệt tìm kiếm tình huống, nếu như quốc quân an toàn, ta sẽ lặng lẽ trở về, nếu như bọn họ bị hoàng thất ức hiếp, ta phải nghĩ biện pháp dẫn dụ bọn họ rời khỏi.
Kỳ thật Khương Phàm rất chờ mong hoàng thất sẽ làm gì đó, nếu thế hắn có thể mang quốc quân và Thường Lăng về La Phù.
Hai người bọn họ chính là bảo vật sống.
Chỉ bằng vào thuật luyện đan cao thâm liền có thể cam đoan Thiên Sư tông có đầy đủ đan dược, bất luận là tu luyện bình thường hay là các vấn đề trưởng thành, đều có thể có được đầy đủ cam đoan.
Uy danh của bọn họ còn có thể hấp dẫn rất nhiều Luyện Đan sư đến đây đầu nhập vào, nói không chừng còn có thể lại xây lên Đan sư tông môn thứ hai ở La Phù.
Chuyện tốt như vậy trước đó có nghĩ cũng không dám nghĩ, bây giờ, cơ hội đã bày ở trước mặt rồi.
- Công tử, ngươi thương lượng qua với Dạ tông chủ rồi?
- Ta không có ý định để bọn họ biết.
- Ngươi tìm đến chúng ta là...
- Ta hy vọng có thể mang mấy vị Huyết Ngục theo giúp ta đi qua.
Thương Minh không lập tức cự tuyệt, ngược lại chỉ hỏi dò:
- Công tử, cụ thể ngươi có kế hoạch gì?
Đây không phải trò đùa, chẳng may Khương Phàm thật có chuyện gì ngoài ý muốn, Huyết Ngục bọn hắn chết trăm lần cũng không đền được tội.
Nhưng, nếu quả thật có thể mang quốc quân về, thì quả thật chỗ tốt nhiều lắm.
- Hành sự tùy theo hoàn cảnh đi, dò xét tình huống rồi lại nói.
Khương Phàm mong đợi nhìn Thương Minh.
Sở dĩ hắn không đi tìm Dạ Thiên Lan, chính là cảm giác Dạ Thiên Lan sẽ cực lực phản đối, nhưng Huyết Ngục không giống như thế.
Từ phản ứng bây giờ của Thương Minh đến xem, hắn thật đã tìm đúng người rồi.
- Toàn thể Huyết Ngục tập hợp, bồi công tử chui vào địa khu kinh kỳ hoàng triều. Tuyển mấy vị đội viên khác, bồi công tử... Tiến Đan quốc.
Thương Minh quả quyết phất tay lệnh.
Hơn mười vị đội viên có chút lay động, lại trao đổi ánh mắt.
Huyết Ngục hoàn toàn thuộc về gia chủ, cũng chỉ chịu mỗi gia chủ điều động,
Đội trưởng bây giờ đã tiếp nhận Khương Phàm rồi sao?
- Khương Phàm trở về rồi?
Khi Dạ An Nhiên nhận được tin tức đã là chạng vạng tối, lại ngẫu nhiên biết được.
Các đệ tử nói:
- Buổi sáng đã trở về, nghe đệ tử trước tông môn nói, hình như mang về thêm một người nữa.
- Buổi sáng?
Dạ An Nhiên kỳ quái, sao lại không tìm đến nàng?
Nhưng, tìm khắp cả Thiên Sư tông, Dạ An Nhiên cũng không thấy Khương Phàm đâu.
Tộc nhân Khương gia, tộc nhân Yến gia, còn có những người khác cũng không có gặp Khương Phàm.
Muốn tìm Huyết Ngục hỏi một chút, nhưng Huyết Ngục cũng không có ở đây.
Dạ An Nhiên cảm thấy kỳ lạ lại có chút phiền muộn, chẳng lẽ là chạy đến thành Bát Bảo rồi?
- Khương Phàm không đến đây.
Dạ Thiên Lan giống như cười mà không phải cười nhìn nữ nhi trước mặt mình:
- Nữ hài tử phải thận trọng, đừng tìm khắp nơi, cứ giả bộ như không biết, xem hắn lúc nào đi tìm con.
- Con không căng thẳng, con... là lo lắng thân thể của hắn.
Dạ An Nhiên xấu hổ đến má ngọc đều ửng đỏ, bất mãn hừ một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng.
- Con gái lớn không dùng được.
Dạ Thiên Lan cười lắc đầu, tiếp tục xem quyển sách cổ trong tay.
- Khương Phàm trở về rồi sao? Không có gặp người à.
Nạp Lan Thanh Lạc nhìn Dạ An Nhiên đến thăm vào đêm khuya.
- Kì lạ. Hắn chạy đi đâu rồi?
Dạ An Nhiên bị làm cho hồ đồ rồi, làm sao ở đâu cũng không thấy?
Đệ tử trước tông môn sẽ không nói nói dối.
Thế nhưng, người đâu?
Nạp Lan Thanh Lạc cười khẽ, đến bên cạnh Dạ An Nhiên nói nhỏ:
- Các ngươi cãi nhau à?
Dạ An Nhiên ửng đỏ má ngọc:
- Không có, làm sao có thể cãi nhau.
- Vậy muội khẩn trương cái gì. Không phải Vô Hồi Thánh Chủ đã mời muội cùng hắn tiến thánh địa sao? Từ nay về sau, các ngươi mỗi ngày đều phải gặp nhau, tại sao phải sợ hắn chạy?
Nạp Lan Thanh Lạc thuận tay ngoắc ngoắc cái cằm đẹp đẽ như ngọc của Dạ An Nhiên, thừa dịp ở hai bên không có ai liền bắt lại một đoàn căng phồng trước mặt.
- A!!
Dạ An Nhiên sợ hãi kêu to bảo vệ lại, xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt:
- Tỷ... động vào đâu đấy?
Nạp Lan Thanh Lạc cười xấu xa:
- Ta xem một chút có phải đệm đồ hay không, làm sao lại trống như thế chứ.
Dạ An Nhiên xấu hổ đến dậm chân:
- Nạp Lan tỷ tỷ!
Nạp Lan Thanh Lạc chậc chậc hai tiếng:
- Vừa mười lăm tuổi liền đã có quy mô này. Mười tám tuổi còn chịu sao nổi? Tiện nghi cho tên tiểu tử Khương Phàm kia rồi.
- Nạp Lan tỷ tỷ, tỷ còn như vậy ta không để ý tới tỷ nữa.
Dạ An Nhiên vừa thẹn vừa vội, còn chưa từng người cùng với nàng như thế náo qua.
- Tỷ tỷ cũng không phải đùa giỡn với muội, tiểu nha đầu xinh đẹp lại có thiên phú ở Vô Hồi thánh địa không thể thiếu. Khương Phàm lại tài năng ngút trời, nam tử khí khái, ai lại không thèm? Chẳng may mất đi, muội khóc cũng đều không được khóc.
Nạp Lan Thanh Lạc từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy bình đan dược:
- Cầm lấy, tỷ tỷ chuẩn bị cho muội.
- Đây là làm gì vậy?
- Hạ thuốc.
- Thuốc gì?
- Muội nói là thuốc gì?
- Loại kia?
Dạ An Nhiên giật mình trừng to mắt.
Phốc phốc...
Nạp Lan Thanh Lạc phốc phốc cười, cười đến run rẩy,
- Đùa muội thôi!
Dạ An Nhiên dở khóc dở cười:
- Tỷ tỷ, đừng đùa như thế.
Chương 478 Thiên Nô Chi Vương
- Dưỡng nhan nhuận da, còn có thể đẩy mạnh phát dục, đảm bảo sau ba đến năm năm, mê tiểu tử Khương Phàm kia mất hồn mất vía.
- Ta... Ta không cần cái này.
Dạ An Nhiên lại xấu hổ.
- Yên tâm dùng, không có tác dụng phụ.
- Ta có lòng tin.
Dạ An Nhiên còn giữ Thanh Xuân Quả trong truyền thuyết, chờ sau khi đến mười tám tuổi sẽ bắt đầu dùng, không chỉ có thể giữ thanh xuân, toàn thân còn phát ra mị lực, còn có thể có được mùi thơm khác biệt.
- Thật có lòng tin?
Nạp Lan Thanh Lạc giống như cười mà lại không phải cười nhìn Dạ An Nhiên.
- Ta... Có. Chỉ là hắn...
Dạ An Nhiên nhớ tới Khương Phàm liền có chút hơi buồn bực, tên kia giống như đối với nữ tử hoàn toàn không có hứng thú, có đôi khi nàng đều hoài nghi Khương Phàm có xem nàng như thành nữ hài hay không.
- Ngươi không cần lo lắng hắn, không có nam tử nào không háo sắc, bây giờ càng nghiêm chỉnh, tương lai nếm được hương vị liền càng không đứng đắn. Ngươi tìm cơ hội cho hắn nếm thử, đảm bảo hắn sau này khi nhìn thấy ánh mắt ngươi cũng đều sẽ phát sáng.
Trong phòng không có người khác, Nạp Lan Thanh Lạc nói tới không hề có cố kỵ gì.
…
Khương Phàm mang theo đội viên Huyết Ngục trèo đèo lội suối, thuận lợi tiến vào Tây Cương.
- Chính là chỗ đó.
Thương Minh và mọi người bồi ở bên cạnh Khương Phàm, đứng ở chỗ rừng sâu, nhìn phương hướng thành Bát Bảo.
Một trong những cổ thành đã từng phồn hoa nhất Tây Cương, bây giờ lại biến thành phế tích vài trăm dặm, sâu trong thành khu, hố sâu năm mươi, sáu mươi dặm nhìn thấy mà giật mình, khiến cho lòng người sinh e ngại.
- Là hắn.
Khương Phàm nhìn qua hố to ở phương xa, ánh mắt hơi rung nhẹ, rốt cuộc cũng xác định được thân phận toà núi đá kia.
- Là ai?
Bọn người Thương Minh kỳ quái nhìn Khương Phàm.
- Các ngươi chờ ta ở đây một lát, ta sẽ trở lại nhanh thôi.
Khương Phàm đắp kín áo choàng, đi về phía phế tích.
Ngoài phế không có người nào, hắn tiếp tục đi thẳng đến hố sâu mới lần lượt nhìn thấy bóng người, đều du tẩu bốn chỗ trong đêm tối.
Núi đá chìm ở sâu trong hố to, cách mặt đất hơn ngàn mét, nhìn rất bình tĩnh cũng rất bình thường nhưng lại lại tràn ngập khí thế hùng hậu làm cho người khác thật hồi hộp, như là có thể đè sập hết thảy.
Số lượng lớn cường giả Tây Cương đang xếp bằng ở xung quanh, thử nghiệm bố trí pháp trận, đem nó dời đi, hoặc có thể là khống chế nó lại.
- Thần Hoàng...
Sâu trong núi đá, chiến binh yên lặng thức tỉnh, một ý thức yếu ớt truyền vào trong biên giới hố sâu.
Khương Phàm cách ngoài địa tầng, ngắm nhìn núi đá, linh hồn dao động, truyền ra một câu nhẹ nhàng.
- Nô tài, Thương Vương…. Qua ngàn năm... lại gặp được ngài. Thần Hoàng... Ngài còn nhớ rõ nô tài hay không?
m thanh yếu ớt trầm thấp trong núi đá, nhưng lại mang theo từng tia rung động.
- Vạn Thế thần triều, Thiên Nô Chi Vương, kiếp trước thần là người hầu trung thành nhất của ngài.
Trong ý thức Khương Phàm rõ ràng hiện ra ký ức liên quan tới chiến binh trong núi đá kia.
Thương Vương, kiếp trước là một trong ngũ đại Chiến Nô, Thiên Nô Chi Vương, trung dũng vô song.
Là nô, nhưng lại là nô của Thần Hoàng.
Thần triều khai quốc, luận công phong thưởng.
Lấy thân phận Chiến Nô, liệt vị vương hầu, định danh Thương Vương.
- Nô tài đã chết, hồn trở về Hồng Hoang Phủ. Hồng Hoang Phủ là do Thiên Hậu tặng cho, bây giờ chuyển giao cho Thần Hoàng. Nguyện cùng Hồng Hoang Phủ có thể hộ Thần Hoàng bình an.
Trong núi đá truyền ra hồn ngữ thăm thẳm của chiến binh.
- Hồng Hoang Phủ, là Thần Binh mà Thiên Hậu dẫn niệm Hoang Cổ đoạt được ở Luân Hồi đại đạo. Chiến trường Bách Tộc, trước sau chém giết ba vị Nhân Hoàng, ngâm hoàng huyết (máu của Hoàng). Bây giờ thần chỉ là Linh Nguyên cảnh nho nhỏ, cầm không nổi, hàng không nổi.
- Hay là ngươi ở lại bên trong đi.
Trong ý thức Khương Phàm có quan hệ với ký ức về Hồng Hoang Phủ, đó là siêu cấp vũ khí chinh chiến Bách Tộc chiến trường, cũng là Thần Binh mà Thương Vương hóa thân thành cự nhân ngàn trượng huy động
Lấy lực lượng linh hồn hắn bây giờ xem như thật nhận chủ thì cũng khó có thể phát huy một phần vạn lực lượng.
- Nô tài cưỡng ép thôi động Hồng Hoang Phủ vượt qua bảy triệu dặm Thiên Hải, đã hao hết hồn khí. Hồng Hoang Phủ chính là chiến binh thần triều, nô tài đã là hồn thể, không có tư cách phụng dưỡng.
m thanh trầm thấp lại nặng nề, nhưng từng chữ câu lộ ra kính sợ đối với Thần Hoàng, thần triều, thậm chí là đoạn lịch sử đã từng có kia.
- Ngươi còn có thể thôi động bao nhiêu lực lượng?
Khương Phàm cảm nhận được núi đá kính sợ, lại sinh ra từng tia từng tia hào hùng, đủ loại thâm tình, như đang tái nhập thần triều, tái hiện Bách Tộc chiến trường.
Những chuyện trong trí nhớ đã trở nên rõ ràng, cũng biến thành mãnh liệt.
Linh hồn xúc động.
- Nô tài được ba mươi sáu tướng thần triều nhờ vả, đến đây trả lại Hồng Hoang Phủ, chỉ nguyện có thể gặp lại Thần Hoàng một lần, chưa từng nghĩ sẽ lại sống ở thế gian, hồn khí còn không thừa mấy phần. Nếu như Thần Hoàng có cần, nô tài sẽ thiêu đốt hồn khí, có thể thôi động một phần trăm lực lượng của Hồng Hoang Phủ.
Khương Phàm chỉ phía xa Tây Nam.
- Rời khỏi nơi này, đi về hai ngàn dặm hướng tây nam, thay ta trấn thủ nơi đó. Nếu có cường địch uy hiếp, có thể dùng một số lực lượng làm bọn hắn kinh sợ mà lui.
- Nô tài, lĩnh mệnh! Hồn phách không trọn vẹn, được Thần Hoàng không bỏ, thần nhất định sẽ dùng hết khả năng.
m thanh trong núi đá đã rõ ràng cao vút hơn rất nhiều, khổ sở đợi chờ ngàn năm, có thể gặp lại Thần Hoàng, đã đội ơn ông trời rất nhiều, nếu như có thể lại đi bảo vệ, đã không hối hận.
- Ta không muốn ngươi hao hết hồn khí. Ta còn muốn mang ngươi quay về chiến trường Bách Tộc, mang ngươi chứng kiến thần triều đỉnh lập Thương Huyền! Một đời trước, chúng ta là thần triều. Một thế này, chúng ta... Là Đế tộc!
Khương Phàm nói xong, hất lên áo choàng rời khỏi hố sâu.
Không lâu sau đó, núi đá chấn động, khí lãng ngập trời như Ác Long lao ra khỏi biển, đại địa băng liệt xông lên trời.
Mọi người đang khí thế ngất trời vội vàng bố trí ở phía dưới đều vô cùng sửng sốt.
- Sao lại chạy rồi?
- Đây là có chuyện gì?
- Chúng ta đều đã bố trí hơn một tháng!
Mọi người sốt ruột lại tức giận, nhao nhao rời khỏi hố sâu, đuổi theo núi đá đã rời khỏi.
Bọn người Thương Minh nhìn Khương Phàm đang trở về, lại nhìn núi đá biến mất tại cuối màn đêm, biểu hiện đều trở nên quái dị.
- Chúng ta cần phải đi.
Khương Phàm ngẩn đầu lên, xông vào bóng đêm của rừng rậm.
Chương 479 Thủ đoạn ti tiện
Đan quốc tọa lạc tại vùng đất Bắc Bộ của kinh kỳ, mảnh rừng Tinh Nguyệt.
Xây dựa lưng vào núi, cung điện thành đàn, chia ba mươi sáu khu, quy mô giống như là ba mươi sáu tòa thành nhỏ.
Nếu quan sát từ trên cao, nơi này kéo dài hơn nghìn dặm cùng Đan quốc thần thánh hoàn mỹ hòa thành một thể.
Nơi này đã từng là khu vực kinh kỳ, nơi náo nhiệt nhất ngoài hoàng thành. Số lượng lớn thương hội, thế gia tông môn, cùng tán tu, cường giả bên ngoài hoàng triều nối liền không dứt.
Bởi vì Đan quốc tượng trưng cho trình độ luyện đan cao nhất của Lang Gia hoàng triều, bởi vì số lượng đan dược luyện chế ra ở nơi này hàng năm đạt tới trăm vạn.
Nhưng một thời gian gần đây, quốc quân Đan quốc đột nhiên tuyên cáo, Đan quốc nghênh đón thời khắc vắng vẻ nhất hai trăm năm qua.
Mặc dù có số lượng lớn thương hội và cường giả ra vào, nhưng trình độ náo nhiệt kém xa một phần mười bình thường.
- Quốc quân, ta tới muốn đưa cùng thông điệp sau cùng cho ngài. Hi vọng ngài có thể chiêu cáo thiên hạ, nói Đan quốc còn có lòng tin với hoàng thất, càng muốn cùng hoàng thất dắt tay, cải thiện cục diện rung chuyển trước mắt của hoàng triều.
Lục hoàng tử ngồi ở trước mặt quốc quân Đan quốc, hai mắt sáng tỏ, tư thái cao ngạo lại cường thế.
Thái độ Quốc quân Đan quốc lãnh đạm.
- Chờ nhiều ngày như vậy, hoàng thất chỉ phái một hoàng tử tới? Là quá để mắt Lục hoàng tử ngươi, hay là xem thường quốc quân ta đây?
- Tin tức của quốc quân sẽ không bế tắc đi như thế chứ, mười ngày trước phụ hoàng đã xuất quan, năm ngày trước, ta đã được lập làm Thái tử. Ta bây giờ mà nói, chính là thái độ chính xác nhất của hoàng thất.
Lục hoàng tử có chút ngẩng đầu, kiêu ngạo lộ rõ trên mặt.
Hắn cũng không nghĩ tới phụ hoàng sẽ đột nhiên xác lập Thái tử như vậy, hoàn toàn từ bỏ đại ca. Cho đến khi Cửu muội phân tích cho hắn, hắn mới giật mình hiểu ra.
Một là phụ hoàng nóng lòng ổn định bầu không khí hoàng triều, để triều thần thế tộc nhiệt tình. Hai là coi như các đại ca còn sống trở về, cũng đã từng là bị bắt làm tù binh, vết nhơ này không cho phép bọn hắn bước lên quản hoàng triều.
Nói cách khác, coi như đại ca bọn hắn trở về thì vị trí Thái tử của hắn cũng vững như núi thái sơn.
Sớm xác lập Thái tử, còn có ý tứ thật sâu khác, chính là phụ hoàng và hoàng thất đã chuẩn bị quyết định từ bỏ đại ca, tam ca. Ngược lại khả năng sẽ kích thích Thiên Sư tông bức chết đại ca, dùng cái này làm lý do khiến trên dưới hoàng triều tức giận.
- Các ngươi không nên mơ mộng nữa. Nếu ngày ước chiến ta đã làm đảm bảo thì sẽ thực hiện ước định, nên tuyên cáo thì phải tuyên cáo, sẽ không làm bất cứ sửa đổi gì. Vị phụ hoàng kia của ngươi cũng nên rõ ràng, coi như ta thật chiêu cáo thiên hạ, nói cái gì còn có lòng tin, cái gì dắt tay đối mặt, ai sẽ tin tưởng đây? Khắp thiên hạ đều sẽ nhận định, là hoàng thất hiếp bách Đan quốc. Danh dự và tín nhiệm của hoàng thất sẽ bị toàn hoàng triều chất vấn.
Quốc quân Đan quốc rất thất vọng, đối với hoàng thất, đối với Nhân Hoàng đều vô cùng thất vọng.
Không nghĩ cách cải thiện nguy cơ, lại muốn thỏa hiệp với Đan quốc bọn hắn, còn làm phối hợp cái gì đó?
Đơn giản là hoang đường!
- Vậy ý quốc quân là… cự tuyệt?
- Để ta nói cho ngài, Đan quốc không nhận bất cứ uy hiếp gì. Nơi này không có người khác, chúng ta không ngại nói rõ một chút đi. Có biết vì sao chúng ta lại kéo lâu như vậy mới đến không? Bởi vì chúng ta nhận được tin tức, hình như một thời gian trước quốc quân bị trọng thương, mà Đan quốc còn biến mất ba vị quốc lão.
Lục hoàng tử vừa nói ra lời này, rốt cuộc quốc quân cũng biến đổi sắc mặt.
- Nói bậy nói bạ, ta rất tốt, các quốc lão Đan quốc cũng đều ở đây.
Quốc quân thầm nghĩ không ổn, tình huống của mình bị phong tỏa nghiêm mật, bao gồm cả việc đến Thiên Sư tông một thời gian kia, đều là che giấu qua. Làm sao có thể bị phát hiện được?
- Quốc quân ơi quốc quân, ngài thật là đã để cho chúng ta thất vọng đau khổ quá. Chúng ta một mực tuân thủ nguyện vọng tiên tổ, kính trọng Đan quốc, bảo hộ Đan quốc, không nghĩ tới quốc quân ngươi đây vậy mà lại phản bội hoàng triều, ruồng bỏ hoàng thất, chạy đến Thiên Sư tông trợ giúp Khương Hồng Võ? Có phải ngài muốn tạo phản hay không?
Sắc mặt Lục hoàng tử dần dần âm trầm, thời điểm chiếm được tin tức này, không chỉ có hắn không tin, phụ hoàng lại càng không tin.
Lấy quốc quân tính cách thì không nên làm như thế.
Nhưng, biết người biết mặt không biết lòng, quốc quân chẳng những đi Thiên Sư tông, còn mang theo ba vị đỉnh cấp Luyện Đan sư Đan quốc thân cận với hắn. Rõ ràng là muốn liên thủ Ngọc Đỉnh tông, hỗ trợ Khương Hồng Võ tiến vào Niết Bàn cảnh!
- Lục hoàng tử, ngươi nên rời khỏi, nơi này không chào đón ngươi.
Quốc quân đứng dậy, đưa tay tiễn khách.
- Rời khỏi? Ta rời khỏi nơi này, chuyện phải giải quyết sao đây? Quốc quân vậy mà lại ngây thơ như thế sao! Ha ha, quốc quân không ngại đoán xem, nếu như ta đem tin tức ngài trợ giúp Thiên Sư tông thả ra, các Luyện Đan sư trong Đan quốc sẽ có phản ứng gì? Bọn hắn sẽ còn tôn trọng ngài sao, bọn hắn sẽ còn ủng hộ ngài sao?
Lục hoàng tử ôm lấy khóe miệng, cười lạnh.
- Nguyện vọng tiên tổ, Đan quốc phải vĩnh viễn tồn tại. Nhưng, nguyện vọng chỉ là Đan quốc, mà không phải là quốc quân!
- Các ngươi muốn làm gì?
Quốc quân có một dự cảm không tốt.
Lúc trước quyết định tuyên cáo thiên hạ, một là bởi vì đối với hoàng thất đã rất thất vọng, hai là bởi vì ba vị lão hữu chết đi, ba là muốn để hoàng thất cảm nhận được sự tức giận của bọn hắn, kích thích Nhân Hoàng xuất quan, quản chế hoàng thất.
Không nghĩ tới, hoàng thất lại muốn xuống tay với Đan quốc?
Hay là tại Nhân Hoàng xuất quan.
- Đan quốc sẽ vĩnh viễn tồn tại, đây là cam đoan của phụ hoàng. Nhưng quốc quân, có thể là ngươi, cũng có thể không phải là ngươi. Mấu chốt phải xem thái độ của ngươi.
Lục hoàng tử có ý muốn dứt khoát diệt trừ lão gia hỏa này, mau chóng đến đỡ quốc quân mới.
Nhưng cũng không thể không thừa nhận, lão gia hỏa này đã khống chế Đan quốc ba mươi năm, lực ảnh hưởng đã xâm nhập các mặt Đan quốc, cưỡng ép huỷ bỏ, ảnh hưởng quá lớn. Mà, chỉ có lão gia hỏa này tự mình chỉ huy Đan quốc thần phục hoàng thất mới là kết cục hoàn mỹ nhất.
Chương 480 Loạn từ bên trong
- Ngươi đang uy hiếp ta? Các ngươi muốn lợi dụng ta, khống chế Đan quốc? Vọng tưởng!
Quốc quân Đan quốc rất ít tức giận, nhưng bây giờ lại đã giận thật, còn không thể kìm chế nổi.
Đan quốc là quốc trung chi quốc (nước trong nước), hoàn toàn độc lập, hoàn toàn tự trị. Hoàng thất ở bất cứ tình huống nào cũng không được nhúng tay vào sự vụ Đan quốc, ảnh hưởng kế thừa quốc quân, đây là tổ huấn hai trăm năm trước tiên hoàng cùng tiên tổ Đan quốc xác lập nên.
Đương kim hoàng thất vậy mà lại dám tổn hại tổ huấn, tùy ý làm bậy.
- Nếu như ta là ngươi, ta sẽ thận trọng cân nhắc. Ngươi tự mình mang theo Đan quốc thần phục, chí ít Đan quốc vẫn là do ngươi khống chế, có một số việc ngươi còn có thể cùng hoàng thất hòa giải. Nếu như để chúng ta đến đỡ người khác kế nhiệm quốc quân, hắn coi như thật trở thành con rối của chúng ta. Đến lúc đó, Đan quốc cũng sẽ triệt để biến thành vũ khí trong tay hoàng thất.
Lục hoàng tử nhìn quốc quân Đan quốc cao ngạo tôn quý ở trước mặt mình đã xảy ra sơ suất, trên khuôn mặt lãnh tuấn nhịn không được mà lộ ra một nụ cười.
- Nói cho Nhân Hoàng, muốn chế tài Đan quốc, cứ việc tới. Nhưng hắn tốt nhất phải nghĩ rõ ràng hậu quả.
Quốc quân giận dữ phất tay áo, đứng dậy liền muốn rời khỏi.
Đan quốc tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện thỏa hiệp, bọn hắn còn có đội ngũ bảo vệ của riêng mình, bọn hắn còn có bằng hữu trải rộng khắp thiên hạ, nếu như hoàng thất thật muốn dùng sức mạnh, hắn sẽ không để ý hung hăng liều lên một lần.
- Quốc quân, ta lại nhắc cho ngươi hai điểm, có hứng thú lại nghe hay không?
Lục hoàng tử lại vững vàng ngồi trên ghế, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lấy nắm tay.
- Không cần, xin ngươi mau sớm rời khỏi!
Quốc quân đặt hai tay trên cửa phòng, đang muốn đẩy mở, phía sau lại truyền đến cười lạnh.
- Ngươi tốt nhất vẫn là nghe một chút. Chẳng lẽ ngươi không có phát hiện, nữ nhi bảo bối của ngươi... Sáng sớm bắt đầu không có ở đây sao?
- Cái gì?
Quốc quân bỗng nhiên quay đầu, gắt gao tiếp cận Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử ha ha cười khẽ:
- Ngươi không nghe lầm, nàng không có ở đây! Nếu tính không sai, bây giờ hẳn là đã rời khỏi Tinh Nguyệt này rồi. Ngươi không ngại đoán xem, nàng sẽ bị đưa đến chỗ nào, lại sẽ gặp phải thứ gì?
- Các ngươi... Các ngươi là đồ vô sỉ! Các ngươi lại dám đến Đan quốc hành hung? Các ngươi coi Đan quốc là nơi nào!
Quốc quân lên cơn giận dữ, càng khó có thể hơn tin.
Bọn hắn là Đan quốc, là quốc trung chi quốc tiên hoàng tự mình xác lập, có địa vị chí cao vô thượng!
Bọn hắn là Đan quốc, có được sáu mươi phần trăm Luyện Đan sư hoàng triều, ở trong ngoài hoàng triều đều có lực ảnh hưởng cực cao!
Bọn hắn là Đan quốc, bọn hắn thuần túy lại đơn giản, bọn hắn chỉ chuyên chú luyện đan thuật, bọn hắn chưa bao giờ tổn thương qua bất cứ kẻ nào.
Quốc quân tuyệt đối không nghĩ tới, hoàng thất không chỉ muốn xử phạt Đan quốc, lại còn dùng đến thủ đoạn ti tiện vô sỉ đến như vậy.
- Quốc quân, ngươi là cổ hủ thật hay là tự kiêu ngạo thật, trước khi ngươi tuyên cáo thiên hạ, chẳng lẽ không nghĩ tới hậu quả? Ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy, là ngươi nhất định phải đối nghịch cùng hoàng thất, là ngươi tự tìm đường chết!
Lục hoàng tử đã được phụ hoàng nhắc nhở qua, không cần thiết lại tôn trọng quốc quân, nên cường thế thì cường thế, nên răn dạy liền răn dạy. Bởi vì, từ hôm nay trở đi, Đan quốc phải trở thành hoàng thất Đan quốc.
- Là các ngươi không tuân thủ ước định, là các ngươi tự hủy nghi uy của hoàng thất.
- Trả Thường Lăng lại cho ta!
Quốc quân muốn lên án mạnh mẽ Lục hoàng tử, nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
Hắn là chủ Đan quốc, được người người tôn trọng, người tiếp xúc đều là nho nhã lại lễ phép, tình huống của hôm nay đúng là lần đầu tiên trong đời.
- Quốc quân, ngươi đã sai lầm vị trí của mình rồi. Đan quốc các ngươi thuộc về Lang Gia hoàng triều, hẳn là nên phối hợp hoàng triều, giữ gìn hoàng thất, mà không phải chửi bới nó, nhục nhã nó! Ta không cùng lão gia hỏa ngươi đây nhiều lời nữa, nói chuyện chính sự. Ngươi có muốn biết là ai đem tình huống của ngươi nói cho chúng ta biết hay không? Ngươi có muốn biết là ai đưa Thường Lăng vào bẫy hay không? Ngươi có muốn biết, nếu như ngươi cự tuyệt, ai sẽ tiếp quản vị trí quốc quân của ngươi hay không?
Lục hoàng tử thưởng thức biểu hiện tức giận của quốc quân, từng chữ nói ra:
- Có muốn hay không!
Ai??
Có người phản bội Đan quốc??
Quốc quân tức giận, trong đầu hiện lên vô số tên.
Cuối cùng ổn định ở trên người một người.
Thường Ngọc Thư!
Một trong Ngũ lão Đan quốc!
Ngũ lão Đan quốc, là ngoại trừ quốc quân Đan quốc ra, họ chính là Luyện Đan sư mạnh nhất, khống chế một số Luyện Đan sư, ở Đan quốc, họ là người thân cận với quốc quân nhất, cũng là người có lực ảnh hưởng cực cao.
Ba vị Chết tại Thiên Sư tông chính là những người trong Ngũ lão.
Chuyện hắn mang theo bọn họ bí mật tiến về Thiên Sư tông chỉ có Thường Ngọc Thư và Tô Nguyên Minh biết.
Sau khi hắn kéo lấy thân thể trọng thương từ La Phù trở về, cũng là Thường Ngọc Thư thay hắn bảo vệ ở bên ngoài.
Sở dĩ là Thường Ngọc Thư mà không phải Tô Nguyên Minh, là bởi vì Thường Ngọc Thư và hắn có quan hệ đặc biệt —— đường ca(*)!
(*) Anh họ (con chú bác).
Nếu như Đan quốc thật muốn tuyển định tân quốc quân một lần nữa, miễn cưỡng đủ tư cách, chỉ có thể là Thường Ngọc Thư.
- Nhìn dáng vẻ quốc quân, hình như đã đoán được rồi. Không sai, chính là đường ca của ngươi, Thường Ngọc Thư.
Lục hoàng tử cởi mở cười to, cửa phòng vào lúc này cũng bị đẩy ra.
Một người có mái tóc hoa râm chậm rãi đi đến, hành lễ với quốc quân:
- Quốc quân... Không, thời điểm này, vẫn là gọi đường đệ thì phù hợp hơn.
- Vì cái gì? Vì cái gì!
Quốc quân khó có thể tin được mà nhìn thân nhân hắn tín nhiệm nhất.
- Bởi vì, ngươi bị tên nhóc con Khương Phàm kia... Đùa nghịch! Ngươi mặc kệ nguy hiểm tiến đến Thiên Sư tông, còn hại chết ba vị lão hữu, kết quả Khương Phàm có phản ứng gì, Thiên Sư tông phản ứng gì? Bọn hắn từ đầu đến cuối có từng biểu đạt ý tạ tội nào chưa, có từng đem đan dược giao cho ngươi chưa?
Thường Ngọc Thư tiếc nuối lắc đầu.
- Ba vị bạn thân của ta cứ như vậy mà chết rồi, chết không có chút ý nghĩa nào, ngươi còn muốn ngụy trang tin tức thành bọn hắn đang bế quan, chờ đợi tương lai dùng một trận ngoài ý muốn, an táng bọn hắn.