Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3751 Cố gắng kết nối

- Quấy rầy rồi, Liệt Dương bộ lạc các ngươi ở đâu?

Khang Ninh nhấc tay, cũng không biết Hỗn Nguyên đại lục ở đâu, làm sao di chuyển?

- Cách hải vực các ngươi không xa, tiện đường mang theo luôn.

Diêu Vũ nhất định phải khống chế lại Chân Tinh bộ lạc, mới dám mang theo tên tai tinh này tiến về Liệt Dương bộ lạc.

Sau khi bọn hắn rời khỏi không lâu, một đầu Lôi Man hung tàn vượt biển mà đến, chạy tới xung quanh cột sáng sôi trào.

- Người đâu??

- Là ta đến sớm?

- Hay đã kết thúc?

Nam tử trên lưng Lôi Man kinh ngạc nhìn mặt biển mãnh liệt.

Hắn nhận được mật lệnh Chiến tộc hành động, nhưng mệnh lệnh Chiến tộc rất đáng sợ, vậy mà để hắn làm tốt chuẩn bị chịu chết, hắn đương nhiên không thể nghe lời như vậy, trên đường cố ý trì hoãn thời gian.

- Thanh thế lớn như vậy, những bộ lạc khác khẳng định đã tới, tại sao không có ai?

- Cột sáng còn đang sôi trào, không giống như đã kết thúc.

- Chẳng lẽ đều chạy đến đáy biển?

Lôi Man chở nam tử tiến vào hải triều, nhìn quanh xuống đáy biển.

Đáy biển trải rộng tinh văn chói mắt, càng hướng xuống, số lượng càng lớn, giống như tinh không hoa mỹ chiếm cứ.

Cẩn thận quan sát, nơi đó giống như đang phát sinh cái gì.

Hải triều cuồn cuộn, ánh sáng vặn vẹo, ẩn ẩn truyền đến tiếng oanh minh cùng tiếng gầm gừ.

- Nguyên Thần xuất thế? Đánh nhau?

Lôi Man vèo tiến vào đáy biển, đây chính là cơ hội tốt đánh lén.

Nhưng...

Sau khi hắn lặn xuống gần vạn mét, đột nhiên phát hiện có cái gì không đúng.

Hải triều mặc dù mãnh liệt, nhưng giống như có một loại nào đó quy luật, càng giống tinh văn nhấc lên rung động, tiếng oanh minh cùng tiếng gầm gừ cũng không có trong quá kịch liệt, ngược lại có loại cảm giác quái dị không nói được.

Lôi Man rất cảnh giác, lập tức muốn rút lui, nhưng đã chậm.

Vạn Đạo tinh văn như xiềng xích hoành hành, từ nơi cực sâu đáy biển bạo khởi, nhấc lên đại thế như hoắc loạn đại dương, quét sạch Lôi Man.

- A!!

Nam tử bên trên Lôi Man kêu thê lương thảm thiết, điên cuồng bộc phát, nhưng vẫn bị vô tình kéo tới đáy biển.

Vài ngày sau, lại có cường giả bộ lạc mới đến, cũng giống như Lôi Man phỏng đoán Nguyên Thần xuất thế, lập tức lao xuống, đi đáy biển.

Sau đó, rốt cuộc không có đi lên.

Lại qua mấy ngày, có cường giả Chiến tộc đến.

Hải triều mãnh liệt, nhưng không có bộ lạc.

Cột sáng vẫn như cũ, không có tiêu tán.

Hết thảy hết thảy đều đang nói rõ Nguyên Thần xuất thế, các bộ lạc đang chém giết dưới đáy biển.

Hắn không có vội vã xuống dưới, mà ẩn núp trên mặt biển chờ đợi Người thắng trận trốn ra, hắn thừa cơ phục sát.

Nhưng, chờ lại chờ, không đợi được Người thắng trận, đợi đến Chúa Tể Vô Vọng giết ra đáy biển.

Không có bất kỳ lo lắng gì, thất giai cường giả bị bát giai Nguyên Thần kéo vào đáy biển.

Cứ như vậy...

Một cường giả tiếp một cường giả của bộ lạc đến, một cái tiếp theo một cái đắm chìm dưới đáy biển, bị trấn áp trong cổ điện.

Nơi này tựa như là cái bẫy, thôn phệ một cái tiếp theo một cái cường giả bộ lạc.

Lạc Tinh Hải dương là vùng đất Chúa Tể Vô Vọng mai táng, cũng là chỗ ẩn thân, sớm tại mười vạn năm trước liền tiếp nhận khống chế. Cho nên, cho dù là ai chỉ cần tiến vào Lạc Tinh hải vực, thì tương đương với tiến vào bãi săn của nàng, trừ phi bát giai Nguyên Thần tới, ai cũng trốn không thoát nàng săn bắt.

Nhưng, tất cả tinh thú đều là có liên hệ cùng Tinh Thần Thụ trong bộ lạc. Đối với bộ lạc cỡ lớn mà nói, lục giai tinh thú bỗng nhiên biến mất, thế tất dẫn phát Tinh Thần Thụ ảm đạm rõ ràng.

Đối với đỉnh cấp bộ lạc mà nói, thất giai tinh thú cùng lục giai tinh thú tập thể vẫn diệt, thậm chí sẽ dẫn phát Tinh Thần Thụ yên lặng.

Đối với Chiến tộc cùng bí cảnh, thất giai tinh thú là siêu cấp chiến tướng phía dưới Nguyên Thần, một khi ra ngoài đều sẽ mật thiết chú ý, nếu như biến mất, cũng sẽ lập tức cảnh giới.

Theo số lượng lớn lục giai cùng thất giai tinh thú biến mất, gần một phần năm bộ lạc Tinh Thần giới bắt đầu cảnh giác.

Bọn họ cũng đều biết, mục tiêu trước mắt của lục giai thất giai tinh thú là Lạc Tinh hải vực, cái này cũng mang ý nghĩa... Nơi đó phát sinh chiến tranh.

Nhưng, bọn hắn đầu tiên nghĩ đến chính là nơi đó phát sinh chém giết giữa các bộ lạc, mà không phải Nguyên Thần săn giết. Dù sao, Nguyên Thần toàn thế giới đều ở tiền tuyến, Nguyên Thần vừa xuất thế thực lực rất yếu.

Cho nên, cỡ lớn bộ lạc cùng đỉnh cấp bộ lạc khẩn cấp liên hệ cùng Chiến tộc cùng bí cảnh đồng thời Chiến tộc cùng bí cảnh lại phái ra càng nhiều cường giả đi Lạc Tinh hải vực.

Hỗn Nguyên đại lục, tọa lạc ở khu vực biên giới Tinh Thần giới, lục địa diện tích dài nhất không hơn trăm vạn dặm, ngắn nhất chỉ có năm mươi vạn dặm.

So với Chiến tộc cùng bí cảnh khống chế những động lục địa khổng lồ một tí mấy trăm vạn dặm, nơi này rõ ràng nhỏ rất nhiều.

Nhưng Hỗn Nguyên là đất tự do duy nhất trên toàn thế giới, cũng là nơi nhiều bộ lạc nhất.

To to nhỏ nhỏ bộ lạc, tính ra hàng trăm.

Nơi này mặc dù do Bát Tinh Bộ bảo hộ, Bát Tinh Bộ xưa nay không can thiệp bộ lạc phía dưới, tùy cho các ngươi lại phát triển ra sao, cũng không cần các ngươi tiến hiến cái gì. Nhưng, Hỗn Nguyên đại lục hải vực cùng xung quanh xuất hiện ngũ giai tinh thú trở lên, chỉ có thể giao cho Bát Tinh Bộ.

Liệt Tinh bộ lạc ở vào Nam Bộ Hỗn Nguyên đại lục, khoảng cách Tân Hải không đến vạn dặm.

Bọn hắn ở tại vị trí này, tức có thể khống chế lục địa phạm vi lớn, cũng có thể khống chế hải dương diện tích lớn, bảo đảm có thể kịp thời phát hiện càng nhiều tinh thú.

Làm một trong Bát Tinh Bộ, phạm vi ảnh hưởng thực tế của bọn hắn đạt đến hơn hai trăm ngàn dặm.

Trên lãnh địa hơn hai trăm ngàn dặm cũng sinh tồn gần hai mươi bộ lạc.

- Sau này các ngươi ở lại đây.

Chân Tinh bộ lạc Diêu Vũ mang theo Tân Hải, Khang Hạo lo sợ bất an nói:

- Hỗn Nguyên đại lục là vùng đất tự do, không cho phép phát sinh đối kháng cùng chiến tranh ở giữa các bộ lạc, các ngươi trừ không thể có được ngũ giai tinh thú ra, cái khác không có hạn chế đặc thù.
Chương 3752 Vũ Trụ Thụ đáp lại (1)

Người Chân Tinh bộ lạc đều rất khẩn trương. Mặc dù Khang Ninh liên tục giải thích, nhưng bọn hắn vẫn cảm giác rất bất an. Dù sao bọn hắn sớm đã thành thói quen an nhàn, quen thuộc sinh hoạt ở mảnh hải vực kia.

- Không ai có thể tổn thương các ngươi.

Khương Phàm làm cam đoan, đi theo Diêu Vũ rời khỏi Chân Tinh bộ lạc, xâm nhập Hỗn Nguyên đại lục.

Khang Ninh cùng An An đều đi theo.

Vị trí Liệt Dương bộ lạc rất đặc thù, xung quanh dãy núi vờn quanh, bên trong rừng rậm tươi tốt. Từ trên cao quan sát, tựa như Cự Long kéo dài hơn nghìn dặm cuộn thành một vòng tròn, cuộn ra một lãnh địa.

Quần sơn hùng vĩ hiểm trở, độ cao chỉnh thể có thể tới hơn vạn mét, giống như là tường thành tự nhiên, bảo vệ bộ lạc bên trong.

Hình dạng mặt đất đặc thù như thế này hoàn cảnh không phải con người tạo nên, mà là tự nhiên hình thành, bất kể là núi cao, hay là hai bên cạnh nội ngoại, đều bò đầy tinh văn sáng chói, giao hòa cùng đại địa mênh mông và rừng rậm rộng lớn tạo thành.

Mặt đất hình dạng tự nhiên như vậy cực kỳ giống pháp trận đặc thù, bên trong tự nhiên tụ tập tinh năng khổng lồ, cuối cùng ra đời một gốc Tinh Thần Thụ tiềm lực to lớn.

Có Tinh Thần Thụ, cũng có Liệt Dương bộ lạc hiện tại.

Tinh Thần Thụ Liệt Dương bộ lạc không có để Khương Phàm thất vọng, độ cao vậy mà đạt đến hơn ba vạn mét, thân cây tráng kiện khổng lồ, bò đầy tinh văn thần bí, tán cây tươi tốt mà cứng cáp, bên trong lóe ra tinh văn hoa mỹ.

Từ trên cao quan sát, Tinh Thần Thụ để dãy núi xung quanh đều lộ ra nhỏ bé, tinh quang mênh mông rọi khắp nơi lãnh địa rộng lớn, để dãy núi quay quanh thành vòng tròn cực kỳ giống một con mắt mỹ lệ. Nằm giữa dãy núi, ngắm nhìn bầu trời mênh mông.

- Ông...

Tinh Thần Thụ giơ lên từng chạc cây, dâng lên mê quang đầy trời, để phạm vi lãnh địa mấy trăm dặm xán lạn, lộng lẫy như tinh hải.

- Là tộc trưởng bọn họ trở về.

- Đều trở về sao?

- Khẳng định đều trở về, ngươi nói cái này gọi là gì.

- Lần này ra ngoài hơi lâu, không biết có tìm được tinh thú tốt hơn hay không.

Các tộc nhân trong lãnh địa nhìn thấy Tinh Thần Thụ phản ứng liền biết tộc trưởng trở về, tranh thủ thời gian phóng xuất ra tinh thú riêng phần mình, đuổi tới Tinh Thần Thụ nơi đó.

- Đều tản ra! Ai nấy cứ làm việc riêng của mình.

Không trung mây mù tán loạn, Thực Tinh Tước, Chu Tước, Liệt Diễm Hùng Sư, Liệt Diễm Mãnh Hổ, bốn tinh thú từ trên trời giáng xuống, giáng lâm đến phía trước Tinh Thần Thụ.

- Tản ra?

Các tộc nhân muốn đi nghênh đón đám tộc trưởng, nhưng âm thanh này là của lão tộc trưởng, bọn hắn cũng không dám ngỗ nghịch, nhao nhao dừng ở nửa đường.

- Các ngươi đều lưu ở chỗ này cho ta, ai cũng không thể rời khỏi, càng không thể giao lưu quá nhiều cùng tộc nhân.

Khương Phàm nhắc nhở Diêu Vũ, ra hiệu An An, Khang Ninh cùng Tiêu Dương bọn hắn thay cảnh giới cho hắn, mình đi tới phía trước Tinh Thần Thụ khổng lồ.

- Mặc kệ ngươi muốn làm gì, đều làm mau cho ta.

Diêu Vũ, Diêu Hồn cùng Diêu Huân đều lui lại mấy chục dặm, phóng xuất ra liệt diễm bàng bạc, tạo thành tường cao bằng lửa, ngăn chặn ánh mắt các tộc nhân.

Khương Phàm duy trì bộ dáng Chu Tước, bao quanh thân cây bay về phía tán cây.

- Chỉ mong ta tưởng tượng là đúng.

Khương Phàm giang ra hai cánh, nếm thử giao hòa cùng cây Tinh Thần Thụ này. Hắn kích phát tinh văn toàn thân, bành trướng phát sáng, phóng thích hừng hực tinh năng, lần lượt đánh thẳng vào tinh văn Tinh Thần Thụ.

Tinh Thần Thụ rất nhanh có đáp lại, nhưng rõ ràng coi hắn trở thành những tinh thú cần năng lượng trong tộc, cho nên chỉ phóng xuất ra tinh năng, dung hợp lẫn nhau cùng tinh năng hắn.

Lần lượt nếm thử, lần lượt va chạm.

Khương Phàm không hề từ bỏ, cũng không có sốt ruột, hắn từ từ đắm chìm xuống, đang trùng kích Tinh Thần Thụ đồng thời cũng đang thử nghiệm sinh ra cảm ứng cùng chân thân trong vũ trụ.

Kỳ thật hắn cũng không biết dùng phương thức cụ thể gì đi cảm ứng, chỉ có thể dụng tâm cảm ngộ, lặp đi lặp lại điều chỉnh.

Một ngày... Hai ngày... Năm ngày...

Thời gian lặng yên trôi qua.

Các tộc nhân trong Liệt Tinh bộ lạc đều hiếu kỳ nhìn Tinh Thần Thụ trong cấm khu bộ lạc và tường lửa mãnh liệt, âm thầm suy đoán mấy người tộc trưởng đang làm gì.

Diêu Vũ bọn hắn thì rất khẩn trương, còn không có kết thúc sao? Chậm như vậy à? Tinh Thần Thụ như thế này kéo dài thức tỉnh, rất dễ dàng gây nên chú ý. Cũng may nhìn Tinh Thần Thụ còn rất bình thường, không có dấu hiệu nhận xâm hại, cái này khiến bọn hắn thả lỏng không ít.

- An An, ngươi bây giờ biết hắn đang làm gì khômh?

Khang Ninh cẩn thận hỏi An An.

- Hắn nhắc nhở ta, không để cho ta nhiều lời.

An An nhìn lên bầu trời. Mặc dù biết nhiều việc đời, kinh nghiệm từng trãi rất ít, nhưng cho tới bây giờ, đại khái cũng có thể đã hiểu Khương Phàm đang làm gì. Hắn không còn xem nơi này là huyễn cảnh, ngược lại nơi này là lồng giam, vậy mà nếm thử liên hệ cùng tinh không.

Tinh không?

An An lần đầu tiên sinh ra hiếu kỳ đối với bầu trời quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn, cũng đột nhiên cảm thấy lạ lẫm.

- Sẽ tổn thương đến ngươi sao?

Khang Ninh lo lắng duy nhất chính là an toàn muội muội. Khương Phàm là hắn mang về, nếu như cuối cùng hại chết muội muội, hắn cat đời này cũng sẽ không tha thứ cho mình.

- Hẳn là sẽ không đi.

An An đột nhiên bắt đầu hoảng hốt, một trận trời đất quay cuồng, mới ngã xuống trong ngực Khang Ninh.

Bên trong Tinh Thần Thụ, ý thức Khương Phàm đột nhiên sinh ra liên hệ vi diệu cùng Tinh Thần Thụ, như là trong chớp mắt hòa thành một thể cùng cây này. Thiên địa vạn vật đều trở nên phiêu miểu mông lung, hết thảy xung quanh đều giống như hư ảo, chỉ có từng đầu tinh văn giăng khắp nơi, mới là bản chất toàn bộ thiên địa, là thật sự tồn tại.

Loại cảm giác này huyền diệu khó giải thích, như siêu nhiên với thế giới, lại như là hồn du trong mộng cảnh.

Khương Phàm đột nhiên cảnh giác.

Bởi vì mối liên hệ này mang theo năng lực ảnh hưởng mãnh liệt, giống như muốn để lại lạc ấn Tinh Thần Thụ cho hắn, để hắn triệt để dung nhập thế giới này.
Chương 3753 Vũ Trụ Thụ đáp lại (2)

Khương Phàm đã sớm chuẩn bị, cực lực duy trì ý thức thanh minh, thử nghiệm đi khống chế cùng chỉ dẫn tinh văn không có tận cùng xung quanh, nhất là tinh văn phiêu tán ở trong bầu trời, nơi đó cách vũ trụ gần hơn một chút, nơi đó là chỗ giáp nhau cùng Hoang Nguyên.

An An ngủ say để Khang Ninh khẩn trương.

Khương Phàm ở bên trong Tinh Thần Thụ, lại bắt đầu giao hòa cùng Tinh Thần Thụ, thử nghiệm xúc động Hoang Nguyên.

Một ngày... Hai ngày...

Năm ngày... Mười ngày...

Thời gian Khương Phàm cùng Tinh Thần Thụ giao hòa càng dài, ý thức trầm luân càng sâu, thật giống như cây này muốn hắn biến thành con dân bộ lạc, biến hắn thành phụ thuộc. Nhưng Khương Phàm có ý chí cường đại, thời thời khắc khắc đều duy trì tỉnh táo, đánh thẳng vào Hoang Nguyên.

Đây là đại sự liên quan đến vận mệnh vũ trụ, càng là đại sự liên quan đến người thân bằng hữu của hắn, hắn phải toàn lực ứng phó.

Trước trước sau sau kiên trì nửa tháng...

Xung quanh vẫn là thế giới tinh văn, không có thay đổi bất kỳ dị thường gì, nhưng Tinh Thần Thụ đột nhiên an tĩnh, cũng chính là tại thời khắc này, trong ý thức hắn và Tinh Thần Thụ giao hòa xuất hiện một đạo thanh âm yếu ớt lại phiêu miểu.

- Ở lại nơi đó...

- Vũ Trụ Thụ?

Khương Phàm đại chấn tinh thần, vội vàng thử nghiệm liên hệ.

Nhưng, một khi cảm xúc kích động, loại cảm giác hư vô mờ mịt trước đó đột nhiên mất đi.

- Đó là Vũ Trụ Thụ sao?

- Đó phải là Vũ Trụ Thụ!

- Kia nhất định phải là Vũ Trụ Thụ!

Khương Phàm hít một hơi thật sâu, lại cảm xúc cuồn cuộn, kích động đến muốn lên tiếng tiếng gáy to.

Trước đó chỉ là tưởng tượng, thật không dám ôm hi vọng.

Nhưng cỗ âm thanh phiêu miểu truyền tới vừa rồi, không thể nghi ngờ là ấn chứng phỏng đoán của hắn.

Hắn thật có thể thông qua Tinh Thần Thụ đột phá gông cùm xiềng xích của Hoang Nguyên liên hệ đến Vũ Trụ Thụ trong vũ trụ.

Nói cách khác, hắn có thể mượn Vũ Trụ Thụ, truyền tin cho chân thân.

Sau khi Khương Phàm bình phục tốt tâm cảnh, tiếp tục kích thích tinh văn Tinh Thần Thụ, tiếp tục nếm thử câu thông vũ trụ, tiếp tục truy tìm cỗ xúc động hư vô mờ mịt kia.

Một ngày... Hai ngày...

Năm ngày...

Khương Phàm lại lần nữa lâm vào cảnh giới thần bí huyền diệu khó giải thích, giống như rời khỏi cơ thể, siêu thoát ra thế giới, đặt mình vào sâu trong quang hải vô tận.

Khương Phàm không có gấp xâm nhập, tiếp tục trầm luân, tiếp tục cảm ngộ, tiếp tục truy tìm...

Qua không biết bao lâu, vô tận tinh văn ở bên cạnh xen lẫn, như từng con đường, chỉ đỉnh khung trời phía xa.

Khương Phàm thuận theo quy luật tinh văn kéo dài, ánh sáng chảy qua vô tận đại dương, thấy được... Tinh không.

Tinh không chân chính!

Vũ trụ mênh mông, hắc ám vĩnh hằng.

Từng điểm tinh quang lấp lóe trong bóng đêm, đạo đạo tinh quang xẹt qua vũ trụ thâm thúy, tinh hà phiêu miểu lao nhanh ở phương xa.

Thâm thúy, mỹ diệu.

Mênh mông, thần bí.

Quen thuộc như vậy, tĩnh mịch như vậy.

Khương Phàm trước đó hành tẩu vũ trụ, luôn luôn cảm thấy vũ trụ trống trải, giá lạnh, không còn sinh cơ, hiện tại thần du trở về, lại cảm thấy xinh đẹp động lòng người, sinh cơ bừng bừng.

- Đây chính là quê hương của ta.

- Nơi này chính là thế giới thật sự.

- Nơi này, đáng giá tồn tại.

Khương Phàm thì thào khẽ nói.

Loại vấn đề Tiên Tôn kia cùng không gian hư vô của Tiên Tôn với hắn mà nói đều quá huyền diệu, quá phiêu miểu, hắn muốn thế giới thật sự hiện tại, muốn là sinh cơ mênh mông vô ngần vô hạn nơi này.

Từng sinh mệnh tươi sống chân thực, từng đoạn thời gian trải qua xúc động lòng người, từng tòa cổ thành đột ngột nhảy lên, từng tràng chiến tranh ầm ầm sóng dậy, từng mảnh từng mảnh rừng rậm cùng hải dương sinh cơ bừng bừng...

Từng đầu thời gian Trường Hà lao nhanh không thôi.

Cái kia, mới là chân thực!

Cái kia, mới là đáng giá tồn tại!

Có lẽ Tiên Tôn không có tình cảm, nhưng hắn có.

Hắn phải bảo vệ hết thảy nơi này.

Hắn muốn bảo vệ nơi này tồn tại.

Hắn muốn vũ trụ này, vĩnh hằng vận chuyển, hắn muốn sinh mệnh nơi này, vĩnh hằng sinh sôi.

- Hài tử, ở lại nơi đó đi.

- Đây không phải sự vật ngươi nên tìm tòi nghiên cứu.

Một đạo âm thanh phiêu miểu truyền đến, chợt xa chợt gần, ngắn ngủi xuỵt xuỵt, lại lờ mờ có thể nghe được.

- Ở lại nơi này, chờ đợi tử vong sao? Chờ đợi vũ trụ tiêu tan sao?

- Ta không!!

- Khương Phàm ta, sinh mà chống lại, tuyệt đối không ngồi chờ chết!

- Tiền bối, ngài có tình cảm không?

- Ta đoán, ngài hẳn là có.

- Ngài bồi bạn vũ trụ từ sinh ra đi đến hiện tại, chứng kiến vô số lần tiêu tan, chứng kiến vô số lần tân sinh, chứng kiến vũ trụ vạn vật sinh sôi cùng phát triển, chứng kiến tinh cầu phấn đấu, chúng sinh sinh tồn... Ngài chứng kiến quá nhiều quá nhiều, ngài dù là lạnh nhạt, cũng sẽ xuất hiện tình cảm.

- Tình cảm... Mới là năng lượng mạnh mẽ nhất trong vũ trụ, cũng là vật quý giá nhất vũ trụ.

Khương Phàm đứng trong không gian phiêu miểu, hành tẩu trong vô tận tinh hải, dùng ý thức phóng thích ra thanh âm của mình, truy tìm lấy tung tích Vũ Trụ Thụ.

- Ngài vì sao tạo nên hành tinh mẫu thân?

- Ngài động lòng trắc ẩn đối với vũ trụ, ngài sinh ra bất mãn đối với Tiên Tôn.

- Ngài đang nếm thử thay đổi số mệnh vũ trụ, kết thúc vô hạn vận chuyển này.

- Ngài muốn dùng hủy diệt Hoang Nguyên để gây nên Tiên Tôn coi trọng. hưng, có thể thực hiện sao?

- Ta biết ngài tôn trọng Tiên Tôn, ngài cũng biết thực lực Tiên Tôn, ngài không muốn cũng không dám làm chuyện bất trung kia, nhưng... Phương pháp của ngài, không thể được!!

- Ngài có phương thức tư duy của ngài, ngài có sứ mệnh trách nhiệm của ngài, ta tôn trọng, cũng tán thành. Nhưng ta chỉ muốn... Vận mệnh vũ trụ giao cho vũ trụ, vận mệnh chúng sinh thì cho chúng sinh, để cho chúng ta... Cho chúng ta tự mình tranh thủ một lần.

- Bất kể thắng bại, thành bại, bất kể kết cục như thế nào, chúng ta đều tán thành.

- Có lẽ, chính chúng ta sẽ tức giận cho mình càng có thể gây nên Tiên Tôn coi trọng thì soa?

- Ngài thấy qua vô số tinh cầu phát triển, lịch sử biến thiên, triều đình hưng suy. Ngài hẳn đã hiểu, mỗi thời đại tiến bộ, quy tắc thay đổi, đều là dân chúng hò hét đến tỉnh lại, là dân chúng dùng máu tươi thúc đẩy, xin ngài... Trả vận mệnh cho chúng ta.
Chương 3754 Ước hẹn ba năm (1)

- Ta không cần ngài làm rất nhiều, ngài chỉ cần thông báo cho hành tinh mẫu thân, cho hắn biết, vũ trụ nguy cơ, cho hắn biết, vấn đề của hắn không chỉ đến Chúa Tể. Như vậy là đủ, thắng bại, ta cũng không hối hận.

Khương Phàm đứng ở trong hải dương, trầm mặc hồi lâu, nhắm lại mắt, hai đầu gối uốn lượn, chậm rãi quỳ xuống.

- Ta, không làm chính ta.

- Ta, đại biểu trăm ngàn hành tinh vũ trụ, đại biểu ức vạn dân chúng vũ trụ, đại biểu từng đầu sinh mệnh tươi sống, lịch sử chân thực, đại biểu bọn hắn cố gắng mặc sức tưởng tượng cùng tranh thủ tương lai...

- Ta, cầu ngài... Cho chúng ta... Một cơ hội...

- Nếu như thất bại, ta cam tâm trách nhiệm, là cái chết chúng sinh phụ trách.

- Nếu như thành công, ta... Cam nguyện ngủ say... Vĩnh thế không tỉnh...

Khương Phàm chậm rãi cúi đầu, cúi hai tay xuống, hướng đến phương vị không biết, đến vô hạn tinh không, quỳ xuống dập đầu.

Giờ khắc này, lưng hắn đeo lịch sử cùng hiện tại vũ trụ, hô hoán tương lai vũ trụ.

Tình cảnh này, hắn không còn là mình, mà là đại biểu chúng sinh vũ trụ, phát ra một tiếng hò hét.

Tương lai của chúng ta, nên do chúng ta tới tranh thủ.

Thế giới của chúng ta, do chúng ta tới thủ hộ.

Vũ trụ thâm không, bên ngoài Hoang Nguyên.

Trong khe hở tinh không hư vô, Vũ Trụ Thụ lẳng lặng ngóng nhìn Hoang Nguyên, lắng nghe kêu gọi nơi đó.

Hắn, nhắc đến Tiên Tôn?

Hắn, làm thế nào biết vũ trụ tiêu tan?

Hắn, như thế nào đoán được mục đích của mình?

Hắn tiến vào Tinh Thần giới không đến một năm, làm sao có thể biết những chuyện này, đoán được những này? Hắn trước mắt hẳn là còn đang chất vấn tính chân thực nơi đó.

Nhưng...

Khi trong âm thanh xuất hiện rung động, xuất hiện khấp ngữ, đạo thân ảnh cao ngạo trong cơn mông lung tinh hải chậm rãi quỳ xuống, Vũ Trụ Thụ bị xúc động.

Chính như Khương Phàm nói, Vũ Trụ Thụ xuất hiện tình cảm.

Vũ Trụ Thụ ban sơ chỉ là con rối do Tiên Tôn tạo nên, là vũ khí chấp hành Tiên Tôn chỉ lệnh, là tạo nên vũ trụ tiêu tan, Hỗn Độn Chi Nguyên chỉ dẫn vũ trụ tân sinh, hắn sẽ không có tình cảm, dù bản thân pháp tắc đều muốn càng khắc nghiệt càng lãnh khốc hơn, như là xiềng xích quấn quanh hắn.

Nhưng...

Chứng kiến mười bảy trận Tiên Cổ kỷ nguyên, chứng kiến vô số tinh cầu hưng suy, thiên địa chìm nổi, vạn linh sinh tồn, Vạn Đạo pháp tắc bị Vũ Trụ Thụ gắt gao giam cầm xuất hiện buông lỏng vi diệu.

Thẳng đến kỷ nguyên trước, trước khi trận kia tế hiến tiến đến, ngay lúc đó tế phẩm tại thời khắc cuối cùng suy đoán bản chất vũ trụ, đã hiểu bí mật Hoang Nguyên, hướng hắn phát ra bi chất vấn phẫn, lấy uy lực vô thượng và năng lượng xé rách ý chí, đánh về phía Vũ Trụ Thụ.

Cũng chính là từ khi đó, pháp tắc Vũ Trụ Thụ xuất hiện buông lỏng mãnh liệt hơn, nảy mầm ra tình cảm.

Cũng chính là tình cảm nảy mầm để hắn dịp cơ hội Tiên Tôn dung hợp thực lực, lặng lẽ sưu tập toàn bộ mảnh vỡ vũ trụ còn thừa sau khi tiêu tan.

Hiện tại Vũ Trụ Thụ vẫn là Vũ Trụ Thụ lúc trước.

Nhưng bây giờ Vũ Trụ Thụ cũng không còn là Vũ Trụ Thụ ban sơ.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, trên người hắn lưu lại yếu ớt ấn ký của tế phẩm trước.

Khẩn cầu đến từ Khương Phàm, quỳ xuống đến từ sâu trong Hoang Nguyên đã xúc động Vũ Trụ Thụ.

- Ngài hẳn là có thể nghe được ta, ngài hẳn là có thể cảm nhận được tình cảm của ta.

- Ta không vì mình...

- Từ khi cuộc chiến lên trời bắt đầu, ta đã không còn là vì mình ta.

- Hoặc là nói... Từ một khắc chuyển thế trùng sinh, ta chính là một công báo thù cụ...

- Ta kiếp trước sống thoải mái, sống rất chân thực. Ta đời này sống đặc sắc, nhưng sống rất mỏi mệt.

- Ta không oán trách không hối hận. Ta thiếu những huynh đệ kia, ta hẳn là báo thù kẻ địch, ta hẳn là cứu vớt con dân của ta.

- Nhưng cuộc chiến sát thiên tiến đến một khắc này, ta đã rời bỏ dự tính ban đầu của ta, gánh vác lên càng nhiều sứ mệnh.

- Ta chưa bao giờ từ bỏ, chưa bao giờ lui lại, bởi vì ta biết, ta không thể lui!

- Nếu không trước đó tất cả đều hôi phi yên diệt, thân bằng của ta lại đi hướng tử vong.

- Liền như là hiện tại, ta không thể lui, ta nhất định phải tiếp tục bước lên phía trước.

- Ta muốn bảo vệ thân bằng ta, ta phải bảo vệ quê hương của ta.

- Nhưng, đợi hết thảy kết thúc, ta chỉ hy vọng có thể ngủ say như vậy, ngủ say vĩnh viễn, vũ trụ còn cho vũ trụ, còn cho chúng sinh...

- Xin ngài, tin tưởng ta.

- Một trận chiến cuối cùng này, khi ta toàn lực ứng phó. Cuối cùng một trận chiến này, ta sẽ không làm Tiên Tôn thứ hai.

Khương Phàm quỳ trong tinh hải, nỉ non khẽ nói.

Tinh hải sáng chói, ánh sáng chói lọi, thật lâu không có trả lời.

Khương Phàm không chịu từ bỏ, tiếp tục nói thỉnh cầu của mình, tiếp tục triển hiện tư thái của mình.

Hắn nhất định phải lấy được trợ giúp của Vũ Trụ Thụ.

Nhất định phải mau sớm áp dụng kế hoạch mình.

Thời gian lưu cho bọn hắn thật không nhiều lắm.

Hắn muốn hành tinh mẫu thân mau sớm đột phá, càng mạnh quật khởi, lấy càng nhiều năng lượng Tiên Tôn phân liệt.

Không biết qua bao lâu...

Tinh hải xung quanh Khương Phàm xuất hiện gợn sóng vi diệu, hai đạo tinh văn ở phía trước dâng lên, nhẹ nhàng tung bay, chạm tới thân thể Khương Phàm.

Một đầu chạm đến đầu của hắn.

Ấm áp, nhu hòa nhu hòa vuốt ve, như mẫu thân.

Trong ý thức Khương Phàm nhiều hơn một đạo tin tức, không phải thanh âm, càng giống một cái ấn ký, cứ như vậy rõ ràng khắc trong ý thức —— ba năm.

Một đầu chạm đến phía sau lưng của hắn.

Như đao, sắc bén, mang đến từng trận đau nhức.

Thân thể Khương Phàm nhiều hơn một nguồn năng lượng thần bí, không phải tinh năng, càng giống như phong ấn, cưỡng ép cắt đứt liên hệ khế ước giữa hắn và An An, lại nhấc lên kết nối cùng Tinh Thần Thụ Liệt Dương bộ lạc.

- Ba năm??

Khương Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu, lại cưỡng ép đè xuống sóng ý thức, không còn truyền lại tin tức ra phía ngoài.

Đây là cho hắn thời gian hạn chế?

Trong vòng ba năm, mau chóng đột phá, toàn lực trưởng thành?

Ba năm sau, chính là thời gian phản chế?

Có thể hiểu thành, ba năm sau Tiên Tôn sẽ muốn thức tỉnh hay không?
Chương 3755 Ước hẹn ba năm (2)

Hay là nói, bọn hắn từ giờ trở đi triển khai điên cuồng hành động, sẽ ở trong khoảng ba năm làm Tiên Tôn bừng tỉnh?

Khương Phàm vẫy vẫy đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Nếu Vũ Trụ Thụ nói ba năm, vậy mình định vị ba năm.

Ba năm...

Chúng ta chỉ có thời gian ba năm!!

Ba năm...

Ta chỉ có thể sống thêm ba năm!!

- Hành tinh mẫu thân nơi đó, giao cho ngài!

- Bất kể kết cục như thế nào, ta đại biểu tất cả bộ sinh linh tinh vực toàn vũ trụ, cám ơn ngài trợ giúp.

Khương Phàm dập đầu thật sâu, hướng Vũ Trụ Thụ biểu đạt hiệp nghị mình.

Bên ngoài Hoang nguyên.

Vũ Trụ Thụ mở ra hư vô, hành tẩu trong bóng tối vô tận, đi biên giới vũ trụ, tìm kiếm viên hành tinh mẫu thân cùng Tu La Thiên Đế.

Đã từng, hắn chỉ muốn hủy đi hoang nguyên, cắt đứt liên hệ hai giới, tiến tới trọng thương Tiên Tôn. Trước khi hắn bị gạt bỏ, để Tiên Tôn ý thức được vũ trụ không chỉ là đồ chơi trong tay hắn, không phải thứ đồ có cũng được mà không có cũng không sao.

Hắn, chỉ muốn dùng kỷ nguyên này hủy diệt đổi lấy kỷ nguyên mới càng có tương lai ánh sáng.

Về phần khác, hắn chưa từng hy vọng xa vời.

Nhưng hiện tại, nếu phân thân Khương Phàm trời đất xui khiến xâm nhập Tinh Thần giới, còn nhìn trộm đến bí mật, triển khai hành động, hắn không ngại khai thác chút vài biện pháp càng cấp tiến.

Đồng dạng, hắn vẫn không hy vọng xa vời thật hủy diệt Tiên Tôn.

Chỉ hy vọng chân thân cùng phân thân Khương Phàm cuối cùng phóng thích có thể được Tiên Tôn coi trọng, tranh thủ một cơ hội đối thoại công bằng.

Như vậy là đủ rồi.

- Nơi đó ba năm, nơi này ba trăm năm.

- Không biết thời gian có đủ hay không.

- Nhưng đây là cực hạn.

Vũ Trụ Thụ rất rõ ràng quy tắc hai thế giới, cùng tình huống Tiên Tôn. Hắn giơ lên sợi đằng tráng kiện, mở ra vũ trụ hư vô, vượt qua tinh không vô tận. Hắn mưu toan thôi diễn nhân quả vũ trụ, nhưng nhìn thấy lại là mênh mông vô tận, Hỗn Độn vô biên, giống như hắn thôi diễn chạm tới vấn đề không tồn tại.

Biên giới vũ trụ.

Khương Phàm ở bên trong bóng tối vô tận gặp được viên tinh cầu hình người nguy nga cao ngất.

Bên hông hắn vác lấy trường đao hắc ám, trong tay nâng mênh mông mặt trời, trên thân quấn quanh Địa Ngục không gian tương tự Hắc Long, trong Hỗn Độn mênh mông xung quanh, một hư ảnh Côn Bằng mông lung như ẩn như hiện.

Viên tinh cầu kia mặc dù chỉ là cô độc một viên, nhưng lại có độ cao khủng bố hơn ngàn vạn dặm, hình dáng thân thể càng thêm ngưng thực, càng thêm khoẻ mạnh, như là chiến binh vũ trụ không thể phá vỡ, năng lượng xung quanh mãnh liệt Hỗn Độn, càng giống đại dương mênh mông thật sự, mà không phải mê vụ, khó có thể tưởng tượng năng lượng Hỗn Độn nơi đó cường đại cỡ nào.

Cũng khó trách tinh cầu có thể trong ngắn ngủi mấy trăm ngàn năm tạo nên ra năm vị cường giả cấp Thiên Đế, Chí Tôn cường đại vượt qua mười vị.

Bản thân năng lượng viên tinh cầu này thật bù đắp được những Chúa Tể thế hệ trước.

- Rốt cuộc cũng gặp mặt, Thái Hoàng Thiên, Thiên Nguyên.

Tần Mệnh nhìn đi tới hai viên tinh cầu, khẽ vuốt cằm, toàn bộ chú ý ở trên thân Khương Phàm.

Gốc cây trên vai kia là Vũ Trụ Thụ tạo nên sao?

Rất quen thuộc, khí tức cũng rất mạnh liệt.

Địa Ngục phía sau lưng cũng là cấp tinh cầu Thiên Đế?

Tinh cầu Tử Vong hoàn toàn sao?

- Tu La, tha thứ ta mạo muội, mang phiền toái tới cho ngươi.

Khương Phàm cũng khẽ vuốt cằm, biểu đạt kính ý đối với Tu La. Hắn đến, thế nhưng kết minh cũng là mời Tu La cùng hắn khiêu chiến vũ trụ.

- Tu La, hân hạnh.

Thiên Nguyên đối với vị Chúa Tể truyền kỳ này không chỉ là tôn kính, cũng có kính sợ. Chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ đối mặt cùng vị thiên kiêu truyền kỳ như này, thậm chí có hi vọng kề vai chiến đấu.

Khương Phàm đưa tay, nhắc đến bọn người Tần Hạo bên trong, đưa về đến tinh cầu Tu La.

Bên trong còn có Thiên Đao Vương cùng Dương Ngọc.

Lặn lội đường xa dài đến mấy chục năm, hai vị này cũng đều đã lớn lên, khôi phục bộ dáng trước kia.

Cường giả Thiên Vương điện cùng vợ chồng Dương Điên Phong sớm đã chờ đợi trong Hỗn Độn hư không.

Du Thiên Côn Bằng tự mình chở bọn hắn nghênh đón.

- Liên quan tới chuyện Thương Thiên có hành tinh mẫu thân, ta vẫn có chút nghi vấn, thuận tiện nói một chút không?

Tu La có thể đoán được viên tinh cầu này khẳng định có vấn đề, chí ít trên tiềm lực, hẳn là cấp bậc Chúa Tể. Nhưng, tinh cầu đặc biệt như thế, vì sao thẳng đến những năm gần đây mới sinh ra, vì sao lại mang theo ấn ký Vũ Trụ Thụ xúc động ở trong tinh cầu hắn.

- Ta cũng đến gần đây mới nghĩ thông suốt, xác thực mà nói, ta từ thấy được quá trình ta sinh ra từ bên trong thời gian Cổ Hà của ta.

Khương Phàm cũng hi vọng cùng Tu La nghiên cứu thảo luận chuyện vũ trụ hủy diệt, cho nên thẳng thắn lộ rõ bí mật mình.

- Quá trình sinh ra?

Thiên Nguyên bên cạnh đều kinh ngạc, bên trong thời gian Cổ Hà có thể nhìn thấy mình sinh ra sao? Hắn cũng tìm tòi nghiên cứu qua thời gian Cổ Hà của mình, nhưng nhìn thấy chính là bóng tối vô tận.

- Ta là sinh ra ở trên phế tích của vũ trụ trước.

Khương Phàm ngay sau đó giới thiệu để Thiên Nguyên lâm vào chấn kinh càng lớn, cũng làm cho Tu La nhận trùng kích.

- Phế tích Vũ trụ?

Bọn người Tần Hạo toàn bộ dừng ở giữa hai viên tinh cầu, nhìn lại tinh cầu khổng lồ nguy nga hơn năm triệu dặm.

Khương Phàm ngóng nhìn Tu La, tiếp tục nói:

- Ta thấy được vũ trụ tiêu tan, thấy được tất cả tinh cầu sụp đổ, ta thấy được vô số mảnh vỡ vũ trụ. Là Vũ Trụ Thụ vận hành, tất cả mảnh vỡ tụ tập lại một chỗ, tạo thành Hải Dương Vẫn Thạch.

- Những mảnh vỡ kia lưu lại năng lượng Hỗn Độn cường đại, cuối cùng tạo nên viên tinh cầu như ta này.

- Những mảnh vỡ kia nhuộm máu tươi, mang theo ý chí hủy diệt, vạn vật oán niệm, sau khi thức tỉnh, tạo nên Địa Ngục tinh cầu của ta.

Tại biên giới vu vũ trụ tối tăm hoang tàn, Thiên Nguyên, An Nhiên, Tu La, cùng Tần Hạo các loại, toàn bộ lâm vào an tĩnh.

Bọn hắn khiếp sợ về bí mật Khương Phàm sinh ra, càng khiếp sợ cái gọi là vũ trụ tiêu tan.

Vũ trụ, đã từng sụp đổ qua?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK