- Tô Lăng cô nương, có thể nói nghe chút tình huống của cô hay không?
Khương Phàm ngồi xổm ở trong sơn cốc cẩn thận mài Bá Nguyên Đan, thuận tiện liên lạc với Tô Lăng trong thanh đồng tiểu tháp.
- Thả.
Tô Lăng đang ngồi phía trước núi cao, tò mò nhìn huyết văn nhúc nhích trên núi.
- Cô mấy ngày gần đây sẽ lột xác sao?
- Thế nào, thân lân đỏ này cản trở ngươi nhìn thân thể ta? Nếu không bây giờ ta liền lột cho ngươi xem đủ?
- Đừng hiểu lầm, ta không phải lưu manh.
- Ngươi là biến thái.
- Thật sự là ta muốn mượn da của cô để sử dụng. Cô mấy ngày nay nếu như không lột xác, vậy da trước đó đâu? Cho ta mượn sử dụng, sau này ta trả lại cô.
- Cút!
- Đừng xao động như thế mà. Ta kỳ thật rất thưởng thức cô, sau này nói không chừng chính là người một nhà.
- Nằm mơ đi!
- Ta không phải nói hai ta, ta không làm tạp giao. Trong nhà của ta có một con rắn, ngươi cũng đã thấy qua, chính là cái đuôi trường đao kia. Dùng ánh nhìn Xà tộc các ngươi, có phải đặc biệt lãnh khốc, đặc biệt anh tuấn, đặc biệt rất nam tử hay không... Có hương vị rắn đực? Cô cho ta sử dụng da của cô, ta giới thiệu cô cho hắn.
- Ngươi có bị bệnh không! Cút!
- Phối hợp phối hợp nha.
- Cút!!
- Nếu cô đã như thế này, ta thật sẽ hạ dược cho cô.
Ầm ầm...
Đại địa lay động, cây rừng đổ, đá vụn bay lên.
Khương Phàm cây mạnh mẽ đâm tới trong rừng, phá hủy núi cao, đánh rách tả tơi đại địa, đốt cháy cổ thụ, rất nhanh đã thanh lý ra hơn mười dặm phế tích.
Chỉ để lại sườn đất cao mấy chục mét.
Sau đó từ gần đó trong rừng cây lấy ra số lượng lớn hoa dại, sườn đất được tô điểm bằng đủ mọi màu sắc, cũng ở trong phế tích có chút hoa dại cỏ dại, sau đó rắc thuốc bột Bá Nguyên Đan xuống.
Sau khi Khương Phàm làm xong, hắn quay người xông vào rừng rậm, săn giết một con cự mãng dài đến trăm mét, lột da kéo về, cầm đao chém thành mười mấy đoạn, sau đó 'Mượn' xích lân của Tô Lăng nơi đó lăn lộn đến trên xương cốt rách rưới, ngụy trang thành là bộ dáng cự mãng lân đỏ.
Sau khi hết bận, Khương Phàm nằm vật xuống trên sườn núi 'Phồn hoa cẩm thốc', tìm tư thế dễ chịu nằm xong, nắm lên răng nanh cự mãng đâm xuyên qua bụng.
- A... Đau...
Khương Phàm cười xấu xa, nhắm mắt lại giả chết.
Mây mù trên bầu trời vặn vẹo chuyển động, tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh nhìn tràng diện khoa trương giống như 'Tế phần' ở phía dưới, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Đây là muốn làm gì?
Chí Tôn Kim Thành đều muốn đuổi theo tới, ngươi sớm giết chết mình?
Nửa ngày sau, mấy tên dân liều mạng đi qua nơi này, kinh ngạc nhìn phế tích bừa bộn.
- Thật là thê thảm.
- Con cự mãng này khi còn sống hẳn là có đến hơn một trăm mét.
- Lân phiến thật xinh đẹp.
- Trên sườn núi có người, bị răng nanh đóng đinh.
- Lưỡng bại câu thương, đáng tiếc.
- Đáng tiếc cái gì, thu thi cốt cự mãng, trở về luyện vũ khí.
Bọn hắn đang muốn đi đến phế tích, bên trên sườn đất đột nhiên truyền đến thanh âm:
- Cút ngay!!
- Ai? Ai đang nói chuyện?
Bọn hắn cảnh giác xung quanh, chẳng lẽ còn có còn sống?
Khương Phàm hơi ngẩng đầu.
- Mắt mù sao. Lão tử còn sống.
- Rãnh! Ngươi còn sống không lên tiếng? Giả chết sao!
- Lão tử đang hưởng thụ cảm giác chờ chết.
- Có bệnh!!
- Cút!
- Biến thái.
Mấy người hậm hực rời khỏi.
Sau đó không lâu, vài con Man Hùng hùng tráng nghe mùi máu tươi chạy tới nơi này, nhưng không đợi đi đến phế tích, Khương Phàm bên trên sườn đất đột nhiên gào lên âm thanh toa lớn.
Man Hùng kinh hãi, hốt hoảng chạy trốn.
Khương Phàm cứ như vậy kiên nhẫn đợi hai ngày, rốt cuộc cũng nghe được tiếng bước chân dày đặc truyền đến từ sâu trong rừng rậm.
- Đến rồi!
Khương Phàm ngửa mặt rũ cụp đầu, từ ngực nơi đó tiếp thêm chút máu tươi, rót đến trong miệng, lộc cộc một chút, phun ra ngoài, tung tóe đầy mặt.
Bộ dáng phải gọi là cực kỳ thê thảm.
- Ngay ở phía trước?
Bọn người Hứa Đan đứng ở bên ngoài cách hơn hai mươi dặm, vừa chờ mong lại có chút khẩn trương.
Độc hạt yêu trùng phân tán khắp nơi liên tiếp từ trong rừng cây trở về, dung nhập vào trên thân thể Thi Văn Kiệt, liệp ưng cũng từ trên cao trở về, đưa tới hình ảnh chân thực ở phía trước.
- Ngay ở phía trước, nhưng...
- Nhưng cái gì?
Hứa Đan và đám người xiết chặt trong lòng, chẳng lẽ Khương Phàm đang bố trí bẫy ở kia?
- Hình như Khương Phàm chết rồi.
Thi Văn Kiệt thể hiện quái dị.
- Chết rồi?
- Các ngươi cẩn thận nghe xem, có mùi máu tươi hay không.
- Tựa như là có.
- Đi qua nhìn một chút.
Thi Văn Kiệt dẫn đầu đi qua.
- Đàn sói tản ra trước, giữ một khoảng cách.
Hứa Đan rất cảnh giác, ra hiệu một trăm năm mươi con Tử Lân Cự Lang ở phía sau phân tán ra phía ngoài.
Bọn hắn cẩn thận từng li từng tí đi qua rừng rậm, vô cùng cẩn thận, tim cũng nhảy lên đến cuống họng.
Bởi vì tên hỗn đản Khương Phàm kia không phải loại lương thiện, nếu hắn điên tới thì thật là hung ác!
Bởi vì lúc trước Hứa Như Lai mang đàn sói vây bắt, trong lúc bất chợt liền bị mai táng, chết lại chết, còn người già đi, bọn hắn lòng còn sợ hãi.
Nhưng... Khi đi ra rừng rậm, tình cảnh trước mắt để bọn hắn hít vào từng ngụm khí lạnh khí lạnh.
Chỉ thấy đầy đất bừa bộn, máu tươi nhuộm đỏ đất đá, xương cốt thịt nát nhìn thấy mà giật mình.
Một con cự mãng tráng kiện máu thịt be bét, còn bị chém thành mười mấy đoạn, tản mát trong phế tích.
- Lân đỏ? Chẳng lẽ là Tô Lăng?
- Tô Lăng chết rồi?
Lãnh Tuyền che miệng lại, ánh mắt lắc lư, toàn thân rét run.
Hắn thật sự đã giết Tô Lăng?
Quá tàn nhẫn, quá điên cuồng!
- Khương Phàm có thù gì với Tô Lăng?
- Chẳng lẽ là chuyện ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn? Tô Lăng muốn báo thù Khương Phàm, kết quả đánh nhau?
Người của Chí Tôn Kim Thành đều khó mà được tin, đều là người của thánh địa, làm sao lại náo thành như thế này?
Tên điên Khương Phàm kia đúng là làm việc thật không cố kỵ gì cả.
- Các ngươi nhìn trên núi, đó là Khương Phàm sao?
- Hắn... đã chết thật rồi?
- Con mắt trừng thật khủng bố. Chết không nhắm mắt.
Khi bọn hắn nhìn thấy người trên dốc núi, vẻ mặt lập tức đặc sắc.
Hỗn đản này chết rồi?
Chương 1158 Bá Nguyên Đan
- Sao hắn có thể chết! Hắn là Võ Hầu...
Hứa Vĩnh Xuân nhắc đến Võ Hầu liền tranh thủ im lặng, nhưng thực sự khó có thể tin được.
Hỗn đản này mặc dù điên cuồng phách lối, nhưng có thể khiêu chiến Ngu Thiên Khải, có thể ngược bại năm người vây công, làm sao có thể chết trên tay Tô Lăng?
- Tô Lăng là cùng hắn đồng quy vu tận(*) sao? Người của thánh địa đều là tên điên sao.
(*) Cùng chết chung.
- Chết rồi, cứ thế mà chết đi.
- Mặc dù không thể tự tay tra tấn Khương Phàm, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, trước khi chết khẳng định cũng rất đau đớn.
Các tộc nhân Chí Tôn Kim Thành lắc đầu rung động, khẩn trương nhiều ngày như vậy, vậy mà lại kết thúc như thế.
- Tại sao ta cảm thấy không đúng lắm?
Hứa Cảnh Sơn mệt mỏi đi đến phế tích, chậm rãi từng bước đi đến bên trong.
Bước chân hắn rất nặng, sau khi hạ xuống giơ lên bụi đất, nhìn rất bình thường, chỉ là ai cũng không nghĩ tới, trong bụi đất lại hòa với thuốc bột mà Khương Phàm chuẩn bị cho bọn họ.
- Trên sườn núi làm sao lại có nhiều như vậy hoa?
Hứa Vĩnh Xuân cũng cảm thấy vấn đề, cảnh giác đi đến phế tích.
Tràng diện xung quanh thoạt nhìn như đồng quy vu tận, thế nhưng hình ảnh trên dốc núi sao lại giống như tự hắn an táng cho mình vậy, còn trồng cả hoa?
Những người khác lần lượt đuổi theo, ngay cả đàn sói cũng đều từ trong cánh rừng gần đó đi tới.
Hơn một trăm đôi chân giẫm đạp trên mặt đất, giơ lên càng nhiều bụi đất.
Thuốc bột Bá Nguyên Đan phiêu đãng trong không khí, bị bọn hắn hút vào xoang mũi.
Rất nhanh có người ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, lập tức cảnh giác những đóa hoa bên trên sườn đất.
- Đều đứng yên đừng nhúc nhích.
Thi Văn Kiệt đi đến phía trước sườn đất, lấy một đóa hoa tiên diễm, sau khi cẩn thận phán đoán lại nói:
- U Hương Ỷ La, có mùi hương kỳ lạ, phấn hoa có thể nâng cao tinh thần chấn khí, để cho người ta phấn khởi. Nhưng không độc vô hại.
Đám người thoáng thở phào, đều gom lại phía trước sườn đất, nhìn qua Khương Phàm ở phía trên bị răng nanh đâm thủng.
Mặc dù Khương Phàm ở ngay trước mặt, nhưng bọn hắn càng xem càng cảm thấy kỳ quái.
Chủ yếu là hình ảnh này quá quỷ dị.
Ai chết lại chất đầy hoa cho mình?
Đây là sớm chuẩn bị tốt mộ phần cho mình, trước khi chết bò qua tới sao?
- Khương Phàm, chết tiệt, đừng có giả chết!
Hứa Như Lai đột nhiên hô thật lớn.
- Hắn không chết?
Đám người khẩn trương lui lại.
- Chết, các ngươi nhìn cái dáng vẻ chết không nhắm mắt kia đi.
Các học viên thư viện nhìn đến nhíu chặt mày lên, cặp mắt kia trực câu lên, quá dọa người.
Mà răng nanh đâm xuyên qua vị trí lồng ngực, khẳng định chết rồi.
Hứa Đan thổi một tiếng huýt sáo, ra hiệu đàn sói đi lên xem một chút.
Sói đầu lĩnh trước đó suýt chút nữa bị hố chết đã tự mình đi lên. Đám người ra hiệu lẫn nhau, nhìn chằm chằm Khương Phàm, sẵn sàng trận địa.
Bọn hắn thật sự rất khẩn trương, cho nên hô hấp dồn dập, tim đập rộn lên. Sau đó... Toàn thân bắt đầu khô nóng, khí tức đều trở nên thô trọng, ngay sau đó linh nguyên ở bên trong khí hải trở nên xao động, nhấc lên cuồn cuộn linh lực.
Đàn sói phản ứng rõ ràng nhất, bọn chúng đầu tiên là bắt đầu xao động, tiếp đó là toàn thân tử lân run run, hai mắt sung huyết, móng vuốt cào xé mặt đất, dáng vẻ hung tàn để các học viên thư viện bên cạnh nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy.
Tuy nhiên đầu tiên bọn hắn cho rằng đây là hiệu quả phản ứng của 'U Hương Ỷ La'.
Không phải vừa rồi Thi Văn Kiệt nói loại hoa này có thể khiến người ta phấn khởi đấy sao.
Tử Lân Cự Lang đi đến trên sườn đất, cắn một cái răng nanh thô to vào, bỗng nhiên hất lên, từ ngực Khương Phàm xé rách xuống tới, máu tươi lập tức tuôn ra, nhuộm đỏ dốc núi.
- Đã chết rồi sao?
Đám người Hứa Đan đều khẩn trương nhìn chằm chằm dốc núi.
- Chết rồi...
Trên sườn núi truyền đến tiếng nói.
- Chết rồi.
Đám người Hứa Đan âm thầm thở phào, trao đổi ánh mắt với nhau, đều lộ ra nụ cười.
Nhưng một giây sau, bọn hắn bỗng nhiên biến sắc, đồng loạt nhìn chằm chằm dốc núi.
Vừa rồi là giọng của ai?
Tử Lân Cự Lang có thể nói chuyện rồi?
Hay là...
Tử Lân Cự Lang trên sườn núi cũng đều sửng sốt một chút, nhãn châu xoay động, vừa vặn đối đầu với con mắt 'Chết không nhắm mắt' của Khương Phàm.
- Ngươi tốt.
Mắt Khương Phàm khẽ động, nhếch miệng cười.
- Hắn giả chết!
- Coi chừng có bẫy!
- Tản ra tản ra...
Tất cả mọi người bỗng nhiên biến sắc, kinh hoảng lui lại.
Hứa Đan thời gian ngắn nhất chống lên ba mươi ba cái mặt kính, phân tán các nơi, tùy thời chuẩn bị di chuyển.
Số lượng lớn Tử Lân Cự Lang rút lui, cũng có rất nhiều cự lang vọt tới phía trước.
Ngao!!
Cự lang đầu lĩnh đột nhiên phát cuồng, cắn một cái vào Khương Phàm, răng nanh khép kín, huyết thủy văng khắp nơi, nó điên cuồng vung vẩy đầu, trắng trợn nhấm nuốt, tràng diện tàn bạo.
- Nhẹ chút, nhẹ chút, mẹ kiếp, ngươi cắn nhẹ thôi, a a a...
Khương Phàm kêu gào thảm thiết, đau đớn giãy dụa.
Năm con Tử Lân Cự Lang trở về từ cõi chết trước đó phát ra tiếng sói tru tức giận, liên tiếp xông lên dốc núi, điên cuồng cắn xé Khương Phàm.
- A a a...
Tiếng Khương Phàm kêu thảm vang vọng dốc núi, huyết nhục văng tung tóe, tràng diện vô cùng thê thảm.
Các học viên thư viện đã lúc nào gặp qua tràng diện tàn bạo này bao giờ, bọn họ đều bị dọa đến quay đầu lại.
- Để lại người sống! Đừng cắn chết hắn!
Đám người Hứa Đan kịp phản ứng, vội vàng la lên.
Ngao!! Ngao ngao!
Hai con sói đầu lĩnh phía dưới tru lên, mệnh lệnh cự lang trên sườn núi dừng lại.
Kết quả nơi đó cắn xé càng ngày càng điên cuồng, bọn chúng không chỉ có hận thấu Khương Phàm, mà còn bị Bá Nguyên Đan và máu tươi kích thích, đã mất lý trí, hận không thể ăn sống Khương Phàm.
Khương Phàm đau đớn giãy dụa, xương cốt cả người răng rắc loạn hưởng, cơ hồ muốn bị xé nát.
Nhưng hắn đau khổ kiên trì, không có kích phát linh lực, cũng không có tiến hành phản kháng.
Hai con sói đầu lĩnh cũng bị Bá Nguyên Đan kích thích, bắt đầu táo bạo.
Bọn chúng tru dài cao vút, mệnh lệnh đàn sói trên sườn núi dừng lại, kết quả nơi đó hoàn toàn không tuân mệnh lệnh, bọn chúng lộ ra răng nanh, mang theo đàn sói nhào tới, cắn xé uy hiếp vài con cự lang kia.
Chương 1159 Ngươi là của ta
Cự lang trên sườn núi nhận phải khiêu khích, điên cuồng phản kích.
Tràng diện nhanh chóng hỗn loạn, tấp nập phát sinh ngộ thương, kết quả bọn chúng lại xoay qua giết nhau.
Đàn sói phụ trách cảnh giác nơi xa cũng liên tiếp giết tới.
Tràng diện càng náo càng hỗn loạn, bụi đất tung bay, huyết thủy văng khắp nơi.
Tử Lân Cự Lang vốn là trời sinh tính hung tàn, giờ phút này lại bị kích thích, tràng diện triệt để mất đi khống chế.
- Dừng tay! Tất cả dừng tay!
Đám người Hứa Đan lo lắng giận dữ quát mắng, luôn cảm thấy chuyện rất kì lạ, nhưng theo cảm xúc kích động, dược hiệu đã thẩm thấu máu tươi toàn thân, bọn hắn cũng bắt đầu trở nên nóng nảy.
Có một tử đệ Hứa gia hét lớn một tiếng, lao thẳng đến đàn sói, muốn ngăn lại.
Một con cự lang đột nhiên quay người, cắn một cái vào đầu của người kia, răng rắc một tiếng, răng nanh khép kín, huyết thủy văng khắp nơi.
- Không!!
Đám người Hứa gia gầm thét, kích hoạt võ pháp giết tới giống như điên.
Tràng diện rất nhanh đã chém giết từ đàn sói, biến thành Thú Nhân hỗn chiến.
Dốc núi thấp bé bị triệt để phá hủy.
- Dừng tay! Dừng tay! Các ngươi đều bị trúng độc rồi! Mau dừng tay!! Tản ra! Tản ra!
Lãnh Tuyền không có bị thuốc bột kích thích, đạp trên mê vụ ở trên không lo lắng la lên.
Nhưng, tràng diện đã triệt để mất khống chế, hai bên giết càng ngày càng thảm liệt.
Toàn thân Khương Phàm rách rưới, máu thịt be bét, thê thảm giãy dụa leo ra từ bên trong đàn sói đại chiến hỗn loạn.
- Khương Phàm, ngươi đã làm cái gì?
Hai mắt Hứa Đan sung huyết, toàn thân khô nóng, nàng hất ra kính tượng, dời vài con ác lang đang nhào về phía Khương Phàm, tự mình đi đến trước mặt hắn.
Mặt Khương Phàm bị gặm đến rách mướp, bộ dáng đáng sợ, con mắt hắn lung lay, không nói gì thêm.
- Ngươi hạ độc chúng ta?
Hứa Đan ý thức hỗn loạn, vô cùng xao động, lại cưỡng ép duy trì mấy phần lý trí.
- Ta...
- Ngươi cái gì?
- Ta đang...
- Chết tiêt, ngươi nói chuyện đi! Thuốc giải đâu!
Hứa Đan nắm cái cổ Khương Phàm lại, thô lỗ nhấc lên.
Khương Phàm nhìn Hứa Đan gần ngay trước mắt một chút, nhắm mắt lại, trong lòng nỉ non khẽ nói.
- Tiểu Niết Bàn Thuật!
Trái tim thứ hai mãnh liệt nhảy lên, huyết khí được vận sức chờ phát động nương theo khí tức sinh mệnh kinh khủng, trong chớp mắt quét sạch toàn thân Khương Phàm, từ xương cốt đến máu tươi, lấy tốc độ kinh người khôi phục lại.
- Ta đang chờ ngươi!
Da thịt Khương Phàm đã khép lại, khôi phục đỉnh phong, nhếch miệng lên một đường cong, bắt cổ tay Hứa Đan lại.
- Ngươi...
Sắc mặt Hứa Đan hơi biến đổi, cực lực tránh thoát.
Toàn thân lập tức tạo nên gợn sóng mãnh liệt, rung chuyển không gian xung quanh, ngưng tụ mười hai mặt kính, như lưỡi dao cuốn về phía Khương Phàm.
- Vì chờ ngươi, lão tử suýt chút nữa đã bị sói cắn chết. Bây giờ, ngươi là của ta.
Khương Phàm bắt lấy Hứa Đan, liền không có lo lắng, hắn phóng thích liệt diễm toàn diện, lấy chiêu thức Phần Thiên Quyết Hoắc Loạn Thiên Địa, quét sạch bốn phương tám hướng, hoắc loạn vài trăm mét không gian.
Cảnh giới tăng lên, thực lực cũng được tăng hơn nhiều.
Mười hai đạo mặt kính toàn bộ vỡ nát, Hứa Đan còn có số lượng lớn đàn sói gần đó, đều bị liệt diễm nuốt hết.
- Tiện nhân, ta đã nói qua, sẽ đòi mạng ngươi.
Khương Phàm một tay gắt gao bóp lấy cổ tay Hứa Đan, một tay khác thiêu đốt lên liệt diễm đánh về phía đầu Hứa Đan.
Đầu Hứa Đan ông ông, bỗng nhiên bị nâng lên về sau, suýt chút nữa bị bẻ gãy.
- Ngu Khuynh Thành ở bên trong chờ ngươi.
Khương Phàm vung ra xiềng xích, cuốn lấy Hứa Đan, kéo tiến vào thanh đồng tiểu tháp.
- Dừng tay!
Thi Văn Kiệt cưỡi Kim Cương Anh Vũ giết tới, cánh tay phải kịch liệt nhúc nhích, kích phát ra lực lượng Man Hùng, nhấc lên cương khí.
Khương Phàm lao tới, vung mạnh quyền bạo kích, cánh tay phồng lên, huyết khí thiêu đốt, bị khí tức đại địa tẩm bổ thể phách, càng trở nên mạnh hơn trước đó, không cần kích phát 'Bản thân' liền đạt tới hơn chín trăm ngàn lực quyền.
Bành!
Răng rắc!
Thi Văn Kiệt mãnh liệt run rẩy cánh tay, xương cốt bắt đầu từ đốt ngón tay thẳng tới cổ tay rồi lại tới cẳng tay, liên tiếp vỡ nát.
Cùng với tiếng kêu đau đớn thảm thiết, Thi Văn Kiệt xoay tròn bay ra ngoài.
- Mang ta rời khỏi... Nhanh... Nhanh... Đều nhanh chạy đi. Chạy ra bên ngoài!!
Hứa Như Lai ở phía xa gào thét, một bên phóng tới, một bên la lên với Lãnh Tuyền ở không trung.
Hắn đã cảm thấy có vấn đề, cũng nhìn thấy tràng diện Khương Phàm bắt Hứa Đan.
Đó là cái bẫy!
Từ đầu đến đuôi chính là một cái bẫy!
Tên điên Khương Phàm này lại không tiếc bị đàn sói gặm cắn, liều lĩnh tính mạng, tự dùng mình làm mồi nhử.
Không, mục đích chủ yếu của Khương Phàm chính là Hứa Đan.
Khống chế Hứa Đan, Khương Phàm không có bất kỳ băn khoăn nào nữa.
Hứa Như Lai có một mãnh liệt dự cảm, tràng diện sơn hà sụp đổ trước đó lại phải xuất hiện!
Có một số tử đệ Kim Thành bừng tỉnh, điên cuồng giết ra khỏi đàn sói, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Có một số lại không trốn thoát được, bởi vì đàn sói quá nóng nảy.
Huyết mạch bên trong Tử Lân Cự Lang rõ ràng lấy hung tàn làm chủ, giờ phút này lại bị dược hiệu kích thích, thú tính triệt để bị kích phát.
- Hứa Như Lai? Ngươi còn sống?
Ánh mắt Khương Phàm ngưng lại, tập trung vào Hứa Như Lai.
Hứa Như Lai quay đầu nhìn quanh, vừa vặn đụng phải ánh mắt Khương Phàm, toàn thân lập tức ớn lạnh, điên cuồng chạy trốn:
- Mau tới dẫn ta đi!
- Chạy cái gì, giải quyết hắn đi!
Lãnh Tuyền chân đạp mây mù lao đến Khương Phàm.
- Ngươi không phải đối thủ của hắn, mau trở lại...
Hứa Như Lai gào thét.
Khương Phàm đã ngồi xuống, hai tay nén mặt đất, ý thức trong nháy mắt trao đổi không gian đại địa mênh mông, dị tượng thần kỳ phiêu miểu lần nữa hiển hiện, Đại Địa Mẫu Khí giáng lâm tới trước mặt.
- Sơn Hà... Đại Táng...
Khương Phàm khẽ nói, cả người phảng phất trong chốc lát dung nhập vào bên trong mẫu khí kia, mời đến pháp lệnh pháp chỉ.
Một đường vân màu máu lấy Khương Phàm làm trung tâm, cường thế trải rộng ra, đường vân lan tràn liên tiếp trùng kích đến máu tươi Khương Phàm vẩy xuống trước đó, ánh sáng lập tức tăng vọt, lan tràn phạm vi từ hơn ba ngàn mét, tăng vọt đến hơn bốn ngàn mét!