Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1234 Thanh danh, đan dược gì đều cho ngươi?

- Chỉ cần hắn xuất hiện, người của Hải Thần đảo sẽ có thể phát giác được sự tồn tại của hắn. Cô muốn hắn còn sống thì nên thả hắn đi.

Khương Phàm triệu ra Đại La Xích Dương Đan, đưa tới trước mặt nàng:

- Một chút tạ lễ, giúp chúng ta rời khỏi nơi này.

Lăng Vi mang theo vẻ mặt phức tạp lắc đầu:

- Ta rất nguyện ý nhận lấy tương lai Đan Thánh đan dược, nhưng nếu như là vì bảo vệ Dương Biện, ta không cần thù lao.

Khương Phàm cũng không khách khí, thu hồi Đại La Xích Dương Đan:

- Làm phiền.

Hải Thần đảo bí mật điều tra một mực tiếp tục đến sáng sớm ngày thứ hai, nhưng bởi vì bọn hắn không tin Dương Biện thật sống, cho nên cuộc điều tra phía sau đều có khuynh hướng nhắm tới những thân tộc đầu hàng của Dương Biện kia, hoặc là kẻ nào đó một mực tại cố nén hận thù.

- Lăng Vi cô nương, vì sao cô nương lại ở đây?

Ngụy Vô Đạo đứng ở bên ngoài viện Khương Phàm, ngăn cản Lăng Vi đang muốn rời khỏi.

- Lăng Vi ngưỡng mộ đan thuật của Khương Phàm tông sư, chuyên tới để thỉnh giáo.

Lăng Vi đã bình phục tâm tình, dịu dàng ứng phó.

- Ha ha, Lăng Vi cô nương cũng hiểu đan thuật?

Ngụy Vô Đạo thưởng thức nữ tử ưu nhã như ngọc trước mặt.

Đều nói mỹ nhân như ngọc, trong xương không ngoài da, Lăng Vi lại thuộc về trong xương lại ngoài da, túi da mỹ lệ, khí chất ưu nhã, từ trong lòng phát ra tôn quý trang nhã, thật sự là mỹ nhân hiếm có.

Nếu như không phải địa vị Thiên Mộng đảo quá đặc thù, nữ tử này lại rất nguy hiểm, hắn thật muốn âu yếm.

- Không hiểu mới muốn thỉnh giáo. Đã hiểu, gọi là nghiên cứu thảo luận.

- Ta không nghĩ tới Lăng Vi cô nương lại cảm thấy hứng thú đối với đan thuật.

- Ta kỳ thật càng cảm thấy hứng thú đối với người hơn.

- Ồ??

- Ta rất vinh hạnh có thể được Khương Phàm tông sư chỉ giáo, cũng rất vinh hạnh có thể mời được Khương Phàm tông sư đến Thiên Mộng đảo làm khách.

Lăng Vi giãn mặt ra mỉm cười, khẽ vuốt cằm nói với Khương Phàm trong viện.

Khương Phàm mỉm cười đi tới:

- Ngụy Vô Đạo công tử, hôn lễ đã kết thúc, lúc nào Ngụy gia mới có thể tiếp nhận khiêu chiến của ta? Ta mặc dù không nôn nóng, nhưng Lăng Vi cô nương đã thịnh tình đến mời, ta không thể để cho nàng đợi quá lâu.

Ngụy Vô Đạo ý vị sâu xa nhìn hai người.

Cái này chỉ sợ không chỉ đơn giản là làm khách, Lăng Vi vô cùng có khả năng đã tranh thủ đến hợp tác với Khương Phàm, thậm chí là liên quan càng sâu.

Đây cũng không phải là tin tức tốt gì.

Tiềm lực Khương Phàm còn ở đó, rất có thể tương lai sẽ trưởng thành đến Đan Thánh, lại còn có được Thiên linh văn Đan Thánh. Càng mấu chốt hơn chính là, phía sau Khương Phàm còn có một sư phụ đáng sợ.

Nếu như bọn hắn gia nhập Thiên Mộng đảo, chuyên vì Thiên Mộng đảo luyện chế đỉnh cấp đan dược, thực lực tổng hợp của Thiên Mộng đảo tất nhiên sẽ tăng lên một mảng lớn.

Thiên Mộng đảo còn có thể mượn nhờ Đan Thánh tương lai như Khương Phàm này chiêu mộ được vô số bằng hữu.

Ngụy Vô Đạo cười nhạt một tiếng, nói:

- Mấy ngày nay vội vàng chuyện hôn lễ, chậm trễ Khương huynh, mong rằng thông cảm. Còn khiêu chiến mà ngươi nói, ta thấy không cần.

- Vì sao?

Khương Phàm có chút ngoài ý muốn, cự tuyệt?

- Đan thuật không giống với võ pháp, có thể thông qua lôi tràng so đấu, lấy thô bạo thành bại luận phân thắng thua. Đan thuật cao thấp, dính đến các mặt, ví dụ như thuộc tính Hỏa Diễm khác nhau, tạo thành phương hướng nghiên cứu đan thuật khác nhau, hay là có người còn so sánh chuyên chú vào nghiên cứu lý luận đan thuật, mà không phải luyện chế đan dược, cho nên rất khó lấy luyện đan thuần túy đến tùy tiện bình phán thành tựu của một Luyện Đan sư.

Ngụy Vô Đạo không muốn tiếp nhận khiêu chiến, sau khi các trưởng bối Ngụy gia hiểu rõ tình huống cũng ăn ý quyết định cự tuyệt.

Một là bởi vì khiêu chiến như thế này đối với Ngụy gia mà nói rất không công bằng. Nếu như là ngang tay, chính là Ngụy gia thua, dù là Ngụy gia thắng, Khương Phàm cũng đã tạo ra thanh danh.

Hai là bởi vì bọn hắn không nguyện ý nổi xung đột cùng Đan Thánh tương lai này, càng muốn tiến hành kết giao lôi kéo.

Ba là bởi vì bọn hắn không làm rõ ràng được sư phụ của Khương Phàm là ai, nếu như tùy tiện tiếp chiến, rất có thể sẽ trúng tính toán.

Đại tộc làm việc, không thể không nghĩ lại cho kỹ.

Khương Phàm cố ý hiểu sai, giật mình nói:

- Ngụy công tử có ý tứ là, ta bây giờ còn chưa xứng trực tiếp khiêu chiến Ngụy gia?

- Khương huynh hiểu lầm. Ta hi vọng ngươi có thể ở lại Hải Thần đảo thêm mấy ngày, nhìn hoàn cảnh luyện đan của Ngụy gia chúng ta một chút, càng hiểu rõ toàn diện kỹ thuật luyện đan, lúc rảnh rỗi, chúng ta có thể luận bàn nghiên cứu thảo luận.

Khương Phàm lại lắc đầu:

- Sư phụ có nói qua, ta tốt nhất là xông ra danh tiếng trước lại đến Hải Thần đảo. Xem ra thật là ta đã sốt ruột rồi.

- Ngươi trong vòng một ngày liên tục hình thành hai viên đan dược Chuẩn Thánh phẩm đã để rất nhiều người nhớ kỹ ngươi. Nhưng giữa Luyện Đan sư chúng ta, sẽ rất ít tiến hành khiêu chiến luyện đan...

Ngụy Vô Đạo còn chưa nói xong liền bị Khương Phàm chặn ngang:

- Là ta đã sốt ruột. Chờ ta được Luyện Đan sư các phương của Thần Dụ Chi Hải tán thành, ta sẽ lại đến nhà bái phỏng.

Gia hỏa này nghe không hiểu tiếng người sao?

Ngụy Vô Đạo oán thầm một câu, tiếp tục mang theo nụ cười, nói:

- Nếu như Khương huynh thật có ý luận bàn, chúng ta sẽ đến một trận? Tuy nhiên chỉ thuần túy là luận bàn, không phải khiêu chiến thắng bại, cũng sẽ không có người ngoài vây xem.

- Tốt! Ngươi và ta cùng là Thiên phẩm, chúng ta luyện thành luyện đan dược Chuẩn Thánh phẩm. Tuy nhiên ta có một điều kiện. Nếu như ta thắng, đan dược thuộc về ta.

Nụ cười trên mặt Ngụy Vô Đạo có chút cứng đờ.

Hỗn đản này có bị bệnh không!

Vật liệu cho đan dược Chuẩn Thánh phẩm vô cùng hiếm thấy, liền xem như Ngụy gia bọn hắn cũng đều không thể chuẩn bị mấy cái.

Hắn luận bàn thì thôi, lại còn muốn bắt lấy?

Dùng dược liệu của Ngụy gia bọn hắn, thành tựu thanh danh mình, xong còn mang đan dược đi?

Công việc tốt đều để ngươi kiếm lời?
Chương 1235 Đồng ý lời mời đến Thiên Mộng đảo

- Xem ra Ngụy công tử vẫn ngại thanh danh của ta không đủ.

Khương Phàm lắc đầu, gọi Lăng Vi đã đi ra lại:

- Lăng Vi cô nương, ta đã xong việc ở chỗ này.

- Bây giờ có thể cùng ta đi Thiên Mộng đảo?

Lăng Vi cố tình ngạc nhiên giơ lông mày lên, vui vẻ trở về.

- Làm phiền.

Khương Phàm chào hỏi bọn người Lý Dần rời khỏi.

- Hoan nghênh hoan nghênh.

Lăng Vi nhiệt tình mời.

- Khương huynh, ngươi suy nghĩ kỹ càng rồi? Nơi đó chính là Thiên Mộng đảo.

Ngụy Vô Đạo hàm súc nhắc nhở Khương Phàm.

Thiên Mộng đảo có số lượng lớn Mộng Hồn Sư, hơi không cẩn thận liền có thể sẽ bị khống chế linh hồn lại, Khương Phàm đi đến thì dễ dàng, đi ra thì rất khó khăn. Làm không tốt, còn có thể sẽ bị khống chế ở nơi đó.

- Chờ ta có danh tiếng, ta sẽ lại đến Hải Thần đảo, hi vọng đến lúc đó Ngụy Vô Đạo công tử không ghét bỏ ta.

Khương Phàm để lại chiến thư, đi theo Lăng Vi rời khỏi.

Ngụy Vô Đạo lắc đầu.

Biểu hiện của người này giống như có chút khác thường, chẳng lẽ đã bị Lăng Vi mê hoặc? Lại hoặc là bị Lăng Vi khống chế linh hồn?

Nhìn cái bộ dáng không kịp chờ đợi này, tám phần là như vậy.

Ngụy Vô Đạo rất muốn ngăn cản Khương Phàm đến Thiên Mộng đảo, để tránh Thiên Mộng đảo mượn cơ hội này lớn mạnh.

Nhưng, Hải Thần đảo bọn hắn sắp khiêu chiến hoàng đạo, thực sự không nên nổi xung đột cùng loại thế lực như Thiên Mộng đảo này.

- Khương Phàm... Khương Phàm...

Ngụy Vô Đạo mặc niệm lấy tên Khương Phàm.

Tương lai, khẳng định nhân vật như vậy sẽ danh chấn Thần Vực Chi Hải, cũng sẽ bởi vì thân phận Đan Thánh và nhận vô số tôn sùng. Nếu như không thể làm bằng hữu liền phải trở thành làm người xa lạ mực dù không chút nào muốn, hoặc là... Nhất định phải diệt trừ!

Dương Thiên Hữu ngồi trong phòng, nhắm mắt lại, ngửi nhẹ máu trên miếng vải kia.

Lôi Tú nơm nớp lo sợ ngồi ở trong góc, cũng không dám thở mạnh.

- Ta phải đi, muội muội tốt hãy đợi ta.

Tiểu Bằng Vương liếc mắt nhìn Lôi Tú, khẽ nhíu mày.

Dương Thiên Hữu giương mắt, trong đôi mắt thâm thúy sáng tỏ lóe ý lạnh:

- Lôi Tú, ngoại trừ sáo trúc cùng vải, không có những vật khác?

- Không có... Thật không có...

Lôi Tú cúi đầu, không dám nhìn Dương Thiên Hữu.

- Dương gia các ngươi tự mình gây trò đùa quái đản, không nên liên luỵ đến muội muội ta. Sau khi nàng phát hiện đồ đã chủ động liên hệ ta, đã nói rõ thái độ.

Tiểu Bằng Vương nói giúp Lôi Tú một câu khó có được.

Dương Thiên Hữu buông vải xuống:

- Cái này thoạt nhìn như là một trò đùa quái đản.

Tiểu Bằng Vương khẽ nhíu mày:

- Nếu không thì muốn như nào?

Dương Thiên Hữu trầm ngâm khẽ nói:

- Ý nghĩa ở đâu? Nếu thật là thân tộc của Dương Biện làm, bọn hắn hẳn là rất rõ ràng tính tình của ta. Chút chuyện nhỏ này, còn kích thích không đến ta, loạn Dương gia ta hơn không được.

- Chuyện Dương gia các ngươi, chính các ngươi giải quyết, chỉ cần đừng liên luỵ đến muội muội ta.

Tiểu Bằng Vương quay người muốn rời khỏi, thông gia đã kết thúc, tiếp đó chính là chuẩn bị chiến tranh đến Thiên Khải, hắn cũng nên cố gắng tu luyện.

- Chờ một lát!

Dương Thiên Hữu gọi hắn lại.

- Chuyện gì?

Tiểu Bằng Vương nghiêng đầu, ngữ khí lạnh nhạt.

Dương Thiên Hữu lại buông thõng tầm mắt, trầm mặc.

Tiểu Bằng Vương tăng vọt uy thế:

- Dương Thiên Hữu! Ngươi tốt nhất hãy tôn trọng ta một chút, mặc dù Hải Thần đảo mạnh hơn so với Thánh Bằng đảo, nhưng không có Thánh Bằng đảo chúng ta, Hải Thần đảo các ngươi còn không dám lên chiến trường Thiên Khải kia!

Dương Thiên Hữu không nóng không lạnh, không vội không buồn, thản nhiên nói:

- Làm phiền Lôi huynh một chuyện, ngươi tiện đường đi chuyến đến Tang Thi đảo.

Tiểu Bằng Vương càng bất mãn:

- Hắc Thủy hải vực ở phía đông, Thánh Bằng đảo tại tây, ngươi gọi cái này là tiện đường?

Dương Thiên Hữu thản nhiên nói:

- Thay ta đi dò tra thân tộc của Dương Biện còn ở đó nơi đó hay không.

- Bọn hắn chưa chết?

- Dù sao cũng là người của Dương gia, sao có thể lấy mạng của bọn hắn, chúng ta đều là trọng tình người.

- Chuyện Dương gia, tự mình xử lý. Chúng ta chỉ là minh hữu, không phải bằng hữu, càng không phải là huynh đệ!

Tiểu Bằng Vương quay người rời khỏi.

Dương Thiên Hữu lắc đầu, nói nhỏ:

- Dã thú thô lỗ!

Lôi Tú nhìn thấy thân nhân duy nhất đã rời khỏi, nàng bị dọa đến thân thể mềm mại đều đang run rẩy, co lại đến góc giường, run lẩy bẩy.

Chỉ là khóe mắt luôn luôn len lén liếc nhìn sáo trúc bên cạnh Dương Thiên Hữu, mỗi khi ánh mắt đụng vào, trong lòng cuối cùng cũng sẽ nổi lên từng vệt sóng gợn lăn tăn.

Thật là trò đùa quái đản sao?

Nhưng vì sao, ta cảm giác chàng vẫn còn sống?

Dương Thiên Hữu đứng dậy, lườm nàng một chút, ngữ khí chán ghét:

- Khẩu vị đại ca kia của ta thật sự là tốt, dã thú đều dùng được.

Lôi Tú co người, mím chặt môi đỏ, nhịn nước mắt muốn lã chã rơi xuống.

- Ngươi hoài nghi gì?

Một nam tử khôi ngô đứng bên cạnh Dương Thiên Hữu, Dương Duy.

Đường ca Dương Thiên Hữu, cũng là người hắn tín nhiệm nhất trong Dương gia.

- Cũng không tính là hoài nghi, chỉ là...

Dương Thiên Hữu lắc đầu.

Hắn luôn cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.

Trận trò đùa quái đản này rất có thể phía sau còn có thâm ý.

Càng nghĩ, chỉ có Tang Thi đảo.

Thế nhưng, những thân tộc kia đã biến thành những cái xác không hồn, cứu đi cũng không có ý nghĩa.

Nếu có người muốn cứu, cũng không thể gây nên chú ý ở chỗ này, nếu như muốn cứu, cũng không thểchờ tới bây giờ.

Nhưng không biết vì sao, hắn chính là có một loại dự cảm không nói được.

Dương Duy nói:

- Ta đi qua nhìn một chút?

- Ta đi cùng phụ thân hỏi chìa khoá, ngươi tự mình dẫn người đến nhìn. Thuận tiện...

Dương Thiên Hữu làm tư thế cắt cổ, đều đã hơn bốn năm, không cần thiết phải giữ lại nữa.

Dương Duy liếc mắt nhìn Lôi Tú ở trong góc phòng, bỗng nhiên cười nói:

- Không hưởng thụ một chút? Nàng chính là nữ tử của Dương Biện.

- Chuyện nam nữ quá dung tục, Dương Thiên Hữu ta có chí tại Thiên Khải chiến trường. Huống chi... chỉ là dã thú mà thôi! Buồn nôn!

Dương Thiên Hữu rời phòng, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Lôi Tú.

- Ta ngược lại thật ra cũng rất có hứng thú.

Dương Duy nói thầm, lộ ra vệt tham lam.
Chương 1236 Hắc Thủy hải vực

Từ sáng sớm đến buổi chiều, tân khách các phương lần lượt rời khỏi Hải Thần đảo.

Tuy nhiên bọn hắn đều cố ý lề mề, hy vọng có thể nhìn thấy Khương Phàm, mượn cơ hội kết giao.

Nhưng, khi bọn hắn nhìn thấy Khương Phàm đi theo Lăng Vi đi tới tàu của Thiên Mộng đảo, đều tiếc nuối khi mình đã chậm một bước.

- Lăng Vi thật thủ đoạn, lại mời được Khương Phàm.

- Chẳng lẽ Khương Phàm không biết tình huống của Thiên Mộng đảo? Nơi đó đi đến thì dễ, muốn đi ra lại rất khó khăn.

- Chỉ sợ Khương Phàm không muốn rời khỏi. Thiên Mộng đảo với danh xưng không phải hoàng tộc, thực lực cường đại, nội tình hùng hậu, Khương Phàm cùng bọn hắn thuộc về liên hợp. Thiên Mộng đảo có thể mượn nhờ Khương Phàm tăng thực lực, mời chào bằng hữu. Khương Phàm có thể mượn nhờ địa vị Thiên Mộng đảo, bảo đảm mình an toàn, không bị người khác hãm hại.

- Chỉ cần Khương Phàm tiến vào Thiên Mộng đảo, Thiên Mộng đảo khẳng định sẽ dùng hết khả năng giữ hắn lại, bao gồm... Ha ha, gả Lăng Vi cho hắn.

- Nếu như Khương Phàm có thể đi đến Thánh Nhân, tuổi thọ sẽ đạt đến năm trăm tuổi, nếu như hắn từ đầu đến cuối tọa trấn Thiên Mộng đảo, Thiên Mộng đảo vô cùng có khả năng sẽ phát triển đến hoàng tộc.

- Đúng vậy, nếu như Khương Phàm thật sự đến trợ giúp Thiên Mộng đảo, Thiên Mộng đảo chắc chắn sẽ bước lên hoàng tộc, không người nào nghi ngờ được.

Tân khách các phương lần lượt lên đảo, tiếc nuối lại hâm mộ nhìn qua con thuyền của Thiên Mộng đang dần dần rời xa.

Không có ai không rõ ràng giá trị của một Đan Thánh, cùng vị trí hắn ảnh hưởng đối với thế lực.

Khương Phàm mặc dù chỉ ngắn ngủi lộ diện, nhưng cơ hồ không có người nào hoài nghi tương lai hắn có thể trưởng thành đến vấn đề kia.

- Hô...

Hứa Đan và Lý Dần nhìn Hải Thần đảo dần dần đi xa khỏi tầm mắt, hai người đều thở phào một hơi.

Lăng Vi đi đến boong thuyền, nói khẽ nói với Khương Phàm:

- Ta có thể lại vào gặp hắn không?

Khương Phàm uyển chuyển cự tuyệt:

- Cảm xúc của hắn bây giờ rất không tốt, còn xin Lăng Vi cô nương thông cảm.

- Ta có thể an ủi hắn.

Mỗi lần Lăng Vi nghĩ đến bộ dáng Dương Biện tiều tụy bi thương trong thanh đồng tiểu tháp, trong lòng nhịn không được mà nổi lên từng tia từng tia thương yêu.

Đã từng là thiên kiêu hải vực cao ngạo, vậy mà tinh thần lại sa sút đến trình độ như vậy.

Mọi chuyện gặp phải trong hơn mười ngày ngắn ngủi, cũng xác thực dễ dàng làm cho một người triệt để đánh tất cả, nhất là loại người đã từng đứng ở độ cao như Dương Biện kia.

- Tin tưởng hắn, hắn là Dương Biện, hắn có thể điều chỉnh đượcc. Khi hắn hoàn toàn nghĩ thông suốt, cũng có thể chân chính tiếp nhận, mới có thể xem như thật sống lại.

- Ngươi thật có thể thiện đãi hắn sao?

- Chuyện ta gặp phải, cùng có chút tương tự hắn, ta sẽ chiếu cố hắn thật tốt.

- Có thể nói cho ta biết, thân phận thật sự của ngươi không?

Lăng Vi càng cảm giác thân phận Khương Phàm không đơn giản, mà thế lực bình thường cũng tuyệt đối không thể nào bồi dưỡng được Thiên phẩm linh văn.

- Ta sẽ còn trở lại, đến lúc đó, cô nương tự nhiên sẽ biết ta là ai.

Lăng Vi không còn cưỡng cầu, từ trong ngực lấy ra một cái ngọc thạch, giao cho Khương Phàm:

- Chờ ngày nào đó các ngươi về tới, trước tiên có thể đến Thiên Mộng đảo tìm ta. Nhìn thấy ngọc thạch này, bọn hắn sẽ tự cho đi.

Khương Phàm có chút do dự, dù sao đối phương cũng là thế lực trung lập, mà nếu như hắn trở về, chính là muốn trực tiếp tuyên chiến với Hải Thần đảo.

Lăng Vi nghĩ là Khương Phàm đang kiêng kị nơi đó, giải thích nói:

- Thiên Mộng đảo chúng ta không có nguy hiểm như bên ngoài đồn vậy, càng không khả năng tổn thương một Đan Thánh tương lai được. Hãy cất đi, ta có thể cam đoan với ngươi, tương lai, sau khi ngươi tiến vào tùy thời đều có thể rời khỏi, Thiên Mộng đảo tuyệt đối sẽ không tổn thương ngươi, càng sẽ không ảnh hưởng linh hồn của ngươi.

- Ta thay Dương Biện nhận.

Khương Phàm tiếp nhận ngọc thạch, thu vào thanh đồng tiểu tháp, lại nói:

- Để chúng ta xuống ở phía trước đi, chúng ta muốn tới đảo Lưu Vong.

- Các ngươi muốn tìm thân tộc Dương Biện?

- Mặc kệ sống hay chết, Dương Biện đều muốn tận mắt xác định.

- Chúng ta cũng coi như tiện đường, cùng đi chứ.

- Không cần làm phiền Lăng Vi cô nương.

- Nơi đó so với ngươi tưởng tượng còn rất phức tạp. Không có ta, các ngươi vào không được.

Lăng Vi giới thiệu kỹ càng cho Khương Phàm:

- Chín đại đảo lưu vong là lồng giam công cộng tại Thần Dụ Chi Hải, bị bên trong ba mươi hai thế lực hoàng tộc lớn liên hợp khống chế. Người đắc tội ba mươi hai thế lực lớn, đều sẽ bị lưu đày tới nơi đó, bất kỳ người ngoài nào cũng không thể tự tiện xông vào cứu người, nếu không chẳng khác nào khiêu chiến ba mươi hai thế lực lớn, cũng sẽ bị bọn hắn liên hợp truy sát.

- Chín đại đảo lưu vong đều có hàng rào đặc thù, đưa vào thì dễ dàng, muốn tự mình đi ra, gần như là không thể nào. Trừ phi, ngươi có chìa khoá ra vào, nói cách khác, ngươi là người của ba hai mươi thế lực lớn.

- Thiên Mộng đảo thuộc về liên minh này?

- Đương nhiên thuộc về. Tuy nhiên chìa khoá ra vào đều ở trong tay những tộc trưởng cùng tộc lão. Chỉ có chìa khoá kia mới có thể ra vào.

- Còn có những biện pháp khác không?

Khương Phàm không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian, cũng lo lắng Hải Thần đảo sẽ phát hiện được gì, cho nên phải nhanh rời khỏi một chút.

- Các đảo lưu vong khác không có chìa khoá thật thì sẽ không vào được, nhưng Tang Thi đảo là Thiên Mộng đảo chúng ta tham dự tạo dựng, ta có thể mang các ngươi đi đến.

- Vậy thì tốt quá.

- Nhưng... Nơi đó có rất nhiều đóng giữ người, nếu như phát hiện chúng ta, chuyện chỉ sợ không kết thúc êm đẹp được.

- Ngươi nói xem phải làm thế nào chứ. Hắc Thủy hải vực, ở bên ngoài phía bắc Hải Thần đảo cách đó mười vạn dặm. Bởi vì khí lưu va chạm kịch liệt, nơi này hình thành vòng xoáy tầng mây khổng lồ, bao trùm hơn ba trăm dặm hải vực, điên cuồng xé rách Phong nguyên lực phạm vi ngàn dặm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK