Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3746 Đại Sát Lạc Tinh Hải (2)

Mặt mũi Khang Ninh tràn đầy đắng chát, sớm biết như bây giờ, ban đầu thật không nên đánh lén Bất Tử Điểu kia. Hắn càng cảm giác cái tên Chu Tước kia ẩn giấu đi bí mật lớn, nhưng bằng vào việc biết nhiều việc đời, kinh nghiệm từng trãi cùng nhận biết của hắn, thực sự không tưởng tượng ra được sẽ là bí mật như thế nào, lại sẽ mang đến cho cuộc sống của hắn kịch biến như thế nào.

- Bảo điện? Bóng người?

Vẻ mặt Diêu Vũ trở nên nghiêm trọng.

Phía dưới không phải là tinh thú Tinh hải thai nghén sao, ở đâu ra bảo điện? Lại còn có người!

Chẳng lẽ nơi này không phải là phúc địa Nguyên Thần xuất thế, mà là một loại sát cục nào đó?

Nàng nhìn qua hải triều mãnh liệt nơi xa, âm thầm kinh hãi.

Bị cuốn đi đều là cường giả bộ lạc cỡ lớn, đỉnh cấp bộ lạc, thậm chí là Chiến tộc, ai dám bố trí sát cục với bọn hắn?

Đây là muốn nhấc lên đại chiến sao?

- Hắn còn nói cái gì?

Thực Tinh Tước mở miệng.

Nếu thật sự là sát cục, lại có liên quan cùng Chu Tước kia, sau đó chắc chắn sẽ liên luỵ đến Hỗn Nguyên Bát Tinh Bộ bọn hắn. Trong những năm này Bát Tinh Bộ bọn hắn có thể giữ vững lại độc lập đã rất không dễ dàng, những Chiến tộc cùng bí cảnh kia không giờ khắc nào không đang tính toán mời chào bọn hắn như thế nào, suy yếu bọn hắn như thế nào.

Nếu như bọn hắn liên luỵ đến trong cục mưu hại Chiến tộc cùng bí cảnh, vậy đó không thể nghi ngờ là tai hoạ ngập đầu.

- Bảo chúng ta không nên khinh cử vọng động, sau đó chờ hắn đi ra, hắn sẽ có lời giải thích.

- Lúc nào đi ra?

- Ta không biết.

- Cứ việc chờ lấy?

- Hắn nói là chờ lấy.

Thực Tinh Tước cùng Diêu Vũ dùng ý thức giao lưu, cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.

Vốn cho rằng chiêu mộ một Chu Tước cường hãn, không nghĩ tới lại liên luỵ đến sát cục như thế này. Bọn hắn nhất định phải thận trọng ứng phó, nếu không...

- Lúc ấy nếu như giết hắn thì đã không có chuyện bây giờ! Diêu Tế, chết oan thật.

Nam tử cưỡi hùng sư là Diêu Hồn hừ một tiếng, không che giấu sự bất mãn đối với Diêu Vũ.

- Ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn khi lúc ấy không có nhúng tay, nếu không... Bị cuốn vào trong hải triều liền có ngươi và ta.

Diêu Vũ lạnh lùng đáp lễ một câu.

Diêu Hồn ngưng nghẹn im lặng, nhưng trầm mặc một lát, vẫn nói thầm câu:

- Nếu quả thật rước lấy tai hoạ cho bộ lạc, còn không bằng ngươi và ta đều chết ở chỗ này.

Diêu Huân trầm mặc cưỡi mãnh hổ nhắc nhở Diêu Vũ:

- Chờ hắn sau khi trở về, nhất định phải hỏi rõ ràng, rồi quyết định phải chăng nên dẫn hắn về tộc. Bây giờ chúng ta vẫn nên tận lực kéo ra một khoảng cách, che giấu, để tránh bị những bộ lạc khác chú ý.

Hải triều bạo động kéo dài cả ngày, tất cả tinh thú tụ tập trên mặt biển toàn bộ đề bị kéo đến thạch điện dưới đáy biển.

Khương Phàm rất rõ ràng về sứ mạng của mình, hắn đè xuống lòng trắc ẩn, cưỡng ép dung hợp tất cả tinh thú.

Năng lượng bàng bạc không ngừng liên tục rót vào thân thể, kích ra tiềm lực tinh văn, cải tạo thể chất tinh thú.

- Đừng có giết ta!! Chúng ta là bằng hữu, bằng hữu mà!!

- Chúng ta không phải kết minh sao?

Tiêu Dương cùng Thanh Liên xen lẫn trong đám tinh thú, kinh hãi la lên, ý đồ để cho Khương Phàm chú ý.

- Để bọn hắn lại, để bọn hắn theo giúp ta vào bộ lạc Liệt Dương.

Khương Phàm xác thực cần mấy tên ra dáng giúp đỡ.

Khang Ninh không có trải qua lịch luyện, tính cách thiên về nhát gan, đến bộ lạc Liệt Dương chưa hẳn giúp được một tay.

Hai phu thê này mặc dù xảo quyệt, nhưng cũng rất khôn khéo, so ra mà nói thì càng thích hợp hơn.

- Lấy tên Tinh Thần Thụ, tuyên thệ hiệu trung.

Thiên Đế Trọng Giáp cầm trọng chùy trong tay, rơi xuống đỉnh đầu Tiêu Dương cùng Thanh Liên.

Ở thế giới này, Tinh Thần Thụ là thần thánh nhất, không thể tiết độc nhất, lấy Tinh Thần Thụ phát thệ, mang ý nghĩa nhất định phải tuân thủ.

- Hiệu trung? Không phải minh hữu sao?

- Là chết, hay là hiệu trung?

- Hiệu trung!! Bây giờ liền hiệu trung!!

- Lấy Tinh Thần Thụ phát thệ.

- Đúng đúng đúng, Tiêu Dương (Thanh Liên) ta, lấy Tinh Thần Thụ của bộ lạc xin thề, hiệu trung với Chu Tước, nếu có chống lại... Tan hết tinh văn, quy về Tinh Thần Thụ.

Tiêu Dương cùng Thanh Liên vì mạng sống, phát ra lời thề độc nhất.

- Từ hôm nay trở đi, các ngươi dốc hết khả năng phối hợp hắn, tuyệt đối trung thành bảo vệ hắn.

- Thời gian không cần quá lâu, mười năm là đủ. Mười năm sau, các ngươi cứ việc rời khỏi. Nhưng ở trong mười năm này, nếu như các ngươi có bất kỳ tiến hành bất trung nào, chúng ta nhất định sẽ tự mình truy sát các ngươi, nếu như hắn xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, chúng ta cũng sẽ dùng hết khả năng truy sát các ngươi.

Thiên Đế Trọng Giáp nhẹ nhàng rơi trọng chùy xuống trên đầu Côn Bằng.

Mặc dù chỉ là đụng vào đơn giản, nhưng cái trọng lực đè sập như đại dương này, lại làm cho toàn thân Côn Bằng căng cứng, như là muốn nát cả mình.

Loại cảm giác khủng bố này rõ ràng truyền lại đến trên thân Tiêu Dương.

Tiêu Dương hồi hộp, liên tục gật đầu, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi:

- Xin hỏi, các ngài đây là muốn...

Thanh Liên tái nhợt sắc mặt, sợ hãi nhìn thú triều gào thét xung quanh.

Ngàn muốn vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới đáy biển lại là một cảnh tượng như thế này.

Tinh thú lục giai cùng tinh thú thất giai vậy mà không có chút uy lực chống đỡ nào, chẳng lẽ nữ tử thần bí trôi nổi phía trước kia là Nguyên Thần??

Nguyên Thần chân chính.

Không phải loại vừa mới xuất thế kia, mà là Nguyên Thần cường hãn áp phía trên đảo tất cả tinh thú.

- Các ngươi không cần quản, nhiệm vụ là phối hợp hắn hành động, chấp hành mệnh lệnh của hắn.

Thiên Đế Trọng Giáp nhấc trọng chùy lên, oanh mở xiềng xích tinh văn quấn quanh lấy bọn hắn.

Tiêu Dương cùng Thanh Liên thoát khốn, trao đổi ánh mắt, đều thấy được hối hận trong đáy mắt nhau.

Sớm biết như vậy, thật không nên theo tới.

Nguyên Thần nơi này khẳng định đang mưu đồ đại sự, từ trên việc không chút kiêng kỵ tàn sát cường giả những bộ lạc này đã có thể suy đoán ra.

- Quá độc ác.

Tiêu Dương nhìn những tinh thú bị trấn áp kia, trong lòng run rẩy, mười phần bối rối.

Đó cũng là tinh thú lục giai cùng thất giai a, là lực lượng đại biểu cho tầng cao nhất của một bộ lạc, toàn bộ cứ ngã xuống ở chỗ này như vậy, đối bộ lạc bọn hắn mà nói, quả thực là tai hoạ ngập đầu.

Nhưng bọn hắn không cố được nhiều như vậy, bây giờ có thể giữ được tính mạng đã coi như là may mắn.

Chỉ là chờ đợi bọn hắn sẽ là dạng nhiệm vụ gì?
Chương 3747 Không tiếc nuối

Sau năm ngày, Khương Phàm dung hợp tất cả tinh thú trong thạch điện, tinh giai tăng vọt đến đỉnh phong thất giai.

Đỉnh phong thất giai, tương đương với đỉnh phong Thiên Đế.

Nhưng muốn bước lên cảnh giới Nguyên Thần, không chỉ cần phải cố gắng ở nơi này, cũng cần hành tinh mẫu thân trong không gian vũ trụ trưởng thành.

Khương Phàm không kịp chờ đợi muốn bắt được liên lạc cùng nơi đó.

- Lại săn giết hai lần nữa, các ngươi liền che giấu, chuyển biến tốt nhất chuyển qua hải vực khác, có thể không bại lộ hãy cố gắng không bại lộ. Nếu như ta thật sự liên hệ được với Vũ Trụ Thụ, ta sẽ tới hội hợp cùng các ngươi.

Khương Phàm một lần nữa hóa thành hình người, che khuất tinh tuyền trên người, áp chế ánh sáng tinh văn, tiếp tục che giấu tinh giai.

- Không cần lo lắng cho bọn ta, trước khi Tinh Thần giới bạo động toàn diện, chúng ta đều có thể ứng phó. Ngươi mau chóng bắt được liên lạc cùng Vũ Trụ Thụ, để chân thân tại vũ trụ triển khai hành động, lưu cho thời gian của chúng ta không nhiều lắm.

Chúa Tể Vô Vọng không muốn rời khỏi, hạ quyết tâm muốn ở chỗ này săn giết tinh thú, càng nhiều càng tốt.

Dựa theo mong muốn tươi đẹp của bọn hắn, Khương Phàm dung hợp càng nhiều tinh thú, thì cướp đoạt năng lượng Tiên Tôn càng nhiều.

Thậm chí nàng còn hạ quyết tâm, thời khắc cuối cùng muốn dẫn ba vị Thiên Đế khác cùng một chỗ tế hiến cho Khương Phàm.

- Nhất định phải nhanh!!

Ba vị Thiên Đế đều trịnh trọng nhắc nhở.

Hành động của bọn hắn chắc chắn sẽ khiến cho hai thế giới kịch biến, lúc nào cũng có thể bừng tỉnh Tiên Tôn.

Một ý chí của Tiên Tôn có thể để bọn hắn... tan thành mây khói...

Thậm chí sẽ chọc cho giận Tiên Tôn, khiến cho hai thế giới sớm sụp đổ.

Cho nên, phải nhanh!! Có thể bao nhanh nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, đừng có trì hoãn bất cứ cái gì!!

- Mọi người bảo trọng.

Khương Phàm rơi xuống trên lưng Côn Bằng, thi lễ một cái với Chúa Tể Vô Vọng.

- Cáo từ.

Tiêu Dương một khắc cũng đều không muốn chờ lâu ở chỗ này, chào hỏi xong liền khống chế Côn Bằng xông ra bảo điện.

- Ngủ say một trăm ngàn năm, là thời điểm hoạt động gân cốt một chút.

Chúa Tể Vô Vọng đưa mắt nhìn bóng dáng Khương Phàm biến mất trong đáy biển thâm thúy, một lần nữa dấy lên đấu chí.

- Một trăm ngàn năm, không biết những Nguyên Thần kia còn nhớ cho chúng ta hay không.

- Năm đó chúng ta là giả chết, bọn hắn chắc chắn là tin tưởng, trong thời gian ngắn hẳn là còn không nghĩ tới là chúng ta.

- Trước khi bọn hắn kịp phản ứng, tốt nhất có thể săn giết một hai Nguyên Thần.

Ba vị Thiên Đế đều phun trào lên chiến ý cường thịnh, nhớ năm đó, bọn hắn liên chiến tất cả ngõ ngách Tinh Thần giới, khiêu chiến tất cả bộ lạc; nhớ năm đó, bọn hắn đã từng hoắc loạn thiên địa này, đã dẫn phát Chiến tộc cùng bí cảnh liên thủ vây bắt; nhớ năm đó, Chúa Tể bọn hắn dùng sức một mình ác chiến với tứ đại Nguyên Thần, lại toàn thân trở ra.

- Chúng ta phải làm chuẩn bị cho tốt. Chuẩn bị chỉ còn mười năm tuổi thọ. Chuẩn bị nghênh đón Tiên Tôn chế tài. Nếu đều phải chết, chúng ta còn có cái gì để e ngại?

- Giết!! Giết đến long trời lở đất, giết đến máu khắp Lạc Tinh Hải!! Giết tới... Cam nguyện chịu chết, không tiếc nuối!

Giọng của Chúa Tể Vô Vọng quanh quẩn trong đại điện trống trải, cũng triệt để đốt lên ý chí sát lục của ba vị Thiên Đế.

Đúng vậy, nếu phải chết.

Trước khi chết đương nhiên muốn oanh oanh liệt liệt, đương nhiên kinh thiên động địa, đương nhiên muốn nhẹ nhàng vui vẻ, đương nhiên nếu không để lại tiếc nuối, đương nhiên muốn tại một khắc trước khi chết này... Lên tiếng cười to, khẳng khái chịu chết!

Sau khi Tiêu Dương chở Khương Phàm rời khỏi đáy biển, trái tim treo cao cũng đã được hạ xuống.

- Các ngươi... Rốt cuộc muốn làm gì? Ta đã dùng Tinh Thần Thụ phát thề thì khẳng định sẽ phối hợp với ngươi, nhưng tóm lại ngươi phải để ta biết chúng ta muốn làm gì đi.

- Để cho trong lòng chúng ta có chút lực lượng, biết được phương hướng, chúng ta phối hợp mới có thể biết phân tấc.

Thanh Liên cũng khẩn trương nhìn Chu Tước trước mặt, thời điểm bọn hắn vừa mới giao lưu, vậy mà nói muốn giết Nguyên Thần?

Nhớ tới liền tê cả da đầu, Nguyên Thần là dùng tới giết sao?

Đây không phải chưởng khống giả của thế giới sao?

- Nhiệm vụ của các ngươi bây giờ rất đơn giản, chính là bảo hộ ta.

- Chúng ta? Bảo hộ? Ngươi?? Ngươi cũng là tinh thú thất giai, còn cần chúng ta bảo hộ?

- Ta phải vào bộ lạc Liệt Tinh. Nơi đó có thể sẽ không hoan nghênh ta, cũng có thể sẽ mưu hại ta, việc các ngươi cần làm chính là tại thời điểm ta minh tưởng bảo đảm ta không bị quấy rầy, không bị tổn thương.

- Chỉ đơn giản như vậy?

- Nếu như bọn hắn không có tâm tư khác, nhiệm vụ này rất đơn giản, nếu như bọn hắn thật muốn động tâm, sẽ rất nguy hiểm.

- Sau đó thì sao? Sau khi ngươi kết thúc minh tưởng thì thế nào? Ngươi rời khỏi bộ lạc Liệt Tinh sao?

- Chỉ cần ta mở mắt ra, thì cũng không lại cần các ngươi.

- Thật??

- Ta nói lời giữ lời.

- Vậy chúng ta...

- Có thể trở về tộc, phong bế toàn tộc, không còn lộ diện, cũng có thể tạm thời đi theo bên cạnh ta, đi theo ta chứng kiến một số việc. Tùy cho các ngươi lựa chọn, tuyệt đối sẽ không khó xử. Nhưng, trong khoảng thời gian bồi ta này, các ngươi nhất định phải tận trung cương vị công tác.

Tiêu Dương cùng Thanh Liên trao đổi ánh mắt, đều nhẹ nhàng thở ra.

Nếu quả như thật chỉ là như vậy, bọn hắn ngược lại là có thể phối hợp được.

Nhưng, chờ hắn thức tỉnh, bọn hắn lập tức rút lui.

Về tộc, phong bế!!

Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều mặc kệ!!

- Hắn trở về!

Trong bầu trời bên ngoài ngàn dặm, An An đột nhiên chỉ vào phía trước.

Bọn người Diêu Vũ lập tức nhìn sang.

Nơi đó hải triều cuồn cuộn, tinh văn lấp lóe, sau một lát, một con tinh thú Côn Bằng khổng lồ phá tan mặt biển, mang theo bọt nước phù diêu lên trời, lao đến phía tầng mây bọn hắn ẩn nấp.

Khang Ninh kinh ngạc nói:

- Là Tiêu Dương kia? Sao bọn hắn lại đi cùng với Khương Phàm.

- Không thể chủ quan, không thể bị hắn mê hoặc.

Diêu Huân cưỡi Liệt Diễm Mãnh Hổ nghiêm túc nhắc nhở lão tộc trưởng Diêu Vũ.
Chương 3748 Ta muốn sống (1)

- Ta cũng muốn xem hắn muốn làm gì.

Diêu Hồn cưỡi hùng sư không che giấu hừ một tiếng, cũng liếc mắt nhìn lão tộc trưởng Diêu Vũ.

Oanh...

Côn Bằng lên trời, ngao du biển mây, cuồng kích hơn nghìn dặm, cuối cùng phá tan Vân Sơn nguy nga phía trước, xuất hiện ở trước mặt bọn hắn.

Khương Phàm mở miệng nhân tiện nói:

- Dẫn đường đi, đi bộ lạc Liệt Tinh các ngươi.

Diêu Huân cùng Diêu Hồn cau chặt lông mày, cái gì liền dẫn đường, ngươi cần không giải thích trước sao?

- Thất giai??

Thực Tinh Tước đột nhiên kinh hô, tinh văn toàn thân đều nổi lên gợn sóng, kéo theo hỏa vũ liệt diễm chập trùng lên xuống.

- Thất giai? Ai??

Diêu Huân cùng Diêu Hồn bỗng nhiên biến sắc, gắt gao tiếp cận Chu Tước.

Mấy ngày không gặp, đột phá?

Chu Tước còn có thể đột phá sao?

Đó là phải cần dung hợp bao nhiêu năng lượng!!

Chẳng lẽ...

Bọn hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, chẳng lẽ những tinh thú bị cuốn tiến đáy biển kia đều bị hắn dung hợp?

Ngọa tào!!

Quần tinh kia thú không phải khốn trụ, mà là trực tiếp dung hợp.

Lại là còn bị hắn!!

Tinh thú bị dung hợp, tộc trưởng đầu lĩnh những bộ lạc kia, thậm chí là trưởng lão Chiến tộc cùng bí cảnh, chẳng phải là đều đã biến mất?

Mẫu thân nó… thật đúng là sát cục!!

Cái này muốn gây nên oanh động lớn cỡ nào chứ!!

- Ngươi biết ngươi làm cái gì không?

Sắc mặt Diêu Vũ nghiêm túc, hô hấp đều trở nên dồn dập lên.

Mặc dù nàng và Thực Tinh Tước đều là thông qua thôn phệ tinh thú trưởng thành, nhưng cũng đều là số lượng lớn tinh thú bình thường, cực ít lục giai. Thất giai, đều không có dám chạm qua.

Vậy mà gia hỏa này dung hợp trên trăm lục giai cùng bảy, tám vị tinh thú thất giai.

- Biết.

- Biết?? Chỉ hai chữ đơn giản như vậy?

Diêu Hồn nhịn không được, hai chữ này từ trong cái miệng đó hời hợt nói ra, vậy mà để hắn có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.

- Ngươi còn muốn biết gì nữa?

Khương Phàm hỏi lại.

- Phía dưới là thứ gì?

- Thần điện.

- Chỉ hai chữ này? Ngươi không thể nói càng rõ?

- Muốn biết?

- Đương nhiên!

- Ngươi xứng sao?

- Ngươi...

- Chớ dùng loại giọng nói này nói chuyện cùng ta, nếu không... ta giết chết ngươi!!

Khương Phàm đưa một tia lãnh mang đảo qua Diêu Hồn.

Đối đãi loại gia hỏa không khách khí này, cũng không cần phải khách khí.

Diêu Hồn bị cái nhìn chằm chằm của hắn khiến cho toàn thân chợt ớn lạnh lên, vậy mà không bị khống chế lui sau hai bước, Liệt Diễm Hùng Sư dưới thân đều hồi hộp bất an.

Áp bách ở giữa tinh thú, cùng loại với áp chế ở giữa tinh cầu.

Thất giai đỉnh phong, Thiên Đế đỉnh phong!!

Diêu Vũ đưa tay chỉ điểm Diêu Hồn, để hắn không nên nói nữa, ngữ khí nàng chậm dần, nói với Khương Phàm:

- Nếu ngươi đã muốn gia nhập bộ lạc Liệt Dương, nên thẳng thắn bẩm báo. Sau này đều là đồng tông bộ tộc, nên có tín nhiệm.

Khương Phàm hỏi lại:

- Ngươi còn muốn mời chào chúng ta vào Liệt Dương tộc sao? Nếu như muốn, ta sẽ nói. Nếu như không, ta cũng không cần phải nói thêm nửa câu.

Diêu Vũ chần chờ không nói.

Diêu Huân ho khan, liên tục nhắc nhở Diêu Vũ thận trọng cân nhắc.

Diêu Vũ hỏi một vấn đề xảo trá:

- Nếu như ta không muốn lại mời chào, có thể còn sống rời khỏi không?

Khương Phàm chăm chú nhìn Diêu Vũ, đột nhiên cười nhạt một tiếng:

- Thật có lỗi.

Diêu Huân cùng Diêu Hồn lập tức cảnh giác, tiếp cận trước mặt tinh thú giống như lâm vào đại địch.

Khương Phàm nói:

- Không cần khẩn trương. Nếu như ta muốn giết các ngươi, lúc ấy đã cùng một chỗ cuốn tới đáy biển, ta giữ lại các ngươi, là muốn mượn Tinh Thần Thụ của quý bộ lạc dùng một lát.

- Đương nhiên, nếu như các ngươi không cho mượn, cũng không quan trọng, ta có thể đến trong những bộ lạc khác dùng một chút.

- Ví dụ như, bộ lạc Tinh Không, bọn hắn đã không có người canh giữ, bằng vào năng lực của ta, có thể nhẹ nhõm khống chế. Chỉ là, ta vô ý tổn thương người bình thường, không muốn làm cái chuyện tàn sát toàn tộc kia.

- Mượn Tinh Thần Thụ dùng làm gì?

- Cam đoan sẽ không tổn thương Tinh Thần Thụ, chỉ là thông qua hắn, tìm tòi nghiên cứu chút bí mật. Sau khi sử dụng xong, ta sẽ lập tức rời khỏi bộ lạc Liệt Dương, tuyệt đối không quấy rầy nữa. Nhưng chỉ cần ta tiến vào bộ lạc Liệt Dương, tuyệt đối không thể bị quấy rầy, các ngươi càng không thể tiết lộ ra ngoài bất cứ tình huống gì liên quan tới ta.

- Nếu mà bắt buộc, hi vọng ngươi có thể khống chế ở hai tinh thú lục giai này.

Kỳ thật Khương Phàm rất muốn diệt trừ hai tên này, nhưng Diêu Vũ ra ngoài một chuyến, chỉ một mình trở về, hai Thánh Thú quan trọng cũng bị mất tung tích, chắc chắn sẽ gây nên chú ý trong tộc cùng khác các bộ lạc, ngược lại sẽ càng phiền toái hơn.

Diêu Vũ nhìn chăm chú Khương Phàm, chậm rãi lắc đầu:

- Ta không thể nào tai nạn cho bộ lạc của ta, đưa vào Hỗn Nguyên đại lục.

Nàng mặc dù không biết Chu Tước này có bí mật gì, lại muốn làm gì, nhưng từ bọn hắn săn giết cường giả những bộ lạc kia đến xem, khẳng định không phải việc nhỏ.

Đám người này càng gan to bằng trời, không tiếc muốn cùng thiên hạ này là địch.

Nếu như nàng mang gia hỏa này về Liệt Dương bộ lạc, nhất định không thoát ra liên quan chuyện này.

Vận mệnh bộ lạc Liệt Dương cũng sẽ không còn do bọn hắn khống chế.

Diêu Huân cùng Diêu Hồn thở phào, nên từ chối như vậy. Nếu quả thật đưa tai hoạ vào Liệt Dương bộ lạc, cuối cùng liên luỵ chính là tất cả bộ lạc Hỗn Nguyên Bát Tinh Bộ.

Bọn hắn ngay sau đó khẩn trương, Chu Tước này sẽ không thật muốn giết bọn hắn chứ. Mặc dù bọn hắn có Thực Tinh Tước, nhưng... Đáy biển có phải có Nguyên Thần ẩn núp hay không?

Khương Phàm lạnh lùng đe dọa nhìn bọn hắn.

Cũng không phải nhất định phải tiến Liệt Dương bộ lạc, mà xông vào khác bộ lạc cỡ lớn, cần khống chế nơi đó.

Biện pháp khống chế tốt nhất, chính là diệt trừ những tộc dân.

Nếu thế giới này là thật, hắn thực sự không xuống tay được.

Bộ lạc Chân Tinh mặc dù có thể tín nhiệm, nhưng Tinh Thần Thụ trong này quá yếu, hắn cần tận hết khả năng cường thịnh Tinh Thần Thụ.

Tinh Thần Thụ bên trong Bát Tinh Bộ tương đương với mạnh nhất phía dưới Chiến tộc cùng bí cảnh, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Chương 3749 Ta muốn sống (2)

Bọn người Diêu Vũ giằng co lấy Khương Phàm, cũng đang khẩn trương cảnh giới.

Trước đó nếu như không khiêu khích, có lẽ thật không có phiền phức này, nhưng nếu như không có phiền phức này, bọn hắn hiện tại chỉ sợ giống như những cường giả bộ lạc khác, bị cuốn vào đáy biển.

Sau khi một thời gian dài giằng co, Khương Phàm thở dài nói:

- An An, tới đây.

- A?

An An chần chừ một lúc, cẩn thận dịch chuyển về phía trước mấy bước.

Thực Tinh Tước khẩn trương cảnh giới, muốn khống chế tiểu nữ hài này. Nhưng, nếu đối diện thất giai, tiểu nữ hài cũng có thể bộc phát ra lực lượng thất giai.

An An cùng Khang Ninh đều về tới bên cạnh Khương Phàm.

- Ngươi thật muốn giết bọn hắn sao?

Khang Ninh có chút không đành lòng.

Khương Phàm không có đáp lại, mà chỉ nói:

- Tiêu Dương, mang ta đi bộ lạc các ngươi!

- A??

Tiêu Dương tê cả da đầu.

Đây chính là tai tinh, nếu như mang về bộ lạc, sợ rằng sẽ là tận thế của bộ lạc. Không phải đã nói chỉ bồi tiếp ngươi sao?

Khương Phàm nói:

- Ta chỉ là mượn Tinh Thần Thụ dùng một lát, sử dụng xong sẽ rời khỏi. Chỉ cần các ngươi không nói, không ai biết ta tiến vào bộ lạc các ngươi, cũng không ai gây phiền phức cho các ngươi.

- Bọn hắn sẽ không nói sao?

Tiêu Dương chần chờ chỉ chỉ Thực Tinh Tước trước mặt.

- Bọn hắn chết rồi. Đi thôi.

Khương Phàm thúc giục Tiêu Dương khởi hành.

Diêu Vũ, Diêu Hồn, Diêu Huân, lập tức khẩn trương. Muốn phản kích, muốn rời khỏi, nhưng nhìn mặt biển mênh mông lại mãnh liệt, lại cảm nhận được vô lực trước nay chưa từng có.

Tiêu Dương sâu hít một ngụm khí lạnh, cùng Thanh Liên trao đổi ánh mắt, khống chế lấy Côn Bằng phóng lên tận trời.

- Thật có lỗi.

Khang Ninh nhìn bọn người Diêu Vũ tiếc nuối lắc đầu, loại chuyện này hắn thật sự bất lực. Côn Bằng nhấc lên, cũng chở hắn phóng tới Khương Phàm.

Bọn người Diêu Vũ khẩn trương nhìn mặt biển, kiềm chế trước nay chưa từng có để bọn hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Mặt biển cuồn cuộn, từng đạo tinh văn tung hoành xen lẫn, giống như... Càng ngày càng sáng...

Tinh năng giữa thiên địa đang tăng cường.

Sóng cả mặt biển đang tăng lên!!

Hô hấp bọn hắn đều trở nên gấp rút. Phải chết sao? Cứ như vậy... Chết rồi sao?

Bọn hắn chết rồi, bộ lạc Liệt Tinh làm sao bây giờ?

Không có lục giai tinh thú cùng thất giai tinh thú tọa trấn.

Chỉ còn ngũ giai tinh thú, bộ lạc còn có thể ở lại trong liên minh sao?

Những bộ lạc khác sẽ như thế nào đối đãi bộ lạc bọn hắn.

Chiến tộc cùng bí cảnh nhìn chằm chằm lại sẽ khai thác biện pháp gì?

Bộ lạc của bọn hắn, đi con đường nào?

Trong một cái chớp mắt, Diêu Vũ suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, hô hấp càng ngày càng gấp rút.

Nàng không sợ chết, nhưng không bỏ xuống được chính là bộ lạc.

Không có bọn hắn, vận mệnh bộ lạc nhất định thăng trầm, có thể sống sót, lại khẳng định sống không dễ dàng, cũng có thể đi hướng hủy diệt, thậm chí bị nô dịch.

Diêu Vũ nhìn hải triều cuồn cuộn phía xa, những lục giai cùng thất giai tinh thú đều đã chết, ngay cả cơ hội lựa chọn đều không có, lưu cho những bộ lạc kia nhất định là vô tận tuyệt vọng cùng đau đớn. Mà bọn hắn, tựa hồ... Còn có lựa chọn...

Lựa chọn?? Diêu Vũ gắt gao nắm chặt nắm đấm.

- Chậm đã!!

Rít lên một tiếng vang vọng khắp Thiên Hải.

Diêu Vũ hơi sững sờ, nhìn về Diêu Huân bên cạnh.

Diêu Huân cưỡi Liệt Diễm Mãnh Hổ, hướng về phía bầu trời xa xa gào thét:

- Chúng ta... Mang ngươi về tộc...

- Diêu Huân, ngươi làm gì!!

Diêu Hồn giận dữ giận dữ mắng mỏ, nhưng nội tâm hốt hoảng vậy mà xuất hiện có chút nhẹ nhõm. Cái này khiến hắn kinh ngạc, cũng làm cho hắn tức giận.

- Chúng ta chết rồi, cái gì đều không làm được, vận mệnh bộ lạc cũng hoàn toàn nắm giữ ở trên tay những người khác.

Chúng ta chỉ có còn sống mới có thể bảo vệ bộ lạc, chí ít giữ lại cho bộ lạc năng lực ứng phó nguy cơ.

- Đây là một trận sát cục, nếu như chúng ta cuốn vào, liên luỵ không chỉ là Liệt Tinh bộ lạc, mà là tất cả Hỗn Nguyên đại lục!!

- Tha thứ ta ích kỷ! Thật đến sinh tử tồn vong, trong lòng ta chỉ có bộ lạc của ta.

- Các ngươi tự hỏi lòng, ba người chúng ta nếu như chết rồi, những bộ lạc Hỗn Nguyên khác sẽ bảo hộ Liệt Tinh bộ lạc sao? Sẽ không!

- Nếu thật sự đã dẫn phát tai nạn, ba người chúng ta còn sống thì có thể liên hợp những bộ lạc khác, cùng nhau đối kháng Chiến tộc cùng bí cảnh, không nói có bao nhiêu phần thắng, chí ít có thể tranh thủ.

Diêu Hồn há miệng rồi ngậm lại, ngậm lại rồi mở ra, nửa ngày, chỉ vào Diêu Huân tức giận nói:

- Ta không nghĩ tới Diêu Huân ngươi vậy mà có thể nói ra lời như vậy.

- Tràng nguy cơ này vốn cũng không phải chúng ta cố ý đưa tới, mà là bất hạnh gặp phải. Thậm chí phải nói, chúng ta may mắn, có một cơ hội lựa chọn, mà không phải tuyệt vọng chết dưới đáy biển giống như những bộ lạc khác.

Diêu Huân nói xong, hướng lão tộc trưởng Diêu Vũ, nói:

- Chúng ta không thể chết! Nếu không bộ lạc liền thật xong.

- Chúng ta hắn đưa vào bộ lạc, chỉ cần làm xảo diệu liền không có người biết, sau đó coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra.

- Dù thật có ngoài ý muốn nổi lên, cũng có thể nói... Bị uy hiếp! Bất đắc dĩ! Cùng lắm thì bỏ ra chút giá.

Ý tưởng này thật không mưu mà hợp cùng Diêu Vũ, nhưng trông coi nhị hóa Diêu Hồn, nàng chỉ có thể ra vẻ do dự trầm mặc.

Diêu Huân nghiêm túc nói:

- Tràng nguy cơ này, thật không oán chúng ta. Chúng ta nếu như chết mới là sai lầm lớn nhất cho bộ lạc. Chúng ta nhất định phải còn sống, dù lưng đeo tội danh còn sống, dù khuất nhục còn sống, nhưng chỉ cần chúng ta còn sống liền có thể có biện pháp bảo hộ bộ lạc.

Diêu Hồn gầm nhẹ:

- Hèn nhát!!

Diêu Huân không để ý tới, tiếp tục xin Diêu Vũ thận trọng cân nhắc.

Diêu Vũ nhắm mắt lại, tiếp tục lấy trầm mặc.

- Thay đổi chủ ý?

Côn Bằng chở Khương Phàm trở về.

- Xin mời thận trọng cân nhắc!!

Diêu Huân cùng Diêu Hồn trăm miệng một lời hô to.

Diêu Vũ cố ý toát ra thể hiện gian nan, mở ra đôi mắt tinh thần, nói với Khương Phàm:

- Ta cần ngươi làm ra năm cam đoan.

- Tộc trưởng anh minh!

Diêu Huân thở phào.
Chương 3750 Phong bạo dành dụm

- Ngươi mang đến tai nạn cho bộ lạc, cho Hỗn Nguyên đại lục.

Diêu Hồn hừ một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.

- Năm cái? Ngươi thật đúng là mở miệng được, ngươi nói đi, ta trước nghe một chút.

Khương Phàm nhìn thấy hết thái độ của Diêu Huân cùng Diêu Hồn.

- Đầu tiên, sau khi tiến vào Hỗn Nguyên đại lục, ngươi cần hóa thành Chu Tước, ngụy trang thành Diêu Tế, tiến vào bộ lạc liền trực tiếp đi Tinh Thần Thụ nơi đó, không có ta đồng ý, tuyệt đối không thể đi nơi khác, càng không thể tổn thương bất kể kẻ nào.

- Cái này ta ta tiếp nhận. Ta chỉ mượn Tinh Thần Thụ dùng một lát, không có hứng thú đối với bộ lạc các ngươi.

- Thứ hai, Tinh Thần Thụ có thể để ngươi mượn sử dụng, nhưng tuyệt đối không thể làm bất cứ thương tổn gì đến Tinh Thần Thụ. Ta cần ngươi, chăm chú cam đoan.

- Ta cam đoan.

- Thứ ba, mặc kệ ngươi muốn làm gì, sau khi hoàn thành lập tức rời khỏi, cũng tuyệt đối không thể lại nhắc đến chuyện này cho bất kỳ ai khác, nhắc đến Liệt Dương bộ lạc, chúng ta từ đây không còn bất kỳ liên quan gì.

- Có thể.

- Thứ tư, Chân Tinh bộ lạc di chuyển đến bộ lạc chúng ta. Ta sẽ không tổn thương bọn hắn, nhưng ta muốn bảo đảm ngươi sẽ không tổn thương chúng ta.

Khương Phàm nhìn về hướng Khang Ninh.

Khang Ninh cười khổ gật đầu một cái, còn có lựa chọn sao? Ngươi cũng cùng Nguyên Thần liên hệ, còn săn giết nhiều bộ lạc như vậy, An An chạy không thoát. Bộ lạc dời đến gần Liệt Dương bộ lạc, vẫn có thể xem như một biện pháp tốt.

- Ta tiếp nhận, cái thứ năm thì sao?

- Ta muốn ba thất giai tinh thú!!

Ngữ khí Diêu Vũ hơi trầm xuống, toát ra một thể hiện hung ác.

Diêu Hồn cùng Diêu Huân đều kinh ngạc nhìn về hướng lão tộc trưởng.

Muốn tinh thú?

Thôn phệ dung hợp sao?

Diêu Vũ nghiêm túc nhìn Khương Phàm, điều kiện sau cùng mới thật sự là điều kiện.

Nàng nếu lựa chọn sống sót thì muốn làm tốt chuẩn bị bị chế tài.

Nàng nếu lựa chọn gánh chịu hậu quả liền muốn làm tốt chuẩn bị ứng đối hậu quả.

Cái gì gọi là chuẩn bị, đương nhiên là mạnh lên.

Như thế nào mạnh lên, đối với nàng mà nói, trực tiếp nhất chính là dung hợp tinh thú.

Thực Tinh Tước của nàng có thể dung hợp tinh thú tốt hơn so với tinh thú khác, lại được tăng cường trên diện rộng.

Tại điều kiện tiên quyết Nguyên Thần cường giả không được nhúng tay vào, chỉ cần nàng có thể tăng lên tới thất giai đỉnh phong, dù chỉ tới gần vấn đề kia liền có thể chân chính ý nghĩa gánh chịu hậu quả, bảo vệ bộ lạc.

- Thận trọng!!

Diêu Hồn cùng Diêu Huân trăm miệng một lời, đều khẩn trương.

Không phải phải bảo đảm bí ẩn sao?

Không phải lặng lẽ mang vào, lặng lẽ đưa ra sao?

Làm sao còn muốn dung hợp tinh thú!

Thất giai, không phải lão tổ đỉnh cấp bộ lạc, chính là trưởng lão Chiến tộc cùng bí cảnh.

Nếu ngươi chứa bọn hắn, tương lai nếu thật sự tra được, chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm?

Diêu Vũ nói với Khương Phàm:

- Bí mật giao cho ta, không cần lộ ra ngoài.

Diêu Huân tranh thủ thời gian đi đến trước mặt nàng, thấp giọng nói:

- Đầu thứ năm không cần thiết. Dù hắn bí mật giao cho ngươi, nhưng thực lực ngươi tăng vọt, ai cũng sẽ hoài nghi.

Diêu Vũ nói:

- Ta không phải vạn bất đắc dĩ, không hiện ra thực lực chân chính. Nhưng thời điểm thật làm cho ta hiện ra thực lực chân chính, đã là sinh tử tồn vong, còn quan tâm bọn hắn hoài nghi hay không hoài nghi?

Diêu Huân há to miệng, tựa như là đạo lý như thế.

Nhưng...

Nghĩ đến muốn thôn phệ thất giai tinh thú, vẫn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Diêu Vũ nhìn Khương Phàm, thái độ kiên quyết. Trước đó không dám nuốt thất giai, nhưng bây giờ có người cõng nồi, nhất định phải đòi đến mấy cái.

- Một cái.

Khương Phàm duỗi ra một đầu ngón tay. Thất giai tinh thú tương đương với cấp Thiên Đế, há lại dễ dàng lấy được như vậy, mà hắn hiện cần số lượng lớn đỉnh cấp tinh thú tăng thực lực lên.

- Hai cái! Cộng thêm ba cái lục giai tinh thú.

- Chỉ có thể là một cái thất giai, không có khác.

- Nhất định phải là hai cái thất giai, cộng thêm ba lục giai. Ta tiếp nhận ngươi, chính là nhấc lên nguy hiểm diệt tộc, ngươi nhất định phải để cho chúng ta có lực lượng ứng phó nguy cơ.

- Ngươi sai. Ta không phải khẩn cầu ngươi tiếp nhận ta, mà là các ngươi nhất định phải tiếp nhận ta, chúng ta cho ngươi một thất giai tinh thú, đã đủ.

- Một thất giai tinh thú, ba lục giai tinh thú, không thể nào ít hơn nữa.

- Ngươi thật không có tư cách cùng ta bàn bạc loại điều kiện này.

- Một thất giai tinh thú, hai lục giai tinh thú. Ngươi giết Chu Tước của ta, còn là tộc trưởng của ta, nhất định phải bồi thường cho chúng ta.

Khương Phàm trầm mặc một lát, đưa tay chỉ hướng Diêu Hồn.

Trong lòng Diêu Hồn run lên, khống chế Liệt Diễm Hùng Sư kinh sợ lui vài trăm mét.

Diêu Huân tranh thủ thời gian đi đến trước mặt hắn, thái độ kiên quyết:

- Ngươi không thể nào lại giết tộc nhân Liệt Dương bộ lạc chúng ta.

Diêu Vũ cũng nói:

- Chúng ta không có Diêu Tế, có thể cho ngươi thay thế, nhưng nếu như lại không có Diêu Hồn, ai tới thay? Ngươi rất rõ ràng địa vị lục giai tinh thú cùng thất giai tinh thú tại trong bộ lạc, đều là cột trụ chân chính, cũng bị chú ý. Nếu như Diêu Hồn không có ở đây, chúng ta giải thích như thế nào?

Khương Phàm nói:

- Ta có thể thỏa mãn năm điều kiện của ngươi, nhưng ngươi nhất định phải cam đoan, hắn có thể im lặng cho ta! Thành thành thật thật đợi trong tộc, đừng gây phiền toái cho ta!

Diêu Huân vội nói:

- Ta thay ngươi nhìn chằm chằm hắn! Ta dùng Tinh Thần Thụ phát thệ, cam đoan xem trọng hắn!

Khương Phàm bỏ tay xuống:

- Năm điều kiện, ta tiếp nhận. Lập tức khởi hành, đi Liệt Dương bộ lạc các ngươi.

Diêu Vũ chăm chú nhìn Khương Phàm:

- Xin ngươi dùng Tinh Thần Thụ phát thệ!!

Khương Phàm trân trọng nói:

- Ta dùng Tinh Thần Thụ phát thệ. Đầu tiên tuân thủ quy củ, thứ hai không làm thương hại Tinh Thần Thụ, thứ ba sau khi sử dụng hết lập tức rời khỏi, thứ tư di chuyển Chân Tinh bộ lạc, thứ năm, một thất giai tinh thú, hai lục giai tinh thú.

Bọn người Diêu Vũ thoáng thở phào, dứt khoát thề như vậy, hẳn là sẽ tuân thủ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK