Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 801 Kinh Hiện Vạn Linh Huyết Thụ

- Nhưng thứ hắn hao hết tinh lực suốt đời tạo nên, không phải giết dễ như vậy. Cho nên, hắn thừa dịp hỏa chủng thần bí vẫn chưa hoàn toàn thành hình, liền luyện binh lô trấn áp, dùng ngũ đại Thần Binh trấn thủ, dùng pháp trận tuyệt thế phong ấn.

- Liền ngay cả bảo điện chứa đựng hài cốt vạn thú phía trên tầng kia, cũng không chỉ là làm che giấu dùng, mà là cung cấp năng lượng phong ấn cho tầng dưới. Hắn muốn phong ấn nơi này, dùng thời gian vô tận, mài chết nó!

Đan Hoàng nói xong, ngay cả Khương Phàm cũng đều cảm thấy lạnh cả người, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn yêu nữ lẳng lặng trôi nổi bên trong trứng ngọc.

Nàng là bị vứt bỏ?

Hay là bị phong ấn?

Nàng là Hỗn Độn Nguyên Hỏa tái tạo, hay là quái vật yêu hỏa?

Khương Phàm nhìn quanh dưới đáy đỉnh lô mờ tối giá lạnh, muốn tìm vết tích nào đó còn sót lại.

Nhưng thật đáng tiếc, không có cái gì cả.

- Mang nàng rời khỏi đi. Vật như vậy, vẫn không nên để lại đến trong tay người khác.

Đan Hoàng than nhẹ, rút ra khỏi linh hồn Khương Phàm, trở lại ý thức hải.

Khương Phàm yên lặng nhìn trứng ngọc một chút, sau đó thu vào thanh đồng tiểu tháp, rời khỏi luyện binh lô.

- Tuyệt đối không nên nói chuyện này với người ngoài.

Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm, trong giọng nói có chút khẩn trương.

Tặc điểu chỉ dẫn bọn hắn tới nơi này, rốt cuộc là cơ duyên, hay là đã chạm đến một tai nạn nào đó?

Trứng ngọc này, đối với Khương Phàm, đối với thời đại này, rốt cuộc là phúc hay là họa?

Ai... Vận mệnh đáng chết!

Thế sự vô thường, từ nơi sâu xa lại có định số!

Hắn bỗng nhiên có một ý nghĩ kỳ diệu.

Khương Phàm, không nên sống lại!

Thiên Hậu lấy khí vận thần triều vì Khương Phàm nghịch thiên cải mệnh, lấy trung nghĩa vô tận rối loạn m Dương, thậm chí lấy Linh Khí Đại Địa vì Khương Phàm tái tạo cơ thể, rất có thể đã chạm đến một loại cấm chế thiên địa nào đó.

Khương Phàm cưỡng ép luân hồi, trong lúc vô hình sẽ mang đến cho thế giới này rất nhiều biến cố, cũng tự nhiên mà bừng tỉnh rất nhiều biến cố cổ lão mai táng trong thời gian vô tận.

Khương Phàm thân ở Nam Bộ, lại bị mang theo bản thân đi đến Tây Bộ tìm kiếm Linh Bảo, lại gặp được tặc điểu, xông vào nơi này lại phát hiện trứng ngọc, đây tựa hồ là một loại liên luỵ của vận mệnh.

Ai... Thôi... Thôi...

Đan Hoàng không nghĩ nhiều nữa, yên lặng chìm vào ý thức hải.

- Khương Phàm! Khương Phàm! Mau tới đây.

Xa xa, trong bóng tối truyền đến tiếng của Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

Khương Phàm tiến lên, lại nhìn thấy một tòa bia đá cổ lão, lẻ loi trơ trọi đứng ở đó, dâng thư vài cái chữ to —— mai táng, Ích Hỏa Tôn Giả.

- Ích Hỏa Tôn Giả? Chủ nhân nơi này sao?

Khương Phàm vòng quanh bia đá, không có phát hiện có phần mộ.

- Tới đây!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo hắn xông về phía trước, lại nhìn thấy một cái bia đá khác, bên trên viết —— mai táng, Tứ Tượng Tôn Giả.

- Còn có còn có...

Hỏa Diễm Huyễn Điểu lại mang theo Khương Phàm đi khắp nơi, bên trong bóng tối vô tận liên tiếp phát hiện được bia đá.

Mai táng, Băng Tâm Tôn Giả.

Mai táng, Ô Hỏa Tôn Giả.

Mai táng, Tâm Viêm Tôn Giả....

Khương Phàm bay lên không, ngưng tụ hỏa dực hoa lệ, chấn kích toàn lực bay vụt, phân ra hơn ngàn mét.

Ánh lửa rơi xuống đất, thiêu đốt nham thạch, thắp sáng màn đêm.

Khương Phàm liên tiếp di chuyển, vẩy xuống hỏa vũ đầy trời, chiếu ra phạm vi mấy vạn mét.

Lọt vào trong tầm mắt đều là khung cảnh thê lương.

Đầy đất đều là bia đá.

Nhưng, chỉ có bia, không có mộ phần.

- Nơi này rốt cuộc là nơi như thế nào?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động đối với mấy cái bia đá này, muốn hủy đi để nhìn xem, nhưng lại có chút kiêng kị.

- Đây cũng là những chủ nhân hỏa diễm tại tế điện kia.

Khương Phàm đoán được một khả năng nào đó, cổ nhân sưu tập người hoặc có thể là yêu có được Thánh Hỏa Liệt Diễm, bắt tới đây cưỡng ép rút hỏa diễm ra, sau đó mai táng chủ nhân.

Nơi này quả nhiên là luyện hỏa trận, mà không phải luyện binh tràng.

- Hỏa diễm gì?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu cảm thấy kỳ quái.

Khương Phàm nhìn ra hắc ám xa xa:

- Nơi này không có điểm khác đúng không?

- Ta vòng vo vài vòng khắp nơi, không hề phát hiện thứ gì.

- Ngươi tiếp tục xông tới biên giới, nơi đó hẳn là có cái gì đó.

- Thứ gì?

- Thượng tầng bảo điện đều có bình chướng bảo vệ, tầng này chẳng lẽ không có?

- Bình chướng đều phá rồi mà.

- Có bảo vệ bình chướng liền có pháp trận bảo vệ. Có pháp trận, liền có bảo bối chèo chống pháp trận, mặc dù không nhất định sẽ mạnh bao nhiêu, nhưng...

Khương Phàm còn chưa nói xong, Hỏa Diễm Huyễn Điểu đã vọt ra ngoài.

Khương Phàm lắc đầu, lại trở lại phía trước luyện binh lô, ngước đầu nhìn lên:

- Thứ này có thể mang đi không?

Đan Hoàng hỏi lại:

- Ngươi muốn học Luyện Binh Thuật?

- Không có nhiều tinh lực như vậy. Ta chỉ là cảm giác thứ này hẳn là sẽ có chút liên quan cùng trứng ngọc.

- Quy mô quá lớn, thanh đồng tiểu tháp của ngươi hẳn là không chứa được nó. Trừ phi cưỡng ép nhận chủ, nhưng... Đoán chừng rất là không thể nào...

- Ta nghiên cứu thêm một chút...

Khương Phàm đang muốn bay lên không, bỗng nhiên lưu ý đến ở giữa ánh lửa xa xa có một cái bóng lướt qua.

- A, đó là cái gì?

Khương Phàm lập tức cảnh giác.

Gần đó tất cả đều là tảng đá bị kim viêm thiêu đốt, hòa tan thành dung nham, nhấc lên yếu ớt ánh lửa.

Một bóng người đang chạy tới chạy lui ở giữa ánh lửa.

- Một gốc cây nhỏ?

Khương Phàm kinh ngạc, trên đỉnh đầu mầm cây nhỏ có một quả hồng, chợt nhìn còn tưởng rằng là con người.

- Nó sinh sống ở nơi này, hay là mới vừa từ bên ngoài chạy vào?

Khương Phàm nhấc chân muốn đi qua, cây nhỏ lại đột nhiên cảnh giác, vèo biến mất trong bóng đêm.

- Tốc độ thật nhanh.

Khương Phàm không có gấp đuổi theo, mà là từ trong thanh đồng tiểu tháp triệu ra Hoá Sinh Bát, giơ lên giữa không trung dẫn dụ cây nhỏ.

Thiết Long cổ thụ lúc bắt đầu còn không có phản ứng gì, nhưng khi giấu ở trong bóng đen cây nhỏ kia đã bị nó hấp dẫn, nó lung lay lá cây trên thân, cũng chú ý tới nơi đó.
Chương 802 Kịch Liệt

Cây nhỏ này chính là Vạn Linh Huyết Thụ, bị ánh sáng cùng khí tức nở rộ trước đó hấp dẫn, thuận vết nứt chui vào nơi này.

Nó rất có linh tính, cũng hình như có nhận ra Thiết Long cổ thụ.

Thiết Long cổ thụ cũng cảm nhận được khí tức của đồng loại, không nhúc nhích đứng tại trong chén, giằng co với Vạn Linh Huyết Thụ.

- Tiền bối, ngài chú ý tới gốc cây nhỏ kia không?

Khương Phàm đưa linh lực ngưng tụ ở hai mắt, cực lực nhìn cây nhỏ ngoại ẩn giấu ở trong bóng tối cách đó mấy trăm mét.

Rễ cây mảnh khảnh nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, bốn cái chạc cây giống như là tay nhỏ, nhất là trái cây màu máu trên đầu kia, giống như cái đầu.

Cái này nhất định là một gốc Thụ Yêu phi phàm!

- Chỗ nào?

Đan Hoàng xuyên thấu qua ý thức, cảm nhận được bên ngoài.

- Ngay ở phía trước, hình như giống Thiết Long cổ thụ dùng rễ cây để di chuyển. Đầu nó đội một quả trái cây màu đỏ, như cái đầu. Thiết Long cổ thụ hình như cảm thấy rất hứng thú đối với nó.

- Đỉnh đầu cái trái cây màu đỏ?

- Đúng, huyết hồng, hình như cũng rất có linh tính.

Đan Hoàng trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói:

- Vạn Linh Huyết Thụ?

- Rất đặc biệt?

Khương Phàm rung động, Đan Hoàng thật sự biết tất cả mọi chuyện.

- Ngươi tới gần phía trước, ta thay ngươi điều tra thêm! Vạn Linh Huyết Thụ là đại hung Thượng Cổ, là khắc tinh của Yêu tộc, hung vật này không nên tồn tại. Còn từng dẫn phát Yêu tộc một trận liên hợp hành động chưa từng có, tất cả đỉnh cấp Yêu tộc đều tham dự vào.

Đan Hoàng có chút vội vàng.

- Mạnh như vậy?

Gương mặt Khương Phàm có phản ứng, lập tức liền muốn tới gần phía trước.

Trong bóng tối cây nhỏ 'Bừng tỉnh', lập tức biến mất.

Khương Phàm tranh thủ thời gian giơ Thiết Long cổ thụ lên, hấp dẫn lực chú ý của nó.

Thiết Long cổ thụ cũng huy động nhánh cây, giống như là muốn rút sợi rễ từ bên trong bát ngọc ra, muốn đuổi theo.

Vạn Linh Huyết Thụ dừng lại một chút, quay đầu nhìn, lại chạy vào trong bóng tối.

Đan Hoàng lập tức thúc giục:

- Đuổi theo! Trước đó Hỏa Diễm Huyễn Điểu nói bên trong tầng bảo điện chôn giấu số lượng lớn hài cốt Yêu thú, còn có Cự Long, Huyền Vũ. Nếu có người đang ở kia bố trí pháp trận ngưng tụ huyết khí, thật đúng là khả năng tạo nên ra Vạn Linh Huyết Thụ!

- Nó chỉ là cái cây mầm.

- Không phải Hỏa Diễm Huyễn Điểu nói mấy ngàn năm trước có dẫn phát qua chiến tranh sao? Lúc ấy khả năng liền có Vạn Linh Huyết Thụ, lại chết vào lúc đó, đây là tân sinh!

Khương Phàm lập tức liền muốn đuổi theo, vết nứt trên không trung đột nhiên nổi lên cường quang hừng hực, lần lượt từng bóng người từ trên trời giáng xuống, cường quang rạng rỡ, xua tan lấy hắc ám.

- Đám người Di Lạc?

Khương Phàm ngạc nhiên, lập tức thu liễm hỏa dực, tránh né đến trong bóng tối, hóp lưng lại như mèo lặng yên đi nhanh.

Nhưng...

- Khương Phàm?

Hai mắt Lan Nặc hiện ra tia sáng kỳ dị, rõ ràng nhìn thấu cảnh tượng trong bóng tối, lập tức đã tiếp cận thân ảnh đang cúi thấp chạy đi.

- Vậy mà cũng có thể nhìn thấy?

Khương Phàm sững sờ, chết tiệt, cách hơn hai ngàn mét bóng đêm, đùa ta sao?!

- Vạn Linh Huyết Thụ!

Lan Nặc đang muốn tìm kiếm Hỏa Diễm Huyễn Điểu, lại ngạc nhiên phát hiện trong bóng tối nơi xa đang có một gốc cây nhỏ đang phóng tới.

- Khương Phàm? Vạn Linh Huyết Thụ? Đủ!!

Tinh thần bọn người Lan Dận bắt đầu tập trung.

Một thứ chuẩn bị thu thập, một tên đợi một tuần lễ đã gặp lại, vậy mà toàn bộ đều xuất hiện ở nơi này.

Ông trời đã mở mắt rồi.

- Trước tiên phải bắt được Vạn Linh Huyết Thụ!

Lan Nặc kích động, không gian nơi này đã phong bế, không có cây cối hỗ trợ, muốn bắt Vạn Linh Huyết Thụ quá dễ dàng. Không cần tới gần trăm mét, liền có thể cưỡng ép Hư Không Kính giam cầm.

- Tốc chiến tốc thắng, đều hành động cho ta.

Lan Dận đạp tan mặt đất, bay lên không, lao đến Vạn Linh Huyết Thụ xa xa.

- Vận khí của chúng ta quá tốt rồi. Trước tiên đi bắt Vạn Linh Huyết Thụ.

Lan Nguyệt nâng sợi đằng già trong tay, giơ hồ lô lên, khuấy động lên tử khí bành trướng, cuốn qua màn đêm phía trước.

Người phía sau dâng lên thủy triều chập trùng, oanh minh điếc tai, hắn hóa thân thành cự quy, đen nhánh khổng lồ, phát ra uy thế kinh người, cuốn lên thủy triều xông về Vạn Linh Huyết Thụ.

Một người khác tế lên ngọc bài, đạp trên bay lên không, hai tay huy động, phóng thích rừng kiếm chói mắt, quy tắc bạo kích, sắp hàng chỉnh tề, không nhiều không ít, vừa vặn ba mươi sáu chuôi, đón gió gào thét, nhanh chóng phóng đại.

Bọn hắn không có lo lắng, toàn lực phát uy, trấn áp về phía Vạn Linh Huyết Thụ.

Lần này thật không thể nào lại để cho nó chạy thoát được!

- Thật sự là Vạn Linh Huyết Thụ?

Khương Phàm kích động, toàn thân nhấc lên Thánh Viêm, hài cốt huyết nhục thay đổi, cùng với tiếng gáy to sắc nhọn, hóa thành Chu Tước, cuốn lên Thánh Viêm giống như dung nham, bổ nhào qua phía Vạn Linh Huyết Thụ:

- Tiểu gia hỏa, nhanh chạy tới chỗ ta, ta bảo vệ ngươi, những kẻ kia đều là lũ hỗn đản.

Lan Nguyệt tức giận thét lên:

- Ngươi hỗn đản, cả nhà ngươi hỗn đản.

- Tiểu cô nương, ngươi nói chuyện chú ý một chút.

- Điểu nhân! Nếu ngươi dám đụng Vạn Linh Huyết Thụ, ta nhất định để ngươi không ra được Vĩnh Hằng Thánh Sơn này!

- Nha đầu phiến tử(*) không có phát triển, ngươi chơi hồ lô đi!

(*) Kẻ dùng thủ đoạn lừa gạt người khác.

- A a a, tức chết ta rồi, ai không có phát triển, tỷ tỷ ta phát triển rất tốt!

- Chỉ nói thôi thì không ai biết, cởi y phục ra nhìn đi.

- Lưu manh, hỗn đản, ta giết ngươi.

- Tuổi còn trẻ mà sát tính nặng như vậy, sẽ ảnh hưởng ngươi phát triển đấy.

Khương Phàm mặc dù đang hô hoán, nhưng tốc độ lại nhanh đến cực hạn, giống như là mảnh thiên thạch bay ngang qua bầu trời, liệt diễm cuồn cuộn lao đến Vạn Linh Huyết Thụ đang chạy trốn nơi xa.

Tiểu gia hỏa hiển nhiên đã sợ hãi, cái gì đều mặc kệ, chỉ lo phóng tới.

- Khương Phàm! Vật kia ngươi không thể chạm vào!

Lan Nặc chấn kích đầu ngón tay, không gian cuồn cuộn, hắc ám ngưng tụ, hóa thành thủ ấn khổng lồ, mang theo uy lực thiên địa, từ trên trời giáng xuống, đánh về phía Khương Phàm.
Chương 803 Kịch Liệt (2)

- Linh Hồn cảnh khi dễ Linh Nguyên cảnh, con quỷ nhỏ, phong độ ngươi đâu? Coi chừng biến thành bát phụ, không gả đi được.

Khương Phàm kinh hồn, nhanh chóng né tránh.

- Muốn chết!

Lan Nặc lạnh mặt xuống, vung tay tế ra Hư Thiên Kính, ánh sáng vô tận rọi khắp nơi hắc ám, chiếu ra hình dáng Khương Phàm.

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến, huy động hỏa vũ phóng lên cao.

Khi bộ dáng...
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền. Tiểu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa được ủy quyền không được phép truyền bá. Bất cứ ai vi phạm sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Chương 804 Đáng tiếc, không thể bắt tới tay

Lan Dận ở phía trước gầm thét, Chí Tôn thánh văn 'Sơn Hà Đồ' toàn diện thức tỉnh, thân thể trong nháy mắt như đã nặng nề gấp trăm ngàn lần.

Đại địa vỡ nát, vết nứt lan tràn, bụi đất cuồn cuộn khắp nơi.

Hắn sôi trào uy lực sơn hà, phóng lên tận trời, Trường Sinh Đao bị kích thích, oanh minh kịch liệt, giống như Cổ Thần thức tỉnh, khôi phục thế giới, đao khí sôi trào lên dài đến năm mươi mét, bổ về phía Khương Phàm.

Khương Phàm vẫn thẳng tiến không lùi, chiến ý như thủy triều, hai cánh đánh một kích về phía trước, mang theo uy lực Chu Tước ngạnh kháng.

Oanh!

Tiếng vang kinh khủng chấn động bóng đêm.

Đao khí, liệt diễm, hình thành triều cường sôi trào, dẫn bạo ở trên không.

- Chết!!

Lan Dận ầm vang rơi xuống đất, khinh thường trời cao.

Nhưng, bên trong thủy triều, một bóng người vàng óng bay lên trời cao, mở ra bóng đêm, phóng tới nơi xa.

- Trường Sinh Đao! Lĩnh giáo!

Khương Phàm hô to.

Toàn thân hắn máu me đầm đìa, xương cốt đều rách ra, trận va chạm vừa rồi kia tựa như đụng đầu vào trong không gian một mảnh sơn hà, khí tức nặng nề thấu cả thần hồn.

- Không chết?

Không chỉ có Lan Dận thất thần, những người khác cũng đều giật mình.

Chí Tôn thánh văn, phối hợp Trường Sinh Đao, vậy mà không thể đánh chết tiểu tử thánh địa này?

Đùa giỡn hay sao?

Võ pháp đó của hắn là gì?

- Cứu ta! Mau tới cứu ta.

Lan Nguyệt hoảng sợ thét lên, đao khí không có đánh chết Khương Phàm, lại giống như lôi điện cuốn qua thân thể của nàng.

Y phục toàn nát, chỉ còn giáp da hộ thể đặc chế, phác hoạ lấy thân thể kiều nộn của nàng.

Khương Phàm chú ý tới Càn Khôn Hồ Lô rơi vào trong phế tích lóe ra ánh sáng phía trước, lại không có thời gian đi thu, hắn dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới Lan Nặc.

Cướp đoạt Vạn Linh Huyết Thụ mới là mấu chốt.

- Buông nàng ra!

Tộc nhân Di Lạc giận dữ mắng mỏ, nhanh chóng đuổi tới.

Đúng vào lúc này, tầng nham thạch phương xa đột nhiên oanh minh, vết nứt lan tràn, tiếng tạch tạch như lôi minh dày đặc quanh quẩn không gian hắc ám vô biên.

Vết nứt kia ầm vang sụp đổ, đá vụn rơi xuống, một thân ảnh cuồng dã từ nơi đó vọt ra.

Yêu khí cuồn cuộn, như triều cường lao nhanh không dứt.

Tô Thiên Tịch mang theo nhóm thứ hai của bọn người Tô Triệt đuổi tới.

- Luyện lô đang ở kia!

- Thần Binh đâu?

Bọn hắn nhìn đến luyện binh lô nguy nga ở xa xa, nhưng tình cảnh trước mắt đã hoàn toàn không giống với dự đoán.

Hắn chau mày, sự phấn chấn bỗng chốc cứng ở trên mặt.

Khí thế cảm nhận được ở bên ngoài trước đó đâu?

Thần Binh nhìn thấy trước đó đâu?

- Nơi đó có người!

Thẩm Minh Thu chỉ vào một đám người đang chém giết nơi xa.

Khương Phàm lướt qua giữa không trung, phóng tới Lan Nặc.

Nhưng, cuối cùng vẫn chậm một bước.

Lan Nặc lần nữa tới gần phạm vi trăm mét, khống chế Hư Thiên Kính, phóng thích cường quan chói mắt, bao phủ Vạn Linh Huyết Thụ đang phóng tới.

Vạn Linh Huyết Thụ trong nháy mắt đã bị định trụ, không thể động đậy.

Lan Nặc lập tức khống chế Hư Thiên Kính, vặn vẹo hiện thực.

Vạn Linh Huyết Thụ trong kính mở rộng chạc cây, đi về phía trước. Vạn Linh Huyết Thụ trong hiện thực cũng làm ra động tác tương ứng, đi tới Lan Nặc.

- Khương Phàm! Bắt lấy Vạn Linh Huyết Thụ! Nhanh!

Đan Hoàng thúc giục Khương Phàm, trước nay chưa từng có lo lắng như thế.

Bởi vì hắn quá rõ ràng giá trị của Vạn Linh Huyết Thụ, hoàn toàn có thể sánh vai Thiết Long cổ thụ.

Nếu như có thể dùng đủ nhiều huyết mạch Yêu thú bồi dưỡng, giá trị của Vạn Linh Huyết Thụ thậm chí muốn áp đảo Thiết Long cổ thụ.

Trong nhận thức của mình, Đan Hoàng biết, loại Yêu Thụ nghịch thiên này không nên xuất hiện. Không nghĩ tới, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, nó lại ra đời ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn.

- Lan Nặc, buông Vạn Linh Huyết Thụ ra, nếu không ta giết Lan Nguyệt!

Tốc độ Khương Phàm nhanh đến cực hạn, mắt thấy là phải vọt tới nơi đó.

Nhưng... Lan Nặc đã phóng tới Vạn Linh Huyết Thụ, một phát bắt được nó, lại trong chớp mắt, vung Hư Thiên Kính lên, cường quan nở rộ chói mắt, rọi khắp nơi bầu trời.

- Ngươi cũng trốn không thoát!

- Đáng chết!

Khương Phàm lập tức chuyển hướng, bay lên trời cao.

Lan Nặc khống chế Hư Thiên Kính, quăng về phía Khương Phàm.

- Lưu manh! Ngươi trúng kế rồi!

Lan Nguyệt đột nhiên lộ ra nụ cười xảo quyệt, mênh mông linh lực mãnh liệt mà ra, bao phủ Khương Phàm, hóa thành dây leo màu tím, cưỡng ép quấn chặt lấy hắn.

Dây leo mặc dù mềm dẻo, nhưng so với huyền thiết lại còn cứng rắn hơn.

- Tiểu cô nương, đừng trách Khương Phàm ta hận...

Khương Phàm móng vuốt lập tức giữ chặt Lan Nguyệt, muốn xé mở da thịt của nàng, uy hiếp ngăn cản, lại đột nhiên phát hiện không thấy Lan Nguyệt đâu nữa.

Một người đang sống sờ sờ, vậy mà dưới móng vuốt của hắn biến thành dây leo hình người.

Cùng lúc đó, dây leo quấn chặt lấy Khương Phàm đột nhiên kịch liệt nhúc nhích, diễn sinh ra một cái kén dây leo, bỗng nhiên bắn ra.

Kén dây leo giữa không trung phồng lên vặn vẹo, hóa thành Lan Nguyệt.

- Đây là thánh pháp, Di Hoa Tiếp Mộc! Thật nghĩ tỷ tỷ ta dễ bắt như vậy sao!

Lan Nguyệt bay lên, giơ lên tử quang đầy trời, hóa thành dây leo dày đặc giống như lôi điện quấn về phía Khương Phàm.

Khương Phàm bị quấn quanh.

Dây leo nhanh chóng tăng sinh, tốc độ kinh người, ánh sáng cuồn cuộn, hóa thành mãnh cầm to lớn, vây ở bên trong 'Bụng' Khương Phàm, kéo hắn lao xuống, thẳng đến chỗ Lan Nặc.

- Tỷ tỷ, chuẩn bị tiếp hàng!!

Lan Nguyệt rơi xuống đất, kích động hô to.

Nhưng...

Ầm ầm, kim quang hiện lên, Thánh Viêm nhấc lên, Khương Phàm xé mở bụng, phóng lên tận trời, bằng tốc độ nhanh nhất kéo ra khoảng cách vài trăm mét.

Thời điểm Hư Thiên Kính chiếu tới sáng, vừa vặn ánh vào dây leo cùng Thánh Hỏa cuồn cuộn đầy trời, không có bóng dáng Khương Phàm.

- Không thể nào.

Lan Nguyệt kinh hô, tử đằng là do năng lượng biến thành, đừng nói hỏa diễm, lôi điện đều không thể xé ra.

Lan Nặc tiếc nuối, suýt chút nữa liền đắc thủ.

Tuy nhiên tên Khương Phàm này quả thật có chút thực lực, năng lực ứng biến cũng mạnh.

Khương Phàm dừng ở không trung, nhíu mày nhìn Lan Nặc ở phía dưới.

- Ai...

Đan Hoàng than nhẹ, vô cùng tiếc nuối.

Nữ tử này thiên phú rất mạnh, tính cách vừa lạnh lại tĩnh, có được Hư Thiên Kính đã rất đáng sợ, nếu như lại bồi dưỡng được Vạn Linh Huyết Thụ, tương lai thế giới tất nhiên sẽ có vị trí thuộc về nàng.
Chương 805 Thái Dương Đồ Đằng

- Rất đáng tiếc, không cầm về được.

Khương Phàm cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cảnh giới nữ tử kia là Linh Hồn, còn có vũ khí quỷ dị, hắn không còn dám cưỡng ép tranh đoạt.

Lan Dận đuổi tới, tiện tay đem Hồ Lô Càn Khôn nhặt được nửa đường ném cho Lan Nguyệt, nhìn về phía bầu trời tăm tối hô to:

- Khương Phàm! Ta khiêu chiến ngươi, thắng, ân oán xóa bỏ, thua, ngươi làm chiến nô của Lan Dận ta!

Khương Phàm không để ý đến hắn, cuối cùng vẫn nhìn Lan Nặc, sau đó vỗ cánh rời khỏi.

- Trở về! Kẻ nhu nhược nhát gan!

Lan Dận cao giọng gào thét.

- Đuổi! Hắn chạy không ra nơi này.

Lan Nặc mang theo chạy tới các tộc nhân đuổi tới.

- Người của Di Lạc?

Tô Thiên Tịch ngắm nhìn hắc ám xa xa, nhận ra thân phận của đám người Lan Nặc.

- Người nào?

Bọn người Tô Triệt không nhìn thấy, hắc ám quá nồng, khoảng cách quá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, thấy không rõ tình huống cụ thể lắm.

- Đừng quan tâm đến những kẻ đó.

Tô Thiên Tịch mang theo bọn hắn phóng tới luyện binh lô nguy nga.

Hơn năm mươi dặm bên ngoài biên giới hắc ám, Hỏa Diễm Huyễn Điểu hưng phấn tìm được một đống nham thạch khổng lồ xây pháp trận.

Pháp trận chừng hai ba ngàn mét, cao tới hơn ba mươi mét, tạo hình phức tạp huyền diệu.

Dưới sự bào mòn của năm tháng, nham thạch đã tối nhạt không còn ánh sáng, còn bao trùm bụi đất thật dày. Nhưng tại vị trí tâm pháp trận trận, còn có hào quang nhỏ yếu đang lóe lên.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu dâng lên liệt diễm, thổi tan bụi đất thật dày, hiện ra bộ dáng chân thực của pháp trận.

Từ trên cao quan sát xuống, giống như là Thái Dương thần văn cổ lão phức tạp. Mà trung tâm pháp trận là Bảo khí Dương Luân khuếch, kim quang lóng lánh, lộ ra khí tức tang thương cổ xưa, cũng có loại khí tức Liệt Dương Phần Thiên nguy hiểm.

Ở giữa Bảo khí là hắc điểu giương cánh, kỳ quái là nó lại có ba chân.

- Tam Túc Kim Ô!! Ông trời ơi, là Tam Túc Kim Ô!!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động la to.

Mặt trời vờn quanh, hắc điểu gáy to.

Cái này không phải là Thái Dương đồ đằng sao!

Trong truyền thuyết Thượng Cổ, Tam Túc Kim Ô là do mặt trời biến thành, có thể phóng thích Thái Dương Chi Hỏa, xua tan hắc ám, thanh lý Tà Linh, càng có năng lực phần diệt vạn vật, trấn áp uy lực Chư Thần.

Tam Túc Kim Ô cường đại lại thần thánh, được chúng sinh kính sợ, tương đương với cấm kỵ.

Ai lại dám rèn đúc hình dáng Tam Túc Kim Ô tại bên trong vũ khí chứ?

Chỉ có tiên dân thượng cổ chế tạo Thái Dương đồ đằng.

- Không sai, xuất hiện ở đây, thời gian đã lâu, lai lịch phi phàm, nó tuyệt đối là Thái Dương đồ đằng thời đại Thượng Cổ.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động lăn lộn đầy đất, bổ nhào trong pháp trận, cưỡng ép móc Thái Dương đồ đằng ra.

Ánh sáng của Thái Dương đồ đằng đã rất yếu ớt, nhưng loại Bảo khí này chỉ cần lại thấy ánh mặt trời, liền có thể không ngừng liên tục hấp thu ánh sáng thái dương, hiện ra thần uy vô tận.

- A a a! Điểu gia muốn phát đạt!! Ông trời ơi, ngài thật quá chiếu cố ta!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu giơ Thái Dương đồ đằng lên, kích động đến hai mắt tỏa sáng.

- Đúng rồi! Nhật nguyệt đồng huy? Pháp trận cỡ lớn bên trên mặt đất không phải là Cửu Long bảo vệ, mà là nhật nguyệt đồng huy sao? Đây là Thái Dương pháp trận, hẳn là còn có Thái m pháp trận.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu tinh thần đại chấn, hóa thân cự ưng, nắm lấy Thái Dương đồ đằng liền muốn phóng tới không trung.

- Tìm được bảo bối?

Khương Phàm từ đằng xa chạy đến.

- Ngươi tới được vừa đúng lúc, ta tìm được Thái Dương đồ đằng.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu tranh thủ thời gian khoe khoang.

- Thái Dương đồ đằng?

Khương Phàm ngạc nhiên nhìn vũ khí Tinh Kim khổng lồ, xác thực giống như là mặt trời, mà bên trong lại còn lơ lửng một con Tam Túc Điểu.

- Ta dám cam đoan, nó tuyệt đối là Thái Dương đồ đằng của thời đại Thượng Cổ, nếu không thì sẽ không chống đỡ nổi pháp trận cường đại như vậy, càng có lỗi với bảo địa mai táng thời gian vô tận này. Ha ha, Điểu gia ta phát tài rồi.

- Là Thánh Nhân Quả, lại là Thái Dương đồ đằng, ngươi thật là vật biểu tượng của ta. Đúng, cái đồ đằng pháp trận này rất có thể tương ứng phía ngoài 'Nhật nguyệt đồng huy'. Ngươi có hiểu đó là gì chưa? Nói đúng là không gian dưới đất này khẳng định còn có 'Thái m đồ đằng'. Đi đi đi, đi mau, chúng ta phải tìm tới nó trước khi người ở bên ngoài xông vào.

- Người của Di Lạc đến rồi, thực lực bọn hắn xác thực rất mạnh.

Khương Phàm rất vui mừng, có thể gánh vác trách nhiệm bảo vệ luyện binh tràng dưới mặt đất, đồ đằng này tuyệt đối cường đại, có thể nói là so với Thần khí kia đều không đủ, nhưng... Trước tiên đào mệnh mới là quan trọng.

- Đến nhanh như vậy?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhanh chóng đem Thái Dương đồ đằng nặng nề ném cho Khương Phàm:

- Giữ cho ta! Đừng có mà nuốt riêng, nó là của ta!

- Bọn hắn sẽ đuổi theo tới nhanh thôi, chúng ta rời khỏi nơi này trước.

Khương Phàm đem Thái Dương đồ đằng cất kỹ, phóng tới không trung hắc ám.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hóa thành Hỏa Hồ, đứng trên bờ vai Khương Phàm:

- Nếu không, chúng ta nghĩ biện pháp tránh khỏi bọn hắn, tìm Thái m đồ đằng trước?

- Không còn kịp rồi.

Khương Phàm lời còn chưa dứt, tầng đá không trung đã ầm vang sụp đổ, cự thạch rơi xuống đầy trời, có mấy chục mét, có mấy trăm mét, oanh oanh liệt liệt rơi xuống không gian.

Ngay sau đó, ánh sáng cuồn cuộn, lôi triều nổ tung.

Một con Kỳ Lân Thú kinh khủng đạp trên lôi triều giáng lâm, khí tức bá liệt, thú uy kinh người, gần như trong nháy mắt đã chật ních luyện binh tràng dưới mặt đất hắc ám.

Các phương vị khác, địa tầng sụp đổ, long khí như thủy triều, Cự Phong Long nện bước chân nặng nề xông vào nơi này. Mỗi một bước rơi xuống, đều vỡ nát đại địa, lay động không gian, tuỳ tiện là có thể phá hủy nơi này.

Một con Kim Sí Đại Bằng giương cánh mấy ngàn thước, giống như mặt trời màu vàng, giáng lâm xuống luyện binh tràng.

Tia sáng cường thịnh, đâm rách hắc ám đậm như mực, chiếu thấu luyện binh tràng, giống như như mặt trời giữa trưa, đều có thể thấy rõ ràng tất cả mọi thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK