Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301 Càng có thể dò xét lòng người

Cẩn thận quan sát lại, vị trí trên trán nó đã xoay quanh ra một sợi huyết sắc, giống như là con mắt, nhấc lên huyết quang.

Khương Phàm nằm ngửa trên sàn nhà, kịch liệt thở hổn hển, toàn thân giống như hư thoát, nhưng hắn rõ ràng cảm nhận được một lực lượng mênh mông đang lưu chuyển khắp toàn thân, tinh thần và khí lực đều đang khôi phục.

- Nhanh dò xét linh văn!

Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm.

- Linh văn?

Khương Phàm cẩn thận cảm nhận linh văn, một lát sau bỗng ngồi xuống.

- Thế nào?

Linh hồn Đan Hoàng đều có chút sốt ruột.

- Hình như... Không giống với lúc trước...

Khương Phàm cảm giác trên trán rất nóng, nhiệt độ trùng kích ý thức cũng khuếch tán đến toàn thân. Trước đó mặc dù vẫn luôn rất ấm áp nhưng cũng không có loại năng lượng như bây giờ.

Kinh mạch, khí hải, đều không có thay đổi gì, nhưng linh nguyên lại thay đổi, nó đã càng trở nên chân thực hơn, càng trở nên có linh tính hơn cũng càng thêm phần thần bí lại kỳ dị hơn nữa. Mỗi sợi lông vũ như đều có thể thấy rõ ràng.

- Ha ha, Đại Thừa thánh văn!

Linh hồn Đan Hoàng toát ra cảm xúc phấn chấn khó mà kìm lại được.

- Đại Thừa thánh văn? Thánh văn còn có khác nhau?

Trước đó Khương Phàm đã nghe cô cô nói qua.

- Thánh linh văn còn chia làm ba đẳng cấp. Hỗn Nguyên Thánh phẩm, Đại Thừa Thánh phẩm và cao hơn chính là Chí Tôn Thánh phẩm. Chênh lệch giữa tam phẩm tương đương với tứ phẩm, ngũ phẩm, lục phẩm vậy.

Linh hồn Đan Hoàng không nghĩ tới Khương Phàm lại có thể biến hóa nhanh như vậy, cũng nói linh văn Liệt diễm xác thực có tác dụng với Chu Tước Yêu Hỏa của Khương Phàm.

Khương Phàm cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Thánh phẩm đã vô cùng cường đại, lại còn có chia nhỏ ra?

- Thánh phẩm linh văn mà chúng ta nói tới bình thường đều là chỉ Hỗn Nguyên Thánh phẩm. Bởi vì muốn lên tới Đại Thừa Thánh phẩm quả thật quá khó khăn.

- Ý của ngài là, Thánh phẩm linh văn đều có thể thông qua tu luyện mà có thể thăng hoa?

- Trên lý luận xác thực là như vậy. Đây cũng là nguyên nhân trong Thánh phẩm được chia nhỏ thành tam phẩm khác nhau.

Khương Phàm dùng sức nắm chặt tay, dâng lên kim viêm hừng hực.

- Đại Thừa Thánh phẩm, sẽ là uy lực gì?

- Đại Thừa Thánh phẩm dùng để luyện đan, đó là không thể tốt hơn.

Linh hồn Đan Hoàng tranh thủ thời gian uốn nắn ‘quan niệm sai lầm’ của Khương Phàm, chỉ dẫn hắn cân nhắc đến chuyện luyện đan.

Khương Phàm tản hỏa diễm ra, lắc đầu cười khổ.

Lão nhân gia vẫn rất chấp nhất.

Khương Phàm thu hồi Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, đem đan dược giải độc bỏ vào thanh đồng tiểu tháp.

- Dược liệu có hạn, chỉ luyện được chín viên. Mỗi ngày một viên, kiên trì dùng. Chờ trở lại La Phù, ta sẽ luyện nhiều hơn cho ngcôươi.

- Cám ơn ngươi.

Tịch Dao bị tra tấn mỏi mệt không chịu nổi, nàng cố gắng ăn vào một viên thuốc.

- Các ngươi... Không sao chứ...

- Chúng ta vẫn ổn, Đại hoàng tử bị người của ngươi an bài hấp dẫn.

- Người của ta an bài?

- Thành đông phát hiện một người giống ngươi như đúc, tạm thời giải vây. Đừng lo lắng, coi như Đại hoàng tử trở lại, chúng ta cũng không sợ.

- Giống như ta?

Tịch Dao đang mê loạn đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều:

- Đó là muội muội ta! Muội muội ta còn sống! Nha đầu này... Khương Phàm, cứu nàng... Tịch Nhan?

Vẻ mặt Khương Phàm thay đổi, làm sao nàng lại theo tới nơi này?

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến từng trận hỗn loạn.

Đại hoàng tử mang người xông vào dinh thự.

- Công tử, khách trong nhà đưa cho ngài.

Thị vệ Nạp Lan gia chạy đến, đưa cho Khương Phàm một mảnh vải.

- Tịch Nhan?

Khương Phàm kinh ngạc nhìn chữ ghi trên vải, còn có —— phối hợp Tịch Nhan, toàn diệt thánh văn.

Đây là Vương gia để lại?

Có ý gì!

Vương gia làm sao lại biết Tịch Nhan?

Chẳng lẽ, trước khi Tịch Nhan vào thành đã chạm mặt với Vương gia?

Hay là... Khương Phàm dâng lên hỏa diễm trong tay đốt hoàn toàn mãnh vải, sau đó đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.

Vừa đi vừa hiểu ý nghĩa của mấy chữ vừa rồi.

Phối hợp?

Toàn diệt?

Thánh văn?

- Đại điện hạ, Lang Gia hoàng triều đúng là hoàng thất, nhưng chúng ta cũng có bí mật riêng, cũng có quyền lợi riêng.

Nạp Lan Thanh Lạc mặc dù rất kiêng kị tên điện hạ cường thế này nhưng nàng vẫn rất phản cảm cách đối phương cho dù đi đến đâu vẫn muốn làm gì thì lam, nói gì thì nói, không kiêng nể gì cả.

- Ta tìm đến Nạp Lan Thanh Diệu. Nếu không, ta lui ra ngoài, gõ cửa lần nữa?

Thái độ của Đại hoàng tử so với trong trang viên đã khá hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là lời nói bên ngoài, tư thái vẫn cường thế cao ngạo như cũ.

- Không cần.

Ta đã phái người đi mời Thanh Diệu, điện hạ chờ một lát.

Nạp Lan Thanh Lạc mặc dù rất phản cảm nhưng cũng không dám trực tiếp xung đột với đối phương.

- Chuyện trong thành ngươi cũng đã rõ ràng. Bây giờ toàn thành lùng bắt, nên đều tra xét các nơi, bao gồm cả trang viên đại hội Đan tông. Nhưng hình như chỉ có nơi này còn chưa có người đến tra. Ta rất tôn trọng Nạp Lan gia, đặc biệt tự mình tới chào hỏi, hi vọng Nạp Lan cô nương hiểu.

Đại hoàng tử cười nhạt nói, tùy ý đánh giá tòa dinh thự xa hoa này.

Nạp Lan Thanh Lạc rất tức giận, trước đó rõ ràng đã có người đến điều tra, còn lật cả đáy lên trời. Tuy nhiên Đại hoàng tử nói không có thì chính là không có.

- Ngài có thể tùy tiện tra.

- Tản ra! Không được đụng hỏng đồ, đồ của Nạp Lan gia đều rất đắt, các ngươi đều không đền nổi. Tuy nhiên vẫn phải tra xét cẩn thận cho ta.

Đại hoàng tử gật đầu với bọn thị vệ.

Bọn thị vệ lập tức tràn ra cẩn thận tìm kiếm khắp nơi trong dinh thự.

Nạp Lan Thanh Lạc không sợ bọn họ điều tra, bởi vì người của Khương gia sớm đã rút khỏi nơi này.

- Nạp Lan cô nương, ta rất hiếu kì, các ngươi đã có Thánh linh văn, tại sao lai còn muốn giấu đi?

Đại hoàng tử cẩn thận thưởng thức vị Nhị tiểu thư Nạp Lan gia này, dáng dấp không tệ, khí chất cũng tốt, còn có quý khí đại gia khuê tú.

Tuy nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không đụng đến loại nữ tử này.

Nguyệt Nhãn linh văn!

Có thể dò xét Linh Bảo, càng có thể dò xét lòng người.

Mặc dù Nạp Lan Thanh Lạc còn không đạt được trình độ nhìn trộm lòng người nhưng nhất định có thể phỏng đoán ra chút gì đó.
Chương 302 Đệ đệ ta số thật khổ

- Tây Cương lân cận La Phù, tặc nhân đông đảo. Thanh Diệu sớm đã bại lộ, rất có khả năng sẽ bị thương tổn. Cho nên, vẫn giấu kín đến bây giờ.

Nạp Lan Thanh Lạc bình tĩnh ứng phó.

Đại hoàng tử cười lạnh trong lòng, chính là đề phòng ta thôi.

- Vì sao lại muốn đưa đến đại hội Đan Tông?

- Thanh Diệu muốn sống.

- Ồ? Hắn tiên đoán được nguy hiểm gì sao?

- Từ khi đệ ấy thức tỉnh Sát Lục Chi Hỏa trở đi thì đã rõ vận mạng của mình.

Nạp Lan Thanh Lạc đã chuẩn bị xong lí do thoái thác, giải thích nói.

- Thánh linh văn, lúc đầu thật rất vui mừng, toàn bộ Tây Cương đều có thể có duy nhất một mình đệ ấy. Hết lần này tới lần khác lại là Sát Lục Chi Hỏa, Thanh Diệu nhất định sẽ chết thảm tại Sinh Tử cảnh. Nếu như dừng ở Linh Hồn đỉnh phong, đệ ấy lại không cam tâm. Muốn vượt qua Sinh Tử cảnh, chỉ có thể dựa vào đan dược. Cho nên từ ban đầu đệ ấy đã liền đem tinh lực đặt ở trên luyện đan, nên mới có tạo nghệ hôm nay.

Đại hoàng tử giật mình, Thánh linh văn nếu như dừng bước tại Linh Hồn cảnh, xác thực rất tiếc nuối, nếu như xâm nhập Sinh Tử cảnh, linh hồn bị giết chóc tràn ngập, lúc nào cũng có thể sẽ chết thảm.

- Thế nhưng những năm này chúng ta đã bí mật tra duyệt hết các loại tư liệu, kết quả đều không có tra ra được đan thuật nào có thể áp chế khí tức sát lục, hay là cách nào có thể cam đoan vượt qua được Sinh Tử cảnh. Nơi duy nhất có thể cứu hắn, chỉ có Đan quốc. Mặc dù Thanh Diệu chỉ là nghĩa tử, nhưng phụ thân lại xem đệ ấy như con ruột. Cho nên thà rằng từ bỏ, hay dù là đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, cũng phải đưa đến Đan quốc.

Nạp Lan Thanh Lạc nói đến đây, còn rất khéo léo mông lung đôi mắt, cúi đầu.

- Hoàng thất, tài nguyên rất rộng, nhưng cũng tiếp xúc rất nhiều vấn đề. Muốn nói ai có thể cứu Nạp Lan Thanh Diệu, Đan quốc có thể, hoàng thất cũng có thể.

Đại hoàng tử đồng ý với lời giải thích của Nạp Lan Thanh Lạc, dù sao, trong tiềm thức hắn đã nhận định Nạp Lan Thanh Diệu chính là nghĩa tử của Nạp Lan gia.

- Chúng ta hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của Thanh Diệu.

Nạp Lan Thanh Lạc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Lúc này, Khương Phàm từ đằng xa đi tới.

Có thể là những lời Nạp Lan Thanh Lạc nói vừa rồi đã có tác dụng, ánh mắt Đại hoàng tử nhìn Khương Phàm đã không còn bén nhọn như vậy nữa.

Chỉ cần có nhược điểm liền sẽ khống chế được!

Nếu như mình có thể đảm bảo cho hắn bình ổn vượt qua Sinh Tử cảnh, gia hỏa này khẳng định sẽ quy thuận hắn. Mà, so với Đan quốc, Thái tử sắp khâm định là hắn đây không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt hơn.

Đương nhiên, hắn khẳng định sẽ tận hết sức lực bồi dưỡng tên Sát Lục Chi Hỏa này.

Nếu như Sát Lục Chi Hỏa đột phá Sinh Tử cảnh, thực lực là không cách nào tưởng tượng nổi!

- Điện hạ, Hình Luyện lại giật dây ngài đến tra ta rồi sao? Chúng ta trước đó có thù sao? Hay là ngươi lo lắng ta tiến vào hoàng thất?

Khương Phàm đi tới, lập tức chỉ vấn đề đến Hình Luyện.

- Ta không nhằm vào cá nhân ai, ta chỉ hoài nghi bất luận kẻ nào đáng ngờ.

Hình Luyện đối đầu với Khương Phàm.

- Ta nhắc lại một lần nữa, ta tới tham gia đại hội Đan Tông. Ta tuyệt đối không xen vào bất cứ chuyện không quan hệ gì. Ta càng sẽ không lấy vận mạng Nạp Lan gia chúng ta ra nói đùa. Ngươi có thể hoài nghi bất cứ kẻ nào, nhưng ngươi không được hoài nghi đến ta.

Trong lòng Khương Phàm đã phán án tử hình với tên gia hỏa này, trước đó còn đang lo lắng sẽ cứu hắn trở về La Phù, bây giờ... Chết đi!

Thẩm Đông Sơn hất kim giáp lên, khí thế hùng hồn, lạnh lùng nhắc nhở Khương Phàm, nói:

- Trước tiên, ngươi giao thanh đồng tiểu tháp ra.

- Không giao!! Ngươi giết chết ta sao?

Ánh mắt Khương Phàm đối đầu Thẩm Đông Sơn.

- Tiểu tử, ngươi còn không có tư cách cuồng ngạo với ta!

Thẩm Đông Sơn lạnh mặt lại, hắn chính là tâm phúc của Đại hoàng tử, càng là lợi kiếm của Đại hoàng tử, còn chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với hắn như thế.

- Đông Sơn, không nên kích động.

Đại hoàng tử đưa tay ngăn Thẩm Đông Sơn lại, nhìn thiếu niên gần ngay trước mắt.

- Chúng ta đến nói chuyện lựa chọn của ngươi. Tình huống của ta, ngươi hẳn là đã hiểu. Vị trí Thái tử, trừ ta ra thì không còn có thể là ai khác cả.

Đại hoàng tử cũng không phải cuồng ngạo, mà bây giờ hắn xác thực có tư cách nói ra những lời này.

Trước có công lao trọng thương La Phù, sau có hai đại thánh văn bảo vệ Hình Luyện, Tịch Dao, bây giờ lại mạnh mẽ thu được Đinh Linh Lung. Nếu như lại có thêm Nạp Lan Thanh Diệu nữa, hắn sẽ có được tứ đại thánh văn, lực ảnh hưởng và tiềm lực đủ để cho hoàng thất kính sợ. Thậm chí có thể làm cho những hoàng triều khác xung quanh đều kinh hãi.

- Mặc dù Đan quốc có Luyện Đan sư, nhưng chờ khi ta kế vị, ta có thể lấy tên hoàng triều, lấy thuốc khắp thiên hạ này. Ta sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng ngươi, cũng sẽ giúp ngươi vượt qua Sinh Tử cảnh. Sinh Tử cảnh rất đặc thù, ta không thể cam đoan ngươi sẽ thành công tuyệt đối, nhưng ta nhất định có thể để ngươi khả năng sẽ to lớn hơn so với Đan quốc. Mà, nếu gia nhập Đan quốc, ngươi sẽ ở vào bị động, thần phục ta, ngươi đi theo giúp ta... Quân lâm thiên hạ!

Đại hoàng tử bỗng nhiên phất tay, một khí thế cường thịnh bá đạo vô hình tràn ngập.

Không giận tự uy, bá khí bốn phía.

Đáy mắt Đinh Linh Lung lấp lóe tinh mang, nàng rất ưa thích khí thế này, cũng chỉ có nam tử như vậy mới xứng có được mình.

Khương Phàm vẫn yên lặng không nói, nhưng lại chau mày, rõ ràng là đang suy nghĩ.

Đại hoàng tử chú ý đến nét mặt của hắn, trước nay hắn chưa có kiên nhẫn như vậy.

Bọn người Sử Uyên ở phía sau nhìn đến nhíu chặt mày lên, hắn thật muốn gia nhập sao?

Nếu như bắt được Tịch Dao lại khống chế Tịch Nhan.

Tiềm lực của Đại hoàng tử, quá kinh khủng.

Nếu như mang theo ngũ đại thánh văn trở lại hoàng thành, hội tộc lão hoàng thất hoàn toàn có thể để cho đương kim Nhân Hoàng trực tiếp thoái vị!
Chương 303 Săn giết Đại hoàng tử (1)

Khương Phàm dùng sức nắm chặt lại nắm đấm, sâu hít một ngụm khí lạnh, ngẩng đầu nói.

- Ta gia nhập! Nhưng ta có một điều kiện, xin Đại điện hạ thiện đãi Nạp Lan gia! Ta có thể không còn là người của Nạp Lan gia, nhưng tuyệt đối không bỏ qua nơi đó!

- Ha ha! Tốt!!

Đại hoàng tử ngẩng đầu cười to, toàn thân nổi lên từng đợt sóng nhiệt.

Một cái hi vọng 'Vượt qua Sinh Tử cảnh' cũng đủ để khống chế Nạp Lan Thanh Diệu.

Gia hỏa này còn giống như rất trọng tình nghĩa, vậy có thể dùng Nạp Lan gia khống chế hắn.

So với dùng thuốc độc càng khống chế triệt để hơn.

Người như vậy, lại cho hắn hiện ra hoàng quyền, địa vị, nhất định có thể một mực trung thành.

- Ta còn có điều kiện.

Khương Phàm lại nói.

- Ngươi nói xem.

- Ta muốn tĩnh tâm tu võ, luyện đan, không tâm tư ứng phó tiểu nhân, nếu hắn hãm hại ta, ta sẽ giết hắn!

Khương Phàm đưa tay chỉ hướng Hình Luyện.

- Ta không rảnh hãm hại ngươi.

Sắc mặt Hình Luyện đột nhiên lạnh.

- Ha ha...

Đại hoàng tử nhìn hai vị thánh văn ở trước mặt mình tranh đấu, lộ ra một nụ cười tà ác.

Thánh văn cao quý đến đâu, cường đại tới đâu, thiên phú tới đâu, ở trước mặt hoàng quyền... cuối cùng cũng chỉ là vũ khí mà thôi!

Có hoàng quyền trong tay, hắn có thể quyết định sinh tử vinh nhục của bất cứ người nào.

Bọn thị vệ hoàng thất liên tiếp trở về, những nơi nên tra đều đã tra hết, không có phát hiện Tịch Dao. Ngay cả một thiếu nữ cũng đều không có.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi đi theo bên cạnh ta.

Đại hoàng tử bóp lấy Tịch Nhan, mang theo Khương Phàm rời khỏi dinh thự.

Hắn muốn tới trước mặt Thường Lăng, tuyên cáo thắng lợi của mình, Sát Lục hỏa văn... đã thuộc về hắn!

Đan quốc trước mặt hoàng thất đã thất bại!

Nạp Lan Thanh Lạc nhìn bọn hắn rời khỏi, trong lòng tuôn ra một cảm giác kích thích trước nay chưa từng có.

Trò hay đang diễn ra!

Một bóng người đứng ở nóc nhà đằng xa, sau khi nhìn bọn hắn rời khỏi cũng đã lặng yên lui vào trong bóng đêm.

Dinh thự Nạp Lan gia ở khu vực phồn hoa trong ngoại thành. Trang viên đại hội Đan tông thì ở khu vực trung tâm nhất nội thành. Khoảng cách chừng bảy mươi dặm, trước sau cách nhau mười tám con đường.

Cũng may thành Hoàng Phủ đã giới nghiêm toàn diện, không có mấy người dám hoạt động ở trên đường

Trong màn đêm, đội xe đi qua con đường trống trải thẳng đến khu nội thành.

Khương Phàm bị mời đến bên trong xe vua.

Bên trong vô cùng rộng rãi, còn rất xa hoa, giống như là một gian phòng được tỉ mỉ trang trí. Ngoại trừ Hình Luyện và Đinh Linh Lung ra thì còn có Tịch Nhan đang bị phong bế kinh mạch.

- Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần luyện đan. Đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở trên tu luyện võ pháp. Chuyện đan dược ta sẽ phụ trách.

Đại hoàng tử ngửa lưng tựa trên giường êm, đưa cho Khương Phàm mệnh lệnh.

Hắn muốn không phải Đan sư mà là một sứ giả hung tàn, khủng bố, lại cực kỳ cường đại, có thể thay hắn dọn sạch tất cả chướng ngại.

Đương nhiên, hắn cũng muốn bồi dưỡng Hình Luyện thật tốt. Chỉ có gia hỏa này, mới có thể giúp hắn kiềm chế cũng như khống chế lại Sát Lục Chi Hỏa.

- Đại điện hạ, ngài không thấy nàng có chút cổ quái sao?

Khương Phàm quan sát tỉ mỉ Tịch Nhan, đây là lần đầu tiên hắn quan sát nữ hài nhi này ở khoảng cách gần như vậy.

Ngoại trừ màu sắc linh văn ra thì nàng hoàn toàn giống Tịch Dao như đúc.

- Ta rất chờ mong nàng có thể náo ra chút gì đó.

Đại hoàng tử không sợ Tịch Nhan có tính toán, hắn chỉ sợ Tịch Dao không xuất hiện nữa.

- Ta có thể xem linh văn nàng một chút không?

Khương Phàm quan sát Tịch Nhan, chuẩn bị tiếp xúc dưới với nàng, ít nhất phải xác định 'Phối hợp' mà Vương gia nói tới là có ý gì.

Đại hoàng tử híp mắt lại, nhìn hắn một hồi.

- Ở bên cạnh ta, đầu tiên là phải biết quy củ! Ngươi có thể có cá tính riêng, nhưng đó là ở bên ngoài. Chỉ cần đứng ở trước mặt ta, trong đầu của ngươi đầu tiên phải ý thức rõ ràng được ai là chủ tử! Thứ không nên nói thì đừng nói! Chuyện không nên làm chuyện thì đừng làm! Nếu như chưa quen thì từ từ làm quen!

Đại hoàng tử mang theo nụ cười nhạt trên mặt, ngữ khí cũng rất bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại để cho người ta có một cảm giác áp bách như mưa sa gió rét. Ngay cả Hình Luyện đều không thể không thừa nhận, vị trưởng tử hoàng thất này từ thuở nhỏ đã được bồi dưỡng ra được uy thế như vậy, đó cũng không phải là thứ mà những đệ tử tông môn bọn hắn đây có thể có được.

Khương Phàm ngồi xuống, không nói thêm lời.

Tịch Nhan rất bình tĩnh, cứ như không biết tình cảnh của mình bây giờ là như thế nào vậy.

- Vi Thừa Long còn sống không?

Đinh Linh Lung hỏi Khương Phàm, nàng rất may mắn vì mình kịp thời hiến thân. Nếu như đến bây giờ mới đầu nhập vào thì tuyệt đối sẽ không có hiệu quả tốt.

Mà, Đại hoàng tử đã có được Sát Lục Chi Hỏa, hoàn toàn có tư cách kế thừa hoàng vị. Chờ đợi mình sẽ là hôn lễ trang trọng. Mình cũng sẽ trở thành thánh văn hoàng phi đầu tiên của hoàng triều Lang Gia hai trăm năm qua.

- Tạm thời vẫn còn sống.

Đinh Linh Lung nhắc nhở:

- Nếu đã trở thành người của điện hạ thì vẫn là nên thả hắn đi, đừng gây thêm phiền toái cho điện hạ.

- Thật ra ngược lại ta lại cảm thấy, hẳn là phải chờ Vi Thiên quân tự mình đến trước mặt điện hạ đòi người, suy nghĩ thêm là thả hay không thả, hoặc làm sao thả.

- Khương Phàm vừa nói xong, miệng Đại hoàng tử ở nơi đó đã từ từ toét lên ý cười.

Không tệ!!

Tiểu gia hỏa này vẫn rất thông minh!

Có thể bồi dưỡng tốt được!

Đúng vào lúc này, xe vua đột nhiên dừng lại.

- Người nào!

Hữu Kim Vệ, Quan Hoa Vinh hét lớn, tiếng như lôi đình, vang vọng phố dài.

Toàn thể bọn thị vệ hoàng thất đều đề phòng, nhiều loại linh văn nở rộ trên trán, sáng đến chói mắt, năng lượng thiên địa đều đang rung chuyển.

Tại cuối con đường trống trải, một người hất lên mũ che đỏ ngòm đi tới phía bọn hắn. Một cỗ khí tức chết chóc tràn ngập trong màn đêm.

- Ngươi là ai, mau nói ra!

Quan Hoa Vinh cảm thấy có chuyện không lành, lập tức kích hoạt Hắc Ngạc Thú linh văn lên.
Chương 304 Săn giết Đại hoàng tử (2)

Một cỗ cương khí mênh mông lao ra, mãnh liệt nhấc lên ở xung quanh hắn ngưng tụ thành một con đại ngạc (cá sấu) màu đen cực lớn đến kinh người. Răng nanh sắt nhọn, hung hãn dữ tợn, khí tức hùng hồn cuồn cuộn trên phố dài.

Bọn thị vệ hoàng thất cảm nhận được áp lực đến ngạt thở.

Da thịt toàn thân Quan Hoa Vinh cũng bắt đầu căng cứng, biến thành áo giáp da cá sấu, vừa xấu xí lại khủng bố.

- Tất cả đề phòng, có mai phục!!

Một vị trưởng lão Kỳ Thiên điện đột nhiên hét lên.

Tại cuối con phố dài phía sau bọn họ cũng xuất hiện hai thân ảnh khoẻ mạnh.

Một người cao lớn uy mãnh, thân cao gần hai mét, bộ ngực rộng rãi, một tay khiêng côn sắt nặng nề, khí tức dũng mãnh tràn ngập.

Một người thì mặt mũi đầy vết sẹo, dữ tợn buông thả, da thịt đen kịt, hiện ra hắc thiết giống như hàn quang, một tay đang kéo trọng đao dài ba mét rộng nửa mét, lưỡi đao tuỳ tiện cắt mặt đất ra.

- Điện hạ, coi chừng, có mai phục.

Thị vệ hoàng thất hai bên xe vua nhắc nhở Đại điện hạ.

Đại hoàng tử bên trong xe vua cũng không có sợ sệt gì, ngược lại là lộ ra một nụ cười cổ quái.

- Đến hay lắm!!

- Điện hạ, ta đi ra xem một chút?

Đinh Linh Lung đứng dậy, rất hiếu hỳ muốn biết là người nào dám đến nơi này chặn đường đội xe của Đại hoàng tử.

- Ngồi xuống! Bồi tiếp ta chơi đùa!

Đại hoàng tử liếc mắt nhìn Tịch Nhan bên cạnh, hắn cũng muốn xem xem con quỷ nhỏ này có thể chơi ra dạng hoa chiêu gì.

- Điện hạ, nếu không ta gọi bọn người Sử Uyên đến?

Khương Phàm cố ý liếc mắt nhìn Hình Luyện.

- Dám ở thành Hoàng Phủ chặn đường đội xe, kẻ địch hẳn là đã có chuẩn bị, bọn người Sử Uyên chỉ là Linh Nguyên cảnh sơ kỳ, chẳng may có chuyện gì ngoài ý muốn, Kỳ Thiên điện sẽ có lời oán giận. Mặc dù ngài đã có chúng ta, nhưng bây giờ là cần Kỳ Thiên điện duy trì, mời họ đến đi.

Đại hoàng tử hài lòng nhẹ gật đầu, hắn lại đánh giá tiểu gia hỏa này cao chút.

Sở Uyên, Lục Tử Ngâm liên tiếp leo lên xe vua.

Lục Tử Ngâm rất khách khí với Đại hoàng tử, hắn thi lễ một cái rồi ngồi xuống bên cạnh. Sở Uyên thì lại yên lặng ngồi xuống. Mặc dù hắn vẫn cứ canh cánh trong lòng đối với chuyện của Đinh Linh Lung nhưng bên ngoài nguy hiểm, phải nhịn một chút.

Đại hoàng tử nhắm mắt lại, khóe miệng hơi nhếch, hưởng thụ không khí khẩn trương này, cũng chờ đợi Tịch Dao tự chui đầu vào lưới.

- Một đám ngu xuẩn! Có biết đây là xe của ai hay không? Cho các ngươi một cơ hội, quỳ xuống, cầu xin tha thứ! Nếu không…

Song Đầu Kim Sư dưới thân Quan Hoa Vinh rên rỉ một tiếng, sau đó lại nằm rạp trên mặt đất, hắn dùng sức nhảy lên cao rồi rơi xuống ba mươi mét bên ngoài.

Răng rắc...

Một âm thanh hài cốt đứt gãy quái dị từ tứ chi đến xương cổ, từ nội tạng đến da thịt, kịch liệt thay đổi ngạnh sinh biến thành một con cá sấu màu đen.

Cái gọi là Linh Hồn cảnh chính là hồn phách và linh nguyên dung hợp toàn diện, có thể khống chế linh văn tốt hơn.

Kiếm linh văn, linh hồn hóa kiếm.

Thú linh văn, linh hồn hóa thú.

Quan Hoa Vinh biến thành cá sấu màu đen cao đến năm mét, toàn thân hất lên áo giáp màu đen, ý lạnh tràn ngập. Móng vuốt tráng kiện sắc nhọn, cái đuôi che kín gai nhọn, cùng cương khí xung quanh chiếu rọi lẫn nhau biến thành cự ngạc (cá sấu to lớn).

Trông rất rung động lòng người.

Rống!!

Quan Hoa Vinh rít lên một tiếng với nam tử trên con phố dài đối diện.

Thanh triều (*) cuồn cuộn như sóng triều cuốn qua phố dài.

[* Giống như thủy triều, hỏa triều, thanh là âm thanh, là tiếng động]

Cửa lớn tửu lâu, lữ điếm hai bên vỡ vụn, mảnh đá vụn bay đầy trời.

Nam tử bị thanh triều đối diện nuốt hết, nhưng cũng không tổn hao đến một sợi tóc nào.

Hỏa diễm nhấc lên xung quanh tạo thành tấm chắn vững chắc.

- Lạ thật!!

Thẩm Đông Sơn cảnh giác, tại sao lại không tập kích, tại sao lại cố ý muốn kéo dài?

Bọn hắn là ai?

Bọn hắn muốn làm gì!

Các trưởng lão Kỳ Thiên điện lập tức tản ra, kích hoạt linh văn, cảnh giác hai người đang tới gần, cũng cảnh giác cả hai bên phố dài.

- Thứ không biết sống chết.

- Thẩm Đông Sơn, bảo vệ điện hạ.

Quan Hoa Vinh đạp tan mặt đất phóng tới phía nam tử mặc huyết bào.

Móng vuốt tráng kiện nặng nề giống như trọng chùy (chùy nặng) đánh bay cả mặt đất. Mặt đất lay động, đá vụn bắn tung toé, thanh thế kinh người. Thân thể hùng tráng đong bạo phát ra cương khí kinh người như có thể đánh rách tả tơi cả không gian. Trọng giáp toàn thân gắt gao dán chặt thân thể, cái đuôi giống như đao nhọn dựng thẳng lên từng mảnh.

Toàn thân hắn đều là vũ khí.

Rống!!

Từ trăm mét lao đi, dũng mãnh giết tới gần.

Răng rắc, mặt đất sụp đổ toàn diện, Quan Hoa Vinh rời khỏi mặt đất, nhào về phía nam tử kia, móng vuốt sắc bén như Thiên Đao hung hăng vỗ xuống.

Linh Hồn đỉnh phong!

Hắn đã hoàn toàn bày biện ra uy lực của Yêu thú!

Nam tử mặc huyết bào đứng trước khí tức đó vẫn rất bình tĩnh lại ngay giờ khắc này, hắn đột nhiên trở nên cuồng bạo không gì sánh được.

Từ cực tĩnh đến cực động như mưa to gió lớn đột nhiên quét sạch đại dương mênh mông, từ vạn dặm không gợn sóng biến thành sóng gió ngất trời.

Ầm ầm!

Liệt diễm hùng hồn mãnh liệt lao ra bao lấy hết cả ba ngàn mét khu ngã tư, mặt đất bị hòa tan, tửu lâu bị chôn vùi, nhiệt độ kinh khủng như đang tiêu diệt hết thảy tất cả mọi thứ.

Quan Hoa Vinh trừng to hai mắt, hắn đã lập tức đã nhận ra khí tức hồi hộp này.

- Không đúng!!

Sắc mặt Thẩm Đông Sơn ở xa xa hơi biến.

Nam tử mặc huyết bào kia chính là Khương Hồng Võ, ánh mắt của hắn như đuốc cháy, tóc dài bay loạn, liệt diễm sôi trào toàn thân, trong nháy mắt đã phóng tới đối diện Thẩm Đông Sơn.

Từng quyền oanh kích, liệt diễm sôi trào bạo tạc toàn diện bay lên trời hơn trăm mét, rọi khắp nơi trong thành, xua tan đi đêm tối như biển động cuốn về phía Quan Hoa Vinh.

Toàn thân Quan Hoa Vinh căng cứng, giáp da giao hòa với cơ thể chuẩn bị ngạnh kháng.

Nhưng... không đợi liệt diễm chụp đến, hơn ba mươi con Hỏa Lang mười mét đã nhào ra.

Bọn chúng dữ tợn hung tàn, lộ ra răng nanh, liệt diễm toàn thân chảy xuống như dung nham, liệt diễm ở khắp các đường cong toàn thân giống như cơ bắp tráng kiện.
Chương 305 Săn giết Đại hoàng tử (3)

Bọn chúng hoàn toàn là do hỏa diễm biến thành, ánh sáng lại càng tăng lên thì nhiệt độ lại càng cao hơn.

Đàn sói xuất kích, nhanh chóng tản ra đã nhanh chóng vây quét ở bốn phương tám hướng Quan Hoa Vinh

- Ngươi là ai!!

Quan Hoa Vinh vừa lên tiếng, hơn ba mươi con sói đã lao tới. Mỗi một lần va chạm đều giống như sơn băng địa liệt, rung động cả thành khu.

Hơn ba mươi con sói liên hợp nhau va chạm đã để cho cương khí Hắc Ngạc xung quanh Quan Hoa Vinh lay động kịch liệt, giữa mấy hơi ngắn ngủi đã triệt để mất khống chế, như sóng triều đánh vỡ nát tán loạn hết thảy.

Ngay sau đó, tập thể đàn sói bạo tạc.

Liệt diễm cuồn cuộn trên phố dài.

Quan Hoa Vinh bị nổ đến khí huyết sôi trào, giáp da vỡ vụn. Hắn tự cho đây là phòng ngự kiêu ngạo nhất, nhưng bây giờ lại bị phá?

Quan Hoa Vinh ý thức được sự tình không ổn, thế công này đã vượt qua tưởng tượng của hắn. Hắn là Linh Hồn đỉnh phong, là lục phẩm Thú linh văn gần với thánh phẩm, lại là Hắc Ngạc am hiểu bạo kích và phòng ngự.

Ai có thể làm hắn bị thương được?

Chẳng lẽ, Sinh Tử cảnh?!

Quan Hoa Vinh không lo được đến tấn công, hắn quay cuồng tại chỗ, muốn quay người chạy đi.

Nhưng...

Ầm ầm!

Đại địa lắc lư, liệt diễm sôi trào.

Một Liệt Diễm Cự Tượng cao hơn mười mét, dài ba mươi, bốn mươi mét đang nện bước chân nặng nề, rung chấn cả con phố dài, rung chuyển đến cả không gian, đụng vào trên người hắn.

Uy lực một kích này như là đem hơn ba mươi ngọn sóng lửa tập trung bạo kích tại một chỗ.

Răng rắc!!

Giáp da toàn thân Quan Hoa Vinh vỡ nát, máu văng tung tóe, xương cốt cứng cỏi đều vỡ vụn thành từng mảnh. Thân thể Hắc Ngạc nặng vài chục tấn bay mạnh ra ngoài.

Nhưng, vẫn chưa kết thúc.

Một con cự mãng theo sát lao ra, như Ác Long ra biển, đong đưa liệt diễm mãnh liệt bao quanh đầy trời quấn về phía hắn.

- Không xong rồi?

Quan Hoa Vinh hốt hoảng nhìn cự thú được hình thành từ cương khí này, hắn liều chết đối kháng.

Một giây sau, đại mãng liệt diễm rắn chắc quấn quanh người hắn, mang hắn bay lên trời cao.

Một màn này thật rung động!

Tất cả bọn thị vệ hoàng thất đều trợn mắt hốc mồm nhìn lên không trung.

Hỏa mãng khổng lồ giống như một cự thú chân thực, nó đang quấn quanh lấy cự ngạc khổng lồ kia. Trông như hai bá chủ rừng cây đang chém giết lẫn nhau.

Khí lãng cuồn cuộn tàn phá bừa bãi, năng lượng lại càng như lũ quét đang lao nhanh.

Răng rắc!!

Hắc Ngạc hốt hoảng ngưng tụ cương khí nhưng lại bị chấn vỡ, đại mãng liệt diễm đang hoàn toàn quấn chặt lấy Quan Hoa Vinh.

Không chỉ có quấn rất chắc mà hỏa diễm càng đang nhanh chóng hòa tan vào áo giáp cứng cỏi.

Oanh!!

Khương Hồng Võ mang theo Liệt Diễm Cuồng Đao trong tay phóng lên tận trời, chém về phía Quan Hoa Vinh.

- Cứu ta!!

Toàn thân Quan Hoa Vinh đều đang hòa tan, hắn kêu lên thê lương thảm thiết.

Sinh Tử cảnh!!

Đây nhất định là Sinh Tử cảnh!!

- Bảo vệ điện hạ! Bảo vệ điện hạ!

Thẩm Đông Sơn rống hai tiếng, lôi triều toàn thân nổ tung, trong nháy mắt đã biến mất, bây giờ hắn đã lao ra ngoài trăm thước, lại nổ tung thêm lần nữa, sau đó liền xuất hiện ở trăm mét trên không trung.

- Đi!

Lôi triều chói mắt quấn quanh tay phải Thẩm Đông Sơn, như đao nhọn đánh xuyên qua liệt diễm và cương khí, bắt Quan Hoa Vinh lại

Sau một khắc, lôi triều oanh minh (vang vọng).

Thẩm Đông Sơn giống như một vệt lôi điện từ trên trời giáng xuống, xé rách lấy không gian mang Quan Hoa Vinh xuất hiện ở trên mặt đất.

Nhưng... một đao này của Khương Hồng Võ, căn bản không muốn giết Quan Hoa Vinh, mà muốn dẫn dụ Thẩm Đông Sơn rời khỏi nơi đó.

Khi Thẩm Đông Sơn cưỡng ép mang Quan Hoa Vinh đi, một khắc này, hỏa tinh Khương Hồng Võ đã ngưng tụ ở xung quanh được phóng thích toàn diện.

Hơn vạn khối hỏa tinh như là vạn mũi tên trong nháy mắt trở thành tiêu điểm trên bầu trời đêm.

Cảnh giới biến đổi, linh văn thăng hoa.

Thời khắc này, hỏa tinh có được lực bộc phát không gì có thể sánh kịp, lại càng ngưng tụ ra liệt diễm kinh khủng.

Trong nháy mắt phóng thích ra, hỏa tinh (tia lửa) cùng nhau bạo tạc đánh về bốn phương tám hướng.

- Coi chừng!

Các thị vệ hoàng thất bên kia quá sợ hãi, bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm hỏa tinh dày đặc đang lao đến, chuẩn bị né tránh.

Thẩm Đông Sơn cứu được Quan Hoa Vinh liền muốn quay về lại chỗ xe vua ngay lập tức, nhưng, không còn kịp rồi.

Diễm Hỏa Tinh Lung như đã kín đất rợp trời che lên bọn hắn.

Mặc cho Thẩm Đông Sơn có quay lại nhanh thì đều khó có khả năng tránh né trận hỏa tinh dày đặc này.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Quan Hoa Vinh nhấc ngực bụng lên, há mồm phun ra chín viên huyết châu.

Huyết châu kịch liệt lắc lư, huyết khí ngập trời hóa thành chín đầu cự thú khác nhau, đan lẫn vào nhau, loạn cả bầu trời, va chạm với trận mưa hỏa tinh.

Ầm ầm!

Hỏa tinh dày đặc như mưa nổ lên huyết khí đầy trời.

Thẩm Đông Sơn thoáng triệu ra lôi đao cường đại, cầm trên tay, tập trung vào xe vua nơi xa kia.

Người này liên tục tấn công mạnh, mục tiêu khẳng định là xe vua.

- Bảo vệ mình!!

Ngay lúc hỏa tinh toàn diện rơi xuống đất, một khắc này, Thẩm Đông Sơn không để ý đến hỏa diễm đang bắn nổ các nơi, trong nháy mắt đã biến mất, muốn trở lại xe vua.

Nhưng...

Khương Hồng Võ cũng theo hỏa tinh rơi xuống trên mặt đất, thánh văn kích thích uy thế kinh khủng, một trận lay động mãnh liệt đến cực hạn như đang đánh thẳng vào tất cả hỏa tinh đang nổ tung.

Liệt diễm cuồn cuộn như biển lửa bạo động.

Thị vệ hoàng thất kêu thê lương thảm thiết, số lượng lớn cường giả trực tiếp hóa thành tro tàn.

Khương Hồng Võ cưỡng ép hội tụ liệt diễm cuồn cuộn bạo động về trong tay hắn, ngay sau đó... Một luồng sáng chói mắt hoa lệ tạo hình ra một Kim Liên nở rộ lớn như sơn nhạc...

Quan Hoa Vinh vừa rồi mới chống đỡ hỏa tinh bạo tạc, tiếp theo đó lại bị khí lãng và liệt diễm đánh tung bay.

Ngay cả Thẩm Đông Sơn đang phóng tới xe vua cũng bị trận hỏa diễm mạnh mẽ vượt qua khả năng chịu đựng đánh tung bay ra ngoài vài trăm mét.

Sau khi Khương Hồng Võ tiến vào thánh văn, khí tức đã ổn định hơn rất nhiều. Giờ này khắc này hắn chính là đang vào thời kỳ đỉnh phong cường thịnh, đè ép cảnh giới những người này.

Hắn, không thể địch nổi!!

- Xảy ra chuyện gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK