Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 661 Cuồng chiến không ngớt (1)

Vô số người đều đổi sắc mặt, đây cũng không phải là uy lực võ pháp, mà xác thực là linh văn của Liễu Như Yên có vấn đề.

Song linh văn!

Không gian cùng sinh mệnh giao hòa, song linh văn cường hãn!

Nguyệt Hoa Thiên Bảo vậy mà lại cất giấu một thiên tài như thế này!

- Nếu như vậy, vị trí thật sự của Liễu Như Yên tuyệt đối không chỉ là người thứ hai mươi.

Các cường giả Võ Hầu bảng đều bất chợt kinh sợ, song linh văn không gian sinh mệnh, cả thế gian đều hiếm thấy.

Ầm ầm...

Phạm vi hư không ba trăm mét sôi trào toàn diện, vặn vẹo kịch liệt như đang muốn nghiền nát Khương Phàm.

Số lượng lớn dây leo xuất động đánh về phía Khương Phàm, dây leo nhìn qua thì như rất yếu đuối nhưng lại cứng rắn như sắt, cường quang nở rộ, dẫn dắt khí tức hư không, cuồng dã tấn công Khương Phàm.

Khương Phàm vỗ mạnh hai cánh, thế như Thiên Đao, song trảo sắc bén, xé rách không gian cùng với sợi đằng đầy trời.

Gió mạnh gào thét, bát phương di động.

Tiếng oanh minh kịch liệt vang vọng khắp diễn võ trường, dày đặc điếc tai, liên miên bất tuyệt, cứ như có mấy trăm cường giả đang điên cuồng chém giết, thanh thế kinh người.

Bầu không khí tại diễn võ trường bị dẫn bạo, mọi người đều khiếp sợ trước sự cường hãn của Liễu Như Yên, càng ngoài ý muốn trước độ cứng cỏi bởi hai cánh và song trảo của Khương Phàm.

Dây leo bạo kích liên tiếp bị vỡ nát, hào quang màu xanh lục bay tứ tán, rải đầy diễn võ trường.

Hỗn chiến kịch liệt ròng rã kéo dài ba phút, hào quang màu xanh lục chiếu ánh toàn trường.

Khương Phàm đột nhiên có loại cảm giác kỳ quái, sợi đằng bạo kích nhìn thì như hỗn loạn, nhưng lại như đang mang theo một tiết tấu đáng sợ nào đó, từ từ áp chế hắn, thậm chí mang đến một chút cảm giác bó tay bó chân.

- Không đúng!

Khương Phàm đột nhiên giật mình, trước tiên nhanh chóng sôi trào lên liệt diễm ngập trời, nhiệt độ tăng vọt, liên miên bất tuyệt trùng kích hư không, nuốt hết các nơi dây leo.

- Khanh khách... Rất linh động đấy, nhưng đã chậm. Tỷ tỷ cho ngươi được thêm kiến thức.

Liễu Như Yên nhanh chóng xông về phía Khương Phàm, cùng lúc đó, phạm vi hư không ba trăm mét vặn vẹo toàn diện, bị lục quang đánh nát rơi xuống đài diễn võ trước đó đều khôi phục.

Xa xa nhìn sang, đài diễn võ như đang ngưng tụ ra pháp trận huyền diệu, dần dần dung hợp cùng hư không vặn vẹo.

Trong ánh mắt rung động của vô số người, sợi đằng trên mặt đài bắt đầu sinh trưởng tốt, lá xanh cuồn cuộn ở hư không, trên dưới hai mảnh chiến trường cứ như bức tranh giao hòa vào một chỗ, che mất Khương Phàm.

- Lĩnh vực?

- Linh Nguyên cảnh như nàng có thể bố trí lĩnh vực?

Rất nhiều cường giả thiên tài khó có thể tin được mà nhìn lĩnh vực màu xanh lá đang bao phủ Khương Phàm.

Lĩnh vực khép kín!

Không gian vặn vẹo!

Khương Phàm đột nhiên lâm vào rừng rậm nguyên thủy vô biên vô tận, số lượng lớn dây leo lại như lôi điện nhanh chóng bạo kích, tràn ngập đất trời, bốn phương tám hướng, thanh thế kinh khủng muốn nghiền nát Khương Phàm.

Đây không phải luận võ, đây là giết chóc.

Khương Phàm vỗ cánh tung bay, Thánh Viêm sôi trào, liệt diễm cuồn cuộn mang theo nhiệt độ cao mãnh liệt quét sạch khắp nơi.

Những chạc cây dây leo bị liên miên chôn vùi.

Nhưng, vùng lĩnh vực này tràn ngập không gian ảo diệu, những vết nứt đã liên tiếp rộng mở, dẫn dắt liệt diễm sôi trào xông vào hư không.

Vào thời khắc này, Khương Phàm bộc phát cường thế, uy lực ròng rã triệt tiêu hai phần ba lĩnh vực.

Thương thương thương...

Dây leo nhanh chóng thành hình, không ngừng sinh sôi, liên miên bất tuyệt, cuồng dã giết tới phía Khương Phàm.

Liễu Như Yên đột nhiên xuất hiện trong lúc hỗn loạn, cầm trong tay một dây leo màu xanh, theo sát dây leo bạo động ở xung quanh, lao thẳng đến Khương Phàm.

Một kích nhìn thì như khá nhẹ nhàng nhưng lại cùng dây leo bốn phía hình thành giao hòa hoàn mỹ.

Trong chớp mắt, bốn phương tám hướng kịch liệt oanh kích hình thành lên quy luật nhịp đập kỳ diệu, cưỡng bức bức Khương Phàm, cho Liễu Như Yên cơ hội tuyệt hảo để đột kích.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Yêu Báo trong thức hải Khương Phàm phát ra tiếng gầm cuồng liệt, linh văn nở rộ, liệt diễm cuồn cuộn, bằng nhanh nhất tốc độ ngưng tụ ra Yêu Báo, như kinh lôi nhào về phía Liễu Như Yên.

Ầm ầm!

Liễu Như Yên trong nháy mắt đã bị liệt diễm nuốt hết, nhiệt độ nóng bỏng, bạo tạc kinh khủng, đem toàn bộ sợi đằng trong phạm vi mấy chục mét phía trước thanh lý trống không.

Nhưng không đợi Khương Phàm thở phào, hai bên trái phải lại đồng thời xuất hiện Liễu Như Yên.

- Uy lực hỏa diễm không tệ nha. Đoán xem ai là tỷ tỷ?

Hai Liễu Như Yên cùng cười yêu kiều, ở hai bên xuất kích, sợi đằng trong tay vung ra vết tích kinh người, nhấp nháy phát sáng, xé rách không gian, quất đến hai cánh của Khương Phàm.

Xảo trá!

Ác độc!

Khương Phàm chấn kích hai cánh, nhanh chóng phóng lên, mạo hiểm tránh khỏi hai sợi dây leo oanh kích.

- Nghị công tử, có muốn càng kịch liệt hơn hay không?

Giọng Liễu Như Yên quanh quẩn bên trong Sinh Mệnh lĩnh vực, lơ lửng không cố định, khó phân biệt được phương hướng.

Oanh...

Những sợi dây leo từ ốn phương tám bạo động toàn diện, mỗi sợi đều khuấy động ánh sáng sinh mệnh bất hủ.

Như vạn lôi kích thiên, như con sông lao nhanh, bao la hùng vĩ không gì sánh được.

Rất khó để tưởng tượng, đây sẽ là đòn tấn công của thất trọng thiên.

Xung quanh Khương Phàm sôi trào liệt diễm, lít nha lít nhít hỏa tinh nhanh chóng thành hình.

Cảnh giới đột phá, hỏa tinh số lượng đã đạt tới hơn năm trăm.

Sau khi dung hợp với Đại Địa Thú Linh Viêm, năng lượng hỏa tinh càng tăng lên hơn so với trước đó.

- Bạo!

Khương Phàm khống chế hỏa tinh oanh sát, ở chính diện ngạnh kháng dây leo, bạo tạc kịch liệt, kim viêm trong nháy mắt đã bao phủ Sinh Mệnh lĩnh vực.

Cuồn cuộn không dứt, dư uy khó mà nói hết được.

Khương Phàm lấp lóe ánh mắt, sắc bén như chim ưng, ở bên trong Sinh Mệnh lĩnh vực bạo động hỗn loạn tìm kiếm bóng dáng Liễu Như Yên.

Nếu như là quy mô liệt diễm bạo động, hẳn là đã vượt quá dự kiến của Liễu Như Yên, thời khắc này Liễu Như Yên hiện đang toàn lực bảo vệ mình.

- Nghị công tử, bội phục.

Một âm thanh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Khương Phàm:

- Ta cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc linh văn của cô là gì.
Chương 662 Cuồng chiến không ngớt (2)

Khương Phàm tấn công trong nháy mắt, nhưng không phải chém tới âm thanh ở phía sau, mà đánh về phía trước, hai cánh chấn kích, tốc độ nhanh đến cực hạn, liệt diễm cuồn cuộn khắp toàn thân, không để tâm đến bạo động như sóng triều đang dâng lên.

- A?

Ngoài trăm thước phía trước, chân thân Liễu Như Yên đang ngưng tụ dây leo, bao mình thành kén cây, không nghĩ tới Khương Phàm lại vọt tới phía nàng.

Tốc độ Khương Phàm cực nhanh, chớp mắt đã đến, liệt diễm cuồn cuộn trong tay ngưng tụ thành Kim Viêm Liên Hoa, đẹp đẽ mà mỹ diệu, lấp lóe kim quang, lại khuấy động nhiệt độ cao kinh người, không ngừng liên tục hấp thu năng lượng trong thân thể Khương Phàm.

Ầm ầm!

Kim Viêm Liên Hoa bạo tạc mãnh liệt, ánh sáng nở rộ, liệt diễm sôi trào, nuốt sống kén cây trước mặt, khuấy động vết nứt hư không ở xung quanh kén cây.

Kén cây vỡ nát, không gian vặn vẹo, Liễu Như Yên bị đánh nổ đi ra.

Khương Phàm ngưng tụ năm thanh hỏa thương, trong nháy mắt đã được phóng đi, dưới sự khống chế mãnh liệt của Đại Thừa thánh văn, không có đón năng lượng bạo tạc vọt mạnh thẳng tắp, mà là tránh khỏi bạo tạc, vung ra đường cong, đánh đến Liễu Như Yên bị tạc lui.

Liễu Như Yên cưỡng ép ổn định, mầm cây màu xanh lá trong tay đánh về phía trước một kích, toàn bộ sợi đằng từ bốn phương tám hướng trùng kích, như lôi đình đang điên cuồng chặn đánh năm thanh trường thương.

Kim Viêm Trường Thương liên tiếp hỗn loạn, toàn bộ đều vỡ nát, liệt diễm cuồn cuộn, mang theo nhiệt độ cao cường thịnh quét sạch sợi đằng, đánh thẳng vào vết nứt hư không.

Nhưng thế công Khương Phàm từ trước đến nay đều rất lăng lệ, nếu đã khóa chặt ngươi thì tuyệt đối sẽ không ngừng lại, lúc hỏa thương bị đánh vỡ nát, đồng thời, ngay lúc đó hỏa vũ cũng đều đã được bắn ra, như là mưa kiếm dày đặc, đâm xuyên sợi đằng bạo loạn, lao thẳng đến Liễu Như Yên.

Liễu Như Yên không còn cười nữa, cực lực thúc giục dây leo chặn đánh hỏa vũ.

Nhưng tốc độ hỏa vũ lại quá nhanh, còn vô cùng sắc bén, vẫn có trên trăm sợi xông phá chặn đánh, được Đại Thừa thánh văn của Khương Phàm khống chế, bọn chúng nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm liệt diễm, đâm về phía cổ Liễu Như Yên.

Sắc mặt Liễu Như Yên hơi biến, cực lực kích phát tia sáng mầm cây, hình thành vết nứt không gian ở trước mặt, muốn thôn phệ kim vũ trường kiếm chạm mặt tới.

Nhưng...

Ầm ầm!

Kim vũ trường kiếm không đợi xông đến đã trực tiếp nổ tung, liệt diễm cuồn cuộn, mãnh liệt lại nóng nảy, trùng kích vết nứt đang muốn xé mở ở phía trước, gây nên bạo tạc mãnh liệt hơn.

Liễu Như Yên bị vết nứt và hỏa diễm đối diện thôn phệ, nàng kêu thảm bay ra ngoài, Sinh Mệnh lĩnh vực nàng cực lực khống chế cũng theo đó mà sụp đổ.

Ánh sáng nở rộ, không gian chấn động, kích động đài diễn võ hỗn loạn.

Mọi người đang lo lắng mong đợi rốt cuộc cũng đã thấy rõ ràng tình huống bên trong.

Liễu Như Yên chật vật đâm vào mặt đất, liên tiếp nảy lên, sắc mặt tái nhợt, tóc dài rối tung.

Khương Phàm huy động hỏa dực, nháy mắt đã lao tới, móng vuốt bén nhọn nâng một đóa Kim Liên nở rộ, Kim Liên đẹp đẽ mỹ lệ, xoay tròn với tốc độ cao, tích tụ năng lượng liệt diễm kinh người, theo Khương Phàm trùng kích đánh tới Liễu Như Yên.

- Ta nhận thua!

Liễu Như Yên quả quyết hô to.

Khương Phàm đang lao tới cũng lập tức phanh lại, tay phải đánh Kim Viêm Liên Hoa lên.

Kim Viêm Liên Hoa đảo ngược xoay tròn, liệt diễm không ngừng liên tục trở lại thân thể.

- Năng lượng còn có thể đảo lưu?

Rất nhiều võ giả kinh hô, khó có thể tin được mà nhìn Hỏa Liên đang nhanh chóng tiêu tán trong tay Khương Phàm.

Linh lực không phải chỉ có thể phóng thích ra ngoài, ngưng tụ thành võ pháp sao?

Võ pháp còn có thể một lần nữa hóa thành linh lực, chảy trở về thân thể?

- Vậy mà thua sao? Hình như Khương Phàm cũng không bị thương tích gì.

Ở trong sương phòng của Nguyệt Hoa Thiên Bảo, mấy nam nữ tử xem chiến khẽ nhíu mày, Liễu Như Yên không có thể áp chế Khương Phàm, nhưng kết quả mong muốn ít nhất phải trọng thương được Khương Phàm.

Dù sao văn cùng thiên phú của Liễu Như Yên quá biến thái, ai gặp được cũng đều sẽ đau đầu.

- Thấy được gì rồi?

Đông Hoàng Thánh Kiệt hỏi Hoàng Kim Dương bên cạnh.

Hoàng Kim Dương nói tiếng người, hùng hậu trầm thấp:

- Không nôn nóng, từ từ xem, ngay cả năm phần thực lực hắn đều chưa dùng, tuy nhiên ngươi đoán không lầm, hắn quả thật có chút kỳ lạ.

- Không đến năm phần thực lực?

Khuôn mặt đám đệ tử Nguyệt Hoa Thiên Bảo có chút động, gia hỏa này so với mong muốn còn mạnh hơn nữa sao.

- Quả nhiên thật sự có tài.

Trên lôi đài, Liễu Như Yên bình phục tâm tình, chống thân thể nhỏ yếu lên.

- Đã nhường rồi! Linh văn của ngươi rất mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu quá yếu. Cuộc chiến thứ ba, mời!

Sau khi Khương Phàm ra hiệu, tiếp tục khởi xướng khiêu chiến.

Thanh âm uy nghiêm quanh quẩn diễn võ trường:

- Trận chiến thứ hai, Khương Phàm thắng, Liễu Như Yên thua. Cuộc chiến thứ ba, bắt đầu!

Liễu Như Yên nhìn chằm chằm Khương Phàm, đi xuống đài diễn võ, nói với các cường giả Võ Hầu bảng:

- Hắn thắng được rất nhẹ nhàng, phải xem các ngươi rồi.

- Hắn mạnh như vậy sao? Chẳng lẽ phải để hai mươi vị trí đầu đều lên?

- Đây mới là ngày đầu tiên thôi. Cuộc chiến thứ ba, không thể để cho Khương Phàm thắng nhẹ nhàng như vậy được. Ai nguyện ý lên?

Bọn hắn lại giật dây lẫn nhau, vẻ mặt phức tạp.

Trước đó là muốn an bài một người xếp hạng hai mươi mấy lên, đánh tan uy phong Khương Phàm, tiêu hao linh lực Khương Phàm, tiếp theo là do người bên ngoài ba mươi thay nhau lên đài, tiếp tục tiêu hao sức lực của Khương Phàm, bức Khương Phàm thể hiện ra lực lượng.

Bây giờ xem ra, ngoài xếp hạng ba mươi, hình như ngay cả tư cách lên cũng đều không có.

Khương Phàm lạnh lùng kích thích:

- Võ Hầu bảng, không người nào sao?

- Lên đi, ngày đầu tiên phải đánh ra khí thế. Mặc kệ mạnh yếu, đi lên tiêu hao đi chứ.

- Chẳng lẽ các ngươi vọng tưởng vừa mới bắt đầu liền có thể đánh bại Khương Phàm sao, ngày đầu tiên chính là thăm dò giới hạn thấp nhất của hắn.

Biển người tại diễn võ trường dào dạt, kịch liệt hô to, thúc giục các cường giả nhanh chóng lên đài.
Chương 673 Không quá khó khăn

Chiến Phật gào thét, Thánh Phật ngâm vịnh.

Trên dưới hai đòn tấn công, mang theo uy thế kinh khủng, ầm vang đối kích Khương Phàm.

Tốc độ Khương Phàm không giảm, hắn đón lấy vòng sáng thần bí đang đụng tới.

Thương sư, mãnh hổ, cự tượng, bạo viên trong ý thức hải liên tiếp thức tỉnh, câu thông linh văn, theo Thánh Viêm mãnh liệt ngưng tụ mãnh thú thành uy nghiêm hung hãn, gầm thét phóng lên tận trời, chặn đánh bảo luân.

Ầm ầm!

Mãnh thú cuồng dã, hung hãn bá liệt, liên tiếp va chạm bộc phát ra thanh thế kinh người.

Bảo luân cường đại bị cưỡng bức ngăn chặn tình thế.

Khương Phàm không nhìn tình huống ở phía sau, hắn huy động hai cánh, như đạo lưu quang giết vào vòng sáng, Thánh Viêm bạo động khắp toàn thân, dày đặc hỏa tinh được phóng thích, trong nháy mắt đã dẫn bạo vòng sáng không gian.

Vòng sáng bị Thánh Viêm lấp đầy, bành trướng kịch liệt, trong nháy mắt đã nổ tung.

Tuy nhiên trận va chạm kịch liệt này chỉ diễn ra mấy giây mà thôi!

Gọn gàng mà linh hoạt!

Cường thế lại tự tin!

- Song Tử Phật dung hợp cũng chỉ như vậy.

Khương Phàm xé nát vòng sáng thần thánh, ngang nhiên lao đến Chiến Phật.

- Đừng phách lối quá sớm.

Chiến Phật hét lớn, hai tay quấn quanh phật ấn, kịch liệt ngạnh kháng với Khương Phàm.

Mỗi đạo phật ấn đều được Chiến Phật và Thánh Phật cùng nhau phóng thích, uy lực cực kỳ bá đạo, tràn ngập khí tức thần thánh và cuồng dã.

Trong nháy mắt, hai bên đã tấn công mạnh mấy chục đòn.

Phốc phốc!

Khương Phàm đánh vỡ nát phật ấn hỗn loạn, nhanh chóng bay, vung móng vuốt quét vào ngực Thánh Phật, xé mở cà sa, xé rách da thịt.

Thánh Phật kinh hồn tháo chạy, một lần nữa trở lại trên lôi đài.

- Thiên Phật Ấn!

Chiến Phật, Thánh Phật, cùng kêu lớn lên, hai màu cường quang tăng vọt, ngưng tụ thành hình dáng phật tượng khổng lồ, sừng sững trên lôi tràng, rung động lòng người.

Sau khi cảnh giới đột phá, phật thủ bọn hắn có thể thả ra so với trước đó đã tăng lên rất nhiều, nhiều đến năm trăm đạo phật thủ, mang theo uy lực hủy diệt, oanh kích Khương Phàm.

Khương Phàm bỗng nhiên dừng lại, linh văn toàn diện khống chế vầng mặt trời ở trên không kia, mặt trời rung động ầm ầm, kéo theo kim quang đánh tới lít nha lít nhít phật thủ.

Ầm ầm!

Mặt trời vô địch, không ngừng quét ngang, dễ như trở bàn tay oanh kích về phía trước.

Năm trăm đạo phật thủ kịch liệt trùng kích, liên miên bất tuyệt nổ tung với mặt trời.

Rốt cuộc cũng, khi toàn bộ năm trăm đạo phật thủ hao hết, một khắc này, mặt trời bị cưỡng ép ngăn cản giữa không trung, trong lúc đung đưa đã bị dẫn bạo vang dội, Thánh Viêm tràn ngập đất trời nuốt sống cả chiến trường, kim quang chiếu sáng đến nỗi tất cả mọi người đều mở mắt không ra.

- Coi chừng Khương Phàm.

Ý thức Chiến Phật cùng Thánh Phật tương thông, bọn hắn biết rõ Khương Phàm cường đại, tuyệt đối sẽ không ngồi đợi năng lượng tản ra mới lại tấn công, nói không chừng bây giờ đã giết tới.

Quả nhiên, Khương Phàm đã mang lên Thái Dương Chiến Y, gánh vác năng lượng hỗn loạn, trực tiếp từ trên trời lao xuống dưới cách phía trước Song Tử Phật trăm mét.

Hai cánh chấn kích, hỏa vũ tung bay như vô số lợi kiếm ra khỏi vỏ, dày đặc lại sắc bén, đâm xuyên năng lượng, tất cả đều đánh tới trước mặt Song Tử Phật.

- Chém!

Khương Phàm khẽ động ý thức, mấy trăm sợi hỏa vũ toàn bộ ngưng kết, hóa thành một thanh Thánh Hỏa kim kiếm chói mắt, năng lượng vô địch.

Song Tử Phật đang muốn chống ra vạn ấn bình chướng, ngăn cản quang vũ dày đặc này, nhưng lại không nghĩ bọn chúng vậy mà lại ngưng tụ cùng nhau.

Kết quả đã trực tiếp tăng vọt uy thế, lại còn tập trung ở một chỗ.

Ầm ầm!

Lợi kiếm đâm vào trên bình chướng vạn ấn, trong nháy mắt đã xuyên thấu, lao thẳng đến Song Tử Phật ở bên trong.

Phốc phốc...

Song Tử Phật tránh cũng không thể tránh, cứ như vậy mà bị xuyên qua khoang bụng, mang ra mảng lớn máu tươi.

Chiến Phật ở bên ngoài lôi đài trắng bệch mặt, thân thể run rẩy, cứ như hắn có thể rõ ràng cảm nhận được phần đau đớn kia.

Thánh Phật nhanh chóng lui lại, ánh sáng thần thánh ngưng tụ nơi khoang bụng, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại thương thế.

Nhưng, Khương Phàm há có thể cho đối thủ cơ hội, hắn vỗ cánh lao tới, hai tay liên tiếp bạo kích, không cần phóng thích võ pháp, thế công dày đặc lại cường thế, móng vuốt chính là vũ khí mạnh nhất, có thể xé rách hết thảy mọi thứ.

Thánh Phật chung quy vẫn là Thánh Phật, do hắn chưởng khống Song Tử Phật, tai hại lớn nhất lại là thiếu thốn kinh nghiệm cận chiến.

Bành bành bành...

Khương Phàm tiếp tục phóng tới, móng vuốt Chu Tước mãnh liệt bổ ra, xé rách cà sa vạn ấn của Thánh Phật, cũng xé rách thân thể Thánh Phật.

Máu tươi phun ra, máu thịt be bét, tràng diện vô cùng thê thảm.

- Aaa…!

Chiến Phật gầm thét, cưỡng ép tiếp quản quyền khống chế thân thể của Thánh Phật, quay người đối mặt. Nhưng...

- Không chịu nổi một kích sao?!

Khương Phàm văn ấn Chu Tước ở móng vuốt bên phải phát sáng, một khí thế khủng bố như muốn xé rách thiên địa đang cuồn cuộn khắp lôi tràng, hung hăng xé nát đầu Chiến Phật đang quay người đối mặt với hắn, móng vuốt sắc bén để lại vết tích thảm liệt ở gáy Thánh Phật.

Một kích đã đánh trọng thương, Khương Phàm xoay tròn hai cánh, nhanh chóng bay lên không, đùi phải nhấc ngang quét đến đầu Thánh Phật.

Thánh Phật kinh hồn, trước tiên nhanh chóng nở rộ lên thánh quang chói mắt, muốn ngưng tụ lại phật tượng cường hãn.

Thế nhưng, Khương Phàm lại đột nhiên thay đổi, chân hắn đã biến thành móng vuốt to lớn hơn, xé rách thánh quang cường thịnh, lại lập tức chụp chộp vào trên cổ Thánh Phật.

Khương Phàm vỗ cánh bay lên không, cái vuốt cũng kéo lấy cổ Thánh Phật lên cao trăm mét.

Móng vuốt cứng cỏi đâm xuyên cổ, Thánh Viêm phun trào, lúc nào cũng có thể tuôn đến móng vuốt thiêu chết Thánh Phật.

- Nhận thua! Chúng ta nhận thua!

Chí Tôn Kim Thành trong sương phòng lập tức truyền ra tiếng hô to nóng nảy.

Chiến Phật bên ngoài lôi đài chậm rãi nâng con mắt đỏ hồng lên nhìn Khương Phàm.

Lại thua?

Song Tử Phật bọn hắn liên thủ, lại còn không thể đánh bại Khương Phàm?

Ngay cả thương thế cũng đều không hề để lại cho Khương Phàm?

Tại sao hắn lại mạnh như vậy?

Không phải chỉ là ở trong Lạc Chùy trọng địa săn giết một con Hồng Cự Nghĩ thôi sao?

- Chúng ta, nhận thua.

Thánh Phật ung dung than nhẹ, chủ động nhận thua.
Chương 674 Ngược chiến

Đại Tự Tại điện cũng sợ Khương Phàm sẽ giết chết Thánh Phật thật, liền nhanh chóng tuyên bố trước:

- Trận chiến đầu tiên ngày thứ ba, Thánh Phật Hứa Như Lai, thua!

Khương Phàm buông vuốt ra, thả Thánh Phật xuống, hắn vung hỏa dực, khinh thường toàn trường:

- Trận chiến thứ hai, mời!

Diễn võ trường lâm vào oanh động, lại là một trận chiến đấu đặc sắc, Khương Phàm không có chút huyền niệm lại chiến thắng lần nữa.

Rất nhiều người đều có dự cảm, Khương Phàm thật sẽ có tư cách khiêu chiến yêu nghiệt như Ngu Kình Thương.

- Trận chiến thứ hai! Mời!

Khương Phàm nhìn về các thiên tài ở phía xa kia.

Nhưng, ngoài xếp hạng hai mươi đều đang trầm mặc.

Ngay cả bọn người Hình Nhung lên đài đều liên tiếp thảm bại, bọn hắn đi lên sợ rằng sẽ càng thua nhanh.

Tất cả mọi người đều là thiên tài có mặt mũi, nếu như ba quyền hai cước sẽ lập tức bị đánh xuống, thật sự là gánh không nổi mặt kia.

Hình Nhung cùng đám thiên tài Võ Hầu bảng có chút còn kích động, nhưng trải qua hai lần thảm bại trước đó, nếu như lại thua lần thứ ba, kẻ khó chịu liền sẽ là chính mình.

Lấy tình thế bây giờ, trừ phi Khương Phàm trải qua một trận thảm bại, suy yếu hoặc có thể là trọng thương, nếu không hai mươi vị trí đầu sẽ không tùy tiện lên đài.

Kể từ đó, cũng chỉ có thể bảng hạng mười tiếp chiến.

Nhưng, Thánh Phật Hứa Như Lai đã thua, hôm qua Lý Hoàng cũng đã lui ra khỏi, ai còn có thể đảm đương lên đấu với Khương Phàm?

Người thứ mười - Lạc Cuồng Sinh, vị trí thứ tám - Lăng Thất Tung, vị trí thứ bảy - Vương Tiêu, đều trầm mặc.

Bọn hắn đều không thuộc về thế lực nào của Vương Quốc Hắc Ám mà chỉ là ngẫu nhiên bước chân tới nơi này, xuất hiện ở Võ Hầu bảng chủ yếu là muốn chế giễu bảng danh sách này, ngược chiến người đề xuất Võ Hầu là Khương Phàm, để thiên tài tự cao tự ngạo biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân(*).

(*) Bên ngoài có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.

Nhưng...

Hai trận đại chiến của Lý Hoàng và Thánh Phật để bọn hắn rõ ràng nhận thức được Khương Phàm cường thế như thế nào.

Bốn chữ thiên ngoại hữu thiên hình như thích hợp với hắn hơn là bọn họ.

- Còn ai muốn lên không?

Bọn họ do dự trong lòng một lát, đều lắc đầu từ bỏ.

Bọn họ cũng đều biết, thời khắc xuất hiện tâm tình do dự này thì bản thân mình đã thua rồi.

Sau đó... Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, xuất hiện một màn thi đấu khiêu chiến Võ Hầu chưa bao giờ có.

Lạc Cuồng Sinh đứng dậy hô to:

- Trận chiến thứ hai, Lạc Cuồng Sinh, nhận thua!

Lăng Thất Tung nhìn chằm chằm Khương Phàm trên lôi đài:

- Cuộc chiến thứ ba, Lăng Thất Tung, nhận thua.

Vương Tiêu cũng không có kiên trì, gật đầu nói:

- Cuộc chiến thứ tư, Vương Tiêu, nhận thua.

- Nhận thua? Còn chưa có lên đã nhận thua?

Toàn trường xôn xao, đây không thể nghi ngờ chính là đánh giá cao nhất đối với Khương Phàm.

- Nhận thua? Một đám hèn nhát!

Ngu Khuynh Thành đứng dậy giận dữ mắng mỏ:

- Còn tưởng rằng là thiên tài thế lực thần bí nào, ngay cả dũng khí lên đài cũng đều không có, mất mặt xấu hổ.

Khương Phàm đưa tay về phía Chí Tôn Kim Thành, trực tiếp điểm tên:

- Cuộc chiến thứ năm, xin mời Hứa Thiên Kỳ lên đài!

Mấy vạn người đều sáng mắt đồng loạt nhìn về phía sương phòng của Chí Tôn Kim Thành. Thế nhưng bầu không khí trong sương phòng khá trầm mặc. Không phải không có lòng tin với Hứa Thiên Kỳ, mà hôm nay mới chỉ là ngày thứ ba. Chẳng phải sau khi Hứa Thiên Kỳ thì sẽ phải ở phía trên tái chiến hơn hai mươi ngày nữa sao?

Thời gian kéo quá lâu, khó tránh khỏi sẽ có biến cố gì.

Nếu bọn hắn đều đã điều Hứa Thiên Kỳ tới, không chỉ muốn đánh bại Khương Phàm, mang Khương Phàm trở về làm Chiến Nô, càng muốn lấy được Bất Tử Thiên Bia của Đại Tự Tại điện, Vô Hồi thánh địa, cùng Hỗn Độn Tử Phủ.

Bây giờ lên đài, có khả năng sẽ lợi cho Ngu Kình Thương.

Khương Phàm hô to lần nữa.

- Cuộc chiến thứ năm! Xin mời Hứa Thiên Kỳ lên đài!

- Xin mời Hứa Thiên Kỳ! Xin mời Hứa Thiên Kỳ!

Bầu không khí tại diễn võ trường tăng vọt, năm vạn người cùng nhau hô to lên.

- Chờ một lát!

Rốt cuộc Chí Tôn Kim Thành trong sương phòng cũng đáp lại, sau đó có mấy người đi ra khỏi sương phòng, bước nhanh rời khỏi diễn võ trường.

- Muốn đi mời sao?

- Hứa Thiên Kỳ thật muốn tới?

- Rốt cuộc là Hứa Thiên Kỳ có lai lịch gì?

- Hình như Hứa Thiên Kỳ chỉ lên đài có một lần, một chiêu trí thắng, sau đó Đại Tự Tại điện xếp hắn ở phía trên Cơ Lăng Huyên, gần với Ngu Kình Thương.

- Hẳn là cường giả bí mật của Chí Tôn Kim Thành, một loại cực kì khủng bố. Mà, Đại Tự Tại điện đều biết rõ sự cường đại của hắn.

- Ta cảm giác hẳn là Hứa Thiên Kỳ tương xứng với Ngu Kình Thương, sở dĩ vị trí ở ngu phía sau Ngu Kình Thương là bởi vì chỉ lộ diện một lần, không thích hợp xếp ở phía trước Ngu Kình Thương.

- Khẳng định Chí Tôn Kim Thành nhất định phải lấy được cái tên Võ Hầu, vị Hứa Thiên Kỳ được phái ra này nhất định vô cùng cường đại.

- Hôm nay mới ngày thứ ba mà thôi liền muốn bắt đầu quyết chiến sao?

Vô số người kích động xoa tay.

- Hứa Thiên Kỳ, ha ha, ta rất chờ mong biểu hiện của hắn.

Rốt cuộc Hướng Vãn Tình cũng đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, quan sát phía dưới.

Cường giả Đại Tự Tại điện trầm giọng nói:

- Hứa Thiên Kỳ là Chí Tôn thánh văn, là Chí Tôn Kim Thành bồi dưỡng thống lĩnh đời sau, hắn không nên xuất hiện ở đây.

Ánh mắt của Hướng Vãn Tình rơi vào trên người Khương Phàm, cười khẽ:

- Hắn cũng không nên xuất hiện ở đây.

Trong sương phòng Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Liễu Như Yên nói:

- Khương Phàm rất kiêu ngạo. Mặc dù hắn rất mạnh, nhưng đối đầu với Chí Tôn thánh văn Hứa Thiên Kỳ kia hẳn không phải là đối thủ. Hắn không nên nhanh như vậy đã chủ động khiêu chiến Hứa Thiên Kỳ.

- Muốn đánh cược một lần hay không, cược xem Khương Phàm có thể chống đỡ Hứa Thiên Kỳ mười hiệp?

- Hứa Thiên Kỳ là Chí Tôn thánh văn, so với Khương Phàm đã cao hơn một vấn đề, huống chi linh văn của Hứa Thiên Kỳ càng đáng sợ, đây hoàn toàn đã bị áp chế.

- Khương Phàm có chút cổ quái, hẳn là có thể kiên trì một thời gian.
Chương 675 Hứa Thiên Kỳ

Đệ tử Nguyệt Hoa Thiên Bảo đều có chút hiểu rõ Hứa Thiên Kỳ, trong bọn họ có một số người thậm chí đã được chứng kiến Hứa Thiên Kỳ chiến đấu thế giới ở bên ngoài, hiểu rất rõ sự cường đại của hắn.

Khương Phàm ngồi xếp bằng trên lôi đài, ăn vào ba viên Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan, tư dưỡng linh hồn cùng linh nguyên, khôi phục linh lực.

Mặc dù hắn không có hiểu gì về Hứa Thiên Kỳ, nhưng đối với phong cách làm việc của Chí Tôn Kim Thành coi như đã rõ ràng, mục tiêu của bọn hắn không phải mình, mà là Võ Hầu bảng, là Ngu Kình Thương.

Cho nên vị Hứa Thiên Kỳ đến này, cuối cùng là Ngu Kình Thương chạy đi.

Có thể có nắm chắc đánh bại Ngu Kình Thương?

Người này tuyệt đối cường hãn!

Trận chiến này, cần ứng phó toàn lực.

Đám người trong diễn võ trường đợi hơn năm giờ, thân ảnh bọn họ mong đợi mới từ cửa đá rộng mở đi vào trong tầm mắt của mọi người.

Hắn cũng không cao lớn, nhưng lại vô cùng rắn chắc, giống như được rèn đúc tinh cương, da thịt ẩn hiện ý lạnh.

Hắn cũng không hùng tráng, nhưng toàn thân lại khuấy động cảm giác lực lượng mạnh mẽ, còn có một khí thế duy ngã độc tôn(*).

(*) Chỉ có ta là trên hết.

Diễn võ trường náo nhiệt bất chợt an tĩnh lại, tất cả mọi người đều cảm nhận được một áp lực khó nói nên lời từ trên thân Hứa Thiên Kỳ.

Hắn như sinh ra để làm vương, bễ nghễ trước sinh linh thiên hạ, có loại uy thế bẩm sinh.

- Hắn chính là Hứa Thiên Kỳ?

- Hắn chính là Hứa Thiên Kỳ! Chỉ lên đài một lần, ta từng có may mắn gặp qua!

Rất nhiều người thấp giọng nghị luận, thanh âm không tự chủ mà đè ép lại.

Hứa Thiên Kỳ đứng trước cửa đá, một đôi mắt lấp lóe kim quang, vô cùng lăng lệ, cách rất xa tập trung vào Khương Phàm trên lôi đài.

Khương Phàm mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén xuyên qua con đường rộng rãi, rơi vào trên thân Hứa Thiên Kỳ.

Mắt Hứa Thiên Kỳ sáng như đuốc, phảng phất Hỏa Nhãn Kim Tinh làm cho lòng người hồi hộp.

Khương Phàm không nhượng bộ chút nào, trong ánh mắt lấp lóe huyết khí, ánh lửa lượn lờ như đang thật sự bốc cháy lên.

- Vì sao hắn không tiến vào?

Có người nhỏ giọng nói nhỏ, giống như bởi vì Hứa Thiên Kỳ đang đứng tại bên cạnh, hắn cũng không dám thở mạnh.

- Hắn đang thử thăm dò Khương Phàm, ước định thực lực Khương Phàm!

- Ánh mắt của hắn thật đáng sợ, giống như có thể nhìn thấu linh hồn. Nếu như ta bị hắn nhìn một chút, sợ rằng sẽ trực tiếp ngồi liệt ở nơi đó. Thì ra thật sự có thể giết

người ánh mắt sao?

- Khí thế thật khủng bố, trách không được Chí Tôn Kim Thành lại phái hắn tới.

Sau khi kiềm chế một trận lâu dài, rốt cuộc Hứa Thiên Kỳ cũng đi đến diễn võ trường, leo lên đài diễn võ.

Khương Phàm nhìn Hứa Thiên Kỳ, bất chợt cảm nhận được một sự áp bách chưa bao giờ có, mặc kệ là linh nguyên hay là linh văn, đều xuất hiện rung động vi diệu.

- Thú linh văn?

Hàn Ngạo cũng cảm nhận được áp bách mãnh liệt, ánh sáng Dực Long linh văn không tự chủ được mà mờ đi rất nhiều.

Hứa Thiên Kỳ không nói tiếng nào, đưa tay tháo tấm khăn che linh văn trên trán xuống, hừng hực kim quang trong nháy mắt đã chiếu khắp lôi đài, tràn ngập ra khí thế cực kỳ cường thịnh.

Ánh mắt Khương Phàm ngưng lại, sáng rực tiếp cận linh văn của Hứa Thiên Kỳ.

Là một con viên hầu màu vàng đang ngồi xổm, tươi mát sáng tỏ, khí thế khiếp người.

Hai tay viên hầu còn nắm một tay cây giáo màu máu, giống như huyết nhãn được khảm nạm ở nơi đó.

- Tại sao có thể có Thú linh văn như thế này?

Hàn Ngạo rất khiếp sợ, có linh hồn tinh diệu phức tạp như thế, tựa như là linh hồn đang ngưng tụ ở nơi đó.

- Chí Tôn thánh văn?

Gương mặt Khương Phàm bỗng nhiên có phản ứng, rốt cuộc đã hiểu phần áp bức này đến từ chỗ nào.

Nhưng, đây là viên hầu gì, lại có thể chống lên Chí Tôn Thánh phẩm?

Còn cây giáo màu máu kia sao lại có gì đó quái lạ như thế?

- Khương Phàm vừa mới nói cái gì?

- Chí Tôn thánh văn?

Bầu không khí tại diễn võ trường nhanh chóng sôi trào.

Vương Quốc Hắc Ám xuất hiện Chí Tôn đẳng cấp Thánh phẩm!

- Hứa Thiên Kỳ, Chí Tôn thánh văn, linh văn là Chiến Đấu Thánh Viên. Chiến Đấu Thánh Viên là Yêu thú tuyệt đối trong vương tộc, cây giáo kia bẩm sinh là linh văn, càng làm cho nó trở nên phi phàm.

Tiếng Lý Hoàng vang lên, bình tĩnh giải thích, lại để cho rất nhiều người ở hai bên rung động thật lớn.

- Chí Tôn thánh văn!

Khương Phàm chấn kinh, hắn cảm nhận được nhiệt huyết cùng kích tình trước nay chưa có, rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng vui vẻ đại chiến một trận.

- Thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, Hứa Thiên Kỳ giao đấu Khương Phàm, bắt đầu.

Thanh âm uy nghiêm vang vọng diễn võ trường, tuyên cáo thi đấu khiêu chiến bắt đầu.

Bốn vị lão giả từ trên đài cao đi xuống, tự mình tọa trấn bốn nơi hẻo lánh trên lôi đài, chống lên bình chướng càng vững chắc hơn, để tránh năng lượng chiến đấu tác động đến khán đài.

- Xin chiến!

Hình dáng mãnh hổ nở rộ trong ý thức Khương Phàm, cùng linh văn quán thông.

Thánh Viêm màu vàng mãnh liệt lao ra, kim quang cuồn cuộn, nhiệt độ cao vặn vẹo không gian, một con mãnh hổ uy nghiêm ầm vang thành hình, thân dài tám mét, hùng vĩ khổng lồ, nó dậm chân phóng tới, nhào tới phía Hứa Thiên Kỳ.

Toàn trường an tĩnh, đám người đã kiến thức được thú quyền của Khương Phàm rất rõ ràng sự đáng sợ của đòn tấn công này.

Toàn thân Hứa Thiên Kỳ nở rộ lên cường quang, chiến ý dâng cao, lại có khí chất trang nghiêm, hắn đơn giản chỉ trực tiếp vung lên một quyền.

Ầm ầm!

Cương khí cuồn cuộn, quyền uy bá đạo, vậy mà chỉ một quyền đã đánh vỡ nát Kim Viêm Mãnh Hổ.

Toàn trường xôn xao, trực tiếp như vậy?

Nhẹ nhàng như vậy?

Giờ khắc này, Hứa Thiên Kỳ ở trong mắt mọi người lại càng cường thế hơn, dáng người cũng không khôi ngô nhưng thật giống như có tư thế bạt núi.

- Tốt!

Tinh thần Khương Phàm đại chấn, Mãnh Hổ Quyền cũng không dùng toàn lực, nhưng nhẹ nhàng đánh tan đơn giản như vậy, hoàn toàn có thể lộ rõ thực lực của Hứa Thiên Kỳ.

Trận chiến này, có thể đã tay đây!

- Với chút năng lực ấy mà có thể đánh đến mức không có người nào dám khiêu chiến?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK