Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1471 Bám dai như đĩa

- Không có ràng buộc, hành động tiếp theo các ngươi đều có thể buông tay buông chân, chủ công Cổ Hoa hoàng thành. Nếu có cơ hội, thuận đường chỉnh đốn cả Huyền Nguyệt hoàng triều. Cổ Hoa bên kia, có tai mắt Ác Nhân cốc các ngươi trước đó để lại, còn có Thiên Cung thứ chín, đánh một hai lần ngạnh chiến cũng không có vấn đề. Nhưng trước khi tấn công Huyền Nguyệt, tốt nhất nên liên hệ cùng Thiên Hậu trước. Nàng đang ở Đại La sơn, mưu đồ Luân Hồi bí cảnh.

- Mưu đồ Luân Hồi bí cảnh?

Bọn người Chu Bất Dĩ lắc đầu.

Thiên Hậu đúng là Thiên Hậu, mười mấy tuổi liền dám chơi lớn như vậy.

- Đây là một viên Trường Sinh Đan, lúc các ngươi trở về thuận đường đi Vô Hồi thánh địa một chuyến, tự tay giao cho Thánh Chủ.

Khương Phàm chứa Trường Sinh Đan hộp gấm giao cho Khương Diễm, thuận tay lật ra một bộ võ pháp:

- Đây là Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, nguyên bộ, vừa phỏng chế. Mang về nhìn xem ai thích hợp để tu luyện.

- Chúng ta trở về, ngươi cũng chú ý an toàn. Vạn Đạo Thần Giáo sẽ không từ bỏ, Cổ Hoa, Huyền Nguyệt cũng có thể sẽ ngóc đầu trở lại.

Khương Diễm căn dặn, sau đó mang theo Chu Bất Dĩ, Hoàng bánh nướng rời khỏi.

Bọn hắn trước khi đến đều rất khẩn trương, bây giờ lại có cảm giác vui vẻ nhẹ nhõm.

Khương Phàm có thể hợp tác cùng Sí Thiên giới thật sự là quá ngoài ý muốn, cũng quá vui mừng. Mặc dù bây giờ còn không thể công khai tuyên cáo, nhưng rốt cuộc bọn hắn cũng cũng có đồng bạn hợp tác, lại còn là hoàng tộc đan dược.

Sí Thiên giới không chỉ có thể cung cấp hậu thuẫn tuyệt đối, còn có thể cung cấp đan dược dư thừa. Nếu như Thiên Hậu nơi đó lại liên minh với Đại La sơn, khống chế Luân Hồi bí cảnh, tình cảnh của bọn hắn sẽ đạt được cải thiện cực lớn.

Hai cái căn cứ không gian, hai minh hữu hoàng tộc.

Ngẫm lại liền kích động!

Đêm tối sắp biến mất, ánh sáng đang ở trước mắt.

- Niết Bàn Thạch?

Thời điểm bọn người Khương Phàm đi ra khỏi hầu phủ, vậy mà đã nhận ra cảm giác quen thuộc.

Chẳng lẽ là... Nhân Gian Ngục còn không hết hi vọng sao?

Lại dùng cách này đang thử thăm dò hắn!

Niết Bàn Thạch trong tay bọn họ xem ra không ít nhỉ. Khương Phàm làm bộ không có cảm giác được, rất tự nhiên đi ra khỏi hầu phủ.

Bọn hắn nếu có thể điều Niết Bàn Thạch mới đến thăm dò hắn, rất có thể là hoài nghi hắn.

Loại tình huống này hoặc là thành thành thật thật bị điều tra, ngồi đợi bọn hắn rời khỏi; hoặc chính là đột nhiên xuất kích, nắm giữ quyền chủ động.

Khương Phàm không phải loại người ngồi đợi thẩm phán kia, tốt nhất là nghĩ biện pháp, kích thích bọn hắn đi ra.

- Cảnh Chiến.

Khương Phàm truyền ý thức vào trong góc tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp.

- Có cái gì phân phó?

- Người phụ trách Hồng Quán - Sở Khang, không ít lần khi dễ huynh muội các ngươi chứ.

- Sở Khang!!

Đáy mắt Du Cảnh Chiến lấp lóe ý lạnh.

Những hồi ức đã từng để hắn đau đến không muốn sống, những hồi ức không dám xuất hiện ở trong đầu liên tiếp hiển hiện.

Nghiêm trọng nhất là sau khi hắn giết hai tên thị vệ Hồng Quán, Sở Uyên lại kéo hắn tới trong phòng muội muội, để hắn trơ mắt nhìn...

Tên heo mập buồn nôn!

Tên tạp toái đáng chết!

Du Cảnh Chiến đã từng vô số lần huyễn tưởng giết chết hắn.

Không, là xé hắn! Là nấu hắn!

Sau đó mang đi nấu canh thịt, ăn sạch sẽ!

- Ca ca, đều đã qua rồi.

Niệm An ôm lấy ca ca, nhẹ giọng an ủi.

- Làm khó dễ! Vĩnh viễn làm khó dễ!

Mặt Du Cảnh Chiến đều bị bóp méo.

- Hôm nay ta đưa hắn vào tới cho các ngươi.

Khương Phàm đi đến khu đầu tiên.

- Khương trưởng lão, hân hạnh hân hạnh, ta là thiếu trang chủ Vân Lam Sơn Trang, Bùi Khánh. Lần đầu gặp mặt, một chút lễ mọn, còn xin vui vẻ nhận.

- Khương trưởng lão, ngài có chuyện gì phải xử lý sao? Giao cho ta, ta rất tình nguyện cống hiến sức lực.

Khương Phàm đi trên đường dài, không ngừng có người đến bắt chuyện, có người nguyện ý đi theo làm tùy tùng, có người chủ động tặng lễ vật, còn có kéo lấy muội muội đến giới thiệu.

Nhiệt tình lại tôn trọng.

Bây giờ Khương Phàm đã khác so với lúc xưa.

Mặc dù Sí Thiên giới công khai tuyên bố Tác Ngọc Đường phạm vào tối kỵ, ngộ thương Giới Chủ, lấy chính hình luật nhất định phải chém đầu. Nhưng ở trong lòng rất nhiều người, vẫn cảm giác đó chính là do chiến tranh giữa Khương Phàm cùng Tác Ngọc Đường, mà là lấy kế hoạch lớn của Khương Phàm toàn thắng chấm dứt.

Tác Ngọc Đường chết đi, mang ý nghĩa Khương Phàm triệt để đặt vững vàng bước chân tại Sí Thiên giới, rất có thể còn thắng được ưu ái Giới Chủ.

Tương lai vô cùng rộng mở.

Khương Phàm khách khí đáp lại, thuận miệng hỏi:

- Có ai biết bây giờ Sở Khang ở đâu không?

- Thái Dương cung, bây giờ hắn đang ở Thái Dương cung tiếp khách.

Lập tức có người trả lời.

Thành khu đầu tiên, Thái Dương cung.

Nơi này là thương hội khổng lồ nhất Bá Vương Chiến Quốc, cũng là thương hội tôn quý nhất.

Bởi vì có gần nửa đan dược Sí Thiên giới luyện chế đều trực tiếp vận chuyển đến nơi đây bán ra. Các phương cầu xin đan dược đặc thù, cũng là đăng ký ở chỗ này, sau đó chờ đợi.

Thái Dương cung trực thuộc ở Bá Vương phủ quản lý, đang ở chân núi của phủ Bá Vương.

- Thật đúng là theo tới rồi.

Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được Niết Bàn Thạch đang sau lưng cách đó không xa.

Kiên nhẫn truy đuổi quan sát như thế, xem ra hoài nghi hắn rất sâu rồi.

Càng không thể ngồi chờ chết.

Dẫn ra!

Khương Phàm vẫn giả bộ như không biết gì cả, cứ thế mà chen chúc giữa mọi người, đi tới Thái Dương cung.

- Khương Phàm?

Trước mặt đại điện, một nam tử mập mạp mặc y phục lộng lẫy đang mang theo vẻ mặt tươi cười nghênh đón khách lui tới, thế nhưng khi nhìn thấy Khương Phàm, thể hiện lập tức mất tự nhiên.

- Sở Khang? Trùng hợp như vậy sao?

Khương Phàm cười, trên dưới dò xét Sở Khang:

- Từ hoa lâu đến Thái Dương cung, Sở lão bản đây là lên chức sao.

Khóe mắt Sở Khang run rẩy, miễn cưỡng muốn đưa ra một nụ cười, nhưng bây giờ chen không ra.

Hồng Quán mặc dù là hoa lâu, lại là chỗ ăn chơi đỉnh cấp mọi người đều biết, tiếp xúc tất cả đều là công tử đại tộc, mỗi ngày thu nhập được rất nhiều tinh tệ, Sở Khang hắn cũng là hồng nhân của Bá Vương phủ.

Nhưng Khương Phàm giày vò một trận, không chỉ có hủy Hồng Quán của hắn, ngay cả tất cả hoa lâu của Bá Vương Chiến Quốc đều lọt vào thanh lý. Hắn cũng từ đã từng lão bản ở Hồng Lâu, biến thành ngời tiếp khách ở đại đường.
Chương 1472 Tiểu vương yếu thế

Uất ức trong lòng chỉ có mình hắn rõ ràng nhất.

Khương Phàm vỗ vỗ cái mặt béo của Sở Khang, cười nói:

- Biểu hiện tốt một chút, chớ phụ lòng Bá Vương phủ coi trọng ngươi.

Sở Khang đưa tay đập vào tay Khương Phàm, thịt mỡ trên mặt đều bị tức giận mà run run:

- Đừng tưởng rằng trở thành trưởng lão liền có thể muốn làm gì thì làm. Nơi này là Thái Dương cung, thương hội lệ thuộc trực tiếp Bá Vương phủ, ngươi tốt nhất nên thu liễm một chút cho ta!

- U, ngươi đang uy hiếp ta?

- Ta đang cảnh cáo ngươi! Trưởng lão, chỉ là trưởng lão của Sí Thiên giới, nơi này, là Bá Vương chiến quốc.

- Ngươi cũng dám dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, có tin một câu của ta liền có thể để cho ngươi ngay cả cánh cửa này đều không xem được hay không.

- Ha ha, ha ha! Lời nói của ta, ngươi nghe không hiểu? Nếu như ngươi ở thành khu thứ ba, còn có thể ỷ vào Hung Linh hầu phủ muốn làm gì thì làm, nhưng ở chỗ này, ngươi còn không có thực lực kia!

- Mặc kệ tại sao ngươi tới nơi này, tốt nhất nên thu liễm một chút, chớ làm cho mình khó xử.

Sở Khang khinh thường bĩu môi.

- Đi gọi Sở Thương Minh tới.

- Sở Thương Minh là để cho ngươi tùy tiện kêu? Ngươi nên gọi một tiếng tiểu vương gia.

- Đi thông báo Sở Thương Minh, là ta có việc mời hắn tới.

- Ha ha, thật đề cao bản thân mà.

Khương Phàm ngăn ở trước cánh cửa rộng rãi khí phái, rước lấy vô số người vây xem.

Bọn thị vệ đều gom lại nơi này, chỉ là không ai nguyện ý bước lên trước gây phiền toái.

- Đi mời tiểu vương gia, liền nói trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới - Khương Phàm đang ở trước Thái Dương cung ngang nhiên gây sự.

Sở Khang cố ý hô to, khinh thường nhìn Khương Phàm.

Hắn cảm giác gần đây cảm xúc của tiểu vương gia rất khác thường, có khả năng chính là bị chuyện của Khương Phàm huyên náo. Hôm nay vừa vặn tranh thủ cơ hội cho tiểu vương gia hung hăng nhục nhã Khương Phàm.

Làm càn trước Thái Dương cung, quả thực là tự rước lấy nhục.

Đám người nghị luận ầm ĩ, đều chờ đợi xem náo nhiệt.

Khương Phàm, trưởng lão tam đẳng bây giờ của Sí Thiên giới, chạm tay đều có thể bỏng.

Sở Thương Minh, Tiểu Bá Vương của Bá Vương phủ.

Nếu thật là náo lên, khẳng định sẽ vô cùng đặc sắc.

Sau đó không lâu, Sở Thương Minh từ Bá Vương phủ chạy tới nơi này, chau mày, sắc mặt âm trầm.

- Tiểu vương gia...

Sở Khang đi nhanh qua, muốn báo cáo, kết quả đối diện chính là một bàn tay của Sở Thương Minh.

- Làm càn!! Dám ở trước Thái Dương cung ngăn cản trưởng lão tam đẳng Sí Thiên giới, ai cho ngươi lá gan đó!

Sở Thương Minh hận không thể chụp chết cái tên heo mập này!

Hắn thật vất vả với giữ được cái mạng, thề cũng không tiếp tục tiếp xúc cùng Khương Phàm, kết quả hỗn đản này lại kéo Khương Phàm tới trước mặt hắn.

Khi lấy được tin tức, hắn thậm chí còn hoài nghi Khương Phàm cố ý dùng Sở Khang dẫn hắn đi ra.

Khương Phàm đi đến đại điện:

- Tiểu vương gia, trong mắt Thái Dương cung giống như chỉ có tiếp đãi Bá Vương phủ, không có Sí Thiên giới nhỉ, ngay cả trưởng lão tam đẳng ta đây đều không được vào, có phải có chút quá mức hay không.

Sở Thương Minh vội vàng nói:

- Thái Dương cung cho tới bây giờ đều là của Sí Thiên giới, Bá Vương phủ chỉ là trông coi thay. Tên Sở Khang này vừa tới không có mấy tháng, không hiểu quy củ, ta thay mặt Bá Vương phủ, xin lỗi Khương trưởng lão. Như vậy đi, hôm nay Khương trưởng lão coi trọng cái gì, đều do Sở Thương Minh ta tính tiền.

Rất nhiều người kinh ngạc nhìn một màn này, trò hay mình mong đợi đâu?

Tiểu vương gia lại chủ động hạ thấp tư thái đối với Khương Phàm?

Đây chính là đãi ngộ ngay cả Triệu Thế Hùng đều không có.

Xem ra lời đồn là thật, Khương Phàm đã trực tiếp cùng Giới Chủ gây dựng mối quan hệ, ngay cả Bá Vương phủ đều phải tôn trọng.

Sở Khang càng không dám tin, tiểu vương gia xin lỗi Khương Phàm?

Tiểu vương gia là Bá Vương tương lai, Khương Phàm hắn có cao hơn nữa thì cũng chỉ là một tên trưởng lão!

Khương Phàm nói:

- Người như vậy ở lại Thái Dương cung, rất dễ dàng khiến cho người khác hiểu lầm. Như vậy đi, ta thay tiểu vương gia dạy dỗ mấy ngày? Dẫn hắn đi Sí Thiên giới, quen thuộc quy củ nơi đó.

- Tiểu vương gia!!

Sở Khang sợ hãi, khẩn cầu nhìn Sở Thương Minh, tuyệt đối không được, rơi xuống trong tay Khương Phàm, hắn khẳng định không có kết cục tốt.

Mà, nếu như hôm nay Sở Thương Minh tuỳ tiện từ bỏ hắn, tương lai coi như hắn sống thêm trở về, ngay cả con chó đều không làm được.

- Loại chuyện này cũng không cần phải phiền phức Khương trưởng lão, ta mang về tự mình quản giáo.

Sở Thương Minh theo bản năng muốn chống cự, cao ngạo nửa đời người, vẫn không quá thích ứng với việc cúi đầu trước người khác.

- Ta vừa vặn thiếu người hầu, vẫn là giao cho ta đi.

Khương Phàm đón ánh mắt Sở Thương Minh, trong đôi mắt mang theo cảnh cáo.

Nhớ kỹ tình cảnh bây giờ của Bá Vương phủ, nhớ kỹ ngươi còn thiếu ta một cái mạng.

Sở Thương Minh giãy dụa trong lòng, mặc dù vô cùng không cam lòng, nhưng vẫn từ bỏ:

- Vậy thì phiền phức Khương trưởng lão.

- Tiểu vương gia, không được...

Sở Khang tuyệt vọng.

Khương Phàm đưa một tay bóp lấy cái cổ to mọng của Sở Khang, dẫn vào hắc khí của thanh đồng tiểu tháp, che mất Sở Khang, cưỡng ép kéo vào tầng thứ ba.

Đại điện xa hoa rộng rãi thoáng an tĩnh.

Nơi này tất cả đều là đại biểu đại tộc của các phương, ánh mắt ác độc, lòng dạ thâm trầm, bọn hắn nhìn không chỉ là mặt ngoài, càng đang thưởng thức ý nghĩa phía sau.

Sở Thương Minh chủ động yếu thế, không thể nghi ngờ là truyền đạt một cái tin tức.

Bá Vương, thậm chí toàn bộ phe phái Bá Vương đều đang kiêng kị tân trưởng lão này.

Phần kiêng kị này cũng không chỉ là vì Khương Phàm hợp tác cùng phe phái Hung Linh Hầu, Khương Phàm khẳng định đã tìm tới chỗ dựa càng cường ngạnh hơn, ví dụ như Giới Chủ.

Khương Phàm là người của Giới Chủ, lại còn là rất thân cận.

Chỉ có như thế, mới có thể để cho Sở Thương Minh cao ngạo cúi thấp đầu.

- Vị này chính là Khương trưởng lão? Hân hạnh, hân hạnh.

Một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái từ ngoài điện truyền đến.

Khương Phàm bình tĩnh, nhưng trong lòng lại kinh ngạc, nhanh như vậy đã dẫn ra rồi sao?

Hắn thiết kế trò hay vẫn còn chưa hoàn toàn buông ra mà.

Chẳng lẽ, đối phương đã sớm chuẩn bị gặp mặt hắn?

Sở Thương Minh nhìn thấy người ở bên ngoài đi tới, khôi phục bình thường thần thái:

- Mộ Dung huynh, rất lâu không đến Chiến quốc rồi.
Chương 1473 Người thông minh

- Sở Khang?

Du Cảnh Chiến cùng Niệm An nhìn tên heo mập từ trên trời giáng xuống, đều có chút ngây người.

Mặc dù rất chờ mong, nhưng vẫn không nghĩ tới Khương Phàm nói cho vào liền thật cho vào như thế.

- Du Cảnh Chiến? U Mộng?

Sở Uyên đứng lên.

- Nơi này là nơi nào?

Giọng Khương Phàm truyền đến nơi này:

- Hắn là của huynh muội các ngươi. Đừng khách khí, sống hay chết, tùy các ngươi xử trí.

Du Cảnh Chiến lập tức dữ tợn:

- Sở Khang, ngươi có nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay không?

- Các ngươi... Nơi này...

Sở Khang nhìn lên năng lượng như cuồng triều sôi trào trên bầu trời, nhìn lại rừng rậm mênh mông ở xung quanh, nơi này là một loại vũ khí Không Gian nào đó sao?

Ầm ầm!

Lôi triều oanh minh, đinh tai nhức óc, Du Cảnh Chiến nhấc lên lôi triều chói mắt, đối diện che mất Sở Khang.

Sở Khang bị đánh bay ra ngoài, đập ầm ầm trên núi đá.

Toàn thân be bét máu thịt, lộ ra bạch cốt âm u.

Hắn quen sống trong nhung lụa rồi, chưa lúc nào nhận qua thương tổn như vậy, hắn nhìn xương cốt nội tạng của mình lộ ở bên ngoài, lập tức kêu thảm giống như ác quỷ.

- Nơi này là Địa Ngục của ngươi! Sở Khang ngươi đã đến Địa Ngục để trả nợ!

Du Cảnh Chiến giống như một con sói hoang đang nổi điên, nhào tới phía Sở Uyên.

- Chờ một chút, đầu tiên chờ chút đã, ngươi nghe ta nói, nghe ta... A...

Thái Dương cung!

Một nam tử mặc áo bào xanh cười sang sảng đi đến đại điện:

- Tiểu vương gia bỏ qua cho, xác thực đã thật lâu không có tới. Ai bảo ta chỉ là Càn Nguyên thánh văn cơ chứ, so ra đều kém hơn Chí Tôn thánh văn của tiểu vương gia, qua Sinh Tử cảnh rất gian nan, tuỳ tiện không dám ra tới.

- Ồ?? Mộ Dung huynh cũng đã là Sinh Tử cảnh rồi?

- Do dự thật lâu, một năm trước vẫn tiến đến. Thân ở đại gia tộc, không bước về phía trước chính là lui lại, lui lại là sẽ bị đánh.

Nam tử dáng dấp không tính anh tuấn, còn có chút chất phác, nụ cười cởi mở rất dễ dàng để cho người ta sinh ra cảm giác thân cận, chỉ là mắt trong mắt thỉnh thoảng lóe lên sáng rực, biểu hiện người này đang che giấu sự khôn khéo của mình.

- Vị này là Mộ Dung Tĩnh, truyền nhân Thanh Ngục.

Sở Thương Minh giới thiệu cho Khương Phàm.

- Khương trưởng lão đã nghe nói qua Thanh Ngục chưa?

Trên cổ Mộ Dung Tĩnh treo một mảnh Niết Bàn Thạch, ánh mắt sáng ngời lưu ý thể hiện của Khương Phàm.

Hắn chính là người theo dõi Khương Phàm.

Trong khoảng thời gian này hắn vẫn một mực mang theo Niết Bàn Thạch ẩn núp ở ngoài Hung Linh hầu phủ. Mãi mới chờ đến lúc, kết quả Khương Phàm giống như không có phản ứng.

Nhưng rốt cuộc là thật sự không có phản ứng, hay là đang cố ý che giấu?

Hắn cần tự mình xác định.

- Tha thứ ta kiến thức ít ỏi.

Khương Phàm đã sớm chuẩn bị, chỉ là nhìn Mộ Dung Tĩnh, không có nghiêng mắt nhìn ở chỗ cổ áo hắn.

Sở Thương Minh giới thiệu sơ lược, nói:

- Trung Vực có bốn đại thánh địa, cũng có tứ đại Chúa Tể dưới mặt đất. Nhân Gian Ngục là Chúa Tể dưới mặt đất tại Nam Bộ, Thanh Ngục là một trong Nhân Gian Thất Ngục.

Mộ Dung Tĩnh dùng sức nắm chặt tay Khương Phàm lại:

- Thế lực dưới mặt đất, cùng Ác Nhân cốc của Nghị trưởng lão đều là người kiếm ăn, thoải mái, tùy ý, ưa thích kết giao bằng hữu.

- Huynh nói như thế, đột nhiên cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.

- Ha ha, ta xem xét Khương trưởng lão liền biết là một người thoải mái. Người khác đều nói Khương trưởng lão tính cách cường thế, làm việc điên cuồng, nhưng ta chỉ thích người như vậy, khoái ý ân oán thù hận, tính tình thật thà. Nam tử mà, liền nên có dáng vẻ nam tử.

Khương Phàm khách khí ứng phó.

Không hổ là truyền nhân của Thanh Ngục, mồm mép quả thật rất tốt.

Mấy câu, mấy cái thể hiện, mấy cái động tác liền có thể sinh ra cảm giác tốt.

Đều là luyện ra được sao.

Sở Thương Minh nói:

- Nếu Mộ Dung huynh đã tiến vào Sinh Tử cảnh, làm sao lại còn tự mình đến nơi này?

Mộ Dung Tĩnh cười nói:

- Ta trước sau cũng đã không tới hai năm, không phải là sợ tiểu vương gia trách tội sao. Vừa hay gần đây cảm xúc, thực lực cũng có chút ổn định liền tranh thủ thời gian tới bái phỏng. Trên đường tới còn nghe nói chuyện của Khương trưởng lão, đặc biệt muốn nhìn một chút rốt cuộc là một nam tử có bao nhiêu mị lực vậy mà lại có thể được Giới Chủ Sí Thiên giới chúng ta ưu ái.

Một câu đã giữ gìn mặt mũi Sở Thương Minh, lại tán dương Khương Phàm, vô cùng đúng chỗ.

Khương Phàm chủ động mời:

- Ta thấy Mộ Dung huynh đệ là người sảng khoái, đáng để kết giao, chúng ta tìm một chỗ ngồi một chút?

- Ha ha, Khương trưởng lão nói một câu này, thật không uổng công ta ngày đêm kiêm trình một trăm bảy mươi ngàn dặm. Tiểu vương gia, vẫn là Anh Hùng lâu? Đi đi đi, quy củ cũ, vẫn là ta mời khách!!

Khóe miệng Sở Thương Minh co quắp, làm khách?

Cùng Khương Phàm?

Nói đùa cái gì! Ngẫm lại cũng cảm thấy khó chịu!

- Tiểu vương gia, xin mời?

Khương Phàm cũng đưa tay mời.

- Ta đang ở hậu kỳ Sinh Tử cảnh, gần đây càng ngày càng nguy hiểm, phụ vương ra lệnh cho ta là nhiều nhất đến Thái Dương cung nhìn, nơi khác thực sự không tiện.

- Thế này sao, vậy trước tiên cung chúc tiểu vương gia thành công vượt qua Sinh Tử cảnh, đến lúc đó ta lại bài tiệc ăn mừng.

Mộ Dung Tĩnh cáo từ rời khỏi, lúc xoay người, không để lại dấu vết thu Niết Bàn Thạch vào cổ áo.

Khương Phàm chú ý tới cử động nhỏ của hắn, nhưng vẫn giả bộ như cái gì cũng không biết.

Sở Thương Minh đưa mắt nhìn Khương Phàm, Mộ Dung Tĩnh rời khỏi, hơi nhíu mày lại.

Mặc dù biết tính cách của Mộ Dung Tĩnh, nhiệt tình kết giao Khương Phàm cũng là hợp tình lý, nhưng ở trước mặt của hắn không kiên kỵ gì như thế, vẫn có vẻ hơi vội vàng.

Khương Phàm cùng Mộ Dung Tĩnh đi đến trong phòng xa hoa tại Anh Hùng lâu, khách sáo ngồi xuống.

Trong lòng Khương Phàm có chút kỳ quái, vậy mà lại không nhìn thấy Lý Phong!

Mặc dù Đại Mộ bí thuật có thể thay đổi bộ dáng, thế nhưng ánh mắt khí chất đều không đổi được.

Hắn có thể xác định bên trong không có Lý Phong!

Kì lạ.

Hắn biến mất lâu như vậy, Lý Phong hẳn là sốt ruột đến muốn hỏng, theo lý hẳn là sẽ xen lẫn trong trong đội ngũ tới mới đúng.

Chẳng lẽ ngày đó Lý Phong bị thương rất nghiêm trọng, đã sớm về Nhân Gian Ngục tu dưỡng?

- Tới đây tới đây, tất cả vào đi.

Mộ Dung Tĩnh vỗ vỗ tay với ngoài cửa.

Lúc Khương Phàm đang coi là muốn dẫn đại nhân vật gì, vậy mà oanh oanh yến yến tiến vào chín nữ tử mỹ lệ.

Có đáng yêu, có dịu dàng, có vũ mị, có cao gầy, có nở nang, có kiều tiếu.

Yến gầy béo mập, phong tình khác nhau.
Chương 1474 Đối chọi gay gắt

Toàn bộ đều là những người có nhan sắc mỹ diệu tuyệt luân thượng đẳng để cho người ta hoa mắt thần mê, miên man bất định.

Mộ Dung Tĩnh lưu ý vẻ mặt của Khương Phàm, cao giọng nói:

- Đều thất thần làm gì, còn không mau hành lễ cùng Khương trưởng lão.

- Khương trưởng lão.

Chín vị nữ tử xấu hổ hành lễ.

- Ha ha, tới đây tới đây, Khương trưởng lão, đặc biệt vì huynh mà chuẩn bị lễ vật, như thế nào?? Tất cả đều là của huynh!

- Đây là ý gì?

Khương Phàm sờ không được mưu kế của Mộ Dung Tĩnh, nhìn người rất sáng suốt, lại muốn dùng loại phương thức này rút ngắn quan hệ?

Dung tục.

- Ta nghe nói Khương trưởng lão vừa mới tiến Bá Vương Chiến quốc liền giận dữ vì hồng nhan, đại náo Hồng Quán, trắng trợn cướp đi hoa khôi, rước lấy rất nhiều chỉ trích. Nhưng ta nghe ngược lại thân cận, bởi vì... Ha ha... Chúng ta đều là người trong đồng đạo.

Mộ Dung Tĩnh nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, lộ ra nụ cười mà chỉ nam tử mới hiểu.

- Đều là ta từ trên đường tới đây tuyển chọn tại các thành, khí chất tư thái hay tính cách, đều là thượng giai, đều vẫn sạch sẽ.

- Mộ Dung huynh phí tâm, nhưng ta không thể nhận.

Khương Phàm đã hiểu ý đồ của hắn.

Đây là muốn dùng Hồng Quán sự kiện làm điểm vào, điều tra nguyên nhân hắn cướp đi U Mộng.

- Ai!! Đều là nam tử, ta hiểu! Không dối gạt Khương huynh, ta cũng sẽ giữ tốt cái miệng này mà. Nam tử chúng ta liều đến liều đi, không phải là liều cái địa vị sao. Vì sao liều địa vị? Còn không phải là vì hưởng thụ! Hưởng thụ tôn quý, hưởng thụ tiền tài, hưởng thụ nữ tử.

Mộ Dung Tĩnh biểu hiện rất nhiệt tình rất thân cận, cố gắng dùng phương thức nam tử nhất rút ngắn liên quan.

- Mộ Dung huynh có ý tốt ta xin nhận, nhưng các nàng không quá thích hợp với ta.

- Chín cô nương này đều có đặc sắc, sao không có một ai thích hợp với Khương trưởng lão? Hay là ta thật đã đoán sai tâm tư Khương trưởng lão rồi?

- Trước khi đến, ta nghe nói Khương trưởng lão đại náo Hồng Quán, khắc sâu ấn tượng, cho nên...

Mộ Dung Tĩnh lưu ý thể hiện của Khương Phàm, dẫn dắt chủ đề.

Giống như Khương Phàm đoán, hắn lin muốn xác định nguyên nhân mà Khương Phàm cướp U Mộng đi.

- Ta quả thật ưa thích nữ tử, nhưng chỉ thích xem vừa ý. Ngày mới tới Chiến quốc ấy, kính tên Hồng Quán đã lâu, muốn đi đến thể nghiệm, kết quả khí chất đặc biệt của U Mộng kia đã hấp dẫn đến ta, trong lòng mềm nhũn, lại đang thời điểm kích tình, liền mới muốn cứu nàng ra ngoài. Mặc dù lúc ấy xúc động, nhưng Khương Phàm ta có một rất tính tình kỳ quái, chuyện đã đồng ý với người, nhất định phải làm được, nhất là nữ tử.

Khương Phàm tùy ý lại nghiêm cấm ứng phó.

- Ta nhớ không lầm, lúc ấy Khương trưởng lão vừa mới đến Hung Linh hầu phủ không có mấy ngày, có thể có đảm lượng đại náo Hồng Quán như thế, còn không sợ Bá Vương phủ, một mồi lửa đốt đi Hồng Quán. Mộ Dung Tĩnh thật sự bội phục.

Mộ Dung Tĩnh tiếp tục dẫn dắt đến chủ đề, đào sâu lấy các loại nguyên nhân.

- Lúc ấy phóng hỏa là do xúc động, cũng là bất đắc dĩ.

- Chỉ giáo cho?

- Bởi vì lúc ấy U Mộng rất sợ, sợ Bá Vương phủ sẽ cướp lại nàng, sợ lại bị nhận tra tấn, còn giống như rất sợ người nàng bán tới nơi này. Nếu ta đã cứu ra, làm sao cũng đều phải cho người ta được cảm giác an toàn, cho nên... Một mồi lửa liền đốt đi.

- U Mộng cô nương có thể gặp được Khương trưởng lão thật sự quá may mắn. Lấy địa vị Khương trưởng lão bây giờ, coi như lôi kéo tay của nàng dạo phố ở bên ngoài, đều sẽ không còn có người dám nói nửa câu.

- Thật ra ta lại nghĩ, nàng vẫn rất sợ, không nguyện ý lộ diện.

- Có Khương trưởng lão cho nàng chỗ dựa, nàng sợ cái gì? Ha ha, ai còn có lá gan dám làm loạn chứ.

- Sợ người bán nàng tới nơi này.

- Tìm tới người kia, bắt giết trước mặt nàng là được! Nếu như Khương trưởng lão tin tưởng Nhân Gian Ngục, không ngại giao cho Mộ Dung Tĩnh ta, tối đa một tháng, ta cam đoan giao người kia cho trong tay huynh.

- Ta đã an bài người của Hung Linh hầu phủ điều tra qua, nhưng đến bây giờ đều không có tin tức.

- Không phải Mộ Dung Tĩnh ta khoe khoang, loại chuyện này vẫn là nên để Nhân Gian Ngục chúng ta am hiểu hơn. Khương trưởng lão, nói một chút xem nàng còn nhớ rõ thứ gì.

- Nàng chỉ biết là bởi vì cứu được hai người mà bị diệt tộc, những cái khác đều không nhớ rõ.

- Nàng có nhớ kỹ điểm gì đặc biệt của đám người diệt tộc kia không?

Mộ Dung Tĩnh lưu ý vẻ mặt của Khương Phàm, trong lòng có chút ngoài ý muốn.

Khương Phàm lại thật sự hỏi qua thân thế của U Mộng, còn an bài Hung Linh hầu phủ điều tra?

Chẳng lẽ hắn mang U Mộng đi không chỉ là muốn độc hưởng, chơi xong liền ném đi, lại còn muốn cùng nữ tử hoa lâu bàn bạc tình cảm, thay nữ tử hoa lâu báo thù?

Hay là nói, Khương Phàm thật có liên quan cùng Niết Bàn Thạch, chính là muốn điều tra hai người mà tộc nhân của U Mộng cứu đêm đó?

Nếu thật là như thế, hôm nay thật sự đến đúng rồi!

- Đêm đó nàng bị kích thích, cái gì cũng đều không nhớ rõ.

- Nếu như Khương trưởng lão tin được chúng ta, lại sốt ruột muốn điều tra kẻ thù của U Mộng cô nương, không ngại giao nàng cho chúng ta, chúng ta mang nàng về lại nơi đó, nói không chừng còn có thể nhớ lại chút gì.

- Cũng không phải không cần. Ta chỉ không muốn nàng lại nhớ lại thảm kịch đêm đó.

- Không có manh mối, chuyện lại qua nhiều năm như vậy, thật không tốt để điều tra. Tuy nhiên Khương trưởng lão yên tâm, ta sẽ báo cho Nhân Gian Ngục, tận hết khả năng đi thăm dò. Lúc nào có kết quả, sẽ nói cho huynh trước tiên.

- Tới đây tới đây, chúng ta uống rượu, hôm nay có thể quen biết Khương trưởng lão, thật sự là vinh hạnh của ta.

Mộ Dung Tĩnh cầm bầu rượu lên, đứng dậy muốn rót rượu cho Khương Phàm.

- Mộ Dung huynh không cần khách khí như vậy, nếu muốn kết giao bằng hữu, cũng đừng có làm lễ gì, chúng ta dễ chịu thế nào thì tới thế nấy.

Khương Phàm cầm chén rượu đứng dậy nghênh rượu.

- Ai! Đây cũng không phải là lễ nói, là tôn trọng! Mộ Dung Tĩnh ta rất ít bội phục ai, nhưng nhưng Khương trưởng lão thật sự đã để cho ta lau mắt mà nhìn. Đây cũng không phải là thổi phồng. Khương trưởng lão xuất thân Biên Hoang, lại có thể trong vài chục năm ngắn ngủi lấy được thành tựu của ngày hôm nay, Nam Bộ, Bắc Bộ, Tây Bộ, đều mọi người đều biết, thật sự là mẫu mực cho chúng ta.
Chương 1475 Đối chọi gay gắt (2)

- Xác thực lấy được chút thành tựu, nhưng không có mẫu mực khoa trương như thế. Hôm nay lần đầu tiên ta nghe về Nhân Gian Ngục, có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo, chúng ta cũng chớ khách khí. Rượu, ta tự mình tới.

Khương Phàm cố ý nắm kéo bầu rượu.

- Khương trưởng lão nhất định phải để cho ta đổ chén đầu tiên này cho huynh.

- Huynh không phải rót cho ta, ta nhất định phải rót một chén cho huynh, tới đây tới đây.

Hai người khách sáo xô đẩy mấy lần, vẫn là Mộ Dung Tĩnh kinh nghiệm phong phú, chủ động ngồi xuống:

- Chúng ta đều chớ khách khí, tự mình rót cho mình vậy, nhưng chén đầu tiên, nhất định phải là ta kính Khương trưởng lão.

- Vậy ta liền...

Khương Phàm đang muốn ngồi xuống, bỗng nhiên tập trung vào cổ áo Mộ Dung Tĩnh.

Trước khi rời khỏi Thái Dương cung, Mộ Dung Tĩnh đã xảo diệu giấu đi Niết Bàn Thạch, nhưng Khương Phàm mượn lôi kéo, đứng ở vị trí thích hợp, rất tự nhiên đã 'Phát hiện' Niết Bàn Thạch.

Sắc mặt Mộ Dung Tĩnh nhỏ bé không thể nhận ra biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, rất tự nhiên sửa sang lại vạt áo, tránh khỏi ánh mắt Khương Phàm bắt đầu rót rượu.

Khương Phàm tiếp tục đứng đấy, trên mặt không có nụ cười:

- Xin hỏi Mộ Dung huynh, ngọc thạch huynh mang là ở đâu có được?

- Cái này sao, trang trí thôi. Tới đây tới đây, ta kính Khương trưởng lão một chén. Khương trưởng lão đã là trưởng lão tam đẳng của hoàng tộc, lại có lực lượng của Kiều gia như vậy...

- Huynh đầu tiên chờ chút đã! Ta muốn thấy nhìn khối ngọc thạch kia của Mộ Dung huynh. Khương Phàm đảo khách thành chủ, giằng co với Mộ Dung Tĩnh.

- Khương trưởng lão không có hứng thú với nữ tử, nhưng lại cảm thấy hứng thú đối với ngọc thạch? Ta chỗ này có rất nhiều, không biết Khương trưởng lão ưa thích loại hình nào?

Mộ Dung Tĩnh có chút trở tay không kịp, cũng may lòng dạ đủ sâu, không có biểu hiện ở trên mặt.

- Ta không thích ngọc thạch, ta là cảm giác khối ngọc thạch kia nhìn rất quen mắt, rất giống miếng ngọc của U Mộng.

- Ngọc thạch như thế này, có thể thấy được trong cửa hàng ở khắp nơi. Miếng trên người U Mộng là vị nào công tử tặng sao?

- Là đám người bán nàng tới nơi này, cưỡng ép treo ở trên người nàng, còn nói trừ phi nàng chết rồi, nếu không thì không thể lấy xuống xuống được.

Đầu Khương Phàm ngón tay xẹt qua thanh đồng tiểu tháp, từ bên trong dẫn xuất ra miếng Niết Bàn Thạch của U Mộng.

Niết Bàn Thạch đều là mảnh vỡ, kiếp trước đánh nát sau đó phân phát cho thuộc cấp, cho nên bộ dáng nhìn không ra chỗ tương tự, nhưng đều tỏa ra ánh sáng đỏ hồng yếu ớt, ẩn ẩn hình dáng chim tước.

- Vẫn rất giống.

Mộ Dung Tĩnh mắt thấy đã giấu không được, chỉ có thể lấy ra Niết Bàn Thạch của mình.

- U Mộng nói là có người đeo lên cho nàng? Có nói qua người nào, là nguyên nhân gì không? Tha thứ ta mạo muội, có thể xin mời U Mộng cô nương tới, chúng ta nói chuyện kỹ càng hay không?

Khương Phàm cười lạnh trong lòng, giả vờ y như thật.

- U Mộng ở trong Sí Thiên giới, ta cũng không muốn nàng còn gặp phải ác mộng như trước đây. Tuy nhiên...

- Tuy nhiên cái gì?

- Ta đã đồng ý với nàng, sẽ giúp nàng tìm tới kẻ thù diệt tộc, muốn rửa sạch khuất nhục những năm này cho nàng. Ủy thác Bá Vương, thanh lý triệt để hoa lâu tại Chiến quốc, chính là cho nàng một cái bàn giao. Sau đó, ta muốn tra ra đám người diệt toàn tộc nàng kia, sau đó... Diệt toàn tộc đám người kia!

Đáy mắt Khương Phàm chợt hiện ý lạnh, tập trung vào Mộ Dung Tĩnh:

- Mộ Dung huynh, hôm nay ta đến kết giao bằng hữu, không phải đến kết thù, cho nên... Giải thích?

- Khương huynh hiểu lầm rồi!

Mộ Dung Tĩnh liền vội vàng đứng lên, rất nghiêm túc nói:

- Khối ngọc thạch này là ta ngẫu nhiên lấy được, không có chút liên quan nào cùng U Mộng cô nương. Nhân Gian Ngục chúng ta làm việc cũng đều rất gọn gàng, tuyệt đối không để lại hậu hoạn, làm sao có thể người kéo tới thành thị náo nhiệt này, còn đưa vào hoa lâu?

- Ngẫu nhiên lấy được? Từ nơi nào! Có thể xin mời Mộ Dung huynh, giải thích rõ ràng hay không?

Khương Phàm tiếp cận Mộ Dung Tĩnh, nắm chặt quyền chủ động, bắt đầu phản kích.

Muốn mưu kế ta? Ngươi còn non chút!

- Chính là bên trong thương hội nào đó, ta là Hỏa Diễm linh văn, tại thời điểm gặp được nó có một cảm giác kỳ quái, liền mang ở trên thân, đến bây giờ cũng đã rất nhiều năm. Ta dám cam đoan Nhân Gian Ngục không có liên quan gì cùng U Mộng cô nương, Khương trưởng lão tuyệt đối không nên hiểu lầm.

- Ngọc thạch là con đường duy nhất để ta điều tra kẻ thù của U Mộng, lại đụng phải huynh ở nơi này, ta có thể không hiểu lầm? Tha thứ ta nói thẳng, lời giải thích của huynh, ta không tin!

- Ta xác thực rất khó giải thích rõ ràng, không bằng như vậy đi, cho ta hai tháng. Ta sẽ thuận theo manh mối này, tra ra hung thủ, cho Khương trưởng lão một lời giải thích hài lòng.

- Hai tháng?

- Nhiều nhất hai tháng. Nếu như không có manh mối, ta rất khó tra được, nhưng có manh mối, hai tháng là đủ.

Mặt Khương Phàm không thay đổi nhìn Mộ Dung Tĩnh, thật lâu mới nói:

- Tiệc rượu hôm nay tới tới đây trước. Hai tháng sau, còn ở nơi này, ta xin mời. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là, huynh có thể tra được hung thủ cho ta.

Mộ Dung Tĩnh đứng dậy đưa tiễn:

- Nhiều nhất hai tháng, chờ tin tức tốt của ta.

Thời điểm Khương Phàm ra khỏi phòng, đột nhiên hỏi một câu:

- Quan hệ giữa Mộ Dung huynh và Bá Vương phủ rất tốt?

- Thanh Ngục chúng ta phụ trách mua sắm đan dược cho tất cả ngục khác, những năm gần đây đều thông qua Bá Vương phủ trực tiếp liên hệ phe phái Lý gia ở bên trong.

- Thế sao, các ngươi có thể sẽ phải sửa đổi sách lược một chút.

- Vì sao??

- Bá Vương phủ đã cùng phe phái Lý gia toàn diện đoạn tuyệt quan hệ, nếu như các ngươi còn muốn đan dược của Lý gia, cũng đừng lại thông qua Bá Vương phủ, thay cách khác đi.

- Bá Vương phủ cùng Lý gia đoạn tuyệt quan hệ?

Sau khi Khương Phàm rời khỏi, sắc mặt của đám người Thanh Ngục lập tức âm trầm xuống, đây là chuyện khi nào?

Gian phòng đối diện mở cửa ra, Tề trưởng lão già nua khô quắt đi ra.

- Đơn đặt hàng đan dược năm nay một thời gian trước chúng ta vừa giao cho Bá Vương phủ, tuy nhiên thái độ Bá Vương phủ nơi đó rất là lạ. Bọn hắn chỉ tiếp nhận, không có cho ra thời gian cụ thể, cũng không có đàm phán giá cả tương ứng. Ta còn tưởng rằng là nội bộ Sí Thiên giới có biến động gì, thì ra là Bá Vương phủ đã cùng Lý gia trở mặt.

Tề trưởng lão cau mày.

Vì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK