Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186 Ca ca ta thì làm sao?

- Lão nha đầu ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao? Người đâu, kéo xuống cho ta, nàng dám rời đi nửa bước, đánh gãy chân của nàng cho ta!

Lão nhân giận dữ đứng dậy, muốn rời khỏi.

Tám người lại đồng thời cứng đờ, xong.

Ngoài điện, Khương Tuyền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng người khô gầy trong điện kia:

- Lão nha đầu?

Hỏng, nói sai rồi.

Khóe mắt lão nhân kéo ra, khí thế uy nghiêm đều yếu đi mấy phần.

- Lão nương ta hai mươi năm còn chưa có gả đi, là ai? Ta trước sau lĩnh về năm người, ngươi ngại kẻ không thiên phú, kẻ thì bộ dáng không xinh đẹp. Tên cuối cùng, còn nhìn hắn không thuận mắt?! Lão nương hiện tại đều không có người muốn lấy, ngươi gọi ta là gì? Lão nha đầu?

Khương Tuyền càng nói càng tức.

Trong điện, một vị nam tử coi như anh tuấn ho nhẹ một tiếng:

- Sư muội, ta muốn.

- Lăn!

- Khụ khụ...

Nam tử kia vội vàng cúi đầu xuống, làm bộ ho khan che giấu xấu hổ.

- Chính ngươi tính khí nóng nảy, còn nói ta? Ngươi nhìn xem ngươi lĩnh trở về đều là cái quái gì? Nói rõ ra chính là cố ý qua loa. Tên cuối cùng còn chỉ mới mười chín tuổi, phụ mẫu nó, ta có thể nhìn thuận mắt sao?

Lão nhân quay đầu chỉ vào Khương Tuyền mà quát tháo.

- Mười chín tuổi thì thế nào? Lão nương xinh đẹp như hoa, vĩnh viễn mười chín tuổi.

Khương Tuyền cũng chỉ vào cung điện kêu to.

- Phản! Phản rồi! Không biết lễ phép, người đâu, kéo xuống cho ta, giam lại.

Lão nhân giận dữ quát to, tức giận đến râu ria hai bên đều bay lên.

Thế nhưng...

Tám người cung kính đứng trong điện đấy, từng người đều cúi đầu rủ mắt xuống, làm bộ không nghe thấy.

Chín đệ tử thân truyền của ngài đều bốn mươi năm mươi tuổi, một người cũng đều không có gả đi, một người cũng đều không có cưới được thê tử.

Không do thì ngươi do ai?

Còn lão nha đầu?

Ngài dùng cái này mắng nàng, hay là chửi chúng ta?

- Điếc hết rồi sao?

Lão nhân giận dữ không có chỗ phát tiết.

Tám người chỉnh tề gật đầu.

- Vừa điếc!

- Lăn!!

- Ngài bớt giận.

Tám người quay đầu bước đi.

- Trở về!

- Sư tôn, xin phân phó.

Tám người lập tức dừng lại, khom người nghe lệnh.

Lão nhân chỉ vào bọn hắn điểm điểm chỉ tay một hổi, nửa ngày không có xuất nổi một câu.

Khương Tuyền giận dữ quay người.

- Người không cứu, tự ta cứu!

- Đứng lại cho ta! Quy củ chính là quy củ, ngươi không được hồ nháo. Ngươi đã là người của thánh địa liền phải theo quy củ của thánh địa. Lang Gia quốc, ngươi không được đi.

Lão nhân nghiêm túc mà nói.

Vô Hồi thánh địa thuộc về thánh địa, trách nhiệm là đóng giữ một phương, không thể nhúng tay sự vụ nước khác.

Nếu không, chính là xúc phạm tối kỵ.

Đừng nói hắn không gánh nổi Khương Tuyền, ngay cả Thánh Chủ cũng đều không gánh nổi.

- Ngươi trông coi quy củ của ngươi mà sống hết đời đi.

Khương Tuyền không quay đầu lại, dứt khoát rời khỏi nơi này.

- Càng ngày càng làm càn!

Mặt mo lão nhân căng cứng, ngồi về trên ghế.

Tám vị đệ tử đều cung kính đứng ở phía dưới, ai cũng không nói chuyện, cũng không ai rời đi.

Bọn hắn hiểu rõ tâm tình của sư muội.

Nhưng, bọn hắn cũng có thể hiểu rằng sư tôn khó xử như thế nào.

- Đều thất thần ở đó làm gì? Giữ nàng lại cho ta, giải vào thiết lao! Ngày nàng gia nhập thánh địa trở đi thì đã là thuộc về thánh địa, không thuộc về gia tộc. Chuyện của Khương gia, Khương gia tự mình giải quyết.

Lão nhân trầm mặt hạ lệnh.

- Nếu như Khương Hồng Võ chết trong Lang Gia quốc, chỉ sợ là sư muội sẽ không tha thứ cho ngài.

Một vị nữ đệ tử dùng thanh âm rất nhỏ nói nhỏ.

- Khương Hồng Võ không phải hài tử! Đã quyết định cứu người, sẽ chịu trách nhiệm về quyết định của mình. Nếu như Khương gia chết rồi, oán chính hắn, oán hoàng thất Lang Gia.

Lão nhân không có tinh lực xử lý loại chuyện nhỏ nhặt này, nhiệm vụ thiết yếu của Vô Hồi thánh địa chính là cảnh giác Đại Hoang.

- Cô cô, còn không có tin tức của phụ thân sao?

Khương Uyển Nhi nhìn thấy Khương Tuyền, lập tức đứng dậy nghênh đón.

Mặc dù thời gian tại thánh địa rất bình tĩnh, cũng đã nhận được chỉ đạo của thánh địa, tu tập võ pháp mới, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối vẫn nhớ mong tới phụ thân.

- Không có tin tức, chính là còn rất tốt.

Khương Tuyền không có ý định nói cho người của Khương gia biết, như thế sẽ chỉ loạn hơn.

- Nghị ca ca thì sao? Cũng không có tin tức của huynh ấy sao?

Khương Uyển Nhi lo lắng hơn là Khương Phàm, dù sao hắn cũng chỉ có một mình, còn lưu lạc tại Đại Hoang.

Hắn có còn sống hay không?

Hắn làm sao để sống sót?!

- Sư tôn mới từ Đại Hoang trở về, mấy ngày nay sẽ bắt đầu giúp đỡ tìm kiếm. Tin tưởng thực lực chúng ta, tinh lực kiềm chế Đại Hoang trước đó đều có thể đi. Hiện tại bọn hắn đã trở về, rất nhanh có thể giúp ngươi tra được.

Khương Tuyền nhẹ giọng trấn an nàng, chỉ là trong lòng cũng không ôm hy vọng.

Ở tình huống lúc đó, Khương Phàm khả năng vào buổi chiều đầu tiên liền chết rồi.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, xương cốt đều không thừa nổi.

Tìm?

Đi nơi nào tìm!

Khương Tuyền mặc dù đang mong đợi kỳ tích, nhưng lại không tin có kỳ tích.

- Ta tới xem một chút, có còn cần cái gì không?

Khương Tuyền cố gắng giữ nét mặt tươi cười.

Khương Uyển Nhi không nhìn ra vấn đề, mỉm cười nói:

- Chúng ta nơi này cái gì cũng có.

- Vậy là tốt rồi, ta phải rời khỏi mấy ngày, nhớ kỹ phải tu luyện thật tốt.

Khương Tuyền căn dặn vài câu sau đó cũng rời khỏi khu rừng này.

- Sư muội, ngươi không thể rời khỏi thánh địa.

- Một mình ngươi, cũng không giúp được một tay.

Tám vị sư huynh sư tỷ đợi nàng đi ra, đều vây lại quanh nàng.

- Đừng nói nhảm, giống thường ngày, tới đi.

Khương Tuyền thường xuyên chuồn êm ra ngoài, các sư huynh sư tỷ cũng sẽ phối hợp đùa giỡn một trận, làm bộ không địch lại.

- Sư muội, lần này không được! Ngươi thuộc về thánh địa, cũng sẽ đại biểu thánh địa. Chúng ta không thể để cho ngươi đi.

Tám vị sư huynh sư tỷ lần lượt kích hoạt linh văn lên, thái độ kiên quyết.

Khương Tuyền nhíu mày:

- Các ngươi nghiêm túc?

- Sư muội, ngươi phải đến thiết lao đợi!

Trong tám người, đại sư huynh đi đến phía trước nhất, linh văn lấp lóe, cương khí cuồn cuộn, xung quanh hắn hình thành một đầu Địa Long kinh khủng, chấn động sơn dã, gào thét đến trời cao.

- Các ngươi...

Khương Tuyền lắc lư ánh mắt, thật lâu, thanh âm hơi run:

- Ca ca ta... Làm sao bây giờ?
Chương 187 Tử hình tràng

Thành Khôi Binh!

Bắc Cương chủ yếu đóng quân trong thành, phụ trách tuyến phòng ngự thứ ba của Tây Cương cung cấp vũ khí cùng quân tốt.

Nơi này quanh năm náo nhiệt.

Rất nhiều tử đệ bần hàn, một vài người linh văn phẩm cấp thấp đều sẽ lựa chọn tới đây tiếp nhận kiểm nghiệm để trở thành luyện thể giả, đến cứ điểm tích lũy công tích.

Ở thế giới linh văn vi tôn này, đây là một cơ hội cho những người có thân phận hèn mọn như bọn hắn thay đổi vận mệnh.

Mà trong thời gian gần nhất, thành Khôi Binh vốn thường náo nhiệt lại trở thành oanh động.

- Mục đích của Tam hoàng tử rất rõ ràng, chính là muốn dẫn dụ người của Khương gia trở lại Bắc Cương. Chúng ta đều thấy rõ, nhưng phải xem người của Khương gia quyết định như thế nào.

Chu Thanh Thọ xô đẩy đám người chen chúc trên đường phố, đi tới một khu trong thành Khôi Binh.

Thương Châu võ viện mặc dù không bị 'Điều động', nhưng hắn không chịu nổi cảnh tịch mịch nên đã vụng trộm chạy tới đây.

- Bắc Cương đều đang lan truyền tin tức, với tính cách Khương Hồng Võ, hắn khẳng định sẽ tới cứu người. Nơi này nhất định sẽ diễn ra một trận hỗn chiến. Ngươi cảm thấy, ai sẽ thắng?

Tiêu Phượng Ngô không che giấu được hưng phấn, dạng hỗn chiến ân oán này khẳng định vô cùng đặc sắc.

- Người khác đều nói Khương gia hẳn đã chết rồi. Nhưng Khương gia không phải kẻ ngu ngốc, Khương Hồng Võ càng là người khôn khéo cay độc. Nếu như bọn hắn dám đến, liền khẳng định sẽ có tính toán. Vậy phải xem Tam hoàng tử nghĩ nhiều, bố trí càng nhiều, hay là Khương Hồng Võ càng giảo hoạt, càng chuẩn bị đầy đủ.

Chu Thanh Thọ mặc dù trẻ tuổi, nhưng đối với cục diện tại thành Khôi Binh hắn nhìn rất thấu triệt.

- Khương gia, mau tới đi.

Tiêu Phượng Ngô cũng đã chờ không kịp.

- Không có khả năng nhanh như vậy. Khương gia đã sớm rời khỏi Lang Gia quốc, chờ đến khi nhận được tin tức, lại gấp gáp trở về, tối thiểu cũng phải nửa tháng trở lên.

- Vậy cũng chưa hẳn. Tam hoàng tử vì cái gì mà đột nhiên ở thời điểm này lại bắt người, khả năng chính là đã phát hiện tung tích Khương gia.

- Vậy cũng đúng.

- Ngươi nói, tên Khương Phàm kia còn sống không?

- Chỉ sợ là đã chết trong Đại Hoang rồi.

- Đáng tiếc.

Tiêu Phượng Ngô một mực nhớ mãi không quên cái ngày trong thành Bạch Hổ đó đã nhìn thấy Thú linh văn như thế nào.

Thánh phẩm Thú linh văn, quả thực là kỳ tích!

Hắn lúc ấy đều hận không thể đi cùng theo Khương Phàm rời đi.

Bọn hắn xuyên qua đám người, đi tới khu sân hành hình trong thành.

Nơi này vốn là tràng Luyện Binh, sau khi được bố trí tỉ mỉ đã biến thành pháp trường.

Yến Tranh, Côn Bác, Hùng Chiêm Nguyên, còn có hơn bảy trăm nhân khẩu già trẻ lớn bé của ba gia tộc, toàn bộ đều đang quỳ gối trên hình dài lạnh lẽo.

Cái cổ, cổ tay, cổ chân, còn có trên lưng đều đang quấn quanh lấy xiềng xích nặng nề.

Mỗi một xiềng xích đều 'Chôn' sâu bên trong mặt đá tại hình đài.

Xung quanh hình đài có trên trăm vị cường giả có nham thổ linh văn ngồi đó, khống chế nham thạch thành gai bén nhọn trên mặt bàn.

Một khi ra lệnh hành hình, những thứ này sẽ đâm xuyên qua thân thể đám người Yến Tranh trước tiên.

Xung quanh pháp trường còn có số lượng lớn cường giả Binh linh văn.

Bọn hắn có một số đến từ tam đại vương phủ Thương Châu, có một số thì lại đến từ hai tông môn mạnh nhất Bắc Cương là Cửu Tiêu cung và Huyền Thiên Cung.

Cảnh giới đều từ Linh Nguyên cảnh trở lên, toàn thân tản ra khí tức lăng lệ tựa như vũ khí sắc bén, cảnh giác đám người chen chúc bên ngoài, cũng quét mắt nhìn bọn người Yến Tranh trên hình dài.

Bọn người Yến Tranh đều bị phong tỏa kinh mạch, bọn hắn mỏi mệt lại hư nhược quỳ ở đó.

Rất nhiều hài tử đã không kiên trì nổi, nằm nhoài trên hình dài.

Chín ngày rồi!

Bọn hắn đã quỳ ở chỗ này ròng rã chín ngày rồi!

Chín ngày này đối với bọn hắn mà nói không chỉ là khuất nhục, còn có phẫn nộ bi thống phía sau rét lạnh.

Lạnh từ trong lòng.

Bọn hắn đối với Bạch Hổ quan, đối với Thương Châu, thậm chí đối với hoàng thất, triệt để thất vọng.

Mấy chục năm kiên trì, trung thành cùng thủ hộ, cuối cùng đổi lấy kết quả như thế.

Lúc này, đám người bên ngoài bỗng dâng lên một trận rối loạn.

Một thiếu nữ áo xanh bị thô lỗ kéo đến.

Nữ tử tóc dài tán loạn, trên quần áo là loang lổ vết máu, suy yếu lại chật vật, cơ hồ đứng cũng không vững.

- Khinh Vũ!

Trong lòng Yến Tranh lập tức tuôn ra một cơn lửa giận, vừa muốn giãy dụa, lại động tới thương thế toàn thân, đau đến sắc mặt đều trắng bệch.

- Khinh Vũ? Làm sao nàng cũng bị bắt cơ chứ?

Đám người trên hình dài vô cùng bất ngờ, cũng tuyệt vọng.

Ý vị này tức là Kim Dương cung đã từ bỏ Khinh Vũ, không thể vì bọn hắn cầu tình, cũng không có khả năng tới cứu bọn hắn.

- Đều thành thật một chút, đừng ép chúng ta động thủ. Dù sao vài trăm người các ngươi, sớm chết mấy tên cũng không ảnh hưởng.

Cường giả xung quanh hình đài lập tức cảnh cáo.

Yến Khinh Vũ bị lôi kéo đến trên hình dài, phủ lên xiềng xích nặng nề.

- Kim Dương cung cứ như vậy giao con ra?

Yến Tranh có thể đoán được nhất định là Tam hoàng tử đã tự mình bái phỏng Kim Dương cung.

- Sư phụ đã tận lực rồi.

Yến Khinh Vũ suy yếu nói nhỏ, xiềng xích dắt vào cái cổ mảnh khảnh của nàng.

- Ta đã nhắc nhở qua con, có cơ hội liền rời khỏi Kim Dương tông, đi càng xa càng tốt.

Yến Tranh thống khổ nhắm mắt lại.

Yến gia, triệt để xong rồi.

- Trấn thủ cứ điểm mấy chục năm, đây chính là kết quả mà chúng ta nhận được.

- Đáng thương.

Côn Bác ngẩng đầu, nhìn đám người chỉ trỏ bên ngoài, thê thảm cười một tiếng.

Có hài đồng ở phía sau nhẹ giọng nói nhỏ.

- Mẫu thân, con thật phải chết sao? Con... Mới tám tuổi. Con đã làm sai điều gì?

Mẹ tiểu hài cúi đầu xuống, thân thể gầy gò nhẹ nhàng run rẩy, muốn nói lời an ủi nhưng đều nói không ra.

Trên tháp cao xung quanh pháp trường, Khương Hồng Dương, Khương Nhân, còn có Đại trưởng lão Nhị trưởng lão đang cẩn thận nhìn chằm chằm bầy người bên ngoài pháp trường, tìm kiếm thân ảnh khả nghi.
Chương 188 Lấy thân thử lửa

Bọn hắn hiểu rất rõ Khương Hồng Võ.

Chỉ cần nhận được tin tức, hắn khẳng định sẽ tới.

Sau đó sẽ lăn lộn đến trong đám người, vụng trộm quan sát tình huống pháp trường.

Chỉ có khi xác định được bọn người Khương Hồng Võ đến, trò chơi đặc sắc này mới có thể chính thức bắt đầu.

- Phụ thân, chẳng lẽ chúng ta cứ nhìn chằm chằm suốt ngày như vậy?

Khương Nhân nhìn đến nỗi con mắt đều đau nhức, đều không phân ngày đêm mà đã nhìn đến chín ngày rồi, còn muốn nhìn tới khi nào.

- Đây là mệnh lệnh của điện hạ, chúng ta hiểu Khương Hồng Võ nhất nên chỉ chúng ta mới có thể ở tại nơi này quan sát.

Khương Hồng Dương cũng nhìn đến mệt mỏi rồi, nhưng hắn cũng không dám chống lại mệnh lệnh.

- Coi như Khương Hồng Võ tiến vào thành cũng chưa chắc sẽ đích thân xuất hiện, hoặc là ở xa xa nhìn vài lần, hoặc là phái mấy người đến tìm hiểu tin tức. Ta ngược lại đã nghĩ ra một kế có thể gây chú ý, nói không chừng có thể kích thích đến bọn hắn. Chỉ là...

Khương Nhân dùng sức chà xát con mắt mệt mỏi, nhìn về mấy trăm nhân khẩu chen chúc trên hình dài.

- Nơi này không có người ngoài, có gì cứ việc nói.

Khương Hồng Dương cùng hai vị trưởng lão đều thu hồi ánh mắt, quá mệt mỏi, đều nhìn đến mệt mỏi.

- Cách mỗi một giờ, ngẫu nhiên giết một tên. Ta cũng không tin Khương Hồng Võ vẫn có thể bình thản.

Đáy mắt Khương Nhân hiện lên sát ý tàn nhẫn.

- Đây cũng là ý kiến hay.

Bọn người Khương Hồng Dương trao đổi ánh mắt.

Dù sao cuối cùng đều phải xử tử, sớm giết mấy tên, thậm chí giết mấy chục mấy trăm tên thì cũng đều không có vấn đề gì.

Cứ thế này một đao vỗ xuống một cái, khẳng định sẽ kích thích Khương Hồng Võ ở chỗ tối.

Nói không chừng còn có thể buộc bọn hắn sớm động thủ, sau đó loạn trận cước.

Nhị trưởng lão hơi có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến tình cảnh của bọn hắn lại không thể không kiên trì làm như thế.

- Các ngươi chờ đó, ta đi xin phép điện hạ. Quan sát cho kỹ, chớ có biếng nhác.

Khương Hồng Dương lập tức rời khỏi tháp nhìn.

Chủ ý này mặc dù hung ác, nhưng đúng là ý kiến hay.

Có thể thỉnh công!

Tam hoàng tử không ở gần pháp trường mà núp ở tửu lâu cao nhất cũng xa hoa nhất thành Khôi Binh.

Cả tòa tửu lâu đều bị bao hết, do thị vệ hoàng thất tự mình đóng giữ, đề phòng vấn đề.

Tam hoàng tử đang ngồi ở tầng cao nhất - tầng thứ mười sáu, xuyên qua cửa sổ trước mặt, ngắm nhìn hướng pháp trường.

Bọn người Yến Tranh đã quỳ ở nơi đó chín ngày, hắn cũng ngồi ở nơi này chín ngày rồi.

Bên trong tầng cao nhất còn có ba vị Vương gia Thương Châu là Bạch Ngao Thương, Lý Thanh Phong, Triệu Nguyên Bá, bọn hắn không phân ngày đêm hầu ở nơi này.

Ngoại trừ bọn hắn ra, trong phòng này còn có thêm một nhân vật đặc biệt.

- Tam ca, ta cảm giác ván này ngươi không thắng được.

Một thiếu nữ ngây ngô ngồi trên giường êm, tuổi tác không lớn, lại là một mỹ nhân tuyệt đối bại hoại.

Da như mỡ đông, mắt như thu thuỷ, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ ưỡn lên, môi đỏ trơn bóng, hàm răng như ngọc.

Hình dáng nghiêng nước nghiêng thành mỹ lệ mà đơn giản, váy dài hoa lệ càng làm nổi bật khí chất tôn quý của nàng.

Nàng là Cửu công chúa Lang Gia quốc, tướng mạo mỹ lệ, trí tuệ thông minh, lại là lục phẩm linh văn.

Rất được Nhân Hoàng yêu thích.

Nữ tỳ bên cạnh Tam hoàng tử bất mãn nhìn nàng một cái, quá đáng ghét, còn chưa bắt đầu đã nói ra lời như thế.

Tam hoàng tử thản nhiên nói:

- Nơi này nguy hiểm, Cửu muội nếu như sợ, hay là sớm trở về đi.

- Ta không phải quan tâm ngươi thắng thua thế nào. Ta quan tâm mặt mũi hoàng thất. Ngươi cố ý làm lớn chuyện, oanh động huyên náo, phải chờ sau khi chuyện thành công, cũng sẽ khuếch đại công lao, để hoàng thất hài lòng, không truy cứu trách nhiệm của ngươi nữa. Nhưng, ngươi dùng sức quá mạnh. Chuyện này lúc đầu có thể làm vô cùng tinh diệu rốt cuộc lại trở nên thô ráp. Năm mươi ngàn tinh binh Cửu Tiêu cung và Huyền Thiên Cung, đây là toàn bộ lực lượng trong tay ngươi, Khương Hồng Võ tra một cái liền rõ ràng. Ngươi mặc dù nắm những con tin này, nhưng Khương Hồng Võ lại có thời gian chủ động. Hắn không xuất hiện, ngươi cũng chỉ có thể chờ, hắn có thể kiên nhẫn tìm kiếm lỗ thủng, cẩn thận tính toán. Cứ như vậy, rõ ràng là ngươi đang làm cục, ngược lại lại biến thành ngươi ở ngoài sáng, hắn ở trong tối.

Cửu công chúa thực sự nhịn không được, đều rất uyển chuyển nói hắn sẽ không thắng, nàng thậm chí cho rằng hắn còn sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng sở dĩ tới đây chủ yếu là muốn gặp Thánh linh văn Khương gia kia một lần.

Nhưng sau khi nhìn thấy Tam hoàng tử bố cục, lại có chút thất vọng.

- Cửu muội, ngươi rất thông minh. Nhưng ta cục diện bố trí, tuyệt đối không chỉ như thấy ngươi thế này thôi.

Tam hoàng tử bất vi sở động (không có động tĩnh, không bị thuyết phục).

Lực lượng trong tay của hắn chính là những thứ này, nhưng lực lượng Khương Hồng Võ có thể sử dụng, đều còn đó.

Coi như Thiên Sư tông theo Khương Phàm tới, cũng không bằng một phần năm toàn bộ lực lượng của hắn.

Bọn hắn, ai cũng đừng hòng trốn ra khỏi thành Khôi Binh này.

- Ta mặc kệ ngươi còn có bố trí như thế nào, nhưng ngươi ngồi ở chỗ này sẽ rất nguy hiểm. Ta nghe nói ngươi đã chuẩn bị thế thân, vì cái gì lại không dùng đến?

Cửu công chúa ngồi ở trong góc, rất cẩn thận, đây không phải sợ chết mà là nếu đem mình làm bia sống ngồi tạởi phía trước cửa sổ thì thật sự quá ngu xuẩn.

- Muốn câu cá lớn, há có thể dùng mồi giả.

Tam hoàng tử tin tưởng Khương Hồng Võ sẽ đến, nhưng lấy sự khôn khéo của Khương Hồng Võ, hắn sẽ không trực tiếp đi tới pháp trường cướp người.

Phương pháp tốt nhất chỉ có một —— bắt giặc trước bắt vua sau!

Khương Hồng Võ sẽ ở thành Khôi Binh cẩn thận tìm kiếm hắn, vụng trộm quan sát hắn, không đến vạn phần xác định thì sẽ không có khả năng xuất thủ.
Chương 189 Chém đầu

Hắn đương nhiên biết ngồi ở chỗ này rất nguy hiểm, nhưng chỉ có thế này mới có thể chân chính dẫn dụ Khương Hồng Võ tới.

- Điện hạ.

Khương Hồng Dương đi vào tầng cao nhất, cung kính hành lễ với Tam hoàng tử.

- Phát hiện Khương Hồng Võ rồi?

Tam hoàng tử nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Tinh thần bọn người Bạch Ngao Thương chấn động.

- Còn không có. Khương Hồng Võ vô cùng giảo hoạt, chỉ sợ sẽ không tuỳ tiện xuất hiện. Ta đã nghĩ đến chủ ý có thể kích thích bọn hắn đến. Nếu như bọn hắn thật ở trong thành liền sẽ loạn trận cước, sớm xuất thủ. Nếu như còn không có vào thành Khôi Binh, sau khi nhận được tin tức thì hắn cũng sẽ bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

Sau khi Khương Hồng Dương nói xong, ho nhẹ vài tiếng, hạ giọng nói.

- Ta đề nghị... Cách mỗi một giờ, ở trước mặt mọi người xử tử một tên. Bọn hắn nhiều người, giết bốn năm ngày cũng chỉ mới một trăm người. Nhưng thế này lại có thể kích thích cực lớn đến Khương Hồng Võ.

Nét mặt của bọn người Bạch Ngao Thương lập tức quái dị.

Chủ ý này điên rồi.

Tuy nhiên… lại rất hữu hiệu!!

Dù sao bọn hắn đối mặt cũng là Khương Hồng Võ, mà trận dụ sát này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại.

- Chuẩn, thông tri pháp trường, lập tức chấp hành. Nhóm đầu tiên, trước hết giết mười tên.

Tam hoàng tử gật đầu, chủ ý này quả thật không tệ.

- Ta đi chấp hành ngay.

Khương Hồng Dương hạ thấp mình lui lại.

- Chờ một chút. Mấy người Khương gia các ngươi cũng đều tới đây đi. Bồi tiếp ta, sẽ an toàn hơn.

Tam hoàng tử không chỉ có đem mình làm mồi nhử, Bạch Ngao Thương, Triệu Nguyên Bá, Lý Thanh Dương cũng đều là mồi nhử.

Đã có biện pháp kích thích Khương Hồng Võ sớm xuất thủ, bọn người Khương Hồng Dương cũng nên đến đây.

Bên trong pháp trường!

Phó cung chủ Cửu Tiêu cung - Tống Thiên Hùng tự mình đi đến trước sân hành hình:

- Phụng lệnh điện hạ, thay đổi phương thức hành hình.

Bọn người Yến Tranh, Côn Bác, Hùng Chiêm Nguyên liên tiếp ngẩng đầu.

Ba nhà tộc nhân đều âm thầm khẩn trương, trực tiếp giết không được sao, còn muốn tra tấn bọn hắn?

Tống Thiên Hùng để cho trong ngoài pháp trường đều yên lặng, cao giọng hô to:

- Lập tức lên, cách mỗi một giờ, giết một tên. Bảy trăm ba mươi sáu người, giết hết mới thôi.

Bên ngoài pháp trường lập tức xôn xao.

Bọn người Yến Tranh thì sắc mặt trắng bệch.

Giết từng người?

Để bọn hắn tận mắt nhìn thân nhân chết ở trước mắt sao?

Có còn nhân tính hay không?

Coi bọn họ là thành cái gì rồi?

- Tam hoàng tử, ngươi cút ra đây cho ta. Chúng ta trấn thủ Đại Hoang hai mươi năm, chưa bao giờ lui nửa bước. Chúng ta xứng đáng với Thương Châu, xứng đáng với Bắc Cương.

Hùng Chiêm Nguyên đột nhiên nổi giận, điên cuồng xé rách lấy xiềng xích.

- Giết!!

Tống Thiên Hùng thét lên một tiếng ra lệnh, giận dữ chỉ vào mặt Hùng Chiêm Nguyên.

Trăm vị cường giả Thổ Linh văn xung quanh hình đài lập tức phóng thích mênh mông Thổ nguyên lực, trùng kích đâm đến trên hình dài.

Mười mấy cây chùy nhọn đâm vào, xuyên thủng thân thể hùng tráng của Hùng Chiêm Nguyên.

- Chiêm Nguyên!

- Phụ thân... A a a...

- Không!! Không...

Đám người trên hình dài kịch liệt giãy dụa, muốn rách cả mí mắt.

- A...

Hùng Chiêm Nguyên trừng trừng hai mắt, trùng điệp quỳ trên mặt đất, chỉ lên trời bi thương gầm thét.

- Tam hoàng tử, ngươi như vậy mà lãng phí võ tướng cứ điểm, tất lạnh một trăm ngàn thiết quân trái tim Bạch Hổ quan. Một khi Đại Hoang có biến, thủ hộ cứ điểm bất lợi, ai đến ngăn cản mãnh thú ác linh, ai đến thủ hộ một trăm ngàn con dân Thương Châu. Ngươi... Ngươi...

Hùng Chiêm Nguyên nói, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, vô lực cúi đầu.

Yến Tranh cùng Côn Bác gắt gao nắm chặt nắm đấm, đè nén lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực.

Giờ khắc này, bọn hắn không chỉ là thất vọng, càng là vô cùng oán hận.

- Điện hạ có lệnh, đợt thứ nhất... bắt mười tên trước. Lý do công bằng, ngẫu nhiên lựa chọn.

Tống Thiên Hùng lạnh lùng nhìn bọn hắn, tựa như nhìn gia súc đợi làm thịt, vung ra mười giọt máu tươi, vẩy hướng về phía pháp trường, nhỏ đến trên thân mười người trong đó.

- Không được, ta không muốn chết.

Mười người hoảng sợ hãi thét lên, kịch liệt giãy dụa.

Mười vị đệ tử Cửu Tiêu cung nhảy đến trên hình dài, mở xiềng xích ra, thô lỗ lôi ra mười người được tuyển chọn.

- Bọn súc sinh các ngươi, để ta trước, trả nữ nhi của ta lại đây. Buông ra, con bé chỉ mới năm tuổi, năm tuổi thôi. A a a! Tam hoàng tử, lão tử làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Đổi thành ta, đến đây, đổi thành ta.

Người thân trên hình dài điên cuồng giãy dụa, bị xiềng xích xé rách máu me be bét khắp người.

- Giết!!

Tống Thiên Hùng quát to một tiếng chói tai, mười cái đầu lăn xuống tại chỗ

Giờ khắc này, bên ngoài pháp trường đã vô cùng xôn xao bạo động, đều bị một màn tàn nhẫn này kích thích.

Rất nhiều cường giả trên tháp quan sát xung quanh hình thành bên lập tức ngưng mi quan sát, tìm kiếm lấy thân ảnh khả nghi.

Thế nhưng, xem đi xem lại, thực sự cũng không nhìn ra cái gì.

Chu Thanh Thọ và Tiêu Phượng Ngô lẫn trong đám người, nhìn một màn bi thảm phía trước, trên mặt không còn có nửa điểm nhẹ nhõm.

Vốn là tới xem náo nhiệt, trong lòng lại cứ như bị thứ gì đó nắm lấy.

- Đây là đang bức Khương Hồng Võ xuất hiện sao? Muốn giết cứ giết, có nhất định phải như vậy hay không? Tam hoàng tử không sợ Bạch Hổ quan tạo phản?

Sắc mặt Chu Thanh Thọ cực kỳ khó coi, máu tươi đầy đất kích thích hắn thật sâu.

- Quá hèn hạ, là chủ ý của người nào, có còn nhân tính hay không.

Tiêu Phượng Ngô chau mày, dùng sức nắm chặt nắm đấm. Vào lúc này, Thú linh văn trên trán của hắn đã nổi lên vài tia ấm áp, giống như đang chỉ dẫn cho hắn cái gì đó.

- Ừm? Cỗ khí tức này...

Tiêu Phượng Ngô lập tức quay đầu lại nhìn qua đám người hỗn loạn chen chúc ở phía sau.
Chương 190 Thật thật giả giả, kế trong kế (1)

Khương Phàm bôi Ngọc Ngưng Giao trên mặt, thay đổi bộ dáng, dưới chân đệm lên khối gỗ, tăng thêm chiều cao, ngay cả bên trong y phục đều lấp thêm đồ vật, chợt nhìn tựa như một nam tử trung niên.

Hắn không đành lòng đi xem thảm kịch ở pháp trường, cũng không dám lập tức rút, để tránh bị người khác tiếp cận.

- Tam hoàng tử... Bất kính với hoàng thất là trách nhiệm của Khương gia. Bọn hắn, tội gì lại phải chịu như thế? Trong mắt ngươi, Bạch Hổ quan đến cùng tính là gì? Mười ba vạn tướng sĩ Bạch Hổ quan, trong mắt ngươi lại là cái gì?

Trong lòng Khương Phàm đầy ngập lửa giận, gắt gao nắm chặt hai tay đang run rẩy lấy.

Vì dẫn dụ Khương gia trở về, vì cái gọi là mặt mũi hoàng tử, Tam hoàng tử vậy mà lại có thể tổn hại tính mệnh trung lương như thế.

Ác độc!

Hèn hạ!

Khương Phàm thật hận không thể thể tự mình bắt Tam hoàng tử, cũng kéo tới nơi này dùng một đao chặt xuống.

- Chúng ta hình như đã gặp qua ở đâu rồi?

Sau lưng Khương Phàm đột nhiên vang lên một tiếng nói.

Trong lòng Khương Phàm căng thẳng, làm bộ không nghe thấy tiếp tục nhìn qua pháp trường.

- Mùi của ngươi... Rất quen thuộc.

Tiêu Phượng Ngô đụng ở bên người Khương Phàm, lại ngửi ngửi mấy lần, ánh mắt sáng lên, quả nhiên là hắn.

Chu Thanh Thọ kỳ quái đánh giá Khương Phàm vài lần, lại nhìn Tiêu Phượng Ngô. Người kia là ai?

- Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết. Đừng lo lắng, ta không có ác ý, cũng sẽ không hèn hạ như vậy.

Tiêu Phượng Ngô không có lập tức nói ra, cũng làm bộ không quen biết nhìn qua phía trước.

- Người của võ viện cũng tới?

Khương Phàm nghe được âm thanh nhưng cũng không buông lỏng cảnh giác.

- Lúc bắt đầu chúng ta cũng nghĩ sẽ bị điều đi, nhưng võ viện hình như cũng không có nhận điều lệnh.

Chu Thanh Thọ bỗng nhiên hiểu rõ người này là ai, trong lòng lập tức nhấc lên từng trận sóng lớn.

Tên quái vật này còn sống?

Thánh phẩm linh văn!

Hay là Thú linh văn!

Khương Phàm kì quái. Làm sao lại không đến, chẳng lẽ là lo lắng Dạ An Nhiên liên luỵ võ viện?

- Những người khác đâu?

Tiêu Phượng Ngô cố nén xúc động không nhìn xung quanh.

- Không biết.

Khương Phàm đã tới được ba ngày, một mực tìm kiếm bọn người Vương gia nhưng đến hiện tại cũng không hề có phát hiện được gì cả.

- Không biết hay là không muốn nói?

Tiêu Phượng Ngô truy vấn.

- Các ngươi tại sao tới nơi này?

Khương Phàm hỏi ngược lại một câu.

- Xem náo nhiệt.

Tiêu Phượng Ngô mới vừa nói xong, Chu Thanh Thọ bên cạnh dùng sức chọc lấy hắn một cái.

- Náo nhiệt sao?

Khương Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Tiêu Phượng Ngô nhún nhún vai, không nói thêm lời.

Trên hình dài, Yến Khinh Vũ hư nhược ngẩng đầu, xuyên qua tóc dài xốc xếch, nhìn xem đám người hỗn loạn bên ngoài.

Nàng giống như cảm nhận được một ánh mắt không giống với những ánh mắt khác.

Giống như... Hắn đã tới...

Thế nhưng, xem đi xem lại, tất cả đều là những khuôn mặt lạ lẫm lại lạnh lùng.

Yến Khinh Vũ đắng chát cười một tiếng, từ từ cúi đầu.

Ảo giác?

Chờ đợi?

Hắn... Còn sống không?

Một giờ dài dằng dặc nhưng lại ngắn ngủi, Tống Thiên Hùng đúng giờ lại rảo bước tiến lên lôi tràng.

- Một giờ đã qua. Lần này xem ai không may.

Tống Thiên Hùng tùy tiện vung ra một giọt máu tươi, vẩy vào trên thân một lão nhân.

Đệ tử Cửu Tiêu cung lập tức thoát ra ngoài, không để ý hình đài đang phẫn nộ cùng chửi mắng, thô lỗ lôi lão nhân ra.

- Giết!!

Tống Thiên Hùng nói một tiếng sát lệnh, đầu người rơi xuống đất.

- Một giờ đã qua.

- Giết!!

...

- Một giờ đã qua. Lại giết!!

Trận chém đầu tàn nhẫn đã oanh động thành Khôi Binh, cũng kích thích mọi người từ bốn phương tám hướng hội tụ tới.

Bên trong pháp trường tức giận gào thét cùng bên ngoài oanh động náo nhiệt, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng.

Các cường giả hoàng gia bên trên tháp quan sát thì khẽ nhíu mày, tràng diện càng ngày càng loạn.

Một nửa người toàn thành hầu như đều gom lại ở nơi này, không nhìn thấy bờ.

Dưới tình huống này, bọn hắn không chỉ có rất khó quan sát tung tích đám người Khương Hồng Võ, một khi bọn người Khương Hồng Võ thừa dịp xông đến loạn kích pháp trường sẽ rất phiền toái.

- Bắt đầu thanh lý đám người. Bên ngoài pháp trường giữ lại nhiều nhất ba ngàn người.

Bọn hắn không thể không hạ lệnh thanh lý.

Khương Phàm nhìn thật sâu đám người tuyệt vọng trên hình dài, theo biển người hỗn loạn rời khỏi pháp trường.

Tiêu Phượng Ngô muốn đuổi theo Khương Phàm, lại sắp bị biển người tách ra, cũng tìm không được nữa.

Tửu lâu, tầng cao nhất, Tam hoàng tử vẫn ngồi ngay ngắn tại đó, chỉ là sắc mặt đã trở nên ngưng trọng.

Trời tối.

Giết hết mười sáu người.

Khương Hồng Võ vẫn không có xuất hiện.

Đến cùng là không đến.

Hay là cố gắng bình thản?

- Cửa thành một mực không có tin tức gì sao?

Tam hoàng tử cảm giác mình ngược lại đã không giữ được bình tĩnh nữa.

Từ lúc truy nã Yến Tranh đến lúc bắt giữ tới nơi này, từ lúc bố trí pháp trường lại cho đến hiện tại, đều đã đi qua nửa tháng.

Xem như Khương Hồng Võ ở chỗ sâu nhất trong La Phù thì hẳn là cũng nên chạy tới không lâu.

Thị vệ sau lưng lập tức bẩm báo:

- Một mực không có tin tức truyền tới.

- Chú ý hình thể, khí tức, dáng người. Nhất là Khương Phàm, hắn chỉ là một hài tử mười ba tuổi. Tiếp cận tất cả hài tử vào thành cho ta.

Trong giọng nói của Tam hoàng tử cũng có bất mãn.

- Khương Phàm? Hắn còn sống?

Khương Nhân khẽ giật mình, tiểu hỗn đản kia không phải đã chết trong Đại Hoang rồi sao?

Bọn người Khương Hồng Dương cũng đều trao đổi ánh mắt, Tam hoàng tử chỉ nói là vây quét Khương Hồng Võ, không có nói đến Khương Phàm.

- Hắn đâu chỉ còn sống, hắn còn có thể mang theo giúp đỡ tới đây. Tam ca, ngươi cần phải coi chừng người của Thiên Sư tông.

Cửu công chúa nhắc nhở Tam hoàng tử.

- Thiên Sư tông ốc còn không mang nổi mình ốc, tới không được mấy người.

Tam hoàng tử không có nhiều lời, tiếp tục chờ tin tức.

- Thiên Sư tông sẽ là một biến số, không thể chủ quan. Khương Hồng Võ, Thiên Sư tông, bọn hắn đều sẽ từ một nơi bí mật gần đó xông tới. Ngươi lại đem chính mình đặt chỗ sáng. Đến cùng là ai đang tính kế ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK