Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1311 Thế nào là không nói lý

Bọn hắn đều là cường giả đến từ các phe, tai to mặt lớn, có thân phận có địa vị, chưa từng nhận qua nhục nhã như thế này, mà cảnh giới của bọn hắn đều phổ biến tại Linh Hồn cảnh cao giai, thậm chí là Niết Bàn cảnh, bọn hắn nổi giận đan xen, lập tức triển khai phản kích cường thế.

- Ghi chép lại hình ảnh cho ta, chuẩn bị đưa lên tổ sơn.

Vô Hồi Thánh Chủ mặt không thay đổi mệnh lệnh đệ tử bên cạnh.

Thứ nàng muốn chỉ là cái lý do mà thôi.

Có lý do, chẳng khác nào trông vào quy củ.

Trông vào quy củ, coi như các lão tổ tông tổ sơn tới, cũng không thể làm gì nàng. Huống chi bây giờ đánh nhau, càng đến ghi chép càng tốt.

- Thời điểm ghi chép tránh khỏi người của chúng ta, nhắm ngay những tên gia hỏa tàn nhẫn kia. Ghi chép hình ảnh chúng ta bị tổn thương nhiều một chút.

Vô Hồi Thánh Chủ nói xong, tự mình hạ trận, lao thẳng đến những cường giả kia.

Một trận chém giết thảm liệt, bộc phát trong rừng rậm bên ngoài Vô Hồi thánh địa.

Quá đột nhiên!

Hơn nữa còn là đến thật!

Cho dù là những thế lực Nam Bộ kia đã có hiểu biết đối với tính cách của Vô Hồi Thánh Chủ, bọn họ cũng không nghĩ tới nàng sẽ trực tiếp triển khai đồ sát ở thời kỳ nhạy cảm này.

Là đồ sát thật!!

Các thế lực đến từ Tây Bộ Bắc Bộ càng loạn, cũng cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.

Cái này thật sự chính là thánh địa sai?

Thánh địa còn có thể táo bạo như thế sao?

Ở chỗ bọn hắn đó, người của thánh địa đều là dịu dàng nho nhã, lương nhân không hỏi thế sự!

Bọn hắn tức giận phản kích, cũng chật vật chạy trốn, nhưng vẫn đánh giá thấp quyết tâm của Vô Hồi thánh địa. Căn bản không phải nói nhốn nháo một chút, mà là thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt.

Từ sáng sớm đến chạng vạng tối, ngoại trừ số người cực ít gian nan thoát thân ra, hơn hai ngàn vị cường giả tụ tập tại phía ngoài Vô Hồi thánh địa trước đó, bị tàn sát hai ngàn một trăm hai mươi sáu người, sau đó toàn bộ đều bị chặt đầu xuống, bày ra mấy cái chữ lớn đẫm máu —— người mạo phạm thánh địa, giết!

Hành vi điên cuồng của Vô Hồi thánh địa thành công chấn nhiếp đến cường giả các phương tiến vào La Phù phía sau, nhưng cũng chọc giận rất nhiều người.

Quá phách lối, quá tàn nhẫn.

Thánh địa thiên hạ, chính là một nhà duy nhất.

Con mụ điên này hai trăm năm không có gả đi, có phải là có vấn đề nào đó bị rối loạn rồi hay không.

Ngày mười tháng chín, Khương Phàm trải qua hai ngày cố gắng, rốt cuộc cũng tạo thành cấp độ hỏa diễm giai tầng rõ ràng trong Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, lấy yêu hỏa làm chủ, nguyên hỏa làm phụ, dẫn dắt rất nhiều Thánh Hỏa.

Sau đó chính là thời khắc chính thức luyện chế đan dược.

Nhưng, càng ngày càng nhiều cường giả đến La Phù sơn mạch.

Ngoại trừ những cường giả các phương xao động kia, còn có những thế lực được Cổ Hoa mời tới như tôn chủ thánh địa Bắc Bộ - Thiên Lân thánh địa, thư viện lớn nhất Bắc Bộ - Trục Lộc thư viện, hoàng tộc Tây Bắc Bộ - Chí Tôn Kim Thành, còn có hoàng tộc Nam Bộ - Trấn Nam Yêu Quốc.

Đại Diễn thánh địa cũng sau đó tiến vào La Phù sơn mạch.

Cân nhắc đến sự táo bạo của Vô Hồi Thánh Chủ, các phương đều không có vội vã khiêu khích, mà là đóng quân ở nơi xa, vây quanh Vô Hồi thánh địa, sau đó chờ đợi đại biểu của thánh địa Trung Ương, cùng Cổ Hoa Nhân Hoàng.

Vô Hồi thánh địa!

Khương Phàm đắm chìm tại trong quá trình luyện đan, đầu tiên là luyện hóa tất cả dược liệu thành dược dịch, sau đó bắt đầu luyện hóa bảy loại thuốc dẫn.

Đan Hoàng xuyên thấu qua linh hồn Khương Phàm, quan sát đến tình huống trong đỉnh lô, chăm chú chỉ đạo.

- Trước tiên luyện ngàn năm Thi Khuẩn. Nó có công hiệu khởi tử hồi sinh, là thuốc dẫn mấu chốt giúp Kiều Hinh tỉnh lại nhất. Đừng xúc động, ổn định, ổn định.

- Trước đó ta đã nói với ngươi, Thi Khuẩn ngàn năm khởi tử hồi sinh không phải sống lại thật sự, mà là biến thành hoạt thi không có ý thức. Tại thời điểm luyện hóa, ngươi phải bình ổn dẫn dược dịch 'Bồ Đề Quả' vào tiến hành điều hòa, còn phải dẫn xuất khí tức sinh mệnh từ bên trong hạt sen Hắc Sát Liên.

- Nhưng chú ý, không cần luyện hóa Hắc Sát Liên, chỉ là dẫn bộ phận dược khí là được rồi.

Đan Hoàng so với Khương Phàm cũng đều khẩn trương.

Mặc dù đã từng đứng ở độ cao cực cao, thuật luyện đan cũng đều đăng phong tạo cực, nhưng bây giờ là đang thử nghiệm đan dược mới, mà còn là phải xuyên qua Khương Phàm đến cảm nhận tình huống trong đỉnh lô, không thể không cẩn thận một trăm lần.

Bọn người Thường Huyền Nghĩa, Nhiếp Ẩn Sơn vừa mới bắt đầu còn bưng giá đỡ, bây giờ cơ bản đều đã an phận. Bởi vì quá trình Khương Phàm khống chế rất bình ổn lại tinh tế, quá trình chỉ dẫn cũng đều có thứ tự.

Bọn hắn thực sự khó có thể tưởng tượng được, người ở phía trên lại là Khương Phàm.

Bọn hắn càng muốn tin tưởng hơn đó là một vị Đan Thánh thân phận tôn quý, kinh nghiệm phong phú nào đó đang chỉ dẫn bọn hắn, còn phải là cao giai Đan Thánh.

Sau hai giờ, Khương Phàm thành công luyện hóa 'Ngàn năm Thi Khuẩn'.

- Tốt! Rất tốt! Khống chế lại dược dịch Thi Khuẩn, chúng ta bắt đầu bước kế tiếp. Không được đụng tới Hắc Sát Liên, trước tiên ta luyện Hoàng Tuyền Trúc.

- Tình huống của Kiều Hinh rất vi diệu, muốn nàng thức tỉnh, tương đương với trùng sinh. Công hiệu của Hoàng Tuyền Trúc tương đương với an bài Kiều Hinh trải qua một trận luân hồi.

- Chú ý, thời điểm luyện hóa phải ổn, phải nhanh, phải lấy Hỗn Độn Nguyên Hỏa làm hỏa diễm chủ yếu, dẫn dắt hỏa diễm đi luyện chế.

Đan Hoàng tiếp tục chỉ dẫn Khương Phàm.

Khương Phàm hết sức chăm chú, từ bỏ tất cả tạp niệm, đắm chìm ở trong thế giới đỉnh lô.

Từ sáng sớm đến giữa trưa, từ chạng vạng tối đến đêm khuya.

Thi Khuẩn ngàn năm, Hoàng Tuyền Trúc, Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa, Hắc Sát Liên, Hồi Hồn Huyết Anh, Địa Ngục Sinh Sinh Hoa, còn có Thái m Tinh Phách, dần dần đều được dung luyện thành dược dịch.

Khi ánh nắng sáng sớm vẩy xuống hố to, giọng Khương Phàm đột nhiên cao vút:

- Tăng lớn hỏa diễm, tất cả tăng lên ba phần uy lực, chuẩn bị ngưng kết toàn bộ dược dịch!

Thường Huyền Nghĩa và đám người tinh thần đại chấn, toàn lực phối hợp.

Toàn bộ dược liệu đã hóa thành dược dịch, mang ý nghĩa đan dược đã thành công một bước dài.

Nhưng, cuối cùng đan dược có thể thành hình hay không liền phải xem quá trình dung hợp sau đó.

Mà quá trình dung hợp càng cần hỏa diễm bá đạo áp chế, cũng càng cần hỏa hầu khống chế tinh tế hơn.

Bất luận một loại dược dịch nào dung hợp thất bại, liền sẽ liên luỵ toàn bộ quá trình thành hình.

Không cho phép mảy may sơ xuất.
Chương 1312 Thánh Chủ uy vũ (1)

- Có ai xem hiểu không?

- Tiến hành đến trình độ gì rồi?

Tiêu Phượng Ngô chờ ở bên ngoài sốt ruột.

- Chậm rãi chờ là được.

Phượng Bảo Nam nắm tay Kiều Linh Vận, yên lặng thay Khương Phàm cầu nguyện.

- Thánh Chủ để cho các ngươi tự mình quyết định là đi hay ở, các ngươi đã nghĩ được chưa?

Tiêu Phượng Ngô nhìn trái phải một cái.

- Ta đương nhiên muốn rời khỏi.

Phượng Bảo Nam dùng sức ôm gấp Kiều Linh Vận, mặc kệ là bởi vì Đại Hoang Tù Thiên Trận, hay là vì Kiều Linh Vận, hắn đều phải đi.

- Chúng ta bồi tiếp.

Tịch Nhan Tịch Dao không do dự.

- Nếu như Đại Hoang thâm uyên thật không cần thánh địa xử lý, ta cũng không để ý đi ra ngoài chơi một chút.

Cơ Lăng Huyên ngồi ở chỗ đó quơ bàn chân, nhìn khéo léo đẹp đẽ, trong ánh mắt lại lóe ra tinh quang hiếu chiến.

Thương Hàn Nguyệt có chút do dự, dù sao nàng cũng là sinh ra tại thánh địa, lớn lên tại thánh địa, tình cảm của nàng đối với nơi này rất sâu.

Mà lần này rời khỏi không phải là đi ra ngoài một chút, chơi mệt rồi trở lại, mà là triệt để cùng Vô Hồi thánh địa đoạn tuyệt liên hệ.

Thánh Chủ nơi đó cũng đã nói rất rõ ràng, lần này đi, không chỉ là không được về thánh địa, chỉ sợ đi tới đi tới liền sẽ chết ở trên đường.

Phượng Bảo Nam hỏi Tiêu Phượng Ngô:

- Quan hệ giữa ngươi và Khương Phàm tốt như vậy, không cùng đi theo?

- Ta đương nhiên sẽ đi theo. Trước đó chính là muốn kích thích Khương Phàm tác hợp ta cùng Uyển Nhi nha, kết quả tên kia lại không làm.

Đám người lắc đầu, thật sự không có cách nào hiểu được gia hỏa này.

Lúc này, một thanh âm uy nghiêm vang vọng đất trời, đánh thẳng vào mê vụ thánh địa:

- Tử Vi thánh địa Trung Ương, Đường Nguyên Cực, tiếp kiến Vô Hồi thánh địa, xin mời Thánh Chủ gặp nhau.

- Người của Thánh địa Trung Ương đến?

Bọn người Tiêu Phượng Ngô khẩn trương nhìn về phía cửa bắc, tới nhanh như vậy sao, lại còn là ở thời khắc luyện đan quan trọng nhất của Khương Phàm.

Vẻ mặt của Khương Diễm và đám người trở nên nghiêm trọng, toàn bộ đều nắm chặt nắm đấm, tùy thời chuẩn bị kích phát linh văn.

- Đi qua nhìn một chút.

Phượng Bảo Nam đang muốn chạy tới chỗ đó, bị Dạ An Nhiên ngăn lại:

- Không cần đi, Thánh Chủ sẽ nghĩ biện pháp ngăn lại. Khương Phàm nơi này tùy thời sẽ kết thúc, chúng ta cũng tùy thời mà rút lui.

Vô Hồi thánh địa, cửa phía Bắc.

Kim viêm ngập trời, thánh quang vạn trượng, uy thế mãnh liệt nhấc lên sóng lớn, rung chuyển không gian.

Một con Bạch Tượng to lớn mà thần tuấn, đứng ngạo nghễ trên đám mây, ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi đến mức tất cả mọi người đều mở mắt không ra, tiếng tượng minh mát lạnh vang vọng đất trời, chấn nhiếp quần hùng.

Kim Viêm Thánh Tượng, Thánh Thú bảo vệ của Tử Vi thánh địa, càng là biểu tượng của Tử Vi thánh địa.

Tại đại địa Trung Vực mênh mông, Thánh Tượng xuất hành, vạn dân đều bái.

Một lão nhân tóc trắng xoá, xếp bằng ở trên lưng Thánh Tượng, mắt sáng như sao, tiếng như thiên âm, cường thế nhìn Vô Hồi thánh địa!

Sau lưng Thánh Tượng còn có hơn mười vị cường giả đạp trên đám mây, đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm mê vụ bao phủ Vô Hồi thánh địa.

Chính là Cổ Hoa Nhân Hoàng, cùng các tộc lão trăm tuổi trong hoàng thất!

- Khương Phàm hẳn là còn ở Vô Hồi thánh địa.

- Người của thánh địa Trung Ương đã đến, nhìn xem Vô Hồi Thánh Chủ đối phó thế nào.

Chí Tôn Kim Thành, Trục Lộc thư viện, còn có các cường giả Trấn Nam Yêu Quốc đều phân tán ở hai bên.

Thiên Lân thánh địa, Đại Diễn thánh địa, hai tôn chủ liên minh Thánh Địa đều đuổi tới phía trước Thánh Tượng, hành lễ đối với Đường Nguyên Cực, phân ra hai bên trái phải.

- Đường túc lão, vạn dặm xa xôi chạy đến, cần làm chuyện gì sao. Từ khi ta tiếp quản liên minh Thánh Địa Nam Bộ, ở giữa tất cả thánh địa vẫn một mực bình an vô sự, hình như không cần thánh địa Trung Ương lại đến chỉ đạo.

Vô Hồi Thánh Chủ chân đạp hư không, tư thái ưu nhã, phong tình vạn chủng, không vội vã từ trong sương mù đi tới, phía sau còn có Lâm Thiên Lộc, Ngụy Thiên Thu và một đám túc lão cùng các trưởng lão đi theo.

Đám người cùng nhau nhíu mày, mở mắt nói lời bịa đặt?

Tại sao chúng ta tới, ngươi không rõ ràng?

Vô Hồi Thánh Chủ nói xong, bỗng nhiên giật mình:

- Chẳng lẽ là bởi vì Hồn Thiên thánh địa cùng Linh Kiếp thánh địa? Vô Hồi thánh địa chúng ta trước mấy ngày vô cớ gặp tập kích, vậy mà bọn hắn không đến thăm viếng, cũng không có phái người trợ giúp, thật sự là không nên.

- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi thấy chúng ta giống đồ đần sao?

Giọng nói của Hoàng Kim Sư Vương, Trấn Nam Yêu Quốc như chuông đồng, uy nghiêm hét lớn.

- Lông trên mặt ngươi quá dày, thấy không rõ lắm.

- Ngươi...

- Trấn Nam Yêu Quốc tới đây làm gì? La Phù sơn mạch là lãnh địa của Vô Hồi thánh địa, hoàng tộc các ngươi không nhận được lời mời, vô cớ liều lĩnh, liền không sợ gây nên mâu thuẫn giữa hoàng tộc cùng thánh địa?

- Đủ rồi!

Đường Nguyên Cực trầm giọng quát bảo ngưng lại.

Hắn đã lĩnh giáo qua Vô Hồi Thánh Chủ mạnh mẽ, không muốn cùng nàng dây dưa quá nhiều, nói thẳng:

- Giao Khương Phàm ra đi, còn có Kiều gia cùng Ác Nhân cốc. Còn chuyện ngươi thu lưu Khương Phàm, chứa chấp tội phạm truy hoàng tộc nã, ngươi cần cùng ta về tổ sơn Trung Ương, tiếp nhận bốn đại thánh địa liên hợp thẩm vấn.

- Ngươi là vì Khương Phàm mà tới sao.

- Nếu không, ngươi muốn như thế nào?

- Hắn chết rồi.

- Chết lúc nào?

- Bảy năm trước, chết tại Luân Hồi bí cảnh, Chí Tôn Kim Thành có thể làm chứng.

- Khương Phàm là giả chết.

Đường Nguyên Cực không cùng với nàng nói nhảm, thái độ vô cùng cường ngạnh.

- Tình cảnh lúc ấy rất nhiều người thấy được, ngài cho ta cái nhìn giả chết?

Vô Hồi Thánh Chủ ngưng đôi mắt lại, trực tiếp đối đầu với Đường Nguyên Cực.

- Khương Phàm còn sống, đây là sự thật, ngươi không cần giảo biện.

- Ta rất hi vọng Khương Phàm còn sống, nhưng rất xin lỗi, ta không có gặp hắn.

- Vô Hồi Thánh Chủ, đừng có lại tranh đua miệng lưỡi. Chuyện này dung ngươi không được giảo biện, ngươi càng không che chở được Khương Phàm.

Đường Nguyên Cực nghiêm khắc, cao giọng quát tháo.

Chuyện này ảnh hưởng thực sự quá ác liệt, đường đường là đệ tử thánh địa, vậy mà lại tàn sát truyền nhân hoàng tộc, còn mang theo đại gia tộc hoàng tộc phản bội chạy trốn. Càng quan trọng hơn là lại còn huyên náo tới thiên hạ đều biết.

Nếu như thánh địa muốn bảo vệ tư thái trung lập, giữ vững tôn trọng của dân chúng đối với thánh địa, nhất định phải nghiêm túc xử lý Khương Phàm, thậm chí xử lý Vô Hồi Thánh Chủ.

Trước khi hắn tới, tứ đại thánh địa Trung Ương Thánh Chủ đã liên hợp làm ra quyết nghị, nếu phải bắt buộc, rút địa vị Vô Hồi Thánh Chủ, tôn chủ Nam Bộ, minh xác thái độ của thánh địa với thiên hạ.
Chương 1313 Thánh Chủ uy vũ (2)

Vô Hồi Thánh Chủ có chút ngẩng đầu, thanh âm đột nhiên nhấc lên, vang vọng khắp rừng rậm:

- Ai nhìn thấy Khương Phàm còn sống rồi? Con mắt của ai thấy được? Đứng ra cho ta!

Toàn trường bỗng nhiên an tĩnh, bị cái khí thế này đột nhiên hù dọa.

Ai thấy được?

Xác thực là đã có người thấy được, thế nhưng toàn bị ngươi giết hết!

- Không ai nhìn thấy? Không ai nhìn thấy, lại không người làm chứng, các ngươi liền dám chạy đến Vô Hồi thánh địa ta đòi người? Nhìn từng kẻ các ngươi cũng đều không nhỏ, cũng đều là đại nhân vật có mặt mũi, làm việc tùy hứng như vậy?

Vô Hồi Thánh Chủ khinh thường hừ lạnh, chẳng quan tâm các ngươi là tôn chủ nào nơi nào, hoàng tộc nơi nào, lão nương ta đều không sợ.

Sắc mặt Nhân Hoàng bỗng nhiên phát lạnh, nhanh chân bước về phía trước:

- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi cho rằng ngươi khóc lóc om sòm chơi xấu, chuyện này liền có thể cho qua?

- Ngươi chính là Cổ Hoa Nhân Hoàng? Ha ha...

- Ha ha? Xin hỏi Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi người như vậy là có ý gì.

- Ngươi nói là ý tứ gì! Chế giễu ngươi! Khinh bỉ ngươi! Xem thường ngươi! Đường đường là Nhân Hoàng hoàng tộc lại bị một tiểu hài tử đùa nghịch, mất mặt mất hết phương bắc, còn có mặt mũi chạy loạn khắp thiên hạ. Nếu như ta là ngươi, ta đã sớm thối vị nhượng chức. Nếu như lòng tự trọng mạnh hơn chút nữa, nói không chừng đã treo cổ tại trước tổ từ, xin lỗi tiên tổ.

- Làm càn!

- Ngươi làm càn! Lão nương ta năm nay đã hai trăm mười bảy tuổi, coi như tổ nãi nãi của ngươi đều dư xài, tôn trọng lão nương ta một chút!

Vô Hồi Thánh Chủ cao giọng quát tháo, cường thế bá đạo, chấn động đến vô số người trong rừng rậm âm thầm nhếch miệng.

Nhân Hoàng hô hấp dần dần thô trọng, uy nghiêm giằng co với Vô Hồi Thánh Chủ, hắn sống đến bây giờ…. cho tới bây giờ còn chưa từng gặp qua nữ tử nào hung hăng như vậy, còn dám nói chuyện với hắn như thế.

Thánh Chủ Thiên Lân thánh địa ho nhẹ vài tiếng, lộ ra nụ cười, nhưng vừa muốn há mồm, lại bị Vô Hồi Thánh Chủ trực tiếp đỉnh trở về:

- Thiên Lân Thánh Chủ, ta mời ngươi đến Nam Bộ ta rồi? Dựa theo quy củ tổ sơn, tất cả tôn chủ trấn thủ các phương, quản hạt thánh địa tại địa vực, không được tùy tiện nhúng tay sự vụ thánh địa địa vực khác, không được đặc biệt mời, càng không được tùy tiện đi đến trong đó. Ngươi là tự mình rời khỏi nơi này, hay là để ta mời ngươi rời khỏi?

- Ha ha, Vô Hồi Thánh Chủ, ta là tới hỗ trợ, thánh địa...

- Tiễn khách!!

- Ngươi...

- Xin mời Đường Nguyên Cực, đại biểu thánh địa Trung Ương vì ta Vô Hồi thánh địa tiễn khách!

Vô Hồi Thánh Chủ đưa ánh mắt đối đầu Đường Nguyên Cực.

Sắc mặt Thiên Lân Thánh Chủ vô cùng khó coi, nghĩ hắn cũng là đại nhân vật được người của Bắc Bộ được tôn trọng, chưa từng bị người nào chỉ vào cái mũi đi đường.

- Vô Hồi...

Đường Nguyên Cực vừa muốn mở miệng.

- Tiễn khách! Ngươi có hiểu quy củ hay không, ngươi đây không tuân theo quy củ? Nếu như ở giữa tôn chủ thánh địa các phương xuất hiện mâu thuẫn, lúc có thánh địa Trung Ương ra mặt điều giải. Ngươi xử ở nơi đó làm gì? Khoe khoang con Bạch Tượng kia của ngươi sao!

Dãy núi yên tĩnh, tất cả mọi người nhếch miệng hít một hơi, nhất là người đến từ Bắc Bộ, Tây Bộ, thật là được mở rộng tầm mắt.

Đường Nguyên Cực âm thầm nắm chặt tay, khống chế cảm xúc:

- Thiên Lân Thánh Chủ, xin mời lui xuống trước đi, Đại Diễn Thánh Chủ, ngươi vậy...

- Hắn không cần.

- Vì sao?

- Ta mời!

Đường Nguyên Cực một trận lòng buồn bực, sau khi liên tục hít một hơi, giằng co với Vô Hồi Thánh Chủ:

- Thái độ của ngươi đây là muốn giải quyết vấn đề?

- Ta giải quyết vấn đề gì? Lão già, ngươi nói cho lão nương ta nghe, ta cần giải quyết vấn đề gì? Ngươi kéo lấy hoàng tộc thánh địa, không chào hỏi xử đến cửa ra vào Vô Hồi thánh địa ta, còn to tiếng không biết thẹn giải quyết vấn đề?

- Nếu như không phải ta tuổi tác cao, hôm nay không phải kéo lấy cháu trai ngươi đây đi tổ sơn, giải thích rõ ràng tại sao muốn đến đây vây quanh Vô Hồi thánh địa ta.

- Trừng mắt cái gì, lão nương lớn hơn ngươi tám mươi chín tuổi, gọi ngươi một tiếng cháu trai, ngươi đến đáp lại đi chứ.

- Ngươi... đáp lại!!

- Ông trời của ta ơi.

Trong dãy núi, các cường giả tê cả da đầu, lão nương môn này mà quá nhanh nhẹn dũng mãnh!

- Vô Hồi Thánh Chủ!!

Đường Nguyên Cực bỗng nhiên đứng dậy, cao giọng quát tháo:

- Đừng lại làm càn, ngay trước mặt hoàng tộc, ngươi muốn để cho mặt mũi thánh địa đều mất hết sao?

- Bản Thánh Chủ là đang bảo vệ tôn nghiêm thánh địa, các lão tổ tông thánh địa chính là tự mình tới, cũng tìm không ra bệnh. Ngược lại là ngươi, còn không có cho ta một lời giải thích, không quan tâm, không hiểu rõ tình huống, mang theo hoàng tộc uy hiếp Vô Hồi thánh địa ta, ngươi muốn làm gì? Mặt mũi thánh địa đều để lão tôn tử ngươi đây mất hết!!

- Đường Nguyên Cực, ta nói rõ với ngươi, chuyện này còn không xong đâu, ta không kéo ngươi tới tổ sơn thụ thẩm, ta cũng không phải là tôn chủ Nam Bộ!

Đường Nguyên Cực lên cơn giận dữ, tất cả mọi người còn là các đại nhân vật có mặt mũi, hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề bình thường, không cần phải huyên náo hay chửi đổng.

- Khương Phàm là đệ tử của ngươi, ngươi dung túng đệ tử hoắc loạn Cổ Hoa hoàng thành, ngươi phạm vào tối kỵ.

- Khương Phàm đã chết! Khương Phàm đã không còn là đệ tử của ta!

- Bảy năm trước, tin Khương Phàm chết truyền đến chỗ ta đây, ta rất bi thống, nhưng Khương Phàm mạo phạm Chí Tôn Kim Thành, tàn sát đệ tử Kim Thành, cũng cho ta cảm giác sâu sắc về tội ác cùng cực của Khương Phàm. Lúc ấy ta đã công khai tuyên bố, Khương Phàm đã bị Vô Hồi thánh địa xoá tên.

- Bắt đầu từ ngày đó, Khương Phàm làm việc gì cũng đã không liên quan tới ta nữa, cùng Vô Hồi thánh địa càng không liên quan, cùng thánh địa Trung Ương các ngươi càng không liên quan. Hắn sống hay chết, giết ai, mạo phạm ai, đều không tới phiên ta can thiệp, càng không tới phiên thánh địa Trung Ương các ngươi khoa tay múa chân.

- Ngươi nói xoá tên liền xoá tên rồi?

Đường Nguyên Cực chau mày.

- Ta đường đường là Thánh Chủ còn không có tư cách xoá tên đệ tử?

- Vì sao chúng ta không biết?

- Một đệ tử mà thôi, ta xoá tên còn cần phải báo cáo thánh địa Trung Ương? Lão nương ta tắm rửa lúc nào, có phải cũng còn phải thông báo một tiếng với lão biến thái ngươi hay không?

- Ngươi...

Đường Nguyên Cực khí huyết không khoái, cắn răng nói:

- Chứng cứ!

- Chứng cớ gì? Chứng cứ xoá tên?

Vô Hồi Thánh Chủ đưa tay, hét to:

- Lấy ra!!

Ngụy Thiên Thu lấy ra một quyển sách bằng da, giao cho trên tay Vô Hồi Thánh Chủ.
Chương 1314 Cái gì gọi là đúng, là sai

Vô Hồi Thánh Chủ giơ quyển sách bằng da tới trước mặt Đường Nguyên Cực.

- Thấy rõ ràng chưa, Khương Phàm đã bị Vô Hồi thánh địa ta xoá tên, kí tên Kỷ Nguyên năm thứ nhất, ngày mùng tám tháng tám.

- Làm sao ta biết có phải ngươi vừa viết hay không.

- Cháu trai! Ngươi đây là cố ý gây sự?

- Ngươi...

- Ta là tôn chủ, địa vị của ta so với ngươi còn cao hơn, ta hơn hai trăm tuổi, ngươi mới hơn một trăm, hãy tôn trọng nãi nãi ta một chút, còn dám la to, không biết lớn nhỏ, coi chừng ta quất ngươi!

Đường Nguyên Cực hô hấp gấp rút, vẻ mặt đầy giận dữ, lại đột nhiên tìm không thấy cớ gì.

Nói cho cùng, Khương Phàm vẫn chỉ là một đệ tử thánh địa, không phải trưởng lão, càng không phải là túc chủ, Vô Hồi Thánh Chủ xử lý hoàn toàn là tiện tay, không cần thông báo trước với bất kỳ ai.

Nếu như Vô Hồi Thánh Chủ khẳng định Khương Phàm đã không còn là đệ tử thánh địa, chuyện này cũng không thể lại tính là mâu thuẫn giữa thánh địa cùng hoàng tộc, càng không tới phiên thánh địa Trung Ương bọn hắn ra tay.

Rừng rậm an tĩnh, toàn thể đều không lên tiếng.

Bọn hắn cũng coi là kiến thức rộng rãi được các đại nhân vật, nhưng thực sự chưa từng gặp qua nữ tử nào nhanh nhẹn dũng mãnh như thế.

Đường đường là trưởng lão của Tử Vi thánh địa, lại bị mắng chửi xối xả.

Tôn chủ Nam Bộ, thật không dễ chọc.

Cổ Hoa Nhân Hoàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy:

- Nếu ngươi đã xoá tên Khương Phàm, hắn cũng đã không còn là đệ tử thánh địa. Vậy ngươi chứa chấp tội phạm truy nã của hoàng tộc ta, cũng là xúc phạm tối kỵ.

- Ai nói ta chứa chấp rồi? Lấy chứng cứ ra.

- Để cho ta đi đến tìm kiếm.

- Ngươi xem Vô Hồi thánh địa ta là cái gì, ngươi muốn vào liền có thể vào?

- Ngươi không để cho chúng ta vào, vậy chúng ta có thể hoài nghi Khương Phàm đang ở Vô Hồi thánh địa.

- Tùy ngươi hoài nghi, không liên quan gì tới ta. Nhưng nếu như ngươi dám xông vào, chính là mạo phạm tôn chủ thánh địa, là mạo phạm thánh địa thiên hạ.

Vô Hồi Thánh Chủ lần nữa giằng co với Đường Nguyên Cực.

- Người đều là ngươi mang đến, xử lý tốt cho ta! Nên đuổi toàn bộ đi, hoa hoa thảo thảo bị giẫm chết một lần nữa phải làm sống lại hết cho ta!

Đường Nguyên Cực khống chế cảm xúc:

- Vô Hồi Thánh Chủ, ta đại biểu thánh địa Trung Ương đến Vô Hồi thánh địa kiểm tra! Mặc kệ như thế nào, thánh địa đều có trách nhiệm cho Cổ Hoa hoàng thành một cái công đạo.

Một vị trưởng giả của Trục Lộc thư viện ra mặt, nói:

- Vô Hồi Thánh Chủ, chúng ta đều cần một đáp án.

- Ngươi cần đáp án cái rắm, không phải ngươi là vì bảo bối trong tay Khương Phàm mới đuổi tới nơi này sao, nói trắng ra chính là đến cướp bóc. Một tên cường đạo, còn muốn đáp án? Nói ra vẻ đạo mạo! Ta nhổ vào! Lăn ra khỏi La Phù sơn mạch ta, nhìn thấy loại người các ngươi đây ta liền cảm thấy buồn nôn.

Vô Hồi Thánh Chủ không chút khách khí mà đánh trả một câu, kích thích đến mức râu ria lão nhân kia đều dựng lên.

Trong rừng rậm, sắt mặt của mọi người ai ai cũng đặc sắc, người muốn ra mặt khuyên giải đều quả quyết bỏ đi suy nghĩ.

Đường Nguyên Cực cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng đi đến Vô Hồi thánh địa:

- Ta nhất định phải vào Vô Hồi thánh địa, ta muốn cho thánh địa thiên hạ một lời giải thích, cho người chú ý chuyện này một lời giải thích.

- Ngươi lại quên quy củ? Nếu như không có tình huống đặc biệt, tứ đại thánh địa Trung Ương đối với tứ đại vực địa thánh địa chỉ có chỉ quyền giám sát, không được trực tiếp cai quản. Ngươi mang theo hoàng tộc tự tiện xông vào La Phù ta, đã phạm vào quy củ. Nếu như lại cứng rắn xông thánh địa ta, chính là tối kỵ. Chỉ với cái hai lí do này, ta đã có thể ngươi kéo tới tổ sơn, muốn cái mạng già của ngươi!

- Hôm nay ta đánh cược cái mạng này, cũng phải cho thiên hạ một lời giải thích.

Đường Nguyên Cực tỏ thái độ cường ngạnh, nhất định phải tiến vào Vô Hồi thánh địa.

- Ngươi đã nghĩ thông suốt? Cái giá khi ngươi tiến vào, chính là chết tại tổ sơn!

- Ta mặc kệ chết ở đâu, hôm nay nhất định phải vào Vô Hồi thánh địa!

- Lão tôn tử vẫn rất có cốt khí, cùng ta vào, ta để cho ngươi tra, nhưng chỉ có thể là ngươi, ngươi ném Bạch Mao Tượng ở bên ngoài. Còn có, nếu như cái gì cũng đều không tra được, ngươi phụ trách mang tất cả mọi người ra khỏi La Phù sơn mạch.

- Các ngươi đều ở lại bên ngoài.

Đường Nguyên Cực nhắc nhở cường giả các phương, từ trên thân Thánh Tượng xuống tới, đi vào mê vụ.

Nhưng, Đường Nguyên Cực vừa xuyên qua mê vụ, không đợi kiểm tra, liền bị Vô Hồi Thánh Chủ gọi lại.

- Được rồi, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, uống nước, ngủ một giấc, ra ngoài phục mệnh đi.

Nói xong, Vô Hồi Thánh Chủ cũng không quay đầu lại.

- Cái gì?

Đường Nguyên Cực cau chặt lông mày.

Lâm Thiên Lộc ngăn ở trước mặt hắn, thản nhiên nói:

- Đường trưởng lão, nếu như ngươi thật bận tâm mặt mũi thánh địa thì nên phối hợp với chúng ta thật tốt. Chúng ta nói Khương Phàm bảy năm trước đã bị gạch tên ra khỏi thánh địa thì hắn chính là đã rời khỏi thánh địa. Chúng ta nói Khương Phàm không ở thánh địa, đó chính là không ở thánh địa.

- Cứ như vậy, hành động của Khương Phàm cũng không liên quan gì với Vô Hồi thánh địa, càng không liên quan với thánh địa thiên hạ.

- Nếu như ngươi nhất định phải không phối hợp, như vậy chẳng khác nào thánh địa đã ngồi vững trên tội danh can thiệp hoàng tộc, hoàng tộc tuyệt đối sẽ không tha cho thánh địa, danh vọng mà thánh địa tích lũy ngàn vạn năm nay cũng sẽ nhận chất vấn. Cái gì nhẹ cái gì nặng, chính ngươi ước lượng.

- Các ngươi dám uy hiếp ta? Uy hiếp thánh địa Trung Ương?

Đường Nguyên Cực không nghĩ tới bọn hắn dám ngay thẳng như vậy.

- Rốt cuộc lựa chọn thế nào mới là bảo vệ thánh địa, chính ngươi từ từ cân nhắc.

- Thái độ của thánh địa là dựa vào duy trì chính nghĩa, không phải lừa bịp cùng bá đạo.

- Khương Phàm đang ở Vô Hồi thánh địa, nhưng ngươi không mang đi được. Nếu ngươi dám dẫn hoàng tộc giết vào Vô Hồi thánh địa, thánh địa thiên hạ đều sẽ lấy ngươi lấy làm hổ thẹn. Thánh địa và hoàng tộc khai chiến, ngươi càng là kẻ cầm đầu. Đừng tưởng rằng mình kiên trì chính là chính nghĩa, hoàng tộc bên ngoài xin ngươi tới là tôn trọng ngươi sao? Bọn hắn là lợi dụng ngươi, phải dùng tay ngươi giết người của thánh địa!

Lâm Thiên Lộc già nua gầy gò, rét căm căm nhìn trừng hắn một cái, quay người đi vào thánh địa.
Chương 1315 Thánh địa làm sao lại ra được bọn man rợ các ngươi

- Thánh địa làm sao lại ra được bọn man rợ các ngươi đây!

Đường Nguyên Cực giận dữ mắng mỏ.

Lâm Thiên Lộc đột nhiên dừng lại, khóe miệng có chút run run, hai tay vác ở sau lưng bỗng nắm chặt.

Hắn quay đầu, khóe mắt liếc qua liếc qua Đường Nguyên Cực:

- Đừng trách ta nhắc lại chuyện xưa! Ngàn năm trước, Đại Hoang thánh địa gặp nạn, La Phù suýt nữa bị hủy, thánh địa Nam Bộ đã từng ra tay tương trợ, nhưng thánh địa Trung Ương có từng làm viện thủ?

- Ròng rã một ngàn năm. Các ngươi giả bộ không thấy, chúng ta chỉ có thể tự mình liều. Mãnh thú Đại Hoang tàn nhẫn bạo ngược, bọn chúng không theo chúng ta nói chính nghĩa, không theo chúng ta nói đạo lý, chúng ta có thể làm thế nào? Dùng đồ đao liều, dùng máu tươi ra uy!

- Vì sao chúng ta dã man? Bởi vì ngàn năm qua chúng ta không thể không dã man! Bởi vì là thánh địa Trung Ương các ngươi làm cho chúng ta dã man!

Lâm Thiên Lộc cắn răng ken két:

- Sự kiện hôm nay, ngươi thành thật làm theo cho ta! Bởi vì các ngươi, nợ chúng ta!

Khóe mắt Đường Nguyên Cực co quắp, cũng cắn răng nói:

- Thánh địa Trung Ương nợ các ngươi, đã trả. Để Vô Hồi Thánh Chủ tiếp quản liên minh Thánh Địa Nam Bộ, chính là thỏa hiệp của chúng ta.

- Nợ này, các ngươi vĩnh viễn không trả nổi. Vị trí tôn chủ này, cũng là chúng ta tranh thủ, không phải là các ngươi bố thí. Đừng tưởng rằng ngươi là người của thánh địa Trung Ương liền có thể ở chỗ này khoa tay múa chân, ta cảnh cáo ngươi, nơi này không hầu hạ!

Lâm Thiên Lộc nói xong, chắp tay về sau lưng đi đến thánh địa.

Đường Nguyên Cực nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Thiên Lộc biến mất ở trong núi rừng.

Hắn tức giận lại càng cảnh giác, liên minh Thánh Địa Nam Bộ giao cho Vô Hồi Thánh Chủ, rốt cuộc là đúng hay sai?

Oán niệm của thánh địa này không hiếm hoi, mà còn sót lại ở trên thân Vô Hồi Thánh Chủ, càng chảy xuôi trong truyền thừa thánh địa.

- Tử Vi thánh địa hẳn là đã an bài một người tỉnh táo hơn đến.

Một âm thanh đột nhiên truyền đến sau lưng Đường Nguyên Cực.

- Tô Thiên Sóc?

Đường Nguyên Cực có chút nghiêng đầu.

Tô Thiên Sóc đi ra khỏi mê vụ, nhìn Đường Nguyên Cực mặt đầy gân xanh, lắc đầu, nói:

- Thánh địa Nam Bộ bởi vì mấy trận hỗn loạn lúc trước đã bị người lên án, ảnh hưởng đến uy tín. Nếu như lại để cho thế nhân nhận định Vô Hồi Thánh Chủ dung túng Khương Phàm, đã dẫn phát sự kiện phương bắc, có khả năng tạo thành nguy cơ tín nhiệm của chúng sinh Nam Bộ đối với thánh địa. Loại ảnh hưởng này chỉ sợ mấy trăm hay là hơn ngàn năm qua đều không bù đắp nổi. Thánh địa Trung Ương kiên trì chính nghĩa không có sai, nhưng có một số việc cũng phải biết được biến báo.

- Thánh địa Trung Ương xưa nay sẽ không dung túng sai lầm, đây là truyền thống, càng là quy củ.

Đường Nguyên Cực vẫn không cách nào thỏa hiệp.

- Cái gì là đúng, cái gì là sai? Trong mắt của ta, nếu như ngươi tuyên cáo thiên hạ, Vô Hồi thánh địa dung túng Khương Phàm, mà gây nên thánh địa chiến tranh với hoàng đạo, mới là sai. Ngươi nói với bên ngoài Khương Phàm đang ở Vô Hồi thánh địa, mà khiến cho hoàng tộc vây công thánh địa, càng là mười phần sai.

- Ổn định nhiệt độ đỉnh lô, ngăn chặn hỏa diễm, yêu hỏa, nguyên hỏa đồng thời tấn công mạnh, tuyệt đối không được có bất kỳ ba động nào. Tốt! Rất tốt! Phân thần khống chế Thái m Tinh Phách, chờ mệnh lệnh của ta!

- Thái m Tinh Phách tương đương với rót vào linh hồn cho đan dược, không cần thẩm thấu, mà là cưỡng ép cắt vào. Thông báo Đan sư phía ngoài, đếm tới ba, tăng lên năm phần lực lượng, tiếp tục ba giây, toàn diện rút lui, sau đó giao cho yêu hỏa và nguyên hỏa áp chế đan dược.

Giọng Đan Hoàng cao vút, vừa nghiêm khắc vừa khẩn trương.

- Ta nói đến ba, tăng lên năm phần lực lượng, tiếp tục ba giây, toàn diện rút về.

Khương Phàm lớn tiếng nhắc nhở.

Đến cuối cùng?

Thường Huyền Nghĩa và đám người toàn bộ đều nhấc lên tinh thần, ổn định tình thế hỏa diễm, đồng thời kích thích khí hải, làm chuẩn bị sau cùng.

- Ba...

Khương Phàm cùng Đan Hoàng cơ hồ đồng bộ, thanh âm nghiêm nghị quanh quẩn dưới hố sâu.

- Hai...

Phía ngoài, tất cả mọi người dùng sức nắm chặt nắm đấm, rốt cuộc cũng phải kết thúc sao?

Đan Hoàng Khương Phàm cùng hô to lên:

- Một!! Tăng lên, năm phần! Tiếp tục, ba giây!

Thường Huyền Nghĩa và mọi người hô to tiết tấu, phóng thích liệt diễm mạnh mẽ, trùng kích đỉnh lô.

- Ba... Hai... Một!

Khương Phàm khống chế hỏa triều mãnh liệt, toàn diện mãnh kích đỉnh lô, cưỡng ép khống chế Thái m Tinh Phách rót vào đan dược.

Ầm ầm!

Đan dược lắc lư kịch liệt, dâng lên dược khí cường thịnh, ba động trong chớp mắt, giống như rót vào linh hồn, giao phó sinh mệnh.

- Rút lui!

Bọn người Thường Huyền Nghĩa quả quyết rút toàn bộ hỏa diễm về, không lo được tiêu hao, đứng dậy ngóng nhìn đỉnh lô.

Khương Phàm hết sức chăm chú, liên tục phóng yêu hỏa cùng nguyên hỏa, cháy hừng hực trong đỉnh lô, bao vây đan dược.

Đan dược dâng lên yêu khí cuồn cuộn, khi thì phồng lên, khi thì ngưng tụ, giống như là sinh mệnh thể cường đại đang giãy dụa.

Yêu hỏa nung khô, nguyên hỏa ngưng luyện.

Khí tức Chu Tước bá đạo đang áp chế, uy lực nguyên hỏa mênh mông đang khống chế.

Đan dược sau khi kéo dài rung chuyển đến hơn mười giây, rốt cuộc cũng bắt đầu bình tĩnh.

Khương Phàm không có chủ quan, tiếp tục duy trì hỏa diễm, cho đến khi đan dược triệt để an tĩnh, mới chậm chạp có thứ tự làm yếu bớt hỏa thế, cho đến khi đỉnh lô đều khôi phục lại bình tĩnh.

- Được rồi sao?

Thường Huyền Nghĩa và mọi người trao đổi ánh mắt, lại nhìn chằm chằm đỉnh lô.

Đan dược cấp Thánh phẩm, thật đã được Khương Phàm luyện thành rồi?

Mặc dù bọn hắn phát huy qua năm phần tác dụng, nhưng toàn bộ hành trình đều là Khương Phàm chủ đạo, hơn hai mươi tuổi có thể làm được trình độ như vậy, thật sự đã để bọn hắn sợ hãi thán phục.

- Xong rồi... Sư phụ... Chúng ta đã luyện thành!!

Khương Phàm ổn định cảm xúc, mở nắp đỉnh lên, nhìn khí lãng đan dược lơ lửng bên trong, tim lại đập mạnh.

Đan dược đã luyện thành, công hiệu nên có cũng đầy đủ rồi.

Nhưng... Nó… thật sự có thể cứu sống Kiều Hinh sao?

- Thử một chút đi.

Đan Hoàng cũng không dám cam đoan, dù sao tình huống của Kiều Hinh cũng quá đặc thù.

Sáu vị lão tổ Kiều gia khiêng quan tài thủy tinh đi tới trước mặt Khương Phàm.

Toàn bộ đám người Kiều gia nhảy xuống hố to, rơi trên bệ đá, vừa khẩn trương vừa mong đợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK