Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1099 Cực cảnh khiêu chiến (7)

Thời điểm khi Khương Phàm đứng ở chỗ đó, toát ra sự suy yếu, hắn lại đang ở ngoài ngàn mét phóng thích tử khí, toàn thân lấp lóe kim quang, đường vân giống như muốn tách rời cơ thể mà bay lên, từng luồng từng luồng khí tức Hỗn Độn dâng trào ra, khuấy động tử khí.

Hỗn Độn, nguyên lực vạn vật.

Vạn vật khắp đất trời, bởi vậy mà tới.

Thế Giới Luân khuếch, bởi vậy và thai nghén.

Ngu Thiên Khải đang cưỡng ép kích phát uy lực huyết mạch, không để ý tiêu hao mà diễn dịch truyền thừa mạnh nhất của hắn.

Hỗn Độn Ấn!

Tử khí bạo động kịch liệt, thanh thế rung động, bên trong lại xuất hiện nhiều loại hình ảnh.

Có Yêu thú, có Nhân tộc, có linh còn có ma, thậm chí còn có cây rừng cùng sông núi. Các hình ảnh như ẩn như hiện, nhưng lại nhanh chóng va chạm, sụp đổ hoắc loạn.

Ngay sau đó, tử khí ngưng tụ ở trước người hắn, nhanh chóng xoay chuyển, cường thế diễn biến, cuối cùng biến thành một viên quang cầu.

Khí tức Hỗn Độn bao quanh phía dưới, phảng phất một thế giới tân sinh.

Hình ảnh rung động để toàn trường đều bất ngờ.

Cái này hoàn toàn vượt qua nhận biết của bọn hắn đối với võ pháp, càng là áp đảo tất cả các thánh pháp.

Thậm chí có người còn hoảng hốt, đây chính là thực lực chân chính của thiên kiêu hoàng tộc sao, quá kinh khủng!

- Hỗn Độn Ấn?

Lâm Thiên Lộc cũng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy áo nghĩa chí cao của Hỗn Độn Tử Phủ.

Đây vẫn chỉ là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên mà đã diễn biến ra được thế này, nếu như đến Niết Bàn cảnh, thậm chí cao hơn, thì loại diễn dịch này sẽ khủng bố đến trình độ nào?

- Hỗn Độn Ấn! Ta lại có thể nhìn thấy Hỗn Độn Ấn!

Trong các sương phòng, đại biểu các thế lực đều cẩn thận quan sát.

Bọn người Ngu Bá Khoan kiêu ngạo nhưng lại nghiêm trọng, trước khi trong tộc Ngu Thiên Khải phái tới, lo lắng lớn nhất chính là Ngu Thiên Khải có thể bị ép phóng thích toàn lực, sau đó hiện ra Hỗn Độn Ấn hay không.

Dù sao Vương Quốc Hắc Ám cũng tụ tập quá nhiều thế lực, toàn lực phóng thích chẳng khác nào bại lộ tất cả thực lực cùng sát chiêu của Ngu Thiên Khải.

Tuy nhiên, cuối cùng là cũng phải kết thúc.

Hỗn Độn Ấn vừa ra, Khương Phàm chắc chắn sẽ phải thua, không nghi ngờ được.

Nhưng...

Khương Phàm ở nơi đó sau khi hơi do dự thì cũng phóng xuất ra một kích cuối cùng.

Sở dĩ do dự là hắn không biết trạng thái của mình có thể phóng xuất ra hiệu quả gì, lại có thể chết ở chỗ này hay không.

Nhưng, loại do dự này chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, hôm nay chính là liều mạng!

Một kích cuối cùng, diễn dịch lực lượng cực hạn.

Ầm ầm!

Toàn thân Khương Phàm bạo động tử khí, chiến trụ bao trùm lấy hài cốt cùng huyết nhục bên mãnh liệt phóng thích ra, phóng lên tận trời, liên tục không ngừng, hóa thành đao cương kinh khủng.

Ngay sau đó, hồn lực, huyết khí, linh hồn toàn thân đều bạo động toàn diện, cũng hóa thành năng lượng cường thịnh, trùng kích ra đao cương màu tím.

Đây là Khai Thiên Thức, tiềm lực toàn thân, hoàn chỉnh kích phát ra trong chớp mắt.

Dung hợp toàn diện, phóng thích cực hạn.

Trước đó đều cần tàn đao chỉ dẫn, bây giờ thực lực cường đại, huyết mạch thức tỉnh, hắn hoàn toàn có thể bằng vào chiến trụ đến phóng thích.

Sở dĩ kiêng kị là bởi vì trạng thái bây giờ quá đặc thù.

Linh vũ Khổng Tước, hồn lực chiến y còn đang ở trên linh hồn!

Tinh huyết Kim Hoàng đang xao động toàn thân!

Linh hồn được chiến hồn kích thích, đang sôi trào!

Tiềm lực đang tăng gấp bội phóng thích ra ngoài, ngay cả Huyền Hoàng Thạch đều đang bay lên trong khí hải!

Một khi toàn diện kích phát ra đến, uy lực kia sợ rằng sẽ có thể thương tổn đến cả Khương Phàm, thậm chí có nguy hiểm đến tính mệnh.

Ầm ầm!!

Đao cương oanh minh, dài đến năm mươi mét, không ngừng hấp thu lực lượng toàn thân Khương Phàm, ở phía trên uốn lượn ra đường vân kinh khủng.

Mà, thật sự còn xuất hiện đường vân cùng loại với Khổng Tước, lại dây dưa cùng hình thái Chu Tước, cũng xuất hiện thần uy vô tận đến từ tinh huyết Kim Hoàng, càng có Huyền Hoàng Mẫu Khí do Huyền Hoàng Thạch thả ra!

Không gian vặn vẹo!

Chấn nhiếp tâm phách người ta!

Toàn bộ ánh mắt chuyển đến Khương Phàm, không dám tin vào mắt mình.

Hắn còn có võ pháp càng mạnh hơn sao?

Đây là đang thiêu đốt mình sao?

- Hỗn Độn Ấn!!

Ngu Thiên Khải gầm thét, khống chế Hỗn Độn Ấn đánh về phía Khương Phàm.

Hỗn Độn Ấn giống như một tiểu hành tinh đang thai nghén, khuấy động khí tức kinh khủng. Những nơi nó đi qua, không gian giống như đại mạc kịch liệt chập trùng, phát sinh cảm ứng thần bí cùng vùng thiên địa này.

- Khai Thiên Thức!

Toàn thân Khương Phàm vỡ nát, máu tươi chảy ngang, giống như pho tượng lọt vào một trọng kích, vô cùng thê thảm.

Nhưng hắn vẫn điên cuồng lại ngoan cường ổn định đao cương đang kịch liệt lắc lư, lần lượt mãnh liệt chém về phía Hỗn Độn Ấn.

Đao cương bạo động, nháy mắt đã tới.

Cường quang chói mắt, tử khí cuồn cuộn, bên trong khuấy động Chu Tước Yêu Hỏa, hồn uy Khổng Tước, tinh huyết Kim Hoàng, còn có khí tức Huyền Hoàng, mà bản thân nhận kích phát, một kích này cơ hồ đã rút khô toàn bộ tiềm lực của Khương Phàm.

Ầm ầm!!

Đao bổ ấn quyết, nháy mắt bạo kích, nhấc lên năng lượng kinh khủng.

Xa xa nhìn sang tựa như một thanh Thiên Đao tuyệt thế chém chết hành tinh, kinh khủng đánh vào thị giác mỗi người, toàn trường đều đang hồi hộp.

Ngay sau đó...

Ầm ầm, Hỗn Độn Ấn vỡ nát, đao cương lắc lư kịch liệt, suýt chút nữa đã bị chôn vùi, nhưng cường thế phách trảm, kéo lấy đao khí, đánh về phía Ngu Thiên Khải ở bên ngoài mấy trăm mét.

Rốt cuộc gương mặt Ngu Thiên Khải cũng có phản ứng, hắn không được mà nhìn Hỗn Độn Ấn sụp đổ.

- Ngu Thiên Khải!

Trong sương phòng truyền ra tiếng Ngu Chính Hùng gầm thét.

Ngu Thiên Khải lập tức bừng tỉnh, điều động kim quang toàn thân hội tụ về hai tay, lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời, ngưng tụ lại Tử Hồn Đao.

Kim mân quấn quanh, trải rộng đao thể.

Tử khí cuồn cuộn, khuấy động huyết khí, đây là võ pháp cường đại mà mỗi vị truyền nhân Hỗn Độn Tử Phủ đều có thể thi triển, lấy huyết mạch Ngu Thiên Khải, uy thế sẽ càng mạnh.

Nhưng, hắn thật sự không nghĩ tới mình đã toàn lực ứng phó thi triển Hỗn Độn Ấn lại có thể bị bổ ra.

Đây tuyệt đối là chiến đấu ngoài ý muốn nhất từ khi sinh ra đến nay.

Cho nên... ngay tại thời khắc này, hắn phản kích vẫn chậm!

Tử Hồn Đao vừa thành hình, trong chốc lát vẫn còn không có ổn định, khai thiên đao cương liền va chạm tới, trùng kích kinh khủng đánh vỡ tung Tử Hồn Đao.
Chương 1100 Cực cảnh khiêu chiến (8)

Tử Hồn Đao nhanh chóng dẫn bạo, uy thế cường đại nổ tung hai tay Ngu Thiên Khải, vỡ nát lồng ngực hắn, thân thể cao lớn cũng bị đánh bay lên, ngửa mặt bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, khai thiên đao bổ ra Hỗn Độn Ấn đã dẫn phát năng lượng như cuồng triều, cuốn tới phía hắn.

Tràng diện vô cùng rung động, giống như hành tinh sụp đổ hình thành năng lượng hoắc loạn, có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ ở trước mặt.

Ngu Thiên Khải chật vật ổn định, toàn thân căng cứng, ngạnh kháng năng lượng.

Kết quả có thể nghĩ, thân thể hùng tráng của hắn bị chấn động kịch liệt, huyết nhục văng tung tóe, bị đánh bay ra ngoài, vừa mới rơi xuống đất lại lần nữa quay cuồng, hung hăng va chạm bình chướng.

- Khương Phàm bổ Hỗn Độn Ấn ra?

Đại biểu các thế lực trong các sương phòng đều hô hấp dồn dập, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Coi như Khương Phàm là tứ trọng thiên, thế nhưng… đây chính là Hỗn Độn Ấn.

Tất cả mọi người tại diễn võ trường đều đứng lên, lo lắng nhìn quanh trong năng lượng bạo động, có một số người có cảnh giới thấp, thậm chí thấy không rõ hình ảnh bên trong lắm.

- Ngu Thiên Khải, nhận thua, hay là nhận lấy cái chết!

Khương Phàm ngưng tụ pháp trận, trải rộng ra trăm mét, lần nữa cướp đoạt lấy năng lượng đang bạo động như sóng triều to lớn.

Toàn thân Ngu Thiên Khải be bét máu thịt, chật vật không chịu nổi, hắn kịch liệt thở dốc, ngắm nhìn Khương Phàm:

- Ta nhận thua!

- Cái gì??

Các tộc nhân Tử Phủ đang chuẩn bị cổ động cho Ngu Thiên Khải đều ngây ngẩn cả người.

Nhận thua??

Bị đánh cho hồ đồ rồi sao??

Nói mê sảng cái gì vậy?!!

- Ngu Thiên Khải, ngươi còn có thể đánh! Tại sao lại nhận thua?

Ngu Bá Khoan trầm giọng quát tháo.

- Ta nhận thua.

Ngu Thiên Khải thở sâu, khôi phục thân thể rách rưới.

- Nhận thua?

Hắn vậy mà thua.

- Khương Phàm lại thắng, lấy Chí Tôn Thánh phẩm, thắng Thiên phẩm?

- Khương Phàm đã thi triển những võ pháp gì thế? Hắn so với lúc trước đã mạnh hơn nhiều lắm.

- Một năm này Khương Phàm đều đã trải qua những gì? Tất cả võ pháp của hắn đều có thể trực tiếp đối kháng bí thuật truyền thừa của Ngu Thiên Khải.

Toàn trường oanh động, mặc dù đã tận mắt chứng kiến, nhưng thật sự là vẫn khó có thể tin nổi, càng có chút không tiếp nhận được kết quả này.

Trong sương phòng trên đài cao, toàn bộ đều trầm mặc, vẻ mặt bọn hắn rất nghiêm trọng.

Ngu Thiên Khải so với bọn hắn mong muốn đúng là rất ưu tú, nhưng Khương Phàm lại có thể chính diện áp chế.

Đây chính là ngạnh chiến thực sự, mà hai người cũng không có đụng tới vũ khí đặc biệt gì, là so đấu cơ thể cùng võ pháp thuần túy.

Khương Phàm tản ra pháp trận, lấy thương thế cùng trạng thái của hắn, kỳ thật không luyện hóa được những năng lượng này, bây giờ…. tuy nhiên chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Mà 'Bản thân' đã bắt đầu biến mất, trở lại huyết hải, khí tức của hắn đang nhanh chóng yếu bớt.

- A?

Rất nhiều cường giả đều chú ý tới điểm ấy, lại sinh ra hoài nghi ban đầu, Khương Phàm là ăn một loại đan dược nào đó kích phát tiềm lực sao?

Thế nhưng, vì sao các thế lực khắp nơi trong sương phòng không có nói ra dị nghị?

- Ta mặc dù nhận thua, nhưng không tính ước định.

Ngu Thiên Khải đứng trên lôi đài, chữa trị thương thế, cũng đang khôi phục khí thế.

- Ngươi muốn chơi xấu?

Khương Phàm nhíu mày.

- Ta nhận thua, không phải bởi vì ngươi thật sự thắng ta. Nếu như ta kiên trì, hôm nay cả hai đều sẽ bị tổn thương. Ta nhận thua là bởi vì ngươi có thể lấy Chí Tôn Thánh phẩm liều mạng với huyết mạch Thiên Phẩm ta đây.

Ngu Thiên Khải đã đánh đến tận hứng, cũng thua rất thản nhiên.

Nếu như Khương Phàm rất bình thường, hắn không để ý gì mà sẽ ngược chết hắn.

Nhưng, Khương Phàm quá mạnh, mạnh đến nỗi có thể chính diện chém giết cùng hắn, mạnh đến nỗi có thể trọng thương hắn, mạnh đến nỗi làm cho tất cả mọi người đều chấn kinh.

Nếu như dưới tình huống này hắn còn dây dưa không ngớt, coi như cuối cùng có thắng, cũng không có gì để có thể kiêu ngạo.

Khương Phàm nhìn một lát Ngu Thiên Khải, bỗng nhiên có chút thưởng thức.

Người này coi như có chút tư thái Thiên phẩm.

- Ước định, ta muốn cái thứ ba!

- Ta thay Hỗn Độn Tử Phủ tiếp nhận.

Ngu Thiên Khải quay người rời khỏi, đi xuống lôi đài.

- Ngu Thiên Khải...

Bọn người Ngu Thiên Đạo đang muốn khuyên can, lại bị Ngu Thiên Khải đưa tay chặn lại:

- Hắn gánh chịu nổi cái tên Võ Hầu!

- Thắng?

Bọn người Hàn Ngạo và Lâm Nam đều có cảm giác không thật, giống như về tới cuộc chiến Võ Hầu hơn một năm trước kia.

Khương Phàm đã ở dưới tình huống mà tất cả mọi người không coi trọng, sáng tạo ra kỳ tích.

Trong sương phòng, bọn người Lâm Thiên Lộc trầm mặc lại nghiêm trọng.

Bọn hắn không hề hưng phấn, cũng không có bất cứ kiêu ngạo gì, mà là một cảm giác phức tạp không nói rõ được.

Bọn hắn thấy được Khương Phàm cường đại, cũng nhìn thấy từ trong lòng Khương Phàm lộ ra mạo hiểm, điên cuồng, cùng dã tâm.

Thánh địa, không thích hợp với hắn, cũng không dung được hắn.

Lâm Thiên Lộc bỗng nhiên có cảm giác, có lẽ, đây chính là nguyên nhân ban đầu Khương Phàm liên tục cự tuyệt thánh địa, đứa nhỏ này rất rõ ràng mình cũng không thích hợp với thánh địa.

- Võ Hầu!!

Không biết là ai hô một tiếng, bầu không khí toàn trường nhanh chóng sôi trào lên.

Võ Hầu!

Võ Hầu!!

Đây mới là Võ Hầu của Vương Quốc Hắc Ám, thiên phú như vậy, thực lực như vậy, mới xứng với cái tên Võ Hầu!!

Khương Phàm, danh xứng với thực!

Khương Phàm ăn đan dược, sau khi khôi phục chút huyết khí đã đi xuống lôi đài, lộ ra nụ cười thản nhiên với Hàn Ngạo:

- Thế nào, đặc sắc không?

Không đụng một cái, làm sao biết cực hạn của mình?

Bất cứ chuyện gì, làm rồi lại nói, tuyệt đối không nên sớm ám chỉ mình, ta làm không được!

- Ngươi đây đều là võ pháp gì, học lúc nào, học với ai?

Hàn Ngạo bước nhanh đuổi kịp Khương Phàm.

- Ta đã nói với ngươi, đi ra thêm một chút, cơ duyên thật sự là đều ở bên ngoài.



- Tiểu Võ Hầu của ta, ngươi lại thắng! Ngươi thắng Ngu Thiên Khải! Ngươi thắng huyết mạch Thiên Phẩm!

Trong căn phòng ở tầng cao nhất, Hướng Vãn Tình cực kỳ gợi cảm, chớp mắt với Khương Phàm đang đi tới.

- Ngươi biết lúc ngươi thắng, có bao nhiêu mê người không?

- Hướng điện chủ, tiết chế một chút.

Khương Phàm bất đắc dĩ.

- Tiết chế cái gì?

Hướng Vãn Tình khẽ liếm hàm răng, cảm giác câu hồn đoạt phách trực kích linh hồn.
Chương 1101 Dẫn hắn đi

Toàn thân Khương Phàm đều khô nóng lên, Sinh Mệnh Cam Lộ đã tiêu hao không sai biệt lắm giống như lại có tác dụng.

- Ta đẹp không?

Hướng Vãn Tình cố ý trêu đùa Khương Phàm.

- Đẹp.

Khương Phàm tán thưởng từ đáy lòng, nữ tử này thật sự rất đẹp, lại còn là vẻ đẹp mỹ lệ cùng vũ mị giao hòa với nhau, từ nhan sắc đến ánh mắt, từ da thịt đến dáng người, đều đẹp không thể bắt bẻ.

Vận vị thành thục càng giống lão tửu năm xưa, cách vò rượu đều có thể tản mát ra thuần hương nồng đậm, để cho người ta thần hồn điên đảo.

Đơn giản chính là họa thủy.

Khương Phàm cảm giác xem như kiếp trước cũng không khống chế nổi nữ tử như vậy.

- Ngươi thích không?

- Không ai không thích.

- Vậy ngươi còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta không?

- Chúng ta có ước định?

- Ngươi đừng giả bộ ngốc, ngươi đã đồng ý với ta ba điều kiện.

- Đúng, cái này còn nhớ rõ.

- Hôm nay ta muốn dùng một cái, thích hợp không?

Hướng Vãn Tình mỉm cười, thanh âm mê người.

Khương Phàm lúng túng ho nhẹ vài tiếng:

- Trước mắt, không khí này, ta cảm giác có chút không quá phù hợp.

- Ngươi không thích phải không?

- Ta nói thích, là thưởng thức thuần túy. Đó còn là không có thích đến trong lòng. Hướng điện chủ, bên kia trả lời rồi chưa?

Khương Phàm tranh thủ thời gian chuyển dời đến vấn đề chính, sợ bị ôm lấy hồn.

- Tới đây ngồi, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Hướng Vãn Tình chồng cặp đùi như bạch ngọc lên, đầu ngón tay giương nhẹ, đụng đụng bên cạnh, ra hiệu Khương Phàm tới ngồi.

- Vẫn là thôi đi.

- Không nghĩ, hay là không dám?

- Không dám nghĩ. Ta sợ ta cầm giữ không được.

Hướng Vãn Tình yêu kiều cười:

- Tới thử một chút.

- Ta gần đây trạng thái không tốt, chịu không được kích thích. Hướng điện chủ, nhìn dáng vẻ của cô, nơi đó hẳn là hồi phục rồi.

Khương Phàm cắn đầu lưỡi.

Hướng Vãn Tình khanh khách cười khẽ, không còn đùa hắn:

- Bất Tử Thiên Bia là do Đại Tự Tại điện làm đảm bảo, Đại Tự Tại điện có trách nhiệm cam đoan quyền lợi của nó. Nhưng chuyện xác thực rất đặc thù, bất luận là Hỗn Độn Tử Phủ hay là Chí Tôn Kim Thành, đồng thời tấn công một hoàng tộc, ảnh hưởng quá lớn, hậu quả càng khó có thể đoán trước được, cho nên chúng ta đề nghị là ngươi đồng thời vận dụng hai Bất Tử Thiên Bia.

- Ta có thể dùng hai cái, nhưng bọn hắn nhất định phải giết đến Huyền Nguyệt hoàng thành cho ta.

- Bọn hắn sẽ công phá bình chướng, chấn động hoàng cung.

- Được rồi.

Khương Phàm gật đầu, hỗn loạn như vậy, hẳn là có thể tạo cơ hội cho Kiều Vô Hối.

- Thời gian cụ thể thì sao?

- Năm Kỷ Nguyên thứ ba, chín tháng chín!

Hướng Vãn Tình đưa cho Khương Phàm một cái thạch tiên:

- Ngươi viết mệnh lệnh ở trên đây, giữ lại. Sau đó tự mình đi bái phỏng Hỗn Độn Tử Phủ cùng Chí Tôn Kim Thành, chuyển giao Bất Tử Thiên Bia.

Khương Phàm sau khi viết xong, lại giao cho Hướng Vãn Tình:

- Thay ta trông coi, đến thời gian, xin mời Đại Tự Tại điện giám sát.

- Ngươi yên tâm, đây là lần đầu tiên Võ Hầu Vương Quốc Hắc Ám sử dụng Bất Tử Thiên Bia, chúng ta sẽ chăm chú đối đãi. Đến lúc đó, ta còn có thể mang ngươi đến tuyến đầu, tận mắt chứng kiến trận chiến hoàng tộc kia.

- Ta không đi, cũng đi không được.

- Vì sao?

- Ta phải chết.

- Cái gì??

- Ta muốn đi Luân Hồi bí cảnh lịch luyện, lấy mâu thuẫn giữa ta và Chí Tôn Kim Thành, ta đoán chừng bọn hắn sẽ giết chết ta ở trong đó. Còn có Hỗn Độn Tử Phủ, bọn hắn cũng có thể sẽ xông đi đến truy sát ta.

- Ngươi cũng có thể còn sống trở về từ Lạc Chùy trọng địa, còn sợ Luân Hồi bí cảnh? Nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?

Hướng Vãn Tình nghĩ rằng Khương Phàm là cố ý nói như vậy, sau đó mời nàng gõ hai đại hoàng tộc.

- Ta sẽ cố gắng trở về, chẳng may không về được, cô cũng đừng quá tưởng niệm ta, ta thấy cô thật giống như có chút ý tứ kia đối với ta.

- Ừm?

Hướng Vãn Tình khẽ giật mình, phốc phốc bật bật cười, thân thể chín muồi run rẩy một trận, tạo nên đường cong kinh tâm động phách.

- Kiếp sau gặp lại.

- Tiểu gia hỏa ngươi đây vẫn rất là khôi hài vui vẻ. Nếu như ngươi lo lắng chết ở đó, vì sao còn muốn đi?

- Ta thích kích thích.

Khương Phàm nhếch miệng lên một đường cong quái dị, quay người rời khỏi phòng.

Hướng Vãn Tình nhìn đóng cửa phòng lại, nụ cười quyến rũ dần dần tản ra.

Đây là đang nói đùa?

Hay là có thâm ý gì?

- Ngươi nghĩ kỹ để hắn giúp ngươi làm ba chuyện gì rồi?

Một âm thanh từ trên giường mềm bên trong phòng truyền đến, lại là tiểu hồ ly thuần trắng như ngọc kia.

- Bây giờ còn không vội. Lấy tiềm lực của hắn, càng là về sau, càng có giá trị. Hướng Vãn Tình cười khẽ, dáng dấp yểu điệu đi tới gian phòng.

- Hắn chung quy vẫn là một Thánh phẩm linh văn.

- Xem hết trận luận võ hôm nay, ngươi còn cảm thấy cực hạn của hắn là Chí Tôn Thánh phẩm sao? Huyết mạch của hắn đã bắt đầu thức tỉnh, tất sẽ ảnh hưởng linh văn, bước lên Thiên phẩm.

- Nếu như Thú linh văn xuất hiện thức tỉnh huyết mạch, xác thực có khả năng ảnh hưởng đến linh văn, nhưng nhiều nhất là tăng lên trong Thánh phẩm, muốn Thánh phẩm trực tiếp ảnh hưởng đến Thiên phẩm, Thú linh văn của hắn nhất định phải là loại Yêu thú cực kỳ đặc thù kia.

- Linh văn của hắn còn không đặc thù? Tỷ tỷ, ta đánh với cược tỷ, như thế nào?

- Đánh cược gì?

- Ta thắng, ngươi và ta tùy tùng một chồng? Khanh khách...

- Đừng nói đù nữa. Chuyện của Nguyệt Hoa Thiên Bảo đã điều tra xong chưa?

- Khả năng bảy phần chính là phó giáo chủ Cửu Thiên Thần Giáo, Đông Hoàng Hoa Thanh.

- Cửu Thiên Thần Giáo đang xuất chinh tại Bách Tộc chiến trường, huyên náo oanh oanh liệt liệt, ngay cả vị lão tổ tông kia của bọn hắn đều ra mặt. Tại thời khắc quan trọng như vậy, Đông Hoàng Thánh Kiệt vẫn tiếp tục tọa trấn Vương Quốc Hắc Ám, Đông Hoàng Hoa Thanh lại bí mật xuất hiện, khẳng định là có nguyên nhân quan trọng gì đó.

- Chẳng lẽ bọn hắn muốn khống chế Vương Quốc Hắc Ám?

- Vương Quốc Hắc Ám không cần chủ nhân, cũng không cần thiết do ai đến khống chế tuyệt đối, tình huống bây giờ không thể nghi ngờ là trạng thái tốt nhất. Bọn hắn hẳn không phải là đến Vương Quốc Hắc Ám, mà đến vì một chuyện nào đó hay là vì một người nào đó.

- Không phải là Tiểu Võ Hầu của ta đấy chứ.

Hướng Vãn Tình ôm lấy hồ ly, nhẹ giọng cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK