Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 876 Trường Sinh đại điển

- Ta kỳ thật còn có chuyện khác.

- Ha ha, chỉ trì hoãn mấy ngày, xin mời.

Lão nhân không để ý đến Khương Phàm đang cự tuyệt, tự mình đi mời.

Khương Phàm nhìn mọi người đều đang nhìn hắn, bất đắc dĩ đuổi theo.

Khương Phàm đi đến cửa thành, leo lên xe kéo chờ đợi ở nơi đó.

Tiểu hồ ly vụng trộm nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, thoải mái nằm trong ngực Kiều Vi Nhi, hưởng thụ phần ấm áp cùng mùi thơm kia.

Nữ hài nhi này quá mềm mại, giống như làm bằng nước.

Kiều Vi Nhi nhẹ vỗ về tiểu hồ ly, thuận miệng hỏi Khương Phàm:

- Ngươi là Luyện Đan sư sao, ta tên Kiều Vi Nhi. Ngươi là...

- Khương Phàm.

Khương Phàm ngồi xuống, nhưng vẫn có một chút do dự.

- Ngươi đến từ chỗ nào?

- Ta dạo chơi bốn chỗ, không có chỗ ở cố định.

- Ngươi là Thánh linh văn Luyện Đan sư, không có gia nhập thế lực sao gì?

Ngay cả lão nhân đều thật bất ngờ.

- Ta có sư phụ, nhưng chúng ta không thuộc về bất kỳ thế lực nào.

Lão nhân giật mình, đây hẳn là một vị truyền nhân được Đan sư ẩn thế nào đó bồi dưỡng.

Có thể giữ Thánh linh văn ở bên cạnh, chắc hẳn vị lão tiền bối kia cũng không đơn giản.

- Không biết sư tôn của ngươi...

- Người đã không xuất thế rất nhiều năm.

- Phẩm cấp đan dược ngươi có thể luyện...

- Đan dược ngũ phẩm.

- Ngươi biết Trường Sinh đại điển không?

- Thật có lỗi, chưa nghe nói qua.

Trong trí nhớ Khương Phàm có các loại tình huống của Kiều gia, duy chỉ có không có Trường Sinh đại điển gì cả.

- Trường Sinh đại điển của Kiều gia là luyện đan đại điển, luyện chế là đỉnh cấp thánh đan, Trường Sinh Đan. Người bị trọng thương ngã gục, có thể khởi tử hồi sinh, tái tạo cơ thể, khôi phục đỉnh phong. Người ở tuổi xế chiều có thể cưỡng ép kéo dài tính mạng, ngắn thì mấy chục năm, lâu là trên trăm năm.

Lão nhân nhắc đến Trường Sinh Đan, không tự chủ được hếch thân thể lên, trong đôi mắt tang thương đều hiện lên sáng rực.

Trường Sinh Đan là đỉnh cấp thánh đan!

Có thể cưỡng ép kéo dài tính mạng!

Đối với một số thế lực mà nói, nếu như có thể kéo dài tính mạng cho lão tổ tông, không chỉ có thể giữ vững chấn nhiếp với bên ngoài, cũng có thể tại thời điểm gặp phải nguy cơ, xuất hiện bảo vệ bọn hắn.

Cũng chính là bằng vào đan được này, Kiều gia tại hoàng thành thậm chí thiên hạ, đều được hưởng danh vọng cực lớn!

- Trường Sinh đại điển bắt đầu có từ ngàn năm trước đó. Bởi vì cần vật liệu vô cùng khan hiếm, Trường Sinh đại điển cách mỗi trăm năm mới có thể tổ chức một lần, mà cần số lượng lớn Luyện Đan sư phối hợp.

- Mỗi khi đến lúc này, Luyện Đan sư trong hoàng thành đều sẽ tụ tập tới Kiều gia, rất nhiều Luyện Đan sư phía ngoài đều sẽ mộ danh mà tới. Tự mình tham dự trong đó, tự mình chứng kiến Trường Sinh Đan ra lò.

- Tuy nhiên, bởi vì can hệ đến việc trọng đại, mỗi vị Luyện Đan sư muốn tham dự, linh văn ít nhất là lục phẩm, kỹ nghệ luyện đan ít nhất là ngũ phẩm, mà nhất định phải ký hiệp nghị, trong lúc luyện đan đó phải toàn lực ứng phó, tiếp nhận điều động, không được quấy rối, nếu không sẽ trực tiếp xử tử.

- Nghiêm trọng như vậy?

Khương Phàm khẽ nhíu mày, bắt đầu từ ngàn năm trước? Trường sinh?

- Dù sao cũng trăm năm mới có một lần, không cho phép có bất kỳ sơ thất nào.

- Trường Sinh đại điển bắt đầu từ lúc nào?

- Ngàn năm trước.

- Mỗi lần đều có thể thành công?

- Trước đó cử hành qua chín lần, thành công bảy lần.

- Luyện ra Trường Sinh Đan, là các ngươi tự mình dùng, hay là đưa ra ngoài?

- Cái này, là bí mật.

Khương Phàm trầm mặc một lát, nói:

- Ta không tham gia.

- Vì sao? Luyện chế Trường Sinh Đan là cần số lượng lớn Luyện Đan sư cùng nhau tham dự thánh đan, bỏ lỡ cơ hội này, khả năng cả đời này của ngươi đều không gặp được.

- So với cái kia, ta càng sợ chết hơn. Sư phụ ta bồi dưỡng ta lớn như vậy cũng không dễ dàng, ta sợ biểu hiện không tốt, bị các ngươi chặt.

Khương Phàm không đợi lão nhân ngăn cản liền xốc lên vải mành, nhảy xuống.

- Hắn đi rồi?

Kiều Vi Nhi lắc đầu.

Luyện Đan sư mặc dù địa vị tôn quý, nhưng so với võ giả vẫn thiếu chút dũng khí cùng tư thái.

Người này tuổi còn trẻ, vậy mà nói ra sợ chết, còn cười nói, đơn giản là không biết xấu hổ.

- Đáng tiếc.

Lão nhân lắc đầu.

- Đáng tiếc cái gì, hắn sợ chết thì cứ để hắn đi chứ sao.

- Trường Sinh đại điển lần này, chúng ta rất thiếu Luyện Đan sư.

Bởi vì Kiều gia chưa từng luyện chế Trường Sinh Đan cho các nhà khác trong hoàng thành, cho nên các gia tộc lần này quyết định quấy rối, không chỉ có trắng trợn cướp đoạt Luyện Đan sư trong hoàng thành, còn ở bên ngoài ngăn cản Luyện Đan sư khác vào thành.

Bọn hắn thậm chí nhận được tin tức, các gia tộc đã cùng một ít Luyện Đan sư thông đồng, cố ý quấy rối trên Trường Sinh đại điển.

Cho nên cho đến bây giờ, Kiều gia còn không có gom góp được Luyện Đan sư cần thiết cho Trường Sinh đại điển.

Nhưng, những chuyện này không phải hắn cai quản, nhiệm vụ của hắn là đem Kiều Vi Nhi an toàn trở về gia tộc, tránh cho bị người của gia tộc khác quấy rối.

Kiều Vi Nhi đùa giỡn với tiểu hồ ly, thuận miệng hỏi:

- Thi đấu bài vị lần này, chúng ta rốt cuộc vẫn không tham gia?

- Gia chủ đối với biểu hiện gần đây của các tộc vô cùng tức giận, không chỉ có quyết định tham gia, còn muốn toàn lực ứng phó.

- Ta và các tỷ tỷ đều đi?

- Không chỉ là các ngươi, còn có chi thứ, tỷ phu của ngươi, Phượng Bảo Nam...

Lão nhân lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiềng ồn ào.

- Ngươi là ai? Làm sao lại từ trên xe Vi Nhi đi xuống!

Một đám người từ con phố dài náo nhiệt đi tới, tư thái phách lối ngăn cản đội xe.

Một nam tử tuấn mỹ gầy gò quệt miệng, cau mày, ánh mắt bất thiện đánh giá Khương Phàm.

- Người qua đường.

Sau khi Khương Phàm nhảy xuống xe, quay người liền muốn rời khỏi.

- Chờ một chút! Người qua đường? Người qua đường có thể tùy tiện ở trên xe tiểu thư Kiều gia? Kiều Vi Nhi lúc nào tùy tiện như vậy!

Khương Phàm cười khẽ, không rảnh để ý.

Nam tử phất tay, bọn thị vệ bên cạnh lập tức đứng trước mặt hắn, cảnh cáo nói:

- Để cho ngươi đi chưa, sao ngươi lại dám đi.
Chương 877 Tình huống đột nhiên

- Ta là Luyện Đan sư.

Khương Phàm giật giật bạch bào của mình.

- Kiều gia mời chào ngươi rồi?

Bọn thị vệ đánh giá hắn.

- Ta không có nhận.

Khương Phàm còn muốn rời khỏi.

- Chậm đã! Chúng ta nói, để cho ngươi đi, ngươi lại đi!

Nam tử nói:

- Ngươi không có nhận lời mời?

- Thật không có.

- Ha ha, ngươi thông minh đấy. Đi theo ta, đến Đường gia chúng ta ở vài ngày.

- Tạ ơn có ý tốt, ta xin nhận.

- Ai có ý tốt! Cùng ta về Đường gia, trước khi Kiều gia kết thúc luyện đan, ngươi thành thật ngốc ở đó cho ta.

Khương Phàm lắc đầu nói:

- Ta chỉ tới đây tùy tiện đi dạo, không muốn xen vào chuyện của các ngươi, cũng không muốn gây chuyện.

Thiếu niên đều chẳng quan tâm phản ứng của hắn, trực tiếp phất tay với thị vệ:

- Mang đi!

Bọn thị vệ đi đến chỗ Khương Phàm:

- Gần đây Luyện Đan sư đi đến hoàng thành chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đến Kiều gia, tham gia Trường Sinh đại điển, hoặc là đến chỗ khác, thành thành thật thật đợi. Không có lựa chọn thứ ba.

Khương Phàm bất đắc dĩ, đem mình ăn mặc thành Luyện Đan sư, rốt cuộc lại vẫn không ít đi phiền toái, ai biết lại đâm đầu vào phiền toái.

- Đi thôi, chúng ta đưa ngươi đi đến Đường gia. Nếu ngươi thức thời, có ăn có uống có nữ tử, Nếu ngươi không hiểu chuyện, rất có thể sẽ không ra được khỏi cửa Đường gia.

Một thị vệ đưa tay bắt lấy vai Khương Phàm.

- Thả ta ra.

Khương Phàm nhìn bàn tay trên vai mình.

- Cái gì?

- Thả ta ra!

- Ta không muốn đánh Luyện Đan sư, nhưng ngươi đừng không biết tốt xấu. Theo chúng ta.

Thị vệ không những không buông ra, ngược lại còn dùng sức nắm chặt.

Khương Phàm quay đầu nhìn hắn:

- Buông tay?

- Không thả... A...

Thị vệ vừa muốn mở miệng, Khương Phàm đột nhiên run vai chấn mở hắn, quay người một phát bắt được đầu của hắn, nâng đầu gối hung hăng đánh một kích.

Răng rắc!

Mũi thị vệ liền gãy, máu tươi phun tung toé, tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên con phố dài.

- Ngươi...

Các thị vệ khác bỗng nhiên biến sắc, kinh hãi lui lại hai bước.

Đây là Luyện Đan sư sao?

Nào có Luyện Đan sư tàn bạo như thế!

- Ta không muốn gây chuyện, nhưng ta cũng không sợ chuyện. Các ngươi, đã hiểu ý của ta?

Khương Phàm chỉnh lý lại bạch bào, quay người muốn rời khỏi.

- Ngươi dám tổn thương thị vệ Đường gia?

Các thị vệ khác liên tiếp bừng tỉnh, kích hoạt linh văn, gào thét lao đến Khương Phàm, mênh mông năng lượng mãnh liệt mà ra.

Nhưng, Khương Phàm lại vung ra từng tàn ảnh, trước một bước vọt tới trước mặt bọn hắn, một người một quyền, đánh đến ngực, toàn bộ đều bị đánh bay mấy chục mét.

Nam tử quá sợ hãi:

- Ngươi là Luyện Đan sư? Lừa gạt ai đây! Bắt lại cho ta!

- Hỗn đản, ngươi muốn chết!

Bọn thị vệ liên tiếp đứng lên, ngưng tụ võ pháp, vây khốn Khương Phàm.

Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm, ngưng tụ hỏa dực, phóng lên tận trời, rời khỏi nơi này.

- Đuổi!

Bọn thị vệ tức giận.

- Các ngươi đuổi theo đi. Nhưng nếu Đường Tư Minh có chuyện gì ngoài ý muốn, người nào chịu trách nhiệm?

Hắc bá mang theo Kiều Vi Nhi từ trên xe kéo đi xuống.

Bọn thị vệ liên tiếp dừng lại, sắc mặt rất khó nhìn, nhìn về công tử bọn hắn.

Đường Tư Minh ngăn bọn thị vệ lại, lộ ra một nụ cười, bên trong ánh mắt sáng ngời đều là Kiều Vi Nhi xinh đẹp đáng yêu:

- Hai năm không gặp, Vi Nhi muội muội càng ngày càng xinh đẹp.

- Đường Tư Minh, ngươi ngăn ở nơi này làm gì?

Kiều Vi Nhi ôm tiểu hồ ly, gương mặt xinh đẹp kéo căng ra, hai năm không gặp, gia hỏa này vẫn để cho người khác chán ghét.

- Chờ ngươi đấy, muốn nhìn tiểu muội muội mà ta đã hai năm không gặp một chút, trổ mã đến thế nào.

Đường Tư Minh không chút kiêng kỵ đánh giá Kiều Vi Nhi:

- Có hứng thú, cùng ca ca tìm nơi tâm sự hay không?

- Không hứng thú, tránh ra.

- Hắc hắc, tiểu cô nương như ngươi đây luôn luôn thích nói dối lòng. Đi thôi, ca ca đã an bài tốt một nơi, chỉ có ngươi và ta, cam đoan cho ngươi một đại lễ hoan nghênh khó quên.

- Lưu manh, mau tránh ra, ta muốn về nhà.

- Có phải lưu manh hay không, đến thử qua mới biết được. Ngươi cũng đã mười sáu tuổi, là thời điểm tiếp xúc với nam tử, ca ca ta kinh nghiệm phong phú, cam đoan để cho ngươi dễ chịu.

- Ngươi...

Kiều Vi Nhi xấu hổ.

Trên đường phố đám người hai mặt nhìn nhau, lời này đều nói cửa ra vào?

Tuy nhiên, ngẫm lại thanh danh hoàn khố(*) của Đường Tư Minh, xác thực không có gì hắn không nói được.

(*) Những tên nhà giàu ăn chơi trác tán.

- Đường Tư Minh, ngươi chớ quá mức! Tránh ra!

Hắc bá nhíu mày.

Cái tên hoàn khố này đã vậy còn nói chuyện quá không kiêng kỵ, rất có thể là Đường gia cố ý an bài đến làm bọn hắn buồn nôn.

- Lão gia hỏa, ngươi chỉ là một tên gia nô mà thôi, phách lối cái gì?

Đường Tư Minh khinh thường hừ lạnh, quát tháo thị vệ:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, mang Vi Nhi muội muội đi theo ta.

- Vi Nhi cô nương, mời!

Bọn thị vệ Đường gia lộ ra hung tướng, trực tiếp vây lại.

- Các ngươi còn muốn cướp người?

Kiều Vi Nhi tức giận.

- Đừng để ý đến hắn, chúng ta đi!

Hắc bá không tiện trực tiếp ra tay với tử đệ trực hệ Đường gia, muốn lôi kéo Kiều Vi Nhi trở lại trên xe.

- Còn muốn chạy? Có thể, để Vi Nhi đi theo ta. Nếu không, ta xem các ngươi có dám đè tới trên người ta hay không.

Đường Tư Minh ngửa đầu ôm cánh tay, đứng phía trước xe kéo.

- Ngươi chính là tên vô lại!

Kiều Vi Nhi rất phiền muộn, hai năm không trở về, làm sao mới trở về liền đụng phải tên khốn này.

- Ta là dạng người gì, muội cần xâm nhập vào mới có thể hiểu rõ. Xâm nhập, hắc hắc. Đi theo ta đi.

- Vô sỉ, hỗn đản.

Kiều Vi Nhi đang muốn đi đến xe kéo, tiểu hồ ly bỗng nhiên từ trong ngực nàng nhảy đi xuống, chạy tới trước mặt Đường Tư Minh.

- Tiểu sủng vật của ngươi đều đã đến đây, ngươi còn chờ cái gì?

Đường Tư Minh đưa hai tay nhấc tiểu hồ ly lên.

- Mau trở lại, hắn không phải người tốt.

Kiều Vi Nhi sốt ruột.

- Ta là người tốt, người rất tốt, ngươi nói, đúng không.

Đường Tư Minh nâng tiểu hồ ly đến trước mặt, cười hắc hắc.

Tiểu hồ ly híp mắt nhìn hắn, đột nhiên mở miệng ra to như cái chậu, răng rắc, cắn đầu Đường Tư Minh.
Chương 878 Ngàn năm chờ đợi

Răng nanh khép kín, huyết thủy văng khắp nơi.

Hai bên đường bỗng nhiên an tĩnh, tất cả mọi người đều trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn một màn đột nhiên xuất hiện kia.

Tiểu hồ ly bỗng nhiên hất lên, trực tiếp cắn đầu Đường Tư Minh xuống, vài tiếng răng rắc, nhai nát nuốt sống, tiếp đó là liệt diễm nhấc lên khắp toàn thân, đem vết máu đốt sạch sẽ, khôi phục thành bộ dáng hồ ly đáng yêu.

Phốc!

Đường Tư Minh chỉ còn là thi thể không đầu quỳ trên mặt đất, máu tươi dâng trào.

- A a a... Ngọa tào, nó ăn Đường Tư Minh?

Hai bên đường sôi trào, tất cả mọi người đều kinh hãi thét lên.

Mặc dù Đường Tư Minh là hoàn khố lại vô lại, gây tai họa cho không ít người, nhưng lão phụ thân của hắn là gia chủ Đường gia đương đại. Xem như hắn gây tai họa cho mấy vạn nữ tử, cũng không có ai dám ở trong hoàng thành này làm bị thương hắn một cọng tóc gáy.

Tiểu hồ ly này lại ăn hắn?

Kiều Vi Nhi dùng sức che miệng nhỏ, khó có thể tin được mà nhìn thi thể trào máu.

Tiểu hồ ly giống như cái gì cũng đều không có phát sinh, thả người nhảy đến trong ngực Kiều Vi Nhi, còn nhõng nhẻo ủi ủi đầu.

- Thiếu gia!!

Bọn thị vệ của Đường Tư Minh suýt chút nữa ngồi liệt trên mặt đất, lộn nhào tiến lên.

- Đi! Đi mau!

Lão nhân bỗng nhiên biến sắc, lập tức kéo Kiều Vi Nhi đi, không lo được quy củ trong hoàng thành, phóng lên tận trời, bay thẳng đến Kiều gia.

- Lục thiếu gia Đường gia, Đường Tư Minh chết rồi!

- Đường Tư Minh bị sủng vật của Kiều Vi Nhi nuốt sống!

Tin tức nhanh chóng tràn đi, trong thời gian rất ngắn đã truyền khắp hơn phân nửa hoàng thành.

Tại thời kì thi đấu đặc thù giữa chín nhà, tàn sát hài tử tộc trưởng, đây tuyệt đối là sự kiện ác liệt xưa nay chưa từng có.

Hung thủ lại còn là một nữ nhi.

- Vi Nhi! Sao ngươi có thể giết người? Sao ngươi có thể ở tại cửa thành, ở ngay trước mặt mọi người giết người! Hai năm này ngươi đã học được thứ gì tại Trục Lộc học viện?

Trong Kiều gia, tộc trưởng Kiều Vạn Niên tức giận trách cứ Kiều Vi Nhi đang ủy khuất trước điện.

Một đám tộc lão đều tụ lại trong điện, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

Ở giữa tất cả thế gia không phải không phát sinh qua chuyện đả thương người giết người, nhưng đều là tình huống đặc biệt mà âm thầm hành động, cực ít có trắng trợn qua như thế, huống chi lại còn là vào thời khắc đặc thù Kiều gia gặp phải các gia tộc chèn ép.

Cái này không bày rõ ra cho Đường gia lấy cớ sao?

- Ta...

Kiều Vi Nhi ủy khuất hai mắt đẫm lệ.

Một nam tử cường tráng nói:

- Phụ thân, việc này không thể trách tiểu muội, là nàng ở trên đường nhặt được một con Hỏa Hồ đột nhiên nổi điên, ăn Đường Tư Minh. Ta đề nghị trước tiên đưa Hỏa Hồ đến Đường gia.

- Không được! Nó không biết Đường Tư Minh, nó chỉ muốn bảo vệ ta.

Kiều Vi Nhi tranh thủ thời gian ôm chặt tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly loạn chuyển con mắt, tò mò nhìn cuộc cãi vã kịch liệt trong đại điện, giống như không có liên quan gì với nó.

Nam tử cường tráng dùng ánh mắt cảnh cáo:

- Mệnh của ngươi quan trọng, hay là mạng của nó!

Một vị thiếu nữ mỹ lệ ở bên cạnh lắc đầu:

- Hỏa Hồ là từ trong ngực Vi Nhi nhảy ra ngoài, Đường gia nhất định là sẽ chỉ điểm Vi Nhi, hung thủ chính là Vi Nhi. Bọn hắn bây giờ không chỉ sẽ để cho Vi Nhi đền mạng, sẽ còn thừa cơ gây sự, bức bách chúng ta bỏ ra cái giá càng lớn.

Hắc bá quỳ gối trước điện:

- Gia chủ, là lão nô chăm sóc bất lợi, còn xin trị tội.

Một vị tộc lão bực tức nói:

- Ngươi đương nhiên phải bị trị tội! Cho ngươi đi đưa Vi Nhi về nhà, chính là tránh cho trên đường có người gây sự, kết quả thế nào đây?

Hắc bá dùng sức cúi đầu, không dám nhiều lời.

- Không thể trách Hắc bá...

Kiều Vi Nhi vừa mở miệng, lại có tộc lão quát tháo:

- Ngươi im miệng!

Kiều Vi Nhi cúi đầu, lã chã muốn khóc.

Tiểu hồ ly không tim không phổi núp ở trong ngực nàng, ngược lại một mặt say mê thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn bộ này lê hoa đái vũ(*).

(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi trong ‘Trường hận ca’ của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.

Kiều Vạn Niên ở trong điện đi tới lui mấy bước:

- Giam Vi Nhi lại! Không có lệnh của ta, không cho phép ra ngoài! Thiên Mạch, Linh Vận, huynh muội các ngươi về trước cửa nhà trông coi, tự mình ứng phó Đường gia khiêu khích. Nhớ kỹ, một, chết không thừa nhận, hai, đừng lại chết người.

- Lĩnh mệnh!

Trưởng tử Kiều gia, Kiều Thiên Mạch, đại tiểu thư Kiều Linh Vận chắp tay lĩnh mệnh.

- Gia chủ! Ta đi đến Hình Đường lĩnh tội.

Sau khi Hắc bá đứng dậy lui ra hai bước, liền muốn rời khỏi.

- Chậm đã!

Một vị tộc lão gọi hắn lại, hỏi:

- Ngươi nói ngươi ở cửa thành tiếp nhận một Luyện Đan sư Thánh phẩm linh văn?

- Hắn có một chút kiêu ngạo, cự tuyệt ta mời chào, nhưng cũng không có để ý tới Đường gia mời chào.

- Luyện Đan sư nào không kiêu ngạo! Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, mời hắn về cho ta!

Trường Sinh đại điển sẽ lập tức bắt đầu, nhưng bởi vì bát đại gia liên thủ cản trở, bọn hắn đến bây giờ còn không có tập hợp đủ đầy đủ Luyện Đan sư, nhất là Luyện Đan sư có thể phóng thích Thánh Hỏa.

- Lão nô đã hiểu, lão nô sẽ đi làm ngay.

Gia chủ Kiều Vạn Niên tự mình nói:

- Chỉ sợ các nhà khác cũng đã có được tin tức, sẽ nghĩ biện pháp mang thánh văn này đi hoặc có thể là xử lý sạch. Ngươi nhất định phải mang người trở về trước khi bọn hắn ra tay cho ta, nếu không... Ngươi không cần về.



Phạm vi hoàng thành rất lớn, bị các con sông giao thoa chia làm hơn hai mươi khu.

Khương Phàm đứng trên một ngọn núi cao, nhìn qua ngọn núi lớn nguy nga ngoài mười dặm kia.

Núi cao năm ngàn mét, hùng vĩ đại khí, chín tầng mây mù bao quanh đỉnh núi, mây mù ẩn hiện tia sáng, thần bí phi phàm.

Mãnh thú ẩn hiện, cường giả vờn quanh.

Nơi đó chính là Kiều gia!

Trong hoàng thành tổng cộng có chín ngọn núi cao tới năm ngàn mét, phân biệt thuộc về cửu đại gia tộc.

Những ngọn núi cao hơn ba ngàn mét, hơn hai ngàn mét còn lại kia thì thuộc về gia tộc cùng tông môn khác.
Chương 879 Huyền m Đan

Trong Cổ Hoa hoàng thành, địa vị cao thấp của các gia tộc cùng tông môn hoàn toàn có thể thông qua độ cao ngọn núi mà bọn hắn khống chế đến phán định.

- Kiều gia... Kiều Hinh...

Khương Phàm đón gió núi, ngắm nhìn phương xa, ký ức tái diễn hình ảnh kiếp trước.

Nữ hài nhi nhí nha nhí nhảnh đáng yêu kia đã từng mang đến quá nhiều khoái hoạt cho đời trước của hắn.

Tiểu nha đầu dám yêu dám hận kia đã từng mang đến cho Thiên Hậu vô tận buồn rầu.

Nàng từng nhảy múa cho hắn tại chiến trường Bách Tộc. Nàng từng đi vào Thương Ngô Chi Uyên cầu nguyện cho hắn. Nàng từng mặc áo cưới, xông vào đại điển khai quốc.

Nàng từng vì dỗ dành Thiên Hậu vui vẻ, giữ gìn sông băng vĩnh viễn bao chặt địa tầng ba năm rưỡi, chờ đợi Cực Hàn Băng Liên nở rộ, chỉ vì Thiên Hậu nói qua, đó là loài hoa đẹp nhất trên đời.

Nàng từng...

Nàng từng...

Quá nhiều kỷ niệm, quá nhiều cảm động.

Nàng tựa như là Tinh Linh, là chút sắc thái mang đến trong gió tanh mưa máu của kiếp trước.

Nhưng, trước khi trận chiến Đăng Thiên Kiều cuối cùng bộc phát, nàng đã đi.

Rời khỏi hoàng cung!

Rời khỏi hoàng thành!

Nàng về tới Kiều gia, không còn xuất hiện nữa!

Lúc sắp chết, thời khắc hồn tán, hắn từng ngóng nhìn về phương bắc, nhưng thủy chung không nhìn thấy bóng dáng của nàng.

Hai mắt Khương Phàm mông lung, đau thương cười một tiếng, nỉ non một tiếng, theo gió tung bay:

- Hinh nhi, vì sao…



Sâu trong Kiều gia, cổ điện tổ từ.

Nơi này trưng bày lấy một bộ quan tài thủy tinh, có một vị lão giả quỳ ở đấy.

Nữ tử trong quan tài thủy tinh đang an bình ngủ say.

Người nàng mặc áo cưới, mỹ ngọc không tì vết, dung nhan nàng chưa già, đẹp đẽ như thiếu nữ.

Lão giả bên ngoài quan tài thủy tinh khô gầy, tang thương suy yếu.

Khi âm thanh nỉ non kia phiêu đãng tại hoàng thành, khi giọt nước mắt kia trượt xuống gương mặt Khương Phàm, tại phía xa, sâu trong Kiều gia, ngay bên trong tòa tổ từ này xuất hiện cảm ứng vi diệu.

Lão giả hoảng hốt một lát, nhấc cánh tay khô héo lên đưa đến tim mình, cảm nhận được huyết dịch chảy xuôi.

Thật lâu... Lão giả lắc lư ánh mắt, đáy mắt đục ngầu hiển hiện chút lệ quang, hắn run rẩy chống thân thể lên, ngóng nhìn phương xa, khàn khàn nói nhỏ:

- Phụ thân... Ngài... Trở về rồi sao...



- Ngây ngốc ở đây làm cái gì đấy?

Tặc điểu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khương Phàm, nhảy đến trên vai của hắn.

- Sao ngươi lại trở lại?

Khương Phàm nhắm hai mắt lại, từ trầm tư trở lại hiện thực.

- Lo lắng an toàn của ngươi.

- Tiểu nha đầu kia đâu?

- Bị nàng lão phụ thân kia giam lại, đang phụng phịu đây. Vì sao ngươi không đi đến Kiều gia?

- Tình huống Kiều gia rất phức tạp, lại là Trường Sinh đại điển, lại là thi đấu bài vị, nếu như ta rơi vào đó, một lát sẽ ra không được.

- Nói thật!

- Cái này còn có giả sao?

- Từ khi ngươi nhìn thấy Cổ Hoa hoàng thành đã bắt đầu là lạ, khi gặp được Kiều gia cô nương kia càng là lạ, bây giờ còn đứng ở nơi này nhìn trộm Kiều gia. Nói, ngươi rốt cuộc là thế nào?

- Không có gì.

- Khẳng định có cái gì! Ngươi tuổi còn trẻ, lấy ở đâu nhiều tâm sự như vậy? Có mệt hay không đấy.

Tặc điểu nhảy lên trên bờ vai Khương Phàm:

- Ta cắn chết một tên hoàn khố Đường gia, chẳng mấy chốc Đường gia sẽ tìm tới cửa, chúng ta đi mau, đừng bỏ lỡ trò hay.

Khương Phàm lắc đầu nói.

- Đã nói xong không nên gây chuyện? Chúng ta chỉ là đi dạo, xong liền rời khỏi.

- Tùy tiện đi dạo với bay ở trên trời nhìn khác nhau ở chỗ nào, tham dự chút cảm giác, ta muốn tham dự!

Tặc điểu cắn chết cái tên hoàn khố kia, một là thấy ngứa mắt, hai chính là muốn gây chút chuyện, để cho mình cùng tòa thành này sinh ra chút liên hệ.

Đây chính là nơi đầu tiên sau khi nó rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn đặt chân tới, làm sao không để lại vết tích được.

- Ngươi đó... Ngươi thật không đi?

- Không đi!

- Ngươi không đi ta có thể đi, Vi Nhi kia ban đêm muốn tắm, hắc hắc, ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội cùng tắm với nàng.

Khương Phàm im lặng:

- Ngươi không thể an phận chút sao?

Đan Hoàng ở trong đầu Khương Phàm nhắc nhở hắn:

- Đi thôi. Đã có khúc mắc thì phải đi đối mặt, đi giải quyết. Ngươi sống lại một lần, chẳng lẽ là để trốn tránh sao?

Khương Phàm khẽ nói:

- Trong trí nhớ kiếp trước của ta, nữ tử dụng tình sâu nhất, chính là Thiên Hậu và nàng. Ta thích nàng sáng sủa, cũng mê luyến nàng ngây thơ. Thế nhưng, cuối cùng Thiên Hậu vì ta mà chết, nàng lại cách ta mà đi.

- Ta không đi đến Kiều gia, còn có thể huyễn tưởng các khả năng, ví dụ như, nàng có nỗi khổ tâm. Nếu ta đi Kiều gia, cũng chỉ có thể có một chân tướng. Ta sợ chân tướng này quá tàn khốc.

- Kiếp trước đã qua, chuyện xưa như sương khói. Ta không muốn lại quấy nhiễu trí nhớ của ta, cũng không muốn quấy rầy nàng an nghỉ nữa. Cho lẫn nhau, cho đã từng, để lại một phần huyễn tưởng đi.

Đan Hoàng trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói:

- Nếu như, nàng còn sống thì sao?

Con ngươi Khương Phàm có một chút ngưng tụ:

- Ngài nói cái gì?

Đan Hoàng nói:

- Trường Sinh Đan của Kiều gia là bắt đầu từ ngàn năm trước, là trùng hợp sao?

Khương Phàm nhìn về phía Kiều gia, ánh mắt dần dần thâm thúy lên:

- Người có thể thông qua Trường Sinh Đan, kéo dài tuổi thọ vô hạn? Hiệu quả cụ thể của Trường Sinh Đan cùng dùng cảnh giới của người đó, số lần, còn có huyết mạch thể chất các loại, đều có liên quan.

- Hiệu quả cụ thể, theo người mà định ra, mà dùng càng nhiều, hiệu quả càng kém. Nhưng kéo dài mấy trăm năm khả năng không lớn. Điều ta muốn nói chính là, quá trình luyện chế Trường Sinh Đan mặc dù phức tạp, nhưng còn không đến mức điều động đại quy mô quần thể luyện chế.

- Có hai khả năng tính, một là phương thuốc Kiều gia lấy được cũng không hoàn chỉnh, cần bảo đảm quá trình luyện chế vạn vô nhất thất. Loại thứ hai có thể là lúc bọn hắn luyện chế Trường Sinh Đan, đồng thời còn tại ngưng tụ xen lẫn đan dược Huyền m Đan.

- Huyền m Đan?
Chương 880 Phỏng đoán mong muốn đơn phương

- Luyện chế đan dược cũng tuân theo vạn vật đại đạo. Sinh chi cực (cực hạn của sinh), chính là tử, tử chi cực (cực hạn của tử), cũng là sinh. Sinh tử tương dung, m Dương cộng sinh. Trường Sinh Đan rất đặc biệt, tượng trưng cho 'Vĩnh sinh', tương đương với việc cầu xin Thương Thiên sống tạm bợ, cho nên trong quá trình luyện chế sẽ xen lẫn tử linh khí rất mạnh.

- Muốn bảo đảm phẩm chất Trường Sinh Đan, cần dùng phương thức đặc thù, loại trừ tử linh khí. Nhưng nếu có biện pháp chỉ dẫn khống chế, những tử linh khí này liền có thể mượn nhờ dược tính trong lò luyện, ngưng tụ ra một viên đan dược đặc thù, tượng trưng cho sinh mệnh cực đoan, tử vong!

- Nhưng muốn ngưng tụ tử linh khí thành đan dược, quá trình còn phức tạp xa so với Trường Sinh Đan, cái này sẽ cần số lượng lớn Luyện Đan sư cùng nhau phối hợp.

Khương Phàm dần dần cau chặt lông mày:

- Huyền m Đan, có phải còn có công hiệu đặc thù hay không?

- Có.

Đan Hoàng chỉ là cho ra đáp án, nhưng không có nói tỉ mỉ.

- Công hiệu gì?

Khương Phàm lại hỏi.

- Hài tử, đi thôi! Ngàn năm, có khả năng là nàng đang chờ ngươi, chờ ngươi... Dù là một chút...

Thời điểm Đan Hoàng đang nghe đến Trường Sinh Đan liền sinh ra hoài nghi.

Rốt cuộc có phải liên tưởng mong muốn đơn phương của mình hay không, cái này cần Khương Phàm tự mình đi đối mặt.

Nếu như không phải, cũng coi như khúc mắc của Khương Phàm sau này sẽ miễn cho nhớ mong.

Nếu như là vấn đề kia thì coi như nghiêm trọng.

Thế nhưng Huyền m Đan! Quá ác độc!

Khương Phàm không phải điên mất thì chắc cũng phát cuồng!

Khương Phàm nắm chặt nắm đấm lại:

- Chúng ta đi Kiều gia.

Tiểu hồ ly kích động thúc giục:

- Nghĩ thông suốt rồi sao? Đi đi đi, đi mau. Đường gia khả năng là đã đánh đến tận cửa.

Khương Phàm lại hơi do dự một chút, nói:

- Chúng ta không gây phiền toái cho Kiều gia, trước hết nghĩ biện pháp đem tội danh này kéo đến trên người của ta.

- Không cần thiết, chút chuyện nhỏ này Kiều gia xử lý không được sao?

- Ngươi giết người, dựa vào cái gì để người ta gánh trách nhiệm.

- Được thôi, được thôi. Con người các ngươi sống được thật mệt mỏi.

Bọn hắn vừa đi xuống núi, đối diện đã đụng phải một đám người:

- Vị công tử này, là thánh văn Đan sư vừa mới vào thành sao?

- Có việc?

Nam tử cầm đầu đánh giá Khương Phàm, có một chút ngẩng đầu, ngữ khí có một chút kiêu ngạo:

- Chúng ta là Mục gia trong cửu đại gia tọc Cổ Hoa, bài vị thứ ba trong chín nhà, phụng mệnh mời ngươi đến gia tộc làm khách.

Khương Phàm nói:

- Ta chỉ là Luyện Đan sư ngũ phẩm, đảm đương không nổi phần lễ ngộ này.

- Ha ha, thời kì đặc thù, lại là tình huống đặc biệt, ngươi gánh chịu nổi, xin mời?

- Không đi.

- Cái gì?

- Không đi.

Nam tử cầm đầu cười khẽ hai tiếng:

- Nếu như ta không nghe lầm, hai chữ ngươi vừa mới nói kia là... Không đi?

- Xem ra lỗ tai ngươi không có phế.

- Ha ha, nhưng hình như lỗ tai của ngươi lại bị phế rồi. Chúng ta là người của Mục gia, Mục gia, Mục gia, ngươi không nghe thấy?

- Nghe được.

- Sau đó ngươi cự tuyệt?

- Có vấn đề sao?

- Ngươi, cự tuyệt Mục gia mời? Nếu như lỗ tai của ngươi không có vấn đề, vậy là đầu của ngươi có vấn đề rồi!

Nam tử cười vài tiếng, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo:

- Ta phụng mệnh xin ngươi trở về, ngươi hoặc là mỉm cười gật đầu, đi theo ta. Ngươi đi làm khách, ta đi giao nộp, tất cả đều vui vẻ. Hoặc là, đừng trách Mục gia chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa!

Bọn thị vệ Mục gia ở xung quanh đi về phía trước mấy bước, giằng co với Khương Phàm.

- Chúng ta không muốn đánh Luyện Đan sư, nhưng ngươi đừng không biết tốt xấu. Một lần cuối cùng, xin mời?

- Ta có việc phải xử lý. Không hầu hạ.

Khương Phàm đi qua bọn hắn.

- Ha ha, ha ha, thật đúng là chuyện hiếm có.

Nam tử cầm đầu ngăn Khương Phàm lại, đưa tay đặt trên vai của hắn:

- Thánh văn Đan sư không tầm thường rồi? Có phải ngươi ở bên ngoài cao ngạo đã quen hay không? Ta cảnh cáo ngươi, chúng ta là Mục gia...

Khương Phàm nháy mắt đưa tay, một tay bóp lấy cổ nam tử cầm đầu.

m thanh giòn vang, đập nát hầu kết, năm ngón tay như câu, đâm rách da thịt, chống đỡ xương cổ.

Tập kích trong chớp mắt để nam tử vội vàng không kịp chuẩn bị, vô ý thức muốn kích hoạt linh văn phản kích.

- Muốn chết? Đừng động!

Đầu ngón tay Khương Phàm nóng lên, dùng sức bóp lấy xương cổ, lúc nào cũng có thể dâng lên liệt diễm, thiêu chết hắn.

Nam tử cứng đờ, ánh mắt lắc lư, gắt gao tiếp cận Khương Phàm.

Máu tươi tại yết hầu mất khống chế mà phun tung toé, không ngừng tràn vào trong miệng.

Tiểu hồ ly trợn trắng mắt, đây chính là điệu thấp mà ngươi nói?

Trong lòng gia hỏa này rõ ràng rất dã man.

Ánh mắt Khương Phàm lăng lệ.

- Ta nói đừng động! Bao gồm cả linh văn của ngươi!

- Ngươi đang làm gì?

Bọn thị vệ Mục gia giận dữ mắng mỏ.

Một trảo này quá đột nhiên.

Không phải Luyện Đan sư đều là phong độ nhẹ nhàng, điềm đạm nho nhã sao?

Gia hỏa này là thế nào?

Nam tử miệng đầy máu tươi, gian nan mở miệng:

- Ngươi... Muốn... Làm sao... Kết thúc...

Khương Phàm nói:

- Tất cả các ngươi tản linh lực ra!

- Sau đó thì sao? Ngươi muốn giết chúng ta sao! Gia tộc lệnh chúng ta đi ra tìm ngươi, nếu như ta biến mất, ngươi đoán Mục gia sẽ làm ra phản ứng gì!

Bọn thị vệ cùng kêu lên hô to.

Thời điểm bọn hắn tới, cảm giác nhiệm vụ rất nhẹ nhàng, chỉ cần tìm được người, mang về là được, không nghĩ tới tên Luyện Đan sư này còn rất cáu kỉnh.

- Thả... Tay. Cùng ta... Đi...

Nam tử gian nan nói.

Khương Phàm bóp lấy cổ nam tử, nhìn quanh đám người:

- Các ngươi tản linh lực ra, nắm chặt nắm đấm, đánh người bên cạnh cho bất tỉnh.

- Cái gì?

- Không nghe lầm, đánh!

- Ngươi...

- Đánh!!

Khương Phàm nói xong lập tức triệu ra tàn đao, hung hăng cắm vào bụng nam tử trước mặt.

Thổi phù một tiếng, tàn đao từ phía sau lưng dò xét ra ngoài.

Toàn thân nam tử căng cứng, trừng tròng mắt nhìn hằm hằm Khương Phàm.

- Ngươi tốt nhất nên rõ ràng mình đang làm gì!

Bọn thị vệ tức giận quát tháo, quá nóng nảy, quá dã man, quá hung tàn, gia hỏa này tuyệt đối không phải Luyện Đan sư.

- Đánh! Hung hăng đánh cho ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK