Mặc dù Khương Phàm có Bất Tử Thiên Bia của Võ Hầu bảng, nhưng muốn mệnh lệnh những lão tổ tông Chí Tôn Kim Thành kia nhấc lên nguy hiểm tính mạng xông vào U Minh Địa Ngục, bọn hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Cho nên Khương Phàm cần tự mình đi qua.
Lấy thực lực cùng tình huống Khương Phàm bây giờ, phương pháp duy nhất có thể đi đến U Minh Địa Ngục chính là Sinh Tử Ngâm đang ở trong tâm hải linh.
Nhưng Sinh Tử Ngâm có thể mang Khương Phàm vào, chưa hẳn có thể mang Khương Phàm về, mà Sinh Tử Ngâm có thể ảnh hưởng không gian cùng thời gian, chẳng may rơi vào thời không loạn lưu, lần nữa trở về, sẽ không rõ là ở năm nào tháng nào.
…
- Phụ thân, Khương Phàm rốt cuộc là có lai lịch gì?
- Ngài nhất định phải nói cho chúng ta biết, không phải vậy chúng ta... Chúng ta thật không biết phải làm sao làm.
- Hắn có chút quá bá đạo. Muốn làm cái gì thì làm cái đó, lại không để ý đến tình cảnh Kiều gia chúng ta.
Kiều Thiên Mạch và Kiều Linh Vận tìm được Kiều Vạn Niên, thái độ kiên quyết, muốn hỏi cho rõ ràng.
- Khương Phàm? Tên Luyện Đan sư kia sao.
Kiều Vi Nhi vừa được thả ra, cũng bị tỷ tỷ ca ca lôi đến nơi này, đôi mắt to khả ái vụt sáng, tò mò nhìn bọn hắn.
Tiểu hồ ly uốn trong ngực nàng, mắt đầy say mê.
Hôm nay lúc nó chạy đi tìm Vi Nhi, vừa hay nhìn thấy tiểu nha đầu thay y phục.
Mặc dù không thấy mặt, nhưng... A... làn da trắng bóng, quá kiều nộn.
Kiều Vạn Niên nghiêm mặt, cau mày, trầm mặc một lát, thở dài.
- Không phải ta không muốn nói, mà là ta không hiểu rõ.
- Ngài không hiểu rõ mà ngài liền...
Bọn người Kiều Thiên Mạch khó có thể tin được mà nhìn người phụ thân đầy uy nghiêm chí khí của bọn hắn.
Qua loa như thế sao?
Cũng không biết là ai, đã liền cúi đầu khom lưng với người ta?
Đây là phụ thân cường thế trong nhận thức của bọn hắn à.
Kiều Vạn Niên nghiêm mặt nói:
- Các ngươi chỉ cần biết, từ hôm nay trở đi, lời người này nói có thể đại biểu ta, đại biểu Kiều gia. Tất cả nhu cầu của người này, đều nhất định phải thỏa mãn. An toàn của người này, không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ.
- Vì sao?
- Đây không phải ta nói. Cái đó là... mệnh lệnh bên trong tổ từ truyền tới.
- Tổ...
Bọn người Kiều Thiên Mạch đều im lặng, trong đầu càng nhiều dấu chấm hỏi.
Trách không được có thể làm cho phụ thân cung kính thuận theo, thì ra là lệnh của các tổ tông, thế nhưng Khương Phàm dựa vào cái gì có lại thể làm cho các tổ tông coi trọng như vậy.
- Tóm lại, phải bồi tiếp cho tốt, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn giày vò thế nào thì giày vò thế nấy, nhiệm vụ của ta và các ngươi đều như thế, cũng phải bồi tiếp giải quyết tốt hậu quả.
Kiều Vạn Niên cũng thực sự không nghĩ ra, cho nên đặc biệt đi một chuyến tổ từ.
Kết quả hắn không có gặp vị lão tổ tông thần bí già nhất nhất kia, lại thấy các lão tổ khác đến.
Những người trấn thủ các nơi tổ từ, ngủ say, bế quan, mặc kệ tuổi tác bao lớn, làm cái gì, chỉ cần còn sống là đều đi ra.
Tràng diện kia, để hắn suýt chút nữa không có đỡ lại được.
Mà nghiêm trọng nhất là các tổ tông dạy bảo rằng —— ngươi cảm thấy làm không được, liền đem tộc trưởng cho hắn làm mấy ngày, sau khi hắn rời khỏi thì trả lại cho ngươi.
Đều đã nói như vậy, hắn còn có thể làm gì, phối hợp thôi!!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kiều Vi Nhi hiếu kỳ mở đôi mắt to tròn nhìn hai bên một chút, một mặt toàn là dấu chấm hỏi.
- Ra ngoài rồi nói.
Kiều Linh Vận đang muốn cùng phụ thân hành lễ sau đó rời khỏi, Kiều Vạn Niên lại nói:
- Đúng rồi, hắn muốn tham gia thi đấu bài vị. Các ngươi một lần nữa thương lượng trình tự lên đài một chút, còn có chiến thuật phối hợp. Ừm... Lấy hắn làm chủ.
- Hắn lấy thân phận gì tham gia?
- Vị hôn phu của Vi Nhi.
- A? Phụ thân! Con còn nhỏ!
Kiều Vi Nhi trừng đôi mắt đáng yêu.
Đây cũng không phải là trò đùa, nếu như công bố ra hoàng thành, tương lai sẽ phải thành thân thật. Nàng còn không biết nam tử này, làm sao lại 'Đính hôn'.
Đính hôn, lấy thân báo đáp sao!
- Phụ thân, xin ngài thận trọng!
Hai tỷ muội Kiều Linh Vận và Kiều Vô Song cũng gấp, Khương Phàm thần bí lại táo bạo, sao có thể kín đáo đưa tiểu muội muội đáng yêu của bọn hắn cho tên tai họa kia?
Tiểu hồ ly cũng trừng to mắt, nói đùa sao, đây là ta nhìn trúng.
Kiều Vạn Niên trấn an nói:
- Không phải muốn gả ngươi cho hắn thật, ngươi cũng không xứng với người ta.
- Con...
Mặt Kiều Vi Nhi đều đỏ lên, bọn người Kiều Thiên Mạch càng dở khóc dở cười.
Không xứng với?
Lão phụ thân, đây là thân nữ nhi của ngài đấy.
- Chỉ là lấy danh nghĩa như thế mà thôi, dù sao cũng rất nhiều người đều xem các ngươi cùng một chỗ tiến thành, liền nói bạn trai ngươi gặp ở bên ngoài, như thế này người khác cũng dễ dàng tin tưởng.
Kiều Vạn Niên cũng không còn cách nào, nói Khương Phàm là con nuôi của mình, hắn thật sợ các tổ tông quất hắn.
Nói là con của Kiều Vạn Sơn, Kiều Phương Hoa, đầu bọn hắn liền lay như trống lúc lắc, sống chết không dám nhận.
Mặc dù con rể cũng là rất không tôn trọng, nhưng ít ra nghe cũng không phải 'Đại bất kính' như vậy.
Mà trống rỗng tạo ra thân phận Khương Phàm quá khó khăn, chỉ có thể nói là do Vi Nhi từ bên ngoài mang vào, dù sao cũng có rất nhiều người đều biết, hắn là theo chân Vi Nhi cùng tiến vào thành.
Kiều Vô Song nắm tay muội muội, nhẹ giọng an ủi vài câu, lại nói:
- Phụ thân, chuyện này có thể qua loa sao? Thi đấu bài vị trực tiếp liên quan đến vấn đề địa vị các gia tộc, hoàng thất đối với người dự thi vô cùng bắt bẻ, nhất là thân phận 'người ngoài'. Chỉ cần lấy liên quan hôn nhân lên đài, thì tương đương với thành thân.
- Sau đó Khương Phàm đi, thanh danh Vi Nhi phải làm sao bây giờ, tương lai còn lấy chồng thế nào? Đây đối với thanh danh Kiều gia chúng ta cũng là ảnh hưởng rất tồi tệ, làm không tốt sẽ còn bị hoàng thất vấn trách.
Bọn người Kiều Thiên Mạch cũng tiến về phía trước nói, thân phận này không cho phép xem như trò đùa, coi như thân phận Khương Phàm lại đặc biệt thì cũng không thể mang thanh danh Vi Nhi cùng gia tộc ra nói đùa.
Chương 897 Không Mấy Hài Hòa
Kiều Vạn Niên cũng thật khó khăn, nhưng thật sự không còn cách nào.
- Đã định, danh tiếng của gia tộc ta sẽ phụ trách, Vi Nhi đâu, nghĩ cách tiếp nhận đi.
Nghĩ biện pháp tiếp nhận??
Vi Nhi bỗng chốc, ríu rít khóc lên.
Tin tức Đường Nguyên Nghiêu bị đánh bay còn có Đường gia và Kiều gia ước chiến nhanh chóng truyền tại các nơi hoàng thành.
Đường gia phân phó, lập tức tra tin tức Khương Phàm.
Kết quả, hoàn toàn không biết gì cả!
Xem như tổ chức buôn bán tình báo trong hoàng thành cũng không có chút hiểu rõ nào đối Thánh linh văn mười mấy tuổi đột nhiên xuất hiện này.
Mà 'Thái độ'gia chủ Đường gia cùng 'Giao dịch' giữa Khương Phàm với Đường gia, liên tiếp truyền đến chỗ hoàng thất.
Hoàng thất đương nhiên lựa chọn coi thường cùng chờ đợi.
Nếu như hai bên có thể tự mình giải quyết, lại còn dùng phương thức luận võ đơn giản, vậy dĩ nhiên là tốt nhất rồi.
Dù sao tộc nhân trực hệ của Đường gia, Đường Tư Minh chết rồi, lại còn trước khi thi đấu bài vị, bọn hắn thực sự không tốt tỏ thái độ và nhúng tay vào.
Mà, hoàng thất nơi đó đang chuẩn bị tiếp đãi quý khách.
Trong hoàng thành Bắc Bộ, có một ngọn núi cao rất đặc biệt, độ cao thẳng bức năm ngàn mét, nhưng lại không đến năm ngàn mét, độ cao chín xác là bốn ngàn chín trăm chín mươi mét.
Vẻn vẹn kém mười phần.
Trong hoàng thành dùng độ cao ngọn núi thể thể hiện địa vị, phần kém 'Mười mét' này cơ hồ là ngang bằng cùng cửu đại gia tộc.
Nó chính là 'Thiên Cung'.
Cổ Hoa hoàng thành là hoàng tộc trung lập của Thương Huyền đại lục, tiếp nạp thế lực cực kỳ cường đại ở chỗ này thiết lập phân hội phân điện, để mà giữ vững giao lưu, tăng cường liên quan.
Thiên Cung chính là một cái quan trọng nhất.
- Ha ha, Lan Nặc muội muội, chuẩn bị thế nào rồi? Yến hội đêm nay là do Cổ Hoa hoàng thất chuyên môn chuẩn bị cho chúng ta, không chỉ có Đại hoàng tử tự mình tiếp đãi, còn có mấy vị công chúa tôn quý.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt trang điểm tỉ mỉ đi đến gian phòng Lan Nặc, anh tuấn phóng khoáng, phong thần như ngọc.
Dưới áo bào nổi bật, bá khí lại không trương dương, uy vũ càng có quý khí, có loại mị lực làm cho người khác đặc biệt hâm mộ.
Đông Hoàng Lăng Mộng cũng mặc trang phục lộng lẫy, môi mỏng cùng mắt đẹp dung hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, lãnh diễm cùng tôn quý, kiêu ngạo cùng ưu nhã tôn nhau lên, đủ để cho đa số nam tử chùn bước, cũng có thể kích thích nam tử cường đại chinh phục nàng.
- Chúng ta mệt mỏi, đêm nay không đi được.
Lan Nặc mặc y phục lụa màu trắng, đang ngồi ở nơi đó nghỉ ngơi.
Mấy người Lan Dận cũng đang ở gian phòng, không có chỉnh lý, cũng không có thay áo mới, thái độ lạnh nhạt:
- Chúng ta vừa rời khỏi cổ địa, thân phận còn không có công bố ra ngoài, bây giờ không tiện thấy người bên ngoài. Vẫn là huynh muội các ngươi đi thôi.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt không thèm để ý bọn hắn lạnh nhạt, cởi mở cười nói:
- Nơi này chính là Cổ Hoa hoàng thành. Một phần uy lực, phong vị hoàng tộc, danh chấn phương bắc Thương Huyền. Cổ Hoa hoàng thất truyền thừa thậm chí đến vạn năm trước, nội tình thực lực sâu không lường được.
- Mà, cơ hồ linh văn mỗi đời tử đệ đều cực kỳ cường đại, không có rơi khỏi tên hoàng tộc. Thành viên hoàng thất thế hệ này đều đã gần hai mươi tuổi, đến thời kỳ hiện ra thực lực, bộc lộ tài năng.
- Thần giáo chúng ta phải cặn kẽ nghĩ cách hiểu tình huống của bọn hắn, mà bọn hắn cũng đúng lúc muốn tìm kiếm tư chất một đời mới của thần giáo chúng ta, cho nên yến hội đêm nay tự nhiên có thâm ý khác.
- Huynh muội chúng ta sẽ đi, bọn người Đông Hoàng Như Ảnh của Thiên Cung thứ chín sẽ đi. Các ngươi cũng không thể bỏ lỡ cơ hội được.
Lan Dận hùng tráng uy mãnh, ngồi ở trong góc lại mang đến cho người ta khí thế như mãnh thú ẩn núp, ánh mắt hắn đều không có nhấc lên, vẫn lạnh lùng từ chối:
- Chúng ta còn chưa chuẩn bị cẩn thận tiếp xúc cùng người bên ngoài, xin Lăng Tuyệt huynh thứ lỗi.
Đông Hoàng Lăng Mộng nhìn không được:
- Các ngươi thật không biết tốt xấu. Ca ca ta trên đường đi luôn tươi cười tiếp đãi, các ngươi thì sao? Suốt ngày mặt lạnh, chúng ta nợ các ngươi sao?
- Dối trá!
Lan Nguyệt bĩu môi.
Đông Hoàng Lăng Mộng quát lớn:
- Tiểu nha đầu, đừng tưởng rằng cầm một cái hồ lô thì không có người có thể trị được ngươi, bảo bối thần giáo sưu tập ở bên ngoài không kém hơn so với cổ địa các ngươi.
Nụ cười của Đông Hoàng Lăng Tuyệt không giảm, nhìn quanh đám người:
- Lan Nặc muội muội, Lan Dận huynh, có phải các ngươi lại hiểu lầm ta rồi hay không?
Lan Dận đứng dậy, người cao hai mét, Chí Tôn thánh văn để hắn từ trong ra ngoài tản ra khí thế cường thịnh bức người:
- Quả thật có chút hiểu lầm. Trên đường đi ngươi một mực nói thời gian cấp bách, mau chóng về thần giáo, nhưng còn bây giờ thì sao, muốn ở chỗ này ở vài ngày, lại bái phỏng hoàng thất, lại chờ đợi cửu tộc thi đấu. Rốt cuộc ngươi có ý gì?
- Trước khi đến Thiên Cung thứ chín, ta không nghĩ tới sẽ thấy được thi đấu bài vị của cửu tộc ba mươi lăm năm một lần ở Cổ Hoa hoàng thành. Chín đại tộc Cổ Hoa thực lực cường đại, nội tình hùng hậu, là lực lượng trung kiên của Cổ Hoa hoàng thành. Loại thi đấu bài vị này không chỉ là cơ hội để bọn hắn cạnh tranh bài vị với nhau, cũng là cơ hội hiện ra thực lực với hoàng thất, hoàng thành, thậm chí hướng phương bắc Thương Huyền. Nếu chúng ta đã gặp, đương nhiên muốn ở lại nhìn. Thuận tiện làm ghi chép, báo cáo với thần giáo.
Lan Dận hừ lạnh:
- Loại chuyện này hình như chúng ta không nên tới quan tâm, Thiên Cung thứ chín tọa trấn ở nơi này thì có trách nhiệm quan sát báo cáo. Đông Hoàng Lăng Tuyệt, thu hồi khuôn mặt tươi cười của ngươi, đừng có lại vòng vo với chúng ta, mặc kệ ngươi kéo dài thời gian thế nào, chúng ta nhất định phải đi Thiên Cung thứ mười!
Đông Hoàng Lăng Tuyệt duy trì nụ cười theo thói quen, nhìn chằm chằm Lan Dận:
- Đừng khẩn trương như vậy, ta thật không có ác ý. Thi đấu bài vị sẽ tổ chức sau sáu ngày nữa, các vị có hứng thú liền bồi ta cùng nhau thưởng thức, thực sự không có hứng thú gì thì ở lại nơi này nghỉ ngơi, ta không quấy rầy nữa.
- Ý của ngươi, chính là không đi?
Chương 898 Thiên Cung Thứ Chín
Lan Dận cau chặt lông mày, thi đấu bài vị sẽ tổ chức sau sáu ngày, luận võ lại cần mấy ngày, sau khi xong việc, còn có thể kéo dài thêm mấy ngày.
Tên hỗn đản này rõ ràng đang cố ý kéo dài thời gian, không để cho bọn hắn đi Thiên Cung thứ mười.
- Nếu các ngươi đã mệt mỏi, vậy đêm nay cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, ta cùng muội muội đi dự tiệc.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt không có đáp lại, mỉm cười rời khỏi gian phòng.
Nhưng khi đóng cửa phòng lại, một khắc này, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đã biến mất, biến thành lạnh nhạt.
- Ca, xử lý bọn hắn như thế nào? Quá làm cho người ta chán ghét. Thật đem Lan thị của mình làm chủ, cái gì cũng đều muốn nhúng tay.
Đông Hoàng Lăng Mộng tức giận.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt cười lạnh, nói nhỏ:
- Giam lỏng!
Trong phòng vang lên tiếng Lan Dận tức giận gào thét:
- Tên hỗn đản đáng chết! Các ngươi có nghe ra ý tứ trong lời của hắn không, hắn làm như đã quên những gì hắn nói qua trên đường, muốn để Thiên Cung thứ chín thông báo thần giáo, quyết định để chúng ta không được đi đến Thiên Cung thứ mười!
Lan Nặc nói:
- Hắn đang cố ý kéo dài thời gian. Xem thi đấu bài vị là cái cớ, chậm chạp không trở về thần giáo. Chờ thần giáo nơi đó sốt ruột, tự nhiên sẽ phát tới phong thư, thúc giục chúng ta trở về. Cứ như vậy, chuyện Thiên Cung thứ mười sẽ không giải quyết được gì.
- Xảo quyệt!
Lan Nguyệt phình lên miệng nhỏ, nhưng lại hiếu kỳ nói:
- Rốt cuộc Thiên Cung thứ mười có bí mật gì?
Lan Nặc lắc đầu:
- Cung chủ Thiên Cung thứ bảy chỉ nói qua, các Thiên Cung đều do tộc họ Đông Hoàng cùng tộc họ Lan thị liên thủ khống chế, tuy nhiên có làm chủ, có làm phụ. Duy chỉ có Thiên Cung thứ chín, từ rất nhiều năm trước đã bắt đầu là của Đông Hoàng tộc bọn họ, sau này lại dọc theo Thiên Cung thứ mười. Mà Lan thị tộc họ chúng ta từ đầu đến cuối đều không thể tiến vào Thiên Cung thứ mười, thậm chí không biết cụ thể tại vị trí nào, loại chuyện này vô cùng khả nghi. Cho nên hắn mới thỉnh cầu chúng ta, lợi dụng cơ hội khó có này, dùng lý do tương đối hợp lý này, đi xem Thiên Cung thứ mười. Ít nhất phải biết cụ thể nó ở đâu, đang phụ trách thứ gì.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lan Nguyệt có chút uất ức, dù sao cũng mới ra đến, cái gì cũng đều không hiểu, người nào cũng không nhận ra, chỉ có thể mặc cho người khác bài bố.
- Tìm thời gian, chiếu cố Đông Hoàng Như Ảnh!
Mặc dù lúc tới Lan Nặc chỉ gặp qua Đông Hoàng Như Ảnh kia một lần nhưng rõ ràng cảm giác được gia hỏa Đông Hoàng Lăng Tuyệt cao ngạo này đối với nàng như có một tia kính sợ.
- Đông Hoàng Như Ảnh sao. Các ngươi nói, sao dáng dấp nàng lại xinh đẹp như vậy.
Lan Nguyệt mới mở miệng, đám người trợn trắng mắt.
- Thế nào! Nàng đúng là rất xinh đẹp mà, cho tới bây giờ ta không nghĩ tới nữ tử có thể lớn thành như thế... Hì hì, Lan Nặc tỷ tỷ cũng rất xinh đẹp, cân sức ngang tài cùng với nàng, tương xứng.
Lan Nguyệt le lưỡi.
Ngày thứ hai, người của Đường gia sớm đã tụ tập đến chân núi Kiều gia, kêu gào Khương Phàm đi ra.
Mục gia, Tô gia, còn có Dương gia, tam đại gia đều có người chạy tới nơi này.
- Đến rồi!
- Là kẻ nào?
- Còn có thể là kẻ nào, Đan sư mặc bạch bào kia.
- Quá không biết xấu hổ, có thể thay y phục khác hay không?
- Hố một lần hai lần thì thôi, còn Luyện Đan sư, nghĩ chúng ta là kẻ ngu sao?
Thời điểm Khương Phàm mặc bạch bào của Luyện Đan sư, chậm rãi đi ra cửa phủ Kiều gia, Đường gia đã liền mắng mở.
Rõ ràng cũng không phải là Luyện Đan sư, nhất định phải giả dạng làm Luyện Đan sư lừa gạt người khác.
Khương Phàm đi đến trước mặt bọn hắn, khô cằn cười cười:
- Đường Nguyên Nghiêu đâu? Hôm qua bay xa quá, các ngươi không tìm được?
- Tên hổn đản ngươi, ngươi suýt chút nữa đã phế hắn đi.
Đường Tư Thượng gầm thét.
Gia hỏa này ra tay quá độc ác, khi bọn hắn mang Đường Nguyên Nghiêu về gia tộc mới biết được thương thế nghiêm trọng đến mức nào, không chỉ có nội tạng đã nát hơn phân nửa, xương cốt nơi thắt lưng đều nát.
Cân nhắc đến thi đấu bài vị sắp bắt đầu, gia tộc không thể không vận dụng đan dược cực kỳ quý giá, giúp hắn điều bổ thân thể.
Cho dù là như thế này, Đường Nguyên Nghiêu có thể phát huy ra toàn bộ thực lực tại thi đấu bài vị hay không đều không thể biết được.
- Một quyền đều gánh không được, còn trách ta?
Ánh mắt Khương Phàm sáng tỏ rơi vào trên thân nam tử bên cạnh Đường Tư Thượng.
- Không sai, đối thủ của ngươi hôm nay là ta. Chi thứ Đường gia, Đường Nguyên Bá.
Nam tử hùng tráng thô cuồng, thân cao gần hai mét, lộ ra sự nóng nảy, một đôi mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Buổi sáng hôm nay Kiều Thiên Mạch đã giới thiệu người thế hệ này của Đường gia qua với ta, trọng điểm đã đề cập qua ngươi, cũng suy đoán sẽ là ngươi tới khiêu chiến.
Khương Phàm gật đầu, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Kiều Thiên Mạch, vẻ mặt bọn người Kiều Linh Vận vô cùng nghiêm trọng, mặc dù suy đoán sẽ là Đường Nguyên Bá tới, nhưng không nguyện ý nhất chính là nhìn thấy Đường Nguyên Bá.
Gia hỏa này nhìn thô cuồng dã man, toàn thân giống như man lực, nhưng đối với võ pháp cùng với vận dụng linh lực lại đến trình độ đăng phong tạo cực(*).
(*) Lên được tới đỉnh cao nhất.
Nếu như không phải huyết mạch là chi thứ, hắn thậm chí có tư cách cạnh tranh vị trí tộc trưởng mới.
Nếu như Khương Phàm thất bại, Vi Nhi sẽ lập tức bị bắt giữ đến Đường gia.
Lấy tâm tình Đường gia, chuyện gì cũng đều làm ra được.
- Tỷ tỷ, ta không muốn đi Đường gia!
Kiều Vi Nhi vểnh miệng nhỏ lên, lã chã muốn khóc.
- Chờ xem một chút, nói không chừng có kỳ tích thì sao.
Kiều Vô Song nhỏ giọng trấn an nàng, lại nắm thật chặt bàn tay nhỏ của nàng.
- Kiều Thiên Mạch không có khuyên ngươi sớm từ bỏ?
Đường Nguyên Bá lộ ra nụ cười lạnh, vốn là mặt xấu xí thô cuồng, càng lộ ra dữ tợn hơn.
- Bọn hắn nói tính tình ngươi bạo, rất nguy hiểm. Bọn hắn nói linh văn của ngươi rất mạnh, hai loại năng lượng lại là Đại Thừa thánh văn. Bọn hắn còn nói thiên phú của ngươi rất cao, võ pháp tạo nghệ danh chấn hoàng thành.
Chương 899 Chỉ Một Chữ, Chiến
- Ha ha, mấy cái chữ 'Rất' này dùng quá thô ráp. Ngươi có thể tự mình thử một chút.
Đường Nguyên Bá run run bả vai, cơ bắp khoa trương nhúc nhích, giống như từng con côn trùng màu đỏ, buồn nôn nhưng lại khủng bố.
- Trước tiên đừng có gấp, gia chủ của các ngươi đã trả lời chắc chắn chưa?
Khương Phàm không nóng không vội, hất lên bạch bào, chộp lấy hai tay, nhìn rất tùy ý, còn có chút nho nhã như vậy.
- Nếu như ta có thể bắt ngươi trở về, tiểu hồ ly cũng đi theo, Kiều Vi Nhi cũng đi theo, Kiều gia không được ngăn cản dưới bất cứ hình thức gì, càng không thể tìm bất kỳ lý do gì đi đòi lại. Hôm nay Kiều Linh Vận cũng phải đến hoàng thất nói rõ tình huống, từ bỏ thi đấu bài vị. Nếu như ta không thể bắt ngươi trở về, ân oán giữa ngươi cùng Đường gia chấm dứt như vậy. Chuyện hồ ly giết Đường Tư Minh không truy cứu nữa, Kiều Vi Nhi cũng không cần lại đến Đường gia.
- Tốt, người Đường gia làm việc coi như thống khoái. Tuy nhiên, ta đây còn có điều kiện, không biết các ngươi có hứng thú hay không.
- Tên khốn nhà ngươi không cao, chuyện lại còn không ít. Lập tức bắt đầu, ta còn muốn bắt ngươi trở về phục mệnh.
- Nếu ngươi là bắt không được ta, ngày mai Đường gia còn có thể lại phái người đến khiêu chiến, tiếp tục đánh!! Nếu như đến lúc đó ta thua, Trường Sinh đại điển của Kiều gia sẽ không mở nữa. Nhưng nếu như ta còn đứng đấy rất tốt, để cho gia chủ Đường gia các ngươi tới, quỳ gối trước mặt ta, dập đầu ba cái, gọi ta một tiếng lão gia. Dám không?
- Ngươi muốn chết!
Đường Nguyên Bá giận tím mặt, nắm chặt nắm đấm nháy mắt lao đến đánh thẳng đầu Khương Phàm.
Cánh tay của hắn phồng lên, lớn ròng rã hai vòng, lại trong tiếng tạch tạch sụp ra số lượng lớn vết nứt nhìn thấy mà giật mình, giống như muốn nát ra, nhưng trong cái khe không phải máu tươi mà là ánh sáng màu đỏ nóng bỏng đáng sợ.
Chợt nhìn qua, giống như nham thạch trong cánh tay tráng kiện khuấy động dung nham nóng hổi.
Diễn biến đột ngột, tăng vọt quyền uy.
Uy thế kinh hồn!
Đùng!!
Khương Phàm nháy mắt đưa tay, tinh chuẩn chặn đường, vững vàng ngăn tại trước mặt.
A??
Đây là võ pháp?
Lại còn là một loại diễn dịch linh lực nào đó?
Khương Phàm có chút nhíu mày, kinh ngạc nhìn cánh tay tráng kiện dữ tợn trước mặt, từ da thịt đến xương cốt đều giống như biến thành nham thạch, bên trong chảy xuôi liệt diễm đáng sợ.
- A a! Thả ra cho ta!
Gương mặt Đường Nguyên Bá trở nên dữ tợn, thân thể hắn phát ra khí thế kinh khủng, kịch liệt cuồn cuộn, mặt đất dưới chân đều sụp đổ.
Cánh tay của hắn kịch liệt phồng lên, càng thô càng tráng, vết nứt bắn ra ánh lửa kinh khủng, lực lượng nắm đấm tiếp tục tăng vọt.
Lực quyền cuồng dã điên cuồng kéo hơn bốn trăm ngàn cân.
Nhưng...
Thân thể gầy gò của Khương Phàm lù lù bất động, ngăn đón nắm đấm cũng không lui lại nửa phần.
- Đề nghị của ta, có hứng thú không? Để cho gia chủ Đường gia ngươi, quỳ xuống!
- Kiều gia không có nói với ngươi sao, tại Cổ Hoa hoàng thành này, có một số người, ngươi không thể trêu vào, có một số trò đùa, ngươi càng không dậy nổi.
Thân thể hùng tráng của Đường Nguyên Bá đột nhiên phồng lên, da thịt nứt ra, vết nứt từ cánh tay lan tràn khắp toàn thân, ánh lửa phun trào trong cái khe. Nhìn tựa như một tên Quái Vật dung nham, thân bộc phát khí thế kinh khủng.
Lực bộc phát đột phá đến năm trăm ngàn cực cảnh!
Khí lãng cuồng liệt quét sạch bốn phương tám hướng, xốc lên mặt đất, đá vụn bắn tung trời.
Gương mặt những người đứng ở đây đều có phản ứng, bất luận là trưởng bối hay các thiếu niên đều nghiêm trọng nhìn Đường Nguyên Bá bộc phát.
Loại diễn dịch võ pháp dữ tợn lại kinh khủng này, là tuyệt tích của Đường Nguyên Bá, tương đương với võ pháp mình sáng tạo, bất kỳ người nào cũng đều không học được.
- Ngươi luyện mình thành vũ khí? Có chút ý tứ, Đường gia thật đúng là bồi dưỡng được một nhân vật.
Khương Phàm bỗng nhiên hất tay của hắn ra, phiêu nhiên rút lui về phía sau.
- Đường Nguyên Bá, xé nát hắn!
Đường Tư Thượng hô to.
Hỗn đản này đơn giản là không biết trời cao đất rộng, cũng dám mang gia chủ Đường gia ra nói đùa.
- Khương Phàm, hôm nay ngươi phải cùng ta về Đường gia, ai cũng không ngăn được.
Đường Nguyên Bá giống như dã thú, lao đến Khương Phàm.
Thân thể hắn cứng rắn như huyền thạch, vết nứt càng ngày càng mở rộng, bên trong khuấy động liệt diễm kinh khủng.
Khí lãng cuồn cuộn kịch liệt, cát bay đá chạy, thanh thế kinh người.
Khương Phàm linh hoạt né tránh, thỉnh thoảng sẽ vung lên bàn tay, chặn đánh nắm đấm của Đường Nguyên Bá.
- Ngươi cũng chỉ biết chạy thôi sao? Có dám tiếp ta một quyền hay không!
Tiếng Đường Nguyên Bá rống như sấm, thanh chấn sơn lâm.
Ánh lửa sôi trào, trọng quyền tráng kiện đánh tới mặt Khương Phàm.
Rốt cuộc Khương Phàm cũng dừng lại, trong chốc lát bạo khởi trọng quyền, cánh tay căng cứng, áo giáp giao hòa da thịt, kích phát huyết mạch.
Lực quyền đột phá sáu trăm ngàn cực cảnh, kình phong gào thét, cương khí nổ tung, đánh thẳng đến nắm đấm của Đường Nguyên Bá.
- Chết!
Đường Nguyên Bá bỗng nhiên dữ tợn, giống như đã chờ giờ khắc này, toàn bộ cánh tay hắn đột nhiên phát sáng, từ nham thạch bộ dáng biến thành tinh thể, tất cả vết nứt cưỡng ép khép lại, ánh sáng phong tỏa ở bên trong.
- Phế hắn đi!
Đường Tư Thượng phấn chấn hô to!
Trên đường tới bọn hắn đã thương lượng xong chiến thuật.
Không phải nắm đấm của Khương Phàm rất cứng sao, lực bộc phát không phải rất mạnh sao, trước tiên bọn hắn không dùng sức, để Khương Phàm phán đoán sai lầm, chờ thời điểm Khương Phàm dùng nắm đấm ngăn trở, đột nhiên thể hiện ra lực quyền chân chính, một kích đánh nát Khương Phàm!
Báo thù cho Đường Nguyên Nghiêu, đòn lại trả đòn!
Đường Nguyên Bá cuồng bạo vung mạnh quyền, hóa thành cánh tay thạch tinh, uy lực tăng vọt, cường thế tới gần sáu trăm ngàn cực cảnh!
Hơn năm mươi vạn, gần sáu trăm ngàn, có thể đánh nát một tòa núi cao.
Oanh!
Nháy mắt đối oanh, giống như hai vũ khí hạng nặng tấn công đối diện, đinh tai nhức óc, nhấc lên cuồng phong.
Chương 900 Bộc Phát Cực Cảnh
Khương Phàm run rẩy cánh tay, bị đánh lui mười mấy mét.
Đường Nguyên Bá vặn vẹo nắm đấm, cánh tay như giật điện hung hăng bắn ngược, thân mất khống chế, lật qua lật lại lui lại, suýt chút nữa ngã quỵ.
Đương trường xôn xao!!
Thể hiện trên mặt người của Đường gia càng cứng lại, gánh vác được rồi?
Đường Nguyên Bá thể chất cường hãn, phối hợp võ pháp cùng năng lượng đặc biệt, có thể trong nháy mắt đánh ra lực quyền tới gần sáu trăm ngàn cực cảnh, có thể chống đỡ Thánh cấp võ pháp.
Đừng nói Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên, chính là nhị trọng thiên đều chưa hẳn đã gánh vác được.
- Hắn gánh vác nắm đấm của Đường Nguyên Bá?
Các tộc nhân Kiều gia đều rất bất ngờ.
Đối với Khương Phàm, bọn hắn cơ hồ không biết gì cả, nhưng đối với Đường Nguyên Bá, bọn hắn lại biết quá rõ ràng.
Đưa mắt nhìn các đệ tử gia tộc khắp Cổ Hoa hoàng thành này, bên trong đại tân sinh cực ít có người dám cùng cuồng nhân Đường Nguyên Bá này ngạnh kháng.
- Ngươi có bao nhiêu lực quyền?
Cánh tay phải của Đường Nguyên Bá không ngừng run rẩy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lực bộc phát là một trong những điểm hắn kiêu ngạo nhất, đem thể chất võ pháp cùng hai hệ năng lượng Thổ Hỏa dung hợp hoàn mỹ, có thể trong nháy mắt phóng xuất ra lực lượng siêu tuyệt.
Vậy mà gia hỏa này có thể chống đỡ được?
Lại còn ngay thời điểm mình đột nhiên bộc phát?
Chẳng lẽ, hắn đã đột phá đến sáu trăm ngàn cực cảnh?
Đây chính là hàng rào vô cùng khó vượt qua. Rất nhiều cuồng nhân luyện thể tại Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên đều chưa hẳn đã đụng chạm đến năm trăm ngàn cực cảnh. Coi như thiên tài có huyết mạch siêu cấp phi phàm, cũng nhiều nhất giống như hắn thế này, vô hạn tới gần sáu trăm ngàn cân.
Khương Phàm lung lay tay phải nhói nhói, chậm rãi nắm chặt:
- Chỉ chút bản lãnh này?
- Tốt! Coi như có chút bản sự! Trận chiến này hôm nay hình như cũng không có nhàm chán như ta nghĩ!
Bắp thịt cả người Đường Nguyên Bá nhúc nhích, phát ra tiếng gào thét như dã thú, khí thế tăng vọt, đạp tan mặt đất, điên cuồng khởi xướng tấn công Khương Phàm.
Khương Phàm hất hai tay ra đối mặt.
Bành bành bành!
Tiếng oanh minh điếc tai vang vọng phố dài, hai người giống như hai con mãnh thú dã man, cuồng dã đối oanh.
Quyền quyền đến thịt!
Đường Nguyên Bá mặc dù cồng kềnh, nhưng tốc độ lại cực nhanh, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú, đây cũng là điểm mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Nhưng, vẫn không thể nào ngăn chặn được Khương Phàm.
Khương Phàm càng đánh càng mạnh, vững vàng giữ vững lại sáu trăm ngàn cực cảnh.
- Tới đây tới đây, lại đến đây. Hảo tiểu tử, lực lượng có thể ổn định như thế! Đến đây, Tới đây tới đây.
Đường Nguyên Bá phát cuồng, thân thể xuất hiện năng lượng rung động, dẫn dắt Hỏa nguyên lực cùng Thổ nguyên lực giữa thiên địa dành dụm hội tụ lại, để nắm đấm của hắn càng cứng hơn càng mạnh hơn, mỗi một kích đều nhấc lên năng lượng đại triều.
Tốc độ hai người nhanh đến cực hạn, để lại tàn ảnh hỗn loạn, đánh ra thanh thế giống như trận bão.
Tất cả mọi người nhìn đến hoa mắt, ánh mắt đều theo không kịp tốc độ.
Đảo mắt trên trăm đòn tấn công mạnh.
- Ngươi còn có thể mạnh hơn sao? Ta thì có thể!
Huyết khí toàn thân Khương Phàm nóng hổi, lực lượng đạt tới sáu trăm năm mươi ngàn, cuồng dã đánh lui Đường Nguyên Bá. Không hề dừng lại một chút nào, nhanh chóng theo vào, đột ngột nhảy lên, bàn chân căng cứng đánh thẳng lên cái cằm Đường Nguyên Bá.
Năng lượng trong cơ thể Đường Nguyên Bá bạo động kịch liệt, cưỡng ép thân thể mất khống chế mà lui lại, hai tay chắn phía trước, tinh chuẩn chặn đường.
Bành!
Trong lúc Khương Phàm oanh kích, liệt diễm phun trào tại bàn chân, năng lượng nổ tung, dữ dội vén lui Đường Nguyên Bá.
Đường Nguyên Bá ngửa mặt bay lên, thân thể tráng kiện giữa không trung nhìn như lại vận dụng năng lượng bạo động khống chế thân thể.
Khương Phàm lao tới trong nháy mắt, trọng quyền oanh kích, cánh tay phồng lên, huyết khí cuồn cuộn, lực lượng từ sáu trăm năm mươi ngàn thẳng bức đến bảy trăm ngàn.
Cuồng phong gào thét, cương khí bạo động, không gian đều giống như bức tranh đang nhấc lên gợn sóng.
- Các ngươi nhìn xem!!
Đám người kinh hô, số lượng lớn cường giả ngưng mi, đây là cái lực lượng biến thái gì thế này?
Đường Nguyên Bá giật mình trước nguy hiểm, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn cưỡng ép ổn định thân thể lui lại, lại cùng lúc khởi xướng bạo kích, nhưng không phải dùng nắm đấm, mà là dâng người lên, quét ra đùi phải.
Bên chân phải một lần nữa sụp ra vết nứt, năng lượng giống như dung nham phun trào từ vết nứt đó, toàn bộ đùi phải liền biến thành vũ khí táo bạo cường đại, nhấc lên cuồng phong đánh đến trọng quyền của Khương Phàm.
Răng rắc!!
Nắm đấm cuồng dã, oanh kích đùi phải, trong chốc lát đã dữ dội đánh nó vỡ nát.
Huyết nhục văng tung tóe, năng lượng cuồn cuộn, hình ảnh nhìn thấy mà giật mình để rất nhiều nữ hài tử quá sợ hãi, nhịn không được muốn che mắt.
Nhưng, trong chớp mắt Khương Phàm lại giật mình trước nguy hiểm khác!
Bởi vì chân Đường Nguyên Bá không chỉ bị hắn đánh nát, trong lúc đó, bên trong còn tuôn ra một nguồn năng lượng.
Giống như là chân 'Tự bạo'.
Lực bắn ngược cường đại hung hăng hất nắm đấm của hắn ra.
Giữa một cái chớp mắt này, cánh tay phải Khương Phàm giơ lên mở rộng.
Đùi phải Đường Nguyên Bá vỡ vụn, nhưng không có gào lên đau đớn cũng không có hỗn loạn, ngược lại còn mượn nhờ đùi phải tiếp nhận lực trùng kích cường đại này, thân thể bỗng nhiên xoay chuyển về phía trước, nắm chặt nắm đấm, cuồng bạo đánh tới ngực Khương Phàm.
Lấy đùi phải, đổi tim!
Liều mạng!!
Khương Phàm có chút bất ngờ, gia hỏa này đủ hung ác.
Cho dù kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú, cũng vội vàng không kịp chuẩn bị.
Giữa lúc này đã không thể nào chặn đường, chỉ có thể đem hết khả năng đánh lệch thân thể, cũng kích thích áo giáp bảo vệ.
Bành!
Trọng quyền oanh kích, rắn rắn chắc chắc đập vào ngực Khương Phàm, phóng xuất ra lực lượng bạo tạc kinh khủng.
Ngực Khương Phàm lõm, thân thể nằm ngang bay ra ngoài.
Kịch chiến trong chớp mắt để cho hai người nhanh chóng bị đẩy ra.