Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231 Hoa Vị Ương (2)

Lão nhân hơi híp mắt lại, nhưng nếu dùng tinh thạch thượng phẩm đến mua, xem bộ dáng là đệ tử đại tông.

Còn trẻ như vậy liền có thể có được hai mươi khỏa tinh thạch thượng phẩm, thân phận càng không đơn giản.

- Ta chỉ có bấy nhiêu đây.

- Vậy thì hôm nào lại đến, ta giữ lại cho ngươi.

Lão nhân phất tay, ra hiệu cho hắn rời khỏi.

Khương Phàm áp chế tàn đao càng ngày càng táo bạo lại, cắn răng một cái, từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra một thanh hỏa kiếm, là một trong những bảo bối trộm được từ chỗ Song Đầu Cự Tích.

- Đổi không?!

Lão nhân nhìn hỏa kiếm, đáy mắt hiện lên đạo tinh mang.

Bảo bối tốt!

Hắn ngồi ở chỗ này đã mấy thập niên, thứ gì có phẩm cấp gì, cơ bản nhìn một chút liền có thể phân rõ ràng.

- Còn không hài lòng?

- Đây là đồ tốt nhất mà ta có thể lấy ra.

Khương Phàm nắm chặt hỏa kiếm, làm bộ muốn thu hồi lại.

- Kiếm, ta nhận. Quyền sáo thuộc về ngươi.

Lão nhân đem quyền sáo chuyển tới, thuận tay cầm hỏa kiếm lên, cẩn thận nghiên cứu.

Khương Phàm lấy quyền sáo đi, bước nhanh rời khỏi.

Thế nhưng... cỗ khí tức kia tới thật nhanh.

Khi Khương Phàm tìm tới bọn người Tiêu Phượng Ngô, thời điểm rời khỏi cửa điện, đối diện đã đụng phải một đám người áo đen.

- A?

Một thiếu nữ bị chen chúc ở giữa, đôi mắt to xinh đẹp sau mặt nạ mặt kia lập tức tập trung vào Khương Phàm.

Chắc nàng có thân phận rất đặc thù, mặt nạ vô cùng đẹp đẽ, toàn thân áo đen cũng rất đặt biệt, phác hoạ ra độ cong làm cho người ta động tâm.

- Chặn đường sao?! Tránh ra!

Thiếu nữ bên cạnh đám người áo đen không có loại cảm giác này, chỉ nghĩ là bốn người này cố ý cản đường.

- Chờ một chút!

Thiếu nữ đưa tay ngăn lại, quan sát tỉ mỉ bọn người Khương Phàm.

Tuổi tác không lớn, mặc bình thường, mặt nạ càng bình thường. Không phải đệ tử bình thường trong đại tông, chính là đệ tử tông môn bình thường.

- Đem đồ vật giao ra. Ngươi có thể ra giá.

Thiếu nữ tin tưởng đối phương cũng có cảm thụ, cũng không nhiều lời.

Chỉ là đệ tử bình thường mà thôi, càng không đáng để nàng tốn nhiều miệng lưỡi.

- Thứ gì??

Khương Phàm khẽ nhíu mày, cái này là ngữ khí gì?

- Đừng giả bộ ngốc, ngươi rất rõ ràng.

Áo giáp và giày trên người thiếu nữ là mấy năm trước có được. Dưới cơ duyên xảo hợp, dung nhập vào trong thân thể. Loại đau khổ này đến bây giờ còn nhớ rõ. Nhưng giày ngoại trừ có thể thủ hộ chân của nàng ra thì cũng không có gì đặc biệt.

Giống như gân gà!

Không nghĩ tới hôm nay bồi tiếp đệ đệ đến chợ đen, giày vậy mà lại trở nên nóng hổi, cho nàng một loại cảm giác triệu hoán kỳ diệu. Ngay cả trong ý thức đều xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ diệu trước đó chưa bao giờ có qua.

- Cái này… phụ mẫu nó lấy ở đâu cảm giác ưu việt như thế?

Tiêu Phượng Ngô nói thầm, không biết, còn tưởng rằng trong quận chúa công chúa hoàng triều nữa đây.

- Đồ của ta, vì sao phải cho cô?

Khương Phàm quan sát thiếu nữ, bị nhiều người chen chúc như vậy, hẳn là một vị đệ tử đại tông nào đó. Cũng không biết đã dung hợp bộ phận nào nào của áo giáp. Nếu như là áo giáp liền hoàn mỹ, có thể bảo vệ trái tim, bảo vệ tính mạng.

- Ngươi không có tư cách cùng ta cò kè mặc cả. Đem đồ vật cho ta, ta có thể cho ngươi cái giá vừa ý. Nếu ngươi không cho, ta cũng có thể đạt được.

Thiếu nữ có chút ngẩng đầu, thái độ cao ngạo, ngữ khí rất lạnh, không thể nghi ngờ.

Đối đãi đệ tử tông môn bình thường, lấy thân phận nàng đương nhiên sẽ có cảm giác ưu việt. Lúc bình thường mình nhìn bọn hắn một chút cũng có thể làm cho bọn hắn kích động đến nửa ngày.

Những người áo đen hai bên thiếu nữ đều không hiểu thấu.

Vừa rồi vì cái gì lại đột nhiên hướng tới nơi này.

Hiện tại càng kỳ quái hơn, trên người thiếu niên này có đồ vật gì, đáng giá như thế nào mà nàng lại tự mình muốn có.

- Ngoan ngoãn lấy ra, đừng cho mặt mà không biết xấu hổ. Sư muội chúng ta coi trọng đồ vật của ngươi chính là của ngươi phúc khí.

Một vị áo đen cao lớn nhắc nhở lấy lũ tiểu gia hỏa trước mặt.

Khương Phàm cười, đây là đại nhân vật trong tông môn nào, bộ dáng lại ngưu bức như thế?

Tiêu Phượng Ngô tiến đến phía trước, nhìn Khương Phàm, lại nhìn thiếu nữ:

- Ngươi hỏi nhầm người?

- Không sai, chính là hắn!

Thiếu nữ ngữ khí đạm mạc, nhìn cũng chưa từng nhìn cái tên gia hỏa tráng kiện này.

- Không đúng, cô hẳn là muốn hỏi nàng.

Tiêu Phượng Ngô chỉ chỉ Yến Khinh Vũ.

- Nàng? Nàng có cái gì?

Thiếu nữ khinh thường liếc mắt, nữ đệ tử tông môn bình thường ở trong mắt nàng thì giống như những kẻ quê mùa mà thôi.

- Ngực đó!!

- Nàng bao lớn, của cô...

Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng:

- Thẳng tắp, quên mình còn có hai đống cần chiếu cố?

- Ngươi...

Sắc mặt Thiếu nữ bỗng nhiên phát lạnh.

- To gan!! Ngươi muốn chết?

Những người áo đen giận tím mặt.

Ở đâu ra một tên cuồng đồ, dám trêu tức sư muội bọn hắn.

Chán sống rồi!

Yến Khinh Vũ phiền muộn không thôi, gia hỏa này thật đúng là không biết che đậy miệng.

- Nơi này là chợ đen, cấm nháo sự, hù dọa ai đây.

Tiêu Phượng Ngô vung tay vỗ vỗ trước ngực mình:

- Ta đều lớn hơn ngươi!

Đáy mắt thiếu nữ bỗng nhiên nổi lên từng tầng gợn sóng, nhìn chằm chằm con mắt Tiêu Phượng Ngô.

- Nhìn cái gì vậy, nhìn cũng so với ngươi...

Tiêu Phượng Ngô vừa muốn bĩu môi, ý thức bỗng nhiên hoảng hốt.

Thiên địa mờ tối biến thành màu đỏ yêu dị như máu, âm trầm khủng bố.

Đám người trước mặt này cũng đột nhiên trở nên hung ác, thiếu nữ nhấc lên lợi kiếm, đâm thẳng đến mặt hắn. Những người áo đen khác cũng liên tiếp vung áo bào đen lên, kích hoạt linh văn, rống giận hướng phía hắn vồ giết tới.

- Khi gia gia dễ trêu sao?

Tiêu Phượng Ngô rống to, thức tỉnh thú văn, cơ bắp nhúc nhích, toàn thân tràn ngập lực lượng. Con ngươi hắn sáng ngời biến thành mắt dọc, vung mạnh quyền một kích, cương khí cuồn cuộn, đánh về phía thiếu nữ.

- Ngươi muốn làm gì? Dừng tay!

Chu Thanh Thọ và Yến Khinh Vũ quá sợ hãi, đang tốt mà, nổi điên làm gì?

- Dám nháo sự ở chợ đen, muốn chết sao!
Chương 232 Hoa Vị Ương (3)

Thị vệ hai bên đại điện nghiêm nghị quát lớn. Một người trong chốc lát lay động ra ba, năm đạo tàn ảnh, xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phượng Ngô, không nhìn lấy cương khí đang gào thét, một quyền đánh vào lồng ngực của hắn.

Tiêu Phượng Ngô như bị sét đánh, cách mặt đất bay ngược.

Ngực giống như vỡ vụn, lõm xuống dưới.

Một thị vệ khác cũng vọt đến phía sau, ánh mắt lạnh lẽo, gầm nhẹ một tiếng, vung lên lưỡi búa nặng nề, bổ về phía đầu Tiêu Phượng Ngô.

Một kích này hoàn toàn có thể chém hắn thành hai đoạn.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm đưa tay nắm lấy y phục Tiêu Phượng Ngô, kéo về bên cạnh một cái, tránh khỏi lưỡi búa kia.

Chu Thanh Thọ đưa tay giơ lên trời, dẫn dắt ánh sao đầy trời, như màn mưa từ trên trời giáng xuống, đánh vào trên thân Tiêu Phượng Ngô.

Tiêu Phượng Ngô giật mình, từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại, nhưng ngực đau nhức kịch liệt để hắn kêu thảm, thân thể khom xuống.

- Hắn tính tình nóng nảy, chúng ta xin lỗi! Tuyệt đối không gây sự!

Khương Phàm lập tức hướng bọn thị vệ đằng đằng sát khí hô to, đây cũng không phải là trò đùa.

Gây sự tại chợ đen chính là khiêu chiến quy tắc của chợ đen. Ngay cả Dạ Thiên Lan đều nhắc nhở qua Khương Phàm, có thể đến chợ đen nhưng tuyệt đối không thể gây sự tại chợ đen. Đây là quần thể vô cùng đặc thù, tượng trưng cho mặt tối của La Phù.

- Lăn ra ngoài! Lập tức!

Bọn thị vệ hai bên cảnh giới cao thâm, tràn ngập khí thế kinh người, tức giận quát tháo giống như sấm rền.

Số lượng lớn người áo đen xung quanh đều ngừng chân quan sát.

- Tên hổn đản ngươi dám lừa ta!

Tiêu Phượng Ngô kịp phản ứng, vừa rồi rất có thể đã trúng huyễn thuật.

- Im miệng!

Chu Thanh Thọ khống chế hắn lại kéo đi ra ngoài.

- Tốt thay cho một kẻ mượn đao giết người.

Khương Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn thiếu nữ.

Huyễn thuật?

Linh văn ảo ảnh loại ở La Phù vô cùng hiếm thấy. Có thể được người khác ủng hộ, lại kiêu ngạo phách lối, tất nhiên thân phận rất tôn quý.

Nàng là, Xích Tiêu tông - Hoa Vị Ương!

- Các ngươi cũng biến đi!

Các thị vệ không phải người ngu, có thể nhìn ra nguyên nhân, cũng đoán được thân phận của thiếu nữ này.

Thiếu nữ rời khỏi nơi này, rất nhanh đã mang theo người vây quanh bọn người Khương Phàm.

- Đoán được thân phận của ta rồi? Đem đồ vật giao cho ta!

Thiếu nữ đúng là Hoa Vị Ương, đệ tử tinh anh của Xích Tiêu tông, ngũ phẩm Huyễn linh văn, huynh trưởng Hoa Vị Yêu là lục phẩm Huyễn linh văn, càng là trưởng lão trẻ tuổi nhất Xích Tiêu tông. Phụ mẫu của bọn hắn là Nhị trưởng lão Xích Tiêu tông. Linh văn đặc thù, thân phận không tầm thường để tỷ đệ bọn hắn ở Xích Tiêu tông cũng có được địa vị to lớn.

Hoa Vị Ương càng bởi vì xinh đẹp động lòng người, thuở nhỏ đã được vô số đệ tử trong tông ủng hộ nên rất kiêu ngạo giống như là một con Khổng Tước.

- Ta biết ngươi là ai. Đồ, cũng có thể cho ngươi.

Khương Phàm nghiêng ánh mắt, không đối mặt cùng Hoa Vị Ương

- Sớm biết điều như vậy đã tốt, nhất định phải tìm tội mới chịu đưa ra.

Các đệ tử bên cạnh Hoa Vị Ương hừ một tiếng.

- Ta đem đồ cho ngươi, ngươi nói lời xin lỗi với huynh đệ ta.

Khương Phàm nắm chặt nắm đấm lại.

- Mặt khác, ta lại đánh ngươi một quyền.

Gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Hoa Vị Ương sau tấm mặt nạ kia lộ ra mấy phần dáng tươi cười, chẳng qua là cười lạnh:

- Mặc kệ các ngươi là đệ tử tông môn nào, một câu của ta đã có thể để cho các ngươi bị trục xuất khỏi sư môn, lưu lạc tại La Phù.

- Ha ha, khẩu khí thật lớn.

Khương Phàm đều bị chọc đến phát cười.

- Đệ tử tinh anh, ta quyết định không được. Loại như các ngươi đây có cũng được mà không có cũng không sao, ta có thể tuỳ tiện quyết định vận mệnh của các ngươi.

Hoa Vị Ương không muốn nói nhảm cùng bọn hắn

- Một lần cuối cùng, đem đồ của ngươi đưa cho ta, ta có thể thỏa mãn điều kiện của mấy người các ngươi. Nếu như để cho ta tự mình lấy, các ngươi cái gì cũng đừng nghĩ sẽ có được. Ngoan ngoãn! Giao ra!

Các đệ tử Xích Tiêu tông mặc dù không biết Hoa Vị Ương đang muốn cái gì, nhưng nếu nàng muốn, bọn hắn phải mang tới tay nàng.

Đây chính là thời điểm tốt để nịnh nọt nàng.

- Ngươi chẳng phải quá đề cao bản thân sao. Nếu muốn thì tự mình đến lấy.

Khương Phàm lui lại hai bước, mang theo bọn người Tiêu Phượng Ngô trà trộn vào đám đông.

- Đuổi theo!

Hoa Vị Ương đã lâu không có đụng phải kẻ không biết sống chết như thế. Hôm nay phải để bọn hắn hiểu rõ được lực ảnh hưởng của Hoa Vị Ương nàng ở La Phù là như thế nào.

- Đi mau, đến Nô Đãi tràng. Hoa Vị Ương ở chỗ này, đệ đệ của nàng Hoa Vị Lạc rất có thể cũng sẽ ở đây.

Khương Phàm lẫn trong đám người, xông về nơi náo nhiệt nhất trong chợ đen.

- Nhãi ranh, lão tử nhất định trả một quyền này.

Tiêu Phượng Ngô ôm lấy ngực mình, gương mặt dữ tợn.

- Chớ nói chuyện, tranh thủ thời gian uống thuốc chữa thương vào đi.

Chu Thanh Thọ kín đáo đưa cho hắn một bình đan dược.

Hoa Vị Lạc đúng là ở Nô Đãi tràng.

Hôm nay vận khí không tệ, vừa chưa ngồi được bao lâu đã thì đã chú ý được một tiểu nha đầu xinh tươi. Vừa trắng lại xinh đẹp, mặt còn như em bé, hình như đã lâu rồi chưa nếm thử loại khẩu vị này.

- Hoa Vị Lạc?

Khương Phàm ở trong hội trường hỗn loạn tìm được Hoa Vị Lạc bị người vây quanh

Áo bào đen hoa lệ, tư thế phách lối, bị mười mấy người vờn quanh.

Người như vậy, bên trong Nô Đãi tràng không có mấy tên, quá bắt mắt.

- Cút ngay!

Hoa Vị Lạc đang chuẩn bị đấu giá, không nhịn được mà phất phất tay.

Đệ tử Xích Tiêu tông nắm lấy bả vai Khương Phàm muốn đẩy ra.

- Ta là đệ tử Thiên Cương tông! Người, đã bắt được!

Khương Phàm hô câu.

- Người nào?

Hoa Vị Lạc chợt nghe thấy như thế, còn chưa kịp phản ứng, con mắt rất nhanh đã tỏa ánh sáng.

- Thật sao?

- Chợ đen, hướng đông, sơn cốc thứ ba, thả người kia đi. Sử dụng xong thì nhớ kỹ xử lý sạch sẽ. Nếu không... Mộ Dung sư huynh tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.

Khương Phàm nói xong lập tức rút đi, biến mất trong đám người hỗn loạn.

- Ha ha!

Hoa Vị Lạc kích động cười to.

Đã bắt được nữ hài , Khương Phàm chẳng phải cũng xong rồi sao?
Chương 233 Hoa Vị Ương (4)

Tốt thay cho một tên Mộ Dung Xung, không hổ là đệ tử thiên tài Thiên Cương tông. Vậy mà đã giải quyết được Thánh phẩm thú văn. Trước sau chậm trễ nhiều ngày như vậy, hắn còn tưởng rằng Mộ Dung Xung đã đi săn thất bại, để cho Khương Phàm chạy trốn.

- Đi đi đi!

Hoa Vị Lạc chào hỏi các đệ tử rời khỏi chợ đen.

Tên Mộ Dung Xung này khẳng định đã truy lùng thật lâu, một mực chờ đến cơ hội thích hợp nhất mới ra tay.

Không hổ là Bạch Lang, có kiên nhẫn!!

Hoa Vị Ương mang theo người đi vào Nô Đãi tràng, vừa muốn lần theo cảm giác của chiếc giày tìm đi qua đây, kết quả Khương Phàm đã rời khỏi nơi này rồi.

- Hắn chạy đến nơi đây làm gì? Lợi dụng người nơi này hất ta ra sao? Ta có thể cảm nhận được hắn, hắn hẳn cũng có thể cảm nhận được ta.

Hoa Vị Ương bỗng nhiên có một dự cảm thật không tốt, đối phương rõ ràng đã tới nơi này.

Chẳng lẽ, mục tiêu là đệ đệ của nàng?

Hoa Vị Ương phân phó nói.

- Tìm Vị Lạc cho ta!

Các đệ tử Xích Tiêu tông nhìn xung quanh, nhưng Nô Đãi tràng quá lớn, tất cả người tới đây đều là người áo đen mang theo mặt nạ, muốn tìm người thực sự không dễ dàng.

Có người đứng ở trên bờ vai đồng bạn, có người vọt tới chỗ cao.

Rất nhanh...

- Ngươi nhìn nơi đó!

Một vị đệ tử đứng tại chỗ cao, chỉ vào chỗ cửa ra vào Nô Đãi tràng.

Hơn mười người áo đen đang từ chạy chỗ đó ra ngoài.

- Là Hoa Vị Lạc sao? Sao hắn lại đi ra?

- Bị ai đó dẫn đi sao?

Bọn hắn gom lại cùng một chỗ, vây quanh Hoa Vị Ương rời khỏi Nô Đãi tràng.

- Dám động tới đệ đệ ta, chán sống rồi. Ở phía trước, đuổi theo cho ta.

Hoa Vị Ương thông qua giày, cảm thụ được phương hướng.

Sơn cốc hướng đông của chợ đen.

Yến Khinh Vũ nằm trong sơn động.

Khắp nơi này bày thật dày cỏ dại dây leo, còn tô điểm thêm cánh hoa. Trước sau còn cắm thêm hai bó đuốc, cháy hừng hực. Nàng nằm trên mặt đất toàn thân đều khó chịu, vô cùng hối hận làm sao lại chịu cho hai tên khốn kiếp Tiêu Phượng Ngô kia giật dây, nằm ở đây làm mồi nhử.

Hoa Vị Lạc chạy tới nơi này, mắt nhìn tình cảnh trong sơn động.

- Đều chuẩn bị xong? Không nghĩ tới Mộ Dung huynh đệ lại suy tính chu đáo như thế.

Hai mắt Hoa Vị Lạc tỏa sáng.

Các đệ tử Xích Tiêu tông cũng đều lộ ra nụ cười tà ác, động phòng?!

Không nghĩ tới Mộ Dung Xung cũng thật biết chơi!

- Đều đi ra bên ngoài trông coi cho ta.

Hoa Vị Lạc vốn định mang về tông môn từ từ dạy dỗ, nhưng nếu Mộ Dung Xung đã có lòng như vậy, sao có thể phụ lòng người ta.

Hắn, ưa thích loại tư tưởng này.

Các đệ tử Xích Tiêu tông cũng rời khỏi sơn cốc, thay vị sư đệ này trông coi thật tốt.

Dựa theo tình huống cũ, Hoa Vị Lạc ăn thịt, thường xuyên cho bọn hắn húp miếng canh.

Hôm nay, nói không chừng cũng có thể!

Nghĩ tới đây, bọn hắn đứng trong bóng đen phát ra tiếng cười quái dị.

- Cái động này bố trí không tệ lắm.

Hoa Vị Lạc đã lâu không có hưng phấn như vậy. Lần đầu tiên trãi nghiệm qua tư tưởng nguyên thủy như thế.

- Cực phẩm! Nếu như lại nuôi hai năm, khẳng định sẽ càng màu mỡ.

Hoa Vị Lạc cẩn thận quan sát thiếu nữ nằm trên đất.

Tuổi tác không lớn, cũng cỡ chừng mười ba ~ mười bốn tuổi, toàn thân tràn đầy sức sống thanh xuân. Da thịt trắng nõn trơn nhẵn, ngũ quan đẹp đẽ vừa đúng. Là một mỹ nhân bại hoại, qua mấy năm nữa khẳng định sẽ càng mỹ lệ, động lòng người hơn.

Môi đỏ miệng nhỏ, vô cùng mê người.

Thân thể nha...

Phía trên chập trùng lên xuống, hai bên đường cong linh lung.

Mấu chốt nhất là, đây là nữ nhi của tướng quân, là nữ hài bên cạnh Khương Phàm.

Hoa Vị Lạc cảm giác trong lòng có một ngọn lửa nhỏ đang cháy .

Yến Khinh Vũ mặc dù nhắm mắt nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được một đôi mắt nóng bỏng ngắm nhìn khắp nơi trên thân thể nàng để toàn thân nàng không được tự nhiên.

- A? Cô tỉnh dậy rồi sao?

Hoa Vị Lạc bỗng nhiên chú ý tới con mắt cùng biểu lộ của nữ hài đều rất mất tự nhiên.

Yến Khinh Vũ nhịn không được, phóng người lên, giận dữ mắng mỏ Hoa Vị Lạc.

- Ngươi là tên bại hoại cặn bã!

- Tỉnh dậy mới thú vị. Đến đây, nhìn vào mắt ca ca. Đêm nay ca ca dạy ngươi...

Con mắt Hoa Vị Lạc dần dần tạo nên gợn sóng.

Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng nói thô cuồng.

- Tới tới tới, nhìn mắt ông đây!

Sắc mặt Hoa Vị Lạc hơi biến, bỗng nhiên quay đầu.

Trong chớp mắt, một thân ảnh hùng tráng phóng tới giống như một đầu trâu điên.

Bành!!

Quả đấm to lớn nhấc lên cương khí đánh vào bụng Hoa Vị Lạc.

- Oa a...

Hoa Vị Lạc vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể bỗng nhiên cong lên, cách mặt đất bay ra ngoài.

- Biến đi ra ngoài!

Yến Khinh Vũ xoay chuyển người bay lên, cặp đùi mảnh khảnh giống như roi sắt quất vào phía sau lưng Hoa Vị Lạc.

Hoa Vị Lạc kêu thảm một tiếng, lại nhào tới phía Tiêu Phượng Ngô.

Tiêu Phượng Ngô vung bàn tay lên, một tay bóp lấy cái cổ trắng tuyết của Hoa Vị Lạc, kéo tới trước mặt:

- Tiểu tử, nhìn gia gia thế nào, có cảm giác không? Gia gia hiện tại rất có cảm giác!

- Ngươi... Ngươi là ai...

Trong lòng Hoa Vị Lạc kinh hãi, con mắt lập tức nổi lên gợn sóng, muốn nhìn chằm chằm con mắt Tiêu Phượng Ngô.

Nhưng......

- Ta nhổ vào! Phi!

Tiêu Phượng Ngô liên tiếp phun ra hai ngụm nước bọt, phun vào trong mắt Hoa Vị Lạc.

- A! Tên hổn đản ngươi!! Ngươi dám phun ta!

Hoa Vị Lạc có bệnh thích sạch sẽ, luống cuống tay chân lau con mắt.

- Tiểu hoa tặc, bay lên đi...

Tiêu Phượng Ngô xoay quanh ở tại chỗ, mang theo Hoa Vị Lạc, dùng sức lực to lớn quăng hắn về phía bên ngoài sơn động.

- Người đâu, có ai không!

Hoa Vị Lạc đâm vào trên mặt đất, lộn nhào mấy vòng muốn xông ra ngoài.

Một vòng ánh sáng màu bạc từ trên trời giáng xuống như thác nước đánh vào trên người hắn.

Hoa Vị Lạc lạnh cả người, lại không tin được mà bay lên.

Đây là lực lượng gì?

Hoa Vị Lạc không bị khống chế mà xoay người lại, an an ổn ổn nằm trên mặt đất.

- Nhắm mắt lại!

- Nếu không ta móc mắt của ngươi!

Chu Thanh Thọ mỉm cười, lại đạp một chân mạnh xuống thằng em phía dưới Hoa Vị Lạc.

- Không được!!

Hoa Vị Lạc thét lên, toàn thân căng cứng, dùng sức nhắm mắt lại:

- Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì!
Chương 234 Ai ác hơn

Các đệ tử bên ngoài sơn cốc liên tiếp xông vào.

- Buông sư huynh ra. Các ngươi là ai? Sống đủ rồi sao!

- Ngươi biết tỷ tỷ của hắn là ai không, ngươi biết ca ca hắn là ai không?

Bọn hắn vừa sợ vừa giận, chỉ vào bọn người Chu Thanh Thọ tức giận mắng to.

Chu Thanh Thọ giẫm lên Hoa Vị Lạc, mũi chân khẽ xoay chậm, cảnh cáo bọn hắn.

- Đều tản linh văn ra, quỳ xuống, nếu không, ta phế hắn.

- Nhẹ chút nhẹ chút, đau! Đều mù hết rồi sao, không thấy hắn đang giẫm vào đâu à, đều quỳ xuống cho ta!

Hoa Vị Lạc nhắm mắt lại hô to.

- Quỳ xuống!!

Tiêu Phượng Ngô gào thét như sấm, chấn động cả sơn cốc.

- Quỳ xuống!

Hoa Vị Lạc nhắm mắt lại thét lên.

Hơn mười vị đệ tử Xích Tiêu tông giãy dụa, cực không tình nguyện mà quỳ trên mặt đất. Lúc này, Khương Phàm vượt qua bên cạnh núi cao, vọt tới trong sơn cốc.

- Bọn hắn tới rồi?

Tiêu Phượng Ngô dùng sức nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm rừng cây ngoài sơn cốc.

- Mang theo bọn hắn lượn quanh một vòng, lập tức tới ngay.

Khương Phàm Hoa Vị Lạc nhìn trên đất, cười nói:

- Đoán xem ta là ai?

Hoa Vị Lạc hé con mắt ra, vốn định nhìn lén kết quả lại lập tức mở to hai mắt mà nhìn:

- Khương Phàm??

- Đúng rồi!

Tên quỷ nhỏ này không chết, ngược lại còn đang hãm hại hắn.

Vậy người dẫn hắn tới kia không phải chính là Khương Phàm đấy chứ?

Mộ Dung Xung đáng chết, làm sao lại không giết chết tên hỗn đản này đi cơ chứ!

Cái gì thiên tài, đơn giản chỉ là một kẻ ngu xuẩn.

- Khương Phàm?

Các đệ tử Xích Tiêu tông quá sợ hãi, đây là đang xảy ra chuyện gì.

- Đừng kích động, trò hay còn ở phía sau.

Khương Phàm thông qua tàn đao cùng quyền sáo cảm nhận được Hoa Vị Ương đang nhanh chóng tới gần.

Chỉ sau chốc lát, Hoa Vị Ương mang theo các đệ tử Xích Tiêu tông chạy tới nơi này, cảnh tượng trước mắt để sắc mặt bọn hắn đại biến.

Toàn bộ đệ tử đang quỳ đều đứng dậy, chen chúc đến bên cạnh Hoa Vị Ương, căm tức nhìn bọn người Khương Phàm.

- Các ngươi đến cùng là ai. Dám động vào đệ đệ ta. Đêm nay ta sẽ để cho các ngươi biến thành xương khô tại La Phù này.

Hoa Vị Ương càng nhìn càng cảm thấy là lạ, nếu như chỉ là đệ tử bình thường thì cũng không dám phách lối như vậy.

- Tỷ tỷ, hắn là Khương Phàm! Hắn là Khương Phàm của Thiên Sư tông, cứu taa!

Hoa Vị Lạc thấy tỷ tỷ như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, kéo cuống họng hô to.

- Khương Phàm??

Hoa Vị Ương và đệ tử bên cạnh nàng bỗng nhiên biến sắc.

Thánh phẩm thú văn, Khương Phàm!

- Ngươi ngày đó không có đi đại hội La Phù sao, chúng ta không thể sớm nhận biết nhau, thật đáng tiếc.

Khương Phàm bóp lấy cổ Hoa Vị Lạc, nhấc hắn lên.

- Quỳ xuống! Cúi đầu!

Tiêu Phượng Ngô nhấc chân đá vào Hoa Vị Lạc.

Đầu gối Hoa Vị Lạc chỉ có một khúc, nhanh chóng quỳ trên mặt đất. Trong lòng nổi nóng nhưng cũng không dám phát tác.

- Thánh văn thì sao? Thiên Sư tông cấu kết hoàng thất Lang Gia, gây loạn La Phù, tội không thể tha. Chờ các tông tìm được chứng cứ, Thiên Sư tông sẽ bị xoá tên khỏi La Phù, Khương Phàm ngươi sẽ trở thành ‘chó nhà có tang’!

Hoa Vị Ương rất nhanh đã tỉnh táo lại, bất kể hắn là thánh văn thú văn gì, Thiên Sư tông rất nhanh sẽ trở thành kẻ thù của La Phù, Tên Khương Phàm này sẽ lại càng không có kết cục tốt.

- Lời đồn mà thôi, ở đâu ra chứng cứ. Ngươi đừng quản Thiên Sư tông, hãy quản tốt chuyện của mình đi.

Khương Phàm bóp lấy Hoa Vị Lạc, quyền sáo ngưng tụ thành lợi trảo, đâm rách da thịt trên cổ, chậm rãi đưa vào bên trong.

- Đau đau đau! Dừng tay, dừng tay.

Sắc mặt Hoa Vị Lạc trắng bệch, cảm giác móng vuốt giá lạnh giống như sắp đụng vào xương cổ của mình. Loại cảm giác này quá kinh khủng để hắn rét run toàn thân.

- Dừng tay! Ngươi dám đả thương đệ đệ ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi.

Hoa Vị Ương đã tháo mặt nạ xuống, mở ra gương mặt trắng hồng xinh đẹp, lại có cảm giác rất ôn nhu làm cho lòng người sinh ra yêu thương.

Chỉ là giờ phút này nàng đang rất phách lối lại tức giận, biểu lộ có vẻ hơi dữ tợn.

- Ta ở đây có câu một nói vẫn như cũ muốn tặng cho ngươi. Đem đồ vật giao ra.

Khương Phàm tiếp tục luồn vào, đầu ngón tay sắc bén nhẹ nhàng đâm tới trên xương cốt.

- A!! Tỷ tỷ, cứu ta, nhanh cứu ta, ta không muốn chết.

Hoa Vị Lạc bị dọa thét to, cũng không dám động đậy.

- Ta lặp lại lần nữa! Thả người!

Hoa Vị Ương giằng co với Khương Phàm.

- Tiêu Phượng Ngô, để vị Hoa cô nương này thấy rõ ràng tình thế.

Khương Phàm nói với Tiêu Phượng Ngô một câu.

- Cái này đơn giản.

Tiêu Phượng Ngô từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh trọng chùy, là bảo bối lấy từ chỗ Song Đầu Cự Tích.

Hắn không có chút gì do dự, vung lên một chùy, đánh tới chân phải của Hoa Vị Lạc.

Bành!

Răng rắc!!

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên quanh quẩn sơn cốc, dọa túc điểu kinh hãi bay loạn ra khỏi rừng rậm.

- Dừng tay! Ngươi muốn chết...

Hoa Vị Ương giận dữ, kích hoạt linh văn muốn giết tới.

- Đập!!

Khương Phàm la to, tiếng động chấn sơn cốc.

Tiêu Phượng Ngô vung trọng chùy lên, đánh tới cái chân thứ hai.

Tiếng keu thảm nương theo hài cốt vỡ vụn kích thích thần kinh mỗi người.

- A a a a...

Hoa Vị Lạc kịch liệt giãy dụa, toàn thân run rẩy, chỗ cổ bị gắt gao bóp lấy ồ ạt chảy máu.

Bọn người Hoa Vị Ương nhanh chóng dừng lại, tức giận nhưng lại sợ hãi.

Thật ác độc!!

Đây đều là hậu nhân võ tướng tới từ Bạch Hổ quan sao?

- Đập nữa không?

Tiêu Phượng Ngô cũng là một kẻ độc ác, hắn nắm trọng chùy, triển khai tư thế, nhắm ngay cái mông Hoa Vị Lạc.

- Ta đếm tới ba thì đập!

Khương Phàm nhìn Hoa Vị Ương duỗi đầu ngón tay lên:

- Một...

- Tên hổn đản ngươi.

Hoa Vị Ương lên cơn giận dữ, chưa bao giờ có ai dám uy hiếp nàng, càng không có ai dám khi dễ nhục nhã tỷ đệ Hoa gia các nàng.

- Hai!!

Khương Phàm duỗi đầu ngón tay thứ hai ra, còn cố ý lung lay.

- Thả đệ đệ ta trước!

- Ba! Đập!

Khương Phàm bỗng nhiên rơi tay.

- Hoa Vị Lạc, nói tạm biệt với huynh đệ tỷ muội ngươi đi.

Tiêu Phượng Ngô lên tiếng rống to, vung lên trọng chùy, đánh thẳng đến phía dưới Hoa Vị Lạc.

Khí thế dã man, con mắt như cái chuông đồng, ngay cả Chu Thanh Thọ ở bên cạnh cũng đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Chương 235 Kinh hồn, chấp niệm kiếp trước

- Dừng tay! Tỷ tỷ cứu ta…

Hoa Vị Lạc bị dọa đến tê liệt.

- Ta cho!!

Hoa Vị Ương thét lên, trước tiên ngưng tụ ra giày ở chân bên phải, cởi ra ném tới.

Giày?

Khương Phàm khẽ nhíu mày, làm nửa ngày, liền chỉ cái này?

Bất quá, cũng coi là một phần.

Yến Khinh Vũ tiếp nhận giày, lui đến bên cạnh Khương Phàm.

- Trên người nàng còn có khác sao?

Khương Phàm cẩn thận cảm thụ một lát:

- Hết rồi!

- Bây giờ mau thả người.

Hoa Vị Ương nhìn chòng chọc Khương Phàm, trong mắt lóe ra sát khí lạnh thấu xương.

Hơn hai mươi đệ tử Xích Tiêu tông kích hoạt linh văn, khóa chặt Khương Phàm.

- Ta nói sẽ thả người sao? Chiếc giày này chỉ là đáp lễ ngươi ở chợ đen phách lối. Hoa Vị Lạc phạm sai, không phải chỉ một chiếc giày thì có thể bù đắp.

Khương Phàm nhìn bọn người Chu Thanh Thọ đang thủ thế.

- Con quỷ nhỏ, nhớ kỹ tên của chúng ta!

- Tiêu Phượng Ngô, Chu Thanh Thọ, Yến Khinh Vũ. Tất cả chúng ta đều là đệ tử của Thiên Sư tông, lục phẩm linh văn. Chúng ta không gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức.

Ba người Tiêu Phượng Ngô lập tức tản ra linh văn, ngăn chặn khí tức, tới gần Khương Phàm.

Thanh đồng tiểu tháp của Khương Phàm lóe lên tia sáng, thu toàn bộ ba người vào trong. Khương Phàm lại huy động hỏa dực phía sau lưng, kéo lấy Hoa Vị Lạc phóng lên tận trời.

- Khương Phàm! Trả người lại cho ta!

Hoa Vị Ương giận dữ, các đệ tử Xích Tiêu tông cũng nhao nhao gầm thét.

- Muốn người, trước tiên phải làm rõ tình huống như thế nào. Muốn người, đến Thiên Sư tông cầu xin ta!

Khương Phàm cấp tốc xông vào tầng mây, biến mất trong đêm tối.

Đệ tử Xích Tiêu tông bất đắc dĩ, Linh Nguyên cảnh có thể bay được sao, cái này ai đuổi theo được!

- Hoa Vị Lạc chọc tới Khương Phàm rồi sao?

Hoa Vị Ương lập tức chất vấn các đệ tử tùy tùng của Hoa Vị Lạc.

- Cái này... Là có chút ân oán.

- Nói rõ cho ta!

- Hoa Vị Lạc trước đó đùa giỡn nữ hài bên cạnh Khương Phàm, bị Khương Phàm cảnh cáo. Hắn chuyển tay lấy mảnh y phục của nữ hài giao cho Mộ Dung Xung của Thiên Cương tông.

- Sau đó thì sao?

- Mộ Dung Xung ước định với Hoa Vị Lạc sẽ săn giết Khương Phàm, lại đem nữ hài bên cạnh Khương Phàm hiến cho Hoa Vị Lạc.

Những đệ tử này nhao nhao cúi đầu xuống, ai cũng không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành dạng này.

- Mộ Dung Xung có thù với Khương Phàm. Nếu có thể truy bắt Khương Phàm, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bỏ qua.

- Đây là chuyện vài ngày trước?

Hoa Vị Ương tức giận, chuyện nghiêm trọng thế này vậy mà đệ đệ lại không đề cập với nàng.

- Bảy tám ngày rồi cũng không có gặp Mộ Dung Xung sao?

- Chưa từng thấy.

Hoa Vị Ương có một dự cảm không tốt.

Hoa Vị Lạc bị ném vào tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp, nhốt vào trong một gian lao tù cùng Mộ Dung Xung.

- Mộ Dung Xung?

Hoa Vị Lạc trừng to mắt nhìn nam tử trong góc, tên Bạch Lang này lại bị bắt:

- Đây là nơi nào?

- Nơi chờ chết.

Mộ Dung Xung đã sớm biết được thằng ngu này sẽ bị Khương Phàm bắt vào đây.

Hoa Vị Lạc vỡ vụn hai chân, đau đến sắc mặt đều tái nhợt:

- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi làm sao lại để Khương Phàm còn sống?

Mộ Dung Xung thản nhiên nói:

- Những sư huynh đệ khác của ngươi đâu? Còn sống, hay là chết.

- Còn sống! Tỷ tỷ của ta ở bên ngoài, nàng nhất định sẽ cứu ta.

Hoa Vị Lạc cũng không lo lắng, chờ Khương Phàm trở lại Thiên Sư tông, tỷ tỷ của hắn cũng dẫn sẽ nhanh chóng đưa người đuổi tới nơi đó.

- Vậy là tốt rồi.

Mộ Dung Xung nhắm mắt lại, nếu Hoa Vị Ương biết liền sẽ đến Thiên Cương tông điều tra tình huống. Thiên Cương tông phát hiện hắn mất tích, cũng sẽ đến Thiên Sư tông đòi người.

Hắn, được cứu rồi.

Khương Phàm tìm được một nơi ẩn nấp trong rừng rậm ban đêm.

Hắn vội thả bọn người Tiêu Phượng Ngô ra, không kịp chờ đợi bắt đầu dung hợp quyền sáo cùng giày.

Mặc dù quá trình hóa thịt dung xương dung hợp vô cùng đau khổ, tra tấn nhưng hắn vẫn quyết tâm làm.

Khương Phàm quay cuồng trên mặt đất, cắn răng chịu đựng nhưng đều không ngăn được mà kêu thảm. Nhưng... Sau khi thành công dung hợp, cảm giác hai tay không thể phá vỡ lại để Khương Phàm kích động.

- Bá Đao Tam Thập Lục Trảm?

Đầu tiên, trong đầu Khương Phàm hiện ra chính là Bá Đao Thức càng lúc càng hoàn chỉnh. Bá Đao phách trảm trước đó cũng chỉ là bắt đầu hiểu đôi chút.

Bá Đao Thức tinh túy cũng không ở chỗ phóng thích cực hạn trong chốc lát, mà là sau phóng thích cực hạn chính là liên tục bộc phát.

Thẳng tiến không lùi, không màng sống chết.

Gần như bạo tẩu , liên tiếp vung đao trảm mạnh.

Một đao so với một đao càng lúc càng điên cuồng, càng lúc càng mạnh hơn.

Huyết khí toàn thân từ nóng hổi đến sôi trào, lại đến thiêu đốt.

Vô cùng điên cuồng, vô cùng bá đạo!

Khương Phàm vui mừng, rung động, càng có loại e ngại hơn.

Hắn rất quen thuộc lực lượng cường đại của Bá Đao, lại quen thuộc hơn đối với thời điểm tàn đao vung đánh trùng kích mạch máu toàn thân, tiêu hao huyết nhục.

Đánh ra ba năm đao đã có thể để Khương Phàm bỏ ra tiêu hao cực lớn. Nếu như liên tục phóng thích còn sẽ phải tiến dần lên.

Khương Phàm không dám tưởng tượng được kết quả kia, mặc dù uy thế khẳng định kinh người, nhưng... Không quá sáu đao sẽ bạo thể mà chết!

- Là nhân vật nào lại nghiên cứu ra dạng đao thức này? Dạng thể chất gì mới có thể gánh vác được ba mươi sáu đao?

Khương Phàm cảm khái, cũng đang mong đợi.

Hắn hiện tại còn gánh không được càng nhiều đao thức, nhưng hắn là Thánh phẩm thú văn, thể chất khẳng định sẽ càng ngày càng mạnh. Mà, Đại Diệu Thiên Kinh mới chỉ đến tầng thứ hai, còn có ròng rã bảy tầng phía sau.

Bất quá trước khi muốn trực tiếp tăng cường thể chất, bộ giáp này chính là mấu chốt.

- Thức thứ hai, Khai Thiên Thức.

Khương Phàm cảm thụ được rõ ràng đao pháp thức thứ hai trong ý thức.

Hai chữ Bá Đao thấm sâu trong người hắn, thấu hiểu rất rõ.

Khai thiên?

Một cái tên thật cuồng.

Đơn giản có thể nói là Cuồng Đao Thức.

Ý thức Khương Phàm đắm chìm trong đó, yên lặng nghiên cứu, cẩn thận cảm ngộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK