Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 381 Loạn loạn loạn (2)

Rống!!

Nam tử Kim Sư phóng tới, bên trong miệng rộng phát ra tiếng sư tử gầm hùng hậu, sau đó hoàn toàn biến thành một con sư tử, hai tay hai chân cũng thay đổi thành móng vuốt sư tử, hiện ra kim quang sáng chói.

Toàn thân Đao Hoàng máu me đầm đìa, nó phá tan thủy triều vừa muốn vỗ cánh thoát thân, nhưng, nam tử Kim Sư lai bất chợt lao tới, móng vuốt tráng kiện khuấy động lực lượng nặng nề đập vào trên đầu Đao Hoàng.

Đao Hoàng bị lôi điện đánh đến toàn thân đau nhức kịch liệt, ý thức cũng đều có chút hôn mê, nó vội vàng không kịp chuẩn bị nên đã bị đánh bay, đầu cũng giống như muốn nát.

Đùng!

Nam tử Kim Sư lại một phát bắt được cái đuôi Đao Hoàng, tránh khỏi vị trí vĩ đao sắc bén, bóp lấy phía trước, lực lượng cường đại bóp nát lân phiến nơi đó.

Đao Hoàng bừng tỉnh, nó giận dữ phản kích.

Nam tử Kim Sư lại vung Đao Hoàng lên, hung hăng ném vào không trung.

- Đến lượt các ngươi! Giải quyết con Yêu Xà này trước, cùng lúc ra tay

Sáu người phân tán ở các nơi cao giọng hô to, ánh mắt nóng bỏng, linh văn nở rộ trên trán phát ra ánh sáng chói mắt.

Ba người nhấc lên thủy triều, hóa thành mấy ngàn giọt nước bắn ra lên trời cao.

Ba người khác thì ngưng tụ ra lôi trụ tráng kiện, mỗi cái đều có tới nửa mét, giống như là từng thanh trường mâu tráng kiện bằng lôi điện, phóng thẳng đến chỗ Đao Hoàng.

Tê!!

Đao Hoàng cưỡng ép khống chế thân thể, phóng lên tận trời, hung hiểm tránh khỏi đả kích trí mạng.

Nhưng, tốc độ lôi triều quá nhanh, một cú va chạm mãnh liệt nổ lên lôi điện đầy trời, nuốt sống Đao Hoàng vừa mới bay lên không tránh khỏi, những giọt nước kết hợp trong phạm vi cực lớn cũng theo sát đánh đến.

Đao Hoàng đau đớn gào thét, máu me khắp người, nó chưa bao giờ chật vật qua như vậy, nhưng tốc độ cũng không hề giảm, mang theo lôi triều thủy triều xông về không trung.

Nhưng...

Một cái bát ngọc trống rỗng xuất hiện ở trên không, nhanh chóng phóng đại, từ lớn chừng bàn tay, đảo mắt lại to như một căn phòng móc ngược xuống phía Đao Hoàng.

- Chúng ta chuẩn bị lâu như vậy, nếu để cho ngươi chạy trốn há không phải trò cười sao. Yêu Xà, vào Hoá Sinh Bát của ta đi. Đền mạng cho Độc sư đi.

Hoa Vị Ương đứng ở nơi xa khống chế, thủy triều cuồn cuộn trong bát ngọc, tiếng ù ù điếc tai nhức óc vang vọng trời cao, giống như có một mảng đại dương mênh mông đang lao nhanh.

Đao Hoàng kinh hãi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, nó phát giác được có một lực lượng thôn phệ kinh người đang hút về phía mình

Ầm ầm!

Bát ngọc xoay tròn, một vòng xoáy mãnh liệt xuất hiện ở bên trong giống như đại dương mênh mông xuất hiện một vòng xoáy lỗ đen, lực lượng kinh khủng xé rách tràn ngập thiên địa, trước tiên là bao phủ Đao Hoàng, sau đó cũng bao phủ lôi triều, giọt nước còn chưa có tản ra ở phía dưới.

Mặt đất trong phạm vi hơn ngàn mét cũng bắt đầu sụp đổ, số lượng lớn đá vụn theo thủy triều bay tán loạn giữa trời.

Đao Hoàng cực lực giãy dụa nhưng vẫn là không khống chế nổi thân thể, nó bị một lực lượng vô hình hút mạnh nó kéo về phía không trung.

- Ha ha! Tiểu cô nương thật thông minh, cái gì cũng đều dự liệu đến.

Nam tử Băng tinh rất bội phục, từ lúc bắt đầu phục kích đến vận dụng thế công, đều là do tiểu cô nương xinh đẹp kia tổ chức.

Trận liên hoàn vây giết này vừa tinh diệu lại đặc sắc.

- Tiếp theo, chính là ngươi. Nghe nói ngươi đã cầm thú nguyên Thanh Bằng đi...

Nam tử Băng tinh vừa muốn lộ ra nụ cười với trụ băng thì lại bỗng nhiên biến sắc.

Ầm ầm!!

Băng trụ bị kim quang hừng hực chiếu thấu, tiếp đó ầm vang sụp đổ, khí lãng mãnh liệt nương theo lấy liệt diễm nóng hổi cuồn cuộn hơn trăm mét.

- A!!

Nam tử Băng tinh bị khối băng tạc nứt vỡ nát cả mặt, ngọn lửa màu vàng óng nóng hổi dính ở trên thân, kịch liệt thiêu đốt, hắn đau đớn kêu thê lương thảm thiết.

Một tòa đỉnh lô nguy nga sôi trào ngọn lửa màu vàng óng, rung động xuất hiện ở trước mặt mọi người.

- Đó là cái gì?

Bọn hắn quá sợ hãi, chưa từng thấy qua loại đỉnh lô này, càng chưa có cảm nhận qua uy thế như vậy, cứ như linh hồn đều hứng chịu phải áp bách.

Đỉnh lô nguy nga khổng lồ tỏa ra kim quang chói mắt giống như là ánh mặt trời, vang động kịch liệt.

- Cố chịu đựng!

Khương Phàm nắm đỉnh lô trong tay phóng tới bát ngọc.

Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh mặc dù nặng nề khổng lồ, nhưng bởi vì đã cùng Khương Phàm dung hợp nên được khống chế tuỳ tiện, hỏa diễm mãnh liệt nhanh chóng xuất hiện ở không trung.

Tê tê...

Đao Hoàng kêu gào, nó điên cuồng rung lắc muốn tránh thoát lực lượng thôn phệ của bát ngọc.

- Cản bọn họ lại! Chỉ cần một lát!

Hoa Vị Ương cực lực khống chế Hoá Sinh Bát, hình thành lực lượng thôn phệ mãnh liệt hơn, cưỡng ép xé rách Đao Hoàng.

Đao Hoàng kịch liệt giãy dụa, lại giống như bị lít nha lít nhít cái móc ôm lấy toàn thân, không bị khống chế đi lên trên.

- Ngươi không trốn thoát!

Nam tử linh văn Băng Tinh nhịn xuống đau nhức, lập tức muốn đuổi tới. Nhưng...

- Ngươi cũng đi không được!

Bên trong băng trụ tán loạn đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ mỹ lệ thanh xuân, hai tay nâng một viên thú nguyên to lớn.

Số lượng lớn Phong Linh Chú vờn quanh, tỏa ra tia sáng.

- Muốn thú nguyên? Ngươi cũng xứng sao?!

Thú nguyên Thanh Bằng sáng hừng hực, cuồng phong màu xanh mãnh liệt bao quanh, thổi tóc dài và y phục thiếu nữ bay lên, cũng thổi lên những vũng bùn bốn phía vùng núi.

Phong nguyên lực giữa thiên địa đều giống như được vương hoàng triệu hoán, từ khắp nơi bao phủ tới.

Tràng diện kia mãnh liệt đến kinh người.

- Ngươi... Không chết?

Nam tử Băng tinh lập tức rút lui về phía sau, hắn phóng xuất ra võ pháp băng tinh.

- Phong Linh Chú!

Dạ An Nhiên vung lên năm đạo Phong Linh Chú, dẫn dắt năng lượng thú nguyên Thanh Bằng nhanh chóng hướng về phía trước bắn tới, gió mạnh gào thét, từng tia sáng xanh nổ tung giống như mười mấy con Thanh Bằng đang nhào về phía nam tử băng tinh.

Nam tử vừa tập kết băng tinh thả ra ngoài liền bị gió mạnh gào thét xua tan, ngay sau đó lại kéo đến nuốt sống hắn.

Giưa lúc nghìn cân treo sợi tóc, từng tia lôi đình nổ bắn ra xuyên thủng hư ảnh Thanh Bằng trong phong triều, lôi triều và cuồng phong nổ tan đầy trời.

Nam tử Băng tinh quả quyết lui lại.
Chương 382 Bắt sống

Dạ An Nhiên cũng có chút sợ hãi thán phục lực lượng của Phong Linh Chú, nàng trực tiếp hấp thu năng lượng bên trong thú nguyên, lại như mang theo một chút uy thế của Thanh Bằng.

Một kích này, hoàn toàn có thể đạt tới tứ trọng thiên.

- Tán!!

Dạ An Nhiên lập tức tản ra toàn bộ Phong Linh Chú bao quanh thú nguyên Thanh Bằng, thả ra xung quanh bên ngoài.

Ầm ầm...

Hơn mười đạo Phong Linh Chú giống như mười mấy con Thanh Bằng đang vỗ cánh, mang theo cuồng phong mãnh liệt xoáy nát núi đá, xé rách cây rừng!

Cuồng phong bạo động một phạm vi hơn năm trăm mét.

Không chỉ khiến nam tử Băng tinh lần nữa bị tung bay, ngay cả Nam tử Kim Sư ngũ trọng thiên cũng đều bị cuốn đi về nơi xa.

Cùng lúc đó, Khương Phàm kéo lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh tựa như đang kéo lấy một vầng mặt trời hung hăng đánh tới phía bát ngọc.

- Khương Phàm, ngươi đừng vọng tưởng!

Hoa Vị Ương hét lớn, quả quyết bỏ Đao Hoàng ra, nhanh chóng nắm bát ngọc trong tay lao tới phía Khương Phàm cùng đỉnh lô, muốn thu sạch bọn hắn.

Nhưng, nàng đã đánh giá cao bát ngọc của mình.

Mặc dù uy lực bát ngọc quả thực rất lớn, nhưng đỉnh lô lại là càng mạnh hơn.

Một tiếng vang vọng kịch liệt long trời lở đất, bát ngọc bị hung hăng đụng bay ra ngoài. Khí tức thôn phệ bị mất khống chế, từ bên trong vẩy ra số lượng lớn tia sáng. Trong chốc lát, tia sáng lại biến thành thủy triều lao nhanh, che phủ hơn mười dặm bầu trời, từ mấy trăm mét trên không hung hăng ép về rừng rậm hỗn loạn phía dưới.

- Mẹ ơi...

Đám người phía dưới bỗng nhiên biến sắc.

Ầm ầm!

Ngọn núi lay động, mặt đất oanh minh, vô số cây rừng bị va chạm nặng nề đè sập xuống.

Một trận vang động kinh thiên động địa để cho các cường giả, mãnh thú trong phạm vi ba mươi đến năm mươi dặm đều nhao nhao chú ý tới.

Khương Phàm cũng đều khiếp sợ uy lực của chiếc bát ngọc này, chỉ là chấn động rớt xuống một tia sáng vậy mà hình thành thủy triều với quy mô thế này.

Bên trong thật chẳng lẽ có chứa một đại dương mênh mông?

Nhưng, trong lúc Khương Phàm đang thán phục thì phía dưới, Đao Hoàng, Dạ An Nhiên, cùng bọn người Hoa Vị Ương đều bị thủy triều rơi xuống hung hăng nuốt hết.

Trận thủy triều này lớn bao nhiêu thì uy lực va chạm hung ác bấy nhiêu.

- Nơi đó đang xảy ra chuyện gì?

Bọn người Diêm Lâu liên tiếp từ các nơi ẩn thân xuất hiện ngắm nhìn triều cường nơi xa nuốt hết cả dãy núi.

Khương Phàm từ trên trời giáng xuống ngồi xổm ở đỉnh núi, ánh mắt bén nhọn vẫn đang nhìn thủy triều tán loạn.

Oanh!!

Nam tử Kim sư lao ra thủy triều đầu tiên, nhanh chóng bắt lấy cái cây đang trôi nổi bên cạnh kịch liệt thở dốc.

Khương Phàm không để ý đến hắn, bởi vì ngay cách đó một nam tử khác không xa, Đao Hoàng máu me khắp người đang vọt ra.

Tiểu gia hỏa đã thực sự bị chọc giận!

Sỉ nhục! Sỉ nhục!

Con mắt đỏ hồng của nó tập trung vào nam tử Kim sư, nó vỗ cánh gáy to, kéo lấy vĩ đao thật dài bổ nhào qua.

Ánh sáng trên vĩ đao càng ngày càng hừng hực, như có thể hòa tan được không gian, từng luồng từng luồng hồng quang bắt đầu từ phần đuôi theo thứ tự kéo về phía trước, lướt qua mỗi một phiến lân giáp thẳng đến trên đầu nó.

Rống!!

Nam tử Kim sư thuận theo cây cối lẻn đến trên núi đá phía trước, hắn nhìn về phía Đao Hoàng phát ra tiếng gầm thét.

Đao Hoàng gào thét phóng tới, một cỗ liệt diễm phun ra ngoài đánh thẳng tới nam tử Kim sư.

Từng sợi lông tóc trên nam tử Kim sư đều dựng thẳng, trong chốc lát đã kích phát ra mấy trăm cây, từng chiếc như kiếm cứng cỏi, bắn lên trời cao, chặn đánh liệt diễm đang đập vào mặt.

Ầm ầm!!

Liệt diễm bôn tập(*), nhiệt độ kinh người, tình thế lại càng mãnh liệt.

(*) Tập kích thật lớn.

Nam tử Kim sư kiêu ngạo cho rằng lông tóc cứng cáp của mình có thể tiêu diệt được đòn tấn công kia.

- Cái gì?

Nam tử quá sợ hãi, hắn vội vàng nâng móng vuốt lên chặn đánh, cùng với âm thanh oanh minh mãnh liệt, thân thể lập tức mất khống chế mà ngã lại xuống dưới thủy triều.

Đao Hoàng tiếp tục bổ nhào tới, vĩ đao bạo tạc chém về phía nam tử kia.

- Một con Yêu Xà nho nhỏ cũng dám khiêu chiến ta?

Nam tử gầm thét, móng vuốt tráng kiện nở rộ tia sáng khuấy động lực bạo tạc mạnh mẽ.

Hắn là ngũ phẩm Thú linh văn, có thể so với thiên tài lục phẩm linh văn.

Hắn là ngũ trọng thiên, móng vuốt có thể đập nát núi đá.

Keng!

Phốc phốc!

Vĩ đao phách trảm rạch móng vuốt nam tử ra.

- Aaa… !!

Nam tử gào lên đau đớn, khó có thể tin được mà nhìn hai nửa móng vuốt của mình, đây chính là vũ khí mạnh mẽ nhất của Kim Sư thú văn cơ mà.

- Coi chừng!

Một tên nam tử lôi văn mới vừa từ nơi xa xông ra, lo lắng hô to.

Sau khi đánh một kích, Đao Hoàng lại bay lên, vĩ đao lần nữa trảm mạnh, giống như là một tia kinh lôi màu đỏ từ trên trời giáng xuống đánh thẳng đến mặt nam tử. Nam tử lập tức muốn né tránh, nhưng nam tử Lôi văn bảo coi chừng không phải Đao Hoàng, mà là...

Phía sau cách đó không xa, Dạ An Nhiên đứng ở trong tán cây tươi tốt, theo cây cối trôi nổi mà nàng đã nhanh chóng tới gần.

Bia đá phát sáng ở sau lưng, tràn ngập cổ lão lại thần bí đầy khí thế.

Dạ An Nhiên nhanh chóng ký kết ra tự phù cổ lão, sau một tiếng quát, chữ cổ nhanh chóng to lên, xuyên thấu qua bia đá, cướp đoạt mênh mông nguyên lực ở xung quanh.

Thủy nguyên lực, Phong nguyên lực, Lôi nguyên lực các loại mãnh liệt kéo tới.

Chữ cổ nổ tung, hóa thành hình người dẫn dắt năng lượng mãnh liệt bạo tạc về phía trước.

Nam tử Kim sư vừa rồi muốn chìm xuống mặt nước, chữ cổ đã lao thẳng đến mặt hồ, lập tức nổ mạnh tạo ra thủy triều dâng lên mạnh mẽ, nam tử bị nhấc lên về phía đối diện.

Xong!!

Trong lòng nam tử Kim sư hoảng hốt, vĩ đao vừa vặn từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã chém đầu hắn.

Đao Hoàng lướt qua mặt nước, phóng tới chỗ Dạ An Nhiên.

Dạ An Nhiên mang theo bia đá và thú nguyên, thuận thế phóng lên trên thân Đao Hoàng, ánh mắt sáng tỏ khóa chặt tên nam tử lôi văn kia.

- Một tên cũng không để lại, giết!

Tê!!

Đao Hoàng rít gào, lân giáp toàn thân đều nổi lên ánh hồng, tốc độ càng nhanh đến cực hạn.

Dạ An Nhiên không ngừng ngưng tụ Phong linh văn bao quanh thú nguyên Thanh Bằng, cuồng phong mạnh mẽ gào thét.
Chương 383 Mong chờ một ngày hắn bị giết

- Những người khác đã chết hết rồi sao? Đi ra ngay đi!

Nam tử Lôi văn quá sợ hãi, hắn lo lắng tìm kiếm đồng bạn của mình.

Khương Phàm không chú ý tới trận chém giết, sau khi ánh mắt tìm kiếm khắp các nơi thì cũng đã tập trung vào nơi xa.

Sau khi Hoa Vị Ương bị thủy triều nuốt sống cũng không hề bối rối, mà tìm kiếm được Hoá Sinh Bát đã rơi xuống, sau đó lại tiếp tục chìm ở đáy nước, thừa dịp thủy triều trùng kích mà thoát khỏi đó.

Nàng rõ ràng đã bố trí xong hết, nhất cử vây giết Khương Phàm. Mà khoảng cách nơi này lại rất gần cửa hang, còn có thể giao Khương Phàm cho thánh địa. Không chỉ có thể gây dựng mối quan hệ với cùng thánh địa mà còn có thể nói rõ thân phận Khương Phàm cho bọn hắn, mượn lực lượng thánh địa xử lý Thiên Sư tông.

Không nghĩ tới, đều đã sắp xếp hết như vậy rồi mà vẫn không thể nào vây bắt được Khương Phàm.

Cự đỉnh kia lại còn có thể phá băng trụ, phá tan cả Hoá Sinh Bát?

Chẳng lẽ là bảo bối Thiên Sư tông từ lấy được từ cổ thành dưới đất?

Vì sao lại chưa từng nghe nói qua?

- Mấy tên ngu xuẩn này sợ là sống không được. Lại tìm những người khác thôi!

Hoa Vị Ương có thể mê hoặc mấy tên này, lại còn có thể mê hoặc càng nhiều.

Lần sau, ít nhất phải bảo đảm có hai cường giả cảnh giới ngũ trọng thiên. Hoặc là, trực tiếp liên thủ cùng thánh địa nào đó?

Hoa Vị Ương đang lén lút đi dưới đáy nước, thủy triều đục ngầu xung quanh đột nhiên bị ánh sáng chiếu thành màu hồng.

Một thanh hỏa thương màu vàng từ trên trời giáng xuống, xông vào thủy triều thẳng đến chỗ Hoa Vị Ương.

- Đáng chết.

Hoa Vị Ương lập tức vung Hoá Sinh Bát ra, cưỡng ép huy động tia sáng bên trong.

Một vòng xoáy thôn phệ mãnh liệt quét ra nuốt hết kim thương, càng nuốt hết dòng thủy triều đang lao nhanh xung quanh.

Bên trong Hoá Sinh Bát xác thực có tồn tại một vùng biển mênh mông, theo dò xét, phạm vi tương đương đại dương vạn dặm

Một khi đại dương này xoay tròn, hình thành lực lượng thôn phệ, thì… quá kinh khủng.

Chỉ là, bây giờ Hoa Vị Ương vẫn không thể phát huy ra được một phần vạn lực lượng của Hoá Sinh Bát.

Dù vậy, để ứng phó Linh Nguyên cảnh bình thường vẫn rất dư xài.

- Khương Phàm, đến đây!

Hoa Vị Ương kéo Hoá Sinh Bát về phía không trung.

Một mảng tia sáng hoa mỹ đang nhanh chóng tới gần.

Nhưng... Không đúng!!

Đây không phải là võ pháp, mà là một con thải điệp khổng lồ!

- Hỗn đản!!

Sắc mặt Hoa Vị Ương hơi biến, cũng biết đã hỏng rồi.

- Ta, đến rồi!

Khương Phàm rơi xuống sau lưng Hoa Vị Ương, tàn đao đánh về phía trước một kích.

Cánh tay tinh tế đang cầm Hoá Sinh Bát theo đó mà rơi xuống đất.

- Aaa… ! Tay của ta, tay của ta a!

Hoa Vị Ương kêu thảm lui lại, hoảng sợ nhìn Khương Phàm đang đằng đằng sát khí.

- Đây là Bảo khí gì?

Khương Phàm nhặt Hoá Sinh Bát lên, thứ này vậy mà lại có thể chống đỡ được Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh va chạm.

Một sợi tia sáng lại có thể vẩy xuống vài Thập Lý Hà triều (Sông lớn mười lý)

- Hoá Sinh Bát! Bất luận núi đá hay là sinh linh, đi đến đều không còn hài cốt, thần hồn câu diệt.

Hoa Vị Ương đau đến sắc mặt trắng bệch, thân thể nhỏ yếu không nhịn được mà run run.

- Từ đâu lấy được?

- Cổ thành dưới mặt đất!

- Làm sao giải trừ liên hệ với ngươi?

- Giết ta...

Hoa Vị Ương vừa mở miệng, Khương Phàm đã mang theo đao bổ tới.

- Nó là của ca ca ta! Chủ nhân thật sự là ca ca ta, Hoa Vị Yêu!

- Ta chỉ có quyền sử dụng!

Hoa Vị Ương cao giọng thét lên.

Khương Phàm cưỡng ép dừng tàn đao lại trước mặt Hoa Vị Ương.

- Ngàn lần là sự thật! Nếu như nó chân chính thuộc về ta, ta vừa ra tay đã có thể thủ toàn bộ các ngươi đi vào, không cần phiền toái như vậy.

Hoa Vị Ương hoảng sợ nhìn lưỡi đao đang ở gần ngay trước mắt.

- Tạm thời tin ngươi, chờ đến khi bắt được Hoa Vị Yêu, chúng ta lại kiểm tra, đi đến chỗ đệ đệ ngươi trước đi. Ta vốn định dẫn ngươi đi ra, không nghĩ tới ngươi lại tự đưa mình tới cửa. Cái bẫy này không tệ, nhưng ngươi đã đánh giá cao chính mình rồi.

Khương Phàm thu Hoa Vị Ương vào tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp, cũng bỏ Hoá Sinh Bát vào tầng đầu tiên.

- Nhị tỷ?! Sao tỷ cũng vào đây rồi?

Hoa Vị Lạc khó có thể tin được mà nhìn Nhị tỷ mới bị ném vào đây.

- Không sao cả, đừng lo lắng. Đại ca ngươi vẫn còn ở bên ngoài.

Hoa Vị Ương kéo mảnh vải trên đầu xuống, cuốn lấy cổ tay.

- Có đan dược không?

- Không có!

Hoa Vị Lạc lắc đầu, đừng nói đan dược, ngay cả nước uống cũng đều không có.

- Vậy tay ta phải làm sao bây giờ?

Hoa Vị Ương đau đến mặt tái nhợt, cũng có chút sợ hãi.

Nếu như trị liệu trễ, chỉ sợ cả đời mình đều sẽ phải tàn tật.

- Nhị tỷ, tỷ cố nhịn thêm, chờ đại ca giết Khương Phàm, chúng ta có thể đi ra.

Hoa Vị Lạc rất có lòng tin với đại ca mình, chỉ cần cùng Khương Phàm chạm mặt là có thể khống chế Khương Phàm lại.

- Không cần chờ đại ca, Khương Phàm sống không được mấy ngày nữa.

Hoa Vị Ương cắn răng nói.

- Là sao? Bây giờ các ngươi ở đâu?

Hoa Vị Lạc hoàn toàn không biết gì với tình huống bên ngoài cả.

- Ở một bí cảnh thần kỳ, bên ngoài có rất nhiều đệ tử thánh địa. Khương Phàm không biết sống chết, đã khiêu khích tam đại thánh địa, hắn sống không lâu nữa đâu. Chờ Khương Phàm vừa chết, chúng ta có thể sống sót đi ra.

Hoa Vị Ương ngồi dựa vào cạnh góc, chờ ngày Khương Phàm bị giết.



Đao Hoàng mang theo Dạ An Nhiên trở về.

Tám tên thí luyện giả đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị xử lý xong.

- Đường Diễm?

Thái Long đuổi tới trước nhất, cách rất xa đã thấy hỏa dực màu vàng của Khương Phàm.

- Hắn đang làm gì ở đó? Làm sao lại náo ra thanh thế lớn như vậy?

Thương Hàn Nguyệt theo sát đuổi tới, nhìn vũng bùn khắp các dãy núi, biểu hiện cũng trở nên cổ quái.

Gia hỏa này một ngày không phát điên thì toàn thân không dễ chịu sao?

Còn có, hắn lại xuất hiện từ đâu, không phải đã vào hầm đá sao?

- Người thật đúng là không ít.

Khương Phàm đã nhìn thấy Thái Long, Thương Hàn Nguyệt, thấy được Thác Bạt Hoằng, u Dương Yên, cũng nhìn thấy Diêm Lâu.

Bọn tử đệ thánh địa này quả nhiên đều tụ tại nơi đó.

- Diêm Lâu tìm được trợ thủ tới rồi.
Chương 384 Thánh huyết! Thánh huyết!

Dạ An Nhiên đứng trên lưng Đao Hoàng, thấy được ở giữa đám kia có một cái đội ngũ hất lên đấu bồng màu đen.

Ngoại trừ bọn người Diêm Lâu ra thì cũng có thêm mười người khác nữa, hẳn là đội ngũ khác của Ly Hỏa thánh địa.

- Đấu không lại rồi. Chúng ta rời khỏi nơi này trước.

Khương Phàm triển khai hỏa dực bay lên không, mang theo Đao Hoàng và Dạ An Nhiên rời khỏi đó.

- Đó chính là Đường Diễm?

Nam tử bên cạnh Diêm Lâu xốc lên áo choàng, nhìn qua phía Khương Phàm đang đi xa.

- Hắn tự xưng là Đường Diễm, nhưng hẳn không phải là tên thật. Nữ hài nên cạnh hắn, còn có con Yêu Xà kia, đều thật không đơn giản.

Diêm Lâu nhìn bọn người Thái Long, Thác Bạt Hoằng ở xung quanh các ngọn núi phía xa một chút.

- Một đám ngu xuẩn, không phải nói ngăn Đường Diễm trong hầm đá sao, làm sao lại xuất hiện ở bên ngoài.

- Có thể lấy cảnh giới tam trọng thiên sát hại đệ tử ngũ trọng thiên của thánh địa chúng ta, xác thực không đơn giản.

Nam tử nhếch miệng hiện lên nụ cười độc ác.

- Ta không thể để cho hắn còn sống mà đi ra khỏi Thiên Khải bí cảnh được.

Diêm Lâu chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được đối thủ như vậy ở Thiên Khải bí cảnh, càng không nghĩ tới lại có người có thể chọc giận hắn.

Bây giờ hắn đã không đơn giản muốn thú nguyên và đỉnh lô nữa, hai đệ tử ngũ trọng thiên bị giết ở trước mặt hắn, nếu như không thể báo thù, chắc chắn sẽ bị Ly Hỏa thánh địa chất vấn. Còn ảnh hưởng đến xếp hạng thiên tài của hắn trong Ly Hỏa thánh địa.

- Diêm Lâu sư đệ yên tâm, ngươi và ta hợp tác, hắn không có chỗ để thể trốn được.

Nam tử này là đệ tử thiên tài trong Ly Hỏa thánh địa, Lục Dũng.

Mặc dù hắn không phải Thánh linh văn tôn quý lại kiêu ngạo, nhưng song hỏa văn đặc biệt, thiên phú lại để hắn trổ hết tài năng quần anh hội tụ trong Ly Hỏa thánh địa, có được địa vị rất cao.

- Bắt được Đường Diễm, thú nguyên thuộc về ngươi. Tương trợ lần này ta sẽ nhớ kỹ.

Diêm Lâu bình thường không có quan hệ đặc biệt gì với Lục Dũng, nhưng không có khoảng cách gì quá lớn cả, Thiên Khải bí cảnh cũng chỉ có một đội ngũ Ly Hỏa thánh địa hắn mà thôi.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Các đệ tử hai bên trái phải Thái Long âm trầm sắc mặt, Thánh phẩm thú văn thì thôi, lại còn là thú văn loài chim, Linh Nguyên cảnh đã có thể bay, bọn hắn làm sao đuổi được?

- Nghĩ cách dẫn hắn xuất hiện.

Cái ngày mà Thái Long bị đánh trọng thương, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn muốn lại đánh một trận cùng với 'Đường Diễm', triệt để thống khoái đánh một trận.

- Mặc dù hắn đã chạy, nhưng nói không chừng sẽ rời không đi quá xa khỏi vùng rừng này. Nghĩ cách dẫn dắt hắn sẽ xuất hiện ngay.

Ánh mắt u Dương Yên giá lạnh, nàng dùng sức nắm chặt nắm đấm.

Lịch luyện ở bí cảnh một năm qua, từ đầu đến cuối rất thuận lợi, không hề có người nào khiêu khích nàng, người khác nhìn thấy nàng cũng đều sẽ chủ động tránh lui. Không nghĩ tới khi đang chuẩn bị muốn rời khỏi vậy mà lại đụng phải cái tên gia hỏa không biết sống chết.

Không chỉ không kính sợ thiên tài thánh địa là nàng đây, mà hắn còn thiêu hủy Hồn Đao của nàng.

Cơn giận này không được phát tiết ra, nàng tuyệt đối không rời khỏi Thiên Khải bí cảnh.

Nhưng...

Thời điểm tất cả thánh địa đang chuẩn bị làm sao dẫn dụ Khương Phàm thì ở bầu trời xa xa đột nhiên xuất hiện một tiếng vang thật lớn, giống như là Thiên Thần rèn sắt, chấn thiên động địa, phảng phất toàn bộ thế giới đều đang run rẩy.

Bọn người Thái Long đều vô ý thức mà rụt cổ một cái.

Thanh âm quá vang dội!

Từng vết nứt to lớn đang lan tràn vạn mét giữa bầu trời, ai nhìn thấy cũng đều phải giật mình, chấn vỡ tầng mây đầy trời, nhưng vết nứt cũng chỉ đảo mắt đã nhanh chóng khép lại, khôi phục tình trạng bình thường. Nhưng, ngay thời khắc vết nứt hoàn toàn khép lại, nơi đó vậy mà rịn ra một giọt máu tươi, từ trên trời giáng xuống.

Máu tươi vừa giáng lâm đã phát ra huyết quang vô tận, chiếu đỏ trăm dặm trên không, như mặt trời trong mây đen!

Rung động lại tráng lệ.

Máu tươi khuấy động khí tức sinh mệnh kinh người, giống như có một sinh mạng đang kịch liệt lắc lư.

- Thánh huyết?

Ở khắp các dãy núi, tất cả cường giả và mãnh thú đều tại thời khắc này gắt gao tập trung vào giọt máu tươi đang rơi kia.

Tiếng nổ vừa rồi kia vô cùng có khả năng là trận chém giết đến từ trên bầu trời, đả kích cường liệt, bắn tung toé ra máu tươi, thẩm thấu xuống dưới đây.

Có thể đánh rách tả tơi bầu trời như vậy khẳng định chính là như thế.

Nói cách khác, đó là một giọt thánh huyết!

Một giọt máu tươi vừa rồi rời khỏi Thánh Thể !

Đây mới là cơ duyên quý giá nhất tại Thiên Khải bí cảnh!

Ngươi sẽ không biết lúc nào nó sẽ xuất hiện, càng sẽ không biết sẽ xuất hiện ở chỗ nào.

Có thể ngộ nhưng không thể cầu!

Hết thảy đều dựa vào vận khí!

Bọn hắn kích động, ánh mắt đầy tham lam, sau một khắc, toàn bộ đều muốn tiến lên.

Nhưng... huyết quang đầy trời lại bỗng nhiên biến mất, mênh mông sinh mệnh đang lay động cũng hoàn toàn không thấy nữa.

Bọn hắn thấy rõ có một thân ảnh đang huy động hỏa dực lao lên mấy ngàn thước, giơ cao lên một bảo vật màu xanh, lấy đi giọt thánh huyết kia.

- Trùng hợp như vậy sao?

Khương Phàm cũng đều thật bất ngờ, trên đỉnh đầu vậy mà lại rơi xuống thánh huyết.

Vậy còn do dự cái gì!

Lấy thôi!!

- Đây chính là thánh huyết sao?

Dạ An Nhiên cũng rất kích động, vận khí tốt như vậy sao?

Trời ban điềm lành rồi!

- Thánh huyết, hoạt bát thánh huyết. Đối với Linh Nguyên cảnh chúng ta bây giờ mà nói là nó quý giá hơn bất cứ thứ gì. Linh Anh cảnh không hàng phục được thánh huyết, mà Linh Nguyên cảnh cao giai cơ bản đều từ mười tám tuổi trở lên, thân thể hoàn toàn phát triển, tác dụng của thánh huyết không lớn. Duy chỉ có Linh Nguyên cảnh sơ kỳ, thân thể đang nhanh chóng trưởng thành, nếu như có thể đạt được một giọt thánh huyết, có thể cải thiện thể chất cực lớn, càng có thể kích phát tiềm lực, rất nhiều chỗ tốt, nhất là đối với trưởng thành tương lai rất có ích lợi.

Khương Phàm lấy được ký ức, cơ bản đều là tín niệm của kiếp trước, cũng là gánh vác sứ mạng.

Những thứ vụn vặt khác rất ít, cũng rất nát.
Chương 385 Giết ra khỏi vòng vây

Bởi vì Thiên Khải bí cảnh có quan hệ với Thiên Hậu, cho nên có mấy đoạn ký ức, trong đó có thánh huyết.

- Ngươi vừa vặn cũng có thể dùng để đột phá.

Dạ An Nhiên mỉm cười, tới thật là kip thời, đầu tiên là Kim Thân Dịch, bây giờ lại là thánh huyết này, Khương Phàm hẳn có thể đột phá tiến vào tứ trọng thiên.

- Ta dùng Kim Thân Dịch, giọt thánh huyết này cho cô.

Khương Phàm sao có thể có bảo bối gì cũng đều muốn.

Mà, bất luận là linh văn hay là chiến đấu, Dạ An Nhiên đều cường đại hơn xa so với hắn dự đoán. Duy chỉ có thể chất là kém một chút, thánh huyết vừa vặn dùng để cải thiện tình huống của nàng.

- Cho ta??

Dạ An Nhiên đương nhiên chờ mong, chỉ là...

- Tìm nơi luyện nó thôi.

Khương Phàm vừa cười vừa nói với Đao Hoàng đang u oán nhìn hắn.

- Nếu như lại tìm được thì cho ngươi!

Tê!!

Đao Hoàng giương cánh, kích động run run người.

- Đường Diễm!

Một tiếng gào thét như lôi đình nổ tung ở đỉnh núi phía xa.

Hai mắt Thái Long sung huyết, gắt gao tiếp cận không trung.

Thánh huyết, dựa vào cái gì lại rơi xuống trên đầu tên hỗn đản kia.

- Đường Diễm, để lại thánh huyết!

Bọn người Thác Bạt Hoằng xao động.

Trước tiên đã triệu ra nhiều loại mãnh cầm, hoặc phóng thích vũ khí cường hãn phóng tới không trung muốn đuổi bắt Khương Phàm.

- Vận khí gia hỏa này quá tốt rồi.

Thương Hàn Nguyệt đều bình tĩnh không được nữa, cũng lập tức mang theo người của Vô Hồi thánh địa đuổi tới.

Rống!

Mãnh thú dưới dãy núi gào thét, linh cầm các nơi bay lên không. Đám Yêu thú trong rừng rậm đều xao động, từ bốn phương tám hướng nhào về phía Khương Phàm.

- Chạy!!

Khương Phàm huy động hỏa dực vội vàng chạy trốn.

Bầu trời hay rừng rậm đều vô cùng náo nhiệt.

Tiếng thú rống chim gáy, con nào cũng đều xao động cả.

Thánh huyết đối với nhân loại có tác dụng thì đối với mãnh thú mà nói thì càng hữu hiệu, nếu như có thể dùng được mấy giọt thì có thể thay xương đổi thịt, huyết mạch cũng thay đổi lớn.

Rống!!

Trủy triều nhấc lên, một cái miệng khổng lồ phá tan mặt sông, miệng đầy răng nanh răng nhọn, phóng lên trời gầm thét.

Cái miệng lớn chừng ba mươi, năm mươi mét, huyết khí um tùm. Răng lại dài đến hai ba mét, trắng như tuyết rất khiếp người.

Toàn thân quái vật lóe ra hào quang màu tím, nháy mắt nở rộ, cường thịnh chói mắt, lại trong chốc lát ảm đạm đi, ngay sau đó lại mở miệng lớn ra lần nữa, bên trong chợt xông ra một tia lôi triều màu tím, nổ bắn ra ba ngàn mét lên trời cao.

- Ngọa tào...

Khương Phàm kêu lên đầy sợ hãi, vội vàng tránh khỏi.

Lôi triều đánh sát hắn và Đao Hoàng, phóng mạnh về phía trời cao, năng lượng vô cùng khủng bố.

Oanh...

Một con cự viên dời lên một ngọn núi đá, gầm thét quăng về phía không trung.

Núi đá nặng đến trăm vạn tấn, cứ thế mà lên bay lên ba trăm mét, khắp nơi đều rung động.

Một con Liệt Diễm Hùng Sư lao thẳng lên vách núi, nhấc lên liệt diễm cuồn cuộn, hóa thành hơn mười đạo Liệt Diễm Luân Bàn (vòng tròn) giống như là thiên thạch phóng tới trời cao.

Một con Linh Hồ kêu gào giữa rừng rậm, cây cối xung quanh trong nháy mắt đã vỡ nát, hình thành lít nha lít nhít đao nhọn phóng lên tận trời, phạm vi vô cùng khổng lồ.

- Bay lên! Bay lên!

Khương Phàm nhanh chóng bay vụt lên cao hơn, thôi động thánh văn khống chế hỏa dực, dùng tốc độ cao nhất để chạy trốn.

Nhưng mãnh cầm linh điểu đến từ bầu trời lại càng cường đại, chúng nó từ bốn phương tám hướng bay lên không, triển khai chặn đánh.

- Đừng có ngừng lại, lao ra! Dạ An Nhiên, phối hợp với Đao Hoàng!

Khương Phàm khuấy động liệt diễm toàn thân, hai tay biến thành Chu Tước Trảo, nhanh chóng lao vùn vụt.

Rống!!

Một con Thiết Bối Sư Thứu đập vào mặt.

Tốc độ Khương Phàm không giảm, cứ thế mà đối diện chạm vào nhau, móng vuốt căng cứng một tay bóp lấy cái đầu như sắt thép kia, dùng sức bóp nát, hỏa dực chấn

động xoay tròn lên cao, hất thi thể ra, tiếp tục hướng về phía trước.

Một đám Hàn Phong Tước hình thể nhỏ nhắn xinh xắn lại nhanh như thiểm điện, số lượng kinh người. Bọn chúng cùng gáy to lên, phát ra luồng không khí lạnh đến thấu xương, nuốt sống Khương Phàm ở phía đối diện.

- Kim Liên! Mở!!

Khương Phàm quét ngang móng vuốt bạo tạc, xé rách Hàn Phong Tước, linh văn khống chế liệt diễm nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành Hỏa Liên màu vàng mười mấy thước nở rộ giữa trời, phá tan luồng không khí lạnh, đốt sạch mấy chục con Hàn Phong Tước ở xung quanh.

- Thu...

Một con Huyền Ưng từ trên trời giáng xuống, hình thể cực kỳ to lớn, giương cánh hai mươi mét, móng vuốt tráng kiện giống như là cối xay hung hăng chộp tới Khương Phàm.

Khương Phàm ngưng tụ liệt diễm ở tay trái, hóa thành tinh thuẫn ngạnh kháng, đồng thời tay phải cũng triệu ra tàn đao, kích thích đao khí màu tím đánh một kích.

Ầm ầm!

Huyền Ưng bị cưỡng ép đánh bay, nhưng ngay sau đó từng cột sáng màu vàng đánh ra từ cặp mắt của nó như chớp giật oanh kích đến Khương Phàm.

Khương Phàm vung đánh hai cánh, xoay tròn bay lên không, mạo hiểm xuyên qua cột sáng, vung lên tàn đao lao thẳng đến Huyền Ưng.

Nhưng, một con Kim Cương Anh Vũ lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh đụng vào Khương Phàm.

Con vẹt dài đến hai mét, toàn thân lấp lóe ánh sáng đẹp mắt, va chạm mãnh liệt mang đến lực lượng kinh người, giống như là một tòa núi đá đang đánh vào Khương Phàm.

Toàn thân Khương Phàm run rẩy, bị hung hăng đụng bay hơn ba mươi mét.

Kim Cương Anh Vũ gáy to, toàn thân bay lên hơn mười thanh lông nhọn, giống như là lợi kiếm, xé rách cả không gian, bổ về phía Khương Phàm.

Khương Phàm chấn động liệt diễm, cưỡng ép ổn định, sau đó lập tức bay lên không tránh khỏi tất cả lông nhọn, muốn thừa cơ vồ tới giết Huyền Ưng.

- Bá Đao!

Toàn thân Khương Phàm sôi trào huyết khí, hài cốt phát ra nhiệt lượng, da thịt nóng hổi, lực lượng mênh mông hội tụ vào hai tay đánh ra lực lượng một trăm ngàn cân

Trong chớp mắt, hai tay phát uy kích thích quyền sáo và bao cổ tay phối hợp với tàn đao giết ra.

Huyền Ưng gáy to, huy động hai cánh chim nhanh chóng đánh giết tới, dùng móng vuốt tráng kiện chặn đánh.

Nhưng, trong nháy mắt va chạm, âm vang tranh minh. Móng vuốt bị chấn vỡ nát, tàn đao thì lại không trở ngại, trực tiếp đánh lên người Huyền Ưng, máu chảy đầy trời.

Ngay sau đó, đao thứ hai, đao thứ ba, toàn bộ đao khí kinh khủng đều bổ trên thân Huyền Ưng, cứ thế mà bổ con mãnh cầm to lớn này ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK