Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 491 Huyết Lão Nha

Tô Nguyên Minh ngồi ở trước lò luyện đan yên lặng luyện chế đan dược.

Đối với vị trí quốc quân, kỳ thật hắn cũng có chờ mong, nhưng thật đáng tiếc hắn cũng không phải họ Thường.

Tuy nhiên Thường Ngọc Thư cho rất nhiều điều kiện hậu đãi, ví dụ như điểm quan trọng nhất, trước khi hắn chết tại Đan quốc, sẽ không lại lập tân quốc lão. Cũng mang ý nghĩa địa vị của hắn tại Đan quốc sẽ là dưới một người trên vạn người.

Đương nhiên, chân chính để hắn động tâm chính là việc Thường Ngọc Thư cam đoan sau khi kế nhiệm vị trí quốc quân, sẽ đem 'Thường Hi Đan Kinh' chỉ thuộc về quốc quân cho hắn nghiên cứu ba năm.

- Tô quốc lão!

Một nữ thị cao gầy vệ đẩy cửa đi vào trong đan điện.

Tô Nguyên Minh trừng mắt lên, lúc đầu không muốn để ý tới, nhưng nhìn sau khi nhìn lại, không thể nhận ra đôi lông mày nhỏ bé đã nhíu một cái:

- Diệp Đồng, nơi này là đan điện, không phải nơi tùy tiện muốn vào liền có thể vào.

- Ta mang theo lễ vật cho ngài.

Diệp Đồng là thị vệ của Thường Lăng, từ ngày Thường Lăng thức tỉnh linh văn, nàng đã được quốc quân tự mình sai khiến đến bên cạnh Thường Lăng, đến nay đã làm bạn tám năm.

- Ai an bài ngươi tặng lễ, Thường Lăng sao?

Tô Nguyên Minh cười nhạt nói, chỉ là trong lòng rất rõ ràng, Thường Lăng sớm đã bị Thường Ngọc Thư khống chế, đưa đến bên ngoài Đan quốc.

- Là Thường Lăng tông sư phái ta tới, nói phải tự mình chuyển giao đến trên tay của ngài.

Diệp Đồng đi đến trước mặt Tô Nguyên Minh, hai tay nâng một cái hộp gấm.

Tô Nguyên Minh kinh ngạc nhìn mắt Diệp Đồng.

- Thường Lăng phái ngươi tới?

Diệp Đồng cố nén lửa giận nói.

- Đương nhiên là Thường Lăng tông sư, không có nàng tự tay cho ta ngọc bài, làm sao ta vào được toà đan điện này.

- Trong này là cái gì?

Tô Nguyên Minh kì quái, chẳng phải Thường Lăng đã bị mang đi ra ngoài rồi sao?

- Ngài mở ra nhìn thì sẽ biết.

Tô Nguyên Minh tiếp nhận hộp gấm, hơi lung lay, kỳ quái mở ra.

Đập vào mắt là mười ngón tay đẫm máu, tất cả đều là ngón cái.

- Đây là cái gì?

Tô Nguyên Minh lắc hai tay một cái, suýt chút nữa rải đầu ngón tay ra ngoài.

Diệp Đồng nhếch miệng lên một nụ cười tàn nhẫn:

- Ngón tay. Đây là trưởng tử của ngài, đây là tam tử của ngài, đây là con rể ngài, mấy cái này tất cả đều là tôn tử của ngài.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi làm càn! Dám bày trò với ta!

Tô Nguyên Minh bỗng nhiên đứng dậy, chỉ vào Diệp Đồng giận dữ mắng mỏ.

- Tô quốc lão nếu như còn muốn nhìn thấy bọn hắn, bây giờ liền về trạch viện của ngươi, nhưng tuyệt đối không thể kinh động bất cứ kẻ nào. Nếu không, ngươi không gặp được Thường Lăng tông sư, mà có thể được nhìn thấy cả nhà ngươi nằm trên mặt đất, chờ ngươi nhặt xác!

Diệp Đồng nắm lấy hộp gấm, hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi.

Tô Nguyên Minh quát tháo:

- Đứng lại cho ta! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Các ngươi muốn tạo phản sao?

- Ha ha, từ trong miệng Tô quốc lão nghe được hai chữ tạo phản, thật đúng là chuyện cười.

Diệp Đồng đi đến trước cửa điện đẩy cửa liền muốn rời khỏi, nhưng lại dừng lại.

- Có thể Tô quốc lão sẽ cho rằng chúng ta không dám giết người, nhưng thật đáng tiếc, người chặt xuống đầu ngón tay của bọn hắn cũng không phải chúng ta.

- Là ai?

Tô Nguyên Minh chau mày, vừa tức giận vừa khẩn trương.

Rõ ràng Thường Lăng đã bị bắt đi, lúc ấy hắn đứng ở đằng xa tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể trở về được?

Còn làm ra chuyện máu tanh như vậy!

- Bọn hắn yêu cầu ta không thể sớm nói, nhưng ta cảm giác có cần phải nói lại, miễn cho Tô quốc lão lại làm việc ngốc gì. Bọn hắn là... Huyết Ngục!

Diệp Đồng quay đầu, nhìn sắc mặt kinh hãi của Tô Nguyên Minh.

- Thủ đoạn làm việc của bọn hắn, hẳn là ngươi đã nghe qua rồi. Vừa mới bắt đầu, bọn hắn muốn móc mắt, ngụ ý ngươi có mắt không tròng, nhưng Thường Lăng tông sư không đành lòng, nhiều lần năn nỉ mới biến thành ngón tay.

- Các ngươi... Các ngươi cấu kết với Huyết Ngục?

Tô Nguyên Minh khó có thể tin được, làm sao đám ác lang kia tiến vào Đan quốc được?

- Ngươi còn cấu kết với hoàng thất đấy thôi. Tô quốc lão không nên ngẩn ra đó nữa, tốt nhất bây giờ liền lên đường ngay đi, chớ kinh động bất cứ kẻ nào, cũng đừng mang theo thị vệ của ngươi, nếu không… Huyết Ngục nói được thì làm được, ngươi sẽ không còn được gặp lại người nhà của ngươi đâu.

Diệp Đồng đẩy cửa rời khỏi.

Trước đó cũng không thích loại đội ngũ sát thủ tàn nhẫn Huyết Ngục kia, bây giờ... chết tiệt, lại quá thích rồi... Đối phó kẻ ác thì phải càng ác hơn.

Chỉ mới nhắc tới tên mà đã có thể để cho người ta e ngại.

Tô Nguyên Minh vùng vẫy một lát, sau đó lập tức rời khỏi đan điện, cự tuyệt để thị vệ đi theo, vội vã chạy tới chỗ ở của hắn.

Trạch viện xa hoa nhìn rất bình thường, thị vệ đóng giữ, người hầu bận rộn, không có gì khác lạ cả, nhưng khi hắn đi đến gian phòng của mình, mười người thân thân nhất của mình đang quỳ ở nơi đó, rũ cụp đầu xuống, tất cả đều đang hôn mê.

Trong phòng ngoại trừ bọn hắn, còn có Thường Lăng, thị vệ Thường Lăng, cùng với một người khác đang mặc áo lam .

- Thường Lăng...

Tô Nguyên Minh vừa muốn trách cứ Thường Lăng, đột nhiên một bàn tay từ phía sau ôm lấy miệng của hắn, dùng sức nắm đầu kéo lại một cái.

- Thời gian eo hẹp, miễn nói nhảm đi. Chúng ta trực tiếp bắt đầu.

Thương Minh đưa tay trái dùng sức che miệng Tô Nguyên Minh, tay phải như móc câu, đè ở sau lưng hắn.

Không đợi Tô Nguyên Minh kịp phản ứng, xương cốt cả người đột nhiên liền bị một lực lượng vô hình nào đó khống chế, thân thể bị ép buộc đứng thẳng lên, hai tay mở ra, sau đó quỳ trên mặt đất.

- Ô ô ô...

Tô Nguyên Minh muốn giãy dụa nhưng xương cốt hoàn toàn không nghe theo hắn, cứ quỳ ở nơi đó không thể động đậy.

Hắn vừa hoảng sợ lại tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm Thường Lăng.

Bọn người Thường Lăng kinh ngạc nhìn một màn này, đây là võ pháp gì?
Chương 492 Chết hết?

- Chỉ đau một chút thôi, cố chịu đựng đi.

Thương Minh khẽ nói, năng lượng vô hình xuyên thấu qua tay phải, xông vào thân thể Tô Nguyên Minh.

Răng rắc... Răng rắc...

Hài cốt toàn thân Tô Nguyên Minh đều bị năng lượng vô hình lôi kéo, các khớp nối liên tiếp tách ra.

Hai mắt hắn trừng đến căng tròn, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, cổ họng đau đớn hét lớn lên.

Nhưng, đây chỉ là bắt đầu.

Dưới sự khống chế của Thương Minh, xương cốt Tô Nguyên Minh bị lặp đi lặp lại kéo duỗi rồi tụ hợp.

- Ô ô ô...

Tô Nguyên Minh đau đến toàn thân đều trở nên cứng ngắc, con mắt đều chảy ra cả máu tươi, máu tươi dành dụm chỗ khớp nối, nhanh chóng sưng phù lên.

Sau trận tra tấn dài đến mười phút đồng hồ, một cây xương sườn của Tô Nguyên Minh răng rắc đứt gãy, rồi lại từ từ đâm xuyên lồng ngực, không mang theo một chút máu tươi nào mà xuyên ra ngoài.

Tô Nguyên Minh hoảng sợ nhìn xương sườn, toàn thân đau đớn, linh hồn hoảng sợ, cái gì cũng đều không làm được.

Thương Minh vẫn giữ tay trái che miệng của hắn, tay phải ở phía sau lặp đi lặp lại hành động.

Răng rắc... Răng rắc!!

Một cây... Hai cây... Ba cây... Bốn cây... Năm cây...

Xương sườn liên tiếp đứt gãy, chậm rãi đâm xuyên da thịt vươn ra ngoài, sau khi dừng lại ngắn ngủi, lại lần nữa trở lại thân thể.

Tô Nguyên Minh bị tra tấn đau đớn và hoảng sợ gần như sụp đổ. Nhưng, Thương Minh không hề có ý muốn dừng lại. Sau khi hoàn toàn tra tấn mỗi cái xương cốt, hắn bắt đầu khống chế tốc độ chảy máu tươi trong mạch máu, khi thì ngừng lại, khi thì gia tốc, khi thì chậm chạp. Để Tô Nguyên Minh một lần lại một lần trãi nghiệm được cảm giác sợ hãi tiếp cận với cái chết.

Mặc dù Thường Lăng rất hận Tô Nguyên Minh, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của hắn, mấy lần muốn ngăn lại đều bị Khương Phàm ngăn cản.

Bọn người Diệp Đồng tức thì bị thủ đoạn quỷ dị này hù dọa.

Rốt cuộc... sau khi tra tấn hai mươi phút, Thương Minh cũng buông lỏng tay ra.

Tô Nguyên Minh nhào vào trên mặt đất, toàn thân không cầm được mà run rẩy, loại cảm giác này tựa như là vừa từ trong quỷ môn quan leo về tới.

- Ta hỏi, ngươi trả lời! Nếu như không phải đáp án ta muốn, hoặc là trả lời chậm, chúng ta sẽ đem chuyện phát sinh vừa rồi, lặp lại một lần nữa.

Thương Minh ngồi xổm ở trước mặt hắn, mặt không thay đổi, hỏi:

- Nghe rõ ràng chưa?

- Các ngươi...

Tô Nguyên Minh lung lay con mắt, vừa muốn há mồm lại bị Thương Minh kéo lấy tóc của hắn, dùng sức lôi theo đứng lên.

- Không...

Sắc mặt Tô Nguyên Minh đại biến, hắn muốn la lên nhưng lại bị Thương Minh che miệng lại, tay phải lại ấn vào trên lưng hắn.

- Ngô...

Tô Nguyên Minh đau đớn kêu lên, hai mắt cầu khẩn nhìn Thường Lăng.

Thường Lăng không đành lòng, nhưng vẫn quay đầu đi chỗ khác.

- Ô ô...

Cảm giác đau đớn lại lần nữa che mất Tô Nguyên Minh.

Thương Minh mặt không thay đổi, cứ khống chế hắn như thế, dựa theo trình tự trước đó, cẩn thận chậm rãi tái diễn lại.

Từ xương cốt đến máu tươi, không có bỏ qua bất kỳ vị trí nào.

Rõ ràng là đang tra tấn người nhưng lại giống như đang nghiêm túc làm một việc gì đó. Bộ dáng lạnh lùng kia để Khương Phàm cũng đều cảm thấy kinh hãi.

Tô Nguyên Minh tuyệt vọng đến sụp đổ, nước mắt chảy ngang.

Hơn cả đau đớn chính là cái gì?

Lại một lần nữa!

Trận tra tấn lại tiến hành ròng rã thêm hai mươi phút nữa!

So với trước đó thì mỗi phút mỗi giây đều không thiếu!

Thương Minh ném Tô Nguyên Minh xuống đất, ngồi xổm ở trước mặt hắn:

- Bắt đầu?

- Bắt... Bắt Bắt... Bắt đầu...

Tô Nguyên Minh đau đớn đến sụp đổ, nhưng vẫn theo bản năng run rẩy đồng ý.

- Quốc quân Đan quốc bị giam giữ ở đâu?

- Tại thư phòng của hắn!

- Không nhốt trong lao?

- Không có không có, bọn hắn còn không dám.

Tô Nguyên Minh nói xong, Thường Lăng cũng thở phào.

- Ai ở nơi đó nhìn?

- Lục hoàng tử và Thường Ngọc Thư.

- Còn có người nào?

- Thị vệ hoàng thất, không nhiều, mười tên, Thẩm Đông Sơn mạnh nhất. Thị vệ của Thường Ngọc Thư có hơn hai mươi người, mạnh nhất là Trưởng thị vệ của hắn, Vương Liệt.

Tô Nguyên Minh nói vừa vội vừa chuẩn, sợ chần chờ nửa điểm lại bị tra tấn một lần.

- Lục hoàng tử ở trong đó làm cái gì?

- Để cho quốc quân lựa chọn.

- Lựa chọn cái gì?

- Lựa chọn phối hợp với hoàng thất, đầu tiên phái Thường Lăng đến Thiên Sư tông...

Tô Nguyên Minh đem toàn bộ mọi chuyện mình biết đến nói ra hết.

Bọn người Thường Lăng nghe xong cũng hơi có phản ứng, thật giỏi tính toán, không hổ là người của hoàng thất, quá am hiểu âm mưu.

- Nếu như quốc quân đều làm theo, hoàng thất sẽ xử lý ông ta như thế nào?

Khương Phàm cảm giác hoàng thất sẽ không dễ dàng tha cho quốc quân.

- Chờ hoàng triều trọng thương La Phù, xử lý xong tất cả mọi chuyện, bọn hắn sẽ bức hiếp quốc công khai biểu thị gần đây mình có rất nhiều việc làm làm cho Đan quốc phải rước lấy chỉ trích, nguyện ý tạ tội với Đan quốc, tạ tội với thiên hạ, cũng chuyển giao vị trí quốc quân. Cứ như vậy, vừa vặn đền bù việc Đan quốc nhận ảnh hưởng dư luận, Thường Ngọc Thư kế nhiệm quốc quân vị trí cũng liền thuận lý thành chương.

Sau khi Tô Nguyên Minh nói xong, rốt cuộc cũng thở phào, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

- Đáng giận! Hỗn đản! Vô sỉ! Bại hoại!

Lần đầu tiên trong đời Thường Lăng có một sự xúc động đến mức muốn nói bậy, nhưng bất đắc dĩ lại chưa từng mắng người, há to miệng lại chỉ gạt ra bốn từ nghiêm trọng nhất mà nàng biết.

- Thị vệ quốc quân đâu?

Khương Phàm ngẩng đầu nhìn thân thể mềm mại đang run rẩy của Thường Lăng một chút, đáng thương thật, mắng chửi người cũng không biết.

- Bị... Bị giết!

- Bị ai giết?

- Thẩm Đông Sơn! Hắn rất am hiểu ám sát! Đúng rồi, hình như Thường Ngọc Thư còn sớm đã hạ độc cho bọn hắn! Thị vệ phụ trách bảo vệ quốc quân, còn có chiến sủng Hỏa Liệt Điểu của quốc quân, toàn bộ đều bị xử tử!

- Chết hết?

Thường Lăng lắc lư ánh mắt, trong những người đó có rất nhiều thân nhân của nàng!
Chương 493 Khống chế cục diện

Khương Phàm tiếc nuối lắc đầu, hỏi.

- Quốc quân đã quyết định thế nào?

- Ta không rõ, nhưng vẫn còn đang làm quyết định.

- Vì sao ngươi không ở đó?

- Ta không có chuyện gì ở đó cả, ta chỉ cần phối hợp vào lúc cần thiết thôi, bọn hắn... Bọn hắn cũng không hy vọng ta tham dự quá nhiều chuyện nơi đó.

- Ngươi không sợ bọn họ xử lý cả ngươi?

- Bọn hắn không dám.

- Lực ảnh hưởng của Thường Ngọc Thư tại Đan quốc kém xa quốc quân, nếu như quốc quân thoái ẩn, hắn rất khó khống chế được Đan quốc, cần phải có người phối hợp. Ta, là người duy nhất.

- Ha ha, ngươi ngược lại rất rõ ràng nhỉ.

Khương Phàm lộ ra nụ cười, nhưng lại cảm giác không thích hợp nên tranh thủ thời gian im lặng.

Nhưng, hắn xác thực đã nghĩ đến một cách phá cục diện đặc sắc.

Thường Ngọc Thư đề phòng Tô Nguyên Minh, lợi dụng Tô Nguyên Minh, bây giờ ngược lại là có lợi cho hắn.

Hắn nghĩ, có thể lợi dụng Tô Nguyên Minh dẫn Thường Ngọc Thư ra khống chế lại, hoặc là trực tiếp xử tử hay không, như vậy thì sẽ không có người biết được bí mật quốc quân nữa, quốc quân cũng không còn bị trói buộc.

Cục diện Đan quốc bây giờ sẽ nghịch chuyển trong nháy mắt.

Nếu như quốc quân được cứu ra, tuyên cáo hoàng thất bí mật chui vào Đan quốc, còn hại chết năm vị quốc lão, trên dưới Đan quốc sẽ nhanh chóng nổi lên lửa giận.

Quan hệ giữa Đan quốc và Lang Gia hoàng triều sẽ triệt để chuyển biến xấu đi!

Nếu như quốc quân lại vung tay hô lên, trên dưới hoàng triều, thậm chí trong ngoài hoàng triều đều sẽ chống cự lại hoàng triều.

Lang Gia hoàng triều, chắc chắn sẽ nội loạn!

Hai tháng sau, sẽ không còn là Lang Gia hoàng triều xâm lấn La Phù, mà là La Phù toàn diện phản công với Lang Gia hoàng triều!

Khương Phàm suy nghĩ sinh động, ánh mắt cũng đều rạng rỡ sáng rực lên.

Thường Lăng có chú ý tới thay đổi của Khương Phàm, tức giận chất vấn Tô Nguyên Minh.

- Tại sao lại muốn phản bội quốc quân.

Tô Nguyên Minh chua xót nói:

- Hoàng thất đều tìm tới đây, lại bàn bạc tốt việc hợp tác cùng Thường Ngọc Thư, nếu như ta không phối hợp, cũng không có cách nào khác, ta cũng là bị buộc cả.

Thường Lăng nổi nóng.

- Hèn nhát! Ngươi cũng sẽ chỉ thỏa hiệp, sẽ không muốn có biện pháp phản kích sao?

Khương Phàm làm yên lòng sự kích động của Thường Lăng, nói với Tô Nguyên Minh:

- Nếu là bị buộc, ta bây giờ cho ngươi cái bổ cứu cơ hội, có muốn không?

Tô Nguyên Minh liền vội vàng gật đầu:

- Muốn muốn.

- Dẫn Thường Ngọc Thư ra cho ta.

- A?

Tô Nguyên Minh vừa muốn do dự, Thương Minh liền đưa tay vồ tới phía hắn, hắn chợt giật mình, kéo cuống họng hô to.

- Có thể có thể có thể, ta có thể!

- Không cần kinh động người khác, dẫn Thường Ngọc Thư ra, có thể làm được chứ?

- Có thể có thể, ta có thể.

- Làm thế nào?

- Ta... Ta...

Tô Nguyên Minh vừa sợ hãi lại khẩn trương, tâm tư trước nay chưa từng sinh động, bây giờ rất nhanh đã nghĩ được một biện pháp.

- Bây giờ ta đi yêu cầu 'Thường Hi Đan Kinh', nghĩ cách làm ầm ĩ lên, hắn sẽ lôi kéo ta đến bên cạnh giải thích, sau đó... Các ngươi ra tay!

- Nếu như ta cũng muốn khống chế Lục hoàng tử?

- Cái này ta thật không có cách nào cả, ta và Lục hoàng tử trước sau chỉ thấy qua một lần, hắn sẽ không tin tưởng ta. Tuy nhiên nếu như các ngươi có thể khống chế Thường Ngọc Thư, hẳn là có thể thông qua hắn bắt Lục hoàng tử.

- Chúng ta cùng ngươi đi qua, ngươi tốt nhất đừng ra vẻ. Nếu không, trước tiên sẽ lấy mạng của ngươi, cũng lấy luôn mạng của bọn hắn.

Khương Phàm đứng dậy, đem mười người hôn mê bất tỉnh đều thu vào thanh đồng tiểu tháp.

Tô Nguyên Minh nuốt vào mấy viên đan dược, tranh thủ thời gian điều trị thương thế.

- Ngươi muốn làm gì, không phải nên cứu phụ thân ta trước sao?

Thường Lăng kéo Khương Phàm đến bên cạnh, không cứu quốc quân, bắt Thường Ngọc Thư làm gì?

- Có Thường Ngọc Thư và Lục hoàng tử, làm sao cứu quốc quân, cứng rắn đoạt sao?

- Nghĩ cách thôi!

- Sau khi cứu ra thì sao?

- Cứu ra...

Thường Lăng khẽ mím môi, mặc dù rất không muốn, nhưng vẫn là nói:

- Rời khỏi Đan quốc.

- Bỏ được sao? Các ngươi chạy, chẳng khác nào ngồi vững với tội danh bọn hắn nói tới. Thường Ngọc Thư sẽ vung tay hô to, để cho các ngươi biến thành tội nhân Đan quốc.

- Ngươi có ý gì, ngươi không phải ước gì chúng ta đi theo ngươi sao?

- Cô không phải đã nói muốn tùy cơ ứng biến sao? Bây giờ chúng ta đã có cơ hội khống chế cục diện.

Khương Phàm trước đó chỉ muốn thông đồng đưa hai phụ tử này về La Phù, bây giờ lại muốn chơi kích thích hơn.

- Ngươi có cách gì?

Thường Lăng nhìn mắt Khương Phàm sáng lên, bỗng nhiên có bất an.

Khương Phàm lôi kéo Thường Lăng, đi vài bước vào trong góc, thấp giọng nói.

- Xử tử Tô Nguyên Minh, Thường Ngọc Thư, cũng có thể xử tử Thường Ngọc Thư, giữ lại Tô Nguyên Minh. Sau đó cố ý náo loạn, để quốc quân ra mặt lên án mạnh mẽ hoàng thất ám sát quốc lão, còn muốn mưu hại hắn, điều động bầu không khí Đan quốc, tuyên chiến với hoàng thất.

- Ngươi muốn khai chiến tại Đan quốc?

Thường Lăng khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm, gia hỏa này quả nhiên là một con buôn chiến tranh.

- Hoàng thất đều đã coi Đan quốc là thành chiến trường, các ngươi còn muốn chết lặng tới khi nào?

- Đây không phải chết lặng, là Đan quốc căn bản không chịu đựng nổi chiến tranh. Ngươi biết hoàng thất tụ tập bao nhiêu cường giả tại khu vực kinh kỳ không? Nếu như bọn hắn hạ quyết tâm giết vào Đan quốc, nơi này sẽ lập tức biến thành Địa Ngục. Khương Phàm, ngươi đừng xem ta là đồ đần, nhưng ta rất rõ ràng mục đích của ngươi. Ngươi ước gì Đan quốc khai chiến, như thế sẽ liền có thể kiềm chế tinh lực hoàng thất, ngươi hận hoàng triều không thể đồ sát Đan quốc, chỉ có thể nhấc lên nội chiến trong Đan quốc.

Thường Lăng tức giận nhìn Khương Phàm, càng nói càng kích động.
Chương 494 Đổi trắng thay đen

Khương Phàm vội vàng trấn an.

- Trước đừng kích động. Ta quả thật có ý nghĩ, muốn Đan quốc khai chiến cùng hoàng thất, nhưng, hoàng thất tuyệt đối không thể nào đồ sát Đan quốc thật được. Lúc bắt đầu chúng ta còn cho rằng hoàng thất sẽ không chế tài Đan quốc, cô xem bây giờ một chút!

Hôm nay Thường Lăng xem như đã hung hăng lĩnh giáo được nhân tính ghê tởm, cũng đánh giá cao hoàng thất kính sợ tổ huấn như thế nào. Nếu quả thật muốn ồn ào đến vạch mặt, hoàng thất chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.

- Nếu như không làm như vậy, cũng chỉ có thể mang theo cô và quốc quân rời khỏi Đan quốc. Nếu như bọn hắn trắng trợn khuyếch đại, các ngươi...

Khương Phàm không nói thêm lời.

Mặc dù rất hi vọng quốc quân đối kháng cùng hoàng thất, nhưng vẫn tôn trọng thái độ của bọn họ.

Thường Lăng trầm mặc.

Nếu như đi, rất có thể sẽ không về được. Nếu như đi, một đời thanh minh của phụ thân không biết sẽ bị bôi đen đến cái dạng gì. Nếu như đi, Đan quốc sẽ lập túc bị hoàng thất thẩm thấu, không biết có bao nhiêu người bị ám sát, không biết Đan quốc sẽ lại gặp phải cái gì.

Nhưng, nếu như kiên trì náo lên, chờ đợi Đan quốc lại sẽ là cái gì?

- Ta đã khôi phục tương đối rồi.

Tô Nguyên Minh đứng dậy, có chút e ngại nhìn Thương Minh bên cạnh.

Khương Phàm ra hiệu hắn chờ một lát, hỏi đến thái độ Thường Lăng:

- Nếu như cô nguyện ý rời khỏi, chúng ta nghĩ cách cứu quốc quân. Nếu như cô muốn ở lại, chúng ta nghĩ cách bắt Thường Ngọc Thư.

- Trước tiên bắt Thường Ngọc Thư, thông qua Thường Ngọc Thư cứu phụ thân ta. Đến lúc đó, xem thái độ phụ thân thế nào.

Thường Lăng lắc đầu, đây không phải là chuyện nàng có thể quyết định, vẫn phải xem phụ thân nàng.

- Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, quốc quân của chúng ta cũng nên quyết định tốt rồi.

Lục hoàng tử chờ ở bên ngoài sau nửa canh giờ liền đứng dậy muốn đi vào trong phòng.

- Thường Ngọc Thư...

Tô Nguyên Minh kịp thời chạy tới nơi này, đứng cách rất xa gọi Thường Ngọc Thư lại.

- Sao ngươi lại tới đây?

Thường Ngọc Thư hơi nhíu mày.

- Quốc quân đã quyết định chưa?

Tô Nguyên Minh chột dạ, luôn cảm giác cường giả hoàng thất đang ngó chừng hắn, đi tới lại đi tới, hai chân giống như đều không nghe theo hắn, dứt khoát đứng ở trong sân không đi.

- Đang sắp quyết định.

Thường Ngọc Thư không có nhìn ra Tô Nguyên Minh có vấn đề gì, cũng không nghĩ tới đã xảy ra cái gì.

- Hắn có thái độ gì?

Tô Nguyên Minh dùng sức nắm chặt hai tay trong tay áo, cố gắng trấn định lại.

- Còn chưa có xác định. Ngươi tới đây làm gì?

- Ta đến lĩnh thù lao của ta.

- Có ý gì?

- Ta muốn Thường Hi Đan Kinh.

- Ngươi rất rõ ràng Thường Hi Đan Kinh đang trong tay quốc quân, làm sao có thể cho ngươi bây giờ?

Thường Ngọc Thư bất mãn, tuy nhiên vẫn nhịn được.

Tô Nguyên Minh nói.

- Nếu các ngươi có thể bức hiếp quốc quân chấp nhận các điều kiện thì có thể để hắn sớm giao Thường Hi Đan Kinh ra.

- Chúng ta còn chưa có đưa ra điều kiện muốn lấy địa vị của hắn, những chuyện này trước đó đều đã đề cập với ngươi rồi. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Thường Ngọc Thư rất kỳ quái, cũng rất tức giận, lập tức sắp thành công, lúc này lại đến đảo loạn cái gì?

Sắc mặt đám người Lục hoàng tử dần dần trầm xuống, hắn là tới uy hiếp bọn hắn sao?

Tô Nguyên Minh nhìn người trong viện, nói.

- Ta bỗng nhiên cảm giác, có khả năng sau đó các ngươi sẽ giết ta.

Thường Ngọc Thư nghiêm túc nói.

- Ngươi nói bậy bạ gì đó! Nếu ta đã cam đoan thì nhất định có thể bảo đảm cho ngươi, mà Đan quốc cũng cần ngươi.

- Nếu quả thật các ngươi coi trọng ta thì đã lập tức tranh thủ Thường Hi Đan Kinh cho ta, nếu không...

- Nếu không cái gì!

Lục hoàng tử đi đến phía trước, ánh mắt lạnh nhạt đe dọa nhìn Tô Nguyên Minh.

Trong lòng Tô Nguyên Minh lắc một cái, nhưng vẫn cố gắng nhắm mắt nói.

- Nhìn thái độ điện hạ, ta càng cảm giác chuyện này ta sẽ rất nguy hiểm hơn.

- Bây giờ ngươi đã rất nguy hiểm!

Lục hoàng tử ghét nhất bị người khác uy hiếp hắn, nhất là bị uy hiếp tại thời khắc mấu chốt.

- Điện hạ bớt giận, cho ta chút thời gian.

Thường Ngọc Thư ngăn Lục hoàng tử lại, đưa tay mời Tô Nguyên Minh đến bên cạnh nói.

Lục hoàng tử có thể không cần Tô Nguyên Minh, nhưng hắn cần.

- Ở chỗ này bàn bạc là được rồi.

Tô Nguyên Minh mặc kệ Thường Ngọc Thư.

- Đừng vờ ngớ ngẩn! Bọn hắn thực sẽ xử tử ngươi đấy!

Sau khi Thường Ngọc Thư thấp giọng cảnh cáo Tô Nguyên Minh, mạnh mẽ kéo hắn đi đến phía trước.

Trưởng thị vệ Vương Liệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Nguyên Minh, hơn mười tên thị vệ khác cũng đều vây quanh.

- Các ngươi muốn làm gì? Liền muốn xuống tay ở chỗ này?

Tô Nguyên Minh cố ý cảnh giác lui lại hai bước.

- Lui ra!

Thường Ngọc Thư phất tay quát tháo.

- Nên thông minh một chút, giữ lại cái mạng cho ngươi cũng không tệ rồi.

Vương Liệt hừ một tiếng, mang người lui lại.

- Chúng ta đi ra bên ngoài nói.

Tô Nguyên Minh cảnh giác nhìn bọn hắn một chút, bỗng nhiên quay người rời khỏi sân nhỏ.

Thường Ngọc Thư bất đắc dĩ lắc đầu, cùng rời khỏi theo.

- Giải quyết nhanh lên.

Lục hoàng tử bất mãn nhắc nhở.

Thường Ngọc Thư đi theo Tô Nguyên Minh rời khỏi sân nhỏ, bọn người Vương Liệt vốn định đi theo, lại bị ngăn lại.

Hắn có mấy lời muốn tự mình nói cùng Tô Nguyên Minh, ví dụ như tương lai làm sao khống chế Đan quốc tốt hơn, ví dụ như làm sao thoát khỏi chế ước với hoàng thất….

Nhưng... sau khi Tô Nguyên Minh rời khỏi sân nhỏ liền không có dừng lại, một mực đi lên phía trước, còn quẹo vào trong rừng cây.

- Được rồi, nơi này đủ xa rồi. Ta có mấy lời...

Thường Ngọc Thư theo tới trong rừng cây, vừa muốn gọi Tô Nguyên Minh lại, ngọn cây bên cạnh đột nhiên nhảy xuống hai bóng người, lại nhoáng một cái, xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Phốc phốc!

Một thanh liêm đao trong nháy mắt đâm xuyên qua hắn, từ sau eo cắm đến trước bụng. Ngay sau đó một thanh liêm đao khác gác ở trên cổ của hắn:

- Đừng hô, đừng động, nếu không, đảm bảo đầu ngươi sẽ rơi xuống đất.
Chương 495 Cuồng dã nghĩ cách cứu viện (1)

Thường Ngọc Thư vừa muốn hô lên lại nhanh chóng im bặt.

Tô Nguyên Minh ở phía xa xoay người lại, dùng sức lắc đầu với hắn, ý là đừng giãy dụa cũng chớ phản kháng.

Thường Ngọc Thư đau đến đầu mổ đầy mồ hôi, cũng xác thực không dám động, bởi vì thanh vũ khí gác ở cổ rõ ràng nhắc nhở hắn kẻ địch là ai.

Huyết Ngục!

Chi đội săn giết của Khương gia!

Đội ngũ bí ẩn từng uy hiếp quân doanh Bắc Cương!

Tại sao bọn hắn lại ở chỗ này?

- Làm rất tốt.

Khương Phàm từ trong cánh rừng bên cạnh đi tới, vỗ nhẹ bả vai Tô Nguyên Minh.

- Ta... Người của ta đâu?

Tô Nguyên Minh không dám đụng vào ánh mắt Thường Ngọc Thư, lo lắng khẩn cầu Khương Phàm.

- Bọn hắn chờ ngươi ở bên trong, rất nhanh thì có thể gặp được.

Khương Phàm ra hiệu Huyết Ngục sau lưng khống chế hắn lại, kéo đi.

- Thường Ngọc Thư, ngươi sẽ không nghĩ tới được, ta đã trở về.

Thường Lăng cùng ở bên cạnh Khương Phàm, bên trong ánh mắt xinh đẹp lại sáng ngời hiện lên phần lăng lệ hiếm thấy.

- Thường Lăng?

Thường Ngọc Thư nôn nao, sau đó lại giận dữ mắng mỏ:

- Phụ tử các người quả nhiên cấu kết cùng Khương gia. Các ngươi là tội nhân Đan quốc, các ngươi sau khi chết có mặt mũi nào đi gặp lịch đại quốc quân?

Thường Lăng đang muốn mở miệng, lại bị những lời kia làm cho ngây ra, những lời này rõ ràng phải là do nàng nói mới đúng chứ.

Khương Phàm dựng thẳng ngón tay cái.

- Thường Ngọc Thư, thật không biết xấu hổ.

- Ngươi là Khương Phàm? Thật đúng là thứ không biết sống chết! Nơi này là địa vực kinh kỳ, ngươi cũng dám đến? Không sợ hoàng thất bắt lại ngươi, lăng trì đến chết sao?!

Thường Ngọc Thư nhịn xuống đau nhức nơi phần bụng truyền đến, tức giận nói:

- Có phải trước khi quốc quân tuyên cáo hoàng thất bất nhân bất nghĩa thì đã phái người đi Thiên Sư tông hay không?

Thường Lăng nói.

- Chúng ta không có ti tiện như ngươi, Thường Ngọc Thư, ngươi là người của Thường gia, vậy mà lại cấu kết hoàng thất làm ra chuyện nghịch phản như vậy. Ngươi mới là sỉ nhục của Thường gia.

Thường Ngọc Thư bực tức nói.

- Là các ngươi vì tư lợi tổn hại an nguy đến Đan quốc, là các ngươi muốn đem tai nạn đưa vào Đan quốc. Các ngươi mới là tội nhân của Thường gia, các ngươi chuẩn bị chịu lấy việc hậu thế phỉ nhổ đi.

- Ngươi... Ngươi... Đổi trắng thay đen, vô sỉ đến cực điểm.

Thường Lăng tức giận đến run rẩy, trước ngực kịch liệt chập trùng.

Bình thường chỉ cảm giác hắn lạnh nhạt lại kiêu ngạo, rất khó ở chung, tuyệt đối không nghĩ hắn lại không nói đạo lý như vậy.

- Các ngươi nghĩ bắt ta thì có thể thay đổi được tình cảnh Đan quốc? Ngu xuẩn! Đan quốc đang trực tiếp lâm sinh tử tồn vong, chỉ có ta, chỉ có biện pháp của ta mới thể dùng, mới năng lực xoay chuyển tình thế. Thường Lăng, nếu như ngươi còn sót lại dù là một tơ một hào thiện niệm nào, nếu như ngươi còn có bất kỳ lưu luyến nào đối với Đan quốc thì bây giờ liền thả ta ra.

Thường Ngọc Thư đau lòng nhức óc la lên, không chỉ có Thường Lăng tức giận đến nói không ra lời, bọn người Khương Phàm cũng đều có chút hoảng hốt, rốt cuộc là ai đang hại Đan quốc?

Nói thế nào lại giống như bọn hắn đã gây tội ác tày trời, ngược lại Thường Ngọc Thư lại như ánh sáng chiếu vạn trượng.

Thường Ngọc Thư tiếp tục nói với Thường Lăng.

- Ngươi còn nhỏ, bị tình yêu làm đầu óc choáng váng, bị kẻ gian lợi dụng, ta có thể hiểu được, nhưng bây giờ tỉnh ngộ vẫn chưa muộn.

- Tình yêu?

Thường Lăng khó có thể tin được mà nhìn Thường Ngọc Thư, sao lại kéo tới tình yêu rồi?

- Ngươi bị Khương Phàm nhìn qua thân thể, lại si mê những cái được gọi là khí khái anh hùng, cuối cùng cảm mến Khương Phàm, ta đều có thể hiểu, nhưng bây giờ...

- Ngươi câm miệng cho ta!

Thường Lăng giận dữ giận dữ mắng to, đều nhanh quên chuyện, tại sao lại nói đến chuyện này.

Là ai nói cho hắn biết chuyện này?

Khóe mắt Khương Phàm kéo ra, đưa tay lên vỗ vỗ

- Thường Ngọc Thư, thật là giỏi ăn nói, ta thật quá bội phục ngươi rồi.

Thường Ngọc Thư bực tức nói:

- Khương Phàm, ngươi bắt cóc hoàng tử, mưu đồ Đan quốc, ti tiện vô sỉ, sớm muộn cũng chết trong hoang dã.

- Ta nghe không nổi nữa.

Thường Lăng lắc đầu quay người, ra hiệu Khương Phàm tranh thủ thời gian xử lý, nàng sợ mình lại nghe nữa sẽ cảm thấy buồn nôn.

Khương Phàm đi tới chỗ Thường Ngọc Thư:

- Ta chết như thế nào, khả năng ngươi sẽ không thấy được. Nhưng cái chết của ngươi, sẽ diễn ra ngay lập tức.

- Thường Ngọc Thư đâu, còn chưa nói xong sao?

Lục hoàng tử đã đợi lại đợi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy Thường Ngọc Thư trở về, trong lòng hơi không kiên nhẫn.

Quốc quân vẫn chờ hắn đến đàm phán, chỉ cần quốc quân thỏa hiệp, hắn có thể mang theo phần công tích này, chứng minh mình với phụ hoàng.

- Ngươi, đi qua nhìn một chút.

Vương Liệt phân phó thị vệ bên cạnh.

Thị vệ lĩnh mệnh, bước nhanh đi ra sân nhỏ.

Nhưng... Qua một hồi lâu sau, thị vệ vẫn chưa trở lại.

- Làm cái gì vậy chứ! Ngươi, đi qua nhìn một chút!

Vương Liệt lại an bài một vị thị vệ đi qua.

Kết quả lại hơn mười phút đồng hồ vẫn không thấy người trở về.

Vương Liệt nhướng mày, ý thức được có gì đó là lạ.

Lục hoàng tử và Thẩm Đông Sơn trao đổi ánh mắt, sẽ không phải Tô Nguyên Minh đổi ý đấy chứ, thế nhưng, cũng không nghe thấy có tiếng cãi vã gì cả.

- Các ngươi chờ ở đây, ta...

Vương Liệt đang muốn tự mình đi qua, trong núi rừng nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

- Là Thường Ngọc Thư?

Sắc mặt Lục hoàng tử hơi thay đổi, vô ý thức muốn tiến lên, lại bị Thẩm Đông Sơn ngăn lại.

- Cùng ta đi qua.

Vương Liệt vội vàng mang theo thị vệ của hắn xông ra ngoài sân nhỏ.

Nhưng, không chờ bọn hắn chạy ra bao xa, toà đình viện lịch sự tao nhã của quốc quân đột nhiên băng liệt.

Đại địa lay động, phá thành mảnh nhỏ, khí lãng mãnh liệt xông ra từ dưới đất, cuốn về phía bầu trời.

Loạn thạch bay lên, thanh thế khủng bố.

Lục hoàng tử, Thẩm Đông Sơn cùng hơn mười vị cường giả hoàng thất đều vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hất bay ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK