Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3306 Đấu tặc

Lấy thân phận cùng địa vị của bọn hắn, đều không có gặp được đấu giá như thế này.

Quá khoa trương.

- Mười hai triệu lần một, mười hai triệu lần hai... mười hai triệu, lần ba!! Tổ Thần đầu tiên, thuộc về sương phòng số mười sáu.

Dirent cao giọng tuyên bố, giao phó Tổ Thần đầu tiên.

Trong hội đấu giá, các phương rung động, người này rốt cuộc là ai, vậy mà lại có thể bắt lấy ba vị Tổ Thần.

Bên ngoài hội đấu giá, bầu không khí sôi trào đến cực hạn, mười hai triệu!!

Trước đó mong muốn giá cả có khả năng xào đến giá trên trời là ngàn vạn, không nghĩ tới lại có thể cao hơn!!

Bọn hắn ngẫm lại mấy trăm mấy ngàn tinh thạch trong tay mình, nhìn lại quá trình nâng giá kinh thiên địa khiếp quỷ thần ở bên trong, cũng cảm giác mẫu thân nó… mình nghèo rớt mồng tơi.

Kim Như Ngọc vừa mới bị đánh ra, nhìn lại không trung Lưu Ly Bia, sắc mặt âm trầm đến dọa người.

- Chuẩn bị chặn đường!

Kim Như Ngọc giận dữ rời khỏi, nhất định phải bắt lấy đám hỗn đản này.

Ba vị Tổ Thần, nàng chắc chắn phải có được!

Bên trong hội đấu giá, trong sương phòng Dực Thần tộc, bọn Dực Lâu không cầm được hai mắt ấm áp, cơ hồ muốn khóc lên.

Ba vị Tổ Thần.

Toàn bộ đều được bắt lấy!!

Bọn hắn, bắt lấy toàn bộ!!

Người này đầy nghĩa khí thật!!

Ba vị Tổ Thần tới tay, rốt cuộc Dực Thần tộc bọn hắn cũng muốn quật khởi!!

- Không tiếc cái giá, mang về Thiên Mạch tinh.

Dực Lâu thật sâu hít một hơi, tăng vọt chiến ý.

- Trò hay... Muốn bắt đầu...

Nam tử lắc lắc cổ, đối với bọn hắn mà nói, cuộc bán đấu giá này không sai biệt lắm đã kết thúc, tiếp theo liền chờ Thiên Đế kia khai mạc vở kịch.



Trước khi hội đấu giá bắt đầu, bầu không khí bên trong Di Thất thâm uyên cũng đã bắt đầu trở nên khẩn trương lên.

Chín tầng mây mù, như là Cửu Trọng Thiên Mạc, tầng tầng ngăn cách lấy khí tức bên trong bảo đỉnh, cũng tầng tầng chống cự lại dò xét phía ngoài, càng tầng tầng trấn áp toàn bộ sinh linh phía dưới.

Đây cũng là nguyên nhân để người tị nạn tiến đến cảm thấy suy yếu, đau đớn, cùng phong cấm cảnh giới.

Mà đến nơi này, mỗi ngày huyết khí của bọn hắn đều đang bốc hơi, tựa như là mai táng tại nơi này, có thể rõ ràng cảm nhận được mình đang mục nát... Già nua... và chết đi...

Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, không có người nào nguyện ý ở thường ở chỗ này.

So với bí cảnh khác, 'cư dân' nơi này rõ ràng rất ít, nhưng cho dù như thế này, làm đại lục quan trọng của người tị nạn, số lượng cường giả tụ tập ở chỗ này cũng quanh năm giữ vững tại ba vạn người trở lên.

Thiên Bảo lão tặc đến nơi này.

Mặc dù nhận lấy áp chế mãnh liệt, cảnh giới chợt hạ xuống đến Thánh Linh; mặc dù nơi này âm u ẩm ướt, để cho người ta đau đớn ngạt thở; mặc dù huyết khí không ngừng liên tục bốc hơi, như là có thể cảm nhận được mình suy yếu.

Nhưng... Lão tặc vẫn nhiệt tình mười phần, tinh thần sáng láng!

Trước đó coi là ngày gặp nhau đó là gặp vận đen tám đời, không nghĩ tới lại là mộ tổ nhấc lên khói xanh.

Vậy mà lại có thể đụng tới Thiên Đế xuất hành?

Đây là kỳ ngộ mấy trăm ngàn năm cũng khó đụng phải.

Thiên Bảo lão tặc tán loạn khắp nơi, kiểm tra tình huống nơi này, tìm kiếm đầu nguồn pháp trận.

- Thiên Bảo? Hân hạnh.

Người canh giữ ngăn ở trước mặt Thiên Bảo lão tặc, trước đó nghĩ đến để pháp trận ép lão tặc này một thời gian, tiêu hao năng lượng, không nghĩ tới sau khi gia hỏa này đi đến lại không thành thật, giống con chuột chạy tán loạn khắp nơi.

- Ngươi là...

Thiên Bảo lão tặc đánh giá lão đầu nhi còng lưng trước mặt, cảnh giới gia hỏa này rất mơ hồ, ngay cả sinh mệnh đều rất suy yếu, thoạt nhìn như là người sắp chết.

- Cũng là người đáng thương vây ở chỗ này. Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi.

Người canh giữ khô cằn cười.

- Người nghe nói qua tên của ta thì có rất nhiều, nhưng gặp mặt qua ta, thật đúng là không nhiều. Mới đến, xin chiếu cố nhiều hơn.

Thiên Bảo lão tặc vươn tay.

- Ngươi là đến tránh Thiên Vu Đế tộc?

Người canh giữ vươn tay, đơn giản nắm một nắm.

- Ôi, tin tức truyền đi rất nhanh nhỉ. Nơi này ngăn được Thiên Vu Đế tộc sao?

- Tình huống bình thường mà nói, hẳn là có thể ngăn được. Tinh lực của Đế tộc chủ yếu đều tại vũ trụ, Thần Linh lưu thủ sẽ không tùy tiện xông vào bí cảnh nguy hiểm, tuy nhiên... Nếu như bọn hắn phát hiện ngươi đã đến nơi này, ngược lại là có khả năng đóng giữ ở bên ngoài, một mực chờ đến khi ngươi ra ngoài.

- Ha ha, chờ đi! Lão già ta ở chỗ này an gia.

Thiên Bảo lão tặc phóng khoáng phất tay, giữ rời khỏi sát bên cạnh người canh.

- Chậm đã!!

Người canh giữ trụ quải trượng, gọi Thiên Bảo lão tặc lại:

- Ta vừa mới nói, chỉ là tình huống bình thường, nếu như Thiên Vu Đế tộc khai thác thủ đoạn khác thì sao? Ta có thể cho ngươi một đề nghị.

- Không cần.

- Ngươi khả năng không tin tưởng ta...

- Ta ai cũng không tin.

- Nếu ta đã lưu thoán đến nơi đây, khẳng định cũng là đắc tội qua Đế tộc, ngươi có thể tin ta.

- Không tin, cáo từ.

- Nếu như Thiên Vu Đế tộc phái người đến rải tin tức, nói chỉ cần bắt được ngươi, chết hay sống không cần lo, tất có trọng thưởng. Ngươi ở chỗ này sợ rằng sẽ trải qua rất gian nan đây.

- Không quan trọng, một người quen thuộc.

Khi Thiên Bảo lão tặc đang nói chuyện, đã biến mất trong cánh rừng mờ tối.

Người canh giữ khẽ nhíu mày, vốn muốn mang hắn theo đến chỗ ở của mình, dùng pháp trận cầm cố lại, không nghĩ tới gia hỏa này vẫn rất tặc.

Thiên Bảo lão tặc phóng tới trong cánh rừng rậm rạp, tra xét rõ ràng núi đá các nơi, cảm nhận hình dạng mặt đất thay đổi, cùng năng lượng ẩn tàng trong địa tầng.

- Thiên Bảo...

Người canh giữ cười ha hả xuất hiện ở trước mặt Thiên bảo lão tặc, lão tiểu tử, nơi này cũng không phải để đi dạo nơi.

- Ngươi là ở trong này nghẹn điên rồi? Tránh ra, lão tổ ta không hứng thú nói chuyện phiếm cùng ngươi.

- Ngươi vừa mới đến, không hiểu quy củ. Nơi này là không cho phép tán loạn khắp nơi, nếu không...

- Nếu không thì thế nào? Còn muốn động thủ?
Chương 3307 Dây dưa dẫn dụ

- Ta đã không nhớ rõ bao nhiêu năm không có gặp được Thần Linh ở nơi này, khó có được đụng phải kẻ có tư cách cùng ta nói chuyện trời đất, không hy vọng cứ thế mà chết đi. Liên quan tới Thiên Vu Đế tộc, ta có một đề nghị...

Người canh giữ còn chưa nói xong, Thiên Bảo lão tặc đã vèo biến mất.

- Lão già...

Người canh giữ nhắm hai mắt lại, ngăn chặn lửa giận cuồn cuộn.

Thiên Bảo lão tặc tiếp tục lưu thoán, từ rừng cây đến núi đá, từ mảnh này đến mảnh kia, nương tựa theo vũ khí Âm Dương Dực đặc biệt này, hắn xuất quỷ nhập thần, không đến nửa ngày đã 'tham quan' hơn hai ngàn dặm khu vực.

Đại khái đã hiểu rõ bố trí mạch lạc ở nơi này.

- Thiên Bảo...

Sau khi người canh giữ điều chỉnh tốt cảm xúc, lại xuất hiện ở Thiên Bảo trước mặt, kết quả không đợi mở miệng, Thiên Bảo lão tặc lại biến mất.

- Hô... Hô...

Người canh giữ yên lặng điều chỉnh hô hấp.

Vốn cũng không phải là tính tình tốt gì, lúc này hắn cơ hồ như muốn nổ.

Rốt cuộc lão tặc này đang làm gì?

Rốt cuộc là đến tị nạn, hay là mẫu thân nó… phạm vào bệnh nghề nghiệp!!

Thiên Bảo lão tặc tiếp tục lưu thoán, liên tiếp hất người canh giữ ngăn cản ra.

Cuối cùng...

Người canh giữ dứt bỏ ngụy trang, điên cuồng chặn đường.

Thiên Bảo càng là hăng hái, tán loạn khắp nơi, không ngừng hất đuổi bắt ra.

Hai thân ảnh già nua ngươi đuổi ta đuổi dưới đáy Di Thất thâm uyên, giống như là hai tia lôi điện không ngừng mở ra hắc ám, xé rách không gian.

Thanh thế càng lúc càng lớn.

Bầu không khí càng ngày càng khẩn trương.

Mọi người mệt mỏi trong nhà đá nhao nhao đi tới, kỳ quái ngắm nhìn hai bóng dáng kia.

Di Thất thâm uyên thật lâu không có náo nhiệt qua như vậy.

- Ngừng!! Không xong rồi? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Muốn bắt lão tổ ta, tranh công cho Thiên Vu Đế tộc?

Thiên Bảo lão tặc rốt cuộc cũng ngừng, nổi giận đùng đùng quát tháo người canh giữ đang đuổi tới.

Người canh giữ hít sâu một hơi:

- Đừng xúc động! Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, tiến đến đều là tị nạn, không được phá hư quy củ, càng không được làm ẩu!

- Lão già, ngươi xem lão tổ ta là cái gì!

- Chính ngươi có thân phận gì, ngươi không rõ ràng?

- Ngươi coi lão tổ ta điều nghiên địa hình sao?!! Ta là đang tị nạn, nơi này liên quan đến sống chết của ta, ta đương nhiên muốn rõ ràng nơi này rốt cuộc là nơi nào, có thể giữ được ta hay không, nếu như không được, ta lập tức rút lui!

- Lão gia hỏa bất tử, tránh ra cho ta, còn dám quấn lấy ta, ta giết chết ngươi!

Trấn thủ lão tổ đưa tay, tản linh lực ra, biểu thị mình vô hại:

- Ta không có ý trở mặt cùng ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi tâm sự. Nếu như ngươi thật sự muốn tìm hiểu tình huống, có thể hỏi ta.

- Mẫu thân nó… ta biết ngươi là ai à!! Lão tổ ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, nếu như gặp một người đã tin, thì đã sớm chết một trăm lần! Tránh ra, ta muốn tự mình điều tra, ta tin tưởng ánh mắt của mình!

- An tâm chớ vội. Ta có thể dẫn ngươi đi một nơi, chỉ cần tới đó nhìn, ngươi sẽ có lòng tin đối với Di Thất thâm uyên!

- Tránh ra, không hứng thú.

- Ngươi là không dám nhìn? Ha ha, Thiên Bảo lão tổ, không gì hơn cái này.

- Bớt dùng phép khích tướng cho ta. Không dùng được.

- Ngươi chỉ cần tới đó nhìn một chút, thắng qua ngươi ở chỗ này đi dạo năm ba ngày. Đi không?

Thiên Bảo lão tặc cau mày nhìn lão nhân trước mặt thật lâu, mới nói:

- Nơi nào?

Người canh giữ âm thầm cười lạnh:

- Bí cảnh trong bí cảnh, ta ở chỗ này hơn hai mươi năm, ngẫu nhiên có cơ hội phát hiện. Ngươi tới đó nhìn, nếu có lòng tin, coi như lễ ta gặp mặt, nếu như không có lòng tin, ngươi xoay người rời khỏi, tuyệt đối không dây dưa nữa.

- Ha ha, ngươi làm bẫy cho lão tổ ta sao?

- Thiên Bảo, phàm là tới đây tị nạn, đều là có thù cùng Thần tộc và Đế tộc, vì sao ta phải hãm hại ngươi?

- Ta lại không biết rốt cuộc ngươi là ai, trong bụng lại đang tính toán cái gì.

- Ta giữ một khoảng cách với ngươi, ta tận lực áp chế cảnh giới, như thế nào? Ta không có ý gì khác, ta đúng là muốn kết giao bằng hữu với ngươi.

- Ta ở chỗ này hơn hai mươi năm, một mực không có cảm giác an toàn, ta thật hy vọng có thể có một Thần Linh đủ phân lượng, có thể cùng ta làm bạn. Sau khi gặp được chuyện, cũng có thể cùng một chỗ ứng phó.

Người canh giữ muốn mang theo Thiên Bảo lão tặc đến đầu nguồn pháp trận, nơi đó có đế cốt ẩn núp, xuyên suốt lấy chín lớp phong ấn, chỉ cần đưa lão tặc vào đi, tất nhiên cưỡng ép trấn trụ.

Dù sao lão gia hỏa này cũng mang theo năm ba kiện Thần khí trong người, bao gồm Bỉ Ngạn Chi Luân vừa mới bị hắn mang đi!

Nếu như không bí mật khống chế lại, đến lúc đó cho dù là lại đến ba vị Thần Tôn, đều chỉ sợ rất khó chế ngự, làm không tốt sẽ biến khéo thành vụng, dẫn phát hỗn chiến, lan đến gần pháp trận ổn định.

Thiên Bảo lão tặc cau mày, vẻ mặt căng cứng, Âm Dương Dực phía sau như ẩn như hiện, tinh thạch trong tay rạng rỡ cường quang.

Rất rất lâu...

Vẻ mặt Thiên Bảo lão tặc hơi chậm:

- Dẫn đường! Nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám đùa mánh khóe, ta muốn mạng của ngươi trước tiên!

- Ngươi có cảnh giác là tốt, nhưng ngươi xác thực có thể tin tưởng ta.

Người canh giữ nhiệt tình mời, trong lòng cười lạnh, mắc câu rồi!

Thiên Bảo lão tặc giữ một khoảng cách đuổi theo, nhưng nhếch miệng bôi lên nụ cười xấu xa, lão già này, còn muốn tính toán ta?

Người canh giữ mang Thiên Bảo lão tặc theo vào trước một ngọn núi đá nhìn rất bình thường, so với những ngọn núi đá nguy nga khác ở xung quanh, nơi này lộ ra rất không đáng chú ý.

Nơi này cũng như núi đá khác, bị khai phát lợi dụng, biến thành một cái cửa hàng, chỉ là đồ bên trong thật sự là quá ít, có vẻ hơi keo kiệt.

- Đây là cửa hàng của ta. Vào bên trong là được.

Người canh giữ mang theo Thiên Bảo lão tặc đi đến cửa hàng, tùy tiện khoát khoát tay cùng mấy người hầu nhìn rất lười nhác, từ trong góc xốc lên một cánh cửa đá nhỏ.

- Không đi!!

Thiên Bảo lão tặc quả quyết từ chối.

- Đều đã tới đây, còn không tin ta? Ngươi đó, thật sự ở bên ngoài đợi đến quá lâu, người nào cũng đều không tin cả.
Chương 3308 Đại bạo động

- Nơi này có cổ quái, ta phải đi, cáo từ.

- Chờ một chút. Phía dưới thật sự là đồ tốt, cũng là nguyên nhân mấy năm nay ta ở lại nơi này. Ta nguyện ý cùng ngươi chia sẻ, chỉ là hi vọng chúng ta có thể hai bên cùng ủng hộ, nói không chừng sau này... có thể khống chế bí cảnh này.

Người canh giữ cố ý kích thích.

Chỉ cần tiến vào, cửa đá này vừa đóng, phong ấn bên trong triệt để trấn trụ lão già này!

Thiên Bảo lão tặc hồ nghi nhìn hắn một cái, cẩn thận từng li từng tí đi đến cửa đá.

- Ta tản ra linh lực, chính ngươi nhìn.

Người canh giữ mở ra hai tay, chứng minh mình vô hại.

Lão tặc này thật sự là quá xảo quyệt, đều đã tới đây mà vẫn chưa yên tâm.

- Bọn hắn!!

Thiên Bảo lão tặc lại liếc nhìn những thị vệ trong thạch điện kia.

Bọn thị vệ làm bộ lắc đầu thở dài, cũng đều nhao nhao tản ra linh lực, biểu thị vô hại.

Lúc này Thiên Bảo lão tặc mới yên tâm đi qua.

Đáy mắt người canh giữ có chút ngưng tụ, muốn đi đến.

Bọn thị vệ nằm sấp âm thầm nắm tay, đi đến liền niêm phong cửa.

Thiên Bảo lão tặc đi đến trước cửa đá, thời điểm đang muốn đưa tay lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn:

- Ta làm sao cảm thấy lão gia hỏa ngươi đây không giống người tốt nhỉ.

- Ha ha... Ngươi đó...

Người canh giữ lắc đầu mà cười.

Nhưng ngay lúc giờ khắc này, Thiên Bảo lão tặc kích phát thời gian tinh thạch yên lặng trong tâm hải.

Một trận ba động quỷ dị khuấy động huyết nhục thần hồn toàn thân, trong chốc lát quét sạch núi đá, trùng kích bốn phương tám hướng.

Phạm vi trăm dặm, thời gian lâm vào yên lặng.

Không tốt!!

Người canh giữ bỗng nhiên biến sắc, cứ việc tản ra linh lực, nhưng thần thức từ đầu đến cuối vẫn luôn cảnh giới, có thể rõ ràng phát giác được ba động quỷ dị, mà... Thiên Bảo lão tặc liền đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.

Quá nhanh!!

Nhanh giống như là thuấn gian di động!!

- Không nghĩ tới đi.

Hai cánh Âm Dương khuấy động sau lưng Thiên Bảo lão tặc.

Thái Âm hắc khí cuồn cuộn, ăn mòn vạn vật, âm trầm tà ác, năng lượng mặt trời bạo động, chí dương chí liệt, cuồn cuộn như sấm.

Người canh giữ điên cuồng thôi động linh lực, kích phát thần uy, nhất là vũ khí trên mặt nhẫn, nhưng... dưới áp chế của thời gian cuối cùng vẫn chậm mấy phần...

Âm Dương khuấy động, không gian vỡ nát, cả tòa núi đá chôn vùi ngay tại chỗ.

Bao gồm cả người canh giữ ở bên trong, tất cả vật sống trong núi đá toàn bộ hóa thành tro tàn.

- Dạ Nha, rút lui!! Nơi này không cần đến các ngươi!

Thiên Bảo lão tặc bỗng nhiên kéo cửa đá ra, nhìn cũng chưa từng nhìn, linh lực trùng kích tinh thạch trong tay, ném vào lối đi tối thui.

Con đường tựa như là cái miệng hồ lô, nhìn không rộng không dài, một khi xuống dưới, cảnh tượng lại càng sáng tỏ thông suốt.

Phía dưới là phiến hồ dung nham mãnh liệt, thậm chí có thể nói là biển dung nham, mênh mông cuồn cuộn sóng lớn, sóng nhiệt cuồn cuộn như là có được diệt thế uy lực.

Linh Thể dung nham đếm mãi không hết nhấc lên rít gào ở bên trong, hữu hình giống như Đại Long, có tương tự cự ngạc, có tương tự linh điểu, đơn giản tựa như là một siêu cấp trại chăn nuôi.

Đại dương dung nham mênh mông không chỉ có kết nối với địa tầng xung quanh, càng tạo thành hồ năng lượng tự nhiên vận chuyển duy trì pháp trận.

Năm viên đế cốt trấn áp tế đàn cổ xưa, lơ lửng ở trên biển dung nham, thần cốt bị vài chục tòa tế đàn lớn nhỏ không giống nhau bảo vệ trấn thủ, xen lẫn thành pháp trận phức tạp mà mênh mông, giao hòa cùng Di Thất thâm uyên Cửu Trọng Thiên Mạc, tạo thành pháp trận lĩnh vực cường đại trong vực sâu mênh mông vạn dặm.

Năng lượng nơi này điều tiết khống chế không được, tuyệt đối có thể tuỳ tiện trấn áp Thần Linh, dù là vị Thần Linh này mang theo năm ba kiện Thần khí!

Nhưng, Thiên Bảo lão tặc xảo quyệt căn bản không có vào, thậm chí đều không có nhìn xem là cái gì, liền trực tiếp ném viên đá Chu Thanh Thọ cho kia xuống rồi.

Hắn không sợ đồ mất đi hiệu lực sao?

Đương nhiên không sợ!

Đây chính là đồ mà Thiên Nguyên Đại Thiên Đế tôn quý, vĩ đại, chí cao vô thượng của bọn hắn cho.

Tùy tiện, liền có thể phát nổ pháp trận phía dưới!

Sau khi Thiên Bảo lão tặc ném ra, hắn lập tức huy động hai cánh Âm Dương, dùng tốc độ cao nhất rút lui, điên cuồng phóng thích năng lượng áp chế trước đó tại thời khắc này, hận không thể để hai cánh Âm Dương lại dài ra mấy cái cánh.

Tinh thạch thuận con đường rơi xuống, sau khi bị kích hoạt năng lực, nổi lên mê quang thản nhiên.

Trong tinh thạch giống như một mảnh tinh không, sâu trong tinh không thì là vòng xoáy lỗ đen mãnh liệt, đang kéo dài khuếch tán, tại nhanh chóng xoay tròn.

Phù phù!!

Tinh thạch tiến vào dung nham, mười mấy Hỏa Linh bổ nhào đi qua trước tiên, đuổi theo tinh thạch hạ xuống.

Hỏa Linh gào thét lẫn nhau, chém giết kịch liệt, một đầu Đại Long cuối cùng giống như Hỏa Linh cắn vào tinh thạch một cái.

Răng rắc!

Tinh thạch bò đầy vết nứt, tiếp đó... Bành...

Một tiếng giòn vang không nhẹ không nặng, tinh thạch vỡ vụn, lỗ đen bên trong nhìn rất an tĩnh đột nhiên bành trướng, kịch liệt nhấc lên, chấn vỡ vụn Hỏa Long ngay tại chỗ.

Hắc ám lao nhanh, vòng xoáy vặn vẹo, khuếch tán về bốn phương tám hướng, phạm vi từ lúc bắt đầu ba đến năm mét, sau đó lại đến một trăm mét... Mười ki-lô-mét... Mười vạn mét...

Ầm ầm!!

Phạm vi càng lúc càng lớn, thanh thế càng ngày càng kinh khủng.

Hắc ám bạo động, hỗn loạn cuồng liệt, tàn phá tất cả Hỏa Linh trên dọc đường, lật tung dung nham mãnh liệt.

Ngôi sao này là ngưng tụ từ trong thân thể Khương Phàm, dùng Hỗn Loạn Pháp Tắc tạo nên Hỗn Loạn Nguyên Lực.

Tương đương với Thiên môn Hỗn Loạn diễn biến Hỗn Loạn Thiên Chùy.

Đương nhiên, trong thời gian ngắn Khương Phàm ngưng tụ ra hỗn loạn tinh thạch là không kịp xa so với Hỗn Loạn Thiên Chùy, nhưng đầy đủ để dẫn bạo vực sâu.

Ầm ầm... Oanh...

Vô tận biển dung nham sóng lớn cuồn cuộn, trên dưới nhấc lên, hình thành vô số vòng xoáy, càng đánh thẳng vào trên không lơ lửng tế đàn cổ xưa.

Năng lượng chi hải nhận trùng kích, tế đàn cổ xưa lọt vào tác động đến.

Tất cả tế đàn ở giữa ở chung xâu chuỗi, hình thành mênh mông pháp trận, mưu toan khống chế năng lượng chi hải, nhưng mênh mông dung nham một khi hỗn loạn, loại năng lượng này thật sự là khủng bố, tựa như là biển động đang sôi trào, cuồng dã nuốt hết tế đàn, đánh thẳng vào phía trên địa tầng.
Chương 3309 Cự Linh thoát khốn, đại biến bắt đầu (1)

Địa tầng lắc lư kịch liệt, răng rắc giòn vang, lan tràn ra lít nha lít nhít vết nứt.

Vết nứt sâu gần biển dung nham, dày đặc mà tráng kiện, dâng lên sóng nhiệt ngập trời, sôi trào ánh lửa hừng hực.

Cánh rừng đổ sụp, núi đá vỡ nát, mấy vạn người tị nạn thất kinh.

Tế đàn kịch liệt trấn áp, thần uy, đế uy, lần lượt phóng thích, giống như từng tôn Thần Linh, bảo vệ lấy Đế Tổ kinh khủng giáng lâm, mưu toan áp chế hải dương.

Nhưng... Pháp trận nhận trùng kích, ảnh hưởng trước tiên khẳng định là đồ bọn hắn trấn áp, cũng chính là bảo đỉnh trên bầu trời.

Rống!!

Thập Bát Dực Cự Mãng bắt được trận ba động này, không chần chờ chút nào, mãnh liệt vặn vẹo lên thân thể khủng bố kéo dài mấy ngàn dặm, mười tám cái cánh thịt bị cự kiếm xuyên qua mãnh liệt bạo động, mặc cho bị xé rách huyết nhục mơ hồ, vẫn điên cuồng gầm thét.

Cự kiếm trấn áp phần đuôi, đầu, mười tám cái cánh thịt nhao nhao thức tỉnh, phun ra ánh sáng vô tận, tràn ngập đất trời che mất cự mãng, nhìn xuống cơ thể, tàn phá lấy hài cốt.

Rống!! Hống hống hống!

Thập Bát Dực Cự Mãng kêu lên đầy thê lương thảm thiết, nhưng bất kể như thế nào, đây cũng là cơ hội duy nhất mà nó đã đợi đến một lần trong trăm vạn năm qua, nó nhất định phải bắt lấy.

Trăm vạn năm, nó đã chịu đủ! Không muốn lại ở lại chỗ này nữa!

Dù là cơ hội xa vời, nó đều muốn dốc hết toàn lực.

Rống...

Thập Bát Dực Cự Mãng mặc cho ánh lửa ăn mòn cơ thể, mặc cho lợi kiếm đâm xuyên thân thể, từng chút từng chút... Một tấc một tấc... Cuồng loạn chống đỡ lấy thân thể.

Đại địa tại sụp đổ, dung nham lan tràn.

Bảo đỉnh đang chấn động, huyết quang chiếu đầy trời.

Di Thất thâm uyên yên lặng lâm vào hỗn loạn cùng bạo động hiếm thấy.

Nhưng, không có người canh giữ giữ gìn, pháp trận lại lọt vào trùng kích kịch liệt, chín tầng phong ấn phía trên cũng không có kịp thời mở ra.

- Ngay lúc này!!

Chu Thanh Thọ phóng lên tận trời, tóc dài bay loạn, y phục phần phật, khuôn mặt anh tuấn lãnh túc càng lộ vẻ dữ tợn, hắn huyết tế Tinh Thần Kiếm, đánh ra cường quang thẳng trời.

Cường quang chói mắt chiếu rọi khắp nơi, giống như là tinh hà lao nhanh, vặn vẹo giữa trời, mang theo cường quang rạng rỡ, tinh thần vô tận, cuồn cuộn đánh về phía vực sâu.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt theo sát phía sau, hai tay dâng lên vòng xoáy hư không, dựa theo phương thức Khương Phàm giới thiệu giải phong tầng tầng, phóng thích khí tức Hỗn Độn bên trong.

Tinh hà lao nhanh, mở đường ở phía trước, hư không cuồn cuộn, Hỗn Độn đi theo sau!

Rầm rầm rầm...

Chín tầng mây sương mù liên tiếp cuồn cuộn, bị đánh tan, dã man đánh ra một con đường thẳng tới bảo đỉnh.

Rống...

Thập Bát Dực Cự Thú đã nhận ra khí tức Hỗn Độn, đầu bị trấn áp bỗng nhiên nhấc lên, ngay cả cự kiếm ở phía trên đều bị mang ra ngoài.

Bảo đỉnh lay động, để đất rung núi chuyển, đồng thời bành trướng, kịch liệt như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.

Dung nham bạo động, địa tầng sụp đổ.

Di Thất thâm uyên yên tĩnh trăm vạn năm nhanh chóng bị dung nham nóng hổi hừng hực nuốt hết.

Tinh Thần Kiếm mở ra tầng tầng màn trời, đánh tới đỉnh nắp bảo đỉnh.

Ngay một khắc này, cự mãng từ nội bộ phá tan nắp đỉnh, mở ra cái miệng lớn kinh khủng, phát ra tiếng gào thét hùng hậu mà thật lớn.

- Ngọa tào...

- Nhé nhé nhé... Đó là cái gì!!

Bên trong biển dung nham phía dưới, số lượng lớn cường giả đang giãy dụa, nghẹn ngào kêu lên đầy sợ hãi.

Bọn hắn rõ ràng thân ở dung nham, lại ớn lạnh toàn thân.

Bên trong huyết nguyệt xông ra một con cự mãng??

Không, đó là một con rắn cực kỳ… cực kỳ lớn!!

Quá lớn!!

Mẫu thân nó… quá lớn!!

Đó là huyết nguyệt, mẫu thân nó, lại còn là huyết đản?

Trận bạo động đột nhiên này, chẳng lẽ là huyết đản phá xác rồi?

- Ở chỗ này!! Nơi này!!

Tinh Thần Kiếm bỗng nhiên thay đổi tuyến đường, theo sát phía sau Đông Hoàng Lăng Tuyệt, đánh ra tất cả Hỗn Độn Nguyên Thạch trong không gian hư vô.

- Hỗn Độn Cự Linh!! Ta, lấy danh nghĩa sứ giả Thiên Đế, trả lại tự do cho ngươi!

Chu Thanh Thọ chân đạp tinh hà, đứng ngạo nghễ trên không vực sâu.

Tinh quang sáng chói, tinh hà lao nhanh, làm nổi bật lên cho hắn vẻ tôn quý uy nghiêm càng cường đại, như là Bất Hủ Giả tiến lên trong vũ trụ, hấp dẫn lấy ánh mắt Hỗn Độn Cự Linh.

- Những bảo vật này có thể điều trị tổn thương trầm tích của ngươi. Nhưng muốn chân chính trở về đỉnh phong, liền đi về hướng Đông Nam! Nơi đó là Tam Sinh Đế Thành, nơi đó có một một Hỗn Độn Cự Linh đang ẩn núp. Hỗn Độn Cự Linh kia đã trọng thương, ngươi chỉ cần nuốt lấy nó, ngươi sẽ trở lại đỉnh phong, toàn bộ Thiên Võ tinh cầu đều sẽ được ngươi thôn phệ!

Chu Thanh Thọ tiếp được Tinh Thần Kiếm trở về, chỉ phía xa Đông Nam:

- Đi thôi!! Đi thôi!! Phát tiết lửa giận của ngươi đi! Thực hiện thệ ước của ngươi đi!!

Sau khi Hỗn Độn Cự Linh nuốt vào hơn một trăm viên Hỗn Độn linh vật, thân thể rách rưới như là trời hạn lâu ngày gặp mưa rào, nhanh chóng toả ra sinh cơ mênh mông.

Tất cả Đế tộc vì trấn áp nó, kéo dài tàn phá cơ thể của nó, tiêu hao tiềm lực của nó, hạn chế nó hoạt động.

Trăm vạn năm trấn áp, đã để nó suy yếu đến cực độ, thậm chí ngay cả điều động năng lực như thế nào, bay lượn như thế nào, chiến đấu như thế nào, nó đều quên bẵng đi.

Bây giờ hắn thật sự cứ như là một hài tử vừa mới phá xác.

Nhưng, thù hận cùng lửa giận vô tận tích trữ hàng trăm vạn năm.

Rống!! Hống hống hống...

Hỗn Độn Cự Linh đạt được Hỗn Độn Nguyên Thạch giúp đỡ, thực lực nhanh chóng khôi phục, nương theo máu tươi đầy trời, nó rút hai cánh ra, rút cái đuôi bị cự kiếm đóng đinh ra.

Thân thể cuộn nằm từ bên trong bảo đỉnh khổng lồ phóng lên tận trời.

Máu me đầm đìa, lại bành trướng Hỗn Độn, giống như sơn lĩnh di động, lại như là giang hà lao nhanh, hoàn toàn rời khỏi bảo đỉnh giam cầm nó trăm vạn năm.

Trong dung nham cuồn cuộn phía dưới, trong vực sâu sụp đổ, tất cả cường giả giãy dụa đều trấn trụ.

Con cự mãng kia giống như vô biên vô hạn, không ngừng tiếp tục lao ra từ bên trong bảo đỉnh.

Tựa như là Cự Thú Vũ Trụ từ bên trong dị độ không gian lao nhanh đến.
Chương 3310 Cự Linh thoát khốn, đại biến bắt đầu (2)

Cái đầu trước đó nhìn đã rất lớn, sau khi hoàn toàn đi ra, lần nữa chấn kinh linh hồn của bọn hắn, đổi mới nhận biết của bọn hắn, như là nhìn chủ nhân Tạo Vật, đó là thế giới hóa thân.

Bọn hắn đột nhiên cảm giác mình nhỏ bé tựa như là bụi bặm!!

Cảnh giới gì, vũ khí gì, võ pháp gì, giờ phút này đều trở nên không đáng để nhắc tới.

Đó là áp bách hít thở không thông, đó là tuyệt vọng sợ hãi!

Ầm ầm...

Thập Bát Dực Cự Mãng đánh vỡ Cửu Trọng Thiên, xông ra khỏi vực sâu!

Khi mười tám cái cánh thịt toàn bộ triển khai ra, một khắc này, bầu trời lâm vào hắc ám, thế giới đều như là an tĩnh.

Trong thành trấn xung quanh vực sâu, tất cả mọi người mặt mũi tràn đầy rung động, con mắt trừng lớn, khó có thể tin được mà nhìn linh thể khủng bố đột nhiên xuất hiện kia, hung uy tràn ngập đất trời, sóng triều Hỗn Độn chấn động cả trời đất, như là Thiên Đế giáng lâm, để bọn hắn nhịn không được liền muốn phủ phục cầu nguyện.

Rống!

Thập Bát Dực Cự Mãng mãnh liệt huy động hai cánh, nhấc lên mười tám cơn gió lốc hủy diệt, cuồn cuộn giữa bầu trời, xoắn nát tầng mây, vỡ nát không gian, giống như là cuồn cuộn mà đi về bốn phương tám hướng.

Thành trấn cổ lão đột ngột nhảy lên, hàng tỷ sinh linh như lá khô bay loạn, đại địa đều bị nhấc lên, bụi mù ngập trời, che khuất bầu trời.

- Tiểu tổ tông của ta ơi, lớn... như vậy sao?

Thiên Bảo lão tổ trở lại Chu Thanh Thọ bên cạnh, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn cự vật kinh khủng kia, cứ việc đã có chỗ chuẩn bị, nhưng vẫn bị hình thể của nó làm cho kinh đến. Không chỉ có hô hấp không khoái, da đầu đều có chút run lên.

- Tin chưa?

Chu Thanh Thọ cũng rung động, nhưng càng nhiều hơn chính là kích động.

- Tin!! Tin tin!!

- Trò hay vừa mới bắt đầu, đi theo ta, ta để cho ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là chiến tranh thật sự!!

Chu Thanh Thọ ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước về phía trước, chỉ phương hướng Tam Sinh Đế Thành phía xa, nhưng chính thời điểm đang hắn phải nhắc nhở Hỗn Độn Cự Long mau chóng tới, con Cự Linh này lại mãnh liệt nhấc lên, mở ra cái miệng to như chậu máu, phát ra tiếng rít gào sắc nhọn, nằm xuống đánh tới Di Thất thâm uyên cầm giữ nó trong thời gian vô tận.

Oanh!

Ầm ầm!!

Vực sâu sụp đổ, dung nham ngập trời, Thập Bát Dực Cự Mãng lao thẳng tới sâu trong địa tầng, điên cuồng tàn phá bừa bãi, cuồng dã nhấc lên, phát tiết lửa giận của mình.

Năm tòa tế đàn đế cốt cùng số lượng lớn tế đàn thần cốt đều bạo phát uy lực và năng lượng cuồn cuộn, giống như Thần Linh Đế Quân chân thực, phát khởi vây bắt đối với Thập Bát Dực Cự Mãng.

Địa tầng bạo động!

Dung nham tuôn ra, thao thao bất tuyệt!

Sông dung nham xung quanh toàn bộ đều lọt vào trùng kích, chấn động địa tầng mênh mông!

Ầm ầm...

Thời điểm Thập Bát Dực Cự Linh cùng tế đàn triển khai liều chết chém giết, xung quanh địa tầng bắt đầu lắc lư mãnh liệt, dẫn phát tuyệt thế địa chấn.

Vết nứt kinh khủng bắt đầu lan tràn, nương theo sóng nhiệt cùng dung nham ngập trời, xâm nhập đại địa Tây Bộ.

- Ha ha, tâm tình có thể hiểu nha, chúng ta chờ một lát.

Chu Thanh Thọ xấu hổ cười nói.

Tê tê...

Thiên Bảo lão tặc quan sát tuyệt thế tai nạn phía dưới, liên tiếp hít lấy từng ngụm khí lạnh, quá mạnh, thật sự là quá mạnh, coi như Thần Linh đều có thể bị nó trực tiếp chụp chết.

- Các ngươi theo sát nó, ta tràn tin tức ra.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt muốn để người ngoài biết, là Thiên Bảo lão tặc xông vào bí cảnh thứ hai, sau khi lọt vào trấn áp liều chết phản kháng, đưa tới tai nạn như vậy.

Cùng lúc đó, vực sâu tế đàn vô cùng rung chuyển rõ ràng truyền tới trong tổ từ năm Đế tộc.

Di Thất thâm uyên là căn mệnh tử của các Đế tộc, là căn nguyên để bọn hắn tiếp tục phát triển cùng cường thịnh, tuyệt đối không cho phép nổi lên ngoài ý muốn.

Đế Tổ nhao nhao bừng tỉnh, tiếng gào thét tức giận vang vọng Đế Thành.

Bọn hắn đầu tiên nghĩ đến chính là đám cường giả bí ẩn giáng lâm Thiên Nguyên tinh vực nửa năm trước kia.

Một con Hỗn Độn Cự Bằng ẩn núp đến Thiên Võ tinh cầu bọn hắn, nửa năm qua bọn hắn từ đầu đến cuối đều đang mật thiết chú ý, thậm chí phát đi kháng nghị đến Thiên Nguyên Đại Thiên Đế.

Nhưng Đại Thiên Đế nơi đó cho ra đáp lại là, Hỗn Độn Cự Bằng chỉ là đến Thiên Võ tinh ở tạm, tu dưỡng chừng mười năm sẽ rời khỏi, mà cam đoan tuyệt đối không loạn đụng bất kỳ vật gì ở nơi đó, càng sẽ không uy hiếp được bất cứ cường tộc nào.

Bây giờ thế nào?

Di Thất thâm uyên xảy ra chuyện gì?

Ai có thể phá hư bọn hắn tế đàn?

Nhất định là khi Hỗn Độn Cự Bằng kia phát hiện Hỗn Độn Cự Linh tồn tại, sau đó kìm nén không được mà muốn thôn phệ!!

Ngũ đại Đế Tổ nổi giận, mang theo đế uy ngập trời, từ bên trong Đế Thành riêng phần mình bay lên không, tế lên siêu cấp Đế binh, đuổi giết Di Thất thâm uyên.

Tam Sinh Đế Thành!

Thời điểm xảy ra chuyện, nơi này đang tiến hành đấu giá kịch liệt lần hai.

Từng kiện bảo vật nguyên thủy quý giá được bày ra đến, để cường tộc trong sương phòng tranh nhau cạnh tranh.

Những bảo vật này đều đến từ nguyên thủy thế giới, đều ẩn chứa năng lượng đặc biệt mà quý giá, thậm chí là uy lực sáng thế, cũng chính vì vậy, rất khó cho ra định giá chính xác.

Đối với cần người mà nói, giá trên trời đều đáng, đối với thương hội mà nói, mang đi ra ngoài thêm chút lẫn lộn có thể bán được giá trên trời, đối với những Thần tộc kia mà nói, hoàn toàn có thể làm chí bảo truyền thế.

Các phương tranh đoạt vô cùng kịch liệt, mỗi kiện bảo bối xuất hiện đều có thể mang theo bảy phần sương phòng trở lên tham dự cạnh tranh.

Ngay cả Khương Phàm đều muốn làm mấy món, mang về tẩm bổ cho thế giới của Dạ An Nhiên.

- Không phải là chúng ta nên rút lui trước rồi?

Trong sương phòng Dực Thần tộc, Dực Lâu hỏi đến thủ hộ giả.

Bây giờ các phương đang kịch liệt cạnh tranh, kỳ thật bọn hắn có thể sớm rời khỏi, mang lên bọn hắn sáu trăm ngàn Dực Nhân nhanh chóng rời khỏi.

Các phương tạm thời không thoát thân ra, bọn hắn có thể tranh thủ đến không ít thời gian.

Hộ giả thản nhiên liếc nhìn hắn:

- Gấp làm gì? Chúng ta cạnh tranh công bằng công chính, quang minh chính đại rời khỏi, vì sao làm giống như là đào vong? Huống chi, ha ha... Nhiều người mới náo nhiệt nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK