Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3291 Ra Trận Thức (1)

Dirent rất kỳ quái, theo lý mà nói Tam Sinh Đế tộc bày ra bảo vật áp trục khẳng định bất phàm, coi như Sở Thiên Hùng là chủ nhân đế quốc cũng chưa chắc gặp qua, vậy mà không có biểu hiện ra hứng thú?

Là ra vẻ, hay là còn muốn thứ khác:

- Ta có thể sớm để lộ một tin tức cho ngài, cuối cùng của cuối cùng, chúng ta bày ra Tam Sinh Thạch!

- Ồ?

Dáy mắt Sở Thiên Hùng bắn ra mấy tia sáng rực.

- Chúng ta vận dụng Tam Sinh Thạch, viết xuống tên kẻ đấu giá cao nhất!

Dirent có chút ngẩng đầu, khôi phục vẻ cao ngạo cùng cường thế thường ngày.

Trước đó luôn cảm thấy Đế Hoàng tộc quá mạnh, vị Thần Hoàng này quá tôn quý, khí thế không tự chủ được mà yếu đi mấy phần, nhưng nhắc đến Tam Sinh Thạch, hắn nên có tư thái khôi phục Đế tộc.

Tam Sinh Thạch là Đế binh trấn tộc của Tam Sinh Đế tộc, đứng hàng đầu bảng Đế binh tại Thiên Nguyên tinh vực.

Phía trên ẩn chứa lực lượng 'kiếp trước, kiếp này cùng kiếp sau', là Tam Sinh Đế tộc bọn hắn diễn biến và sinh ra Nguyên Tổ, càng là một trong những căn bản để bọn hắn tiếp tục cường thịnh.

Bọn hắn sẽ không tùy tiện vận dụng, nhưng chỉ cần vận dụng, chính là uy lực nghịch thiên.

Nếu như dùng máu tươi của ai đó khắc tên lên, là có thể nắm kiếp trước, kiếp này cùng tương lai người kia, triệt để khống chế vận mệnh người đó!

Là nghịch thiên cải mệnh thật sự!

Tam Sinh Đế tộc sẽ không tùy tiện vận dụng, nhưng nếu như thọ nguyên Đế Tổ gần, mà đời sau chưa từng xuất hiện hậu đại có được ‘tư cách Đại Đế’, bọn hắn sẽ vận dụng Tam Sinh Thạch, để hậu đại ưu tú nhất nghịch thiên cải mệnh, bảo đảm lúc nào tới thế xưng đế!

Sở Thiên Hùng nhìn Dirent, đột nhiên hứng thú:

- Chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt nhỉ.

Dirent nói:

- Ta đã đi qua Thiên Nguyên tinh, tuy nhiên đều là vì nhiệm vụ, tới lui vội vàng, không có đi qua đế quốc.

Sở Thiên Hùng nói:

- Ta nghe nói Tam Sinh Đế tộc các ngươi không chỉ có thể mượn dùng lực lượng kiếp trước cùng kiếp sau, còn có thể nhìn thấy kiếp trước cùng kiếp sau của người khác?

Dirent nói:

- Vận chuyển Tam Sinh bí thuật, quả thật có thể nhìn thấy.

Sở Thiên Hùng mở ra hai tay, uy lực đế hoàng cuồn cuộn, mang cho đại biểu hai bên trong phòng cảm giác áp bách lớn lao:

- Kiếp sau của ta, so với ta đời này như thế nào?

Dirent nhắm lại mắt, lần nữa mở ra, bên trong là mê quang lưu chuyển, như có ánh sáng Luân Hồi lấp lóe, có uy lực nhân quả bành trướng.

Đập vào mắt đầu tiên là ánh sáng hừng hực kiếp này của Sở Thiên Hùng, giống như là xuất hiện một vòng mặt trời treo cao, để cho người ta không dám nhìn thẳng.

Ở trước mặt Sở Thiên Hùng, còn ra hiện cái bóng mơ hồ, mặc dù không có sáng chói hừng hực như kiếp này, nhưng tương tự vẫn vô cùng loá mắt, kiếp trước hẳn là Thánh Hoàng đỉnh phong.

Ở phía sau Sở Thiên Hùng, còn ra hiện cường quang chói mắt, so với kiếp này cũng không thua bao nhiêu, có thể thấy được kiếp sau của Sở Thiên Hùng coi như không phải chủ nhân đế quốc, cũng là Thần Linh cảnh.

Dirent đang muốn tán dương, nhưng bất chợt, trong tầm mắt hắn, ánh sáng sau lưng Sở Thiên Hùng bỗng nhiên ảm đạm, kịch liệt lấp lóe, sau đó... Dập tắt...

Hả??

Dirent còn tưởng rằng mình đã bị Đế Hoàng bí thuật của đối phương ảnh hưởng tới, lại nhắm mắt lại, lần nữa dò xét.

Đoàn bóng dáng trước mặt Sở Thiên Hùng kia không có thay đổi, nhưng ánh sáng kiếp này lại bắt đầu nhanh chóng ảm đạm, trở nên yếu ớt, cơ hồ muốn biến mất, mà thậm chí sau lưng ngay cả bóng dáng cũng không có.

Tình huống đây là như thế nào?

Kiếp này gặp được nguy cơ?

Gãy mất luân hồi, không có kiếp sau?

Không đúng, vừa rồi rõ ràng rất bình thường.

Loại chuyện vận mệnh này, tuỳ tiện sẽ không phát sinh thay đổi.

Lần đầu tiên nhìn thấy, cơ bản cũng là xuyên qua kiếp trước, kiếp này cùng kiếp sau.

Làm sao còn biết thay đổi?

Là có gì ảnh hưởng tới rồi sao? Nhưng thứ gì có thể khiến vận mệnh người ta đột nhiên lại thay đổi cực kỳ!

Đúng vào lúc này, ánh sáng kiếp này cùng kiếp sau của Sở Thiên Hùng đột nhiên lại khôi phục, lại bắt đầu bành trướng sáng chói, hừng hực thịnh vượng.

Dirent lại càng kỳ quái, đây là tình huống như thế nào?

- Như thế nào?

Sở Thiên Hùng hỏi thăm.

- Kiếp trước là Thánh Hoàng đỉnh phong, kiếp này là chủ nhân đế quốc, kiếp sau... Chỉ mạnh không yếu!

Dirent làm đại thống lĩnh, tự nhiên có thể không thấy sợ hãi, bình thản ung dung.

- Ha ha... Ha ha... Ha ha...

Sở Thiên Hùng cởi mở cười to.

Mặc dù biết mình làm chủ nhân đế quốc, kiếp sau chuyển sinh khẳng định sẽ còn cường đại, nhưng được Tam Sinh Đế tộc khẳng định, vẫn rất vui mừng.

Dirent cũng cười nâng chén đáp lại, chỉ là ánh mắt không để lại dấu vết quét về phía cường giả ở hai bên Sở Thiên Hùng, muốn nhìn tình huống của bọn hắn một chút.

Đúng vào lúc này, bên ngoài đường đi truyền đến từng trận rối loạn, ngay cả trong tửu lâu đều gây nên oanh động, truyền đến tiếng bước lộn xộn chân dày đặc, giống như rất nhiều người đều chạy đến cửa sổ.

Dực Thần tộc đang bị toàn thành nghị luận cuối cùng cũng đã tới!

Ba vị Thần Tôn đi ở phía trước, thân thể thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn, không trông có vẻ già chút nào, mười cánh chim màu vàng hoa lệ càng lộ vẻ uy mãnh tôn quý.

Phía sau bọn họ còn có rất nhiều cường giả tám cánh cùng cường giả sáu cánh ở hai bên, cảnh giới cao thâm, có người đeo trọng kiếm, có người cầm cung tiễn, cũng hơi ngẩng đầu, triển hiện tư thái Dực Thần tộc.

Nhưng, làm cho tất cả mọi người ngoài ý muốn chính là, trong bọn hắn lại còn có một nam tử thô cuồng.

Ở trần, mái tóc dài rối tung, cơ bắp điêu luyện khuấy động cảm giác lực mênh mông, mang theo mặt nạ lại không thể che hết khí chất bá liệt buông thả.

- Đó là ai?

- Sao hắn không có cánh? Không phải Dực Thần tộc?

- Thần Linh của Dực Thần tộc vậy mà lại mở đường cho hắn? Tình huống này là như thế nào!

- Khí thế thật sự mạnh, chẳng lẽ là Thần Linh?

- Có ai quen biết không? Nhìn cái tư thế đi đường, nhìn cái dáng vẻ phách lối kia, Thiên lão đại Địa lão nhị hắn lão Tam sao!

- Kiêu ngạo như vậy, không ai thấy qua?
Chương 3292 Ra Trận Thức (2)

- Trách không được Dực Thần tộc phách lối như vậy, tổ địa cũng không cần, xuất động toàn tộc ép đến nơi đây, thì ra là tìm được trợ thủ.

- Đừng đùa, bây giờ nhìn lại bọn hắn là muốn bảo đảm tù binh, kỳ thật mấy kẻ địch Thần tộc cùng Đế tộc ngoài sáng trong tối đều đã kéo tới, chỉ một tôn thần này, có thể bảo đảm bọn hắn?

- Đi đường càng túm, chết càng nhanh. Cái tên ngu đần này không biết nơi này là nơi nào sao? Không biết tình huống nơi này bây giờ là như thế nào sao? Nhìn dạng như vậy thật sự là cần ăn đòn.

- Cần ăn đòn thì thế nào, đó là thần, ngươi có thể làm được gì hắn?

Tửu lâu, quán trà, cửa hàng, trong ngõ hẻm hai bên đường, đều ô áp áp đứng đầy người, vốn là muốn nhìn Dực Thần tộc, không nghĩ tới lại nhìn thấy thứ đồ chơi tươi mới.

- Chẳng lẽ là hắn?

Sở Thiên Hùng đi đến cạnh cửa sổ tầng cao nhất, nhìn nam tử ngẩng đầu ưỡn ngực, bước dài tiến lên ở phía dưới, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó.

- Là ai?

Đáy mắt Dirent lóe ra mê quang, dò xét người phía trước.

Không có kiếp trước?

Không có kiếp sau?

Cùng người trước đó như nhau?

Trong khoảng thời gian này rốt cuộc là thế nào? Chẳng lẽ mình lang thang tại vũ trụ quá lâu, năng lực bị hạn chế? Hay là do đạp diệt vũ trụ thần cấp, bị nguyền rủa?

Trước đó cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua loại tình huống này, vậy mà gần đây lại liên tiếp nhìn thấy hai cái, vừa rồi ngay cả Sở Thiên Hùng cũng đều nhìn không thấu.

Vẻ mặt Sở Thiên Hùng dần nghiêm trọng, nhớ mang máng ai đã nói với hắn, bên trong Dực Thần tộc có một hộ giả thần bí, từng nhiều lần xuất hiện tại thời điểm Dực Thần tộc nguy cơ, nghe nói tàn bạo dã man, khát máu điên cuồng.

Nhưng... tình huống quá chi tiết, hắn lại quên.

- Dực Thần tộc thả ra cuồng ngôn, đối với mấy triệu Dực Nhân là tình thế bắt buộc. Chẳng lẽ, chính là ỷ vào hắn? Hắn cùng người kia, có liên quan gì?

Dirent âm thầm kích phát huyết mạch, cẩn thận lại lặp đi lặp lại quan sát, kết quả cũng không thấy kiếp trước cùng kiếp sau người kia.

- Người nào?

Sở Thiên Hùng thuận miệng hỏi, đối với loại chuyện này, hắn hoàn toàn không có hứng thú.

Thứ hắn muốn là những món đồ nguyên thủy kia, là Hỗn Độn Cự Bằng kia nhanh chóng khôi phục, là đám gọi là 'chủ tử' kia mau rời khỏi mảnh tinh cầu này.

- Một tên quái nhân.

Dirent không có nhiều lời.

- Là hắn!! Hẳn là hắn!!

Trong tửu lâu gần đó, Đan Thần Thiên Mạch tinh hất trường bào lộng lẫy lên, đứng tại tầng cao nhất của tửu lâu, nhìn thân ảnh đi qua trên đường ở phía dưới kia.

Cùng thuộc tại Thiên Mạch tinh, Thái Thượng Đế tộc bọn hắn đối với Thần tộc Thiên Mạch đầu tiên như Dực Thần tộc này càng quen thuộc hơn.

Nhưng mấu chốt không ở chỗ này, mà là mấy chục vạn năm trước bọn hắn đã từng đạt được một chỉ lệnh bí mật —— cảnh giác Dực Thần tộc! Áp chế Dực Thần tộc!

Mỗi khi Dực Thần tộc phát triển đến đỉnh phong, bọn hắn lại lừa người cầm quyền thay mặt Đế tộc bày ra một trận chiến dịch.

Bọn hắn là Đế tộc danh dự, không tiện trực tiếp ra tay, nhưng bằng mượn bọn hắn vận hành, mỗi lần đều có thể mang đến cho Dực Thần tộc tai hoạ ngập đầu.

Mỗi khi đến lúc kia, bên trong Dực Thần tộc đều sẽ thức tỉnh một cường giả đặc thù, ngăn cơn sóng dữ, cứu vớt Dực Thần tộc tại giữa sinh tử tồn vong.

- Chẳng lẽ hắn chính là hộ giả kia?

Đan Thần khẽ nói.

Hắn chỉ là biết bí mật này, không biết tình huống cụ thể, dù sao lần trước vận hành là mười mấy vạn năm trước.

Nhưng nếu như Dực Thần tộc cao điệu giáng lâm, tất nhiên là có chỗ ỷ vào.

Điên cuồng buông tay đánh cược một lần như vậy, cũng chỉ có thể là vị hộ giả kia có đảm phách cùng lực uy tín như thế, có thể làm cho toàn tộc đi theo.

- Đối với Dực Thần tộc mà nói, mấy triệu Dực Nhân kia chính là cơ hội mà bọn hắn khổ đợi mấy chục vạn năm.

Ba vị Tổ Thần Hồng Hoang, tiềm lực vô hạn, nếu như có thể biến đổi xưng đế, Dực Thần tộc sẽ thay xương đổi thịt, thành tựu vị trí Đế tộc.

Mấy triệu Dực Nhân với huyết mạch tinh khiết, cũng có thể cải thiện huyết mạch truyền thừa cho Dực Thần tộc.

Mặc dù lần này không phải sinh tử tồn vong, nhưng lại quan trọng hơn so với sinh tử tồn vong.

Một vị nữ tử mỹ lệ mặc áo bào trắng tôn quý, đứng ở bên cạnh Đan Thần.

Toàn thân nàng bao phủ bởi tia sáng sáng rực, thánh khiết, tôn quý ưu nhã không gì sánh được.

Khuôn mặt nàng mỹ lệ, nhã khiết hoàn mỹ, tựa như ảo mộng, tinh mâu chớp động, khiến cho người ta say mê.

Nàng là truyền nhân duy nhất của Đan Thần, Luyện Đan sư Thánh Hoàng cảnh, Phượng Thuần Linh.

- Không biết Kim Nguyệt Đế tộc chuẩn bị thế nào, nếu như bọn hắn không ngăn cản nổi Dực Thần tộc, chỉ sợ chúng ta sẽ phải ra tay.

Hai đầu lông mày của Đan Thần tụ lên một vòng sầu lo.

Bây giờ đang là thời kỳ cường thịnh của Dực Thần tộc, Thái Thượng Đế tộc bọn hắn đã bắt đầu chuẩn bị kế hoạch, muốn hung hăng chèn ép Dực Thần tộc. Nếu như tùy ý để Dực Thần tộc đạt được những tù binh kia, coi như không thể biến đổi Đế tộc, cũng trở nên cực kỳ cường đại.

Muốn lại trấn áp, lại suy yếu, chỉ sợ độ khó lớn hơn rất nhiều.

- Kim Nguyệt tộc đối với những tù binh kia là tình thế bắt buộc, nhưng cũng không đến mức muốn toàn bộ. Chúng ta...

Phượng Thuần Linh đang suy nghĩ, đường đi đột nhiên nhấc lên như thủy triều giống như tiếng gầm, tất cả những người vây xem hai bên đường đều sôi trào.

- Ngọa tào! Ngọa tào! Ta cái đại tào! Ta thấy được cái gì?

- Đó là ai??

- Ngươi mù sao, còn có thể là ai! Dáng vẻ kim quang kia lập lòe, không phải Kim Nguyệt Đế tộc thì là ai!

- Kim Nguyệt Đế tộc, Thống Lĩnh cấp Thần Linh, Kim Minh!!

- Lão tổ tông của ta ơi, cái tên gia hỏa ngưu bức lòe kia lòe là ai? Cái này quá chói mắt, ta muốn mù rồi!

Đám người oanh động, sôi trào đến cuồng nhiệt.

Khi Dực Thần tộc tiến vào Đế Thành không bao lâu, theo sát phía sau lại có một người đi tới.

Cái kia thân người mười mét tám, chân lại không chạm đất, cách mặt đất một mét, tung bay về phía trước, trong tay hắn giơ cao lên một thanh đao màu đen, thanh đao kia cắm vào cằm một nam tử tóc vàng.
Chương 3293 Cự Đỉnh Thần Bí (1)

Nam tử tóc vàng đau đớn khuất nhục, bước chân lại lảo đảo, nhìn trông như đang hấp hối.

Cái bộ dáng khoa trương này để cho người ta nghĩ đến dắt chó, nhưng dắt chó đều không có tàn nhẫn như vậy.

Khương Phàm nắm chặt hắc đao, chọn đầu Kim Minh, tại bên trong toàn thành đang sôi trào thanh triều, đi đến Đế Thành.

Một tháng, ròng rã một tháng.

Kim Minh tiếp tục thiêu đốt huyết khí, chống cự lại hắc ám cùng tử vong xâm nhập, bây giờ đã nỏ mạnh hết đà, mệt mỏi giống như muốn ngã bất cứ lúc nào.

Kim Như Ngọc cùng Lam Nguyệt Thần Tôn theo ở phía sau, mặt mũi tràn đầy âm trầm, cơ hồ ép không được cơn tức giận cuồn cuộn trong lồng ngực.

Gia hỏa này lại vây bọn hắn lại một tháng như thế, càng là hành hạ Kim Minh một tháng.

Kim Nguyệt Đế tộc chưa từng nhận khuất nhục như vậy!!

Các cường giả Kim Nguyệt Đế tộc, Huyết Nguyệt Thần tộc, Lam Nguyệt Thần tộc đang lo lắng chờ đợi trong thành nhao nhao vọt tới phía trước, tức giận muốn ngăn cản.

Nhưng trong khi đâm nghiêng xông ra hai bóng người, một trận cuồng phong hắc ám gào thét, toàn bộ bọn hắn đều bị tung bay.

Hướng Vãn Tình, Hàn Ngạo, đi tới bên cạnh Khương Phàm.

- Chàng đã trở về.

Hướng Vãn Tình đều đã chờ đến sốt ruột.

- Lấy được bao nhiêu tinh thạch?

- Bảy triệu.

- Không tệ lắm.

- Đây là đang xảy ra chuyện gì?

- Bọn hắn muốn lấy máu ta.

Khi Khương Phàm đang nói chuyện, đỉnh chóp tửu lâu phía trước chợt bạo động cường quang, một bóng người rơi xuống trên đường phố.

Sôi trào dòng người nhanh chóng an tĩnh lại.

Dirent triệu ra Tam Xoa Kích, chỉ đến Khương Phàm phía xa:

- Nơi này là Đế Thành, không phải nơi ngươi giương oai càn rỡ! Buông hắn ra!!

Khương Phàm nói:

- Dirent thống lĩnh sao? Ta không muốn khiêu chiến quyền uy Đế tộc, thật sự là bất đắc dĩ.

- Trước tiên buông ra người!!

Dirent gầm thét, năng lượng toàn thân bạo động, hiện ra quỷ dị ánh sáng Luân Hồi, hư ảnh kiếp trước cùng kiếp sau giống như là hai chiến hồn chậm rãi xuất hiện ở trong ánh sáng Luân Hồi, tam sinh bí thuật đặc biệt, mang theo cường giả các phương tranh nhau chú ý.

- Buông ra!!

Dirent uy nghiêm hét lớn, hội đấu giá ngày mai sẽ phải bắt đầu, cường tộc các phương đều đến trình diện.

Không chỉ là Thiên Võ tinh còn có tinh vực khác, hắn tuyệt đối không thể cho phép quyền uy tòa thành này nhận khiêu khích, càng không thể để những cường tộc tinh vực khác nhìn thấy Đế tộc Thiên Võ tinh bọn hắn 'không đoàn kết'.

- Ta vẫn là câu nói kia, ta không có ý khiêu chiến bất cứ một Đế tộc nào tại Thiên Võ tinh, ta cũng không phải đến gây chuyện, thật sự là Kim Nguyệt Đế Tổ nhìn thấy huyết dịch ta đặc thù, muốn săn giết ta, ta bất đắc dĩ mà phản kích.

- Nếu như Dirent thống lĩnh có thể bảo chứng cho sự an toàn của ta, đồng thời cam đoan ta có thể đi đến hội đấu giá, ta lập tức thả người. Nếu như Dirent thống lĩnh không đồng ý, vậy ta chỉ có thể dùng phương thức của ta đến giải quyết nguy cơ này.

Khương Phàm vừa dứt lời, bọn Kim Ô đã cùng phát uy.

Kim Ô gáy to, kim quang tỏa sáng, uy lực thái dương cuồn cuộn; Hướng Vãn Tình tung bay mái tóc dài, hắc ám xâm nhập, Thái Âm uy lực cuồn cuộn.

Thái Âm, Thái Dương, va chạm Âm Dương huyền diệu, kích phát hình thái Thái Cực, cuồn cuộn Bát Quái ảo diệu, trải rộng ra Bát Quái Đồ Trận rung động mà mênh mông tại con phố dài náo nhiệt, như là muốn giao hòa cùng hệ thống thế giới.

Hàn Ngạo ngạo nghễ bước về phía trước, hắc phong gào thét, long ngâm kinh thiên, ở phía trên Bát Quái phức tạp, cuồn cuộn ra hình ảnh Cự Long.

Phố dài lần nữa sôi trào, số lượng lớn đại biểu cường tộc cũng vì đó mà có phản ứng.

Thái Âm Thần, Thái Dương Thần?

Còn có Hắc Ám Long Thần!

Đây là bốn tôn Thần Linh sao? Đây cũng là tổ hợp kỳ diệu gì!

Trách không được lớn lối như thế.

Sắc mặt Dirent âm trầm xuống.

Bốn vị Thần Linh, còn nắm sinh tử của Kim Minh. Một khi khai chiến, toàn thành tất loạn, Kim Minh hẳn phải chết, ảnh hưởng quá ác liệt. Mà Kim Minh chết ngay trong thành Tam Sinh Đế tộc, Kim Nguyệt Đế tộc tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bỏ qua.

Bây giờ chính là thời điểm mẫn cảm đặc thù, hắn thật không dám mạo hiểm.

Denia nhắc nhở Kim Như Ngọc:

- Ngươi muốn Kim Minh sống không? Vậy thì đừng lại ép buộc hắn.

Dieus cũng ở bên cạnh nói:

- Nếu thật sự là náo lên, Kim Minh sẽ là kẻ đầu tiên chết, ngươi cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm. Đến lúc đó các ngươi không những đập không đến Tổ Thần, còn mình góp đi đến, Kim Nguyệt Đế tộc tương đương bị mất mặt trước mặt toàn tinh vực!

Denia tiếp tục nhắc nhở:

- Đừng để gia gia ta khó xử! Tìm cho mình lối thoát, chờ hội đấu giá kết thúc, các ngươi muốn báo thù thế nào thì làm!

Kim Như Ngọc lạnh nhạt trấn định, đánh giá Bát Quái mê trận dưới chân.

Không nghĩ tới nơi này lại còn có hai vị Thần Linh, hơn nữa còn có Thái Âm Thần.

Âm Dương giao hòa, Bát Quái diễn đạo, uy lực tuyệt đối không đơn giản chỉ là hai tôn thần gia tăng.

Trách không được người này dám tùy ý làm bậy, thì ra có đường lui như thế này.

Chờ sau khi hội đấu giá kết thúc, rất có thể bọn hắn sẽ dựa vào Âm Dương Bát Quái dung nhập hệ thống thế giới, hoàn toàn biến mất.

Kim Như Ngọc chủ động tỏ thái độ:

- Thả người. Chúng ta giữ vững khắc chế sẽ trước khi hội đấu giá kết thúc.

Khương Phàm nhìn về phía Dirent:

- Hi vọng đại thống lĩnh có thể tỏ thái độ.

Dirent nói:

- Ngươi nhiễu loạn trật tự Đế Thành, khiêu chiến uy nghiêm Đế tộc, phạt ngươi giao nạp ba triệu tinh thạch!!

- Oa...

Hai bên phố dài nhanh chóng bạo động, thật hung ác, ba triệu tinh thạch? Cái này không phải trừng phạt, đây là mua mệnh mà!!

Đại biểu các tộc mạnh tới đâu cũng hơi nhíu mày, cái giá khiêu chiến uy nghiêm Đế tộc cao như vậy sao? Đáy nhà bọn hắn đều móc ra, mới kiếm đủ mấy triệu tinh thạch tới tham gia đấu giá, Dirent há miệng liền muốn ba triệu!

Xem như những Thần tộc kia, chỉ sợ đều muốn lấy máu.

Khương Phàm nói:

- Ta vô ý khiêu chiến quyền uy Đế tộc. Rước lấy phiền phức cho Dirent thống lĩnh, ba triệu tinh thạch, sẽ dâng lên toàn bộ không thiếu một viên!!

Sắc mặt âm trầm của Dirent thoáng hòa hoãn, cũng có chút ngoài ý muốn, vậy mà không có phản bác?
Chương 3294 Cự Đỉnh Thần Bí (2)

Ba triệu tinh thạch, hầu như đều có thể mua được một khối đế cốt!

Tuy nhiên người này lại nể tình như thế, hắn cũng không thể quá cường thế.

Mọi người lần nữa oanh động, hào phóng như thế sao? Ba triệu tinh thạch nói giao liền giao!!

Dirent cao giọng nói:

- Sau khi giao ra ba triệu tinh thạch, nếu như còn có mấy triệu tinh thạch lấy tư cách ra trận, ngươi có thể đến hội đấu giá tham gia cạnh tranh, nhưng xét thấy hành vi ác liệt của ngươi, sau khi hội đấu giá kết thúc, ngươi nhất định phải rời khỏi Đế Thành trước tiên!

- Xin Dirent thống lĩnh yên tâm, chúng ta sẽ tuân thủ quy củ đấu giá, sau đó cũng tuyệt đối không lưu lại Đế Thành.

- Thả người!!

Khương Phàm rút hắc đao ra, toàn thân Kim Minh hư thoát, suýt chút nữa đã quỳ trên mặt đất.

Lam Nguyệt Thần Tôn một phát bắt được, nâng đến trong lòng bàn tay, ánh sáng màu xanh lam như sấm, bao phủ Kim Minh.

Đó là khí tức sinh mệnh, tẩm bổ sinh cơ của hắn.

Khương Phàm ra hiệu với Hàn Ngạo:

- Cho tinh thạch.

Hàn Ngạo hơi phiền muộn, hai tháng thật vất vả mới gom góp hơn bảy triệu tinh thạch, chuyển tay đã liền phải giao ra ba triệu.

Trước đó không có khái niệm gì đối với tinh thạch, trải qua hai tháng cò kè mặc cả, bây giờ rất rõ ràng ý nghĩa của ba triệu tinh thạch, giá cả đây quả thực là không khác gì phá hủy bán xương cốt lắm.

Dirent tiếp nhận ba triệu tinh thạch, lại kiểm tra số lượng tinh thạch còn thừa lại bên trong vượt qua mấy triệu, lúc này mới tuyên cáo:

- Chuẩn bị đi vào hội đấu giá!

Sở Thiên Hùng và các đại biểu các cường tộc đứng ở cửa sổ, đánh giá nam tử phía dưới.

Đây là tên điên từ nơi nào tới? Khiêu chiến Đế tộc tại Thiên Võ tinh, chán sống!

Một trận nguy cơ khẩn trương tạm thời được giải trừ.

Dirent bảo vệ mặt mũi, Kim Nguyệt Đế tộc lại mất hết mặt tại trước mặt các tộc.

Kim Như Ngọc phân phó ở hai bên:

- Đưa Kim Minh về Đế Thành, thông báo chuyện cho Đế Tổ, xin mời an bài Thần Tôn đến đây trợ giúp.

- Nếu như đuổi đến nơi này không kịp, có thể chặn đường tại phương hướng Dực Thần tộc rút lui!

Các cường giả Kim Nguyệt Đế tộc oán hận nhìn Khương Phàm, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Kim Như Ngọc liếc mắt nhìn Denia, ngẩng đầu ngắm nhìn xung quanh tửu lâu, tìm kiếm bóng dáng Thiên Võ Đế tộc.

Bây giờ bị mất mặt, sau đó nhất định phải tìm trở về.

Khương Phàm đứng ở trên đường, ngắm nhìn tửu lâu quán trà xung quanh, ý thức như thủy triều, dò xét lấy khí tức cường tộc.

Ha ha, tới không ít nhỉ!

Không biết Đế Hoàng tộc của Thiên Nguyên tinh, Chí Tôn Đế tộc của Thiên Tổ tinh cùng Thái Thượng Đế tộc của Thiên Mạch tinh đã tới chưa?

Trò hay muốn bắt đầu!!

Vũ trụ thâm không.

Phiêu miểu Thiên Cung đang che giấu khí tức, hoành hành bên trong bóng tối mênh mang, lặng yên tới gần phía Thiên Nguyên tinh vực.

Khoảng cách Thiên Võ tinh đã gần đến ba ngàn vạn dặm!

Mặc dù vẫn rất xa xôi, nhưng đã là khoảng cách tương đối nguy hiểm.

Tốc độ của Phiêu miểu Thiên Cung cũng càng ngày càng chậm.

Thiên Hậu, Hắc Ma Đế Quân đều kiệt lực áp chế cảnh giới, phong cấm khí tức, tránh cho ba động xuyên thấu qua Thiên Cung, gây nên cảnh giác. Nhưng đáy mắt mỗi người đều lóe ra chiến ý như lửa.

Cuộc chiến sát thiên, là ác mộng của bọn hắn, càng là khuất nhục của bọn hắn!

Bọn hắn khổ tu đến nay đã hơn năm năm!

Lần này, nhất định phải báo thù!!

Bọn hắn muốn chiến đội Sát Thiên, triệt để mai táng tại Thiên Nguyên tinh vực này!!

Lần này, chỉ cần hình thành vây kín, ai cũng ngăn không được bọn hắn báo thù!!

Bên ngoài thâm không tỷ dặm, chân thân Khương Phàm và Dạ An Nhiên đang làm chuẩn bị cuối cùng, một khi hấp dẫn mang theo toàn bộ mục tiêu tại Thiên Võ tinh, bọn hắn sẽ cưỡng ép bước lên, đến đó trong thời gian ngắn nhất!

Đúng vào lúc này, bọn hắn lại chú ý tới có cường quang lấp lóe trong bóng tối vô tận, bỗng nhiên hừng hực, chợt biến mất, mặc dù phiêu miểu mơ hồ, lại truyền ra khí tức nặng nề vô cương.

Khương Phàm và Dạ An Nhiên trao đổi ánh mắt, dõi nhìn về phương xa.

Một hình dáng mơ hồ dần dần hiện ra trong tầm mắt của bọn hắn, đó là một hình ảnh kinh người.

Trong thâm không vừa tối vừa lạnh, một tôn cự đỉnh đang cuồng dã đụng nát không gian hắc ám, hoành hành trong hư vô cùng chân thực.

Nó giống như một viên tinh cầu thật lớn, ánh sáng vô biên, khí tức Huyền Hoàng cuồn cuộn, như là muốn đốt thấu tinh không. Ngay thời điểm tại bọn hắn ngóng nhìn, cự đỉnh kịch liệt cuồn cuộn, vậy mà hóa thành một người khổng lồ kình thiên, tóc tai bù xù, thô cuồng cường đại, hắn đạp nát thâm không, cuồng dã bước lên, trong cặp mắt cuồn cuộn lấy tràng cảnh long trời lở đất giống như táng diệt, căm tức nhìn Thiên Nguyên tinh vực.

- Đó là ai?

Khương Phàm và Dạ An Nhiên trao đổi ánh mắt, vậy mà lại từ nơi đó nhận ra mấy phần lửa giận!!

Chẳng lẽ là cường giả dưới trướng Thương Thiên?

Không đúng.

Hẳn là không đuổi đến nơi này.

Huống chi, cái tình huống chiến ý như muốn thiêu đốt vũ trụ kia là như thế nào?

- Chúng ta tránh khỏi.

Dạ An Nhiên tạm thời không hy vọng gây chuyện, bây giờ nhiệm vụ hàng đầu là nghĩ cách cứu viện bọn người Như Ảnh!

- Che giấu khí tức, không cần thương lượng cùng hắn.

Sau khi Khương Phàm thoáng cảm giác, lặng yên ẩn nấp.

Mặc kệ đó là ai, lại có ân oán gì với Thiên Nguyên, cái khí tức kia tuyệt đối không phải Đế cảnh bình thường, rất có thể là Chí Tôn Đại Đế, thực lực là có thể trọng thương Thiên Võ tinh cầu.

Thiên Võ tinh, bí cảnh thứ hai, Di Thất thâm uyên!

Chu Thanh Thọ đưa một tảng đá đen như mực cho Thiên Bảo lão tặc:

- Đây là huynh đệ của ta chuẩn bị cho ngươi. Nếu như gánh không được, thì trực tiếp ném ra.

Thiên Bảo lão tặc tiếp nhận tảng đá, tùy ý thưởng thức, ánh mắt lại quái dị nhìn Chu Thanh Thọ:

- Ta không bình thường.

Chu Thanh Thọ nói lời thấm thía vỗ vỗ bờ vai của hắn:

- Lớn tuổi, bình thường mới là không bình thường, tâm nới lỏng.

- Ý thức của ta xảy ra vấn đề.

- Cái gì? Có phải ngươi làm cái gì với ta hay không?

- Làm sao có thể, chúng ta đều là người tốt.

- Đầu ta có chút loạn.

- Không phải đầu ngươi loạn, ngươi là tâm phiền ý loạn.
Chương 3295 Hắn Là Thiên Đế

- Ha ha, coi ta là đồ đần sao? Người ta gặp qua, so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn nữa! Chuyện ta trải qua, so với ngươi nằm mộng đều nhiều!

- Ta rất rõ ràng đối với chính thân thể ta. Ta nhắc nhở các ngươi, mặc kệ các ngươi làm cái gì với ta, ta tuyệt đối sẽ không chết ở bên trong! Nếu thật sự là muốn hố ta, ta tuyệt đối hố các ngươi trước!

Thiên Bảo lão tặc dùng sức lắc đầu, nhìn chằm chằm Chu Thanh Thọ nói:

- Biết Bỉ Ngạn Chi Luân không?

Chu Thanh Thọ lắc đầu:

- Vật gì tốt?

Thiên Bảo lão tặc thâm trầm cười cười:

- Đúng là đồ tốt! Đó là chí bảo luân hồi, phía trên ẩn chứa chân lý sinh tử bờ bên kia. Một khi huyết tế... Ha ha... Phạm vi ngàn dặm vạn dặm... Tất cả sinh linh đều sẽ bị siêu độ, trùng nhập luân hồi!

- Vu Thanh Lạc truy sát ta, cũng là bởi vì muốn Bỉ Ngạn Chi Luân! Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trước khi chết khẳng định huyết tế Bỉ Ngạn Chi Luân. Đến lúc đó... Các ngươi đều phải chết! Đều được chôn cùng cho ta!

Chu Thanh Thọ há miệng, thể hiện từ từ quái dị.

Lão đầu nhi này ác như vậy sao?

Hắn không thuộc về tinh cầu này, không biết chết rồi, là ở chỗ này luân hồi hay mẫu thân nó… hồn phi phách tán.

Đông Hoàng Lăng Tuyệt khẽ nhíu mày, lão đầu nhi này phô trương thanh thế? Hay thật sự có vật này!

- Ta đi đây!

Thiên Bảo lão tặc ưỡn ngực, chỉ chỉ Di Thất thâm uyên ở xa xa:

- Ta đi thật? Không ngăn cản ta?

Chu Thanh Thọ cùng Đông Hoàng Lăng Tuyệt đụng đụng ánh mắt, đều có chút không nắm chắc được.

Nếu gia hỏa này phát giác được có vấn đề, chỉ sợ sẽ không tuỳ tiện dựa theo bọn hắn bố trí.

Nhưng, nếu như giải trừ ấn ký Dạ Nha, bọn hắn có thể tin tưởng được lão gia hỏa này sao?

Đây chính là nhiệm vụ quan trọng Khương Phàm giao cho bọn hắn, là khâu quan trọng nhất bên trong toàn bộ kế hoạch.

Nếu như bọn hắn nơi này làm không tốt, xuất hiện sai lầm, thật sự là trăm chết không đền được tội.

- Các ngươi cầu nguyện đi! Dù sao lão già ta cũng không sống được mấy năm nữa, trước khi chết lôi kéo các ngươi chôn cùng, cũng coi như đáng giá.

- Ai... Ta phóng khoáng ba ngàn năm, đi khắp trời nam biển bắc, chuyển khắp cả lục đại tinh cầu, uống rượu ngon khắp cả các nơi, nhìn hết ngàn vạn Linh Bảo, hạt giống càng là vẩy khắp các nơi tinh vực, chết cũng đáng, không có gì tiếc nuối. Mà các ngươi... Chậc chậc... Đáng tiếc a...

Thiên Bảo lão tặc gật gù đắc ý, than thở đi ra, chỉ là bước chân rất nhanh, mà bước lại rất nhỏ.

Chu Thanh Thọ đột nhiên cười cười, bước nhanh đuổi kịp, nắm lấy bả vai Thiên Bảo lão tặc:

- Lão ca, trong này có thể có chút hiểu lầm.

Thiên Bảo lão tặc nhíu mày:

- Có hiểu lầm sao?

Chu Thanh Thọ lôi hắn đi trở về lại chỗ cũ:

- Quả thật có chút hiểu lầm nhỏ. Chúng ta đây, đều là người tốt, kính già yêu trẻ, sao có thể để lão nhân gia ngài đây chịu chết chứ.

- Ý thức của ta giống như bị ảnh hưởng nữa nha.

- Không có!! Tuyệt đối không có!! Ngài cáo già như thế... Không, ngài tinh minh cơ trí như vậy, đầu khẳng định rất hoàn mỹ, chúng ta làm sao bỏ được động tay chân đối với nó.

- Là như thế này a, chúng ta đây... ừm... Cái này...

- Không vội, từ từ nói, thời gian vẫn còn sớm.

- Chúng ta đây... Không phải người ở tinh cầu này.

- Nhìn ra được, tinh cầu này không có bưu như thế.

- Chúng ta là tìm đến người, báo thù. Người làm ngươi trước đó kia, hắn... Là... Thiên Đế!!

- Thiên địch? Ai thiên địch?

- Thiên! Đế!! Lão tặc thiên thiên, cẩu hoàng đế đế! Thiên, Đế!

- Đúng dịp thôi! Đây không phải đúng dịp thôi! Ta cũng vậy!!

- Đừng nói giỡn, lão ca.

- Ngươi trước đùa giỡn! Tiểu huynh đệ!

Chu Thanh Thọ ho nhẹ vài tiếng, ra hiệu cùng Đông Hoàng Lăng Tuyệt:

- Trong tay hắn nắm một vật chứa không gian, bên trong tất cả đều là bảo bối, đều là chuẩn bị cho Cự Linh trong đỉnh kia ăn.

- Như loại Đạo gia lão tặc ngài này... Không, Đạo gia lão tổ, ha ha... Ngài kiến thức rộng rãi, khẳng định là gặp qua các loại bảo vật, tự mình xem thử?

Ánh mắt Đông Hoàng Lăng Tuyệt run lên, nói đùa sao? Đồ trong này há có thể để bại lộ! Chẳng may lão tặc này ra vẻ thì sao?

Thiên Bảo lão tặc hồ nghi nhìn Chu Thanh Thọ, đứng dậy đi tới chỗ Đông Hoàng Lăng Tuyệt.

Chu Thanh Thọ gấp rút bước đi theo Thiên Bảo lão tặc.

Thiên Bảo lão tặc càng muốn dây vào viên Không Gian Bảo Thạch kia, Chu Thanh Thọ đột nhiên ra tay, một tay bóp lấy cổ lão tặc, đạo đạo tinh ngân uốn lượn tại cánh tay, khuấy động lực lượng không gian, toàn thân lấp lóe vết tích tinh thần.

- Ngươi đây là...

Thiên Bảo lão tặc nhíu mày nhìn hắn, cánh tay đang muốn vươn hướng Không Gian Bảo Thạch đã đứng tại nơi đó.

- Ha ha...

Chu Thanh Thọ chỉ cười cười, không có nhiều lời.

Ngươi có Thời Gian Tinh Thạch, lại là kẻ tái phạm, lão tử có thể không làm phòng bị để cho ngươi đụng bảo bối?

Ngươi vèo không có, lão tử khóc đều không có khóc!

- Ha ha...

Thiên Bảo lão tặc cũng cười cười.

Nha, tiểu gia hỏa vẫn rất linh động, lão tử làm đủ việc cả nửa ngày, liền chờ giờ khắc này đây, ngươi đây lại bắt lấy ta.

- Ha ha...

Hai người nhìn nhau, càng cười càng lớn tiếng.

Có loại cảm giác đại hồ ly đấu với tiểu hồ ly.

Thiên Bảo lão tặc vừa thu tiếng cười lại, đưa tay chụp vào Không Gian Bảo Thạch.

Chu Thanh Thọ xiết chặt hai tay, chuẩn bị giết hắn bất cứ lúc nào, đồng thời nhắc nhở:

- Xem đồ bên trong trước một chút, làm tiếp cân nhắc. Đừng xúc động nhất thời, hủy cả đời mình.

Thiên Bảo lão tặc lặng lẽ kích hoạt Thời Gian Tinh Thạch, ý thức tiến vào bên trong Không Gian Bảo Thạch.

Cảnh tượng sáng tỏ thông suốt, bên trong lại là một không gian Hỗn Độn, giống như là một tiểu thế giới, mông lung giữa đất trời lơ lửng từng viên Hỗn Độn linh vật, như Tinh Linh, như tinh thần, chập trùng lên xuống, mê quang sáng chói, đều khuấy động năng lượng cực kỳ mênh mông.

Loại cảm giác này tựa như là...

Từng Đế Tử ngủ say!

Thiên Bảo lão tặc 'lưu thoán' tinh vực ba ngàn năm, thấy qua vô số kể bảo bối, vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra đồ tốt đồ xấu.

Giờ khắc này, gương mặt mo tràn đầy nhăn nheo khó mà tiếp tục giữ vững bình tĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK