Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1086 Thả Lý Dần ra

Áo choàng màu đỏ tượng trưng cho thân phận Đại Tự Tại điện ở trên thân thể cao gầy thon dài của nàng, có loại phong tình mê người thật khác biệt.

Đôi mắt đẹp lấp lánh, đôi môi mỏng hồng nhuận, chiếc lưỡi thơm tho đẹp đẽ ngẫu nhiên lướt qua hàm răng trắng tuyết, cảm giác mị hoặc câu hồn đoạt phách trực kích linh hồn, làm cho huyết mạch người ta căng phồng, hoảng hốt mê thần.

Khương Phàm tranh thủ thời gian luyện hóa dược thảo, chống cự lại cái dụ hoặc đáng chết này.

Mặc dù dược hiệu Sinh Mệnh Cam Lộ đã qua, nhưng toàn thân nữ tử này đều phát tán ra khí tức quyến rũ, so với Sinh Mệnh Cam Lộ đều mãnh liệt hơn.

- Ngươi tin tưởng ta không?

- Vấn đề nào?

- Chuyện của Vương Quốc Hắc Ám.

- Tạm được.

Hướng Vãn Tình cúi người, tiến đến bên tai Khương Phàm.

Khương Phàm ngửi thấy mùi hương dịu dàng mê người, thơm mà không ngán, thuần túy say lòng người, hắn không tự chủ được liền hít một hơi thật sâu, toàn thân đều nổi lên cơn sóng nhiệt, tinh thần dập dờn, hoa mắt thần mê, giống như nhấp một hớp rượu ngon năm xưa.

Tuy nhiên hắn rất nhanh đã bừng tỉnh, nhấc chân muốn kéo dài khoảng cách, Hướng Vãn Tình lại khẽ mở đôi môi đỏ:

- Đừng đi Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

- Vì sao?

Khương Phàm kinh ngạc quay đầu, suýt chút nữa đụng phải bờ môi mê người của Hướng Vãn Tình.

Hắn cau chặt lông mày:

- Hướng điện chủ! Cô không có coi ta là nam tử sao? Chẳng may thật sự xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng hối hận.

Hướng Vãn Tình khẽ giật mình, khanh khách cười khẽ, thân thể run run, trước ngực nở nang đều tạo nên đường cong mỹ diệu:

- Tiểu Võ Hầu của ta, có thể xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm kéo dài khoảng cách, bình tĩnh tinh thần:

- Nguyệt Hoa Thiên Bảo thế nào?

Hướng Vãn Tình không trêu chọc hắn, trở lại trên giường êm, nghiêng người nằm xuống:

- Tin ta, cũng đừng đi. Không tin liền đi qua nhìn.

Khương Phàm rời khỏi Đại Tự Tại điện, liên tiếp hít sâu mấy ngụm không khí trong lành, mới bình phục sự khô nóng trên toàn thân, hắn nhìn qua phương hướng Nguyệt Hoa Thiên Bảo, lông mày dần dần nhăn lại.

Không thể đi?

Nơi đó có vấn đề gì sao?

Hắn còn đang mong đợi có thể thử thời vận ở nơi đó, tìm tới vài cọng dược liệu đặc thù.

Nhưng, mặc dù Hướng Vãn Tình cho hắn một cảm giác khôn khéo nguy hiểm, nhưng hẳn là sẽ không hại hắn.

Nếu đã nhắc nhở không thể đi, nơi đó khẳng định có bí mật.

Khương Phàm yên lặng đứng một lát, quay đầu đi đến hắc ám thâm không, mãi cho đến khi ra tít nơi hẻo lánh ngoài rìa.

Nơi này xiềng xích vừa ít lại vừa mịn, ánh sáng ảm đạm, không nhìn thấy bóng người.

Khương Phàm dò xét bốn chỗ, sau khi xác định không có ai liền phóng Lý Tịch đang mệt mỏi trong thanh đồng tiểu tháp ra.

- Nơi này là nơi nào?

Lý Tịch tái nhợt sắc mặt, khí tức lộn xộn.

Hắn chờ đợi trong lồng giam hắc ám hơn nửa năm, đã mắng mệt mỏi, cũng đã tuyệt vọng.

Hắn thật không nghĩ tới, Khương Phàm sẽ nhốt hắn lâu như vậy, còn giống như là đã quên, một mực không để ý đến.

- Nơi này có mấy viên đan dược, bồi bổ huyết khí.

Khương Phàm lấy ra mấy viên đan dược, ném ở dưới chân Lý Tịch.

- Ta đang hỏi ngươi, nơi này là nơi nào.

Lý Tịch không có đụng tới đan dược, suy yếu lại cảnh giác nhìn hư không hắc ám.

- Ăn đan dược, ngươi sẽ biết.

Khương Phàm dọc theo xiềng xích từ từ lui lại.

- Ngươi đi đâu?

Lý Tịch rất cảnh giác.

- Chờ ở đây, sẽ có người đến tìm ngươi.

Khương Phàm lui đến hơn ba trăm mét bên ngoài, hắc ám nơi này như mực, đưa tay không thấy được năm ngón.

Lý Tịch cảnh giác lại bất an, nhìn hắc ám sau lưng, lại nhìn không gian thần bí xa xa.

Số lượng lớn xiềng xích tráng kiện từ phía dưới trong bóng tối dọc theo người ra ngoài, mãi cho đến trên hắc ám phía cuối cùng, giống như từng thân cây tráng kiện, thần kỳ lại càng rung động.

Ở giữa xiềng xích còn xâu chuỗi lấy càng nhiều địa tỏa liên tựa như là nhánh cây nở rộ.

Từng tòa cung điện phong cách khác lạ phân tán ở các nơi, đều bị xiềng xích cố định.

Nơi này tựa như một không gian trong mộng cảnh, để cho người ta hoảng hốt, không phân rõ hư ảo hay chân thực.

Lý Tịch đứng một lát, mệt mỏi ngồi xuống.

Lặp đi lặp lại nhìn đan dược một chút, liền cắn răng cầm lên nuốt vào, trước tiên bổ sung thể lực.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Trên mặt Lý Tịch dần dần khôi phục chút huyết sắc, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn nhiều.

- Ngươi vẫn còn chứ? Rốt cuộc ngươi để cho ta chờ ai!

Trong bóng tối, Khương Phàm vẫn thờ ơ, chỉ là yên lặng nhìn hắn.

- Ta đã chờ đợi trong lồng giam bao lâu? Nửa năm, hay là một năm? Hoàng Phủ gia tộc làm sao còn để cho ngươi còn sống?

- Khương Phàm, ta chẳng cần biết ngươi là ai, có mục đích gì, ta chỉ khuyên ngươi, Hoàng Phủ gia là đệ nhất đại gia tộc Cổ Hoa, ngươi không thể trêu vào. Hoàng Phủ gia vì bồi dưỡng ta nên đã xuất ra số lượng lớn Linh Bảo trân tàng, nếu như ta có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi. Đến lúc đó ngươi không phải đơn giản là đền mạng như vậy, ngươi sẽ sống không bằng chết.

Lý Tịch một bên ngắm nhìn không gian thần bí trước mặt, một bên cảnh cáo Khương Phàm.

Nhưng, Khương Phàm nơi đó vẫn một mực không có hồi âm để hắn có chút ảo não, cũng có chút vô lực.

Những lời này hắn đã nói ở trong thiết lao không biết bao nhiêu lần. Nếu như Khương Phàm thật sự có lo lắng, đã sớm mình ném ra.

Nhưng, Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đâu?

Vì sao còn chưa tới cứu hắn?

Lý Tịch dứt khoát ngồi trên xiềng xích, nhắm mắt minh tưởng.

Nhưng, khi hắn tỉnh táo lại, khi hắn bắt đầu kích thích linh văn tu luyện, một cảm giác khác thường nổi lên trong lòng.

Lý Tịch khẽ nhíu mày, mở to nhìn về không gian thần bí phía xa xa.

Đây là cảm giác gì?

Quen thuộc sao?

Nơi đó có cái gì!

Lý Tịch từ từ chống người lên, càng là cẩn thận cảm nhận, cảm giác khác thường kia càng mãnh liệt.

Trái tim nhảy loạn lên, tốc độ càng lúc càng nhanh, máu tươi toàn thân đều trở nên nóng hổi.

Ý thức bắt đầu hỗn loạn, tựa như trong trí nhớ xuất hiện rất nhiều mảnh vỡ.

Sau đó... khí hải Lý Tịch bắt đầu xao động, Thiên Dương kiếm văn khuấy động lên vô tận linh lực, khuấy động cả khí hải, trùng kích kinh mạch toàn thân.
Chương 1087 Số mệnh gặp phải

- Khương Phàm!! Nơi này là nơi nào??

Lý Tịch cao giọng quát hỏi, nhưng, để chính hắn đều ngoài ý muốn chính là, giọng của hắn vậy mà đã thay đổi.

Trở nên lỗ mãng hơn, trở nên hùng hậu hơn, trở nên khàn khàn hơn.

Khương Phàm yên lặng đứng ở trong bóng đêm, nhíu mày nhìn một màn này.

- A! Aaa… !!!

Lý Tịch quái dị uốn éo người, đau đớn gào thét, hắn lảo đảo hai bước, đột nhiên quỳ gối trên xiềng xích, oa một tiếng, phun ra ngụm máu tươi.

- Ta làm sao vậy?! Đây là nơi nào? Khương Phàm, ngươi cho ta ăn cái gì? Ngươi tên hèn hạ, hỗn đản, ngươi sẽ chỉ dùng loại thủ đoạn hạ lưu này thôi sao? A!! Ta thật là khó chịu!!

Lý Tịch đau đớn nắm lấy ngực, toàn thân nóng hổi, giống như muốn bốc cháy lên, ngay sau đó, toàn thân nổi lên nhiệt khí, mồ hôi ướt đẫm y phục.

Đầu ngón tay hắn đang cứng ngắc, xương cốt tại căng cứng, thân thể giãy dụa.

- Tới đây.

Khương Phàm khẽ nói, nhìn phía Vương Quốc Hắc Ám.

Trên xiềng xích ở mấy ngàn mét bên ngoài, một thân ảnh gầy gò đi tới.

Thân hình hắn cao gầy điêu luyện, mang trên mặt mang theo chiếc mặt nạ thép màu đen.

Hắn chính là Lý Dần!

- Giữa bọn hắn quả nhiên có liên hệ.

Khương Phàm đưa Lý Tịch đi tới nơi này, chỉ là muốn xác định phải chăng giữa bọn hắn có phản ứng hay không, không nghĩ tới lại là đưa tới thật.

- Ngươi là ai?

Lý Tịch ngẩng đầu, nhìn qua nam tử xa xa, thì thào khẽ nói.

- Ngươi là ai?

Lý Dần đứng ở đằng xa, thể hiện sau mặt nạ vô cùng phức tạp.

Hắn đang lúc bế quan tu luyện, không hiểu sao lại có cảm giác rất kỳ quái, thật giống như có thứ gì đó đang hấp dẫn hắn, có thứ gì đó đang triệu hoán hắn.

Hắn lần theo cảm giác đi tới, càng là đi tới nơi này, thân thể phản ứng càng mãnh liệt.

Trái tim tăng tốc, huyết dịch nóng hổi.

Linh nguyên trong khí hải táo bạo lên.

Một loại đau đớn không cách nào nói rõ quét sạch toàn thân.

Lý Tịch, Lý Dần, cách hơn ba ngàn mét, nhìn về phía nhau. Lúc ánh mắt giao nhau, trong nháy mắt, trái tim của hai người đột nhiên lại mãnh liệt co rụt lại, trong trí nhớ dần hiện ra vô số mảnh vỡ xốc xếch. Ngay sau đó...

- Aaa…. !!

Lý Tịch đau đớn gào thét, toàn thân kịch liệt nhúc nhích, huyết văn quỷ dị từ đầu khớp xương nổi lên, thẩm thấu huyết nhục, bò đầy làn da.

Một khí tức huyết sát bỗng nhiên phóng thích.

Lý Dần cũng lảo đảo mấy bước, quỳ trên mặt đất, đầu tiên là đau đớn rên rỉ, tiếp lấy bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt nạ rơi xuống, máu me đầy mặt, quỷ dị giống như là ác thú.

- Aaaa…. !!

Gương mặt Lý Tịch dữ tợn, phát ra thật lớn gào thét.

Một tiếng nổ vang, hắn đạp động xiềng xích, giống như con dã thú lao đến Lý Dần.

Thương thương thương!

Kiếm nguyên trùng kích khí hải, xuyên suốt linh văn, kiếm khí mênh mông khuấy động mà ra, hóa thành lít nha lít nhít vòng xoáy, trải rộng vài trăm mét, giống như vô số trái tim đang cổ động.

Từng chuôi kiếm sắc bén ở bên trong dâng lên muốn ra.

- A!!

Toàn thân Lý Dần cuồn cuộn liệt diễm, huyết nhục hài cốt kịch liệt nhúc nhích, hóa thành Bất Tử Điểu màu vàng, lông vũ bao trùm toàn thân, kim quang nương theo kim viêm sôi trào, cường thế lao đến Lý Tịch.

Oanh!!

Lý Tịch bay lên, trong lít nha lít nhít vòng xoáy đánh ra năm trăm thanh lợi kiếm, tiếng tranh minh chói tai vang khuấy động lên kiếm khí như từng cơn sóng triều, ngang nhiên lao đến Lý Dần.

Lý Dần vỗ cánh phi nhanh, toàn thân tăng vọt ánh sáng, giống như là mặt trời lao mà tới.

Một tiếng gáy to bén nhọn, trong liệt diễm vung ra hỏa vũ đầy trời, toàn diện bạo kích lợi kiếm.

Ầm ầm!

Bạo tạc mãnh liệt rung chuyển thâm không!

Toàn bộ lợi kiếm và hỏa vũ vỡ nát, thế lực ngang nhau.

Lý Tịch Lý Dần giết đến nhau, năng lượng đối diện chạm vào nhau.

Bọn hắn dữ tợn, giống như dã thú, toàn thân đều bò đầy huyết văn quỷ dị, điên cuồng Địa Sát một chỗ.

Giống như là kẻ thù sống còn.

Không chết không thôi.

Khương Phàm từ trong bóng tối đi tới, vẻ mặt nghiêm trọng.

Vì sao lại thành như thế này?

Linh hồn Đan Hoàng quấn chặt lấy linh hồn Khương Phàm, cũng kỳ quái chú ý tràng diện ngoài dự liệu bên ngoài.

Ầm ầm!

Lý Tịch cuồng dã đại chiến, tấn công đến cực điểm.

Thiên Dương kiếm văn giao phó hắn lực khống chế cường đại, lít nha lít nhít lợi kiếm liên miên xuất hiện, mỗi một chuôi đều điều khiển thông thuận như cánh tay.

Lý Dần giương cánh bổ nhào, liệt diễm diễn biến thành các loại mãnh thú, tràn ngập đất trời trùng kích đến.

Mặc dù phẩm cấp linh văn của Lý Tịch cao hơn, nhưng Lý Dần lại phong phú kinh nghiệm hơn, mà vô số lần huyết sát đã luyện thành tất cả kỹ thuật giết người.

Cùng với bạo tạc mãnh liệt, hai người chật vật tách nhau ra, máu thịt be bét.

- A!

Lý Tịch cuồng loạn gào thét, kiếm khí khuấy động, vòng xoáy lại nổi lên, năm trăm thanh lợi kiếm bắn tới, dưới sự khống chế của Thiên Dương kiếm văn, tất cả liên tiếp va chạm, giao hòa lẫn nhau.

Mỗi một thanh lợi kiếm dung hợp, thế công đều cường đại hơn một phần, năm trăm thanh giao hòa, tạo nên năm trăm lần tăng cường, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh kiếm dài mười mét, kiếm khí cuốn lên phong bạo kinh khủng, cường thế chém về phía Lý Dần.

Lý Dần bay lên, liệt diễm cuồn cuộn, mãnh thú màu vàng liên tiếp thành hình.

Mãnh hổ! Cự tượng! Hỏa Mãng!

Liệp Lang! Bạo hùng...

Ba mươi loại Yêu thú, cuồng bạo thành hình.

Kim quang sáng chói khắp người Lý Dần, cường thế khống chế Yêu thú, diễn biến ba loại Bá Thế Quyền.

Hống hống hống...

Thú quyền bay lên mang theo khí tức vô địch bá liệt, ngang nhiên nghênh kích kiếm khí.

Ầm ầm!

Lợi kiếm sắc bén cường thế, đối diện bổ ra đường thú quyền đầu tiên, dẫn phát bạo tạc mãnh liệt, ngay sau đó, lợi kiếm lại mãnh liệt bổ đường thứ hai, đường thứ ba.

Thú quyền bạo tạc rung chuyển thâm không, nhưng không có hủy diệt lợi kiếm.

Đây là áp chế của Đại Thừa thánh văn đối với Càn Nguyên thánh văn.

- Tiểu Quang Minh Thánh Thuật!

Lý Tịch đột nhiên tăng vọt tốc độ, cuồng xông về phía trước, tốc độ lợi kiếm cũng tăng lên gấp đôi trong nháy mắt.

Phốc phốc!!
Chương 1088 Bạo tẩu

Lý Dần né tránh không kịp, bị lợi kiếm xuyên người, khuấy lên một cái lỗ đáng sợ.

Máu tươi dâng trào.

Lý Tịch bay lên không mà tới, hai tay nắm lại, toàn thân phun trào kiếm khí bành trướng ngưng tụ thành lợi kiếm mới, trong chớp mắt này, hắn đã một thể ba phần, lay động xuất ra từng tàn ảnh, từ ba góc độ lao đến Lý Dần.

Kiếm thuật, Vạn Hoa Đoạt Mệnh!

Đây là thánh pháp trấn tộc của Hoàng Phủ gia tộc, có thể lay động ra phân thân trong chớp mắt, bởi vì trong thân thể có bao nhiêu cái linh nguyên, cho nên phân thân đều có linh lực cường đại, khó phân biệt được thật giả.

Thậm chí là không phân thật giả.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lý Dần đau đớn tiếng gáy to, cùng với kim quang và liệt diễm mãnh liệt, ầm vang bạo tạc.

Giống như là tự bạo, liệt diễm cuồn cuộn, huyết nhục văng tung tóe, không gian chấn động kinh người.

Lý Tịch vội vàng không kịp chuẩn bị, trong nháy mắt bị bạo tạc bao phủ, phân thân vỡ nát, chân thân kêu thảm tung bay ra ngoài.

Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, kinh dị nhìn hai bóng người bị bạo tạc đánh ra.

Một người đương nhiên là Lý Tịch, bị thương nặng.

Một người thì là Lý Dần, vậy mà lại hoàn hảo không chút tổn hại!

Ngay cả vết thương bị lợi kiếm xuyên qua trước đó cũng không còn nữa!

Đây là bí thuật truyền thừa Bất Tử Điểu mà Lý Dần thức tỉnh ngoài ý muốn tại thời điểm thất trọng thiên, Cửu Dương Thoát Sinh Thuật!

Hắn có thể lắng đại huyết khí cùng linh lực đọng cường trong thân thể, tại gặp thời điểm nguy hiểm đến sinh tử sẽ cường thế phóng thích.

Trong chớp mắt, huyết khí hồn lực đổ ra, trùng kích toàn thân, chữa trị thương thế, càng có thể cùng lúc phóng xuất ra uy lực cường đại giống như tự bạo.

Loại bí thuật này ảo diệu ở chỗ, không chỉ là 'Thoát thân', càng có thể 'Tái sinh'.

Lý Dần trở lại đỉnh phong, vỗ cánh gáy to, lần nữa nhấc lên liệt diễm, ngưng tụ từng loại mãnh thú, phóng tới Lý Tịch.

- Thật mạnh.

Khương Phàm thật bị thực lực của Lý Dần làm cho kinh ngạc, không hổ là Cửu Mệnh Bất Tử Điểu.

Lý Tịch hỗn loạn ý thức, nhưng vẫn cuồng dã gào thét, không để ý đau đớn, lại lần nữa lao đến không trung.

Kiếm khí giống như lưỡi kiếm thác nước, thanh thế kinh người.

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, lưỡi kiếm cuồng kích, chém chết Hỏa Yêu.

Lý Tịch tóc dài bay loạn, kiếm khí sôi trào không dứt, tiếp tục trùng kích bầu trời, cuồn cuộn kiếm xen lẫn thành lưới lớn, thanh thế cực kỳ to lớn, chém giết toàn bộ mãnh thú.

Nhưng, sau khi liệt diễm tản ra, một màn kinh người đã đập vào mắt Lý Tịch.

Lý Dần mượn nhờ thú quyền chặn đánh, phóng xuất ra sát chiêu đoạt mệnh.

Hắn nâng hai cánh chỉ trời, liên tiếp gáy to, thanh âm chói tai nhức óc. Rất nhiều tinh lực từ toàn thân bốc hơi, hòa với liệt diễm hội tụ ở trên không, ngưng tụ thành một tay thanh kiếm màu vàng, khuấy động khí tức huyết sát kinh khủng.

Đây là thánh pháp cường đại hắn thắng được từ trên lôi tràng của Đại Tự Tại điện, Sát Sinh Kiếm!

Có thể cướp đoạt huyết khí toàn thân, kích phát tiềm lực thân thể, hình thành kiếm cương cường đại.

Linh văn càng mạnh, huyết mạch càng mạnh, uy lực Sát Sinh Kiếm lại càng mạnh.

Tại thời điểm Lý Tịch bay lên, Lý Dần đã thành hình được Sát Sinh Kiếm, một uy thế kinh người tràn ngập ra, trùng kích mảng lớn hắc ám hư không.

- Giết!!

Lý Dần phóng thích, kim kiếm tranh minh, liệt diễm sôi trào cuồn cuộn, xoay chuyển mãnh liệt, vạch ra đường cong đáng sợ, hung hăng chém về phía Lý Tịch.

Lý Tịch cảm nhận được uy hiếp, lập tức thi triển Tiểu Quang Minh Thánh Pháp để trốn tránh, nhưng Sát Sinh Kiếm bị Lý Dần khống chế, một mực khóa chặt hắn lại.

Lý Tịch liên tiếp xông ra hơn ngàn mét, đều không thể né tránh, hắn bỗng nhiên phanh lại, gào thét dữ tợn.

Kiếm thuật, Sát Na Phồn Hoa!

Một cơn chấn động nở rộ từ khí hải, quét sạch toàn thân.

Nguồn gốc từ linh nguyên, đánh thẳng vào linh văn.

Đây là một trong những thánh pháp trấn tộc của gia tộc Hoàng Phủ, có thể trong chớp mắt điều động tiềm lực toàn thân, kích phát ra kiếm ý cường đại Thiên Dương kiếm, còn có thể cộng minh cùng vật thể xung quanh.

Nếu như thân ở rừng rậm, có thể khiến cho khí tức rừng rậm hội tụ.

Nếu như thân ở sông núi, có thể khiến cho khí tức sơn hà hội tụ.

Nếu như thân ở Cửu Thiên, có thể khiến cho khí tức thiên lôi hội tụ.

Phóng thích trong nháy mắt, đổi lấy huy hoàng cực hạn trong nháy mắt.

Nếu như hoàn cảnh đầy đủ đặc thù, một kiếm này, còn có thể giết ra uy lực cảnh giới cường đại siêu việt hơn.

Lý Tịch nâng hai tay về phía trước, Địa Kiếm khí mãnh liệt hòa với hồn khí huyết khí, hội tụ tại hai tay, hóa thành một thanh lợi kiếm tráng kiện.

Ông!

Hư không chấn động, hắc ám vặn vẹo.

Từng sợi khí tức hư, khí tức hắc ám không như có như không, xông về Lý Tịch, hội tụ tại lợi kiếm.

Kiếm khí oanh minh, sát uy tăng vọt.

Toàn thân Lý Tịch rạn nứt, máu cũng chảy ngang, nhưng dưới ý thức hỗn loạn kích thích, hắn không nhìn đến đau đớn, giống như nổi điên mà giết qua.

Khương Phàm âm thầm kinh hãi, chân chính lĩnh hội được sự cường đại của Hoàng Phủ gia.

Nếu như lúc ấy không phải mình quả quyết xuất kích, cường thế săn giết Hoàng Phủ Chính Thiên, chiến cuộc thật đúng là có khả năng nổi lên ngoài ý muốn.

Nhưng...

Thời điểm Lý Dần và Lý Tịch đang đụng chạm, vết nứt trên thân thể Lý Tịch đột nhiên mở rộng ra, máu thịt văng khắp nơi, tràng diện đều là máu.

Lúc trước hắn đã bị thương nặng, mà giờ khắc này lại nổi điên phóng thích, vượt xa trình độ tiếp nhận của cơ thể.

Dưới sự điên cuồng, hắn sẽ chỉ phóng thích, không có khống chế, cho nên... Vượt qua phụ tải.

Hắn nơi này yếu đi, khí thế đều nhận ảnh hưởng mạnh mẽ, lợi kiếm cũng bắt đầu lắc lư.

Bành!!

Hai đạo lợi kiếm đại đối diện va chạm, dẫn phát ra tiếng bạo hưởng rung trời, hai loại kiếm khí hòa với các năng lượng phức tạp, ầm vang phóng thích, quét sạch Lý Dần cùng Lý Tịch.

Hai người toàn thân run rẩy, toàn bộ phun máu tung bay.

Lý Dần bay lên, huy động hai cánh khống chế lại thân thể.

Mà toàn thân Lý Tịch đều đã be bét, sau khi bay ra mấy chục mét, hắn liền rơi xuống xiềng xích, xông về hư không.
Chương 1089 Nghịch thiên cải mệnh

Ý thức của Lý Dần trở nên hỗn loạn, không để tâm tới đau đớn, hắn phát ra từng tiếng gáy to sắc nhọn, cường thế vồ giết tới.

- Aaa… !!

Lý Tịch gầm thét dữ tợn, trong ý thức tất cả đều là sát ý điên cuồng, muốn phản kích lần nữa, nhưng thương thế hắn quá nặng, thân thể đều không vững vàng được.

Phốc phốc!!

Lý Dần giết tới, móng vuốt lớn như cái cối xay, tàn nhẫn đâm xuyên qua người Lý Tịch.

- A!

Hai mắt Lý Tịch rỉ máu, căm tức nhìn Lý Dần, phát ra tiếng gào thét khàn giọng, toàn thân run rẩy kịch liệt, còn đang theo bản năng kích phát kiếm khí.

Lý Dần cũng căm tức nhìn Lý Tịch, hai mắt sung huyết, mở miêng hét lớn. Sau đó...

Răng rắc!!

Lý Dần mở ra miệng rộng, hung hăng cắn đầu Lý Tịch, trong tiếng tạch tạch chói tai, cắn nát toàn bộ.

Đột nhiên xuất hiện một màn như thế này để Khương Phàm ở nơi xa bỗng nhiên biến sắc.

Lý Dần huy động hai cánh, móng vuốt ở rộng, đầu vặn vẹo, ở bên trong hư không hắc ám, ăn tươi nuốt sống Lý Tịch.

Lý Tịch giãy dụa càng ngày càng suy yếu, cuối cùng không còn động tĩnh nữa.

Khương Phàm lắc lư ánh mắt, khiếp sợ nhìn tình cảnh đẫm máu.

Lý Dần ăn Lý Tịch?

Gặp mặt liền nổi điên!

Mất lý trí đẩy đối phương vào chỗ chết!

Sau đó... Bên thắng nuốt sống kẻ bại?

- Đây là vô ý thức săn giết! Đây là số mệnh của bọn hắn! Hai người tương ngộ, kẻ thắng làm vua!

Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.

Sắc mặt Khương Phàm cực kỳ khó coi, cái này hoàn toàn không giống những gì hắn mong muốn.

Lý Dần, rốt cuộc ngươi là ai? Trên đời này, còn có bao nhiêu Lý Dần?

Giọng Đan Hoàng lại vang lên:

- Ta có loại phỏng đoán đáng sợ, Lý Dần ăn Lý Tịch, không chỉ là ăn thân thể, còn có...

Khương Phàm trầm giọng nói:

- Linh văn!

Sau khi Lý Dần tàn nhẫn ăn sống, lùi về hình người, hôn mê ở trong hư không.

Khương Phàm ôm hắn đến trên xiềng xích, cẩn thận quan sát.

Khắp người Lý Dần đều là đường vân tinh hồng, đang ngọ nguậy một cách quỷ dị, giống như đang hấp thu khí tức huyết nhục Lý Tịch.

Linh văn lấp lóe lúc sáng lúc tối, đường vân tượng trưng cho Bất Tử Điểu đang 'Khuếch tán', một đường kiếm văn hoàn toàn mới đang hiển hiện.

Gương mặt và cơ bắp của Lý Dần cũng đang vặn vẹo lay động, khi thì toát ra vẻ mặt tà ác, khi thì toát ra bộ dáng cao ngạo, khi thì lại khôi phục lãnh tuấn, giống như là linh hồn hai người đang dung hợp.

- Ai...

Đan Hoàng than nhẹ.

Đây không phải vũ khí! Đây là người! Người sống sờ sờ!

- Sư phụ, rất có thể Lý Dần là con rối.

Khương Phàm khẽ nói, thể hiện vô cùng nghiêm trọng.

- Phải! Có người thả ra con rối, phục chế linh văn người khác, phục chế vận mệnh của người khác. Chờ đến ngày nào đó trong tương lai, sau khi đám con rối thành thục, hắn sẽ xuất hiện, mang bọn hắn đi, dung hợp bọn hắn. Nếu như giữa con rối gặp nhau ngoài ý muốn, sẽ thông qua phương thức chém giết, quyết định ra thắng bại, bên thắng thôn phệ kẻ yếu, cùng hưởng linh văn cùng vận mệnh của nhau, sau đó... Tiếp tục chờ đợi chủ nhân... Săn mồi...

Khương Phàm chậm rãi lắc đầu, thanh âm trầm thấp:

- Trong trí nhớ của kiếp trước của ta không có linh văn như thế này, cũng không có sinh linh tà ác như thế này.

Đan Hoàng than nhẹ:

- Thời đại kia của chúng ta, cũng không có.

Khương Phàm cùng Đan Hoàng đều khó mà tin được, đây là huyết mạch gì, hay là bí thuật đặc thù gì?

Là ai thả ra con rối?

Có thể lấy phương thức như vậy, ăn thịt linh văn thiên hạ!

Bọn hắn thậm chí còn có dự cảm với nhau, rất có thể số lượng con rối so với bọn hắn tưởng tượng còn nhiều hơn!

- Ta là nên giữ hắn lại, hay là nên giết hắn.

Khương Phàm mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Dần đang hôn mê bất tỉnh.

Nếu như Lý Dần biết mình là con rối, là vật chứa mà người khác dùng để thu thập linh văn, phục chế vận mệnh, hắn sẽ có đau đớn cỡ nào.

Nếu như Lý Dần biết mình bỏ ra tất cả cố gắng, trải qua hết thảy mọi thứ, cuối cùng đều là vì chuẩn bị làm hiến tế, hắn sẽ tuyệt vọng đến cỡ nào.

Đan Hoàng trầm mặc, cho không ra đề nghị.

Giết hắn, không đành lòng.

Không giết hắn, hắn còn sống chính là một bi kịch.

Càng cố gắng, càng thật đáng buồn.

Càng sung sướng, càng bi thương.

Khương Phàm triệu ra tàn đao, đặt xuống trên cổ Lý Dần.

Huyết văn trên cơ thể Lý Dần đang bình tĩnh, biểu hiện cũng khôi phục lãnh tuấn như bình thường.

Dung hợp cơ bản đã kết thúc.

Linh văn trên trán vẫn là Bất Tử Điểu màu vàng, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện sâu trong thú văn còn có một cái kiếm văn đang lóe lên.

Khương Phàm dùng sức nắm tàn đao, vẻ mặt căng thẳng, làm sao cũng đều không thể xuống đao.

Đan Hoàng không tiếp tục tỏ thái độ, giết, có lẽ là phương thức xử lý tốt nhất.

Đối với Khương Phàm tốt, đối với Lý Dần cũng tốt.

Nhưng, nỡ lòng nào.

Khương Phàm chần chờ thật lâu, khẽ than thở một tiếng, thu hồi tàn đao.

- Thiên hạ này không có vận mệnh cố định. Cho dù có, ta sẽ cùng hắn chống lại tất cả. Ta tin tưởng ta có năng lực kia. Ta cũng sẽ ta tận hết khả năng, để cho ta có năng lực kia. Dù là... Tên hỗn đản kia cuối cùng cũng ăn hắn, ta cũng có thể để hắn sống mà đào ra. Ai bảo ta cùng hắn, gặp nhau một trận, lại làm sư đồ.

Khương Phàm khôi phục lại bình tĩnh, đưa ra quyết định của mình.

Làm con rối, là số mệnh của Lý Dần.

Nhưng gặp được hắn, cũng là số mệnh của Lý Dần.

Hắn sẽ bồi tiếp Lý Dần, cải ý trời để thay đổi vận mệnh!

Ngày thứ hai, Lý Dần mới từ trong hôn mê thức tỉnh lại.

- Sư phụ??

Lý Dần sửng sốt một chút, tranh thủ thời gian chống người lên.

- Tỉnh rồi sao.

Khương Phàm ngồi trên xiềng xích, vuốt vuốt bình ngọc trong tay.

- Làm sao ngài lại ở đây? Ta làm sao...

Lý Dần không hiểu gì mà nhìn xung quanh.

- Không nhớ gì cả?

- Ta nhớ ta đang tu luyện, sau đó liền có cảm giác quen thuộc không hiểu nổi, giống như có thứ gì đó đang triệu hoán ta.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó...

Lý Dần cố gắng nghĩ lại, nhưng cũng đều không nhớ cái gì cả.

- Trí nhớ có thêm được thứ gì hay không?

- Không có.

- Điều tra thêm linh nguyên của ngươi.

- Linh nguyên của ta?

Lý Dần định thần dò xét, thể hiện lập tức đặc sắc.

Làm sao lại có thêm ba thanh kiếm?

Đây là cái gì? Vũ khí sao?

Hay là linh nguyên?
Chương 1090 Đông Hoàng Hoa Thanh

Mà khí hải lại còn phát triển nhiều gấp đôi so với trước đó!

Khương Phàm nhắc nhở:

- Lại cảm nhận ý thức một chút.

- Ý thức?

Gương mặt Lý Dần lại lần nữa có phản ứng, ý thức đã khai phách thành ý thức hải, mênh mông lại sáng tỏ, cảm giác thần thức cả người đều cường đại. Trong thức hải còn có số lượng lớn lợi kiếm đang lơ lửng, không chỉ có số lượng khổng lồ, mà còn vô cùng sắc bén.

- Ta đây là thế nào?

Lý Dần lập tức kích phát linh lực.

Một trận liệt diễm phóng lên tận trời, nóng bỏng mãnh liệt, đỉnh đầu hóa thành Bất Tử Điểu hoa lệ, giương cánh gáy to, tràn ngập hung uy khiếp người.

Lý Dần kích thích lợi kiếm ở khí hải, lợi kiếm lập tức dâng lên Địa Kiếm khí, cuốn qua kinh mạch toàn thân, trùng kích trên trán.

Kiếm văn như ẩn như hiện lập tức rõ ràng.

Trong chớp mắt, kiếm khí khuấy động, trùng kích liệt diễm, liệt diễm tăng vọt, nóng hổi lại sắc bén.

Toàn thân Bất Tử Điểu hiện ra rất nhiều vòng xoáy, trong vòng xoáy lại có kiếm khí dâng lên, hỏa kiếm sắc bén như ẩn như hiện.

Lý Dần khiếp sợ nhìn hỏa điểu ở trên cao.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sao ta lại có thêm linh nguyên? Mà, uy thế hỏa điểu rõ ràng đã mạnh hơn, thật giống như linh văn đã biến đổi đến mới vấn đề.

- Ngươi đều không nhớ rõ cái gì cả?

Khương Phàm cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ chỉ dung hợp linh văn, không dung hợp ký ức cùng linh hồn?

- Ta giống như...

Lý Dần tản linh lực ra, đột nhiên cảm giác trong trí nhớ của mình có cái gì đó, nhưng lại bắt không được.

- Giống như cái gì.

- Cảm giác không nói ra được.

Lý Dần cảm thấy mình như đang nằm mơ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

- Ngươi vừa dung hợp, ý thức bản thân còn quá mạnh, qua mấy ngày nữa tỉnh táo lại, khả năng những ký ức kia liền sẽ từ từ thẩm thấu ra.

- Ký ức gì?

- Qua mấy ngày liền hiểu.

Khương Phàm ném cho Lý Dần hai cái hộp gấm:

- Một viên là Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan, tăng cường linh văn, thời điểm đột phá Linh Hồn cảnh hãy dùng. Một viên là đan dược Chuẩn Thánh phẩm, Thái Sơ Mệnh Hồn Đan, ổn định cảnh giới Linh Hồn cảnh về sau, dùng cái này có thể kích phát lực lượng huyết mạch, trợ giúp ngươi trưởng thành.

- Sư phụ, cái này quá quý giá.

Lý Dần tranh thủ thời gian đẩy trở về cho Khương Phàm.

- Nhận lấy, đây là chuẩn bị cho ngươi.

Khương Phàm kín đáo đưa hộp gấm qua cho Lý Dần.

Thái Sơ Mệnh Hồn Đan vốn dự định giữ lại cho mình dùng, nhưng cân nhắc đến tình huống của Lý Dần, vẫn nên giao cho hắn đi.

- Vậy ta...

Lý Dần do dự một chút, sau đó lại thu vào nhẫn không gian, hành lễ thật sâu đối với Khương Phàm.

- Khương Phàm, ta còn đang tính tìm tới ngươi! Ngươi biết có bao nhiêu người đang tìm ngươi không? Ngươi biết mình ở bên ngoài sẽ có rất nhiều nguy hiểm hay không? Chúng ta còn tưởng rằng ngươi đã gặp bất trắc.

Lâm Nam tìm tới Khương Phàm, nhịn không được mà chế nhạo một trận.

Khương Phàm nói:

- Lâm sư tỷ đừng khẩn trương như vậy. Ta khởi xướng ước chiến chính là cho bọn hắn một cơ hội quang minh chính đại giết chết ta, trước lúc này bọn hắn là sẽ không ra tay.

- Người muốn giết ngươi cũng không chỉ có Hỗn Độn Tử Phủ, mau cùng ta về thánh điện.

Lâm Nam kỳ quái nhìn Lý Dần.

- Các ngươi biết nhau sao?

Khương Phàm vỗ nhẹ Lý Dần:

- Đi đến Ôn Tuyền Tiên Cảnh đợi ta, ổn định lại tinh thần, cảm nhận tình huống thân thể. Đánh xong lôi đài, ta đi tìm ngươi.

Lý Dần từ biệt Khương Phàm, dọc theo xiềng xích đi đến Vương Quốc Hắc Ám.

- Đừng nói với ta, các ngươi đã sớm biết nhau.

Biểu hiện Lâm Nam rất quái dị, trong khoảng thời gian này một trong những tân tú bắt mắt nhất Vương Quốc Hắc Ám, chính là Lý Dần này.

- Thay ta giữ bí mật.

- Thật là biết nhau sao.

Lâm Nam lắc đầu liền kéo Khương Phàm đi:

- Mọi người đang tìm ngươi đều tìm đến điên rồi. Ngươi cũng thật là, về Vương Quốc Hắc Ám sao không chào hỏi trước, trở về cũng không đến trong điện báo, chúng ta đều là nghe được tin tức, mới biết được ngươi đã trở về.

Khương Phàm dở khóc dở cười:

- Ta cũng không phải hài tử.

- Ta nhắc nhở ngươi trước, sư phụ ta rất tức giận!

- Xảy ra chuyện gì?

- Ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì!

- Chuyện hài tử sao? Ha ha, đùa giỡn thôi, ta cũng không có tâm tư sinh hài tử.

- Ngươi đây là đang đùa sao, ngươi biết mặt mũi đối với hoàng tộc mà nói quan trọng bao nhiêu không? Ngươi nói thì cứ nói đi, nói xong lại còn đi khiêu chiến Hỗn Độn Tử Phủ. Hơn một năm nay bọn hắn đều hận không thể kéo ngươi tới trên đài diễn võ, vậy mà ngươi lại tự đưa mình lên tới cửa.

Lâm Nam thực sự không nhịn được nữa, đúng là quá hồ nháo, hoàn toàn không để ý đến hậu quả.

- Tỷ lo lắng Ngu Thiên Khải sẽ đến?

- Làm sao ngươi biết Ngu Thiên Khải?

- Ta đi Đại Tự Tại điện thỉnh giáo, tựa như có thể so với huyết mạch thiên văn.

- Ta không biết, nhưng sư phụ biết. Huyết mạch truyền thừa của Hỗn Độn Tử Phủ chia làm ba giai đoạn, đoạn đầu tiên là truyền thừa bình thường, đoạn thứ hai là truyền thừa Thánh phẩm, đoạn thứ ba chính là truyền thừa Thiên phẩm.

- Ngu Thiên Khải chính là truyền thừa Thiên phẩm, mà là huyết mạch. Để ta giải thích cho ngươi một khái niệm, Hỗn Độn Tử Phủ sở dĩ gọi là Hỗn Độn Tử Phủ, là bởi vì bọn hắn có Huyết mạch Hỗ Độn! Huyết mạch Thiên phẩm, chính là Huyết mạch Hỗ Độn!

Lâm Nam trước đó còn tưởng rằng mạnh nhất Hỗn Độn Tử Phủ là Ngu Kình Thương, bây giờ mới biết còn có người mạnh hơn, ở nơi đó, người có thể so sánh với Ngu Kình Thương còn có hai kẻ khác, đồng thời còn có người còn mạnh hơn.

Ngay cả thời điểm sư phụ nàng nhắc đến Ngu Thiên Khải cũng đều vô cùng lo lắng.

Nếu như Hỗn Độn Tử Phủ thật sự phái Ngu Thiên Khải tới, Khương Phàm chắc chắn sẽ thua không nghi ngờ được.

- Ta rất chờ mong hắn có thể tới.

- Ngươi điên rồi? Ngươi coi đây là luận bàn sao, nếu như hắn đến thật, chính là muốn phế bỏ ngươi.

- Hàn Ngạo đâu?

- Đừng nói sang chuyện khác. Ngươi biết sư phụ sốt ruột đến cỡ nào không? Các ngươi thành công mở ra Đại Hoang Tù Thiên Trận, trở thành hi vọng của thánh địa, nếu như ngươi ở Vương Quốc Hắc Ám xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sư phụ chính là tội nhân của thánh địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK