Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 816 Nữ tướng hoàng triều (5)

Thân thể Khương Phàm bỗng nhiên chìm xuống, toàn thân đều giống như muốn vỡ nát, nhưng đáy mắt hắn lấp lóe cường quang, Chu Tước Bác Thiên Thuật lại lần nữa bộc phát, lần này theo thân thể toàn diện hóa thú, linh nguyên cùng linh hồn cộng minh, uy lực Chu Tước Bác Thiên Thuật tăng gấp đôi.

Khí thế vô kiên bất tồi(*), cuồn cuộn thiên khung.

(*) Cứng đến đâu cũng có thể phá.

Oanh!

Khương Phàm kích thiên, khí thế mênh mông bắn ra, thánh quang vô biên, sát uy cái thế.

Cùng với tiếng vang chấn thiên động địa, khí tức kinh khủng khuấy động tám phương, thậm chí trùng kích đến bọn người Tô Triệt đang chém giết hỗn loạn nơi xa.

Xa xa nhìn lại, một Thiên Tước tuyệt thế đánh tan Cửu Tiêu, thánh quang liệt diễm chật ních thiên khung, cường hãn đụng phải một tòa Thiên Nhạc sôi trào uy thế vô biên nguy nga.

Hình ảnh rung động, khí tức kinh khủng, trong nháy mắt tóm chặt lấy ánh mắt của mọi người.

Ngay sau đó, thiên khung lay động, năng lượng cuồn cuộn.

Núi lớn nguy nga bị cuồng dã lật tung, tràng cảnh kinh khủng để tất cả mọi người xa xa đều phải hít vào khí lạnh.

- Khương Phàm có thể ngạnh kháng Lục Bình Yên?

Tiêu Lạc Sư đều khó mà tin.

Bởi vì bọn họ quá rõ ràng thực lực của Lục Bình Yên, nhất là lúc nổi giận, quả thực là vô cùng khủng bố, nếu không cũng sẽ không phái Lục Bình Yên đi qua dây dưa với Khương Phàm.

- Bại hoại!

Lục Bình Yên giữ vững thân thể, nương tựa theo uy lực siêu cường của Đại Thừa thánh văn, cưỡng ép khống chế núi lớn đang sụp đổ diễn hóa thành thủy triều lao nhanh, chồng chất, xung kích về đằng trước.

Khương Phàm đối diện va chạm.

Rầm rầm rầm!

Trận va chạm kinh khủng, thủy triều liên tiếp bị phá tan.

Thánh Viêm tử vũ hỗn loạn, cường quang che mất Khương Phàm cùng Lục Bình Yên.

Người ngoài không nhìn thấy được tình huống bên trong, đều bị cường quang cùng tràng cảnh hỗn loạn cản trở ánh mắt, nhưng vẫn rõ ràng cảm nhận được chiến đấu kịch liệt ở nơi đó.

Khương Phàm càng đánh càng mạnh, càng đánh càng cuồng, hắn chống đỡ thủy triều, tiếp tục lao về phía trước, tới gần Lục Bình Yên.

Lục Bình Yên nhấc lên triều dâng, chặn đánh Khương Phàm, đồng thời bứt lui ra vài trăm mét.

Cường quang nở rộ trên trán nàng, hình thành pháp trận phức tạp, tiếp đó nhanh chóng diễn biến, hóa thành một chữ cổ bàng bạc —— Loạn!

- Khương Phàm, đi chết đi!

Lục Bình Yên đẩy mạnh hai tay về phía trước, ngọc châu trong lòng bàn tay lại lần nữa bộc phát.

Lần này là hai cánh tay, hai viên ngọc châu!

Trong chớp mắt, thiên địa kinh động, thanh triều nổ tung, giống như hai mảnh đại dương mênh mông đang cuồn cuộn lao ra, đánh thẳng vào pháp trận cường đại vừa mới thành hình phía trước.

Loạn đến cực hạn, cuồng đến rung động, khuấy động bầu trời, đối diện bao phủ hải triều bị đánh xuyên.

Ngay sau đó, thủy triều màu tím đến từ hai viên ngọc châu cộng minh cùng chữ Loạn pháp trận hình thành thủy triều phong bạo càng kinh khủng.

Giống như con Ác Long bằng thủy triều đột nhiên xuất hiện, mở ra miệng to nuốt sống Khương Phàm.

Khương Phàm đột nhiên chìm vào trong vòng xoáy lớn, lực lượng kinh người điên cuồng xé rách thân thể hắn, muốn triệt để hủy diệt hắn.

Loại thế công này, quả thật có thể đạt tới trình độ của Lý Hoàng trước đó.

Nếu như ở biển cả thật sự thì sẽ còn càng mạnh.

Không hổ là siêu cấp cường giả được hoàng triều bồi dưỡng ra được, tương lai nàng tuyệt đối tiếp quản được một thế lực cường đại.

Nhưng, Khương Phàm bây giờ so với lúc ở trên lôi đài Võ Hầu đã càng mạnh hơn, bất luận là thân thể hay là huyết mạch, bất luận là linh văn hay là Thánh Viêm.

Hắn ngạnh kháng với lực lượng hủy diệt, cuồng dã lao vùn vụt trong cuồng triều hỗn loạn đến kinh khủng.

Ầm ầm!!

Trong ý thức Khương Phàm, thú ấn đã toàn diện phóng thích, bốn mươi loại.

Thánh Viêm sôi trào, tiếng thú rống vô biên, cường quang chiếu thấu hải triều hỗn loạn.

Số lượng lớn cường giả hít một ngụm khí lạnh.

Từ đằng xa trông qua, hải triều bị ánh sáng chiếu thấu, hình ảnh bên trong như ẩn như hiện. Phảng phất ngàn vạn ác thú đang gào thét trong đại dương mênh mông, lại như là đại yêu Thượng Cổ đang giãy dụa bên trong thủy triều diệt thế.

Giống như không phải khốn trụ một mình Khương Phàm, mà là mảng lớn thú triều!

Hình ảnh như ẩn như hiện, càng đánh vào thị giác lên hơn, mang đến rung động mãnh liệt.

- Thập Thú Bá Thế Quyền!

Khương Phàm ngẩn đầu lên trời thét dài, lấy uy lực Chu Tước thôi động thuế lực mãnh thú.

Hỏa Diễm Cự Thú đang hỗn loạn liên tiếp hội tụ tại một chỗ, hình thành bốn trọng quyền, bạo kích về bốn phương.

Bạo tạc kinh khủng, lay động bầu trời.

Uy lực bá thế, đối kháng đại dương màu tím.

Giờ khắc này, đại dương mênh mông đã sắp nổ tung!

Hào quang màu vàng ngay lập tức chiếu thấu thủy triều, cũng xé rách ra vô số khe hở, ngay sau đó, Thánh Viêm cuồn cuộn hoàn toàn che mất triều cường.

Đại dương màu tím biến thành biển lửa Thánh Viêm.

Lục Bình Yên đều kinh ngạc, đây là thế công mạnh nhất của nàng cho đến trước mắt, cũng là lực lượng hủy diệt có thể triệt để kết thúc trận chiến đấu này, làm sao có thể mất đi hiệu lực.

Ầm ầm!

Thánh Viêm, thủy triều đại bạo động, quét sạch mấy ngàn thước.

Triều cường lao nhanh, khí thế kinh người, để chiến đấu kịch liệt nơi xa đều ảm đạm phai mờ.

Lục Bình Yên bị đánh bay, thủy triều hoàn toàn mất đi khống chế.

Khương Phàm phóng lên tận trời, con mắt rạng rỡ cường quang, hung uy tràn ngập, như Chu Tước chân chính, kinh nhiếp thần hồn.

Hắn vỗ cánh một kích, xé rách hết thảy mọi thứ trước mặt, nhào về phía Lục Bình Yên.

- Tốt tốt tốt! Bắt lấy nàng! Chà đạp nàng!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kích động hô to gọi bậy.

Nhưng, tinh quang phía trước chợt hiện lên, giống như tinh không 'Mở mắt', khí tức Ngân Hà dâng lên, thanh thế to lớn.

Một bóng người vượt qua tinh không, chặn lại được ở phía trước.

- Điện hạ, lên!

Lư Kinh Vĩ lại lần nữa phóng thích 'Đấu Chuyển Tinh Di', chuyển dời Tiêu Lạc Sư đến nơi này.

- Khương Phàm, đánh một nữ tử thì có gì là tài ba.

Hoàng tử Huyền Nguyệt hoàng triều, Tiêu Lạc Sư đột nhiên xuất hiện.
Chương 817 Lôi Hỏa Thế Thành, Vạn Vật Sinh

Một quyền bạo kích, lôi hỏa vờn quanh, trong chớp mắt lợi dụng tình thế kinh người, giống như một con hùng sư cuồng dã nhấc lên uy thế vô địch đánh thẳng đến Khương Phàm.

Mặc dù Khương Phàm cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng không có bất cứ ý tứ dừng lại gì, hắn chấn kích hai cánh, liệt diễm vô biên, đón Tiêu Lạc Sư tiến lên.

- Giết!!

Tiêu Lạc Sư không nghĩ tới Khương Phàm lại không né tránh, nhưng lại càng kích phát cuồng tính trong hắn, nhiệt huyết cuồn cuộn, linh lực khuấy động, lôi hỏa triều dâng lên trong nháy mắt đã tăng vọt.

Khương Phàm lao tới, không có bất kỳ mập mờ gì, hai cánh chấn kích, mang theo uy lực cái thế, xé rách về phía trước.

Ầm ầm!!

Lôi triều, liệt diễm cuồng bạo trong nháy mắt đã bị cắt mở.

Khương Phàm chống đỡ năng lượng hỗn loạn xuất hiện ở trước mặt Tiêu Lạc Sư, lao vùn vụt lại xoay chuyển trong nháy mắt, móng vuốt kéo tới, kim quang rạng rỡ, sắc bén vô địch.

Tiêu Lạc Sư kinh hồn biến sắc, da thịt toàn thân phát sáng, kích phát áo giáp, bảo vệ toàn thân.

Keng!!

Móng vuốt giống như Thần Binh, đánh vào trên đầu Tiêu Lạc Sư.

Bốn trăm ngàn cực cảnh!

Mặc dù áo giáp cưỡng ép ngăn trở móng vuốt, nhưng lực lượng bạo kích kinh khủng vẫn xuyên thấu qua áo giáp, dội thẳng đến đầu.

Tiêu Lạc Sư chưa từng cảm nhận qua lực lượng nào kinh khủng như vậy, thân thể lập tức mất cân bằng, gào thét lật qua lật lại bay ra ngoài.

Khương Phàm vỗ cánh bay lên, lao đến Tiêu Lạc Sư.

Nơi xa, đám người đứng đấy kinh hô, khó có thể tin được mà trừng to mắt nhìn.

Một móng vuốt đã đánh bay rồi?

Đây chính là hoàng tử đấy!

- Khương Phàm! Đối thủ của ngươi là ta!

Lục Bình Yên cưỡng ép ổn định, điên cuồng thét lên, hai tay bỗng nhiên đối kích.

Tức giận, thất bại, các loại cảm xúc kích thích ra chiến ý trước nay chưa có.

Đùng!

Oanh!

Những tiếng giòn vang trong chốc lát bộc phát ra đại dương mênh mông.

Mảng lớn tử quang hừng hực nở rộ, kích xạ đến phía trước, hóa thành ba con Tử Triều Đại Điểu, vỗ cánh bay lên đuổi giết Khương Phàm.

Nhưng, tốc độ Khương Phàm nhanh đến cực hạn, không để đại điểu đang đánh giết vào mắt, hắn vẫn lao thẳng đến Tiêu Lạc Sư.

Tiêu Lạc Sư chật vật rơi xuống đất, ý thức hôn mê, trong đầu ong ong loạn hưởng, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng rất phong phú, hắn không có bối rối, không có chạy trốn, trong nháy mắt đã trực tiếp phóng thích võ pháp.

Thậm chí chưa kịp giương mắt nhìn quanh, cũng không lo được dò xét tình huống, trực tiếp diễn biến võ pháp mạnh nhất.

- Thánh pháp! Lôi Hỏa Bào Hao!

Cuồng lôi tàn phá bừa bãi, liệt diễm bạo động.

Hai nguồn năng lượng mãnh liệt xuất hiện, lao nhanh về tám phương.

Liên tục, lại mãnh liệt!

Ầm ầm!!

Ba cánh cửa lớn ầm vang mở ra, lôi hỏa xen lẫn, thế như núi lớn, chiếu sáng hắc ám vô biên.

Cửa lớn nở rộ uy thế vô cùng nóng nảy, như có thể chấn nhiếp vạn vật, càng có thể ngạnh kháng hết thảy mọi thứ.

Khương Phàm lập tức đã nhận ra nguy hiểm.

Loại cảm giác này không chỉ là đến từ cánh cửa đấy, mà là thứ ở phía sau.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, hắn quả quyết bay lên cao hơn.

Ầm ầm!

Ba con Tử Triều Đại Điểu phía sau đối diện mà tới, va chạm vào một cánh cửa lớn trong đó, nổ lên tử triều đầy trời.

Sau khi cửa lớn lắc lư kịch liệt, lại lù lù ổn định, ngay sau đó, ba cánh cửa lớn lại ầm vang mở ra, đại địa oanh minh, khí lãng nhấc lên, ba cái đầu rồng lôi hỏa gào thét lao ra, phá tan thủy triều màu tím, truy kích Khương Phàm đang thoát khỏi.

Cùng lúc đó, ba cánh cửa lớn cũng ầm vang sụp đổ, hóa thành lôi triều, liệt diễm cuồng liệt, toàn bộ tràn vào đầu rồng ở không trung.

Đồng thời đầu rồng tăng vọt uy thế, như Chân Long xuất thế, lao đến trước mặt Khương Phàm.

Phòng ngự tuyệt đối!

Bạo kích cực hạn!

Đây là diễn dịch thánh pháp phi phàm, càng là dung hợp hoàn mỹ.

Gương mặt Khương Phàm có phản ứng, nhanh chóng kéo dài khoảng cách trong chốc lát, cường thế xoay chuyển, vỗ cánh gáy to, hung uy vô biên, nhất là hai con mắt, cứ như có thể nhìn thấu hết thảy, giết hết vạn vật.

Ngay cả Khương Phàm đều có thể rõ ràng cảm nhận được, đôi mắt này khẳng định sẽ thức tỉnh một loại sát chiêu truyền thừa nào đó, chỉ là bây giờ vẫn chưa tới thời điểm.

- Lôi Hỏa Thế Thành, Vạn Vật Sinh!

Tiêu Lạc Sư ở phương xa hét lớn, cường quang trên trán lấp lóe đến cực hạn, cường thế khống chế ba cái đầu rồng ở trên không va chạm, dung hợp làm một thể.

Uy thế đầu rồng lại lần nữa tăng vọt gấp ba!

Lôi triều làm xương cốt, liệt diễm là máu thịt.

Uy lực lôi hỏa phát sinh diễn biến giao hòa kinh người. Bên trong cường quang hừng hực như có một con rồng thật sự đang được sinh ra, tràn ngập ra long uy cường đại.

Long ngâm kinh thiên, long uy cuồn cuộn, phảng phất như có thể pháp lệnh vạn thú phương đông.

- Tốt!! Giết hắn!!

Lư Kinh Vĩ kích động hô to, toàn thân sôi trào nhiệt huyết.

Đây mới là hoàng tử của bọn họ, đây mới thật sự là thánh pháp hoàng thất.

- Tốt thay cho một Lôi Hỏa Thế Thành, Vạn Vật Sinh!

Tô Triệt cũng vì đó có phản ứng, xa xa, đầu rồng xác thực thể hiện ra uy thế Chân Long, đây không phải là vũ khí, mà là võ pháp hình thành, là diễn biến uy lực lôi hỏa hoàn mỹ.

Khương Phàm cảm nhận được uy hiếp, càng kích thích lên chiến ý, Thánh Viêm toàn thân hắn lại tiếp tục sôi trào, không phải linh lực đang tăng lên, mà là huyết mạch thôi động.

Một tiếng tiếng gáy to, âm thanh đoạn trăm dặm.

Uy lực Chu Tước từ linh nguyên trùng kích linh hồn, kích thích huyết mạch, hoàn toàn hiện ra.

Khương Phàm đón đầu rồng hung hăng va đập tới, Thánh Viêm cuồn cuộn, trải rộng ra vài trăm mét, như Chu Tước chân chính hàng lâm thế gian.

- Cảm giác này lại xuất hiện.

'Chu Tước pháp chỉ' của Tiêu Lạc Lê tại xao động trong không gian ngọc thạch, như muốn lao ra ngoài.

Đó là võ pháp gì?

Lại là linh văn gì?

Chẳng lẽ hắn là mãnh cầm có được huyết mạch Chu Tước biến dị?

- Hắn lại mạnh lên nữa!
Chương 818 Ai cũng hận không ăn tươi nuốt sống hắn

Ánh mắt Lăng Thất Tung trở nên sáng rực, có thể rõ ràng cảm nhận được sự cường đại của Khương Phàm, không chỉ đơn giản là cảnh giới tăng lên, mà là vấn đề cường đại càng sâu.

Ầm ầm!

Cự Long, Chu Tước đối diện va chạm vào nhau, bạo tạc thảm liệt rung chuyển trời cao, bàng bạc khí tức lao nhanh khắp tám phương.

Hắc ám giống như đại mạc kịch liệt nhấc lên, muốn vô tình bị vỡ nát.

Ánh sáng quá chói mắt, không ai có thể thấy rõ ràng tình huống cụ thể, đều lo lắng chờ đợi.

- Chết rồi?

Tiêu Lạc Sư kịch liệt thở dốc, nhíu mày nhìn chằm chằm không trung.

Đây là võ pháp mạnh nhất của hắn, tràn ngập thay đổi, dung hợp, cùng diễn sinh biến đổi.

Bình thường giao thủ với người khác đều là dùng ở cuối cùng. Hôm nay là đột nhiên bị đánh chật vật, lần đầu tiên đã sớm vận dụng.

Hẳn là có thể trọng thương Khương Phàm.

- Lục Bình Yên, lên...

Tiêu Lạc Sư đang muốn bảo Lục Bình Yên đến báo thù Khương Phàm.

Sâu trong năng lượng hỗn loạn nơi xa, một con hỏa điểu đột nhiên lao ra, bay lên không vài trăm mét, huy động hai cánh màu vàng hoa lệ, lóe ra cường quang chói mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Lạc Sư.

- Hắn không chết?

- Thế lực ngang nhau?

- Đánh bại Lục Bình Yên, ngạnh kháng Tiêu Lạc Sư?

- Làm sao hắn có thể mạnh đến như vậy?

- Lúc nào mà thánh địa lại bồi dưỡng được thiên tài như vậy?

- Hắn thật sự là Đại Thừa thánh văn sao, tại sao ta lại cảm giác giống như là Chí Tôn cấp.

Đám thiên tài hoàng triều đều ngây ra, bọn hắn chấn kinh càng khó có thể chấp nhận.

Bọn hắn đều là thiên tài hoàng tộc, uy chấn loá mắt thiên tài một phương, là người thừa kế được các phương dốc hết tất cả để bồi dưỡng, bọn hắn rõ ràng thực lực của mình nhất, rõ ràng tiềm lực lẫn nhau hơn.

Tình huống hôm nay lại là như thế nào?

Gia hỏa này có tư cách gì liên tiếp khiêu chiến thiên tài hoàng triều!

- Hắn rốt cuộc là ai? Hắn có bí mật gì?

Tiêu Lạc Lê đột nhiên tỉnh ngộ, bọn hắn đối với Khương Phàm hình như còn chưa có bất kỳ hiểu rõ trực tiếp gì.

Thực lực, huyết mạch, linh văn, tính cách các loại, bọn hắn chỉ lo tức giận, nhưng không có thăm dò nội tình cùng bí mật Khương Phàm.

- Ta không muốn gây chuyện, nhưng ta cũng không sợ chuyện. Nếu như lại đánh, ta cũng không khách khí.

Khương Phàm tản ra liệt diễm, trở lại bộ dáng lúc đầu, khống chế áo giáp bảo vệ thân thể.

- Ngươi đã gây chuyện! Ngươi cũng sắp thành người chết rồi!

Tiêu Lạc Sư thật sự rất bất ngờ với thực lực của Khương Phàm, nhưng cũng không ảnh hưởng quyết tâm hắn muốn xử tử hỗn đản này.

- Ta chọc người nào, chọc chuyện gì?

- Chính ngươi rất rõ ràng!

- Có phải các ngươi nhận lầm người hay không?

- Loại người cặn bã như ngươi, coi như đốt thành tro, mùi cũng sẽ không biến mất.

Khương Phàm nghe được thì nhíu chặt mày lên:

- Ngươi còn dám lăng mạ ta, ta cũng mặc kệ ngươi là hoàng tử hoàng triều gì.

Tiêu Lạc Sư xì ngụm nước bọt:

- Loại người cặn bã như ngươi, còn cần người khác tới lăng mạ?

- Ngươi rốt cuộc đã làm gì?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay động nhãn châu, nói nhỏ:

- Ngươi ngay cả nam tử đều không buông tha? Phẩm vị thì có thể, nhưng còn ăn mặn đến như thế sao!

- Súc sinh!

Lục Bình Yên gọi được Khương Phàm, da thịt trắng nõn, dung nhan mỹ lệ, nhưng con mắt lại sung huyết, giống như nổi lên hỏa diễm, căm tức nhìn Khương Phàm.

- Tiện nhân!

Khương Phàm đáp lễ, ai sẽ không có câu thô tục?

- Điện hạ, cùng tiến lên, giết hắn!

Lục Bình Yên bị kích thích, lên cơn giận dữ.

Nàng lập tức nhấc lên thủy triều, ngưng tụ lại ba chiến binh, vờn ở xung quanh, chiến kích nằm ngang chỉ về phía Khương Phàm.

- Khương Phàm, hôm nay ngươi phải chết.

Tiêu Lạc Sư triển khai hai cánh lôi hỏa, phóng lên tận trời, lao đến Khương Phàm, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi, lớn tiếng kinh hô:

- Lục Bình Yên, phía sau!

Một đạo cường quang đâm rách hắc ám, đánh đến Lục Bình Yên.

- Coi chừng!!

Xa xa, mấy người Tiêu Lạc Lê cũng đang cùng lúc kêu lên đầy sợ hãi.

Coi chừng? Khương Phàm đang ở phía trước, coi chừng cái gì.

Chờ chút, Thẩm Minh Thu?!

Trong lòng Lục Bình Yên run lên, bỗng nhiên quay người, ba chiến binh đồng thời nhấc lên triều cường bành trướng, bạo kích về phía trước.

Cường quang nhanh chóng tới gần, nhưng trong nháy mắt đã bay lên không, tuỳ tiện tránh khỏi triều cường nặng nề, bay lên hơn trăm mét, ngay sau đó bỗng nhiên giáng lâm, giống như lôi điện bổ về phía Lục Bình Yên.

Người tới chính là Thẩm Minh Thu, linh văn, Thiểm Linh!

Trong linh văn là loại cực tốc dị loại vô cùng khủng bố, bây giờ đã có thể đuổi theo thiểm điện, tương lai cường đại lên, thậm chí có thể xé rách cả không gian.

Thẩm Minh Thu đã tới trong nháy mắt, nhưng lại bỗng nhiên bị lệch, khi Lục Bình Yên chặn đánh, một khắc này hắn đã chuyển dời đến phía sau nàng, trường đao trong tay quấn quanh tinh quang, đánh đến phần gáy Lục Bình Yên.

Khoảng cách sinh tử chỉ là một cái chớp mắt, Lục Bình Yên khống chế lôi triều xung quanh, hóa thành hạt mưa dày đặc phóng thích.

Lấy mạng đổi mạng!

Nếu như Thẩm Minh Thu đánh xuống đầu nàng, những giọt mưa dày đặc lại hỗn loạn này có thể đánh chết Thẩm Minh Thu.

Thẩm Minh Thu ngoài ý muốn trước phản ứng cùng sự tàn nhẫn của Lục Bình Yên, không hổ là Đại Thừa thánh văn, không hổ là nữ tướng hoàng triều.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Minh Thu quả quyết bay lên không, tại lúc giọt mưa tiễu sát, tránh khỏi khu vực này.

Lục Bình Yên kinh hãi, mồ hôi lạnh đổ đầy người, lập tức thôi động ba chiến binh bảo vệ xung quanh, đồng thời kích phát ánh sáng màu tím, ngưng tụ chiến y, bảo vệ toàn thân, căm tức nhìn Thẩm Minh Thu:

- Ngươi chỉ biết đánh lén sao?

- Các ngươi còn hai đánh một đây, cũng như nhau thôi.

Thẩm Minh Thu lui đến mấy trăm mét bên ngoài, sát ý nghiêm nghị.

Xa xa, hai bên Tiêu Lạc Lê và Tô Triệt cũng đều tránh thoát dây dưa lẫn nhau, hội tụ đến nơi này.

Mặc dù hai bên đều giết đỏ mắt, nhưng khi nhìn đến Khương Phàm, một khắc này, tất cả toàn bộ ánh mắt đều rơi xuống trên thân Khương Phàm.
Chương 819 Đã hiểu

Nhất là Tiêu Lạc Lê, sát ý trong ánh mắt giống như muốn bốc cháy.

Bọn người Tô Triệt cũng cảm thấy rất kỳ quái, gia hỏa này đã làm chuyện gì lại có thể kích thích người của hoàng triều thành như thế này rồi?

Khương Phàm nói:

- Mặc dù ta không quan tâm các ngươi nhìn ta như thế nào, nhưng ta cảm giác trong này khẳng định có hiểu lầm gì đó. Ta chỉ là cùng Thẩm Hoành Đồ ... A, hắn không có ở đây, đã chết rồi sao?

Ánh mắt Tiêu Lạc Sư hung ác:

- Hắn đã sớm chết! Bị ngươi giết!

Khương Phàm lắc đầu:

- Ta chỉ đánh hắn bị thương, hắn không chết được.

- Hắn chết! Bị ngươi đá chết!

- Ta sống đến bây giờ am hiểu nhất chính là sát sinh, nhưng ta rõ ràng hơn tình huống như thế nào có thể lấy mạng, tình huống như thế nào có thể giữa mạng. Mặc kệ Thẩm Hoành Đồ xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhưng đều không phải do ta giết.

Khương Phàm lắc đầu, vô cùng khẳng định Thẩm Hoành Đồ không chết được.

Trừ phi sau đó còn có ai đến nơi đó.

Là Yêu thú?

Hay là người nào?

Trong lòng Khương Phàm bỗng nhiên khẽ động, liếc nhìn đến Lăng Thất Tung.

Tiêu Lạc Sư tức giận hướng về phía trước, thật vừa đúng lúc vừa vặn ngăn trở ánh mắt Khương Phàm:

- Ngươi rất rõ ràng? Chúng ta cũng rõ ràng! Khương Phàm, không cần giảo biện, ngươi phải vì hành động của ngươi mà trả giá đắt!

- Một đám ngu xuẩn!

Khương Phàm chẳng thèm nhao nhao cùng bọn họ, quay người liền muốn rời khỏi, nhưng lại dừng lại:

- Chỉ chuyện này? Các ngươi liền mắng ta súc sinh?

- Đương nhiên là có chuyện khác, ngươi so với ai khác đều rõ ràng!

Lục Bình Yên dùng sức nắm tay.

- Một đám ngu xuẩn! Tức chết các ngươi!

Khương Phàm phóng lên tận trời, biến mất trong bóng đêm.

- Hỗn đản, đừng chạy!

Tiêu Lạc Sư bọn hắn lập tức liền muốn đuổi theo, lại bị bọn người Tô Triệt lần nữa ngăn lại.

- Ta đã nói, người của thánh địa, các ngươi không thể đụng vào.

Tô Triệt thái độ cường thế giằng co với Tiêu Lạc Lê.

- Ngươi nhất định phải muốn chết, ta thành toàn cho ngươi.

Tiêu Lạc Sư đang kìm nén cỗ lửa giận không có chỗ phát tiết đâu, hắn nhấc lên lôi hỏa triều cường liền muốn giết đi qua.

- Hoàng huynh!

Tiêu Lạc Lê cưỡng ép ngăn lại.

Tính cả Thẩm Hoành Đồ, bây giờ bọn hắn đã hao tổn bốn người, tốc độ của Thẩm Minh Thu, thực lực của Tô Triệt, còn có Tô Lăng cường đại kia, đều vượt quá tưởng tượng. Nếu như lại đánh nhau, bọn hắn khẳng định sẽ thắng, nhưng cũng sẽ bỏ ra cái giá cực lớn.

Nếu như Khương Phàm lại đột nhiên giết trở lại đến, tình huống càng khó đoán trước.

- Làm sao? Không đánh?

Tiêu Lạc Sư lên cơn giận dữ, bọn hắn còn có ưu thế, còn có thể giết bọn hỗn đản không biết trời cao đất rộng này.

- Đương nhiên phải đánh, nhưng không phải bây giờ.

Tiêu Lạc Lê muốn hỏi Lăng Thất Tung, còn muốn trở về mời chào trợ thủ, nàng không thể nào lại để cho đội ngũ của nàng có thêm người nào chết nữa. Nếu không, sau khi trở lại hoàng triều, tất nhiên nàng sẽ bị các đại cường tộc hoàng triều chất vấn.

Các thiên tài hoàng triều đều tức giận giằng co với bọn người Tô Triệt, nhưng cũng đã hiểu lo lắng của Tiêu Lạc Lê.

Tiêu Lạc Lê đưa ánh mắt đối đầu Tô Triệt.

- Các ngươi giết ba người của chúng ta, đây đã là thánh địa tuyên chiến với hoàng triều. Ngươi xác định Đại Diễn thánh địa các ngươi đã chuẩn bị xong?

Tô Triệt lạnh nhạt ứng phó:

- Làm rõ ràng tình huống, là các ngươi muốn giết Khương Phàm, là các ngươi muốn mạo phạm thánh địa. Ta, chỉ là phản kích bình thường. Còn người đã chết, ha ha, chiến đấu nào không có chết người. Bọn hắn không chết, chúng ta liền phải chết.

- Tốt thay cho một câu phản kích! Tốt thay cho một câu chiến đấu sẽ chết người! Tiêu Lạc Lê ta sẽ nhớ kỹ!

Tiêu Lạc Lê chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày liều mạng cùng thánh địa, nhưng nếu Tô Triệt đã kiên trì, nàng sẽ phụng bồi tới cùng.

- Trong lòng Tô Triệt, tôn vi thánh địa, vĩnh viễn không thay đổi, ai dám mạo phạm thánh địa, ta đổ máu tới cùng!

Tô Triệt đưa ra ngôn từ nghĩa chính.

- Tốt! Rất tốt! Chiến thư của các ngươi, chúng ta tiếp! Mệnh của Khương Phàm, chúng ta cũng chắc chắn muốn có được!

Tiêu Lạc Lê tức giận cười, thánh địa chó má cái gì, một đám hỗn trướng ra vẻ đạo mạo.

- Đại Diễn thánh địa, tiếp nhận Huyền Nguyệt hoàng triều khiêu chiến! Về phần Khương Phàm, ngươi dám đụng hắn, ta liền giết ngươi!

Tô Triệt muốn chính là hiệu quả này, chỉ cần có lý do hợp lý, sau đó có thể có cái để giải thích, không đến mức để Huyền Nguyệt hoàng triều nắm được cán, đến lúc đó lại đem chuyện trăm năm trước nhắc nhở Nhân Hoàng, Nhân Hoàng bất kể tức giận thế nào đều phải nuốt cục tức này vào trong bụng!

- Nghe rõ ràng không? Là chúng ta đang tiếp khiêu chiến của các ngươi!

Thẩm Minh Thu lộ ra nụ cười tàn nhẫn đối với bọn hắn, ánh mắt bén nhọn theo thứ tự đảo qua bọn người Tiêu Lạc Lê:

- Hi vọng các ngươi mỗi người đều có thể chống đỡ ta ám sát, nếu không... Trong các ngươi sẽ phải có rất nhiều người không thể còn sống rời khỏi nơi này.

- Cáo từ! Hôm nào tái chiến!

Tô Triệt phất tay, mang theo mọi người rời khỏi.

Bọn người Tiêu Lạc Lê nhìn đội ngũ Đại Diễn đi xa, sắc mặt âm trầm lại nghiêm trọng.

- Bọn hắn rốt cuộc có liên quan gì với Khương Phàm, tại sao muốn liều chết bảo đảm cho hắn, còn không để ý hậu quả muốn cùng chúng ta khai chiến.

- Ta cảm giác không chỉ là bởi vì Khương Phàm. Trước khi Khương Phàm đến, ánh mắt của bọn hắn cũng có một số ít là lạ.

- Ta nghĩ như thế nào đều cảm giác bọn hắn đang cố ý gây sự.

- Mặc kệ nó! Ai dám ngăn trở chúng ta giết Khương Phàm, người đó là kẻ địch! Ai dám giết người của chúng ta, kẻ đó sẽ phải trả giá đắt!

- Khương Phàm phải chết! Tô Triệt, cũng phải chết!

Bọn người Lư Kinh Vĩ khó mà bình được, vốn đang là một trận hành động tìm kiếm bảo vật tại thánh địa, cuối cùng biến thành như thế này, bọn hắn thực sự nuốt không trôi cơn giận này.

- Khương Phàm, rốt cuộc hắn là ai? Nói rõ cho ta!
Chương 820 Khả năng rất cao

Tiêu Lạc Lê đột nhiên tiếp cận Lăng Thất Tung, ánh mắt lạnh đến thấu xương.

- Ta đã nói rồi, ta chỉ thấy hắn chiến đấu qua, ta và hắn đều không có nói chuyện qua.

Lăng Thất Tung ai cũng không sợ, lạnh lùng ứng phó.

- Nếu như ngươi che giấu cái gì đó, ta tuyệt đối không tha cho ngươi. Thiên Cương Vương cũng không giữ được ngươi.

- Ha ha, thất bại chính là thất bại, không tìm lý do trên người mình, lại đem trách nhiệm đẩy lên trên người của ta, buồn cười.



Trong bóng tối trước mặt!

Bọn người Tô Triệt hỏi Khương Phàm.

- Ngươi làm sao chọc tới Huyền Nguyệt hoàng triều rồi?

- Ngoại trừ Thẩm Hoành Đồ, những kẻ khác đều là hôm nay tiếp xúc lần đầu tiên.

Khương Phàm nhún vai, một mặt vô tội.

- Xem dáng vẻ bọn hắn, không giống như chưa tiếp xúc qua, cũng không giống là hiểu lầm.

Thẩm Minh Thu hừ lạnh, gia hỏa này không giống người tốt, khẳng định đã làm cái gì đối với đám người hoàng thất kia rồi.

- Nơi này chỉ có một mình ngươi?

Tô Triệt ngắm nhìn bốn phía, không thấy được người của Vô Hồi thánh địa, cũng không thấy được tặc điểu Nhị gia nói kia.

Khương Phàm ôm tiểu hồ ly trong ngực, nói:

- Ta và bọn hắn tách ra.

Tô Triệt hỏi:

- Còn có thể triệu tập lại không?

Khương Phàm xem bọn hắn sắc mặt:

- Có việc?

Thẩm Minh Thu hừ lạnh:

- Ngươi ăn Thánh Nhân Quả của chúng ta, không nên làm chút chuyện cho chúng ta sao?

Khương Phàm ngượng ngập thể hiện cứng đờ:

- Các ngươi đã gặp qua vị tiền bối kia rồi sao.

Thẩm Minh Thu hừ cười:

- Ngài ấy đánh giá ngươi rất cao, tuổi còn trẻ, lại còn mang theo tình dược trong người.

Khương Phàm lắc đầu, được, người biết càng nhiều.

A?

Chờ chút!

Khương Phàm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó.

Lần trước nhìn thấy đám người hoàng triều kia, bọn hắn đang ở không trung mắng hắn là súc sinh. Nơi đó, hình như cách nơi phát hiện Thánh Nhân Quả không xa.

Biểu hiện của Khương Phàm lập tức trở nên quái dị.

Đám người này nổi điên mắng hắn, sẽ không phải là tại chỗ hắn thả thuốc quay người rời khỏi trong một thời gian đó, vừa vặn đi qua đấy chứ?

Nếu thật là như thế này, chẳng phải là bọn hắn cũng trúng độc?

Mười một vị tuấn nam tịnh nữ tập hợp cùng một chỗ, lại dùng mãnh dược đâm một kích, tràng diện kia…!

Mắt Khương Phàm dần dần tỏa sáng, nhếch miệng lên một đường cong, bỗng nhiên cười một tiếng.

Khả năng này… rất lớn!

- Ngươi cười cái gì?

Thẩm Minh Thu thể hiện quái dị, ngươi đây bất thình lình cười một tiếng, làm sao lại cảm giác có chút tà ác.

- Không có gì, các ngươi tiếp tục.

Khương Phàm mang nụ cười cổ quái trên mặt.

Đám người Tiêu Lạc Sư kia nổi điên giống như muốn giết hắn, nhưng lại không dám nói nguyên nhân, rất có thể là đã trúng độc.

Chỉ là không biết bọn hắn đã bị giày vò tới trình độ nào, có dẫn tới trận đại hỗn chiến hay không.

Nhưng cái này thật không thể trách hắn.

Tô Triệt nói:

- Xin ngươi giúp một chuyện, triệu tập người của Vô Hồi thánh địa. Thánh Chủ đã nói qua, có thể vô điều kiện phối hợp với các ngươi hành động một lần, không hỏi nguyên do.

Khương Phàm không có cự tuyệt, chuyện ấy Thánh Chủ đã lặp đi lặp lại nhắc nhở qua.

- Cho ngươi thời gian mười ngày, mười ngày sau chúng ta tập hợp ở chỗ này.

- Mục tiêu thì sao?

- Chi đội ngũ hoàng triều kia.

- Ngươi xác định?

Khương Phàm kinh ngạc, đây là có thù hận thật?

Thánh địa phục kích đội ngũ hoàng triều cũng không phải chuyện nhỏ.

Người của Vô Hồi thánh địa bọn hắn có thể ngay sau đó phủi mông một cái rời khỏi, chạy về Nam Bộ mấy chục vạn dặm bên ngoài. Nhưng Đại Diễn thánh địa lại là tôn chủ Tây Bộ, trực tiếp giáp giới với Huyền Nguyệt hoàng triều, sau đó sẽ tránh không được các loại phiền phức.

- Ngươi cứ phối hợp, hậu quả do chúng ta gánh chịu.

- Không có vấn đề! Mười ngày sau, chúng ta sẽ đến!

- Chúng ta chờ tin tức của ngươi.

Tô Triệt mang theo đội ngũ rời khỏi, chạy tới sơn động Tô Thiên Tịch để lại.

Nơi đó còn có rất nhiều bảo bối đã chuẩn bị cho bọn hắn.

Thời gian mười ngày, thực lực của bọn hắn hẳn là có thể chỉnh thể tăng lên một mảng lớn.

- Ngươi vừa mới cười cái gì?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hiếu kỳ hỏi Khương Phàm, gia hỏa này lại động chủ ý gì trong bụng rồi?

- Hình như ta biết vì sao bọn hắn hận ta như vậy.

Khương Phàm cũng ngưng tụ hỏa dực, rời khỏi nơi này.

- Nói đi, đừng giấu nữa.

- Sau khi chúng ta hạ dược chạy đi, hình như bọn hắn lại vừa lúc đi qua nơi đó. Nếu như ta đoán không sai, hẳn là bọn hắn đều trúng độc.

Con mắt Hỏa Diễm Huyễn Điểu lập tức nổi lên ánh sáng:

- Ha ha! Quần chiến! Oa a, thật kích thích!

- Chớ nói lung tung, đây là ngoài ý muốn.

- Ha ha, ngươi đúng là nhân tài. Ngoại trừ hạ dược cho lão đầu tử, móc tổ chim Khổng Tước, lại còn làm một trận đại liên hoan, ha ha.

- Đó là ngoài ý muốn! Nếu ngươi dám nói hươu nói vượn, ta đem ngươi luyện!

- Ha ha, nhân tài, đúng là nhân tài, ta muốn bái ngươi làm thầy, ha ha, ta cảm giác thời gian rời khỏi sau này khẳng định rất đặc sắc.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mừng như điên, nhảy tới nhảy lui trên bờ vai Khương Phàm.

Thời điểm Khương Phàm rời khỏi Luyện Binh tràng dưới mặt đất, phương hướng thánh sơn vẫn còn đang náo nhiệt.

Đại yêu cấp bá chủ cơ hồ đều xuất hiện, bọn chúng kịch liệt thương lượng cùng người của Di Lạc cổ địa.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đứng thẳng thân thể, nhìn về nơi xa:

- Ngươi gây phiền phức lớn cho Di Lạc cổ địa như vậy, bọn hắn sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.

- Ta chỉ quan tâm Vạn Linh Huyết Thụ bị xử lý như thế nào.

Khương Phàm lắc đầu, vung hỏa dực phóng tới không trung, tìm kiếm bọn người Dạ An Nhiên.

- Đi thôi, nên cùng mọi người hội hợp rồi.

Có thể là cảnh giới đã tăng lên, tới gần Linh Hồn cảnh, cũng có thể là do Thánh Nhân Quả mang tới ảnh hưởng đặc biệt, Khương Phàm bây giờ có thể thông qua trong khí hải, mơ hồ cảm nhận được vị trí Đại Hoang Ấn.

Khương Phàm lướt qua núi rừng, cẩn thận cảm nhận, cẩn thận tìm kiếm, cũng thuận tiện săn giết mãnh cầm Linh Nguyên cảnh đỉnh phong, để tương lai luyện chế 'Bách Chuyển Linh Nguyên Đan'.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK