- Cho ngươi trước ba khối!
- Bắt được Khương Phàm, cho ngươi thêm năm khối.
Mộ Dung Thượng tiếp nhận ba khối ngọc bài, tiện tay ước lượng:
- Ngươi còn lại bao nhiêu?
- Không liên hệ gì tới ngươi.
…
Khương Phàm mang theo Cổ La về tới sơn cốc trước đó.
Thứ nhất, Nhậm Thủy Hàn sẽ không nghĩ tới bọn hắn sẽ còn về tới đây. Thứ hai, nơi này xác thực thích hợp để ẩn núp.
Khương Phàm không đi đến vết nứt mà đi tới phía sau thác nước, nơi này có một hang đá không lớn không nhỏ.
- Thiên Sư tông năm năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm thả tiểu xà ra, để nó đi ra bên ngoài trông coi.
Cổ La hừ một tiếng:
- Ngươi không phải rất thông minh à, không phải cái gì cũng biết sao.
- Ta biết Thiên Sư tông xuống dốc, nhưng không nghĩ tới năm năm trước chúng ta còn là Tam Tôn Chủ của La Phù.
Từ Tam Tôn Chủ đến vị trí mười tám tông, bị người khác khi dễ, Thiên Sư tông vậy mà chỉ dùng thời gian năm năm?
Khương Phàm cảm giác Thiên Sư tông không chỉ gặp biến cố đơn giản như vậy.
Cổ La trầm mặc một lát cũng mở miệng nói, dù sao cũng nhàn rỗi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra hắn sẽ cùng tên điên này ở đây đợi ba ngày.
- Trong Tam Tôn Chủ La Phù, Thượng Thanh tông có thực lực mạnh nhất, một mực đứng đầu Tam Tôn, thực lực không thể rung chuyển. Ngọc Đỉnh tông là tông môn Đan sư, khống chế một nửa đan dược của La Phù sơn mạch, lại thông qua đan dược kết giao với vô số bằng hữu cho nên lực ảnh hưởng cũng có thể xưng là đứng đầu Tam Tôn. Duy chỉ có vị trí thứ ba, thường xuyên sẽ có biến cố.
- Thiên Sư tông mười năm trước tiến vào vị trí Tam Tôn, lúc ấy chính là thay thế Thiên Cương tông. Thiên Cương tông mặc dù không phục nhưng không thể không thừa nhận, thời điểm đó Thiên Sư tông từ tông chủ đến trưởng lão đều cường đại lại cường thế, nhất là lực ngưng tụ càng không thể nói. Nếu như thuận lợi, Thiên Sư tông còn sẽ chiếm lấy vị trí Tam Tôn chí ít hai mươi năm.
- Nhưng vào năm năm trước xuất hiện một trận biến cố lớn. Một mảnh sơn lâm trong La Phù sơn mạch đột nhiên sụp đổ diện tích lớn, xuất hiện một tòa cổ thành phạm vi chừng mấy chục ngàn mét dưới mặt đất. Nơi cổ thành dưới đất tám ngàn mét, mê vụ bao phủ, kỳ quang lượn lờ, bảo dược, bảo khí các loại, thậm chí có thể tự bay đi. Sau khi tin tức truyền ra đã gây nên náo động lớn. Tất cả tông môn La Phù sơn mạch cơ hồ đều tràn vào nơi đó, điên cuồng cướp đoạt, dẫn tới đã dẫn phát một trận đại hỗn chiến. Thiên Sư tông lúc ấy xuất thủ quả quyết nhất, tông chủ trực tiếp mang theo toàn thể trưởng lão đuổi tới, ngay cả trưởng lão trấn thủ quặng mỏ tinh thạch đều điều tới. Dựa theo thực lực và lực ảnh hưởng, bọn hắn lấy được rất nhiều bảo bối, cũng dẫn đầu xông vào chỗ sâu nhất đại điện cổ thành.
- Nhưng, nơi đó bộc phát ra một cỗ năng lượng kinh người khiến bọn người tông chủ trọng thương, tám mươi vị trưởng lão chết thảm hơn phân nửa. Thiên Cương tông sao có thể buông tha cơ hội, hô to rằng Thiên Sư tông đạt được tuyệt thế trọng bảo, rất nhiều lượng tông môn tập kết triển khai vây quét bọn người tông chủ. Lúc ấy các tông đều đang vội vã tìm kiếm Linh Bảo mà chém giết lẫn nhau, ngay cả Ngọc Đỉnh tông một mực tận sức thủ hộ La Phù đều không rảnh bận tâm.
- Kết quả chính là, chỉ có tông chủ và Dạ Thiên Lan lúc ấy là Nhị trưởng lão chạy ra khỏi cổ thành. Còn lại ba bốn mươi vị trưởng lão cùng hơn năm trăm vị đệ tử tinh nhuệ, toàn bộ đều chiến tử.
Cổ La nói đến đây, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Lúc đó là năm thứ hai hắn gia nhập Thiên Sư tông, bắt đầu bộc lộ tài năng, chuẩn bị đại triển khát vọng. Kết quả tông môn xuống dốc, loạn trong giặc ngoài.
Trong những năm này, hắn không có học được bao nhiêu võ pháp, chỉ học được chịu đựng.
- Sau đó thì sao?
Khương Phàm âm thầm lắc đầu, rõ ràng là một cơ duyên to lớn, lại hủy cả một tông môn.
Nhưng, ở giữa tòa thành cổ rốt cuộc là có thứ gì?
- Tông chủ có thể dẫn đầu Thiên Sư tông tiến vào Tam Tôn Chủ, ngươi có thể tưởng tượng được thực lực của hắn. Lúc đầu chỉ cần hắn vẫn còn, Thiên Sư tông còn có thể chịu đựng, nhưng kỳ quái là, tông chủ ngày thứ hai lại bất đắc kỳ tử mà chết. Thương thế hắn mặc dù rất nặng, nhưng không thể chết. Thiên Sư tông lập tức lâm vào hỗn loạn. Những tông môn Thiên Cương tông kia thừa cơ cướp đoạt quặng mỏ của Thiên Sư tông, tàn sát Thiên Sư đệ tử, cơ hồ còn muốn triệt để chôn vùi Thiên Sư. Là Dạ Thiên Lan cưỡng ép tiếp quản vị trí tông chủ, chỉnh đốn Thiên Sư tông, đối kháng Thiên Cương tông, cũng mời được Ngọc Đỉnh tông, Linh Cực tông và các loại đại tông ra mặt điều hòa, cuối cùng miễn cưỡng bảo vệ địa vị, nhưng thực lực và lực ảnh hưởng cũng rớt xuống ngàn trượng.
Cổ La lắc đầu, cảm thán mấy năm kịch biến ngắn ngủi kia.
Hỗn loạn, giết chóc, phản bội, tuyệt vọng, Kiềm chế, thống khổ.
Hắn đều đã tự mình trải qua, rõ mồn một trước mắt, khắc cốt minh tâm.
Trong sơn động lâm vào một trận yên tĩnh lâu dài, Khương Phàm đột nhiên hỏi câu:
- Thiên Sư tông lấy được bảo bối từ cổ thành dưới đất không? Là nhét vào nơi đó, hay là mang về một phần.
- Ngươi hỏi cái này để làm gì? Mang về cũng sẽ không cho ngươi.
- Ta chỉ hiếu kỳ tông chủ chết ngay lúc đó thôi.
Khương Phàm nghĩ đến một loại khả năng.
Thời điểm Thiên Sư tông xông vào đại điện cổ thành, đến cùng là đã đánh thức cái gì, là cưỡng ép cướp đi cái gì?
Vật kia có phải bị mang về hay không?
Tông chủ sốt ruột báo thù, muốn cưỡng ép dung hợp, kết quả... Chết bất đắc kỳ tử?
Nếu thật là như thế, vật kia hẳn là còn ở Thiên Sư tông.
Đương nhiên, đây chỉ là một suy đoán.
- Tông chủ lúc ấy mang về rất nhiều thứ, bất quá Dạ Thiên Lan vì xin mời Ngọc Đỉnh tông cùng Thánh Nữ tông ra mặt, cơ hồ đã đưa hết ra ngoài.
Bọn người Mộ Dung Thượng cẩn thận tìm kiếm Khương Phàm trong rừng cây, nhưng tìm mãi cho đến n Oán tràng kết thúc, từ đầu đến cuối vẫn không thấy được bóng dáng Khương Phàm đâu.
Đêm tối đi qua, sắc trời sáng rõ, mê vụ nơi biên giới n Oán tràng dần dần biến mất. m thanh uy nghiêm vang vọng trăm dặm sơn lâm trong n Oán tràng.
Chương 132 Hắn Còn Sống
- Ân Oán tràng năm nay chính thức kết thúc!
- Tất cả những người sống sót ngừng tranh đấu, tản ra linh văn, tập kết ở hướng đông. Trong vòng hai canh giờ, nhất định phải toàn bộ rút khỏi, đến lúc đó n Oán tràng một lần nữa phong bế.
Các đệ tử Ngọc Đỉnh tông cưỡi mãnh cầm xoay quanh ở các nơi n Oán tràng, quan sát sơn lâm phía dưới
Mãnh cầm gáy to, linh văn lấp lóe.
Khí tức cường hãn phô thiên cái địa vẩy xuống, cảnh cáo những nơi còn thân ảnh đang xao động.
- Kết thúc rồi, không biết năm nay có bao nhiêu có thể người còn sống mà đi ra?
Phía Đông sơn lâm, người người nhốn nháo.
Các đệ tử đến từ các tông cùng các trưởng lão đều tụ tập ở chỗ này chờ đợi đệ tử nhà mình đi ra.
Tông chủ Kim Cương tông - Kim Bất Hoán đứng ở phía trước nhất, không nhìn thấy đội ngũ Thiên Sư tông đâu.
Bọn hắn ăn chắc Thiên Sư tông!
Nhậm Thủy Hàn ở đó, lại có tên ám tử Cổ La kia, coi như không cần Thiên Cương tông phối hợp, cũng có thể giết Khương Phàm.
- Đều chuẩn bị sẵn sàng cho ta. Chỉ cần xác định Khương Phàm tử vong, lập tức đi đón nhận quặng mỏ.
Kim Bất Hoán nhắc nhở Đại trưởng lão Bùi Vân Hải.
- Ngọc Đỉnh tông thay chúng ta bảo đảm, cũng phải mời bọn họ lộ mặt. Nếu như Thiên Sư tông phản kháng, chẳng khác nào đắc tội Ngọc Đỉnh tông.
Bùi Vân Hải cười lạnh, cái này gọi là nhất cử lưỡng tiện.
Bùi Tử Phong cũng không thể chờ đợi, bởi vì hắn đặc biệt thỉnh cầu qua Nhậm Thủy Hàn, không cần mang ra Khương Phàm nguyên lành, chỉ đem một cái đầu là được. Hắn sẽ đích thân mang theo cái đầu kia, ném cho Thiên Sư tông. Ngẫm lại hình ảnh kia, cũng cảm giác toàn thân thoải mái.
Đội ngũ Thiên Sư tông rất an tĩnh, đều đang yên lặng nhìn qua mê vụ tan hết trong rừng rậm. Ngay cả Dạ An Nhiên một mực tin tưởng Khương Phàm cũng đều có chút khẩn trương. Nàng thậm chí hoài nghi Kim Cương tông có phải hợp tác cùng Cổ La hay không, nhưng nghĩ lại, Cổ La mặc dù thiếu dũng khí, nhưng hẳn là còn có thể phân rõ trái phải.
Ngoại trừ Cổ La, Kim Cương tông còn có ám chiêu gì?
Ngoài Kim Cương tông cùng Thiên Sư tông ra, còn có một số người cũng vô cùng gấp gáp. Chính là những kẻ chân chính chạy đi giải quyết "n oán" kia.
Tỉ như Thánh Nữ tông.
Các nàng chỉ đưa một mình Tịch Nhan đi vào! Không có đệ tử khác hiệp trợ, đã chú định nàng sẽ tự sinh tự diệt.
Tịch Dao chắp tay trước ngực, yên lặng cúi đầu, cầu nguyện cho muội muội. Chỉ là các đệ tử Thánh Nữ tông và các trưởng lão đều tiếc nuối lắc đầu, các nàng rất rõ ràng, Tịch Nhan không có khả năng còn sống trở về. Kinh mạch vỡ vụn, không ai hiệp trợ, làm sao có thể sống mà đi ra khỏi n Oán tràng. Có thể chết thống kɧօáϊ cũng tốt, nếu như rơi xuống trong tay những tên khốn kiếp kia, nói không chừng sẽ gặp phải tra tấn thống khổ gì nữa.
- Ra rồi!
Một tiếng hô to lập tức đưa tới sự chú ý của tất cả mọi người.
Người đầu tiên đi ra là ba vị nam nữ tử, mặc dù bộ dáng chật vật chút nhưng có thể đi ra n Oán tràng, một khắc này bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.
- Đăng ký tính danh, lưu lại ngọc bài!
Ngọc Đỉnh tông đã đứng trêи một đài cao chừng năm mươi mét.
Người rời khỏi nhất định phải nộp lên ngọc bài đầu tiên.
Có ngọc bài, sống.
Không có ngọc bài, chết.
Đây là quy củ của n Oán tràng.
Ngay sau đó, rất nhiều nam nữ lục tục ngo ngoe từ các phương vị khác nhau đi tới, sau khi nộp lên ngọc bài liền hướng tới tông môn của mình.
Có mấy đệ tử muốn lừa dối vượt qua kiểm tra, bị Ngọc Đỉnh tông vô tình kéo đi.
- Là Nhậm Thủy Hàn! Bọn hắn đi ra rồi!
Bùi Tử Phong chỉ vào nơi xa hô to, kϊƈɦ động vỗ tay, không kịp chờ đợi muốn mang theo đầu Khương Phàm đi tới trước Thiên Sư tông nhục nhã bọn hắn.
- Chuẩn bị tiếp quản tinh quáng!
Trêи khuôn mặt già nua cứng rắn lạnh lẽo của Kim Bất Hoán lộ ra dáng tươi cười.
Nhưng... Nhậm Thủy Hàn đi tới cũng không có đi đăng ký nộp lên ngọc bài, mà là đứng ở nơi đó, trở lại nhìn qua rừng cây rậm rạp.
- Không đúng, làm sao chỉ có một mình Nhậm Thủy Hàn!
Bùi Vân Hải lập tức có một loại dự cảm không tốt.
- Nhậm Thủy Hàn, Khương Phàm đâu? Những sư huynh đệ khác đâu? Ngươi nói chuyện đi!
Bùi Tử Phong kéo cuống họng hô to, nhưng Nhậm Thủy Hàn tựa như không nghe thấy, tiếp tục nhìn chằm chằm sơn lâm.
- Khương Phàm không chết?
Trong đội ngũ Thiên Cương tông, Mộ Dung Xung khẽ nhíu mày.
- Làm sao có thể!
Hai tông liên thủ, còn có Cổ La làm nội ứng, Khương Phàm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Mộ Dung Xung lắc đầu, chỉ sợ đệ đệ của mình kia không cùng Nhậm Thủy Hàn phối hợp, lại hoặc là Cổ La nơi đó xảy ra biến cố.
Biểu hiện kỳ quái của Nhậm Thủy Hàn cũng dần dần gây nên chú ý tới các phương.
- Ta chút nữa đã quên chuyện này, còn ước định giữa Kim Cương tông và Thiên Sư tông nữa.
- Khương Phàm đã chết rồi sao?
- Kim Cương tông chỉ còn một mình Nhậm Thủy Hàn, người của Thiên Cương tông ngược lại là không ít.
Đám người nghị luận ầm ĩ.
Nếu như Khương Phàm chết rồi, tổn thất Thiên Sư tông không chỉ là hai tòa quặng mỏ, càng là lực ảnh hưởng mà bọn hắn thật vất vả chấn lên. Nhưng nếu như Khương Phàm còn sống, Kim Cương tông chỉ sợ cũng phải nắm chặt dây lưng quần, càng đừng vọng tưởng khiêu chiến Thiên Sư tông.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đám người may mắn còn sống sót lục tục ngo ngoe đi ra, nhưng thủy chung không thấy Khương Phàm đâu.
Các trưởng lão Ngọc Đỉnh tông cẩn thận bấm đốt ngón tay tính thời gian, qua hai canh giờ nữa, n Oán tràng sẽ một lần nữa phong bế, cũng triệt để thanh lý. Nếu như không thể đúng giờ đi ra, liền vĩnh viễn không ra được.
- Mau ra đây... Đi ra...
Thanh Văn thì thào nói nhỏ, lo lắng chờ đợi.
- Tịch Nhan... Đi ra...
Van cầu ngươi, đi ra đi.
Hai mắt Tịch Dao dần dần ʍôиɠ lung, vừa lo lắng, cũng bắt đầu tuyệt vọng.
Nàng biết n Oán tràng tàn khốc, nếu đi vào trong, muội muội hẳn phải chết không nghi ngờ. Nàng đưa Tịch Nhan vào đó cũng không trông cậy bản thân muội ấy có thể đi ra, mà đang mong đợi có thể có đệ tử tông môn nào đó xem ở trêи mặt mũi tỷ tỷ này của nàng, vụng trộm bảo hộ Tịch Nhan, cho đến khi n Oán tràng kết thúc, sau đó đến chỗ nàng đây lĩnh "n tình".
Nhưng bây giờ, nên đi ra đều đã đi ra.
Tịch Nhan... Có khả năng... đã chết ở bên trong.
Chương 133 Đan Dược Chuyên Môn
Tại thời điểm mê vụ lại bắt đầu từ đầu bao phủ sơn lâm, Khương Phàm cùng Cổ La không vội vã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Không phải cố ý kéo dài, mà là tiếng thác nước quá lớn, hai người không nghe thấy Ngọc Đỉnh tông nhắc nhở, kém chút lầm thời gian.
- Khương Phàm! Đó là Khương Phàm!
- Hắn vậy mà sống sót đi ra ngoài!
Bên ngoài đám người rối loạn tưng bừng.
Một cái mạng, đổi hai tòa tinh quáng Kim Cương tông, kiếm lợi lớn!!
- A!!
Thanh Văn kϊƈɦ động kêu to.
- Tốt, ha ha...
Dạ Thiên Lan cởi mở cười to, thật lâu không có thống kɧօáϊ như vậy.
- Đáng chết!
Sắc mặt của bọn người Kim Bất Hoán đều vô cùng khó coi, nhưng khi nhìn đến Cổ La bên cạnh Khương Phàm, bao nhiêu đều hiểu cả.
Cổ La, không dựa theo ước định phối hợp với bọn hắn!
- Mộ Dung Xung làm hại Kim Cương tông chúng ta!
Bùi Vân Hải căm tức nhìn Mộ Dung Xung nơi xa, nếu như không phải Mộ Dung Xung tự thân lên cửa làm cam đoan, bọn hắn tuyệt đối sẽ không cầm hai tòa tinh quáng ra đánh cược.
- Cổ La... Ngươi dám lừa gạt ta?
Ánh mắt Mộ Dung Xung dần dần âm lãnh, lúc ấy tìm tới Cổ La là bởi vì hiểu rất rõ tính cách Cổ La. Chỉ cần Cổ La tiếp nhận liền sẽ không có cái gì ngoài ý muốn.
Thật không nghĩ đến, tên này vậy mà dám lật mặt qua tính kế hắn?
Cổ La chẳng lẽ không sợ hắn trả thù?
Không sợ Nhậm Thủy Hàn cùng toàn bộ Kim Cương tông trả thù?
- Chúng ta đã ước định với nhau, Tông chủ bên kia, ngươi không thể nói lung tung.
Cổ La thấp giọng nhắc nhở Khương Phàm, hắn phảng phất cảm nhận được ánh mắt giết người của Nhậm Thủy Hàn, Mộ Dung Xung rơi vào trêи người mình.
- Sớm đi làm cái gì.
- Ngươi...
- Trả lời thật với ta, sư phụ ngươi biết ngươi làm chuyện này không?
- Không biết!
- Cho dù là biết, ngươi cũng không có gan to như vậy.
- Ngươi muốn làm gì!
Cổ La lập tức cảnh giác.
- Chờ ngươi trở về, cùng sư phụ ngươi hảo hảo nói chuyện. Từ hôm nay trở đi, hoặc là thành thành thật thật phối hợp tông chủ, trọng chấn Thiên Sư tông, hoặc là quy ẩn bế quan, vĩnh viễn không nhúng tay vào sự vụ tông môn.
Cổ La nắm chặt tay, cau mày, âm thầm xoắn xuýt, chợt phát hiện Khương Phàm đang theo dõi hắn.
- Ngươi nhìn cái gì?
- Ta vừa mới không xác định sư phụ ngươi có phải biết hay không, hiện tại, đã xác định.
- Ngươi...
Trong lòng Cổ La dâng lên một đoàn lửa giận, lại càng cảm nhận được một luồng hơi lạnh.
Tên gia hỏa này vô luận cử chỉ, lời nói hay là hành động luôn có thể cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm. Càng ở chung, loại cảm giác này càng là mãnh liệt.
- Sư đồ các ngươi thật tốt số, Thiên Sư tông này còn có một chỗ cắm dùi cho các ngươi. Nếu không, các ngươi sẽ lập tức sẽ nếm được cảm giác bị đuổi ra khỏi cửa, cho dù có người chịu thu lưu các ngươi, cũng sẽ không thiện đãi các ngươi.
Khương Phàm đi ra khỏi rừng cây, nhìn sáu vị nam nữ tử trước mặt, cười nhạt một tiếng:
- Các vị đang chờ ta?
- Khương Phàm, Cổ La, các ngươi cứ đợi đấy!
Nhậm Thủy Hàn chưa từng nhận qua nhục nhã dạng này, càng chưa từng phẫn nộ như dạng này hôm nay.
- Hoan nghênh Nhậm cô nương đến Thiên Sư tông làm khách, còn có vị này... Gọi là gì nhỉ?
Khương Phàm đi qua bọn hắn, liếc mắt sắc mặt âm trầm nhìn Mộ Dung Thượng.
- Cháu trai! Gia gia ta gọi Mộ Dung Thượng!
Mộ Dung Thượng hiện tại hận không thể vặn đầu Khương Phàm xuống, lãng phí ba ngày thời gian, vậy mà cả bóng người đều không tìm thấy.
- Nghe nói ngươi là Cự Mãng Yêu Văn gì đó? Trách không được bò chậm như vậy. Ta ở trong rừng đợi các ngươi ba ngày, đều không đợi được đến nửa cái bóng người. Kiếp sau, thay thành cẩu văn, chạy nhanh, cái mũi lại còn linh.
Khương Phàm cười nhạt.
- Ngươi muốn chết?
Mộ Dung Thượng bạo hống, khí lãng cuồng liệt phá thể mà ra, kịch liệt cuồn cuộn, mơ hồ hình thành một đầu Thanh Mãng to lớn bao quanh thân thể to con của hắn.
- Tính danh! Ngọc bài! Lại không nộp lên thì lui về n Oán tràng.
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông trêи đài cao nhắc nhở bọn hắn.
Khương Phàm đi đến đài cao, lấy ra toàn bộ ngọc bài từ trong thanh đồng tiểu tháp, chỉ còn nữ hài ở bên trong.
Hết thảy ba mươi bảy khối.
Hắn vẫn còn hoài nghi nữ hài này muốn đẩy hắn vào chỗ chết, cho nên không có ý định trực tiếp liền thả tới.
Nhậm Thủy Hàn cố ý xếp ở phía sau bọn họ, đi lên đài cao. Mặc dù số lượng ngọc bài mỗi người giao đều sẽ giữ bí mật, nhưng Nhậm Thủy Hàn lại thô sơ giản lược liếc mấy cái ngay lúc Khương Phàm móc ngọc bài ra.
Tối thiểu ba mươi khối.
- Mộ Dung Thượng, cho ta mấy khối ngọc bài!
- Nghĩ hay lắm!
- Số lượng ngọc bài của Khương Phàm rất nhiều, chỉ cần chúng ta vượt qua hắn thì có thể mời hắn tiến hành thi đấu khiêu chiến.
Nhậm Thủy Hàn không nguyện ý từ bỏ, nàng còn có một cơ hội.
Mộ Dung Thượng minh bạch ý tứ của nàng, nhe răng cười một tiếng:
- Giao cho ta, Thú linh văn ta càng thích hợp lôi đài chiến.
- Ngươi không phải đối thủ của hắn.
- Ngươi xem thường ai đây, đồ hèn nhát như ngươi đây, ta dùng một bàn tay liền chụp chết.
Nhậm Thủy Hàn tức giận, nhưng chú ý thấy các trưởng lão Ngọc Đỉnh tông phía trước đang quăng tới ánh mắt bén nhọn, không muốn cãi vã nữa, cắn răng một cái lặng lẽ đưa cho Mộ Dung Thượng mười khối ngọc bài:
- Giết hắn!
- Thống kɧօáϊ, ha ha! Ta cam đoan hắn không sống rời khỏi được.
Mộ Dung Thượng tiếp nhận ngọc bài, đi đến phía trước đăng ký.
Khương Phàm đi xuống đài cao, chưa có trở về đội ngũ Thiên Sư tông mà đứng ở một bên. Những tông môn đệ tử kia nộp lên hai ba mươi khối ngọc bài, cũng chờ ở chỗ này.
Bầu không khí trong dãy núi dần dần an tĩnh lại, đang mong đợi mở màn xếp hạng cuối cùng.
Ba vị đứng đầu đều sẽ đạt được Kim Tủy Đan. Đây chính là đan dược tông chủ Ngọc Đỉnh tông tự mình rèn luyện, không chỉ có dược hiệu phi phàm, càng có mấy phần ý nghĩa đặc thù.
- Hiện tại, công bố xếp hạng số lượng ngọc bài thu hoạch được tại n Oán tràng.
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông không có để bọn hắn đợi lâu.
- Vị thứ ba, Khương Phàm. Ba mươi bảy khối.
- Oa...
Thanh Văn kϊƈɦ động ở tại chỗ nhảy dựng lên.
- Tốt!
Dạ Thiên Lan càng phấn chấn, hận không thể hung hăng ôm Khương Phàm một cái.
Được tinh quáng, lại được Kim Tủy Đan, Thiên Sư tông bọn hắn hôm nay xem như thật tốt mà mở mày mở mặt một lần.
Chương 134 Sinh Tử Chiến
Ánh mắt rất nhiều người đều rơi trêи người Khương Phàm, đối với một tên Khương Phàm đột nhiên xuất hiện này càng cảm thấy hứng thú. Không chỉ có thể để Kim Cương tông cùng Thiên Cương tông đuổi bắt, còn có thể sưu tập đến gần bốn mươi cái ngọc bài từ bên trong n Oán tràng.
Cái này cần phải giết bao nhiêu Yêu thú, lại giết bao nhiêu tử đệ tông môn?
Ba mươi bảy?
Những người đạt được hơn hai mươi khối, hoặc có thể là vừa qua khỏi ba mươi kia đều thất vọng lắc đầu, vị trí thứ ba đều đã ba mươi bảy, bọn hắn không có cơ hội.
- Vị thứ hai, Linh Cực tông, Viên Quan Nam, ba mươi chín khối.
Một vị thiếu niên tuấn mỹ giống như nữ nhân cởi mở cười to, trực tiếp đi lên đài cao.
Nơi xa, đội ngũ Linh Cực tông cũng truyền tới từng trận reo hò.
- Vị đầu tiên, Thiên Cương tông, Mộ Dung Thượng, bốn mươi sáu khối.
Mộ Dung Thượng ra vẻ ta đây nhúng người nhảy lên đài cao.
Khương Phàm có chút ngoài ý muốn, tên gia hỏa này vậy mà có thể được đến bốn mươi sáu khối?
Chẳng lẽ...
- Chúc mừng các ngươi, mỗi người nhận được một viên Kim Tủy Đan. Mặc kệ là vừa tiến vào Linh Anh cảnh cửu trọng thiên hay là đã vững chắc một đoạn thời gian, chỉ cần ăn vào Kim Tủy Đan liền có thể cấp tốc ngưng tụ ra linh nguyên, cũng tiến vào Linh Nguyên cảnh. Không chỉ có không để lại bất kỳ tai hoạ ngầm gì, còn có thể cường kiện gân cốt, điều dưỡng linh văn.
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông giơ hộp gấm lên, hướng về toàn trường cao giọng tuyên cáo, trong lời nói rõ ràng mang theo vài phần kiêu ngạo.
Đây là tông chủ của bọn hắn tự mình nghiên cứu, cũng chỉ có tông chủ của bọn hắn nắm giữ bí pháp. Số lượng luyện chế hàng năm chỉ có năm viên. Hai viên để cho tông môn, ba viên xem như phần thưởng.
Mộ Dung Thượng, Viên Quan Nam, Khương Phàm nhận lấy hộp gấm dưới vô số ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Chỉ là Mộ Dung Thượng, Viên Quan Nam sớm đã danh chấn La Phù, Khương Phàm thì hoàn toàn là một người xa lạ. Hiện tại điều duy nhất bọn hắn biết đến chính là Dạ An Nhiên mang hắn về từ nơi khác, đồng thời vào ngày đầu tiên đã được tông chủ Thiên Sư tông thu làm đại đệ tử, cũng liên tiếp nhục nhã Kim Cương tông.
Mộ Dung Thượng nói:
- Dựa theo quy củ, n Oán tràng còn chưa chính thức kết thúc. Ta nếu là người đứng đầu thì có tư cách cạnh tranh đan dược đúng không?
- Chỉ cần hai người bọn họ nguyện ý khiêu chiến, ngươi có thể cạnh tranh đan dược.
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông không có ý kiến gì, hàng năm sau khi kết thúc n Oán tràng đều sẽ có một trận luận võ như thế. Phàm là để đạt được Kim Tủy Đan, hay là muốn danh chấn thiên tài La Phù sơn mạch, trận chiến này cũng sẽ vô cùng đặc sắc.
- Ta đồng ý khiêu chiến thi đấu, nhưng ta sẽ không trộn lẫn, hai người các ngươi từ từ đánh.
Viên Quan Nam mang theo hộp gấm rời khỏi đài cao, đây rõ ràng là ân oán cá nhân của Khương Phàm và Mộ Dung Thượng, càng liên lụy đến Thiên Cương tông cùng Thiên Sư tông, hắn không nguyện ý xen vào.
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông nhìn Khương Phàm:
- Ngươi nguyện ý tiếp chiến?
- Tiếp chiến!
Khương Phàm rất sung sướиɠ đáp ứng, đem hộp gấm thu vào thanh đồng tiểu tháp.
- Tiếp theo, toà đài cao này giao cho các ngươi.
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông đang muốn rời khỏi, lại bị Mộ Dung Thượng ngăn lại.
- Chờ một chút! Ta vừa mới nói, bởi vì ta là người đứng đầu, ta phát động khiêu chiến, n Oán tràng năm nay còn không tính chính thức kết thúc, đúng không?
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Nếu tranh tài không có kết thúc, Khương Phàm không coi là còn sống. Ước định giữa Thiên Sư tông và Kim Cương tông chưa xong, chưa xem như là thắng.
Mộ Dung Thượng vừa nói ra lời này, lập tức khiến toàn trường tranh luận.
- Đổ ước tựa như là Khương Phàm sống mà đi ra khỏi n Oán tràng coi thôi nha.
- Cái này rõ ràng là chơi xấu, Mộ Dung Thượng cũng không sợ hổ thẹn cho Thiên Cương tông?
- Hắc hắc, Kim Cương tông tìm được cớ.
Kim Cương tông nơi đó lập tức cao giọng tán thành, thúc giục Khương Phàm tiếp chiến.
Khương Phàm quay đầu nhìn bọn người Dạ Thiên Lan. Dạ Thiên Lan cùng Dạ An Nhiên đều hiểu ý tứ của Khương Phàm, đây không phải đang hỏi có chấp nhận hay không, mà là nói lỡ như bại lộ thân phận thì làm sao bây giờ.
Hai phụ tử đồng thời gật đầu.
Không chỉ không sợ Khương Phàm bại lộ, ngược lại là đang mong đợi Khương Phàm phấn khích biểu hiện, lại giương uy phong cho Thiên Sư tông.
Khương Phàm cố ý hỏi để xác minh.
- Ta không hiểu ý của ngươi, trận chiến này, không chỉ là phân cao thấp, còn muốn định sinh tử?
- Thế nào, ngươi dám không?
- Ta dám, chỉ sợ Thiên Cương tông các ngươi không chơi nổi.
- Thiên Cương tông chúng ta thắng được cũng thua được.
Mộ Dung Thượng cười gằn bẻ bẻ cổ, lục phẩm Thú linh văn, gần với Thánh linh văn, hắn tuyệt đối nắm chắc có thể giết chết Khương Phàm.
Trong đội ngũ Thiên Cương tông, trưởng lão cùng các đệ tử đều rất có lòng tin với Mộ Dung Thượng. Lo lắng duy nhất không ở chỗ Mộ Dung Thượng có thể thắng hay không, mà là Khương Phàm có thể chịu bao lâu.
Mộ Dung Xung nhưng từ trêи khuôn mặt Dạ Thiên Lan cùng Dạ An Nhiên thấy được nụ cười nhàn nhạt. Giờ khắc này, hắn có một loại dự cảm không tốt, lại nghĩ không ra lòng tin của bọn hắn ở đâu ra.
- Ta có thể tiếp nhận, nhưng ta có hai điều kiện. Nếu n Oán tràng là Ngọc Đỉnh tông chủ trì liền phải phụ trách tới cùng. Nếu như ta thắng. Đầu tiên, Ngọc Đỉnh tông nhất định phải bảo đảm Thiên Cương tông không thể trả thù. Thứ hai, Ngọc Đỉnh tông thay Thiên Sư tông tiếp quản hai tòa tinh quáng từ Kim Cương tông bên kia, lại chuyển giao cho Thiên Sư tông chúng ta?
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông không biết tiểu tử này ở đâu ra lòng tin, bất quá vẫn gật đầu đồng ý:
- Ngọc Đỉnh tông chúng ta có thể bảo đảm trận chiến này, bảo đảm vụ cá cược này.
Khương Phàm nhìn trưởng lão Ngọc Đỉnh tông, lại nhìn Mộ Dung Thượng.
- Tranh tài cứ quyết định như vậy đi?
Trưởng lão Ngọc Đỉnh tông thối lui đến bên cạnh đài cao:
- Ta tuyên bố, tranh tài bắt đầu.
Bộ dáng tươi cười của Mộ Dung Thượng dần dần dữ tợn, Cự Mãng linh văn trêи trán giống như là sống lại, nổi lên hồng quang yêu dị. Da thịt toàn thân nhúc nhích quái dị, trong ánh mắt tất cả mọi người, da thịt hắn lại biến thành lân phiến cứng cỏi.
Chương 135 Ác Chiến Thú Linh Văn
Bầu không khí trong dãy núi dần dần nóng lên, đối với thực lực Mộ Dung Thượng, các tông đều có chút hiểu rõ, nhưng đối với tên Khương Phàm này, bọn hắn hoàn toàn không biết gì cả.
- Tiểu tử, xem ta làm sao giết chết ngươi.
Con ngươi Mộ Dung Thượng bỗng nhiên biến thành mắt dọc, bờ môi, hốc mắt, hiện ra huyết văn quỷ dị. Khí tức trở nên âm lãnh, nguy hiểm, giống như là Yêu thú.
- Ha ha...
Khương Phàm nhìn Mộ Dung Thượng đáng sợ cũng lộ ra dáng tươi cười.
- Ngươi cười cái gì?
Đầu lưỡi Mộ Dung Thượng cũng hơi phân nhánh, tinh hồng đến đáng sợ.
- Ta cười trận sinh tử chiến này! Một tháng trước, cũng có một trận tranh tài như thế này, cũng là một trận quyết chiến phân cao thấp, cũng định sinh tử.
Khương Phàm run run bả vai, dùng sức nắm chặt nắm đấm. Huyết dịch lao nhanh trong toàn thân, linh vụ trong khí hải ngập trời. Hỏa điểu yên lặng giương cánh gáy to.
Kim Viêm thánh văn càng ngày càng sáng tỏ, chiếu thấu ba tầng thắt lưng gấm.
- Kết quả thì sao?
- Ta vẫn còn sống đây, ngươi nói xem?
- Lần này, nhất định không. Nhận lấy cái chết đi!!
Mộ Dung Thượng nâng mũi chân đạp mạnh xuống mặt đất, cả người nổ bắn ra như thiểm điện, tốc độ nhanh đến kinh người.
- Coi chừng!
Thanh Văn nhịn không được mà kinh hô, lau đi mồ hôi trêи trán.
Mộ Dung Thượng giống như cự mãng xuất động, thân hình tạo ra từng đạo tàn ảnh, khúc chiết hướng về phía trước, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau Khương Phàm. Tay phải co lại giống như lợi trảo móc về phía gáy Khương Phàm.
Khí lãng toàn thân sôi trào, khí thế độc ác lại hung hãn.
Khương Phàm bỗng nhiên cúi người xuống tránh khỏi lợi trảo đồng thời thân eo thay đổi, đối mặt Mộ Dung Thượng vung mạnh một quyền.
Mộ Dung Thượng có thân pháp mạnh mẽ, phản ứng rất nhanh, xoay người tránh đi, chân phải đá ra giống như roi sắt về phía đầu Khương Phàm. Cánh tay trái Khương Phàm căng cứng ngạnh kháng, năm ngón tay tay phải giống như đao nhọn quét về phía yết hầu Mộ Dung Thượng.
Bành bành bành!
Giao phong kịch liệt hỗn loạn. khiến cho người ta hoa mắt
Thân pháp của hai người thông thuận như nước chảy mây trôi. Thế công cương mãnh như lôi đình lập lòe.
Toàn trường cấp tốc an tĩnh, khó có thể tin được mà nhìn va chạm trêи đài cao.
Khương Phàm có thể đuổi theo tốc độ của Mộ Dung Thượng?
Sau một lát, một tiếng bạo hống vang lên, âm thanh chấn động sơn lâm, Mộ Dung Thượng rốt cuộc cũng đẩy lui Khương Phàm.
- Tốt!!
Các đệ tử Thiên Cương tông phấn chấn hô to.
Bước chân Khương Phàm chưa loạn, ngược lại là dựa thế lui lại, thẳng đến hai mươi mét bên ngoài. Ánh mắt của hắn như điện, không có chút do dự nào, kinh mạch toàn thân phát sáng, hỏa điểu gáy to trong khí hải, Kim Viêm Thánh Hỏa toàn diện thức tỉnh.
Ngọn lửa màu vàng óng phá thể mà ra, phạm vi trải rộng ra hơn mười mét.
Kim quang cuồn cuộn, sáng chói loá mắt, nhiệt độ cao sáng rực, vặn vẹo không gian.
- Liệt Diễm Tam Trọng Kϊƈɦ!
Song chưởng Khương Phàm liên kϊƈɦ, nhấc lên tam trọng sóng lớn chụp về phía Mộ Dung Thượng.
Sóng lửa lao nhanh, cuồng mãnh đến cực điểm.
- Oa a...
Mộ Dung Thượng lại đạp mạnh xuống mặt đất lao đến, cương khí cuồn cuộn, vung mạnh quyền đầu đánh tới liệt diễm đang lao nhanh, há mồm lớn rít gào, giống như Yêu thú.
Khuôn mặt Khương Phàm có chút động, kim viêm vậy mà không thể gây tổn thương đến hắn?
Mộ Dung Thượng phá tan liệt diễm chỉ trong chốc lát, tốc độ tăng vọt, vung ra từng đạo tàn ảnh tới gần Khương Phàm. Trong chớp mắt, cương khí sôi trào, kịch liệt xoay tròn hóa thành một đầu cự mãng quấn quanh cánh tay, theo hắn bạo kϊƈɦ đánh về phía mặt Khương Phàm.
Nếu như uy thế và tốc độ như thế thì lẽ ra nên tránh lui.
Vô số đệ tử tông môn đều hít một ngụm khí lạnh, quá nhanh, quá hung hãn, đây quả thật giống như là một đầu Man thú.
Khương Phàm lại trầm ổn tỉnh táo, điều động liệt diễm ngưng tụ thành hỏa thương bén nhọn, đối diện mà lên.
Ầm ầm!
Cự mãng bạo phất giống như lôi đình, khí lãng mãnh liệt gào thét chói tai!
Kim thương đâm xuyên, quang mang chói mắt, nhiệt độ cao vặn vẹo không gian.
Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên!
Cự mãng tán loạn, khí lãng mạnh mẽ nghịch chuyển cuồn cuộn, ngạnh sinh đẩy lui Mộ Dung Thượng về sau.
Kim thương sụp đổ, liệt diễm mất khống chế đánh bay Khương Phàm.
Toàn trường kinh hô!
Tên Khương Phàm này thật có thể chọi cứng với Mộ Dung Thượng.
Cương khí hỗn loạn, liệt diễm cuồn cuộn văng ra khắp nơi hơn năm mươi mét trêи đài cao.
Mộ Dung Thượng không ngờ tới rằng mình đã toàn lực bạo kϊƈɦ vậy mà lại bị đối phương chống đỡ, trở tay không kịp, bước chân loạn tại chỗ.
Khương Phàm cũng đã ngờ tới việc kim thương sẽ tiêu tán, cho nên thuận thế lui lại, lại cùng lúc điều động liệt diễm càng cường thịnh hơn.
Rống!!
Liệt diễm oanh minh giống như hổ khiếu sơn lâm, vô số đệ tử cả kinh, khí huyết sôi trào.
Một đầu đại hổ uy mãnh màu vàng sôi nổi thành hình, sinh động như thật, uy phong lẫm liệt.
Khi Khương Phàm giữ vững thân thể, một khắc này, trọng quyền oanh kϊƈɦ, mãnh hổ gào thét đạp trêи ngọn lửa màu vàng mãnh liệt đánh tới Mộ Dung Thượng.
Giờ khắc này, Thánh linh văn được phóng thích cùng Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền bộc phát, khuấy động tạo ra khí thế kinh người, càng mang đến cho cường giả toàn trường một loại áp bách không cách nào nói rõ.
Vô luận cảnh giới như thế nào đều rõ ràng cảm thấy linh văn của mình ảm đạm, kinh mạch toàn thân đều yên lặng.
Mộ Dung Thượng cưỡng ép giữ vững thân thể, lúc đầu có thể tránh né, lại đột nhiên phát hiện mình không biết lúc nào đã thối lui đến bên cạnh đài cao.
Ngạo khí hắn dâng trào, cuồng tính đại phát.
Khương Phàm một mực không tránh né, hắn há có thể tránh đi?
Mộ Dung Thượng gầm lên giận dữ, khí lãng toàn thân tập hợp hóa thành đầu của một con cự mãng dữ tợn. Đầu trăn tỏa ra cương khí như lôi lóe lên ánh sáng, mở ra miệng lộ ra răng nanh giống như cối xay đánh về phía mãnh hổ.
Ầm ầm!!
Hổ mãng (rắn, xà, trăn) va chạm, chấn động đài cao.
Giống như là hai đầu mãnh thú chân thực đối diện chạm vào nhau, lập tức nổ mạnh tạo ra quang mang trùng thiên.
Nhưng, kịch liệt đối kháng chỉ một lát mà thôi, mãnh hổ màu vàng thiêu đốt lên liệt diễm, đụng nát đầu lâu của cự mãng, đạp vỡ cương khí đánh về phía Mộ Dung Thượng. Sắc mặt Mộ Dung Thượng đại biến, toàn thân căng cứng hứng chịu va chạm.
Một tiếng oanh minh, mãnh hổ kịch liệt bạo tạc.