Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1491 Thái Tuế

Khương Phàm nói:

- Bí mật luyện binh tràng dưới mặt đất so với chúng ta tưởng tượng còn phức tạp hơn, Thái m Thái Dương đồ đằng làm lực lượng phong ấn, cũng có thể là càng cường đại hơn so với những gì chúng ta có thể tưởng tượng. Về phần bí mật cụ thể là gì, chỉ sợ cần tặc điểu cùng Hướng Vãn Tình sau khi dung hợp chiều sâu, từ từ khai quật, từ từ cảm ngộ.

- So với đồ đằng Thượng Cổ còn muốn thần bí hơn? Chẳng lẽ là đến từ Thái Cổ... Viễn Cổ? Hay là nói, bọn chúng là đồ đằng, lại không chỉ là đồ đằng.

Dạ An Nhiên thì thào khẽ nói.

- Bọn chúng cũng không chỉ là đồ đằng.

Sau khi Khương Phàm biết được bí mật về Hỗn Nguyên Linh Bảo, liền đoán được Thái m Thái Dương đồ đằng khẳng định không đơn giản, nếu không thì làm sao có tư cách phong ấn không gian dưới đất.

Nhưng về phần bí mật cụ thể là gì, ngay cả Đan Hoàng cũng đoán không ra.

- Hỏa Diễm Huyễn Điểu đã cùng Thái Dương đồ đằng dung hợp nhiều năm như vậy, liền không có cảm ngộ đặc biệt gì?

- Trí thông minh của nó có chút vấn đề, cũng không có phần tinh lực kia. Nhìn Hướng Vãn Tình đi, nếu như nàng thật có thể dung hợp chiều sâu, hóa thân đồ đằng, có lẽ sẽ có thể tháo gỡ bí mật bên trong, đến lúc đó để tặc điểu trông mèo vẽ hổ, cảm ngộ Thái Dương đồ đằng của nó.

Khương Phàm nhìn hình ảnh trên không trung, rất bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Thái Dương Thái m tranh nhau phát sáng, m Dương Lưỡng Nghi diễn biến, hình ảnh rung động cỡ nào, thần bí cỡ nào.

Kết quả tặc điểu hóa thân Tam Túc Kim Ô, vậy mà lại mang theo mặt mũi tràn đầy hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng, trực nhìn chằm chằm Thiên Hồ trắng tuyết bên trong khí tức Thái m, một mặt để Khương Phàm đều cảm giác mất mặt.

Dạ An Nhiên khẽ mỉm cười cười, gia hỏa này thật sự là cực phẩm.

Khương Phàm nói:

- Nếu như Hướng Vãn Tình có thể dung hợp, ta muốn để bọn hắn cùng nàng phối hợp một một thời gian, nhìn xem có thể ảnh hưởng đến Thế giới Ngũ Hành của nàng hay không.

- Ý của chàng là...

- Các ngươi phối hợp lẫn nhau, thử cảm ngộ lực lượng của nhau. Nói không chừng nàng còn có thể kích phát ra bí mật của Thái m Thái Dương đồ đằng, lực lượng đặc thù của Thái m Thái Dương đồ đằng cũng có thể ảnh hưởng đến diễn biến Thế giới Ngũ Hành của nàng.

- Cái này thật đúng là có thể thử một chút.

Dạ An Nhiên trước đó đã cùng Khương Phàm nghiên cứu thảo luận Sơn Hà Đại Táng, liền có cảm ngộ mới đối với uy lực sơn hà này.

Quá trình diễn biến Thế giới Ngũ Hành khó khăn nhất chính là ánh sáng cùng bóng đêm, đến bây giờ nàng đều chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ ra 'Hình', mà không có 'Chất'.

Nếu quả thật có thể có cảm ngộ rõ ràng, hoặc có thể hấp thu chút lực lượng, đối với diễn biến Thế giới Ngũ Hành của nàng khẳng định rất có lợi.

- Trước tiên không nôn nóng, chờ bọn hắn dung hợp lại nói.

Khương Phàm đưa Dạ An Nhiên ra khỏi thanh đồng tiểu tháp, nhìn xung quanh không có người, lông mày nhíu lại, lộ ra nụ cười xấu xa.

Dạ An Nhiên đang suy nghĩ tính khả thi của Thái m Thái Dương, đột nhiên chú ý tới ánh mắt từ từ nóng như lửa của Khương Phàm, trong lòng giật mình, má ngọc lập tức đỏ bừng:

- Ta... Ta còn có chuyện muốn... A...

Khương Phàm chặn ngang ôm lấy Dạ An Nhiên, chui vào trong cánh rừng trước mặt.

Thời gian an tĩnh không nhiều lắm, phải lợi dụng cơ hội thật tốt.

Ba ngày sau, Hướng Vãn Tình không phụ kỳ vọng, thật sự đã dung hợp được Thái m đồ đằng.

- Cảm giác thật kỳ diệu.

Hướng Vãn Tình nhẹ vỗ về cái trán trơn bóng, linh văn đã phát sinh thay đổi.

Đường vân chín cái đuôi Ngọc Hồ tản ra có chút giương lên, hiện ra tư thế tụ lại ở giữa, nơi đó xuất hiện linh văn mới.

Một vòng mặt trăng mượt mà!

Cửu Vĩ Củng Nguyệt!

- Song linh văn?

Hướng Vãn Tình không thể tưởng tượng nổi, có thể ảnh hưởng linh văn?

Lại còn là linh văn mặt trăng hoàn chỉnh.

- Thiên phẩm.

Khương Phàm đều sợ hãi thán phục trước kỳ tích dung hợp, có thể cưỡng bức tích tụ ra Thiên phẩm linh văn.

- Đúng vậy, Thiên phẩm.

Hướng Vãn Tình nhẹ vỗ về trên trán, vừa mới thức tỉnh liền đạt được cơ duyên như vậy, ước mơ thức tỉnh Thiên phẩm linh văn tha thiết.

Đến mức nàng vẫn có cảm giác hoảng hốt như đang nằm mơ.

- Cô và tỷ tỷ cô là tỷ muội song sinh, bản thân đã mang theo tiềm lực Thiên phẩm linh văn.

Khương Phàm càng kích động, bởi vì có thể kích phát ra mới linh văn liền mang ý nghĩa Thái m đồ đằng đã thật sự công nhận Hướng Vãn Tình, cũng mang ý nghĩa bí mật của Thái m đồ đằng, tuyệt đối có thể so với Hỗn Thiên Linh Bảo.

- Ta nên cám ơn ngươi như thế nào?

Hướng Vãn Tình nhìn hắn, tươi đẹp động lòng người, toàn thân lưu chuyển lên ánh trăng thản nhiên, khí chất vũ mị nhiều hơn mấy phần cảm giác thần bí.

- Không cần cám ơn ta, ở lại bên cạnh ta là được rồi.

- Đây là... bày tỏ tình cảm?

Hướng Vãn Tình nháy mắt mấy cái, dáng vẻ hoạt bát cực kỳ mê người, đơn giản là muốn mạng người.

Khương Phàm lúng túng nói:

- Ta không phải ý kia, ta nói là, cô tạm thời ở lại bên cạnh ta trước, phối hợp Thái Dương đồ đằng cảm ngộ Thái m. Ta tin tưởng uy lực của Thái m đồ đằng còn không có hoàn toàn kích phát ra đến, thành tựu của cô càng không chỉ có như thế.

- Tình cảnh bây giờ của ngươi là thế nào?

Hướng Vãn Tình đưa tay ngoắc ngoắc cái cằm Khương Phàm.

Khương Phàm tranh thủ thời gian muốn né tránh, Hướng Vãn Tình cười nói:

- Ngươi chỉ là ý thức thể, sợ cái gì? Ta còn có thể làm gì ngươi sao?

Khương Phàm nói:

- Kiều gia và Ác Nhân cốc đều đã tránh khỏi đuổi bắt, còn giết hai vị Thánh Tổ và hai vị Bán Thánh Cổ Hoa. Bây giờ ta đang ở Sí Thiên giới, trở thành trưởng lão tam đẳng, thân phận nên tính là ổn định.

- Sí Thiên giới? Tiểu đệ đệ của ta, ngươi thật đúng là một bảo bối, luôn có thể sáng tạo kỳ tích.

Hướng Vãn Tình khẽ nhếch môi, khó có thể tin.

Thế lực trung lập như Sí Thiên giới, vậy mà lại có thể tiếp đãi một đứa con buôn chiến tranh như thế này?

Làm sao hắn làm được?

Nếu quả thật có thể gia nhập Sí Thiên giới, chẳng khác nào Khương Phàm ở trước mặt quần hùng san sát, cường tộc đại phái, có quyền nói chuyện nhất định.

- Thời điểm cô ngủ say đã xảy ra rất nhiều chuyện, ra ngoài lại từ từ trò chuyện. Tóm lại, cô đã an toàn, coi như Vạn Đạo Thần Giáo biết được cô còn sống, cũng không thể tuỳ tiện cướp cô đi. Điểm này, ta có thể sử dụng tính mạng của ta cam đoan.
Chương 1492 Không biết có phải hay không?

Hướng Vãn Tình nhìn mắt Khương Phàm thật sâu, bỗng nhiên bước về phía trước, tiến đến bên mồm của hắn, hôn một cái giống chuồn chuồn lướt nước:

- Đừng chạy, đây là cám ơn ngươi. Nếu không phải thế, lễ lớn như vậy, ngươi còn nhớ ta lấy thân báo đáp không?

Khương Phàm mơ hồ ý thức thể, tiếp nụ hôn Hướng Vãn Tình dâng.

Hướng Vãn Tình nhìn dáng vẻ hắn câu nệ, cười khanh khách:

- Ta còn có thể dể ngươi ăn?

Khương Phàm đều đưa Hướng Vãn Tình và tặc điểu ra thanh đồng tiểu tháp, sau khi giới thiệu cho Dạ An Nhiên, bọn họ cùng một chỗ nghiên cứu thảo luận về m Dương cùng Ngũ Hành.

Sau mấy ngày ngắn ngủi, Lý Dần, Dương Biện, Khương Bân cùng Hỗn Thiên Linh Bảo dung hợp đã bắt đầu chuẩn bị kết thúc.

Ở trên vạn lần xé rách và dung hợp, bọn hắn từ cơ thể đến linh hồn đều chiếm được thăng hoa, năng lượng phi phàm càng làm cho thực lực của bọn hắn lần nữa được tăng cường.

Khương Bân tiến vào Sinh Tử cảnh, Lý Dần bước lên Cửu Trọng Thiên, Dương Biện bởi vì là tu luyện lại từ đầu, cảnh giới tăng lên càng nhanh, đã đi đến cao giai Linh Hồn cảnh.

Khương Phàm kích động càng chờ mong.

Mặc dù mọi người cũng còn không trưởng thành thật lớn mạnh, nhưng tiềm lực đã có thể đoán được.

Đau khổ giãy dụa nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn cũng cũng đã có lòng tin đối với việc trùng kiến Thần triều.

Phần này lòng tin đến từ sự trưởng thành của hắn, càng đến từ việc bên cạnh càng ngày càng nhiều bằng hữu.

- Khương Phàm, chúng ta lại gặp mặt. Để cho ngươi đợi lâu rồi.

Khi Khương Phàm nhận được triệu hoán, đi đến Sí Thiên đại điện, nơi này đã đứng đầy người.

Tỷ tỷ Điêu Lãnh Phong - Điêu Lãnh Nguyệt mang theo hung quang đầy mắt tiếp cận Khương Phàm.

Đám người đến từ Vạn Đạo Thần Giáo, Cổ Hoa hoàng thành, Huyền Nguyệt hoàng triều, cũng đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn Khương Phàm.

Chỉ qua mấy tháng mà thôi, vậy mà tên hỗn đản này lại đã đặt chân vững vàng tại Sí Thiên giới, còn triệt để diệt trừ uy hiếp từ Tác Ngọc Đường.

Khi bọn hắn nhận được tin tức thật sự là không thể nào tiếp thu được, cũng không thể không thừa nhận bây giờ Khương Phàm đã thành uy hiếp chân chính. Cho nên bọn hắn đã thay đổi hành trình, liên thủ bái phỏng Thái Cổ Thần Miếu.

- Khương Phàm trưởng lão, hân hạnh.

Một nam tử cao lớn khí tức vũ dũng đầy người đánh giá Khương Phàm, tướng mạo đường đường, thân thể thẳng tắp, một đôi mắt rộng rãi lấp lóe.

Chỉ là đứng ở nơi đó liền như có thể khiến người ta cảm nhận được khí tức Lăng Vân, chiến ý hào hùng, khí chất vô cùng bất phàm từ hắn.

Khương Phàm dừng bước chân lại, đón nhận ánh mắt nam tử.

Thái Tuế Hình Phù Đồ?

Hắn còn sống??

Giới Chủ ngồi trên đài cao, tự mình giới thiệu:

- Vị này là truyền nhân của Thái Cổ Thần Miếu, Hình Phù Đồ!

Khương Phàm rất tự nhiên trấn an được cảm xúc, gật đầu ra hiệu với Hình Phù Đồ, lại tiếp tục đi tới phía trước.

- Giới Chủ gọi ta tới là tiếp đãi khách sao? Hình như ta không phải quá phù hợp.

- Khương Phàm, đừng nói nhảm, giao Tiêu Lạc Lê ra.

Tam công chúa Huyền Nguyệt hoàng triều, Tiêu Lăng Nguyệt quát tháo, nàng và Tiêu Lạc Lê đã cùng nhau gả đến Vạn Đạo Thần Giáo.

- Tiêu Lạc Lê? Ta không thấy.

Khương Phàm nói rất vô tội.

- Khương Phàm, đừng giả bộ choáng váng, nơi này cũng không có đồ đần, giao người ra! Còn nữa, nếu như ngươi đụng một sợi lông trên người Tiêu Lạc Lê, ta tuyệt đối không tha cho ngươi.

Tiêu Lăng Nguyệt không dám tưởng tượng Tiêu Lạc Lê rơi vào tay Khương Phàm sẽ phải gánh chịu dạng tra tấn gì, cho nên khi nhìn thấy bộ dáng này của Khương Phàm nàng liền tức giận không thôi, hình tượng công chúa đoan trang tôn quý bình thường cũng không còn sót lại chút gì.

Cường giả Huyền Nguyệt hoàng triều càng trợn mắt nhìn, hận không thể bắt lấy Khương Phàm, kéo về Huyền Nguyệt hoàng triều nghiêm hình tra tấn.

- Hình như các ngươi đã tìm nhầm người, Tiêu Lạc Lê không ở trên tay của ta.

Khương Phàm tuỳ tiện mà cười cười, không để ý ánh mắt xung quanh chút nào.

Chỉ là khóe mắt của hắn thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Hình Phù Đồ, hình ảnh sâu trong ký ức liên tục hiện lên.

Điêu Lãnh Nguyệt ra hiệu Tiêu Lăng Nguyệt tỉnh táo, nói:

- Khương Phàm, chúng ta đã cùng Giới Chủ thỏa đàm. Thần giáo chịu nhận lỗi với Sí Thiên giới, Sí Thiên giới khoan dung Điêu Lãnh Phong mạo phạm. Hai bên hoà giải, không xâm phạm lẫn nhau. Điêu Lãnh Phong, Nhị hoàng tử, Tiêu Lạc Lê, đều theo chúng ta đi. Mà ngươi, có thể tạm thời ở lại Sí Thiên giới.

- Tạm thời?

- Tạm thời! Chỉ cần chúng ta tra được ngươi có liên quan cùng cái chết của Hướng Vãn Tình trưởng lão, vẫn sẽ đến hướng Sí Thiên giới đòi người.

Giới Chủ cũng nói:

- Đã phái người đi mời bọn người Điêu Lãnh Phong, chẳng mấy chốc sẽ tới, ngươi cũng giao Tiêu Lạc Lê ra đi.

Bầu không khí trong điện thoáng an tĩnh.

Các cường giả Huyền Nguyệt hoàng triều, Vạn Đạo thần giáo đều nhìn chằm chằm Khương Phàm, bắt đầu làm chuẩn bị.

Chỉ cần Khương Phàm giao Tiêu Lạc Lê ra, bọn hắn có thể thừa cơ nổi lên, chất vấn Khương Phàm phục kích phu thê Điêu Lãnh Phong, tội ác bắt công chúa hoàng triều.

Đây là điều mà bọn hắn đã sớm thiết kế tốt.

Vừa mới bắt đầu là thỏa hiệp các loại, để Giới Chủ đồng ý trả ba người lại, cuối cùng đợi đến sau khi Khương Phàm xuất hiện, nhờ vào chuyện đó để cường thế giằng co, thay đổi cục diện.

Nếu như có thể mang Khương Phàm đi, không thể tốt hơn, coi như mang không đi, cũng phải khiến cho Sí Thiên giới từ bỏ Khương Phàm.

Khương Phàm vẫn lắc đầu:

- Tiêu Lạc Lê thật không ở trên tay của ta.

- Khương Phàm, Giới Chủ các ngươi còn không ra lệnh cho ngươi được rồi?

Điêu Lãnh Nguyệt quát tháo một tiếng, nói với Giới Chủ:

- Giới Chủ, chúng ta đã thỏa đàm, sẽ không bội ước chứ?

- Xin mời Thái Cổ Thần Miếu, chủ trì công đạo.

Các cường giả Huyền Nguyệt, thần giáo hô to nhìn Hình Phù Đồ.

Hình Phù Đồ ra mặt nói:

- Giới Chủ, chuyện cũng đã nên kết thúc, không cần thiết phải dây dưa tiếp.

Giới Chủ khẽ nhíu mày, ngữ khí nghiêm khắc:

- Khương Phàm, giao người.

Bầu không khí lần nữa an tĩnh, các cường giả Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều một lần nữa chuẩn bị sẵn sàng, từ ngữ sớm thiết kế tốt đều đã đội lên đầu lưỡi, liền chờ 'Nã pháo'.

- Ta thật không có bắt Tiêu Lạc Lê. Tuy nhiên một thời gian trước ta ở bên ngoài nhặt được một con mụ điên, nhìn thật đáng thương, liền mang về. Không biết, có phải Tiêu Lạc Lê mà các ngươi muốn tìm hay không.
Chương 1493 Thái m Thái Dương (1)

Khương Phàm khẽ nhếch khóe miệng, giống như cười mà không phải cười nhìn về người của Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều.

- Ngươi...

Đám người lời vừa tới miệng quả thực đã ngừng lại, có mấy người còn bị mình đến sặc.

Hình Phù Đồ có chút nhíu mày, tốt thay cho một tên xảo quyệt.

Giới Chủ nói:

- Mời đi ra nhìn.

- Trạng thái tinh thần của nàng không tốt lắm, luôn lời nói điên cuồng, trường hợp này không thích hợp, vẫn là thôi đi.

- Mời đi ra, nếu như không phải, ngươi lại lấy đi. Nếu như đúng, ta sẽ để Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều cảm tạ ngươi.

Giới Chủ liếc mắt nhìn người của Huyền Nguyệt cùng vạn đạo, thản nhiên nói:

- Đúng không?

Cảm tạ? Chúng ta cảm tạ tám đời tổ tông hắn!

Đám người á khẩu không trả lời được, đây cũng không phải là tràng diện bọn hắn dự đoán.

- Được thôi. Nếu như không phải, các ngươi cũng đừng thất vọng, nếu thật là phải, các ngươi phải cám ơn ta đó.

Khương Phàm phóng Tiêu Lạc Lê đã sụp đổ ở bên trong tầng thứ hai ra.

Y phục tả tơi, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, vô cùng suy yếu.

- Lạc Lê!

Tiêu Lăng Nguyệt lập tức đỡ lấy Tiêu Lạc Lê, sau khi lo lắng kiểm tra, giận dữ mắng mỏ Khương Phàm:

- Ngươi đã làm gì nàng?

- Thời điểm ta nhặt được nàng đã như vậy, ngươi mau nhìn xem có phải là Tiêu Lạc Lê công chúa không?

- Tên hổn đản ngươi!

Tiêu Lăng Nguyệt lần nữa kiểm tra thân thể Tiêu Lạc Lê:

- Nếu như ngươi đụng đến nàng, Huyền Nguyệt hoàng triều ta sẽ không để yên cho ngươi.

Các cường giả Huyền Nguyệt hoàng triều nổi giận đùng đùng, nhìn dáng vẻ Tiêu Lạc Lê, khẳng định đã nhận không ít tra tấn.

Cũng không biết có lăng nhục nàng hay không, nếu như có, chỉ sợ sau này Tiêu Lạc Lê rất khó đặt chân tại Vạn Đạo Thần Giáo.

- Nói không nên nói lung tung. Nàng đều điên rồi, ta sao có thể khi dễ người khác.

Khương Phàm lại gần, chậc chậc hai tiếng:

- Thật đúng là Tiêu Lạc Lê rồi, làm sao lại biến thành như thế này, ta cũng chưa nhận ra được.

- Tên hổn đản ngươi.

Cường giả Huyền Nguyệt hoàng triều lên cơn giận dữ, suýt chút nữa bổ nhào qua.

- Tỷ tỷ?

Tiêu Lạc Lê ngưng tụ con ngươi, khôi phục một chút ánh sáng.

- Muội đã an toàn, ta tới đón muội về nhà.

Tiêu Lăng Nguyệt tranh thủ thời gian đưa đan dược cho nàng, nhẹ giọng an ủi.

Tiêu Lạc Lê nhìn đám người trong điện, lại nhìn Khương Phàm ở bên cạnh, cảm xúc tức giận lập tức dũng mãnh phun ra, chỉ là quá mệt mỏi, suýt chút nữa đã ngất đi:

- Khương Phàm... Hắn... Hắn hỗn đản... Hắn cướp Thái m đồ đằng của ta!

- Thái m đồ đằng?

Hình Phù Đồ tiếp cận Khương Phàm cùng Tiêu Lạc Lê.

Thái m đồ đằng là cái gì?

Tại sao trước đó không có nhắc đến điểm ấy!

- Khương Phàm, giao Thái m đồ đằng ra.

Huyền Nguyệt hoàng triều cùng Vạn Đạo Thần Giáo lập tức quát tháo.

Nhất là Vạn Đạo Thần Giáo, sau khi bọn hắn để Điêu Lãnh Phong cưới Tiêu Lạc Lê mới biết được, vị công chúa hoàng tộc này lại đạt được Thái m đồ đằng.

Sau khi trải qua kiểm tra đã xác định, tuổi tác đồ đằng vô cùng xa xưa, vô cùng có khả năng ẩn chứa bí mật rất lớn. Rất nhiều lão tổ trong thần giáo đều xuất quan, muốn chiếm lấy đồ đằng, chỉ là thế lực phe phái của Nhị trưởng lão tại thần giáo lại khổng lồ, sau khi trải qua cạnh tranh, các phương không thể không thỏa hiệp, thừa nhận tất cả thuộc về bọn hắn.

Nhưng phe phái của Nhị trưởng lão còn không có tìm tới người thừa kế thích hợp, liền tạm thời không có lấy từ trên thân Tiêu Lạc Lê ra.

- Thái m đồ đằng gì chứ, đừng vu oan người khác.

Khương Phàm đưa bàn tay đến trước mặt Tiêu Lăng Nguyệt:

- Tạ lễ đâu. Mặc dù ta chỉ là cứu muội muội của ngươi ngoài ý muốn, nhưng các ngươi là hoàng tộc cao ngạo, dù sao cũng phải bày tỏ một chút đi chứ.

- Ngươi... Ngươi...

Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Nguyệt chưa thấy qua người nào vô liêm sỉ như vậy, nàng tức giận đến nói không ra lời.

Tiêu Lạc Lê cố nén suy yếu, giằng co, lập tức chụp mũ tội danh cho Khương Phàm:

- Thái m đồ đằng đã thuộc về Vạn Đạo Thần Giáo, ngươi cưỡng ép cướp đoạt, chính là đang khiêu chiến thần giáo.

Khương Phàm ha ha cười khẽ:

- Tinh thần của nàng có chút vấn đề, mọi người chớ để ý.

Các cường giả thần giáo về phía trước quát tháo:

- Thái m đồ đằng đúng là chí bảo của thần giáo. Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn giao ra, nếu không chúng ta bác bỏ tất cả hiệp nghị hoà giải trước đó, coi ngươi là kẻ địch!

Khương Phàm không nóng không vội mà nói:

- Ta đều nói rồi, nàng là ta do nhặt được, thời điểm ta nhặt nàng, tinh thần đều đã xảy ra vấn đề, những ngày này cứ luôn bảo rằng là ta đã cướp mất Thái m đồ đằng của nàng, ta rất vô tội. Các ngươi tốt nhất là mang về nàng cố gắng mà điều trị, chờ khôi phục ký ức, mới có thể khẳng định rõ ràng, rốt cuộc là ai cướp đi.

- Khương Phàm, ngươi cho rằng giả ngu giả đần liền có thể lừa dối được sao?

Bất luận là thần giáo hay là hoàng triều, đều giận dữ quát tháo.

Cho tới bây giờ bọn hắn thật sự là chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy, quả thực là lưu manh vô lại.

- Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do.

Khương Phàm hừ một tiếng:

- Không muốn cho tạ lễ thì cứ không cho, ta cũng không ép buộc các ngươi, nhất định phải tìm loại này lấy cớ, còn biết xấu hổ hay không.

- Ai không biết xấu hổ?

Mấy lão nhân cũng nhịn không được mà la mắng.

Giới Chủ lên tiếng cảnh cáo:

- Mời các ngươi chú ý hình tượng, nơi này là Sí Thiên đại điện.

- Cũng xin mời Giới Chủ ước thúc trưởng lão của ngài, tôn trọng hoà giải chúng ta vừa mới đạt thành.

Dẫn đội thần giáo là Thất trưởng lão, lệ thuộc vào phe phái của Nhị trưởng lão.

- Giao Thái m đồ đằng ra, chúng ta đi ngay bây giờ. Nếu như không giao, chúng ta chính thức xác định Khương Phàm là kẻ địch, nhất định phải diệt trừ kẻ địch, mặc kệ hắn có thân phận gì.

- Nếu thật là Khương Phàm mạo phạm các ngươi, Sí Thiên giới sẽ chủ trì công đạo cho các ngươi.

Giới Chủ mặt không biểu tình, không giận tự uy, ở trên cao nhìn xuống Khương Phàm:

- Ngươi cướp Thái m đồ đằng của Tiêu Lạc Lê cô nương?

Khương Phàm ngẩng đầu:

- Ta không có.

Giới Chủ gật đầu, nhìn Thất trưởng lão:

- Các ngươi nhìn xem, hắn không có.

Đám người tức giận, suýt chút nữa đã thổ huyết.

Thế này là xong rồi?

Qua loa như thế?

Lừa gạt ai đây!!
Chương 1494 Thái m Thái Dương (2)

Thất trưởng lão cao giọng quát tháo:

- Giới Chủ! Ngươi cùng Khương Phàm thông đồng xong chưa? Chí bảo của Vạn Đạo Thần Giáo, các ngươi cũng dám cướp!

Giới Chủ không để ý đến, mà thản nhiên liếc mắt Hình Phù Đồ:

- Là Thái Cổ Thần Miếu các ngươi tự mình ra mặt, ta mới đồng ý điều giải. Nhưng thái độ của bọn hắn để cho ta vô cùng thất vọng. Nếu bọn hắn không nguyện ý cùng hòa giải, Sí Thiên giới chỉ có thể tiễn khách. Bọn người Điêu Lãnh Phong, trước hết cứ ở lại nơi này đi.

Hình Phù Đồ không thể không ra mặt, có người nói với thần giáo:

- Dựa theo hiệp nghị, chỉ cần Sí Thiên giới trả lại Điêu Lãnh Phong, Nhị hoàng tử, Tiêu Lạc Lê liền có thể hoà giải. Chuyện Thái m đồ đằng, không ở bên trong. Còn xin các vị tỉnh táo đối đãi.

Vạn Đạo Thần Giáo cùng Huyền Nguyệt hoàng triều vô cùng kiên trì:

- Chúng ta nhất định phải mang Thái m đồ đằng đi.

Tiêu Lạc Lê cũng nói:

- Khương Phàm đã có Thái Dương đồ đằng, tuyệt đối không thể để hắn lần nữa có được Thái m đồ đằng.

Còn có Thái Dương đồ đằng?

Hình Phù Đồ kinh ngạc, cũng khá hứng thú.

Có thể làm cho Vạn Đạo Thần Giáo kích động như thế, khẳng định là đồ đằng có bí mật lớn, mà Thái m Thái Dương vốn là một trong những lực lượng chí cường của thế gian, chính là diễn biến Lưỡng Nghi, khởi nguyên của Bát Quái.

Thái Cổ Thần Miếu bọn hắn cho tới bây giờ khống chế uy lực m Dương cũng đều là Thiếu m Thiếu Dương.

Không nghĩ tới, vậy mà trong tay Khương Phàm lại có thể nắm chặt bảo bối như vậy.

Thất trưởng lão thần giáo lưu ý đến đáy mắt Hình Phù Đồ lấp lóe tinh mang, thầm nghĩ muốn hỏng, tranh thủ thời gian nói với Khương Phàm:

- Thức thời một chút, giao Thái m đồ đằng ra. Tất cả chuyện trước đó, chúng ta đều có thể bỏ qua. Nếu như ngươi khăng khăng giữ lại, ta cam đoan không bao lâu, lệnh truy nã liên quan tới ngươi sẽ rải đầy đại địa Nam Bộ. Nếu như Vạn Đạo Thần Giáo nhất định phải xử tử người nào đó, Sí Thiên giới không ngăn được, Thái Cổ Thần Miếu cũng không ngăn được.

Khương Phàm không sợ hãi chút nào:

- Có Thái Cổ Thần Miếu trông coi, công nhiên nói lời như vậy, thích hợp sao?

- Nếu như chỉ là ân oán nhỏ bình thường, chúng ta tôn trọng quy củ cần thiết, nhưng ngươi cướp đi chí bảo của thần giáo, quy củ gì cũng đều không ngăn được chúng ta.

Thất trưởng lão thần giáo cố ý tỏ thái độ nghiêm khắc, cảnh cáo Khương Phàm, cũng đang nhắc nhở Hình Phù Đồ.

Giới Chủ nói:

- Ta thấy thần giáo không nguyện ý hoà giải, đàm phán hôm nay đến đây là kết thúc, có ai không, tiễn khách!!

- Giới Chủ khoan đã.

Hình Phù Đồ đi đến chính giữa đại điện, nói với Vạn Đạo Thần Giáo:

- Các ngươi tới tìm ta là điều giải ân oán của hai bên, mang người tạm giam ở chỗ này đi. Bây giờ, xin hỏi Thất trưởng lão, các ngươi vẫn là ý nguyện này sao?

Thất trưởng lão nói:

- Hôm nay chúng ta nhất định phải mang người đi.

Hình Phù Đồ lại nói với Giới Chủ:

- Trước đó nên nói ta đều đã nói qua, vì Nam Bộ ổn định, vì không cần thiết phân tranh, còn xin Giới Chủ tiếp nhận điều giải, chủ động thả người.

Giới Chủ tỏ thái độ:

- Người, có thể cho bọn hắn mang đi, nhưng ước định trước đó nhất định phải được cam đoan. Ba bên Vạn Đạo Thần Giáo vĩnh viễn không được lại bước vào lãnh địa Sí Thiên giới, Trong lúc Khương Phàm ở Sí Thiên giới, ba bên Vạn Đạo Thần Giáo cũng không thể lấy bất cứ hình thức gì tổn thương hắn.

- Nhưng Thái m đồ đằng...

Thất trưởng lão vừa muốn mở miệng, lại bị Hình Phù Đồ đưa tay ngăn lại:

- Còn muốn mang người đi không?

Sắc mặt Thất trưởng lão âm trầm, quá oan uổng, Vạn Đạo Thần Giáo lúc nào lại nhận qua đãi ngộ như vậy.

Mục đích chủ yếu hắn tới lần này là mang bọn người Điêu Lãnh Phong đi, tuyệt đối không thể bị giam tại Sí Thiên giới như thế.

Thế nhưng, Thái m đồ đằng mang ý nghĩa trọng đại, phe phái bọn hắn đang cố gắng tìm kiếm ‘người tiếp nhận’ thích hợp, sao có thể để Thái m đồ đằng ở lại nơi này? Lại còn ở trên tay Khương Phàm!

Tiêu Lạc Lê liên tục lắc đầu với Thất trưởng lão, ngàn vạn lần không thể để lại.

Thái Dương đồ đằng đã tìm được kí chủ, Thái m đồ đằng cũng đã dung nhập thân thể người nào đó.

m Dương kích thích, đồ đằng giao hội, rất có thể sẽ xuất hiện biến cố không tưởng tượng được, ví dụ như, dung hợp chiều sâu, chân chính nhận chủ.

Đến lúc đó bọn hắn lại muốn cướp đi sẽ rất khó khăn.

Giới Chủ nói:

- Ta rất muốn hoà giải, thành ý hoà giải. Nhưng loại thái độ do dự này của các ngươi, ta thấy coi như xong đi. Người đâu, tiễn khách!

Ngoài điện, bọn thị vệ lập tức đi đến đại điện:

- Mời!!

Ánh mắt các phương đều rơi xuống trên thân Thất trưởng lão, chờ đợi quyết định của hắn.

Thất trưởng lão cắn răng một cái:

- Chúng ta nguyện ý tiếp nhận điều giải, thực hiện ước định trước đó. Nhưng Khương Phàm nhất định phải trả lại Thái m đồ đằng cho Vạn Đạo Thần Giáo. Nếu như hắn làm theo, ta có thể dùng danh nghĩa thần giáo cam đoan, ân oán với Khương Phàm hoàn toàn xóa bỏ, tuyệt đối sẽ không lại dùng bất cứ phương thức nào tìm hắn để gây sự. Nếu như hắn cự tuyệt, ta lấy danh nghĩa thần giáo cam đoan, chỉ cần Khương Phàm rời khỏi lãnh địa của Sí Thiên giới, chúng ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bắt hắn lại.

- Khương Phàm, ngươi quyết định?

Giới Chủ nhìn về phía Khương Phàm.

- Ta không biết Thái m đồ đằng ở đâu.

Khương Phàm cười lạnh, hoàn toàn xóa mọi ân oán với ta?

Lừa gạt quỷ sao!

- Khương Phàm, ngươi sẽ phải phụ trách vì quyết định của mình. Từ hôm nay trở đi, ngươi tốt nhất nên vĩnh viễn núp ở Sí Thiên giới, nếu như muốn bước ra ngoài, vậy thì hãy ngẫm lại đầu mình có đủ chặt hay không.

- Nếu Khương Phàm ta sợ uy hiếp, còn có thể sống đến bây giờ? Lão đầu nhi, tỉnh lại đi!

- Đây không phải uy hiếp, đây là Thẩm Phán Thư Tử Vong dành cho ngươi! Ngươi, phải chết! Ai cũng ngăn không được!

Thất trưởng lão lần nữa liếc nhìn Hình Phù Đồ, trong lời nói mang theo cảnh cáo.

Bọn hắn xin mời Thái Cổ Thần Miếu tới là để hỗ trợ, thế nhưng Hình Phù Đồ nghe được Thái m đồ đằng lại bắt đầu là lạ.

Sau đó không lâu, Điêu Lãnh Phong, Nhị hoàng tử lần lượt được đưa tới, chỉ là hai bên 'Hoà giải' để bọn hắn vô cùng uất ức.

Bị nhốt lâu như vậy, vậy mà nói hòa giải liền coi như xong?

Đừng nói người cao ngạo như bọn hắn, ngay cả người bình thường đều chịu không được.

- Chúng ta cáo từ!

Thất trưởng lão giận dữ nhìn Khương Phàm, mang theo đội ngũ rời khỏi.

- Hắn đụng ngươi sao?

Điêu Lãnh Phong nhìn thấy bộ dáng y phục Tiêu Lạc Lê tả tơi, chau mày.
Chương 1495 Kẻ địch kiếp trước

Kẻ thù liên quan, thân phận công chúa, còn đẹp khuynh quốc khuynh thành, Khương Phàm có thể chịu được?

- Không có!

Ánh mắt Tiêu Lạc Lê đầy lạnh lẽo, hỗn đản này đang suy nghĩ gì?

Điêu Lãnh Phong quay đầu nhìn Khương Phàm trong Sí Thiên đại điện, sự tức giận trong lòng lại nén giận.

Hắn là Thiên phẩm linh văn cao ngạo, là một trong ngũ đại thiên kiêu được Vạn Đạo Thần Giáo chú tâm bồi dưỡng, lúc nào đã nhận qua loại nhục nhã này.

Hắn nhất định phải tự mình báo thù, nếu không chuyện này sẽ là vết nhơ cả đời không vung đi được của hắn.

- Ai nguyện ý ở lại giám sát Khương Phàm?

Ngũ trưởng lão thần giáo thấp giọng hỏi lấy ở hai bên.

Nếu Hình Phù Đồ biết Thái m Thái Dương đồ đằng, rất có thể sẽ nghĩ biện pháp lấy tới tay.

Đám người Thái Cổ Thần Miếu kia, nhìn vô dục vô cầu, điệu thấp thần bí, nhưng gặp đồ bọn hắn muốn, cho tới bây giờ đều không từ thủ đoạn.

Bọn hắn là thế lực khiêm tốn nhất trong mười hai hoàng đạo, cũng là nguy hiểm nhất trong mười hai hoàng đạo.

Quảng trường trước Sí Thiên đại điện.

Hình Phù Đồ nhiệt tình đi đến chỗ Khương Phàm:

- Khương Phàm trưởng lão, có thể cho ta nhìn Thái m đồ đằng một chút hay không?

- Ta không có Thái m đồ đằng.

Khương Phàm thầm nghĩ cho ngươi ai nhìn cũng không thể cho ngươi.

- Không không, ta nói sai, là nhìn Thái Dương đồ đằng của ngươi.

- Ta cũng không có Thái Dương đồ đằng, đều là con mụ điên kia ăn nói lung tung.

- Khương Phàm trưởng lão không cần khẩn trương, ta chỉ muốn kiến thức một chút về đồ đằng có thể làm cho Vạn Đạo Thần Giáo cố chấp.

- Để Hình công tử thất vọng, ta thật không có.

- Khương Phàm trưởng lão không tin thanh danh Thái Cổ Thần Miếu chúng ta? Ta có thể dùng danh nghĩa truyền nhân thần miếu, mượn dùng thưởng thức.

Hình Phù Đồ không nghĩ tới Khương Phàm đã vậy lại còn quá không tôn trọng hắn, nhưng hắn người của Thái Cổ Thần Miếu là thế lực mà Sí Thiên giới dựa vào.

- Hình công tử, ngươi thật hiểu lầm rồi. Ta cũng là hôm nay mới nghe nói tới Thái m Thái Dương đồ đằng, nếu như tương lai may mắn có được, nhất định mời Hình công tử nhìn cho đủ.

Khương Phàm mỉm cười, cáo từ rời khỏi:

- Ta còn có đan dược chuẩn bị luyện, cáo từ.

Chó ngồi kiệu không biết điều!

Đáy mắt Hình Phù Đồ hiện lên ý lạnh, vẫn duy trì nụ cười:

- Ta muốn về Thái Cổ Thần Miếu, không biết Khương Phàm trưởng lão có hứng thú đi qua làm khách hay không.

Thái Cổ Thần Miếu từ xưa đến nay đều rất phong bế, cực ít tiếp kiến khách, cũng rất ít ra ngoài, điều này cũng làm cho vô số người tràn đầy hướng tới cùng tò mò đối với nơi đó.

Nếu như có thể được mời, càng là vinh hạnh đặc biệt khó có được, cũng tương đương với việc được coi là khách của thần miếu.

Lấy tình huống Khương Phàm bây giờ, nếu như Vạn Đạo Thần Giáo vừa rời khỏi, cao điệu tiến về Thái Cổ Thần Miếu làm khách, không khác nào đang đưa ra cảnh cáo với rất nhiều người, ai cũng không nên trêu chọc Khương Phàm.

Cho nên... Hình Phù Đồ cho rằng Khương Phàm sẽ chăm chú cân nhắc.

Nhưng Khương Phàm cũng không quay đầu lại:

- Tạ ơn có ý tốt. Nhưng nếu như Vạn Đạo Thần Giáo tuyên bố ta rời khỏi Sí Thiên giới liền giết chết ta. Ta, vẫn nên thành thành thật thật ở trong Sí Thiên giới luyện đan thôi.

Rốt cuộc, nụ cười trên mặt Hình Phù Đồ cũng đã không giữ vững không nổi.

Đây không phải không biết điều, mà là không biết tốt xấu.

- Hình công tử đường xa đến vất vả, không bằng ở chỗ này tạm mấy ngày.

Giới Chủ tự mình mời Hình Phù Đồ, chỉ là ngữ khí và thái độ không có chút nhiệt tình nào.

Hình Phù Đồ nhìn Giới Chủ, cười nhạt một tiếng:

- Giới Chủ luân hồi trở về, ta còn không có tự mình đến nói qua câu chúc. Chúc mừng, nỗi khổ ba ngàn năm tại thâm không, không phải ai cũng đều có thể nhịn được.

- May mắn mà thôi.

Giới Chủ cũng chẳng suy nghĩ gì về việc Hình Phù Đồ biết bí mật của nàng nữa, dù sao cũng là quen biết đã lâu.

- Lần này ta tới, cũng là được thần miếu nhờ mời Giới Chủ đi qua làm khách, nghiên cứu thảo luận cục diện Tây Nam bộ, thuận tiện... Ha ha... Thỉnh giáo bí mật Cửu U thâm không.

- Ta bây giờ chỉ là Sinh Tử cảnh, không tiện ra ngoài, chờ ta bình an vượt qua, sẽ tự đi qua bái phỏng.

- Vậy Thái Cổ Thần Miếu ta xin đợi đại giá của Giới Chủ.

Hình Phù Đồ lần nữa nhìn phương hướng Khương Phàm rời khỏi, mang theo người hầu rời khỏi.

- Thái Tuế Hình Phù Đồ! Hắn lại sống lại!

Giới Chủ nhìn Hình Phù Đồ rời khỏi, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng.

Tiểu lão đầu từ phía sau đi tới:

- Thái Tuế Hình Phù Đồ, Ma Thai, Nhân Thần, Minh Hồn, cổ kim hiếm thấy!

U Minh mặc kệ, luân hồi không độ!

Chín trăm năm vừa chết, vừa chết chín trăm năm!

Chín độ tuần hoàn, chín độ siêu phàm!

Cửu cửu đến cực điểm, viên mãn Đại Thiên Hoàng!

- Hắn đây là thế thứ mấy rồi?

- Hẳn là đời thứ bảy, cũng là một thế cực kỳ quan trọng. Nếu như một thế này hắn có thể trọn vẹn vượt qua, đời thứ tám đời thứ chín phía sau, cơ hội thức tỉnh Thánh Hoàng linh văn tăng hơn rất nhiều.

- Thời kì cuối kiếp trước của hắn, chính là thời đại Khương Phàm quật khởi. Ngươi cảm thấy, Khương Phàm nhớ kỹ hắn không?

- Khương Phàm hẳn là nhớ kỹ hắn, hắn còn không có nhớ tới Khương Phàm.

Tiểu lão đầu chậm rãi lắc đầu.

Đoạn lịch sử kia mặc dù đã bị phong tồn, nhưng không có thật sự chôn vùi, chỉ là yên lặng.

Giống như Sí Thiên giới bọn hắn có ghi chép, giống như Thiệu Thanh Duẫn đang chờ đợi, giống như Hình Phù Đồ ngoài ý muốn cũng đang ẩn núp như thế này.

Khương Phàm lần này đi Trung Vực, rất có thể sẽ còn gặp phải các loại ngoài ý muốn, bừng tỉnh càng nhiều bí mật.

Thân phận của hắn, chỉ có thể tận khả năng che giấu, nhưng sẽ có một ngày sẽ oanh động thiên hạ.

Biện pháp tốt nhất là Khương Phàm bị vây ở Sí Thiên giới, thành thành thật thật trưởng thành, nhưng Khương Phàm chờ không nổi, hắn muốn trước khi thân phận của hắn bị bày ra ánh sáng, tận khả năng tìm kiếm đến bảo hộ cường đại —— Cửu Thiên Thần Giáo.

- 'Thần Miếu Thái Tuế', Hình Phù Đồ, ha ha, lại gặp lại. Đời trước, ta cũng không ít lần bị ngươi giày vò, đời này, chúng ta lại cùng tuổi.

Khương Phàm đi đến nơi xa liền ngừng lại, nhìn qua phương hướng Hình Phù Đồ rời khỏi, nhếch miệng lên hiện ra nụ cười phức tạp.

Kiếp trước, thời điểm khi hắn quật khởi, Hình Phù Đồ đã hơn tám trăm tuổi, tuổi tác chênh lệch nương theo thực lực chênh lệch, hắn không ít lần bị Hình Phù Đồ giày vò.

Sau khi Hình Phù Đồ bị Tu La trọng thương liền lùi về Thái Cổ Thần Miếu, không còn có đi ra qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK