Khương Phàm lắc đầu, nói sang chuyện khác:
- Cô cô, người thật chỉ nhỏ hơn Vương gia ba tuổi sao?
- Đúng vậy.
- Thế nào lại chỉ trông như hai mươi tuổi vậy.
Khương Tuyền cười xoa xoa đầu Khương Phàm:
- Miệng Tiểu gia hỏa thật ngọt. Cô cô ta có Trú Nhan Thuật. Có thể vĩnh viễn bảo trì tuổi trẻ? Đúng rồi, chờ ngươi ngày nào đó tìm được nữ hài mình thích, cô cô có thể dạy nàng.
Khương Tuyền bỗng nhiên nắm bả vai Khương Phàm, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi thích Yến Khinh Vũ kia sao?
- A? Ta mới mười ba tuổi.
- Ưa thích Dạ An Nhiên kia sao?
- Ta còn nhỏ.
- Đó chính là đều không có hứng thú. Chờ đến thánh địa, cô cô giới thiệu cho ngươi một người khác.
Khương Tuyền nháy mắt mấy cái với Khương Phàm, lại có chút hoạt bát.
Khương Phàm dở khóc dở cười:
- Ta thật cảm giác mình còn nhỏ.
- Ngươi đó là vì chưa có động lòng, nếu thật có cảm giác, con mắt đều sẽ sáng lên. Đàn ông các ngươi, khi tình yêu đến sẽ có thể không phân biệt tuổi tác.
Khương Tuyền úp sấp bên tai Khương Phàm, lặng lẽ nói nhỏ:
- Thánh địa chúng ta có rất nhiều tiểu cô nương xinh đẹp. Có một tiểu nha đầu thủy linh, ta nhìn đã rất yêu thích, chờ đến nơi đó, ta giới thiệu cho ngươi.
Khương Phàm lúng túng nhếch nhếch miệng, không nói thêm lời nào.
- Tuy nhiên, ngươi muốn theo đuổi người ta thì vẫn phải cố gắng mới được. Nàng, chính là... Đại Thừa thánh văn! Một tuyệt đỉnh thiên tài đời mới của Vô Hồi thánh địa. Lúc ấy vì tranh thủ được nàng, Thánh Chủ đã tự mình ra mặt.
Khương Phàm kinh ngạc nhìn Khương Tuyền:
- Cái gì là Đại Thừa thánh văn?
- Thánh linh văn kỳ thật còn phân phẩm cấp.
- Làm sao chia?
- Chờ đến thánh địa ta sẽ nói cho ngươi biết.
Khương Tuyền cũng cố ý úp mở với Khương Phàm.
Ban đêm, bọn hắn đến được một chỗ yên lặng trong u cốc.
Khương Tuyền lấy ra đan dược, bổ sung linh lực.
Nhìn thấy Khương Phàm cũng lấy ra một viên đan dược từ trong thanh đồng tiểu tháp liền hỏi câu:
- Ngươi học thuật luyện đan từ chỗ nào?
- Có người dạy ta.
- Người nào?
Khương Tuyền không có nghe Dạ Thiên Lan nói Khương Phàm cùng Ngọc Đỉnh tông người tiếp xúc qua.
Khương Phàm đụng đụng thanh đồng tiểu tháp:
- Người ở bên trong.
- Bên trong còn có người?
- Không phải người, là hồn, trong lồng giam giữ ở tầng thứ hai. Ta và hắn làm giao dịch, hắn dạy ta thuật luyện đan, tương lai ta sẽ thả hắn ra, hắn cho ta một cái luyện lô.
- Dạng hồn gì?
Sắc mặt Khương Tuyền đột nhiên ngưng trọng lên.
- Hắn bị giam mấy ngàn năm, rất suy yếu.
- Nghị nhi, nói cho ta biết, hắn đã nói cho ngươi cái gì rồi?
Khương Tuyền đi đến trước mặt Khương Phàm, nghiêm túc nhìn hắn.
Luyện Đan sư bị giam mấy ngàn năm?
Chỉ còn linh hồn mà vẫn còn có thể tồn tại?
Thanh đồng tiểu tháp này đến cùng là cái gì!
Khương Phàm lắc đầu:
- Ta đã hứa với hắn làm, ta phải giữ bí mật.
- Nghị nhi, ngươi còn trẻ, không phân rõ thiện ác, tuyệt đối đừng bị mê hoặc.
- Cô cô yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.
- Bên trong tầng thứ hai kia còn có cái gì?
Khương Tuyền càng có cảm giác thanh đồng tiểu tháp này rất tà dị, chẳng lẽ là từ nơi đó lưu lạc đi ra?
Khương Phàm cố ý làm ra thể hiện khó xử.
Khương Tuyền bắt lấy cánh tay Khương Phàm, nghiêm túc nói với hắn:
- Phụ thân ngươi, Uyển Nhi, đều là ngươi thân nhất trên đời của ngươi, cô cô cũng thế. Ngươi có thể không tin người khác, nhưng nhất định phải tin tưởng chúng ta.
- Vâng, ta biết.
Khương Phàm hít vào một hơi thật sâu, làm ra dáng vẻ hạ quyết tâm, nó.
- Trong mỗi lao tù đều có không đồ vật. Chỉ có bia đá, khắc đầy chữ cổ bằng máu. Có quan tài, cộng hưởng không biết ngày đêm, giống như có thứ gì đó muốn từ bên trong đi ra. Có hài cốt Yêu thú, không biết đã chết bao nhiêu năm, xương cốt còn phát ra ánh sáng.
Khương Phàm nghĩ cái gì thì nói cái đó.
- Đúng rồi, còn có một con hươu, sừng hươu rất lớn, toàn thân phát ra bạch quang. Nó không trong lao tù, giống như đang canh chừng lao tù.
Khương Phàm liền nghĩ tới Thánh Linh mình gặp phải lúc trước trong Đại Hoang.
- Thánh Lộc? Trong tiểu tháp này lại có Thánh Lộc?
- Nhanh để cho ta vào xem!
Khương Tuyền khẩn trương, cũng gấp.
- Cái này...
- Để cho ta vào xem, nhanh nhanh nhanh.
- Được, ta đưa người vào. Người không nên chống cự, cũng tản linh văn ra, không phải vậy thanh đồng tiểu tháp sẽ không thu được.
Khương Tuyền lập tức tản ra linh văn.
- Tới đi.
Khương Phàm kích hoạt thanh đồng tiểu tháp, chiếu ra mảng lớn ánh sánh, bao phủ Khương Tuyền
- Cô cô, xin lỗi.
Khương Tuyền còn không có kịp phản ứng liền bị hút vào thanh đồng tiểu tháp, chuyển dời đến tầng thứ hai.
Thần sắc Khương Tuyền nghiêm trọng đứng trong tầng thứ hai mông lung hắc ám.
Thế nhưng......
Gian đầu tiên trong lồng giam đều rỗng tuếch, không có cái gì.
Căn thứ hai trong lao tù chỉ là chút toái cốt, không có thần bí như Khương Phàm nói vậy.
Là lạ.
Khương Tuyền liên tiếp đi qua mấy cái lồng giam, mới tại một cái lồng giam khác.
- Các ngươi là ai!
Mộ Dung Xung mở mắt ra:
- Ngươi là ai!
Hoa Vị Lạc cũng nhìn nữ tử phía ngoài:
- Mụ già, mau thả chúng ta ra ngoài.
- Ngươi ở chỗ này bao lâu rồi?
Khương Tuyền nhìn hai người bên trong.
Hài tử??
Cảm giác khí tức cũng không mạnh lắm.
- Hơn mười ngày.
- Cái gì??
Khương Tuyền sững sờ, bỗng nhiên có một dự cảm không tốt.
- Khương Phàm! Ngươi đi ra cho ta! Đây là có chuyện gì? Ngươi đi ra cho ta!!
Khương Tuyền la lên gọi Khương Phàm.
Thế nhưng... Xung quanh là mê vụ cuồn cuộn, hắc ám âm trầm, không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Sau khi Khương Phàm thu Khương Tuyền vào thanh đồng tiểu tháp thì nhanh chóng rời khỏi, đêm khuya ngày thứ hai đã chạy tới một cái chợ đen. Tìm tới chỗ làm nhiệm vụ giao dịch.
- Nơi này là hai mươi tinh thạch thượng phẩm. Sau nửa tháng, đưa phong thư này đưa đến Thiên Sư tông. Bọn hắn sẽ lại cho các ngươi hai mươi khối tinh thạch thượng phẩm.
Khương Phàm không xác định thái độ của Nạp Lan gia, cũng không xác định sẽ gặp phải cái gì, cho nên định vị nửa tháng kỳ hạn.
Nếu như mình có thể thành công, Nạp Lan gia tự sẽ liên hệ Vương gia.
Nếu có gì ngoài ý muốn, chợ đen có thể giúp một tay liên hệ Vương gia.
Chương 247 Ai Là Hung Thủ?
Tây Cương, thành Hoàng Phủ.
Hoàng thất võ viện.
Đại hoàng tử ngồi trên ghế mây, đầu ngửa về đằng sau, hai mắt dài nhỏ lóe ra ý lạnh như độc xà.
Trong phòng ngồi rất nhiều người nhưng đều đang cúi đầu, không có người nào dám nói lung tung một câu.
Kế hoạch hành động lớn ở La Phù toàn thắng, người người đều đã chiếu theo công trạng mà nhận thưởng. Nhưng, đột nhiên xuất hiện một tin tức đánh bọn hắn trở tay không kịp.
Tông chủ Thượng Thanh tông - Bành Nguyên Hóa đã chết!
Toàn bộ La Phù bây giờ nhận định, Bành Nguyên Hóa chính là bị Tây Cương giết chết.
Kẻ chủ mưu cho hành động của Tây Cương là Đại hoàng tử.
Nói cách khác, Đại hoàng tử hoàng thất Lang Gia giết tông chủ đệ nhất tông La Phù.
Đại hoàng tử lập tức phái người đi điều tra, cũng tại đêm nay đã nhận được tin tức chính xác.
Bành Nguyên Hóa, đúng là đã chết!
Còn có một chuyện nghiêm trọng hơn, thi thể Bành Nguyên Hóa đã biến mất. Trước một ngày khi sắp hạ táng đã từ từ thần bí biến mất!
- Vô Hồi thánh địa... Bọn hắn mang thi thể đi sao?!
Thanh âm của Đại hoàng tử trầm thấp đến dọa người.
Viện trưởng Hoàng thất võ viện nói:
- Điện hạ không cần phải lo lắng. Bành Nguyên Hóa chết đúng là kỳ lạ, nhưng Vô Hồi thánh địa nhúng tay, ngược lại có thể trả trong sạch cho chúng ta.
- Trong sạch? Ha ha, Thái Thúc viện trưởng nghĩ là, Vô Hồi thánh địa muốn là một sự trong sạch? Bọn hắn muốn lợi ích phán đoán phù hợp nhất với bọn hắn! Nếu như Vô Hồi thánh địa nhận định là ta làm, sự thật như thế nào liền không có người để ý!
Trong lòng Đại hoàng tử khuấy động sát ý.
Thiên Cương tông đáng chết!
Nhất định là bọn hắn đã giết Bành Nguyên Hóa, giá họa đến trên đầu của hắn.
Thật to gan.
Cái này không chỉ là đắc tội hắn, càng là khiêu khích Vô Hồi thánh địa.
Một vị môn chủ tông môn trầm giọng nói:
- Thiên Cương tông dám tính kế với chúng ta, không sợ chúng ta đem hiệp ước ném về La Phù?
Một vị tông chủ khác nói:
- Thiên Cương tông bây giờ đã thành công nhấc lên dư luận, toàn La Phù đều đang hoài nghi Thiên Sư tông, bây giờ chúng ta đem hiệp ước ném qua đó, Thiên Cương tông sẽ lập tức thừa cơ làm văn chương, nói là Thiên Sư tông cùng chúng ta liên hợp tính toán bọn hắn!
- Đồ hỗn trướng!
Đám người trong điện tức giận lại bất lực.
Vốn cho rằng đã thành công khống chế Thiên Cương tông, không nghĩ tới Thiên Cương tông lại nhấc lên dư luận, không chỉ có chèn ép Thiên Sư tông, còn đem hiệp nghị giữa bọn hắn biến thành giấy lộn.
- Các ngươi nói, thật sự là Thiên Cương tông giết Bành Nguyên Hóa sao?
Cốc chủ Hoàng Phong cốc - Ba Nguyên Chính bỗng nhiên nói ra một câu ngoài ý muốn.
- Ngoại trừ Thiên Cương tông, còn có thể là ai? Bọn hắn làm như thế, chính là muốn nhấc lên chiến tranh giữa thánh địa và hoàng thất. Không chỉ là hãm hại chúng ta, mà còn là phải báo thù năm đó Vô Hồi thánh địa sát hại tông chủ tiền nhiệm của bọn hắn.
Ba Nguyên Chính lắc đầu nói:
- Thiên Cương tông là kẻ ngu à. Một khi bại lộ, Vô Hồi thánh địa khẳng định sẽ càng nghiêm khắc trừng phạt bọn hắn hơn.
- Ý của ngươi là...
Đại hoàng tử từ từ ngồi thẳng người, nhìn Ba Nguyên Chính.
- Chuyện này, chợt nhìn qua, chính là cách làm của chúng ta. La Phù cùng Vô Hồi thánh địa, đương nhiên cũng sẽ hoài nghi chúng ta. Mà chúng ta cũng đương nhiên hoài nghi Thiên Cương tông. Chẳng may, phía sau còn có những người khác đang điều khiển thì sao?
- Thế này chẳng khác nào là đang tính toán chúng ta, Thiên Cương tông, Vô Hồi thánh địa.
- Ta không nghĩ tới sẽ là ai, chỉ là đột nhiên có loại dự đoán này.
Ba Nguyên Chính lắc đầu, chuyện càng rõ ràng, càng dễ dàng có vấn đề.
Đại hoàng tử cũng bỗng nhiên cảm giác có chút là lạ.
Quá lo lắng?
Hay là một người hoàn toàn khác?
Ví dụ như, vị Lục đệ một mực không có xuất thủ kia!
Trong hoàng thất, người có tư cách cạnh tranh hoàng vị chỉ có hắn, lão Tam cùng lão Lục. Còn lại không phải linh văn quá yếu thì chính là năng lực quá kém. Hơn nửa năm đến nay, hắn và lão Tam bận bịu khí thế ngất trời, duy chỉ có lão Lục... Rất an tĩnh.
- Ngày mai ta sẽ lập tức lên đường trở về hoàng thành.
Đại hoàng tử cảm giác cần phải lập tức trở về.
Trước tiên phải ổn định địa vị của mình, trở thành Thái tử!
Cứ như vậy, mặc kệ Thiên Cương tông đang tính kế hắn, hay là Lục đệ đang mưu đồ bí mật, hoàng thất cũng đều sẽ toàn lực ủng hộ hắn.
- Xin điện hạ yên tâm, chúng ta sẽ nghiêm phòng La Phù.
Đám người liên tiếp đứng dậy, cao giọng cam đoan.
Bọn hắn cũng không lo lắng La Phù trong thời gian ngắn sẽ phản kích.
Thực lực các tông trong La Phù bị tổn hại nghiêm trọng, Thiên Cương tông lại đang tính toán Thiên Sư tông, vội vàng củng cố địa vị, tối thiểu chừng nửa năm, không thể phản kích.
Ba Nguyên Chính theo đám tông chủ các tông cùng rời khỏi võ viện, chuẩn bị trong đêm khởi hành trở về Hoàng Phong cốc.
Nhưng... hắn rời khỏi võ viện không bao lâu, cảnh tượng xung quanh bỗng nhiên trở nên mông lung mơ hồ, bản thân giống như trong lúc bất tri bất giác đã xông vào một mê trận nào đó.
- Người nào! Đi ra mau!!
Cốc chủ Hoàng Phong cốc khẩn trương quát tháo.
Người nào dám tính toán hắn? Lại còn trực tiếp ở ngoài Hoàng thất võ viện!
- Ngươi chính là cốc chủ Hoàng Phong cốc, Ba Nguyên Chính?
Một thanh âm già nua trầm thấp phiêu đãng giữa mê vụ (sương mù dày đặc), phảng phất như gần ngay trước mắt, nhưng cũng lại như hư vô mờ mịt.
- Ngươi là ai? Đi ra gặp mặt trước đi!
Ba Nguyên Chính khẩn trương quát tháo, thanh âm này giống như có một loại lực lượng kinh khủng để toàn thân hắn rét run.
- Ba cốc chủ không cần khẩn trương, lão hủ chỉ tìm ngươi để hiểu rõ một chuyện.
- Chuyện gì?
- Hắc Hồn Tán!
Ba Nguyên Chính chau mày:
- Các ngươi muốn Hắc Hồn Tán?
- Lão hủ muốn biết, Hắc Hồn Tán của Hoàng Phong cốc đã cho những người nào.
Thanh âm chợt xa chợt gần, già nua lại giá lạnh để cho người ta nghe không thấu, cũng không nhịn được mà khẩn trương.
Ba Nguyên Chính nhìn chằm chằm mê vụ:
- Hắc Hồn Tán là bí dược Hoàng Phong cốc, từ trước tới giờ không truyền ra ngoài.
- Ba cốc chủ tốt nhất nên nghĩ thông suốt hẳn nói, đây khả năng là có quan hệ đến tính mạng của ngươi.
- Các ngươi đến cùng là ai?!!
Chương 248 Dụng Ý Khó Dò
- Xin mời Ba cốc chủ nói rõ mọi chuyện. Chúng ta, đang điều tra nguyên nhân cái chết của một người.
Ánh mắt Ba Nguyên Chính lấp lóe, bỗng nhiên biến sắc.
- Vô Hồi thánh địa? Các ngươi là người của thánh địa!
- Còn xin Ba cốc chủ nói rõ sự thật! Chúng ta chỉ muốn một đáp án, không muốn tính mệnh của ngươi.
Thanh âm già nua lại từ trong sương mù bay tới, rất bình tĩnh lại làm cho người thấp thỏm lo âu.
- Đại hoàng tử! Ta chỉ đưa cho Đại hoàng tử.
Ba Nguyên Chính cũng không dám có giấu diếm gì.
- Đại hoàng tử, còn đem Hắc Hồn Tán cho ai?
- Ta vì quan hệ thân thiết nên vụng trộm đưa cho Đại hoàng tử. Còn hắn còn có đưa qua cho ai hay không ta cũng không rõ ràng.
Ba Nguyên Chính nói xong, lập tức nói:
- Ta không liên quan tới cái chết của Bành Nguyên Hóa, thật không phải ta giết!
Thanh âm không tiếp tục xuất hiện, mê vụ phiêu đãng một lát, dần dần tiêu tán.
Ba Nguyên Chính cảnh giác thật lâu, sau khi xác định không có nguy hiểm liền thở phào nhanh chóng rời khỏi nơi này.
- Đến cùng là ai!
Ngụy Thiên Thu đứng trên nóc nhà, yên lặng khẽ nói.
Tám vị đệ tử, toàn bộ cùng đi ở hai bên trái phải.
Bọn hắn từ trên thi thể Bành Nguyên Hóa tra được Hắc Hồn Tán.
Hung thủ trực chỉ Hoàng Phong cốc. Kẻ chủ mưu phía sau chính là Đại hoàng tử. Mục đích của Đại hoàng tử hẳn là khiêu khích thánh địa, nhìn xem thánh địa thái độ có đủ đảm lượng đối mặt trực diện với Lang Gia quốc hay không.
Nhưng... nếu như kẻ hạ độc lại là những người khác thì sao?
Cứ như vậy, hung thủ sẽ là một người hoàn toàn khác.
Mục đích đúng là lợi dụng trận hành động Tây Cương này là hãm hại Đại hoàng tử, mượn tay thánh địa xử trí hắn.
Sẽ là ai, là người trong La Phù? Hay là những người khác trong hoàng thất đang ngấp nghé hoàng vị?
Trong đầu Ngụy Thiên Thu có vô số suy đoán, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chuyện này rất quan trọng, hơi không cẩn thận thì sẽ phiền phức tới thánh địa.
- Các ngươi về La Phù điều tra! Ta tự mình đi Lang Gia hoàng thành một chuyến.
Ngụy Thiên Thu hạ lệnh, giống như là quỷ hồn, biến mất trong màn đêm.
Tử Vi thương hội Tây Cương, Bát Bảo thành.
Nơi này là chỗ ở tổng hội Tử Vi thương hội Nạp Lan gia khai sáng. Nơi này cũng là một gia tộc lớn duy nhất thuộc về Tây Cương. Chỉ là, đệ nhất thương hội đã từng huy hoàng sớm đã không còn quang cảnh năm đó.
- Nạp Lan gia chủ, chưa tới nửa năm thời gian, người của ta đều tới tám lần. Hôm nay, ta cũng đã tự mình tới. Ngươi đến cùng nghĩ như thế nào, có thể cho một lời chắc chắn hay không? Phân điện Thiên Hoa hội chúng ta trải rộng Bắc Cương cùng Đông Cương, chỉ là một mực không thể đi đến Tây Cương. Nếu như chúng ta liên hợp, Thiên Hoa hội bước chân vào Tây Cương, chắc chắn sẽ trở thành thương hội to lớn nhất hoàng triều. Tử Vi thương hội cũng sẽ mượn nhờ cơ hội lần này, lần nữa bước ra Tây Cương, đi đến các cương vực khác. Đây là… cả hai cùng có lợi!
Bên trong khách đường xa hoa nhất Nạp Lan gia, một nam tử to béo ngồi trên ghế gấm dài, chậm rãi hỏi nam tử phía trước.
Gia chủ Nạp Lan gia - Nạp Lan Sóc cười nhạt nói:
- Hai bên nếu như có thể hợp tác với nhau tất nhiên là cả hai cùng có lợi, nhưng điều kiện của các ngươi...
Nam tử to béo phất tay nói:
- Chỉ cần Nạp Lan gia chủ nguyện ý hợp tác, bất kỳ điều kiện gì đều có thể bàn bạc. Duy chỉ có... hôn sự giữa lệnh nữ và con ta, không thể động?
- Những điều kiện khác, chúng ta đều có thể đồng ý. Duy chỉ có chuyện thông gia này, ta còn muốn cân nhắc.
Nạp Lan Sóc lắc đầu, lộ ra vẻ khó xử.
- Nạp Lan gia chủ cho ta một lời chắc chắn, ngươi còn muốn cân nhắc bao lâu? Ta có thể đợi! Từ Thiên Hoa tổng hội đến Bát Bảo thành này vài ngàn dặm đường, lão già như ta chịu không được giày vò vừa đi vừa về. Chờ khi nào ngươi đã suy nghĩ kỹ ta lại rời khỏi.
Nam tử mập mạp theo thói quen mang dáng tươi cười trên mặt, chỉ là ngữ khí không còn khách khí như vậy.
- Tiểu nữ đi phân hội khác thị sát, chờ nang trở về, ta sẽ nói chuyện với nàng. Nếu như nàng nguyện ý, ta sẽ phái người thông báo Vi hội trưởng.
Nạp Lan Sóc mỉm cười nói.
- Phụ thân, muội muội không phải hôm qua trở về rồi sao?
Một nam tử bên cạnh Nạp Lan Sóc đột nhiên tới một câu. Sắc mặt Nạp Lan Sóc trầm xuống, bất mãn quét mắt nhìn hắn một cái. Nam tử lại đi đến phía trước, thi lễ với Nạp Lan Sóc một cái.
- Phụ thân, tha thứ ta nói thẳng, ta thật không rõ suy tính này có cái gì tốt. Nếu như là trước đây, Nạp Lan gia không cần hợp tác cùng bất kỳ kẻ nào, nhưng bây giờ, hoàng thất đều đã xuất thủ với Khương gia. Bước kế tiếp, rất có thể chính là chúng ta! Nếu Nạp Lan gia chúng ta không thay đổi, tất nhiên sẽ bước theo gót Khương gia.
Một thiếu niên ngồi trên xe lăn bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở nam tử:
- Đại ca, nơi này không tiện nói những lời này.
Ánh mắt nam tử lạnh lẽo:
- Không tiện? Chân ngươi không tiện, đến nói chuyện cũng không tiện rồi? Không tiện liền lui ra, không ai bảo ngươi tới.
Nạp Lan Sóc quát tháo:
- Thanh Xuyên! Sao lại nói chuyện với Tam đệ ngươi như thế?!
- Ta nói chính là sự thật! Chúng ta muốn sinh tồn, nhất định phải thay đổi. Lại nói, muội muội ta có cái gì không thể gả? Vi công tử không xứng với nàng??
Nam tử nghênh tiếp ánh mắt Nạp Lan Sóc.
- Đồ hỗn trướng, im miệng.
Ánh mắt Nạp Lan Sóc đe dọa nhìn con mình.
Nam tử to mập kia cười nói.
- Nạp Lan gia chủ, nơi này cũng không có người khác, có mấy lời cũng không cần thiết phải giấu. Đã từng là Ngũ Thánh Khai Quốc, bây giờ đều là tình cảnh gì chính các ngươi rõ ràng nhất. Đan quốc độc lập với hoàng thất, Nhan gia hoàn toàn phụ thuộc vào hoàng thất để kéo dài hơi tàn, Vu gia sớm đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ Khương gia cũng mất, chỉ có Nạp Lan gia còn kiên trì. Nạp Lan gia các ngươi thật sự nếu không thay đổi, kết quả thật khó mà nói.
Nam tử mập mạp là tổng hội trưởng Thiên Hoa hội - Vi Thiên Quân, địa vị ở trong toàn bộ Lang Gia quốc đều vô cùng cao, cho nên cũng không ngại nghị luận sự vụ hoàng thất.
Chương 249 Khách Từ Nơi Xa
Nạp Lan Sóc đứng dậy tiễn khách.
- Còn xin Vi hội trưởng xuống dưới nghỉ ngơi, ta sẽ mau chóng cho ngươi câu trả lời chắc chắn.
- Ta chờ tin ngươi.
Nam tử mập mạp nâng đỡ hai bên chống thân thể lên, trước khi đi lại nhẹ liếc mắt nhìn đại công tử Nạp Lan Thanh Xuyên.
- Thanh Xuyên! Quỳ xuống!!
Nạp Lan Sóc chờ sau khi Vi Thiên Quân rời khỏi, tức giận quát to.
Nạp Lan Thanh Xuyên quỳ gối trước mặt phụ thân, nhưng vẫn kiên trì nói.
- Phụ thân, chúng ta nhất định phải phòng ngừa chu đáo, bằng không đợi hoàng thất thật sự đến xử lý chúng ta, sẽ trễ! Ta cảm thấy, thông gia lần này, bắt buộc phải làm!
Nạp Lan Thanh Cảnh ngồi trên xe lăn lắc đầu nói:
- Muội muội không thể đến Thiên Hoa hội.
Nạp Lan Thanh Xuyên bất mãn nhìn hắn:
- Ngươi nói ra một cái lý do xem!
Nạp Lan Thanh Cảnh lại chỉ lắc đầu, trầm mặc không nói.
- Phế vật!
Nạp Lan Thanh Xuyên thấp giọng mắng câu, tiếp tục khuyên Nạp Lan Sóc.
- Bên trong tam đại thương hội Hoàng triều, Thiên Hoa hội tương đối yếu kém, cho nên mới sẽ chủ động hợp tác với chúng ta, hai thương hội khác căn bản sẽ không liều lĩnh vào việc này. Chờ chúng ta phối hợp Thiên Hoa hội trở thành đại hội đệ nhất hoàng triều. Thiên Hoa hội liền có tư cách góp lời cho hoàng thất. Hoàng thất muốn làm gì chúng ta cũng sẽ lo lắng tới Thiên Hoa hội. Ngài không nguyện ý gả muội muội đi, căn bản chỉ là một cái cớ! Mặc dù linh văn của nàng đặc thù, nhưng trước mặt lợi ích của gia tộc, nàng tính là gì!
Nạp Lan Sóc chau mày, trầm mặc không nói.
Hắn biết rõ tình cảnh gia tộc, cũng rõ ràng ý nghĩa liên minh.
Thế nhưng, hắn không làm được quyết định này.
Đến cùng là không nỡ gã nữ nhi Nạp Lan Thanh Lạc? Hay là không muốn từ bỏ cái gọi là tôn nghiêm Nạp Lan gia? Hay lại là lo lắng cái gì?
Chính hắn đều nói không rõ ràng.
Nạp Lan Thanh Cảnh rời khỏi khách đường, đi tới hậu viện gia tộc.
- Vi Thiên Quân đi rồi sao?
Nạp Lan Thanh Lạc áo trắng như tuyết, mỹ lệ xuất trần, mái tóc đen nhánh mà mềm mại bóng loáng giống như tơ lụa, trên khuôn mặt trái xoan trắng muốt mang theo nhàn nhạt tức giận, mắt to trong veo như nước nhìn Nạp Lan Thanh Cảnh đang tiến đến.
- Còn ở đây.
Nạp Lan Thanh Cảnh lắc đầu.
- Phụ thân thái độ gì?
- Phụ thân còn đang do dự, đại ca chủ trương gả.
Nạp Lan Thanh Lạc tức giận:
- Hài tử Vi Thiên Quân là đức hạnh gì, chính hắn không rõ ràng sao? Mà, Thiên Hoa hội thật là tới giúp chúng ta sao?
- Nhị tỷ, Thiên Hoa hội dụng ý khó dò, bọn hắn không chỉ muốn người, càng là muốn Tử Vi thương hội chúng ta. Chờ ngày nào đó nuốt lấy chúng ta, trở thành thương hội to lớn nhất, chúng ta sẽ không còn giá trị nữa. Đến lúc đó, đừng nói tìm kiếm che chở, liền xem như sinh sống bình thường đều cần không ngừng trả giá đắt. Phụ thân hẳn là nhìn thấy chút này, cho nên đang do dự.
Sắc mặt Nạp Lan Thanh Cảnh tái nhợt, dáng vẻ ốm yếu, bình thường hầu như trầm mặc ít nói, người người cũng cho rằng hắn là một phế vật không có linh văn.
Trong toàn gia tộc duy chỉ có Nạp Lan Thanh Lạc biết vị đệ đệ này của mình không đơn giản.
Nạp Lan Thanh Cảnh trầm mặc một lát, lại nói:
- Ta còn hoài nghi phía sau bọn hắn có bóng dáng của hoàng thất.
Nạp Lan Thanh Lạc hỏi:
- Ngươi có ý nghĩ gì?
- Ta chỉ là hoài nghi. Trong tam đại siêu cấp thương hội Hoàng triều, Thiên Hoa hội đứng hàng thứ ba lại dã tâm bừng bừng, bọn hắn muốn vượt qua hai đại thương hội khác, lựa chọn hợp tác với chúng ta, nhìn qua rất hợp tình hợp lý. Nhưng, sau khi hoàng thất xử lý Khương gia, thời kì đối kháng Đan quốc rất đặc thù, Thiên Hoa hội chủ động liên minh cùng chúng ta, ít nhiều có chút ý tứ khiêu khích hoàng thất. Bọn hắn, ở đâu ra lá gan này?
Nạp Lan Thanh Cảnh nói rất rõ ràng.
Khuôn mặt Nạp Lan Thanh Lạc có chút động.
Nàng chỉ thấy được Thiên Hoa hội dụng ý khó dò, vẫn thật không nghĩ tới điểm này.
Nạp Lan Thanh Cảnh lắc đầu nói:
- Ta nói chỉ là hoài nghi mà thôi.
- Ta đi tìm phụ thân.
Nạp Lan Thanh Lạc đang muốn rời khỏi, lại quay đầu nhìn Nạp Lan Thanh Cảnh:
- Ngươi vì cái gì không tự mình nói với phụ thân, ngươi rốt cuộc muốn ẩn giấu tới khi nào?
Nạp Lan Thanh Cảnh nhàn nhạt cười khẽ, nói chỉ một câu:
- Coi chừng đại ca!
- Có ý gì?
- Đại ca có chút khác thường, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho tỷ.
- Hắn không dám làm gì ta.
Nạp Lan Thanh Lạc rời khỏi sân nhỏ.
Nạp Lan Thanh Cảnh yên lặng ngồi một hồi trên xe lăn, từ trong ngực lấy ra một con mèo con đáng yêu, nhẹ nhàng vuốt bộ lông màu tím của nó, khẽ nói hai câu bên tai nó.
Mèo con nhẹ nhàng nhảy xuống, biến mất trong viện.
Nạp Lan Thanh Lạc vừa đi ra khỏi sân nhỏ không bao lâu liền bị đại ca nàng, Nạp Lan Thanh Xuyên ngăn cản.
- Thanh Lạc, muội muốn đi đâu?
Nạp Lan Thanh Xuyên bày ra một khuôn mặt tươi cười.
- Ta có việc gặp phụ thân.
Nạp Lan Thanh Lạc cũng mỉm cười đáp lễ.
- Phụ thân triệu kiến các trưởng lão trong tộc đang thương lượng vài chuyện, một lát không kết thúc được. Ta chỗ này có một người khách, vừa vặn muốn gặp muội. Nể mặt đại ca chứ?
Nạp Lan Thanh Xuyên đưa tay mời.
- Khách nào?
- Người muội không nguyện ý gặp nhất, cũng là người muốn gặp muội nhất.
- Ta nghe không rõ.
Nạp Lan Thanh Xuyên cười cười, nói:
- Lần này không chỉ là tổng hội trưởng Thiên Hoa hội - Vi Thiên Quân tới, hắn cũng đem theo con trai út của hắn - Vi Thừa Hồng đến.
- Ta còn có việc, không thể gặp.
Nạp Lan Thanh Lạc quay người muốn rời khỏi.
Nạp Lan Thanh Xuyên đưa tay ngăn lại:
- Ta biết muội rất mâu thuẫn việc hôn sự này, nhưng đây chỉ là gặp mặt mà thôi. Muội có lời gì, có thể nói với hắn, hắn có ý nghĩ gì, cũng có thể nói ra. À, muội có thể đàm phán một trận.
Nạp Lan Thanh Lạc hơi nhíu lông mày, rất không nguyện ý gặp tên công tử áo hoa kia.
- Ta tự mình bồi tiếp muội, có cái phải lo lắng chứ?
Lan Thanh Xuyên cười cười, giơ tay lên nói:
- Đi thôi, nể mặt ta.
- Ta đến tìm gia chủ Lăng gia.
Lúc này ngoài cửa viện Lăng gia, một thiếu niên đang ở đó chào hỏi.
Chương 250 Tiên Thiên Vô Linh
- Ngươi là ai?
Thị vệ ngoài cửa phủ nhàn nhạt liếc mắt thiếu niên tuổi không lớn này.
- Liền nói con của cố nhân, có việc xin gặp.
Khương Phàm khách khí nói.
Thị vệ cũng rất không khách khí hừ một tiếng:
- Gia chủ của chúng ta nhiều cố nhân lắm, ngươi nói là vị nào cố nhân?
Khương Phàm đưa cho hai người mỗi người một viên tinh thạch thượng phẩm.
- Làm phiền hai vị.
Hai mắt hai người tỏa sáng, tiểu gia hỏa này đủ hào khí đó.
- Cùng ta đi vào.
Thị vệ bên trái đưa Khương Phàm vào cửa phủ, dẫn đến trong thiên phòng.
Nơi này đã tụ tập nhiều loại người, tốp năm tốp ba ngồi cùng một chỗ, tùy ý trò chuyện.
- Đây đều là 'Cố nhân'. Chờ ở đây đi.
- Tam công tử rảnh rỗi liền sẽ tới, có chuyện gì có thể trực tiếp nói với hắn.
Sau khi thị vệ đưa Khương Phàm vào cũng liền rời khỏi nơi này.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, nhưng vẫn tìm nơi ngồi xuống.
- Tiểu gia hỏa, ngươi tới gặp ai?
Một người nam tử trung niên nhìn hắn vài lần, chỉ là hài tử.
- Nạp Lan gia chủ.
- Ha ha...
Nam tử cười, những người khác liên tiếp nhìn qua, cũng đều lộ ra ý cười.
Nhưng tất cả đều là chế giễu!
Nạp Lan gia chủ há là ai cũng có thể gặp.
Người ta là một trong những người đứng đầu hai đại thương hội Tây Cương.
- Vậy chúc ngươi may mắn.
Nam tử lắc đầu, không để ý đến hắn nữa.
Chỉ sau chốc lát, một thiếu niên ngồi lên xe lăn bị đẩy đến.
Chính là Nạp Lan Thanh Cảnh.
Bầu không khí trước đó còn rất nặng nề ngột ngạt đã lập tức náo nhiệt lên, mọi người tranh nhau chen lấn nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi cùng thiếu niên trên xe lăn, hy vọng có thể cầu kiến gia chủ Nạp Lan gia.
Đây chính là chuyện mỗi ngày Nạp Lan Thanh Cảnh cần phải làm.
Tại trong phòng khách này, người tiếp kiến đến từ trời nam biển bắc.
Hiểu rõ điều bọn hắn cầu mong, phán đoán mục đích của bọn hắn.
Bình thường những chuyện nhỏ đều chính hắn xử lý, chuyện đặc thù hắn sẽ chuyển giao cho người phụ trách tương ứng trong tộc xử lý.
Là Tam công tử trực hệ Nạp Lan gia tộc, làm chuyện như vậy xác thực thật đáng buồn.
Nhưng ai cũng biết hắn ngay cả linh văn cũng đều không có thức tỉnh, chỉ là một phế nhân. Nếu như không phải có thân phận gia tộc đè lấy, hắn khả năng ngay cả tư cách còn sống cũng không có.
- Mọi người ổn định, từng bước từng bước tới.
Nạp Lan Thanh Cảnh mỉm cười đưa tay, ngay tại lúc này, trong lòng của hắn hơi động một chút, nghiêng đầu nhìn về hướng trong góc.
Không khí náo nhiệt nhanh chóng an tĩnh lại, cũng đều quay đầu nhìn sang.
Khương Phàm đàng hoàng ngồi ở phía sau, chuẩn bị các kiểu đi mời gặp, không nghĩ tới Tam công tử kia lại chủ động nhìn tới.
- Vị tiểu công tử này, ngươi muốn tới gặp ai?
Khuôn mặt Nạp Lan Thanh Cảnh có chút động, tập trung vào Khương Phàm.
- Xin gặp Nạp Lan gia chủ.
Khương Phàm đứng dậy đi tới.
- Ngươi là...
- Con của cố nhân.
Nạp Lan Thanh Cảnh nhìn chằm chằm Khương Phàm, chuyển động xe lăn.
- Mời!
- Xin mời??
Rất nhiều người trong điện suýt chút cắn đầu lưỡi, từng người đều trợn to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn.
Cái quái gì, xin mời?
Khương Phàm kinh ngạc nhìn thiếu niên ngồi trên xe lăn này, thống khoái như vậy?
- Các vị chờ một lát.
Nạp Lan Thanh Cảnh di chuyển xe lăn, đi đến nội thất.
Khương Phàm hơi do dự, cũng đi theo đi đến.
Nạp Lan Thanh Cảnh nhìn thiếu niên trước mặt thật sâu, nhàn nhạt cười khẽ:
- Thánh văn, Khương Phàm!
- Làm sao ngươi có thể nhận ra ta?
Khương Phàm rõ ràng mang theo Ngọc Ngưng Giao, che đi bộ dáng.
- Ta mặc dù không có linh văn, nhưng ta có trực giác rất mạnh.
Nạp Lan Thanh Cảnh nhàn nhạt cười khẽ, bên trong ánh mắt sáng ngời nổi lên từng vệt gợn sóng lăn tăn.
- Coi chừng!!
Linh hồn Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm.
- Ngươi đang làm gì?
Khương Phàm cảnh giác Nạp Lan Thanh Cảnh.
Đáy mắt Nạp Lan Thanh Cảnh hiện lên một tia kinh ngạc, cười nhạt mà nói:
- Mạo muội.
- Ta muốn bái kiến lệnh tôn.
Khương Phàm một bên cảnh giác, một bên hỏi Đan Hoàng:
- Vừa rồi hắn đã làm cái gì?
- Hắn đang nhìn trộm linh hồn của ngươi!
Linh hồn Đan Hoàng cũng rất cảnh giác.
Nạp Lan Thanh Cảnh lắc đầu nói:
- Tổng hội trưởng Thiên Hoa hội - Vi Thiên Quân đích thân đến, ngươi tốt nhất vẫn là không cần xuất hiện.
- Thiên Hoa hội? Chính là tổng bộ Thiên Hoa điện sao?
- Đúng vậy. Bọn hắn cố ý cùng Tử Vi thương hội chúng ta liên hợp, hỗ trợ đối phó nguy cơ bây giờ của Nạp Lan gia.
- Các ngươi đồng ý?
Khương Phàm thầm nghĩ hỏng bét, nếu như Tử Vi thương hội tìm được ngưới hợp tác mới cũng không cần phải cùng hắn mạo hiểm.
- Phụ thân đang cùng hội tộc lão thương nghị. Đoán chừng đêm nay sẽ có kết quả.
Nạp Lan Thanh Cảnh hơi trầm mặc, nói rõ sự thật.
- Chúng ta bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là bảo trì hiện trạng, đem vận mệnh giao cho hoàng thất, hai là liên hợp cùng Thiên Hoa hội, mượn lực ảnh hưởng của Thiên Hoa hội, tạo áp lực với hoàng thất, bảo đảm Tử Vi thương hội tiếp tục tồn tại tiếp.
- Các ngươi có khuynh hướng nào?
Khương Phàm có loại cảm giác kỳ quái không nói được, tên Nạp Lan Thanh Cảnh này hình như rất thẳng thắn đối với mình.
Vì cái gì!
- Có người tin tưởng chắc chắn rằng chỉ cần Nạp Lan gia an phận thủ thường, hoàng thất sẽ không có lý do đuổi tận giết tuyệt. Có người lại cho rằng, Nạp Lan gia hẳn có ý thức gian nan khổ cực. Bây giờ đã không phải là thời đại hai trăm năm trước, hoàng thất muốn khống chế toàn bộ lực ảnh hưởng hoàng triều sẽ nhất định tiêu trừ Khai Quốc Ngũ Thánh. Còn có người cho rằng, mặc kệ hoàng thất đến cùng nghĩ như thế nào, Nạp Lan gia tộc muốn tiếp tục sinh tồn đều phải thay đổi mạch suy nghĩ. Đều có các thái độ, cũng đều có các đạo lý.
Nạp Lan Thanh Cảnh tùy ý nói, giống như không phải đang bàn luận vận mệnh gia tộc, mà là nói chuyện của người khác, không liên quan đến bản thân.
Khương Phàm do dự một hồi:
- Ngươi có thể an bài ta tự mình cùng lệnh tôn gặp mặt sao?
Nạp Lan Thanh Cảnh cười:
- Chúng ta nói nhẹ, chỉ có thể coi là người của gia tộc, không thể chạm vào chuyện gia tộc. Xin hãy tha lỗi.
- Ta...
Khương Phàm vừa muốn mở miệng, Nạp Lan Thanh Cảnh đã đưa tay chặn lại.