Mà huyết mạch của Tử Lân Cự Lang vô cùng khó bồi dưỡng, cho nên quanh năm nuôi nhốt trong Luân Hồi bí cảnh hấp thu linh khí, gặm nhấm linh quả. Sau khi biến đổi đến bán huyết, lập tức đưa ra khỏi Luân Hồi bí cảnh, trấn thủ Chí Tôn Kim Thành.
Cho dù như thế này, số lượng Tử Lân Cự Lang đạt tới bán huyết vẫn có hạn, mà từ bán huyết đi lên, càng là quý giá.
- Ngươi có thể làm chủ?
Đáy mắt Thi Văn Kiệt lấp lóe sáng rực.
Hắn có thể dung hợp Yêu thú, hấp thu lực lượng mạnh nhất của bọn chúng, càng có thể diễn biến thành bọn chúng.
Tử Lân Cự Lang là Yêu thú cường đại có được huyết mạch Thánh Thú, nếu như có thể dung hợp, đối với hắn mà nói tuyệt đối là thiên đại cơ duyên.
- Gia chủ của chúng ta đã hứa hẹn, thời điểm ta hai mươi tuổi sẽ cho ta một con Tử Lân Cự Lang bán huyết trở lên, còn ba tháng nữa ta đã hai mươi tuổi. Chỉ cần trong tộc cho ta, ta sẽ liền chuyển giao cho ngươi.
- Tốt! Thành giao!
Thi Văn Kiệt kích động, nếu như có thể dung hợp Tử Lân Cự Lang, hắn bỏ qua hình xăm toàn thân cũng đáng.
- Nếu như ngươi thật có thể giúp chúng ta bắt sống Khương Phàm, ta còn có thể hứa hẹn, tập hợp uy lực Kim Thành, giúp ngươi triệt để dung hợp Tử Lân Cự Lang.
Hứa Đan tiếp tục đâm kích.
- Tốt!! Giao cho ta! Ta nhất định giúp các ngươi bắt được tên điên Khương Phàm kia!
Thi Văn Kiệt càng kích động, dung hợp cự thú Tử Lân Cự Lang như thế này khẳng định sẽ vô cùng mạo hiểm, làm không tốt còn có thể phế hắn đi.
Nếu như có thể có hoàng tộc phối hợp, cơ hội thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
Hứa Đan không để ý đến ánh mắt ra hiệu của đám người Hứa Như Lai, cao giọng nói:
- Vậy còn chờ gì, tìm Khương Phàm cho ta!
- Hừ hừ! Khương Phàm trốn không thoát.
Thi Văn Kiệt nhúc nhích kịch liệt thân thể to tròn, liên tiếp hiện ra số lượng lớn văn ấn, từ gương mặt đến cái cổ, từ trước người đến sau lưng, dày đặc có thứ tự, không có lãng phí bất cứ một nơi nào.
Bên trong có Thanh Xà quay quanh, có liệp ưng đen kịt, có độc hạt dữ tợn, có yêu trùng quái dị, còn có Tử Điêu, ác khuyển, con rết, Linh Điệp các loại.
Theo linh văn nở rộ, tất cả văn ấn toàn bộ thức tỉnh, điên cuồng giãy dụa trong thân thể Thi Văn Kiệt, liên tiếp lao ra, có bay về phía không trung, còn có tiến vào mặt đất.
Thi Văn Kiệt thả ra tất cả Linh Yêu, thân thể nhanh chóng gầy gò, khô quắt giống như l rễ cây trúc, ngay cả khí tức đều trở nên lộn xộn suy yếu.
Hắn ăn vào mấy viên đan dược, ngồi xếp bằng trên Kim Cương Anh Vũ, định thần tĩnh khí, nương tựa theo ý thức cảm nhận được mỗi linh yêu mình thả ra ngoài.
- Khụ khụ!
Hứa Vĩnh Xuân ho nhẹ, dùng ánh mắt ra hiệu Hứa Đan.
Thật muốn đưa Tử Lân Cự Lang sao?
Mặc dù tộc trưởng đồng ý sẽ cho Hứa Đan, nhưng chung quy vẫn tài sản của Chí Tôn Kim Thành, há có thể cho phép nàng đưa cho người ngoài?
Hứa Đan không quan tâm, đối xử lạnh nhạt nhìn qua hoang dã.
Hứa Vĩnh Xuân nhíu mày, đang muốn tiến tới nhắc nhở, lại chợt nghĩ thông suốt cái gì đó.
Chẳng lẽ là Hứa Đan muốn lung lạc Thi Văn Kiệt?
Nếu như Thi Văn Kiệt tiếp nhận Tử Lân Cự Lang, lại có thể dung hợp thành công, thực lực tiềm lực tất nhiên đều sẽ tăng lên nhiều, xác thực đáng giá cho Chí Tôn Kim Thành mời chào. Cứ như vậy, bọn hắn tương đương với việc không có đưa Tử Lân Cự Lang ra ngoài, còn câu dẫn được một thánh văn cường đại.
Chỉ là Thi Văn Kiệt chung quy vẫn là do Phạm Thiên thư viện bồi dưỡng, nơi đó sẽ thả người sao?
Khương Phàm du đãng tại hoang dã hơn một ngày, trước sau gặp phải mười lần vết nứt bạo động, bị giày vò chật vật không chịu nổi, còn thương tổn tới linh hồn, nhưng rốt cuộc cũng thấy được phiến Toái Thạch lĩnh Tô Lăng nói tới kia.
Toái Thạch lĩnh chập trùng lên xuống, phá thành mảnh nhỏ, còn dựng thẳng một cái bia đá, trên đó viết cấm khu thứ chín!
Không gian nơi này vô cùng yếu kém, vết nứt liên tiếp, không giống như nơi khác chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện, mà là liên miên bất tuyệt, từ trong mây mù lan tràn xuống tới, một mực kéo dài đến dưới mặt đất.
Số lượng lớn vong hồn như ẩn như hiện trong cái khe, có chút còn giãy dụa lao ra.
Ở giữa Toái Thạch lĩnh có một cái hồ máu, nhấc lên huyết khí nồng đậm, rất nhiều vong hồn chiếm cứ ở nơi đó.
- Sư phụ, đó là Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa sao?
Ánh mắt Khương Phàm nhìn thấu huyết khí xa xa, chú ý tới hoa trắng thần bí tung bay bên trong hồ máu.
- Đó là U Minh Thông Linh Hoa, khả năng hấp dẫn vong hồn tụ tập, lắng nghe chấp niệm của bọn chúng khi còn sống, sẽ còn lấy chấp niệm làm thức ăn. Loại hoa này lúc đầu là màu đỏ, về sau lại biến thành màu tím, sau đó là màu đen, cuối cùng lột xác thành màu trắng. Mỗi lần thay đổi màu sắc đều là lấy bề bộn chấp niệm phát sinh biến chất.
- Nếu như biến thành màu trắng, mang ý nghĩa nó hấp thu mấy trăm vạn chấp niệm, khi số lượng chấp niệm đạt tới ngàn vạn, nó sẽ trở lại màu máu, tuy nhiên khi đó, nó sẽ có được linh hồn của riêng mình, biến thành quỷ vật đáng sợ của U Minh Địa Ngục.
Khương Phàm nghe được thì ngạc nhiên, cũng rung động với sự hiểu sâu biết rộng của Đan Hoàng, thật sự là biết tất cả mọi chuyện.
Đúng vào lúc này, nơi xa truyền đến tiếng oanh minh.
Vết nứt lan tràn, quét sạch mấy ngàn thước, ngay sau đó dẫn bạo toàn bộ mây mù.
Mây mù cuồn cuộn, vết nứt vô tận bao phủ hoang dã.
Trong đó số lượng lớn vết nứt thậm chí còn hội tụ về Toái Thạch lĩnh, Khương Phàm kinh hãi hốt hoảng chạy trốn.
Những vết nứt này đều quá kinh khủng, không thể không cẩn thận.
Nhưng, thời điểm Khương Phàm đang thoát khỏi Toái Thạch lĩnh, một quang ảnh vặn vẹo bên trong vết nứt bay ra một đóa đóa hoa màu đỏ ngòm.
Đóa hoa cực lớn như là hoa sen, bị số lượng lớn vong hồn vây quanh, thậm chí khiến cho hoa trắng trong hồ máu phía dưới có chút phản ứng.
Hoa trắng chập chờn, cuốn lên huyết khí nồng đậm, đánh thẳng vào vết nứt kia. Giống như là đang xua đuổi, lại như là đang dẫn dắt.
- Là đó sao?
Khương Phàm ngưng tụ ánh mắt.
Chương 1155 Bắt đầu đi săn
- Đúng!!
Đan Hoàng đáp lại trong chốc lát, Khương Phàm huy động hai cánh, bổ nhào đi qua vết nứt kia.
Số lượng lớn vết nứt tùy ý lan tràn, treo đầy thiên địa.
Khương Phàm liên tiếp đụng vào năm cái vết nứt, vết nứt giống như lưỡi dao vô hình, cắt linh hồn Khương Phàm, cảm giác đau đớn thậm chí làm cho toàn thân co rút.
- Aaa… !!
Khương Phàm đau đớn không chịu nổi, nhưng không có một khắc nào đình chỉ, ngược lại càng lúc càng nhanh, hắn lướt qua Toái Thạch lĩnh, vọt tới trên hồ máu.
Số lượng lớn vong hồn bị kích thích, rít gào lấy xông lại.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm, đốt cháy vong hồn.
Nhưng, vết nứt kia xuất hiện quá đột nhiên, cũng biến mất nhanh chóng, mắt thấy đóa đóa hoa màu đỏ ngòm kia đã phải bay ra rồi, nhưng lại theo xiềng xích biến mất nhanh chóng mà mơ hồ.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm tế lên thanh đồng tiểu tháp, dẫn xuất số lượng lớn xiềng xích từ tầng thứ hai.
Xiềng xích hoành không, hắc khí bao quanh, tại lúc vết nứt biến mất, một khắc này, toàn bộ đều vọt vào.
- Trở lại cho ta!
Khương Phàm rống to, ý thức điên cuồng kích thích thanh đồng tiểu tháp.
Thanh đồng tiểu tháp nở rộ ánh sáng màu xanh, có chút lay động lại giống như đất rung núi chuyển, đánh rách tả tơi đất trời.
Vết nứt đang biến mất vậy mà lại thoáng rõ ràng, thời gian cứ ngắn gọn như vậy, xiềng xích quấn quanh lấy đóa hoa màu đỏ ngòm, mạo hiểm kéo ra ngoài.
- Tốt!!
Khương Phàm vui mừng không thôi, hắn lập tức cuốn lấy đóa hoa kéo tới.
Đúng vào lúc này, U Minh Thông Linh Hoa bên trong hồ máu đột nhiên nở rộ lên gợn sóng quỷ dị, trùng kích đến Khương Phàm.
Đầu Khương Phàm ông ông, trong ý thức dời sông lấp biển, các loại oán niệm thảm liệt điên cuồng chen vào.
- Aaa… !!
Khương Phàm ôm đầu kêu thảm, phảng phất bị thô lỗ nhét vào đủ loại ký ức, chấp niệm, kích thích linh hồn, để hắn đau đến không muốn sống.
U Minh Thông Linh Hoa tiếp tục tỏa ra gợn sóng, bao phủ Khương Phàm.
Lít nha lít nhít lũ ác linh bao quanh bay lên không, nhào về phía Khương Phàm.
- Aaa… !!
Khương Phàm dữ tợn gầm thét, toàn thân sôi trào lên mãnh liệt Thánh Viêm, kim quang hừng hực, liệt diễm cuồn cuộn, xua tan Ác Linh, hắn cắn răng lấy đi xiềng xích cùng đóa hoa, xông ra khỏi Toái Thạch lĩnh.
Mây mù đầy trời khôi phục lại bình tĩnh, toàn bộ vết nứt dày đặc đều biến mất, hoang dã khôi phục bình tĩnh, nhưng Khương Phàm lại đau đến không muốn sống, hắn ở trong vùng hoang dã kêu gào thảm thiết, đau đớn lăn lộn.
- Địa Ngục Thông Linh Hoa có thể hút chấp niệm vong hồn, cũng có thể phóng thích nguyền rủa của linh hồn. Nhịn xuống đau nhức, nhanh luyện chế đan dược, Băng Tâm Ngọc Cốt Đan. Nếu không nguyền rủa sẽ lạc ấn đến linh hồn của ngươi, ăn mòn ý thức hải của ngươi. Nếu như nghiêm trọng, ngươi còn có thể bị những chấp niệm kia khống chế, biến thành con rối.
Đan Hoàng cũng không nghĩ tới Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa nói xuất hiện liền xuất hiện.
- Băng Tâm Ngọc Cốt Đan phương thuốc là... Là...... ba mươi đóa Tinh Thần Lan Hoa, một trăm gốc Hàn Băng Tiễn Thảo, năm quả Tuyết Liên Tử... A a a... Còn có... Băng Linh Diễm Thảo, hai mươi cây...
Khương Phàm chịu đựng đau nhức kịch liệt, cố gắng nghĩ lại phương thuốc bên trong Đan Hoàng Cổ Kinh, ném dược liệu tương ứng từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
Chỉ là loại cảm giác này quá khó tiếp thu rồi, giống như mình đang trải qua nhiều loại bi thảm, đang lặp lại phải chấp niệm của những vong linh kia khi còn sống.
Trong thoáng chốc, hắn giống như muốn biến thành đủ loại người khác nhau, linh hồn đều nhận cào xé.
Khương Phàm thật vất vả mới tìm được tất cả dược liệu, nhưng vừa bỏ vào trong đỉnh lô, dược liệu liền liên tiếp hóa thành bụi.
Lực chú ý không tập trung, ý thức không cách nào khống chế được dược liệu, căn bản không luyện thành đan dược được.
Một lần... Hai lần...
Khương Phàm trước sau thử năm lần, mới miễn cưỡng luyện ra Băng Tâm Ngọc Cốt Đan, vội vàng nhét vào trong miệng luyện hóa.
Cảm giác mát rượi thấm vào linh hồn, dọn dẹp ấn ký nguyền rủa đáng sợ.
Trọn vẹn nửa ngày, Khương Phàm mới từ từ khôi phục lại.
Trong lúc đó hai lần vết nứt bạo động đã suýt chút nữa 'Diệt' hắn ở chỗ này.
Khương Phàm ngồi dậy, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn U Minh Thông Linh Hoa chập chờn bên trong Toái Thạch lĩnh.
Đan Hoàng nói:
- Bên trong Địa Ngục có rất nhiều như thế này sinh vật tà ác, cũng có càng nhiều thứ càng kinh khủng hơn, cho nên mới gọi là cấm địa của người sống.
- Đây thật sự là Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa sao?
Khương Phàm lắc lắc đầu, từ trong thanh đồng tiểu tháp lấy ra đóa hoa màu đỏ ngòm.
Cực to như một đóa sen, nở rộ ánh sáng vô cùng tinh khiết, không có chút khí tức âm tà nào.
Cánh hoa dày đặc, vô cùng mỹ lệ, giống như một tác phẩm nghệ thuật được tạo hình tỉ mỉ.
- Đúng là nó. Có Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa, trong đan dược sẽ có khí tức Luân Hồi. Nếu như Kiều Hinh có thể thuận lợi thức tỉnh, thì tương đương với luân hồi trùng sinh. Cứ như vậy, từ linh hồn đến cơ bắp liền sẽ một lần nữa toả sáng loại sức sống 'Tân sinh' kia.
Đan Hoàng cảm thấy rất may mắn, vậy mà thật tìm được Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa.
Bên ngoài Địa Ngục tìm được một cái, đến Địa Ngục liền tìm ít đi một cái. Cũng sẽ ít đi một lần nguy hiểm, cũng sẽ ít trì hoãn thêm một thời gian.
- Tiếp đó, nên bồi Chí Tôn Kim Thành chơi đùa thôi.
Khương Phàm đưa Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa tới lồng giam trong sâu nhất tại tầng thứ hai, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái.
Đã tìm được bảo dược, không có gì để ràng buộc nữa, sau đó chính là 'Muốn chết'.
Trước khi chết, hẳn là nên có một trận cuồng hoan!
Tử Lân Cự Lang?
Khương Phàm nghĩ đến đàn sói bị mai táng ngày đó.
Lúc trước, thời điểm tiến vào Luân Hồi bí cảnh, cung điện sâu trong vết nứt hình như có cự lang trấn thủ như thế. Xem ra hẳn là Yêu thú được Chí Tôn Kim Thành nuôi nhốt trong Luân Hồi bí cảnh.
Nếu Hứa Như Lai có thể tùy tiện điều động trên trăm con, khẳng định số lượng đàn sói trong toàn bộ Luân Hồi bí cảnh là vô cùng kinh người.
Đàn sói lại am hiểu cách truy tung cùng vây bắt. Nếu như bị mấy trăm con vây quanh, một đợt Sơn Hà Đại Táng cũng không đánh chết, chỉ sợ hắn cũng nguy rồi.
Chương 1156 Hoa dại đầy dốc núi
Tuy nhiên, Khương Phàm càng nghĩ, cảm giác khó giải quyết nhất vẫn Hứa Đan.
Kính Tượng linh văn có thể tùy ý cài con đường không gian, có thể ứng phó các sự kiện đột phát rất tốt, còn có thể bắt hắn cuốn tới trong nguy hiểm.
- Trước tiên phải giải quyết Hứa Đan!
Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, huy động liệt diễm rời khỏi Toái Thạch lĩnh.
- Đó là yêu hoa gì?
Thân ảnh Đông Hoàng Như Ảnh hiện ra giữa đất trời mờ tối, nhìn Khương Phàm mặt mũi tràn đầy hưng phấn rời khỏi.
- Là ta ảo giác sao, hắn giống như đang tìm loại hoa kia.
Đông Hoàng Như Yên theo dõi Khương Phàm vài ngày như vậy, càng rõ ràng cảm giác hắn là đang tìm kiếm cái gì đó, mà lúc vừa rồi còn liều chết cướp đoạt đóa hoa kia, rất có thể chính là mục tiêu.
- Hẳn là vậy.
Đông Hoàng Như Ảnh lại càng thấy kỳ lạ, đây chính là mục đích thật sự để Khương Phàm nhấc lên nguy hiểm bị giết tiến đến đây sao?
- Nếu như hắn đến là muốn tìm đồ, im lặng tiến đến không phải càng tốt sao, tại sao muốn kích thích Chí Tôn Kim Thành như thế?
- Nói rõ hắn còn có mục đích khác.
- Tỷ tỷ, tỷ chú ý không? Hắn thường xuyên nói chuyện một mình.
- Không phải hắn nói một mình, hắn là đang nói chuyện cùng ai đó.
- Ai??
- Ta hoài nghi trong thân thể của hắn còn gì đó ở bên trong.
- Ý của tỷ là... Trong người của hắn cất giấu một loại linh hồn nào đó?
- Lần này chúng ta đến thật đúng, tiếp tục theo sau, rất có thể sẽ còn có phát hiện càng lớn.
Đông Hoàng Như Ảnh càng đuổi theo Khương Phàm, càng cảm giác Khương Phàm có bí mật, lại còn là bí mật rất lớn.
- Tỷ tỷ, tỷ nhìn nơi đó.
Đông Hoàng Như Yên chỉ về mặt đất ở xa xa.
Bên trong thổ địa khô nứt liên tiếp chui ra một ít độc hạt, yêu trùng. Bọn chúng quan sát phương hướng Khương Phàm rời khỏi, liên tiếp phân hoá thành hai cái, một lần nữa chui về dưới mặt đất.
Đông Hoàng Như Ảnh nói:
- Người của Chí Tôn Kim Thành hẳn là đã đuổi theo tới.
- Hì hì, trò hay sắp diễn ra rồi! Tỷ tỷ, nhanh đuổi theo Khương Phàm.
Đông Hoàng Như Yên hưng phấn thúc giục.
Biên giới hoang dã, Thi Văn Kiệt dung hợp yêu trùng liên tiếp trở về, mở hai mắt ra.
- Tìm được rồi! Ở trong vị trí sâu nhất của hoang dã, tạm thời đi về hướng đông.
- Khương Phàm hẳn sẽ còn du đãng trong vùng hoang dã một thời gian, không nôn nóng rời khỏi. Chúng ta phải nắm chặt thời gian hắn rời khỏi.
Thi Văn Kiệt, khống chế tốt Yêu thú của ngươi, để bọn chúng nhìn chằm chằm Khương Phàm, chúng ta cũng tùy thời thay đổi vị trí.
Bọn người Hứa Đan lập tức triển khai hành động, vòng quanh biên giới hoang dã.
Nhưng, bọn hắn không biết là, Khương Phàm đã tìm được thứ mình muốn, hắn không hề dừng lại một chút nào, sau khi thẳng tắp xông ra khỏi hoang dã mênh mông, rất nhanh đã biến mất ở chân trời.
Không chỉ có Thi Văn Kiệt bọn hắn vồ hụt, ngay cả yêu trùng truy đuổi cũng đều không theo kịp tốc độ.
- Ta còn có liệp ưng đang ngó chừng hắn, đuổi theo.
Thi Văn Kiệt cưỡi Kim Cương Anh Vũ đuổi bắt, dẫn theo đàn sói phía sau.
Đàn sói không còn ẩn nấp, bọn chúng dùng tốc độ cao nhất phóng tới trong rừng rậm, theo sát Thi Văn Kiệt trên bầu trời.
Khương Phàm không biết phía sau có kẻ đang đuổi theo, nhưng tính cảnh giác của hắn rất mạnh, ngĩ rằng khả năng sẽ có, cho nên hắn dựa vào ưu thế tốc độ, mừng rỡ bay thẳng hơn ba ngàn dặm, lại đột nhiên chuyển phương hướng, lại bay thêm hơn nghìn dặm, sau khi xác định không có uy hiếp liền tìm tới vết nứt để ẩn nấp, lấy ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
- Chúng ta không thể luyện thuốc độc, đây là tôn nghiêm của Luyện Đan sư.
Đan Hoàng nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm.
Hắn nhớ kỹ thời điểm Khương Phàm ở La Phù giết tên Độc sư đó, bộ độc kinh kia liền ở trong thanh đồng tiểu tháp, tiểu tử này đến bây giờ đều không có bỏ được.
- Ta làm sao có thể luyện độc ngay trước mặt ngài. Sư phụ, Bá Nguyên Đan có thể mài thành phấn dùng không?
Khương Phàm liếc nhìn Đan Hoàng Cổ Kinh trong đầu, bây giờ có thể luyện chế đỉnh cấp trong đan dược, Bá Nguyên Đan là đặc biệt nhất.
Thuộc về đan dược ngũ phẩm, có thể kích thích lên tiềm lực toàn thân trong thời gian rất ngắn, từ huyết khí đến linh hồn, đều đạt tới phấn khởi cực hạn, bộc phát ra thực lực siêu cường, ngay cả tính cách đều sẽ vô cùng nóng nảy.
Nghiêm trọng hơn, sẽ còn có thể mất đi lý trí.
Nhưng dược hiệu mãnh liệt, tới cũng nhanh, biến mất càng nhanh, mà sau khi dược hiệu kết thúc, toàn thân sẽ hư thoát, buồn ngủ, nghiêm trọng tình hơn là còn có thể khiến cho mạch máu toàn thân bạo liệt.
- Bá Nguyên Đan? Ngươi muốn làm gì?
- Mài thành phấn, đút cho bọn hắn, để bọn hắn nóng nảy, để bọn hắn phấn khởi, sau đó chờ bọn hắn suy yếu.
- Ngươi không sợ sau khi bọn họ nóng nảy sẽ xé sống ngươi?
- Ta chính là đi chịu chết mà.
Bây giờ Khương Phàm đã không có ràng buộc, tùy thời làm tốt chuẩn bị để đi chết.
Nhưng, lúc nào chết thật, phải nhìn khả năng của đám người Chí Tôn Kim Thành kia.
Đan Hoàng cảm thấy rất bất đắc dĩ, người khác đều muốn sống, gia hỏa này lại ngóng trông chết.
- Bá Nguyên Đan có thể mài thành phấn, nhưng chỉ sợ sẽ có hương vị quá nồng.
Khương Phàm xoay động nhãn châu:
- Dễ giải quyết.
Khương Phàm trốn ở trong sơn cốc, nắm chặt thời gian luyện chế.
Dược liệu sung túc, hào hứng lại cao, luyện chế đan dược vô cùng thuận lợi, một viên tiếp lấy một viên bay ra.
Thời gian trọn vẹn ba ngày, Khương Phàm thành công luyện ra ba mươi bảy viên Bá Nguyên Đan.
Trong lúc đó chỉ thất bại hai lần.
Thiên tài a thiên tài!
Đan Hoàng rung động, đứa nhỏ này bình thường rất ít luyện đan, nhưng mỗi lần luyện đều có thể cam đoan xác xuất thành công rất cao.
Nếu như toàn bộ tinh lực phóng tới trên luyện đan, rất có khả năng thành tựu sẽ đạt tới trình độ của hắn năm đó, thậm chí còn có khả năng siêu việt hơn.
Luyện đan sư siêu việt hơn hắn??
Nếu quả thật có thể làm được, hoàng tộc thiên hạ này, thậm chí hoàng đạo, ai không kính sợ, ai không lấy lòng?
Đáng tiếc đứa nhỏ này không phải không làm việc đàng hoàng, mà là đi hướng cực đoan.