Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1376 Quả thật chấp nhận

- Ta sở dĩ dẫn nó rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn, chính là muốn làm cho mình một thế thân.

Lúc ấy Khương Phàm đã tính toán lúc nào đó trong tương lai, chờ sau khi huyết mạch Hỏa Diễm Huyễn Điểu đủ cường đại, dùng di cốt kiếp trước giúp nó diễn biến thành hình thái Chu Tước.

Cứ như vậy, chờ thời điểm thân phận bại lộ, hoặc là chinh chiến Thiên Khải chiến trường, Hỏa Diễm Huyễn Điểu có thể ngụy trang thành hắn, tại một ít thời kì đặc thù phát huy tác dụng quan trọng.

Hai viên Niết Bàn Thạch này mặc dù kém xa uy lực di cốt, nhưng đối với tặc điểu bây giờ mà nói, ngược lại càng thích hợp hơn.

Dạ An Nhiên cười lắc đầu, tặc điểu đáng thương, bị gài bẫy.

Tuy nhiên, đây thật đúng là một diệu chiêu.

Tặc điểu không chỉ là có thể diễn biến Yêu thú hay hình người, mấu chốt là khôn khéo xảo quyệt, dùng rất yên tâm.

Khương Phàm nhìn phế tích, nói:

- Trước tiên chúng ta khôi phục hình dáng cũ cho nơi này, dọn dẹp sạch sẽ thi thể.

Hai ngày sau.

Khương Ngh và Dạ An Nhiên, xảo diệu ngụy trang thành người bình thường, về tới Chiến quốc.

Tặc điểu thì biến thân thành thị vệ thống lĩnh, Lưu Lương Bình, máu me khắp người kéo lấy Du Cảnh Chiến phóng tới cửa thành.

- Lưu Lương Bình? Ngươi làm sao thế, ai đánh ngươi thành như thế này rồi?

Thủ vệ chỗ cửa thành nhận ra vị thống lĩnh Hồng Quán này, vội vàng tiến lên.

- Nhanh, nhanh đi thông báo Hồng Quán.

Tặc điểu cải trang vô cùng giống, khí tức yếu ớt, ý thức mê muội, miệng lớn thở hổn hển, gắt gao nắm lấy Du Cảnh Chiến.

- Xảy ra chuyện gì?

Bọn thị vệ vội vàng mang theo hắn đi đến cửa thành.

Mặc dù vị tiểu gia này chỉ là thống lĩnh hoa lâu, thế nhưng phía sau lại là Bá Vương phủ.

- Nhanh thông báo Hồng Quán, ta bị người của cửa hàng Thanh Bình truy sát. Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi, để cho bọn họ tới tiếp ứng ta.

Tặc điểu khàn khàn gào thét, thô lỗ đẩy bọn hắn ra, kéo lấy Du Cảnh Chiến xông vào trong thành.

- Cửa hàng Thanh Bình?

Bọn hắn cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, mới nhớ lại giống như khu thứ bảy có một cái cửa hàng nhỏ như thế.

Nhưng, người của cửa hàng làm sao dám truy sát người của Hồng Quán?

- Nhanh đi thông báo Hồng Quán tiếp ứng.

Bọn thủ vệ không quản được nhiều như vậy, tranh thủ thời gian phái người đi khu thứ bảy thông báo.

Tặc điểu lảo đảo chạy về phía trước, trong chốc lát, hắn chuyển tới trong một ngõ hẻm, hội hợp cùng Khương Phàm, toàn bộ tiến vào thanh đồng tiểu tháp.

Khương Phàm và Dạ An Nhiên lặng lẽ rời khỏi, chạy tới Hung Linh hầu phủ.

Cửa hàng Thanh Bình!

Một lão nhân có mái tóc hoa râm đang buông thõng tầm mắt ngồi ở trong góc.

Trong cửa hàng vụn vặt có lẻ tẻ mấy người khách đang đi dạo, thấy lão nhân hờ hững lạnh lẽo, lần lượt đều tản ra.

- Tề trưởng lão! Tề trưởng lão! Xảy ra chuyện rồi!!

Một nam tử vội vã xông vào cửa hàng, thuận tay đóng cửa phòng.

- Lưu Lương Bình trở về! Còn mang theo Du Cảnh Chiến!

Lão nhân nhấc tầm mắt khô quắt lên, đáy mắt lóe lên ý lạnh:

- Lúc nào?

- Ngay vừa rồi! Người của chúng ta vẫn luôn chờ ở chỗ cửa thành, kết quả nhìn thấy Lưu Lương Bình máu me khắp người chạy về đến, vẻ mặt bối rối, trong tay còn kéo theo Du Cảnh Chiến.

- Bọn hắn chỉ là một đám thị vệ hoa lâu mà thôi, vậy mà có thể thoát khỏi người của chúng ta?

Lão nhân nhíu chặt lông mày, khó có thể tin.

Người của bọn hắn đều là sát thủ tinh thông săn giết, mà còn có trọn vẹn ba vị Linh Hồn cảnh đỉnh phong, hoặc là không ra tay, hoặc là liền sẽ xử lý sạch sẽ, làm sao có thể để Lưu Lương Bình cùng Du Cảnh Chiến chạy, còn chạy trở về Chiến quốc được.

- Lưu Lương Bình trực tiếp nói ở cửa thành là bị chúng ta truy sát, thủ vệ cửa thành đã tiến đến Hồng Quán báo. Bây giờ đóng giữ ở Hồng Quán đều là người của Bá Vương phủ, nếu như biết được chúng ta truy sát thị vệ Hồng Quán, còn muốn đoạt Du Cảnh Chiến, khẳng định sẽ vây quanh nơi này.

- Đáng chết!

Lão nhân nắm tay, con mắt lạnh lẽo lóe ra u quang tại nơi lờ mờ hẻo lánh.

- Chúng ta chủ động hiệp thương cùng Bá Vương phủ, hay là rời khỏi nơi này trước?

Thị vệ sốt ruột.

Mặc dù thị vệ Hồng Quán cùng Du Cảnh Chiến đều rất bình thường, nhưng tại thời kỳ nhạy cảm này, đồ sát thị vệ chẳng khác nào khiêu khích Bá Vương phủ.

- Chúng ta không thể bị bại lộ thân phận, rời khỏi nơi này trước.

Lão nhân quả quyết làm ra quyết định.

Mặc dù rời khỏi như thế này rất chật vật, cũng thật đáng tiếc, nhưng tuyệt đối không thể để Bá Vương phủ biết được thân phận thật sự của bọn hắn.

Cùng lúc đó, sau khi Hồng Quán nhận được tin tức, lập tức phái người tiếp ứng Lưu Lương Bình, kết quả Lưu Lương Bình lại mất tích, làm sao cũng không tìm được.

Nghĩ đến thời điểm Lưu Lương Bình vào thành nói hắn rất nguy hiểm, cửa hàng Thanh Bình còn đang đuổi giết hắn, lập tức suy đoán hắn là đã gặp phải bất trắc.

Hồng Quán liên hệ Bá Vương phủ, phái người vây quanh cửa hàng Thanh Bình.

Nhưng, chờ khi bọn hắn chạy tới nơi này, người của Thanh Bình cửa hàng đã đi hết.

Lão nhân đứng ở trong góc đằng xa, trơ mắt nhìn cửa hàng bọn hắn bị phá huỷ.

- Lưu Lương Bình mất tích?

- Hồng Quán nơi đó truyền ra tin tức, nói Lưu Lương Bình xác thực mất tích, nhưng chúng ta căn bản không có ra tay.

- Lưu Lương Bình mình ẩn nấp rồi? Hay là... Bị người khác chặn lại rồi?

- Ngài nói là Khương Phàm?

Lão nhân lắc đầu:

- Các ngươi mau rời khỏi, chuyển cáo chi tiết mọi chuyện cho Nhân Gian Ngục, ta ở lại nơi này nhìn tình huống.

- Ngài hãy cẩn thận.

Bọn thị vệ không dám ở lâu, sau khi tản ra liền nhanh chóng trà trộn vào trong đám người, thừa dịp cánh cửa thành khu còn không có đóng bế, mau chóng rời khỏi.

Hung Linh hầu phủ!

- Khương Phàm, ngươi chết ở đâu rồi?

Triệu Thế Hùng biết được Khương Phàm trở về, khí thế hung hăng ngăn chặn hắn lại.

- Ta mới rời khỏi năm ngày, Triệu công tử đã nhớ ta rồi?

- Đều là chủ ý ngu ngốc của ngươi!

Sắc mặt Triệu Thế Hùng rất khó coi.

Sau khi hắn đốt đi Hồng Quán, Bá Vương phủ phản kích vô cùng lăng lệ, sau khi tìm cớ đã đốt năm thương hội của bọn họ, không chờ hắn làm ra phản kích, vậy mà Bá Vương lại tự mình định ngày hẹn phụ thân hắn, sau đó...

Hai bên đều yên lặng.

Hắn 'Hỏa thiêu Hồng Quán' cùng Sở Thương Minh 'Liên tục đốt năm thương hội' so ra, cũng không có thắng đến bao nhiêu thanh danh.

Khương Phàm cười nhạt nói:

- Chủ ý là ý kiến hay liền xem người dùng có phải thông minh hay không.

- Ngươi...

Triệu Thế Hùng hừ một tiếng, nghiêm mặt nói:

- Sí Thiên giới hôm qua truyền tin tức đến, cho phép ngươi nhập Sí Thiên giới.
Chương 1377 Dụ dỗ theo thói quen

- Vậy từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà?

Khương Phàm đoán chừng cũng không xê xích gì nhiều.

- Đừng vui mừng quá sớm, Sí Thiên giới có hạn chế đặc biệt đối với ngươi. Ngươi, từ hôm nay trở đi, nhất định phải tiến vào Sí Thiên giới, trở thành trưởng lão nội bộ, chuyên tâm tu luyện đan thuật, đừng lại để ý chuyện Đại Hoang.

- Có thể, không có vấn đề.

Khương Phàm vui vẻ tiếp nhận.

- Ngươi thật có thể tiếp nhận?

Triệu Thế Hùng nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt Khương Phàm, mơ hồ cảm giác chuyện giống như không có đơn giản như vậy.

- Ta chính là đến học tập đan thuật, ta muốn trở thành Đan Thánh, đương nhiên cần bế quan tu luyện.

- Đừng có gấp, ta còn chưa nói xong. Phe phái chúng ta là phải phí hết tinh lực rất lớn mới thuyết phục được phe phái Đổng gia, lại tìm Giới Chủ cọ xát ba ngày, bỏ ra cái giá rất lớn, mới kéo ngươi vào được. Tác Ngọc Đường vô cùng tức giận, suýt chút nữa thì dẫn người rời khỏi Sí Thiên giới.

- Cho nên Giới Chủ nơi đó đã cho ngươi một điều kiện hạn định, ngươi nhất định phải cùng Tác Ngọc Đường hoà giải, cam đoan không còn xuất hiện bất kỳ xung đột, Sí Thiên giới mới có thể chính thức tiếp nhận ngươi.

- Chỉ cần Tác Ngọc Đường không đồng ý, ngươi phải rời khỏi Sí Thiên giới, chuyện trưởng lão cũng đừng bàn lại.

- Yên tâm đi, ta sẽ dùng tư thái thấp nhất của ta nịnh nọt Tác Ngọc Đường.

- Xác định?

Triệu Thế Hùng càng nhìn càng cảm giác Khương Phàm có mục đích khác.

- Mau dẫn ta đi thôi, ta đã không kịp chờ đợi muốn chiêm ngưỡng phong thái Sí Thiên giới rồi.

- Không nên gấp gáp. Hôm qua Sí Thiên giới tới đón ngươi, kết quả ngươi không ở đây, bọn hắn đã đi về trước. Ta đã lúc truyền tin tức ngươi trở về rồi, bọn hắn sẽ đến tiếp ngươi. Tuy nhiên ngươi chỉ có thể đi đến một mình, nữ tử và sủng vật của ngươi, cần ở lại bên ngoài.

- Đương nhiên đương nhiên, ta sẽ an bài bọn họ thỏa đáng.

Khương Phàm xoay người rời khỏi, mang theo bọn người Dạ An Nhiên chuyển tới nơi hẻo lánh, thu vào trong thanh đồng tiểu tháp, rất nhanh lại đi trở về.

- Người đâu?

- Sắp xếp xong xuôi, bọn hắn đã đi.

Triệu Thế Hùng nhìn chằm chằm Khương Phàm nhìn một hồi rất lâu:

- Có phải ngươi coi ta là đồ đần hay không?

Khương Phàm cười nói:

- Chuyện không có bao lớn, mở con mắt từ từ nhắm hai mắt lại là được. Tương lai ta là Thiên phẩm Đan Thánh, chờ ổn định được chân, phe phái bên trong đều sẽ tranh nhau lôi kéo, nữ hài tử đứng xếp hàng để cho ta chọn. Nói không chừng ngày nào ta chọn được tiểu muội muội Đổng gia, hai ta liền thành người một nhà.

Triệu Thế Hùng im lặng, còn xếp đội để cho ngươi tuyển?

Gia hỏa này ở đâu ra lòng tự tin!

Khương Phàm cười ha hả nói:

- Chuyện ta trở thành trưởng lão nội bộ này, các ngươi sẽ không tuyên bố với bên ngoài sao?

- Tình huống của ngươi đặc biệt, sẽ không công khai tuyên bố.

Triệu Thế Hùng rất bất đắc dĩ với nam tử cười đùa tí tửng đối diện.

Hắn là nhi tử của Hung Linh Hầu, hắn là Cùng Kỳ thiên văn đáng sợ, hắn điên cuồng hiếu chiến, cường thế bá đạo, hắn sát khí ngập trời, tàn nhẫn vô tình, trên người hắn cõng vô số hung danh, bất kỳ người nào khi nhìn thấy hắn đều sẽ e ngại khẩn trương.

Duy chỉ có gia hỏa này, chẳng những không hề có ý sợ hãi, còn luôn là một bộ dáng nhẹ nhõm tùy ý.

Nói dễ nghe một chút, là phóng khoáng tùy ý.

Nói khó nghe chút, gia hỏa này giống như từ đầu đến cuối đều không có coi hắn là chuyện gì to lớn cả.

Triệu Thế Hùng sống đến bây giờ, lần đầu tiên có một cảm giác bị người khác xem nhẹ.

- Thật là đáng tiếc, ta còn muốn mượn tên Sí Thiên giới, dọa những kẻ kia đang đuổi tới nơi này nữa.

Khương Phàm tính toán thời gian, không đến mấy ngày, rất nhiều thế lực hẳn là sẽ đuổi đến Chiến quốc.

- Ngươi vẫn nên ngẫm lại phải đối phó Tác Ngọc Đường thế nào đi.

- Hỏi ngươi một vấn đề.

Khương Phàm nắm bả vai Triệu Thế Hùng, thân mật giống như hai huynh đệ.

Triệu Thế Hùng cau chặt lông mày, toàn thân khó chịu.

Bởi vì linh văn, hắn từ trong ra ngoài đều tản ra sát khí thảm liệt, chưa từng có ai kề vai sát cánh qua cùng hắn như thế.

Khương Phàm thấp giọng hỏi:

- Tác Ngọc Đường mang Thánh Viêm Thiên Hỏa từ Ly Hỏa thánh địa ra, đều hiến cho Giới Chủ sao?

- Thế thì không có. Giới Chủ cho Tác Ngọc Đường tự do rất lớn, cũng cố ý đến đỡ hắn làm phe phái thứ sáu. Những tài nguyên hắn mang tới kia tương đương với vốn liếng trù hoạch kiến lập phe phái.

- Hắn giấu cái nào rồi?

- Ngươi muốn làm gì?

- Ngươi hai, ta tám.

- Có ý gì?

- Ngại ít??

- Khương Phàm! Ngươi có ý đồ gì?

Triệu Thế Hùng đột nhiên hất Khương Phàm ra, nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm.

- Ngươi ba, ta bảy?

- Ngươi xem Triệu Thế Hùng ta là cái gì rồi?

Triệu Thế Hùng tức giận lại rất bất đắc dĩ, trong mắt hỗn đản này rốt cuộc có khác biệt tôn ti địa vị hay không?

Hắn là tiểu hầu gia cao ngạo, là Bá Vương tương lai, hỗn đản này coi hắn là thổ phỉ, lưu manh sao?

- Làm bằng hữu đó. Ta cũng không phải người tốt, sẽ không tùy tiện cùng người khác chia sẻ, có thể chia ba phần cho ngươi, vì đã xem ngươi như hảo bằng hữu.

-...

Triệu Thế Hùng ngưng nghẹn im lặng.

- Bốn phần, nhượng bộ lớn nhất của ta rồi.

- Ta không cần Thánh Hỏa!

- Vậy ngươi cần gì?

- Ta lập lại một lần nữa, ta là tiểu hầu gia Hung Linh hầu phủ, ta là Bá Vương tương lai, sau lưng ta là hai đại phe phái luyện đan đứng đấy, ta cái gì cũng không thiếu, ta cái gì đều không cần!

- Ai...

Khương Phàm lắc đầu than nhẹ.

- Có ý gì?

Khương Phàm vẫn lắc đầu.

- Ngươi nói đi.

- Ta nói thật nhé?

- Nói!!

- Kỳ thật ta nhịn ngươi rất lâu rồi, ngươi nói xem ngươi đường đường là Thiên phẩm linh văn, đã vậy còn quá dễ dàng thỏa mãn. Luôn mồm tiểu hầu gia, Tiểu Bá Vương, chẳng lẽ đây chính là mục tiêu cao nhất của nhân sinh ngươi sao?

- Làm một quốc vương cao cao tại thượng, cả ngày xử lý sự vụ, bận xã giao? Làm một thị vệ đầu lĩnh trông nhà hộ viện cho hoàng tộc?

Triệu Thế Hùng chau mày, địa vị cao quý như vậy, làm sao từ trong miệng hắn nói ra liền mất giá trị rồi.

- Ngươi bài trí lôi đài, khiêu chiến anh hùng thiên hạ, nhưng ngươi có biết anh hùng chân chính ai sẽ chạy lôi đài cùng ngươi làm xiếc khỉ hay không?

- Ngươi tự mình xem Cùng Kỳ hung thú cao ngạo, nhưng trong mắt loại người như ta đây, ngươi càng giống như một con chó được nuôi trong nhà. Đừng trừng mắt, đừng kích động!! Chưa từng nghe qua lời nào ngay thẳng như vậy, không dễ nghe, nhưng đây là nói thật!
Chương 1378 Giáo dục một hồi

- Người khác đều gọi ngươi là tiểu hầu gia, ngươi bản thân cảm thấy rất tốt đẹp, thế nhưng hai chữ 'Hầu gia' bên trong là do phụ thân ngươi chém giết đi ra. Người khác gọi ngươi là tiểu hầu gia, là tôn trọng phụ thân ngươi, cũng không phải ngươi.

- Cái ngươi gọi là vinh quang, hơn phân nửa đều là đến từ phụ thân ngươi. Nói cách khác, ngươi lại còn không bằng phụ thân ngươi? Ngươi lại còn để phụ thân che chở xem như kiêu ngạo? Ngươi đường đường là Thiên phẩm, lại an vu hiện trạng, thứ suốt đời theo đuổi lại là một con chó giữ nhà?

- Khương Phàm!!

Triệu Thế Hùng giận tím mặt, chỉ vào Khương Phàm gầm thét.

Trên mặt Khương Phàm câu lên nụ cười khinh miệt:

- Chậc chậc chậc, thật đáng thương. Ngươi biết vì sao ta không có xem ngươi trở thành chuyện lơn lớn gì không, bởi vì ngươi căn bản không xứng. Cái ngươi gọi là sát khí, khí thế hung ác, tuy nhiên chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

- Sát khí chân chính, chính là tích lũy từ bên trong giết chóc vô tận ra, khí thế hung ác chân chính là chém giết từ bên trong gió tanh mưa máu mà ra.

- Ngươi đường đường là Cùng Kỳ Huyết Viêm, vậy mà lại thoả mãn với mấy viên đan dược, một chút cơ duyên, theo đuổi kế thừa sự nghiệp của phụ thân, theo đuổi cái gọi là Bá Vương. Ngươi cả một đời đều muốn sống ở bên trong Chiến quốc này, làm bài trí, ứng phó tân khách, làm con chó, trông nhà hộ viện, không đáng thương sao?

- Ngươi biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu đặc sắc không, ngươi biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu cường giả không? Ngươi biết cơ duyên chân chính, ở nơi nào, có bao nhiêu, mạnh bao nhiêu sao?

- Ngươi nhìn ta đi, Càn Nguyên Thánh phẩm, Đại Thừa Thánh phẩm, Chí Tôn Thánh phẩm, Thiên phẩm!

- Người khác nhìn, chỉ là sợ hãi thán phục một câu kỳ tích, nhưng đây là kỳ tích sao? Đây là ta dã man sinh trưởng chém giết mới có được!

- Ngươi thoả mãn với cuộc sống bây giờ, thoả mãn với chính linh văn của mình, ngươi đời này... Cũng chính là như thế này...

Triệu Thế Hùng gắt gao trừng mắt nhìn Khương Phàm, hô hấp thô trọng, hai tay nắm chặt.

Khương Phàm trực tiếp đi đến trước mặt hắn, cơ hồ mặt dán mặt:

- Không ai nói với ngươi những lời như vậy à? Khó nghe quá, chói tai quá. Ngươi tức giận sao? Muốn xé nát ta sao?

- Ta là muốn cho ngươi biết, không nên để ánh mắt đóng đinh tại độ cao Bá Vương kia, đi lên nhìn, ra bên ngoài nhìn. Ta cũng đáng tiếc cho ngươi, đường đường là Cùng Kỳ Huyết Viêm, rõ ràng có thể dương danh lập vạn tại chiến trường vô tận, rõ ràng có thể giết ra thiên địa rộng lớn hơn, thậm chí có cơ hội trùng kích Thánh Vương Thiên phẩm, lại bị vây ở chỗ này thủ vệ cho người khác.

- Nói một câu tàn khốc nhất, ngươi, cả đời này đều là đang sống vì người khác, ngươi chỉ là vũ khí trong mắt Sí Thiên giới. Còn nữa, địa vị đặc biệt nhất của Sí Thiên giới định Triệu Thế Hùng ngươi đời này đến chết vô duyên lên trời, khó gặp Thiên Khải chiến trường bách tộc chinh phạt, vạn dân chiến thiên!

- Triệu Thế Hùng, anh hùng một thế. Ngươi là hài tử thứ tám của phụ thân ngươi, cũng là kỳ vọng lớn nhất, kết quả... Một thế cẩu hùng... Canh cổng thủ viện!

Khương Phàm càng nói càng kích động, càng nói càng cường thế, thế nhưng nói lại nói, đột nhiên ngậm miệng.

Hỏng!!

Xúc động!!

Đời trước bắt cóc Dương Vương, triệt để chọc giận Sí Thiên giới.

Đời này nếu như lại bắt cóc một Bá Vương, chỉ sợ Sí Thiên giới sẽ đuổi giết hắn khắp thiên hạ.

- Rất xin lỗi khi nói những lời này, quấy rầy cuộc sống của ngươi rồi.

Khương Phàm ngượng ngùng cười khẽ, bước nhanh chạy ra khỏi sân nhỏ.

Triệu Thế Hùng hô hấp thô trọng, mặt mũi đỏ lên, hắn gắt gao nắm chặt nắm đấm, tiếng khớp xương ma sát thanh thúy quanh quẩn ở trong sân.

Quá ghê tởm!

Quá làm càn!!

Ba mươi năm qua, đây là những lời nói khó nghe nhất, chói tai nhất, cũng là đâm tâm nhất hắn mới nghe được.

Nửa đời vinh quang lại bị Khương Phàm nói không còn gì khác.

Ngay cả mục tiêu theo đuổi cao nhất đều bị nói thành một con chó canh cổng.

Ngay cả cái tên kiêu ngạo, đều hứng chịu nhục nhã vô tình của Khương Phàm.

Toàn thân hắn nổi đầy gân xanh cao, lên cơn giận dữ, hai hàm răng đều cắn két vang.

Thế nhưng... Cảm nhận được sát khí cuồn cuộn tràn ngập ra.

Bên tai đột nhiên vang lên mộ câu 'Phô trương thanh thế' mà Khương Phàm vừa mới mắng kia.

Sát khí chân chính chính, là tích lũy từ bên trong giết chóc vô tận mà ra!

Khí thế hung ác chân chính, là giết từ bên trong gió tanh mưa máu chém mà ra!

Triệu Thế Hùng lắc lư ánh mắt, nhìn nồng đậm huyết viêm ngưng tụ hình dáng Cùng Kỳ xung quanh, bên tai cũng vang lên cái chữ bén nhọn kia của Khương Phàm —— chó.

Chó giữ cửa?

- Đồ hỗn trướng!

Triệu Thế Hùng dùng sức lắc đầu, khôi phục biểu tình dữ tợn.

Thế nhưng... Có nhiều thứ, một khi đốn ngộ, lại khó mà lãng quên.

Có chút huyết tính, một khi kích phát, lại khó mà bình phục.

Có chút dã tính, một khi phóng thích, lại khó mà an vu hiện trạng.

Triệu Thế Hùng bực bội, tức giận, lại không ép được thanh âm lặp đi lặp lại quanh quẩn trong đầu mình.

Cái ngươi gọi là vinh quang kia, không đến bắt nguồn từ phụ thân của ngươi.

Bá Vương mà ngươi theo đuổi, lại chỉ là chó trông nhà, hộ viện.

Đều là đang sống vì người khác mà.

Ngươi, chỉ là vũ khí trong mắt người khác!

Cả đời này, ngươi đến chết đều không có duyên lên trời, khó gặp Thiên Khải chiến trường bách tộc chinh phạt, vạn dân chiến thiên.

Triệu Thế Hùng, anh hùng một thế... Một thế cẩu hùng... Không hơn gì cái này!

Ngươi, không hơn gì cái này!!

- A!!

Triệu Thế Hùng đột nhiên cuồng loạn gào thét, toàn thân bạo động huyết viêm, cuồn cuộn khắp trời, chấn động đình viện, phảng phất Cùng Kỳ tuyệt thế hiện thế, khí tức sát phạt thảm liệt quét sạch hơn phân nửa Hung Linh hầu phủ.

Trong góc đình viện có ba tượng đá đứng thẳng dùng để trang trí, đang kịch liệt lắc lư bên trong huyết viêm cuồn cuộn, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Bọn chúng rất bình thường, chưa từng gây nên chú ý của ai.

Nhưng ngay lúc Khương Phàm 'kích thích' Triệu Thế Hùng, thạch nhãn ba tượng đá lại nổi lên chút tinh quang.

Thạch điện sâu trong Hầu phủ, Triệu Thời Việt giương mắt, lộ ra đôi mắt tinh hồng.

Trào phúng đến từ Khương Phàm, rõ rõ ràng ràng truyền đến nơi này.

- Ngươi đời này đến chết, vô duyên lên trời, khó gặp Thiên Khải chiến trường, chinh phạt bách tộc, vạn dân chiến thiên. Sát khí chân chính chính là tích lũy từ bên trong giết chóc vô tận đi ra! Khí thế hung ác chân chính chính là chém giết từ bên trong gió tanh mưa máu đi ra!

Lời nói này không chỉ có xúc động Triệu Thế Hùng, mà cũng xúc động hắn, tại tâm hải của hắn lại nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Chương 1379 Sí Thiên giới

- Thiên Khải chiến trường!

Triệu Thế Việt hoảng hốt ngẩng đầu, thời gian dần trôi qua, hai mắt tinh hồng đã phai nhạt dần sát phạt.

Sớm tại cực kỳ lâu trước đó, hắn đã từng ngửa mặt nhìn lên bầu trời, hướng tới Thiên Khải Bách Tộc chiến trường.

Không biết vì sao, cái chỗ kia giống như có một loại ma lực thần kỳ, đang luôn luôn hấp dẫn hắn.

Mỗi lần nhớ tới, hắn đều sẽ xao động, sẽ khát vọng.

Thậm chí rất nhiều lần hắn xúc động muốn xé mở gông xiềng, xông ra Chiến quốc, lao thẳng đến Bách Tộc chiến trường, điên cuồng phát tiết, càn rỡ gào thét.

Lúc mới bắt đầu, hắn tưởng rằng do sát tính quá nặng, lại tuổi trẻ khinh cuồng, nghe được truyền thuyết nơi đó mà sinh ra xao động.

Thế nhưng sau này, nhất là sau khi tiến vào cảnh giới Bán Thánh, hắn dần dần đã hiểu, đây không phải sát khí quấy phá, mà là trong thân thể của hắn cất giấu một lực lượng đặc thù nào đó, một sứ mệnh phức tạp nào đó bị đè nén.

Hẳn là có liên quan tới thân thế của hắn, cùng hắn thức tỉnh linh văn hỏa vũ có liên quan.

Chỉ là hắn tỉnh ngộ quá muộn.

Hắn đã là Hung Linh Hầu của Chiến quốc, là lực lượng quan trọng của phe phái Triệu gia, hắn bị vô số xiềng xích, buộc tại nơi này.

Hắn không thể rời bỏ!

Hắn tìm không trở về làm chính mình!

Hắn rèn đúc xiềng xích, phong ấn sát ý, không phải không phong ấn loại chấp niệm mãnh liệt mà khát vọng kia.

Thế nhưng, giờ khắc này, tâm hải hắn đã bình tĩnh thật lâu lần nữa lại nổi lên gợn sóng.



Khương Phàm yên lặng đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng chờ được người của Sí Thiên giới tới đón.

Một vị thiếu nữ tư thế hiên ngang, trong tay cầm trường thương, ở trên cao nhìn xuống đánh giá Khương Phàm.

- Ngươi chính là Khương Phàm? Ta là Hạo Thiên Thánh Quốc, Thanh Võ hầu phủ, Sa Dĩnh.

- Hân hạnh.

Khương Phàm mỉm cười gật đầu.

- Phụng Thánh Vương, tiếp ngươi tiến vào Sí Thiên giới. Còn cần phải chuẩn bị cái gì không?

- Không có.

- Hung Linh hầu phủ không ai bồi tiếp sao?

Sa Dĩnh nhìn xung quanh một chút, lại không thấy người của Triệu gia.

- Trước mắt, hẳn là không có.

- Đi thôi.

Sa Dĩnh chân đạp ngọc cốt, phóng lên tận trời, chạy tới Sí Thiên giới.

Khương Phàm ngưng tụ hỏa dực, đuổi theo Sa Dĩnh.

Bọn hắn bay vọt qua Bá Vương Chiến Quốc, Hạo Thiên Thánh Quốc, đi tới chỗ mê vụ mênh mông mà đất trời đụng vào nhau.

Mê vụ lấp lóe cường quang, uy thế tràn ngập thiên địa.

Khi thì giống như là con sông cuồn cuộn, ầm ầm sóng dậy, thanh chấn thiên địa. Khi thì giống như là Thiên Thần mở mắt, bễ nghễ dân chúng, rung động lòng người.

Một cánh cửa lớn nguy nga bao phủ trong sương mù nồng đậm như biển.

Cao tới vạn trượng, chọc trời đạp đất.

Phía trước cửa lớn lơ lửng mấy trăm bệ đá, trên mỗi bệ đá đều có thạch điện, bên trong có số lượng lớn cường giả đóng giữ.

Mặc dù Sí Thiên giới thanh danh truyền xa, không người nào dám mạo phạm, nhưng bọn hắn vẫn bảo vệ vô cùng nghiêm mật, mà còn cực kỳ cường đại.

Ngay cả sau khi Sa Dĩnh đuổi tới, đều cần giơ cao lên ngọc bài biểu hiện ra thân phận, còn bị mấy ngàn ánh mắt trong thạch điện khóa chặt, bị người chặn đường đề ra nghi vấn.

Trọn vẹn dùng nửa giờ, bọn hắn mới xuyên qua lớp thủ vệ, tiến vào mê vụ nặng nề, tới Sí Thiên giới.

Đầu tiên là tĩnh mịch giống như hắc ám, tiếp lấy ánh sáng nở rộ, cảnh tượng trước mặt đã trở nên sáng sủa.

Sí Thiên giới hoàn toàn độc lập sâu trong hư không, nói là không gian rộng lớn, nhưng càng giống như tiểu thế giới tú mỹ tươi mát hơn.

Nơi này núi cao chập trùng, giống như hùng Ưng Triển cánh, khí thế bàng bạc, giống như lợi kiếm chỉ rời, hùng kỳ bao la, giống như con sông lao nhanh, liên miên bất tuyệt.

Rừng cây vô tận tươi tốt, phóng tầm mắt nhìn tới giống như hải dương màu xanh lục vô tận.

Một thế giới cổ lão, sơn hà tươi mát.

Nơi này sinh cơ bừng bừng, như một bức tranh xinh đẹp.

- Sí Thiên giới, đã lâu không gặp, ta lại trở về.

Khương Phàm nhìn qua thế giới mênh mông, trong lòng yên lặng khẽ nói.

- Nơi này chính là Sí Thiên giới, rung động chứ. Nơi này là tiểu thế giới độc lập, coi như ngày nào đó tách ra khỏi thế giới thật thì cũng có thể diễn biến bình thường. Nơi này cũng là thánh điện Đan Đạo trong lòng tất cả Luyện Đan sư của Thương Huyền đại lục, các loại dược liệu, đan thư, cái gì cần đều có cả.

- Hàng năm số lượng đan dược được luyện chế, cao nhất đã từng đạt tới năm mươi triệu viên. Ngay cả đan dược Thánh phẩm, cũng có thể cam đoan hàng năm luyện chế hai viên trở lên, giao phó cho phía ngoài hoàng tộc, thậm chí là hoàng đạo.

Sa Dĩnh kiêu ngạo giới thiệu tình huống của Sí Thiên giới.

Khương Phàm liên tục gật đầu, hắn vô cùng rõ ràng địa vị của Sí Thiên giới tại Thương Huyền đại lục.

Rất nhiều thế lực tôn trọng Sí Thiên giới, không chỉ bởi vì nơi này có địa vị đặc biệt, mà là đã không thể rời bỏ nơi này.

Một ít hoàng tộc hàng năm đều sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, giữ gìn mối quan hệ với Sí Thiên giới, bảo đảm cho thời điểm cần một loại đan dược nào đó, có thể thoải mái cầm tới nhanh nhất.

Nhất là một ít thuật luyện đan thánh đan, chỉ nắm giữ tại Sí Thiên giới nơi này, cũng chỉ có nơi này mới có thể bảo đảm xác xuất thành công, không đến mức lãng phí dược liệu quý giá.

Cho nên nếu ai đụng đến nơi này liền đụng phải vô số cường tộc, thậm chí là lợi ích hoàng tộc, đơn giản là muốn chết.

- Tác Ngọc Đường trưởng lão đang chờ ngươi.

Sa Dĩnh bay vọt tới phía trước, chạy tới Tây Bộ.

Sâu trong một dãy núi bên ngoài mấy trăm dặm, một ngọn núi lớn nguy nga đứng vững ở nơi đó.

Thác nước lao nhanh, rơi xuống ngàn trượng.

Mê vụ lan tràn, bao phủ tầng tầng.

Có linh điểu xoay quanh, cũng có mùi hương của thuốc.

Các cung điện liên miên trên sườn núi, như ẩn như hiện trong rừng rậm. Ánh lửa cuồn cuộn trên đỉnh núi, không gian đều vặn vẹo.

Khi Sa Dĩnh mang theo Khương Phàm chạy tới nơi này, quảng trường trên đỉnh núi đã đứng đầy người.

Ngoại trừ Tác Ngọc Đường, thì có trưởng lão ẩn thế đã từng thuộc về Ly Hỏa thánh địa ra, còn có các Luyện Đan sư khác hắn mời chào những năm gần đây, và số lượng lớn bọn thị vệ bảo vệ.

- Ha ha...

Khương Phàm sau khi nhìn thấy bọn hắn liền đột nhiên cười.

Người khác coi như bình thường, nhưng ánh mắt có chút lạnh.

Tác Ngọc Đường thì rõ ràng lại mập thêm hai vòng, nhìn có chút cồng kềnh.

Không phải là bị đánh, mà là ở trong trường bào có mặc thêm áo giáp thật dày, trên cổ treo dây chuyền, trên tay mang theo ngọc xuyến, đều tỏa ra hào quang nhỏ yếu, bảo vệ thân thể toàn diện.

Đây là sợ chết sao?

Ngươi tốt xấu gì cũng là Niết Bàn cảnh cơ mà!
Chương 1380 Khóa chặt pháp trường dưới mặt đất

- Tác trưởng lão, đừng khẩn trương như vậy, ta còn có thể giết ngài sao?

Khương Phàm nín cười, chủ động chào hỏi.

- Ha ha, ta không khẩn trương.

Tác Ngọc Đường cố ý liếc mắt nhìn cả hai tay Khương Phàm, chết tiệt, không phải ngươi còn hai tay nắm lấy Cấm Nguyên Châu đấy chứ?

Đúng vậy!

Đầu ngón tay Khương Phàm vuốt vuốt Cấm Nguyên Châu, cười nói:

- Chúng ta từ nay về sau chính là người một nhà, còn xin chiếu cố nhiều hơn.

- Tới đây thôi, ngươi không qua được một cửa này của ta, đừng nghĩ tiến Sí Thiên giới.

- Vậy chúng ta nói chuyện?

- Không cần nói chuyện, cút đi! Còn muốn cầu xin ta tha thứ sao, nằm mơ.

- Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, không cần ngây thơ như vậy. Kỳ thật Giới Chủ đã tiếp nhận ta vào Sí Thiên giới, để cho ngài khảo nghiệm ta chỉ là cho ngài mặt mũi thôi. Nếu ngài đồng ý khảo nghiệm ở chỗ này ta, cũng là bị buộc thỏa hiệp bất đắc dĩ, cho nên... ngài bây giờ chỉ là muốn lấy chút chỗ tốt mà thôi.

Khương Phàm trực tiếp điểm phá, cười nói:

- Chúng ta nói chuyện?

Sắc mặt Tác Ngọc Đường lấp lóe âm tình, hồi lâu mới nói:

- Ta muốn Trường Sinh Đan!

- Có thể!!

- Có thể??

Tác Ngọc Đường sửng sốt một chút, thống khoái như vậy?

- Không nói gạt ngươi, ta tiến đến là học tập thuật luyện đan, phải nhanh biến thành Đan Thánh một chút, đạt được địa vị trong Sí Thiên giới. Cho nên, ta không muốn lại rước lấy phiền phức, cũng không muốn thời điểm tu luyện đan thuật bị người hạ thủ. Ta thật muốn hoà giải với ngài.

- Coi như ngài không cùng muốn Trường Sinh Đan của ta, ta cũng sẽ đưa thuật luyện Trường Sinh Đan cho ngài, dùng phần đại lễ này cam đoan cuộc sống sau này của ta có thể an toàn không lo.

Tác Ngọc Đường dò xét Khương Phàm, đây là cái tên hắn biết kia sao, đã đổi tính hay là có âm mưu?

m mưu!

Khẳng định là có âm mưu!

- Khương Phàm, đừng giả bộ. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao? Ngươi là muốn dùng Trường Sinh Đan giả để mưu hại ta.

- Nơi này là Sí Thiên giới, ta còn không được được thu liền hại chết Đan Thánh? Ta sống ngán rồi sao?

- Ta xác thực nguyện ý giao Trường Sinh Đan ra, điều kiện tiên quyết là từ nay về sau ngài không được lại dùng bất cứ phương thức nào ám hại ta, còn phải thề ở trước mặt của mọi người.

Thật??

Tác Ngọc Đường khẽ nhíu mày, vẫn vô cùng hoài nghi Khương Phàm, bởi vì hắn hiểu rất rõ cái tên điên này.

Đừng nói Trường Sinh Đan có vấn đề, ngay cả tiến Sí Thiên giới, hắn đều cảm giác có vấn đề lớn.

Khương Phàm giống như cười mà lại không phải cười, nói:

- Ngài không ngăn ta tiến vào Sí Thiên giới được, trong lòng ngài kỳ thật rất rõ ràng. Trường Sinh Đan là điều kiện cao nhất ta có thể lấy ra, cũng là thái độ tốt nhất của ta. Tác trưởng lão, chúng ta đều đừng lãng phí thời gian nữa, được không?

Tác Ngọc Đường nghiêm mặt, không có lập tức quyết định.

Sở dĩ hắn mặc áo giáp cùng Bảo khí bảo vệ, là chuẩn bị đại náo một trận cùng Khương Phàm, tìm cơ hội đánh ra ngoài, không nghĩ tới Khương Phàm sẽ thống khoái như vậy.

Trong mấy vị trưởng lão thánh địa ở xung quanh mặt mũi cũng là đầy cảnh giác.

Biết Khương Phàm nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hắn vui vẻ nhẹ nhõm, ngược lại lại cho bọn hắn một loại bất an mãnh liệt.

Khương Phàm tiếp tục nói:

- Nếu như ngài hoài nghi Trường Sinh Đan là giả, có thể mời các Luyện Đan sư Sí Thiên giới cùng nhau chứng kiến. Tuy nhiên, ta đây có một điều kiện, các ngươi luyện được viên Trường Sinh Đan đầu tiên, nhất định phải thuộc về ta.

- Ngươi nghĩ hay lắm! Ngươi biết đan dược Thánh phẩm cần nguyên liệu gì không??

- Ta có thể đi vào Sí Thiên giới là đã được Giới Chủ khẳng định. Ngài ấy nể mặt ngài, để cho ngài cản ta ở chỗ này, ta nể mặt ngài, giao ra Trường Sinh Đan. Nhưng, dù sao ngài cũng phải bày tỏ một chút đi. Ta chỉ cần viên Trường Sinh Đan đầu tiên, tuyệt đối không yêu cầu tương lai ngài lại luyện tiếp.

- Ngươi là ngốc thật hay là giả ngu. Coi như nơi này là Sí Thiên giới, có được dược liệu rộng lượng, cũng không phải muốn luyện đan dược gì cũng đều được. Bất luận một viên đan dược Thánh phẩm gì cũng đều sẽ cần thời gian dài để chuẩn bị, có chút thậm chí cần đến mấy năm!

Khương Phàm chỉ là cười cười không nói.

Nói thẳng cho hắn thuật luyện Trường Sinh Đan, lão gia hỏa này khẳng định nhăn nhó cò kè mặc cả.

Nếu như cưỡng ép yêu cầu viên Trường Sinh Đan đầu tiên, hắn không tự chủ mà gắt gao bắt lấy thuật luyện đan.

- Viên đầu tiên cho ngươi, chúng ta bình an vô sự?

Tác Ngọc Đường sau khi đắng đo một lúc lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Dù sao hắn cũng không ngăn được Khương Phàm, có thể có được thuật luyện đan, cũng coi như là bồi thường.

Mặc dù giao ra viên Trường Sinh Đan đầu tiên rất đáng tiếc, nhưng nơi này là Sí Thiên giới, tương lai khẳng định còn có thể luyện đến viên thứ hai viên thứ ba, thậm chí là bốn năm viên.

Mấy vị trưởng lão thánh địa vẫn rất do dự, bọn hắn đều có một trực giác mãnh liệt, tên điên này khẳng định không có ý tốt.

- Chúng ta sẽ bình an vô sự.

Khương Phàm trịnh trọng gật đầu, trong lòng lại cười.

Lão gia hỏa, xem ta từ từ đùa chơi chết ngươi như thế nào.

Thù của chúng ta, giải quyết trong Sí Thiên giới này đi.

Sau đó không lâu, một tin tức nhanh chóng truyền khắp Sí Thiên giới.

- Khương Phàm nguyện ý giao ra Trường Sinh Đan, đổi lấy sự tha thứ của trưởng lão Tác Ngọc Đường.

- Tác Ngọc Đường tiếp nhận điều kiện, Khương Phàm đã sắp chính thức tiến vào Sí Thiên giới.

- Tác Ngọc Đường tập kết mười hai vị trưởng lão, công khai luyện chế Trường Sinh Đan, mời các phương chứng kiến.

Các phương nghe thấy thế liền xao động, đều muốn nhìn Khương Phàm một chút, càng muốn tận mắt chứng kiến quá trình luyện chế viên Trường Sinh Đan đầu tiên của Sí Thiên giới.

Chỉ là Triệu gia có chút buồn bực.

Đứa nhỏ này không phải đã nói với bọn hắn không mang thuật luyện đan ở trên người sao?

Làm sao lại chuyển tay giao cho Tác Ngọc Đường!

Tác Ngọc Đường bắt đầu bôn ba bốn chỗ, tìm kiếm dược liệu cần thiết để luyện Trường Sinh Đan, cuối cùng đều bái phỏng đến Giới Chủ nơi đó.

Ngắn ngủi nửa ngày, Tác Ngọc Đường đã thành công tập hợp đủ vật liệu để luyện đan dược, cũng mời các phương tới chứng kiến.

- Mau nhìn, có người tiến vào!!

Lý Dần, Hứa Đan lặng lẽ tiềm phục tại chân núi, nhìn nơi hẻo lánh bí ẩn phía trước.

Một thị vệ đi đến nơi đó, cung kính hành lễ với bên trong cửa đá, cao giọng nói:

- Phụng mệnh Tác trưởng lão, xin mời ba vị trưởng lão xuất quan, đến đỉnh núi luyện chế Trường Sinh Đan.

- Không sai, chính là chỗ đó.

Lý Dần kích động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK