- Trách không được ngài ấy có thể xưng thần, thì ra là thức tỉnh linh văn khủng bố như thế.
- Ai giới thiệu chút về Tử Vi thần viêm được hay không?
Đám người phấn chấn nghị luận lên.
- Tử Vi thần viêm, lại gặp mặt. Lão đầu tử, ngươi thật muốn trở về sao?
Sâu trong khí hải của Tịch Nhan, linh hồn Thôn Thiên Ma Hoàng nhìn lên thâm không, vẻ mặt phức tạp.
Tinh Hà lao nhanh, tinh chủ lấp lóe, pháp trận ù ù xoay tròn, cuối cùng tử quang bao phủ vòng xoáy, hóa thành cột sáng va chạm đến huyết hồ, thấm vào chỗ mi tâm của Thông Linh Quả, ngưng tụ thành Tử Vi hỏa văn giống như bảy ngôi sao giao hội.
Sau đó, Thông Linh Quả nở rộ lên ánh sáng, khổng khiếu trên trán cùng tám cái khổng khiếu khác bắt đầu hấp thu huyết khí cùng hài cốt bên trong huyết hồ.
Huyết hồ cuồn cuộn, hài cốt lún xuống, cả hồ nước giống như là tòa mẫu thai to lớn, tư dưỡng khôi phục Thông Linh Quả.
Đôi mắt đẹp của Kiều Hinh sáng lên, không hổ đã từng là Đan Thần, thức tỉnh đã có thể dẫn phát dị tượng đất trời.
Thông Linh Quả phiêu đãng tại đáy hồ, thông qua khổng khiếu không ngừng liên tục hấp thu huyết khí cùng cốt khí, rất nhanh đã ngưng kết thành một viên thịt to lớn.
Cho đến sau khi cả hồ nước đều trở nên thanh tịnh, viên thịt cũng ngừng phiêu đãng lại, chìm ở đáy hồ không nhúc nhích.
Một ngày... Hai ngày... Thời gian cứ trôi qua như vậy, dưới sự chờ đợi cùng mong chờ của tất cả mọi người, đã đi qua tám ngày.
Răng rắc!
Viên thịt bên trong đáy hồ truyền đến âm thanh xé rách nhỏ xíu, sau một khắc, liệt diễm tuôn ra, viên thịt vỡ nát, quét sạch hồ nước.
Liệt diễm màu tím tinh khiết như nước, hiện ra tia sáng kỳ diệu giống như tinh thần, bao phủ ở trong hồ ẩn hiện ra bảy tinh mâu giống như Hỏa Nguyên, thần bí mà khó lường, lại khuấy động uy lực và năng lượng cực kỳ to lớn, như là tương huy chiếu thấu với nhau cùng bảy Tuyên Cổ Thiên Tinh bên trong tinh thần mênh mông.
- Thành công!
Khương Phàm phấn chấn đến kích động, thời gian so với hắn dự đoán còn nhanh hơn, nhưng không biết sẽ khôi phục lại đến trình độ gì.
Tất cả mọi người đều vạn phần chờ mong, muốn chiêm ngưỡng Luyện Đan sư đã từng là Đan Đạo xưng thần này.
Nhân vật tuyệt thế hiếm thấy như vậy, đủ để lưu danh sử sách.
Nhân vật như vậy bất luận là xuất hiện ở thời đại nào, đều tin mừng của thời đại kia, cũng nhất định sẽ được Luyện Đan sư thiên hạ quỳ bái, càng có thể làm cho Thần Linh mười phương phụng làm khách quý.
Tất cả các Luyện Đan sư của các thế gia kích động đến mức mặt đều sáng lên, hai tay nắm chắc, thân thể đều nhẹ nhàng run rẩy.
Đối với Luyện Đan sư bọn hắn mà nói, có thể chứng kiến Đan Thần trùng sinh, vờn quanh ở hai bên Đan Thần, quả thực là vinh hạnh lớn lao.
Sâu trong liệt diễm cuồn cuộn, một nam tử bộ dáng thanh niên đã thức tỉnh.
Hắn mở hai mắt ra, đầu ngón tay giật giật, tiếp đó thân thể cùng ý thức liên hệ với nhau, bắt đầu tùy ý hoạt động.
Nam tử nhúc nhích bả vai, mở rộng thân thể, đưa tay dẫn dắt liệt diễm cuồn cuộn, ngưng tụ liệt diễm thành y phục, phóng lên tận trời.
Hắn trông rất anh tuấn, da thịt như ngọc, tóc dài phiêu dật, y phục tử viêm lấp lóe ánh sao hoàn mỹ làm nổi bật lên khí chất nho nhã, dáng vẻ tôn quý của hắn.
Khương Phàm đưa tay đè tiếng đám người đang nghị luận xuống, vừa chờ mong vừa khẩn trương nhìn nam tử trên không trung.
Hắn muốn xác định đầu tiên đây có phải là Đan Hoàng hay không, có nhận ảnh hưởng đặc thù hay không.
- Cảnh giới Thánh Vương!
Sau khi bọn người Kiều Vô Hối xác định khí tức nam tử, thì đều âm thầm đề phòng, chăm chú nhìn nam tử.
Nam tử nhìn quanh toàn trường, lại nhìn về hướng Khương Phàm, sau khi im ắng ngóng nhìn một trận, chậm rãi nhẹ gật đầu, lộ ra nụ cười thản nhiên.
Không cần nhiều lời, một ánh mắt chính là lời đáp lại.
Khương Phàm thở sâu, từ trong khí hải mời ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, một gối quỳ xuống:
- Vật về với chủ, chúc mừng sư phụ trùng sinh trở về!
Đan Hoàng đưa tay đè Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh lại, đầu ngón tay nhẹ xoáy, một tay nhắc lên.
Đỉnh lô lắc lư mãnh liệt, bộc phát cường quang ngập trời, Hỏa nguyên lực mênh mông giữa trời đất đều đang xao động, giống như là dải lụa màu đầy trời, gào thét lao đến phía đỉnh lô, tất cả vòng xoáy mặt ngoài đỉnh lô vậy mà đều có dấu hiệu khôi phục, giống như là đang hoan nghênh chủ nhân trở về.
- Cung nghênh Đan Hoàng trùng sinh trở về.
Các Luyện Đan sư Sí Thiên giới kích động nhất, trực tiếp quỳ ở nơi đó.
Thời khắc này tôn trọng, thời khắc này kích động, không phải là bởi vì hắn là sư phụ của Khương Phàm, mà là địa vị siêu phàm Đan Đạo xưng thần của hắn.
Bọn hắn không biết vì sao nhân vật như vậy không thể lưu danh trong lịch sử, nếu quả như thật sự được lưu truyền tới nay, khẳng định sẽ bị tất cả tông môn Đan Đạo thiên hạ rèn đúc thành tượng đá, đốt hương lễ bái.
Mấy người Kiều Vô Hối cũng nhao nhao quỳ một chân trên đất, Khương Phàm đều quỳ, bọn hắn về tình về lý đều hẳn là nên quỳ xuống.
Thiên Hậu, Dạ An Nhiên cùng chư nữ quyến môn cũng đều chậm rãi hạ thấp người, lấy đó làm kính sợ.
- Không cần đại lễ như vậy.
Đan Hoàng từ trên trời giáng xuống, đưa hai tay đỡ Khương Phàm dậy.
Mặc dù quanh năm làm bạn, nhưng hôm nay mới xem như thật sự gặp nhau. Hắn có thể cảm nhận được Khương Phàm kích động, nhưng hắn cũng không phải là không!
Ba mươi ngàn năm ngủ say, ba mươi năm làm bạn, hắn thật không nghĩ tới mình còn có thể sống lại một lần nữa.
Mặc dù trận phục sinh ngoài ý muốn này nhất định là sẽ phải tiếp tục trải qua bi thống, nhưng hắn đã chuẩn bị tốt, không sợ tương lai đen tối.
- Thật sự là hắn! Hắn thật sự đã trở về!
Thôn Thiên Ma Hoàng xuyên qua Tịch Nhan, nhìn thân ảnh quen thuộc kia.
Hắn rõ ràng đã chết tại thời đại kia!
Hắn rõ ràng đã mang theo đau đớn cùng hối hận mai táng chính mình!
Hắn rõ ràng chỉ là một sợi linh hồn muốn lưu lại truyền thừa!
Trùng sinh?
Hắn đều đã như vậy, lại còn có thể trùng sinh trở về!
Cái này thuộc về cái gì, nghịch thiên cải mệnh sao?
Thôn Thiên Ma Hoàng không có bạo ngược cùng u ám như bình thường, mà là mang theo cảm xúc phức tạp nhìn Đan Hoàng ở phía ngoài.
Nụ cười? Hắn lại mang theo nụ cười!
Lịch sử sắp tái diễn, chẳng lẽ hắn còn nguyện ý trải qua một trận Thần Ma tận thế một lần nữa sao?
- Có cái gì khó chịu hay không?
Khương Phàm vẫn không yên lòng.
- Rất bình thường. Cửu Khiếu Thông Linh Quả không chỉ có hồn phách tinh khiết, cũng có huyết nhục linh nguyên tinh khiết, tương đương với sinh linh siêu thoát tại Luân Hồi đại đạo, thai nghén tự nhiên, nhưng sinh linh này không có ý thức của bản thân, tương đương với một vật chứa.
- Vậy ngài đây coi như là Linh tộc hay là Nhân tộc?
- Sơ bộ đến xem, hẳn là gồm cả hai, mà giống như ẩn chứa bí mật càng sâu. Dù sao cũng là linh quả thai nghén mấy chục vạn năm, khẳng định có rất nhiều chỗ kỳ diệu, sau này từ từ nghiên cứu.
Chương 2332 Đau Đớn Ở Trong Lòng
Đan Hoàng rất hài lòng đối với bộ thân thể này, nhất là vấn đề linh văn, trước đó còn lo lắng có thể thức tỉnh linh văn kiếp trước hay không, có thể trọng chưởng Tử Vi thần viêm hay không, không nghĩ tới trong quá trình dung hợp liền hoàn thành.
- Ta thấy cảnh giới của ngài có chút phiêu hốt, giống cảnh giới Thánh Vương, còn giống như hơi bất ổn.
- Bây giờ còn không tính là thân thể thật sự, cần từ từ thích ứng và hoàn thiện, sau này bất luận là cảnh giới hay là linh văn đều có thể ổn định. Tình huống cụ thể, hẳn là Thánh Hoàng linh văn, cảnh giới Thánh Vương đỉnh cao.
Đan Hoàng trùng sinh có thể đạt tới vấn đề như vậy, trừ cùng có liên quan tới Huyết Hà Cốt Xuyên Khương Phàm chuẩn bị ra, càng quan trọng hơn là hiệu quả của siêu cấp linh túy Cửu Khiếu Thông Linh Quả này.
Yêu Đồng xác thực đã đưa cho hắn một món lễ lớn.
Khương Phàm mừng thay cho Đan Hoàng, cũng sợ hãi thán phục với hiệu quả thần kỳ của Cửu Khiếu Thông Linh Quả.
Tuy nhiên hắn cũng có thể hiểu, mấy chục vạn năm lắng đọng, chính là chờ đợi phóng thích toàn diện vào thời khắc này, không trực tiếp tiến đến Thánh Hoàng linh văn đều có lỗi với nó.
- Còn cần ta lần lượt giới thiệu cho ngài không?
Khương Phàm chỉ chỉ đến những người xung quanh.
- Không cần, ta đều thấy rõ trong ý thức của ngươi.
Đan Hoàng đối mặt đám người, nói:
- Tâm ý của các ngươi, ta đều nhận, tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, cũng đừng có câu nệ lễ phép, nên làm cái gì thì đi làm cái đó thôi, sau này lại từ từ ở chung.
Bọn người Kiều Vô Hối lần nữa hành lễ, nhưng đều không có sốt ruột rời khỏi, bọn hắn không chỉ là suy nghĩ nhiều nhìn vị Đan Đạo Thần Linh này, càng nghĩ đến việc hắn có thể luyện chế đan dược gì hơn.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô trừng to mắt nhìn Đan Hoàng.
Đan Thần kiếp trước sao, đây chính là một điều hi hữu.
Đan Hoàng cười nhạt mà nói:
- Các ngươi làm tốt chuyện của mình, những cái khác giao cho ta. Ai có thể mang vui mừng cho Khương Phàm, ta có thể cho người đó vui mừng.
Khương Phàm phất phất tay:
- Đan Hoàng có rất nhiều thuật luyện đan, nhưng luyện đan cần vật liệu, cần chúng ta đi sưu tập, đi tranh thủ. Chỉ cần dược liệu đủ, không có đan dược nào chúng ta không luyện được. Ví dụ như, đan dược thăng hoa linh văn mà Tịch Nhan dùng ban đầu ở La Phù kia, chính là vật bồi táng của Đan Hoàng.
- Mai táng dưới đất hơn ba vạn năm, dược hiệu cơ hồ đã hao hết, nhưng vẫn đẩy Tịch Nhan từ lục phẩm lên thất phẩm.
Đám người trao đổi ánh mắt, không thể nghi ngờ chính là cực kỳ mong đợi câu trả lời chắc chắn này.
Biến đổi linh văn?
Lục phẩm đến Thánh phẩm?
Không hổ là Đan Đạo Thần Linh, đan dược có kỳ tích như thế này đều có thể luyện chế ra tới.
Các Luyện Đan sư của Sí Thiên giới càng kích động, thậm chí là xao động.
Vậy mà có thể luyện ra được đan dược như thế này?
Thăng hoa linh văn không thể nghi ngờ là nghịch thiên cải mệnh, bình thường là cần bảo vật tẩm bổ Thần cấp.
Đan Hoàng âm thầm lắc đầu, đó là tạo nghệ Đan Đạo cao nhất của hắn, dược liệu cần thiết cũng rất phức tạp.
Bây giờ nói cho người khác biết, dễ dàng chờ mong kéo đến quá vẹn toàn, đến lúc đó vật liệu không đủ, hắn cần phải cõng nồi.
- Lão tiền bối, ngài có biết gì về tình huống của Thần Tôn chúng ta không? Ngài thật có thể giúp ngài ấy kéo dài tuổi thọ sao? Vật liệu không là vấn đề, mặc kệ là cần cái gì, chúng ta đều có thể gom lại!
Đại trưởng lão thần giáo đi đến phía trước, buông xuống tất cả cao ngạo, ngôn ngữ tôn trọng, ánh mắt càng là chờ mong.
- Chờ Thần Tôn các ngươi có thời gian lại tới đây, ta tự mình kiểm tra tình huống cho hắn.
- Có thời gian! Bây giờ liền có thời gian!
Đại trưởng lão kích động đến sáng mắt lên, thi lễ một cái thật sâu, sau đó trực tiếp liền rời khỏi.
Khương Phàm hô to:
- Đừng quên nhắc nhở thần giáo các ngươi, có nguyện ý về Vĩnh Hằng Thánh Sơn đều tới nơi này.
Đan Hoàng lắc đầu, nói với Thường Lăng cùng các Luyện Đan sư ở trước mặt:
- Thân thể ta còn rất yếu, cần điều trị. Cho các ngươi hai tháng, tập hợp tất cả đến đan thuật các ngươi biết lại, đến lúc đó cùng ta nghiên cứu thảo luận. Thuận tiện các gia tộc chọn lựa tầm hai ba người, sau này phụ một tay giúp ta một chút.
- Vâng vâng vâng.
Gia chủ các nhà kích động đến liên tục gật đầu.
Hỗ trợ? Giúp đỡ?
Mặc dù không phải trực tiếp thu đồ đệ, nhưng có thể hầu ở bên cạnh, đó cũng là vinh hạnh đặc biệt.
Nếu như biểu hiện đột xuất, lại được coi trọng, thu đồ đệ càng là vấn đề thời gian.
Đám lão già các nhà này đều hận không thể tự mình hầu hạ.
Khương Phàm ra hiệu Thường Lăng hãy đi theo Đan Hoàng, tranh thủ là người bái sư đầu tiên.
Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở.
Chỉ cần được Đan Hoàng tán thành, sau này kỹ nghệ luyện đan của Thường Lăng khẳng định đột nhiên tăng mạnh, Đan Thánh đều là ở trong tầm tay.
Thường Lăng đều không lo được ngỏ ý cảm ơn cùng Khương Phàm, nàng đi mau mấy bước, đi theo.
Giới Chủ cũng đều không lo được những cái khác, cũng gấp bước đuổi theo.
Nàng là Thánh Vương Thiên phẩm linh văn, ba ngàn năm chuyển thế, linh văn càng là Hư Thiên Đỉnh đặc biệt, hẳn là có tư cách được thu làm đệ tử.
Nếu quả thật có thể trở thành đại đệ tử, nói không chừng có thể giữ Đan Hoàng ở lại Sí Thiên giới.
Lấy địa vị, luyện đan kỹ nghệ của Đan Hoàng, nhất là năng lực đặc thù của Thông Linh Quả, nói không chừng còn có thể sống năm sáu ngàn tuổi, tương lai địa vị của Sí Thiên giới khó mà đánh giá được.
Khương Phàm nhìn các Luyện Đan sư vội vã rời khỏi, vui mừng lại có chút buồn cười.
Chưa từng thấy những kẻ cao ngạo, lạnh lùng này kích động như thế, từng người con mắt đều sáng rực, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Mặc kệ là lớn bao nhiêu tuổi, tinh thần đều sáng láng, bước đi như bay.
Đây quả thực là như người phàm gặp được Thần Linh.
Khương Phàm rất chờ mong Đan Hoàng có thể đều chỉ bảo tất cả các Luyện Đan sư của Sí Thiên giới, cùng nhau cố gắng, phối hợp lẫn nhau. Không còn là lấy các gia tộc làm chủ, cạnh tranh với nhau, cảnh giác lẫn nhau, trông coi chút đan thuật này của mình sợ bị gia tộc khác đánh cắp.
Khương Phàm càng mong đợi Đan Hoàng có thể mau chóng tìm về cảm giác luyện đan đã từng có, luyện chế càng nhiều bảo dược quý giá cho Sí Thiên giới.
Chỉ cần Đan Hoàng có thể thể hiện ra thực lực mà đám người mong đợi, thì lực ngưng tụ các tộc của Sí Thiên giới sẽ được tăng cường hơn rất nhiều, nhiệt tình chinh chiến cũng sẽ càng bành trướng.
Thử nghĩ, trong nhà có một lão tổ tông Đan Đạo không gì làm không được, bọn hắn còn có cái gì phải sợ?
- Bảo trọng nhé.
Hướng Vãn Tình cố ý từ đi qua bên cạnh Khương Phàm.
- Ừm? Nói cái gì...
Khương Phàm đang muốn há mồm hỏi, Hướng Vãn Tình đã chạy xa.
Bảo trọng cái gì?
Chương 2333 Gánh Nặng Càng Sâu
Khương Phàm không hiểu thấu, chẳng lẽ ám chỉ hắn nên tận phu nghĩa vụ rồi?
Nhưng nói không cần thiết nói như vậy.
Chẳng lẽ ý là... ừm... Thiên Hậu, An Nhiên, Tịch Nhan đều cần an ủi?
Đại công trình a!
Khương Phàm nhìn những người khác đều lần lượt tản ra, hắn mang theo nụ cười đi tới bên cạnh Thiên Hậu.
- Hài lòng không?
Thiên Hậu đang muốn mang theo Đằng Xà và các khế ước thú, đến gặp mặt Hỏa Kỳ Lân cùng Cự Côn, thuận miệng nói:
- Giữ Thương Hải Đồ lại, ta thử trước kích phát huyết mạch Cự Côn một chút. Nếu như Cự Côn có thể trực tiếp lột xác thành Côn Bằng, khế ước với ta càng có thể kích phát tiềm lực của ta.
- Nếu như không thành công, cũng có thể tiến đến Thánh Linh cảnh, phối hợp với Hỏa Kỳ Lân đồng thời khế ước cùng ta, cũng có thể để ta tăng lên tới Thánh Linh cảnh. Sau khi ta tăng lên tới Thánh Linh cảnh, lại càng dễ kích phát tổ mạch khế ước thú. Đến lúc đó, bất luận là Hỏa Kỳ Lân hay là Cự Côn, đều có thể nhận ban ân.
Bây giờ cảnh giới của Thiên Hậu đang ở tại Bán Thánh, chính là cần năng lượng cực đoan kích thích.
Hỏa Kỳ Lân Thánh Linh cảnh, Cự Côn Thánh Linh cảnh hoặc là Côn Bằng, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Khương Phàm gật đầu nói:
- Ta cũng là nghĩ như vậy, trước tiên đưa Thương Hải Đồ cho Cự Côn, lại làm chút Thao Thiết Huyết Hồn Đan để kích thích, hẳn là có thể kích phát ra tiềm lực. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, để Tô Lăng và bọn chúng đều tăng thực lực lên, cũng có thể vững chắc cảnh giới của nàng, đến lúc đó vừa vặn tiến đến Thánh Linh cảnh.
- Thánh Linh cảnh...
Thiên Hậu khẽ nói, rốt cuộc cũng muốn vượt qua giai đoạn điều dưỡng ban đầu, chờ tiến vào giai đoạn Thánh Linh, Linh văn, huyết mạch của nàng đều sẽ đạt được thăng hoa toàn diện.
Không chỉ có sẽ tăng cường năng lực kích phát tiềm lực, còn có thể sinh ra liên hệ mệnh mạch cùng khế ước thú, có thể tại thời khắc tất yếu cưỡng ép sống tạm bợ, thậm chí có thể tập kết thăng hoa toàn bộ năng lượng của bọn chúng trong nháy mắt, giao phó cho nàng năng lượng sắp bộc phát.
Chỉ cần khế ước chân thú đủ cường đại, nàng tại Thánh Linh cảnh liền có thể chiến với Thánh Vương!
Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, nói nhỏ:
- Ta đã tiến tới cảnh giới Thánh Vương.
- Ừm, tốt nhất chàng nên vững chắc, mau chóng đến đỉnh phong Thánh Vương.
- Ta nói là, ta đã tiến tới cảnh giới Thánh Vương.
- Ta biết, đến đỉnh phong Thánh Vương, phối hợp với Thánh Thiên quyết của chàng, chàng có thể chân chính nghênh chiến Thánh Hoàng. Chàng luôn luôn đưa tài nguyên cho người khác, lần này nên chiếu cố cho mình, những Linh Bảo Thánh Hoàng kia nên dùng liền dùng.
- Ý của ta là, ta đã tiến tới Thánh Vương.
Khương Phàm lại hạ giọng, ý vị nhắc nhở sâu xa.
- Ta biết.
Thiên Hậu quái dị nhìn hắn, cái biểu tình này là gì? Làm sao lại như tên trộm!
Khương Phàm xấu hổ cười cười, lôi kéo tay Thiên Hậu đi đến bên cạnh, chỉ điểm Thiên Bằng bọn chúng không cần loạn nhìn, nói nhỏ:
- Thu xếp tốt bọn Cự Côn, chúng ta không phải nên làm chút chính sự rồi?
- Chính sự gì? Chàng muốn cùng ta thảo luận cục diện Thương Huyền? Không nôn nóng, bọn người Quang Mang Thần Điện đã bị bóp cổ, trong thời gian ngắn không còn dám mạo phạm chúng ta.
- Cục diện Thương Huyền là rất quan trọng, nhưng chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn.
- Rốt cuộc chàng muốn nói cái gì?
Nha đầu này thật không rõ?
Khương Phàm hạ miệng, nói nhỏ:
- Ta là Thánh Vương, lại không sinh hài tử... ừm... Liền không có cơ hội.
Thiên Hậu nao nao:
- Chàng thấy ta rất nhàn sao?
- A? Không phải... Ta nói là... Tranh thủ lúc rảnh rỗi. Ta đây không phải muốn hài tử đầu tiên là của ta với nàng...
Khương Phàm giữ chặt Thiên Hậu tay, đang muốn tỏ tình, Thiên Hậu lại tránh khỏi tay của hắn:
- Còn không phải thời điểm.
- Lại không là thời điểm, liền không có cơ hội.
- Ta không có tâm tư kia
Khương Phàm lại nâng tay Thiên Hậu lên, chăm chú lại trịnh trọng nói:
- Chúng ta kiên trì đến bây giờ, đã có thể nhìn thấy hy vọng, nàng cũng nên nghỉ ngơi một chút, không cần luôn luôn khẩn trương như vậy. Kiếp trước chúng ta không có hài tử, kiếp này ta không muốn để lại tiếc nuối.
Thiên Hậu nhìn ánh mắt của hắn, thật lâu không nói gì.
Khương Phàm bị đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn mất tự nhiên, lẽ ra là thâm tình tỏ tình, nhưng giống như không ngọt ngào hạnh phúc như trong tưởng tượng.
Hướng Vãn Tình, Kiều Hinh các nàng cũng không có đi xa, cẩn thận trốn ở trong rừng cây, vểnh đầu lên nhìn quanh.
Dạ An Nhiên vậy mà lại thoải mái đi mất, không biết Thiên Hậu muốn làm sao thu thập Khương Phàm, bọn nàng mong mỏi Khương Phàm rõ ràng tình cảnh của hai tỷ muội kia, chờ đợi hình ảnh Thiên Hậu giáo huấn Khương Phàm.
Nhưng... bầu không khí nơi đó không có ấm áp hay làm quái giống như các nàng tưởng tượng.
- Nếu như thực sự không có tâm tư...
Khương Phàm lúng túng lắc đầu, buông ra tay Thiên Hậu,
Thiên Hậu nhìn nam tử trước mặt, giọng rất bình tĩnh, lại vô cùng nặng nề:
- Ta trùng sinh trở về, không phải tranh thủ tình cảm cướp đoạt tình yêu. Hài tử, ta không có vấn đề, địa vị, ta cũng không quan trọng. Bởi vì ta vĩnh viễn không quên được, ngày chàng chiến tử ấy, cảm giác đau nhức ta khắc cốt ghi tâm ấy.
- Ta vĩnh viễn quên không được, hình ảnh chàng tan xương nát thịt trong những tiếng reo hò tận tình của bách tộc Thiên Khải cùng tiếng chư tướng thần triều tuyệt vọng gào thét. Bởi vì ta vĩnh viễn quên không được, hàng tỷ dân chúng của Vạn Thế Thần Triều cả nước tế thiên bi tráng như thế nào. Ta cũng không quên được, mảnh áo trắng đau khổ chờ đợi một ngàn năm dưới vực sâu đáy biển kia.
Thiên Hậu nhấc cánh tay ngọc mảnh khảnh, nhẹ nhàng ôm lấy gương mặt Khương Phàm:
- Là ta đã để bọn hắn chịu chết, cũng là ta muốn tới báo thù. Là ta, là ta. Ta lưng đeo trách nhiệm, cũng lưng đeo tội nghiệt. Vào cái ngày chúng ta giết ra Thiên Khải, trốn về Vạn Thế hoàng thành đó, là ta đã quỳ cầu con dân Vạn Thế... Cho ta một cơ hội, ta tất trả lại bọn họ một trận báo thù!
- Vạn Thế Thần Triều một ngày không có trọng lập Thương Huyền, ta một ngày không được ngủ yên. Bách tộc Thiên Khải một ngày không có trả giá đắt, ta... Chết cũng không nhắm mắt. Chàng muốn hài tử, tìm ai cũng đều được, ta có thể chấp nhận, nhưng ta... Thật sự làm không được. Tha thứ cho ta... Được không?
Thiên Hậu nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Khương Phàm, lại sau một khắc tuyệt nhiên quay người, đi về chỗ Thiên Bằng và các khế ước thú đang chờ đợi ở nơi xa.
Cho đến giờ phút này, đôi mắt thanh lãnh của nàng mới nổi lên mông lung.
Ta yêu chàng.
Ta yêu chàng tha thiết.
Nhưng ta còn khiêng trách nhiệm, còn cõng tội nghiệt, ta chuyển sinh mà đến, không cầu gì khác, chỉ có báo thù!
Ta muốn tái nhập Thiên Khải, giết hết bách tộc Thiên Khải.
Ta muốn để tiếng của reo hò bọn hắn tại ngàn năm trước, biến thành tiếng kêu rên tuyệt vọng vào ngàn năm sau.
Ta muốn để tiếng gào thét vang vọng ngàn năm bên tai ta, bình tĩnh lại.
Chư tướng Thần triều cùng hàng tỷ dân chúng được nghỉ ngơi, là kỳ vọng cuối cùng đời này của ta.
Chương 2334 Mạo Hiểm
Khương Phàm thất thần nhìn bóng lưng đơn bạc gầy gò của Thiên Hậu, bên tai lặp đi lặp lại từng tiếng nói nhỏ nhu hòa phiêu đãng kia.
Khắc cốt ghi tâm... gào thét tuyệt vọng... Tế thiên bi tráng... Trách nhiệm... Tội nghiệt... Chết không nhắm mắt!
Mỗi chữ mỗi câu giống như đao nhọn đâm vào ngực Khương Phàm, cũng giống như một tảng đá to lớn nặng nề đặt ở trong lòng của hắn.
Khương Phàm ấp ủ tỏ tình thật lâu, lại đạt được lời đáp lại như vậy.
Giờ khắc này, hắn chợt nhớ tới câu nói Đan Hoàng đã từng nói kia.
- Còn sống, một số thời khắc so với cái chết còn đau đớn hơn.
- Mặc dù ngươi là chết tại Đăng Thiên Kiều, nhưng những gì trải qua chỉ có không cam lòng cùng tức giận trong lúc nháy mắt đó, Thiên Hậu lại tiếp nhận tất cả bi thống cùng tuyệt vọng sau khi ngươi chết, cùng ngàn năm khổ sở chờ đợi.
- Ngươi không nghe được, tiếng khóc lóc bất lực đau đớn của nàng sau khi ngươi chết. Ngươi không nhìn thấy, hình ảnh nàng dũng cảm cùng kiên cường giết ra khỏi trùng vây. Ngươi nghe không được, tiếng thút thít tuyệt vọng của Vạn Thế Thần Triều, ngươi không nhìn thấy, hình ảnh bi tráng cả nước tế thiên.
- Ngươi không nghe được, lời nàng đau đớn cầu khẩn chư tướng chịu chết, ngươi không nhìn thấy, nàng vì ngươi trùng sinh mà làm cố gắng. Ngươi càng không nghe được, tiếng nàng nỉ non dài đến ngàn năm tại thâm không vô tận, ngươi cũng không nhìn thấy nàng đau đớn cùng cô độc khi hủy xương đốt máu. Những gì ngươi không nghe được và những gì ngươi không thấy được, lại rõ ràng là những bi thống mà nàng đã trải qua!
Tim Khương Phàm co lại, khó chịu không nói ra được.
Hắn biết Thiên Hậu tiếp nhận bi thống, trải qua đau khổ, cũng biết Thiên Hậu khát vọng trùng kiến thần triều, báo thù Thiên Khải, cho nên... từ đầu đến cuối hắn không có dừng bước lại, không dám có bất kỳ lười biếng; hắn lắng nghe táng ca kiếp trước của hắn, gian nan bước lên ở trong máu và lửa; hắn dốc hết toàn lực sưu tập tài nguyên, bồi dưỡng lại thuộc cấp hoàn toàn mới, tạo nên tổ chức thành viên trù hoạch kiến lập lấy thần triều.
Hắn phóng tới phía trước nhất, chính là hy vọng có thể đền bù thua thiệt kiếp trước, để Thiên Hậu không còn trải qua mưa gió, có thể hưởng thụ mấy năm an tĩnh, có thể điều dưỡng nội tâm đau xót, càng là hi vọng Thiên Hậu có thể chậm rãi từ trong bóng tối kiếp trước đi tới.
Nhưng, trong lúc bất chợt hắn phát hiện, Thiên Hậu từ đầu đến cuối vẫn luôn hãm thật sâu ở bên trong cơn ác mộng ngàn năm trước kia.
Mặc dù Thiên Hậu đã trở về, nhưng tâm lại vẫn còn ở nơi đó.
Hoặc là, Thiên Hậu chưa bao giờ trở về!
Đối với tất cả mọi người bên trong Sí Thiên giới, táng ca liên quan tới Khương Phàm, thần triều bị hủy diệt, cũng chỉ là nghe thấy, cũng chỉ là rung động, mà Thiên Hậu lại là người thật sự trải qua!
Tất cả mọi người ở nơi này đều giấu hi vọng và tươi đẹp ở trong lòng, chém giết lấy huy hoàng của tương lai.
Duy chỉ có Thiên Hậu, là muốn báo thù!
Báo thù!
Báo thù!
Khương Phàm run run thở ra một hơi, nhẹ giọng tự nói:
- Một thế này, ta sẽ không lại bỏ nàng một mình tiếp nhận, một thế này, ta đồng ý với nàng ta sẽ sống đến cuối cùng, chúng ta đều sẽ sống đến cuối cùng!
- Một thế này, chúng ta nhất định sẽ thành công! Không chỉ có phải trùng kiến thần triều, cũng muốn để tất cả những người tổn thương chúng ta... phải trả giá đắt!
Khương Phàm yên lặng nhìn bóng lưng kia một hồi, sau đó quay người rời khỏi.
Kiều Hinh, Hướng Vãn Tình các nàng kỳ quái nhìn đến tình cảnh phía xa, cứ tách ra như vậy?
Là Thiên Hậu thương tâm sao?
Khương Phàm không có bế quan, cũng không có lại tìm những người khác, mà là đi tới sơn lâm mà Luân Hồi Huyết Sư tộc chiếm cứ, bái phỏng tộc trưởng Huyết Sư:
- Lúc trước Thiên Hậu báo thù Vạn Đạo Thần Giáo, là ai bồi tiến U Minh Địa Ngục?
- Chính là ta chở đi Thiên Hậu đi qua.
Toàn thân Huyết Sư đỏ như máu, hiện ra minh văn quỷ dị, mắt dọc trên trán đang có chút mở hí ra, như là xuyên suốt U Minh, mơ hồ có tiếng ác quỷ gào rít truyền đến.
Nhìn thấy Khương Phàm tới, số lượng lớn Luân Hồi Huyết Sư đều từ các nơi tụ tới, số lượng đạt tới ba trăm.
Bọn chúng mặc dù nhìn uy mãnh cao ngạo, lại tràn ngập khí tức quỷ dị, thậm chí ảnh hưởng đến không gian xung quanh.
Khương Phàm hơi do dự, vẫn mở miệng:
- Nếu như ngươi lại đến U Minh, còn nhớ rõ đường đi Côn Lôn Quỷ Sơn không?
- Nhớ là nhớ kỹ, nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Lúc ấy tình huống khẩn cấp, Thiên Hậu tức giận, chúng ta không quan tâm gì mà xông vào. Nếu như không có tình huống đặc biệt, ta thật không nguyện ý lại đi một chuyến.
Luân Hồi Huyết Sư nhìn ra Khương Phàm cố ý an bài nó đến U Minh, nhưng hồi tưởng lần mạo hiểm kia, nó càng cảm thấy may mắn nhiều hơn.
Trong hai tháng ngắn ngủi đó, bọn chúng từ Luân Hồi bí cảnh tiến U Minh Địa Ngục, lại vượt qua hoang dã mênh mông, sông máu núi xương, trước sau gặp phải vài chục lần nguy hiểm, suýt nữa liền không về được.
- Ngươi phụ trách dẫn đường, Bạch Tai sẽ bảo vệ ngươi. Hắn là Thiên Cốt Chiến Khu, thích ứng được với chiến trường U Minh, bên trong Trấn Ngục Huyết Tháp của hắn còn có Quỷ Chủ đang ngủ say, có thể tại thời khắc mấu chốt ứng phó ngoài ý muốn. Ngoài ra còn có hai vị Thánh Vương là Hồng Hoang Thiên Long, Thái Dương Kim Ô cùng đi, hai vị Thánh Linh là Chu Bất Dĩ, An Minh Hề phối hợp.
- Có chuyện gì quan trọng sao?
Luân Hồi Huyết Sư rất kỳ quái, đây là muốn làm gì?
Đến U Minh chinh chiến sao, hay là hiệp trợ Tu La trấn thủ Côn Lôn Quỷ Sơn?
- Lấy đầu kiếp trước của ta!
Trước đó Khương Phàm mong muốn chờ đến Thánh Hoàng đỉnh phong, lại đến U Minh Địa Ngục, thu hồi lại đầu lâu trong quan tài đá, mượn nhờ cái đầu lâu hoàn chỉnh kia, thôi động linh văn dị biến, trùng kích cảnh giới Thần Linh.
Nhưng Thiên Hậu vừa mới thổ lộ hết tất cả, để hắn đau nhói.
Hắn không muốn lại dựa theo kế hoạch đã định mà vững bước trưởng thành, đến cảnh giới Thánh Vương, cũng không cần bàn lại cái căn cơ gì.
Hắn muốn thử cưỡng ép thôi động cảnh giới Thánh Hoàng, mau chóng trù hoạch kiến lập Vạn Thế Thần Triều!
Chỉ cần thần triều được thành lập liền có thể để Thiên Hậu thoáng an tâm, có thể tạo nên Anh Linh điện, cho Thiên Hậu hội nghị cảm thấy an ủi anh linh tiền triều!
Chương 2335 Lựa Chọn Của Thần Tôn (1)
Luân Hồi Huyết Sư nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, Thiên Hậu từng nói qua nơi đó đang bị Hoàng đạo các phương giám sát. Sau khi bổ Vạn Đạo Thần Giáo, nơi đó còn tiếp nhận Quỷ Chủ trừng trị, còn có thể đang bộc phát chiến tranh. Chúng ta vượt qua lúc này, chẳng phải là dễ dàng bị tiếp cận?
Khương Phàm nói:
- Bảy năm, nơi đó hẳn là đã kết thúc. Các ngươi đi qua nhìn tình huống một chút, cố hết sức tránh khỏi giám sát, nếu có thể liền đưa quan tài đá trở về, nếu như không thể được, các ngươi không nên mạo hiểm. Nhưng, chỉ cần lấy được quan tài đá, liền không được tiếc cái giá trả lại!
- Nếu ngươi đã kiên trì, ta sẽ nỗ lực hết sức.
Luân Hồi Huyết Sư rất không nguyện ý mạo hiểm, nhưng Khương Phàm đều đã tự mình đi tìm tới, chỉ có thể thỏa hiệp.
- Sao chàng lại chạy tới nơi này?
Kiều Hinh tìm được Khương Phàm vừa rời khỏi bộ lạc Huyết Sư, trông mong quan sát huyết khí tràn ngập ở trong đó, thể hiện hơi có vẻ đau đớn.
Nàng không có ý kiến đối với Luân Hồi Huyết Sư, chỉ là chịu không được huyết khí âm trầm mà bọn chúng kiến tạo.
- Cùng bọn chúng làm vài việc.
Khương Phàm nhìn thấy Kiều Hinh đáng yêu mỹ lệ, tâm tình thoáng chuyển biến tốt đẹp.
- Chàng và Thiên Hậu cãi nhau?
Kiều Hinh kéo Khương Phàm lại, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Cãi nhau? Không có, chúng ta đang rất tốt mà.
- Thiếp nhìn thấy hai người...
- Nàng nhìn lén?
- Hì hì, thiếp đây không phải đang quan tâm hai người sao.
- Ai...
Khương Phàm nắm tay Kiều Hinh, đi trong rừng cây rậm rạp thanh thúy tươi tốt, lắc đầu nói nhỏ:
- Nàng vẫn không có đi ra khỏi từ trong cơn ác mộng diệt quốc, trong nội tâm, trong suy nghĩ, trong miệng của nàng tất cả đều là báo thù, thậm chí nàng xem thần triều tế thiên như tội lỗi mình. Ta cho rằng hoàn cảnh sinh hoạt tại Đại Diễn thánh địa có thể chữa trị nỗi đau đớn của nàng, ta cho rằng ta liều mạng chinh chiến, có thể làm cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nàng...
- Nàng còn ở lại trong quá khứ.
Ánh mắt Kiều Hinh thoáng ảm đạm, đôi môi đỏ nhấp nhẹ.
Nàng cho là Thiên Hậu từ trước tới giờ không thích mỉm cười, là bởi vì phần uy nghi kia, thì ra còn lún trong tai nạn năm đó.
Cũng đúng, sau trận chiến đấu Đăng Thiên Kiều, là Thiên Hậu ổn định quân tâm, liên thủ Tu La giết ra Thiên Khải, cũng là Thiên Hậu đứng vững trước áp lực, cự không thỏa hiệp, càng là Thiên Hậu dùng cả nước tế trời, muốn nghịch chuyển kết cục.
Nàng đã trải qua quá nhiều, cũng chịu đựng quá nhiều, lưng càng đeo quá nhiều.
- Ta muốn sớm thu hồi đầu lâu lại, thức tỉnh thần văn, bắn vọt đến Thánh Hoàng! Ta muốn một năm sau, trùng kiến thần triều, lại lập Anh Hồn điện!
- Có phải quá gấp hay không? Dù sao bây giờ chúng ta cũng còn gặp phải quá nhiều nguy hiểm, một khi thật sự kiến triều, chắc chắn sẽ đứng trước các phương vây bắt.
- Cần làm chút chuẩn bị, cũng cần trải qua mấy trận ác chiến, nhưng hẳn là có thể làm được! Chỉ có thần triều thật sự được thành lập, mới có thể mang cho nàng một chút an tâm.
Khương Phàm biết thua thiệt cho Thiên Hậu, cũng đang cố hết sức mà đền bù, nhưng lời Thiên Hậu nói vào ngày hôm nay đã thật sự đâm nhói hắn.
Hắn tự cho là đã làm đủ nhiều, lại đột nhiên phát hiện thật không đủ, còn thiếu rất nhiều.
Hắn thậm chí đều không có mang đến cho Thiên Hậu một tia cảm giác an toàn.
Kiều Hinh đau lòng dựa sát vào trong ngực Khương Phàm, muốn an ủi vài câu, lại biết mình thật không có tư cách phát biểu bất cứ ý kiến gì đối với chuyện này.
Dù sao bi kịch năm đó cũng quá nặng nề, quá đau đớn.
Khương Phàm nói Thiên Hậu còn đang đắm chìm trong cơn ác mộng năm đó, chính hắn cũng không phải là không bị cơn ác mộng kia dây dưa.
Bọn hắn đều vác lấy sứ mệnh gian nan tiến lên, không chỉ có không thể nào dừng lại, còn phải càng chạy càng nhanh, bởi vì nếu ngã xuống, nếu bị đuổi kịp, liền toàn xong.
Mười ngày sau, Đại trưởng lão trở lại Sí Thiên giới, mang đến Cửu Thiên Thần Tôn già nua mệt mỏi.
Cửu Thiên Thần Tôn rất bất ngờ, thậm chí có chút hoài nghi.
Trên đời này thật sự có Luyện Đan sư Thần cấp?
Một sợi linh hồn, vậy mà lại có thể giành lấy cuộc sống mới?
Ngoài ý muốn nhất chính là, Khương Phàm lại đã sớm làm quen được nhân vật truyền kỳ như thế này.
Một vị Đan Hoàng lấy Đan Đạo xưng thần, một vị Võ Hoàng lên trời chứng đạo?
Cái phối hợp này cũng được coi là cổ kim hiếm thấy!
Sau khi Đan Hoàng cẩn thận kiểm tra tình huống của Thần Tôn, lắc đầu nói:
- So với những gì ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.
- Cứ nói đừng ngại.
Cửu Thiên Thần Tôn mệt mỏi ngồi ở chỗ đó, hình dung tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, nhìn đều nhanh giống như một bộ thi thể. So với thời điểm Khương Phàm nhìn thấy lúc trước còn nghiêm trọng hơn.
Đây là bởi vì lúc hắn trấn áp Thao Thiết Thánh Hoàng đã cưỡng ép vận dụng thần lực, tiêu hao bộ phận sinh cơ, để thân thể như ngọn đèn đã khô cạn lại càng thêm suy yếu.
- Vậy ta nói thẳng. Bình thường mà nói, tuổi thọ của ngươi tại năm trăm năm trước đã nên đến cực hạn. Nếu như ngươi tại ngàn năm trước hoàn toàn phong tồn sinh cơ, rơi vào trạng thái ngủ say, bây giờ ta còn có thể làm cho ngươi chút điều trị, sau này lại tiếp tục kéo dài hai ba trăm năm.
- Nhưng thật đáng tiếc, ngươi không chỉ có không có ngủ say, còn không ngừng dùng một ít đan dược và dược liệu cưỡng ép kéo dài tính mạng, bao gồm cả tà vật nghiền ép tiềm lực, ngươi là đang không ngừng hướng lên trời sống tạm bợ, đến bây giờ... Tha thứ ta nói thẳng, ngươi còn có thể sống được, đã coi như là kỳ tích.
Đan Hoàng lắc đầu, trong thân thể Cửu Thiên Thần Tôn lắng đọng số lượng lớn khí tức âm hiểm, đây đều là di chứng mà khi hắn dùng một ít dược liệu quá độ lại hỗn loạn để lại, đến bây giờ ngay cả thanh lý đều thanh lý không xong.
- Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?
Đại trưởng lão và mấy vị trưởng lão quy ẩn cùng theo tới đều mong đợi nhìn nam tử nho nhã trước mặt.
Bất luận là bọn hắn, hay là các trưởng lão quy ẩn kia, đều từng khuyên qua Thần Tôn nên bình yên ngủ say, đừng lại để ý tới giáo vụ, bọn hắn có thể giữ vững thần giáo, có thể ứng phó nguy hiểm ở Thiên Khải và hạ giới.
Nhưng, Cửu Thiên Thần Tôn thật không yên lòng thần giáo mà hắn tự tay đỡ dậy.