- Ta không đủ? Tốt! Phượng Bảo Nam, thêm vào một bút! Nếu như Khương Phàm ta chết rồi, Kiều Linh Vận chôn cùng!
- Cái gì?
Phượng Bảo Nam trừng mắt, nói đùa cái gì vậy, ngươi kéo lấy nữ tử của ta hợp táng là thế nào.
- Ký đi! Ký cho ta! Ta lôi kéo linh văn mạnh nhất Kiều gia, cược mệnh một mình Tô Cao Nghĩa ngươi. Có đủ tư cách hay không? Phượng Bảo Nam, ký cho ta, ta ăn chắc hắn!
Ăn đại gia ngươi.
Phượng Bảo Nam trợn trắng mắt, ngươi đây là ăn hắn sao, ngươi đây là ăn nữ tử của ta.
- Ha ha, hai vị công tử, chuyện không cần thiết phải náo thành như thế này.
Lão nhân bán đấu giá cười ha hả đi tới, nhìn hai bên một chút:
- Cho lão phu chút mặt mũi, bỏ qua đi thôi.
Khương Phàm hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục đâm kích:
- Ký!! Tô Cao Nghĩa, nếu ngươi không ký, ngươi chính là thứ hèn nhát! Với chút đảm phách ấy, ngươi mang theo toàn thể tử đệ Tô gia đứng thứ chín được rồi!
- Khá lắm tên điên, ngươi hù dọa ai đây! Lấy ra, ta ký!
Tô Cao Nghĩa cũng bị kích thích lên lửa giận.
- Ca, chúng ta không cần thiết phân cao thấp với kẻ điên.
Tô Nhã luống cuống, vội vàng ngăn cản ở phía trước.
- Phượng Bảo Nam, lấy ra.
Tô Cao Nghĩa nhìn hằm hằm Khương Phàm, đằng đằng sát khí.
- Chờ một lát.
Phượng Bảo Nam lui lại.
- Lấy ra.
Tô Cao Nghĩa khí thế càng tăng lên.
- Đừng có gấp, ta không phải muốn chạy, ta là bổ sung tên Kiều Thiên Mạch.
Phượng Bảo Nam không có viết Kiều Linh Vận, mà là đem đại ca Kiều Thiên Mạch lấp lên.
- Vậy thì nhanh đi!!
Tô Cao Nghĩa căm tức nhìn Khương Phàm, khí thế cường thịnh, năng lượng cự hổ sau lưng càng là doạ người.
Phượng Bảo Nam lại đưa huyết thư tới trước mặt Tô Cao Nghĩa, tà mị cười một tiếng:
- Ngươi có thể nghĩ rõ ràng, ký xuống, chính là muốn đùa thật. Ngươi không giết chết hắn, hắn sẽ giết chết ngươi!
- Khương Phàm, ngươi nhất định phải chết.
Tô Cao Nghĩa cắn nát ngón tay, túm lấy huyết thư liền muốn viết tên xuống, tuy nhiên thời khắc cuối cùng lại ngừng.
- Sợ thì cút!
Khương Phàm tiếp tục đâm kích.
- Ta là sợ ngươi chơi xấu! Nơi này là Ác Nhân cốc, tộc nhân hai bên đều không ở đây, khó tránh khỏi có người ở sau chơi xấu. Nếu như ta giết ngươi, Kiều Thiên Mạch không bồi mai táng thì làm sao bây giờ?
- Ha ha, vẫn sợ! Khí thế vừa rồi ngươi kêu gào đâu! Thứ hèn nhát!
- Thi đấu bài vị! Chúng ta đến trên thi đấu bài vị định sinh tử! Dám không?
Tô Cao Nghĩa giơ huyết thư lên, khí thế dâng cao.
Hắn không thể nào yếu khí thế đi được, càng không thể lùi bước, nhưng hắn không phải người ngu, ở chỗ này liều mạng với Khương Phàm rất không sáng suốt, chẳng may bị thương liền sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện của hắn bên trên thi đấu bài vị, hoàn cảnh nơi này phức tạp, cũng có thể là sẽ phát sinh ngoài ý muốn.
Nếu như kéo Khương Phàm tới thi đấu bài vị, không chỉ có các tộc chứng kiến, hắn cũng không cần thiết đơn độc đối mặt Khương Phàm, mà có thể đợi đến khiêu chiến cuối cùng, liên thủ bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, ba đối một, vây bắt Khương Phàm.
Đến lúc đó huyết thư quăng ra, bọn hắn không chỉ có thể đánh bại Khương Phàm, còn có thể giết hắn.
Có huyết thư làm chứng, có các tộc chứng kiến, Kiều gia sẽ không có lời nào để nói!
- Dám không?
Tô Cao Nghĩa càng nghĩ càng có thể thực hiện, nhếch miệng lên bôi đường cong, bắt đầu khiêu khích Khương Phàm.
- Ha ha, ngươi còn không tính là tầm thường.
Khương Phàm đã hiểu tính toán của Tô Cao Nghĩa, nhưng nếu Tô Cao Nghĩa thật là có thể đưa huyết thư lên thi đấu bài vị, hắn thật đúng là đến tạ ơn đại huynh đệ này.
- Ngươi dám không?
Tô Cao Nghĩa tiếp tục khiêu khích Khương Phàm.
- Ngươi nghĩ kỹ? Nếu là chết trên thi đấu bài vị, xem như ngươi chính là người đầu tiên của Cổ Hoa.
- Ha ha, kẻ chết là ngươi!
- Ký!
- Ký!!
- Thi đấu bài vị, phân thắng thua, định sinh tử!
Khương Phàm cùng Tô Cao Nghĩa viết xuống tên mình.
- Ký thật sao?
Đám người bạo động, vừa ngoài ý muốn lại càng kích động.
Khương Phàm cùng Tô Cao Nghĩa ký Sinh Tử lệnh, liền mang ý nghĩa hai người khẳng định sẽ có một người chết trên thi đấu bài vị.
Thi đấu bài vị năm nay, phải thấy máu sao?
Một người là đại công tử Tô gia, hi vọng của Tô gia. Một người là con rể Chí Tôn thánh văn mới xuất hiện của Kiều gia.
Bất kể là ai chết, đều là tổn thất của gia tộc.
Khương Phàm thu huyết thư, hài lòng rời khỏi.
‘Sát Nhân Lệnh hợp pháp’ tới tay.
- Ca, huynh ký thật sao? Hắn... Hắn là Chí Tôn thánh văn đó.
Tô Nhã có chút luống cuống.
Tuy thực lực đại ca rất mạnh, nhưng chung quy Khương Phàm vẫn là Chí Tôn thánh văn, còn đánh bại Đường Tư Đồ. Nếu như trên thi đấu bài vị gặp phải vấn, có thể đại ca sẽ gặp nguy hiểm.
- Ta sẽ không tự mình đối đầu với hắn.
- Vậy là huynh...
- Để gia tộc ra mặt, mời hoàng thất sắp xếp tay chân lên đài, tách ta cùng Khương Phàm ra.
Tô Nhã cẩn thận suy nghĩ, hai mắt tỏa sáng:
- Muội hiểu rồi. Huynh chờ vào lúc cuối cùng Kiều gia lên khiêu chiến, liên thủ bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên cùng một chỗ vây bắt Khương Phàm?
Đáy mắt Tô Cao Nghĩa hiện lên tia tàn nhẫn:
- Hắn chết chắc! Đem tin tức đưa cho các nhà khác. Chờ Kiều gia khiêu chiến vị trí đầu, chúng ta sẽ lấy mệnh Khương Phàm!
Tô Nhã ôm lấy Tô Cao Nghĩa:
- Đại ca huynh thật sự quá thông minh.
- Dám đấu với ta, là hắn tự tìm chết!
Tô Cao Nghĩa hừ lạnh, trở lại chỗ ngồi, ra hiệu lão nhân:
- Tiếp tục đấu giá! Hôm nay ta còn chưa có nhìn thấy đồ tốt đâu!
Bọn người Khương Phàm rời khỏi Vân Vụ Sơn Tùng, cưỡi Xích Viêm Điêu chạy tới Kiều gia.
- Vỏ cây này giống như có sinh mệnh lực rất yếu ớt.
Phượng Bảo Nam lấy vỏ cây Đại Đạo Thánh Thụ từ trong nhẫn không gian ra.
Vỏ cây rất nặng, lớn chừng như cối xay, giống như bị xé rách xuống, hai mặt đều đã khô nứt, nhìn âm u đầy tử khí.
Nhưng Phượng Bảo Nam là Phượng Vũ linh văn, Mộc hệ thánh văn, còn có lực lượng huyết mạch đặc biệt, cho nên rất mẫn cảm phát giác được khí tức sinh mệnh yếu ớt bên trong.
- Nhìn có chút tuổi tác.
Khương Phàm lật tới lật lui một lát.
- Khả năng đã mấy chục năm, cũng có thể là mấy trăm năm.
Phượng Bảo Nam lắc đầu, rất khó xác định thời gian cụ thể.
Chương 947 Phía trên lão tổ, có Thần Chủ
Có một số loại cây, sau khi vỏ cây tróc ra sẽ chết, có một số đại thụ đặc biệt, vỏ cây có thể sẽ giữ lại thời gian tương đối dài.
- Dùng lực lượng của ngươi, tận lực giữ vững lại lực lượng sinh mệnh này, nhìn xem tương lai sẽ có hiệu quả gì.
Khương Phàm không hy vọng xa vời có thể đem vỏ cây mọc ra mầm cây, nhưng nói không chừng tương lai lúc nào sẽ dùng đến.
Ví dụ như, thông qua vỏ cây, tìm tới bản thể của nó.
- Ta thử nhìn một chút, dù sao chỉ là dùng hai trăm tinh tệ để mua.
Phượng Bảo Nam dâng lên ánh sáng màu hồng đặc biệt, rót vào bên trong vỏ cây.
- Huynh ký huyết thư với Tô Cao Nghĩa, có phải có chút xúc động rồi hay không? Tô gia là gia tộc trong duy nhất trong cửu đại gia giữ vững quan hệ thông gia cùng hoàng thất Cổ Hoa, cũng là tử trung cho hoàng thất, hoàng thất rất coi trọng con mãnh hổ này, ngoài sáng trong tối đến giúp đỡ.
- Tô Cao Nghĩa có khả năng sẽ thông qua gia tộc bọn họ, trong lúc thi đấu bài vị đó điều chỉnh thứ tự xuất trận, tránh cho trực tiếp đối kháng với ngươi, như thế hắn sẽ có thể tại thời điểm cuối cùng ba đối một, cùng Hoàng Phủ Chính Thiên hợp tác.
- Kiếm linh văn cùng Thú linh văn hợp tác, tùy tiện lại phối hợp thêm các linh văn khác, huynh thật cảm giác mình có thể gánh vác được?
- Không thử một chút làm sao biết.
Khương Phàm không để ý.
Hắn đã là Chí Tôn thánh văn, còn thức tỉnh tinh huyết Kim Hoàng, người mang Chu Tước truyền thừa, có tư cách khinh thường đồng cấp, cũng nhất định phải có thể khinh thường đồng cấp.
Nếu như không làm được, sao xứng với Thần Hoàng luân hồi.
- Huynh nên nghĩ rõ ràng, nếu thật là chết trên lôi đài, có tấm huyết thư này ở đây, Kiều gia không dám báo thù, hoàng thất càng không cho phép Kiều gia báo thù.
- Ngươi nói tấm huyết thư này, thật có hiệu quả?
- Huynh đem huyết thư đưa đến hoàng thất, hoàng thất có thể cho huynh quyền uy cam đoan nhất.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
- Tốt? Cái gì tốt, huynh phải chết, Kiều gia không dám báo thù, Vô Hồi thánh địa càng không thể can thiệp sự vụ hoàng tộc, huynh sẽ chết vô ích.
- Ta làm việc, có chừng mực.
Sâu trong Kiều gia!
Một u ảnh quỷ bí lướt qua phía sau núi lờ mờ yên tĩnh, không một tiếng động đi tới bên ngoài U Cốc.
Sau khi chú ý tới trong u cốc có người, u ảnh phát ra âm thanh rất nhỏ.
Kiều Linh Vận lập tức giật mình, nhìn quanh phía ngoài.
- Tiếp tục tu luyện.
Kiều Vô Hối mang thân thể còng lưng, đi ra U Cốc.
U ảnh phiêu đãng, bên trong có một thân ảnh gầy gò quỳ một chân trên đất, trình lên ngọc bài Kiều gia.
- Có tử đệ Kiều gia Khương Phàm, giao dịch Hoàn Hồn Đan tại Ác Nhân cốc. Người này khiến cho quốc vương cảnh giác, đặc biệt xin hỏi lão tổ, thân phận người này ra sao.
Đi Ác Nhân cốc rồi?
Kiều Vô Hối cầm qua ngọc bài, tiện tay chuyển một tấm bài máu:
- Truyền lệnh ta, sát thủ ở bên ngoài Ác Nhân cốc, buông xuống tất cả nhiệm vụ, trong vòng nửa tháng, toàn thể tập kết! Truyền lệnh Khương Diễm, lấy thân phận Ác Nhân Vương, tập kết mười hai Huyết Sát, trong vòng nửa tháng, tề tụ tại Ác Nhân cốc! Một tên cũng không thể thiếu!
U ảnh ngẩng đầu, ánh mắt cách mặt nạ nhìn Kiều Vô Hối:
- Xin hỏi lão tổ, nguyên nhân ra sao?
Kiều Vô Hối còng lưng thân thể, đi trở về sơn cốc, chỉ lưu một câu:
- Gặp chủ tử!
U ảnh ngẩng đầu, ánh mắt lắc lư, ngóng nhìn thân ảnh lão nhân kia thật lâu.
Ác Nhân cốc vẫn luôn có một truyền thuyết xa xưa —— phía trên Ác Nhân Vương có lão tổ, phía trên lão tổ có Thần Chủ!
Ác Nhân cốc có được tổ chức sát thủ khổng lồ, không chỉ cực hạn tại Cổ Hoa hoàng thành, còn có nơi khác ở phương bắc.
Số lượng sát thủ trong danh sách, hơn vạn!
Hạch tâm sát thủ, hơn ngàn.
Thành viên hạch tâm, trên trăm.
Nhưng, người có tư cách biết được truyền thuyết này, tại Ác Nhân cốc không cao hơn ba mươi người.
Biết thân phận thật sự của lão tổ, chỉ có Ác Nhân Vương cùng mười hai Huyết Sát.
Mà Thần Chủ là ai?
Không ai biết, bao gồm cả Ác Nhân Vương!
- Chủ tử? Chẳng lẽ chính là Thần Chủ trong truyền thuyết?
U ảnh dần dần phiêu tán, biến mất trong màn đêm.
Khương Phàm vào đêm khuya đã về tới Kiều gia, đầu tiên là bái phỏng Kiều Vạn Niên:
- Đem tấm huyết thư này trình lên hoàng thất, trong lúc thi đấu bài vị đó, ta muốn mệnh Tô Cao Nghĩa!
Kiều Vạn Niên cầm qua huyết thư nhìn kỹ xong lại kinh ngạc nhìn Khương Phàm:
- Tiểu tổ, Tô Cao Nghĩa là trưởng tử Tô gia, lại là vị hôn phu của Ngũ công chúa hoàng thất, ngươi khẳng định muốn định ước sinh tử với hắn?
- Diễn võ tranh tài không có ý nghĩa, gặp chút máu mới kích tình. Ta ký, hắn cũng đã ký.
- Tiểu tổ, thi đấu bài vị chưa bao giờ có qua tiền lệ như vậy, nếu ngài nhấc lên sinh tử chiến, tính chất sẽ thay đổi.
Kiều Vạn Niên lo lắng chính là an toàn của Khương Phàm.
Nếu như chỉ là luận võ, Khương Phàm thua thì thua, nếu quả thật muốn thấy máu chảy, phải có lo lắng cho tính mạng Khương Phàm.
Tử đệ các gia tộc mặc dù ngang ngược càn rỡ, kiêu căng bá đạo, nhìn không có bản lãnh gì, nhưng nếu thật là hung ác lên, thủ đoạn gì cũng đều sẽ dùng đến.
- Ngươi không cần xoắn xuýt, nên xoắn xuýt là hoàng thất. Ngươi cũng không cần đảm nhiệm trách nhiệm gì, chỉ cần hoàng thất đồng ý, hết thảy hậu quả bọn hắn gánh chịu.
- Tiểu tổ, không suy nghĩ lại một chút? Ta không phải sợ hậu quả, ta là sợ ngài...
- Ta phụ trách giết Tô Cao Nghĩa, ngươi phụ trách ứng phó Tô gia.
Khương Phàm đang muốn rời khỏi, quay đầu lại nói:
- Tô gia, Đường gia, Hoàng Phủ gia, một lần ứng phó ba đại gia, ngươi có áp lực không?
Kiều Vạn Niên nghiêm nét mặt nói:
- Kiều gia chỉ là làm việc điệu thấp, không phải nhát gan nhu nhược. Kiều gia có nội tình, cũng có thực lực, càng có quyết đoán.
Khương Phàm gật đầu:
- Vậy là tốt rồi. Bắt bọn hắn luyện tay một chút, đem huyết tính đè ép ngàn năm khôi phục cho ta. Nếu như Kiều gia có lực lượng bí ẩn gì, có bố trí đặc thù gì, cũng đều điều động cho ta. Nhiều nhất hai mươi năm, ta phải dùng Kiều gia. Thanh đao cùn Kiều gia này có thể mài sắc bén hay không, lại có thể sắc bén tới trình độ nào, thì phải xem biểu hiện của ngươi.
Chương 948 Ung dung khấp ngữ
Kiều Vạn Niên đã cảm giác bị quở mắng thành thói quen, không có mâu thuẫn, nhưng lần này hắn lại gọi Khương Phàm đang muốn rời khỏi, đi mau hai bước về phía trước, một mực cung kính hành lễ.
- Tiểu tổ có lệnh, Kiều Vạn Niên sẽ ổn thỏa toàn lực chấp hành, không phụ nhờ vả. Nhưng, còn xin tiểu tổ chỉ rõ cho Kiều Vạn Niên, rốt cuộc ngài là ai, vì sao lại muốn Kiều gia chúng ta! Ta là gia chủ, ta là người chấp hành hành động thực tế của Kiều gia. Tình huống không rõ, ta thực sự khó mà bố trí. Ta đã từng hỏi qua các lão tổ phía sau núi, nhưng lấy được chỉ là chờ chỉ thị của ngài.
Kiều gia có lực lượng bí ẩn, Kiều Vạn Niên cũng có thể điều động, nhưng thật cần một lời giải thích hợp lý.
- Đêm nay ngươi đi lật qua lịch sử điển tịch Kiều gia, mặc dù khả năng đã bị cưỡng ép hủy đi một số, nhưng hẳn là cũng có còn sót lại. Ngàn năm trước, Thương Huyền phát sinh qua một sự kiện, liên luỵ qua Kiều gia. Lần này, ta sẽ ta tận hết khả năng để lịch sử không còn tái diễn. Ngươi hỏi vì sao muốn Kiều gia, rất đơn giản, cùng ta trở lại Thiên Khải, trở lại Bách Tộc chiến trường. Nhớ kỹ, chuyện này chính ngươi biết là được.
Khương Phàm nói xong liền rời khỏi điện.
Kiều Vạn Niên hành lễ đưa tiễn, nhưng có chút cúi eo xuống thật lâu không có thẳng lên, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ngàn năm trước?
Hắn biết Trường Sinh đại điển là bắt đầu từ ngàn năm trước. Hắn biết linh văn Kiều gia phát sinh thay đổi là bắt đầu từ ngàn năm trước. Hắn biết Kiều gia thay đổi phương thức xử sự, cũng là bắt đầu từ ngàn năm trước. Hắn còn biết có đoạn lịch sử ngàn năm trước đã bị che giấu.
Hắn đã từng hoài nghi, cũng nghĩ sẽ điều tra, nhưng mỗi đời tộc trưởng tại thời điểm giao thế, đều sẽ bị tự mình căn dặn, không được đụng tay truy tra lịch sử ngàn năm trước.
Nguyên nhân là vì an toàn của Kiều gia, có một số việc tạm thời quên sẽ tương đối tốt.
Bách Tộc chiến trường?
Hắn đương nhiên biết đó là nơi nào.
Đó là chiến trường mà Thiên Khải Hoàng Đạo mới có tư cách đăng lâm, nơi đó là mộ tràng hoàng tộc thiên hạ chinh chiến chém giết.
Nơi đó thần thánh, nơi đó khủng bố, nơi đó... Là thế giới trên thế giới.
Thế giới nơi đó tồn tại cấm kỵ mà dân chúng khó đụng vào!
Mấy ngàn năm trước, Cổ Hoa hoàng triều đã từng phong vị Thiên Khải Hoàng Đạo, cường hãn không ai bì nổi, còn kiêu ngạo giết vào Bách Tộc chiến trường.
Nhưng chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, Cổ Hoa liền bị trọng thương ở nơi đó, để trên dưới hoàng triều kiêu ngạo cái gọi là thiên kiêu, cái gọi là lão tổ, chết thảm hơn phân nửa, lại còn liên luỵ Cổ Hoa hoàng triều suýt nữa lọt vào diệt quốc.
Nơi đó khủng bố, vượt qua tưởng tượng.
Tiểu tổ vừa mới nói là muốn dẫn bọn hắn trở lại Bách Tộc chiến trường?
Trở lại?
Chẳng lẽ Kiều gia đã đi qua nơi đó sao?
Tiểu tổ thật chẳng lẽ chính là tiên tổ chuyển thế sao?
- Ngàn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kiều Vạn Niên không có vội vã đi đưa huyết thư, mà là rời khỏi đại điện, chạy tới bí địa phía sau núi.
Nơi đó hình như có giữ một quyển sách cổ, có ghi chép liên quan với ngàn năm trước.
Trước đó không thể đụng vào, bây giờ đã được tiểu tổ cho phép, là thời điểm tháo bỏ bí mật đoạn lịch sử kia.
- Tiểu tổ.
Trong u cốc, Kiều Linh Vận đang tu luyện đứng dậy hành lễ với Khương Phàm.
- Thế nào?
Khương Phàm đã rõ ràng cảm giác Kiều Linh Vận có thay đổi, ánh mắt sáng tỏ, nhuệ khí bức người, khí thế tràn ngập, có loại dã tính cùng uy thế khó mà ức chế.
Cường đại, tự tin, kiêu ngạo.
Giống như ngay cả bộ dáng đều hơi có chút thay đổi, ngũ quan càng thêm sáng, hốc mắt càng thâm thúy hơn, so với trước đó càng đẹp hơn.
Cũng không phải là vẻ đẹp yếu đuối nghiêng nước nghiêng thành kia, mà là vẻ đẹp Thánh Linh, là tự tin, là dã tính, vừa thần bí lại đặc biệt mỹ cảm, để cho người ta khắc sâu ấn tượng, gặp qua là khó quên.
Dáng người Kiều Linh Vận đã trội hơn, thanh âm đều trở nên to rõ:
- Bẩm tiểu tổ, hai Thiên Hoàng truyền thừa. Một Chu Tước truyền thừa.
Khương Phàm kinh ngạc:
- Chu Tước Bác Thiên Thuật?
Toàn thân Kiều Linh Vận bộc lộ ra sự tự tin mạnh mẽ:
- Linh Vận chưa hẳn có thể phát huy ra thực lực mạnh như ngài, nhưng ta tuyệt đối sẽ không đọa danh uy Chu Tước Bác Thiên Thuật.
Khương Phàm gật đầu:
- Linh văn có thay đổi gì không?
- Có thay đổi! Biên giới Kim dực biến thành huyết sắc! Ta có loại cảm giác, ta giống như đạt tới Đại Thừa đỉnh phong!
Kiều Linh Vận thật sự ép không được kích động cuồn cuộn trong thân thể, liên tiếp thức tỉnh ba truyền thừa to lớn, uy lực cường đại, võ pháp siêu việt, thể chất trở nên cường đại kiên nghị, mỗi tế bào đều khuấy động mênh mông lực lượng, linh văn đều có dị biến.
Càng vui mừng hơn chính là linh văn, lại có xu thế bước lên Chí Tôn.
Mặc dù chỉ là xu thế, nhưng có thể trước hai mươi tuổi đụng chạm đến cảm giác này, mang ý nghĩa tương lai nàng sẽ có thành tựu cao hơn.
Hai ngày ngắn ngủi, nói là thay xương đổi thịt cũng không chút quá đáng nào!
- Ở lại nơi này tiếp tục tu luyện, một mực chờ đến thi đấu bài vị. Vô Hối, tiếp tục chỉ đạo nàng.
Khương Phàm để Kiều Vô Hối tiếp tục chỉ đạo Kiều Linh Vận, mình lại đi đến đại điện, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
- Sư phụ, Hoàn Hồn Châu dùng như thế nào?
Khương Phàm đứng trước quan tài ngọc, nhìn Kiều Hinh ngủ yên bên trong, bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Đan Hoàng nói:
- Lấy máu tươi của nàng, lại trộn vào máu tươi của ngươi, sau đó đem Hoàn Hồn Châu đặt ở trong miệng nàng. Tiếp theo là có thể nói chuyện với nàng. Ta không rõ ràng viên Hoàn Hồn Đan này đã rời khỏi U Minh bao nhiêu năm tháng, khó xác định công hiệu cụ thể, ngươi tận lực nói nhiều lời, nói chút ký ức khắc sâu, nói để linh hồn có thể xúc động.
Khương Phàm đẩy nắp quan tài nặng nề ra, khí lạnh bên trong phiêu đãng, tràn ra ngọc quan.
Hai tay Kiều Hinh chồng trước người, ngủ rất say, rất an bình, khóe miệng hồng nhuận phơn phớt ôm lấy nụ cười nhạt, giống như đang cố gắng hiện ra một mặt tốt đẹp nhất của mình.
Thế nhưng… linh hồn của nàng đang giãy dụa trong đau đớn cả ngày lẫn đêm.
Một ngàn năm, vòng đi vòng lại, tuần hoàn vô hạn.
Khương Phàm nhìn một chút, hai mắt lần nữa đẫm lệ, hắn dựa theo chỉ dẫn của Đan Hoàng dung nhập máu tươi, sau đó đem Hoàn Hồn Châu dịu dàng đặt vào trong miệng Kiều Hinh.
Chương 949 Thái độ thay đổi
Bờ môi Kiều Hinh dịu dàng mềm mại, nhẹ nhàng ngậm lấy Hoàn Hồn Châu.
- Hinh nhi, ta đã trở về. Một ngàn năm, để cho nàng chờ quá lâu rồi. Nên nói có lỗi, không phải nàng, là ta, là Thiên Hậu. Không phải nàng từ bỏ chúng ta, là cuối cùng chúng ta từ bỏ nàng...
Khương Phàm nhẹ nhàng nắm chặt hai tay Kiều Hinh, quỳ gối trước quan tài ngọc, dịu dàng thì thầm.
Đan Hoàng chủ động chìm vào sâu trong ý thức Khương Phàm, phong tỏa mình, đem thế giới để lại cho hai người đáng thương này.
- Hinh nhi... Thật xin lỗi... Ta tới chậm... Thật xin lỗi... Ta đã hiểu lầm nàng... Thật xin lỗi... Ta thật... Thật... Rất nhớ nàng...
Hai tay Khương Phàm run run khẽ vuốt, khóe miệng của hắn mỉm cười, cũng đã đầy mắt nước mắt, bắt đầu kể ra những việc đã từng có trong quá khứ, những hồi ức tuyệt đẹp năm đó.
Từ khi quen biết đến hiểu nhau, lại đến yêu nhau, bọn hắn đã từng trải qua hết thảy mọi thứ, chảy xuôi ở trong trí nhớ của Khương Phàm, quanh quẩn trong thạch điện giá lạnh.
Bắt đầu từ nửa đêm, Khương Phàm một mực kêu gọi, một mực nhớ lại hồi ức. Cứ như trở lại những ngày tháng đã từng kia, trở lại đoạn quá khứ kia.
Thời không tại giờ khắc này bỗng nhiên như trở nên vặn vẹo, bọn hắn đặt mình vào ngàn năm trước đó.
Hắn là Thần Hoàng tranh bá Thương Huyền kia, nàng là Tinh Linh ngây thơ yêu cười kia.
Hắn hào tình vạn trượng, phóng khoáng tự do, nàng làm bạn ở hai bên, nhẹ nhàng nhảy múa.
Hắn cường thế, hắn tự ngạo, lòng hắn đều là hoành đồ bá nghiệp.
Nàng thích khóc, nàng cũng yêu náo nhiệt, nàng vĩnh viễn đều là đi ở phía trước hắn.
Đã từng đã từng, ánh mắt của hắn vĩnh viễn ở phía trước, rất ít bận tâm bên cạnh, bởi vì hắn tự phụ, chỉ cần thẳng tiến không lùi, khống chế thiên hạ thì có thể lại quay đầu làm bạn, đền bù khuyết điểm.
Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, đoạn quá khứ kia... Khắc cốt ghi tâm...
- Hinh nhi, chờ ta một chút, nhiều nhất mười năm, ta sẽ tìm được...
Khương Phàm đứng dậy, hôn lên trán Kiều Hinh, nhưng... khóe mắt Kiều Hinh vậy mà lại nổi lên chút nước mắt.
- Hinh nhi?
Khương Phàm run rẩy, ánh mắt lắc lư kịch liệt.
Kiều Hinh đã ngủ tới ngàn năm.
Nhưng giờ phút này, khóe mắt của nàng lại nổi lên hơi nước, dần dần ngưng kết thành nước mắt, im ắng rơi trên gương mặt.
Nước mắt trong suốt, vết tích thê mỹ.
Khương Phàm kinh ngạc nhìn.
Thật lâu... Thật lâu...
Một tiếng thút thít khàn giọng, quanh quẩn cung điện.
Khương Phàm lại khó tự đè xuống, ôm quan tài ngọc giá lạnh, khóc ra tiếng, khóc như một hài tử.
Bên ngoài thạch điện, Kiều Linh Vận kinh ngạc nhìn thạch điện, vừa muốn hỏi thăm, Kiều Vô Hối bên cạnh cũng đã quỳ trên mặt đất, lấy đầu gõ đất, lệ rơi đầy mặt.
Mẫu thân, ngài nghe được phụ thân đang gọi không?
Mẫu thân, ngài biết phụ thân trở về rồi không?
Nhi tử, không phụ nhờ vả ngàn năm.
Nhi tử sẽ bảo vệ phụ thân chu toàn, chờ ngài trở về.
Sau khi Kiều Vạn Niên rời khỏi núi, sắc trời đã tảng sáng.
Trước khi đi, hắn mặt mũi tràn đầy lo nghĩ, hiếu kỳ lại có chút chờ mong. Khi trở về, hắn lại sợ hãi khẩn trương, chấn kinh lại có cảm giác cuồng nhiệt không cách nào nói rõ.
Rốt cuộc hắn cũng đã đoán được Khương Phàm là ai, rốt cuộc hắn cũng biết vị lão tổ thần bí phía sau núi kia là ai.
Hắn cũng biết, mình là ai!
Kiều Vạn Niên về đến trong phòng, ngồi ngơ ngẩn.
Dần dần, ánh mắt của hắn bắt đầu lắc lư, thân thể bắt đầu khô nóng, hai tay gắt gao nắm chặt, cố gắng áp chế loại cuồng nhiệt muốn dâng lên ra kia.
Hắn muốn gào thét, muốn phát tiết, hắn thậm chí có loại xúc động, muốn gọi Kiều Vạn Sơn cùng Kiều Phương Hoa qua, thống khoái nói ra suy đoán của mình.
Nhưng, hắn đã dốc hết toàn lực, đè lại.
Hắn biết mình không thể.
Hắn đang kiềm chế, nhưng cũng đang sôi trào.
Kiều Vạn Niên đã gần năm mươi tuổi, tiếp quản Kiều gia cũng đã mười năm, cả ngày vội vàng ứng phó với bên ngoài, xử lý gia tộc, nhìn tôn quý cường thế, kỳ thật đã sớm mỏi mệt không chịu nổi.
Nhưng bây giờ, hắn nhìn mặt trời bên ngoài dần dần dâng lên, cảm giác mình giống như là sống lại một lần nữa.
Nhiệt huyết đã lâu đang lao nhanh khắp toàn thân!
Hào hùng đã lãng quên phun trào tại lồng ngực!
Hắn bỗng nhiên có cảm giác tự hào cùng sứ mệnh mà không cách nào dùng ngôn ngữ nói ra được. Thân thể đều thẳng lên, ngay cả khí thế đều tại thời khắc này phát sinh thay đổi kịch liệt.
Kiều Vạn Niên đẩy cửa phòng ra, đứng trên đỉnh núi cao năm ngàn mét, nhìn thành trì, rừng rậm mênh mông xung quanh.
Trước đó quen thuộc như vậy, giờ phút này lại trở nên lạ lẫm. Trước đó đầy rẫy thanh thúy tươi tốt, giờ phút này lại hoảng hốt thấy được màu máu.
Hắn hiểu được vì sao tiểu tổ đầy người sát khí, hắn hiểu hơn vì sao tiểu tổ thù hận hết thảy mọi thứ ở nơi này.
Bởi vì ngàn năm trước, nữ tử mà hắn yêu, từng ở thâm cung rộng rãi kia kêu khóc cầu xin tha thứ.
Bởi vì ngàn năm trước, các nhà Cổ Hoa liên thủ bức chết người yêu của hắn.
Bởi vì giữa ngàn năm hoảng sợ này, nữ tử hắn yêu nhất đang ở trong quan tài giá lạnh sau núi nhận phải đau đớn vô tận, yên lặng đi đến cái chết.
Hắn, đau đớn.
Bởi vì, nàng đã từng gặp nạn, bởi vì, nàng sống không bằng chết.
- Đại ca, tối hôm qua huynh đi đâu?
Kiều Vạn Sơn và Kiều Phương Hoa đi đến đỉnh núi.
- Chuyện gì?
Kiều Vạn Niên thu hồi ánh mắt, cố gắng bình phục tốt cảm xúc.
- Tối hôm qua Khương Phàm ký sinh tử cùng Tô Cao Nghĩa, Tô gia tại Ác Nhân cốc, Tô gia đã liên hợp các nhà nháo đến hoàng thất. Tối hôm qua chúng ta tới tìm huynh năm lần, nhưng ngươi vẫn luôn không ở đây.
Kiều Vạn Sơn tận lực khống chế nói chuyện thái độ, để tránh mạo phạm, nhưng vẫn cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, rõ ràng rất bất mãn Khương Phàm 'Hồ nháo'. Đây quả thực là tự rước lấy nhục, tự tìm đường chết.
Nếu hoàng thất đồng ý thật, Tô gia, Hoàng Phủ gia kia rất có thể liên thủ ngược chết Khương Phàm tại thi đấu bài vị.
Hắn là thật không biết Khương Phàm náo lớn như vậy muốn làm gì, kết cuộc lại phải như thế nào.
- Ta đến phía sau núi.
Kiều Vạn Niên quay người nhìn bọn hắn.
- Các lão tổ lại có dạy bảo gì...
Kiều Vạn Sơn cùng Kiều Phương Hoa đang muốn hỏi thăm, chợt phát hiện đại ca có chút không giống như bình thường.
Cụ thể như thế nào thì không nói rõ được, nhưng chính là cảm giác có chỗ nào đó không giống với lúc trước.
Kiều Vạn Niên khôi phục dáng vẻ thường ngày, nhưng tâm cảnh lại thay đổi, tinh khí cũng tùy theo đó mà biến đổi.
- Vạn Sơn, ngươi tự mình đi đến hoàng cung, liền nói chúng ta tiếp nhận huyết thư khiêu chiến!
Kiều Vạn Sơn khó có thể tin:
- Lại là ý các lão tổ tông?
Chương 950 Nghênh đón tân sinh
Kiều Vạn Niên lại nói:
- Phương Hoa, triệu tập toàn bộ tử sĩ ngươi bồi dưỡng bên ngoài lại.
Kiều Phương Hoa trừng to mắt:
- Triệu tập tử sĩ, muốn làm gì?
- Tha thứ đại ca ta còn không thể để lộ bí mật cùng các ngươi, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi Kiều gia phải làm cho tốt chuẩn bị nghênh đón tân sinh. Trận tân sinh này nhất định sẽ vô cùng thảm liệt, ngươi và ta cũng có thể sẽ chết, nhưng... Chúng ta cuối cùng đều sẽ vì trận tân sinh này mà kiêu ngạo.
Kiều Vạn Sơn cùng Kiều Phương Hoa trao đổi ánh mắt, cũng đều nhìn về phía đại ca.
- Đại ca, ngay cả chúng ta cũng không thể nói?
- Kiều gia sau này có điểm khác thường sẽ khiến cho người ngoài cảnh giác, cũng sẽ mang theo dò xét, bây giờ các ngươi biết càng ít càng tốt. Nhưng thời điểm nên biết, các ngươi khẳng định sẽ là người đầu tiên. Đi thôi, theo ý của ta, làm chuyện các ngươi nên làm.
Kiều Vạn Niên chờ sau khi bọn hắn rời khỏi, cẩn thận chỉnh lý tốt vạt áo, quay người về tổ từ phía sau núi, hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu.
Trong lòng yên lặng nói ra lời “hậu bối Kiều Vạn Niên, lễ bái tiên tổ Thần Hoàng.”
Sau khi Kiều Vạn Sơn cùng Kiều Phương Hoa đi ra khỏi đình viện, lại theo bản năng quay đầu nhìn một chút, vừa hay nhìn thấy một màn này.
Đại ca đây là đang bái ai?
Lại là vì sao?
Bọn hắn chấn động trong lòng, đều mẫn cảm ý thức được khả năng Kiều gia thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi.
- Muội phụ trách tử sĩ, ta đi ứng phó Nhân Hoàng.
Kiều Vạn Sơn rốt cuộc cũng đi thẳng, tìm tới Xích Viêm Điêu của hắn, xông lên trời cao, bay thẳng đến hoàng cung.
Việc này hoàng thành đã sớm bị tin tức 'Sinh tử chiến' kích thích lên cảm xúc cuồng nhiệt, từ đêm khuya đến hừng đông, các loại nghị luận càng ngày càng nghiêm trọng.
- Tô Cao Nghĩa muốn liều mạng sinh tử chiến cùng Khương Phàm! Huyết thư còn kéo theo cả Kiều Thiên Mạch!
- Tối hôm qua Tô gia đã phái người tiến vào cung, thỉnh cầu Nhân Hoàng ra tay cho trường hợp đặc biệt, cho phép thấy máu tại thi đấu bài vị!
- Rốt cuộc Tô Cao Nghĩa sao lại cùng Khương Phàm náo lên, còn ký kết huyết thư sinh tử.
- Hắc hắc, ban ngày Tô Nhã quấy rối Phượng Bảo Nam ở Thiên Cung, bị Khương Phàm làm nhục, ban đêm Tô Nhã và Tô Cao Nghĩa lại đụng phải Khương Phàm ở Ác Nhân cốc, sau đó cãi vã. Tô Cao Nghĩa muốn xả giận cho muội muội, Khương Phàm thật đúng là không quen lấy, trực tiếp muốn giết chết Tô Cao Nghĩa.
- Khương Phàm đúng là cứng rắn thật, ban ngày ở trước cửa Kiều gia tuyên bố với hoàng thành, muốn đề chấn khí thế Kiều gia, ban đêm đã lấy hành động thực tế đáp lễ Tô gia.
- Hoàng thất sẽ đồng ý sao? Nếu thật là tiếp nhận huyết thư, thi đấu bài vị năm nay sẽ rất đặc sắc.
- Khương Phàm thật sự là cuồng có chút tìm đường chết. Nếu như là luận võ bình thường, hắn thua cùng lắm thì ném chút mặt mũi, nếu như hoàng thất nơi đó tiếp nhận, hắn nhất định chết trên đài diễn võ.
- Khương Phàm liên tiếp đánh bại ba vị thiên tài Đường gia, có chút bành trướng, coi Chí Tôn thánh văn là vô địch thiên hạ, coi thiên tài Cổ Hoa là đều là củi mục.
Trong thành nghị luận vô cùng náo nhiệt, hoàng thất nơi đó cũng rất bực mình.
Đối mặt Tô gia thỉnh cầu, bọn hắn vô cùng kháng cự.
Dù sao dự tính ban đầu của thi đấu bài vị là biểu hiện ra linh văn cùng thực lực của các tộc, mà không phải chém giết kết thù.
Mỗi một người đệ tử cửu đại gia, mỗi một thiên tài cấp truyền nhân, đều là tài nguyên hoàng thành, chết trên luận võ quá đáng tiếc.
Mà, hoàng thất cho rằng Kiều gia bên kia sẽ không đồng ý sinh tử chiến, sẽ nghĩ biện pháp cùng Tô gia tự mình hoà giải. Dù sao bọn hắn thật vất vả chiêu mộ được một Chí Tôn thánh văn, sao có thể để hắn chết tại thi đấu bài vị được.
Cho nên rất kiên quyết từ chối Tô gia, cũng nhắc nhở bọn hắn tuân thủ quy củ.
Nhưng, khi Kiều Vạn Sơn lễ bái Nhân Hoàng, lại đưa huyết thư lên, thời điểm cũng cho thấy thái độ, hoàng thất đột nhiên cảnh giác.
Kiều Vạn Niên điên rồi sao?
Khẳng định không phải.
Kiều Vạn Niên bị mê hoặc sao?
Khẳng định cũng không phải.
Vì sao Kiều Vạn Niên từ đầu đến cuối lại cứ dung túng cho Khương Phàm, thậm chí còn đồng ý sinh tử chiến?
Trong này khẳng định có vấn đề lớn.
Cái này đã không còn là một người khác thường, mà là một gia tộc khác thường.
Khi Nhân Hoàng đang yên lặng tự định giá, người của Tô gia, Hoàng Phủ gia và các gia tộc lại lần nữa tiến vào hoàng cung, lễ bái Nhân Hoàng, thỉnh cầu 'Thỏa mãn' ‘thỉnh cầu chân thành’ của Kiều gia.
Bởi vì Kiều Vạn Sơn không phải trực tiếp chạy hoàng thất tới, mà là cố ý đến Tô gia, Đường gia, Hoàng Phủ gia, thậm chí Chung Ly gia, Mục gia và các gia tộc dạo qua một vòng, còn đi ngang qua khu ngã tư náo nhiệt, cố ý tuyên dương tin tức sinh tử chiến.
Hắn chân trước vừa vào, đại biểu các tộc chân sau liền theo vào tới.
Thời gian vô cùng xảo diệu.
- Nhân Hoàng, thi đấu bài vị tiếp tục đến bây giờ, mỗi lần đều là biểu hiện ra cùng luận bàn, mặc dù hiển lộ rõ ràng đoàn kết cùng nội tình của chúng ta, nhưng lại thiếu đi mấy phần huyết tính!
- Nhân Hoàng, xin hãy tiếp nhận huyết thư sinh tử. Đây không phải ân oán hận thù, là cải tiến đối với thi đấu bài vị. Nếu như hiệu quả quá kém, tương lai không tiến hành nữa.
- Nhân Hoàng, Cổ Hoa chúng ta tuy là thế lực trung lập, không nên hiện ra võ lực quá độ, nhưng cũng hẳn là thích hợp biểu hiện huyết tính, đừng cho các tộc phương bắc coi thường chúng ta. Lần này đã là công khai sự kiện lớn, lại là so đấu giữa hài tử, cho nên sẽ có thể gây nên chú ý, cũng sẽ không quá phận.
- Nhân Hoàng, thi đấu bài vị vẫn luôn là hội võ luận bàn, cũng không có ý mới, cũng không có kích tình, các phương đã càng ngày càng ít chú ý. Ta đề nghị, dứt khoát trắng trợn tuyên dương sự kiện huyết thư lần này, gây nên oanh động càng lớn, để các phương chú ý. Sau đó thích hợp cải tiến quy tắc thi đấu bài vị lần này, cho phép các tộc đều buông tay buông chân, thấy chút máu, toàn diện hiện ra thiên phú và phong thái đại tân sinh các tộc.
Đại biểu các tộc dõng dạc, cảm xúc tăng vọt, ý kiến thống nhất chưa từng có.
Dù sao vì để giết chết Khương Phàm, cái cớ đường hoàng gì cũng đều ném ra.
Trong mắt những trưởng bối này, xử tử Khương Phàm cũng không phải là ân oán cá nhân, mà là bọn hắn không hy vọng Kiều gia đạt được một Chí Tôn thánh văn cường thế bá đạo như thế.
Không đến hai mươi đã là Chí Tôn, tương lai chẳng phải là muốn đi lên Niết Bàn đỉnh phong?
Đối với các tộc mà nói, Khương Phàm chính là uy hiếp tiềm ẩn.
Nếu Khương Phàm nhất định phải tìm đường chết, bọn hắn rất nguyện ý bồi tiếp hắn.