Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1861 Cự Ngạc Hoành Hành

Lý Hoàng nhìn Dương Biện, lại nhìn về Khương Phàm:

- Ta nên gọi ngươi là Khương huynh, hay là... Thần Hoàng.

Khương Phàm cười nhạt mà nói:

- Thần Hoàng là kiếp trước, kiếp này chỉ là Khương Phàm. Từ biệt đã hai năm, cảm tạ Lý huynh có thể giữ lời hứa, đã giữ kỹ thân phận ở ngay lúc đó.

- Có chơi có chịu, lẽ ra như vậy. Nếu như lúc ấy biết trên người ngươi mang theo Dương Biện, ta có khả năng sẽ không giữ được thân phận của ngươi.

Con ngươi của Lý Hoàng có chút ngưng tụ, thật sự là hắn?

Thương Huyền đang điên cuồng lùng bắt, vậy mà hắn lại tiến vào Thần Vực Chi Hải.

Đây là đang để cho tất cả mọi người ngoài ý liệu.

Nhưng, sau khi biết thân phận của Khương Phàm, Lý Hoàng thật sự hoài nghi mục đích thực khi mà Dương Biện muốn trở về Dương gia, đây là muốn kéo Hải Thần đảo lên chiến xa của Vạn Thế Thần Triều sao?

Khương Phàm trực tiếp hỏi:

- Nếu Lý huynh tới, thuận tiện nói cho ta nghe một sự kiện, bây giờ Dương Thiên Khuyết ở đâu?

Lý Hoàng nói:

- Sau khi Dương Thiên Khuyết trở về liền không có lại lộ mặt qua, ta chỉ là tiểu bối của Lý gia, không rõ ràng chuyện Dương gia.

- Đã hiểu.

Khương Phàm cười khẽ hai tiếng, lại lần nữa ép hỏi:

- Lý huynh có nghe đến những lời đàm tiếu gì hay không? Ví dụ như thân thể Dương Thiên Khuyết như thế nào, tu dưỡng ở đâu?

- Lời đàm tiếu... Cho ta ngẫm lại...

Lý Hoàng khôn khéo, đương nhiên biết rõ ý đồ của Khương Phàm.

- Không vội không vội, chúng ta có nhiều thời gian.

Khương Phàm mang theo nụ cười trên mặt, chờ đợi Lý Hoàng quyết định.

Lý Hoàng đứng trong hành lang, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tâm tình lại xoắn xuýt phức tạp.

Khương Phàm và Dương Biện khẳng định muốn xử lý Dương Thiên Khuyết.

Tự mình lái miệng liền thành đồng lõa.

Nếu như bọn hắn hại chết Dương Thiên Khuyết, Dương gia sẽ thật muốn thận trọng cân nhắc nghênh đón Dương Biện tiếp quản gia tộc. Hắn thấy, bất luận là Dương gia, hay là Hải Thần đảo, nghênh đón Dương Biện đều là lựa chọn tốt nhất, chỉ là trên mặt mũi rất khó điều chỉnh.

Nhưng vấn đề bây giờ chính là, đứng sau lưng Dương Biện chính là ‘Thần Hoàng tái thế’ Khương Phàm hùng tâm bừng bừng này.

Dương Biện khởi tử hoàn sinh, thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, bước lên Thánh Vương Thiên phẩm, thậm chí rất có thể chính là do Khương Phàm làm.

Đây là ân cứu mạng, là ân tái tạo, Dương Biện chắc chắn sẽ mang theo Dương gia thậm chí Hải Thần đảo thề sống chết hiệu trung.

Cho nên bây giờ hắn có phải mở miệng để lộ tình huống Dương Thiên Khuyết hay không, không chỉ là quyết định sinh tử của một mình Dương Thiên Khuyết, còn có tương lai Dương gia thậm chí Hải Thần đảo.

Khương Phàm, Dương Biện, đều không có thúc giục, yên lặng chờ đợi quyết định của hắn.

- Dương Thiên Khuyết ở thế giới mới dẫn nổ Thái Cổ kình hồn, thả ra nội hải của mình. Thánh Tổ thứ hai của Dương gia, Dương Đồng Quang vì để cứu hắn, đã cho hắn tiến vào cấm khu tổ địa của Dương gia, tìm kiếm kình hồn ngủ say.

Lý Hoàng nói xong, lại nói với Khương Phàm:

- Thánh Tổ Lý gia chúng ta cũng không có khuynh hướng để Dương Biện tiếp quản Dương gia, chúc các ngươi may mắn.

Sau khi Dương Ngọc Chân để Lý Hoàng tiếp được Dương Biện liền sắp xếp người đưa Vân Nhi từ trong địa lao ra.

Mặc dù không biết Lý Hoàng muốn làm gì, nhưng trước hết bọn hắn phải ra tay mạnh.

- Ngươi đi gặp Dương Biện, bổ nhào vào trong ngực hắn khóc, thừa cơ đâm cây dao độc này vào cổ của hắn.

Dương Ngọc Chân nhuộm dần kịch độc lên chủy thủ(*), đưa tới trên tay Vân Nhi đang run lẩy bẩy trên mặt đất.

(*) Thanh kiếm ngắn, thích hợp dùng để ám sát.

Từ sau khi Lôi Tú tự sát, thị nữ thiếp thân này của Lôi Tú liền bị nhốt trong địa lao chịu đủ tra tấn, cả ngày lẫn đêm sống không bằng chết.

Vân Nhi gầy như que củi, mỗi vị trí trên cơ thể đều như đang phát run, hai mắt của nàng tan rã vô thần, chỉ ngơ ngác nhìn Dương Ngọc Chân.

Dương Ngọc Thành cau chặt lông mày:

- Ả như thế này còn có thể hành thích?

Dương Ngọc Chân cười lạnh nói:

- Càng như vậy, càng có thể kích thích Dương Biện đồng tình, cũng có thể để Dương Biện buông lỏng đề phòng. Chỉ cần nàng bổ nhào qua, Dương Biện sẽ chủ động ôm lấy.

Dương Ngọc Thành chậm rãi gật đầu, điều này cũng đúng.

Dương Ngọc Chân nhét mạnh chủy thủ vào trên tay Vân Nhi, thấp giọng nói:

- Giấu kỹ thanh chủy thủ này, giết Dương Biện, để cho ngươi, Lôi Tú, còn có Dương Biện, tới Địa Ngục đoàn tụ!

Dương Ngọc Thành nói:

- Không phải ngươi nhớ đến chủ nhân của ngươi sao, không phải ngươi cảm thấy chủ nhân ngươi đáng thương sao? Chỉ cần giết Dương Biện, các ngươi đều giải thoát rồi.

Vân Nhi run rẩy nói nhỏ:

- Dương Biện công tử... Còn... Còn sống?

Dương Ngọc Chân bưng lấy mặt của nàng:

- Dương Biện còn sống, nhưng sắp bị xử tử, ngươi giết hắn, cho hắn thống khoái, các ngươi đều được giải thoát.

Vân Nhi nắm chặt chủy thủ, ý thức hoảng hốt, thân thể run rẩy.

Nàng đã bị tra tấn đến tinh thần thất thường, cũng từ đầu đến cuối đang hối hận khi đã đưa thuốc độc cho Lôi Tú.

- Ngươi sắp được giải thoát rồi... Các ngươi sắp được đoàn tụ... Liền ba người các ngươi...

Dương Ngọc Chân nằm nhoài bên tai Vân Nhi, lặp đi lặp lại khẽ nói, tẩy não cho nàng.

Vân Nhi hoảng hốt thật lâu, giãy dụa lấy đứng lên.

- Cô nương tốt, rất tốt.

Dương Ngọc Chân nắm tay Vân Nhi, nhét thanh chủy thủ vào bên trong y phục rách rưới của nàng, lại nhỏ giọng nhắc nhở:

- Giấu kỹ!! Chớ bị người khác nhìn thấy! Chờ Dương Biện ôm lấy ngươi, ngươi liền cắm vào cổ hắn, nhớ kỹ, là cắm vào cổ! Càng sâu càng tốt!

- Cổ... Cổ...

Vân Nhi ôm bả vai gầy ốm, tự lầm bầm đi đến cửa phòng.

Dương Ngọc Chân nhắc nhở Dương Ngọc Thành:

- Huynh sắp xếp người ném cô ta đi qua, trên đường lại tra tấn một trận, phải đổ máu, phải thảm, tốt nhất để Dương Biện thấy được liền ôm vào.

- Ta tự mình đưa qua.

Đáy mắt Dương Ngọc Thành hiện lên tia sắt lạnh, đi theo Vân Nhi đi đến cửa phòng.

Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên đại loạn, mặt đất đều bất chợt run run.

Một chút... Một chút... Càng ngày càng nặng, càng ngày càng nghiêm trọng.

Bàn ghế trong phòng cũng đều run run theo.

Dương Ngọc Chân, Dương Ngọc Thành đẩy cửa ra ngoài, sắc mặt lập tức đại biến, kinh hãi lui lại hai bước.

Một con cự ngạc khổng lồ đang nện bước nặng nề, chậm rãi đi đến trang viên bọn hắn, cho dù cách rất xa vẫn có thể cảm nhận được sát khí hung hãn kia đập vào mặt.

Rống!!

Long Cốt Cự Ngạc kéo lấy thân thể to béo mấy chục vạn tấn, lắc đầu vẫy đuôi, đất rung núi chuyển, tiếng gào thét hùng hậu giống như thủy triều, cuồn cuộn giữa đất trời, đinh tai nhức óc.
Chương 1862 Đánh Trống Lãng

Số lượng lớn tộc nhân Dương gia theo sát ở phía sau, muốn ngăn cản nhưng không có ai dám cả.

Đây chính là hung thú Bán Thánh cảnh!

Đổi lại là trước đó, Dương gia đều có hai vị Thánh Linh liên thủ ba vị Bán Thánh, tự mình tọa trấn tại từng địa khu quan trọng, tùy thời ứng phó ngoài ý muốn, nhưng tình huống bây giờ không giống với lúc trước.

Thánh Linh Bán Thánh trấn giữ đều bị vây ở thế giới mới, Thánh Linh tổ địa đang thương lượng đại sự, mặc dù còn có hai vị Bán Thánh, nhưng bây giờ rõ ràng cũng không nguyện ý tuỳ tiện thể hiện thái độ.

Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Cốt Cự Ngạc hoành hành ở trên đảo không chút kiêng kỵ.

- Dương Biện muốn đi đến chỗ Dương Ngọc Chân sao?

- Khẳng định là vậy! Chính là chạy đến chỗ Dương Ngọc Chân rồi!

- Dương Biện tiến vào cung điện của Dương Thiên Hữu, rất có thể đã thấy vật nghĩ tình, nhớ đến Lôi Tú, muốn tới tìm Dương Ngọc Chân giải quyết.

- Lôi Tú... Ai... Bạc mệnh, nếu như lại kiên trì thêm mấy tháng liền có thể chờ được Dương Biện trở về.

- Dương Biện có thể giết chết Dương Ngọc Chân hay không? Trước đó đều là đang kìm nén!!

Dương Ngọc Chân nhìn qua Long Cốt Cự Ngạc đang đi đến nơi này, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt:

- Thất thần làm gì, nhanh đi mời hai vị Bán Thánh Dương Hạo Nam cùng Dương Bích Huyên!

- Bọn hắn sẽ tới sao?

Dương Ngọc Thành hô hấp thô trọng, rõ ràng cảm nhận được khí tức huyết sát nặng nề.

- Bọn hắn đến cũng được đến, không đến cũng phải đến, nhanh đi mời đi!

Dương Ngọc Chân sợ hãi, bây giờ các Thánh Tổ đều đang ở bên trong tổ địa thương nghị, nếu quả như Dương Biện thật muốn giết chết nàng, thì cũng không có người nào dám cản.

Nàng còn chưa có giết chết Dương Biện, cũng không thể để Dương Biện giết nàng trước được.

- Ngăn lại!! Nhanh ngăn lại!! Tranh thủ thời gian cho ta!

Dương Ngọc Thành vội vã rời khỏi, đi mời hai vị Bán Thánh cố ý trầm mặc kia.

Thân tộc của Dương Ngọc Chân liên tiếp bay lên không, ngăn ở ngoài trang viên.

Long Cốt Cự Ngạc sôi trào long khí chân thực, từng bước từng bước đi tới, mặc dù bộ pháp rất chậm, nhưng lại mang đến cảm giác áp bách hít thở không thông.

- Tránh ra!

Khương Phàm từ trong long khí mãnh liệt đi tới, đứng ở trên đầu cự ngạc, quát tháo thân tộc của Dương Ngọc Chân.

- Ngươi thì tính là cái gì, nơi này không có phần cho ngươi càn rỡ.

- Thánh Tổ Dương gia chúng ta đang phán quyết Dương Biện, chờ đến khi hắn chết, ngươi cũng đừng hòng sống.

- Thức thời chút, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt chúng ta, nói không chừng lúc Dương Biện chết, các ngươi còn có thể giữ được tính mạng.

Thân tộc Dương gia cưỡng đề lấy dũng khí quát tháo.

Sắc mặt Khương Phàm âm trầm lại, cao giọng hét lớn:

- Một lần cuối cùng, tránh ra!

- Nếu không thì ngươi muốn như thế nào? Ngươi còn dám xông vào?

Thân tộc Dương gia tức giận hô to đối với long khí trên lưng cự ngạc:

- Dương Biện, bây giờ ngươi vẫn là tội nhân của Dương gia, đừng quá khoa trương. Chừa cho mình chút mặt mũi, cũng là chừa cho gia tộc chút mặt mũi.

Long khí cuồn cuộn trên lưng cự ngạc, chỉ là cái bóng người vẫn lạnh lùng đứng đấy, không có trả lời.

Thân tộc Dương gia tiếp tục hô:

- Dương Biện, Lôi Tú là tự sát, không liên quan tới chúng ta. Lúc ấy chúng ta đang điều tra nàng có liên quan tới cái chết của Dương Duy hay không, đều là hình luật bình thường. Không tin thì ngươi chờ đường chủ Hình Luật đường, Dương Bích Huyên, nàng sẽ tới rất nhanh thôi.

Bóng người trong long khí vẫn thờ ơ.

Nhưng càng như vậy, càng làm cho thân tộc Dương gia áp bách, giống như có thể rõ ràng cảm nhận được lửa giận của Dương Biện.

- Đi!!

Khương Phàm vung tay lên, Long Cốt Cự Ngạc lắc đầu vẫy đuôi, phát ra tiếng gào thét hùng hậu, cất bước đi đến trang viên.

- Dừng lại!! Ta bảo các ngươi dừng lại!!

- Các ngươi phải suy nghĩ kỹ, xông tới thì dễ nhưng ra ngoài thì không đâu.

- Nơi này là nơi Dương Ngọc Chân ở, trên danh nghĩa là di nương của ngươi, ngươi còn hiểu chút lễ pháp không?

Thân tộc của Dương Ngọc Chân cực lực ngăn cản, lời gì cũng đều nói ra bên ngoài, thế nhưng đối mặt với cự ngạc đang cất bước về phía trước, bọn hắn thực sự ngăn không được, chỉ có thể lùi lại.

Dương Ngọc Chân trốn ở trong phòng, khuất nhục càng tức giận, nhưng vì tính mệnh, chỉ có thể thành thành thật thật trốn đi, không dám lộ diện.

Ầm ầm!!

Mỗi lần móng vuốt nặng nề của Long Cốt Cự Ngạc rơi xuống, đều sẽ chấn toàn bộ trang viên, càng giống như trọng chùy đánh vào ngực Dương Ngọc Chân.

Thân tộc Dương gia không ngừng gào to khiển trách, tộc nhân khác của Dương gia lại theo ở phía sau mở miệng khuyên can.

Rốt cuộc... Khi Long Cốt Cự Ngạc đạp tan đường sông, chấn vỡ núi giả, đi đến trước mặt gian phòng của Dương Ngọc Chân, Dương Ngọc Thành cũng đã mang theo hai vị Bán Thánh Dương gia đến nơi này.

- Dương Biện, đừng làm càn!

Dương Hạo Nam, Dương Bích Huyên uy nghiêm thét lên ra lệnh, kích ra Cự Kình linh văn, tràn ngập khí thế áp bách hùng hồn.

Dương Ngọc Chân nghe được thanh âm bỗng nhiên đứng dậy, lao ra từ trong phòng, cao giọng thét lên ra lệnh:

- Mau đến bắt lấy hắn! Nơi này là Dương gia chúng ta, không phải nơi cho tội nhân hắn đây càn rỡ!

Dương Bích Huyên từ trên cao rơi xuống, ngăn ở trước mặt cự ngạc:

- Dương Biện, lui ra! Trước khi các Thánh Tổ thương lượng ra kết quả, chúng ta có thể dễ dàng tha thứ ngươi ở lại Hải Thần đảo, nhưng quyết không cho phép ngươi làm xằng làm bậy.

- Dương Biện?? Dương Biện không ở nơi này.

Khương Phàm đưa tay vỗ tay, Long Cốt Cự Ngạc vặn vẹo thân hình khổng lồ, tản ra long khí nồng đậm trên lưng, người xuất hiện lại là Khương Bân, đang cẩn thận đỡ lấy mẫu thân Dương Biện với vẻ mặt hốt hoảng.

- Dương Biện đâu?

Dương Bích Huyên và đám người hơi kinh ngạc.

Khóe miệng Khương Phàm từ từ câu lên một đường cong:

- Dương Biện đi bái kiến phụ thân hắn, ta mang theo bá mẫu tới xem một chút, sau này nàng sẽ ở nơi đây.

Bầu không khí thoáng an tĩnh, rất nhiều người không hiểu thấu, nhưng Dương Bích Huyên và Dương Hạo Nam bỗng nhiên biến sắc, lập tức huy động thủy triều phóng lên tận trời, xông về tổ từ xa xôi.

Dương Ngọc Chân hít vào một ngụm khí lạnh, thét lên mắng mỏ:

- Đám hỗn đản các ngươi sẽ chết không yên lành!!

- Không không... Không không không...

Dương Ngọc Thành luống cuống, lôi kéo Dương Ngọc Chân bay lên không, lao thẳng đến tổ từ.

- Ha ha...

Khương Phàm cười khẽ hai tiếng, sau đó quay người đưa tay:

- Bá mẫu, ngài nhìn trang viên này thế nào, có muốn tu sửa cái gì không?
Chương 1863 Vây Giết

Tổ từ Dương gia!

Nơi này là cấm khu quan trọng nhất của Dương gia, tọa lạc tại nơi sâu nhất trên hòn đảo của Dương gia.

Bên ngoài là nghĩa trang khổng lồ, càng là chỗ trận tâm pháp trận bảo vệ hòn đảo Dương gia.

- Dương Biện? Ngươi không thể tới nơi này!

Hai vị lão nhân tóc hoa râm đứng ở trước cửa nghĩa trang, ngăn cản Dương Biện đang đi tới.

- Đừng ép ta giết người tại nghĩa trang.

Dương Biện đi thẳng đến nghĩa trang, đi theo phía sau là Khương Qua đã nắm chặt chiến đao.

Khương Qua tản mát ra sát khí lăng liệt, Thiên Cương Lôi Hỏa mênh mông vờn quanh chiến đao cứ như Phượng Hoàng dục hỏa đang bay lên.

Hai vị lão nhân khẽ nhíu mày, nắm chặt nắm đấm, trong thân thể già nua truyền ra tiếng tạch tạch thanh thúy, giống như tùy thời có thể hóa thân thành cự kình.

- Người trấn thủ tổ từ, nên giữ nghiêm tộc quy. Tộc quy thứ hai, kình hồn, Viễn Cổ vi hoàng! Hoàng Giả, thống ngự toàn tộc! Kẻ phạm ta, phạm tộc quy! Lui!

Dương Biện không sợ, đi đến trước mặt bọn hắn, không có dừng lại nửa bước, mà là đẩy bả vai của hai người, đi đến nghĩa trang.

Hai vị tộc lão liên tục chần chờ, cuối cùng vẫn không tiếp tục ra tay, nhưng lại ngăn cản Khương Qua:

- Giữ lại tôn nghiêm sau cùng cho Dương gia, người ngoài vào không được nghĩa trang.

Khương Qua đứng ở trước mặt hai người, khoảng cách chỉ có ba bước, tay trái lấp lóe ánh sáng, Long Lân Lôi Mã trong nhẫn không gian đã đi ra, anh tuấn thần võ, thân hình thon dài, giống như Lôi Long.

Long Lân Lôi Mã phát động lôi triều khắp cơ thể, dữ dằn hỗn loạn, lúc nào cũng có thể giết đến.

Hai vị Tộc lão trấn thủ nghiêm túc lạnh nhạt, giằng co với Khương Qua, cũng đang quan sát vị tán tu kết giao cùng Dương Biện này.

Nhưng, nhìn một chút, lông mày của hai vị tộc lão đều không hẹn mà cùng nhíu lại.

Bọn hắn đều là Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên, có thể rõ ràng cảm giác được cảnh giới của Khương Qua giống bọn hắn.

Nhưng, ở đâu ra cảm giác áp bách?

Bọn hắn là Cự Kình linh văn, có được kình hồn cường hãn, cho tới bây giờ đều là bọn hắn sinh ra áp bách đối với người cùng cảnh giới khác, lúc nào đã bị áp bách qua?

Hai vị tộc lão bỗng nhiên ngưng tụ con ngươi, mặt lộ kinh sợ.

Thiên phẩm linh văn?

Khương Qua là Thiên phẩm linh văn!

Dương Biện đi qua con đường lát đá trong nghĩa trang, cây già cứng cáp ở hai bên vẩy xuống bóng cây pha tạp, để gương mặt lãnh tuấn kia của hắn lúc sáng lúc tối.

Tòa cung điện màu đen sâu trong nghĩa trang kia trang trọng mà nghiêm túc, chính là tổ từ Dương gia.

Phía dưới tổ từ là một không gian độc lập bị phong cấm. Bên trong là đại dương mênh mông, có năm Thái Cổ kình hồn đang ngủ say.

Ngàn năm qua, Dương gia bồi dưỡng được qua rất nhiều Thánh Linh, nhưng muốn bóc ra kình hồn và bảo tồn vĩnh cửu, vô cùng khó khăn, đầu tiên chính là phải rút đi ra khi còn sống.

Chỉ một điểm này cũng đủ để cho rất nhiều Thánh Tổ chùn bước.

Mà cho dù đồng ý rút ra, kình hồn cũng không thể cam đoan trăm phần trăm còn sống. Cho nên tiếp tục tích lũy ngàn năm, phía dưới tổ từ chỉ là giữ năm Thái Cổ kình hồn.

Dương Thiên Khuyết mới đầu không có ôm lấy hi vọng, nhưng không nghĩ tới sau khi lặp đi lặp lại nói lên tình trạng của gia tộc, cùng quyết tâm trọng chấn gia tộc của mình, vậy mà lại thật sự đã tỉnh lại một kình hồn.

Nhưng, đây là kình hồn cảnh giới Thánh Linh, năng lượng cực kì khủng bố, muốn hoàn chỉnh dung nhập vào trong thân thể, đầu tiên là phải tái tạo nội hải, cung cấp một nội hải có thể chứa đựng kình hồn cảnh giới Thánh Linh.

Biện pháp trực tiếp nhất, chính là trực tiếp nuốt kình hồn xen lẫn nội hải này vào.

Đây không chỉ sẽ nhấc lên nguy hiểm to lớn, còn sẽ tiếp nhận đau đớn khó có thể tưởng tượng được, hơi không cẩn thận liền có khả năng bạo thể mà chết.

- A...

Trong không gian hải triều phía dưới tổ từ tràn ngập tiếng kêu rên khàn giọng của Dương Thiên Khuyết.

Dương Thiên Khuyết hóa thành cự kình hai ba trăm mét, cố gắng dung hợp Thánh Linh xen lẫn nội hải, thân thể kịch liệt nhấc lên, khi thì bành trướng, khi thì áp súc. Hài cốt toàn thân đều đang không ngừng vỡ vụn và gây dựng lại.

Nội hải Thánh Linh cảnh bất luận là từ quy mô hay là năng lượng đều cao hơn Bán Thánh rất nhiều, cưỡng ép nhét vào sẽ mang cho thân thể phụ tải cực lớn.

Dương Thiên Khuyết sắp hỏng mất, lần lượt vỡ vụn lại đoàn tụ, để hắn đau đến không muốn sống, nhưng muốn tiếp tục làm tộc trưởng, tiếp tục dẫn dắt gia tộc, hắn nhất định phải tiếp tục gánh vác.

- Dương Thiên Khuyết!

Một giọng nói lạnh lùng từ phía trên cấm địa tổ từ truyền đến.

- Dương Thiên Khuyết, ta biết ngươi ở phía dưới. Nghe ra giọng ai không? Ta là Dương Biện! Ta, đã trở về!

Thanh âm từ phía trên truyền vào cấm địa, đang quanh quẩn bên trong thủy triều cuộn trào mãnh liệt.

Dương Thiên Khuyết cố nén đau khổ kịch liệt, mở ra con mắt đỏ ngầu.

Dương Biện??

Tại sao hắn lại trở lại!

Bị bắt, hay là...

- Ta tới đây là muốn thông báo mấy chuyện với ngươi.

Giọng của Dương Biện tiếp tục truyền vào phía dưới, rõ ràng khuếch tán ở bên trong hải triều.

- Sau khi ngươi rời khỏi thế giới mới không lâu, bình chướng khung trời đã toàn diện phong bế, người ở bên trong đều bị khốn trụ. Thế giới mới có chủ nhân Thế Giới, tọa trấn tại Giới Nguyên sơn, điều khiển ba mươi tám ngọn Tổ Nguyên sơn. Thế giới mới mở ra, bản thân chính là cái bẫy, chính là để hấp dẫn cường giả của Thần Vực Chi Hải đi đến, sau đó... Thu lưới vây giết!

- Bây giờ Thần Vực Chi Hải đã loạn, người của Hải Thần đảo bị nhốt ở bên trong cũng đều chết hết rồi, bao gồm cả nhóm người Hải Thần đảo kia. Ta rất may mắn, trước khi bình chướng phong cấm, đã rời khỏi nơi đó.

Thanh âm đang khuếch tán bên trong hải triều, Dương Thiên Khuyết ở bên trong nghe được rõ ràng.

Chấn kinh, chất vấn, lo lắng.

Các loại cảm xúc tiếp tục cuồn cuộn, để hắn đang áp chế đau khổ đã nhanh mất khống chế.

Ầm ầm!

Cơ thể ba trăm mét của Dương Thiên Khuyết kịch liệt phồng lên, trực tiếp biến thành một quả cầu, da thịt phồng lên để hài cốt vỡ vụn toàn diện, giống như một vùng biển mênh mông đang bộc phát trong thân thể.

Hắn đau đớn nhấc lên, cực lực bình phục tâm tình tiến hành áp chế.

Giọng của Dương Biện lại lần nữa truyền vào.

- Ta trở về, bởi vì Dương gia cần ta! Ta trở về, cũng mang theo Dương Thiên Hữu. Thật đáng tiếc, thời điểm ta giết hắn tại bến tàu, cũng không biết ngươi còn sống, không thể để cho ngươi đưa hắn đoạn đường cuối cùng.

- Biết Dương Thiên Hữu chết như thế nào không? Trước tiên là nát tứ chi, sau đó lại bạo thân thể, thần hồn câu diệt, không còn luân hồi.
Chương 1864 Hai Bên Giao Dịch

Lời nói tàn khốc để Dương Thiên Khuyết đang trong đau đớn lần nữa mất khống chế, hắn tức giận nóng nảy, nghiêm trọng hơn là hoài nghi tính chân thực, hắn hận không thể lập tức lao ra hỏi cho ra nhẽ, nhưng đã bắt đầu dung hợp, không thể nào cưỡng ép tháo rời ra.

Dương Biện nhưng không có ý dừng lại, tiếp tục nói:

- Ngươi đang dung hợp kình hồn sao? Rất đau đớn nhỉ! Kỳ thật ngươi có thể từ bỏ, bởi vì Dương gia đã là của ta, coi như ngươi dung hợp, cũng không được làm gia chủ!

- Ô ô ô...

Dương Thiên Khuyết đau đớn gào thét, sự tức giận tràn ngập trong ý thức, để hắn lần nữa mất khống chế.

Dương Biện tiếp tục nói, càng ngày càng cao giọng.

- Ta đưa ra ba điều kiện với Thánh Tổ đầu tiên trên bến tàu.

- Đầu tiên, Dương Ngọc Chân cùng thân tộc của bà ta, toàn bộ rút gân lột da, thi thể bạo chiếu ba năm, cũng xoá tên khỏi gia phả.

- Điều kiện thứ hai, Dương Biện ta trở về chính là tộc trưởng, toàn quyền quản lý tất cả sự vụ của Dương gia. Tại thời điểm ta trở về, tất cả tộc nhân của Hải Thần đảo, lên tới Dương Đồng Quang, xuống đến hài đồng mười tuổi, toàn bộ quỳ xuống, lễ bái ba mươi ba ngày, hô to cung nghênh tộc trưởng một trăm ngàn lần!

- Điều kiện thứ ba, Dương gia công khai sự thật với Thần Vực Chi Hải, năm đó Dương gia, Lý gia, Ngụy gia liên thủ mưu hại ta, công khai tên của tất cả người tham dự. Tất cả người của Dương gia trực tiếp gián tiếp tham dự, lưu vong Tang Thi đảo!

- Sau khi biết ngươi còn sống, ta lại tăng thêm một điều kiện, ngươi... Phải chết!! Nếu bây giờ ta có thể đứng ở tổ từ nói chuyện với ngươi như thế, ngươi hẳn là đã hiểu quyết định của Thánh Tổ đầu tiên.

Dương Biện nói xong liền an tĩnh. Trong không gian đại dương mênh mông phía dưới tổ từ, Dương Thiên Khuyết lâm vào cuồng nộ cùng đau đớn, hoàn toàn không cách nào tỉnh táo được.

Chi đội càn quét của Hải Thần đảo bị nhốt ở thế giới mới?

Dương Thiên Hữu bị Dương Biện giết?

Dương Biện lại muốn tiếp quản Dương gia?

Chẳng lẽ Thánh Tổ đầu tiên đã đồng ý?

Phía ngoài, gia tộc đã biến thiên rồi sao?

Ý nghĩ tạp nhạp lặp đi lặp lại xoay quanh ở trong đầu, vung đi không được.

Đây dù sao cũng đều là chuyện hắn chú ý nhất.

- A a a...

Dương Thiên Khuyết bỗng nhiên mở rộng miệng ra, tiếng đau đớn gào thét quanh quẩn cấm chế, gắt gao áp chế nội hải mãnh liệt lao ra, đụng chạm lấy phong ấn phía dưới tổ từ.

Nhưng năng lượng cấm chế lại vô cùng mạnh, cho dù táo bạo như đại dương mênh mông đi chăng nữa thì vẫn không có ảnh hưởng một tơ một hào đến mặt đất.

- A a...

Dương Thiên Khuyết ở bên trong kịch liệt nhấc lên, đã nội hải bắt đầu giao hòa với huyết nhục, bởi vì mất khống chế mà bị dã man tước đoạt.

Không chỉ có uổng phí mười ngày cố gắng, còn mang đến cho hắn tổn thương trí mạng khi mà cơ thể vốn đã vô cùng suy yếu.

- Ai...

Thái Cổ kình hồn đồng ý cùng hắn dung hợp nhẹ giọng thở dài, mang theo mình xen lẫn nội hải một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say.

Từ bỏ Dương Thiên Khuyết!

Ong ong ong...

Bình chướng cấm chế dưới mặt đất nổi lên gợn sóng, Dương Thiên Khuyết mang theo sắc mặt tái nhợt từ bên trong bò lên đi ra.

Dương Biện nhấc Đồ Thần Chiến Kích lên, mũi kích sắc bén rơi xuống trên đầu của hắn.

Xương cốt cả người Dương Thiên Khuyết vỡ vụn, đứng cũng không vững, thất khiếu hắn rướm máu, vô cùng thê thảm.

- Ngươi nói... Đều là... Thật?

Dương Biện lạnh lùng:

- Ngươi là trưởng bối, đứng lên nói chuyện.

- Ta đang tra hỏi ngươi, ngươi nói... Đều là thật?

Dương Thiên Khuyết muốn đứng lên, nhưng thân thể vỡ vụn căn bản chống đỡ không nổi, sự lo lắng tức giận càng làm cho hắn dữ tợn hơn, không còn lãnh tuấn uy nghiêm như thường ngày nữa.

- Đứng lên, nơi này là tổ từ, há có đạo lý phụ thân quỳ trước nhi tử.

- Ngươi còn biết ta là phụ thân ngươi?

- Đứng lên!

- Ngươi là đứa con bất hiếu!

- Ta bảo ngươi, đứng lên!

Dương Thiên Khuyết gắt gao cắn chặt răng, dốc hết toàn lực, run rẩy chống thân thể lên, nhưng căn bản đứng không vững, lảo đảo mấy lần liền muốn ngã quỵ.

Phốc phốc!!

Dương Biện nhấc lên chiến kích, đâm xuyên qua lồng ngực Dương Thiên Khuyết, mũi kích sắc bén chảy xuống máu tươi ở sau lưng.

- Ngươi...

Dương Thiên Khuyết bắt lấy chiến kích.

- Ngươi đứng không vững, ta giúp ngươi!

Dương Biện nâng chiến kích, chậm rãi chống Dương Thiên Khuyết lên.

- Ngô ngô...

Miệng Dương Thiên Khuyết đầy máu tươi, trong cổ họng lăn ra tiếng gầm nhẹ đau đớn.

- Dương Thiên Hữu chết rồi, ngươi cũng đừng sống nữa! Trước khi chết, nói với liệt tổ liệt tông một chút, lúc đó ngươi đã hại chết trưởng tử như thế nào. Ngươi hỏi lại hỏi liệt tổ liệt tông, Thánh Vương Thiên phẩm Viễn Cổ kình hồn ta đây, có tư cách làm gia chủ Dương gia hay không.

Dương Biện giơ Dương Thiên Khuyết lên, đưa đến trưng bày linh vị tiên tổ.

- Hôm nay, ở trước mặt tổ tông, dùng cái chết của ngươi, hiểu rõ ân oán của chúng ta!

- Ngươi, không thích hợp lãnh đạo Dương gia! Ngươi, không thể làm gia chủ Dương gia!

Dương Thiên Khuyết kịch liệt ho ra máu:

- Giành được vị trí gia chủ, vĩnh viễn không được chấp nhận.

- Dương Biện! Dừng tay!!

Hai vị Bán Thánh của Dương gia đuổi tới nghĩa trang, lao thẳng đến tổ từ, xa xa nhìn thấy tình cảnh ở bên trong, để sắc mặt bọn hắn đại biến.

- Các ngươi tới vừa đúng lúc lắm, đi thông báo các Thánh Tổ, Dương Thiên Khuyết đã bị phế đi.

Chiến kích trong tay Dương Biện tuôn ra u quang giống như nguyền rủa, từ miệng vết thương bắt đầu lan tràn toàn Dương Thiên Khuyết thân.

- A!!

Dương Thiên Khuyết muốn cưỡng ép chịu đựng đau đớn, nhưng vẫn kêu vô cùng thảm thiết, thân thể treo ở trên chiến kích kịch liệt vặn vẹo, miệng vết thương đầm đìa máu me.

Dương Hạo Nam cao giọng thét lên ra lệnh:

- Ngươi người buông xuống trước, hắn là tộc trưởng, hắn là phụ thân của ngươi, ngươi không thể nào đối xử với hắn như vậy ở ngay trong tổ từ!

Dương Bích Huyên cũng khuyên nhủ:

- Chúng ta đều biết ngươi chịu ủy khuất, là Dương gia có lỗi với ngươi, nhưng ngươi muốn tiếp quản Dương gia, cũng đừng có tùy ý lạm sát. Ngươi rõ ràng có thể được toàn tộc đồng tình, tại sao muốn để toàn tộc chỉ trích? Ngươi có lý cũng biến thành vô lý!

- Ta lặp lại lần nữa, đi thông báo Thánh Tổ. Trong một khắc, Thánh Tổ nhất định phải chạy tới nơi này.

Dương Biện đưa lưng về phía bọn hắn, tiếp tục giơ cao chiến kích, để Dương Thiên Khuyết đẫm máu hướng về phía bài vị tổ tông.

- Nhanh đi! Ta ở chỗ này nhìn!

Dương Hạo Nam thúc giục Dương Bích Huyên.

- Nhất định phải chú ý, tuyệt đối đừng để hắn giết tộc trưởng.

Dương Bích Huyên căn dặn rồi lập tức nhanh chóng rời khỏi.
Chương 1865 Hai Bên Giao Dịch (2)

Sau đó không lâu, Dương Ngọc Chân cùng Dương Ngọc Thành cũng vọt tới nơi này, thấy cảnh này thì suýt chút nữa đã muốn lao tới giết Dương Biện.

- Đủ rồi! Còn thể thống gì, nơi này là tổ từ! Ai đang hồ nháo, biến ra ngoài!

Dương Hạo Nam không thể nhịn được nữa, giận dữ mắng mỏ Dương Ngọc Chân.

Thực sự không tưởng tượng nổi nữ tử này bình thường cao quý ưu nhã, gặp ai cũng lạnh như băng, lại còn có bộ dáng khóc lóc om sòm dã man như thế, làm cho hắn hoài nghi đây không phải là Dương Ngọc Chân.

- Dương Biện, nếu như ngươi giết Dương Thiên Khuyết, Dương gia tuyệt đối chứa không nổi ngươi!

Dương Ngọc Chân cố nén tức giận, đứng ở bên cạnh chờ đợi các Thánh Tổ giáng lâm.

Sau đó không lâu, hai vị Thánh Tổ Dương Hồng Liệt, Dương Đồng Quang nhận được tin tức vội vã đi đến tổ từ, nhìn thấy Dương Biện móc nghiêng một người đầy máu giữa không trung, trong lòng đều hơi hồi hộp một chút.

Dương Thiên Khuyết phế đi?

Cơ hội dung hợp kình hồn cứu vớt chỉ có thể có một lần, thất bại liền triệt để không có hy vọng.

Nhưng, làm sao Dương Biện lại biết tình huống Dương Thiên Khuyết nhanh như vậy?

Dương Biện đối mặt với linh vị của liệt tổ liệt tông, lạnh lùng nói:

- Các ngươi cãi đi cãi lại quá mệt mỏi, ta thay các ngươi giải quyết phiền não. Dương Thiên Khuyết phế đi, không thể nào lại đảm nhiệm vị trí gia chủ, càng không thể lại thống lĩnh toàn tộc.

Dương Đồng Quang tức giận đến run rẩy:

- Dương Biện, ngươi thật quá phận!

- Các ngươi coi ta là dược liệu mà nuôi lớn, coi ta là thành rác rưởi mà xử tử, liền không quá phận rồi?

- Lão tặc, từ giờ trở đi, câm miệng ngươi lại, cút về bế quan tu luyện, không nên đối nghịch với ta, càng không nên nhúng tay sự vụ gia tộc. Làm trao đổi, ta có thể khoan nhượng để ngươi sống đến già, sống đến chết. Nếu như không biết tốt xấu, sau này ta sẽ để cho ngươi chết không vào được tổ từ, không nơi chôn thân, ta càng có thể để cho ngươi sau khi chết, đời đời con cháu làm nô làm bộc tại Dương gia!

- Ngươi... Ngươi... Dương gia còn không có đến phiên ngươi làm chủ!!

- Cái này còn chưa tới phiên?? Nhất định phải để ta giết Dương Thiên Khuyết...

Dương Biện lời còn chưa dứt, chiến kích đã bắn ra cường quang, năng lượng thảm liệt trong chốc lát dẫn bạo.

- Dừng tay!

Dương Hồng Liệt đột nhiên quát lớn, răng môi nhúc nhích, gian nan mở miệng:

- Dương gia... thuộc về ngươi!

- Thánh Tổ!!

Dương Ngọc Chân và đám người kinh hô, con mắt trừng lớn, khó có thể tin được mà nhìn Dương Hồng Liệt.

- Thánh Tổ, chúng ta còn chưa làm ra quyết định cuối cùng, ngài phải nghĩ lại!!

Dương Đồng Quang hô to.

- Dương Biện!! Dương gia có thể giao cho ngươi, nhưng ta muốn cùng ngươi ước định điều kiện một lần nữa. Nếu như ngươi đồng ý, bây giờ chúng ta liền bàn bạc, bàn bạc ngay trong tổ từ này. Nếu như ngươi không đồng ý, ta thuận theo dân ý, lập tức xử tử ngươi!

Dương Hồng Liệt nói xong, lại nghiêm túc nhắc nhở:

- Ngươi có lửa giận của ngươi, ta có ranh giới cuối cùng của ta.

Dương Biện có chút nghiêng đầu, lườm Dương Hồng Liệt một hồi, sau đó rút chiến kích ra, để Dương Thiên Khuyết rơi trên mặt đất, nhưng trở tay chuyển một cái, chiến kích đã đặt ở trên cổ Dương Thiên Khuyết:

- Giữ hắn lại, cùng một chỗ bàn bạc!

Dương Hồng Liệt đưa tay lung lay đầu ngón tay:

- Các ngươi đều ra ngoài!

- Thánh Tổ!!

- Ra ngoài!!

Dương Đồng Quang và đám người cho dù ngàn vạn lần đều không nguyện ý, cũng không dám ngỗ nghịch Thánh Tổ đầu tiên ngay trong tổ từ thần thánh.

Sau khi đám người đóng cửa phòng ra ngoài, Dương Hồng Liệt nói:

- Từ hôm nay trở đi, Dương Thiên Khuyết thoái vị, ngươi thượng vị, chính thức tiếp quản Dương gia. Nhưng, ta chỗ này có điều kiện mà ngươi nhất định phải tuân thủ.

- Thánh Tổ, ta...

Dương Thiên Khuyết còn muốn nói điều gì, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Dương Hồng Liệt bức im lặng.

- Đầu tiên, ngươi không thể giết Dương Thiên Khuyết, đây là ổn định dân tâm. Mặc kệ hắn đã từng làm qua chuyện gì đối với ngươi, giết phụ thân chính là ô danh vĩnh viễn của ngươi. Tộc trưởng Dương gia mới nhận chức, càng không thể lưng đeo tội danh giết phụ thân. Đây là ranh giới cuối cùng của ta, cũng là điều kiện trước khi chúng ta tiếp tục nói, ngươi tuân thủ cũng phải tuân thủ, không tuân thủ cũng phải tuân thủ.

- Điểm thứ hai, chuyện mười năm trước, hãy dừng lại như vậy, đừng lại dây dưa nữa, đừng lại truy cứu nữa. Giữ lại mặt mũi cho Dương gia, dù sao từ hôm nay trở đi, Dương gia cũng chính là Dương gia của ngươi.

- Điểm thứ ba, ngươi phải ở trong tổ từ này tuyên thệ, tinh lực suốt đời đều phải hiến cho Dương gia, trợ giúp Dương gia vượt qua nguy cơ trước mắt, trợ giúp Dương gia nhanh chóng quật khởi, càng phải chuẩn bị lên đầy đủ tài nguyên chiến tranh, trong vòng trăm năm đăng lâm Thiên Khải chiến trường, dẫn dắt Hải Thần đảo trở lại hoàng đạo.

Dương Biện lạnh lùng liếc qua Dương Thiên Khuyết đang ngồi liệt ở trước mặt, trầm mặc thật lâu, lại nói:

- Điều kiện của ngươi, ta cũng có thể làm, nhưng ta chỗ này cũng có ba điều kiện. Cái đầu tiên, Dương Thiên Khuyết bỏ rơi Dương Ngọc Chân, khôi phục thân phận chính thê của mẫu thân ta. Trong vòng mười năm, giúp mẫu thân ta khôi phục thần trí, quãng đời còn lại phải yêu thương mẫu thân của ta. Nếu không... Ta đưa hắn một trận ngoài ý muốn, xuống dưới bồi liệt tổ liệt tông.

- Thứ hai, Dương Ngọc Chân cùng thân tộc của bà ta, phải chết! Đây là ranh giới cuối cùng của ta! Một kẻ cũng không thể giữ! Nhưng chết lúc nào, chết như thế nào, đều do ta quyết định!

- Thứ ba, nếu ta làm gia chủ, sự vụ cùng tài nguyên của Dương gia do ta toàn quyền điều phối. Bắt đầu từ ngày mai, hai vị Thánh Tổ quy ẩn tọa trấn, không cần đi ra ngoài nữa.

Dương Hồng Liệt nói:

- Ta và Thánh Tổ Dương Đồng Quang sẽ tiến hành quan sát ngươi năm năm.

- Quan sát ta cái gì, ta có thể thắng đảm nhiệm hay không? Nếu như không thể đảm nhiệm, các ngươi còn có thể diệt trừ ta? Quan sát thì miễn đi, các ngươi đều là người đã sống mấy trăm năm, không cần tâm lý an ủi như thế này.

- Bây giờ tình cảnh của Dương gia quá đặc biệt, ngươi tuổi còn trẻ, không có kinh nghiệm, cần phải có người chỉ đạo.

- Ta chỉ cần có người cho ta chỗ dựa, không cần chỉ đạo. Ba điều kiện của ngươi, ta có thể tiếp nhận, ba điều kiện của ta, nếu như ngươi tiếp nhận, bây giờ ta liền tuyên thệ kế nhiệm vị trí tộc trưởng.

Dương Hồng Liệt chau mày, vẫn có thể cảm nhận được oán hận trong lòng Dương Biện, nhưng việc đã đến nước này, hắn không có lựa chọn nào khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK