Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1122 Đằng đằng sát khí

- Ha ha, ta có thể thắng? Ta có thể giết? Nơi này mặc dù là lôi đài, các ngươi lại đồng ý ước định, nhưng dựa theo tính tình cao ngạo của các ngươi, ta hẳn là nói giết một tên, liền xem như đã làm bị thương một tên, các ngươi cũng sẽ nhớ tử thù, sau khi xuống đài sẽ nghĩ cách nhục nhã ta, giết chết ta.

- Ngươi...

- Có bản lĩnh liền quang minh chính đại mà thắng ta, không có bản sự liền lén lút ám hại ta, tóm lại chớ nói những lời nhảm nhí này với ta.

Khương Phàm phách lối hô to để rất nhiều người hít vào một ngụm khí lạnh, vị Võ Hầu này xác thực có khí phách.

Trong sương phòng sau lưng Khương Phàm, Lâm Thiên Lộc mơ hồ cảm giác có chút là lạ, táo bạo như thế?

Rốt cuộc bên trong Chí Tôn Kim Thành đã xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm giằng co với bọn người Hứa Như Lai, tiếp tục luyện hóa đan dược.

Hắn chính là muốn hung hăng kích thích Chí Tôn Kim Thành, dẫn càng nhiều người giết đến Luân Hồi bí cảnh, 'Trước khi chết' trước đó có thể không cố kỵ gì mà giết đến thống khoái.

Đời này, chỉ sợ cũng chỉ có lần này.

Ngay cả Hứa Thừa n đều cực kỳ giận giữ:

- Ngươi đã một lòng muốn chết, chúng ta thành toàn cho ngươi.

- Ở chỗ này quang minh chính đại giết ta? Hay là đến Luân Hồi bí cảnh đánh lén ta? Ha ha, ta thay các ngươi chọn, Luân Hồi bí cảnh!

Khương Phàm nói xong, liệt diễm trước mặt cuồn cuộn, xông ra chín viên đan dược.

Ba viên tinh hồng mượt mà, tràn ngập huyết khí nồng đậm.

Ba viên đen như mực, dâng lên hồn khí mơ hồ bày biện ra thú ảnh.

Ba viên màu sắc tinh khiết, linh lực bành trướng.

- Hắn luyện thi thể thành đan dược? Đây là thuật luyện đan quỷ dị gì đây!

- Ta đều quên mất, hắn còn là Luyện Đan sư.

- Thật đáng sợ, trực tiếp luyện người thành đan dược?

Diễn võ trường bạo động, ai cũng không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy một màn tàn nhẫn như vậy.

Khương Phàm vuốt vuốt đan dược, mắt lạnh nhìn Hứa Như Lai:

- Ta hỏi lần nữa, chuyện tửu lâu ở dưới đáy biển, các ngươi thừa nhận hay không thừa nhận?

- Ta thừa nhận cái rắm! Chúng ta không có dơ bẩn như vậy!

Hứa Như Lai tức giận, lập mộng cảnh như thế vì để kéo Khương Phàm tới tầng thứ hai, không nghĩ tới gia hỏa này lại phản ứng kịch liệt như vậy, lại còn chạy đến Vương Quốc Hắc Ám đứng ở trước mặt mọi người tuyên cáo.

Mà đã nháo đến tình trạng này, khả năng có rất nhiều người đều đã tin là thật.

- Rác rưởi.

Khương Phàm nói xong, đột nhiên nắm tay lại, bóp nát ba viên huyết đan:

- Máu Hứa gia, thúi!

- Ngươi...

Đám người Hứa gia tập thể lao về phía trước, hận không thể xé sống Khương Phàm.

Khương Phàm thu hồi linh đan và hồn đan, giơ tay lên nói:

- Luân Hồi bí cảnh, xin mời?

- Mời!

Tất cả mọi người Hứa gia quát lớn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

- Khương Phàm, đừng xúc động, chậm hai ngày.

Hàn Ngạo cao giọng la lên.

- Không sợ! Luân Hồi bí cảnh cũng là lôi tràng! Sau ba tháng, ta có thể còn sống trở về, coi như Chí Tôn Kim Thành thua, nếu như ta chết ở nơi đó, Chí Tôn Kim Thành cũng thua, bởi vì bọn hắn đã tàn sát Võ Hầu.

Khương Phàm cất tiếng cười to, hào tình vạn trượng, nhanh chân đi ra khỏi diễn võ trường.

Rất nhiều người của Hứa gia chau mày.

Lời này là cố ý nói cho người khác nghe được sao?

Chỉ cần hắn chết, mặc kệ là bị giết thật hay đúng là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều sẽ nhận định là Chí Tôn Kim Thành bọn hắn làm.

Hứa Đan cắn răng nói:

- Đừng để ý tới hắn nói cái gì, chỉ cần hắn tiến vào Luân Hồi bí cảnh, chính là con mồi của chúng ta. Chúng ta có thể không giết hắn, nhưng chúng ta có thể cho hắn sống không bằng chết. Chính hắn nói ba tháng, chúng ta sẽ tra tấn hắn ba tháng.

Mấy vạn người tại diễn võ trường đưa mắt nhìn Khương Phàm cùng người Chí Tôn Kim Thành rời khỏi, đều hận không thể đuổi theo, tiếp tục thưởng thức săn giết càng đặc sắc hơn.

Nhưng đó là Luân Hồi bí cảnh, không phải nơi bọn hắn muốn đi liền có thể đi.

Bọn hắn rung động lại bội phục, thánh địa có thể nuôi dưỡng được truyền nhân cường đại lại bá khí như thế.

Đây vẫn chỉ là mới mười mấy tuổi, nếu như trưởng thành, có thực lực tuyệt đối, lại sẽ là cường thế, hào hùng đến cỡ nào.

Mà, nếu quả như thật trưởng thành, hắn sẽ đạt tới cái cấp bậc gì?

Niết Bàn đỉnh phong sao, có thể đụng vào vấn đề Bán Thánh sao?

Trong sương phòng Vô Hồi thánh địa.

Nam tử cường tráng bên cạnh Lâm Thiên Lộc lo lắng nói:

- Sư phụ, nếu như hắn vào Luân Hồi bí cảnh, khả năng Chí Tôn Kim Thành sẽ hại chết hắn thật.

Lâm Thiên Lộc trầm ngâm một lát:

- Đại Hoang xao động, ta nhất định phải ở lại bảo vệ. Bạch Nguyệt cũng đều đã theo Thánh Chủ đi đến Hồn Thiên thánh địa, trong thời gian ngắn về không được. Như vậy đi, ngươi mang theo các đệ tử của ngươi đi qua, không cần can thiệp chuyện của Khương Phàm, cũng đừng nổi xung đột cùng Chí Tôn Kim Thành, tác dụng của ngươi chỉ là chấn nhiếp.

- Đệ tử đã hiểu. Chúng ta không nên nổi xung đột cùng hoàng tộc ở ngoài Vương Quốc Hắc Ám, ta sẽ nắm tốt phân tấc.

Nam tử cường tráng là đệ tử thân truyền đầu tiên của Lâm Thiên Lộc, Đồ Uyên! Cho đến trước mắt cũng là đệ tử đời thứ hai của Vô Hồi thánh địa, là người đầu tiên tiến vào Niết Bàn cảnh.

Lâm Thiên Lộc lại nói:

- Chú ý quan sát, ta cảm giác Khương Phàm hẳn là có mục đích gì đó.

Trong sương phòng của Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đứng chắp tay, nhìn qua diễn võ trường đã trống rỗng, trầm mặc thất thần.

Lúc mới quen Khương Phàm, luôn cảm thấy hắn làm càn lại phách lối. Nhưng càng chú ý, càng có thể cảm thấy được hắn rất đặc biệt. Ngay cả phần làm càn cùng phách lối kia đều biến thành cường thế cùng đảm phách, bởi vì Khương Phàm đúng là có thực lực, có tư cách.

Giờ khắc này, Đông Hoàng Thánh Kiệt bỗng nhiên có chút quý trọng nhân tài.

Khương Phàm ở lại thánh địa, thật sự quá lãng phí.

Nếu như có thể mời chào vào thần giáo, lấy tài nguyên thần giáo bồi dưỡng, tuyệt đối sẽ có khả năng vô hạn.

Nhưng... Trên người hắn rốt cuộc có bí mật gì?

Đáng để lão tổ thần giáo phải tự mình phái phó giáo chủ tới đây?

- Tỷ tỷ, thấy được chưa? Đây mới là bản tính của Khương Phàm, thời điểm xem tại Cổ Hoa đều đã bị khắc chế.

Đông Hoàng Như Yên đứng bên cửa sổ kéo Đông Hoàng Như Ảnh!

Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu mà cười, so sánh Khương Phàm thời điểm tại Cổ Hoa cùng nơi này xác thực rất 'Nhu thuận'.
Chương 1123 Tiếp tục vào Luân Hồi

- Phái người vào Luân Hồi bí cảnh.

Trong hộp gấm lơ lửng bên cạnh Đông Hoàng Thánh Kiệt truyền ra giọng của phó giáo chủ.

- Sao? Chúng ta muốn nhúng tay chuyện này sao?

Đông Hoàng Thánh Kiệt từ trong trầm tư tỉnh lại.

Hồn niệm của phó giáo chủ xuyên thấu qua hộp gấm truyền ra âm thanh:

- Ta cảm giác Khương Phàm cố ý. Trong hành vi quá khích của hắn có một nửa là tức giận, một nửa kích thích. Hắn khăng khăng muốn đến Luân Hồi bí cảnh, cũng không chỉ đơn giản là muốn săn giết Chí Tôn Kim Thành như vậy, còn có mục đích khác.

Đông Hoàng Thánh Kiệt nói:

- Ta đi an bài.

- Nữ nhi muốn đi, nữ nhi muốn đi.

Đông Hoàng Như Yên kích động báo danh.

Nàng rất muốn đến nơi đó nhìn Khương Phàm cùng Chí Tôn Kim Thành chém giết, khẳng định sẽ vô cùng đặc sắc.

- Để ta đi, ta càng dễ ở cùng hắn hơn.

Đông Hoàng Như Ảnh cũng cảm giác biểu hiện Khương Phàm có chút khác thường, cái này rõ ràng là muốn đi chịu chết.

Nếu như không phải điên rồi thì chính là có mục đích gì đó thật.

Đông Hoàng Thánh Kiệt gật đầu:

- Các ngươi tự mình dẫn người đi, nhưng ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, không được bại lộ thân phận.

Thùng thùng...

Bên ngoài sương phòng truyền đến tiếng đập cửa.

- Nàng tới.

Trong hộp gấm hồn niệm nhanh chóng yên lặng.

- Ai?

Đông Hoàng Như Ảnh mang mạng che mặt, che giấu dung nhan.

- Đông Hoàng cung chủ, ta có thể đi vào không?

Bên ngoài truyền đến thanh âm mỹ diệu.

- Hướng điện chủ sao? Mời vào.

Đông Hoàng Thánh Kiệt ra hiệu Đông Hoàng Như Ảnh cùng Đông Hoàng Như Yên lui đến phía sau.

Hướng Vãn Tình đẩy cửa phòng ra, gót sen uyển chuyển, yêu mị yêu kiều.

Dáng người thướt tha, dung nhan hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, giống như là tình dược nồng đậm, làm cho cả sương phòng đều nhiều hơn mấy phần khí tức kiều diễm.

Nàng ôm Bạch Ngọc Hồ Ly trong ngực, cười nhẹ nhàng đưa mắt đánh giá mọi người trong phòng:

- Không có quấy rầy đến các ngươi chứ.

Đông Hoàng Thánh Kiệt vô ý liếc mắt nhìn hồ ly trong ngực Hướng Vãn Tình:

- Hướng điện chủ có gì muốn làm?

Đôi mắt đẹp của Hướng Vãn Tình sáng tỏ, nụ cười quyến rũ câu hồn đoạt phách:

- Đông Hoàng cung chủ giống như rất chú ý Khương Phàm?

- Luận võ đặc sắc như vậy, chẳng lẽ không đáng để xem xét?

- Ta chỉ cảm thấy, lấy thân phận của ngài, giống như không cần thiết tự mình tới đây.

- Hứa Vĩnh Thọ, Ngu Chính Hùng đều tới, ta tới, cũng không thể quở trách nhiều được.

- Ha ha, Đông Hoàng cung chủ thật sự để mắt đến bọn hắn. Người trong Vương Quốc Hắc Ám này, bất luận là địa vị hay là thực lực, ai có thể đánh đồng cùng ngài, ai có thể bằng một phần mười với ngài. Chỉ là ngài, quá vô danh.

- Hướng điện chủ là đến ủng hộ?

- Chỉ là hiếu kỳ.

- Ta đến xem trận đấu mà thôi, liền để ngươi hiếu kỳ rồi?

- Ta hiếu kỳ chính là, vì sao ngài còn ở nơi này. Cửu Thiên Thần Giáo tại Bách Tộc chiến trường giết rất náo nhiệt, vì sao không có chiêu ngài đi qua.

- Cái này có gì hiếu kỳ, ta chỉ là cung chủ Thiên Cung, phụ trách trấn thủ một phương. Chuyện Bách Tộc chiến trường, thần giáo nơi đó tự nhiên sẽ phụ trách.

- Ngài cũng không phải cung chủ bình thường, linh văn của ngài có thể phát huy tác dụng rất lớn ở nơi đó.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cười nhạt lắc đầu:

- Nếu như Thần giáo cần, tự nhiên sẽ có lệnh. Nếu nơi đó tạm thời không cần, ta chỉ có thể làm tốt bản chức. Hướng điện chủ, nơi này là Vương Quốc Hắc Ám, chúng ta là đại biểu các nơi, chỉ cần chú ý nơi này là được, không cần thiết bàn bạc chuyện bên ngoài.

- Vậy cũng đúng.

- Nếu Hướng điện chủ đã tới, ta vừa vặn có việc muốn thỉnh giáo. Khương Phàm, chuyển giao Bất Tử Thiên Bia rồi?

- Người trẻ tuổi, tính tình gấp, hắn muốn thử xem hiệu quả của Bất Tử Thiên Bia.

- Ha ha, chỉ là thử một chút sao? Theo ta hiểu rõ, hắn hẳn là đã giao ra hai Bất Tử Thiên Bia.

- Đông Hoàng cung chủ, ngài giám sát Hỗn Độn Tử Phủ cùng Chí Tôn Kim Thành? Cái này có thể có chút làm trái quy tắc nha.

Đông Hoàng Thánh Kiệt nói:

- Người của ta chỉ là hoài nghi, tuy nhiên Hướng điện chủ nói kiểu này, hẳn là không sai được.

Hướng Vãn Tình cười khanh khách:

- Một nhân vật lớn như ngài đây, mưu kế một tiểu nữ tử như ta, thích hợp sao?

- Ở trước mặt cô, ta cũng không dám xưng nhân vật. Thế nhưng cô nơi đó lại tự mình nhờ tới điện chủ.

- Ngài gọi cái này gọi nhờ? Cái này gọi lưu vong, cũng gọi là giáng chức.

Hướng Vãn Tình cười nói.

Đông Hoàng Thánh Kiệt kéo theo thâm ý mà nói:

- Một chút nhỏ sai lầm mà thôi, chỉ là để cho cô tỉnh táo một chút.

Rốt cuộc nụ cười yêu mị của Hướng Vãn Tình cũng có một chút thay đổi, nàng nhìn chằm chằm Đông Hoàng Thánh Kiệt, bên trong đôi mắt mỹ lệ hiện lên ý lạnh hiếm thấy.

- Hướng điện chủ, nếu như không có việc gì, chúng ta phải đi về.

Đông Hoàng Thánh Kiệt khẽ vuốt cằm, mang theo Đông Hoàng Như Ảnh các nàng rời khỏi.

Hướng Vãn Tình không hề cười, nàng lạnh lùng nói:

- Đông Hoàng cung chủ đi thong thả, thay ta vấn an phó giáo chủ Đông Hoàng Hoa Thanh.

Đông Hoàng Thánh Kiệt dừng chân lại, không nói cái gì, lại tiếp tục dẫn người rời khỏi sương phòng.

- Phụ thân, nàng phạm sai lầm gì rồi?

Đông Hoàng Như Yên nhỏ giọng hỏi.

Nàng biết thân phận thật sự của Hướng Vãn Tình, lại không nghĩ rằng bên trong còn có bí mật.

- Sai lầm không thể tha thứ, nơi đó không có xử tử nàng, nhờ có tỷ tỷ của nàng. Chính là con hồ ly trong ngực nàng kia, Thánh Vương... Cửu Vĩ Thiên Hồ.

- Thánh Vương??

Sắc mặt Đông Hoàng Như Ảnh đại biến.

Trong sương phòng, Hướng Vãn Tình nhắm mắt lại, má ngọc mỹ lệ lạnh như băng sương, y phục dưới trường bào nhẹ nhàng run rẩy.

Hồ ly trong ngực nàng trừng mắt lên, thản nhiên nói:

- Có gì phải tức giận. Ngày ngươi tới ấy, chỉ sợ Đông Hoàng Thánh Kiệt cũng đã tiếp cận ngươi. Lấy lực lượng Cửu Thiên Thần Giáo, đương nhiên có thể tra được chuyện đó, ngươi cho rằng có thể giấu diếm được?

Ánh sáng lấp lóe, Khương Phàm lần nữa đi tới tế đàn không gian của Chí Tôn Kim Thành.

- Khốn kiếp, ta giết ngươi.

Có tử đệ Kim Thành nhịn không được nữa, lập tức bổ nhào qua Khương Phàm.

- Dừng tay.

Hứa Thừa n quát tháo bảo ngưng lại.

Khương Phàm cười lạnh:

- Chờ không kịp? Vậy cũng chớ lề mề, bây giờ liền đi Luân Hồi bí cảnh.

Hứa Đan đi đến trước mặt Khương Phàm, mặt đối mặt:

- Ngươi để Chí Tôn Kim Thành mất hết mặt mũi tại Vương Quốc Hắc Ám, ta sẽ lột mặt của ngươi trong Luân Hồi bí cảnh!
Chương 1124 Xích Chi đại liệt cốc

- Thật sao? Ngươi đã khách khí như vậy, có qua có lại, ta sẽ lột da ngươi.

- Ha ha, giữ vững lại phần phách lối này, đừng đến lúc đó kêu phụ thân gọi phụ mẫu cầu xin tha thứ.

- Triệu tập nhiều người chút, nếu không kẻ kêu phụ thân gọi phụ mẫu có thể là ngươi đấy.

- Như ngươi mong muốn! Chí Tôn Kim Thành chúng ta cam đoan làm đủ cấp bậc lễ nghĩa!

Hứa Đan lui lại hai bước, phân phó ở hai bên:

- Trước tiên đưa Khương Phàm đến Luân Hồi bí cảnh, sau đó chúng ta liền đến.

- Đi thôi, đi pháp trường.

Hai vị tộc nhân mang theo Khương Phàm đi đến chiến xa màu vàng óng trước mặt, chiến xa ù ù, nhảy vọt lên, chạy tới Xích Chi đại liệt cốc.

- Phái tộc ít nhân mang theo thị vệ đến Luân Hồi bí cảnh bắt sống Khương Phàm.

Hứa Đan máu me khắp người, muốn trở về điều trị, thuận tiện tắm rửa một chút.

Hứa Vĩnh Thọ xuất hiện tại tế đàn, sắc mặt âm trầm dọa người.

- Thúc phụ ( phó thống lĩnh).

Số lượng lớn tộc nhân nhao nhao hành lễ.

- Người đâu?

- Đã đưa qua, chúng ta sẽ đuổi theo.

- Bắt sống cho ta! Hiểu chưa?

- Đã hiểu! Chúng ta sẽ không giết hắn, chúng ta sẽ hung hăng tra tấn hắn, tra tấn đến mức để hắn nửa tàn phế, tra tấn đến khi hắn sống không bằng chết.

- Đừng lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta gánh không nổi người này.

Hứa Vĩnh Thọ rời khỏi tế đàn không gian, chạy tới tòa điện cao nhất Chí Tôn Kim Thành tại kia.

Hắn muốn đích thân giải thích tình huống cùng tộc trưởng và các tộc lão, nhất là chuyện Luân Hồi bí cảnh mở ra toàn diện với Vô Hồi thánh địa, còn có chuyện Khương Phàm ban bố Bất Tử Thiên Bia.

Xích Chi đại liệt cốc!

Nó không phải một cái khe lớn, mà là vết nứt đáng sợ đếm mãi không hết, xé rách mấy vạn dặm đại địa Tây Bắc Bộ.

Giống như những vết thương thật lớn, tràn ngập thê lương cùng bi tráng.

Vết nứt rộng nhất có thể đạt tới mười mấy hai mươi dặm, dài nhất là kéo dài ra hơn hai ngàn dặm.

Rung động, tráng quan!

Rất nhiều vết nứt giống như Thương Long gào thét khắp đại địa. Rất nhiều vết nứt giăng ở khắp nơi, cuồng dã lan tràn. Rất nhiều vết nứt sâu không thấy đáy, phảng phất liên tiếp đến Cửu U Địa Ngục.

Gió mạnh gào thét quanh năm xoay quanh sâu trong vết nứt, thanh âm ngột ngạt như ma hống, liên tiếp, ngày đêm không ngớt.

Nơi này không thể nghi ngờ là hình dạng mặt đất tự nhiên hùng vĩ nhất tại đại địa Tây Bắc Bộ.

Nhưng, điều thật sự để Xích Chi đại liệt cốc vang danh thiên hạ là bên trong bề bộn vết nứt lại có vết nứt giống như thật xé mở Sinh Tử Lưỡng (hai) Giới, liên kéo đến không gian thần bí lại mênh mông.

Luân Hồi bí cảnh cũng theo Xích Chi đại liệt cốc danh chấn đại địa Tây Bắc.

Thời điểm Khương Phàm đáp lấy chiến xa chạy tới nơi này, cũng bị cảnh tượng mênh mông trước mắt kích thích.

Số lượng vết nứt cực kỳ khổng lồ, cuồng dã xen lẫn, vô cùng hùng tráng.

Từ chỗ cao nhìn xuống, mỗi vết nứt đều như sâu không thấy đáy, đen kịt khiếp người.

Nhưng mỗi vết nứt trên vách núi cheo leo cũng đều mọc đầy đại thụ cứng cáp, cũng trải rộng rất nhiều hang động mãnh cầm.

Rất nhiều vết nứt thâm thúy khổng lồ, có thác nước, có hồ nước, có rừng cây, sinh cơ bừng bừng, giống như từng cái thế giới dưới đất độc lập.

Ù ù...

Chiến xa chở Khương Phàm chạy năm ngày năm đêm mới đi đến được địa giới trung ương của Xích Chi đại liệt cốc.

Vết nứt ở nơi này càng rộng lớn hơn, càng thâm thúy cũng càng thê lương hơn.

Trong đó có một cái khe to lớn lượn vòng lan tràn mấy trăm dặm, bên trong còn có số lượng mãnh cầm khổng lồ, giống như là vệ sĩ đang tuần tra, bảo vệ lãnh địa của mình.

Thị vệ Chí Tôn Kim Thành ném cho Khương Phàm một cái ngọc bài, lạnh lùng nói:

- Phía dưới cùng chính là Luân Hồi bí cảnh, cầm ngọc bài, đi đến chờ chết đi.

Khương Phàm tiếp được ngọc bài, ngưng tụ hỏa dực thả người nhảy xuống.

- Thu...

Trong cái khe lớn, mấy trăm hơn ngàn con mãnh cầm nhanh chóng bay lên không, lượn vòng vây Khương Phàm lại, mắt đầy rẫy hung quang.

Khương Phàm giơ cao ngọc bài lên, lao xuống phía dưới.

Càng là hướng xuống, số lượng mãnh cầm càng nhiều, cũng đều thành đàn xoay quanh, nhìn Khương Phàm giống như đang nhìn con mồi.

Khương Phàm không để ý đến sự uy hiếp của bọn chúng, hắn từ trên hướng xuống lao xuống hơn năm ngàn mét, giống như là xuyên qua 'Gió xoáy' mà mãnh cầm tạo thành, cuối cùng rơi xuống dưới đáy.

Nơi này không hề tăm tối, ngược lại đầy đủ màu sắc, sáng tỏ lộng lẫy, giống như là tiến vào trong rừng rậm thâm thúy.

Ngoại trừ cây rừng rậm rạp, còn có ba tòa cung điện nguy nga, ở riêng ba nơi.

Mỗi tòa cung điện đều cao tới trăm trượng, bên ngoài đều khảm nạm lít nha lít nhít tinh thạch, tỏa ra ánh sáng, chiếu thấu màn đêm.

Một tòa cung điện màu đỏ, trên tấm biển viết Đại La Thiên. Một tòa cung điện màu vàng, trên tấm biển viết Chí Tôn Kim Thành. Một tòa cung điện màu tím, trên tấm biển lại viết Phạm Thiên thư viện.

Bọn hắn chính là chưởng khống giả liên hợp tại Luân Hồi bí cảnh.

Đại La Thiên là một ngọn núi toa lớn nguy nga, ở phía Tây Nam Xích Chi đại liệt cốc, núi cao ba vạn mét, cao vút tới trong mây, giống như trụ trời, ngọn núi khổng lồ trọn vẹn trấn áp mười mấy cái khe lớn xung quanh.

Đại La Thiên cũng là chủ nhân của Xích Chi đại liệt cốc, nơi đó chiếm cứ rất nhiều Yêu tộc kinh khủng, thống trị tất cả Yêu thú trong khe nứt lớn.

Phạm Thiên thư viện là thư viện nổi danh nhất Tây Bắc Bộ, nội tình hùng hậu, bồi dưỡng được vô số cường giả, trong đó rất nhiều người đều đã khai tông lập phái, hùng bá một phương.

Tại Tây Bắc Bộ, thanh danh Thiên Thư viện có thể so với thánh địa, đuổi sát hoàng tộc.

Ba bên bọn hắn đều bởi vì vị trí địa lý lại cùng có địa vị, liên hợp khống chế chỗ Luân Hồi bí cảnh này.

Bất kể là ai, muốn tiến vào Luân Hồi bí cảnh thăm dò, đều cần được bọn hắn đồng ý.

Phía trước cung điện màu tím, bầu không khí náo nhiệt. Một đám nam nữ tử mặc áo bào tím tụ tập ở nơi đó, đang hưng phấn mà nhìn xung quanh.

- Những lời ta nhắc nhở, các ngươi đều nhớ kỹ? Luân Hồi bí cảnh vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không được chủ quan.

Một vị đạo sư mỹ nữ lãnh diễm trắng tuyết chính nghiêm túc nhắc nhở bọn hắn.

- Bạch Ly đạo sư yên tâm đi, chúng ta vì trận lịch luyện này mà đã được huấn luyện ba tháng, không có việc gì đâu.

- Chúng ta đi đến là tìm kiếm cơ duyên, không phải đi chịu chết, gặp được nguy hiểm chúng ta sẽ tránh khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK