Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1796 Đại lục thứ mười biến mất (2)

Ai cũng không nghĩ tới, người chết vậy mà lại phục sinh!

Sau khi sống lại lại còn có thể mạnh hơn, không chỉ có thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, lại còn là Thánh Vương Thiên phẩm!

Một kẻ có được Thánh Vương Thiên phẩm - Viễn Cổ kình hồn, tiềm lực thật đúng là không cách nào tưởng tượng nổi được.

Nhưng, chuyện của Dương Biện cũng không có ảnh hưởng đến đám Lôi Bằng đang dã man dò xét phía trước.

Việc nhà Dương gia có Dương gia xử lý, cũng có thể xử lý tốt, bọn chúng bây giờ liền nghĩ đến đào móc ra bảo vật càng lớn, đề chấn thực lực Thánh Bằng đảo. Tốt nhất là có thể tạo nên ra vài Lôi Bằng thuần huyết. Nếu không thì khi leo lên Thiên Khải chiến trường, rất có thể bọn chúng sẽ biến thành con mồi mà Yêu tộc khác bắt giết.

Coi như cuối cùng Hải Thần đảo thật thành công, đứng hàng hoàng đạo, Thánh Bằng đảo bọn chúng hẳn là muốn nửa tàn phế, chỉ có thể dựa vào Hải Thần đảo kéo dài hơi tàn.

Nếu như không muốn phát sinh chuyện như vậy, bọn chúng nhất định phải càng trở nên mạnh mẽ hơn.

- Chúng ta còn có cơ hội tất yếu tiếp tục tìm sao?

Hàn Ngạo đều từ bỏ, muốn thần không biết quỷ không hay đánh lén, rõ ràng là không thể nào.

Khương Qua nói:

- Nếu như Thánh Bằng đảo phát hiện bí cảnh mới liền tốt. Lấy cục diện bây giờ, chỉ cần bí cảnh xuất hiện, Thiên Kiếm Thần Tông và những thế lực kia đều sẽ bổ nhào tới, thế tất sẽ dẫn phát một trận đại loạn. Chúng ta có thể thừa dịp loạn ra tay, đánh lén Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo.

Chu Thanh Thọ nói:

- Nếu không chờ một chút? Từ khi bọn hắn tìm được Hải Thần Tam Xoa Kích đều đã giày vò hơn hai tháng, nói không chừng tiếp qua tám ngày mười ngày thật sẽ khai quật ra bảo vật gì.

- Chờ một chút! Chắc chắn sẽ có cơ hội!

Bây giờ Dương Biện phải bắt được một con Lôi Bằng, hỏi thăm nguyên nhân cái chết thật sự của Lôi Tú.

Đó là nữ hài nhi mà hắn có tình cảm chân thành, hắn cũng từng thề muốn trở về mang nàng rời khỏi, nhưng không nghĩ tới chỉ hai năm mà thôi, thứ hắn lấy được lại là tin chết!

Hắn thậm chí ngay cả một lần cuối đều không có gặp qua.

- Theo tới nhìn...

Khương Phàm đang muốn theo sau, chợt ngừng lại.

- Có biến?

Bọn người Khương Qua lập tức cảnh giác, chẳng lẽ đã bị tập trung vào?

Khương Phàm thể hiện thoáng quái dị, ý thức chìm vào tầng thứ ba của Thông Thiên Tháp.

Bên trong tầng thứ ba Lý Dần đang tiến hành bế quan Sinh Tử cảnh, tại lúc này lại nở rộ lên ánh sáng rực rỡ, từ hài cốt, da thịt đều nở rộ, toàn bộ thân thể đều biến thành trong suốt.

Một loại uy thế nặng nề tràn ngập tầng thứ ba, truyền khắp Thông Thiên Tháp.

Khương Phàm có thể rõ ràng cảm giác được Thông Thiên Tháp hạ xuống cùng với sự nặng nề.

- Cái khiên của ta thức tỉnh!

Lý Dần ngạc nhiên nhìn thân thể mình, ánh sáng càng ngày càng sáng tỏ, ở giữa da thịt trong suốt xuất hiện núi cao, dòng sông rừng rậm, sa mạc vùng đất ngập nước một cách rõ ràng.

Tựa như là biến thành một cái thế giới hình người.

- Là thời điểm ngươi thử mở ra thân thể bảo tàng đã đánh thức nó sao?

Khương Phàm giáng lâm ý thức thể đến trước mặt Lý Dần, quan tâm hỏi.

- Không có, mấy ngày nay ta rất bình tĩnh, không có thử mở ra thân thể bảo tàng.

Lý Dần thử áp chế cái khiên, ánh sáng cùa cái khiên lại càng ngày càng thịnh, đả kích toàn thân cường liệt.

- Là thân thể ngươi có vấn đề, hay là cái khiên có vấn đề?

Khương Phàm suy đoán chẳng lẽ lại gặp được phân thân rồi?

Nhưng cách Thông Thiên Tháp, sao có thể cảm giác tồn tại được.

- Tựa như là cái khiên...

Lý Dần không còn áp chế, cẩn thận cảm nhận một lát:

- Giống như có cái gì đó đã đánh thức nó.

- Có ý gì?

- Ta nói không ra lời, chính là cảm giác... ừm... Giống như cùng cái gì đó gây lên phản ứng.

Lý Dần thử câu thông cùng cái khiên, đi không có bất kỳ đáp lại gì.

- Trước tiên đừng khẩn trương, có cái gì không thoải mái?

- Không có gì không thoải mái. Loại cảm giác này... ừm... Nói như thế nào đây, rất ôn hòa.

Khương Phàm đang cùng Lý Dần nói chuyện với nhau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Khương Qua nhắc nhở bọn hắn.

- Ngươi nhìn phía dưới!!

Bọn người Khương Qua đang kinh ngạc nhìn chằm chằm phế tích dưới chân.

Đây là nơi Lôi Bằng càn quét qua, lại là nơi bị Hải Thần đảo dò xét qua.

Trước đó rất bình thường, chính là những ngọn núi chập trùng lên xuống dưới đáy biển, hoang vu giá lạnh, bây giờ đã phá thành mảnh nhỏ, đầy hố sâu, khe hở.

Nhưng trong đó có một vết nứt sâu đang lóe ra hào quang nhỏ yếu, ẩn như hiện, đang dần dần lắng lại trong bùn nước.

Khương Phàm nhìn vết nứt phía dưới, nhìn lại Lý Dần bên trong Thông Thiên Tháp, trong lòng khẽ động, sau đó đưa Lý Dần ra.

Không đợi tất cả mọi người kịp phản ứng, ánh sáng toàn thân Lý Dần đã tăng vọt mấy chục lần, giống như ngôi sao đột nhiên giáng lâm, cường quang liệt liệt, rọi khắp nơi biển sâu, mà ánh sáng trong cái khe cũng nở rộ, thậm chí còn truyền ra thanh âm ù ù.

Khương Phàm nhanh chóng kéo Lý Dần vào Thông Thiên Tháp, định ở nơi đó, thể hiện quái dị.

- Dọa ta một hồi, ngươi vừa mới đẩy cái gì ra ngoài rồi?

Chu Thanh Thọ vỗ nhẹ ngực, chẳng may dẫn đám Lôi Bằng trở về thì phải làm sao bây giờ.

Khương Phàm sửng sốt, ở trong ý thức nhỏ giọng hỏi Đan Hoàng:

- Sư phụ, xin được nghe ngóng ngài một chuyện.

- Nơi này là ý thức của ngươi, không cần nói nhỏ như vậy, người khác không nghe được.

Đan Hoàng thức tỉnh.

- Ngài nói cái khiên của Lý Dần như cái gì?

- Giống như là phiến đại lục.

- Đại lục gì?

- Giống như là đại lục thứ mười đã thất lạc. Đừng để ý, là ta tùy tiện nói thôi.

Khương Phàm trầm mặc một lát, thận trọng nói:

- Nếu như… là thật thì sao?

Đan Hoàng an tĩnh một lát, cũng vô ý thức cũng thấp giọng hỏi:

- Ngươi phát hiện cái gì?

- Lý Dần vừa mới có phản ứng, vết nứt phía dưới đáy biển bị Thánh Bằng đảo chà đạp, cũng có phản ứng.

- Có phản ứng, là có ý gì?

- Tựa như là đang cảm ứng lẫn nhau.

- Nhanh để cho ta nhìn!!

Khương Phàm ho nhẹ vài tiếng, sau đó chào hỏi Lý Dần bên trong Thông Thiên Tháp, lại mời đi ra.

Ông!!

Ánh sáng cường thịnh lần nữa nở rộ.

Toàn thân Lý Dần trong suốt, giống như một thế giới hình người, ánh sáng rực rỡ tầng tầng bộc phát, trải rộng ra từng vầng sáng lớn tại đáy biển hắc ám tĩnh mịch.

Màn sáng giống như áp súc lục địa, có núi cao sông lớn, có rừng rậm hoang mộc, càng có cổ thành sinh linh.

Cùng lúc đó, càng nhiều cái khe ở phía dưới đều nở rộ lên hào quang nhỏ yếu, ba cái... Năm cái... Mười cái...
Chương 1797 Đại lục thứ mười biến mất (3)

Khương Phàm lại nhanh chóng thu Lý Dần vào Thông Thiên Tháp, ánh sáng trong cái khe liên tiếp ảm đạm, chỉ còn lại có một cái, như ẩn như hiện.

- A? Phía dưới có bảo bối?

Bọn người Chu Thanh Thọ đều rơi xuống đáy biển bừa bộn, xem xét vết nứt còn đang yếu ớt chớp lóe kia.

- Sư phụ, ngài thấy thế nào?

Khương Phàm hỏi Đan Hoàng.

- Trước đó ta chỉ là nhìn thấy cái khiên thể hiện ra hình dáng lục địa, liên tưởng đến lục địa đã từng biến mất.

- Đại lục thứ mười biến mất lúc nào?

- Trước thời Thượng Cổ, là Thái Cổ hậu kỳ. Khi đại lục thứ mười sụp đổ, có người còn từng xem như Thái Cổ đã kết thúc.

- Lúc ấy làm sao lại sụp đổ?

- Tình huống cụ thể không rõ ràng, tựa như là sụp đổ thành năm ba khối, sau đó biến mất.

- Là biến mất, hay là đắm chìm rồi?

- Không rõ ràng, không có ghi chép kỹ càng.

- Đại lục thứ mười từng ở nơi nào?

- Là Thương Thiên, đang phía tây Thương Huyền! Nói cách khác chính là Thần Vực Chi Hải bây giờ!

- Chẳng lẽ cái khiên thật sự là rèn đúc từ tàn phiến của đại lục thứ mười? Dưới đáy biển là còn tàn phiến lại?

- Nhanh nhanh nhanh! Đi xuống xem một chút!

Đan Hoàng sốt ruột.

Đại lục thứ mười đã từng biến mất, chẳng lẽ lại muốn thấy lại ánh mặt trời sao?

Từ Thái Cổ hậu kỳ đến nay đều đã mấy chục vạn năm!

Không biết phạm vi mai táng phía dưới sẽ có bao lớn.

Chỉ là vài trăm dặm, hay là hơn nghìn dặm, hay lại là hơn vạn dặm?

Chỉ cần phạm vi đủ lớn, bí cảnh, thành trì các loại liền sẽ càng nhiều! Nói không chừng còn có thể đào móc ra thánh cốt, hoàng cốt!

Nhưng, hào quang nhỏ yếu này lại là cái gì?

Mai táng mấy trăm ngàn năm, còn có cái gì có thể phát sáng?

Khương Phàm giới thiệu xong tình huống cùng bọn người Khương Qua, sau đó xông về vết nứt phía dưới địa tầng.

- Đại lục thứ mười? Trên đời này còn có đại lục thứ mười?

- Tiểu lão nhị, ngươi đây là biết được từ chỗ nào vậy?

- Đầu dự trữ có đủ.

- Đừng nói nhảm, nhanh, đại lục thứ mười đó, không biết sẽ mai táng bao nhiêu bảo vật!

- Chuẩn bị kỹ càng nhẫn trữ vật, nhìn thấy thứ có thể sử dụng thì thu sạch hết.

Bọn người Khương Qua kích động đi theo Khương Phàm chui vào cái vết nứt kia, kéo xuống dưới thăm dò.

Nơi này đã là dưới đáy biển hơn năm ngàn mét, vậy mà đi xuống dọc theo khe hở này khe hở lại trọn vẹn hơn hai ngàn mét.

Vết nứt vẫn lan tràn trong tầng nham thạch, bọn hắn không thể không cưỡng ép đánh vỡ nát, khai phách ra một con đường.

Tuy nhiên, càng hướng xuống, ánh sáng càng sáng tỏ, chói lóa đến mức mắt người không mở nổi.

- Oa a a...

Bọn hắn dọc theo đầu nguồn ánh sáng mà đổ xuống tầng đá, hiện ra ở trước mặt lại không phải là lục địa bị mai táng ngủ say, mà lại là bình chướng bảo vệ.

Cách bình chướng, có thể tinh tường nhìn thấy rừng rậm mênh mông, giang hà uốn lượn, linh quả thần bí ở bên trong.

Sinh cơ bừng bừng!

- Đây là ảo giác sao?

Mặt mũi Chu Thanh Thọ tràn đầy rung động, cực lực muốn xem thấu tình huống bên trong bình chướng, chỉ là bọn hắn bây giờ cực hạn tại trong động khẩu nho nhỏ này, khó mà nhìn thấy toàn cảnh bình chướng phía mặt.

- Không phải nói di tích bị mai táng sao?

Khương Qua cẩn thận đụng vào bình chướng, lại cứng rắn giống như là tảng đá.

- Không phải ảo giác, là rừng rậm giang hà thật! Chẳng lẽ, di tích không phải là bị mai táng, mà là ai đó đã ẩn giấu tới đây?

Khương Phàm chấn kinh.

Là ai nó đã ẩn giấu đến nơi này, là ai đang bảo vệ nơi này?

- Chẳng lẽ năm đó sau khi đại lục thứ mười sụp đổ, có một vị Thái Cổ đại năng nào đó bảo vệ một bộ phận lục địa, bí mật giấu đến đáy biển?

Đan Hoàng chấn kinh, đây quả thực là kỳ tích.

Di tích đại lục thứ mười Yên lặng mấy trăm ngàn năm lại còn tồn tại, nhìn sinh cơ bừng bừng liền mang ý nghĩa vẫn đang tự bản thân phát triển.

Nhưng, làm sao có thể chứ?

Một không gian hoàn toàn phong bế, diễn biến mấy năm còn có thể, nhưng... Mấy vạn năm? Mấy trăm ngàn năm??

Di tích lại yên lặng ở bên trong tầng đất, triệt để ngăn cách với đời, năng lượng từ đâu tới đây?

Chẳng lẽ là hấp thu Thổ nguyên lực, Kim nguyên lực, hải dương nguyên lực bên trong địa tầng, còn có Hỏa nguyên lực trong dung nham?

Mộc nguyên lực thì sao?

Theo địa tầng kéo dài đến các hòn đảo ở phía trên, cướp đoạt Mộc nguyên lực ở trên đảo?

Đan Hoàng nhịn không được mà lập tức phỏng đoán, càng như vậy càng rung động.

Đây quả thực là ở thế giới mới diễn biến phía dưới thế giới!

Quá rung động!

Cái này không phải kỳ tích, quả thực là thần tích!

- Các ngươi nhìn nơi đó!

Hàn Ngạo bỗng nhiên chỉ vào một ngọn núi cao bên trong bình chướng.

Trong rừng rậm mênh mông, một ngọn núi toa lớn cách bọn họ nơi này rất xa đột nhiên dâng lên kim quang ngập trời, giống như một mặt trời, rọi khắp nơi trên dãy núi.

Nhìn kỹ lại, đó lại là một con Hoàng Kim Sư Tử, mà là Hoàng Kim Sư Tử có được bảy cái đầu.

- Thất Đầu Kim Sư? Chẳng phải…chẳng phải là cảnh giới Thánh Linh! Bảy cái đầu đại biểu đã thức tỉnh bảy loại huyết mạch truyền thừa... Ta... Ngọa tào...

Chu Thanh Thọ nhìn một chút, thanh âm cường điệu cũng thay đổi.

Bởi vì ngay sau đó số lượng lớn Kim Sư lại phun lên núi cao, năm cái đầu, sáu cái đầu, số lượng đạt tới trên trăm con, mà toàn bộ lại đều cách bình chướng, tập trung vào bọn hắn nơi này.

Bọn hắn đang kinh ngạc nhìn vào bên trong, Hoàng Kim Sư Tử ở bên trong ngạc nhiên nhìn ra bên ngoài.

Loại cảm giác này, đối với hai bên mà nói là đều rất kỳ diệu.

Khương Phàm nói với bọn hắn:

- Khu di tích này ngăn cách cùng thế giới mấy trăm ngàn năm, sinh vật bên trong đều là từ Thái Cổ hậu kỳ truyền thừa xuống, huyết mạch cường đại, thực lực càng cường đại. Bảo vật bên trong...

- Tê tê tê...

Bọn người Khương Qua toàn bộ đều hít vào một ngụm khí lạnh, tiếp đó là toàn thân nổi lên cơn sóng nhiệt nóng hổi, nhìn thế giới đóng kín bên trong bình chướng, tựa như là thấy được bảo tàng vô tận.

- Chúng ta phải đi vào sao?

Hàn Ngạo cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vẫn khó có thể tưởng tượng lại phát hiện được 'Thế giới mới'.

- Đương nhiên phải đi vào!!

Khương Phàm khó có thể buông tha cơ hội như vậy.

- Vậy còn thất thần làm gì, nhanh đi.

Chu Thanh Thọ thúc giục.

- Bên ngoài tất cả đều là tán tu đây, trước tiên hãy trốn đi, chờ bọn hắn rời khỏi, chúng ta lại vào.

Khương Phàm dọc theo vết nứt trở lại đáy biển, đánh vỡ nát tảng đá, che đi vết nứt, che đậy lấy ánh sáng.
Chương 1798 Đại lục thứ mười biến mất (4)

Sau khi đội ngũ của Thánh Bằng đảo càn quét đi qua, sau khi đội ngũ kiểm tra của Hải Thần đảo rời khỏi, tất cả đội ngũ cường tộc, đám tán tu theo sát phía sau, cũng liên tiếp đuổi theo.

Chỉ là ai cũng không có chú ý mảnh phế tích dưới đáy biển nhìn rất bình thường này.

Bọn người Khương Phàm mình giấu ở trong phế tích vùi lấp, ngồi đợi các phương đi qua.

- Bắt đầu chưa?

Chu Thanh Thọ kích động xoa tay, lục địa ngủ say tại thời đại Thái Cổ, bên trong sẽ là có bao nhiêu bảo vật!

Hắn muốn đi đến thống khoái thăm dò!

- Nhịn thêm.

Khương Phàm cũng rất kích động, nhưng không dám xúc động.

- Nhịn bao lâu?

- Chí ít ba ngày.

- Lâu như vậy sao?

- Chờ Thánh Bằng đảo rời khỏi mấy trăm dạm, chúng ta lại đi vào.

Khương Phàm còn không biết có thể đi vào hay không, lại đi đến như thế nào, nhưng tốt nhất là chờ đến sau khi triệt để an toàn lại thử.

- Thành thật chờ lấy, mặc dù phía dưới tất cả đều là bảo vật, nhưng cũng khẳng định rất nguy hiểm. Đối với sinh mệnh bên trong mà nói, chúng ta tương đương với người xâm nhập, tránh không được sẽ có ác chiến.

Sau khi Khương Qua nhắc nhở bọn hắn liền ngồi xếp bằng điều trị, tăng trạng thái lên tới tốt nhất.

Ba ngày sau, rốt cuộc đội ngũ càn quét cũng đã đi xa.

- Lý Dần! Chuẩn bị xong chưa?

Ý thức của Khương Phàm giáng lâm đến Thông Thiên Tháp.

- Chuẩn bị rồi.

Lý Dần kích động, thì ra cái khiên thật sự là một mảnh đại lục.

Không hổ là Hồn Thiên Linh Bảo, lại cô đọng lục địa mênh mông thành tấm chắn.

- Ngươi là Sinh Tử cảnh, lưu ý tình huống thân thể mình, một khi có cái gì không thích hợp, lập tức cho ta biết, ta sẽ thu ngươi vào Thông Thiên Tháp. Chúng ta không cần thiết phải thành công trong một lần, cũng có thể thử thêm vài lần.

Khương Phàm xuyên qua vết nứt, lần nữa tới đến dưới đáy bình chướng, mời Lý Dần từ trong Thông Thiên Tháp đi ra.

Cơ thể Lý Dần cứng ngắc, trong chốc lát đã nở rộ lên mênh mông ánh sáng, bọn người Khương Qua đều mở mắt không ra, khí thế hùng hậu kia càng ép tới mức để bọn hắn khí huyết không khoái.

Ầm ầm...

Cái khiên vậy mà chủ động rời khỏi Lý Dần thân thể, lơ lửng tại phía trên hắn, nở rộ lên sôi trào mãnh liệt ánh sáng, thao thao bất tuyệt.

Bình chướng nhận xúc động, ánh sáng tăng vọt, che mất bọn người Khương Phàm.

Bọn hắn rung động, càng khẩn trương lấy, cũng đang mong đợi...

Bình chướng bao phủ thế giới mới, còn lớn hơn xa so với những gì mà bọn người Khương Phàm nhìn thấy.

Khoảng cách dài nhất chừng mười mấy vạn dặm, khoảng cách ngắn nhất đều có mười vạn dặm. Bên trong có rừng rậm rộng lớn, có sông lớn lao nhanh, có dãy núi uốn lượn, còn có vùng đất ngập nước, hoang mạc, nội hải các loại.

Bản thân diễn biến mấy chục năm để sinh cơ trong này bừng bừng, càng tự thành sinh thái.

Ở bên trong thế giới mới mênh mông này, có ba mươi tám tòa cự nhạc lớn tượng trưng cho trụ trời.

Bọn chúng trấn áp sơn hà, giơ cao bình chướng, ánh sáng ngập trời, không ngừng liên tục hấp thu lực lượng địa tầng, vững chắc lấy ổn định trên khung trời, càng phóng thích ra nguồn sáng cùng năng lượng, duy trì sự vận chuyển của thế giới.

Khi cái khiên thức tỉnh, ba mươi tám trụ trời liên tiếp xuất hiện cảm ứng, phun ra ánh sáng càng cường thịnh, phóng thích ra uy thế đinh tai nhức óc.

Cự nhạc thay đổi thần kỳ kinh động đến sinh linh bên trong thế giới mới, nhao nhao hiếu kỳ nhìn ra xa, cũng có chút sinh linh sợ hãi mà quỳ xuống đất, hướng 'Thần Linh' lễ bái trong nhận thức của bọn chúng.

Ngoài ba mươi tám tòa trụ trời ra, cũng là vị trí quan trọng nhất của thế giới mới, là một tòa trụ trời thật sự, nguy nga hùng vĩ, phạm vi có hơn trăm dặm, giống như gió xoáy to lớn quay quanh kéo lên trời, lớn đến mức để cho người ta ngạt thở, năng lượng phát tán ra càng làm cho người sợ hãi cúng bái.

Đỉnh tòa trụ trời này bao phủ xuống ánh sáng ngập trời, là một gốc đại thụ cổ lão mà cứng cáp, phía trên treo đầy linh quả.

Không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm, từ rễ cây đến thân cây, từ vỏ cây đến chạc cây, lại đến lá cây, đều hiện ra ánh sáng rực rỡ.

Nếu như Đan Hoàng có thể tới đây, khẳng định sẽ vô cùng chấn kinh.

Bởi vì cây này lại là sớm đã tuyệt tích thời gian vô tận 'Đại Đạo Thánh Thụ'.

Những linh quả ở phía trên kia, đương nhiên đó là thánh quả truyền thừa!

Bên trong mỗi thánh quả đều có uy lực truyền thừa cường hãn.

Năm đó Khương Phàm và Phượng Bảo Nam từng ở Ác Nhân cốc đấu giá được một miếng vỏ cây! Giờ khắc này, dưới Đại Đạo Thánh Thụ, có hai tiểu hài nhi bảy, tám tuổi đang ngồi xếp bằng ở đó.

Một hài tử con toàn thân bò đầy đường vân quỷ dị, nhìn tà ác lạnh nhạt, trên thân còn mọc ra thân cành tinh tế tỉ mỉ, kết nối cùng sợi đằng Đại Đạo Thánh Thụ rủ xuống sau lưng.

Một hài tử toàn thân bóng loáng trắng nõn, mang trên mặt nụ cười nhạt ý, nhìn có chút ngây thơ.

Khi ba mươi tám tòa trụ trời xuất hiện vấn đề, nơi này đồng thời cũng có cảm ứng.

Hài đồng tà ác mở ra con mắt âm trầm kia, cách núi lớn ngắm nhìn phương xa:

- Có người đến sao, rốt cuộc cũng phát hiện được nơi này?

Hài đồng tinh khiết nói rất tùy ý:

- Không phải ngươi ngóng trông có một ngày này sao?

- Ta muốn dẫn dụ bọn hắn phát hiện, mà không phải chính bọn hắn tới phát hiện.

- Khác nhau ở chỗ nào sao? Nếu đã tới liền bỏ bọn hắn vào đến đi, Đại Đạo Thánh Thụ của ngươi vừa vặn cần máu mới nuôi nấng, tranh thủ thời gian cho ăn no, mang ta rời khỏi. Lúc đầu mang ngươi từ U Minh Địa Ngục ra, cũng không phải tới đây cùng ngươi ngẩn người. Nam hài ngây thơ nhìn linh quả kết trên đỉnh đầu một chút, tất cả đủ để cho thế nhân điên cuồng, nhưng nó lại không có bất cứ hứng thú gì.

Nam hài nhi tà ác đứng dậy, có chút nhíu mày:

- Không phải xâm lấn, mà là giao hòa?

- Cái gì giao hòa?

- Bọn hắn đã tiến vào rồi?

Nam hài nhi tà ác rất kinh ngạc.

Nếu như nơi này bị cường giả Thần Vực Chi Hải phát hiện, hẳn là đã trực tiếp tấn công mạnh, va chạm bình chướng, sau đó khiến cho trụ trời phản ứng, nhưng, sau khi cẩn thận cảm nhận, bình chướng trên khung trời lại không có chút gợn sóng nào, ngược lại là trụ trời xuất hiện cộng minh mãnh liệt, sau đó... Khôi phục bình tĩnh.

- Các ngươi nhìn nơi đó!

Bọn người Khương Phàm không thể tưởng tượng nổi mà xuyên qua bình chướng, từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên núi, vừa đứng dậy, lần đầu tiên liền bị một tòa cự nhạc xa xa hấp dẫn ánh mắt.
Chương 1799 Thỉnh quân nhập úng

Trong nơi sâu nhất tại rừng rậm mênh mông, cách bên ngoài mấy trăm dặm, có một tòa cự nhạc nguy nga hùng vĩ, so với những ngọn núi cao trùng điệp còn lại kia, lại đặc biệt khổng lồ, giống như là Cự Linh, trấn thụ ở nơi đó.

Toàn thân nó sôi trào ánh sáng cuồn cuộn, dâng lên bầu trời, không ngừng liên tục đụng chạm bình chướng, ánh sáng lại dọc theo bình chướng lan tràn về xung quanh, mang cho rừng rậm ánh sáng.

- Đó là bình chướng chèo chống pháp trận sao?

- Nơi này thật đúng là bị Thái Cổ đại năng che giấu.

- Các ngươi nói xem nơi này sẽ có người tộc không?

- Hẳn là có. Rất có thể là hậu tự của vị Thái Cổ đại năng kia.

- Làm sao ngươi biết vị đại năng kia là con người?

- Tùy tiện đoán.

Bọn hắn đứng ở đỉnh núi, ngắm nhìn rừng rậm.

Rừng rậm nơi này vô cùng tươi tốt, có chút cứng cáp như núi, có chút thẳng tắp cao ngất, sợi đằng và cành dài giống như là mạng nhện, tràn ngập rừng rậm cổ lão.

Bên trong lá khô thật dày ẩn giấu rất nhiều dược liệu quý giá, bên ngoài cũng có linh quả tuyệt tích.

- Ngươi còn hiểu hơn thứ gì?

Chu Thanh Thọ nhìn Khương Phàm.

- Ta chỉ biết nơi này là di tích, chúng ta tới đó nhìn. Ta suy đoán nơi đó hẳn là có người canh giữ.

Khương Phàm chỉ đến cự nhạc chèo chống bình chướng nơi xa.

Tại lúc bọn người Khương Phàm lặng yên không một tiếng động tiến vào, nhưng lại không biết ba mươi tám tòa trụ trời đã có phản ứng được vấn đề, ảnh hưởng đến địa tầng mai táng nơi này, sinh ra ba động vi diệu, khi tiến tới đã dẫn phát sụp đổ cùng vết nứt mới.

Sau đó...

Gần phân nửa Thần Dụ Chi Hải đều đã nhận ra địa tầng có vấn đề, nhưng bọn hắn đầu tiên nghĩ đến chính là Thánh Bằng đảo tùy ý phá hư, đưa tới địa tầng rung chuyển, đều không có ai đi để ý tới.

Nhưng Thánh Bằng đảo cùng Hải Thần đảo đang càn quét lại mẫn cảm phát giác được phía dưới địa tầng giống như có cái gì đó.

Bọn hắn nhanh chóng dừng thăm dò lại, bắt đầu tập trung lực lượng tấn công mạnh kia đáy biển chỗ của bọn hắn.

Một trăm mét... Hai trăm mét... Năm trăm mét... Tám trăm mét...

Bọn hắn cuồng oanh loạn tạc với đáy biển gập ghềnh, nhấc lên hải triều vô tận, trùng kích mãnh liệt về bốn phương tám hướng.

Một ngàn mét... Hai ngàn mét...

Rốt cuộc, khi bọn hắn thô lỗ đào ra một cái hố to rộng mấy vạn mét, sâu hơn ba ngàn mét tại đáy biển, thì thấy được một màn để bọn hắn rung động mà càng mừng như điên hơn.

Bình chướng hoa mỹ bao phủ một mảnh Sâm Lâm thế giới chôn sâu dưới địa tầng!!

Đây không phải là ảo giác, đây là thế giới tồn tại đáy biển chân thực!

Một thế giới tồn tại độc lập chưa bao giờ bị phát hiện qua!

Bọn hắn rung động còn hơn khi phát hiện mộ Hải Hoàng trước đó.

Thật giống như đột nhiên phát hiện, ngoài thế giới bình thường, lại còn có thế giới khác, loại cảm giác này quá kích thích quá rung động.

- Đó là cái gì? Thế giới mới sao?

Số lượng lớn cường tộc tán tu tràn vào đáy biển, vô số Hải thú chiếm cứ đáy biển, tranh nhau ngắm nhìn bảo tàng mới mà Hải Thần đảo khai quật ra.

Nhưng tình cảnh trước mắt đã đánh phủ tất cả mọi người.

Đây là bảo tàng sao?

Lại là một thế giới mới?

Phía dưới đáy biển có thế giới khác?

Đây là rung động đến cỡ nào!

Nếu như truyền đi, nhất định có thể oanh động Cửu Châu Thập Tam Hải!

Nhưng, bọn hắn thật muốn đi đến thăm dò sao?

Nếu như đả thông thế giới mới, có thể dẫn phát tai nạn hay không?

Cường giả ở bên trong lại là có cảnh giới gì?

Bên trong lại sẽ có thứ kinh khủng gì sao?

Rất nhiều người thậm chí kiêng kỵ lui lại, không dám tiến về phía trước.

Lúc này, xuyên thấu qua bình chướng có thể nhìn thấy rừng rậm phía dưới đang bắt đầu bạo động, số lượng lớn mãnh thú kỳ dị xông ra cánh rừng, leo lên núi cao, ngắm nhìn 'Bầu trời' trong nhận thức bọn chúng, nhìn thế giới mới lạ bên ngoài.

- Tiếp tục tấn công thật mạnh cho ta!!

Đảo chủ Thánh Bằng đảo phát ra tiếng gáy to mát lạnh, liên hợp toàn bộ Lôi Bằng, điên cuồng tấn công bình chướng bảo vệ.

Lôi triều đại bạo động, cuồng dã tráng kiện, xé rách hải triều, oanh kích bình chướng.

Nhưng, bình chướng lại bộc phát cường quang, mãnh liệt cuồn cuộn, nương theo khí thế hùng hồn, vén lui mảng lớn Lôi Bằng.

Đám Yêu thú bên trong bình chướng bị kinh sợ, nhưng rất nhanh đã nổi giận.

Mãnh thú gào thét, hung cầm hót vang, bọn chúng tức giận triển khai giằng co, thậm chí kích động muốn giết ra ngoài.

- Thánh Bằng đảo các ngươi không phá nổi, cùng một chỗ tiến công!

Các cường giả Thiên Kiếm Thần Tông liên tiếp xuất hiện, liên thủ tấn công bình chướng.

Nhưng... bên trên trụ trời sâu trong di tích, hài đồng tà ác đang giơ tay lên, chỉ về phương xa.

Đại Đạo Thánh Thụ tỏa sáng ngập trời, vung lên toàn bộ sợi đằng, oanh kích bình chướng trên khung trời. Bình chướng nổi lên gợn sóng, cuốn qua ngàn dặm vạn dặm, thẳng tới phương hướng đang bị tấn công.

Rầm rầm...

Hơn mười dặm bình chướng đột nhiên sụp đổ, giống như đáy biển mênh mông đột nhiên xuất hiện một cái lỗ đen, trong chốc lát hình thành vòng xoáy khủng bố, kịch liệt cuồn cuộn, lực lượng khủng bố.

Bất luận là Lôi Bằng, hay là cường giả Hải Thần đảo, lại hoặc là cường giả các tông các phái vọt tới trước mặt, đều liên tiếp bị kéo vào vòng xoáy.

Cứ như vậy, khí thế dâng cao các đòn tấn công mạnh còn chưa có chính thức bắt đầu, bình chướng liền 'Chủ động' phá toái, số lượng lớn cường giả bị cường thế cuốn vào.

Các cường giả cách xa hơn một chút lập tức liền muốn chạy trốn, nhưng phạm vi sụp đổ tiếp tục mở rộng, từ mấy chục dặm đến hơn trăm dặm, vòng xoáy khủng bố càng phát ra cường thế, đều kéo mấy vạn cường giả mãnh thú ở xung quanh tiến đến.

Sau đó...

Khung trời nhanh chóng chữa trị bình chướng, phạm vi từ trăm dặm đến mười dặm, tương đương với để lại một con đường, để người bên ngoài tiếp tục đến thăm dò.

Đám Lôi Bằng huy động lôi triều, giương cánh bay cao, nhanh chóng rời khỏi khu vực sụp đổ.

Các cường giả của Hải Thần đảo, Thiên Kiếm Thần Tông thì khẩn trương hỗn loạn, tranh nhau chen lấn tránh khỏi khỏi vòng xoáy.

Bọn hắn tản mát tại các dãy núi, kinh hồn khó định nhìn qua cửa hang từ từ 'Rút về' trên khung trời, cảm nhận được bất an rất lớn. Giống như bọn hắn không phải xông vào, mà là bị bỏ vào tới!

Chẳng lẽ chủ nhân bên trong thế giới mới có thể hoàn toàn khống chế nơi này?

Sẽ là cảnh giới gì??

Đảo chủ Thánh Bằng đảo cao giọng thét lên ra lệnh:

- Phái người ra ngoài, thông báo toàn bộ các Thánh Tổ xuất quan!

Một con Lôi Bằng giương cánh trăm mét bay lên không bay lên trời, đánh tới vòng xoáy mãnh liệt, ngạnh kháng áp lực nặng nề, xông ra khỏi con đường sụp đổ.
Chương 1800 Phát hiện lớn hơn trời

Một màn này để các cường giả tản mát các nơi thoáng thở phào, chỉ cần có thể thuận lợi ra vào, liền không cần khẩn trương.

Phó Hành Không nhìn rừng rậm mênh mông xung quanh, lại nhìn phía tòa cự nhạc nguy nga thông thiên kia:

- Thông báo tông chủ, liên hệ các lão tổ xuất quan.

Trưởng lão nội tông của Thiên Kiếm Thần Tông bay lên không, từ con đường kia rời khỏi nơi này.

Ngay sau đó, 'Bá Vương đảo', 'Thủy Tổ thâm uyên' các loại hoàng tộc Thần Vực Chi Hải, cũng liên tiếp phái ra cường giả, quay trở lại thông báo Thánh Tổ.

Trong thế giới mới lộ ra quỷ dị, khẳng định ẩn núp vô số cường giả, Yêu thú cường hãn, bọn hắn ai cũng không dám khinh thường, tốt nhất là điều toàn bộ các lão tổ tông tới, liên hợp thăm dò.

Cường giả của các cường tộc cùng các hòn đảo khác an bài, thế giới mới có cơ duyên vô hạn, tài nguyên nơi này cũng có khả năng sẽ thay đổi cách cục của Thần Vực Chi Hải.

Sau khi thoáng yên lặng, đám Lôi Bằng lại giương cánh bay lên không, sôi trào lôi triều, xông về cự nhạc nguy nga cuối tầm mắt kia.

Muốn dò xét thế giới mới, nơi đó hẳn là điểm mấu chốt.

Thiên Kiếm Thần Tông và các cường tộc liên tiếp tản ra đến các hướng khác nhau, dựa theo ý đồ của mình tìm kiếm thế giới mới.

- Bọn hắn dễ như trở bàn tay liền tiến đến rồi?

Bọn người Khương Phàm đứng tại đỉnh núi, quay đầu nhìn qua khung trời bên ngoài mấy trăm dặm, mặc dù cách rất xa xôi, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy được tình cảnh sụp đổ ở nơi đó.

- Rất kỳ quái. Nơi này không có khó tiến vào như chúng ta tưởng tượng vậy.

Khương Qua có một loại cảm giác cảnh giác không nói được.

- Rốt cuộc là chúng ta đang xâm lấn nơi này, hay là nơi này đang tiếp khách?

Chu Thanh Thọ thầm nói.

- Đừng nói những lời khiếp người như thế.

Hàn Ngạo bất mãn nói.

- Thế giới mới sắp náo nhiệt rồi.

Dương Biện nhìn quanh dãy núi, kịch biến ở nơi xa đã khiến cho đám Yêu thú trong rừng rậm xao động, số lượng lớn mãnh thú đã ẩn hiện thành đàn, rất nhiều dị thú hiếm thấy xông lên đỉnh núi.

- A, đó là Lôi Bằng sao, bọn chúng giống như đang đi đến phía chúng ta nơi này, chẳng lẽ cũng muốn thăm dò ngọn núi lớn kia?

Chu Thanh Thọ chỉ vào lôi triều sôi trào nơi cuối tầm mắt, trên trăm con Lôi Bằng tập thể hành động, trải rộng ra mênh mông lôi triều, thanh thế cực kỳ to lớn, tốc độ càng là kinh người.

- Trước tiên không cần theo chân chúng nó nổi xung đột, chờ thế giới mới triệt để loạn lên, chúng ta lại tìm cơ hội đánh lén.

Khương Phàm thả người nhảy xuống núi cao, xê dịch phóng tới giữa sợi đằng chạc cây giống như mạng nhện tạp nhạp.

Dương Biện mặc dù muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Lôi Tú, nhưng nhìn qua đám Lôi Bằng hành động tập thể nơi xa, vẫn phải nhẫn nhịn lại xúc động.

- Nhanh đuổi theo, thế giới mới vừa mới bị kinh động, còn không có khẩn trương, đúng là thời điểm tốt để chúng ta tìm kiếm bảo vật.

Toàn thân Chu Thanh Thọ tỏa ra ánh sao, theo sát Khương Phàm.

Hàn Ngạo, Khương Qua, Khương Bân đều theo sát ở phía sau, ánh mắt sáng ngời nhìn ra xa bốn chỗ, tìm kiếm bóng dáng bảo vật, càng cảnh giác nguy hiểm mà không biết ở thế giới mới này.

- Nhìn nơi đó!

Khương Phàm hô to, thả người nhảy xuống chạc cây, xông về cánh rừng mờ tối ở phía trước.

Tại sâu trong cánh rừng, lại có một ao nước, xung quanh ao nước tất cả đều là hoa cỏ kỳ dị, bên trong lại là chất lỏng màu vàng.

- Linh dịch sao?

Bọn người Chu Thanh Thọ theo sát tiến lên, Khương Qua chủ động rơi vào phía sau, kích phát ra liệt diễm, tùy thời ứng phó ngoài ý muốn.

Bảo vật càng là quý giá, càng có khả năng có yêu vật đang ẩn núp để bảo vệ.

Khương Phàm cất bước phóng tới, đang muốn dò xét khả năng nguy hiểm, thì mặt đất đột nhiên lay động lịch liệt.

Một con rết toàn thân đen kịt, dài đến hơn mười mét, mạnh mẽ xông ra mặt đất.

Gương mặt nó vô cùng dữ tợn, gáp đen toàn thân lại lấp lóe ý lạnh, chân dài hai bên cứng rắn như cây giáo, đặc biệt chính là nó lại còn mọc ra cái cánh màu đen.

Khương Phàm vung mạnh quyền nhấc lên mênh mông Chu Tước Yêu Hỏa.

Con rết kêu thê lương thảm thiết, bị yêu hỏa tươi sống đốt thành tro bụi.

Ầm ầm...

Nhưng, mấy chục dặm mặt đất đều đung đưa, lít nha lít nhít con rết khổng lồ lao ra.

Gáp đen cứng rắn, chân dài sắc bén, còn có hai cánh, bọn chúng trông vô cùng dữ tợn tà ác, toàn bộ đều từ mười mét trở lên.

Tràng diện hỗn loạn rung động càng khiến người ta rùng mình.

- A!!

Chu Thanh Thọ hét lên một tiếng, vừa mới rơi xuống đất lại như giật điện luồn lên lại, vững vững vàng vàng rơi xuống trên thân Hàn Ngạo ở phía sau.

Hàn Ngạo theo bản năng ôm lấy, tiếp đó lại giận dữ:

- Ngươi là nam tử sao?

Chu Thanh Thọ gắt gao ôm lấy Hàn Ngạo:

- Ai còn không có vài thứ mà mình sợ? Ta chính là sợ những con côn trùng xấu xí này, ôm chặt ta!

- Ôm đại gia ngươi!

Hàn Ngạo muốn hất Chu Thanh Thọ ra, lại càng bị ôm chặt hơn, toàn bộ treo ở trên người hắn, dùng sức rụt đầu lại.

Khương Qua lắc đầu, phóng thích Thiên Cương Lôi Hỏa muốn thanh lý bọn yêu trùng này.

Nhưng đám rết không có tập kích bọn họ, mà giống như là bị kinh sợ, hốt hoảng chạy trốn, có con tiến vào trong cánh rừng, có con bay thẳng lao đến không trung.

Rống!!

Mặt đất sụp đổ, cùng với tiếng gào thét quái dị, mười mấy con Hắc Giáp Ngô Công dài đến hai ba mươi mét vọt ra, mọc ra bốn cái hay thậm chí là sáu cái cánh, tản ra sát khí kinh khủng, nhìn cực kỳ hung hãn.

Nhưng, đám rết đều hốt hoảng

Chạy trốn, một khắc đều không có dừng lại.

- Xảy ra chuyện gì?

Khương Phàm đang muốn thả ra yêu hỏa cưỡng ép ngăn chặn, cảnh giác xung quanh cánh rừng.

- Chớ khẩn trương, hẳn là Lục Dực Ngô Công.

Đan Hoàng trấn an trong đầu Khương Phàm, nói:

- Loại rết này lúc ra đời rất yếu đuối, cũng không tính là Yêu thú, nhưng sau khi sống qua mười năm liền sẽ bắt đầu biến đổi, về sau hàng năm đều sinh trưởng một mét, lực lượng, độ cứng đều sẽ tăng gấp bội. Sau khi được mười mét, sẽ còn mọc ra hai cánh, sau hai mươi mét sẽ mọc ra bốn cánh, sau ba mươi mét là sáu cánh.

- Tứ Dực Ngô Công có thể so với Yêu thú Niết Bàn cảnh sơ kỳ, sáu cánh thuộc về Niết Bàn cảnh trung kỳ. Càng lớn, càng cường hãn, cũng càng táo bạo, có can đảm săn giết bất cứ Yêu thú khiêu khích gì bọn nó. Nhưng, Lục Dực Ngô Công thì lại vô cùng e ngại thiên địch —— chính là mãnh cầm có được huyết mạch Phượng Hoàng. Ngươi là huyết mạch Chu Tước, đương nhiên dọa bọn nó sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK