Các phương đều rất kinh ngạc.
Tộc trưởng các tộc, các tộc lão Cổ Hoa, cũng đều đi nhanh mấy bước, theo tới sau lưng Nhân Hoàng, bồi tiếp đến cửa phủ kiều gia.
Long long long...
Nhân Hoàng đẩy cửa phủ nặng nề ra, trước mặt là quảng trường rộng rãi, một cái thềm đá từ nơi đó một mực kéo dài đến đỉnh núi năm ngàn mét.
Yên tĩnh!!
Yên tĩnh giống như chết!!
Chẳng những không có nửa cái bóng người, ngay cả đèn lồng đều dập tắt hơn phân nửa.
- Người đâu?
Tộc trưởng các gia tộc chau mày bỗng nhiên nghĩ đến loại khả năng, nhưng lại không dám nghĩ nhiều.
- Vào xem.
Đông Hoàng Thánh Kiệt và các cường giả âm thầm đề phòng, liên tiếp đi đến cửa lớn Kiều gia.
Nhân Hoàng giẫm lên thềm đá đi tới đỉnh núi, ý thức cường thịnh càn quét ở ven đường.
Mười mét... Ba mươi mét... Một trăm mét... Ba trăm mét...
Đều không có nhìn thấy bất cứ một vật sống gì.
Nhân Hoàng càng chạy càng nhanh, cuối cùng phóng lên tận trời, thẳng đến đỉnh núi Kiều gia.
Bọn người Đại hoàng tử theo sát phía sau, liên tiếp bay lên không.
Trên quảng trường ở đỉnh núi, hơn một trăm cây cột đá tráng kiện đứng thẳng, đỉnh chóp mỗi cây cột đá đều cuốn lấy dải lụa màu trắng, đỉnh chóp có chậu than cháy hừng hực. Ở chính giữa quảng trường có để đó một cái quan tài đá, nắp quan tài đậy một nửa, bên trong giống như có một người đang nằm.
Nhân Hoàng đi qua, đưa tay mở nắp quan tài lên.
- Là ai?
Tộc trưởng các gia tộc chạy tới xem xét, sắc mặt lập tức lúc xanh lúc trắng.
Bên trong lại là một cái tượng đất, tuy nhiên mặt tượng đất lại cực kỳ giống Nhân Hoàng.
Đây là đưa tang cho Nhân Hoàng?
Kiều gia điên rồi sao?
Quả thực là đại nghịch bất đạo!
Đại biểu các nơi liên tiếp đuổi tới đỉnh núi, nhìn thấy tràng diện 'Tế điện' trước mắt, thể hiện đều trở nên đặc sắc.
- Kiều gia không có một ai.
- Kiều gia, đều rời khỏi sao?
- Vì sao!!
Đại biểu các tộc phương bắc không hiểu rõ tình huống, đều cảm thấy không hiểu gì cả.
Đã nói dạ yến đâu?
Làm sao lại thành tế điện rồi!
Khương Phàm vừa mới thay Kiều gia tranh giành quang vinh lớn như vậy, thời điểm này hẳn là nên hưởng thụ phần kiêu ngạo này chứ, làm sao giống như là dọn nhà chạy đi như thế?
- Kiều gia, chạy.
Nhân Hoàng ngữ khí bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không nghe ra bất kỳ tâm tình gì.
Nhưng tộc trưởng các tộc đều hít vào từng ngụm khí lạnh, bỗng nhiên đã hiểu ra cái gì.
Kiều gia, phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa rồi?!
Chín ngày luyện đan, hoàn toàn chỉ là ngụy trang?
Vì sao phải trốn chạy?
Chẳng lẽ bàn tay phía sau màn hủy diệt Tô gia, tính toán hoàng thất, thật sự là Kiều gia?
Kiều gia biết mình đã bị tập trung vào, sau đó mời Khương Phàm về, lấy đại hội luyện đan hấp dẫn ánh mắt toàn thành, tại thời điểm tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác, thắng lợi đại đào vong?
- Ác Nhân cốc, cũng đi.
Nhân Hoàng khẽ nói, không cần nơi đó báo cáo, cơ bản cũng có thể đoán được.
Hết thảy cũng đều rõ ràng.
Kiều gia, Ác Nhân cốc, hai bên liên hợp, trước đó hành động hủy diệt Tô gia.
Nhưng, Vì sao?
Vì sao Kiều gia đối với hoàng thất có oán niệm lớn như vậy. Đến khi bỏ trốn đều muốn để lại quan tài cho bọn hắn.
Kiều gia cùng hoàng thất có thù oán gì?
Cái này hoàn toàn không có lý do gì a!
Đột nhiên, trong đầu Nhân Hoàng hiện lên một tia sáng nói rõ hết mọi thứ, nghĩ đến sự kiện bí ẩn nào đó được ghi lại bên trong tư liệu lịch sử.
Ngàn năm trước, Cổ Hoa đã từng muốn hủy diệt Kiều gia, bởi vì bọn hắn đã bị liên lụy đến một sự kiện đặc thù nào đó.
Chỉ là bởi vì một ít nguyên nhân, Kiều gia đã may mắn còn sống sót, từ đó về sau cũng bắt đầu trung thực.
Ngàn năm?
Một ngàn năm một mối thù hận, kiềm chế đến bây giờ?
Hay là bởi vì nguyên nhân gì khác sao?
Đáy mắt Nhân Hoàng lấp lóe ý lạnh, sát ý dần dần tăng lên.
Mặc kệ tại sao Kiều gia phải đi, ở dưới tình huống như vậy, dùng phương thức này phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, không khác nào để hắn mất hết thể diện.
Các cường tộc phương bắc vẫn cùng nghị luận ầm ĩ, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Bởi vì, bọn hắn bị lợi dụng.
Khương Phàm phát khởi sự kiện luyện đan, thật sự là đang lợi dụng bọn hắn, kiềm chế lực chú ý của hoàng thất, hấp dẫn ánh mắt toàn thành, cho Kiều gia tranh thủ cơ hội chạy trốn.
Quá ghê tởm!
Quá làm càn!
Khương Phàm hắn là cái thá gì, ở đâu ra lá gan, lại dám làm con khỉ đùa nghịch với tất cả cường tộc phương bắc!
- Các gia tộc Cổ Hoa nghe lệnh.
Nhân Hoàng bỗng nhiên quay người, uy thế tăng vọt, thanh chấn đỉnh núi.
- Thần có mặt!
Hoàng Phủ gia và các gia chủ thất đại gia cùng tộc trưởng cường tộc Cổ Hoa khác, còn có thân tộc, các tộc lão bọn hắn mang tới, mấy trăm người toàn bộ một gối quỳ xuống, cúi đầu nghe lệnh.
- Kiều gia phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, Ác Nhân cốc tàn sát Tô gia, tội lỗi đáng chém. Các tộc lập tức hành động, toàn lực lùng bắt! Không kể sống chết! Ngoài ra, lão nhân bế quan trong gia tộc các ngươi, toàn bộ mời đi ra!
Nhân Hoàng uy nghiêm tức giận thét lên ra lệnh, truyền khắp đỉnh núi, cũng chấn kinh tất cả mọi người.
Kiều gia phản bội chạy trốn rồi?
Ác Nhân cốc tàn sát Tô gia?
Chẳng phải là nói, kịch biến bảy năm trước ở Cổ Hoa, chính là do Kiều gia cùng Ác Nhân cốc làm?
Đại biểu các nơi hai mặt nhìn nhau, trong đầu đều hiện lên một câu hỏi, vì sao!
Tuy nhiên, sau khi kinh ngạc, bọn hắn bỗng nhiên lại hưng phấn.
Kiều gia phản bội chạy trốn, đã là tội nhân Cổ Hoa. Nếu như bọn hắn truy sát Kiều gia, thì không phải mạo phạm Cổ Hoa. Trường Sinh Đan trong tay Kiều gia, cùng số lượng lớn đan dược trong tay Khương Phàm, còn có đỉnh lô đặc biệt kia, tất cả không phải đều là của bọn họ sao?
Còn có Ác Nhân cốc, nếu là bọn hắn tàn sát Tô gia, chẳng phải là Cấm Nguyên Cổ Thụ của Tô gia cũng ở trên tay Kiều gia sao?
- Tìm kiếm!
Tộc trưởng các tộc Cổ Hoa lập tức đứng dậy, thét lên ra lệnh bọn thị vệ lùng bắt Kiều gia.
Kiều gia không thể nào nghênh ngang rời khỏi, chỉ có thể thông qua mật đạo của bọn hắn.
Số lượng lớn thị vệ cường tộc vội vã rời khỏi, chạy tới các nhà báo cáo, xin mời các lão tổ xuất quan.
Các tộc phương bắc cũng kích động lên, phóng tới bốn chỗ, tìm kiếm mật đạo.
Không lâu sau đó, trong hoàng thành, sâu trong hoàng cung, một cỗ khí tức kinh người đột nhiên bộc phát, khí lãng vô hình giống như biển động lao nhanh, khuấy động hoàng cung, quét sạch hoàng thành.
Mấy ngàn vạn con dân hoàng thành, bất luận là tỉnh dậy, hay còn đang ngủ, bất luận là võ giả cường hãn, hay là con dân bình thường đều bị khí tức đột nhiên thấm vào thần hồn, nhịn không được mà rùng mình một cái.
Cường quang ngập trời xua tan đầy trời mây mù, rọi khắp nơi trăm dặm dãy núi.
Như một mặt trời đột nhiên rơi xuống trong đêm tối!
Một thân ảnh hùng tráng gào thét giữa hoàng cung, tiếng gầm cuồn cuộn, nộ khí cuồn cuộn, phần uy thế kinh khủng kia bao phủ khắp đất trời.
Chương 1277 Thắng Lợi Đại Đào Vong (2)
Trong hoàng cung, tất cả mọi người đều sợ hãi quỳ xuống đất, run lẩy bẩy.
Thân ảnh kia bay lên không ba ngàn mét, xông về núi Kiều gia.
Hắn dậm chân phóng tới, thế như triều dâng, những nơi đi qua, không gian đều bị đánh rách tả tơi, thánh uy vô tận tràn ngập đất trời cuồn cuộn khắp dãy núi, vô số dân trong thành kinh dị không thôi.
- Cổ Hoa Thánh Tổ?
- Cổ Hoa Thánh Tổ thức tỉnh!
Đại biểu các nơi nhao nhao, gương mặt đều có phản ứng, đây nhất định là Thánh Tổ Cổ Hoa hoàng thất quy ẩn, Thánh Linh cảnh giới chân chính.
Thánh Tổ xuất quan, muốn đích thân lùng bắt Kiều gia?
Chuyện đã triệt để làm lớn lên!
- Là hắn! Hắn đã bước lên Thánh Linh cảnh giới!
Đông Hoàng Thánh Kiệt nhận ra thân ảnh tức giận phóng tới kia, là Nhân Hoàng đương đại, quy ẩn đã gần đến trăm năm, lúc ấy vẫn là Niết Bàn cảnh thất trọng thiên.
Oanh!
Thánh Tổ giáng lâm, thánh uy kinh khủng tràn ngập trên đỉnh núi.
Đó là khí thế có thể làm cho người bình thường hít thở không thông, phảng phất nhịn không được liền muốn quỳ đi xuống.
- Cung nghênh Thánh Tổ.
Nhân Hoàng quỳ một chân trên đất.
Đây là gia gia của hắn, nhưng tiến vào Thánh Linh cảnh giới liền thuộc về Thánh Tổ hoàng thất, hưởng thụ xưng hô Thánh Tổ.
Tộc nhân Hoàng thất cùng tộc trưởng các tộc càng quỳ xuống một mảnh, sợ hãi càng kích động, bọn hắn lại nhìn thấy Thánh Tổ.
Các cường tộc đến từ phương bắc cũng khẽ vuốt cằm, biểu thị lấy kính sợ.
Thánh Linh cảnh giới hoàn toàn siêu thoát khỏi phàm nhân, có được Thánh uy chí cao vô thượng, càng có được tuổi thọ năm trăm năm.
Mà xem như có được Thiên phẩm linh văn cũng đều chưa hẳn có thể thật bước lên cảnh giới Thánh Nhân.
Đây không chỉ cần phải tài nguyên phi phàm, càng là cần cơ duyên cực lớn hơn.
Liền xem như hoàng tộc Cổ Hoa hoàng thành như thế này, số lượng Thánh Tổ bên trong tổ địa cũng đều cực kỳ có hạn, những Thiên phẩm khác chỉ sợ cũng dừng lại tại Bán Thánh.
Mà vị trước mắt này, chính là Thánh Tổ chân chính.
- Sỉ nhục!
Uy thế của Thánh Tổ như thủy triều, bao phủ khắp thiên địa.
Một tiếng sỉ nhục để sắc mặt Nhân Hoàng tái nhợt, cúi đầu thật sâu, không dám nói lung tung.
Thánh Tổ quét ý thức qua, sau một khắc liền xuất hiện ở tổ từ phía sau núi.
Tất cả tổ từ đều bị phá hủy, bài vị bên trong cũng bị thanh lý sạch sẽ.
Ầm ầm!
Hắn lần lượt lật tung tổ từ Kiều gia, tra xét rõ ràng tình huống bên trong.
Kiều gia đột nhiên phản bội chạy trốn, khẳng định là có mưu đồ đã lâu. Nhưng, nhìn chung lịch sử mấy trăm năm của Kiều gia, không có thâm thù đại hận gì có thể làm cho bọn hắn mạo hiểm như vậy.
Lấy uy thế Cổ Hoa hoàng thành như mặt trời ban trưa, Kiều gia rời khỏi càng là tự chịu diệt vong, không có người nào dám thu lưu bọn hắn.
Huống chi, Kiều gia còn mang theo nhiều tài nguyên như vậy, tựa như là miếng thịt mỡ trong hoang dã, chẳng mấy chốc sẽ bị đàn sói đói khát vây quanh.
Cho nên... Kiều gia sở dĩ phải mạo hiểm, đồng thời hủy đi Tô gia, trọng thương Cổ Hoa, thù hận duy nhất chỉ có thể ngược dòng tìm hiểu đến ngàn năm trước.
Ngàn năm, bọn hắn còn không quên sao?
Tại sao lại muốn phản bội chạy trốn tại bây giờ?
- Bẩm Nhân Hoàng, phát hiện mật đạo Kiều gia thoát khỏi.
Nơi xa truyền đến bọn thị vệ la lên cao vút.
- Thánh Tổ, phát hiện...
Nhân Hoàng vừa muốn la lên, khí lãng toàn thân Thánh Tổ đã nổ tung, rời khỏi tổ từ, giáng lâm đến chỗ mật đạo.
- Tham kiến Thánh Tổ!
Bọn thị vệ lập tức quỳ xuống mảng lớn.
Mật đạo là tại đình viện của Kiều Vạn Niên, phía sau núi rừng, nơi đó có bước chân xốc xếch, cũng tàn tật giữ lại số lượng lớn khí tức người sống.
Thánh Tổ có chút nhắm mắt, sau khi tra xét rõ ràng, quả quyết đập sụp ra mật đạo, nhanh chóng truy đuổi.
- Xác định? Đuổi!!
Các tộc phương bắc lập tức liền muốn theo sau, lại bị Nhân Hoàng ngăn lại:
- Đây là chuyện nhà Cổ Hoa chúng ta, còn xin các vị không nên nhúng tay.
- Đúng vậy đúng vậy.
Các tộc phương bắc vội vàng đồng ý, tuy nhiên chỉ quay đầu tìm cớ rời khỏi.
Bọn hắn không thể đuổi theo từ mật đạo, nhưng có thể đi ra bên ngoài lùng bắt.
Trong mắt bọn hắn, Kiều gia cùng Ác Nhân cốc chính là một miếng thịt mỡ, nếu như không thể nào bổ nhào qua cắn một cái, thực sự có lỗi với việc bọn họ vạn dặm xa xôi tới tham gia náo nhiệt.
- Đuổi theo Thánh Tổ, phối hợp Thánh Tổ! Nhớ kỹ, không cần lo chết hay sống! Buông ra giết cho ta!
Nhân Hoàng uy nghiêm thét lên ra lệnh.
- Lĩnh mệnh!
Tộc trưởng các gia tộc mang theo thân tộc, tộc lão, còn có đám thân vệ của bọn hắn, toàn bộ đều đi theo.
- Khương Phàm, ngươi muốn luận võ, còn chưa bắt đầu đâu!
Đại hoàng tử hất cẩm bào ra, lộ ra nhuyễn giáp, mặt mũi tràn đầy sát khí đuổi theo các tộc lão hoàng thất.
Hắn muốn đích thân truy đuổi Kiều gia, hắn càng phải tự tay bắt lấy Khương Phàm!
- Đi!
Đường Tư Đồ và các đại tân sinh đều lên cơn giận dữ, lại càng sôi trào nhiệt huyết, đều triệu ra vũ khí, vọt vào mật đạo Kiều gia.
Nửa giờ sau, các tộc lão hoàng thất bị tỉnh lại đằng đằng sát khí đuổi tới Kiều gia, tập kết tới đỉnh núi.
Theo sát phía sau, các lão tổ Đường gia và các tộc cũng liên tiếp xuất hiện, còn mang tới đội ngũ cường đại nhất trong gia tộc.
Bọn hắn đều lòng đầy căm phẫn, lên cơn giận dữ.
Kiều gia phản bội chạy trốn, không chỉ là sỉ nhục của hoàng thất, càng là toàn bộ sỉ nhục của Cổ Hoa.
Bọn hắn đuổi bắt Kiều gia, nghĩa bất dung từ(*)!
(*) Làm việc nghĩa thì sẽ không từ chối.
- Chúng ta chờ đợi điều lệnh.
Mấy ngàn người lên tiếng gào thét.
Linh văn lấp lóe, xán lạn như tinh thần, năng lượng mãnh liệt, cuồn cuộn khắp thiên khung.
Hơn phân nửa lực lượng Cổ Hoa hoàng thành, toàn bộ đều tụ tập tại đây.
- Toàn bộ đến mật đạo, theo ta đuổi bắt Kiều gia!
Nhân Hoàng đã không thể chờ đợi, không có một câu nói nhảm gì, hắn vung tay lên, quay người xông vào mật thất.
- Đuổi!
Các gia tộc liên tiếp hành động, chen chúc mà vào.
Nhưng, tại thời khắc đặc thù này, dưới núi Kiều gia đột nhiên truyền đến bạo tạc mãnh liệt, ngay sau đó cả tòa núi cao đều tại lay động.
Dưới mặt đất hơn ba ngàn mét, chỗ đám cháy.
Sau khi đã mất đi ba tượng đá trấn áp, phong ấn nơi này bắt đầu buông lỏng, mà càng ngày càng nghiêm trọng.
Vết nứt một lần nữa xâu chuỗi xuống biển dung nham, lực lượng cường đại bị đè ép nơi đó khiến cho dung nham mãnh liệt lao lên, tiếp tục đánh thẳng vào phong ấn.
Tuy nhiên, phong ấn dù sao cũng đã tồn tại bảy ngàn năm, mặc dù đã mất đi tượng đá trấn áp, nhưng vẫn có chút uy lực, sau một lát cũng không lao ra được.
Mà, ba vị lão nhân hơn một trăm tuổi của Kiều gia hóa thân thành Kim Kiêu khổng lồ, lấy huyết nhục đứng ngay vị trí tượng đá, gian nan duy trì phong ấn.
Chương 1278 Xả thân vì nghĩa
Bọn hắn đang đợi, chờ đợi đội ngũ Cổ Hoa tập kết đợt thứ hai, sau đó cưỡng ép cắt đứt, tạo cơ hội cho gia tộc đã rời khỏi vây giết nhóm truy binh đầu tiên.
- Đều tới!
- Đã đến giờ.
Ba Kim Kiêu đang cuộn trào bên trong hồ dung nham mãnh liệt, triển khai hai cánh khổng lồ, bên trong ánh mắt thâm thúy lóe ra cuồng nhiệt cùng kiên định.
- Chúng ta, cung tiễn Kiều gia, cung tiễn tiên tổ. Nguyện, Kiều gia vạn thế vĩnh xương, nguyện tiên tổ, lại nổi danh Thương Huyền. Chúng ta không có duyên tận mắt thấy ngày thịnh thế phồn hoa, vạn tộc lễ bái kia, nhưng... Không oán trách cũng không hối hận!
Ba Kim Kiêu ngạo nghễ hét lớm, bi thương, điên cuồng, lại mang theo mấy phần cuồng nhiệt.
Ầm ầm!!
Từ huyết nhục đến linh hồn, ba lão nhân Niết Bàn cảnh tứ trọng thiên trăm tuổi dứt khoát tự bạo.
Vốn phải là hạch tâm trấn áp pháp trận, giờ phút này lại biến thành đầu nguồn bạo tạc.
Pháp trận khổng lồ nơi đáy hồ nhanh chóng sụp đổ, địa tầng lay động, vết nứt lan tràn.
Dưới mặt, áp lực kinh khủng bên trong đất biển dung nham trong nháy mắt đã được phóng thích, mấy vết nứt tráng kiện kịch liệt sụp đổ, lan tràn ra vô tận vết nứt, xé rách trọng tầng dày vạn mét.
Ầm ầm!!
Địa tầng vạn mét cuồng dã sụp đổ, phạm vi quét sạch hơn một trăm dặm, dung nham vô tận giống như thú triều đang gào thét, chôn vùi hết đá vụn, mạnh mẽ đâm tới, cuồng bạo xông ra khỏi thế giới dưới đất.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Hồ dung nham dưới mặt đất dẫn đầu hủy diệt, ngọn núi hơn năm ngàn mét của Kiều gia lay động mãnh liệt, nhanh chóng tách rời, toàn diện vỡ nát.
Nhân Hoàng và đám người vừa mới xông vào trong mật đạo, nói cách khác là mới chui được vào trong vùng núi, kết quả năng lượng kinh khủng nương theo dung nham vô biên, hủy diệt ngọn núi, hướng cuồn cuộn tới phía bọn hắn.
Giống như là Cự Long Hoang Cổ xô ra khỏi địa tầng, một ngụm nuốt bọn hắn vào.
Trọn vẹn ba ngàn bảy trăm người!
Sắc mặt Nhân Hoàng và đám người kịch biến, không đợi làm ra phản ứng gì đã liền bị dung nham dâng trào cuốn sạch phá tan cả đỉnh núi, vọt lên bầu trời.
Hơn một ngàn người đau đớn kêu gào thảm thiết bị đốt thành tro bụi.
Mà theo ngọn núi năm ngàn mét của Kiều gia sụp đổ, trăm dặm núi cao và rừng rậm xung quanh cũng bắt đầu lay động mãnh liệt, vết nứt lan tràn, đại địa lún xuống, dung nham vô tận nhanh chóng phun ra ngoài, xen lẫn uy thế hủy diệt, vô tình bao phủ lấy trong trăm dặm núi cao, rừng cây, đường sông, tửu lâu, đình viện.
Đây vẫn chỉ là bắt đầu!
Biển dung nham dưới mặt đất dung nham không ngừng liên tục phun ra ngoài, không có tầng đất áp chế, bọn chúng càng thêm nóng nảy càng thêm hỗn loạn, thậm chí còn hỗn tạp cả Hỏa Linh ngủ say dưới mặt đất, dung nham vòng quanh như con sóng dâng lên vài trăm mét.
Giờ khắc này, Cổ Hoa hoàng thành mênh mông đều đang lay động, thiên khung đều bị nhuộm thành màu đỏ.
So với trận phun trào hơn bảy ngàn năm trước kia không biết kinh khủng hơn bao nhiêu lần.
- Kiều Vạn Niên!
Nhân Hoàng từ trong dung nham tránh thoát ra ngoài, tiếng bi phẫn gào thét vang vọng đất trời.
Hai mắt hắn sung huyết, gương mặt dữ tợn, vốn cho rằng Kiều gia thoát khỏi chính là kết thúc, không nghĩ tới bọn hắn còn để lại một món lễ lớn như thế.
Đây là muốn dẫm lên trên mặt mũi hắn chà đạp lên mặt đất!
Hắn thật sắp bị lưu danh sách sử!
Hắn sắp phải trở thành Nhân Hoàng khuất nhục nhất ngàn năm qua trong lịch sử Cổ Hoa!
- Kiều gia, chúng ta cùng ngươi không đội trời chung.
Lão tổ các tộc tức giận đến muốn rách cả mí mắt, quá hung ác, suýt chút nữa đã mai táng bọn hắn ở nơi đó.
- Chết tiệt, đừng có gào nữa, nhanh trấn áp dung nham! Nơi đó là đám cháy của Kiều gia, liên tiếp chạm phải biển lửa dưới đất! Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi.
Có tộc lão hoàng thất kịp phản ứng, sắc mặt tái nhợt, điên cuồng gào thét.
Biển dung nham dưới mặt đất là vô biên vô hạn, nếu như không khống chế kịp thì tuyệt đối có thể bao phủ toàn bộ Cổ Hoa hoàng thành, mấy ngàn vạn con dân đều sẽ chết thảm trong đêm nay.
- Thật ác độc!!
Các tộc phương bắc dừng ở phương xa, ngắm nhìn Cổ Hoa hoàng thành.
Dung nham đang nhấc lên mãnh liệt, không ngừng liên tục xông ra khỏi địa tầng, ánh sáng nóng bỏng chiếu sáng cả đất trời, nơi đó cơ hồ đã biến thành Địa Ngục.
Đây là muốn kiềm chế Cổ Hoa phát khởi đuổi bắt sao?
Nhưng, tại sao lại muốn dùng phương thức tàn nhẫn như vậy!
Bọn hắn rõ ràng cảm nhận được oán hận.
Oán hận của Kiều gia đối với toàn bộ Cổ Hoa.
- Tỷ tỷ! Đây là chủ ý của Khương Phàm sao? Quá tàn nhẫn! Hắn muốn giết mấy chục triệu người tại Cổ Hoa sao?
Đông Hoàng Như Yên che miệng lại, ánh mắt lắc lư, sắc mặt tái nhợt.
Dung nham lao nhanh mấy trăm dặm, cơ hồ quét sạch một phần ba Cổ Hoa hoàng thành, thậm chí tới gần hoàng cung.
Qua đêm nay, Cổ Hoa hoàng thành không chỉ có tổn hại thực lực rất lớn, sẽ còn biến thành trò cười của toàn bộ phương bắc.
Cổ Hoa, càng sẽ cùng Kiều gia không chết không thôi.
- Phụ thân, rốt cuộc Khương Phàm có bí mật gì?
Đông Hoàng Như Ảnh cũng không cách nào bình tĩnh được.
Vẻ mặt Đông Hoàng Thánh Kiệt rất nghiêm trọng, không có nhiều lời, nhưng trong đầu đột nhiên nổi lên một suy nghĩ kinh người.
Phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, hoắc loạn Cổ Hoa, đây quả thực là thâm thù đại hận.
Tại sao Kiều gia lại thù hận Cổ Hoa.
Chẳng lẽ, là do trận bí mật bị phong tồn ngàn năm trước kia?
Mặc dù là chuyện ngàn năm trước, nhưng lại bị phong tỏa nghiêm mật, nhưng hắn là cung chủ Cửu Thiên Thần Giáo, thân lại ở Cổ Hoa, hắn cũng hiểu được chút tình huống.
Ngàn năm trước, Cổ Hoa đã từng bức chết qua một nữ tử của Kiều gia.
Mà nữ tử kia, lại là phi tử của nhân vật truyền thuyết kia!
Sắc mặt Đông Hoàng Thánh Kiệt trong nháy mắt đã tái nhợt, vô số suy nghĩ bề bộn lấp lóe ở trong đầu.
Trường Sinh Đan?
Khương Phàm?
Dược liệu?
Địa Ngục!
Phó giáo chủ tự mình giám sát, lão tổ thần giáo bí mật chú ý?
Thân phận Khương Phàm tại giờ khắc này đột nhiên đã rõ ràng, lại chấn động đến mức hắn đều sôi trào khí huyết, hô hấp không khoái.
- Đại ca?
Đông Hoàng Thánh Thương kỳ quái trước sắc mặt của đại ca.
- Các ngươi ở lại, toàn bộ ở lại cho ta!!
Đông Hoàng Thánh Kiệt đột nhiên quát lớn, không gian xung quanh vặn vẹo, trong nháy mắt đã cuốn hắn đi.
Đông Hoàng Thánh Thương và bọn người Đông Hoàng Như Ảnh đứng ở nơi đó, hai mặt nhìn nhau.
Cổ Hoa Thánh Tổ dọc theo con đường dưới lòng đất mạnh mẽ đâm tới, uy thế cường đại chôn vùi tất cả ngăn trở trước mặt.
Mặc dù con đường dưới lòng đất bố trí rất nhiều phân nhánh, nhưng hắn là Thánh Linh cảnh, có thể rõ ràng truy đuổi được khí tức người sống. Nhất là bên trong có khí tức mấy kẻ cao giai Linh Hồn cảnh, một mực hấp dẫn lấy hắn.
Hơn nửa giờ sau, Cổ Hoa Thánh Tổ rốt cuộc cũng cảm nhận được lối ra.