Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 786 Di Lạc cổ địa (1)

Chỉ cần thành công, hắn sẽ tới được Linh Hồn cảnh, trong lúc đó bất kỳ thời điểm nào cũng có thể tăng sức chiến đấu lên gấp đôi!

Hắn đã có thể khinh thường thánh văn thiên hạ, nếu như có thể thăng hoa gấp đôi, lấy một địch hai, địch ba, thậm chí vượt cấp đều có thể buông tay chiến một trận.

Khương Phàm đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu xem xét, trên hẻm núi vách đá phía dưới có một nam tử đang đứng đấy, chính là nam tử trong sơn động trước đó.

Nam tử tóc tai bù xù, khí thế cuồng dã, con mắt hiện ra hồng quang trợn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Khương Phàm tranh thủ thời gian luyện hóa chút Thánh Nhân Quả cuối cùng này, sau đó thu liễm Chu Tước Yêu Thể, trở lại thân người, từ trên cao xuống tới.

- Thánh Nhân Quả là Hỏa Diễm Huyễn Điểu trộm! Ta không biết hắn!

- Mẹ nó chứ!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu trợn mắt trừng hắn một cái.

Nếu không phải là bị khí thế nam tử ép đến khó chịu, lúc này đã sớm chửi ầm lên.

Toàn thân nam tử tràn ngập khí tức vừa táo bạo vừa kinh khủng, con mắt giống như lôi điện tiếp cận Khương Phàm:

- Linh văn của ngươi là cái gì?

- Hỏa điểu.

- Hỏa điểu loại gì?

- Chưa làm rõ.

- Ngươi là Chu Tước?

- Nói đùa cái gì, ta chỉ là thánh văn.

- Ngươi chính là Chu Tước!

- Tiền bối, ngài nhầm rồi.

- Còn có ai biết?

- Ta cũng không biết.

Đáy mắt nam tử chợt hiện lên ý lạnh:

- Tiểu tử, nói thật cho ta, nếu không bây giờ ta liền tuyên cáo Vĩnh Hằng Thánh Sơn. Ngươi đoán xem, sẽ xuất hiện hậu quả gì?

Khương Phàm chần chờ, cười khổ nói:

- Còn xin tiền bối giữ bí mật, làm trao đổi, nếu như ta có thể trưởng thành, tương lai Đại Diễn thánh địa gặp nạn, tất dốc sức giúp đỡ!

Thật sự là Chu Tước?!

Mặc dù nam tử chỉ suy đoán, nhưng từ trong miệng thiếu niên trước mặt nói ra, vẫn khó mà bình tĩnh, nhãn thần đều trở nên phức tạp.

- Thánh Nhân Quả, coi như ta thiếu ngài, tương lai sẽ dùng Linh Bảo khác quý giá hơn, làm quà tặng Đại Diễn thánh địa.

Khương Phàm vội vàng nói.

- Ừm ừm! Nhất định nhất định!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở bên cạnh cũng gật đầu, sợ nam tử này tức giận một cái, đem nó đập nát.

Vẻ mặt nam tử lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Khương Phàm.

Thánh Nhân Quả là Linh Bảo có giá trị nhất hắn sưu tập trăm năm qua, là chuẩn bị cho đám con cháu Đại Diễn thánh địa. Kết quả bị hai gia hỏa tai họa này lấy mất.

Thế nhưng... Vậy mà kinh ra một con Chu Tước.

Hắn lại không tức giận được.

Nam tử ngóng nhìn Khương Phàm thật lâu, tản ra khí thế, vô lực lắc đầu:

- Thôi! Ta không thể rời bỏ nơi này, cũng không sống nổi bao nhiêu năm, chuyện bên ngoài liền mặc kệ. Nếu Thánh Nhân Quả đã bị ngươi ăn, chính là hữu duyên với ngươi.

Khương Phàm âm thầm thở phào:

- Tạ tiền bối thành toàn!

- Ngươi không nợ ta, ngươi nợ Đại Diễn thánh địa.

Nam tử nhìn Khương Phàm lần nữa, sau đó bay lên không rời khỏi.

- Đi rồi? Cứ đi như thế sao?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu như tên trộm lắc lắc con mắt, ngồi liệt ở nơi đó.

Khương Phàm cũng thật bất ngờ, nói đi là đi, đều không có truy cứu tới Thánh Nhân Quả.

Người của Đại Diễn thánh địa coi như không tệ.

- Ngươi đã ăn hết? Không còn lại chút nào?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu dâng thân thể lên.

- Ăn hết!

- Ngươi là thật hung ác. Người ta kết nhóm làm việc, mình ăn thịt, chí ít cũng phải chia cho đồng bạn chừa chút xương cốt, ngươi là ngay cả mảnh vụn cũng không cho.

- Trước đó ngươi gặm thì sao?

- Ai, người ta là vắt chày ra nước, ngươi căn bản là không có lông.

- Ngươi ngay cả cái này đều học? Ta hỏi ngươi, trong đầu của ngươi có xuất hiện võ pháp hay không?

- Võ pháp? Võ pháp gì?

- Ngươi nuốt nhiều như vậy, được cái gì rồi?

- Huyết mạch! Ngươi còn thức tỉnh võ pháp rồi? Ngươi lại còn thức tỉnh võ pháp! Ngươi...

Hỏa Diễm Huyễn Điểu há miệng, khí thế bỗng nhiên yếu đi, có chút kiêng kị gia hỏa trước mặt này.

- Huyết mạch ngươi thế nào?

- Huyết mạch của ta biến đổi. Nếu như lại nuốt Yêu thú loại liệt diễm, nói không chừng có thể cướp đoạt toàn bộ thực lực của nó. Ta còn có thể hoàn chỉnh chuyển hóa Yêu Thể Linh Thể, không giống trước đó, thời điểm biến thân Yêu Thể còn để lại Linh Thể, thời điểm biến thân Linh Thể còn có hình thái Yêu Thể.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hưng phấn, đây chính là năng lực cường đại nó đều đang chờ mong cho tới nay.

Khương Phàm đột nhiên hỏi:

- Có hứng thú cùng ta rời khỏi hay không?

Mặc dù phẩm hạnh tên điểu tặc này có chút vấn đề, thế nhưng thực lực xác thực rất mạnh, không chỉ có thể tự nhiên chuyển hóa Linh Thể Yêu Thể, còn có thể chân chính biến thân thành hình thái Yêu thú.

Tương lai ngày nào đó, nếu là dùng máu mình cho hắn ăn mấy năm, chẳng phải là gia hỏa này có thể...

- Điểu gia ta mấy năm trước còn muốn rời khỏi, một mực đè ép cảnh giới, kết quả Vĩnh Hằng Chi Linh chậm chạp không nở rộ, cuối cùng không nín được, đã đột phá. Kết quả Điểu gia ta vừa đột phá không được nửa năm, Vĩnh Hằng Chi Linh lại nở rộ.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhắc đến liền uất ức.

- Bây giờ cảnh giới của ngươi là gì?

- Trước đó là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên, bây giờ, hắc hắc, tam trọng thiên.

- Ngươi có muốn rời khỏi hay không?

- Ngươi nghe không hiểu ta? Ta không thể đi được!

- Ta có thể mang ngươi rời khỏi.

- Ngươi bốc phét gì đấy? Ngươi nếu không có gì thì làm sao mang ta đi ra ngoài?

- Tòa tháp này của ta rất thần kỳ, có thể giấu ngươi vào, cũng cách ly khí tức.

- Thật chứ?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu tỏa sáng hai mắt.

- Tuy nhiên ngươi phải cùng ta lăn lộn.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay động con mắt, vung lên cánh vỗ tay cùng Khương Phàm:

- Thành giao!

- Thống khoái như vậy?

- Đó là đương nhiên, Điểu gia làm việc từ trước đến nay rất quả quyết.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu tinh ranh, thế giới bên ngoài khẳng định nguy hiểm, thể chất của nó lại đặc thù, làm không tốt liền sẽ bị bắt làm Chiến Nô.

Nam hài trước mặt này lại là Chu Tước linh văn, thành tựu tương lai khẳng định phi phàm, đi theo hắn chuẩn không sai.

Mà, gia hỏa đùa bỡn tình dược, thực sự quá hợp khẩu vị của nó.

- Bây giờ nói cho ta biết, Di Lạc cổ địa là nơi nào?
Chương 787 Di Lạc cổ địa (2)

Khương Phàm bay lên không rời khỏi, để tránh khí tức Chu Tước trước đó mang theo Khổng Tước.

- Trước tiên nói đến lấy ở đâu?

Hỏa Diễm Huyễn Điểu theo sát ở phía sau:

- Số lượng Yêu thú ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn rất nhiều, hơn sáu phần đều là huyết mạch nguyên thủy, nếu như con người Linh Nguyên cảnh chưa quen thuộc tình huống, sống dăm ba tháng còn có thể, nhưng vượt qua nửa năm, hẳn phải chết không nghi ngờ.

- Ngươi phải biết, linh văn cường hãn đối với Yêu thú mà nói cũng là đại bổ, nhất là Thánh linh văn. Cho nên từ xưa đến nay, mỗi khi Vĩnh Hằng Thánh Sơn phong bế, người bị vây ở chỗ này cơ hồ không có còn sống hi vọng.

- Cho đến khi hơn bảy ngàn năm trước, bởi vì không rõ nguyên nhân, Vĩnh Hằng Chi Linh nở rộ sau một tháng ngắn ngủi lại đột nhiên tàn lụi, khiến cho Vĩnh Hằng Thánh Sơn sớm đóng lại. Hơn hai trăm con người bị vây ở nơi này. Tuyệt vọng để rất nhiều người nổi điên, cũng làm cho rất nhiều người đoàn kết lại.

- Trải qua ba năm sinh tồn, có một số đều đã chết, nhưng còn có mười bảy người vẫn kiên trì nổi, người không nhiều, nhưng đều là những thánh văn cường đại. Bọn hắn đóng trại sâu trong tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, cùng tiến cùng lui, cùng nhau sinh sống, cùng nhau trưởng thành.

- Vốn là đang mong đợi có thể kiên trì trăm năm, chờ Vĩnh Hằng Thánh Sơn lại mở ra, cùng bên ngoài báo cái bình an, đem đời sau của mình đưa trở về. Kết quả... sau khi lần Vĩnh Hằng Chi Linh kia tàn lụi ngoài ý muốn, tám trăm năm không tiếp tục nở rộ.

- Tám trăm năm đó, đám người này đều đã chết già rồi, người còn sống đều là sinh sôi mấy chục đời sau, bọn hắn đã sớm quên lãng thân phận tổ tiên, đem mình làm con dân tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, sinh sống tại bí cảnh thánh sơn này, đem nơi đó xưng là Di Lạc cổ địa.

- Thời gian qua đi tám trăm năm, sau khi Vĩnh Hằng Thánh Sơn mở ra lần nữa, bọn hắn đã không liên hệ cùng bên ngoài, ngược lại tập trung xông vào con người. Không phải trực tiếp săn bắt, mà là chờ sau khi thánh sơn đóng lại, vây ở chỗ này cho hai lựa chọn.

- Một là bị giết chết. Hai là loại bỏ ký ức, tìm bọn hắn làm nơi nương tựa.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhớ tới nam tử trong sơn động:

- Nam tử kia không có tìm tới Di Lạc cổ địa, vậy mà đã sống đến bây giờ, còn mạnh hơn, hung hãn hơn đến trình độ này. Quả thực là kỳ tích.

Khương Phàm rất bất ngờ, Vĩnh Hằng Thánh Sơn vậy mà lại có một nhóm người bị lãng quên như thế sinh sống ở đây.

- Bọn hắn ở chỗ này sinh tồn bảy ngàn năm, còn không ngừng mời chào đệ tử bị nhốt?

- Đúng vậy, mỗi lần Vĩnh Hằng Thánh Sơn đóng lại, đều có một số người tham lam đi trễ, kết quả bị vây ở chỗ này.

- Những người bị nhốt này, thiên phú cũng không tệ đi.

- Đó là đương nhiên, mỗi lần Di Lạc cổ địa đều có thể mời chào hai, ba thánh văn tươi mới. Mà bản thân bọn hắn cũng đều là hậu đại thánh văn, còn có được ưu thế Vĩnh Hằng Thánh Sơn được trời ưu ái, thực lực phát triển đến bây giờ đã vô cùng khủng bố. Ngoại trừ vài tên ác thú bá chủ bên ngoài, bọn hắn cơ hồ đều đã xưng bá.

- Bọn hắn không có phái người đi ra ngoài?

- Hắc hắc... Ngươi khoan hãy nói, bọn hắn, bình thường đều chẳng quan tâm gì cả, ngươi hiểu cái kia là cái gì không, ngươi qua cái kia không?

- Đừng nói nhảm, nói điểm chính!

- Trước khi Vĩnh Hằng Chi Linh sắp nở rộ mười năm, hai mươi năm, bọn hắn sẽ điên cuồng, hắc hắc, tạo ra người toàn lực bồi dưỡng, chờ sau khi Vĩnh Hằng Chi Linh nở rộ, chọn lựa một một số tinh anh thả ra. Trước trước sau sau mấy ngàn năm, ta hoài nghi bọn hắn đã ở bên ngoài kiến tạo thế lực thần bí, đồng thời phát triển rất tốt.

- Nhóm người cách mỗi trăm năm thả ra này, tương đương với máu mới, sẽ còn mang đi ra ngoài Linh Bảo cường đại, cùng dị thú cường hãn.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đuổi kịp Khương Phàm, hạ giọng:

- Lần này cũng có, mấy ngày trước ta còn gặp. Hai kẻ mạnh nhất tên là Lan Nặc, Lan Dận, thiên phú đều vô cùng mạnh.

Khương Phàm chậm rãi gật đầu, nếu thật là như thế này, bọn hắn vô cùng có khả năng ở bên ngoài sáng tạo tổ chức bí mật, mà đã đặc biệt cường đại.

Chí ít cũng là cấp bậc hoàng tộc!

Thậm chí là chủng loại 'Hoàng đạo' đăng lâm Bách Tộc chiến trường kia.

Khương Phàm chỉ lo trốn tránh Khổng Tước, lại không chú ý tới sau khi hắn rời khỏi không lâu, trong hẻm núi nơi xa có hồng quang yêu dị đang lặng yên nở rộ, đang cẩn thận cảm nhận được khí tức Chu Tước để lại.

Ba trăm dặm bên ngoài!

Khương Phàm mới thoáng thả chậm tốc độ, rơi xuống một đỉnh núi nguy nga:

- Ngươi đều phải rời khỏi, có muốn mang đồ đi hay không?

- Ta chỉ là một cô gia quả điểu, không có gì để nhớ mong.

- Ta nói là bảo bối cất giấu ở nơi này, cái gì cũng không có sao? Rời khỏi, coi như không về được, có thể mang đi thì đừng khách khí.

- Bảo bối cất giữ sao, để ta ngẫm lại xem. Linh Bảo linh quả bình thường coi như xong, muốn làm liền làm lớn.

- Thật là có!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu tỏa sáng hai mắt, nghĩ đến một nơi.

- Có cái gì đặc biệt?

- Theo ta đi.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu lập tức tăng tốc, mang theo Khương Phàm rời xa đỉnh núi, lao vùn vụt về nơi xa.

- Hắc! Bớt đi phiền toái! Tặc điểu này khẳng định có ‘hàng lớn’.

Khương Phàm lập tức đuổi theo.

Nhưng... sau vài trăm dặm, Khương Phàm bỗng nhiên cảm giác không đúng, phương hướng này sao lại giống như đường về chỗ Khổng Tước vậy?

- Đây là đi đâu?

- Ngươi muốn chơi lớn, ta cảm giác nơi đó có thứ lớn nhất! Tuyệt đối rung động! mà...

Hỏa Diễm Huyễn Điểu cười một tiếng như tên trộm:

- Ta có thể bảo đảm! Từ xưa đến nay, đều không có người phát hiện nơi đó! Đó là bí mật ta ngẫu nhiên phát hiện!

- Vẫn còn rất xa?

- Hướng phía trước hơn ba trăm dặm đã đến.

- Xác định chỉ cần hơn ba trăm dặm?

- Đương nhiên xác định, ngươi sợ cái gì?

- Hơn ba trăm dặm còn có thể tiếp nhận.

Khương Phàm đuổi theo Hỏa Diễm Huyễn Điểu, chỉ cần có thể giữ vững khoảng cách ngàn dặm cùng Khổng Tước, hẳn là cũng không có vấn đề gì lớn.
Chương 788 Cấm kỵ Thượng Cổ

- Ngươi quan sát phía dưới.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu mang theo Khương Phàm xoay quanh ở trên không, quan sát rừng cây tươi tốt vạn mét phía dưới.

- Quan sát cái gì?

Khương Phàm kỳ quái, nơi này với nơi khác khác nhau ở chỗ nào sao?

- Quan sát phạm vi trăm dặm đại sơn, ngươi không nghe lầm, chính là trăm dặm. Lại quan sát hai hồ lớn kia.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay quanh ở trên không, trong ánh mắt khó nén hưng phấn.

Khương Phàm tránh khỏi chập trùng mây mù, cẩn thận quan sát dãy núi.

Thế núi chập trùng lên xuống, giăng khắp nơi, không có chút quy luật nào.

Ngược lại hồ nước có chút đặc biệt, một chỗ tương tự mặt trời, xung quanh lan tràn vết tích xoay tròn, một chỗ tương tự loan nguyệt, lại không có quy tắc nào.

- Nhìn ra cái gì không?

- Không có!

- Ngươi thuận theo hướng ta chỉ mà nhìn.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu chỉ vào phía trước núi cao, thuận thế núi từ từ di chuyển.

- Vẫn không nhìn ra cái gì!

- Phát huy tưởng tượng của ngươi đi! Chín dãy núi này giống là chín đầu Cự Long, quấn quít lấy nhau hay không?

- Cự Long? Dây dưa? Ngươi đây cũng quá gượng ép.

- Vĩnh Hằng Thánh Sơn đã tồn tại quá đã lâu, phần lớn ngọn núi đều sẽ bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà xuất hiện sụp đổ, sai nứt, ngươi tưởng tượng một chút, trở lại như cũ một chút. Có phải giống hay không?

- Ngươi nói như vậy, thật là có chút giống. Nhưng cái này cũng...

- Cái gì gọi là có chút, là vô cùng giống! Ngươi lại nhìn hai cái hồ kia, giống Thái Dương m Nguyệt hay không? Đừng nhìn hình dáng bây giờ, ngươi phát huy sức tưởng tượng.

- Ngươi cứ trực tiếp nói phía dưới có cái gì đi.

- Từ rất lâu về trước có một số người đã chú ý tới tình huống nơi này, đồng thời huyễn tưởng ra 'Cửu Long bái thiên, nhật nguyệt đồng huy', sau đó căn cứ pháp trận thôi diễn ra một cái hạch tâm, là ở chỗ này.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu chỉ chỉ xa xa vài ngọn núi cao rõ ràng đã từng sụp đổ qua, tiếp tục nói.

- Năm ngọn núi kia trước đây không phải như vậy, mà là nguy nga thẳng tắp, giống như là người thị vệ khổng lồ, trấn thủ lấy một thâm cốc. Thâm cốc phía dưới chính là tâm pháp trận. Ban đầu là chủ nhân Di Lạc phát hiện nơi này, đồng thời cưỡng ép đánh đổ năm ngọn núi, ở phía dưới đào ra một cung điện khổng lồ. Lúc ấy còn đưa tới oanh động cho toàn bộ Vĩnh Hằng Thánh Sơn, Kỳ Lân, Khổng Tước, Thiên Bằng các loại đều tới.

- Trong cung điện có hàng vạn hài cốt, tất cả đều là cự thú Thượng Cổ, Huyền Vũ, Côn Bằng, Thao Thiết các loại, còn có Phượng Hoàng, Cự Long. Mặc dù thời gian đã lâu, nhưng rất nhiều di cốt Yêu thú bên trong vẫn còn giữ sơ qua yêu khí.

- Những hài cốt này tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn đã gây nên mấy chục trận hỗn chiến, cũng làm cho số lượng lớn mãnh thú bởi vì yêu khí bên trong hài cốt mà biến đổi huyết mạch.

Tuy nhiên đó là chuyện ba ngàn năm trước, bây giờ cung điện đã hoang phế, bên trong ngay cả cái mảnh xương đều không có.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu phá tan mây mù thật dày, phóng tới năm ngọn núi cao xa xa kia.

Khương Phàm theo sát ở phía sau:

- Không còn có cái gì nữa, ngươi còn dẫn ta tới làm gì?

- Hắc hắc! Điểu gia ta có phát hiện mới, mau lên trên. Cam đoan để cho ngươi giật nảy cả mình.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hưng phấn mà thúc giục Khương Phàm, lao đến núi cao.

Năm ngọn núi cao từ vạn mét không trung quan sát cũng cảm giác vô cùng khổng lồ, sau khi ở trong đó càng có thể cảm nhận được bọn chúng rộng lớn.

Cây rừng tươi tốt 'Bao phủ' lấy núi cao chập trùng, một ít cây già thẳng tắp che trời, còn có rất nhiều cây cối tráng kiện to lớn, chạc cây rủ xuống, giống như vải mành, lá rụng dày đặc trên mặt đất dày chừng bảy tám mét, ẩn giấu đi số lượng lớn linh quả lão dược.

Khương Phàm đi theo Hỏa Diễm Huyễn Điểu xê dịch giữa chạc cây hỗn loạn, tìm kiếm cửa vào u cốc.

Mười mấy dặm bên ngoài.

Một đám thanh niên nam nữ đang cẩn thận từng li từng tí tiềm phục tại chỗ tối, nín thở định thần, khẩn trương nhìn cánh rừng ba trăm mét bên ngoài kia.

Nơi đó so với rừng cây xung quanh không có gì khác biệt, an tĩnh ẩm ướt, tươi tốt nồng đậm. Mấy cây già tang thương lẳng lặng chiếm cứ ở nơi đó, rủ xuống trăm ngàn cành, treo dây leo đầy rêu xanh.

Từng tia nắng xuyên qua tán cây, hiện ra cột sáng mông lung, đem nơi đó chiếu ánh duy mỹ tươi mát.

Nhưng chính vì nhìn như rất bình thường kia lại làm cho đám nam nữ ba trăm mét bên ngoài kia khẩn trương đến ngạt thở.

Bọn hắn không phải đệ tử thánh địa phía ngoài, mà là bọn người Lan Nặc, Lan Dận, Di Lạc cổ địa.

- Vạn Linh Huyết Thụ! Là Vạn Linh Huyết Thụ!

Lan Nặc khẩn trương lại kích động, trong đôi mắt sáng tỏ đung đưa tinh quang không thể tưởng tượng nổi.

Ở giữa mấy cây già có một gốc cây nhỏ tươi non 'Đứng đấy', thân cành tinh hồng như máu, bốn chạc cây nhỏ dài mềm dẻo, rễ cây non mịn không đâm vào dưới mặt đất, mà là 'Giẫm' chồng lên lá khô, thần kỳ nhất chính là linh quả đỏ tươi ướt át trên ngọn cây kia.

Chợt nhìn, giống như mọc ra một tiểu nhân nhi.

Cây nhỏ này lại còn giống như rất có linh tính, nó đang thất thần nhìn qua phương xa.

- Đó chính là Vạn Linh Huyết Thụ! Sẽ không sai!

Bọn người Lan Dận trao đổi ánh mắt kích động, chậm rãi gật đầu, đều cho nhau xác nhận.

Sớm tại ba ngàn năm trước, ngay lúc đó tiên tổ Di Lạc cổ địa từng tại dưới mặt đất mảnh rừng núi này phát hiện bảo điện, bên trong chôn giấu vô số Yêu thú di cốt. Bao gồm cả Cự Long, Phượng Hoàng thậm chí là Huyền Vũ, các loại cự thú Thượng Cổ.

'Người thủ vệ' bảo điện chính là một gốc quái thụ màu máu cứng cáp khổng lồ. Lại bằng sức một mình liều mạng với tất cả đỉnh cấp Yêu thú Vĩnh Hằng Thánh Sơn, giết đến máu chảy thành sông, tiếng kêu than dậy khắp trời đất.

Theo ghi chép, cây Huyết Thụ kia suýt chút nữa đã diệt sạch các Yêu Vương bá chủ tầng chót nhất của Vĩnh Hằng Thánh Sơn.

Gốc cây kia, chính là Vạn Linh Huyết Thụ!

Là siêu cấp chiến thụ hấp thu ngàn vạn di cốt huyết mạch Yêu thú mai táng bên trong bảo điện mà sinh ra.
Chương 789 Oan gia ngõ hẹp

Nó có thể xưng là khắc tinh của Yêu tộc, loài săn mồi Yêu tộc kinh khủng nhất. Chỉ cần nó hấp thu qua huyết mạch Yêu thú tương tự, trong thân thể liền có thể diễn biến ra lực lượng cường đại trấn áp loại huyết mạch kia.

Ví dụ như, nếu như nó hấp thu qua Thần Long, liền có thể săn bắt Long tộc thiên hạ, nếu như hấp thu qua Chu Tước, liền có thể săn mồi ức vạn Cầm tộc, nếu như hấp thu Huyền Vũ, liền có thể giết vào biển cả, lấy vạn yêu Hải tộc làm thức ăn.

Nó hấp thu huyết mạch Yêu tộc càng nhiều thì sẽ càng mạnh, nó sẽ càng cường đại, cho đến khi không thể địch nổi!

Nó, đã từng là ác mộng thời đại Yêu tộc Thượng Cổ.

Nó, từng mang theo ức vạn Yêu tộc liên thủ vây bắt, lấy thần lực phong ấn triệt để Luân Hồi.

Ai cũng không nghĩ tới, Vạn Linh Huyết Thụ lại tại xuất hiện Vĩnh Hằng Thánh Sơn.

Rốt cuộc là Thượng Cổ để lại hạt giống để vào tình huống đặc biệt toả sáng sinh mệnh, hay là chủ nhân mai táng toà cung điện kia lấy năng lực đặc thù để làm sống lại Vạn Linh Huyết Thụ.

Cái này không ai biết được, nhưng sự cường đại của nó để Yêu tộc của Vĩnh Hằng Thánh Sơn cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, cuối cùng sau khi toàn bộ liên hợp lại, mới có thể đánh giết Vạn Linh Huyết Thụ.

Xác thực mà nói, Vạn Linh Huyết Thụ không có chết, không có bị trấn áp, mà là tại thời khắc cuối cùng đã đem mình hóa thành vô tận yêu huyết mà phóng thích, nhuộm đỏ vạn dặm dãy núi Vĩnh Hằng Thánh Sơn.

Có người từng nói, đây là binh giải bản thân Vạn Linh Huyết Thụ, là một loại trùng sinh khác. Trong tương lai, nếu có một gốc cây nhỏ màu máu xuất hiện, đỉnh đầu lại có huyết quả, cũng đi đến bảo điện, hoặc có thể là ở phía xa ngóng nhìn bảo điện, liền có thể nhận định được, đó là Vạn Linh Huyết Thụ... đã sống lại.

Chỉ là từ đó về sau, ba ngàn năm, tất cả Yêu tộc cùng Di Lạc cổ địa đã tìm kiếm bốn phương, không còn có phát hiện cây nhỏ trên đỉnh đầu huyết quả.

Đây là truyền thuyết!

Đây là ghi chép cổ lão!

Lan Nặc làm sao cũng đều không nghĩ đến, tại thời điểm nàng sắp rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn, vậy mà lại có thể gặp được Vạn Linh Huyết Thụ trùng sinh!

Đây quả thực là ông trời ban ân cho nàng.

- Bắt lấy nó! Nhất định phải bắt lấy nó!

Lan Nặc ra hiệu với đám người, chuẩn bị tới gần phía trước.

Đám người gật đầu với nhau, sau khi hít một hơi thật sâu, lần nữa ngừng thở, khống chế linh lực lưu động trong kinh mạch, cẩn thận từng li từng tí tới gần phía trước.

Loại vật nghịch thiên này có thể được xem là 'Cấm kỵ', nếu gặp, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Vạn Linh Huyết Thụ có linh trí rất cao, nó vẫn đang 'Ngóng nhìn' về phương xa. Nơi đó là phương hướng năm ngọn núi cao bảo vệ u cốc, nơi đó đã từng là nơi nó bảo vệ.

Răng rắc!

Lan Dận sốt ruột đi lên phía trước, không cẩn thận đạp gãy một cây cành khô.

Toàn thân cứng đờ, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, khẩn trương nhìn qua Vạn Linh Huyết Thụ xa xa.

Lan Nặc bọn người lập tức co thân thể lên, trốn ở phía sau đại thụ bên cạnh.

Vạn Linh Huyết Thụ 'Ung dung hoàn hồn', trái cây màu đỏ như máu phía trên giống như là cái đầu quay lại, quan sát rừng cây xung quanh.

Tim bọn người Lan Dận cũng nhảy lên đến cuống họng.

Một khi Vạn Linh Huyết Thụ bị hù chạy, muốn ở bên trong rừng mưa mênh mông này lại tìm đến nó, không khác gì mò kim đáy biển. Bọn hắn nhất định phải tới được khoảng cách nhất định, sau đó mới có thể khởi xướng vây bắt.

Vạn Linh Huyết Thụ ‘nhìn bốn chỗ’, sau khi không có phát hiện ra vấn đề gì, nó lại 'Quay đầu' tiếp tục nhìn qua nơi xa.

- Hô...

- Tiếp tục!

- Một trăm mét! Nhất định phải đến được một trăm mét!

Lan Dận thoáng thở phào, ra hiệu với đám người, tiếp tục vây quanh tới phía trước.

Nhưng...

Đúng vào lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến từng tiếng hô to.

- Ha ha, phía trước! Ngay ở phía trước! Điểu gia ta trước đây là chuẩn bị đợi đến Sinh Tử cảnh lại đến, không nghĩ tới nhanh như vậy đã trở lại. Ngươi đi theo Điểu gia, lần này kiếm lợi lớn!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu hưng phấn mà ngao ngao kêu to, nhanh chóng xen kẽ giữa rừng rậm, ánh lửa bừng bừng, xông lại phía Vạn Linh Huyết Thụ nơi này.

- Ra tay!

Sắc mặt bọn người Lan Nặc đại biến, không lo được ẩn nấp nữua, toàn bộ liền lập tức xuất hiện nhào về phía Vạn Linh Huyết Thụ xa xa.

Nhưng, Vạn Linh Huyết Thụ đã bị chấn kinh, nó đã tiến vào rừng rậm trước một bước, biến mất không còn bóng dáng.

Tại nơi rừng già tươi tốt này, Thụ Yêu Vạn Linh Huyết Thụ có thể tuỳ tiện ẩn nấp.

- Đáng chết! Đáng chết! Còn kém một chút nữa! A a a!

Lan Dận tức giận đến dữ tợn.

Vạn Linh Huyết Thụ, đã sắp bắt được rồi!

Nếu như có thể có được Vạn Linh Huyết Thụ, bọn hắn coi như không cần Thái Thản Cự Mãng, không cần Khổng Tước, cái gì cũng đều có thể không cần!

Các tộc nhân Di Lạc cổ địa đều giật mình đững nguyên tại chỗ, biến mất?

Vạn Linh Huyết Thụ, cứ như vậy mà trơ mắt nhìn nó chạy trốn ở trước mặt bọn hắn?

- A? Lại gặp mặt.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu bất ngờ khi đụng phải người của Di Lạc cổ địa nơi này.

- Ngươi tới nơi này làm gì! Ai bảo ngươi tới!

Có thanh niên tộc nhân hai mắt đỏ lên, giận dữ mắng mỏ Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

Điểu tặc đáng chết, sớm không tới trễ không tới, hết lần này tới lần khác lại tới vào đúng lúc này. Cố ý sao?

- Nói thế là thế nào, nơi này lúc nào đã thành của Di Lạc cổ địa các ngươi rồi, Điểu gia ta còn không thể tới sao!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu cao ngạo giương đầu lên, huyết mạch biến đổi, cảnh giới tăng lên, nó không sợ đám tiểu tử này.

- Ngươi có thể tới đây, nhưng ngươi tới không phải lúc.

Lan Nặc cũng thật đáng tiếc, chỉ cần lại tới gần mười mét, trong vòng trăm mét, đã có thể ra tay.

Ai!

Vạn Linh Huyết Thụ!

Nếu như có thể đưa ra bên ngoài, lợi dụng Yêu thú phía ngoài nuôi nấng, Vạn Linh Huyết Thụ sẽ để cho toàn bộ Thương Huyền đại lục cũng vì đó chấn kinh. Bất luận là Huyền Thiên hoàng tộc, hay là Thiên Khải hoàng đạo, đều đem một lần nữa đánh giá thực lực 'Thần giáo' bọn hắn.
Chương 790 Một nước một thế giới

Mà những người mới các nàng đây cũng có thể bằng vào Vạn Linh Huyết Thụ, được thần giáo vun trồng đặc, thậm chí là được lão tổ chiếu cố.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay động con mắt, bỗng nhiên nói:

- Có phải các ngươi ở chỗ này bắt cái gì hay không?

- Ngươi đã hù chạy cá tiến vào lưới chúng ta, ngươi chịu trách nhiệm đi!

Lan Dận căm tức nhìn chằm chằm Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

- Hắc hắc, ta nhiều nhất là phụ trách đối với bảo bối Lan Nặc.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu chớp mắt với Lan Nặc, còn phong tao thổi huýt sáo.

- Bắt lấy nó!

Lan Nặc ra hiệu với đám người.

Vạn Linh Huyết Thụ chạy, vậy thì lấy tên tặc điểu này bồi thường.

- Ta khuyên các ngươi nên suy nghĩ lại một chút, Điểu gia ta bây giờ đã là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu kiêu ngạo nhắc nhở bọn hắn, mặc dù là nói như vậy, nhưng ánh mắt cũng rất cảnh giác.

Bọn gia hỏa này chuẩn bị rời khỏi khẳng định đã mang theo rất vũ khí đáng sợ trong người, nếu là đánh nhau, ai mạnh ai yếu thật đúng là không nhất định.

- Nấy ngày trước không phải ngươi còn là nhất trọng thiên sao?

Lan Dận lúc này mới phát hiện khí tức Hỏa Diễm Huyễn Điểu đã mạnh lên.

- Ngươi cũng đã nói, đó là vài ngày trước! Điểu gia ta ngút trời...

Hỏa Diễm Huyễn Điểu đang muốn khoe khoang, Lan Nặc đột nhiên đưa tay, đầu ngón tay mảnh khảnh kéo về phía trước vung lên một giọt nước óng ánh.

Giọt nước sáng long lanh, trong suốt tinh khiết, phản chiếu ra cảnh đẹp rừng rậm, phản chiếu cả trời xanh mây trắng, nhẹ nhàng mỹ diệu, lại thanh linh vô hại.

Nhưng, chính là cảnh tượng cũng chiếu thiên địa này, lại không thể tưởng tượng nổi bị thu nhận đến bên trong.

Ầm ầm!

Phạm vi rừng rậm hơn ngàn mét ầm vang sụp đổ, trong nháy mắt biến thành bụi.

Thiên khung lờ mờ, mây mù tiêu tán như hóa thành lỗ đen.

Giọt nước tốc độ tăng vọt, uy thế kinh hồn, mang sơn hà uy lực, thiên địa khí tức, cho đến khi Hỏa Diễm Huyễn Điểu. Một nước một thế giới!

Diễn biến khó có thể tin đựơc!

Bạo kích rung động lòng người!

Hỏa Diễm Huyễn Điểu còn đang há mồm nhìn, giọt nước đã tới trong nháy mắt, đánh vào trong miệng nó. Nương theo lấy bạo tạc thảm liệt, đầu và nửa thân thể Hỏa Diễm Huyễn Điểu nổ nát vụn tại chỗ.

- Nó không chết được! Tản ra, vây khốn!

Đôi mắt xinh đẹp của Lan Nặc lấp lóe tinh quang, thét lên ra lệnh đám người hình thành vòng vây, đầu ngón tay giương nhẹ, một mảnh ngọc kính quăng về phía không trung.

Đây là bảo bối vừa rồi chuẩn bị bắt Vạn Linh Huyết Thụ, bây giờ 'Hầu hạ' tặc điểu.

Ngọc kính bay lên không, tia sáng nở rộ, chói mắt hừng hực, trong nháy mắt đều chiếu thấu cả đất trời.

Bừng sáng!

Sau một khắc, ngọc kính hoành không, bộ dáng Hỏa Diễm Huyễn Điểu rách rưới.

- Tiểu nương nhi, ngươi cũng là Linh Hồn cảnh rồi? Giấu quá kỹ nhỉ.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu lập tức muốn đoàn tụ thân thể, lại đột nhiên phát hiện không động được.

Bất luận thôi động huyết châu như thế nào, huyết khí đều khó mà đoàn tụ được với cơ thể, giống như bị giam cầm trong không gian.

- Hư Thiên Kính? Ngọa tào, sao chủ nhân Di Lạc lại đem nó cho ngươi.

Hỏa Diễm Huyễn Điểu chấn kinh, đó là sát khí đáng sợ có thể vặn vẹo hiện thực. Một khi chiếu ra hình dạng của ngươi liền có thể hoàn toàn khống chế lại ngươi, bao gồm cả thân thể cùng linh hồn của ngươi.

Trong ngọc kính xuất hiện thay đổi cái gì, trong hiện thực ngươi sẽ xuất hiện thay đổi cái đó.

Trong ngọc kính bất động, ngươi liền không động được.

Trong ngọc kính chết rồi, ngươi cũng sẽ chết.

Di Lạc cổ địa lại giao loại sát khí này cho Lan Nặc?

- Cùng ta rời khỏi?

Lan Nặc nhảy vọt lên, muốn bắt hướng Hư Thiên Kính, khống chế Hỏa Diễm Huyễn Điểu.

Đúng vào lúc này, một bóng người như thiểm điện từ trên trời giáng xuống, tốc độ nhanh đến cực hạn, trong nháy mắt đã lập tức rơi xuống bên cạnh một người trong đó.

Người kia ngưng tụ con ngươi, phản ứng cực nhanh, nháy mắt đã quay người, hắc đao nặng nề trong tay dâng lên đao khí, lấp lóe như lôi điện, ngang nhiên phách trảm.

Khương Phàm rơi xuống đất đứng dậy, đưa tay chặn đường, hiện rõ thuế lực cương mãnh như nước chảy mây trôi.

Keng!

Một tiếng điếc tai oanh minh, hắc đao dừng lại.

Khương Phàm trực tiếp dùng bàn tay cầm lưỡi đao, cánh tay bộc phát cuồng lực, nắm lấy lưỡi đao giơ lên.

Nam tử vội vàng không kịp chuẩn bị, chật vật vén lui.

Khương Phàm ra tay như điện, một tay bóp lấy cổ nam tử.

- Ai!

Đám người bừng tỉnh, bỗng nhiên quay người.

- Thả nó ra!

Khương Phàm bóp lấy cổ nam tử, đầu ngón tay khảm tiến vào da thịt, xoay ở động mạch cùng xương cổ.

Nam tử bị bóp đến trợn trắng mắt, muốn phản kích, lại có thể rõ ràng cảm nhận được chỗ cổ tay người này trước mặt đang phun trào ngọn lửa màu vàng óng, chỉ cần mình vận dụng linh lực, cỗ liệt diễm kia vô cùng có khả năng cùng lúc bao phủ đầu mình.

- Thả ai?

Lan Dận chau mày, thần tình nghiêm túc.

Trước khi bọn hắn rời khỏi thánh địa hành động phải tận lực giữ bí mật, tránh tiếp xúc quá nhiều cùng người xa lạ.

Người này lại từ đâu xuất hiện? Lại còn trực tiếp rơi vào trước mặt bọn hắn như vậy!

- Nơi này còn có thứ khác cần thả?

Khương Phàm đưa ánh mắt bén nhọn đảo qua hơn mười vị đệ tử ở xung quanh, những người này hẳn là người của Di Lạc cổ địa.

- Hỏa Diễm Huyễn Điểu?

Lan Dận nhìn Hỏa Diễm Huyễn Điểu bị khống chế, lại có người làm bằng hữu cùng tặc điểu, là bị tặc điểu lừa gạt sao?

- Thả nó!

Tay Khương Phàm càng bóp càng chặt, tùy thời có thể cố chấp bẻ gãy cổ tộc nhân Di Lạc.

- Nó đã là của chúng ta.

Lan Dận ra hiệu các tộc nhân chuẩn bị sẵn sàng, cảnh giới người này rất cao, khí tức cũng không yếu.

- Nó không phải vật vô chủ, nó thuộc về ta.

Khương Phàm thoáng cảnh giác.

- Nó thuộc về ngươi? Ha ha, ngươi thật đúng là cái gì cũng dám muốn! Không sợ tặc điểu này bán ngươi đi?

- Không liên quan với các ngươi, thả nó.

- Nó đã quấy rầy chúng ta đi săn, ngươi nói xem tính thế nào?

- Ngươi tha thứ nó vô ý, ta tha thứ các ngươi nổ thương nó, thanh toán xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK