Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 676 Kịch chiến (1)

Một câu phách lối cực điểm của Hứa Thiên Kỳ để các cường giả Võ Hầu bảng dưới đài bỗng nhiên biến sắc, nhưng sau một khắc, toàn thân Hứa Thiên Kỳ lại phát ra chiến ý cường đại, sát khí kinh khủng, như sóng biển dâng lên khuấy động đài diễn võ.

Bình chướng bao phủ đài diễn võ đều giống như bị va chạm, phát ra ngọn sóng kịch liệt, các cường giả Võ Hầu bảng bị chấn động đến âm thầm nghiêm nghị.

- Hứa Thiên Kỳ, lên đi! Hung hăng ngược Khương Phàm!

- Qua hôm nay, Khương Phàm chính là Chiến Nô của Chí Tôn Kim Thành chúng ta!

Chiến Phật kích động hô to, mặc dù bình thường không thích hợp với Hứa Thiên Kỳ, nhưng hắn vẫn rất chờ mong Hứa Thiên Kỳ có thể hung hăng ngược tên Khương Phàm phách lối kia.

- Tiếp ta một quyền!

Hứa Thiên Kỳ đánh ra một kích bá liệt, nắm đấm cứng cỏi kích thích cương khí màu vàng óng, cương khí cuồn cuộn, chạy vọt về phía trước.

Phía trước nhất đã ngưng tụ thành hình dáng quả đấm, ngay sau đó phía sau cương khí lại liên tiếp hoá thành nắm đấm.

Một quyền uy lực, lại là hợp nhất chín đòn.

Vẻ mặt các cường giả dưới đài đều rất nghiêm trọng, rõ ràng cảm nhận được uy lực của một quyền này.

Toàn thân Khương Phàm sôi trào lên liệt diễm, tràn về phía trước, một con cự tượng bỗng nhiên thành hình, mang theo uy lực phá hủy vô địch, vọt tới quyền cương.

Oanh!

Phảng phất di sơn đảo hải, lại như sơn băng địa liệt, quyền cương oanh kích cự tượng, nổ lên triều dâng kinh khủng.

Nhưng không đợi liệt diễm tản ra, Hứa Thiên Kỳ đột nhiên hành động, hắn nhanh chóng phóng tới, mạnh mẽ tấn mãnh, toàn thân như đang tung bay bộ lông màu vàng óng, không nhìn đến năng lượng đang nổ tung kia, trực tiếp xông về phía Khương Phàm.

Đồng thời Khương Phàm cũng hành động, chiến ý tăng vọt, móng vuốt căng cứng, xé rách ra vết tích đáng sợ.

Thương thương thương!

Khương Phàm và Hứa Thiên Kỳ đang lao nhanh trong liệt diễm đối diện va chạm vào nhau, tiếng tranh minh kịch liệt khắp lôi tràng.

Vô số người theo bản năng đã đứng lên, ánh mắt sáng rực nhìn trận giao phong trong liệt diễm.

Móng vuốt của Khương Phàm vô cùng sắc bén, lực bộc phát hai trăm ngàn cực cảnh càng kinh người.

Nhưng, Hứa Thiên Kỳ cũng không hề có áp lực chút nào, nắm đấm vàng bộc phát ra lực trùng kích càng kinh khủng, chấn động đến hai tay Khương Phàm đều đang đau nhức.

- Aaa.. !

Hứa Thiên Kỳ hét lớn, hai mắt lóe ra tinh mang chói mắt, cương khí mãnh liệt lao ra, ngưng tụ thành hình dáng cự viên, theo hắn điên cuồng tấn công, tuôn ra hai trọng quyền đối với Khương Phàm.

Khương Phàm cũng không ngừng tấn công, kịch liệt đối kháng với nắm đấm của Hứa Thiên Kỳ, linh văn dẫn dắt Thánh Viêm ngưng tụ hai đóa hoa sen, ngạnh kháng quyền cương cự viên cuồng liệt.

Ầm ầm!

Quyền cương và Thánh Viêm nổ tung, như con sông đang bạo động giữa Khương Phàm và Hứa Thiên Kỳ.

Nhưng, hai người lại không ngừng tấn công, chém giết nhau kịch liệt.

Thương thương thương...

Tốc độ hai người nhanh đến nỗi chỉ để lại tàn ảnh, móng vuốt trọng quyền liên tục đối kháng nhau như mưa to gió lớn.

Sau mấy trăm đạo đòn tấn công, ấn ký Chu Tước tại hai tay Khương Phàm thức tỉnh, hai cái móng vuốt trong nháy mắt đã phun trào ra uy năng kinh người, hung hăng vỗ tới phía Hứa Thiên Kỳ.

Trực tiếp thi triển Chu Tước Bác Thiên Thuật!

Hứa Thiên Kỳ phát giác được khí tức khủng bố đột nhiên tăng vọt, thân thể tùy theo làm ra ứng biến, uy thế kinh người từ trong cơ thể bộc phát ra, kim quang cũng bộc phát tại hai tay, giống như mặt trời hừng hực.

Oanh!

Thanh triều kinh khủng như núi lở, quét sạch diễn võ trường, chấn động đến bình chướng, cứ như lúc nào cũng có thể bị nổ tung.

Xung quanh đài diễn võ vang lên từng trận kinh hô.

Khương Phàm, Hứa Thiên Kỳ, liên tiếp phóng lên, rơi xuống mặt đất, hay hoặc là trượt ra mấy chục mét về phía sau.

Thật mạnh!

Khương Phàm chấn động trong lòng, toàn thân lại nổi lên sóng nhiệt, tàn đao tới tay, Bá Đao Thức khuấy động huyết khí toàn thân giết tới Hứa Thiên Kỳ.

Hài cốt khắp người Hứa Thiên Kỳ nhúc nhích kịch liệt, lực lượng tăng vọt, từng luồng huyết khí chảy ra da thịt, trong tay ngưng tụ thành một cây giáo màu máu.

Ầm ầm...

Sát ý to lớn như con sông lao nhanh cuồn cuộn.

Hứa Thiên Kỳ khí thế như một Chiến Thần trong tay cầm cây giáo đến nhân gian.

Vô số người bỗng nhiên biến sắc, dù cách bình chướng nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được sát ý thấu xương.

Hứa Thiên Kỳ nắm chặt cây giáo như đang nắm một tuyệt thế hung binh, ánh mắt như lửa nóng, vô cùng bức người.

Khương Phàm nhanh chóng tới gần, linh hồn đang reo hò, tàn đao đang oanh minh, huyết khí toàn thân khuấy động, khí thế tăng vọt, chiến ý dâng lên như thủy triều.

- Giết!

Hứa Thiên Kỳ cầm giáo đại sát về phía trước, cây giáo đâm thẳng, huyết khí cuồn cuộn, bên trong như có số lượng lớn hồn ảnh đang giãy dụa hò hét, có hình người,

có mãnh thú, tất cả đều đã từng là oan hồn chết dưới cây giáo này của hắn.

Keng!

Tàn đao bạo kích, bá liệt vô địch!

Cây giáo đâm mạnh chấn động không gian!

Một tiếng tiếng va đập kịch liệt rách không gian, để lại từng vết tích.

Chiến ý Khương Phàm tăng vọt, huyết khí sôi trào, đao thứ hai liên tiếp được bổ ra, càng cường thế hơn càng cuồng dã hơn.

Hứa Thiên Kỳ cũng bộc phát khí thế, huyết mâu bạo kích, huyết khí cuồn cuộn trong cơ thể.

Keng keng keng keng...

Toàn thân Khương Phàm đỏ lên, sóng nhiệt cuồn cuộn, đao thứ tám đã được bổ ra, chấn động cây giáo.

Cây giáo vẫn đâm tới, thế không thể đỡ.

- Đao thứ chín!

Khương Phàm thẳng tiến không lùi, bá tuyệt toàn trường, thất khiếu rướm máu, sóng nhiệt bốc hơi ngưng tụ thành một hư ảnh chiến tướng uy nghiêm.

Hứa Thiên Kỳ tiếp nhận áp lực thật lớn, nhưng cũng kích thích sát ý cao hơn, huyết khí xung quanh hắn sôi trào đến cực hạn, như cả núi thây biển máu, cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Toàn trường oanh động, rung động lại sợ hãi.

Keng!!

Tàn đao cùng mũi giáo bạo kích, khí lãng cuồng liệt như núi hô biển động quét sạch ra khắp nơi.

Khương Phàm, Hứa Thiên Kỳ, lại lần nữa bị đánh bay, lần này hai người đều có chút chật vật, không còn là vững vàng trượt ra, mà là gấp rút lui bước.

Hai tay Khương Phàm run rẩy, thở hồng hộc, chín đao liên kích là cực hạn của hắn.

Tiềm lực nghiền ép như thế lại còn không thể đánh nát cây giáo?

Gia hỏa này quả nhiên biến thái!
Chương 677 Kịch chiến (2)

Cây giáo trong tay Hứa Thiên Kỳ lúc sáng lúc tối, một hồi lâu mới ngưng tụ thêm lần nữa.

Hắn cũng có chút ngoài ý muốn, uy lực cây giáo như thế nào, hắn rõ ràng nhất, bình thường chỉ cần ngưng tụ cây giáo, tất nhiên là tuyệt sát cường địch.

Hôm nay nhanh như vậy đã ngưng tụ, chính là muốn trong mấy chục hiệp trọng thương Khương Phàm, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy sự cường đại của hắn, không nghĩ tới gia hỏa này lại có thể dùng đao pháp chống đỡ.

Toàn trường oanh động, tiếng nghị luận lai liên lục xuất hiện.

- Không thể nào! Điều đó là không thể nào!

Chiến Phật đứng ở nơi đó chau mày, khó có thể tin nổi.

Khương Phàm có thể cùng Hứa Thiên Kỳ liều mạng?

Còn giống như cũng không rơi vào thế hạ phong!

- Tốt, có thể làm đối thủ của ta!

Hứa Thiên Kỳ nắm chặt cây giáo, lại lần nữa lao đến Khương Phàm, cách rất xa, cây giáo đâm thẳng, huyết khí kinh người tuôn ra, ngưng tụ thành ba quang ảnh cây giáo, sát ý lạnh thấu xương tràn ngập đất trời, kinh hồn nhiếp phách.

Khương Phàm phóng thích Thánh Viêm ngưng tụ lại tám con Liệp Lang, đạp động Thánh Viêm màu vàng, đánh giết ba cây giáo.

Nhưng, cây giáo đột nhiên tăng vọt tốc độ, quỹ tích thay đổi, giống như mỗi cây đều có người khống chế, kịch liệt oanh kích, lần lượt vỡ nát tám con Liệp Lang, giết tới trước mặt Khương Phàm.

Một mũi sắc bén đâm về phía yết hầu Khương Phàm, hai cây ở hai bên thì giống như là thần tiên cuồng dã quét ngang.

Khương Phàm ngưng tụ ánh mắt, não hắn nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ đối sách.

Lấy lực lượng Chí Tôn thánh văn của Hứa Thiên Kỳ, ba cây giáo này không chỉ có lực sát thương cường hãn, còn giống như có ba tên Hứa Thiên Kỳ đang tự mình khống chế vậy.

Một khi mình ngạnh kháng, rất có thể sẽ bị cuốn lấy, dù chỉ là rất ngắn, nhưng Hứa Thiên Kỳ cũng có thể giết tới, mang đến cho hắn một trọng kích khác.

Giữa một giây đó, Khương Phàm huy động hai cánh, phóng lên tận trời, liệt diễm nhanh chóng ngưng tụ ra hỏa tinh.

Ba cây giáo xoay chuyển tại chỗ, sau đó lại phóng lên trời, tốc độ nhanh như thiểm điện, đã sắp tới gần Khương Phàm.

Năm trăm khỏa hỏa tinh nở rộ cường quang, như mưa to đang đổ xuống.

Ba cây giáo bộc phát huyết khí, không có tránh né mà muốn xuyên thấu bọn chúng.

Nhưng, hỏa tinh cũng không phải xông loạn xuống phía dưới mà nhanh chóng đan vào lẫn nhau, trong thời gian rất ngắn đã ngưng tụ thành tấm chắn rộng ba mươi mét.

Oanh!

Biến cố quá đột ngột, tốc độ cây giáo lại quá nhanh, lúc này đã phát sinh va chạm.

Cùng với tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, Hỏa Tinh Thuẫn bị dữ dội đụng nát, nhưng cũng đã che mất cây giáo, bạo tạc dày đặc lẫn nhau gia tăng tiếp nối nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, cuối cùng đã chấn vỡ cây giáo.

Khương Phàm bay lên không vài trăm mét, toàn bộ thú văn trong ý thức hải đã thức tỉnh, Kim Viêm linh văn như Chu Tước giương cánh, trong chớp mắt đã sôi trào lên liệt diễm kinh khủng.

Hống hống hống...

Mãnh thú gào thét, rung động trời cao.

Mãnh hổ, cự mãng các loại, dùng tốc độ nhanh nhất thành hình, cuốn lên Thánh Viêm, tràn ngập đất trời đánh về phía Hứa Thiên Kỳ.

Hứa Thiên Kỳ đột nhiên phanh lại, ngước đầu nhìn lên trời cao.

Thánh Viêm lao nhanh, mãnh thú kêu gào.

Số lượng chỉ mười mấy con nhưng lại như tạo thành hơn mấy ngàn vạn tiếng thú gầm, uy thế cực kì khủng bố.

Hứa Thiên Kỳ cầm cây giáo trong tay đánh lên trời một kích, chấn vỡ không gian, nhấc lên tám mươi mốt cây giáo, xuyên qua trời cao, muốn tiễu sát toàn bộ mãnh thú.

Thế nhưng, mãnh thú đang phóng tới lại va chạm vào nhau, uy thế liên tiếp đã tăng vọt mười mấy lần, ngưng tụ thành một cái đầu thú kinh khủng, kéo lấy ngọn lửa màu vàng óng từ trên trời giáng xuống.

Hứa Thiên Kỳ ngưng tụ con ngươi, tám mươi mốt cây giáo trong thời gian ngắn nhất đã ngưng tụ thành một.

Tốc độ thay đổi và dung hợp khó có thể tưởng tượng nổi.

Đây chính là lực lượng khống chế cường đại của Chí Tôn thánh văn.

Ầm ầm!

Cây giáo đối kích cùng đầu thú ở trên không, khí lãng kinh người.

Nhưng uy thế của đầu thú lại quá tuyệt luân, đã đẩy cây giáo vọt mạnh về phía trước mấy chục mét, cơ hồ muốn tới gần Hứa Thiên Kỳ.

Hứa Thiên Kỳ vung cây giáo lên, sát khí càng tăng cao, huyết khí khắp trời, lại lần nữa ngưng tụ thành tám mươi mốt cây giáo khác, bạo kích đầu thú.

Ầm ầm!

Rốt cuộc đầu thú cũng vỡ nát, nhưng Thánh Viêm vẫn cuồn cuộn, quét sạch vài trăm mét, thú uy không giảm, cứ như còn có linh hồn đang gầm thét, khuấy động Thánh Viêm tràn ngập đất trời bao phủ lấy Hứa Thiên Kỳ.

Toàn thân Hứa Thiên Kỳ sôi trào cương khí, tách liệt diễm ra, hắn đang muốn phóng tới không trung thì lại giật mình bởi một cơn nguy hiểm.

Trong lúc phóng thích ra thú quyền, một khắc này, Khương Phàm đã mượn nhờ thú quyền và Thánh Viêm hỗ trợ, ở trên không liên tục phóng ra hỏa diễm mãnh liệt hơn.

Nương tựa theo quy mô khí hải đặc biệt của mình, năng lượng được phóng xuất ra tương đương với toàn bộ năng lượng của một võ giả thất trọng thiên bình thường.

Thánh Viêm tung hoành về phía trước, giống như một con Chu Tước to lớn đang giương cánh, quay quanh thành mặt trời.

Phía dưới bộc phát thú quyền, thú uy cuồn cuộn, cũng tại thời khắc này đã che giấu thay thú uy Chu Tước phía trên.

Cứ như vậy, sau khi Hứa Thiên Kỳ đánh tan thú quyền, Thái Dương Thánh Quyền cũng đã theo sát mà tới.

Được Đại Địa Thú Linh Viêm tẩm bổ Thánh Viêm, không chỉ có khuấy động lên được nhiệt độ cao mãnh liệt mà cũng đã giao phó uy thế cường đại cho hư ảnh Chu Tước. Hỗ trợ lẫn nhau, Thái Dương Thánh Quyền chân chính cho thấy được uy lực kinh khủng, kim quang mãnh liệt đến nỗi thậm chí có thể xua tan sát khí, đuổi đi cả huyết khí.

Toàn trường kinh hô, thậm chí hơn năm vạn người đã không có chú ý tới Khương Phàm ở trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể theo sát phóng xuất ra kích thứ hai, càng nhiều ánh mắt đang chăm chú vào uy thế của thú quyền cùng với sự phản kích của Hứa Thiên Kỳ, thời điểm khi bọn hắn phát hiện được, thì hình như Hứa Thiên Kỳ đã cảm thấy có chuyện ngoài ý muốn.

Hứa Thiên Kỳ hơi kinh ngạc chứ chưa hề bấn loạn, ngược lại càng kích thích chiến ý trong hắn, kích thích đến tiềm lực thú mạch, hắn phóng mạnh lên cao, cương khí, liệt diễm xuất hiện, hài cốt toàn thân giòn vang, huyết nhục căng cứng, tay hắn cầm cây giáo chỉ lên trời đánh một kích, như đang vung lên tuyệt thế hung binh, tựa như tia chớp đang đâm ngược về không trung.
Chương 678 Thắng cục
Cây giáo trong tay Hứa Thiên Kỳ lúc sáng lúc tối, một hồi lâu mới ngưng tụ thêm lần nữa.
Hắn cũng có chút ngoài ý muốn, uy lực cây giáo như thế nào, hắn rõ ràng nhất, bình thường chỉ cần ngưng tụ cây giáo, tất nhiên là tuyệt sát cường địch.
Hôm nay nhanh như vậy đã ngưng tụ, chính là muốn trong mấy chục hiệp trọng thương Khương Phàm, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy sự cường đại của hắn, không nghĩ tới gia hỏa này lại có thể dùng đao pháp chống đỡ.
Toàn trường oanh động, tiếng nghị luận lai liên lục xuất hiện.
- Không thể nào! Điều đó là không thể nào!
Chiến Phật đứng ở nơi đó chau mày, khó có thể tin nổi.
Khương Phàm có thể cùng Hứa Thiên Kỳ liều mạng?
Còn giống như cũng không rơi vào thế hạ phong!
- Tốt, có thể làm đối thủ của ta!
Hứa Thiên Kỳ nắm chặt cây giáo, lại lần nữa lao đến Khương Phàm, cách rất xa, cây giáo đâm thẳng, huyết khí kinh người tuôn ra, ngưng tụ thành ba quang ảnh cây giáo, sát ý lạnh thấu xương tràn ngập đất trời, kinh hồn nhiếp phách.
Khương Phàm phóng thích Thánh Viêm ngưng tụ lại tám con Liệp Lang, đạp động Thánh Viêm màu vàng, đánh giết ba cây giáo.
Nhưng, cây giáo đột nhiên tăng vọt tốc độ, quỹ tích thay đổi, giống như mỗi cây đều có người khống chế, kịch liệt oanh kích, lần lượt vỡ nát tám con Liệp Lang, giết tới trước mặt Khương Phàm.
Một mũi sắc bén đâm về phía yết hầu Khương Phàm, hai cây ở hai bên thì giống như là thần tiên cuồng dã quét ngang.
Khương Phàm ngưng tụ ánh mắt, não hắn nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ đối sách.
Lấy lực lượng Chí Tôn thánh văn của Hứa Thiên Kỳ, ba cây giáo này không chỉ có lực sát thương cường hãn, còn giống như có ba tên Hứa Thiên Kỳ đang tự mình khống chế vậy.
Một khi mình ngạnh kháng, rất có thể sẽ bị cuốn lấy, dù chỉ là rất ngắn, nhưng Hứa Thiên Kỳ cũng có thể giết tới, mang đến cho hắn một trọng kích khác.
Giữa một giây đó, Khương Phàm huy động hai cánh, phóng lên tận trời, liệt diễm nhanh chóng ngưng tụ ra hỏa tinh.
Ba cây giáo xoay chuyển tại chỗ, sau đó lại phóng lên trời, tốc độ nhanh như thiểm điện, đã sắp tới gần Khương Phàm.
Năm trăm khỏa hỏa tinh nở rộ cường quang, như mưa to đang đổ xuống.
Ba cây giáo bộc phát huyết khí, không có tránh né mà muốn xuyên thấu bọn chúng.
Nhưng, hỏa tinh cũng không phải xông loạn xuống phía dưới mà nhanh chóng đan vào lẫn nhau, trong thời gian rất ngắn đã ngưng tụ thành tấm chắn rộng ba mươi mét.
Oanh!
Biến cố quá đột ngột, tốc độ cây giáo lại quá nhanh, lúc này đã phát sinh va chạm.
Cùng với tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, Hỏa Tinh Thuẫn bị dữ dội đụng nát, nhưng cũng đã che mất cây giáo, bạo tạc dày đặc lẫn nhau gia tăng tiếp nối nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, cuối cùng đã chấn vỡ cây giáo.
Khương Phàm bay lên không vài trăm mét, toàn bộ thú văn trong ý thức hải đã thức tỉnh, Kim Viêm linh văn như Chu Tước giương cánh, trong chớp mắt đã sôi trào lên liệt diễm kinh khủng.
Hống hống hống...
Mãnh thú gào thét, rung động trời cao.
Mãnh hổ, cự mãng các loại, dùng tốc độ nhanh nhất thành hình, cuốn lên Thánh Viêm, tràn ngập đất trời đánh về phía Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ đột nhiên phanh lại, ngước đầu nhìn lên trời cao.
Thánh Viêm lao nhanh, mãnh thú kêu gào.
Số lượng chỉ mười mấy con nhưng lại như tạo thành hơn mấy ngàn vạn tiếng thú gầm, uy thế cực kì khủng bố.
Hứa Thiên Kỳ cầm cây giáo trong tay đánh lên trời một kích, chấn vỡ không gian, nhấc lên tám mươi mốt cây giáo, xuyên qua trời cao, muốn tiễu sát toàn bộ mãnh thú.
Thế nhưng, mãnh thú đang phóng tới lại va chạm vào nhau, uy thế liên tiếp đã tăng vọt mười mấy lần, ngưng tụ thành một cái đầu thú kinh khủng, kéo lấy ngọn lửa màu vàng óng từ trên trời giáng xuống.
Hứa Thiên Kỳ ngưng tụ con ngươi, tám mươi mốt cây giáo trong thời gian ngắn nhất đã ngưng tụ thành một.
Tốc độ thay đổi và dung hợp khó có thể tưởng tượng nổi.
Đây chính là lực lượng khống chế cường đại của Chí Tôn thánh văn.
Ầm ầm!
Cây giáo đối kích cùng đầu thú ở trên không, khí lãng kinh người.
Nhưng uy thế của đầu thú lại quá tuyệt luân, đã đẩy cây giáo vọt mạnh về phía trước mấy chục mét, cơ hồ muốn tới gần Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ vung cây giáo lên, sát khí càng tăng cao, huyết khí khắp trời, lại lần nữa ngưng tụ thành tám mươi mốt cây giáo khác, bạo kích đầu thú.
Ầm ầm!
Rốt cuộc đầu thú cũng vỡ nát, nhưng Thánh Viêm vẫn cuồn cuộn, quét sạch vài trăm mét, thú uy không giảm, cứ như còn có linh hồn đang gầm thét, khuấy động Thánh Viêm tràn ngập đất trời bao phủ lấy Hứa Thiên Kỳ.
Toàn thân Hứa Thiên Kỳ sôi trào cương khí, tách liệt diễm ra, hắn đang muốn phóng tới không trung thì lại giật mình bởi một cơn nguy hiểm.
Trong lúc phóng thích ra thú quyền, một khắc này, Khương Phàm đã mượn nhờ thú quyền và Thánh Viêm hỗ trợ, ở trên không liên tục phóng ra hỏa diễm mãnh liệt hơn.
Nương tựa theo quy mô khí hải đặc biệt của mình, năng lượng được phóng xuất ra tương đương với toàn bộ năng lượng của một võ giả thất trọng thiên bình thường.
Thánh Viêm tung hoành về phía trước, giống như một con Chu Tước to lớn đang giương cánh, quay quanh thành mặt trời.
Phía dưới bộc phát thú quyền, thú uy cuồn cuộn, cũng tại thời khắc này đã che giấu thay thú uy Chu Tước phía trên.
Cứ như vậy, sau khi Hứa Thiên Kỳ đánh tan thú quyền, Thái Dương Thánh Quyền cũng đã theo sát mà tới.
Được Đại Địa Thú Linh Viêm tẩm bổ Thánh Viêm, không chỉ có khuấy động lên được nhiệt độ cao mãnh liệt mà cũng đã giao phó uy thế cường đại cho hư ảnh Chu Tước. Hỗ trợ lẫn nhau, Thái Dương Thánh Quyền chân chính cho thấy được uy lực kinh khủng, kim quang mãnh liệt đến nỗi thậm chí có thể xua tan sát khí, đuổi đi cả huyết khí.
Toàn trường kinh hô, thậm chí hơn năm vạn người đã không có chú ý tới Khương Phàm ở trong thời gian ngắn như vậy mà đã có thể theo sát phóng xuất ra kích thứ hai, càng nhiều ánh mắt đang chăm chú vào uy thế của thú quyền cùng với sự phản kích của Hứa Thiên Kỳ, thời điểm khi bọn hắn phát hiện được, thì hình như Hứa Thiên Kỳ đã cảm thấy có chuyện ngoài ý muốn.
Hứa Thiên Kỳ hơi kinh ngạc chứ chưa hề bấn loạn, ngược lại càng kích thích chiến ý trong hắn, kích thích đến tiềm lực thú mạch, hắn phóng mạnh lên cao, cương khí, liệt diễm xuất hiện, hài cốt toàn thân giòn vang, huyết nhục căng cứng, tay hắn cầm cây giáo chỉ lên trời đánh một kích, như đang vung lên tuyệt thế hung binh, tựa như tia chớp đang đâm ngược về không trung.
Kim quang nở rộ, huyết khí mãnh liệt, sát uy động trời.
Nhưng, Thái Dương Thánh Quyền vẫn tới quá nhanh, mà kim quang cường thịnh còn có uy năng áp chế huyết khí sát khí tự nhiên.
Một tiếng bạo tạc kịch liệt, huyết mâu vỡ nát trong vô số ánh mắt rung động của mọi người, Thái Dương Thánh Quyền cương mãnh bá liệt, hung hăng đánh vào trên thân Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ bị va chạm kịch liệt, bị tạc nứt ánh sáng bao phủ quanh người.
Bất luận là khán đài, hay là sương phòng, tất cả mọi người đều đã đứng dậy, ngừng thở, gắt gao nhìn vào lôi tràng, không dám chớp mắt.
Khương Phàm đã tiêu hao rất nhiều linh lực, trong thời gian ngắn mà liên tiếp phóng thích như thế cũng là khảo nghiệm cực lớn đối với linh văn.
Nhưng, hắn vẫn không có bất kỳ đình chỉ, bản thân vẫn nhanh chóng triển khai hai cánh hoa lệ, vọt tới Hứa Thiên Kỳ.
Đòn tấn công như thế này, đổi lại là những người khác thì đã sớm nổ thành tro bụi, đốt đến không thừa được gì cả, nhưng cơ thể Hứa Thiên Kỳ lại quá cường đại, hẳn chỉ là bị thương.
Hắn nhất định phải bổ sung một kích khác.
Hứa Thiên Kỳ bị nảy ngược trên mặt nền lui lại vài trăm mét, toàn thân treo đầy kim viêm giống như dung nham, máu tươi chảy ngang, vết thương chồng chất, có nhiều chỗ còn có thể nhìn thấy xương cốt, một màn thảm liệt khiến cho toàn trường oanh động.
Bị thương rồi?
Hứa Thiên Kỳ lại bị Khương Phàm đánh bị thương?
Hứa Thiên Kỳ ngẩn đầu lên trời thét dài, lông tóc càng thêm chân thực, xua tan Thánh Viêm, bao trùm ở trên hài cốt huyết nhục, giống như đang phủ thêm chiến giáp.
Hắn vọt tới phía liệt diễm, không có một khắc dừng lại, liên tục khởi xướng phản kích.
Khương Phàm so với hắn mong muốn đã cường đại hơn rất nhiều, phần cường đại này không chỉ ở thực lực thiên phú, mà là kinh nghiệm chiến đấu.
Cho nên, Khương Phàm chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi, nói không chừng còn đang giết tới.
Khương Phàm phá tan liệt diễm, thình lình xuất hiện ở trước mắt Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ dữ tợn, chiến uy tăng vọt, huyết mạch trong thân thể bộc phát uy lực, nội tu công quyết toàn diện chấn động, kích thích lên lực lượng kinh khủng, mỗi một chân rơi xuống đều chấn động đến mức lay động cả lôi đài, mỗi một lần vọt mạnh đều để cho cuồng phong kêu rên.
- Aaa…!
Hứa Thiên Kỳ điên cuồng tụ lực lượng ngập trời, trọng quyền như có thể hủy diệt hết thảy tất cả mọi thứ.
Bọn người Lý Hoàng có chút ngưng mi, sâu sắc cảm nhận được năng lượng Hứa Thiên Kỳ bộc phát vào giờ phút này.
Ngay cả Hàn Ngạo cũng đều lắc lư ánh mắt, nếu như giờ phút này mình đấu với Hứa Thiên Kỳ thì hình như đã kém hơn nhiều rồi.
Khương Phàm có thể rõ ràng cảm nhận được khí lãng cuồng bạo đang đập vào mặt, nhưng văn ấn Chu Tước trên hai tay đều đã toàn diện thức tỉnh, phun trào lên khí thế kinh khủng.
- Aaa...
Khương Phàm hét lớn, một con vạn cổ hung cầm đang gáy to, âm thanh chấn động toàn trường khiến vô số người đau nhói cả màng nhĩ.
Hơn năm mươi ngàn người nơi đây đều đang chú nhìn tới hai người bọn hắn, Khương Phàm như đã hóa thân thành Chu Tước, lệ khí ngập trời, chiến ý như biển, huyết mạch trùng kích kinh khủng, rõ ràng ảnh hưởng đến tất cả Thú linh văn tại đây.
Rất nhiều Thú linh văn đứng đấy đều cảm nhận được linh hồn mình đang rung động, suýt chút nữa liền muốn quỳ ở nơi đó.
- Chu Tước, Bác Thiên Thuật!
Khương Phàm hét lớn ở trong lòng, toàn bộ móng vuốt đều sôi trào lên liệt diễm, như có hình thức Chu Tước ban đầu đang thành hình.
Chu Tước Bác Thiên Thuật chân chính so với ban đầu hắn phóng thích đã cường thịnh hơn mấy lần!
Hứa Thiên Kỳ ngưng tụ con ngươi, không đúng!
Đây là uy thế gì thế này?
Ầm ầm!
Trong chớp mắt, hai bóng người đã đối diện va chạm vào nhau, giống như là hai con cự thú Hoang Cổ hiện thế, mang theo sát uy chém giết vô địch.
Một tiếng vang thật lớn chấn thiên động địa, Thánh Viêm cuồn cuộn cương khí, bao phủ Khương Phàm và Hứa Thiên Kỳ, bao phủ cả tám trăm mét lôi tràng.
Trong vô số ánh nhìn soi mói, liệt diễm cương khí như đã biến thành thú ảnh.
Một con Chu Tước gáy to, bễ nghễ dân chúng, lệ khí vô biên.
Một con Thánh Viên gầm thét với trời, cuồng dã bá liệt, muốn nứt Thương Thiên.
Hình ảnh rung động này rất nhanh đã biến mất, phù dung sớm nở tối tàn, để vô số người cảm giác giống như là đã thấy ảo giác.
Sau một khắc!
Một bóng người từ trong bạo động bay ra ngoài.
Là Hứa Thiên Kỳ!
Hai tay hai chân, toàn bộ đều vỡ vụn!
Chỉ còn cái đầu và thân thể, liên tiếp nảy trên mặt đất, máu chảy nhìn thấy mà giật mình, hắn liên tục bị đập xuống vài trăm mét, sau đó đánh tới bình chướng.
Toàn trường kinh hô! Hãi nhiên biến sắc!
Ngay cả các cường giả Đại Tự Tại điện, Hỗn Độn Tử Phủ đều hít lấy một ngụm khí lạnh, khó có thể tin nổi, bọn họ cảm nhận được một cơn lạnh buốt thấu xương.
- Aaa…. !
Hứa Thiên Kỳ tức giận, huyết khí cuồn cuộn, trong vô số ánh mắt khiếp sợ, hắn đang ngưng tụ tứ chi đẫm máu.
Sát khí kinh khủng lần nữa sôi trào lên, mãnh liệt như sóng đào cuồn cuộn, rung động lòng người.
Thánh Viên linh văn trên trán Hứa Thiên Kỳ cũng vặn vẹo, giống như đang sống lại, Huyết Mâu linh văn đỏ tươi nhỏ xuống như máu tươi thật sự, hóa thành linh văn quỷ dị, bò đầy toàn thân.
Giờ khắc này, Hứa Thiên Kỳ giống như đang giải trừ một loại phong ấn nào đó.
Sát ý ngập trời, huyết khí như biển.
Hứa Thiên Kỳ bày ra hình dáng linh văn, ngồi xổm ở mặt đất, hai tay nắm chắc huyết mâu, trong chớp mắt, khí tức kinh dị xâm chiếm lôi tràng, cuồn cuộn không dứt.
Nhưng, Khương Phàm cũng không ngừng tấn công, sau khi đánh tan Hứa Thiên Kỳ, hắn đã nhanh chóng phóng tới, xông ra khỏi triều cường cuồng liệt, mượn nhờ Chu Tước Bác Thiên Thuật kích phát huyết khí, triệu ra tàn đao, phát ra một kích.
Thần huyết phát uy, huyết khí sôi trào.
Chu Tước gáy to, cộng minh với linh hồn.
Đao mang màu tím bạo kích, chém về phía Hứa Thiên Kỳ, Thánh Viêm cuồn cuộn hóa thành hư ảnh Chu Tước, vờn quanh ở hai bên đao mang.
- Giết!
Hứa Thiên Kỳ phát ra tiếng gào lớn cuồng dã, sát ý kinh thiên mang theo huyết khí chập trùng.
Mấy vạn người đều tựa như đột nhiên rơi vào Địa Ngục vô tận, sát ý kinh khủng đã thẩm thấu linh hồn bọn hắn.
Chương 679 Giận dữ mắng mỏ
Toàn trường chấn kinh, tứ chi đều đã nổ nát vụn còn có thể đánh?
Tinh thần đều đã sa sút đến tận đây còn có thể càng mạnh?
Hai chân màu máu của Hứa Thiên Kỳ mang theo hắn bay thẳng lên trời, trong tay cầm cây giáo lao đến Khương Phàm, giống như là Chiến Thần xuất thế.
Thẳng tiến không lùi!
Chiến uy kinh khủng trùng điệp, liên miên bất tuyệt!
Huyết khí ở phía sau lao nhanh cuồn cuộn, ác linh rít gào như sát khí vô biên lao ra khỏi Địa Ngục.
Rất nhiều người trên khán đài đã không chịu nổi mà ngồi liệt tại chỗ ngồi, toàn thân ướt nhẹp mồ hôi.
Còn có người sắc mặt đều đã tái nhợt, sợ hãi xuất phát từ sâu trong linh hồn.
Đây là chiến uy cỡ nào?!
Khí thế Khai Thiên Thức của Khương Phàm cũng càng không yếu, tử khí cuồn cuộn, đao mang giống như Huyền Thiết Thần Đao chân thực, Chu Tước xoay tròn càng hiện ra lệ khí vô biên.
Những nơi đao mang đi qua, không gian trở nên lay động kịch liệt, tùy thời đều sẽ bị xé nát.
Cương mãnh và bá khí hiện ra đến cực hạn.
Ầm ầm!
Sóng âm diếc tai quét sạch toàn trường, muốn đánh rách tả tơi màng nhĩ.
Khai thiên đao, Chu Tước Yêu Hỏa, toàn bộ đều bị vỡ nát, lôi triều như gió lốc hình thành khung cảnh hủy diệt kéo khắp tám phương.
Rõ ràng sát uy của Hứa Thiên Kỳ mạnh hơn mấy phần, hắn cực lực ổn định huyết mâu trong tay, muốn đâm xuyên qua đánh giết Khương Phàm.
Nhưng, do huyết thủy ngưng tụ ở hai tay không chịu nổi một chiêu cương mãnh như vậy nên đã vỡ nát tại chỗ, huyết mâu cũng theo đó mà bay ra, thân thể của hắn cũng lần nữa bị hất bay.
Khương Phàm thắng hiểm, không có một khắc thở dốc, hắn nhanh chóng phóng lên tận trời, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Khi Hứa Thiên Kỳ rơi xuống đất, một khắc này, liệp ưng từ trên trời giáng xuống, móng vuốt khuấy động liệt diễm xông về đầu Hứa Thiên Kỳ.
Huyết khí cuồn cuộn khắp toàn thân Hứa Thiên Kỳ, hắn cưỡng ép xoay chuyển, nhưng khí tức quá loạn, thân thể đã tàn phế, thế công theo không kịp.
Khương Phàm nhanh chóng bạo kích, như gió táp mưa rào bao phủ Hứa Thiên Kỳ.
Hứa Thiên Kỳ giãy dụa kịch liệt, nhưng vẫn bị xé nứt da thịt nơi lồng ngực, vô cùng thê thảm.
Bành!
Khương Phàm bay lên không, móng vuốt cứng như trọng chùy, nhanh chóng vòng kích, toàn bộ nện ở trên lồng ngực Hứa Thiên Kỳ.
Máu tươi tuôn ra khỏi yết hầu của Hứa Thiên Kỳ, chật vật bay ra ngoài, lại một lần nữa va chạm bình chướng bảo vệ.
Khương Phàm bình ổn rơi xuống đất, khí tức lộn xộn, tóc tai bù xù, nhưng vững vàng đứng ở nơi đó, cầm trong tay tàn đao chỉ về Hứa Thiên Kỳ:
- Trận chiến thứ hai, kết thúc!
Sau khi diễn võ trường kiềm chế trầm tĩnh một trận, lại một lần nữa sôi trào.
Mọi người thật sự khó có thể tin được, bọn họ rung động bao nhiêu thì càng kích động bấy nhiêu.
Thắng?
Khương Phàm lại thắng!
Khương Phàm lại có thể dựa vào Đại Thừa thánh văn, đánh trọng thương Chí Tôn thánh văn Hứa Thiên Kỳ?
- Linh văn của Khương Phàm rốt cuộc là cái gì vậy? Ta có thể đoán được là Linh Cầm, nhưng không thể có uy thế như vậy được.
- Móng vuốt của hắn có vấn đề! Một kích đánh vỡ nát tứ chi của Hứa Thiên Kỳ kia, khẳng định có vấn đề lớn!
- Ta càng hoài nghi huyết mạch của Khương Phàm có vấn đề gì đó!
- Khương Phàm không chỉ là Đại Thừa Thú linh văn, càng có thể là đã sớm đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch, nếu không thì không thể nào đánh bại Hứa Thiên Kỳ được.
- Huyết mạch! Huyết mạch!
- Khó có thể tin! Thật là khó có thể tin được!
Cường giả các phương trong sương phòng đều đang đắm chìm trong khiếp sợ, bất kể có phải là hiểu rõ Hứa Thiên Kỳ hay không, bây giờ bọn hắn cũng đã rõ ràng cảm nhận được thực lực của Khương Phàm kinh khủng đến cỡ nào.
- Ngày thứ ba, trận chiến thứ hai, Khương Phàm thắng.
Đại Tự Tại điện tuyên án cho trận chiến này.
Người của Chí Tôn Kim Thành xông lên diễn võ trường, bảo vệ Hứa Thiên Kỳ đang bị trọng thương.
Hứa Thiên Kỳ khống chế huyết khí, ngưng tụ tứ chi, đẩy đám người ra, hắn đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn Khương Phàm:
- Nói cho ta biết, linh văn của ngươi?
- Chờ ngươi đánh bại ta, ngày đó, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi.
Khương Phàm đưa tay chỉ về phía sương phòng Hỗn Độn Tử Phủ:
- Cuộc chiến thứ ba, Hỗn Độn Tử Phủ, mời!
- Đều lên đi! Thất thần làm gì, lên cho ta!
Ngu Khuynh Thành không kiềm chế được, từ cửa sổ sương phòng cao giọng hét lớn với các cường giả Võ Hầu bảng.
- Các ngươi là tới khiêu chiến, không phải đến xem chiến. Lúc này mới chỉ là ngày thứ ba mà đã trấn trụ các ngươi rồi sao, các ngươi có mặt ở nơi đó chỉ để ngồi ba mươi ngày sao?
Bọn người Lý Hoàng, Lạc Cuồng Sinh không thèm để ý đến Ngu Khuynh Thành đang gấy náo, bọn hắn đã thản nhiên chấp nhận như thế rồi.
Đám người có hơn mười tên càng không nguyện ý lên đài, nhất là sau khi xem xong trận khiêu chiến vừa rồi, bây giờ lên đài sẽ làm trò cười mà thôi.
Nếu quả như thật muốn chiến, cũng phải là sau khi có ai đó đánh Khương Phàm trọng thương.
- Chí Tôn Kim Thành, lại phái người lên đi, không phải các ngươi điều rất nhiều người đến sao? Nếu như các ngươi ép không được Khương Phàm, hắn sẽ trở thành Võ Hầu.
Ngu Khuynh Thành hét lớn với Chí Tôn Kim Thành.
Đây nào chỉ là chuyện Bất Tử Thiên Bia, càng liên quan đến vận mệnh của nàng.
Nếu như Khương Phàm thắng thật, nàng sẽ trở thành Chiến Nô, còn là vĩnh viễn.
Chiến Phật giận dữ quát tháo:
- Im miệng! Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi sao không lên? Ngu Kình Thương đâu, đã chết rồi sao?
Ngu Khuynh Thành cao ngạo ngẩng đầu:
- Ngũ ca ta là Võ Hầu chân chính, há có thể ra tay bây giờ.
Các cường giả trên Võ Hầu bảng cùng nhau nhíu mày, nữ tử này thật đúng là xem thường người quá đáng, Ngũ ca ngươi chờ lấy Võ Hầu, chúng ta đây là những thằng hề sao?
Bọn hắn tức giận, Ngu Khuynh Thành càng tức giận, chỉ vào bọn hắn hét lớn.
- Sự phách lối lúc trước của các ngươi đâu, là ai kêu gào muốn đánh phế Khương Phàm, là ai hô to lấy muốn để Khương Phàm ba ngày liền lăn xuống lôi đài? Một đám phế vật, thổi da trâu còn vang hơn, mỗi một tên đến khai chiến đều là rác rưởi! Ta xem thường các ngươi! Nếu đổi lại là ta, đã sớm đi ra khỏi diễn võ trường rồi, còn có mặt mũi ngồi ở chỗ đó xem chiến. Phi! Phi phi phi!
Ngu Khuynh Thành giận dữ mắng mỏ lập tức kích thích vô số ánh mắt tức giận.
Chương 680 Ứớc chiến cuối cùng
- Nhìn cái gì, muốn đánh ta sao? Đánh Khương Phàm, ngay cả cái mông cũng không ngẩng lên được còn muốn đánh ta, trừng mắt lên làm gì? Bây giờ ai lên đài hung hăng giáo huấn Khương Phàm, xem như bị đánh bay, ta cũng kính hắn là một nam tử.
Ngu Khuynh Thành muốn kích thích bọn hắn lên đài, thay nhau khiêu chiến Khương Phàm, nhưng các cường giả Võ Hầu bảng lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng sau một lúc, đều lựa chọn không quan tâm nữa.
- Cuộc chiến thứ ba, Hỗn Độn Tử Phủ! Xin chiến!
Khương Phàm lên tiếng rống to, chủ động khiêu chiến Hỗn Độn Tử Phủ.
Nhưng Hỗn Độn Tử Phủ đều đã đem toàn bộ hi vọng ép trên người Ngu Kình Thương, cũng không có phái tới bao nhiêu cường giả đặc biệt.
Mặc dù bọn hắn rất tức giận, nhưng không có ai dám lên đài tìm tai vạ.
Lấy Khương Phàm cùng ân oán với Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn, nếu ai đi lên, không đánh cho tàn phế cũng phải đánh phế.
- Không phải Hỗn Độn Tử Phủ rất mạnh sao, không phải rất nam tử sao, lên đi chứ!
Có người khinh thường hừ lạnh, rất nhanh đã khiến cho số đông hưởng ứng, hơn mấy ngàn vạn người cao giọng thúc giục Hỗn Độn Tử Phủ lên đài.
Bọn hắn liên tiếp kiến thức Lý Hoàng, Thánh Phật, Hứa Thiên Kỳ khiêu chiến, đối với chiến đấu bình thường đã không có hứng thú nữa. Bây giờ bọn hắn chỉ muốn xem Ngu Kình Thương lên đài, muốn xem chiến đấu cường hãn hơn điên cuồng hơn.
- Ngũ ca đâu?
Ngu Khuynh Thành hỏi ở hai bên.
- Tiến hành khổ tu sau cùng trong Lạc Chùy trọng địa, hình như đang chuẩn bị đến cấm khu ba trăm lần.
Các tộc nhân Tử Phủ đều lắc đầu, ai cũng không ngờ tới sẽ xuất hiện kết cục như vậy, cho nên Ngu Kình Thương đã chuẩn bị mấy ngày cuối cùng mới tới.
- Từ hôm nay trở đi, ta chỉ chờ Ngu Kình Thương! Ai dám lên đài, ta sẽ đánh phế!
Khương Phàm ngồi xuống trên lôi đài nghỉ ngơi.
Ngu Khuynh Thành tức giận quát tháo:
- Ngươi chờ đấy, chẳng mấy chốc Ngu Kình Thương sẽ tới thu thập ngươi, biến ngươi thành tàn phế, vĩnh viễn không thể nào khôi phục lại được.
Khương Phàm thờ, hoàn toàn đắm chìm trong ý thức hải, tìm hiểu Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Sau khi dung hợp Đại Địa Thú Linh Viêm, uy lực Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền đã tăng vọt gấp đôi, phóng thích càng có hiệu suất.
Trải qua mấy trận ác chiến, hai vấn đề này đều phát huy vô cùng tinh tế.
Đại Địa Thú Linh Viêm cùng Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền xác thực giống lời Đan Hoàng nói, đúng là tuyệt phối, cả hai tương hợp là vì chiến mà sinh.
- Quyền thứ mười một, Tê Giác Bạo Kích!
Ý thức hải của Khương Phàm nổi lên gợn sóng, ngưng tụ ra cái bóng của hắn, thử nghiệm diễn dịch quyền pháp mới.
Trước đó hắn không thể tưởng tượng nổi để diễn dịch võ pháp, nhưng khi ý thức hải trưởng thành, Đại Địa Thú Linh Viêm đã mang tới thay đổi hoàn toàn mới, Khương Phàm cảm giác có thể thử một chút.
Ba giờ sau đó, một con Tê Giác Thú hung mãnh phóng tới trong ý thức hải, mạnh mẽ đâm tới, tàn bạo cuồng dã, giống như muốn phá hủy hết thảy mọi thứ ở trước mặt.
Sau đó không lâu, bên cạnh những thú ảnh như hùng sư, Bạo Viên đã có nhiều thêm một Tê Giác Thú, sinh động như thật, kim quang lóng lánh.
Khương Phàm phấn chấn, thật có thể?
Sau này tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, chẳng phải chỉ cần diễn dịch trong đầu thôi sao?
Quá tuyệt vời!
Vô Hồi Thánh Chủ thật đúng là đã cho hắn một món lễ lớn!
Khương Phàm nín thở định thần, tiếp tục đắm chìm trong thế giới ý thức hải, diễn lại quyền thứ mười hai —— Giáp Quyền!
Hắn ở chỗ này nghiên cứu lại nhẹ nhàng vui vẻ, Vương Quốc Hắc Ám lại lâm vào oanh động.
Trước đó mặc dù đã cử hành qua rất nhiều lần thi đấu khiêu chiến Võ Hầu, nhưng đều là từ lúc bắt đầu đã không ngừng chém giết, một mực giết tới khi người khiêu chiến sụp đổ, mỗi ngày mười trận, đều là những trận quyết chiến nóng nảy.
Lần thi đấu khiêu chiến Võ Hầu này lại vào ngày thứ ba đã liền đạt đến đỉnh phong, sau đó... Không còn có người nào lên khiêu chiến!
- Khương Phàm hình như đang ngủ trên lôi đài!
- Phách lối, quá phách lối, đây đúng là miệt thị đối với các thiên tài Võ Hầu bảng.
- Đám thiên tài Võ Hầu bảng trên khẳng định rất uất ức, nhưng không có cách cả, đánh không lại mà.
- Vì sao Chí Tôn Kim Thành không tiếp tục điều nhiều thiên tài, cường giả hơn leo lên Võ Hầu bảng, khiêu chiến Khương Phàm?
- Không phải bọn hắn không muốn, mà ngay cả thiếu niên Chí Tôn như Hứa Thiên Kỳ đều suýt chút nữa bị đánh chết, lại còn có thể điều người nào đây? Nếu như điều tới một người lại thua nữa, há không phải càng mất mặt sao.
- Tên Khương Phàm này rốt cuộc là xuất hiện từ đâu, Vô Hồi thánh địa sao lại tìm được thiên tài như thế chứ. Hình như cho đến bây giờ vẫn đều không có người nào rõ ràng linh văn của Khương Phàm là gì.
- Bây giờ phải xem Ngu Kình Thương, các ngươi cảm thấy, hắn và Khương Phàm ai mạnh hơn?
Bầu không khí Vương Quốc Hắc Ám đã bắt đầu tăng vọt, ngay cả rất nhiều Linh Hồn cảnh, thậm chí các lão quái vật thần bí điệu thấp cũng bắt đầu chú ý đến cuộc khiêu chiến này.
Nhưng, Ngu Kình Thương vẫn chậm chạp không xuất hiện, tin tức Hỗn Độn Tử Phủ truyền đến là, Ngu Kình Thương đang ở cấm khu ba trăm lần tại Lạc Chùy trọng địa khổ luyện.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng ngày, tất cả mọi người đều đang đợi Ngu Kình Thương đến. Nhất là Hứa Thiên Kỳ, Lý Hoàng, Vương Tiêu, Lăng Thất Tung, cùng bọn người Lạc Cuồng Sinh, đều đang chờ đợi Ngu Kình Thương khiêu chiến.
Nếu như Ngu Kình Thương thắng, bọn hắn sẽ một lần nữa lên đài, tự mình khiêu chiến.
Bởi vì võ pháp của mọi người đều có chỗ khác biệt, không giống nhau, mặc dù bọn hắn thua bởi Khương Phàm, nhưng chưa hẳn có thể thua Ngu Kình Thương.
Nhưng nếu như Ngu Kình Thương cũng thua, lần thi đấu khiêu chiến Võ Hầu này, cũng có thể coi như kết thúc.
- Ngu Kình Thương còn chưa tới?
- Hôm nay cách ngày kết thúc thi đấu khiêu chiến Võ Hầu còn lại tám ngày! Ngu Kình Thương sẽ không phải là không tới đấy chứ?
- Ngu Kình Thương không thể nào không đến được, chậm chạp không xuất hiện, chỉ có một khả năng, hắn đang tăng thực lực!
Các phương cũng bắt đầu sốt ruột, cũng càng thêm chờ mong.
Cùng lúc đó, thời điểm Vương Quốc Hắc Ám cao điệu cử hành khiêu chiến thi đấu, Chí Ám lĩnh vực đang bị Ly Hỏa thánh địa tấn công mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK