Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1149 Điên rồi điên rồi

- Căn cứ trước mắt tình huống đến xem, hình như... chuyện là như vậy...

- Chuyện này phải xử lý thế nào?

Mặt mũi Khương Phàm tràn đầy xấu hổ, là người đã tự mình trải qua, tương đương đã hiểu mùi vị đó.

- Ngươi cho ăn thuốc, chính ngươi giải quyết.

- Sư phụ! Ngài nói lời này coi như có chút không chịu trách nhiệm! Là ngài bảo ta cho ăn Sinh Mệnh Cam Lộ, cũng là ngài cam đoan không có vấn đề!

- Ta không có bảo ngươi cho ăn huyết đan!

- Lúc ta cho ăn, ngài cũng không có ngăn cản.

- Ta không nghĩ tới ngươi lại cho ăn nhiều như vậy!!

- Ta...

Trong lòng Khương Phàm bỗng nhiên lắc một cái, bởi vì Tô Lăng lại một lần nữa biến trở về hình người, đôi mắt mê ly kia có chút mở ra, lại còn nhìn về phía hắn.

Tô Lăng có ngũ quan đẹp đẽ, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, giờ phút này, ánh mắt nàng nhẹ di chuyển, mê ly, muốn chọc người bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Bình thường lạnh lùng như băng, giờ phút này dịu dàng như thế, càng mang đến dụ hoặc dính người.

Tô Lăng nhìn Khương Phàm anh tuấn trước mắt, cam lộ trong thân thể giống như là nhận lấy kích thích, đột nhiên mãnh liệt lên, toàn thân nàng khô nóng, trong hơi thở phát ra tiếng ngâm khẽ mê người, đôi môi đỏ hé mở, phun ra lưỡi rắn tinh hồng.

Khương Phàm tranh thủ thời gian nghiêng đầu đi, tránh khỏi ánh mắt lửa nóng kia.

Đan Hoàng không còn gì để nói, ngươi quay đầu thì nàng nhìn không thấy ngươi rồi à?

- Chớ ngẩn ra đó, tranh thủ thời gian mớm thuốc.

- Còn muốn cho ăn? Sư phụ, ngài đây là quá mức!

- Ta bảo ngươi mớm thuốc định thần tĩnh khí!!

- A? Đúng đúng đúng.

- Nhanh lên, đừng lề mề, có thể nhét bao nhiêu thì nhét bấy nhiêu, ta thấy nàng có chút không khống chế nổi.

Khương Phàm triệu ra bó lớn dược liệu, vọt tới Tô Lăng.

Tô Lăng chống thân thể uyển chuyển lên, chủ động ôm lấy Khương Phàm.

- Tê! Nóng quá!!

Khương Phàm âm thầm nhếch miệng, thân thể này quá nóng.

Tô Lăng ngửi được khí tức nồng đậm của hắn, dược hiệu lần nữa nhận kích phát, toàn thân khô nóng lại khó chịu, nàng dùng sức cuốn lấy Khương Phàm, mở ra môi đỏ liền 'Cắn' tới Khương Phàm.

Vóc người này...

Khương Phàm hít vào một hơi, không hổ là xà mãng biến thành nữ tử, đường cong hình dáng đúng là không thể bắt bẻ, cảm giác yếu đuối không xương càng kích thích người.

- Tô Lăng, đắc tội!

Khương Phàm cố nén phần kích thích kia, ngăn chặn đầu Tô Lăng, lấy ra dược liệu cứng rắn nhét vào trong miệng nàng.

Tô Lăng bị sặc, đau đớn giãy dụa, sau đó... Mắt dọc có chút ngưng tụ, đột nhiên khôi phục tỉnh táo.

- Nhịn thêm, rất nhanh sẽ dễ chịu...

Khương Phàm cùng Tô Lăng bốn mắt nhìn nhau, trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Tỉnh?

Nói đùa cái gì!

Tư thế của hai người bây giờ quá kình bạo.

Khương Phàm nắm lấy Tô Lăng, đặt ở trên mặt đất.

Tô Lăng quấn lấy Khương Phàm, kề sát toàn thân.

Mà một bàn tay Khương Phàm còn đang thô lỗ đút thuốc vào trong miệng nàng, trong miệng vừa mới nói ra câu kia 'Dễ chịu' rất là hèn mọn.

- Ngươi đang... Làm gì...

Miệng Tô Lăng bị nhồi vào dược liệu, thanh âm mơ hồ không rõ.

Nàng cảm nhận được toàn thân một lần nữa luồn lên tới sóng nhiệt mãnh liệt, giống với cảm giác quái dị khó chịu kia, con ngươi có chút ngưng tụ, đột nhiên nghĩ đến Vĩnh Hằng Thánh Sơn.

- Ta đang giúp cô, cô tin không?

Khương Phàm khóc không ra nước mắt, trong đầu phát ra gào thét khàn giọng:

- Sư phụ!

- Gọi ta vô dụng, tranh thủ thời gian, nhét đi!

Đan Hoàng bất đắc dĩ, hài tử xui xẻo này.

- Tô Lăng cô nương, ta là có ý tốt.

Khương Phàm quyết tâm, một tay bóp lấy cổ Tô Lăng, xoa cằm, khác một tay nắm lấy dược liệu cứng rắn nhét trong miệng nàng.

Nhưng...

Đáy mắt Tô Lăng chợt hiện lên ý lạnh, thân eo vặn vẹo, hai chân đột nhiên đạp hai chân Khương Phàm ra.

A?

Dược hiệu lại phát tác?

Khương Phàm đang kinh ngạc tư thế dưới thân, Tô Lăng đang chống hai chân hắn ra, trong chốc lát, quỳ gối bạo kích, thẳng đến dưới hông.

- A!!

Khương Phàm hét lên đầy thảm thiết, cả người bị húc bay ra ngoài.

Nghiệp chướng, Đan Hoàng than nhẹ.

Tô Lăng sôi trào yêu khí, lay động mãnh liệt, hóa thân thành cự mãng trăm mét, phát ra tiếng gào thét nóng nảy.

Long...

Ầm ầm...

Mặt đất sụt lún, vết nứt lan tràn, một con cự mãng tráng kiện thân mang lân đỏ rít gào đụng đi ra.

- Cô nghe ta giải thích!

Khương Phàm nhào vào trên mặt đất, chật vật đứng lên nhanh chân phóng tới, chỉ là phía dưới máu me đầm đìa, quá đau.

Xích Luyện Cự Mãng sôi trào yêu khí thảm liệt, vọt tới giống như điên.

Lân đỏ phát sáng, mảng lớn rời khỏi, khuấy động sóng nhiệt kinh khủng, tiến lên bạo kích Khương Phàm.

Lân đỏ cứng rắn lại nóng hổi, oanh kích mặt đất, nổ lên hố sâu, cây cối, tảng đá đều bị vô tình đánh xuyên.

Phía trước là một tòa núi cao, bị lân đỏ bao phủ, thủng trăm ngàn lỗ.

- Cô trúng độc! Ta đang cho cô cho ăn thuốc giải!

Khương Phàm chật vật chạy trốn, la to.

Tê!!

Cự mãng lân đỏ vặn vẹo thân hình khổng lồ, phá hủy cánh rừng, va chạm đại sơn, nổi điên đánh giết Khương Phàm.

- Chết tiệt, ta không có đói khát như vậy.

Khương Phàm đột nhiên phóng tới không trung, nhấc lên liệt diễm, muốn oanh kích Tô Lăng.

Chỉ cần trọng thương nàng liền có thể để nàng tạm thời tỉnh táo, cũng có thể thông qua chữa trị thân thể triệt tiêu dược hiệu của Sinh Mệnh Cam Lộ.

- Ngươi còn muốn giết ta diệt khẩu?

Tô Lăng gào lớn, toàn thân nhúc nhích lưu quang quái dị, một nguồn khí tức kinh khủng thôn nạp thiên địa phun trào ra, cuốn về phía Khương Phàm.

- Ta...

Khương Phàm kịp thời thu tay lại, nhanh chóng chạy trốn.

Tê tê tê! Tê...

Tô Lăng bạo tẩu, thân thể cao lớn xung kích dễ như trở bàn tay, túc điểu kinh bay, mãnh thú trong dãy núi cũng hồi hộp.

Ánh mắt của nàng tràn ngập tơ máu, tức giận không kiềm chế được.

Hỗn đản này trước đó suýt chút nữa mai táng nàng, bây giờ thừa dịp nàng không tỉnh táo còn muốn khinh bạc nàng.

May mắn bị đánh thức, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Súc sinh, hỗn đản, thánh địa làm sao lại có được một tên bại hoại cặn bã như thế.

Khương Phàm không ngừng quay đầu nhìn quanh, chật vật lại sốt ruột.

Người của Chí Tôn Kim Thành rất có thể ở gần đó, nếu như lại náo như thế, lúc nào cũng có thể sẽ bị phát hiện.
Chương 1150 Nhanh nhẹn dũng mãnh

Tê!!

Tô Lăng quấn lên cao phong trước mặt, thân thể trăm mét dùng sức quấn chặt, ngọn núi vỡ nát, đá vụn loạn tung tóe.

Nàng ngẩng đầu lên, mở to miệng ra phóng xuất khí tức thôn vệ cường đại.

Ngàn mét rừng rậm lắc lư kịch liệt, ngay cả tầng mây đều đang rơi xuống, không gian càng giống như đại mạc chập trùng kịch liệt.

Trong thời gian ngắn, nhiều loại năng lượng bị gom lại trong mồm nàng, cũng không có chôn vùi, cũng không có luyện hóa, mà là hoàn chỉnh hiện ra nó lực lượng nguyên thủy, giống như một vùng trời nhỏ này đều bị áp súc cùng một chỗ.

Khương Phàm quay đầu nhìn quanh, một khắc này, toàn thân Tô Lăng đều đã phát ra ánh sáng, quả cầu năng lượng bạo kích trong nháy mắt.

Bởi vì hấp thu lực lượng không gian bầu trời, tốc độ của nó đã đạt tới cực hạn, phảng phất vượt qua không gian, trong nháy mắt vượt ngang hơn mười dặm.

Truyền thừa huyết mạch nhanh nhẹn dũng mãnh, nương theo uy thế kinh khủng.

Ầm ầm!!

Năng lượng áp súc được phóng thích, cứ như thiên địa họa loạn, dẫn phát bạo tạc kinh khủng.

- Lực lượng thôn phệ thật mạnh.

Gương mặt Khương Phàm có phản ứng, kích hoạt áo giáp, ngạnh kháng bạo tạc.

Uy lực bạo tạc tuyệt luân, cánh rừng bị chôn vùi, núi đá bị vỡ nát, càng rung chuyển không gian, Khương Phàm hất ra hơn mười dặm.

Cảnh giới của Khương Phàm cao, thân thể cứng rắn, không có bị thương, hắn thuận thế bay lên, nhanh chóng chạy trốn.

Tô Lăng giận dữ, thân thể cao lớn bỗng nhiên cuốn một cái, vỡ nát cả đỉnh núi kia, vọt ra ngoài như bay, đuổi bắt Khương Phàm trong cánh rừng hỗn loạn.

- Đó là... Tô Lăng?

Bên trên một ngọn núi cao ở xa xa, một đám nam nữ tử bị hỗn loạn hấp dẫn sự chú ý.

Áo bào màu tím, biểu hiện ra thân phận tôn quý của bọn hắn, Phạm Thiên thư viện.

- Là Tô Lăng, đi qua nhìn một chút.

Nữ tử cầm đầu mang theo mạng che mặt màu tím, chân đạp mây mù, đi lên nghênh đón.

- Ai dám trêu chọc người của Đại Diễn thánh địa?

Các học viên khác kích phát linh văn, toàn bộ đều đuổi theo.

- Tô Lăng! Cô bình tĩnh một chút! Nếu tiếp tục náo loạn Chí Tôn Kim Thành sẽ đến đây mất! Ta không có hỗn đản như cô nghĩ đến vậy, ta thật sự là vì cứu cô. Cô không có cảm giác thân thể cô có vấn đề sao? Ta là đang cho cô cho ăn thuốc định thần tĩnh khí!

Khương Phàm chạy trốn giữa khu rừng, lớn tiếng giải thích, hi vọng Tô Lăng có thể tỉnh táo lại.

Nhưng Tô Lăng càng ngày càng táo bạo, rít gào đuổi bắt hắn, phá hủy mảnh rừng, núi lớn, nhấc lên cự thạch cực to.

Hai mắt đỏ lên, lân phiến toàn thân đều đang run rẩy.

- Đáng chết! Tô Lăng, đắc tội!

Khương Phàm lần nữa dừng lại, sắc mặt hung ác, nhấc lên liệt diễm muốn phóng tới không trung.

- Dừng tay! Ngươi biết người ngươi đang đối mặt chính là ai không?

Nơi xa truyền đến quát lạnh.

Chí Tôn Kim Thành?

Khương Phàm lập tức quay đầu, lại nhìn thấy thiếu nữ mặc áo tím.

Xa xa, trong cánh rừng cũng liên tiếp dâng lên số lượng lớn người mặc áo tím, có nam có nữ, nổi giận đùng đùng, lớn tiếng quát tháo.

Phạm Thiên thư viện?

Khương Phàm thở phào, tiếp tục xông về phía Tô Lăng.

Không thể do dự nữa, nhất định phải khống chế Tô Lăng lại.

- Lãnh Tuyền, giết hỗn đản này.

Tô Lăng rít gào, toàn thân dâng lên ánh sáng đỏ hồng, hỏa diễm mãnh liệt, ngưng tụ thành vô số vảy đao, giống như gió bão cuốn qua giữa không trung, oanh kích Khương Phàm.

Khương Phàm đối diện đụng vào, kim viêm bạo động, dữ dội tung bay tất cả hỏa diễm, cường thế xuất hiện ở trước mặt Tô Lăng.

- Dừng tay! Nàng là nữ nhi của Đại Diễn Thánh Chủ, ngươi điên rồi sao?

Lãnh Tuyền quát, huy động kiếm băng trong tay, bầu trời trong nháy mắt dâng lên mê vụ, bên trong trùng điệp kiếm ảnh, mang tới uy hiếp mãnh liệt.

Nhưng... Nàng cho rằng lời mình nói có thể trấn trụ người điên kia. Nàng cho rằng chiêu thức của mình có thể hù được người điên kia. Thế nhưng người kia cũng không hề quay đầu lại, sau khi giết tới trước mặt Tô Lăng, toàn thân dâng lên hỏa diễm mãnh liệt, cuốn lên khắp trời cao, hóa thành lít nha lít nhít hỏa vũ, giống như lưỡi kiếm sắc bén tràn ngập đất trời che mất Tô Lăng.

Tê...

Tô Lăng kêu gào thảm thiết trong liệt diễm.

Hỏa vũ đầy trời so với lợi kiếm còn muốn sắc bén hơn, toàn bộ đều đánh vào trên cơ thể khổng lồ của nàng, đâm rách lân giáp, xuyên thủng thịt xương, thân thể trăm mét lập tức thủng trăm ngàn lỗ.

Máu tươi theo ngọn lửa màu vàng óng bay lả tả đầy trời.

- Không!!

Lãnh Tuyền quá sợ hãi, cuốn lên mê vụ, giết tới.

- Ở đâu ra dân liều mạng, ngay cả nữ nhi Thánh Chủ cũng dám giết?

Các đệ tử thư viện hít vào từng ngụm khí lạnh, vội vàng phóng thích võ pháp tiến lên.

Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, ngưng tụ trọng quyền mãnh hổ, cuồng dã đánh vào trên đầu Tô Lăng.

Áp chế vượt qua hai trọng thiên để Tô bay lên mà không hề có lực hoàn thủ.

m thanh trầm đục, đầu Tô Lăng bỗng nhiên hạ xuống, thân thể cao lớn cũng đều theo nhấc lên rồi rơi xuống.

Ầm ầm!

Khương Phàm mở thanh đồng tiểu tháp tầng thứ ba ra, sau lưng truyền đến tiếng vang, mê vụ cuồn cuộn, không gian vặn vẹo, hình thành vòng xoáy mãnh liệt.

Sâu trong vòng xoáy sương mù phảng phất có được chập trùng núi cao rừng rậm.

Tô Lăng rơi xuống thân thể nhận dẫn dắt, phóng lên tận trời, bị cuốn tiến vào bên trong tầng thứ ba.

- Đừng nhiều chuyện!

Khương Phàm cảnh cáo đệ tử Phạm Thiên thư viện đang giết tới, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

- Đuổi! Mau đuổi theo!

Lãnh Tuyền và đám người lo lắng đuổi theo.

Mặc dù bên trong Luân Hồi bí cảnh có rất nhiều dân liều mạng, cũng đều không có chút kính sợ nào đối với bọn hắn, nhưng cực ít có người nào chủ động tập kích bọn họ, trừ phi là tình huống đặc biệt, nếu không thì sẽ không tùy tiện phát sinh xung đột.

Nam tử này rốt cuộc là ai?

Lại còn dám săn giết Tô Lăng!

Tô Lăng là nữ nhi của tôn chủ thánh địa Tây Bộ, đủ để đánh đồng cùng một số truyền nhân hoàng tộc.

Nhưng, bọn hắn đuổi mấy chục dặm, dần dần đã mất dấu bóng dáng 'Hung thủ'.

- Có ai nhìn thấy rõ hình dạng của hắn không?

Gương mặt Lãnh Tuyền sau mạng che mặt vô cùng nghiêm trọng, nếu đã gặp loại chuyện này, nhất định phải quản đến cùng.
Chương 1151 Xà nữ cứng đầu

- Có chút ấn tượng, nhưng không thấy rõ ràng.

Các học viên nhao nhao lắc đầu.

Lãnh Tuyền phân phó, nói:

- Tiếp tục tìm kiếm! Chỉ cần đụng phải, chúng ta hẳn là có thể nhận ra.

Có học viên nói:

- Ta thấy thực lực người kia rất mạnh, dám săn giết Tô Lăng, khẳng định là một tên điên, chúng ta coi như tìm được, cũng chưa chắc có thể bắt lấy hắn. Ta thấy tốt nhất chúng ta nên liên hệ Thi Văn Kiệt, thuận tiện thông báo Chí Tôn Kim Thành.

Lãnh Tuyền phân phó ở hai bên:

- Mấy người các ngươi đi tìm Thi Văn Kiệt. Mấy người các ngươi đi thông báo Chí Tôn Kim Thành. Sau khi tìm được, đều đến nơi đây tập hợp, thuận theo dấu vết ta lưu lại, cùng ta tụ hợp.

- Lãnh Tuyền sư tỷ, tỷ nhất định phải cẩn thận.

Các học viên tách ra hành động.

- Phải nhanh lên!!

Lãnh Tuyền lớn tiếng nhắc nhở, sau đó nâng chân đạp mây mù phóng tới không trung.

Tên điên kia bắt Tô Lăng làm gì?

Chẳng lẽ là xem như Yêu thú, muốn giết ăn?

Hay là coi trọng sắc đẹp của Tô Lăng, muốn lăng nhục nàng.

Đám dân liều mạng đáng chết!

Luân Hồi bí cảnh nên phong ấn những vết nứt kia, không thể để cho những kẻ không có chút kính úy nào như thế này tùy ý làm bậy.

- Tỷ tỷ, mau lên.

Đông Hoàng Như Yên kích động thúc giục Đông Hoàng Như Ảnh.

Liền biết đi theo Khương Phàm nhất định có thể nhìn thấy trò hay đặc sắc.

- Tô Lăng... Đại Diễn thánh địa...

Đông Hoàng Như Ảnh không có bao nhiêu hiểu rõ đối với thánh địa Tây Bộ, nhưng từ trong lời nói của vị cô nương tên Lãnh Tuyền kia, nàng đã mơ hồ đoán được chút gì.

Khương Phàm liên tiếp thay đổi phương hướng, xông ra rất xa mới tìm được một hẻm núi ẩn nấp, trốn đến đó.

- Nơi này là không gian của ta, cô không ra được, trước tiên hãy điều trị thương thế.

Giọng Khương Phàm truyền tới tầng thứ ba.

- Ngươi muốn giết ta diệt khẩu?

Tô Lăng máu me khắp người, xương cốt đều bị đánh xuyên, vô cùng đau đớn.

Để nàng cảm thấy kỳ quái là, vết thương lại đang chủ động khép lại, tốc độ còn rất nhanh.

- Cô biết Sinh Mệnh Cam Lộ không?

- Không biết!

- Là loại bảo dược có thể chữa trị thương thế, có thể trong thời gian rất ngắn tái tạo xương cốt bị gãy, khôi phục tinh khí thần. Nhưng, nếu như sau khi khôi phục thương thế, Sinh Mệnh Cam Lộ không có tiêu hao hết liền sẽ tiếp tục phát huy dược hiệu, ừm... Chủ yếu chính là kích thích phát dục, cũng sẽ kích thích chút loại cảm giác này.

Giọng Khương Phàm quanh quẩn trong núi rừng mênh mông, nhẫn nại giải thích.

Tô Lăng quay quanh thân thể cao lớn trên một cây đại thụ:

- Đánh rắm!

Khương Phàm dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này thật nhanh nhẹn dũng mãnh.

- Cô có thể không tin, chờ cô trở lại thánh địa điều tra thêm liền biết. Lúc ấy ta phục kích Chí Tôn Kim Thành, không cẩn thận đã khiến ô bị thương, thương thế của cô rất nặng, chỉ có thể dùng Sinh Mệnh Cam Lộ đi điều trị. Nhưng sau khi ô ổn định lại, dược hiệu còn không có tản ra, ta không muốn mọi người khó xử, liền muốn cho cô ăn chút thuốc định thần tĩnh khí.

- Đánh rắm!!

Tô Lăng sống chết không tin.

Thời điểm tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, hỗn đản này đã từng hạ thuốc cho Nhị thúc nàng, khẳng định là đang tái phạm.

- Ta dùng danh dự của ta xin thề, ta thật không có nghĩ muốn mạo phạm cô.

Khương Phàm nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết hiểu lầm này, bằng không đợi nàng trở lại Đại Diễn thánh địa lại ăn nói lung tung, trong sạch của hắn liền xong rồi.

- Ngươi còn có danh dự?

- Khương Phàm ta mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng ta sống rất thẳng thắn, danh dự của ta so với gia hỏa ra vẻ đạo mạo kia tốt hơn nhiều.

- Phi!!

- Chúng ta lui một bước, ta coi như thật có chút ý nghĩ gì, cũng sẽ không xuống tay với cô. Cô là yêu, là đại mãng, ta là người, chúng ta không thể nào.

- Phi!

- Lui thêm bước nữa, nếu như ta thật sự là loại người này, bây giờ nếu đã bắt lại cô, ta có thể buông tha cô sao? Bây giờ cũng đã bắt đầu!

- Phi!!

- Cô vẫn nên bình tĩnh trước một chút đi.

Khương Phàm bất đắc dĩ rút ý thức về, thở dài, nghiệp chướng thật!

Tô Lăng cuộn trên đại thụ tráng kiện che trời, tức giận nhìn lên bầu trời, yên lặng đợi rất lâu, xác định Khương Phàm không ở phía sau mới lùi về hình người, thả người nhảy xuống.

Độ cao hơn ngàn mét, nàng liên tiếp rơi xuống giữa chạc cây, bước chân phiêu miểu, thân pháp nhẹ nhàng.

Nhưng, sau khi nhảy xuống mấy tầng nhánh cây, nàng ngừng lại, khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn trước ngực một chút.

Trước đó khéo léo đẹp đẽ, không lớn không nhỏ, thật sự là rất tốt, bất luận là nhảy vọt hay là chạy, đều rất tự nhiên. Bây giờ lại theo thân thể lớn lên biên độ nhảy vọt nổi lên gợn sóng.

Lớn!

Rất lớn!

Tô Lăng lung lay thân thể, nổi sóng chập trùng, rất khó chịu, rất không thoải mái.

- Hỗn đản!

Tô Lăng lấy ra bộ y phục, khoác ở trên thân, bắt đầu quan sát mảnh này không gian thần bí.

Vô cùng an tĩnh, không có tiếng gió, không có tiếng nước, cũng không có chút thanh âm động vật.

An tĩnh đến nỗi làm người ta hoảng hốt.



Khương Phàm rời khỏi hẻm núi, tiếp tục tìm kiếm 'Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa'.

- Cấm khu số năm?

Nửa ngày sau, Khương Phàm đứng trên một vách núi, quan sát một cái hố to hãm sâu.

Hố to rộng hai ba mươi dặm, nhấc lên tử khí âm trầm, số lượng lớn vong hồn như ẩn như hiện phát ra tiếng hét thê lương.

Bên trong tử khí cuồn cuộn có một tảng đá trắng bệch tung bay, trên đó viết cấm khu số năm.

- Nơi này hẳn là do Chí Tôn Kim Thành làm tiêu ký đặc biệt. Phàm là đặc biệt vòng đi ra, khẳng định vô cùng nguy hiểm.

Khương Phàm do dự một lát, quay người rời khỏi, không có tùy tiện xông vào.

Liên tiếp năm ngày, Khương Phàm đều 'Lang thang' trong rừng rậm mênh mông, liên tiếp phát hiện hai nơi đặc biệt, nhưng đều không nhìn thấy Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa.

- Đây là vùng rừng đá Tô Lăng nói kia sao?

Khương Phàm đi ra khỏi rừng cây, nhìn qua 'Sơn lâm' kỳ tú phía trước.

Mỗi ngọn núi đều thẳng tắp, cao ngất, mọc đầy cỏ cây, giống như từng cây đại thụ tráng kiện mọc thẳng tới trời cao.

Nhưng... Nơi này lại chiếm cứ số lượng lớn Yêu thú loại xà mãng.
Chương 1152 Liên hợp lùng bắt

Rất nhiều tế xà màu xanh lá giống như dây leo treo ở nơi đó, nếu như không nhìn kỹ rất khó chú ý tới.

Có một số mãng xà to lớn tráng kiện khổng lồ dài mấy chục mét, quay quanh đỉnh núi, săn bắt mãnh cầm bay qua bầu trời.

Trong rất nhiều góc còn có rắn độc ẩn hiện, những nơi bọn chúng đi qua, cỏ cây đều khô héo.

Khương Phàm mặc dù không sợ những con rắn này, nhưng từ trong rừng đá đã nhận ra một khí tức nguy hiểm mãnh liệt nào đó.

Bên trong ‘Vương Quốc Xà Mãng’này, khẳng định có cá thể tồn tại giống như 'Quốc vương'.

Tô Lăng là cự mãng, có thể tùy ý ra vào, hắn cũng không dám tuỳ tiện khiêu khích.

Khương Phàm lắc đầu, quay người rời khỏi nơi này.

Nhưng, khi hắn rời khỏi không lâu, một con Thanh Xà từ trong cánh rừng gần đó bò ra tới tập trung vào hắn, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, ánh mắt giá lạnh.

Thanh Xà vặn vẹo thân thể phân hoá ra một con Thanh Xà mới.

Chính nó lặng yên không tiếng động đuổi theo Khương Phàm, Thanh Xà mới biến mất trong cánh rừng.

Trong rừng cây hơn tám mươi dặm bên ngoài.

Một nam tử to béo ở trần đang dạo bước trong rừng, nhắm mắt lại, hai tay mở ra, yên lặng cảm nhận được cái gì đó.

Ở phía sau, hơn mười học viên thư viện người khoác áo bào tím kích ra linh văn, cảnh giác rừng rậm nguy hiểm.

Lại sau này, bọn người Hứa Đan, Hứa Như Lai, Hứa Vĩnh Xuân an tĩnh đi theo, đang tò mò nhìn nam tử to béo kia.

Mà trong rừng rậm gần đó, còn phân tán hơn một trăm con Tử Lân Cự Lang, phân tán hơn hai mươi dặm.

Bọn chúng thu liễm yêu khí, thả nhẹ lấy bước chân, cẩn thận tìm kiếm rừng rậm, cũng bắt giết mãnh thú gần đó, để tránh gây nên hỗn loạn.

- Thu...

Một con Kim Cương Anh Vũ gáy to giữa trời, toàn thân lông vũ ngũ sắc, vô cùng xinh đẹp, còn chảy xuôi tia sáng kỳ lạ.

Nó xoay quanh một lát trên không trung, chở một nữ hài lao xuống.

- Lãnh Tuyền sư tỷ!

Các học viên thư viện thấy được nàng bình yên vô sự, đều thở phào.

- Ta không tìm được hắn, các ngươi có phát hiện được gì không?

Lãnh Tuyền nhảy xuống khỏi Kim Cương Anh Vũ.

Kim Cương Anh Vũ phóng tới nam tử to béo, thân hình nhanh chóng vặn vẹo, dung nhập vào cổ nam tử, biến thành đường vân giống như hình xăm.

- Còn đang chờ tin tức.

Các học viên lắc đầu.

- Lãnh Tuyền cô nương, hân hạnh.

Hứa Đan cưỡi Tử Lân Cự Lang tới nghênh đón.

Nàng mặc dù chưa thấy qua Lãnh Tuyền, nhưng đối với thiên tài đương thời của thư viện đều có chút hiểu rõ.

Lãnh Tuyền này xuất thân rất bình thường, thế nhưng thiên phú lại phi phàm, không chỉ gần như thức tỉnh thánh văn ở trên đại hội chiêu sinh, còn ký kết huyết thư ngay tại chỗ, vĩnh viễn ở lại Phạm Thiên thư viện.

Cho nên từ lúc bắt đầu đã nhận được rất nhiều bồi dưỡng, bây giờ thánh văn đã tăng lên tới Đại Thừa Thánh phẩm.

Nếu đã tới Luân Hồi bí cảnh, dựa theo quá trình thư viện, sau khi nàng rời khỏi, hẳn là phải trở về làm đạo sư.

- Cám ơn các ngươi có thể đến giúp đỡ.

Lãnh Tuyền kinh ngạc nhìn bọn người Hứa Đan, Hứa Như Lai, chỉ là mời giúp chút mà thôi, sao lại tới đây nhiều người như vậy.

Sau khi chú ý tới lít nha lít nhít Tử Lân Cự Lang trong rừng cây, gương mặt lần nữa lại có chút phản ứng.

Bọn hắn lại còn đều điều đàn sói tới, Chí Tôn Kim Thành quan tâm Tô Lăng như vậy sao?

- Hẳn là chúng ta nên cám ơn ngươi.

Hứa Như Lai cưỡi Tử Lân Cự Lang đi đến phía trước.

Một vị học viên nhỏ giọng giải thích cho Lãnh Tuyền:

- Kẻ bắt Tô Lăng đi tên là Khương Phàm, là địch của Chí Tôn Kim Thành. Tên Khương Phàm kia giết người tàn nhẫn, tà ác điên cuồng, đã sát hại rất nhiều người vô tội của Kim Thành bọn hắn.

- Giết người của hoàng tộc? Hắn... Tinh thần hắn có vấn đề gì không?

Lãnh Tuyền khó có thể tin, giết người của hoàng tộc đã đủ điên cuồng, lại còn dám giết người của hoàng tộc tại Luân Hồi bí cảnh này.

- Giết người của Kim Thành, bắt người của thánh địa, hắn khẳng định có vấn đề, có vấn đề lớn.

Các học viên thư viện đều lắc đầu, dân liều mạng như thế này đừng nói gặp, nghe đều không có nghe qua.

- Khương Phàm??

Lãnh Tuyền bỗng nhiên cảm thấy tên này có chút quen thuộc.

- Chính là cái tên Khương Phàm cướp đi Vĩnh Hằng Chi Linh ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn, tàn sát thiên tài hoàng tộc.

Hứa Như Lai giới thiệu cho nàng, xong còn bổ sung một câu:

- Hắn là tên điên từ đầu đến đuôi, giết người vô số, tàn nhẫn khát máu, là dị loại trong thánh địa.

- Là hắn sao. Trách không được…

Lãnh Tuyền giật mình.

Cái tên điên gây nên oanh động kia vậy mà lại trở lại Tây Bộ, còn làm ra hành động điên cuồng như vậy.

Một con Thanh Xà từ trong rừng cây xông tới, đánh tới ngực nam tử to béo, kịch liệt nhúc nhích, hóa thành hình xăm Thanh Xà.

Đám người tinh thần đại chấn, đều mong đợi nhìn nam tử.

- Dáng người, ngoại hình, còn có hỏa dực màu vàng, đều giống như các ngươi miêu tả. Hẳn là hắn!

Nam tử to béo mở con mắt thâm thúy ra.

- Mau dẫn đường!

Hứa Đan và đám người vui mừng, vậy mà thật tìm được.

Nam tử to béo dẫn xuất Kim Cương Anh Vũ từ trên cổ, thả người nhảy lên, mang theo đám người đuổi bắt Khương Phàm.

Hắn chính là Thi Văn Kiệt, một trong ba vị Thánh phẩm thiên tài thư viện phái tới lần này.

Hắn có năng lực vô cùng đặc biệt, thôn phệ linh yêu, hòa vào thân thể, trở thành một bộ phận của chính mình.

Thanh Xà chính là Yêu thú hắn thôn phệ, có thể rời khỏi thân thể, tự do hoạt động.

Chờ một sau khi lần nữa hòa tan vào thân thể, cả mọi chuyện Thanh Xà nhìn thấy tất, đều sẽ tái hiện trong ký ức của hắn.

Khương Phàm sau khi lách qua rừng đá, rất nhanh đã đi ra khỏi rừng rậm mênh mông.

Phía trước là hoang mạc, mênh mông, từng cơn gió se lạnh. Không có cây cối, cũng không có bụi cỏ.

Khương Phàm do dự, nơi như thế này không có chỗ ẩn nấp, nếu như Chí Tôn Kim Thành tìm kiếm ở trên không, sẽ phát hiện hắn rất dễ dàng.

Nhưng... Hoang mạc bị tầng mây dày đặc bao phủ, lộ ra âm trầm lờ mờ.

Có thể lợi dụng tầng mây ẩn giấu tung tích.

Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước, xông về trong tầng mây.
Chương 1153 Có thể đạt đến Thánh

Tầng mây vô cùng khổng lồ, giống như là đại dương mênh mông chập trùng, lại như dãy núi liên miên, ầm ầm dậy sóng.

Khương Phàm xông vào không lâu, con Thanh Xà kia đã đuổi tới nơi này, cũng theo sát xông vào hoang dã, du tẩu giữa đám đá vụn, tìm kiếm mục tiêu tầng mây.

- Toái Thạch lĩnh ở đâu? Hoang mạc lớn như vậy sao? Chẳng lẽ dưới mặt đất có thứ gì đặc biệt sao, tính sao đây, bên trên ngay cả cọng cỏ đều không có. Cũng không nhìn thấy có Yêu thú gì. Trên trời giống như cũng không có linh điểu.

Khương Phàm bay lên trong mây mù, cảm giác là lạ.

Trên trời dưới đất, đều âm u đầy tử khí.

Hoang vu, tĩnh mịch.

Khương Phàm đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên mây mù phía trước cuồn cuộn, vết nứt tinh mịn nhanh chóng lan tràn, quét sạch mấy ngàn thước.

- A a a...

Tiếng thét đầy quái dị, kêu rên thê lương, quanh quẩn trong cái khe, để cho người ta rùng mình.

Khương Phàm kinh hồn né tránh, một vết nứt vẫn lan tràn đi qua từ trước mặt hắn.

Ánh mắt đang chạm đến vết nứt, một khắc này, hắn thấy được bóng tối vô tận, thấy được vong hồn giãy dụa, còn giống như có vong hồn đang vặn vẹo mong rằng về phía nơi này, cùng đụng phải ánh mắt của hắn.

Vết nứt xuất hiện rất đột nhiên, cũng biến mất rất sạch sẽ.

Đảo mắt liền không còn vết tích đâu nữa.

Nhưng đây không phải kết thúc, mà chỉ là bắt đầu.

Nhận ảnh hưởng của vết nứt này, trong chớp mắt, mây mù mênh mông vô tận toàn diện bạo động, quét sạch mấy trăm dặm, giống như cả mảnh trời đều bị 'Cự lang' bao phủ.

Lít nha lít nhít vết nứt giống như là lôi đình vô biên, xé rách mây mù, trải rộng giữa trời.

- A a a a...

Những tiếng thét thê lương chói tai, quỷ tiếng nói tà ác, vang vọng đất trời.

Phạm vi khổng lồ mang đến thanh thế kinh khủng. Phảng phất cả phiến thiên địa cùng Cửu U thâm không hung hăng đánh tới cùng một chỗ.

Số lượng lớn vết nứt thậm chí còn phá tan mây mù, kéo dài đến hoang mạc, mang đến tử khí tà ác thảm liệt.

Khương Phàm nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị số lượng lớn vết nứt trùng kích thân thể, suýt chút nữa kéo hắn đi vào trong.

Ầm ầm...

Không trung cuồn cuộn mây mù, hoang dã bao phủ ở bên trong tử khí âm trầm.

- Nơi này...

Khương Phàm chật vật chạy ra khỏi mây mù, rơi xuống bên trong hoang mạc.

Mặc dù rất mạo hiểm, nhưng lại làm cho hắn cảm nhận được hưng phấn.

Nơi này lại có vết nứt lớn như vậy, chẳng phải là lại càng dễ bay ra Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa sao?

- Chính là chỗ này!

Khương Phàm duy trì Chu Tước Yêu Thể, xoay quanh giữa mây mù cùng hoang mạc, khẩn trương chờ đợi vết nứt xuất hiện lần nữa.

Sau ba giờ, bầu trời xa xa lại xuất hiện vết nứt, kéo ra mấy ngàn mét, ngay sau đó là phản ứng dây chuyền, mây mù vô biên sôi trào toàn diện, dày đặc vết nứt giống như là lôi đình, bao phủ cả phiến thiên địa.

Hoang mạc hoang vu bị tử khí bao phủ, sát khí oán niệm vô tận cuồn cuộn như thủy triều.

Khương Phàm mạo hiểm tránh né, liều mạng chạy trốn, chật vật không chịu nổi, tuy nhiên con mắt sắc bén lại sáng tỏ, cố gắng tìm kiếm vết tích Thiên Kết Tuế Nguyệt Hoa.

Bởi vì phạm vi hoang mạc quá lớn, đành phải tung hoành vài trăm dặm, Khương Phàm không thể không du đãng khắp nơi, cố gắng đụng vận khí.

- Giữ vững cảnh giác, không được bị vết nứt kéo đi.

Đan Hoàng nhắc nhở Khương Phàm, nhưng không bảo hắn rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Nếu quả thật muốn tìm vận may, không thể nghi ngờ được, mảnh hoang dã này chính là địa điểm tốt nhất.



- Thanh Xà của ta chết rồi!

Thi Văn Kiệt cưỡi Kim Cương Anh Vũ đuổi tới biên giới hoang dã, nhìn qua mãnh đất trời hoang vu tĩnh mịch, sắc mặt nghiêm túc lên.

- Khương Phàm tiến vào hoang dã?

Nụ cười hưng phấn trên mặt bọn người Hứa Đan dần dần đọng lại, nơi này là một trong những cấm địa của Luân Hồi bí cảnh, cũng là nơi cùng Cửu U thâm không va chạm nhất tấp nập nhất, mỗi ngày vết nứt lan tràn nhiều nhất có thể đạt tới mười lần, có đôi khi sẽ còn dẫn phát càng những trận bạo động to lớn kinh khủng, vết nứt tráng kiện, ngàn vạn vong hồn giáng lâm.

- Hắn hẳn là đã tiến vào.

Thi Văn Kiệt không cảm nhận được Thanh Xà của hắn tồn tại, rất có thể là sau khi đã truy đuổi theo vào hoang dã đã bị vết nứt cuốn vào thâm không.

- Đuổi theo không?

Hứa Như Lai càng tin tưởng vững chắc phán đoán của mình.

Khương Phàm vào Luân Hồi bí cảnh rất có thể là tìm kiếm một vài thứ có liên quan đến luân hồi sinh tử, nếu không hắn không thể nào liều chết xâm nhập hoang mạc được.

Hứa Đan nhìn mây mù đột nhiên sôi trào trong hoang mạc, sóng cả mãnh liệt, vết nứt lan tràn, vô cùng tráng quan cũng vô cùng khủng bố.

Đi vào nơi này vây bắt chính là liều mạng, mà hoang dã bằng phẳng, mênh mông, bọn hắn hành động với quy mô lớn, rất dễ dàng kinh động tới Khương Phàm, Khương Phàm liền sẽ có đầy đủ thời gian đi chuẩn bị pháp trận hoặc là vũ khí của hắn.

Lãnh Tuyền nói:

- Đề nghị của ta là chúng ta nên chờ một chút. Hoang dã nguy hiểm, lúc nào cũng có thể mất mạng, Khương Phàm không thể nào vĩnh viễn đợi ở trong đó được. Nếu như trong thời gian dài không ra, nói rõ có thể là hắn vĩnh viễn không ra được.

Giọng Hứa Tòng Nhiên khàn khàn:

- Nếu như hắn đi ra thì sẽ đi ra từ chỗ nào? Hoang dã rộng mấy trăm dặm, chúng ta vây ở đâu! Nếu như bỏ lỡ, Khương Phàm tựa như cá bơi vào biển, tiến vào vạn dặm rừng rậm, còn muốn tìm hắn thì thật sự rất khó khăn.

Hứa Đan nhìn về phía Thi Văn Kiệt ở bên trên Kim Cương Anh Vũ:

- Ngươi cho toàn bộ của Yêu thú tràn ra đi, tận khả năng ở cùng Khương Phàm, chỉ cần cuối cùng có thể vây quanh hắn, ta có thể đưa ngươi một lần cơ duyên.

- Cơ duyên gì?

- Tử Lân Cự Lang bán huyết trở lên!

- Cái gì?

Đám người Hứa Như Lai đồng loạt nhìn về phía Hứa Đan, Tử Lân Cự Lang là thú nhà chuyên môn của Chí Tôn Kim Thành bọn hắn, đã thành tiêu chí của bọn hắn.

Tử Lân Cự Lang bình thường nhất sau khi thành niên đều có thể so với Linh Nguyên cảnh, đạt tới bán huyết tương đương với Thánh phẩm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK